Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Cửa phòng họp bị Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa đá văng ra. Hai lão già tuổi gần sáu mươi dắt Lại Sơn Hoa cùng Tạ Trường Quý vênh váo đi vào trong phòng họp. Mọi người khi thấy hai lão ta đều đứng dậy, cung kính chào: - Chào Trương Tổng, chào Chu Tổng. Người tới chính là Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh, là hai Phó tổng giám đốc công ty Hồng Phát. Sở Thiên hoàn toàn không có ý đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn hai vị Phó tổng đầy rẫy âm mưu này, trên mặt càng lúc càng mờ nhạt chẳng ai biết Sở Thiên đang nghĩ gì. Hai vị Phó tổng giám đốc thản nhiên ngồi xuống hàn huyên với mọi người, ánh mắt cực kỳ miệt thị nhìn Sở Thiên. Chu Chí Minh thậm chí còn hút thuốc lá, chân vắt ngang nhìn Sở Thiên trông rất kiêu ngạo. - Chào hai vị Phó tổng tiền bối. Sở Thiên hơi hơi ôm quyền, thản nhiên nói: - Hội nghị công ty hôm nay chính thức bắt đầu từ lúc chín giờ, không biết hai vị vì sao không tới, có thể nói cho tôi biết lý do không? Mọi người rất kinh ngạc, Sở Thiên chẳng hề nể mặt hai Phó tổng, xem ra tên nhóc này muốn đại khai sát giới rồi. Bây giờ phải cẩn thận xem hướng gió nào tốt, tránh việc đứng sai đội ngũ không thì sẽ hối hận cả đời. Chu Chí Minh nhả khói thuốc, trên mặt không có phẫn nộ, đến tuổi của ông ta mấy lời đó mà đã trở nên giận giữ thì đã sớm bị tức chết rồi. Ông ta nhìn khuôn mặt non nớt của Sở Thiên lạnh lùng nói: - Chả có lý do gì cả, đây là tác phong của chúng tôi, cậu không thích thì đừng nhìn. - Đúng vậy, nhóc con, đừng tưởng rằng nhậm chức mà có thể đùa với lửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Trương Quốc Hùng đẩy mắt kính lên sống mũi, nói tiếp: - Muốn đốt lửa cũng phải nhìn xem là ai, chúng tôi kính trọng cậu, cậu chính là Tổng giám đốc, chúng tôi không cho cậu mặt mũi, cậu trả là cái thá gì cả. - Hai vị tiền bối tự đề cao mình quá đấy. Sở Thiên nhấn một cái xuống bàn, tươi cười: - Các vị phải biết, tôi không chỉ là Tổng giám đốc điều hành của công ty này, mà cũng là người thừa kế nó. Bây giờ, kể cả tôi muốn bán công ty này cũng đươc. Đường Thương Hùng cậu đem văn bản pháp luật quy định điều này ra đây. Đường Thương Hùng không nói một lời, lại mở cái cặp kia ra, lấy văn bản pháp luật đập thẳng xuống mặt bàn trước mặt Trương Quốc Hùng. Bọn họ nhìn con dấu đỏ tươi, trong lòng họ cũng lo lắng, dù cho bọn họ có trâu bò như thế nào cũng không thể lớn hơn luật pháp được. Chu Chí Minh suy nghĩ rất nhanh, vẫn giữ thái độ ngạo mạn, nói: - Cho dù cậu là người thừa kế của công ty thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể tùy ý bãi miễn những người có chức vụ quan trọng trong công ty? Cậu không có trách nhiệm gì với công ty sao? - Đúng vậy, không phải chúng ta bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi sương máu thì sao công ty có sự thành quả như bây giờ. Bình thường, Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh thường xuyên đối chọi gay gắt, minh tranh ám đấu nhưng ở thời điểm mấu chốt thì họ tự liên kết lại rồi. Sở Thiên nhẹ nhàng cười, gõ xuống cốc cafe, Liễu Toa Toa hiểu ý liền đi rót thêm cafe. Cô có dự cảm hai vị Phó tổng già nua này hôm nay nhất định sẽ thua bởi Tổng giám đốc. Sở Thiên nhìn chằm chằm hai vị Phó tổng giám đốc nói: - Hai vị đã già rồi, nên nghỉ hưu thôi, không phải ở lại làm mưa làm gió cho công ty nữa. Chu Chí Minh dù có định lực tốt tới mấy cũng bị Sở Thiên làm cho tức điên, ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Thiên: - Nhóc con, có tôn trọng nguyên lão của công ty không vậy? Ông Sở dạy cậu ra sao? Cậu dựa vào cái gì nói chúng tôi làm mưa làm gió? Sở Thiên thản nhiên nói: - 9h họp, 10h mới đến, đây là không tuân thủ nội quy về thời gian, cậy già lên mặt. Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đã không còn là nhân viên cấp cao của công ty nữa, hai ông lại mang họ đi vào hội nghị, đây là không tôn trọng quy định bảo mật của công ty. Hai vị tôi nói có sai không? Sở Thiên không chờ bọn họ mở miệng, đột nhiên quát: - Bảo vệ. Ngoài cửa, năm sáu người bảo vệ đã đứng chờ sẵn, có mấy người trên mặt còn có vết thương, hiển nhiên là lúc nãy bị Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đánh đập. Bọn họ sợ Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng nên không dám trả đòn. Các bảo vệ Sở Thiên, Sở Thiên chỉ vào Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa, quát: - Hai người này không phải nhân viên của công ty, sao các người để họ vào đây làm càn. Lần đầu tôi cho các người một cơ hội, nhanh tống cổ bọn họ ra, nếu có kẻ có lẻn vào lập tức báo cảnh sát, nghe rõ chưa. - Vâng, thưa Tổng giám đốc! Các bảo vệ đồng thanh đáp, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai tên Phó tổng, dù sao Sở Thiên là người thừa kế hợp pháp, cùng nhau xông tới chỗ Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa thô bạo kéo ra ngoài. Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng tức giận, ddạp tay xuống bàn, hét lên: - Sở Thiên, cậu to gan quá, cũng dám động người của tôi? Tôi muốn báo cho Sở tiên sinh trách phạt cậu. Sở Thiên quét mắt nhìn, lạnh lùng nói: - Các ông cứ việc gọi điện thoại, tôi đoán chú ba cũng chẳng để ý tới mấy người đâu, bằng không sáng nay ông ấy đã tới đây. Ông ấy không tới chính là sợ mình ở nơi này, khiến tôi khó xử. Tôi thành thật khuyên hai ông, ngay cả chú ba của tôi cũng đã về hưu hưởng thụ thanh nhàn rồi, các ông cũng nên từ chức đi thôi. Chu Chí Minh lấy điện thoại di động ra gọi các số của chú ba, nhưng tất cả đều tắt máy. Ông ta rất phẫn nộ nhưng cũng chẳng thể làm gì. Biểu tình của ông ta rơi vào mắt những người khác liền sinh ra phản ứng dây chuyền, họ từ từ lại gần Sở Thiên. Trương Quốc Hùng thấy vẻ mặt của Chu Chí Minh, biết lời của Sở Thiên là sự thật, nhưng cũng không cam lòng bị thua như vậy, vỗ bàn đứng dậy, muốn chơi xấu: - Nói cho cậu biết, chúng tôi sẽ không về hưu, có bản lĩnh thì tiêu diệt luôn hai lão già khọm này đi. Sở Thiên ho khan một tiếng, khuôn mặt vẫn như trước, nhìn hai người Trương Quốc Hùng, lắc đầu nói: - Nói cho các vị biết, các vị có thể không đi. Chiều nay, ngân hàng và cục thuế sẽ tới thanh tra sổ sách công ty Hồng Phát, đến lúc đó phát hiện ra cái gì cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước. Hai người sa sầm mặt. Chiêu này của Sở Thiên rất lợi hại, một khi ngân hàng, thuế vụ tới công ty Hồng Phát điều tra, nhưng mưu mẹo của bọn họ sẽ bị phơi ra hết đến lúc đó muốn nhận lỗi, xin từ chức cũng không được nữa. Trương Quốc Hùng thấy Sở Thiên rất khó đối phó, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ cuối cùng: - Chí Minh, chúng ta đi, chúng ta già rồi, cũng nên về nghỉ ngơi cho thoải mái, nhưng không biết ngày mai có bao nhiêu người đi làm, có khiến Tổng giám đốc điều hành thất vọng không. Chu Chí Minh nhanh hiểu ra ý của Trương Quốc Hùng, quay đầu nói với những người trong phòng: - Các vị có còn ai mong muốn ở lại công ty khiến lòng người thất vọng này không? Những người đó nhìn nhau, rất do dự. Sở Thiên vung tay lên, Đường Thương Hùng bước lên hai bước, mở ra cặp văn kiện lớn tiếng nói: - Tổng giám đốc, chúng ta hiện tại có bốn mươi tám người có thể tham gia phỏng vấn trở thành các nhân viên cao cấp, có bảy mươi tám người là nhân viên tinh anh, có một trăm hai mươi người có khả năng quản lý các kho hàng và những nơi tương tự. Hai vị Phó tổng biến sắc, quân bài cuối cùng cũng bị phá. Sở Thiên thật kỳ công. Sở Thiên mỉm cười, nói: - Ai muốn đi cùng hai vị Phó tổng cứ tự nhiên, ai không muốn thì ở lại họp. Những người này nghe thấy lúc nào cũng có những người sẵn sàng thế chỗ lập tức ngồi xuống. Trương Quốc Hùng oán hận: - Vong ân phụ nghĩa. Ánh mắt oán độc nhìn Sở Thiên vài lần. Sở Thiên thế cục trước mắt, hôm nay mình đã hoàn toàn khống chế được rồi. Cầm cốc café lên từ từ nhấm nháp. Không phá không lập lại được. Đã mười hai giờ trưa, Sở Thiên nhìn bọn họ ai cũng tràn trề hy vọng. Liễu Toa Toa dọn dẹp bàn hội nghị xong, đang chuẩn bị rời đi. Sở Thiên cũng thấy tình cảm tốt hơn đối với người biết sai rồi sửa, mở miệng nói: - Liễu Toa Toa, tôi mời cô ăn cơm. Liễu Toa Toa chần chờ một lát, lập tức gật đầu, cứ tưởng mình trẻ tuổi xinh đẹp hấp dẫn được Sở Thiên, nhưng thấy Sở Thiên vẫn thản nhiên, phóng khoáng thì lập tức từ bỏ ý định. Bởi anh ta không nhìn vào D cup của mình mà nhìn trần nhà. Bữa cơm này Sở Thiên cũng không dẫn cô đi tới khách sạn xa hoa gần đấy, mà là tới căng tin của công ty. Liễu Toa Toa không hiểu, đám Đường Thương Hùng cũng không lý giải nổi cứ tưởng giúp Sở Thiên thanh lý môn hộ xong, cậu ta sẽ dẫn mình đi ăn ngon một chút, không ngờ lại thành ra thế này. Công ty Hồng Phát có khá nhiều nhân viên, do đó căng tin cũng khá tiện nghi. Giá cả cũng rẻ, chỉ cần hai tệ, đã mua được ba món mặn một món chay, điều này khá hiếm ở các công ty khác, có thể thấy phúc lợi của công ty khá tốt. Sở Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn xung quanh. Đồ ăn khá ngon nhưng cũng rất lãng phí. Người bán cơm thấy Liễu Toa Toa tùy tiện nói "xin thêm chút thức ăn" là múc cho hẳn một môi thịt nguội, miệng còn nói: - Ăn đi, ăn đi, dù sao ăn không hết chỉ có đổ đi. - Liễu Toa Toa cô không ăn hết nhiều như thế chứ, sao cô lại lấy nhiều vậy? Sở Thiên nhìn thức ăn của Liễu Toa Toa thịt nhiều rau ít, không hiểu hỏi: - Chẳng lẽ cô mang về nhà ăn tiếp. Liễu Toa Toa thấy rằng Tổng giám đốc cũng không có hung thần ác sát gì, mà cũng rất bình dị dễ gần, vì vậy lấy hết dũng khí nói: - Kỳ thật tôi muốn mang đồ ăn từ nhà đi hơn, nhưng thấy ở công ty ăn nhiều cũng chỉ mất hai tệ liền bỏ cái suy nghĩ ấy. Lý do tại sao lấy nhiều đồ ăn như vậy bởi vì ăn ít hay nhiều cũng chỉ mất hai tệ. Đường Thương Hùng tức giận: - Đây hoàn toàn là lãng phí, tên khốn khiếp nào nghĩ ra trò này. - Đây là đề nghị của Chu Chí Minh. Liễu Toa Toa nhìn xung quanh, hạ giọng nói: - Mỗi tháng công ty trợ cấp hai trăm nghìn. Người phụ trách là họ hàng với Chu Chí Minh. Cả tòa nhà chỉ có gần 800 nhân viên, như vậy mỗi ngày mỗi người được trợ cấp gần mười tệ tiền thức ăn. Nhưng trong một tháng các nhân viêc chỉ đi làm khoảng hai mươi ngày vậy số tiền còn lại là bỏ vào túi, Nhưng quan trọng hơn, các nhân viên không cảm thấy đây là tác dụng của phúc lợi, không có chút khích lệ nào đối với các nhân viên. Sở Thiên nhìn Đường Thương Hùng, thản nhiên nói: - Đường Thương Hùng, đưa đề án của cậu ra đi. Đường Thương Hùng dùng bộ não người ngoài hành tinh hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói: - Rất đơn giản, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Công ty lấy số tiền trợ cấp thành tiền thưởng, mỗi tháng không cần phát tiền thưởng hết cho mọi người, sau đó bổ sung hai trăm tệ tiền trợ cấp như thế vừa không lãng phí lại khuyến khích được nhân viên làm việc. - Phương pháp này rất hay. Liễu Toa Toa mỉm cười. Sở Thiên gật đầu, nói: - Liễu Toa Toa cô đưa Đường Thương Hùng tới phòng nhân sự hiệp thương đi. Nếu như nói lúc Sở Thiên ở phòng hội nghị rất quyết đoán, bây giờ lại cảm thấy có sự quan tâm với nhân viên. Hiện tại, Liễu Toa Toa đã hoàn toàn quyết một lòng đi theo Sở Thiên rồi. Bọn Đương Thương Hùng nhanh chóng ăn cơm xong, ăn rất sạch sẽ, không phải bọn họ thể hiện sự mẫu mực gì mà là trong quân huấn ăn uống thiếu thốn, trong bụng toàn nước mà thôi. Có lẽ vì thấy bọn Đường Thương Hùng ăn rất sạch sẽ, chính mình cũng không thể lãng phí, vì vậy cố gắng ăn, ăn hết một nửa thì đã nuốt không nổi nữa. Sở Thiên hiểu Liễu Toa Toa nghĩ gì, vì vậy lấy tay ngăn cô lại, thản nhiên nói: - Ăn không được thì đừng ăn nữa, một cô gái xinh đẹp như này lại có một cái bụng tròn xoe sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng công ty. Liễu Toa Toa phì cười, xin lỗi buông thìa, lấy ra giấy ăn cho bọn Sở Thiên lau miệng. Bỗng nhiên, mặt Liễu Toa Toa trở nên hoảng sợ, muốn hét lên mà không hét nổi. Lúc này, một con dao gọt hoa quả mãnh liệt đâm tới sau lưng Sở Thiên. Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Toa Toa biết có điều không ổn, khi con dao đâm tới liền cầm chiếc khay đựng thức ăn lên lên đỡ. Người đâm Sở Thiên thấy con dao bị chặn, rất sững sờ khi Sở Thiên phản ứng mau lẹ, chuẩn xác như thế. Trong nháy mắt, Sở Thiên ngăn được con dao, sau đó xoay người, nắm lấy cổ tay của hắn, đoạt lấy con dao gọt hoa quả, lập tức đạp mạnh, nhảy lên trên không dùng chiêu thiên cân trụy đánh gục hắn xuống đất. Bọn Đường Thương Hùng xông lên cầm bát đĩa ném tên tập kích Sở Thiên, sau đó kéo hắn dậy, thì ra là Tạ Trường Quý. Liễu Toa Toa thấy hành động như nước chảy mây trôi của Sở Thiên thì tim đập thình thịch. Sở Thiên đến tột cùng còn bao nhiêu sự hấp dẫn chưa hiện ra. Những nhân viêc đang ăn cơm thấy thế, liền bưng cả khay đựng thức ăn lên đi qua xem náo nhiệt. Tạ Trường Quý bị bọn Đường Thương Hùng đè xuống không nhúc nhích nổi, chỉ ngẩng bộ mặt đầy máu, oán hận nhìn Sở Thiên: - Nhóc con, mày đoạt bát cơm của tao, tao liều mạng với mày. Mày có giỏi thì giết tao đi không tao sẽ giết mày cho bằng được. Lúc này, vài người bảo vệ đã chạy tới, thấy Sở Thiên và Tạ Trường Quý, nhớ tới lời Sở Thiên lúc nãy càng thêm hận hắn. Mẹ nó, thằng chó mày tới đây đập bát cơm của ông à. Sở Thiên phủi tay, khinh thường nói: - Bằng anh? Anh có thể giết tôi? Nằm mơ giữa ban ngày. Bảo vệ tống hắn ra khỏi cửa. Các nhân viên bảo vệ thấy Sở Thiên không truy cứu liền thở nhẹ, tiến lên kéo Tạ Trường Quý ra ngoài. Tạ Trường Quý lắc lắc thân mình mập ú nhếch nhác, gào thét: - Nhóc con, ông mày nhất định giết mày. Các anh em Hổ bang sẽ nhất định phanh thây ra. Sở Thiên mở mắt, nhàn nhạt nói: - Đợi đã.
[hide]
Gió giật trước lúc bão về.
Cửa phòng họp là bị Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa dùng chân đá văng đấy.
Hai vị tuổi gần lão giả tại Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa nâng phía dưới vênh váo tự đắc tiến nhập phòng họp rất có ‘Hồ Hán Tam lại đã trở về’ khí thế trong cao tầng nhân sĩ nhìn thấy hai vị lão giả đều nhao nhao đứng dậy một mực cung kính hô: “Trương tổng tốt Chu tổng tốt.”
Người tới chính là Trương Quốc Hùng cùng Chu Chí Minh Hồng xí nghiệp phó tổng quản lý.
Sở Thiên lại hoàn toàn không có đứng dậy ý tứ thậm chí ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn xem hai vị cư kia vị cũng không mưu chuyện lạ phó tổng giám đốc trên mặt càng lúc càng mờ nhạt đúng ai cũng nhìn không ra Sở Thiên đến tột cùng suy nghĩ cái gì.
Hai vị phó tổng giám đốc tại hàn huyên bên trong vô cùng náo nhiệt ngồi xuống ánh mắt cực kỳ miệt thị nhìn xem Sở Thiên Chu Chí Minh thậm chí còn đốt lên thuốc lá nghiêng chân nhìn về phía Sở Thiên thần tình cực kỳ kiêu căng.
“Hai vị phó tổng giám đốc hai vị tiền bối.” Sở Thiên có chút ôm quyền nhàn nhạt nói: “Hội nghị hôm nay đúng chín giờ chính thức bắt đầu không biết hai vị phó tổng giám đốc có hay không có thể cho ta phù hợp giải thích đâu này?”
Mọi người có chút kinh ngạc không thể tưởng được Sở Thiên liền hai vị phó tổng giám đốc đều không nể mặt xem ra tiểu tử này là chuẩn bị đại khai sát giới hôm nay nên nắm chắc tốt hướng gió miễn cho đứng sai đội ngũ đã thành thiên cổ hận.
Chu Chí Minh nhổ ra một điếu thuốc sương mù trên mặt không có phẫn nộ đến hắn loại này mấy tuổi loại năm này linh nếu như dễ dàng như vậy bị chọc giận chỉ sợ sớm đã bị tức chết nhiều ít trở về nhìn xem Sở Thiên ngây thơ gương mặt lạnh lùng nói: “Không cần giải thích đây là chúng ta luôn luôn tác phong ngươi nhìn không quen có thể không nhìn.”
“Chính là tiểu tử đừng tưởng rằng tiền nhiệm sẽ tới ba cái hỏa.” Trương Quốc Hùng đẩy đẩy trên mũi kính mắt mở miệng nói: “Chính là muốn châm lửa cũng phải nhìn là ai chúng ta tôn xưng ngươi ngươi chính là chấp hành phó tổng giám đốc chúng ta không để cho mặt mũi ngươi ngươi nên cái gì cũng không phải.”
“Hai vị tiền bối tự đại.” Sở Thiên nhấn một cái cái bàn dáng tươi cười rực rỡ: “Muốn biết rõ ta không chỉ có là Hồng xí nghiệp chấp hành tổng giám đốc cũng là Hồng xí nghiệp người thừa kế ta hiện tại chính là đem hồng bán đi cũng có thể Đường Thương Hùng cho bọn hắn cái nhìn luật công văn.”
Đường Thương Hùng không một lời mở ra lại để cho mọi người run rẩy cặp văn kiện móc ra pháp luật công văn vỗ vào Trương Quốc Hùng trước mặt bọn họ nhìn xem đỏ tươi đại ấn Chu Chí Minh bọn hắn lập tức trở nên lực lượng chưa đủ bọn hắn tư cách lại lão lại ngưu đều đánh không lại một tờ pháp luật công văn.
Chu Chí Minh thanh thanh mạch suy nghĩ như trước mang theo kiêu căng nói: “Dù cho ngươi là hồng người thừa kế thì sao? Chẳng lẽ ngươi là có thể tùy tiện bãi miễn trọng yếu nghành nhân viên sao? Ngươi đây là đối với xí nghiệp không chịu trách nhiệm.”
“Nếu không có chúng ta vất vả chém giết tại sao có thể có hồng hôm nay.” Trương Quốc Hùng tuy nhiên bình thường cùng Chu Chí Minh tranh đấu gay gắt nhưng ở thời khắc mấu chốt này hay là liên hợp lại rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười gõ hạ chén cà phê Liễu Toa Toa lập tức hiểu ý bưng lên chén cà phê lại đi xông Lam Sơn cà phê hắn có loại dự cảm trước mắt hai vị phó tổng giám đốc đã già hôm nay nhất định là đấu không lại vị này tuổi trẻ chấp hành tổng giám đốc.
Sở Thiên chằm chằm vào hai vị phó tổng giám đốc nói: “Hai vị đã già nên trở về nhà đi bảo dưỡng tuổi thọ mà không phải tại xí nghiệp bên trong gây sóng gió.”
Chu Chí Minh cho dù tốt nóng nảy cũng bị Sở Thiên bách điên rồi ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Thiên: “Tiểu tử có ngươi như vậy tôn trọng xí nghiệp nguyên lão đấy sao? Sở lão là thế nào dạy ngươi? Ngươi dựa vào cái gì nói chúng ta gây sóng gió?”
Sở Thiên nhàn nhạt nói: “Chín giờ họp mười điểm mới đến đây là không tuân thủ công ty quy trình cậy già lên mặt. Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đã không còn là Hồng xí nghiệp cao cấp nhân viên các ngươi lại mang theo bọn hắn tiến đến hội nghị đây là bỏ qua công ty giữ bí mật pháp tắc cái này hai cái không biết hai vị có đồng ý hay không đâu này?”
Sở Thiên không chờ bọn họ nói chuyện đột nhiên quát: “Bảo an.”
Cửa ra vào đã sớm chờ đợi năm sáu cái bảo an lập tức đẩy cửa tiến đến có mấy cái trên mặt còn mang theo vết thương hiển nhiên là mới vừa rồi bị Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đánh chính là mà bọn hắn Chu Chí Minh cùng Trương Quốc Hùng phân thượng lại không dám đánh trả.
Bảo an toàn bộ nhìn xem Sở Thiên Sở Thiên chỉ vào Tạ Trường Quý cùng Trương Quốc Hùng đối với bảo an nói: “Hai cái này không phải Hồng xí nghiệp người các ngươi như thế nào để cho bọn họ trà trộn vào đã đến ta không cho các ngươi một lần cơ hội đem bọn họ oanh ra đi nếu như bọn hắn đi vào nữa các ngươi liền toàn bộ thanh lui nếu có người gắng phải dẫn bọn hắn tiến đến các ngươi liền báo động có nghe hay không.”
Là (vâng, đúng) chấp hành tổng giám đốc!" Chúng bảo an cùng kêu lên đáp lập tức cũng không nhìn Trương Quốc Hùng sắc mặt của bọn hắn dù sao Sở Thiên mới là hợp pháp người thừa kế toàn bộ hướng vừa rồi đánh qua bọn hắn Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đánh tới thô bạo đem bọn họ mang lấy đi ra ngoài.
Chu Chí Minh cùng Trương Quốc Hùng tức giận chết khiếp đối với Sở Thiên bắt đầu dựng râu trừng mắt vỗ bàn nói: “Sở Thiên ngươi lá gan quá lớn cũng dám đụng đến ta người? Ta muốn hướng Sở tiên sinh trách cứ ngươi trách cứ ngươi.”
Sở Thiên quét bọn hắn liếc lạnh lùng nói: “Các ngươi cho dù gọi điện thoại ta đoán chừng ta Tam thúc công cũng không nên để ý tới các ngươi bằng không thì hắn buổi sáng hôm nay sẽ đã tới chính là sợ mình ở nơi đây để cho ta khó làm ta khuyên cáo các ngươi Nhị lão ngay cả ta Tam thúc công đều về hưu hưởng thụ thanh phúc các ngươi rồi cũng nên thoái vị rồi.”
Chu Chí Minh lấy điện thoại di động ra lần lượt gọi Tam thúc công từng cái điện thoại đều hiện đã tắt máy trên mặt phẫn nộ ngoài lại có chút không thể làm gì cái này tia thần sắc rơi vào những người khác trong mắt lập tức nổi lên phản ứng dây chuyền hướng Sở Thiên bên này có chút dựa sát vào.
Trương Quốc Hùng nhìn thấy Chu Chí Minh thần sắc biết rõ Sở Thiên nói rất đúng sự thật nhưng cũng không cam lòng như vậy bị thua vỗ bàn đứng lên chơi xấu nói: “Nói cho ngươi biết chúng ta sẽ không về hưu có bản lĩnh đem chúng ta cái này lão già khọm cũng hủy đi.”
Sở Thiên ho khan một tiếng trên mặt chút nào không có thay đổi gì nhìn xem Trương Quốc Hùng bọn hắn lắc đầu nói: “Nói cho các vị các ngươi có thể không đi buổi chiều sẽ có ngân hàng thuế vụ tiến vào chiếm giữ Hồng xí nghiệp đối với hồng tiến hành toàn diện thanh tra các vị có cái gì phiết không rõ vấn đề cũng đừng trách ta không có thông tri.”
Chu Chí Minh bọn hắn sắc mặt hoàn toàn âm trầm xuống Sở Thiên chiêu này quả thực lợi hại một khi ngân hàng thuế vụ tiến vào chiếm giữ hồng bọn hắn tại hồng như vậy những cái... Kia chuyện ẩn ở bên trong sẽ toàn bộ bị hiện đến lúc đó dù cho mình muốn tự nhận lỗi từ chức đều khó có khả năng rồi.
Trương Quốc Hùng gặp khó với đối phó Sở Thiên chỉ có thể sử dụng ra cuối cùng đòn sát thủ: “Chí rõ ràng chúng ta đi chúng ta già rồi là nên trở về hảo hảo nghỉ ngơi cũng không biết ngày mai có bao nhiêu người còn có thể tới làm giống như này làm cho người ta thất vọng đau khổ chấp hành tổng giám đốc.”
Chu Chí Minh lập tức minh bạch Trương Quốc Hùng ý tứ quay đầu hướng trong cao tầng nhân sĩ hô: “Các ngươi ai còn nguyện ý ở lại đây làm cho người ta thất vọng đau khổ xí nghiệp à?”
Trong cao tầng nhân sĩ giúp nhau nhìn nhau thêm vài lần đều đang do dự.
Sở Thiên ngón tay vung lên Đường Thương Hùng đạp vào hai bước mở ra cặp văn kiện lớn tiếng nói: “Chấp hành tổng giám đốc chúng ta hiện tại trên tay có bốn mươi tám vị sẽ phải phỏng vấn hậu cần trong nhân viên cao tầng có bảy mươi tám vị mục đích Hồng xí nghiệp tinh anh viên chức có vị công nhân tùy thời có thể tiến vào nhà kho to như vậy.”
Trương Quốc Hùng bọn hắn trên mặt toàn bộ biến sắc liền cuối cùng át chủ bài đều bị Sở Thiên phá nhìn Sở Thiên thật là làm đủ công phu.
Sở Thiên có chút mà cười cười đối với do dự mọi người nói: “Có ai muốn cùng hai vị phó tổng giám đốc đi liền đi đi thôi không đi mà nói an vị xuống họp.”
Hai mươi mấy vị trong cao tầng nhân sĩ nghe được có người tùy thời dự khuyết chức vị của mình lập tức không chút lựa chọn ngồi xuống họp.
Trương Quốc Hùng bọn hắn oán hận mắng âm thanh: “Vong ân phụ nghĩa.” Lập tức oán độc nhìn vài lần Sở Thiên liền rời đi phòng họp rồi.
Sở Thiên nhìn trước mắt hai mươi mấy người biết rõ hôm nay mục đích đã đạt đến khe khẽ thở dài bưng lên Liễu Toa Toa lần thứ ba xông Lam Sơn cà phê thời gian dần qua phẩm vị.
Không phá thì không xây được phá rồi lại lập.
Sở Thiên bọn hắn khai mở hết hội đã là mười hai giờ trưa đi tới mọi người vẻ mặt hưng phấn ánh mắt đều tràn đầy hi vọng.
Liễu Toa Toa thu thập xong bàn hội nghị tử đang chuẩn bị rời đi Sở Thiên đối với cái này biết sai liền sửa hành chính thư ký còn có mấy phần hảo cảm mở miệng nói: “Liễu Toa Toa giữa trưa cùng một chỗ ăn một bữa cơm a.”
Liễu Toa Toa chần chờ một lát lập tức gật gật đầu vốn tưởng rằng đúng tuổi trẻ xinh đẹp chính mình hấp dẫn Sở Thiên nhưng thấy đến Sở Thiên vĩnh viễn lạnh nhạt phiêu dật thần sắc trong nội tâm lại rất nhanh hủy bỏ ý nghĩ của mình bởi vì hắn không có nhìn mình chằm chằm cấp độ D bộ phận xem mà là nhìn trần nhà.
Sở Thiên cái này cơm không có đi phụ cận xa hoa khách sạn mà là đang xí nghiệp tiệm cơm điểm ấy không chỉ có lại để cho Liễu Toa Toa có chút ngoài ý muốn chính là Đường Thương Hùng mấy người bọn hắn cũng không giải còn cho là mình mấy cái giúp đỡ Sở Thiên thanh lý ‘môn hộ’ Sở Thiên hội mời bọn hắn ăn thật ngon một trận ai biết vậy mà đến tiệm cơm.
Hồng xí nghiệp tiệm cơm rất nhiều người bởi vì hồng công nhân ăn cơm dị thường tiện nghi hai nguyên tiền có thể hưởng thụ tam ăn mặn một chay cơm trưa cái này tại cái khác xí nghiệp thật là hiếm thấy hoàn toàn tính toán bên trên công nhân phúc lợi.
Sở Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn lấy tiệm cơm hoàn cảnh đồ ăn mặc dù tốt nhưng lãng phí cũng rất nghiêm trọng tiệm cơm mua cơm a di cũng không cái gọi là Liễu Toa Toa tùy tiện nói câu ‘a di thêm chút ít thức ăn.’ Tiệm cơm a di liền múc nhất muôi thịt ‘ba’ khấu trừ tại cơm của bọn hắn thức ăn bên trên trong miệng còn gọi lấy: “Ăn đi ăn đi dù sao ăn không hết đều muốn rửa qua.”
“Liễu Toa Toa ngươi ăn không hết nhiều như vậy như thế nào lại giả vờ tràn đầy à?” Sở Thiên nhìn xem Liễu Toa Toa thịt nhiều rau cỏ ít đồ ăn không hiểu hỏi: “Chẳng lẽ ngươi còn mang về nhà đi ăn.”
Liễu Toa Toa mất mặt trước chấp hành tổng giám đốc đã không có như vậy hung thần ác sát trở nên bình dị gần gũi đứng lên vì vậy khua lên dũng khí nói: “Kỳ thật ta càng ưa thích theo trong nhà mang đồ ăn đến ăn nhưng nghĩ đến tại xí nghiệp hai nguyên tiền có thể ăn nhiều như vậy thức ăn liền bỏ đi ý niệm trong đầu về phần tại sao đánh nhiều như vậy đồ ăn lý do rất đơn giản dù sao ăn nhiều ăn ít đều là hai nguyên.”
Đường Thương Hùng khẽ thở dài câu: “Đây là hoàn toàn lãng phí tài nguyên cũng không biết là tên khốn kiếp nào nghĩ ra được phúc lợi.”
“Đây là Chu Chí Minh đề nghị.” Liễu Toa Toa cẩn thận từng li từng tí nhìn xem bốn phía hạ giọng nói: “Công ty mỗi tháng đối với tiệm cơm phụ cấp hai mươi vạn nguyên đâu đương nhiên tiệm cơm người phụ trách đúng Chu Chí Minh thân thích.”
Cả tòa hồng cao ốc toàn bộ nhân viên cộng lại mới người hai mươi vạn tương đương với mỗi người mỗi ngày thập nguyên thức ăn phụ cấp nhưng công nhân chẳng qua là hưởng thụ đi làm hai mươi ngày còn lại mười ngày hầu như chính là tiệm cơm kiếm lấy là trọng yếu hơn đúng công nhân không có chút nào cảm nhận được đây là xí nghiệp phúc lợi không có chút nào khích lệ tác dụng.
Sở Thiên nhìn xem Đường Thương Hùng nhàn nhạt nói: “Đường Thương Hùng xuất ra phương án của ngươi.”
Đường Thương Hùng dùng người ngoài hành tinh đầu hơi chút suy tư mở miệng nói: “Rất đơn giản tiệm cơm tự chịu trách nhiệm lời lỗ hồng công nhân thức ăn phụ cấp tính cả đi làm tiền thưởng móc nối mỗi tháng toàn bộ cần người không chỉ có toàn bộ cần tiền thưởng lại bổ nguyên thức ăn phụ cấp kể từ đó đã giảm bớt tiệm cơm lãng phí hiện tượng cũng khích lệ công nhân toàn bộ cần tính tích cực.”
“Phương pháp này tốt.” Liễu Toa Toa nở nụ cười.
Sở Thiên gật gật đầu đối với Liễu Toa Toa nói: “Liễu Toa Toa cứ dựa theo Đường Thương Hùng nói đi theo bộ phận nhân sự hiệp thương.”
Nếu như nói Sở Thiên tại phòng họp lôi đình thủ đoạn lại để cho Liễu Toa Toa cảm giác được Sở Thiên quyết đoán như vậy bây giờ Sở Thiên tức thì lại để cho Liễu Toa Toa cảm giác được rất nhỏ quan tâm không tự chủ được gật đầu bây giờ Liễu Toa Toa đã hoàn toàn đối với Sở Thiên khăng khăng một mực rồi.
Đường Thương Hùng bọn hắn rất nhanh đem cơm ăn xong ăn sạch sẽ cũng không phải là bọn hắn vì yêu quý lương thực làm ra điển hình mà là huấn luyện quân sự vài ngày trong bụng du thủy thật sự khuyết thiếu.
Không rõ trong đó Càn Khôn Liễu Toa Toa nhìn thấy Đường Thương Hùng bọn hắn đều ăn được sạch sẽ chính mình cũng nghiêm chỉnh lãng phí kiên trì ăn hết một nửa cũng rốt cuộc ăn không trôi Sở Thiên hiển nhiên nhìn ra tâm lý của nàng thò tay đè lại Liễu Toa Toa cơm cỗ nhàn nhạt nói: “Ăn không vô cũng đừng có gượng chống xinh đẹp như vậy nữ hài tử ăn bụng tròn vo tròn có thể ảnh hưởng hồng hình tượng.”
Liễu Toa Toa ‘PHỐC’ cười cười xin lỗi buông thìa xuất ra khăn tay phân cho Sở Thiên bọn hắn lau miệng.
Bỗng nhiên Liễu Toa Toa con mắt trở nên sợ hãi đứng lên đều muốn la lên mấy thứ gì đó lại hô không đi ra.
Lúc này một chút dao gọt trái cây thẳng tắp hướng về Sở Thiên đâm tới đây.
Sở Thiên sớm đã theo Liễu Toa Toa thần sắc phát hiện ra không đúng bởi vậy dao gọt trái cây còn chưa tới trước mặt mình thời điểm Sở Thiên đã cầm lên cơm cỗ hướng về sau vừa đỡ ‘đương’ một tiếng dao gọt trái cây đâm vào cơm cỗ bên trên tập kích chi nhân có chút kinh sững sờ không thể tưởng được Sở Thiên phản ứng cực nhanh chi chuẩn xác quả thực làm cho người ta giật mình.
Sở Thiên tại ngăn trở dao gọt trái cây lập tức đã thay đổi qua thân nắm cổ tay của hắn đem dao gọt trái cây đoạt được lập tức dưới chân đạp một cái lăng không nhảy lên một cái thiên cân trụy đơn giản chỉ cần đem tập kích chi nhân đập xuống đất Đường Thương Hùng bọn hắn một loạt trên xuống dùng trong tay thiết chế cơm cỗ hướng tập kích chi nhân đập lên người đi sau một lát kéo tập kích chi nhân vừa nhìn dĩ nhiên là Tạ Trường Quý.
Liễu Toa Toa lần nữa kinh ngạc nhìn nước chảy mây trôi Sở Thiên tâm hồn thiếu nữ tim đập thình thịch Sở Thiên đến tột cùng còn có bao nhiêu mị lực không có tràn ra đến đâu này?
Tiệm cơm ăn cơm hồng công nhân nhìn thấy sinh sự tình tất cả đều bưng cơm cỗ vây quanh tới đây vừa ăn cơm vừa nhìn náo nhiệt.
Tạ Trường Quý bị Đường Thương Hùng bọn hắn gắt gao đè lại không thể động đậy chỉ có thể giơ lên mang theo máu tươi sắc mặt oán hận nhìn xem Sở Thiên: “Tiểu tử ngươi vậy mà ném đi ta bát cơm ta cũng muốn ném đi mạng của ngươi có bản lĩnh ngươi liền giết chết ta nếu không ta nhất định nghĩ biện pháp giết chết ngươi.”
Lúc này mấy cái bảo an đã nghe hỏi chạy đến nhìn thấy đúng Sở Thiên cùng Tạ Trường Quý nhớ tới Sở Thiên mà nói sắc mặt cũng thay đổi trong nội tâm càng thêm thống hận Tạ Trường Quý đồ chó hoang vậy mà lại đã trở về đây không phải muốn cơm của chúng ta chén sao?
Sở Thiên vỗ vỗ tay khinh thường nói: “Bằng ngươi? Ngươi có thể giết chết ta? Nằm mơ a. Bảo an đem người cho ta kéo đi.”
Các nhân viên an ninh nhìn thấy Sở Thiên không có trách cứ hắn đám bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra tiến lên ngược lại kéo lấy Tạ Trường Quý hướng mặt ngoài đi Tạ Trường Quý lắc lắc mập lùn thân hình gào thét: “Tiểu tử chớ đắc ý lão tử nhất định sẽ giết chết ngươi Hổ Bang huynh đệ cũng nhất định sẽ giết chết ngươi đấy.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Gió thổi mưa giông trước cơn bão. Cửa phòng họp bị Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa đá văng ra. Hai lão già tuổi gần sáu mươi dắt Lại Sơn Hoa cùng Tạ Trường Quý vênh váo đi vào trong phòng họp. Mọi người khi thấy hai lão ta đều đứng dậy, cung kính chào: - Chào Trương Tổng, chào Chu Tổng. Người tới chính là Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh, là hai Phó tổng giám đốc công ty Hồng Phát. Sở Thiên hoàn toàn không có ý đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng nhìn hai vị Phó tổng đầy rẫy âm mưu này, trên mặt càng lúc càng mờ nhạt chẳng ai biết Sở Thiên đang nghĩ gì. Hai vị Phó tổng giám đốc thản nhiên ngồi xuống hàn huyên với mọi người, ánh mắt cực kỳ miệt thị nhìn Sở Thiên. Chu Chí Minh thậm chí còn hút thuốc lá, chân vắt ngang nhìn Sở Thiên trông rất kiêu ngạo. - Chào hai vị Phó tổng tiền bối. Sở Thiên hơi hơi ôm quyền, thản nhiên nói: - Hội nghị công ty hôm nay chính thức bắt đầu từ lúc chín giờ, không biết hai vị vì sao không tới, có thể nói cho tôi biết lý do không? Mọi người rất kinh ngạc, Sở Thiên chẳng hề nể mặt hai Phó tổng, xem ra tên nhóc này muốn đại khai sát giới rồi. Bây giờ phải cẩn thận xem hướng gió nào tốt, tránh việc đứng sai đội ngũ không thì sẽ hối hận cả đời. Chu Chí Minh nhả khói thuốc, trên mặt không có phẫn nộ, đến tuổi của ông ta mấy lời đó mà đã trở nên giận giữ thì đã sớm bị tức chết rồi. Ông ta nhìn khuôn mặt non nớt của Sở Thiên lạnh lùng nói: - Chả có lý do gì cả, đây là tác phong của chúng tôi, cậu không thích thì đừng nhìn. - Đúng vậy, nhóc con, đừng tưởng rằng nhậm chức mà có thể đùa với lửa. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Trương Quốc Hùng đẩy mắt kính lên sống mũi, nói tiếp: - Muốn đốt lửa cũng phải nhìn xem là ai, chúng tôi kính trọng cậu, cậu chính là Tổng giám đốc, chúng tôi không cho cậu mặt mũi, cậu trả là cái thá gì cả. - Hai vị tiền bối tự đề cao mình quá đấy. Sở Thiên nhấn một cái xuống bàn, tươi cười: - Các vị phải biết, tôi không chỉ là Tổng giám đốc điều hành của công ty này, mà cũng là người thừa kế nó. Bây giờ, kể cả tôi muốn bán công ty này cũng đươc. Đường Thương Hùng cậu đem văn bản pháp luật quy định điều này ra đây. Đường Thương Hùng không nói một lời, lại mở cái cặp kia ra, lấy văn bản pháp luật đập thẳng xuống mặt bàn trước mặt Trương Quốc Hùng. Bọn họ nhìn con dấu đỏ tươi, trong lòng họ cũng lo lắng, dù cho bọn họ có trâu bò như thế nào cũng không thể lớn hơn luật pháp được. Chu Chí Minh suy nghĩ rất nhanh, vẫn giữ thái độ ngạo mạn, nói: - Cho dù cậu là người thừa kế của công ty thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể tùy ý bãi miễn những người có chức vụ quan trọng trong công ty? Cậu không có trách nhiệm gì với công ty sao? - Đúng vậy, không phải chúng ta bỏ ra không biết bao nhiêu mồ hôi sương máu thì sao công ty có sự thành quả như bây giờ. Bình thường, Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh thường xuyên đối chọi gay gắt, minh tranh ám đấu nhưng ở thời điểm mấu chốt thì họ tự liên kết lại rồi. Sở Thiên nhẹ nhàng cười, gõ xuống cốc cafe, Liễu Toa Toa hiểu ý liền đi rót thêm cafe. Cô có dự cảm hai vị Phó tổng già nua này hôm nay nhất định sẽ thua bởi Tổng giám đốc. Sở Thiên nhìn chằm chằm hai vị Phó tổng giám đốc nói: - Hai vị đã già rồi, nên nghỉ hưu thôi, không phải ở lại làm mưa làm gió cho công ty nữa. Chu Chí Minh dù có định lực tốt tới mấy cũng bị Sở Thiên làm cho tức điên, ngón tay run rẩy chỉ vào Sở Thiên: - Nhóc con, có tôn trọng nguyên lão của công ty không vậy? Ông Sở dạy cậu ra sao? Cậu dựa vào cái gì nói chúng tôi làm mưa làm gió? Sở Thiên thản nhiên nói: - 9h họp, 10h mới đến, đây là không tuân thủ nội quy về thời gian, cậy già lên mặt. Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đã không còn là nhân viên cấp cao của công ty nữa, hai ông lại mang họ đi vào hội nghị, đây là không tôn trọng quy định bảo mật của công ty. Hai vị tôi nói có sai không? Sở Thiên không chờ bọn họ mở miệng, đột nhiên quát: - Bảo vệ. Ngoài cửa, năm sáu người bảo vệ đã đứng chờ sẵn, có mấy người trên mặt còn có vết thương, hiển nhiên là lúc nãy bị Tạ Trường Quý cùng Lại Sơn Hoa đánh đập. Bọn họ sợ Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng nên không dám trả đòn. Các bảo vệ Sở Thiên, Sở Thiên chỉ vào Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa, quát: - Hai người này không phải nhân viên của công ty, sao các người để họ vào đây làm càn. Lần đầu tôi cho các người một cơ hội, nhanh tống cổ bọn họ ra, nếu có kẻ có lẻn vào lập tức báo cảnh sát, nghe rõ chưa. - Vâng, thưa Tổng giám đốc! Các bảo vệ đồng thanh đáp, chẳng thèm nhìn sắc mặt hai tên Phó tổng, dù sao Sở Thiên là người thừa kế hợp pháp, cùng nhau xông tới chỗ Tạ Trường Quý và Lại Sơn Hoa thô bạo kéo ra ngoài. Chu Chí Minh và Trương Quốc Hùng tức giận, ddạp tay xuống bàn, hét lên: - Sở Thiên, cậu to gan quá, cũng dám động người của tôi? Tôi muốn báo cho Sở tiên sinh trách phạt cậu. Sở Thiên quét mắt nhìn, lạnh lùng nói: - Các ông cứ việc gọi điện thoại, tôi đoán chú ba cũng chẳng để ý tới mấy người đâu, bằng không sáng nay ông ấy đã tới đây. Ông ấy không tới chính là sợ mình ở nơi này, khiến tôi khó xử. Tôi thành thật khuyên hai ông, ngay cả chú ba của tôi cũng đã về hưu hưởng thụ thanh nhàn rồi, các ông cũng nên từ chức đi thôi. Chu Chí Minh lấy điện thoại di động ra gọi các số của chú ba, nhưng tất cả đều tắt máy. Ông ta rất phẫn nộ nhưng cũng chẳng thể làm gì. Biểu tình của ông ta rơi vào mắt những người khác liền sinh ra phản ứng dây chuyền, họ từ từ lại gần Sở Thiên. Trương Quốc Hùng thấy vẻ mặt của Chu Chí Minh, biết lời của Sở Thiên là sự thật, nhưng cũng không cam lòng bị thua như vậy, vỗ bàn đứng dậy, muốn chơi xấu: - Nói cho cậu biết, chúng tôi sẽ không về hưu, có bản lĩnh thì tiêu diệt luôn hai lão già khọm này đi. Sở Thiên ho khan một tiếng, khuôn mặt vẫn như trước, nhìn hai người Trương Quốc Hùng, lắc đầu nói: - Nói cho các vị biết, các vị có thể không đi. Chiều nay, ngân hàng và cục thuế sẽ tới thanh tra sổ sách công ty Hồng Phát, đến lúc đó phát hiện ra cái gì cũng đừng trách tôi không cảnh báo trước. Hai người sa sầm mặt. Chiêu này của Sở Thiên rất lợi hại, một khi ngân hàng, thuế vụ tới công ty Hồng Phát điều tra, nhưng mưu mẹo của bọn họ sẽ bị phơi ra hết đến lúc đó muốn nhận lỗi, xin từ chức cũng không được nữa. Trương Quốc Hùng thấy Sở Thiên rất khó đối phó, chỉ có thể sử dụng đòn sát thủ cuối cùng: - Chí Minh, chúng ta đi, chúng ta già rồi, cũng nên về nghỉ ngơi cho thoải mái, nhưng không biết ngày mai có bao nhiêu người đi làm, có khiến Tổng giám đốc điều hành thất vọng không. Chu Chí Minh nhanh hiểu ra ý của Trương Quốc Hùng, quay đầu nói với những người trong phòng: - Các vị có còn ai mong muốn ở lại công ty khiến lòng người thất vọng này không? Những người đó nhìn nhau, rất do dự. Sở Thiên vung tay lên, Đường Thương Hùng bước lên hai bước, mở ra cặp văn kiện lớn tiếng nói: - Tổng giám đốc, chúng ta hiện tại có bốn mươi tám người có thể tham gia phỏng vấn trở thành các nhân viên cao cấp, có bảy mươi tám người là nhân viên tinh anh, có một trăm hai mươi người có khả năng quản lý các kho hàng và những nơi tương tự. Hai vị Phó tổng biến sắc, quân bài cuối cùng cũng bị phá. Sở Thiên thật kỳ công. Sở Thiên mỉm cười, nói: - Ai muốn đi cùng hai vị Phó tổng cứ tự nhiên, ai không muốn thì ở lại họp. Những người này nghe thấy lúc nào cũng có những người sẵn sàng thế chỗ lập tức ngồi xuống. Trương Quốc Hùng oán hận: - Vong ân phụ nghĩa. Ánh mắt oán độc nhìn Sở Thiên vài lần. Sở Thiên thế cục trước mắt, hôm nay mình đã hoàn toàn khống chế được rồi. Cầm cốc café lên từ từ nhấm nháp. Không phá không lập lại được. Đã mười hai giờ trưa, Sở Thiên nhìn bọn họ ai cũng tràn trề hy vọng. Liễu Toa Toa dọn dẹp bàn hội nghị xong, đang chuẩn bị rời đi. Sở Thiên cũng thấy tình cảm tốt hơn đối với người biết sai rồi sửa, mở miệng nói: - Liễu Toa Toa, tôi mời cô ăn cơm. Liễu Toa Toa chần chờ một lát, lập tức gật đầu, cứ tưởng mình trẻ tuổi xinh đẹp hấp dẫn được Sở Thiên, nhưng thấy Sở Thiên vẫn thản nhiên, phóng khoáng thì lập tức từ bỏ ý định. Bởi anh ta không nhìn vào D cup của mình mà nhìn trần nhà. Bữa cơm này Sở Thiên cũng không dẫn cô đi tới khách sạn xa hoa gần đấy, mà là tới căng tin của công ty. Liễu Toa Toa không hiểu, đám Đường Thương Hùng cũng không lý giải nổi cứ tưởng giúp Sở Thiên thanh lý môn hộ xong, cậu ta sẽ dẫn mình đi ăn ngon một chút, không ngờ lại thành ra thế này. Công ty Hồng Phát có khá nhiều nhân viên, do đó căng tin cũng khá tiện nghi. Giá cả cũng rẻ, chỉ cần hai tệ, đã mua được ba món mặn một món chay, điều này khá hiếm ở các công ty khác, có thể thấy phúc lợi của công ty khá tốt. Sở Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn xung quanh. Đồ ăn khá ngon nhưng cũng rất lãng phí. Người bán cơm thấy Liễu Toa Toa tùy tiện nói "xin thêm chút thức ăn" là múc cho hẳn một môi thịt nguội, miệng còn nói: - Ăn đi, ăn đi, dù sao ăn không hết chỉ có đổ đi. - Liễu Toa Toa cô không ăn hết nhiều như thế chứ, sao cô lại lấy nhiều vậy? Sở Thiên nhìn thức ăn của Liễu Toa Toa thịt nhiều rau ít, không hiểu hỏi: - Chẳng lẽ cô mang về nhà ăn tiếp. Liễu Toa Toa thấy rằng Tổng giám đốc cũng không có hung thần ác sát gì, mà cũng rất bình dị dễ gần, vì vậy lấy hết dũng khí nói: - Kỳ thật tôi muốn mang đồ ăn từ nhà đi hơn, nhưng thấy ở công ty ăn nhiều cũng chỉ mất hai tệ liền bỏ cái suy nghĩ ấy. Lý do tại sao lấy nhiều đồ ăn như vậy bởi vì ăn ít hay nhiều cũng chỉ mất hai tệ. Đường Thương Hùng tức giận: - Đây hoàn toàn là lãng phí, tên khốn khiếp nào nghĩ ra trò này. - Đây là đề nghị của Chu Chí Minh. Liễu Toa Toa nhìn xung quanh, hạ giọng nói: - Mỗi tháng công ty trợ cấp hai trăm nghìn. Người phụ trách là họ hàng với Chu Chí Minh. Cả tòa nhà chỉ có gần 800 nhân viên, như vậy mỗi ngày mỗi người được trợ cấp gần mười tệ tiền thức ăn. Nhưng trong một tháng các nhân viêc chỉ đi làm khoảng hai mươi ngày vậy số tiền còn lại là bỏ vào túi, Nhưng quan trọng hơn, các nhân viên không cảm thấy đây là tác dụng của phúc lợi, không có chút khích lệ nào đối với các nhân viên. Sở Thiên nhìn Đường Thương Hùng, thản nhiên nói: - Đường Thương Hùng, đưa đề án của cậu ra đi. Đường Thương Hùng dùng bộ não người ngoài hành tinh hơi suy nghĩ một chút, mở miệng nói: - Rất đơn giản, tự chịu trách nhiệm lời lỗ. Công ty lấy số tiền trợ cấp thành tiền thưởng, mỗi tháng không cần phát tiền thưởng hết cho mọi người, sau đó bổ sung hai trăm tệ tiền trợ cấp như thế vừa không lãng phí lại khuyến khích được nhân viên làm việc. - Phương pháp này rất hay. Liễu Toa Toa mỉm cười. Sở Thiên gật đầu, nói: - Liễu Toa Toa cô đưa Đường Thương Hùng tới phòng nhân sự hiệp thương đi. Nếu như nói lúc Sở Thiên ở phòng hội nghị rất quyết đoán, bây giờ lại cảm thấy có sự quan tâm với nhân viên. Hiện tại, Liễu Toa Toa đã hoàn toàn quyết một lòng đi theo Sở Thiên rồi. Bọn Đương Thương Hùng nhanh chóng ăn cơm xong, ăn rất sạch sẽ, không phải bọn họ thể hiện sự mẫu mực gì mà là trong quân huấn ăn uống thiếu thốn, trong bụng toàn nước mà thôi. Có lẽ vì thấy bọn Đường Thương Hùng ăn rất sạch sẽ, chính mình cũng không thể lãng phí, vì vậy cố gắng ăn, ăn hết một nửa thì đã nuốt không nổi nữa. Sở Thiên hiểu Liễu Toa Toa nghĩ gì, vì vậy lấy tay ngăn cô lại, thản nhiên nói: - Ăn không được thì đừng ăn nữa, một cô gái xinh đẹp như này lại có một cái bụng tròn xoe sẽ ảnh hưởng không tốt tới hình tượng công ty. Liễu Toa Toa phì cười, xin lỗi buông thìa, lấy ra giấy ăn cho bọn Sở Thiên lau miệng. Bỗng nhiên, mặt Liễu Toa Toa trở nên hoảng sợ, muốn hét lên mà không hét nổi. Lúc này, một con dao gọt hoa quả mãnh liệt đâm tới sau lưng Sở Thiên. Sở Thiên nhìn thấy vẻ mặt của Liễu Toa Toa biết có điều không ổn, khi con dao đâm tới liền cầm chiếc khay đựng thức ăn lên lên đỡ. Người đâm Sở Thiên thấy con dao bị chặn, rất sững sờ khi Sở Thiên phản ứng mau lẹ, chuẩn xác như thế. Trong nháy mắt, Sở Thiên ngăn được con dao, sau đó xoay người, nắm lấy cổ tay của hắn, đoạt lấy con dao gọt hoa quả, lập tức đạp mạnh, nhảy lên trên không dùng chiêu thiên cân trụy đánh gục hắn xuống đất. Bọn Đường Thương Hùng xông lên cầm bát đĩa ném tên tập kích Sở Thiên, sau đó kéo hắn dậy, thì ra là Tạ Trường Quý. Liễu Toa Toa thấy hành động như nước chảy mây trôi của Sở Thiên thì tim đập thình thịch. Sở Thiên đến tột cùng còn bao nhiêu sự hấp dẫn chưa hiện ra. Những nhân viêc đang ăn cơm thấy thế, liền bưng cả khay đựng thức ăn lên đi qua xem náo nhiệt. Tạ Trường Quý bị bọn Đường Thương Hùng đè xuống không nhúc nhích nổi, chỉ ngẩng bộ mặt đầy máu, oán hận nhìn Sở Thiên: - Nhóc con, mày đoạt bát cơm của tao, tao liều mạng với mày. Mày có giỏi thì giết tao đi không tao sẽ giết mày cho bằng được. Lúc này, vài người bảo vệ đã chạy tới, thấy Sở Thiên và Tạ Trường Quý, nhớ tới lời Sở Thiên lúc nãy càng thêm hận hắn. Mẹ nó, thằng chó mày tới đây đập bát cơm của ông à. Sở Thiên phủi tay, khinh thường nói: - Bằng anh? Anh có thể giết tôi? Nằm mơ giữa ban ngày. Bảo vệ tống hắn ra khỏi cửa. Các nhân viên bảo vệ thấy Sở Thiên không truy cứu liền thở nhẹ, tiến lên kéo Tạ Trường Quý ra ngoài. Tạ Trường Quý lắc lắc thân mình mập ú nhếch nhác, gào thét: - Nhóc con, ông mày nhất định giết mày. Các anh em Hổ bang sẽ nhất định phanh thây ra. Sở Thiên mở mắt, nhàn nhạt nói: - Đợi đã.