Một làn gió lạnh thổi qua hai bên đường làm không gian dường như cũng trở nên ảm đạm hơn rất nhiều.
Con phố cổ này từ khi có nhà tang lễ thì rất ít người qua lại làm tử khí càng tăng lên. Lúc này cánh cửa nhà tang lễ cũng đóng chặt hẳn như e ngại sát khí truyền từ bên ngoài vào không để ý đến việc thêm vài chục cái xác không phải của mình.
Hơn trăm người mặc áo đen đứng trong khoảng cách 5m nét mặt thương cảm cùng hưng phấn. Lâm Đại Pháo cũng chính là Lâm bang chủ của bọn chúng lúc bọn chúng đến đã nghiến răng hứa hẹn:
- Giết được Sở Thiên mỗi người hai vạn tiền thưởng.
Mặc dù không có tiền thưởng bọn chúng cũng sẽ phải làm việc này nhưng có thêm món tiền thưởng thì tâm trạng cũng phấn khởi khác thường. Nghĩ đến việc dùng món tiền này đi uống rượu chơi gái là máu nóng trong người bọn chúng đã sôi trào.
Nét mặt Phong Vô Tình không chút biểu cảm nhưng khí thế trên người càng lúc càng lớn. Ánh mắt quét qua một lượt làm mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Bốn tên mặc áo đen cầm đều chính là cửu hổ thập bát tướng của Hổ Bang. Nhất hổ tứ tướng đã chết làm cho bọn chúng có phần đau lòng nhưng cũng có phần phấn kích bởi vì đối với cửu hổ thập bát tướng, chết càng nhiều biểu thị cơ hội của bọn chúng sẽ ngày càng lớn, địa vị và quyền lợi ở Hổ Bang cũng càng cao. Đây cũng chính là lí do vì sao hôm nay bọn chúng chủ động dẫn người đến tìm giết Sở Thiên, để tự kiếm chác cơ hội cho mình.
Hổ Bang chiến tướng được nghe qua Sở Thiên thân thủ hơn người, nhưng không tận mắt nhìn thấy thì chưa biết sợ. Huống chi lần này bọn chúng mang đến hơn trăm người tinh nhuệ, nếu như vậy còn không tiêu diệt được Sở Thiên thì bọn chúng cũng chẳng còn cần ở đất kinh thành này nữa.
Hổ Bang chiến tướng Vi Đích bước lên trước lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Sở Thiên? Chính ngươi đã giết Hoa Nam Hổ cùng Hổ Bang tứ tướng.
Sở Thiên cười nhạt bình tĩnh nói:
- Thành thật mà nói với nhà ngươi ta không giết Hoa Nam Hổ, còn về Hổ Bang tứ tướng ta cũng chỉ đánh họ bị thương chứ chưa đến mức chết.
- Còn nhỏ tuổi vậy mà đã nói dối.
Vi Đích hắng giọng miệt thị Sở Thiên:
- Lúc trưa chiều nay Hổ Bang tứ tướng gặp bất trắc trong bệnh viện, cả 4 người đã chết oan uổng, cùng lúc đó ngươi xuất hiện ở bệnh viện còn nói không phải ngươi?
Sở Thiên khẽ thở dài một tiếng, biết mình đã trở thành quân cờ trong tay người khác nhưng hiện tại không có cách nào giải thích huống chi Hổ Bang đã hạ quyết tâm thanh trừ mình thì cái chết của Hoa Nam Hổ cùng tứ tướng có phải do mình làm hay không đều không quan trọng. Đó chỉ là lý do để tìm hắn nói chuyện.
- Ta không quan tâm việc bị các ngươi vu oan hãm hại, hãy cứ làm việc các ngươi cần phải làm đi.
Vi Đích lùi lại hai bước rồi hét lớn:
- Các vị nam nhi Hổ Bang hôm nay ở đây là để báo thù cho huynh đệ của chúng ta. Các vị hãy dùng đao dùng chủy của mình để đòi nợ máu cho huynh đệ của chúng ta.
Sau khi nói xong Vi Đích liền vung tay.
Hơn trăm người mặc đồ đen lập tức xông lên. Sở Thiên kéo Tô Dung Dung dựa lưng vào vách tường để tránh tứ phía giao tranh gây thương tích rồi cười nhạt với Phong Vô Tình:
- Vô Tình những người này giao cho anh đấy.
Phong Vô Tình khẽ gật đầu bước lên hai bước đứng trước Sở Thiên. Nhìn thấy bọn mặc áo đen trước mặt tay phải nắm dao bầu tay trái cầm chủy không khỏi cười lạnh vài tiếng:
- Các ngươi cũng xứng đáng dùng chủy sao? Tối nay sẽ cho các ngươi xem chủy được dùng như thế nào.
Gió đêm thổi qua buốt lạnh, tay phải của Phong Vô Tình đã đưa ra túm lấy lưỡi đao sáng loáng.
Mười người áo đen phía trước khẽ khựng lại dùng sức mạnh ngăn cản hướng Phong Vô Tình đang phóng tới.
Phong Vô Tình khẽ nhếch mép cười tay phải đón lấy chiếc chủy sáng loáng đang vọt đến trong tay của người áo đen như đã có linh tính từ trước. Phong Vô Tình vừa tránh bả vai qua lưỡi dao bầu liền chém xuống, trong nháy mắt anh ta đã tiến đến trước mặt gã áo đen thân mình như con rắn độc uốn quanh người gã này chiếc chủy trong tay đâm thẳng vào ngực gã đồng thời giữ tay trái của gã này dùng vũ khí trong tay gã tấn công một tên khác ở bên cạnh. Lúc này Phong Vô Tình đã lách người ra ngoài dùng chiếc chủy còn đầy máu tươi tàn nhẫn chém qua eo một tên áo đen ở bên phải rồi lại lập tức rút chủy ra hướng về phía tên tiếp theo.
Tất cả chỉ là việc xảy ra trong nháy mắt nhưng Phong Vô Tình đã giết liền ba gã áo đen. Phong Vô Tình đã từng là phần tử khủng bố đánh Vô Địch Chiến Thần một thời trong chốn rừng sâu, dường như sau bao trầm luân đã lấy lại được khí thế oai phong ngày nào.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung cúi đầu ngửi mùi hương thanh tú trên người nàng áy náy nói:
- Dung Dung, ở bên cạnh anh có phải là rất nguy hiểm rất đáng sợ? Nhưng anh muốn nói cho em biết rằng đây chỉ là một phần nhỏ cuộc sống sinh hoạt của anh. Những chém giết máu tươi đấu đá lẫn nhau kia rất khó để sinh tồn, đó mới là cuộc sống của anh, trước kia đã vậy sau này e là cũng vẫn như vậy. Nếu như em cảm thấy điều này mâu thuẫn với giá trị quan của mình thì em có thể chọn cách rời xa anh, anh sẽ không oán trách em.
Tô Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt thâm trầm của Sở Thiên nét mặt tươi sáng nhẹ nhàng nói:
- Vì sao phải rời xa? Mặc dù thế giới của Sở Thiên có quá nhiều nguy hiểm nhưng Tô Dung Dung biết chắc anh không phải là người lạm sát kẻ vô tội. Sống trên đời này mạnh được yếu thua vốn đã là quy luật.
- Huống chi Tô Dung Dung từ nhỏ đã nhìn quen chốn quan trường giết người không thấy máu.
Tô Dung Dung vô cảm nói:
- So với điều đó thì cục diện trước mặt đâu đã là gì vậy thì có gì mà phải sợ cảnh chém giết kia.
Sở Thiên trong lòng cảm động hôn nhẹ lên chiếc miệng nhỏ xinh của Dung Dung rồi buông ra cười nói:
- Cảm ơn Dung Dung rộng lượng. Có lẽ đời này gặp được em là phúc phận lớn nhấy của đời anh. Kiếp trước đã mặc định duyên phận kiếp này rất dày nên đã để cho em đến bên anh. Tô Dung Dung em chính là người con gái mà anh yêu nhất.
- Lúc nào thì giới thiệu những người chị khác cho Dung Dung đây?
Tô Dung Dung nghịch ngợm nháy mắt như đã sớm biết trước nhìn Sở Thiên khẽ cười nói:
- Cho Dung Dung xem hồng nhan tri kỉ của Thiếu soái nhiều như thế nào.
Sở Thiên lại một lần nữa bị rung động, vì lẽ gì mà những người phụ nữ bên mình đều yêu một cách khờ dại ngốc nghếch như vậy? Có thể hoàn toàn không bận tâm lao vào lửa như con thiêu thân. Kết quả như vậy chẳng phải điều hắn nghĩ tới ngay từ đầu hay sao? Sao càng ngày lại càng cảm thấy trầm trọng hơn.
- Sống qua đêm nay rồi. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Sở Thiên ngẩng đầu nhìn Phong Vô Tình bọn họ đang chém giết:
- Ngày mai sẽ dẫn em đi gặp bọn họ.
Tiềm Long Tại Uyên cuối cùng có một ngày Phi Long Tại Thiên.
Giờ phút này Phong Vô Tình đúng là Chiến Thần mang đến sát khí cùng tử vong.
Dưới chân Phong Vô Tình đã chất đầy xác chết, đường đi bắt đầu trở nên yên tĩnh.
Hổ bang chiến tướng Vi Đích một lần nữa nghiến răng nhìn Phong Vô Tình, tay phải khẽ ra hiệu.
Nhóm người thứ ba mặc đồ đen lại đằng đằng sát khí xông tới. Phong Vô Tình ánh mắt khẽ ánh lên chạy về phía trước nghênh hướng đám người kia. Khi tiến đến gần bọn chúng, anh ta nghiêng đầu đồng thời dùng ngực và khuỷu tay huých thẳng vào người đó.
Thế như trẻ tre!
Khí thế chiến đấu đã kìm nén bấy lâu làm Phong Vô Tình giống như hổ đói vồ mồi, nhảy vào đám người với những động tác quyền cước chuẩn sác không hề dư thừa mang sức mạnh sấm xét thể hiện kỹ thuật chiến đấu tinh xảo.
Thời gian không đến mười phút nhóm người thứ ba đã bị tiêu diệt gần hết. Máu tươi nhuộm hồng cả đường đi. Nơi ngọn đèn đường chiếu hiu hắt hiện lên nét âm trầm quỷ dị càng tôn lên cảnh chết chóc và âm khí nơi nhà tang lễ.
Trong khoảng trên dưới ba mươi phút đã có vài chục tên áo đen nằm xuống, càng đánh sợ hơn nữa là Phong Vô Tình vẫn vững vàng đứng chắn trước Sở Thiên ánh mắt long lên quét qua vẻ bình thản, khắp người nhuốm máu tươi, lưỡi chủy trong tay vẫn rỏ máu toát lên ánh sáng sắc lạnh.
Hổ Bang chiến tướng không ngờ Phong Vô Tình có thể điên cuồng đến như vậy, có thể dùng loạn đao tiêu diệt hết tốp này đến tốp khác của Hổ Bang. Chỉ tại đoạn đường này hẹp nên không thể tất cả cùng xông lên mà chỉ có thể đi lên từng tốp như vậy thì chỉ giống như thêm củi vào lửa để Phong Vô Tình dễ bề tàn sát.
Sở Thiên xem giờ rồi lại nhìn Phong Vô Tình, nhìn cả đám thi thể trên mặt đất khẽ cười bước lên mấy bước nói:
- Các ngươi hãy về nói với bang chủ của các ngươi ngày mai ta sẽ đi tìm ông ấy uống trà.
Hổ Bang chiến tướng nghe lời nói của Sở Thiên thì nét mặt phẫn nộ. Chưa cần nói đến phía mình còn bảy tám chục người vẫn là chiếm ưu thế tuyệt đối thì trong số đó có mười mấy người cũng muốn dốc toàn lực tiêu diệt bọn Sở Thiên. Bằng không chết nhiều huynh đệ như vậy khi trở về thế nào cũng bị Lâm Đại Pháo mắng chết. Không thì cũng sẽ bị những huynh đệ khác phỉ nhổ chứ đừng nói đến việc lên cấp.
Vi Đích một lần nữa hừ mạnh một tiếng cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng giết được mười mấy người của chúng ta là có thể dọa chúng ta sợ chạy sao? Các ngươi quá hồn nhiên đấy, ta cũng không phải là ngày đầu tiên đi ra trận gặp phải người uy dũng, ta không tinh là hôm nay không lấy được mạng các người.
Đồng thời hét lên một tiếng với đám người phía sau:
- Huynh đệ Hổ bang lấy liêm câu ra.
Hơn mười tên hổ bang ở đằng sau lập tức để lộ ra liêm câu. Liêm câu của Hổ bang là một loại ống sắt một đầu có móc sắt, một đầu là liêm đao. Hai người ở cự li gần có thể dùng xích tương sát cũng có thể công kích lấy mạng đối thủ ở cự li gần hoặc tấn công đối thủ từ xa. Thậm chí khi bị bao vây bốn phương tám hướng thì người bị tấn công không có cách nào thoát ra được, nếu bị xích trói chặt rồi thì người ở bốn phía dùng lực kéo mạnh móc sắt là có thể đạt được mục đích sát thương và lấy mạng đối thủ.
Sở Thiên nhìn mấy người của Hổ Bang cười nhạt:
- Xem ra các ngươi vẫn quyết định ngoan cố chống cự đến cùng? Có đường đến thiên đường các ngươi không đi, cứ nhất quyết lao vào cánh cửa địa ngục không mở.
Đồng thời nói với Vi Đích:
- Nếu như các ngươi dùng liêm câu sớm hơn một chút thì có thể còn có cơ hội nhưng đáng tiếc đã muộn rồi, các ngươi đã bỏ lỡ cơ hội rồi.
Vi Đích sững sờ nhìn Sở Thiên, không nghĩ rằng Sở Thiên lại hống hách như vậy chỉ cười lạnh:
- Tên tiểu tử khoác lác chờ đến lúc ngươi chết rồi sẽ biết chết như thế nào. Các huynh đệ lên đi.
Phong Vô Tình ngạo nghễ đứng thẳng nắm tay sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến.
Sở Thiên vỗ nhẹ vai gã đồng thời giơ tay phải, tất cả đèn đường đều lập tức tắt ngúm.
[hide]
Một hồi âm thảm gió lạnh thổi đến hai bên đèn đường tựa hồ cũng ảm đạm biến sắc rất nhiều.
Này xưa cũ phố từ khi đã có nhà tang lễ tựu ít đi rất nhiều người khí mà gia tăng lên rất nhiều tử khí hiện tại liền nhà tang lễ đều chăm chú nhắm lại hiển nhiên cũng e ngại bên ngoài truyền đến sát khí đốt cháy trong lò tịnh không để ý thêm vào hơn mười cỗ thi thể nhưng không nên là của mình.
Hơn trăm Hắc y nhân tại chừng năm mét khoảng cách dừng lại trên mặt đều mang theo hết sức đồng tình hết sức hưng phấn thần sắc lâm đại pháo cũng chính là bọn họ Lâm bang chủ khi bọn hắn đến thời điểm nghiến răng nghiến lợi hứa hẹn: Giết chết Sở Thiên mỗi người tiền thưởng hai vạn. Mặc dù có không có tiền thưởng bọn hắn đều phải tới giết Sở Thiên nhưng nhiều hơn tiền thưởng tâm tình đúng kiên quyết bất đồng nghĩ đến có thể cầm lấy hai vạn đi uống rượu chơi nữ nhân bọn hắn liền nhiệt huyết sôi trào.
Phong Vô Tình trên mặt không chút biểu tình nhưng khí thế trên người càng lúc càng cường hãn ánh mắt đảo qua chỗ đều bị người cảm thấy từng trận hàn ý.
Đầu lĩnh bốn vị Hắc y nhân đúng là Hổ Bang chiến tướng ‘cửu hổ thập bát tướng’ đã bị chết một hổ tứ tướng để cho bọn họ đau lòng ngoài cũng có hưng phấn bởi vì ‘cửu hổ thập bát tướng’ cái chết càng nhiều tỏ vẻ bọn hắn thượng vị cơ hội lại càng lớn tại Hổ Bang quyền lực cùng địa vị cũng liền càng cao đây cũng là bọn hắn đêm nay vì cái gì chủ động xin đi giết giặc đến suất đội nguyên nhân tiêu diệt Sở Thiên cho mình kiếm đốt vị vốn liếng.
Hổ Bang chiến tướng nghe nói qua Sở Thiên thân thủ hơn người nhưng không có tận mắt nhìn thấy hay là không cách nào cảm động lây huống chi lần này mang đến hơn trăm tinh nhuệ nếu như như vậy đều không thể tiêu diệt Sở Thiên bọn hắn cũng liền không cần ở kinh thành lăn lộn.
Vì cái gì Hổ Bang chiến tướng tiến lên trước nửa bước lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Sở Thiên? Ngươi chính là giết Hoa Nam Hổ cùng Hổ Bang tứ tướng Sở Thiên?”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng ngữ khí bình tĩnh nói: “Rất thành thật nói cho ngươi biết ta không có giết Hoa Nam Hổ về phần Hổ Bang tứ tướng ta cũng chỉ là đem bọn họ kích thương không đến chết đi trình độ.”
“Tuổi còn nhỏ vậy mà nói dối.” Vì cái gì chiến tướng trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng khi dễ Sở Thiên nói: “Lúc xế chiều Hổ Bang tứ tướng tại bệnh viện gặp bất trắc toàn bộ chết oan chết uổng mà ngươi vừa vặn ra hiện tại bệnh viện còn nói không phải ngươi?”
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một tiếng hắn biết mình tựa hồ đã thành nhân gia quân cờ nhưng bây giờ căn bản không cách nào giải thích huống chi Hổ Bang đã muốn hạ quyết tâm diệt trừ chính mình Hoa Nam Hổ cùng tứ tướng chết là không phải mình làm cũng không có cái gọi là cũng chỉ là cái lấy cớ lập tức nhàn nhạt nói: “Ta không quan tâm bị các ngươi vu hãm các ngươi liền làm các ngươi phải làm sự tình a.”
Vì cái gì hổ tướng lui ra phía sau hai bước lập tức rống lên: “Các vị Hổ Bang những đàn ông bây giờ là vì huynh đệ lúc báo thù dùng đao của các ngươi các ngươi chủy là huynh đệ đã chết lấy được nợ máu.”
Sau khi nói xong vì cái gì hổ tướng vung mạnh tay lên.
Hơn trăm Hắc y nhân lập tức theo hai bên chậm rãi lao qua Sở Thiên lôi kéo Tô Dung Dung dựa lưng vào đường đi vách tường miễn cho tứ phía thụ địch lập tức cười nhạt một tiếng đối với Phong Vô Tình nói: “Vô Tình những người này giao cho ngươi rồi.”
Phong Vô Tình khẽ gật đầu đạp vào hai bước để ngang Sở Thiên trước mặt nhìn thấy trước mắt đêm tối người tay phải nắm dao bầu tay trái cầm lấy chủy không khỏi cười lạnh vài tiếng lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng muốn dùng chủy đêm nay để cho các ngươi nhìn một cái chủy là thế nào dùng đấy.”
Gió đêm mạnh mà phật qua rét lạnh chi ý từng trận đánh úp lại Phong Vô Tình tay phải đã lòe ra đem lóe hàn quang chủy.
Phía trước hơn mười cái Hắc y nhân có chút chậm chạp thân hình lập tức vận đủ lực lượng hướng ngăn tại phía trước Phong Vô Tình phóng đi.
Phong Vô Tình khóe môi nhếch lên mỉm cười tay phải lấy chủy hào quang chói mắt bước chân nhất dời như gió giống nhau đón vọt tới Hắc y nhân phiêu tán đi ra ngoài trong tay chủy như là đã có linh tính bốn phía phiêu hốt bất định rõ ràng Phong Vô Tình vừa hiện lên bổ tới dao bầu nhưng lập tức hắn đã gần sát xông lên phía trước nhất hắc y dưới thân người chủy như là như độc xà đâm vào Hắc y nhân lồng ngực lập tức đoạt được Hắc y nhân tay trái chủy gấp hung mãnh hướng bên cạnh kích xạ đi ra ngoài đang bay ra đi chủy bắn vào bên trái địch nhân ngực thời điểm Phong Vô Tình người đã vọt đến bên phải mang theo máu tươi chủy hung hăng đâm vào phía bên phải Hắc y nhân phần eo lập tức nhanh mới rút ra chủy chợt hiện hướng mặt khác Hắc y nhân.
Hết thảy tất cả bất quá là trong nháy mắt chuyện giữa nhưng Phong Vô Tình đã liền giết ba người cái này từng trong rừng cùng phần tử khủng bố quần nhau vô địch Chiến thần tại trầm luân chán chường về sau hiện tại tựa hồ lại tìm về ngày xưa ý khí phong.
Sở Thiên ôm Tô Dung Dung cúi đầu ngửi ngửi hắn thanh tú bên trên mùi thơm mang theo vài phần áy náy thấp giọng nói: “Dung Dung ở bên cạnh ta có phải hay không rất máu tanh rất nguy hiểm đâu nhưng là ta nghĩ nói cho ngươi biết đây vẫn chỉ là ta sóng cả mãnh liệt sinh hoạt nho nhỏ bộ phận những cái... Kia cẩn thận lục đục với nhau cùng hoành đao chém giết khó khăn sinh tồn mới là ta sinh hoạt giọng chính trước kia là về sau chỉ sợ hay là! Nếu như Dung Dung cảm giác được xung đột giá trị quan ngươi có thể lựa chọn rời đi ta sẽ không trách ngươi.”
Tô Dung Dung nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn xem Sở Thiên thâm thúy con mắt tươi sáng cười cười ôn nhu nói: “Tại sao phải rời đi đâu này? Tuy nhiên Sở Thiên thế giới có quá nhiều mạo hiểm nhưng Tô Dung Dung biết rõ ngươi không phải lạm sát kẻ vô tội nhân sinh tồn trong thế giới mạnh được yếu thua thủy chung đều là tồn tại thiên lý!”
“Huống chi Tô Dung Dung từ nhỏ đã nhìn quen trên quan trường giết người không thấy máu.” Tô Dung Dung nhàn nhạt nói: “So về trước mắt cục diện chỉ có hơn chứ không kém những cái... Kia hoạt động Dung Dung còn không sợ thì sao trước mắt chém giết đâu này?”
Sở Thiên trong nội tâm có chút cảm động hôn nhẹ Dung Dung cái miệng nhỏ nhắn sau đó buông ra cười nói: “Cảm ơn Dung Dung rộng lượng! Có lẽ đời này gặp ngươi đúng ta lớn nhất phúc phận kiếp trước nhất định kiếp này duyên phận trời cao tựa hồ đặc biệt hậu đãi ta cho ngươi đi tới bên cạnh của ta Dung Dung ngươi là ta yêu nhất nữ nhân.”
“Lúc nào giới thiệu mặt khác tỷ tỷ cho Dung Dung nhận thức đâu này?” Tô Dung Dung nghịch ngợm nháy mắt tựa hồ đã sớm rõ ràng Sở Thiên chi tiết trêu chọc nói: “Lại để cho Dung Dung trông thấy Thiếu soái hồng nhan tri kỷ là như thế nào phong phạm.”
Sở Thiên lại một lần nữa đã bị rung động vì cái gì bên người nữ tử đều muốn yêu như vậy thuần túy ngu như vậy đâu này? Có thể hoàn toàn không để ý chính mình hết thảy liền giống như thiêu thân lao đầu vào lửa giống nhau! Kết quả như vậy không phải hắn vừa bắt đầu nghĩ đến đấy sao vì cái gì dần dần cảm thấy càng thêm nặng nề?
“Sống khá giả đêm nay.” Sở Thiên ngẩng đầu nhìn chăm chú lên Phong Vô Tình bọn hắn chém giết: “Ngày mai sẽ dẫn ngươi đi thấy các nàng.”
Tiềm Long Tại Uyên cuối cùng có Phi Long Tại Thiên một ngày!
Giờ phút này Phong Vô Tình chính là Chiến thần đến mức mang đến đúng là sát khí cùng tử vong.
Phong Vô Tình dưới chân đã chất đầy thi thể toàn bộ đường đi trở nên yên tĩnh đứng lên.
Vì cái gì Hổ Bang chiến tướng nghiến răng nghiến lợi nhìn xem Phong Vô Tình tay phải lần nữa nhẹ nhàng huy động.
Nhóm thứ ba Hắc y nhân đằng đằng sát khí lại xông tới Phong Vô Tình ánh mắt hơi bắn bước chân trước đạp một cái chạy nước rút nghênh hướng đám người kia nghiêng đầu hiện lên trong khi xông bổ tới dao bầu chủy lúc này trong bộ ngực hắn đồng thời cùng sử dụng khuỷu tay trực kích người nọ bộ phận bay rớt ra ngoài người mang theo cực lớn quán tính đụng ngã lăn đằng sau tầm hai ba người Phong Vô Tình lập tức bắt lấy người nọ rời tay dao bầu đột nhiên đã đến cái hoành tảo thiên quân bên cạnh mấy người liền người đeo đao tại trong nháy mắt té trên mặt đất miệng hổ máu tươi chảy ròng ngâm vài tiếng về sau lập tức đình chỉ kêu to Phong Vô Tình ra tay từng chiêu trí mạng chưa từng người sống.
Thế như chẻ tre!
Đã lâu tận lực ức chế khổng lồ chiến ý đã lần nữa kích Phong Vô Tình giống như kiếm ăn cơ hổ nhảy vào đám người không có bất kỳ dư thừa động tác quyền cước bên trong bí mật mang theo lấy tia chớp chủy tại bình thường trong diễn dịch ra một loại hoa lệ chiến đấu kỹ xảo!
phút không đến thời gian nhóm thứ ba Hắc y nhân tử thương hầu như không còn máu tươi đã nhuộm hồng cả đường đi tại ngọn đèn chiếu rọi xuống lộ ra đặc biệt quỷ dị âm trầm tôn nhau lên lấy bên cạnh nhà tang lễ càng là tràn đầy khí tức kinh khủng.
Trước sau tam hơn ' sau thời gian đã ngã xuống hơn mười cái Hắc y nhân kinh khủng hơn chính là không ai sống sót mà Phong Vô Tình lại như cũ vẻ mặt hưng phấn ngăn tại Sở Thiên trước mặt ánh mắt không có cuồng nhiệt lại nhiều hơn tia khiến người sợ hãi bình tĩnh trên người nhuộm đầy người khác máu tươi trong tay chủy tại máu tươi rơi cố gắng hết sức ngoài lại hoán lấy hàn quang.
Hổ Bang chiến tướng thật không ngờ Phong Vô Tình như thế điên cuồng khó giải quyết đều muốn một loạt trên xuống dùng loạn đao chém giết Phong Vô Tình nhưng cái này nhỏ hẹp đường đi mỗi lần đều chỉ có thể chứa nhẫn mười mấy người công kích mà một đám một đám xông đi lên không khác thêm củi thêm hỏa lại để cho Phong Vô Tình hành hạ đến chết.
Sở Thiên nhìn xem thời gian lại nhìn xem Phong Vô Tình còn có thi thể trên đất nhẹ nhàng cười cười đạp vào vài bước nhàn nhạt nói: “Các ngươi quay về a trở về nói cho các ngươi biết bang chủ ngày mai ta đi tìm hắn lão nhân gia uống trà.”
Hổ Bang chiến tướng nghe được Sở Thiên mà nói trên mặt dần dần phẫn nộ không nói trước đối phương còn có bảy tám chục người còn chiếm lấy ưu thế tuyệt đối chính là còn lại mười mấy người cũng muốn đem hết toàn lực đem Sở Thiên bọn hắn tiêu diệt bằng không thì đã chết nhiều huynh đệ như vậy như thế nào trở về giao cho không bị lâm đại pháo mắng chết cũng sẽ bị các huynh đệ phỉ nhổ lại càng không cần phải nói thượng vị.
Vì cái gì hổ tướng lần nữa trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng cười lạnh nói: “Cho rằng giết chúng ta mấy chục người có thể đem chúng ta dọa chạy? Các ngươi cũng quá ngây thơ rồi lão tử cũng không phải đệ một ngày đi ra lăn lộn cả hai gặp nhau dũng giả thắng ta cũng không tin đêm nay bắt không được các ngươi.” Lập tức hướng phía sau quát: “Hổ Bang những đàn ông sáng liêm câu.”
Đằng sau hơn mười vị Hổ Bang huynh đệ lập tức lộ ra ngay liêm câu Hổ Bang loại này liêm câu chính là tại ống sắt một mặt cài đặt móc sắt một mặt cài đặt liêm đao cả hai tầm đó dùng khóa sắt tương liên có thể cất kỹ khóa sắt cận thân chém giết cũng có thể buông ra khóa sắt cự ly xa công kích khó dây dưa địch nhân dù sao bốn phương tám hướng khóa sắt làm cho người ta khó lòng phòng bị nếu như bị khóa sắt cuốn lấy bọn hắn sẽ mãnh lực kéo một phát lại để cho móc sắt đâm vào địch nhân thân thể làm cho địch nhân bị thương cũng khống chế địch nhân hành động đồng thời dùng liêm đao công kích đạt tới sát thương mục đích.
Sở Thiên nhìn xem Hổ Bang thành viên nhẹ nhàng cười cười nhàn nhạt nói: “Xem ra các ngươi là quyết định ngoan cố chống lại rốt cuộc? Thiên đường có đường ngươi không đi Địa Ngục không cửa ngươi thiên đến.” Lập tức đối với vì cái gì hổ tướng nói: “Nếu như ngươi sớm chút dùng các ngươi liêm câu có lẽ còn có chút cơ hội chiến thắng đáng tiếc hiện tại đã đã quá muộn các ngươi bỏ lỡ cơ hội.”
Vì cái gì Hổ Bang chiến tướng vốn là sững sờ nhìn xem Sở Thiên thần sắc lại không cho là đúng cho rằng Sở Thiên thuần túy cố làm ra vẻ huyền bí cười lạnh vài tiếng: “Tiểu tử khoác lác đi a chờ các ngươi cái chết thời điểm đã biết rõ ngưu đúng chết như thế nào các huynh đệ lên cho ta.”
Phong Vô Tình ngạo nghễ đứng thẳng tay phải hơi trầm xuống chuẩn bị tái chiến.
Sở Thiên lại vỗ nhẹ bờ vai của hắn lập tức giơ lên tay phải lập tức đường đi đèn toàn bộ dập tắt.
[/hide]