Các nhân viêc bảo vệ nghe thấy lời Sở Thiên liền kéo Tạ Trường Quý giống như con lợn chết sang, sau đó hung hăng ném xuống sàn nhà. Sở Thiên dẫm lên cánh tay phải của hắn, ngồi sổm xuống thản nhiên hỏi: - Tạ Trường Quý anh vừa nói Hổ bang muốn giết tôi. Tạ Trường Quý đã mất đi ý thức, bất chấp tất cả rống lên: - Mày giết Hoa Nam Hổ, toàn thể Hổ bang đều muốn giết mày để xả giậni. Ông mày mặc dù là tiểu nhân vật trong Hổ bang, cũng hận không thể giết chết được mày. Sở Thiên chợt nhớ tới vài ngày trước, mình bị tập kích trong hẻm nhỏ. Bốn tên hung thần ác sát cũng ấn định mình là người giết anh em bọn chúng. Sở Thiên nhớ tới lần trước nói chuyện với Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng còn nổi lên sát khí. Liên tưởng tới tình huống hôm nay, Hoa Nam Hổ chắc chắn đã xảy ra chuyện và Hổ bang cho rằng mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ. Sở Thiên đứng dậy, không để ý tới Tạ Trường Quý gào thét, phất tay, bảo vệ liền tống hắn ra khỏi cửa. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra mình cùng Hổ bang đã có hiểu lầm. Sở Thiên mặc dù không e ngại bọn họ, nhưng sợ Hổ Bang xuống tay với hội Phương Tình, xem ra nên tìm một cơ hội đi gặp bang chủ Hổ Bang. Ăn xong cơm trưa, Sở Thiên không muốn lười biếng ở lại công ty, vì vậy quyết định đi dạo xung quanh, dù gì cũng có bọn Đường Thương Hùng hỗ trợ, huống chi còn có Hồng Diệp âm thầm giúp đỡ, hơn nữa đám nhân viên trung cao cấp đã bị mình tẩy não. Sở Thiên hoàn toàn tin tưởng các vấn đề của công ty sẽ từ từ được giải quyết đến nơi đến chốn. Sở Thiên biết gần đây phát sinh một số vấn đề mới: thứ nhất là cái đầu mình giá hơn 100 triệu, thứ hai là Hoa Nam Hổ đã chết, và cuối cùng là hội Hắc Long đang chuẩn bị tập kích. Chắc hẳn còn một số chuyện đang phát sinh bên cạnh mà mình không biết. Nhưng Sở Thiên tin rằng, nếu mình còn sống thì mọi chuyện sẽ được phơi bày ra thôi. Sở Thiên quyết định đi dạo xung quanh. Sở Thiên giơ tay ra đón xe taxi, sở dĩ không lấy xe riêng, bởi vì hệ thống cầu cống đường xá ở đây quá phức tạp, thường xuyên uốn đi lượn lại lại cung giao một điểm, hơn nữa mình cũng chưa quen đường ở đây, sợ rằng đi dạo lại bị lạc đường. Sở Thiên vừa mới giơ tay lên, một chiếc taxi dừng lại, đang lúc Sở Thiên ngạc nhiên thán phục phản ứng của lái xe linh mẫn. Quách Đông Hải đã thò đầu ra, cười hì hì nói: - Người anh em định đi đâu? Lên xe của anh đi. Sở Thiên khẽ mỉm cười, mở cửa xe ngồi xuống, thản nhiên nói: - Anh Hải, đi đâu cũng được, em muốn đi dạo một lát và cũng muốn làm quen đường luôn. - Yes Sir, người anh em, cậu tìm đúng người rồi đấy. Quách Đông Hải cười sang sảng, mở miệng nói: - Anh sẽ dẫn cậu đi nhìn thủ đô phồn hoa và hiu quạnh. Sở Thiên gật đầu, Quách Đông Hải nhất nhấn ga, xe taxi chạy như bay, hơn một tiếng đồng hồ kế tiếp, Quách Đông Hải tận lực hướng dẫn Sở Thiên từng góc phố nhỏ, nhà hàng xa hoa, cửa hàng tráng lệ. Dưới ánh mặt trời, một khu nhà cao tầng cao cấp hiện ra, ở đó vô cùng náo nhiệt, người xếp thành hàng dài chờ đợi. Sở Thiên tò mò nhìn vài lần, muốn biết tại sao, Quách Đông Hải lại nhấn ga, cấp tốc rời khỏi, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ. Sở Thiên không hiểu, quay sang hỏi Quách Đông Hải: - Có chuyện gì mà anh chạy nhanh như thế? Chẳng lẽ kia tòa nhà kia có quỷ? Quách Đông Hải không nói gì, sau khi rời xa mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nói: - Tòa nhà kia không có quỷ, nhưng người chết không ít, âm khí quá nặng. Sở Thiên trong lòng hơi động, hỏi: - Có ý gì? Anh có thể thỏa mãn sự tò mò của em không? Quách Đông Hải suy nghĩ một lát, gật đầu nói: - Tòa nhà đó tên là Hắc Long Tower, tầng mười tám chính là tổng bộ của hội Hắc Long. Cậu cũng nên biết, người sáng lập ra Hắc Long hội là người Nhật Bản, vốn dùng để thu thập tin tình báo của nước ta, chia cắt lãnh thổ. Sau khi bị giải tán, đã bị người chúng ta tiếp quản, mặc dù nói, thế hệ kế thừa là người Trung Quốc nhưng con bà nó, toàn bộ đều là lũ Nhật, kỳ thật chính là Hán gian. - Em cũng đã từng nghe nói hội Hắc Long có không ít vụ làm ăn với Nhật Bản. Sở Thiên làm bộ như chưa hiểu hết, mở miệng nói: - Nhưng cái này có quan hệ gì với nhiều người bị chết? Lời của Sở Thiên khiến Quách Đông Hải rùng mình, một lúc lâu sau mới nói tiếp: - Người anh em, hội Hắc Long hội bắt chước bọn quỷ Nhật Bản, hội trưởng của bọn họ học theo Nhật Bản. người Nhật có cái gì đền thờ Yasukuni. Hội Hắc Long thì có hội trường anh linh. Cậu chắc không biết, tầng một của tòa nhà này một nửa để trống, chuyên môn dùng để mai táng các hội trưởng và tinh anh của hội Hắc Long khi bị chết đi, nói đơn giản một chút, lầu một chính là một cái bãi tha ma. Lời của Quách Đông Hải khiến Sở Thiên rùng mìn, không ngờ hội Hắc Long lại có hành vi quỷ quái như thế, vượt ra ngoài dự đoán của Sở Thiên. Tiếp tục hỏi: - Chẳng lẽ chính phủ mặc kệ hành vi mai táng này của bọn họ sao? Quách Đông Hải đánh tay lái, lắc đầu nói: - Hắc Long hội có thế lực quá lớn, nửa sáng nửa tối, trên có Trung Nam Hải làm chỗ dựa, dưới có đám côn đồ chém giết, huống chi việc chon cất của hội Hắc Long cũng không công khai, chỉ là cái bí mật này ai cũng biết, chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở thôi. Sở Thiên thở dài, nói: - Không ngờ hội Hắc Long hắc bạch hai nhà đều có, quả nhiên là đầu lĩnh hắc bang của cả Trung Quốc. - Đúng thế, mỗi tháng cánh taxi bọn anh đều phải nộp tiền trà nước cho hội Hắc Long. Quách Đông Hải cũng đành chịu, cười khổ: - Nếu không chưa nộp tiền trà nước, chẳng cần phải cho đám lưu manh tới đập xe mà trực tiếp xuất động cảnh sát giao thông là có thể hợp pháp thu xe của mình rồi. Sở Thiên thông cảm nhìn Quách Đông Hải, làm ra vẻ nghiêm túc: - Chẳng lẽ không có ai quản chuyện này, chẳng lẽ không có bang phái khác cân bằng với bọn họ. Quách Đông Hải lắc đầu, lái xe vào đường phụ nói: - Thật sự không có, thủ đô tuy còn có Hổ Bang, nhưng Hổ Bang còn có thể sinh tồn đến hiện tại, cũng là có chỗ dựa vững chắc ở Trung Nam Hải, nếu không đã sớm bị hội Hắc Long diệt, bên cạnh giường có người nhìn sao có thể ngủ yên? Sở Thiên nhớ tới lời Tô lão gia, lão nhân nhóm của Trung Nam Hải đều lo lắng hội Hắc Long, bởi vậy bọn họ mới có thể ngầm đồng ý Hổ Bang tồn tại, đạt tới tác dụng cân bằng, xem ra thủ đô cũng là một bàn cờ thế, mình cũng là một quân cờ trong đó. - Tuy nhiên, Hổ Bang cũng sớm bị diệt vong thôi. Quách Đông Hải mở radio, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt: - Người anh em, anh đã nói với cậu, Hổ bang vốn tương đối dung mãnh. Bọn họ có "Cửu hổ mười tám tướng" nghe nói mỗi người dũng mãnh thiện chiến, đây cũng là nguyên nhân hội Hắc Long kiêng kị, cũng là nguyên nhân Hổ bang có thể xưng là hắc bang thứ hai thủ đô. Quách Đông Hải lập tức hạ giọng: - Nhưng, nghe đồn Hổ Bang Hoa Nam Hổ bị người giết, thi thể cũng không tìm thấy. Hổ Bang đang toàn lực điều tra, quỷ dị hơn chính là, Hổ Bang tứ tướng mấy ngày hôm trước bị người ta đánh cho thương nặng, chúng ta đều đoán là do hội Hắc Long bắt đầu hạ thủ với Hổ Bang, xem ra ngày thái bình ở thủ đô không còn được mấy ngày. Một khi kỳ họp Quốc hội kết thúc, toàn bộ thủ đô sẽ trở thành một tràng máu chảy thành sông, là lúc ngửa bài với nhau. Sở Thiên chợt phát hiện, Quách Đông Hải so với cái gì tổ chức tình báo còn có ích hơn, toàn bộ thủ đô lớn chuyện nhỏ dường như biết. Sở Thiên từ lời của Quách Đông Hải đã phân tích ra, Hổ Bang không ngờ đã nhận định mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ, như vậy Hổ Bang sẽ áp dụng trả thù đối với mình, hơn nữa thời gian này sẽ không quá lâu nữa. Khi kỳ họp Quốc hội kết thúc sẽ là lúc mình phải đón nhận sự trả thù như vũ bão. Sở Thiên nghĩ đến cái chết của Hoa Nam Hổ, có cảm giác mình dường như bị sa vào bẫy. - Người anh em nhìn kìa, đó là tổng bộ Hổ Bang, Hoa Đô Tower. Quách Đông Hải quyết định cho Sở Thiên lĩnh giáo phong thái của hắc bang thủ đô, lách đi qua, giảm tốc độ xe, chỉ vào một tòa cao ốc nói: - Bây giờ hắc bang đều biến thành các công ty, tranh tối tranh sáng, lúc này là vương đạo a. Sở Thiên gật đầu đồng ý, về sau Soái quân phát triển cũng nhất định phải như thế, đây cũng là vì sao chính mình muốn đem công ty Hồng Phát nằm trong lòng bàn tay. Sở Thiên theo hướng Quách Đông Hải chỉ nhìn lại, vẻ mặt sửng sốt, không phải là Hoa Đô Tower làm giật mình, mà là nhìn thấy Trương Quốc Hùng và mặt mũi bầm dập Tạ Trường Quý đắt nhau đi ra từ bên trong, phía sau còn có Trần Cát Mộng tươi cười đi theo. Sở Thiên biết Tạ Trường Quý cùng Hổ Bang có quan hệ nhưng không ngờ Trương Quốc Hùng cũng thế. Bọn Trương Quốc Hùng lái xe Mercedes rời đi Sở Thiên thấp giọng cùng Quách Đông Hải nói: - Anh Đông, anh giúp em đi theo xe phía trước đừng để mất dấu, và bị bọn chúng phát hieejn. Cảm ơn anh trước. Quách Đông Hải không hỏi rõ nguyên nhân, nhưng thấy đến Sở Thiên có bộ dạng nghiêm túc, gật đầu đáp ứng nói: - Yên tâm, cam đoan sẽ không mất. Ba mươi phút sau, ở nhà hàng Đông Huy, phòng vip số 3. Trương Quốc Hùng oán hận vỗ bàn, nói với Trần Cát Mộng: - Lâm Hải Huy bang chủ ở đâu? Tôi muốn ông ấy giúp tôi giết Sở Thiên, giết tên nhóc càn rỡ kia. Lập tức kéo Tạ Trường Quý sang, chỉ vào khuôn mặt đầy vết thương nói: - Anh xem đi, không biết bọn hắn đánh nó thành bộ dạng gì rồi? Hắn không cho tôi mặt mũi cũng được, nhưng coi thường mặt mũi Hổ bang thì không thể. Tạ Trường Quý phối hợp gập đầu, vẻ mặt cầu xin nói: - Tôi đã nói tôi là đệ tử Hổ Bang, Sở Thiên vẫn cứa ra tay, còn nói Hổ Bang là cái đít, trong mắt hắn Hổ bang chả là cái đinh rỉ gì! Ngoài cửa sổ, Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, vu cáo hãm hại, thuần túy là vu cáo hãm hại. - Lâm bang chủ đi gặp thủ lĩnh rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trần Cát Mộng dường như cũng nổi giận, vuốt khuôn mặt bị thương của Tạ Trường Quý, oán hận nói: - Tên nhóc đó thật sự kiêu ngạo, tuy nhiên, Trương lão xin cứ yên tâm, đừng nói Trương lão cống hiến rất nhiều vì Hổ Bang, liền là thuần túy Trương lão cùng Lâm bang chủ giao tình, chúng ta cũng nhất định làm chủ cho các người, yên tâm đi, Sở Thiên sống không được bao lâu, khi kỳ họp Quốc hội kết thúc cũng là lúc Sở Thiên phát tang. Trương Quốc Hùng nghe thấy lời Trần Cát Mộng, trong lòng mới khá lên một chút, bưng chén trà Ô Long trên bàn lên, lập tức hỏi: - Cát mộng, có tìm được Hoa Nam Hổ chưa? Các người không phải đã thử dò xét Sở Thiên rồi sao? Có phải là hắn giết không? - Tôi tự mình đi dò xét, còn phái tứ tướng mai phục, nhưng cũng chưa thể chắc chắn là do Sở Thiên làm. Trần Cát Mộng cầm bình trà lên, châm trà cho Trương Quốc Hùng: - Nhưng Hoa Nam Hổ có phải do hắn giết hay không, hiện tại đã không quan trọng nữa, quan trọng là ... Sở Thiên này nhất định phải loại bỏ. Người này gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, đợi một thời gian nữa, thủ đô nhất định là thiên hạ của hắn. Tạ Trường Quý liền liên thanh phụ họa nói: - Giết hắn, giết hắn. Trương Quốc Hùng gật đầu, mở miệng nói: - Đúng vậy, tiểu tử kia tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng quả thật có thực tài, làm việc cũng cẩn thận, nhất định phải trừ bỏ. Tuy nhiên, Sở Thiên cũng đắc tội Chu Chí Minh, lấy tính tình táo bạo, bụng dạ hẹp hòi của hắn, chỉ sợ sẽ xuống tay còn nhanh hơn so với chúng ta. Giờ chúng ta cứ ngồi xem hổ đấu, Chu Chí Minh không giải quyết được chúng ta mới lôi đình xuất kích. Tạ Trường Quý không hiểu gãi đầu, hỏi: - Chu Chí Minh có năng lực gì? Ông ta xuống tay như thế nào với Sở Thiên? - Hừ, các ngươi không biết Chu Chí Minh có quan hệ cùng hội Hắc Long. Trương Quốc Hùng hạ giọng nói: - Chu Chí Minh là bà con xa của hội trưởng hội Hắc Long Chu Cao Phong, năm ngoái trong bữa tiệc cuối năm của công ty Hồng Phát ông ta vô tình nói ra, ở thủ đô không có mấy người biết chuyện này. Sở Thiên trong lòng chấn động, không ngờ Chu Chí Minh không ngờ có quan hệ cùng hội Hắc Long. Mình chỉ biết Chu Chí Minh nắm giữ bộ phận vận chuyển hàng hóa của Hồng Phát, mà bộ phận vận chuyển hàng hóa lại có quan hệ với kho hàng số bảy ở Thượng Hải, cũng liên quan tới Đường Đại Long và Lý Thần Châu. Chẳng lẽ Lý Thần Châu cũng có quan hệ với hội Hắc Long? Ý niệm đáng sợ này hiện lên nhưng lập tức bị phủ định, Hắc Long hội có quan hệ với tổ chức "Đột Đột", nhưng Chu Long Kiếm ra tay không thương tiếc phần tử của tổ chức này. Xem ra, cần chút thời gian trao đổi với Lý Thần Châu rồi. Sở Thiên trong lòng khẽ than, tên kia tuy không hại mình trước mặt, nhưng thường xuyên đem mình mang lên đài, thuộc loại giết người không dao. Sở Thiên nghe thêm một lát, cảm giác nội dung không có gì quan trọng nữa, liền xoay người xuống dưới, hai chân vừa mới đạp trên mặt đất, một chiếc xe jeep quân dụng phanh gấp dừng lại, nhảy xuống là một người đàn ông khôi ngô mặc quân trang, trên mặt tràn đầy tươi cười nhìn Sở Thiên. - Cậu em, đường cậu đi cũng khá đặc biệt nha, không đi đường lớn, thang bộ, mà lại đi trên vách tường. Hà Đại Dũng cười trêu ghẹo Thiên: - Có phải đường lớn dễ đi quá, đi trên vách tường để thử thách bản thân à? Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: - Anh Dũng, sao anh lại ở đây? Hà Hàn Dũng chỉ vào nhà hàng Đông Huy nói: - Tới ăn cơm, vừa mới lấy xe chuẩn bị đi thì thấy cậu nhảy xuống. Sở Thiên duỗi duỗi người, nhảy lên xe jeep của anh ta, thản nhiên nói: - Vừa vặn cho em quá giang tới quán bar Mê Tình, đỡ mất tiền đi xe taxi. Hà hàn Dũng cười nhẹ, cũng lên xe, nhấn ga, vọt ra. Nhãn hiệu xe jeep quả thật uy mãnh, một đường hoành hành không sợ, không bao lâu sau đã tới quán bar Mê Tình. Hai người cùng xuống xe, Hà Hàn Dũng nhìn quán bar Mê Tình, hỏi: - Sở lão đệ, nơi này là tổng bộ của Soái quân ở thủ đô à, cũng quá keo kiệt đi à nha? Ngàn vạn lần đừng nói với anh đây là cậu không có tiền, tôi biết bây giờ Soái quân ở vùng Giang Chiết oanh oanh liệt liệt. Sở Thiên và Hà Hàn Dũng bước vào quán bar, bốn thanh đao mỏng dính mang theo hàn khí đâm tới.
[hide]
Các nhân viên an ninh nghe được Sở Thiên mà nói lập tức quay người như là kéo lợn chết tiệt giống như đem Tạ Trường Quý kéo tới đây sau đó hung hăng hướng trên mặt đất nhất ném Sở Thiên đi lên dẫm ở Tạ Trường Quý đều muốn công kích tay phải của mình ngồi xổm xuống đi nhàn nhạt nói: “Tạ Trường Quý ngươi mới vừa nói Hổ Bang huynh đệ hội giết chết ta?”
Tạ Trường Quý đã ý nghĩ bất tỉnh hoàn toàn bất chấp cái gì là nên, phải hỏi cùng không nên nói rống lên: “Ngươi giết Hoa Nam Hổ Hổ Bang toàn thể cao thấp nhất định giết ngươi cho thống khoái lão tử mặc dù là Hổ Bang tiểu nhân vật cũng hận không thể giết ngươi.”
Sở Thiên chợt nhớ tới vài ngày trước mình ở đầu hẻm tập kích cái kia bốn cái hung thần ác sát chi nhân cũng là ấn định mình giết huynh đệ của bọn hắn Sở Thiên thậm chí nhớ tới Trần Cát Mộng cùng chính mình trên đồng cỏ đàm phán mà nói còn có Trần Cát Mộng, sát cơ hiện tại liên tưởng tới đến Hoa Nam Hổ thật là xảy ra sự tình hơn nữa toàn bộ Hổ Bang đều nhận định là mình giết Hoa Nam Hổ.
Sở Thiên đứng dậy không để ý đến Tạ Trường Quý gầm rú hướng bảo an phất phất tay các nhân viên an ninh lập tức xoa lấy Tạ Trường Quý đi ra ngoài.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài xem ra chính mình cùng Hổ Bang thật sự tồn tại đã hiểu lầm Sở Thiên tuy nhiên không e ngại bọn họ nhưng sợ Hổ Bang đối với Phương Tình các nàng ra tay xem ra nên tìm một cơ hội đi gặp Hổ Bang bang chủ rồi.
Ăn xong cơm trưa Sở Thiên liền chẳng muốn tại Hồng xí nghiệp ngây người quyết định bốn phía đi dạo dù sao Đường Thương Hùng bọn hắn tại hồng có thể hỗ trợ huống chi còn có Hồng Diệp âm thầm tương trợ tăng thêm buổi sáng đối với trong nhân viên cao tầng tẩy não Sở Thiên hoàn toàn tin tưởng Hồng xí nghiệp vấn đề sẽ chậm rãi đạt được giải quyết.
Sở Thiên biết gần nhất rất nhiều vấn đề sinh như chính mình giá trị hơn một tỷ đầu như Hoa Nam Hổ chi tử như Hắc Long hội bắn tỉa tay một ít thấy được sờ không được sự tình đang lặng lẽ tại bên cạnh mình mọc lên tuy nhiên còn không biết đáp án nhưng Sở Thiên tin tưởng vững chắc rất nhanh sẽ có người nói cho hắn biết chân tướng nếu như hắn còn có thể sống sót.
Sở Thiên quyết định bốn phía dạo chơi.
Sở Thiên thò tay đi ngăn đón xe taxi sở dĩ không ra xe là vì Sở Thiên đối với kinh thành cầu vượt thật sự đau đầu thường xuyên nói tới nói lui lại nhớ tới tới hạn huống hồ đối với kinh thành lộ cũng không quen thuộc sợ chẳng có mục đích đi dạo làm cho mình lạc đường.
Sở Thiên vừa mới giơ lên một cỗ taxi két một tiếng dừng lại đang tại sợ hãi thán phục lái xe phản ứng linh mẫn Quách Đông Hải đầu đã thò ra đã đến cười hì hì nói: “Huynh đệ đi nơi nào à? Bên trên ca ca xe.”
Sở Thiên mỉm cười mở cửa xe ngồi xuống nhàn nhạt nói: “Đông ca dẫn ta tùy tiện đi dạo a ta thuần túy đều muốn mò mẫm đi dạo quen thuộc quen thuộc kinh thành.”
“Yes Sir huynh đệ ngươi có thể tìm đúng người.” Quách Đông Hải cởi mở mà cười cười mở miệng nói: “Ca ca liền dẫn ngươi đi nhìn xem kinh thành phồn hoa cùng cô đơn.”
Sở Thiên gật gật đầu Quách Đông Hải giẫm mạnh chân ga xe taxi hoàn toàn là bay ra ngoài kế tiếp gần cá biệt tiếng đồng hồ hơn Quách Đông Hải cực kỳ tẫn trách hướng Sở Thiên giới thiệu kinh thành phố lớn ngõ nhỏ xa hoa quán rượu xa hoa cửa hàng.
Tại Triêu Dương Khu trải qua một tòa xa hoa cao ốc thời điểm cao ốc phía trước đang vô cùng náo nhiệt xếp thành hàng hoan nghênh Sở Thiên tò mò nhìn vài lần đều muốn dò xét đến tột cùng Quách Đông Hải lại giẫm mạnh chân ga nhanh chóng rời đi trên mặt thần sắc mang theo vài tia sợ hãi Sở Thiên không rõ ý tưởng quay đầu hỏi Quách Đông Hải nói: “Đông ca như thế nào khai mở nhanh như vậy đâu này? Chẳng lẽ này tòa cao ốc có quỷ?”
Quách Đông Hải không nói gì rời xa xa hoa cao ốc về sau mới thật dài dãn ra một hơi gật gật đầu nói: “Này tòa cao ốc quỷ sẽ không có người chết thì có không ít âm khí quá nặng đi.”
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích hỏi: “Có ý tứ gì? Đông ca có thể hay không thỏa mãn hạ của ta lòng hiếu kỳ?”
Quách Đông Hải suy nghĩ một lát gật gật đầu nói: “Này tòa xa hoa cao ốc tên là Hắc Long cao ốc cùng sở hữu tầng mười tám đúng Hắc Long hội tổng bộ lão đệ ngươi cũng nên biết cái này Hắc Long hội người sáng lập đúng người Nhật Bản vốn là dùng để dò hỏi thiên triều tin tức phân liệt quốc thổ về sau sau khi giải tán đã bị thiên triều người tiếp thủ mặc dù nói một đời một đời truyền thừa đều là thiên triều người nhưng con bà nó cầu đều là thân ngày phần tử kỳ thật chính là Hán .”
“Cái này ta giống như nghe qua nghe nói Hắc Long hội cùng Đông Doanh cũng không có thiếu sinh ý vãng lai đâu.” Sở Thiên giả bộ như kiến thức nửa vời bộ dạng mở miệng nói: “Nhưng cái này cùng ngươi mới vừa nói người chết có quan hệ gì đâu này?”
Sở Thiên mà nói lại để cho Quách Đông Hải rùng mình một cái hồi lâu mới nói: “Huynh đệ cái này Hắc Long hội đúng là giả Đông Doanh quỷ hội trưởng của bọn hắn học đủ người Nhật Bản người Nhật Bản bái cái gì tĩnh nước đền thờ Hắc Long hội tức thì tiếp dài anh linh ngươi có chỗ không biết a... Hắc Long hội lầu một một nửa địa phương để trống chuyên môn dùng để mai táng Hắc Long hội chết đi hội trưởng cùng tinh anh nói đơn giản một chút a lầu một chính là cái bãi tha ma.”
Quách Đông Hải mà nói cũng làm cho Sở Thiên rùng mình một cái không thể tưởng được Hắc Long hội làm việc như thế quỷ dị âm trầm quả thực vượt quá Sở Thiên dự kiến nhưng Sở Thiên hay là tiếp tục truy vấn: “Chẳng lẽ chính phủ nghành liền mặc kệ bọn hắn những thứ này một mình thổ táng hành vi sao?”
Quách Đông Hải đập vào tay lái chuyển biến lắc đầu nói: “Hắc Long hội thế lực quá lớn nhân gia tranh tối tranh sáng từ Trung Nam Hải có chỗ dựa cho tới đầu đường tên côn đồ chém giết huống chi Hắc Long cao ốc chôn cất người sự tình không có chính thức cho hấp thụ ánh sáng chẳng qua là kinh thành công khai bí mật chính phủ cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt rồi.”
Sở Thiên thở dài nói: “Không thể tưởng được Hắc Long hội hắc bạch hai nhà đều ăn khai mở quả nhiên là thiên triều long đầu hắc bang a...”
“Đó là chúng ta tài xế xe taxi mỗi tháng đều muốn hướng Hắc Long hội giao nạp nước trà phí.” Quách Đông Hải cũng đành chịu cười khổ: “Nếu như không giao nạp trà này tiền nước nhân gia không cần phái lưu manh đến nện xe của ngươi trực tiếp xuất động cảnh sát giao thông có thể hợp pháp khấu trừ xe của ngươi rồi.”
Sở Thiên đồng tình nhìn xem Quách Đông Hải giả bộ như rất nghiêm túc bộ dáng: “Chẳng lẽ sẽ không có người có thể quản quản bọn hắn chẳng lẽ sẽ không có những bang phái khác có thể ngăn được bọn hắn?”
uyencuatui.net/ Quách Đông Hải lắc đầu đem xe lái vào phụ đạo nói: “Cái này thật không có kinh thành tuy nhiên còn có Hổ Bang nhưng Hổ Bang còn có thể sinh tồn đến hiện tại cũng là dựa vào Trung Nam Hải chỗ dựa nếu không sớm bị Hắc Long hội đã diệt giường chi bên cạnh há lại cho người khác ngủ say?”
Sở Thiên nhớ tới Tô lão gia tử mà nói Trung Nam Hải lão đầu tử đám bọn họ cũng không yên tâm Hắc Long hội bởi vậy bọn hắn mới có thể ngầm đồng ý Hổ Bang tồn tại đạt tới ngăn được tác dụng xem ra cái này kinh thành cũng là bàn cờ cục mình cũng đúng cuộc bên trên một hạt quân cờ.
“Bất quá Hổ Bang cũng nhanh diệt vong rồi.” Quách Đông Hải mà nói hộp mở ra mà bắt đầu thao thao bất tuyệt đứng lên: “Huynh đệ ta đã nói với ngươi cái này Hổ Bang vốn là cũng tương đối cường hãn bọn hắn có ‘cửu hổ thập bát tướng’ nghe nói mỗi cái dũng mãnh thiện chiến đây cũng là Hắc Long hội kiêng kị nguyên nhân cũng là Hổ Bang có thể xưng là kinh thành thứ hai đại hắc bang nguyên nhân.”
Quách Đông Hải lập tức hạ giọng: “Nhưng là nghe nói nghe đồn Hổ Bang Hoa Nam Hổ gần nhất bị người giết liền thi tìm khắp không đến Hổ Bang cao thấp đang toàn lực truy tra chuyện này đâu quỷ dị hơn chính là Hổ Bang tứ tướng mấy ngày hôm trước bị người bị thương nặng chúng ta đều suy đoán đúng Hắc Long hội bắt đầu đối với Hổ Bang hạ thủ xem ra cái này kinh thành thái bình thời gian không có mấy ngày cả nước đại biểu nhân dân toàn quốc đại hội một khi chấm dứt toàn bộ kinh thành sẽ trở nên huyết gió tanh mưa lại đã tẩy bài thời điểm.”
Sở Thiên chợt phát hiện cái này Quách Đông Hải so về cái gì tổ chức tình báo còn càng hữu dụng toàn bộ kinh thành lớn nhỏ sự tình đều tựa hồ biết rõ Sở Thiên đã theo Quách Đông Hải trong lời nói phân tích ra Hổ Bang vậy mà đã nhận định mình là giết Hoa Nam Hổ hung thủ như vậy Hổ Bang sẽ đối với chính mình áp dụng trả thù hơn nữa này thời gian sẽ không quá chậm trễ cả nước nhân đại hội nghị chấm dứt chính là bọn họ sấm sét trả thù thời điểm.
Sở Thiên nghĩ đến Hoa Nam Hổ chết liền cảm giác mình tựa hồ tiến vào cái cạm bẫy.
“Huynh đệ nhìn chính là Hổ Bang tổng bộ hoa đều cao ốc.” Quách Đông Hải quyết định lại để cho Sở Thiên lĩnh giáo kinh thành hắc bang phong thái đặc biệt tha tới đây chậm lại xe chỉ vào một tòa cao ốc nói: “Bây giờ hắc bang đều xí nghiệp tự hạch toán tranh tối tranh sáng phương đúng vương đạo a...”
Sở Thiên đồng ý gật đầu về sau Soái quân giương cũng phải như thế đây cũng là vì cái gì chính mình muốn đem hồng quấn chặt nguyên nhân Sở Thiên theo Quách Đông Hải chỉ hướng nhìn lại thần sắc sững sờ không phải hoa đều cao ốc lại để cho hắn cảm giác được giật mình mà là nhìn thấy Trương Quốc Hùng cùng mặt mũi bầm dập Tạ Trường Quý đang từ bên trong đi ra sau lưng còn đi theo dáng tươi cười chân thành Trần Cát Mộng.
Sở Thiên biết Tạ Trường Quý cùng Hổ Bang có quan hệ nhưng muốn (m) không đến Trương Quốc Hùng cũng liên lụy đi vào nhìn xem Trương Quốc Hùng bọn hắn Mercedes rời đi Sở Thiên thấp giọng cùng Quách Đông Hải nói: “Đông ca giúp ta đi theo phía trước chạy băng băng ngàn vạn không nên mất dấu cũng không nên bị bọn hắn hiện cám ơn.”
Quách Đông Hải không rõ nguyên nhân nhưng thấy đến Sở Thiên nghiêm túc bộ dạng gật gật đầu đáp ứng nói: “Huynh đệ yên tâm cam đoan sẽ không ném.”
' sau tại đông huy quán rượu lầu ba VIp phòng.
Trương Quốc Hùng đang oán hận vỗ bàn đối với Trần Cát Mộng nói: “Lâm Hải Huy bang chủ ở nơi nào đâu này? Ta muốn hắn giúp ta giết Sở Thiên giết cái kia tiểu tử càn rỡ.” Lập tức kéo qua Tạ Trường Quý chỉ vào trên mặt vết thương nói: “Ngươi xem một chút hắn đem Tạ Trường Quý đánh thành bộ dáng gì nữa? Hắn không để cho ta mặt mũi coi như xong liền Hổ Bang mặt mũi cũng không cho.”
Tạ Trường Quý lập tức phối hợp gật đầu vẻ mặt buồn rười rượi nói: “Ta đã nói ta là Hổ Bang đệ tử Sở Thiên theo đánh không lầm còn nói Hổ Bang tính toán p trong mắt hắn cái gì cũng không phải.”
Ngoài cửa sổ Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu vu hãm thuần túy là vu hãm.
“Lâm bang chủ đi gặp lão đầu tử rồi.” Trần Cát Mộng tựa hồ cũng nổi giận vuốt Tạ Trường Quý tổn thương oán hận nói: “Tiểu tử kia thật sự kiêu ngạo bất quá Trương lão xin yên tâm đừng nói Trương lão là Hổ Bang làm nhiều như vậy cống hiến chính là thuần túy Trương lão cùng Lâm bang chủ giao tình chúng ta cũng tất định là các ngươi làm chủ yên tâm đi Sở Thiên sống không được bao lâu nhân đại hội nghị chấm dứt chi tế chính là Sở Thiên lệnh tang thời điểm.”
Trương Quốc Hùng nghe được Trần Cát Mộng mà nói trong nội tâm lúc này mới sống khá giả một điểm bưng lên trên bàn trà Ô Long thời gian dần qua nhấp một hớp lập tức hỏi: “Cát Mộng Hoa Nam Hổ tìm được chưa? Các ngươi không phải thăm dò Sở Thiên sao? Có phải là hắn hay không giết hay sao?”
“Ta tự mình đi dò xét còn phái tứ tướng đi mai phục lại như cũ không cách nào nhất định là không phải Sở Thiên giết đấy.” Trần Cát Mộng nâng chung trà lên hũ cho cái này là Hổ Bang cống hiến cực lớn Trương Quốc Hùng châm trà: “Nhưng Hoa Nam Hổ có phải là hắn hay không giết hiện tại đã không trọng yếu quan trọng là... Sở Thiên người này phải trừ chi gan dạ sáng suốt hơn người thân thủ hơn người đợi một thời gian kinh thành nhất định là thiên hạ của hắn.”
Tạ Trường Quý liền âm thanh phụ họa nói: “Trừ chi trừ chi.”
Trương Quốc Hùng gật gật đầu mở miệng nói: “Không sai tiểu tử kia tuy nhiên cuồng vọng nhưng quả thật có mới làm việc cũng cẩn thận phải trừ chi. Bất quá Sở Thiên cũng phải tội Chu Chí Minh dùng Chu Chí Minh bụng dạ hẹp hòi tính tình táo bạo chỉ sợ sẽ nhanh hơn đối với Sở Thiên ra tay chúng ta liền tọa sơn quan hổ đấu a Chu Chí Minh không giải quyết được Sở Thiên chúng ta lại sấm sét ra tay.”
Tạ Trường Quý không hiểu gãi đầu hỏi: “Chu Chí Minh có năng lực gì? Hắn như thế nào đối với Sở Thiên ra tay à?”
“Hừ các ngươi không biết Chu Chí Minh cùng Hắc Long hội quan hệ.” Trương Quốc Hùng hạ giọng cùng Trần Cát Mộng bọn hắn nói: “Chu Chí Minh đúng Hắc Long hội dài Chu Cao Phong bà con xa thúc thúc đây là Chu Chí Minh tại năm trước hồng cuối năm trên yến hội uống say về sau cùng ta lộ ra toàn bộ kinh thành không có mấy người biết rõ.”
Sở Thiên tâm ở bên trong chấn động không thể tưởng được Chu Chí Minh vậy mà cùng Hắc Long hội có quan hệ hắn chỉ biết là Chu Chí Minh nắm giữ lấy hồng vận chuyển hàng hóa bộ phận mà vận chuyển hàng hóa bộ phận lại cùng Thượng Hải số nhà kho có quan hệ cũng liền cùng Đường Đại Long cùng Lý Thần Châu có quan hệ Sở Thiên cũng liền cho ra Chu Chí Minh cùng Lý Thần Châu bọn hắn có liên quan không thể tưởng được còn cùng Hắc Long hội có quan hệ.
Chẳng lẽ Lý Thần Châu cũng cùng Hắc Long hội có quan hệ? Sở Thiên hiện lên cái này đáng sợ ý niệm trong đầu lập tức chối bỏ Hắc Long hội cùng ‘Đột Đột’ tổ chức có quan hệ nhưng Chu Long Kiếm giết, ‘Đột Đột’ phần tử không chút nào không nương tay.
Xem ra hay là muốn rút thời gian cùng Lý Thần Châu câu thông câu thông. Sở Thiên tâm ở bên trong than nhỏ tên kia tuy nhiên sẽ không rõ rệt hại chính mình nhưng thường xuyên đem mình mang lên đài thuộc về giết người không thấy máu chủ.
Sở Thiên nghe nữa chỉ chốc lát cảm giác không có cái gì nội dung liền trở mình xuống hai chân vừa mới đạp trên mặt đất một cỗ quân dụng xe jeep liền két một tiếng dừng lại nhảy xuống cái dáng người khôi ngô quân trang hán tử trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nhìn qua Sở Thiên.
"Lão đệ ngươi đi đường rất đặc biệt a... Không đi đại lộ thang lầu mà là đi vách tường a..." Hà Hãn Dũng trêu ghẹo mà cười cười Sở Thiên: Là (vâng, đúng) không phải đại lộ quá tốt rời đi đi vách tường khiêu chiến chính mình à?"
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười nhàn nhạt nói: “Dũng ca ngươi như thế nào ra hiện tại nơi đây?”
Hà Hãn Dũng chỉ vào đông huy quán rượu nói: “Thuần túy tới dùng cơm vừa mới lấy xe chuẩn bị rời đi liền gặp được ngươi ‘ba’ rớt xuống.”
Sở Thiên thân thân lưng mỏi nhảy lên Hà Hãn Dũng xe jeep nhàn nhạt nói: “Vừa vặn tiễn đưa ta đi Mê Tình quán bar giảm đi ta xe taxi phí.”
Hà Hãn Dũng nhẹ nhàng cười cười cũng lên xe giẫm mạnh chân ga vượt qua lấy đi ra.
Hà Hãn Dũng quân bài xe jeep xác thực uy mãnh một đường hoành hành không sợ không có bao lâu đã đến Mê Tình quán bar.
Hai người tương tục xuống xe Hà Hãn Dũng nhìn xem Mê Tình quán bar hỏi đến nói: “Sở Thiên lão đệ cái này chính là các ngươi Soái quân ở kinh thành tổng bộ cũng quá keo kiệt đi à nha? Ngàn vạn không nên nói cho ta biết không có tiền ta biết rõ bây giờ Soái quân tại Giang Chiết khu vực thế nhưng là oanh oanh liệt liệt.”
Sở Thiên cùng Hà Hãn Dũng vừa mới đẩy ra Mê Tình cửa quán rượu bốn thanh mỏng đao mang theo hàn khí trước mặt đâm tới.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Các nhân viêc bảo vệ nghe thấy lời Sở Thiên liền kéo Tạ Trường Quý giống như con lợn chết sang, sau đó hung hăng ném xuống sàn nhà. Sở Thiên dẫm lên cánh tay phải của hắn, ngồi sổm xuống thản nhiên hỏi: - Tạ Trường Quý anh vừa nói Hổ bang muốn giết tôi. Tạ Trường Quý đã mất đi ý thức, bất chấp tất cả rống lên: - Mày giết Hoa Nam Hổ, toàn thể Hổ bang đều muốn giết mày để xả giậni. Ông mày mặc dù là tiểu nhân vật trong Hổ bang, cũng hận không thể giết chết được mày. Sở Thiên chợt nhớ tới vài ngày trước, mình bị tập kích trong hẻm nhỏ. Bốn tên hung thần ác sát cũng ấn định mình là người giết anh em bọn chúng. Sở Thiên nhớ tới lần trước nói chuyện với Trần Cát Mộng, Trần Cát Mộng còn nổi lên sát khí. Liên tưởng tới tình huống hôm nay, Hoa Nam Hổ chắc chắn đã xảy ra chuyện và Hổ bang cho rằng mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ. Sở Thiên đứng dậy, không để ý tới Tạ Trường Quý gào thét, phất tay, bảo vệ liền tống hắn ra khỏi cửa. Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, xem ra mình cùng Hổ bang đã có hiểu lầm. Sở Thiên mặc dù không e ngại bọn họ, nhưng sợ Hổ Bang xuống tay với hội Phương Tình, xem ra nên tìm một cơ hội đi gặp bang chủ Hổ Bang. Ăn xong cơm trưa, Sở Thiên không muốn lười biếng ở lại công ty, vì vậy quyết định đi dạo xung quanh, dù gì cũng có bọn Đường Thương Hùng hỗ trợ, huống chi còn có Hồng Diệp âm thầm giúp đỡ, hơn nữa đám nhân viên trung cao cấp đã bị mình tẩy não. Sở Thiên hoàn toàn tin tưởng các vấn đề của công ty sẽ từ từ được giải quyết đến nơi đến chốn. Sở Thiên biết gần đây phát sinh một số vấn đề mới: thứ nhất là cái đầu mình giá hơn 100 triệu, thứ hai là Hoa Nam Hổ đã chết, và cuối cùng là hội Hắc Long đang chuẩn bị tập kích. Chắc hẳn còn một số chuyện đang phát sinh bên cạnh mà mình không biết. Nhưng Sở Thiên tin rằng, nếu mình còn sống thì mọi chuyện sẽ được phơi bày ra thôi. Sở Thiên quyết định đi dạo xung quanh. Sở Thiên giơ tay ra đón xe taxi, sở dĩ không lấy xe riêng, bởi vì hệ thống cầu cống đường xá ở đây quá phức tạp, thường xuyên uốn đi lượn lại lại cung giao một điểm, hơn nữa mình cũng chưa quen đường ở đây, sợ rằng đi dạo lại bị lạc đường. Sở Thiên vừa mới giơ tay lên, một chiếc taxi dừng lại, đang lúc Sở Thiên ngạc nhiên thán phục phản ứng của lái xe linh mẫn. Quách Đông Hải đã thò đầu ra, cười hì hì nói: - Người anh em định đi đâu? Lên xe của anh đi. Sở Thiên khẽ mỉm cười, mở cửa xe ngồi xuống, thản nhiên nói: - Anh Hải, đi đâu cũng được, em muốn đi dạo một lát và cũng muốn làm quen đường luôn. - Yes Sir, người anh em, cậu tìm đúng người rồi đấy. Quách Đông Hải cười sang sảng, mở miệng nói: - Anh sẽ dẫn cậu đi nhìn thủ đô phồn hoa và hiu quạnh. Sở Thiên gật đầu, Quách Đông Hải nhất nhấn ga, xe taxi chạy như bay, hơn một tiếng đồng hồ kế tiếp, Quách Đông Hải tận lực hướng dẫn Sở Thiên từng góc phố nhỏ, nhà hàng xa hoa, cửa hàng tráng lệ. Dưới ánh mặt trời, một khu nhà cao tầng cao cấp hiện ra, ở đó vô cùng náo nhiệt, người xếp thành hàng dài chờ đợi. Sở Thiên tò mò nhìn vài lần, muốn biết tại sao, Quách Đông Hải lại nhấn ga, cấp tốc rời khỏi, trên mặt lộ ra sự hoảng sợ. Sở Thiên không hiểu, quay sang hỏi Quách Đông Hải: - Có chuyện gì mà anh chạy nhanh như thế? Chẳng lẽ kia tòa nhà kia có quỷ? Quách Đông Hải không nói gì, sau khi rời xa mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, nói: - Tòa nhà kia không có quỷ, nhưng người chết không ít, âm khí quá nặng. Sở Thiên trong lòng hơi động, hỏi: - Có ý gì? Anh có thể thỏa mãn sự tò mò của em không? Quách Đông Hải suy nghĩ một lát, gật đầu nói: - Tòa nhà đó tên là Hắc Long Tower, tầng mười tám chính là tổng bộ của hội Hắc Long. Cậu cũng nên biết, người sáng lập ra Hắc Long hội là người Nhật Bản, vốn dùng để thu thập tin tình báo của nước ta, chia cắt lãnh thổ. Sau khi bị giải tán, đã bị người chúng ta tiếp quản, mặc dù nói, thế hệ kế thừa là người Trung Quốc nhưng con bà nó, toàn bộ đều là lũ Nhật, kỳ thật chính là Hán gian. - Em cũng đã từng nghe nói hội Hắc Long có không ít vụ làm ăn với Nhật Bản. Sở Thiên làm bộ như chưa hiểu hết, mở miệng nói: - Nhưng cái này có quan hệ gì với nhiều người bị chết? Lời của Sở Thiên khiến Quách Đông Hải rùng mình, một lúc lâu sau mới nói tiếp: - Người anh em, hội Hắc Long hội bắt chước bọn quỷ Nhật Bản, hội trưởng của bọn họ học theo Nhật Bản. người Nhật có cái gì đền thờ Yasukuni. Hội Hắc Long thì có hội trường anh linh. Cậu chắc không biết, tầng một của tòa nhà này một nửa để trống, chuyên môn dùng để mai táng các hội trưởng và tinh anh của hội Hắc Long khi bị chết đi, nói đơn giản một chút, lầu một chính là một cái bãi tha ma. Lời của Quách Đông Hải khiến Sở Thiên rùng mìn, không ngờ hội Hắc Long lại có hành vi quỷ quái như thế, vượt ra ngoài dự đoán của Sở Thiên. Tiếp tục hỏi: - Chẳng lẽ chính phủ mặc kệ hành vi mai táng này của bọn họ sao? Quách Đông Hải đánh tay lái, lắc đầu nói: - Hắc Long hội có thế lực quá lớn, nửa sáng nửa tối, trên có Trung Nam Hải làm chỗ dựa, dưới có đám côn đồ chém giết, huống chi việc chon cất của hội Hắc Long cũng không công khai, chỉ là cái bí mật này ai cũng biết, chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở thôi. Sở Thiên thở dài, nói: - Không ngờ hội Hắc Long hắc bạch hai nhà đều có, quả nhiên là đầu lĩnh hắc bang của cả Trung Quốc. - Đúng thế, mỗi tháng cánh taxi bọn anh đều phải nộp tiền trà nước cho hội Hắc Long. Quách Đông Hải cũng đành chịu, cười khổ: - Nếu không chưa nộp tiền trà nước, chẳng cần phải cho đám lưu manh tới đập xe mà trực tiếp xuất động cảnh sát giao thông là có thể hợp pháp thu xe của mình rồi. Sở Thiên thông cảm nhìn Quách Đông Hải, làm ra vẻ nghiêm túc: - Chẳng lẽ không có ai quản chuyện này, chẳng lẽ không có bang phái khác cân bằng với bọn họ. Quách Đông Hải lắc đầu, lái xe vào đường phụ nói: - Thật sự không có, thủ đô tuy còn có Hổ Bang, nhưng Hổ Bang còn có thể sinh tồn đến hiện tại, cũng là có chỗ dựa vững chắc ở Trung Nam Hải, nếu không đã sớm bị hội Hắc Long diệt, bên cạnh giường có người nhìn sao có thể ngủ yên? Sở Thiên nhớ tới lời Tô lão gia, lão nhân nhóm của Trung Nam Hải đều lo lắng hội Hắc Long, bởi vậy bọn họ mới có thể ngầm đồng ý Hổ Bang tồn tại, đạt tới tác dụng cân bằng, xem ra thủ đô cũng là một bàn cờ thế, mình cũng là một quân cờ trong đó. - Tuy nhiên, Hổ Bang cũng sớm bị diệt vong thôi. Quách Đông Hải mở radio, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt: - Người anh em, anh đã nói với cậu, Hổ bang vốn tương đối dung mãnh. Bọn họ có "Cửu hổ mười tám tướng" nghe nói mỗi người dũng mãnh thiện chiến, đây cũng là nguyên nhân hội Hắc Long kiêng kị, cũng là nguyên nhân Hổ bang có thể xưng là hắc bang thứ hai thủ đô. Quách Đông Hải lập tức hạ giọng: - Nhưng, nghe đồn Hổ Bang Hoa Nam Hổ bị người giết, thi thể cũng không tìm thấy. Hổ Bang đang toàn lực điều tra, quỷ dị hơn chính là, Hổ Bang tứ tướng mấy ngày hôm trước bị người ta đánh cho thương nặng, chúng ta đều đoán là do hội Hắc Long bắt đầu hạ thủ với Hổ Bang, xem ra ngày thái bình ở thủ đô không còn được mấy ngày. Một khi kỳ họp Quốc hội kết thúc, toàn bộ thủ đô sẽ trở thành một tràng máu chảy thành sông, là lúc ngửa bài với nhau. Sở Thiên chợt phát hiện, Quách Đông Hải so với cái gì tổ chức tình báo còn có ích hơn, toàn bộ thủ đô lớn chuyện nhỏ dường như biết. Sở Thiên từ lời của Quách Đông Hải đã phân tích ra, Hổ Bang không ngờ đã nhận định mình là hung thủ giết Hoa Nam Hổ, như vậy Hổ Bang sẽ áp dụng trả thù đối với mình, hơn nữa thời gian này sẽ không quá lâu nữa. Khi kỳ họp Quốc hội kết thúc sẽ là lúc mình phải đón nhận sự trả thù như vũ bão. Sở Thiên nghĩ đến cái chết của Hoa Nam Hổ, có cảm giác mình dường như bị sa vào bẫy. - Người anh em nhìn kìa, đó là tổng bộ Hổ Bang, Hoa Đô Tower. Quách Đông Hải quyết định cho Sở Thiên lĩnh giáo phong thái của hắc bang thủ đô, lách đi qua, giảm tốc độ xe, chỉ vào một tòa cao ốc nói: - Bây giờ hắc bang đều biến thành các công ty, tranh tối tranh sáng, lúc này là vương đạo a. Sở Thiên gật đầu đồng ý, về sau Soái quân phát triển cũng nhất định phải như thế, đây cũng là vì sao chính mình muốn đem công ty Hồng Phát nằm trong lòng bàn tay. Sở Thiên theo hướng Quách Đông Hải chỉ nhìn lại, vẻ mặt sửng sốt, không phải là Hoa Đô Tower làm giật mình, mà là nhìn thấy Trương Quốc Hùng và mặt mũi bầm dập Tạ Trường Quý đắt nhau đi ra từ bên trong, phía sau còn có Trần Cát Mộng tươi cười đi theo. Sở Thiên biết Tạ Trường Quý cùng Hổ Bang có quan hệ nhưng không ngờ Trương Quốc Hùng cũng thế. Bọn Trương Quốc Hùng lái xe Mercedes rời đi Sở Thiên thấp giọng cùng Quách Đông Hải nói: - Anh Đông, anh giúp em đi theo xe phía trước đừng để mất dấu, và bị bọn chúng phát hieejn. Cảm ơn anh trước. Quách Đông Hải không hỏi rõ nguyên nhân, nhưng thấy đến Sở Thiên có bộ dạng nghiêm túc, gật đầu đáp ứng nói: - Yên tâm, cam đoan sẽ không mất. Ba mươi phút sau, ở nhà hàng Đông Huy, phòng vip số 3. Trương Quốc Hùng oán hận vỗ bàn, nói với Trần Cát Mộng: - Lâm Hải Huy bang chủ ở đâu? Tôi muốn ông ấy giúp tôi giết Sở Thiên, giết tên nhóc càn rỡ kia. Lập tức kéo Tạ Trường Quý sang, chỉ vào khuôn mặt đầy vết thương nói: - Anh xem đi, không biết bọn hắn đánh nó thành bộ dạng gì rồi? Hắn không cho tôi mặt mũi cũng được, nhưng coi thường mặt mũi Hổ bang thì không thể. Tạ Trường Quý phối hợp gập đầu, vẻ mặt cầu xin nói: - Tôi đã nói tôi là đệ tử Hổ Bang, Sở Thiên vẫn cứa ra tay, còn nói Hổ Bang là cái đít, trong mắt hắn Hổ bang chả là cái đinh rỉ gì! Ngoài cửa sổ, Sở Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, vu cáo hãm hại, thuần túy là vu cáo hãm hại. - Lâm bang chủ đi gặp thủ lĩnh rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trần Cát Mộng dường như cũng nổi giận, vuốt khuôn mặt bị thương của Tạ Trường Quý, oán hận nói: - Tên nhóc đó thật sự kiêu ngạo, tuy nhiên, Trương lão xin cứ yên tâm, đừng nói Trương lão cống hiến rất nhiều vì Hổ Bang, liền là thuần túy Trương lão cùng Lâm bang chủ giao tình, chúng ta cũng nhất định làm chủ cho các người, yên tâm đi, Sở Thiên sống không được bao lâu, khi kỳ họp Quốc hội kết thúc cũng là lúc Sở Thiên phát tang. Trương Quốc Hùng nghe thấy lời Trần Cát Mộng, trong lòng mới khá lên một chút, bưng chén trà Ô Long trên bàn lên, lập tức hỏi: - Cát mộng, có tìm được Hoa Nam Hổ chưa? Các người không phải đã thử dò xét Sở Thiên rồi sao? Có phải là hắn giết không? - Tôi tự mình đi dò xét, còn phái tứ tướng mai phục, nhưng cũng chưa thể chắc chắn là do Sở Thiên làm. Trần Cát Mộng cầm bình trà lên, châm trà cho Trương Quốc Hùng: - Nhưng Hoa Nam Hổ có phải do hắn giết hay không, hiện tại đã không quan trọng nữa, quan trọng là ... Sở Thiên này nhất định phải loại bỏ. Người này gan dạ sáng suốt hơn người, thân thủ hơn người, đợi một thời gian nữa, thủ đô nhất định là thiên hạ của hắn. Tạ Trường Quý liền liên thanh phụ họa nói: - Giết hắn, giết hắn. Trương Quốc Hùng gật đầu, mở miệng nói: - Đúng vậy, tiểu tử kia tuy rằng kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng quả thật có thực tài, làm việc cũng cẩn thận, nhất định phải trừ bỏ. Tuy nhiên, Sở Thiên cũng đắc tội Chu Chí Minh, lấy tính tình táo bạo, bụng dạ hẹp hòi của hắn, chỉ sợ sẽ xuống tay còn nhanh hơn so với chúng ta. Giờ chúng ta cứ ngồi xem hổ đấu, Chu Chí Minh không giải quyết được chúng ta mới lôi đình xuất kích. Tạ Trường Quý không hiểu gãi đầu, hỏi: - Chu Chí Minh có năng lực gì? Ông ta xuống tay như thế nào với Sở Thiên? - Hừ, các ngươi không biết Chu Chí Minh có quan hệ cùng hội Hắc Long. Trương Quốc Hùng hạ giọng nói: - Chu Chí Minh là bà con xa của hội trưởng hội Hắc Long Chu Cao Phong, năm ngoái trong bữa tiệc cuối năm của công ty Hồng Phát ông ta vô tình nói ra, ở thủ đô không có mấy người biết chuyện này. Sở Thiên trong lòng chấn động, không ngờ Chu Chí Minh không ngờ có quan hệ cùng hội Hắc Long. Mình chỉ biết Chu Chí Minh nắm giữ bộ phận vận chuyển hàng hóa của Hồng Phát, mà bộ phận vận chuyển hàng hóa lại có quan hệ với kho hàng số bảy ở Thượng Hải, cũng liên quan tới Đường Đại Long và Lý Thần Châu. Chẳng lẽ Lý Thần Châu cũng có quan hệ với hội Hắc Long? Ý niệm đáng sợ này hiện lên nhưng lập tức bị phủ định, Hắc Long hội có quan hệ với tổ chức "Đột Đột", nhưng Chu Long Kiếm ra tay không thương tiếc phần tử của tổ chức này. Xem ra, cần chút thời gian trao đổi với Lý Thần Châu rồi. Sở Thiên trong lòng khẽ than, tên kia tuy không hại mình trước mặt, nhưng thường xuyên đem mình mang lên đài, thuộc loại giết người không dao. Sở Thiên nghe thêm một lát, cảm giác nội dung không có gì quan trọng nữa, liền xoay người xuống dưới, hai chân vừa mới đạp trên mặt đất, một chiếc xe jeep quân dụng phanh gấp dừng lại, nhảy xuống là một người đàn ông khôi ngô mặc quân trang, trên mặt tràn đầy tươi cười nhìn Sở Thiên. - Cậu em, đường cậu đi cũng khá đặc biệt nha, không đi đường lớn, thang bộ, mà lại đi trên vách tường. Hà Đại Dũng cười trêu ghẹo Thiên: - Có phải đường lớn dễ đi quá, đi trên vách tường để thử thách bản thân à? Sở Thiên nhẹ nhàng cười, thản nhiên nói: - Anh Dũng, sao anh lại ở đây? Hà Hàn Dũng chỉ vào nhà hàng Đông Huy nói: - Tới ăn cơm, vừa mới lấy xe chuẩn bị đi thì thấy cậu nhảy xuống. Sở Thiên duỗi duỗi người, nhảy lên xe jeep của anh ta, thản nhiên nói: - Vừa vặn cho em quá giang tới quán bar Mê Tình, đỡ mất tiền đi xe taxi. Hà hàn Dũng cười nhẹ, cũng lên xe, nhấn ga, vọt ra. Nhãn hiệu xe jeep quả thật uy mãnh, một đường hoành hành không sợ, không bao lâu sau đã tới quán bar Mê Tình. Hai người cùng xuống xe, Hà Hàn Dũng nhìn quán bar Mê Tình, hỏi: - Sở lão đệ, nơi này là tổng bộ của Soái quân ở thủ đô à, cũng quá keo kiệt đi à nha? Ngàn vạn lần đừng nói với anh đây là cậu không có tiền, tôi biết bây giờ Soái quân ở vùng Giang Chiết oanh oanh liệt liệt. Sở Thiên và Hà Hàn Dũng bước vào quán bar, bốn thanh đao mỏng dính mang theo hàn khí đâm tới.