Sở Thiên và Hà Hàn Dũng không hề né tránh, hai tay cực nhanh dùng chiêu cầm nã thủ bắt lấy ngọc thủ của kẻ tập kích. Mấy kẻ tập kích hơi thả lỏng tay, ngọc thủ cầm đao đột nhiên phi ra, đồng thời, cánh tay trái xuất hiện một con dao khác nhanh như chớp đâm tới Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Bốn kẻ tập kích là bốn cô gái xinh đẹp. Tuy rằng, các cô khí lực không hung mãnh, nhưng phối hợp rất ăn ý như nước chảy mây trôi khiến người ta rất khó đối phó. Không may mắn cho các cô gặp gỡ chính là gặp phải Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Khi các cô vừa buông con dao, đồng thời chân phải họ bước trên hai bước, con dao còn chưa tới trước mặt thì Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đã không chế tay mấy cô, đồng thời khống chế phần cổ của mấy cô gái. Thiếu soái, mấy chị em này của Phương Tình như thế nào? Lúc này, Phương Tình vỗ tay đi ra, mỉm cười: - Thiếu soái, cảm thấy các cô ấy có tác dụng chứ nhỉ? Phương Tình đi ra, theo sau còn có hơn mười cô gái, trên mặt mỗi cô đều tỏ vẻ hưng phấn, hoá ra vừa rồi chỉ là tràng diễn tập. Sở Thiên đang cầm tay hai cô gái liền buông ra, cười khổ nói: - Em muốn diễn tập cũng nên cho anh một tiếng, chẳng lẽ em không sợ anh làm tổn thương các cô ấy? Hà Hàn Dũng đã hiểu ra chân tướng sự việc, cũng mỉm cười buông tay ra, cúi đầu xuống nói xin lỗi. Phương Tình khẽ mỉm cười, đi lên trước ôm lấy bốn cô gái tham gia luyện tập, mở miệng nói: - Em tin tưởng Thiếu soái sẽ xuất thủ đúng mực, Thiếu soái có thể đánh giá kết quả của sự vất vả của các chị em một chút không? Bốn cô gái đều nhìn Sở Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ và khẩn trương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Sở Thiên biết lúc này Phương Tình muốn mình cổ vũ các cô, vì thế hơi chút trầm tư, mở miệng nói: - Lực đạo tuy rằng không đủ, nhưng luân phiên công kích lại phối hợp ăn ý. Các cô ám sát cũng rất tinh tế, nếu huấn luyện thêm một thời gian nữa, nhất định có thể làm cho một kích trí mạng, nói tóm lại, vài ngày đã thành tích như vậy, đã là tốt rồi. Sở Thiên lập tức quay đầu nói: - Anh Dũng, anh thử dùng ánh mắt cuả sỹ quan quân đội đánh giá thử xem. Hà Hàn Dũng gật đầu, mở miệng nói: - Sở Thiên nói không sai, nếu lực đạo đầy đủ, tuyệt đối có thể làm cho người trong một tấc vuông bị hỗn loạn, nhưng lực đạo không đủ cũng là khuyết điểm lớn nhất, các cô có thể nghĩ lại, nếu lực đạo không đủ, tốc độ cũng bị hạn chế rất nhiều, trừ phi có thể đâm tới các vị trí trí mạng trên cở thể, nếu không cho dù có đâm trúng đối phương, cũng không làm hắn mất mạng, chắc chắn sẽ bị phản kích lại. - Một khẩu súng lục giữ trên tay trẻ con, không hề có lực sát thương. Sở Thiên dùng hình tượng bổ sung: - Nhưng một khi đặt ở trên tay người trưởng thành, lực sát thương đột nhiên nâng lên hàng nghìn lần, vạn lần. Phương Tình cũng gật đầu đồng ý, thở dài: - Em cũng biết phải có lực đạo mạnh mẽ mới có thể gây ra vế thương lớn được, nhưng ở quán bar Mê Tình sao có thể huấn luyện để nâng cao sức mạnh cho các cô ấy. Hà Hàn Dũng khẽ mỉm cười, mở miệng nói: - Huấn luyện sức mạnh cần một không gian rộng rãi mới có hiệu quả cao, nhảy, chạy bộ vật lộn đều có thể tăng tốc độ và lực lượng rất tốt, nếu Thiếu soái không chê, anh đây sẽ bố trí một nơi dã ngoại để luyện tập thế nào? Sở Thiên trong lòng vui mừng, vỗ vai Hà Hàn Dũng nói: - Vậy cảm ơn anh Dũng rồi. Anh Dũng, hôm nay anh tới đây, phải uống mấy chén Trúc Diệp Thanh của quán, cam đoan với anh uống hôm nay mà dư vị còn mãi. Mời anh lên lầu. Hai cô gái lập tức đi trước dẫn đường, dẫn Hà Hàn Dũng đi lên. Hà Hàn Dũng cũng là người thích rượu, nghe Sở Thiên quảng cáo cũng rất ngứa ngáy, chẳng hề để ý mình đang mặc quân trang, chạy ngay lên lầu.. Sở Thiên cố ý đi sau, nói với Phương Tình: - Phương Tình, chỉ sợ không có đủ hai tháng, em cố gắng trong vòng ba tuần huấn luyện các cô ấy thật tốt, phải khiến bọn họ gia tăng cường độ huấn luyện. Hiện tại, thủ đô có rất nhiều nguy cơ, chúng ta cần phải chuẩn bị trước. Phương Tình gật đầu, cô biết Sở Thiên nói thế chắc chắn có dụng ý bên trong. Sở Thiên đi được vài bước, dường như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi: - Phương Tình, em học được cách bố trí dùng dao ám sát ở đâu vậy, thật sự rất tốt, trong ấn tượng của anh, em không phải là người dùng dao. Phương Tình khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: - Khả Nhi từng dạy em mấy chiêu. Mấy ngày nay, em cố gắng dạy bọn họ, khiến các cô ấy nhìn thấy chút hy vọng. Bao giờ cũng vậy, ân uy kết hợp, mới có thể khiến các cô ấy tuyệt đối trung thành. Sở Thiên gật đầu, ôm lấy Phương Tình, dịu dàng nói: - Yên tâm, anh sẽ nói với Hà Hàn Dũng cử vài nữ huấn luyện viên tới giúp. Chuyện huấn luyện thể năng em không phải lo nữa, mấy cô đó khá lành nghề, em chỉ phụ trách phần huấn luyện các kỹ năng mềm, như vậy mới có thể làm ít hưởng nhiều. Vốn Sở Thiên còn định cho Hồng Diệp tham dự, nhưng biết Hồng Diệp không thể rời khỏi Hồng Phát, vì thế đành phải bỏ ý niệm này đi, nếu Khả Nhi còn ở đây thì tốt rồi, nha đầu kia thích dùng dao sẽ vui vẻ tạo ra một đống các cô bé khác dùng dao. Rượu quá ba tuần, Hà Hàn Dũng càng buông thả, thở dài nói: - Thiếu soái, nếu anh không là bộ đội, anh cũng nguyện đi theo Thiếu soái chinh chiến giang hồ, ân đền oán trả. Cậu phải biết, làm quân nhân trong thời bình, vừa là chuyện may mắn cũng là chuyện bất hạnh a. Sở Thiên rất hiểu cảm thụ của Hà Hàn Dũng, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: - Anh Dũng, là hổ tướng của Hà gia, lần này tiến đến thủ đô, càng thấy được Chính phủ rất coi trọng, với năng lực của anh, phong hầu phong tướng là chuyện đương nhiên, làm sao phải cùng Sở Thiên lăn lộn chém giết? Hà Hàn Dũng mỉm cười, vỗ vai Sở Thiên nói: - Thiếu soái cứ nói đùa, Hãn Dũng chỉ là một kẻ mãng phu, có tài đức gì mà được phong hầu phong tướng? Đổi thành Thiếu soái ở trong bộ đội, tuyệt đối có thể trở thành tướng soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trung Quốc. Sở Thiên, thật ra không phải là anh khen cậu, mà cha, anh, còn có thằng em ruột không nên thân, và cô em gái điêu ngoa đều bội phục cậu sát đất. Tuổi trẻ đã có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, nhìn cả đất nước Trung Quốc rộng lớn này có ai địch nổi? Sở Thiên cười nhạt một tiếng, không cho anh ta tiếp tục khen mình, nói sang chuyện khác nói: - Anh Dũng, nhà anh đã tới thủ đô, em cũng bớt lo lắng hơn, không sợ người khác ức hiếp mình nữa. Phải rồi, anh Dũng, anh sẽ cho các cô ấy huấn luyện ở đâu. - Úc, đó là một căn cứ pháo binh, có hai doanh đi Hải Nam tham gia diễn tập rồi, ba tháng nữa mới trở về. Hà Hàn Dũng nâng chén rượu lên, còn chưa uống, nói tiếp: - Các cậu có thể dùng danh nghĩa quân huấn ở đó ba tháng. Ai nói Hà Hàn Dũng là mãng phu? Người này tâm tư tinh tế đến cực điểm. Sở Thiên trong lòng thở dài, lập tức cười nói: - Đúng rồi, anh Dũng, phiền toái anh chọn lựa hộ hai huấn luyện viên, giúp em huấn luyện huấn luyện cho bọn họ thể năng, về phần thù lao, tùy các huấn luyện viên yêu cầu. Hà Hàn Dũng cười sang sảng, nói: - Được, sẽ tìm cho cậu hai huấn luyện viên ma quỷ, sẽ huấn luyện các cô gái yếu ớt toàn bộ thành bá vương hoa, khiến các cô ấy xuất lực vì Thiếu soái. Sở Thiên cũng mỉm cười, nâng chén rượu lên cạch với Hà Hàn Dũng. Mùa thu, trời tối rất nhanh. Khi Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đang nói chuyện phiếm, Chu Long Kiếm đang nằm trên xích đu trong tiểu viện Chu gia, vẻ mặt rất sung sướng. Trong miệng khẽ ngân nga một làn điệu "Ngàn năm giống như một ngày" Thân hình khôi ngô của Lý Thần Châu vẫn đứng nghiêm trang mặc kệ gió đêm thổi qua, trên mặt vẻ mặt mang theo vẻ cung kính và kiên nghị. Thật lâu sau, Chu Long Kiếm mới mở miệng nói chuyện: - Sở Thiên gần đây như thế nào? Lý Thần Châu nói nhanh: - Sở Thiên bị rất nhiều phiến toái. Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, tán dương Lý Thần Châu, từ "Bị" này dùng rất tốt, thản nhiên nói: - Ồ, nói một chút coi, tôi muốn biết tên nhóc này tột cùng bị bao nhiêu chuyện phiền toái. - Đầu tiên, Hổ bang đã nhận định cậu ta chính là hung thủ giết Hoa Nam Hổ. Lý Thần Châu sắp sếp lại câu chữ, bình tĩnh nói: - Còn phái người đi thăm dò nhiều lần, kết quả là Hổ bang gặp nhiều thiệt thòi, tứ tướng trọng thương đang nằm ở bệnh viện. Chu Long Kiếm cầm lấy bình Lão Bạch Kiền bên cạnh, không tỏ ra chút bất ngờ nào cả, đây là chuyện đã sớm nằm trong dự tính của ông ta. - Sở Thiên còn giết chết hai tên tiểu đầu mục của hội Hắc Long ở Thạch Đầu ổ. Lý Thần Châu tiếp tục nói: - Đương nhiên, hội Hắc Long đã biết, nhưng tạm thời không có hành động nào. Mặt khác, Sở Thiên ở Bát vương phủ giết Đại Thử của tổ chức "Đột Đột" và năm tên phần tử khủng bố. - Quả nhiên đều là những phiền toái lớn. Chu Long Kiếm không chỉ không lo lắng, giọng điệu còn có mấy phần khen ngợi: - Quả nhiên, ta không có nhìn lầm Sở Thiên, quan trọng hơn, là những kẻ đó đều chết hết, mà Sở Thiên còn sống, thật sự là thiếu niên anh hùng a. Lý Thần Châu cũng khẽ mỉm cười, chần chờ một lát, lập tức nói: - Nhưng Sở Thiên cũng tạo cho chúng ta chút phiền toái, Sở Thiên là người thừa kế Hồng Phát, cũng là Tổng giám đốc điều hành, tên nhóc này vừa mới nhậm chức nửa ngày, đã đuổi cổ Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh ra khỏi công ty, bây giờ Hồng Phát về cơ bản đã nằm trong tay Sở Thiên rồi. Chu Long Kiếm ban đầu không có phản ứng gì, dường như nhớ ra cái gì đó, nói: - Chu Chí Minh hình như là người của chúng ta? Lý Thần Châu gật đầu, bất đắc dĩ nói: - Chu Chí Minh là người của chúng ta, chúng ta phát ra cái gì đó trên cả nước, đều là thông qua quan hệ của anh ta ở Hồng Phát, danh chính ngôn thuận nhập vào kho hàng, giấu vào thùng đựng hàng. Bây giờ, anh ta đã bị Sở Thiên đuổi ra, con đường của chúng ta bị uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa Chu Chí Minh tới chỗ tôi khóc lóc kể lể nửa ngày, muốn tôi diệt trừ Sở Thiên, tôi. Đương nhiên, tôi không có đáp ứng yêu cầu của anh ta, chỉ khiến anh ta biết điều tỉnh táo lại một chút. Chu Long Kiếm xát vỏ hạt lạc bỏ vào miệng, thản nhiên nói: - Để cho Chu Chí Minh khóc đi, không cần để ý đến, tuy rằng Sở Thiên hiện tại khiến con đường chúng ta lấy hàng bị uy hiếp, nhưng còn chưa phải lúc ngả bài với cậu ta. Những lợi ích của những đồ vật đó mang lại còn kém xa so với mượn tay Sở Thiên diệt trừ Hổ bang và hội Hắc Long. - Lão gia, nói không sai, nhưng Sở Thiên có thể rung chuyển được hội Hắc Long và Hổ Bang sao? Lý Thần Châu lo lắng, nói: - Không nói trước hiện tại thực lực của cậu ta cách xa, chính là chỗ dựa sau lưng của bọn chúng, Sở Thiên cũng khó có hy vọng. hội Hắc Long có Trần Quýnh Minh, Hổ Bang có Vương Hoa hoa, chỉ sợ Sở Thiên chưa ra lệnh Hắc Long hội và Hổ Bang, chỗ dựa sau lưng của bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn lôi đình diệt Sở Thiên trước. Sở Thiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi không hỏi vấn đề này. Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, ánh mắt đa mưu túc trí sáng lên, nhấp miệng Lão Bạch Kiền, giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm, nói: - Lần này, khi kỳ họp Quốc hội chấm dứt, Trần Quýnh Minh và Vương Hoa Hoa đều nghỉ hưu, uy tín và năng lực sẽ yếu đi rất nhiều, điều quan trọng nhất chính là, không phải đời sau của Hồng Sắc. Chu Long Kiếm nói tới đây, ngoắc ngoắc tay, Lý Thần Châu hiểu ý cúi người xuống, Chu Long Kiếm nói nhỏ khiến hắn khiếp sợ: - Tô gia đã quyết định ủng hộ Sở Thiên về mặt chính trị rồi, Tô lão gia thậm chí đã nói bóng nói gió với Thủ tướng, Sở Thiên là con dao sắc để nắm trong tay Hắc bang. Lý Thần Châu hơi chấn động, nhớ tới lần Sở Thiên cứu Tô Dung Dung trên máy bay, ngoại trừ cảm thán Sở Thiên có diễm phúc lớn, kinh ngạc hơn cả là cậu ta có thể được Tô lão gia chấp nhận, lấy được sự ủng hộ Tô gia. - Bởi vậy, Sở Thiên hiện tại hoàn toàn là không cần lo lắng áp lực từ chính trị. Chu Long Kiếm tỏ vẻ rất đắc ý: - Nếu Sở Thiên diệt tổng bộ hội Hắc Long, chứng tỏ cao tầng Trung Nam Hải đã ngầm đồng ý khai đao với hội Hắc Long, như vậy chúng ta là có thể danh chính ngôn thuận xử lý hội Hắc Long. Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen lão gia suy nghĩ thấu đáo. Chu Long Kiếm lại nằm xuống ghế tựa, đung đưa chiếc ghế, ra lệnh: - Đừng để Chu Chí Minh gây phiền toái cho Sở Thiên, cậu còn phải giúp đỡ Sở Thiên giải quyết một số vấn đề nhỏ, khiến cậu ta vững tiến nhanh hơn, mới có thể va chạm với Hổ Bang, hội Hắc Long. - Ta hơi tò mò, không biết Sở Thiên sẽ diệt Hổ Bang và hội Hắc Long như thế nào đây! Chu long kiếm ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia khát vọng. Lý Thần Châu cao giọng nói: - Lão gia yên tâm, nhất định sẽ rất ngoạn mục, rất chấn động lòng người. - Ta cũng nghĩ thế, Sở Thiên sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu. Ánh mắt của ông hiện ra sự mong chờ. Lý Thần Châu gật đầu, Chu Long Kiếm đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì nói: - Cậu vừa nói tứ tướng của Hổ Bang bị trọng thương đang nằm trong bệnh viện? Vậy hãy nghĩ biện pháp đừng cho bọn chúng xuất viện trong vài ngày tới. Lý Thần Châu sửng sốt, vô cùng bội phục nhìn Chu Long Kiếm, chém giết tứ tướng, vừa làm suy yếu thực lực Hổ Bang, lại khiến ân oán giữa Sở Thiên và Hổ Bang trở nên càng sâu, quả nhiên là nhất tiễn song điêu. Đối diện với tầng lầu của quán bar Mê Tình, một người đàn ông tỳ vào khẩu súng ngắm vào đại lầu quán bar Mê Tình. Bên cạnh có một cô gái ngồi uống nước chanh, vẻ mặt rất kích động, cũng rất căng thẳng. Người đàn ông nhìn vào cửa quán bar không thấy có động tĩnh gì, thản nhiên nói: - Em nói, sau khi chúng ta giết chết mục tiêu, 100 triệu này xài như thế nào à? Anh nghĩ tới là kích động, còn tưởng rằng tên nhóc này rất khó giải quyết, khiến cố chủ treo giải thưởng một trăm triệu, không ngờ mục tiêu không hề biết gì, bên người cũng không có bảo hộ, thực khiến chúng ta phát tài. - Sang châu Âu trước, mua lấy tòa thành, sau đó bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô gái cắn miếng thịt lợn, miệng hàm hồ trả lời: - Không làm sát thủ như bây giờ nữa, thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào chúng ta còn chưa biết? 'Leng keng " chuông cửa vang lên, cô gái đang dùng cơm nhanh tay rút súng ra, trốn vào phía sau cửa, trầm giọng nói: - Ai đấy? - Xin chào, rao hàng đây. Thanh âm bên ngoài bình tĩnh không có gợn sóng. Cô gái đưa khẩu súng dắt ở sau thắt lưng, mở cửa phòng lộ một khe hở nhỏ. Phía ngoài, một người trung niên đang giơ cặp lồng đứng ở cửa. - Bao nhiêu tiền? Cô gái hỏi. Người trung niên thản nhiên nói: - Mười tám tệ. - Tốt, cho anh. Nữ tử đem tiền đưa tới. Người trung niên trước tiên đem cặp lồng đưa tới, nhưng không có nhận tiền của cô gái, mà là nhìn xuống, nói: - Cô làm rơi một trăm tệ. Cô gái cúi đầu nhìn xuống, người trung niên trong tay lập tức lấy ra một con dao giải phẫu u ám, đâm vào cổ cô gái, khiến cô ta chết cũng không kịp kêu. Người trung niên lập tức nhảy vào trong phòng, cầm con dao giải phẫu đầy máu đâm về phía người đàn ông. Người đàn ông còn hết sức chăm chú nhìn quán bar, bỗng nhiên có cảm giác là lạ, vừa mới quay đầu lại, tay của trung niên đã đâm vào cổ họng của gã, nhét vào miệng một cái khăn tay, khiến gã không thể lên tiếng. Người đàn ông đau đớn nhìn người trung niên, không thể hiểu nổi bọn họ coi như là sát thủ, nhưng hiện tại bị người ta giết dễ dàng như thế, thật sự là bi ai. Người trung niên nhanh chóng xóa hết dấu vết ở hiện trường, quay đầu lại nhìn quán bar Mê Tình, thản nhiên cười: - Sở Thiên, cậu lại nợ tôi một bình rượu ngon rồi.
[hide]
Sở Thiên cùng Hà Hãn Dũng không tránh không né hai tay cực xảo quyệt trụ trì đao bàn tay như ngọc trắng đang tại mỉm cười chi tế cầm đao bàn tay như ngọc trắng đột nhiên bắn lên mỏng đao hướng về Sở Thiên cùng Hà Hãn Dũng tật bắn đi đồng thời các nàng rảnh rỗi dư tay trái lại sáng lên mỏng đao đối với Sở Thiên cùng Hà Hãn Dũng đâm tới.
Tuy nhiên các nàng thế tới không hung mãnh nhưng cái này nước chảy mây trôi xếp đặt thiết kế lại làm cho người khó với đối phó may mắn các nàng gặp gỡ chính là Hà Hãn Dũng cùng Sở Thiên tại buông tay nghiêng đi bay tới mỏng đao thời điểm chân phải đồng thời đạp vào hai bước tại sau đó mà đến mỏng đao còn chưa tới trước mặt mình thời điểm Sở Thiên hai tay của bọn hắn đã bắn tới đây song song chế trụ trước mắt bốn cái nữ hài cổ.
“Thiếu soái Phương Tình mấy vị này muội muội như thế nào à?” Phương Tình vỗ tiếng vỗ tay vọt ra mang trên mặt mỉm cười: “Thiếu soái cảm thấy các nàng có tác dụng hay không à?”
Phương Tình đi theo phía sau hơn mười vị nữ hài mỗi cái trên mặt đều mang theo tung tăng như chim sẻ vẻ hưng phấn nguyên lai vừa rồi chẳng qua là trận diễn tập.
Sở Thiên bắt tay buông ra cười khổ mà nói: “Ngươi muốn diễn tập cũng cùng ta lên tiếng kêu gọi chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta đả thương nàng đám bọn họ?”
Hà Hãn Dũng đã minh bạch chân tướng của sự tình cũng cười buông ra chính mình tay hoàn lễ mạo hướng về hai vị nữ hài gật đầu nói xin lỗi.
Phương Tình mỉm cười đi lên trước ôm diễn tập bốn cái nữ hài mở miệng nói: “Ta tin tưởng Thiếu soái xuất thủ đúng mực Thiếu soái chẳng lẽ không nên đối với vất vả bọn tỷ muội đánh giá một phen sao?”
Bốn vị nữ hài đều nhìn qua Sở Thiên trong mắt đều mang theo mong ngóng cùng khẩn trương.
Sở Thiên biết Phương Tình là muốn chính mình cổ vũ các nàng vì vậy hơi chút trầm tư mở miệng nói: “Lực đạo tuy nhiên chưa đủ nhưng luân phiên công kích xếp đặt thiết kế cực kỳ đúng chỗ các nàng ám sát cũng nước chảy mây trôi nếu như thêm tại thời gian huấn luyện nhất định có thể làm cho người ta một kích trí mạng nói tóm lại vài ngày thì có thành tích như vậy đã coi như không tệ rồi.”
Sở Thiên lập tức quay đầu cùng Hà Hãn Dũng nói: “Dũng ca dùng ngươi quân sự ánh mắt cũng đánh giá đánh giá.”
Hà Hãn Dũng gật gật đầu mở miệng nói: “Sở Thiên nói không sai nếu như lực đạo đầy đủ lời nói tuyệt đối có thể làm cho người một tấc vuông đại loạn nhưng lực đạo không đủ nhưng là lớn nhất khuyết điểm các ngươi có thể ngẫm lại nếu như lực đạo chưa đủ độ cũng tất nhiên bị hạn chế trừ phi ngươi có thể đâm trúng đối phương chỗ hiểm bộ phận bằng không thì ngươi mỏng đao dù cho đã đâm trúng thân thể của đối phương cũng muốn hắn không được mệnh hội phản chịu kia hại.”
“Một khẩu súng giữ tại hài nhi trên tay không hề lực sát thương.” Sở Thiên hình tượng bổ sung: “Một khi đặt ở người trưởng thành trên tay lực sát thương bỗng nhiên tăng lên nghìn lần vạn lần.”
Phương Tình đồng ý gật đầu thở dài: “Ta cũng biết đó là một cứng rắn tổn thương nhưng ở Mê Tình quán bar nên như thế nào huấn luyện mới có thể tăng lên lực lượng của các nàng đâu này?”
Hà Hãn Dũng mỉm cười mở miệng nói: “Huấn luyện lực lượng tự nhiên muốn tại rộng rãi sân bãi mới có hiệu quả bật lên chạy bộ vật lộn đều có thể rất tốt tăng lên độ cùng lực lượng nếu như Thiếu soái không chê Hà Hãn Dũng có thể an bài cái dã ngoại nơi.”
Sở Thiên tâm ở bên trong hơi vui mừng vỗ Hà Hãn Dũng nói: “Vậy cám ơn Dũng ca Dũng ca hôm nay vậy mà đã đến liền uống vài chén Mê Tình tửu quán Trúc Diệp Thanh cam đoan ngươi dư vị vô cùng mời trên lầu mời.”
Hai cái nữ hài lập tức ở phía trước dẫn đường dẫn Hà Hãn Dũng đi lên.
Hà Hãn Dũng cũng là mê rượu chi nhân nghe được Sở Thiên đều gọi khen rượu trong nội tâm cũng đại hỉ hoàn toàn không để ý ăn mặc quân trang chạy lên lầu.
Sở Thiên cố ý rớt lại phía sau một bước cùng Phương Tình nói: “Tình tỷ tỷ chỉ sợ không có hai tháng ngươi rồi tại ba cái tuần lễ trong thời gian hãy mau đem các nàng huấn luyện tốt cũng muốn lại để cho Thứ Đầu bọn hắn gấp rút huấn luyện cái này kinh thành khắp nơi sát cơ chúng ta cần sớm chuẩn bị.”
Phương Tình gật gật đầu hắn biết rõ Sở Thiên nói tự nhiên có kia dụng ý.
Sở Thiên vừa đi vài bước tựa hồ nhớ ra cái gì đó quay đầu hỏi: “Tình tỷ tỷ ngươi vừa rồi ám sát xếp đặt thiết kế ở đâu học được thật sự rất không tồi tại ta trong ấn tượng ngươi không phải chơi đao chi nhân.”
Phương Tình mỉm cười nhàn nhạt nói: “Khả Nhi đã từng dạy ta mấy chiêu ta đây vài ngày sẽ đem nó dạy cho những thứ này muội muội làm cho các nàng chứng kiến chút ít hi vọng luôn tốt ân uy tịnh thi mới có thể thành tựu các nàng tuyệt đối trung tâm.”
Sở Thiên gật gật đầu ôm Phương Tình ôn nhu nói: “Yên tâm ta sẽ nhượng cho Hà Hãn Dũng theo trong bộ đội chọn mấy cái nữ giáo quan huấn luyện thể năng sự tình các nàng so sánh lành nghề Tình tỷ tỷ tức thì phụ trách khác văn hóa kỹ năng huấn luyện như vậy sẽ đạt tới làm chơi ăn thật hiệu quả.”
Sở Thiên vốn là còn muốn đến lại để cho Hồng Diệp tham dự nhưng biết rõ hồng hiện tại hoàn toàn không có ly khai hắn vì vậy bỏ đi ý niệm trong đầu nếu Khả Nhi ở chỗ này thì tốt rồi cái kia ưa thích chơi đao cô gái nhỏ nhất định sẽ cam tâm tình nguyện mang ra một đống chơi đao nha đầu.
Rượu qua ba tuần Hà Hãn Dũng càng thêm buông ra đã đến thở dài nói: “Thiếu soái như không phải Hãn Dũng thân là quân nhân Hãn Dũng cũng nguyện ý đi theo Thiếu soái chinh chiến giang hồ khoái ý ân cừu ngươi muốn biết rõ với tư cách cùng bình thường thay quân nhân đã loại may mắn cũng là loại bất hạnh a...”
Sở Thiên tự nhiên minh bạch Hà Hãn Dũng cảm thụ mỉm cười nhàn nhạt nói: “Dũng ca Hà gia tướng môn Hổ Tử lần này đến đây kinh thành càng lộ vẻ thiên triều chính phủ coi trọng dùng Dũng ca năng lực phong hầu bái tướng ở trong tầm tay cần gì phải hâm mộ Sở Thiên huyết gió tanh mưa đâu.”
Hà Hãn Dũng nở nụ cười vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Thiếu soái nói đùa Hãn Dũng chẳng qua là một kẻ mãng phu có tài đức gì phong hầu bái tướng? Đổi thành Thiếu soái ở trong bộ đội mặt tuyệt đối có thể trở thành thiên triều trẻ tuổi nhất thiếu tướng. Sở Thiên thật không phải ta khen ngươi cha ta ta còn có ta không nên thân đệ đệ còn có điêu ngoa muội muội đều đối với ngươi bội phục đầu rạp xuống đất tuổi còn trẻ có thể phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ phóng nhãn thiên triều ai có thể địch nổi đâu này?”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng không cho Hà Hãn Dũng tiếp tục tán dương chính mình rồi nói sang chuyện khác nói: “Dũng ca các ngươi đã tới kinh thành ta lực lượng cũng đủ vài phần không sợ người khác khi dễ ta đúng rồi Dũng ca ngươi chuẩn bị cho Phương Tình các nàng tìm cái gì sân huấn luyện chỗ à?”
“Úc đó là một pháo binh căn cứ có hai cái doanh đi Hải Nam tham gia diễn tập ba tháng sau mới vừa về.” Hà Hãn Dũng bưng chén rượu lên còn không có vào miệng đáp trả nói: “Các ngươi có thể dùng huấn luyện quân sự danh nghĩa ở bên kia ngây ngốc ba tháng.”
Ai nói Hà Hãn Dũng chẳng qua là giới mãng phu đâu này? Thằng này tâm tư tinh tế tỉ mỉ đến cực điểm. Sở Thiên tâm ở bên trong thở dài lập tức cười nói: “Đúng rồi Dũng ca phiền toái ngươi chọn lựa hai cái giáo quan giúp ta huấn luyện huấn luyện bọn hắn thể năng về phần thù lao tùy tiện giáo quan mở miệng.”
Hà Hãn Dũng cởi mở cười cười đối với Sở Thiên nói: “Tốt liền cho các ngươi làm hai cái ma quỷ giáo quan đem các ngươi nhu nhược nữ tử toàn bộ huấn luyện thành cường hãn Phách Vương hoa làm cho các nàng là Thiếu soái hiệu quả khuyển mã chi lực.”
Sở Thiên cũng nở nụ cười bưng chén rượu lên cùng Hà Hãn Dũng đụng phải đứng lên.
Mùa thu ban đêm luôn đến đặc biệt sắp Sở Thiên cùng Hà Hãn Dũng tại Mê Tình tửu quán nói chuyện phiếm thời điểm Chu Long Kiếm đã nằm ở Chu gia trong tiểu viện xích đu thượng thần tình lộ ra rất là sung sướng trong miệng nhẹ nhàng hừ phát ngàn năm như một ngày làn điệu.
Lý Thần Châu khôi ngô thân hình tại trong gió đêm lại không chút sứt mẻ trên mặt thần sắc mang theo cung kính cùng kiên nghị.
Thật lâu Chu Long Kiếm mới mở miệng nói chuyện: “Sở Thiên gần nhất như thế nào?”
Lý Thần Châu lời nói nhẹ nhàng nói: “Sở Thiên bị rất nhiều phiền toái trêu chọc.”
Chu Long Kiếm mỉm cười tán dương nhìn xem Lý Thần Châu cái này ‘bị’ chữ dùng thật sự hơi lạt nhạt nói: “Ah nói một chút coi ta nghĩ biết rõ tiểu tử này phiền toái đến tột cùng có bao nhiêu.”
“Trước Hổ Bang người đã nhận định hắn chính là giết Hoa Nam Hổ hung thủ.” Lý Thần Châu tổ chức một chút mạch suy nghĩ bình tĩnh nói: “Còn phái người lại nhiều lần thăm dò kết quả tự nhiên là Hổ Bang ăn nhiều thiệt thòi tứ tướng trọng thương nằm ở bệnh viện.”
Chu Long Kiếm cầm lấy bên cạnh lão bạch kiền không có chút nào cảm giác ngoài ý muốn cái này bản thân chính là trong dự liệu sự tình.
“Sở Thiên còn đem Hắc Long hội hai vị tiểu đầu mục chém giết tại Thạch Đầu Ổ.” Lý Thần Châu tiếp tục mở miệng: “Đương nhiên Hắc Long hội đã biết rõ nhưng tạm thời không có cái gì động tác. Mặt khác Sở Thiên vẫn còn Bát vương phủ giết Đột Đột tổ chức con chuột lớn chờ năm tên phần tử khủng bố.”
“Quả nhiên đều là đại phiền toái.” Chu Long Kiếm không chỉ có không có lo lắng ngữ khí còn có mấy phần khen ngợi: “Quả nhiên không có nhìn lầm Sở Thiên là trọng yếu hơn đúng những người kia đều chết hết mà Sở Thiên còn sống thật sự là thiếu niên anh hùng a...”
Lý Thần Châu cũng mỉm cười chần chờ một lát lập tức nói: “Nhưng Sở Thiên cũng cho chúng ta tạo thành phiền toái Sở Thiên đúng Hồng xí nghiệp người thừa kế cũng là chấp hành tổng giám đốc tiểu tử này vừa mới tiền nhiệm cả buổi sẽ đem hồng Trương Quốc Hùng cùng Chu Chí Minh bọn người đuổi ra khỏi hồng bây giờ hồng đã cơ bản nắm giữ ở Sở Thiên trong tay rồi.”
Chu Long Kiếm bắt đầu không có có phản ứng gì lập tức tựa hồ nhớ ra cái gì đó nói: “Chu Chí Minh giống như là người của chúng ta?”
Lý Thần Châu gật gật đầu bất đắc dĩ nói: “Chu Chí Minh là người của chúng ta chúng ta hướng cả nước các nơi đồ vật đều là thông qua hắn ở đây hồng quan hệ danh chính ngôn thuận tiến vào nhà kho cài đặt thùng đựng hàng hiện tại hắn bị Sở Thiên chạy ra chúng ta con đường liền đã bị uy hiếp nghiêm trọng hơn nữa Chu Chí Minh hướng ta khóc lóc kể lể cả buổi để cho ta đem Sở Thiên diệt trừ ta đương nhiên không có đáp ứng yêu cầu của hắn chẳng qua là trước hết để cho hắn tỉnh táo lại.”
Chu Long Kiếm ngắt khối củ lạc mang đến trong miệng nhàn nhạt nói: “Lại để cho Chu Chí Minh khóc đi không cần để ý đến hắn tuy nhiên Sở Thiên hiện tại để cho chúng ta con đường nhận lấy uy hiếp nhưng còn không phải cùng Sở Thiên ngả bài thời điểm điểm này thứ đồ vật mang đến lợi ích xa xa không kịp mượn nhờ Sở Thiên tay bỏ Hắc Long hội cùng Hổ Bang.”
“Lão gia tử lời tuy không sai nhưng Sở Thiên có thể rung chuyển Hắc Long hội cùng Hổ Bang sao?” Lý Thần Châu mang trên mặt lo lắng nói: “Không nói trước hiện tại mọi người thực lực cách xa chính là bọn họ chỗ dựa phía sau Sở Thiên cũng khó nhìn qua kia bóng lưng Hắc Long hội đằng sau có Trần Quýnh Minh Hổ Bang đằng sau có Vương Hoa hoa dù là Sở Thiên lệnh tốt đã diệt Hắc Long hội cùng Hổ Bang bọn hắn chỗ dựa cũng sẽ biết dùng lôi đình thủ đoạn đã diệt Sở Thiên Sở Thiên sẽ không ngu xuẩn đến không đi suy nghĩ vấn đề này.”
Chu Long Kiếm mỉm cười đa mưu túc trí ánh mắt phát sáng lên nhấp khẩu lão bạch kiền ngữ khí bình tĩnh đến cực điểm nói: “Lần này cả nước nhân đại hội nghị chấm dứt Trần Quýnh Minh cùng Vương Hoa hoa đều muốn thoái vị uy tín cùng năng lực tự nhiên muốn yếu rất nhiều dù sao không phải màu đỏ hậu đại là trọng yếu hơn phải”
Chu Long Kiếm nói đến đây ngoắc ngoắc tay Lý Thần Châu hiểu ý cúi xuống thân thể Chu Long Kiếm mà nói lại để cho hắn khiếp sợ: “Tô gia đã quyết định tại trong chính trị ủng hộ Sở Thiên Tô lão gia tử thậm chí đã đi tổng lý chỗ đó dò xét gió là thiên triều đến đỡ có thể khống chế đao nhọn hắc bang.”
Lý Thần Châu thân hình hơi chấn lập tức nghĩ đến Sở Thiên tại trên máy bay cứu được Tô Dung Dung ngoại trừ thầm than Sở Thiên tiểu tử diễm phúc sâu kinh ngạc hơn Sở Thiên có thể lấy được Tô lão gia tử thưởng thức lấy được Tô gia ủng hộ.
“Bởi vậy Sở Thiên hiện tại hoàn toàn là không cần cân nhắc trong chính trị áp lực.” Chu Long Kiếm nét mặt biểu lộ đã lâu vẻ đắc ý: “Nếu như Sở Thiên đã diệt Hắc Long hội tổng bộ vậy tỏ vẻ Trung Nam Hải cao tầng đã ngầm đồng ý đối với Hắc Long hội khai đao như vậy chúng ta có thể danh chính ngôn thuận đem Hắc Long hội tiêu diệt.”
Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ đứng lên thầm khen lão gia tử muốn thật sự là lâu dài chu đáo.
Chu Long Kiếm lại nằm trở về dao động, cái ghế chỉ thị nói: “Đừng cho Chu Chí Minh cho Sở Thiên thêm phiền tử ngươi còn muốn giúp đỡ Sở Thiên giải quyết một ít vấn đề lại để cho hắn đi vững hơn nhanh hơn mới có thể cùng Hổ Bang Hắc Long hội tốt hơn va chạm.”
“Ta có chút hiếu kỳ muốn nhìn một chút Sở Thiên là như thế nào đã diệt Hổ Bang cùng Hắc Long hội đấy!” Chu Long Kiếm ngẩng đầu lên trong mắt xẹt qua một tia khát vọng.
Lý Thần Châu cao giọng nói: “Lão gia tử yên tâm nhất định rất đặc sắc rất động nhân tâm hồn.”
“Ta nghĩ cũng là Sở Thiên sẽ không để cho chúng ta thất vọng đấy.” Chu Long Kiếm trong mắt lóe ra ước mơ.
Lý Thần Châu gật gật đầu Chu Long Kiếm đứng dậy tựa hồ nhớ ra cái gì đó: “Ngươi mới vừa nói Hổ Bang tứ tướng trọng thương tại bệnh viện? Vậy nghĩ biện pháp đừng cho bọn hắn xuất viện đương nhiên qua ít ngày.”
Lý Thần Châu sững sờ lập tức bội phục nhìn xem Chu Long Kiếm chém giết tứ tướng đã suy yếu Hổ Bang thực lực lại để cho Sở Thiên cùng Hổ Bang ân oán trở nên càng sâu quả nhiên là một mũi tên trúng hai con nhạn biện pháp tốt.
Mê Tình quán bar đối diện trên lầu một người nam nhân chính đoan lấy chặn đánh súng nhìn chăm chú lên Mê Tình quán bar cao ốc một người nữ nhân thì tại bên cạnh uống vào chanh nước thần sắc đều có vài phần kích động cùng khẩn trương.
Nam nhân nhìn thấy Mê Tình quán bar đại môn còn không có động tĩnh gì nhàn nhạt nói: “Ngươi nói chúng ta đánh gục mục tiêu về sau cái này triệu xài như thế nào à? Ta nghĩ đến liền kích động còn tưởng rằng tiểu tử này cỡ nào khó giải quyết lại để cho cố chủ treo giải thưởng một trăm triệu hoa hồng đâu không nghĩ tới mục tiêu tựa hồ không biết chút nào bên người cũng không hề bảo hộ thực nên chúng ta tài.”
“Đi trước Âu Châu mua bộ đồ tòa thành sau đó lại bắt đầu vòng quanh trái đất lữ hành.” Nữ tử cắn khối thịt heo tại trong miệng hàm hồ lấy trả lời: “Không bao giờ... Nữa làm cái này hôm nay không biết rõ ngày sự tình sát thủ chúng ta bên ngoài bán như thế nào còn chưa tới à?”
‘Leng keng’ chuông cửa vang lên đang tại ăn cơm nữ nhanh chóng rút súng ra tựa ở phía sau cửa trầm giọng nói: “Ai à?”
“Ngươi tốt bên ngoài bán.” Phía ngoài thanh âm bình tĩnh không có gợn sóng.
Nữ tử đưa khẩu khí khẩu súng đừng tại sau thắt lưng mở cửa phòng khe nhỏ một trung niên nhân giơ cà-mên đang đứng tại cửa ra vào.
“Bao nhiêu tiền?” Nữ tử bên cạnh hỏi thăm bên cạnh đào tiền.
Trung niên nhân nhàn nhạt nói: “Mười tám khối.”
“Tốt cho ngươi.” Nữ tử đem tiền đưa tới.
Trung niên nhân trước tiên đem cà-mên đưa tới nhưng không có sau đó tiếp nhận nữ tử cho tiền mà là nhìn xem dưới mặt đất nói: “Ngươi mất một trăm đồng.”
Nữ tử cúi đầu nhìn lại trung niên nhân trong tay lập tức lộ ra ngay một chút âm trầm đao giải phẫu đâm vào cổ của nàng bên trong làm cho nàng hừ cũng không kịp hừ gục rơi xuống trung niên nhân lập tức chợt hiện tiến vào cửa phòng mang huyết đao giải phẫu trực tiếp đâm về bệ cửa sổ nam tử.
Nam tử còn hết sức chăm chú chằm chằm vào Mê Tình quán bar bỗng nhiên cảm giác có điểm gì là lạ vừa mới quay đầu lại tay của trung niên nhân thuật đao liền đâm vào cổ họng của hắn lập tức một đoàn áo gối nhét vào trong miệng của hắn lại để cho hắn hừ không lên tiếng.
Nam tử thống khổ ngoài lại không tin nhìn xem trung niên nhân bọn hắn coi như là sát thủ nhưng hiện tại bị người giết đứng lên lại như thế dễ dàng thật sự là bi ai.
Trung niên nhân nhanh chóng đem hiện trường về chính mình dấu, vết thanh lý mất quay đầu lại nhìn qua Mê Tình quán bar nhàn nhạt lộ ra dáng tươi cười: “Sở Thiên ngươi lại thiếu nợ ta một bình hảo tửu rồi.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sở Thiên và Hà Hàn Dũng không hề né tránh, hai tay cực nhanh dùng chiêu cầm nã thủ bắt lấy ngọc thủ của kẻ tập kích. Mấy kẻ tập kích hơi thả lỏng tay, ngọc thủ cầm đao đột nhiên phi ra, đồng thời, cánh tay trái xuất hiện một con dao khác nhanh như chớp đâm tới Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Bốn kẻ tập kích là bốn cô gái xinh đẹp. Tuy rằng, các cô khí lực không hung mãnh, nhưng phối hợp rất ăn ý như nước chảy mây trôi khiến người ta rất khó đối phó. Không may mắn cho các cô gặp gỡ chính là gặp phải Hà Hàn Dũng và Sở Thiên. Khi các cô vừa buông con dao, đồng thời chân phải họ bước trên hai bước, con dao còn chưa tới trước mặt thì Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đã không chế tay mấy cô, đồng thời khống chế phần cổ của mấy cô gái. Thiếu soái, mấy chị em này của Phương Tình như thế nào? Lúc này, Phương Tình vỗ tay đi ra, mỉm cười: - Thiếu soái, cảm thấy các cô ấy có tác dụng chứ nhỉ? Phương Tình đi ra, theo sau còn có hơn mười cô gái, trên mặt mỗi cô đều tỏ vẻ hưng phấn, hoá ra vừa rồi chỉ là tràng diễn tập. Sở Thiên đang cầm tay hai cô gái liền buông ra, cười khổ nói: - Em muốn diễn tập cũng nên cho anh một tiếng, chẳng lẽ em không sợ anh làm tổn thương các cô ấy? Hà Hàn Dũng đã hiểu ra chân tướng sự việc, cũng mỉm cười buông tay ra, cúi đầu xuống nói xin lỗi. Phương Tình khẽ mỉm cười, đi lên trước ôm lấy bốn cô gái tham gia luyện tập, mở miệng nói: - Em tin tưởng Thiếu soái sẽ xuất thủ đúng mực, Thiếu soái có thể đánh giá kết quả của sự vất vả của các chị em một chút không? Bốn cô gái đều nhìn Sở Thiên, trong mắt lộ ra vẻ mong chờ và khẩn trương. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm. Sở Thiên biết lúc này Phương Tình muốn mình cổ vũ các cô, vì thế hơi chút trầm tư, mở miệng nói: - Lực đạo tuy rằng không đủ, nhưng luân phiên công kích lại phối hợp ăn ý. Các cô ám sát cũng rất tinh tế, nếu huấn luyện thêm một thời gian nữa, nhất định có thể làm cho một kích trí mạng, nói tóm lại, vài ngày đã thành tích như vậy, đã là tốt rồi. Sở Thiên lập tức quay đầu nói: - Anh Dũng, anh thử dùng ánh mắt cuả sỹ quan quân đội đánh giá thử xem. Hà Hàn Dũng gật đầu, mở miệng nói: - Sở Thiên nói không sai, nếu lực đạo đầy đủ, tuyệt đối có thể làm cho người trong một tấc vuông bị hỗn loạn, nhưng lực đạo không đủ cũng là khuyết điểm lớn nhất, các cô có thể nghĩ lại, nếu lực đạo không đủ, tốc độ cũng bị hạn chế rất nhiều, trừ phi có thể đâm tới các vị trí trí mạng trên cở thể, nếu không cho dù có đâm trúng đối phương, cũng không làm hắn mất mạng, chắc chắn sẽ bị phản kích lại. - Một khẩu súng lục giữ trên tay trẻ con, không hề có lực sát thương. Sở Thiên dùng hình tượng bổ sung: - Nhưng một khi đặt ở trên tay người trưởng thành, lực sát thương đột nhiên nâng lên hàng nghìn lần, vạn lần. Phương Tình cũng gật đầu đồng ý, thở dài: - Em cũng biết phải có lực đạo mạnh mẽ mới có thể gây ra vế thương lớn được, nhưng ở quán bar Mê Tình sao có thể huấn luyện để nâng cao sức mạnh cho các cô ấy. Hà Hàn Dũng khẽ mỉm cười, mở miệng nói: - Huấn luyện sức mạnh cần một không gian rộng rãi mới có hiệu quả cao, nhảy, chạy bộ vật lộn đều có thể tăng tốc độ và lực lượng rất tốt, nếu Thiếu soái không chê, anh đây sẽ bố trí một nơi dã ngoại để luyện tập thế nào? Sở Thiên trong lòng vui mừng, vỗ vai Hà Hàn Dũng nói: - Vậy cảm ơn anh Dũng rồi. Anh Dũng, hôm nay anh tới đây, phải uống mấy chén Trúc Diệp Thanh của quán, cam đoan với anh uống hôm nay mà dư vị còn mãi. Mời anh lên lầu. Hai cô gái lập tức đi trước dẫn đường, dẫn Hà Hàn Dũng đi lên. Hà Hàn Dũng cũng là người thích rượu, nghe Sở Thiên quảng cáo cũng rất ngứa ngáy, chẳng hề để ý mình đang mặc quân trang, chạy ngay lên lầu.. Sở Thiên cố ý đi sau, nói với Phương Tình: - Phương Tình, chỉ sợ không có đủ hai tháng, em cố gắng trong vòng ba tuần huấn luyện các cô ấy thật tốt, phải khiến bọn họ gia tăng cường độ huấn luyện. Hiện tại, thủ đô có rất nhiều nguy cơ, chúng ta cần phải chuẩn bị trước. Phương Tình gật đầu, cô biết Sở Thiên nói thế chắc chắn có dụng ý bên trong. Sở Thiên đi được vài bước, dường như nhớ ra điều gì, quay đầu lại hỏi: - Phương Tình, em học được cách bố trí dùng dao ám sát ở đâu vậy, thật sự rất tốt, trong ấn tượng của anh, em không phải là người dùng dao. Phương Tình khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: - Khả Nhi từng dạy em mấy chiêu. Mấy ngày nay, em cố gắng dạy bọn họ, khiến các cô ấy nhìn thấy chút hy vọng. Bao giờ cũng vậy, ân uy kết hợp, mới có thể khiến các cô ấy tuyệt đối trung thành. Sở Thiên gật đầu, ôm lấy Phương Tình, dịu dàng nói: - Yên tâm, anh sẽ nói với Hà Hàn Dũng cử vài nữ huấn luyện viên tới giúp. Chuyện huấn luyện thể năng em không phải lo nữa, mấy cô đó khá lành nghề, em chỉ phụ trách phần huấn luyện các kỹ năng mềm, như vậy mới có thể làm ít hưởng nhiều. Vốn Sở Thiên còn định cho Hồng Diệp tham dự, nhưng biết Hồng Diệp không thể rời khỏi Hồng Phát, vì thế đành phải bỏ ý niệm này đi, nếu Khả Nhi còn ở đây thì tốt rồi, nha đầu kia thích dùng dao sẽ vui vẻ tạo ra một đống các cô bé khác dùng dao. Rượu quá ba tuần, Hà Hàn Dũng càng buông thả, thở dài nói: - Thiếu soái, nếu anh không là bộ đội, anh cũng nguyện đi theo Thiếu soái chinh chiến giang hồ, ân đền oán trả. Cậu phải biết, làm quân nhân trong thời bình, vừa là chuyện may mắn cũng là chuyện bất hạnh a. Sở Thiên rất hiểu cảm thụ của Hà Hàn Dũng, khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: - Anh Dũng, là hổ tướng của Hà gia, lần này tiến đến thủ đô, càng thấy được Chính phủ rất coi trọng, với năng lực của anh, phong hầu phong tướng là chuyện đương nhiên, làm sao phải cùng Sở Thiên lăn lộn chém giết? Hà Hàn Dũng mỉm cười, vỗ vai Sở Thiên nói: - Thiếu soái cứ nói đùa, Hãn Dũng chỉ là một kẻ mãng phu, có tài đức gì mà được phong hầu phong tướng? Đổi thành Thiếu soái ở trong bộ đội, tuyệt đối có thể trở thành tướng soái trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trung Quốc. Sở Thiên, thật ra không phải là anh khen cậu, mà cha, anh, còn có thằng em ruột không nên thân, và cô em gái điêu ngoa đều bội phục cậu sát đất. Tuổi trẻ đã có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, nhìn cả đất nước Trung Quốc rộng lớn này có ai địch nổi? Sở Thiên cười nhạt một tiếng, không cho anh ta tiếp tục khen mình, nói sang chuyện khác nói: - Anh Dũng, nhà anh đã tới thủ đô, em cũng bớt lo lắng hơn, không sợ người khác ức hiếp mình nữa. Phải rồi, anh Dũng, anh sẽ cho các cô ấy huấn luyện ở đâu. - Úc, đó là một căn cứ pháo binh, có hai doanh đi Hải Nam tham gia diễn tập rồi, ba tháng nữa mới trở về. Hà Hàn Dũng nâng chén rượu lên, còn chưa uống, nói tiếp: - Các cậu có thể dùng danh nghĩa quân huấn ở đó ba tháng. Ai nói Hà Hàn Dũng là mãng phu? Người này tâm tư tinh tế đến cực điểm. Sở Thiên trong lòng thở dài, lập tức cười nói: - Đúng rồi, anh Dũng, phiền toái anh chọn lựa hộ hai huấn luyện viên, giúp em huấn luyện huấn luyện cho bọn họ thể năng, về phần thù lao, tùy các huấn luyện viên yêu cầu. Hà Hàn Dũng cười sang sảng, nói: - Được, sẽ tìm cho cậu hai huấn luyện viên ma quỷ, sẽ huấn luyện các cô gái yếu ớt toàn bộ thành bá vương hoa, khiến các cô ấy xuất lực vì Thiếu soái. Sở Thiên cũng mỉm cười, nâng chén rượu lên cạch với Hà Hàn Dũng. Mùa thu, trời tối rất nhanh. Khi Sở Thiên và Hà Hàn Dũng đang nói chuyện phiếm, Chu Long Kiếm đang nằm trên xích đu trong tiểu viện Chu gia, vẻ mặt rất sung sướng. Trong miệng khẽ ngân nga một làn điệu "Ngàn năm giống như một ngày" Thân hình khôi ngô của Lý Thần Châu vẫn đứng nghiêm trang mặc kệ gió đêm thổi qua, trên mặt vẻ mặt mang theo vẻ cung kính và kiên nghị. Thật lâu sau, Chu Long Kiếm mới mở miệng nói chuyện: - Sở Thiên gần đây như thế nào? Lý Thần Châu nói nhanh: - Sở Thiên bị rất nhiều phiến toái. Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, tán dương Lý Thần Châu, từ "Bị" này dùng rất tốt, thản nhiên nói: - Ồ, nói một chút coi, tôi muốn biết tên nhóc này tột cùng bị bao nhiêu chuyện phiền toái. - Đầu tiên, Hổ bang đã nhận định cậu ta chính là hung thủ giết Hoa Nam Hổ. Lý Thần Châu sắp sếp lại câu chữ, bình tĩnh nói: - Còn phái người đi thăm dò nhiều lần, kết quả là Hổ bang gặp nhiều thiệt thòi, tứ tướng trọng thương đang nằm ở bệnh viện. Chu Long Kiếm cầm lấy bình Lão Bạch Kiền bên cạnh, không tỏ ra chút bất ngờ nào cả, đây là chuyện đã sớm nằm trong dự tính của ông ta. - Sở Thiên còn giết chết hai tên tiểu đầu mục của hội Hắc Long ở Thạch Đầu ổ. Lý Thần Châu tiếp tục nói: - Đương nhiên, hội Hắc Long đã biết, nhưng tạm thời không có hành động nào. Mặt khác, Sở Thiên ở Bát vương phủ giết Đại Thử của tổ chức "Đột Đột" và năm tên phần tử khủng bố. - Quả nhiên đều là những phiền toái lớn. Chu Long Kiếm không chỉ không lo lắng, giọng điệu còn có mấy phần khen ngợi: - Quả nhiên, ta không có nhìn lầm Sở Thiên, quan trọng hơn, là những kẻ đó đều chết hết, mà Sở Thiên còn sống, thật sự là thiếu niên anh hùng a. Lý Thần Châu cũng khẽ mỉm cười, chần chờ một lát, lập tức nói: - Nhưng Sở Thiên cũng tạo cho chúng ta chút phiền toái, Sở Thiên là người thừa kế Hồng Phát, cũng là Tổng giám đốc điều hành, tên nhóc này vừa mới nhậm chức nửa ngày, đã đuổi cổ Trương Quốc Hùng và Chu Chí Minh ra khỏi công ty, bây giờ Hồng Phát về cơ bản đã nằm trong tay Sở Thiên rồi. Chu Long Kiếm ban đầu không có phản ứng gì, dường như nhớ ra cái gì đó, nói: - Chu Chí Minh hình như là người của chúng ta? Lý Thần Châu gật đầu, bất đắc dĩ nói: - Chu Chí Minh là người của chúng ta, chúng ta phát ra cái gì đó trên cả nước, đều là thông qua quan hệ của anh ta ở Hồng Phát, danh chính ngôn thuận nhập vào kho hàng, giấu vào thùng đựng hàng. Bây giờ, anh ta đã bị Sở Thiên đuổi ra, con đường của chúng ta bị uy hiếp nghiêm trọng, hơn nữa Chu Chí Minh tới chỗ tôi khóc lóc kể lể nửa ngày, muốn tôi diệt trừ Sở Thiên, tôi. Đương nhiên, tôi không có đáp ứng yêu cầu của anh ta, chỉ khiến anh ta biết điều tỉnh táo lại một chút. Chu Long Kiếm xát vỏ hạt lạc bỏ vào miệng, thản nhiên nói: - Để cho Chu Chí Minh khóc đi, không cần để ý đến, tuy rằng Sở Thiên hiện tại khiến con đường chúng ta lấy hàng bị uy hiếp, nhưng còn chưa phải lúc ngả bài với cậu ta. Những lợi ích của những đồ vật đó mang lại còn kém xa so với mượn tay Sở Thiên diệt trừ Hổ bang và hội Hắc Long. - Lão gia, nói không sai, nhưng Sở Thiên có thể rung chuyển được hội Hắc Long và Hổ Bang sao? Lý Thần Châu lo lắng, nói: - Không nói trước hiện tại thực lực của cậu ta cách xa, chính là chỗ dựa sau lưng của bọn chúng, Sở Thiên cũng khó có hy vọng. hội Hắc Long có Trần Quýnh Minh, Hổ Bang có Vương Hoa hoa, chỉ sợ Sở Thiên chưa ra lệnh Hắc Long hội và Hổ Bang, chỗ dựa sau lưng của bọn chúng sẽ dùng thủ đoạn lôi đình diệt Sở Thiên trước. Sở Thiên sẽ không ngu xuẩn đến nỗi không hỏi vấn đề này. Chu Long Kiếm khẽ mỉm cười, ánh mắt đa mưu túc trí sáng lên, nhấp miệng Lão Bạch Kiền, giọng điệu bình tĩnh đến cực điểm, nói: - Lần này, khi kỳ họp Quốc hội chấm dứt, Trần Quýnh Minh và Vương Hoa Hoa đều nghỉ hưu, uy tín và năng lực sẽ yếu đi rất nhiều, điều quan trọng nhất chính là, không phải đời sau của Hồng Sắc. Chu Long Kiếm nói tới đây, ngoắc ngoắc tay, Lý Thần Châu hiểu ý cúi người xuống, Chu Long Kiếm nói nhỏ khiến hắn khiếp sợ: - Tô gia đã quyết định ủng hộ Sở Thiên về mặt chính trị rồi, Tô lão gia thậm chí đã nói bóng nói gió với Thủ tướng, Sở Thiên là con dao sắc để nắm trong tay Hắc bang. Lý Thần Châu hơi chấn động, nhớ tới lần Sở Thiên cứu Tô Dung Dung trên máy bay, ngoại trừ cảm thán Sở Thiên có diễm phúc lớn, kinh ngạc hơn cả là cậu ta có thể được Tô lão gia chấp nhận, lấy được sự ủng hộ Tô gia. - Bởi vậy, Sở Thiên hiện tại hoàn toàn là không cần lo lắng áp lực từ chính trị. Chu Long Kiếm tỏ vẻ rất đắc ý: - Nếu Sở Thiên diệt tổng bộ hội Hắc Long, chứng tỏ cao tầng Trung Nam Hải đã ngầm đồng ý khai đao với hội Hắc Long, như vậy chúng ta là có thể danh chính ngôn thuận xử lý hội Hắc Long. Lý Thần Châu bừng tỉnh đại ngộ, thầm khen lão gia suy nghĩ thấu đáo. Chu Long Kiếm lại nằm xuống ghế tựa, đung đưa chiếc ghế, ra lệnh: - Đừng để Chu Chí Minh gây phiền toái cho Sở Thiên, cậu còn phải giúp đỡ Sở Thiên giải quyết một số vấn đề nhỏ, khiến cậu ta vững tiến nhanh hơn, mới có thể va chạm với Hổ Bang, hội Hắc Long. - Ta hơi tò mò, không biết Sở Thiên sẽ diệt Hổ Bang và hội Hắc Long như thế nào đây! Chu long kiếm ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia khát vọng. Lý Thần Châu cao giọng nói: - Lão gia yên tâm, nhất định sẽ rất ngoạn mục, rất chấn động lòng người. - Ta cũng nghĩ thế, Sở Thiên sẽ không để cho chúng ta thất vọng đâu. Ánh mắt của ông hiện ra sự mong chờ. Lý Thần Châu gật đầu, Chu Long Kiếm đứng dậy, chợt nhớ ra điều gì nói: - Cậu vừa nói tứ tướng của Hổ Bang bị trọng thương đang nằm trong bệnh viện? Vậy hãy nghĩ biện pháp đừng cho bọn chúng xuất viện trong vài ngày tới. Lý Thần Châu sửng sốt, vô cùng bội phục nhìn Chu Long Kiếm, chém giết tứ tướng, vừa làm suy yếu thực lực Hổ Bang, lại khiến ân oán giữa Sở Thiên và Hổ Bang trở nên càng sâu, quả nhiên là nhất tiễn song điêu. Đối diện với tầng lầu của quán bar Mê Tình, một người đàn ông tỳ vào khẩu súng ngắm vào đại lầu quán bar Mê Tình. Bên cạnh có một cô gái ngồi uống nước chanh, vẻ mặt rất kích động, cũng rất căng thẳng. Người đàn ông nhìn vào cửa quán bar không thấy có động tĩnh gì, thản nhiên nói: - Em nói, sau khi chúng ta giết chết mục tiêu, 100 triệu này xài như thế nào à? Anh nghĩ tới là kích động, còn tưởng rằng tên nhóc này rất khó giải quyết, khiến cố chủ treo giải thưởng một trăm triệu, không ngờ mục tiêu không hề biết gì, bên người cũng không có bảo hộ, thực khiến chúng ta phát tài. - Sang châu Âu trước, mua lấy tòa thành, sau đó bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cô gái cắn miếng thịt lợn, miệng hàm hồ trả lời: - Không làm sát thủ như bây giờ nữa, thế giới bên ngoài tươi đẹp như thế nào chúng ta còn chưa biết? 'Leng keng " chuông cửa vang lên, cô gái đang dùng cơm nhanh tay rút súng ra, trốn vào phía sau cửa, trầm giọng nói: - Ai đấy? - Xin chào, rao hàng đây. Thanh âm bên ngoài bình tĩnh không có gợn sóng. Cô gái đưa khẩu súng dắt ở sau thắt lưng, mở cửa phòng lộ một khe hở nhỏ. Phía ngoài, một người trung niên đang giơ cặp lồng đứng ở cửa. - Bao nhiêu tiền? Cô gái hỏi. Người trung niên thản nhiên nói: - Mười tám tệ. - Tốt, cho anh. Nữ tử đem tiền đưa tới. Người trung niên trước tiên đem cặp lồng đưa tới, nhưng không có nhận tiền của cô gái, mà là nhìn xuống, nói: - Cô làm rơi một trăm tệ. Cô gái cúi đầu nhìn xuống, người trung niên trong tay lập tức lấy ra một con dao giải phẫu u ám, đâm vào cổ cô gái, khiến cô ta chết cũng không kịp kêu. Người trung niên lập tức nhảy vào trong phòng, cầm con dao giải phẫu đầy máu đâm về phía người đàn ông. Người đàn ông còn hết sức chăm chú nhìn quán bar, bỗng nhiên có cảm giác là lạ, vừa mới quay đầu lại, tay của trung niên đã đâm vào cổ họng của gã, nhét vào miệng một cái khăn tay, khiến gã không thể lên tiếng. Người đàn ông đau đớn nhìn người trung niên, không thể hiểu nổi bọn họ coi như là sát thủ, nhưng hiện tại bị người ta giết dễ dàng như thế, thật sự là bi ai. Người trung niên nhanh chóng xóa hết dấu vết ở hiện trường, quay đầu lại nhìn quán bar Mê Tình, thản nhiên cười: - Sở Thiên, cậu lại nợ tôi một bình rượu ngon rồi.