Cuộc thi cuối kì lớp mười hai khá là khó. Đây là nhà trường xuất phát từ việc cân nhắc tâm lí thi đại học. Những câu hỏi bây giờ khó một chút mới có thể khiến học sinh biết học thế vẫn chưa đủ, mới có thể phấn đấu, hơn nữa. Đề bài bây giờ khó, lúc thi đại học gặp đề khó cũng không quá sốc, sẽ giúp cho thí sinh có được thành tích tốt. Đây thực ra là diễn tập trước kì thi đại học. Theo phân tích của các thầy cô giáo, không ít những câu hỏi trong bài thi có thể làm khó ngay cả những học sinh học khá tốt.
Hôm thi đó, buổi sáng là thi văn, thời gian làm bài 2 tiếng rưỡi. Thí sinh cầm đề thi trong tay, ai cũng nghệt ra. Những câu hỏi này vô cùng khó. Mấy câu phía sau càng không biết phải trở về năm bao nhiêu mới có thể đọc hiểu được. Không khí trong phòng thi dường như ngưng đọng. Lão cổ hủ ở bên ngoài hiểu ý khẽ cười. Đây chính là kết quả mà lão muốn. Lũ nhóc sau lưng vẫn gọi lão là Lão cổ hủ, không làm cho cổ một chút thì sao xứng với danh hiệu mà chúng gọi?.
Lão cổ hủ nhìn đề thi trong tay. Đề thi tổng cộng 150 điểm này, có thể làm được 60 điểm coi như là đạt yêu cầu.
Sau khi Sở Thiên cầm đề thi, đầu tiên đọc lướt qua một lượt những câu hỏi, đáp áp dường như hiện ra hết rồi. Hắn như mở cờ trong bụng. Đầu tiên hắn còn sợ kiến thức của mình không đối phó lại được với đề thi này, quay lại nhìn Khương Tiểu Bàn, thấy Khương Tiểu Bàn không bối rối như các bạn khác, trong miệng nói lẩm bẩm, ngòi bút tuy không thật tự tin nhưng đã bắt đầu cố gắng điền vào bài thi.
Giám thị coi thi hôm nay có vẻ nhẹ nhõm khác thường. Dẫu sao mọi người cũng sẽ không quay cóp. Vì có quay cóp cũng chẳng có tác dụng gì, không biết chừng còn sửa đúng thành sai.
Sở Thiên chỉ cần một tiếng đã làm xong bài thi. Hơn nữa hầu hết thời gian minh giải thêm phần xuất xứ, lịch sử.
Sở Thiên thấy mỏi lưng, đứng dậy nộp bài thi cho giám thị. Sau đó đi ra khỏi phòng thi. Những thí sinh khác kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên các bạn trong lớp nhìn thấy Sở Thiên là người đầu tiên nộp bài thi.
Trương Vạn Giang và Lâm Mỹ Mỹ thấy mình chỉ làm được có một nửa bài thi, lại không chắc chắn là đúng, nhìn sang Sở Thiên rời khỏi, thầm khinh thường, xem ra tên Sở Thiên này thấy bài thi khó có thể làm xong được, nên dứt khoát nộp bài sớm cho xong chuyện. người đứng đầu trường cả năm có thể làm được 20 điểm cũng là khá lắm rồi. Nguồn truyện:
Giám thị phòng thi cũng khẽ lắc đầu. Xem ra câu hỏi lần này quá khó, nhanh như vậy đã làm thí sinh nhụt chí, bỏ dở bài thi rồi, đưa tay cầm lấy bài thi của Sở Thiên, xếp cho ngay ngắn, suýt chút thì phun nước trà trong miệng ra. Bài thi của Sở Thiên không ngờ đều đã làm xong hết.
Giám thị nghĩ thầm, chẳng lẽ cậu nhóc này lại suy đoán lung tung, làm bừa? Bản thân lão cũng không chắc chắn câu hỏi phần đọc hiểu và phần cơ sở, không dám đánh giá đúng sai trong bài của Sở Thiên. Điều duy nhất giám thị có thể làm đó là uống ngụm trà, xem yêu cầu ở bên dưới: Lịch sử đúng là khô cứng, buồn tẻ, nhưng rất thần bí, nếu chúng ta đi qua đằng sau lịch sử để tìm kiếm lịch sử, lịch sử sẽ là những tác phẩm tinh tế tuyệt vời. Hãy dùng những kiến thức mà em biết để viết ra một trang lịch sử đằng sau lịch sử có sức say mê hấp dẫn khác thường.
Giám thị gật gật đầu. Câu hỏi này thực sự rất khó, nếu ai không có hiểu biết gì về lịch sử, e rằng khó mà hạ bút, vừa nghĩ vừa mở bài thi của Sở Thiên ra.
Thủy Chử Chiến quốc - Cho bạn một Chiến quốc khác biệt.
Tứ bề báo hiệu bất ổn, kỵ binh lưỡi mác, bang vô định giao, đất vô định chủ, Chiến quốc trăm năm, thất hùng có thắng có bại.
Giám thị nuốt hết chỗ trà xuống bụng, mắt mở trừng trừng, vẻ mặt kinh ngạc và khó tin. Nếu không phải là giám thị, lão thậm chí sẽ vỗ vào bàn mà khen hay. Toàn bài văn này, hành văn liền mạch lưu loát, sinh động, tư tưởng phá vỡ những nhận thức truyền thống về Chiến quốc, cho con người ta cảm giác mới mẻ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy mình đưa tờ giấy thi trắng toát cho Sở Thiên, lại tận mắt nhìn Sở Thiên nộp bài đã làm xong, giám thị sẽ nghĩ mình đang đọc tác phẩm của các tác gia.
Buổi chiều thi môn toán, trải qua sự tra tấn của môn văn, thí sinh ai nấy đều kinh hồn bạt vía, không biết đề thi của thầy toán có hành hạ thân xác và tinh thần người ta nữa không. Thầy giáo bộ môn toán cười đầy thiện ý:
- Mọi người đừng căng thẳng, có thể làm được 50 điểm thì coi như đạt tiêu chuẩn rồi.
Sau đó đưa đề thi cho giám thị rồi lại đi sang những phòng khác để phát đề thi.
Câu nói của thầy giáo bộ môn toán khiến mọi người vừa lo lắng vừa vui mừng. Lo lắng bởi đề thi chắc chắn sẽ rất khó, vui vì 50 điểm là đã đạt tiêu chuẩn rồi. Vậy tức là mình có thể xoay xở với 100 điểm này.
Sở Thiên cầm lấy đề thi, xem lướt qua, cầm bút như thần, rồi đặt bút xuống từng câu từng câu một, chưa đầy 30 phút, đã công đức viên mãn. Sở Thiên lại đứng dậy, cầm bài thi khẽ đặt lên bàn giáo viên, sau đó khẽ nhìn về phía Khương Tiểu Bàn rồi rời khỏi. Khương Tiểu Bàn thở dài: "Cứ như Sở Thiên lại hay, không có phụ huynh quản đốc, thi thế nào, thi được bao nhiêu điểm cũng không ai để ý. Nếu thi đứng thứ 30 trở đi trong lớp…" … Sắc mặt Khương Tiểu Ban hiện lên vẻ sợ hãi. Dường như nhìn thấy chính sách đòn roi của bố, cậu ta vội cúi đầu làm bài thi, trong mồm khẽ đọc:
- Băng hàn thiên cổ, vạn vật vưu tĩnh tâm nghi khí tĩnh, vọng ngã độc thần tâm thần hợp nhất.
Thí sinh trong phòng lại tiếp tục nhìn Sở Thiên như nhìn sinh vật lạ dần rời khỏi, 30 phút đã nộp bài rồi? Đề thi mặc dù rất khó, nhưng chỉ cần cố gắng làm, làm được thêm mấy điểm cũng tốt, hà tất vội vàng từ bỏ như vậy? E rằng lần này Sở Thiên đứng thứ nhất toàn trường từ dưới lên.
Sau khi Sở Thiên làm xong bài thi liền đi dạo trong khuôn viên trường một lúc. Sân trường lúc này yên tĩnh gấp mấy lần lúc trước, mọi người còn đang bán sống bán chết làm bài thi. Lúc đi qua văn phòng ký túc xá, Sở Thiên vừa hay gặp thanh tra coi thi - Phó hiệu trưởng của trường Liễu Trung Hoa. Liễu Trung Hoa lúc này nhìn thấy Sở Thiên thì vô cùng kinh ngạc, ân cần hỏi:
- Sở Thiên, lúc này lẽ ra em phải đang ở trong phòng thi làm bài thi chứ?
Sở Thiên cười cười, đối mặt với Liễu Trung Hoa cảm nhận được sự ấm áp, vì vậy thành thật nói:
- Em làm xong lâu rồi ạ!
Liễu Trung Hoa không tin nhìn Sở Thiên nói:
- Làm xong rồi? Những câu hỏi lần này đều rất khó, sao em lại làm nhanh như vậy? Đến những câu hỏi lớn đều làm xong rồi?
Thực ra Liễu Trung Hoa muốn nói đó là: Có phải lại điền lung tung không? Nhưng nể mặt Sở Thiên, không tiện nói thẳng.
Sở Thiên dễ nhận thấy ý của Liễu Trung Hoa, thản nhiên nói:
- Phó hiệu trưởng, khi nào có kết quả thì thầy sẽ biết ạ.
Liễu Trung Hoa gật gật đầu. Ông cũng khá tin vào nhân cách của Sở Thiên, nên không hỏi cặn kẽ nữa. Sau khi Sở Thiên chào ông, ông tiếp tục đi làm nhiệm vụ thanh tra thi.
Giám thị lúc này nhìn bài thi Toán của Sở Thiên như đang dò mìn vậy. Ông vốn dạy toán lớp 11, kiến thức về toán học đương nhiên không tồi. Sau khi xem kĩ, trong lòng kinh ngạc, kiến thức toán của thí sinh này quá tốt, cách trả lời câu hỏi và lối giải thích ông chưa từng gặp qua, học sinh này hẳn là học sinh xếp trong top 3 của khối lớp 12? Giám thị coi thi mở xem tên thí sinh "Sở Thiên". Giám thị lắc lắc đầu, chưa từng nghe qua. Mấy cái tên trong bảng thành tích lớp 12 ông ít nhiều đã nghe qua. Ví dụ như Trương Vạn Giang… Cái tên "Sở Thiên" đúng là mới nghe lần đầu.
Sau khi Sở Thiên đi dạo quanh sân trường, vào một quầy bán đồ ăn vặt ăn một bát mì xong, tiếng chuông hết giờ lúc này mới chậm rãi vang lên. Sở Thiên trở về hành lang ngoài phòng thi. Một đám học sinh vừa làm bài thi xong tụ tập ở đó bàn luận về đề thi. Không khí có vẻ nặng nề khác thường. Nhìn thấy nụ cười của Sở Thiên sáng lạn như vậy ai anasy đều kinh ngạc. Không biết người này rốt cuộc có gì mà vui đến vậy.
Khương Tiểu Bàn lết thân xác nặng nề bước ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Sở Thiên đang đứng đợi, lập tức trở lên hoạt bát, chạy đến, kéo Sở Thiên đi ra phía ngoài, lặng lẽ nói:
- Sở Thiên, bí quyết tĩnh tâm của cậu thật là có hiệu quả đó, ít nhất giúp tớ hôm nay nhìn thấy đề thi không bị hoảng loạn, làm tớ có thể bình tĩnh làm bài thi, biết rằng bình tĩnh làm bài là đã thành công một nửa rồi. Bao nhiêu lần vì tinh thần không tốt, mỗi lần đến kì thi quan trọng đều làm không ra gì, tớ đoán là sẽ được liệt vào top 30, lần này về nhà được ăn cà rốt rồi.
Sở Thiên cười cười, vỗ vai Khương Tiểu Bàn, nói:
- Vậy thì tốt rồi, vừa rồi thấy bộ dạng cậu bán sống bán chết, tôi còn tưởng cậu làm bài rất chán cơ.
Khương Tiểu Bàn vội giơ ngón tay lên, "xuỵt" một tiếng, nói:
- Tôi giả vờ như vậy đó, nếu tớ làm bài tốt, mọi người xung quanh không làm được, tâm lí bọn họ sẽ càng khó chịu, sẽ có tâm lí buồn chán, sau đó sẽ không chơi với tôi nữa.
Sở Thiên trong lòng sững lại, ai nói Khương Tiểu Bàn vừa béo vừa ngốc, tâm hồn còn sáng hơn những kẻ thông minh khác.
Cấp ba cuối kỳ cuộc thi độ khó thật lớn, đây là trường học xuất phát từ kỳ thi đại học tâm lý cân nhắc, bây giờ đề khó một điểm, mới có thể để cho đệ tử biết không đủ, mới có thể hăm hở tiến lên, hơn nữa bây giờ độ khó mạnh, kỳ thi đại học lúc độ khó cảm giác liền tương ứng nhỏ hơn, đệ tử lại càng dễ khảo thi ra tốt thành tích, cái này trên thực tế là trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thực chiến diễn tập, theo các sư phụ phân tích, bài thi thượng không ít đề có thể đem hàng hiệu sinh viên đại học cũng khó khăn ngược lại.
Cuộc thi ngày đó, buổi sáng khảo thi chính là ngữ văn, hai cái nửa giờ đáp lại thời gian, các học sinh lấy đến trong tay phát hạ bài thi, tất cả đều trợn tròn mắt, đề mục này tất cả đều là khó trong khó khăn, đằng sau thể văn ngôn càng là không biết phải về đến nhiều ít trăm năm trước mới có thể thấy hiểu, trong phòng học không khí hầu như đọng lại, ngoài cửa lão ngoan đồng hiểu ý cười cười, đây chính là hắn muốn hiệu quả, đám này thằng ranh con sau lưng lão gọi hắn lão ngoan đồng, không cả cổ một điểm như thế nào không phụ lòng bọn hắn cho danh xưng.
Lão ngoan đồng nhìn xem trong tay bài thi, cái này phần đích bài thi, có thể khảo thi cái phân cho dù đạt tiêu chuẩn.
Sở Thiên bắt được bài thi bước nhỏ đem khảo đề xem một lần, đáp án hầu như toàn bộ đi ra, hắn mở cờ trong bụng rồi, trước kia hắn còn sợ đầu óc của mình không đối phó được những thứ này cuộc thi, quay đầu lại nhìn lướt qua Khương Tiểu Bàn, nhìn thấy Khương Tiểu Bàn không có mặt khác đồng học bối rối, trong miệng nói lẩm bẩm, dưới ngòi bút tuy nhiên khó khăn thực sự cố gắng điền lấy bài thi.
Giám thị lão sư hôm nay lộ ra dị thường nhẹ nhõm, dù sao tất cả mọi người không thế nào sẽ, ăn gian cũng không có gì quá lớn tác dụng, nói không chừng còn đem đúng đấy cả thành sai đây này.
Sở Thiên dùng để một giờ đáp đã xong bài thi, hơn nữa trong đó phần lớn thời giờ vẫn là dùng ở đằng kia biến thái đấy, cởi mở thức viết văn thượng --- lịch sử sau lưng lịch sử.
Sở Thiên thân thủ lưng mỏi, đứng lên đem bài thi giao cho giám thị lão sư, sau đó lắc lư du mà đi ra phòng học, các học sinh tập thể giật mình, đây là toàn lớp đệ tử nhìn thấy Sở Thiên có cuộc thi chi lai lần đầu cái thứ nhất nộp bài thi.
Trương Vạn Giang cùng Lâm Mỹ Mỹ nhìn mình chỉ làm một nửa không hề nắm chắc bài thi, sau đó nhìn rời đi Sở Thiên, âm thầm khinh thường, xem bộ dạng như vậy, cái này Sở phế nhân đoán chừng khó với đem bài thi làm xong, dứt khoát sớm chút nộp bài thi xong việc, còn cả năm cấp đệ nhất danh, có thể khảo thi cái ' đã rất tốt.
Giám thị lão sư cũng là âm thầm lắc đầu, xem ra lần này đề mục quá khó khăn, nhanh như vậy khiến cho đệ tử không có tin tưởng, buông tha cho đáp lại rồi, thò tay cầm qua Sở Thiên bài thi đều muốn cất kỹ, thiếu chút nữa đem vừa uống xong nước trà phun ra, Sở Thiên bài thi vậy mà tràn đầy, tất cả khoảng trắng đều lất đầy.
Giám thị lão sư nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu tử kia đúng suy đoán lung tung, lung tung đáp lại? Giám thị lão sư đối với những cơ sở kia đề mục cùng đọc đề mục không có gì nắm chắc, cũng liền không tốt đi bình phán Sở Thiên đúng sai, duy nhất có thể ếch ngồi đáy giếng đúng là viết văn, giám thị lão sư uống ngụm nước trà, nhìn xuống viết văn yêu cầu: Lịch sử đúng buồn tẻ đấy, lại là thần bí đấy, nếu như chúng ta xuyên thấu qua lịch sử sau lưng đi tìm lịch sử, lịch sử chính là đặc sắc tuyệt luân hoa lệ văn chương, dùng ngươi biết tri thức đi viết ra một quyển sách không đồng dạng như vậy lịch sử say mê hấp dẫn --- lịch sử sau lưng lịch sử.
Giám thị lão sư gật gật đầu, đề mục này thật sự khó, nếu như không có gì lịch sử bản lĩnh người, đoán chừng khó với hạ bút, vừa nghĩ bên cạnh mở ra Sở Thiên viết văn.
Thủy chử Chiến quốc --- cho ngươi không đồng dạng như vậy Chiến quốc.
Tứ bề báo hiệu bất ổn, kỵ binh lưỡi mác, bang vô định giao, đất vô định chủ, Chiến quốc trăm năm, Thất Hùng lẫn nhau có thắng bại...
Giám thị lão sư nước trà hoàn toàn nuốt vào trong bụng, con mắt tranh được sâu sắc đấy, mặt mũi tràn đầy tràn ngập lấy kinh ngạc cùng khó với tin, nếu như không phải tại giám thị, hắn thậm chí muốn vỗ bàn trầm trồ khen ngợi, này văn toàn bộ thể văn ngôn, công tác liên tục, nước chảy mây trôi, tư tưởng càng là phá vỡ truyền thống đối với Chiến quốc nhận thức, làm cho người ta cảm giác mới mẻ, nếu như không phải tận mắt nhìn đến chính mình đem trắng noãn bài thi chia Sở Thiên, lại tận mắt nhìn đến Sở Thiên đem tràn ngập bài thi đưa trước đến, giám thị lão sư còn tưởng rằng là tại bái độc mọi người chi tác đâu.
Buổi chiều thì là khảo thi toán học, trải qua ngữ văn tra tấn, đệ tử đều trong lòng run sợ, không biết số học lão sư bài thi có thể hay không đem người tra tấn thể xác và tinh thần mỏi mệt, số học lão sư thiện ý cười cười: “Mọi người chớ khẩn trương, có thể khảo thi phân, trong nội tâm của ta cho dù cho ngươi đạt tiêu chuẩn rồi.” Sau đó đem bài thi đưa cho thay phiên giám thị lão sư, chính mình tắc khứ mặt khác phòng học tiễn đưa bài thi rồi.
Số học lão sư mà nói lại để cho mọi người trong nội tâm cả kinh, đồng thời cũng là vui vẻ, kinh hãi đúng đề mục tất nhiên rất khó, vui mừng chính là phân chẳng khác nào đạt tiêu chuẩn, cái kia chính là nói mình có % có thể chà đạp.
Sở Thiên bắt được bài thi, có chút xem qua, xách bút như thần, một đạo đề mục một đạo đề mục mà liều giết xuống, phút không đến, cũng đã công đức viên mãn, Sở Thiên lần nữa đứng dậy, cầm lấy bài thi nhẹ nhàng vỗ vào trên giảng đài, sau đó hướng Khương Tiểu Bàn mỉm cười liền xoay người rời đi, Khương Tiểu Bàn thầm than một tiếng: Vẫn là Sở Thiên tốt, không có nhà ống dài, như thế nào khảo thi, khảo thi nhiều ít phân cũng không có người để ý đến hắn, nếu như mình khảo thi thấp hơn trong lớp Top mười tên, Khương Tiểu Bàn sắc mặt hiện lên một tia sợ hãi, tựa hồ nhìn thấy phụ thân đại bổng chính sách, vội cúi đầu làm bài thi, trong miệng nói thầm: Băng hàn thiên cổ, vạn vật càng tĩnh tâm thích hợp khí yên tĩnh, nhìn qua ta độc thần tâm thần hợp nhất...
Toàn lớp đệ tử lần nữa như là xem quái vật nhìn xem dần dần rời đi Sở Thiên, phút liền nộp bài thi tử? Đề mục tuy nhiên rất khó, nhưng chỉ cần cố gắng làm, làm nhiều mấy phần vẫn là có thể đấy, hà tất nhanh như vậy buông tha cho đâu này? Chỉ sợ Sở Thiên lần này cầm chính là cả năm cấp đệ nhất danh, đếm ngược đấy.
Sở Thiên làm xong bài thi về sau, ngay tại trong sân trường đi dạo một hồi, giờ phút này sân trường so ngày trước đều muốn yên lặng vài lần, tất cả mọi người vẫn còn bên trong chém giết lấy, trải qua ký túc xá thời điểm, Sở Thiên vừa vặn gặp được tuần khảo thi phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa, Liễu Trung Hoa vào lúc này nhìn thấy Sở Thiên hiển nhiên cũng rất giật mình, ân cần hỏi: “Sở Thiên, ngươi không phải có lẽ trong phòng học cuộc thi đấy sao?”
Sở Thiên cười cười, đối mặt Liễu Trung Hoa luôn cảm giác một hồi tình cảm ấm áp, vì vậy thành thật nói: “Ta đã sớm làm xong?”
Liễu Trung Hoa không tin nhìn xem Sở Thiên nói: “Làm xong? Lần này cuộc thi đề mục đều thiên khó, ngươi như thế nào nhanh như vậy làm xong đâu này? Liền lớn đề mục đều làm xong?” Kỳ thật Liễu Trung Hoa muốn nói là: Có phải hay không lung tung điền xong việc. Nhưng trở ngại Sở Thiên mặt mũi, không tốt nói rõ.
Sở Thiên hiển nhiên biết rõ Liễu Trung Hoa ý tứ, nhàn nhạt nói: “Hiệu trưởng, thành tích đi ra ngươi chẳng phải rõ ràng sao?”
Liễu Trung Hoa gật gật đầu, hắn đối với Sở Thiên đích nhân cách vẫn tương đối tin tưởng, cũng không có lại kỹ càng hỏi tới, cùng Sở Thiên nói đừng về sau, phải đi tuần khảo thi rồi.
Lúc này giám thị lão sư như là kiểm tra địa lôi giống nhau nhìn xem Sở Thiên toán học bài thi, bản thân hắn chính là giáo cấp hai toán học đấy, toán học bản lĩnh tự nhiên cũng không kém, nhìn kỹ phía dưới, trong lòng chấn động, người học sinh này toán học bản lĩnh mạnh thật à, làm bài chi tốc độ, giải đề chi khéo léo tư, là mình cho tới bây giờ chưa thấy qua đấy, hẳn là học sinh này đúng cấp ba cả năm cấp sắp xếp Top đệ tử? Giám thị lão sư lật xem Sở Thiên tên, “Sở Thiên.” Giám thị lão sư lắc đầu, chưa nghe nói qua, cấp ba thành tích sắp xếp trước vài tên tên, hắn nhiều ít đều nghe qua, tỷ như Trương Vạn Giang, ‘Sở Thiên’ cái tên này nhưng là mới nghe lần đầu.
Đợi Sở Thiên đi dạo xong sân trường, tại quầy bán quà vặt ăn hết chén mì tôm về sau, chuông tan học mới thời gian dần qua gõ vang, Sở Thiên trở lại phòng học bên ngoài trên hành lang, một đoàn vừa thi xong toán học đệ tử tụ họp ở đằng kia thảo luận khảo đề, bầu không khí lộ ra dị thường nặng nề, chứng kiến Sở Thiên dáng tươi cười như thế sáng lạn, đều kinh ngạc nhìn xem hắn, không biết người này đến tột cùng có cái gì tốt cao hứng đấy.
Khương Tiểu Bàn kéo lấy trầm trọng thân thể đi ra phòng học, nhìn thấy Sở Thiên đứng ở nơi đó chờ hắn, lập tức linh động đứng lên, chạy tới, lôi kéo Sở Thiên đi ra ngoài, lặng lẽ nói: “Sở Thiên, ngươi cái kia ‘tĩnh tâm bí quyết’ thật đúng là rất có hiệu quả, tối thiểu để cho ta hôm nay cuộc thi nhìn thấy nan đề sẽ không tâm hoảng ý loạn, để cho ta có thể bình thường phát huy, muốn biết rõ, bình thường phát huy chẳng khác nào thắng lợi một nửa, nhiều ít mũi nhọn bởi vì trong nội tâm tố chất không quá quan, mỗi lần đến lớn cuộc thi đều khảo thi đập phá, ta đoán chừng có thể thi vào Top thập, về nhà lần này có thể ăn cà rốt rồi.”
Sở Thiên cười cười, vỗ vỗ Khương Tiểu Bàn, nói: “Vậy là tốt rồi, vừa rồi gặp ngươi nửa chết nửa sống bộ dạng, còn tưởng rằng khảo thi vô cùng chênh lệch đâu.”
Khương Tiểu Bàn vội vàng dựng thẳng lên ngón tay, ‘xuỵt’ một tiếng, nói: “Ta đó là giả vờ, nếu như ta khảo thi tốt rồi, người chung quanh không có khảo thi tốt, trong lòng của bọn hắn sẽ càng khó chịu đấy, sẽ sinh ra không khoái tâm lý, tiến tới sẽ rời xa ngươi.”
Sở Thiên trong lòng sững sờ, ai nói Khương Tiểu Bàn lại béo lại ngốc, trong nội tâm không biết so mặt khác người thông minh còn sáng nhà đâu.