Lại Sơn Hoa biến sắc, chỉ vào Sở Thiên rống lên: - Mày, không ngờ mày điều tra tao, những chuyện này không có quan hệ gì với công ty Hồng Phát, chỉ là việc cá nhân của tao. Tao muốn tố cáo mày. Đường Thương Hùng gấp tờ giấy lại, thản nhiên nói: - Ba chuyện này tổng cộng phải đền mười sáu vạn tám ngàn tệ, nhưng số tiền này không phải là một mình anh ta bỏ tiền ra mà lợi dụng chức quyền lấy tiền của công ty thanh toán, tôi nghĩ, hiện tại tại bộ phận tài vụ vẫn còn lưu giữ chứng cứ. Một vài người khinh bỉ nhìn Lại Sơn Hoa, mới vừa rồi còn nói không thể làm những chuyện hại tới công ty, không ngờ sau lưng lại làm nhiều việc vô sỉ như thế. Thật là biết mặt mà chẳng biết lòng. Lại Sơn Hoa cúi đầu, oán hận ngồi xuống, Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho để yên cho anh ta, quay đầu nói với Liễu Toa Toa: - Gọi bảo vệ lại đây, đuổi Lại Sơn Hoa ra khỏi công ty, công việc của anh ta để Phó giám đốc lên thay thế. Liễu Toa Toa chần chờ giây lát, hết nhìn Lại Sơn Hoa đang nhớn nhác, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thiên, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ tới. Sở Thiên phất tay, cùng Âu Dương Thắng Cơ nói: - Âu Dương, từ giờ, cậu nắm trong tay toàn bộ hệ thống tài vụ điện tử, khống chề bộ phận tài vụ số tiền chi nhận, miễn cho có người nhân cơ hội động tay động chân. Âu Dương Thắng Cơ gật đầu, kéo ghế ra ngồi cạnh Sở Thiên, mở chiếc laptop mini của mình, tiến hành giám sát các hoạt động chi nhận tiền của công ty. - Ai cũng không có thể đuổi tao đi, mày là ai? Mày có tư cách gì mà đuổi tao đi. Lại Sơn Hoa rống lên, xé hỏng cả cà vạt, chỉ vào Sở Thiên nói: - Một tên nhóc con chưa mọc hết lông lá mà cũng muốn đuổi tao đi? Trừ khi Phó tổng Chu đuổi tao còn lại không ai có quyền đuổi tao đi hết. Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhìn bảo vệ ngoài cửa: - Đưa anh ta ra ngoài cho tôi, nếu hắn cố tình đi vào hãy báo cảnh sát. Nếu hắn còn có thể tiến vào thì người phải ra đi là các người. Mấy tên bảo vệ hùng hổ nhìn nhau, việc này rất khó làm. Ai cũng biết, Lại Sơn Hoa có Phó tổng Chu chống lưng, còn ở đây Sở Thiên bày ra khí thế rất lớn. Giờ họ cũng không biết phải làm sao. Sở Thiên nhìn mấy người bảo vệ, nhẹ nhàng nói: - Từ bây giờ bộ phận an ninh sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, những ai đi theo tôi sẽ được tăng lương gấp đôi. Các nhân viên bảo vệ mừng rỡ, người đứng đầu các bảo vệ hét lên: - Mau, mau đưa tên này ra ngoài, đừng cho anh ta làm ảnh hưởng cuộc họp của Tổng giám đốc, làm nhanh đi. Vài người bảo vệ liền đi tới, xốc Lại Sơn Hoa lên như xốc một con lợn đem đi thịt mang ra ngoài. Họ còn đóng cửa rất cẩn thận, bên ngoài còn có hai người bảo vệ chờ nhận nhiệm vụ. Toàn bộ phòng họp lập tức trầm xuống, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở rồi. Lúc này đã không còn ai dám xem thường Sở Thiên, không người nào dám miệt thị Sở Thiên. Dáng ngồi lười biếng của bọn họ lập tức chỉnh lại nghiêm túc, tất cả đều cung kính, Sở Thiên trí tuệ gan dạ sáng suốt, còn có thủ đoạn lôi đình đã chấn kinh bọn họ. Sở Thiên nhìn không khí nặng nề, ngẩng đầu nhìn Liễu Toa Toa cười cười: - Pha cho tôi một cốc café Trung Nguyên! Liễu Toa Toa hơi sững sờ, lập tức ra ngoài pha cà phê cho Sở Thiên, nhưng lần này tuyệt đối không có chủ ý dám làm gì xằng bậy nữa. Mùi café Trung Nguyên nồng đậm, Sở Thiên không chút nghĩ ngợ bưng lên, uống hai ngụm rồi nói: - Hiện không có chuyện gì nữa, thì chờ cho đến mười giờ. - Con bà nó, họp hành cái gì? Một thanh âm thô tục truyền tới, sau đó là động tác thô bạo mở cửa phòng: - Tôi đang giám sát cuộc thi viết, lại bảo tới đây họp, đây không phải lãng phí thời gian sao? Người nói chuyện đúng là tên mập mạp ở chỗ thang máy, đi theo phía sau chính là cô gái xinh đẹp hào phóng Hồng Diệp. Sở Thiên cười thầm, người này quả nhiên là ở bộ phận nhân sự, cũng đã giảm bớt đi không ít võ mồm, làm xong tài vụ, tất nhiên muốn thu phục nhân sự, như vậy mới có thể thật sự nắm giữ công ty này. Nước miếng tên mập mạp bay tứ tung, lại phát hiện phòng hội nghị hôm nay rất im lặng, không có việc cãi nhau như ngày xưa, đưa mắt nhìn các đồng sự, nhìn thấy bọn họ nhìn mình với ánh mắt cảm thông, chả hiểu mô tê gì cả. Khi nhìn cả căn phòng, nhìn thấy Sở Thiên đang ngồi vị trí chủ vị, sắc mặt biến đổi, tên nhóc này sao lại ở đây, không phải thằng này đến nộp đơn à? Sở Thiên cầm lấy danh sách nhìn quét vài lần, bộ phận nhân sự giám đốc Tạ Trường Quý, cười nói: - Giám đốc Tạ, chào buổi sáng, anh tới sớm quá nhỉ. Tạ Trường Quý đương nhiên hiểu ý trào phúng của Sở Thiên, nheo mắt, lạnh lùng nói: - Nhóc con, sao cậu lại ở đây, tầng trên mới là nơi nhận hồ sơ. Tuy nhiên, tôi cho cậu biết, cậu đã không còn chỗ để thi thố rồi. - Tôi là Tổng giám đốc điều hành Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bưng lên cốc café lên lại nhấp hai ngụm, dùng khăn tay lau đi dấu son môi trên ly cafe, cười nói: - Giám đốc Tạ, tôi cũng nói cho anh biết từ hôm nay anh cũng chẳng phải làm gì nữa, cái ghế Giám đốc của anh cũng phải bỏ trống rồi. Lập tức nhìn Hồng Diệp, làm như không quen biết nói: - Vị tiểu thư này cô tên là gì? Hồng Diệp cũng rất phối hợp, giọng nói rất say đắm: - Tôi tên là Diệp Hồng. Sở Thiên khẽ mỉm cười, Hồng Diệp vì che dấu thân phận đổi tên thành Diệp Hồng, nhưng tên cũng rất hay, vì thế mở miệng: - Bộ phận nhân sự tạm thời do tiểu thư Diệp Hồng làm Giám đốc, sau này mọi người có thể tùy vào tài năng để giành lấy cương vị. Liễu Toa Toa nhìn Sở Thiên lau đi vết son môi, trong lòng hơi động, thầm than vị Tổng giám đốc điều hành này làm việc thật sự cẩn thận, nhìn giống như là tuổi trẻ ngông cuồng, thực chất ở bên trong còn cẩn thận gấp mấy lần mọi người, xem ra mình nên cố gắng làm tốt công việc của mình là hơn cả. Hồng Diệp thấy Sở Thiên khí phách ngồi giữa chủ vị, những người khác lại cẩn thận từng li từng tí, xem ra Sở Thiên đã sơ bộ khống chế được cục diên, trên mặt cô hiện lên sự vui mừng nhưng lập tức biến mất. Thấy Sở Thiên bổ nhiệm mình làm Giám đốc nhân sự tạm thời, cô hiểu ý phối hợp với Sở Thiên: - Tôi sợ làm không được. Tạ Trường Quý nghe thấy thân phận của Sở Thiên, sau đó lại bị Sở Thiên đoạt mất chiếc ghế, tức giận hét lên: - Tôi phạm vào lỗi gì? Cậu dựa vào cái gì mà đòi đoạt ghế của tôi? Sở Thiên vung hai ngón tay lên, Đường Thương Hùng bước lên một bước, lại lấy một tờ giấy trong cặp ra, đọc: - Tạ Trường Quý, một năm sáu tháng trước được bổ nhiệm làm Giám đốc bộ phận nhân sự công ty Hồng Phát, tuyển dụng các vị trí quan trọng trong công ty 19 người, trong đó thân thích là 15 người, 4 người là anh em đồng bạn. Nhận tổng số tiền hối lộ là 83 vạn. Một ít người khinh bỉ Tạ Trường Quý, không phải vì anh ta nhận hối lộ, mà là thu nhiều như thế cũng không cho mình được một ít, bởi vậy nhìn thấy anh ta gặp rủi ro, đều vui sướng khi người gặp họa. Tạ Trường Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, anh ta thật sự không thể tin Sở Thiên làm sao biết được những chuyện đó. Về phần Sở Thiên, anh dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hồng Diệp, những tài liệu này đều là Hồng Diệp thu thập trong vòng nửa năm. Hôm nay, thuận lợi hạ bệ Giám đốc tài vụ và nhân sự không ai nói được gì thì công lao lớn nhất thuộc về Hồng Diệp. - Không, không, là cậu vu cáo hãm hại tôi. Tạ Trường Quý như bị bệnh tâm thần hét lớn. Sở Thiên ánh mắt nhướng lên, Liễu Toa Toa lập tức gõ cửa phòng họp. Hai người bảo vệ đi vào, cung kính nhìn Sở Thiên, tiền lương tăng gấp đôi khiến họ tương đối tận tâm. Sở Thiên vung lên, thản nhiên nói: - Đuổi Tạ Trường Quý ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hai người bảo vệ như hung thần ác sát đi tới Tạ Trường Quý đi tới, Tạ Trường Quý chỉ vào người tên bảo vệ chửi: - Đại Lực, mày là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước nếu không phải bố mày đưa vào Hồng Phát thì giờ mày vẫn đang bán hàng ở đầu đường xó chợ nào. Tạ Trường Quý nói chưa hết lời, mặt Đại Lực đã hơi đen lại, tên này không ngờ trước khi chết còn muốn kéo mình xuống nước, may mà Sở Thiên không có phản ứng gì. Nhớ tới lúc trước mình phải mất hai vạn cho anh ta để vào được Hồng Phát, trong lòng càng thêm tức giận, tiến lên vài bước, bắt lấy tay của tạ Trường Quý, khẽ bóp tay anh ta rồi lôi ra ngoài. Toàn bộ phòng họp lại trở nên an tĩnh, tất cả đều nhìn chăm chú vào Sở Thiên. Sở Thiên nhìn đồng hồ trên vách tường, chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ, Sở Thiên xoay xoay cốc café chờ đợi. Hồng Diệp tến lên hai bước, làm bộ như rất dè dặt nói: - Tổng giám đốc, hiện tại trên tầng còn đang có cuộc thi viết, liệu tôi có thể…. Sở Thiên gật đầu, quay đầu nói với Tôn Bân: - Tôn Bân, cậu cùng tiểu thư Diệp Hồng đi lên đi, cùng nhau tham gia phỏng vấn nhân viên, cần phải tuyển ra những người có năng lực, còn những kẻ dựa vào quan hệ không bằng không cấp loại ra hết. Tôn Bân gật đầu, lập tức đi tới cánh cửa bên cạnh, nói: - Phiền chị dẫn đường. Thì ra, Sở Thiên có chuẩn bị mà tới, còn tưởng rằng ba người phía sau cậu ta chỉ có chức năng trang trí, không ngờ họ đều là nhân tài, xem ra lần này hai vị Phó tổng giám đốc sẽ đấu nhau tóe lửa. Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, nhìn đồng hồ trên tường, thản nhiên nói với mọi người trong phòng họp: - Các vị, tôi không quan tâm các người tiến vào Hồng Phát như thế nào, nhưng vào được rồi tôi liền cho các vị cơ hội, chỉ cần các người có thực lực, ra sức tạo lợi nhuận cho Hồng Phát. Sở Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị. Tôi luôn hành động theo năng lực, nếu các vị có đủ năng lực ngồi vào vị trí này, tôi nhất định sẽ tạo điều kiện cho các vị. Sở Thiên không có bản lĩnh lớn gì, nhưng đã nói là làm. - Đương nhiên, người không có bản lĩnh, tốt nhất nên sớm rời khỏi Hồng Phát. Sở Thiên uống nốt cốc café: - Đừng để cục diện như hôm nay xảy ra nữa, bị vạch mặt trước mọi người chẳng tốt đẹp gì đâu. Ánh mắt họ lóe ra quang mang, động lực thúc đẩy sinh ra. - Tôi muốn xem ai dám đuổi người của tôi ra ngoài? Một người phong thái uy nghiêm đi vào, giọng nói đầy mạnh mẽ: - Trường Quý, đi vào cùng tôi, tôi muốn xem thằng nhóc nhà ai mà kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.
[hide]
“Chấp hành tổng giám đốc tha thứ Lại Sơn Hoa không thể làm tổn hại xí nghiệp lâu dài phát triển sự tình!” Lại Sơn Hoa một bộ chính trực bẩm đúng bộ dạng.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay Đường Thương Hùng lần nữa đạp vào đến đây mở ra cặp văn kiện sáng sủa có tiếng niệm đứng lên: “Lại Sơn Hoa Hồng xí nghiệp tài vụ bộ phận quản lý hai năm trước theo bình thường kế toán đề bạt làm tài vụ bộ phận quản lý người giới thiệu là phó tổng giám đốc ba tháng trước ở kinh thành Dạ Lai Hương câu lạc bộ chơi gái kỹ nữ bị bắt phạt tiền một vạn tám ngàn mới có thể nộp tiền bảo lãnh hai tháng trước tại quý phụ nhân quán bar đùa giỡn thiếu phụ cũng cùng người sinh ra xung đột bồi thường quán bar hai vạn. Một tháng trước tại bạch thạch lộ lái xe đâm chết bảy tuổi đứa bé hiệp nghị bồi thường cho kia gia thuộc người nhà mười ba vạn.”
Lại Sơn Hoa sắc mặt biến đổi lớn chỉ vào Sở Thiên rống lên: “Ngươi vậy mà một mình điều tra của ta việc riêng tư cái này cùng Hồng xí nghiệp không hề quan hệ hoàn toàn ta việc riêng tư của cá nhân ta muốn cáo ngươi muốn cáo ngươi.”
Đường Thương Hùng khép lại cặp văn kiện nhàn nhạt nói: “Tam khởi sự tình tổng cộng bồi thường vạn tám ngàn nguyên những số tiền này cũng không phải Lại quản lý một mình xuất tiền mà là lợi dụng chức quyền cầm lại Hồng xí nghiệp đối với xông thanh lý ta nghĩ hiện tại tài vụ bộ phận có lẽ còn có cuống.”
Một ít trong cao tầng nhân sĩ đều khinh bỉ nhìn xem Lại Sơn Hoa mới vừa rồi còn hô không thể làm tổn hại Hồng xí nghiệp sự tình không thể tưởng được sau lưng lại làm nhiều như vậy vô sỉ hoạt động chẳng qua là tri nhân tri diện bất tri tâm.
Lại Sơn Hoa cúi đầu oán hận ngồi xuống Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho hắn như thế tiện nghi sự tình quay đầu cùng Liễu Toa Toa nói: “Cho ta gọi bảo an tới đây đem Lại Sơn Hoa tống xuất Hồng xí nghiệp theo hiện tại, tài vụ bộ phận quản lý tạm thời do Phó quản lý thay thế.”
Liễu Toa Toa chần chờ một lát nhìn xem hổn hển Lại Sơn Hoa lại nhìn xem thần tình lạnh nhạt Sở Thiên hay là cầm điện thoại lên kêu bảo an tới đây.
Sở Thiên phất phất tay cùng Âu Dương Thắng Cơ nói: “Âu Dương Thắng Cơ theo hiện tại, ngươi toàn diện khống chế tài vụ hệ thống điện tử khống chế tài vụ bộ phận không phải bình thường kim ngạch vãng lai miễn cho có người thừa cơ làm cái gì tay chân.”
Âu Dương Thắng Cơ gật gật đầu kéo qua cái ghế tại Sở Thiên bên cạnh ngồi xuống mở ra hắn mini tiến vào Computer lợi dụng Sở Thiên cho hắn khẩu lệnh nhanh chóng tiến vào Hồng xí nghiệp tài vụ hệ thống hết sức chăm chú nhìn chăm chú lên kim ngạch biến hóa.
“Ai cũng không thể đuổi ta đi ngươi là người nào à? Ngươi có tư cách gì đuổi ta đi a...” Lại Sơn Hoa hổn hển rống lên liền cà- vạt đều kéo phá hủy chỉ vào Sở Thiên nói: “Ngươi một tên mao đầu tiểu tử liền muốn đuổi ta đi? Ngươi nằm mơ a trừ phi Chu phó tổng để cho ta rời đi hồng bằng không thì ai cũng không thể đuổi ta đi.”
Sở Thiên mỉm cười nhìn xem cửa mấy cái bảo an nói: “Bắt hắn cho ta thanh lý đi ra ngoài nếu như hắn còn dám tiến đến các ngươi liền cho ta báo động nếu như hắn còn có thể tiến đến như vậy liền đến phiên các ngươi đi ra ngoài.”
Mấy cái như lang như hổ bảo an lẫn nhau đối mặt một lát tuy nhiên cảm giác vấn đề này có chút khó làm dù sao ai cũng biết Lại Sơn Hoa sau lưng có Chu phó tổng với tư cách chỗ dựa nhưng hiện tại Sở Thiên khí thế cũng bày ở nơi đây quả thực có chút khó khăn.
Sở Thiên nhìn xem bảo an nhẹ nhàng nói: “Theo hiện tại, bảo an bộ phận trực tiếp do ta quản lý tất cả nhân viên tiền lương gấp bội.”
Các nhân viên an ninh trên mặt lập tức giơ lên vẻ mừng rỡ đầu lĩnh bảo an hướng người bên cạnh rống đứng lên: “Mau mau đem thằng này làm ra đi đừng cho hắn ảnh hưởng chấp hành tổng giám đốc họp làm ra đi.”
Mấy cái bảo an lập tức xông đi lên liền giơ lên mang chuyển đem giết heo giống như Lại Sơn Hoa kéo đi ra ngoài cũng cẩn thận từng li từng tí đóng cửa lại còn lưu lại hai cái bảo an tùy thời chờ phân phó.
Toàn bộ phòng họp lập tức yên tĩnh xuống yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở lúc này đã không có dám xem thường Sở Thiên không người nào dám miệt thị Sở Thiên vốn là lười nhác bọn hắn lập tức ngồi được chỉnh tề tất cung tất kính Sở Thiên thông minh gan dạ sáng suốt còn có lôi đình thủ đoạn đã chấn kinh bọn hắn.
Sở Thiên nhìn xem có chút nặng nề bầu không khí ngẩng đầu đối với Liễu Toa Toa cười cười: “Pha cho ta chén Lam Sơn cà phê!”
Liễu Toa Toa hơi sững sờ lập tức đi ra ngoài cho Sở Thiên xông cà phê nhưng lần này lại cũng không dám nữa làm cho cái gì xấu chủ ý.
Lam Sơn cà phê đậm hương Sở Thiên không chút lựa chọn bưng lên đến uống hai phần lập tức đối với những người khác nói: “Hiện tại không có chuyện gì chỉ có chờ đợi đợi được mười giờ.”
“Con bà nó mở họp cái gì?” Một cái thô mỏ thanh âm từ bên ngoài truyền đến cũng thô bạo đẩy ra cửa phòng họp: “Ta đang tại thi viết nhận người đâu để cho ta xuống họp đây không phải lãng phí thời gian sao?”
Người nói chuyện đúng là thang máy gặp phải thấp bé mập mạp đi theo phía sau xinh đẹp hào phóng Hồng Diệp Sở Thiên cười thầm thằng này quả nhiên là bộ phận nhân sự dài cũng đã giảm bớt đi miệng lưỡi làm xong tài vụ tự nhiên cũng muốn đối phó nhân sự như vậy mới có thể chính thức nắm giữ Hồng xí nghiệp.
Thấp bé mập mạp nước miếng bay tứ tung nói lại hiện hội nghị hôm nay phòng có chút yên tĩnh đã không có ngày xưa cãi nhau không tự chủ được nhìn xem đồng sự nhìn thấy bọn hắn cho mình quăng đến ánh mắt đồng tình dị thường khó hiểu lập tức nhìn quét toàn bộ phòng họp nhìn thấy chủ vị Sở Thiên sắc mặt lập tức biến đổi cái này mấy cái tiểu tử tại sao lại ở chỗ này bọn hắn không phải đến nhận lời mời đấy sao?
Sở Thiên cầm lấy danh sách nhìn quét vài lần bộ phận nhân sự quản lý Tạ Trường Quý vì vậy cười cười: “Tạ quản lý ngươi tới thật sớm a...”
Tạ Trường Quý tự nhiên nghe hiểu được Sở Thiên ý tứ liếc mắt nhìn lạnh lùng nói: “Tiểu tử ngươi như thế nào ngồi ở chỗ nầy phía trên mới là nhận lời mời địa phương bất quá ta cho ngươi biết ngươi đã không có đùa giỡn rồi.”
“Ta là chấp hành tổng giám đốc Sở Thiên.” Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu bưng lên cà phê lại uống hai phần cùng sử dụng khăn tay xóa đi ly bên trên dấu son môi cười nói: “Tạ quản lý ta cũng có thể nói cho ngươi biết ngươi không có đùa giỡn từ hôm nay trở đi người của ngươi sự tình bộ vị đưa liền trống đi.” Lập tức nhìn xem Hồng Diệp giả bộ như không biết nói: “Vị tiểu thư này tên gọi là gì?”
Hồng Diệp giả bộ như sở sở động lòng người nhỏ giọng nói: “Ta là Diệp Hồng.”
Sở Thiên mỉm cười Hồng Diệp vì che dấu thân phận liền sửa lại Diệp Hồng bất quá vẫn là thật là dễ nghe vì vậy mở miệng nói: “Bộ phận nhân sự quản lý vị trí tạm thời do vị này Diệp Hồng tiểu thư thay thế ngày khác do người có năng lực cạnh tranh bên trên cương vị.”
Liễu Toa Toa nhìn xem Sở Thiên tự nhiên chà lau chén cà phê môi trên ấn trong nội tâm khẽ nhúc nhích thầm than cái này chấp hành tổng giám đốc làm việc thật sự cẩn thận nhìn như tuổi trẻ khinh cuồng thực chất ở bên trong so với ai cũng nhiều tâm nhãn xem ra chính mình hay là bà ngoại thực làm tốt chính mình phần bên trong công tác là bên trên.
Hồng Diệp nhìn thấy Sở Thiên trên mặt hiện lên tia mừng rỡ nhưng tiểu thuyết sửa sang lại bố tại lập tức biến mất nhìn thấy Sở Thiên khí phách gió ngồi ở phòng họp mặt khác hồng trong cao tầng nhân sĩ cẩn thận từng li từng tí nhìn xem Sở Thiên sắc mặt liền minh bạch Sở Thiên đã sơ bộ nắm trong tay cục diện nghe được Sở Thiên bổ nhiệm là tạm thời bộ phận nhân sự quản lý bề bộn phối hợp khoát tay: “Ta không được ta không được.”
Tạ Trường Quý nghe được trước mắt tiểu tử là Sở Thiên sắc mặt biến đổi lớn lại nghe đến Sở Thiên tước đoạt vị trí của hắn cũng gầm hét lên: “Ta phạm vào cái gì sai? Ngươi dựa vào cái gì tước đoạt vị trí của ta?”
Sở Thiên duỗi ra hai ngón tay vung lên Đường Thương Hùng bước lên một bước mở ra lại để cho mọi người trong lòng run sợ cặp văn kiện niệm đứng lên: “Tạ Trường Quý năm trước tháng sáu thăng làm Hồng xí nghiệp bộ phận nhân sự quản lý trước sau thông báo tuyển dụng Hồng xí nghiệp vị trí trọng yếu nhân viên đạt người trong đó thân thích gia thuộc người nhà nhân số là mười lăm người bằng hữu đồng sự con cái là mười bốn người thu hối lộ đạt tới tám mươi ba vạn.”
Một ít trong cao tầng nhân sĩ lại bắt đầu khinh bỉ nhìn xem Tạ Trường Quý không phải hắn thu hối lộ mà là thu này sao hơn hối lộ cũng không lấy ra mọi người chia xẻ bởi vậy nhìn thấy hắn gặp rủi ro đều nhìn có chút hả hê đứng lên.
Tạ Trường Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên hắn thật sự không thể tin Sở Thiên làm sao sẽ biết rõ những thứ này Sở Thiên tức thì dùng ánh mắt còn lại cảm kích nhìn qua Hồng Diệp những tài liệu này đều là Hồng Diệp nửa năm qua hao hết tâm tư thăm dò được sự tình hôm nay có thể thuận lợi nắm bắt tài vụ quản lý cùng nhân sự quản lý còn lại để cho người phía dưới không lời nào để nói Hồng Diệp trong khi công.
“Không không ngươi vu hãm vu hãm ta.” Tạ Trường Quý cuồng loạn quát lên.
Sở Thiên ánh mắt nhảy lên Liễu Toa Toa lập tức gõ gõ cửa phòng họp hai vị bảo an lập tức tràn vào một mực cung kính nhìn xem Sở Thiên gấp đôi tiền lương để cho bọn họ trở nên tuyệt đối trung tâm Sở Thiên ngón tay vung lên nhàn nhạt nói: “Đem Tạ Trường Quý ném ra bên ngoài.”
Hai vị bảo an hung thần ác sát hướng mập lùn Tạ Trường Quý đi đến Tạ Trường Quý chỉ vào trong đó bảo an gào thét: “Đại lực ngươi vong ân phụ nghĩa lúc trước nếu như không phải lão tử đem ngươi chiêu tiến đến hồng ngươi bây giờ còn đang đầu đường bày hàng vỉa hè đâu.”
Tạ Trường Quý nói chưa dứt lời cái này vừa nói Đại Lưu sắc mặt biến đổi lớn không thể tưởng được Tạ Trường Quý muốn kéo chính mình xuống nước may mắn Sở Thiên không có có phản ứng gì lại nghĩ tới Tạ Trường Quý thu chính mình hai vạn mới tiến vào hồng trong nội tâm càng thêm tức giận tiến lên vài bước bắt lấy Tạ Trường Quý cánh tay trở tay khẽ bóp đem Tạ Trường Quý bắt lại đi ra ngoài.
Toàn bộ phòng họp lần nữa an tĩnh lại tất cả đều nhìn chăm chú lên Sở Thiên.
Sở Thiên nhìn xem trên vách tường đồng hồ báo thức còn có năm phút đồng hồ mới đến mười điểm vì vậy nhẹ nhàng chuyển động chén cà phê.
Hồng Diệp tiến lên hai bước giả bộ như cẩn thận từng li từng tí bộ dạng: “Tổng giám đốc chúng ta vẫn còn trên lầu tiến hành nhân sự thi viết đâu ta có hay không có thể...”
Sở Thiên gật gật đầu quay đầu cùng Tôn Bân nói: “Tôn Bân ngươi cùng Diệp Hồng tiểu thư đi lên cùng một chỗ phỏng vấn hôm nay nhân viên cần phải tuyển ra có năng lực có học thức người đi ra cái gì khác quan hệ con cái không có thực tài thực liệu toàn bộ thanh mất.”
Tôn Bân gật gật đầu lập tức đi tới cửa bên cạnh cùng Hồng Diệp nói: “Phiền toái tỷ tỷ dẫn đường.”
Mọi người lần nữa sợ hãi thán phục Sở Thiên có chuẩn bị mà đến còn tưởng rằng phía sau hắn ba người chẳng qua là lấy ra bài trí không thể tưởng được đều là nhân tài xem ra lần này hai vị phó tổng giám đốc cùng vị này Hồng xí nghiệp quan mới tất nhiên sẽ đấu tia lửa văng khắp nơi.
Sở Thiên vặn eo bẻ cổ nhìn xem trên vách tường đồng hồ báo thức nhàn nhạt cùng phòng họp người ta nói: “Các vị ta mặc kệ các ngươi là như thế nào tiến vào hồng nhưng vào được ta liền cho các ngươi cơ hội chỉ cần các ngươi có thực tài thực liệu chịu vì Hồng xí nghiệp sáng tạo lợi nhuận ta Sở Thiên tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi ta luôn luôn tuân theo người có năng lực cư chi nếu như các ngươi có năng lực ngồi vào ta vị trí này ta nhất định khiến cho các ngươi Sở Thiên không có cái gì quá lớn bổn sự nhưng nói chuyện nhưng là nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Đương nhiên không có có bản lãnh gì người tốt nhất sớm chút cho ta rời đi hồng.” Sở Thiên uống xong tốt nhất một cái cà phê: “Miễn cho xuất hiện hôm nay loại này xấu hổ cục diện vạch mặt dù sao tất cả mọi người khó chịu.”
Trong cao tầng nhân sĩ trong mắt lập tức bắn ra hào quang cực lớn hoặc tự nhiên sinh ra cực lớn động lực.
“Ta xem ai dám đem của ta người đuổi đi ra?” Một vị uy nghiêm hơn nữa lực lượng mười phần thanh âm theo ngoài cửa rống lên tiến đến: “Trường Quý ngươi theo ta đi vào ta xem một chút đúng cái nào thằng ranh con như thế cuồng vọng.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lại Sơn Hoa biến sắc, chỉ vào Sở Thiên rống lên: - Mày, không ngờ mày điều tra tao, những chuyện này không có quan hệ gì với công ty Hồng Phát, chỉ là việc cá nhân của tao. Tao muốn tố cáo mày. Đường Thương Hùng gấp tờ giấy lại, thản nhiên nói: - Ba chuyện này tổng cộng phải đền mười sáu vạn tám ngàn tệ, nhưng số tiền này không phải là một mình anh ta bỏ tiền ra mà lợi dụng chức quyền lấy tiền của công ty thanh toán, tôi nghĩ, hiện tại tại bộ phận tài vụ vẫn còn lưu giữ chứng cứ. Một vài người khinh bỉ nhìn Lại Sơn Hoa, mới vừa rồi còn nói không thể làm những chuyện hại tới công ty, không ngờ sau lưng lại làm nhiều việc vô sỉ như thế. Thật là biết mặt mà chẳng biết lòng. Lại Sơn Hoa cúi đầu, oán hận ngồi xuống, Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho để yên cho anh ta, quay đầu nói với Liễu Toa Toa: - Gọi bảo vệ lại đây, đuổi Lại Sơn Hoa ra khỏi công ty, công việc của anh ta để Phó giám đốc lên thay thế. Liễu Toa Toa chần chờ giây lát, hết nhìn Lại Sơn Hoa đang nhớn nhác, lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Sở Thiên, cuối cùng vẫn nhấc điện thoại lên gọi bảo vệ tới. Sở Thiên phất tay, cùng Âu Dương Thắng Cơ nói: - Âu Dương, từ giờ, cậu nắm trong tay toàn bộ hệ thống tài vụ điện tử, khống chề bộ phận tài vụ số tiền chi nhận, miễn cho có người nhân cơ hội động tay động chân. Âu Dương Thắng Cơ gật đầu, kéo ghế ra ngồi cạnh Sở Thiên, mở chiếc laptop mini của mình, tiến hành giám sát các hoạt động chi nhận tiền của công ty. - Ai cũng không có thể đuổi tao đi, mày là ai? Mày có tư cách gì mà đuổi tao đi. Lại Sơn Hoa rống lên, xé hỏng cả cà vạt, chỉ vào Sở Thiên nói: - Một tên nhóc con chưa mọc hết lông lá mà cũng muốn đuổi tao đi? Trừ khi Phó tổng Chu đuổi tao còn lại không ai có quyền đuổi tao đi hết. Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhìn bảo vệ ngoài cửa: - Đưa anh ta ra ngoài cho tôi, nếu hắn cố tình đi vào hãy báo cảnh sát. Nếu hắn còn có thể tiến vào thì người phải ra đi là các người. Mấy tên bảo vệ hùng hổ nhìn nhau, việc này rất khó làm. Ai cũng biết, Lại Sơn Hoa có Phó tổng Chu chống lưng, còn ở đây Sở Thiên bày ra khí thế rất lớn. Giờ họ cũng không biết phải làm sao. Sở Thiên nhìn mấy người bảo vệ, nhẹ nhàng nói: - Từ bây giờ bộ phận an ninh sẽ do tôi trực tiếp phụ trách, những ai đi theo tôi sẽ được tăng lương gấp đôi. Các nhân viên bảo vệ mừng rỡ, người đứng đầu các bảo vệ hét lên: - Mau, mau đưa tên này ra ngoài, đừng cho anh ta làm ảnh hưởng cuộc họp của Tổng giám đốc, làm nhanh đi. Vài người bảo vệ liền đi tới, xốc Lại Sơn Hoa lên như xốc một con lợn đem đi thịt mang ra ngoài. Họ còn đóng cửa rất cẩn thận, bên ngoài còn có hai người bảo vệ chờ nhận nhiệm vụ. Toàn bộ phòng họp lập tức trầm xuống, im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở rồi. Lúc này đã không còn ai dám xem thường Sở Thiên, không người nào dám miệt thị Sở Thiên. Dáng ngồi lười biếng của bọn họ lập tức chỉnh lại nghiêm túc, tất cả đều cung kính, Sở Thiên trí tuệ gan dạ sáng suốt, còn có thủ đoạn lôi đình đã chấn kinh bọn họ. Sở Thiên nhìn không khí nặng nề, ngẩng đầu nhìn Liễu Toa Toa cười cười: - Pha cho tôi một cốc café Trung Nguyên! Liễu Toa Toa hơi sững sờ, lập tức ra ngoài pha cà phê cho Sở Thiên, nhưng lần này tuyệt đối không có chủ ý dám làm gì xằng bậy nữa. Mùi café Trung Nguyên nồng đậm, Sở Thiên không chút nghĩ ngợ bưng lên, uống hai ngụm rồi nói: - Hiện không có chuyện gì nữa, thì chờ cho đến mười giờ. - Con bà nó, họp hành cái gì? Một thanh âm thô tục truyền tới, sau đó là động tác thô bạo mở cửa phòng: - Tôi đang giám sát cuộc thi viết, lại bảo tới đây họp, đây không phải lãng phí thời gian sao? Người nói chuyện đúng là tên mập mạp ở chỗ thang máy, đi theo phía sau chính là cô gái xinh đẹp hào phóng Hồng Diệp. Sở Thiên cười thầm, người này quả nhiên là ở bộ phận nhân sự, cũng đã giảm bớt đi không ít võ mồm, làm xong tài vụ, tất nhiên muốn thu phục nhân sự, như vậy mới có thể thật sự nắm giữ công ty này. Nước miếng tên mập mạp bay tứ tung, lại phát hiện phòng hội nghị hôm nay rất im lặng, không có việc cãi nhau như ngày xưa, đưa mắt nhìn các đồng sự, nhìn thấy bọn họ nhìn mình với ánh mắt cảm thông, chả hiểu mô tê gì cả. Khi nhìn cả căn phòng, nhìn thấy Sở Thiên đang ngồi vị trí chủ vị, sắc mặt biến đổi, tên nhóc này sao lại ở đây, không phải thằng này đến nộp đơn à? Sở Thiên cầm lấy danh sách nhìn quét vài lần, bộ phận nhân sự giám đốc Tạ Trường Quý, cười nói: - Giám đốc Tạ, chào buổi sáng, anh tới sớm quá nhỉ. Tạ Trường Quý đương nhiên hiểu ý trào phúng của Sở Thiên, nheo mắt, lạnh lùng nói: - Nhóc con, sao cậu lại ở đây, tầng trên mới là nơi nhận hồ sơ. Tuy nhiên, tôi cho cậu biết, cậu đã không còn chỗ để thi thố rồi. - Tôi là Tổng giám đốc điều hành Sở Thiên. Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bưng lên cốc café lên lại nhấp hai ngụm, dùng khăn tay lau đi dấu son môi trên ly cafe, cười nói: - Giám đốc Tạ, tôi cũng nói cho anh biết từ hôm nay anh cũng chẳng phải làm gì nữa, cái ghế Giám đốc của anh cũng phải bỏ trống rồi. Lập tức nhìn Hồng Diệp, làm như không quen biết nói: - Vị tiểu thư này cô tên là gì? Hồng Diệp cũng rất phối hợp, giọng nói rất say đắm: - Tôi tên là Diệp Hồng. Sở Thiên khẽ mỉm cười, Hồng Diệp vì che dấu thân phận đổi tên thành Diệp Hồng, nhưng tên cũng rất hay, vì thế mở miệng: - Bộ phận nhân sự tạm thời do tiểu thư Diệp Hồng làm Giám đốc, sau này mọi người có thể tùy vào tài năng để giành lấy cương vị. Liễu Toa Toa nhìn Sở Thiên lau đi vết son môi, trong lòng hơi động, thầm than vị Tổng giám đốc điều hành này làm việc thật sự cẩn thận, nhìn giống như là tuổi trẻ ngông cuồng, thực chất ở bên trong còn cẩn thận gấp mấy lần mọi người, xem ra mình nên cố gắng làm tốt công việc của mình là hơn cả. Hồng Diệp thấy Sở Thiên khí phách ngồi giữa chủ vị, những người khác lại cẩn thận từng li từng tí, xem ra Sở Thiên đã sơ bộ khống chế được cục diên, trên mặt cô hiện lên sự vui mừng nhưng lập tức biến mất. Thấy Sở Thiên bổ nhiệm mình làm Giám đốc nhân sự tạm thời, cô hiểu ý phối hợp với Sở Thiên: - Tôi sợ làm không được. Tạ Trường Quý nghe thấy thân phận của Sở Thiên, sau đó lại bị Sở Thiên đoạt mất chiếc ghế, tức giận hét lên: - Tôi phạm vào lỗi gì? Cậu dựa vào cái gì mà đòi đoạt ghế của tôi? Sở Thiên vung hai ngón tay lên, Đường Thương Hùng bước lên một bước, lại lấy một tờ giấy trong cặp ra, đọc: - Tạ Trường Quý, một năm sáu tháng trước được bổ nhiệm làm Giám đốc bộ phận nhân sự công ty Hồng Phát, tuyển dụng các vị trí quan trọng trong công ty 19 người, trong đó thân thích là 15 người, 4 người là anh em đồng bạn. Nhận tổng số tiền hối lộ là 83 vạn. Một ít người khinh bỉ Tạ Trường Quý, không phải vì anh ta nhận hối lộ, mà là thu nhiều như thế cũng không cho mình được một ít, bởi vậy nhìn thấy anh ta gặp rủi ro, đều vui sướng khi người gặp họa. Tạ Trường Quý kinh ngạc nhìn Sở Thiên, anh ta thật sự không thể tin Sở Thiên làm sao biết được những chuyện đó. Về phần Sở Thiên, anh dùng ánh mắt cảm kích nhìn Hồng Diệp, những tài liệu này đều là Hồng Diệp thu thập trong vòng nửa năm. Hôm nay, thuận lợi hạ bệ Giám đốc tài vụ và nhân sự không ai nói được gì thì công lao lớn nhất thuộc về Hồng Diệp. - Không, không, là cậu vu cáo hãm hại tôi. Tạ Trường Quý như bị bệnh tâm thần hét lớn. Sở Thiên ánh mắt nhướng lên, Liễu Toa Toa lập tức gõ cửa phòng họp. Hai người bảo vệ đi vào, cung kính nhìn Sở Thiên, tiền lương tăng gấp đôi khiến họ tương đối tận tâm. Sở Thiên vung lên, thản nhiên nói: - Đuổi Tạ Trường Quý ra ngoài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Hai người bảo vệ như hung thần ác sát đi tới Tạ Trường Quý đi tới, Tạ Trường Quý chỉ vào người tên bảo vệ chửi: - Đại Lực, mày là kẻ vong ân phụ nghĩa, lúc trước nếu không phải bố mày đưa vào Hồng Phát thì giờ mày vẫn đang bán hàng ở đầu đường xó chợ nào. Tạ Trường Quý nói chưa hết lời, mặt Đại Lực đã hơi đen lại, tên này không ngờ trước khi chết còn muốn kéo mình xuống nước, may mà Sở Thiên không có phản ứng gì. Nhớ tới lúc trước mình phải mất hai vạn cho anh ta để vào được Hồng Phát, trong lòng càng thêm tức giận, tiến lên vài bước, bắt lấy tay của tạ Trường Quý, khẽ bóp tay anh ta rồi lôi ra ngoài. Toàn bộ phòng họp lại trở nên an tĩnh, tất cả đều nhìn chăm chú vào Sở Thiên. Sở Thiên nhìn đồng hồ trên vách tường, chỉ còn năm phút nữa là đến mười giờ, Sở Thiên xoay xoay cốc café chờ đợi. Hồng Diệp tến lên hai bước, làm bộ như rất dè dặt nói: - Tổng giám đốc, hiện tại trên tầng còn đang có cuộc thi viết, liệu tôi có thể…. Sở Thiên gật đầu, quay đầu nói với Tôn Bân: - Tôn Bân, cậu cùng tiểu thư Diệp Hồng đi lên đi, cùng nhau tham gia phỏng vấn nhân viên, cần phải tuyển ra những người có năng lực, còn những kẻ dựa vào quan hệ không bằng không cấp loại ra hết. Tôn Bân gật đầu, lập tức đi tới cánh cửa bên cạnh, nói: - Phiền chị dẫn đường. Thì ra, Sở Thiên có chuẩn bị mà tới, còn tưởng rằng ba người phía sau cậu ta chỉ có chức năng trang trí, không ngờ họ đều là nhân tài, xem ra lần này hai vị Phó tổng giám đốc sẽ đấu nhau tóe lửa. Sở Thiên vặn eo bẻ cổ, nhìn đồng hồ trên tường, thản nhiên nói với mọi người trong phòng họp: - Các vị, tôi không quan tâm các người tiến vào Hồng Phát như thế nào, nhưng vào được rồi tôi liền cho các vị cơ hội, chỉ cần các người có thực lực, ra sức tạo lợi nhuận cho Hồng Phát. Sở Thiên tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi các vị. Tôi luôn hành động theo năng lực, nếu các vị có đủ năng lực ngồi vào vị trí này, tôi nhất định sẽ tạo điều kiện cho các vị. Sở Thiên không có bản lĩnh lớn gì, nhưng đã nói là làm. - Đương nhiên, người không có bản lĩnh, tốt nhất nên sớm rời khỏi Hồng Phát. Sở Thiên uống nốt cốc café: - Đừng để cục diện như hôm nay xảy ra nữa, bị vạch mặt trước mọi người chẳng tốt đẹp gì đâu. Ánh mắt họ lóe ra quang mang, động lực thúc đẩy sinh ra. - Tôi muốn xem ai dám đuổi người của tôi ra ngoài? Một người phong thái uy nghiêm đi vào, giọng nói đầy mạnh mẽ: - Trường Quý, đi vào cùng tôi, tôi muốn xem thằng nhóc nhà ai mà kiêu ngạo, ngông cuồng như thế.