Mặt trời chiều ngả về tây.
Trước cổng biệt viện Tô gia, một chiếc Audi màu đen đang từ từ dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi nam thanh nữ tú bước xuống. Chàng trai lạnh nhạt, phiêu dật còn cô gái có dung nhan say đắm lòng người. Ánh mặt trời chiếu vào họ rất hiền hòa, tự nhiên không một chút chói mắt nào.
Lúc Sở Thiên đứng trước nơi này hắn mới hiểu nơi ở của nhân sĩ có quyền, có tiền là như thế nào. Tô gia biệt viện này nằm sau khu công viên tự nhiên của thủ đô. Trước cửa, có một đôi sư tử đá uy nghi, bề thế; bên trên là hai chiếc đèn lồng đỏ thắm. Phía dưới là bốn người cảnh vệ nghiêm trang đứng gác.
Sở Thiên liếc nhìn bốn người, thấy họ ánh mắt sắc bén, bộ pháp chắc chắn đủ biết họ là cao thủ trong cao thủ. Sở Thiên biết Tô gia này là gia tộc quyền quý nhưng lại để bốn cao thủ như thế làm gác cửa thì Tô gia không phải hạng phú quý bình thường.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng gật đầu với mấy người cảnh vệ. Họ hiểu ý, lập tức đẩy cánh cửa lớn nặng nề ra để cho hai người tiến vào biết viện. Đối với hai người, trên mặt những cảnh vệ này không có nhiệt tình cũng không lạnh nhạt giữ vững thái độ trang nghiêm. Đón Tô Dung Dung và Sở Thiên ở trước biệt viện, là một người đàn ông trung niên nho nhã đang mỉm cười cung kính:
- Tiểu thư, lão gia đang ở Yến khách đường chờ hai người, hơn nữa ý lão gia là muốn tiểu thư đưa Sở Thiên tới đó sau đó gặp cậu ấy một mình!
Tô Dung Dung gật đầu, lễ phép nói:
- Cảm ơn Nguyên thúc thúc, cháu biết phải làm sao rồi!
Người đàn ông trung niên hòa ái, thân thiện tránh ra, nhường một lối đi nhỏ cho hai người đi vào. Khi Sở Thiên và Tô Dung Dung đi ngang qua, ông cố gắng nhìn kỹ Sở Thiên thêm một chút. Người trẻ tuổi này trên mặt không có một chút khiếp sợ hay mất tự nhiên nào, thật không tầm thường chút nào.
Tô Dung Dung dẫn Sở Thiên đi vào trong, vừa đi vừa giới thiệu người vừa rồi:
- Vừa rồi là Nguyên thúc thúc, tên thật là Nguyên Thiên Minh. Ông ấy là quản gia của Tô gia, đã theo ông nội em hơn bốn mươi năm rồi, các sự vụ lớn nhỏ của nơi này đều do ông ấy giải quyết. Ở đây, mọi người rất kính trọng ông, đến cả một số việc ông nội em cũng hỏi ý kiến ông ấy!
Sở Thiên gật đầu, càng bội phục Tô lão gia hơn. Có thể khiến một người đi theo mình mấy chục năm không phải dễ, phải có một mị lực rất lớn mới có thể khiến Nguyên Thiên Minh lưu lại lâu như như thế.
Tiền viện Tô gia khắp nơi là các loại hoa thơm cỏ lạ. Dòng nước róc rách chảy ra từ ngọn giả sơn hình thành nên một khe suối nho nhỏ chảy vào chiếc ao cạnh một cái tiểu đình. Trên khe xuối ấy một chiếc cầu đá cong cong được bắc qua. Nơi đây chẳng khác nào một lâm viên vùng Giang Nam trên có núi, cạnh có khe suối chảy qua. Một không gian thơ mộng, trữ tình khiến con người ta mê say.
Đi thêm một chút, Sở Thiên được chứng kiến một hệ thống công trình kiến trúc tuyệt mĩ. Cạnh chiếc sân nhỏ là một lầu cao chót vót được xây dựng kết hợp bởi gỗ và đá. Mái hiên được thiết kế xếp chồng lên nhau như con sóng sô bờ. Cả căn lầu được trang trí bởi các loại hoa văn tinh mỹ, khiến cho ta cảm thấy một khí phách hùng hồn nhưng đầy vẻ cổ kính. Địa vị của Tô gia ở thủ đô này phải lớn như nào mới có thể có một nơi như thế này?
Trong lòng Sở Thiên cảm khái, căn phủ kiểu này ở thời cổ đại chỉ có thân vương mới có, không ngờ mình lại yêu được một cô quận chúa thời hiện đại.
Sở Thiên theo Tô Dung Dung đi qua khu lâm viên, đình đài, lầu các, cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài khu Yến Khách đường, Tô Dung Dung ôn nhu nói:
- Ông nội của em đang đợi anh ở bên trong, ông muốn gặp anh một mình.
Sở Thiên hơi bất ngờ, Tô Dung Dung là cháu gái bảo bối của Tô lão gia nhưng cũng không dám phóng túng trước mặt ông, xem ra Tô lão gia dạy con, cháu rất nghiêm khắc. Trước mặt lão gia tử, luôn phải có khuôn phép, lễ nghi. Xem ra chỉ có những con cháu nhà giàu mới nổi mới có thể biến thành những kẻ ăn chơi, trác táng thành sâu mọt của xã hội.
Tô Dung Dung tiến lên, ôm lấy Sở Thiên mỉm cười, ôn nhu nói:
- Nhớ kỹ, mỗi ngày khi em mở mắt ra được thấy anh và mặt trời là tương lai của em. Em tin anh có thể khiến ông nội tiếp nhận tình yêu của chúng mình.
Sở Thiên vỗ nhẹ lưng của cô, rồi anh quay người đi vào.
Sở Thiên bước chân lên cầu thang xuyên qua thạch đình, một khoảng sân rộng rãi hiện ra trước mắt. Đập vào mắt Sở Thiên chính là một căn nhà gỗ năm gian uy nghi bề thế, tựa lưng vào một cây Hòe cao tới mười thước. Cây Hòe to lớn, tán trải rộng khắp tựa như một cái ô khổng lồ đang che chở cho một cung điện. Ánh sáng và bóng cây đan xen vào nhau khiến người ta có cảm giác như đang lọt vào một bức tranh đầy ý họa, ý thơ.
Sở Thiên nhớ tới lời của giáo sư Tất Mậu: Đám lão gia ở Trung Nam Hải so với ông càng tin tưởng vào phong thủy, số mệnh hơn.
Gió đông thổi qua, lá cây xào xạc khiến tâm thần cảm thấy rất thư thái. Sở Thiên hít hơi sâu không khí trong lành này. Đi vòng qua cây Hòe nửa vòng, bước đi chầm chậm thưởng thức rồi mới chậm rãi đi lên những bậc thang bằng đá trắng. Cuối những bậc đá là "Yến khách đường".
Trong cái không gian Yến Khách đường rộng lớn ấy, có một bóng lưng đang đứng thẳng tắp như một cây trường thương, sừng sững như một ngọn nũi cao hùng vĩ, mà đỉnh là một màu trắng thuần khiết. Hai tay chắp sau lưng và cũng không biết mặt mũi người đó ra sao nhưng vẫn có thể cảm thấy cái khí thế duy ngã độc tôn toát ra.
Hai bên tường treo tất cả hơn mười bức tranh tự họa, mỗi bức lại được vẽ bằng một phong cách khác nhau. Đối diện cửa ra vào có một bức tượng hình người bằng đá lớn. Trên thân tượng còn in rõ chữ "Nhẫn", vẫn còn tươi mới, óng ánh màu mực đen khiến cho Yến khách đường vốn có hào khí kỳ lạ lại có một cảm xúc khó diễn tả thành lời.
Sở Thiên vốn to gan, lớn mật không chịu ước thúc nhưng đứng trước mặt nhân vật có quyền lớn trong chính phủ như này vẫn thành thật đi vào quy củ. Sở Thiên cúi đầu thi lễ:
- Cháu xin chào Tô gia gia!
Một tay đưa lên, sau đó một giọng nói uy nghiêm truyền tới:
- Thiếu soái cậu sai rồi!
Sở Thiên sững sờ khó hiểu nói:
- Cháu sai rồi!
Tô lão gia tử xoay nhanh người lại, lãnh đạm nói:
- Chỉ vì tuổi trẻ khinh cuồng!
Sở Thiên cuối cùng cũng đối mặt với mặt với người đã từng thống lĩnh quân đội quốc gia, hiện tại vẫn danh chấn Hà Sơn cũng là ông nội của người mình yêu – Tô lão gia tử.
Đó là một khuôn mặt anh tuấn khuôn có một chút khuyết điểm. Đôi lông mày rậm bao lấy một đôi mắt sáng ngời như những viên đá quý. Ông có cái trán rất cao, rộng có thể thấy đây là một con người đại trí tuệ hơn hẳn người thường. Ẩn trong cái vẻ trầm tĩnh là một khí thế hừng hực có thể lay động bất cứ sự u buồn nào. Nhìn ông, như nắm bắt hết cảm tình lại dường như còn có cái gì đó chưa thấy hết.
Phong phạm tướng soái! Sở Thiên trong lòng thầm than: Tô lão gia trước mặt tựa hồ còn hơn Chu Long Kiếm. Nếu Chu Long Kiếm khiến người ta sợ hãi thì Tô lão gia tử lại khiến người ta muốn sùng bái.
Tuy Tô lão gia tóc mai đã lắm phong sương, nhưng lại không cảm thấy chút già yếu nào. Ngược lại, nó càng tôn thêm phong phạm danh gia vọng tộc. Một vị trí giả trên thông thiên văn dưới tường địa lý không gì không tính nổi, khiến lòng người say đắm.
Tô lão gia cũng chỉ cao hơn Sở Thiên một tấc, nhưng ánh mắt của ông phảng phất nhìn thấu tất cả, khiến Sở Thiên có cảm giác rất lo lắng.
Tô lão gia nhìn khuôn mặt Sở Thiên, rồi đổi đề tài:
- Thiếu soái biết chơi cờ tướng chứ?
Vấn đề tuy rất đơn giản, nhưng trước mặt một nhân vật cấp cổ lão như thế này cũng không dám đáp bừa, lựa chọn từ ngữ phù hợp mới dám trả lời:
- Cháu đã từng học mười năm!
Ánh mắt Tô lão gia tử hơi ngưng lại, tiếp tục hỏi:
- Thiếu soái có thể chơi cờ vây?
Sở Thiên rất cung kính nói:
- Cháu đã học tám năm rồi!
Lão gia tử lộ ra vẻ cao thâm khó dò:
- Thiếu soái có thể đánh cờ bằng miệng
- Cháu có thể đánh!
Sở Thiên lại trả lời.
- Có thể chơi đồng thời cờ tướng và cờ vây không?
Tô lão gia tử lạnh nhạt nói thêm:
- Đương nhiên là chơi cờ bằng miệng!
Sở Thiên đổ mồ hôi hột, tâm kế của lão gia thâm sâu, khiến mình không biết đằng nào mà phòng bị, may mà mình cẩn thận không tự phá hỏng đường lui. Nếu mình nói tinh thông hai món đó có lẽ thử thách cũng sẽ khó hơn gấp bội. Nói là may thực ra chơi cờ kiểu này vô cùng gian nan. Chơi cờ giỏi đã khó chơi cờ bằng miệng càng khó mà giờ lại phải chơi song song hai loại cờ bằng miệng đã biết mức độ như thế nào rồi đấy. Bất kể trí lực, tinh thần, cùng thể lực đều phải tập trung cao độ, nhất tâm tam dụng, chỉ một phút lơ là sẽ thua ngay.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Tô lão gia tử với ánh mắt thâm thúy. Hắn nhớ người yêu đang ở ngoài chờ đợi, hạ quyết tâm, cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu:
- Có thể.
Ánh mắt Tô lão gia hơi sáng lên, ông phải mất ba mươi năm để có thể "Nhất tâm tam dụng", có thể thoải mái nói cười dùng cờ tướng và cờ vây quyết đấu với mọi người. Không ngờ, một người mới mười tám mười chín tuổi lại nói "Có thể".
Đến cùng là ngông cuồng tuổi trẻ hay là thực tài thử là biết. Ý nghĩ xuất hiện trong thâm tâm của Tô lão gia tử quyết định xem người mà cháu gái bảo bối vừa ý rốt cục là thần thánh phương nào.
- Ngồi!
Tô lão gia tử nhẹ nhàng phất tay.
Sở Thiên không chút do dự ngồi xuống đối mặt với ông lão tiên phong đạo cốt này.
- Thiếu soái đánh cờ thế nào?
Sở Thiên không chút do dự ngồi xuống đối mặt với ông lão tiên phong đạo cốt này.
- Thiếu soái đánh cờ thế nào?
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Sở Thiên:
- Pháo 2 bình 5!
Sở Thiên hơi giật mình, ông lão này muốn đùa chết mình đây mà, đã đánh hai loại cờ bằng mồm lại còn muốn nghiên cứu thảo luận cái vấn đề này. Ông lão này luôn làm việc mà không ai có thể đoán trước quả thực chẳng phải người phàm. Chả lẽ mọi người không thể cùng ngồi uống trà tâm sự.
Dân dã cũng có cái hay của nó!
Sở Thiên nghĩ thì nghĩ, miệng cũng không dám chậm dùng pháo đối với pháo nói:
- Pháo tám bình năm.
Không chút do dự trả lời:
Phải nhìn cho rộng suy cho kỹ,
Kiên quyết, không ngừng thế tấn công;
Lạc nước, hai xe đành bỏ phí,
Gặp thời, một tốt cũng thành công.
Vốn trước hai bên ngang thế lực,
Mà sau thắng lợi một bên giành;
Tấn công, phòng thủ không sơ hở,
Đại tướng anh hùng mới xứng danh.
(DG: Khác nguyên tác nhưng mà cảm thấy thơ của Bác hay hơn, ý cũng tg tự)
Ông gật đầu, ánh mắt tán thưởng, người trẻ tuổi này thật không đơn giản.
- J đường 11!
Sở Thiên nhàn nhạt khai cờ vây.
Hiếm khi thấy ông vui vẻ thế này, liền ra cờ:
- K đường 12. Thiếu soái quả nhiên hiểu sâu đạo chơi cờ, chẳng trách Soái quân chỉ trong mấy tháng có thể chiếm được toàn bộ Hắc đạo khu vực Thượng Hải.
- Mã 2 tiến 3.
Ông không cho Sở Thiên cơ hội thở dốc:
- Đáng tiếc cho Thiếu soái, căn cơ Thượng Hải mới yên ổn đã lại có ý khống chế Giang Chiết, chẳng lẽ Thiếu soái quên đạo lý cây to thì đón gió lớn sao?
- Mã 8 tiến 7.
Những lo lắng trong lòng Sở Thiên dần tan đi, trở nên tự tin hơn:
- An phận một góc không chịu phát triển đó là đi vào đường tự diệt. Nếu chỉ ở Thượng Hải yên ổn phát triển mới là cây to đón gió lớn. Lúc ấy, ai ngăn được Soái quân, ai ngăn được cháu. Chính phủ yên tâm được không? Cháu sao có thể yên tâm với chính phủ? Thỏ khôn có ba hang, ít nhất cháu sẽ không buồn chết ở đất Thượng Hải.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn ông lão:
- F đường 15.
- K đường 13.
Ông muốn cắt dòng suy nghĩ của Sở Thiên với quân cờ, vì vậy lập tức đánh:
- Thế cờ của Thiếu soái nhìn rất mất trật tự nhưng kỳ thật có nhiều hàm ý sâu xa tuy nhiên nó còn có hậu hoạn. Xe 1 bình 2.
Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt tựa hồ như đã hiểu:
- Xe 9 tiến 1. Đường Đại Long thâm căn cố đế, tùy tiện nhổ đi sẽ khiến cho bốn phương chấn động không cần Đường Đại Long phản kích chỉ cần Lý Thần Châu muốn mệnh cháu thì Soái quân cũng bị diệt.
- Cháu không nhổ tận gốc cây to này một lúc mà dùng cách nước ấm nấu ếch xanh. Để cho người của Lý Thần Châu tiếp nhận, từ từ đứng vững trong phạm vi Hàng Châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên không còn khó khăn gì nữa cả:
- C đường 10. Dần dần từng bước khiến cho cái cây này đổ xuống lúc đó sẽ chẳng còn lời ong tiếng ve gì nữa, từ xưa cần người có danh chỉ lối huống chi là Soái quân.
Ông từ khi khai cờ đến giờ luôn chú ý thế cờ cảm thấy rất kinh ngạc; không ngờ Sở Thiên cũng có thể nhất tâm đa dụng hơn nữa kỳ nghệ cùng tâm tính rất cao, rất trầm ổn không vì khó khăn hay vui sướng nhất thời mà quên đi việc lớn. Càng về sau, thế cờ càng phức tạp mà cậu ta vẫn bảo trì sự bình thản, thế cờ càng hiện rõ sự sâu xa khó lường. Cậu ta có phong phạm của một tướng soái.
Người này tuyệt không phải vật trong ao. Tô lão gia lần này đánh giá Sở Thiên rất cao.
- H đường 8. Mã 8 tiến 7.
Ông liền đi liền hai quân, ý muốn phong kín đường đi của quân cờ khiến Sở Thiên không kịp đối phó:
- Không sai, hành động của cậu rất giống với suy nghĩ của ta, xem ra cậu cũng có chút mưu lược nhưng nước cờ ở thủ đô này cậu sai rồi. Cậu hoàn toàn có thể tọa trấn ở Thượng Hải chỉ huy 2000 Soái quân khống chế Giang Triết sau đó mới tiến về thủ đô.
- Xe 9 bình 4. J đường 11.
Mạch suy nghĩ của Sở Thiên không bị gián đoạn liền trả lời:
- Cháu không quan tâm tới việc được mất một thành trì, cái cháu muốn là cả giới hắc đạo. Hơn nữa cầm đầu tại Thượng Hải, Hàng Châu, Giang Triết ai có thể đối đầu với Soái quân tinh nhuệ.
Định lực của ông rất cao, giữ vẻ mặt cao thâm khó dò không vì khí phách, nhuệ khí Sở Thiên phát ra mà ảnh hưởng.
Thế cờ biến hoá theo sự biến hóa tâm tính của Sở Thiên, khiến ông cũng không thể đoán trước những nước công tiếp theo của cậu ta sẽ ở đâu.
Ánh mắt ông trở nên nhu hòa dị thường nhưng ẩn dấu vô tận "Sát cơ" :
- H đường 6. Thế nhưng Thiếu soái có gì ở thủ đô? Địa bàn thủ đô là do Hắc Long hội cùng Hổ bang chia nhau nắm giữ. Chủ yếu là sau lưng bọn chúng có những nhân vật rất lớn mà cậu không thể đối đầu kể cả Chu Long Kiếm cũng phải nhượng bộ ba phần. Xin hỏi quân cờ này của Thiếu soái có phải là quân cờ phế.
Ánh mắt ông chăm chú nhìn Sở Thiên, ông rât muốn biết Sở Thiên sẽ trả lời vấn đế quan trọng này như thế nào.
Sở Thiên vốn tâm như chỉ thủy mà cũng bắt đầu rung động, biết mình khó giữ nổi tỉnh táo trước thế công như vũ bão của ông lão. Tấn công mạnh mẽ, phòng thủ chắc chắn đối thủ như vậy thật không chê vào đâu được, binh pháp Tôn Tử có câu "Chính kỳ tương gian " sức mạnh quân cờ không phải bàn cãi.
Đối mặt với sự đáng sợ của đối thủ, một ý chí chiến đấu cường đại toát ra. Sở Thiên nhìn chăm chú ánh mắt của ông lão, linh quang chợt hiện, mỉm cười.
Cách phá thế cờ như sôi sục trong lồng ngực.
[hide]
Mặt trời chiều ngã về tây.
Một cỗ màu đen Audi chậm rãi đứng ở Tô gia biệt viện trước cửa lập tức cửa xe mở ra đi xuống một đôi nam nữ nam lạnh nhạt phiêu dật nữ dung nhan say lòng người nhu hòa ánh mặt trời chiếu vào trên mặt của bọn hắn ấm áp mà sáng chói.
Sở Thiên đứng ở Tô gia biệt viện thời điểm mới chính thức minh bạch cái gì là có quyền thế có tiền có thưởng thức nhân sĩ chỗ cư trụ Tô gia biệt viện tọa lạc ở kinh thành tự nhiên công viên đằng sau cửa hai cái thạch sư uy nghiêm ngạo hai phần sâu sắc đèn lồng đỏ tươi rõ ràng càng làm cho người cảm thụ Tô gia khí thế chính là cửa bốn cái cảnh vệ.
Sở Thiên tùy tiện quét mắt bọn hắn ánh mắt sắc bén kiện tráng bộ pháp đều bị người minh bạch đây là cao thủ trong cao thủ nhưng loại cao thủ này đều dùng để thủ vệ có thể nghĩ Tô gia quyền thế Sở Thiên tuy nhiên đã dự đoán lấy Tô gia phú quý cực kỳ địa vị độ cao không phải thường nhân có thể bằng nhưng cũng không có nghĩ đến sẽ như thế đến đắt đến phú.
Tô Dung Dung đối với cảnh vệ nhẹ nhàng gật đầu cảnh vệ lập tức đẩy ra trầm trọng đại môn lại để cho Tô Dung Dung cùng Sở Thiên đi vào trên mặt không có bất kỳ quá nhiều nhiệt tình hoặc là khiêm tốn thủy chung bảo trì thản nhiên chi sắc Tô Dung Dung cùng Sở Thiên vừa mới bước vào Tiền viện một vị toàn thân tán nho nhã chi khí trung niên nhân cười nghênh đón đi lên đối với Tô Dung Dung khẽ gật đầu cung kính nói: “Tiểu thư lão gia tại yến khách đường chờ các ngươi hơn nữa lão gia thầm nghĩ hội kiến Sở Thiên tiểu thư đem Sở Thiên tiến cử yến khách đường ngoài cửa là được!”
Tô Dung Dung gật gật đầu lễ phép đáp lại nói: “Cảm ơn Nguyên thúc thúc vào ta biết phải làm sao được rồi!”
Trung niên nhân lập tức lòe ra lối đi nhỏ thái độ hiền lành lại để cho Tô Dung Dung cùng Sở Thiên thông qua tại cùng Sở Thiên gặp thoáng qua thời điểm ánh mắt nhiều liếc mắt vài lần nhìn thấy người trẻ tuổi này không có chút nào tự ti khiếp sợ chi sắc trong nội tâm âm thầm lấy làm kỳ.
Tô Dung Dung dẫn Sở Thiên tiến hành vào bên trong đi đến vẫn không quên giới thiệu vừa rồi trung niên nhân: “Vừa rồi cái kia Nguyên thúc thúc nguyên danh là Nguyên Thiên Minh là chúng ta Tô gia quản gia chúng ta thông thường lớn nhỏ sự vụ đều do hắn quản lý hắn từ tiểu đi theo ông nội của ta đã hơn bốn mươi lâu lắm rồi rất được chúng ta Tô gia tôn kính ngay cả ta gia gia đều thường xuyên nghe ý kiến của hắn!”
Sở Thiên khẽ gật đầu không khỏi đối với Tô lão gia tử lại thêm vài phần bội phục có thể làm cho một người khăng khăng một mực đi theo vài thập niên cũng không phải kiện chuyện dễ dàng chưa từng có người mị lực sao có thể lưu lại Nguyên Thiên Minh.
Tô gia Tiền viện lượt thực cây cối hoa cỏ lại tiến cử trên núi nước suối rót thành dòng suối tại lâm viên chỗ ở trong xen kẽ hình thành cầu nhỏ nước chảy hồ nước đình đài chờ vô cùng cảnh đẹp không gian rộng rãi thoải mái dễ chịu cực kỳ Giang Nam lâm viên cảnh trí đặt mình trong trong đó liền như tại một cái trên núi trong đại hoa viên.
Rời đi một lát Sở Thiên rốt cục gặp được Tô gia chủ yếu khu kiến trúc hợp thành tại sân nhỏ ở giữa trên vị trí lầu các cao chót vót kiến trúc trang nhã dùng gỗ đá cấu thành do mái hiên nhà mái hiên nhà đến hoa cửa sổ sợi đồ lao động sức cẩn thận tỉ mỉ kiến tạo ra một loại tràn ngập lịch sử văn hóa khí tức hùng hồn khí phái càng khiến người cảm nhận được Tô gia ở kinh thành hết sức quan trọng địa vị.
Sở Thiên tâm ở bên trong than nhẹ đặt ở cổ đại cái này là Thân Vương gia mới có thể có phủ đệ không thể tưởng được ta Sở Thiên đã yêu hiện đại quận chúa.
Sở Thiên theo Tô Dung Dung tại đình đài lầu các, hoa và cây cảnh Lâm Viên trong xen kẽ đi vào ở vào trung tâm kiến trúc yến khách đường ngoài cửa viện Tô Dung Dung dừng bước giống như cười cười nhàn nhạt nói: “Ông nội của ta đang ở bên trong hắn hôm nay thầm nghĩ gặp ngươi cho nên ta không thể đi vào rồi.”
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích hắn biết rõ Tô Dung Dung đúng Tô lão gia tử tôn nữ bảo bối nhưng thật không ngờ Tô Dung Dung tại Tô lão gia tử trước mặt vẫn như cũ không dám thị sủng phóng túng có thể thấy được bình thường gia giáo đến cỡ nào nghiêm khắc đúng chỗ xem ra chân chính có nội tình quyền thế nhân gia con hắn nữ quản giáo tất nhiên càng thêm nghiêm khắc chỉ có những cái... Kia phất nhanh nhà đệ tử mới có thể biến thành xã hội khinh thường ăn chơi thiếu gia.
Tô Dung Dung tiến lên ôm lấy Sở Thiên lộ ra hắn sáng lạn đến cực điểm dáng tươi cười nhu nhu nói: “Nhớ rõ ta mỗi ngày mở to mắt có thể trông thấy ngươi cùng mặt trời cái kia chính là tương lai của ta. Ta tin tưởng ngươi sẽ để cho gia gia tiếp nhận chúng ta tình yêu.”
Sở Thiên Thư ra một hơi vỗ vỗ Tô Dung Dung lập tức quay người đi vào.
Sở Thiên đạp vào cầu thang xuyên qua đình đá qua cầu trèo lên hành lang thông qua đệ nhị trọng cửa sân trước mắt bỗng nhiên rộng rãi cố gắng hết sức đầu chỗ đúng một tòa to lớn ngũ gian mộc xây dựng trúc một cây cao tới hơn mười trượng cây hòe đứng ở trong đình viện khai chi tán diệp nghênh trời cao chống đỡ như la cái dù giống như đem công trình kiến trúc cùng đình viện che đậy tại dưới ánh mặt trời chiếu sáng bóng râm khắp nơi cùng chủ kiến trúc hồn thành nhất thể giúp nhau phụ trợ thành so le nguy nga hình dạng cấu thành một bức tràn ngập ý thơ hình ảnh.
Sở Thiên nhớ tới Tất Mậu Thịnh mà nói: Trung Nam Hải lão gia tử đám bọn họ thậm chí so với ta càng tin tưởng mệnh càng tin tưởng phong thuỷ.
Gió đêm phật qua lá cây phiêu dắt Sở Thiên lập tức vui vẻ thoải mái nhắm mắt lại hung hăng hút vài hơi tươi mát không khí lại lượn quanh cây hòe nửa vòng chạy chầm chậm thưởng thức mới chậm rãi leo lên có bảng hiệu khắc lên “Yến khách đường” ba chữ công trình kiến trúc bậc thang bằng đá trắng.
Yến khách đường to như vậy trong không gian một người lưng đứng ở đường cơ thể và đầu óc bên trên không có bất kỳ sức hình thể như như tiêu thương thẳng tắp mặc màu trắng đường trang dáng sừng sững hùng vĩ như núi tái nhợt đầu lên đỉnh đầu bên trên sạch sẽ tự động hai tay phụ sau không thấy ngũ quan hình dáng đã đều có cổ không ai bì nổi bễ nghễ thiên hạ khí khái.
Hai bên trên tường tất cả có treo hơn mười bức phong cách khác lạ tranh chữ đối mặt lối vào dựa vào tường phóng có ngăm đen sáng loáng cao và thân người cự thạch cự thạch bị mực tàu thật sâu có khắc ‘nhẫn’ chữ càng làm cho Sở Thiên kinh ngạc đúng mực tàu tựa hồ còn chưa làm thấu phản xạ nhàn nhạt hắc quang là yến khách đường vốn đã kỳ lạ bầu không khí tăng thêm một loại khác khó có thể hình dung ý tứ hàm xúc.
Dùng Sở Thiên như vậy lạnh nhạt phiêu dật cùng to gan lớn mật mặt người đối với vị này thiên triều chính phủ trác nhân vật cũng trở nên quy củ đứng lên thành thành thật thật hướng lưng hắn thi lễ nói: “Hậu bối Sở Thiên bái kiến Tô gia gia!”
Một chút từ thiện lại phóng lấy thanh âm uy nghiêm truyền đến: “Thiếu soái ngươi sai rồi!”
Sở Thiên sững sờ khó hiểu nói: “Ta sai rồi?”
Tô lão gia tử như gió lốc xoay người lại lãnh đạm nói: “Chỉ vì cái trước mắt tuổi trẻ khinh cuồng.”
Sở Thiên cuối cùng đối mặt với thiên triều chính phủ từng đã là lĩnh quân nhân vật hiện tại vẫn như cũ danh chấn Hà Sơn Tô lão gia tử lòng hắn thượng nhân gia gia.
Đó là giương không có nửa điểm khuyết điểm nhỏ nhặt khuôn mặt anh tuấn đậm đặc trong gặp quải niệm hai hàng lông mày hạ khảm một cặp như như bảo thạch lóe sáng sinh huy vẻ mặt hưng phấn con mắt rộng lớn cái trán cho thấy càng thường nhân trí tuệ liền bạch đều cất dấu hừng hực khí thế trầm tĩnh trong ẩn mang một cổ có thể đánh nhau động bất luận kẻ nào u buồn biểu lộ nhưng lại khiến người cảm thấy cái kia cảm tình sâu còn phải khó có thể nắm lấy.
[ truyen cua tui đốt net ]
Tướng soái làn gió! Sở Thiên tâm ở bên trong thầm than: Trước mắt Tô lão gia tử so về Chu Long Kiếm tựa hồ hơn hẳn mấy trù nếu như nói Chu Long Kiếm làm cho người ta cảm giác được sợ hãi trước mắt Tô lão gia tử tức thì làm cho người ta sùng kính.
Tô lão gia tử hai tóc mai thêm sương lại không có chút nào già yếu thái độ phản cho hắn tăng thêm danh môn vọng tộc quý tộc khí phái nho giả học người phong độ lại làm cho người sợ cao không thể chạm phối hợp cái kia đều đều duyên dáng thân hình cùng uyên đình núi cao thân thể thật có không thể mưu lược thiên hạ say lòng người phong phạm.
Tô lão gia tử so về Sở Thiên vẻn vẹn cao tấc hơn nhưng Sở Thiên cho hắn ánh mắt đảo qua lập tức sinh ra chuyện gì đều không thể gạt được hắn bất an cảm giác.
Tô lão gia tử ánh mắt rơi vào Sở Thiên trên mặt không có tiếp tục đề tài mới vừa rồi mà là lời nói xoay chuyển: “Thiếu soái có thể hội cờ vua?”
Vấn đề tuy nhiên đơn giản nhưng Sở Thiên cũng không dám tùy ý trả lời cùng loại này tro cốt nhân vật có số má giao tiếp ngôn ngữ càng cần cẩn thận suy nghĩ một lát mới nói: “Học qua mười năm!”
Tô lão gia tử ánh mắt hơi bỗng nhiên lập tức truy vấn: “Thiếu soái có thể hội cờ vây?”
Sở Thiên vẫn như cũ cung kính nói: “Học qua tám năm!” Trong nội tâm lại càng thêm cẩn thận.
Tô lão gia tử lộ ra ai cũng đoán không ra dáng tươi cười tiếp tục mở miệng: “Thiếu soái có thể hội đánh cờ mồm?”
“Hội!” Sở Thiên lần nữa trả lời.
“Có thể hay không đồng thời đi cờ vua cùng cờ vây?” Tô lão gia tử lạnh nhạt tự nhiên nói: “Đương nhiên đánh cờ mồm!”
Sở Thiên không tự chủ được cảm giác được mồ hôi rịn chảy ra Tô lão gia tử mưu lược sâu thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị may mắn chính mình không có đem lộ phá hỏng nếu như mình nói tinh thông cờ vua cùng cờ vây hiện tại áp lực chỉ sợ cũng càng gia tăng. Muốn biết rõ hạ cờ vua hạ cờ vây cũng không có có chuyện gì khó xử hạ đánh cờ mồm cũng không phải cái gì độ khó cao nhưng ba người đồng thời tiến hành vô luận là trí tuệ tinh thần cùng thể lực đều cần chỗ hơn người nếu không một lòng không cách nào lưỡng dụng tất bại mà thôi.
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Tô lão gia tử ánh mắt thâm thúy nhớ tới Tô Dung Dung tại cửa cổ vũ khẽ cắn môi nhẹ nhàng gật đầu: “Có thể!”
Tô lão gia tử ánh mắt hơi bắn một lần nữa đánh giá đến Sở Thiên hắn dùng ba mươi năm thời gian mới có thể thực hiện ‘nhất tâm tam dụng’ đang nói cười tầm đó lại để cho trong nội tâm cờ vua cùng cờ vây lấy người quyết đấu mà tiểu tử này niên kỷ bất quá mười tám mười chín tuổi cũng dám nói ‘có thể’ có chút vượt quá ý của hắn bên ngoài.
Đến tột cùng là tuổi trẻ khinh cuồng hay là thật tài thực liệu thử một lần biết ngay. Tô lão gia tử vòng qua ý niệm trong đầu quyết định thử xem tôn nữ bảo bối vừa ý người.
“Ngồi!” Tô lão gia tử nhẹ nhàng khoát tay.
Không có ghế cái ghế chỉ có hai cái bồ đoàn.
Sở Thiên không chút lựa chọn theo lời mà ngồi đối mặt với tiên phong đạo cốt sâu không lường được Tô lão gia tử.
“Thiếu soái cũng biết như thế nào dùng quân cờ?” Tô lão gia tử con mắt chằm chằm vào Sở Thiên: “Pháo nhị bình ngũ!”
Sở Thiên tâm ở bên trong hơi chấn cái này lão gia tử hôm nay tựa hồ đều muốn đùa chơi chết chính mình cờ vua cờ vây đồng thời đánh cờ mồm quyết đấu còn muốn cùng chính mình nghiên cứu thảo luận vấn đề cái này lão gia tử thật không là phàm nhân a... Làm việc luôn ngoài dự đoán mọi người chẳng lẽ không có thể đại gia uống chút trà tâm sự sao?
Tục tằng cũng có tục tằng nhẹ nhõm!
Sở Thiên nghĩ thì nghĩ trong miệng cũng không dám chậm dùng pháo đối với pháo nói: “Pháo tám bình ngũ.” Lập tức không chút lựa chọn trả lời: “Dùng chí chẳng phân biệt được chính là ngưng tại thần thần ngưng mới vừa ý đến ý tới tay theo mới có thể nói pháp lại từ có pháp nhân không cách nào chi cảnh mới hiểu dùng quân cờ.”
Tô lão gia tử trong mắt hiện lên một tia tinh quang tán thưởng gật đầu người trẻ tuổi này không đơn giản.
“J lộ mười một!” Sở Thiên nhàn nhạt ném ra ngoài một câu kéo ra cờ vây quyết đấu màn che.
Tô lão gia tử lộ ra khó được dáng tươi cười phản kích lấy: “K lộ mười hai Thiếu soái quả nhiên sâu hiểu dùng quân cờ chi đạo trách không được có thể tại ngắn ngủn mấy tháng thời gian suất lĩnh Soái quân đánh rớt xuống Thượng Hải hắc đạo giang sơn.”
“Mã nhị tiến tam.” Tô lão gia tử tựa hồ không muốn cho Sở Thiên thở dốc cơ hội: “Đáng tiếc Thiếu soái vô cùng chỉ vì cái trước mắt Thượng Hải căn cơ vừa ổn liền bốn phía xuất kích ý đồ khống chế Giang Chiết đại cục chẳng lẽ không biết cây to đón gió sao?”
“Mã tám tiến thất.” Sở Thiên tâm bên trong bất an cảm giác đã dần dần đánh tan trở nên tự tin đứng lên nhàn nhạt nói: “An phận một góc không khác không muốn phát triển tự chịu diệt vong Hà Đại Đảm đem điều kinh thành Soái quân tại Thượng Hải một mình phát triển an toàn đây mới là cây to đón gió không người có thể ngăn được ta như thế nào lại để cho thiên triều chính phủ yên tâm? Thiên triều chính phủ thì như thế nào để cho ta yên tâm? Thỏ khôn có ba hang tối thiểu ta sẽ không buồn chết tại Thượng Hải ba phần chi địa.”
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Tô lão gia tử: “F lộ mười lăm.”
“K lộ mười ba.” Tô lão gia tử tựa hồ muốn cắt đứt Sở Thiên quân cờ tương liên cờ vây liền tử hạ xuống lập tức nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Thiếu soái quân cờ lộ nhìn như mất trật tự kỳ thật xa xa tương ứng để cho ta có chút ngoài ý muốn nhưng Thiếu soái tựa hồ để lại hậu hoạn. Xe nhất bình nhị.”
Sở Thiên mỉm cười ánh mắt có chút hiểu ý: “Xe cửu tiến nhất. Đường Đại Long thâm căn cố đế tùy tiện rút lên thế tất khiến cho bốn phương chấn động không cần Đường Đại Long phản kích chỉ cần Lý Thần Châu bọn hắn có thể đã muốn mạng của ta đã muốn Soái quân mệnh.”
“Ta không phải không nhổ cây to này mà là nước ấm nấu ếch xanh tại Lý Thần Châu bọn hắn tiếp nhận trong phạm vi tại Hàng Châu đứng vững gót chân.” Sở Thiên trong tay không con trong lòng có tử: “C lộ mười một thận trọng từng bước lại để cho cây to này chậm rãi ngã xuống đến lúc đó sẽ không có người ta nói lời ong tiếng ve từ xưa tựu yêu cầu sư ra nổi danh huống chi Soái quân?”
Tô lão gia tử bắt đầu quân cờ quyết đấu thời điểm hay là không thế nào để ý nhưng là vài bước quân cờ về sau trong nội tâm mà bắt đầu chấn kinh rồi không thể tưởng được Sở Thiên vậy mà cũng có thể nhất tâm đa dụng hơn nữa kỳ nghệ cùng tâm tính đều có rất cao tạo nghệ người trẻ tuổi bình thường cấp tiến có thừa trầm ổn chưa đủ rất dễ dàng tại ưu thế dưới tình huống đắc ý quên hình hoặc là tại hoàn cảnh xấu thời điểm đơn giản buông tha cho nhưng là lại để cho Tô lão gia tử kinh ngạc chính là Sở Thiên càng rơi xuống càng bảo trì bình thản hơn nữa quân cờ gió cực kỳ có nhìn xa trông rộng xu thế lộ ra một cổ linh dương treo góc đích tướng soái làn gió.
Kẻ này đoạn tuyệt không phải vật trong ao. Tô lão gia tử lần cho Sở Thiên chí cao đánh giá.
“H lộ tám. Mã tám tiến thất.” Tô lão gia tử liền hạ hai quân cờ đều muốn đem Sở Thiên quân cờ lộ phong kín không để cho hắn bàn sống tương chiếu ứng cơ hội: “Không sai ngươi tất cả hành động ăn khớp của ta phỏng đoán có thể thấy được ngươi quả thật có chút mưu lược nhưng ngươi hay là hạ sai rồi kinh thành việc này quân cờ ngươi hoàn toàn có thể tọa trấn Thượng Hải chỉ huy Soái quân khống chế Giang Chiết về sau lại đến kinh thành.”
“Xe cửu bình bốn. J lộ mười một.” Sở Thiên mạch suy nghĩ hoàn toàn không có bị giảo loạn mở miệng nói: “Sở Thiên không quan tâm nhất thành nhất trì được mất Sở Thiên muốn là cả hắc đạo huống chi Thượng Hải Hàng Châu nơi tay Giang Chiết ai có thể địch nổi ta tinh nhuệ Soái quân?”
Tùy ý Tô lão gia tử định lực cao chi nhân cũng cảm nhận được Sở Thiên trên người tán nhuệ khí cùng khí phách lại như cũ mặt không đổi sắc Càn Khôn nắm thần sắc nhàn nhạt ghi tại trên mặt.
Quân cờ thế biến hóa tâm tính cũng tùy theo sinh biến Sở Thiên thậm chí không có cách nào khác nắm lấy hắn cuối cùng hội theo cái kia góc độ công tới Tô lão gia tử ánh mắt trở nên dị thường nhu hòa hiền lành bên trong phóng lấy vô tận ‘sát cơ’ : “H lộ sáu. Thế nhưng là Thiếu soái đến kinh thành lại có như thế nào đâu này? Kinh thành đích thiên hạ do Hắc Long hội cùng Hổ Bang chia đều chủ yếu hơn chính là phía sau của bọn hắn đều có ngươi hoàn toàn không thể ngưỡng mộ chỗ dựa liền Chu Long Kiếm cũng phải làm cho bọn hắn ba phần xin hỏi Thiếu soái cái này quân cờ có phải hay không phế quân cờ đâu này?”
Tô lão gia tử ánh mắt rơi vào Sở Thiên con mắt hắn rất muốn biết rõ Sở Thiên đúng trả lời như thế nào cái này đến giam vấn đề trọng yếu.
Sở Thiên trong nội tâm hơi chấn tâm như tịnh thủy mặt kính tựa hồ tạo nên rung động Sở Thiên biết chính mình khó với gắng giữ tỉnh táo Tô lão gia tử giết lấy thế công thật sự là quá mức lăng lệ ác liệt hơn nữa thủ được cẩn thận đối thủ như vậy quả thực chính là không chê vào đâu được điều này làm cho hắn nghĩ đến Tôn Tử binh pháp theo như lời “Đang kỳ giao nhau” quân cờ lực công lực tương đối cường hãn a...!
Đối mặt đáng sợ như thế cuộc đối thủ Sở Thiên phản sinh ra cường đại ý chí chiến đấu một đôi mắt hổ bắn ra ra trước đây chưa từng gặp ánh sao không có chớp mắt địa nhìn chăm chú đối thủ nhìn xem Tô lão gia tử ánh mắt Sở Thiên giật mình lập tức dáng tươi cười tỏa ra.
Phá cục chi quân cờ sôi nổi tại ngực.
[/hide]