Lúc đèn đường tắt đi cũng là lúc vô số âm thanh thảm thiết truyền đến.
Thời điểm đèn sáng lên chỉ thấy Sở Thiên, Dung Dung, Phong Vô Tình cùng Hổ Bang tứ tướng đứng đó.
Vốn là bảy tám chục người Hổ Bang còn sống sờ sờ, giờ đã ngã xuống trong vũng máu, trên người còn găm cung tên. Hổ Bang chiến tướng lúc này mới cảm thấy sợ hãi. Vốn tưởng rằng trận chiến này có thể lấy mạng Sở Thiên nhưng nhìn thế cục bây giờ thì rõ ràng Sở Thiên mới là người muốn tiêu diệt mình.
Đầu cuối đường đã xuất hiện vài bóng người. Vương Đại đang xuất hiện ở đầu đường dáng vẻ tươi cười mang theo mấy chục người lực lưỡng mỗi người tay mang theo dao bầu lưng đeo cung tên. Rõ ràng là những mũi tên vừa bắn ra là do bọn họ làm.
Sở Thiên nhìn Vương Đại nhẹ nhàng cười nói:
- Đại huynh đệ, thủ pháp tinh của bọn họ chuẩn chính là nhờ cậu đã vất vả huấn luyện rồi.
Vương Đại khoan hậu cười:
- Thiếu soái quá khen, Thương ca bọn họ đông tây chinh chiến đã chiếm được không ít giang sơn. Những ngày này tự nhiên cũng không thể nhàn rỗi cũng nên huấn luyện ít quân tinh nhuệ cho Thiếu soái. Đêm nay nhận được chỉ lệnh của Thiếu soái đã vội tới đây, không biết Thiếu soái có thỏa mãn với trận này không?
Sở Thiên gật đầu lập tức nhìn hơn mười anh em cao lớn chí khí cao giọng nói:
- Vô cùng thỏa mãn, mọi người sẽ là lực lượng trung kiên nhất của Soái Quân. Sự hiện hữu của mọi người chính là để ứng phó với những bọn đạo chích này, hành động của mọi người là để cho bọn chúng thấy rằng ta có thể quang minh chính đại nghênh chiến nhưng cũng không sợ những âm mưu quỷ kế đen tối.
Hơn mười vị huynh đệ Soái Quân nhận được sự khẳng định và khen ngợi của Sở Thiên đều vô cùng hưng phấn.
Có người vui mừng cũng có người lo lắng.
Hổ Bang chiến tướng giờ phút này nét mặt âm trầm nắm chặt dao ở trong tay vốn nghĩ sẽ không phải dùng đến, bọn chúng cho rằng thân thủ của mình rất phi thường, vậy mà hôm nay nhìn thấy Phong Vô Tình lạnh lùng tàn khốc như vậy thì ý chí sĩ khí trong lòng chúng đã tiêu tan hơn nửa. Nãy giờ bọn chúng chưa rút lui vốn dĩ bởi vì trên giang hồ bọn chúng ít nhiều cũng có địa vị nên phải giữ sĩ diện.
Sở Thiên nghiêng đầu nhìn hổ bang tứ tướng:
- Vừa nãy chừa đường sống cho các ngươi mà các ngươi không đi. Bây giờ nếu ta có muốn để các ngươi đi thì các huynh đệ của ta cũng sẽ không đồng ý.
- Đánh sau lưng người thì gọi gì là hảo hán?
Vi Đích dùng kế khích tướng mà hoàn toàn quên mất bọn họ dắt theo hơn trăm người đến chặn giết cũng là việc hèn hạ vô sỉ.
- Có bản lĩnh thì hãy tự mình xuất chiêu đi để cho bọn ta chết cũng tâm phục khẩu phục.
Phong Vô Tình nghe gã nói vậy thì bước lên trước ánh mắt lạnh băng làm Hổ Bang tứ tướng không tự chủ được lùi lại nửa bước.
Sở Thiên giơ tay ngăn Phong Vô Tình lạnh nhạt nói:
- Sở Thiên lẽ nào lại để huynh đệ trong nhà vất vả như vậy chứ. Trận này để ta cho Hổ bang tứ tướng chết một cách tâm phục khẩu phục để khỏi xuống gặp Diêm Vương kêu oan.
Phong Vô Tình gật đầu lùi theo, chiếc chủy trong tay cũng lập tức biến mất. Vương Đại đi đến bên cạnh đặt chai nước vào trong tay Phong Vô Tình cười, Phong Vô Tình vặn nút chai ngửa cổ tu ừng ực. Sau vài ngụm đã khát rồi, thần sắc dường như cũng hòa hoãn hơn.
Lúc này Sở Thiên chạy tới trước mặt Hổ Bang tứ tướng nhìn bọn chúng bình tĩnh nói:
- Cũng muộn rồi không cần khách khí nữa, lên cả đi rồi đi cả cho tiện.
Tiếng nói ưu nhã lại trong trẻo trong bầu trời đêm đặc biệt hàm súc lại làm cho nét mặt Hổ Bang tứ tướng tràn đầy phẫn nộ. Lời nói của Sở Thiên rõ ràng là tỏ ý khinh thường, miệt thị bọn họ. Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục huống chi bọn chúng là những người có địa vị.
Giờ phút này bọn chúng đã quên hết tất cả cục diện bất lợi của mình. Cả ba vị hổ tướng đều nắm chặt dau bầu trong tay hùng dũng xông về phía Sở Thiên.
"Xoẹt" một tiếng. Một vị chiến tướng dùng dao vẽ một đường ngay trước ngực Sở Thiên như với khí thế hung mãnh ác liệt.
Đồng thời hai tiếng động càng bén nhọn hơn, hai vị chiến tướng dồn sức lên mũi dao, lưỡi dao chỉ còn cách Sở Thiên có năm thước đã làm Sở Thiên cảm thấy sức gió thổi bạt ra phía sau mình.
Vi Đích cũng lập tức phối hợp hành động, dau bầu đâm một đường thẳng tắp hướng từ phía sau Sở Thiên.
Sở Thiên khẽ gật đầu, Hổ Bang quả nhiên không tầm thường.
Mấy vị chiến tướng này cũng được xưng tụng trong giang hồ, những người khác chắc cũng không đơn giản. Xem ra ngày mai đúng là cần phải đi gặp bang chủ Hổ Bang rồi.
Mặc dù cả bốn vị Hổ Bang chiến tướng luân phiên động thủ nhưng hành động của họ nhanh đến nỗi giống như diễn ra cùng một lúc. Người ở phía trước đã vạch một đường đao trước ngực Sở Thiên, hai bên trái phải hai người đều đang phong kín lối thoát, sau lưng là Vi Đích nắm dao bầu vừa vặn chặn kín. Sở Thiên có thể cảm nhận được luồng khí lạnh sau lưng, bằng kinh nghiệm của mình biết được mũi dao kẻ địch sau lưng chỉ cách mình không đến mười phân. Chỉ cần khẽ nhích người lập tức sẽ tự mình chịu đâm.
Bốn vị hổ tướng nét mặt tươi cười họ không tin là Sở Thiên còn có thể thoát khỏi thế tấn công ác liệt của họ. Nhưng bọn chúng không ngờ là Sở Thiên cũng nét mặt tươi cười dường như không hề cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề.
Sở Thiên tay phải hơi trầm xuống giơ ra thanh chiến đao Minh Hồng nhẹ nhàng hướng về phía vị hổ tướng trước mặt. Hổ Bang chiến tướng tưởng rằng với tình thế của Sở Thiên bất giờ nhất định sẽ đâm phải ba loại vũ khí, thế nhưng thực tế bọn họ không ngờ được sau một tiếng lướt gió lưỡi dao của Sở Thiên đã hướng thẳng vào yết hầu vị tướng ở phía trước mà từ đầu đến cuối không hề có tiếng va chạm của binh khí.
Trong lúc người này đang sợ đến hồn xiêu phách lạc, lại lập tức ngửa mặt lên trời kêu lớn một tiếng thất thanh tránh lưỡi dao của Sở Thiên. Một tiếng xoẹt sắc lạnh lưỡi dao của Sở Thiên đã tiến lên trước cắm thẳng vào cổ họng của tên tướng phía trước. Gã này bỗng có cảm giác đau đớn, giơ tay sờ lên cổ mình đã thấy máu tươi chảy ra thành dòng rồi từ từ ngã xuống.
Tô Dung Dung ở bên cạnh không hề kinh hãi. Cả trái tim cô đã đặt trọn nơi Sở Thiên dù biết Sở Thiên sẽ không việc gì nhưng khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt trong lòng cô vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Sở Thiên đã chẳng buồn đả động đến lưỡi dao trong tay mình đãng vẽ nửa đường tròn trên mặt đất. Hai bên trái phải của cậu vang lên tiếng vũ khí chạm nhau. Sở Thiên nhân lúc bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì đã dùng chiến đao Minh Hồng vẽ một đường ngang mặt. Hai vị tướng ngay lúc này cảm nhận được máu tươi đang rỉ ra lạnh cả lồng ngực không thể tin được chỉ ôm ngực ngã lăn ra.
Nếu như nói Phong Vô Tình giết người lạnh lùng tàn khốc thì Sở Thiên giết người lại ôn nhu hoa lệ, còn động tác thì chuẩn xác. Mỗi lưỡi dao đều vừa vặn không thừa thãi nhưng lại đủ sát thương, đủ lấy mạng kẻ địch.
Vi Đích chiến tướng từ phía sau nhìn thấy ba vị huynh đệ đã chết lửa giận bốc lên bừng bừng nhưng cũng không tránh khỏi sợ hãi. Khi đã sợ hãi bàn tay nắm vũ khí cũng chùng xuống, Sở Thiên nhìn ánh mắt do dự của gã trong nháy mắt đã nhặt lưỡi dao bầu rơi dưới đất phi thẳng vào bụng gã không một chút do dự.
Vi Đích chỉ cảm thấy lạnh ở bụng chưa có cảm giác tử vong nhưng vẫn từ từ ngã xuống. Sở Thiên khẽ cười nhạt nhìn Vi Đích từ từ nhắm mắt.
Gió lạnh thổi qua từng trận thổi bốc lên mùi máu tươi làm người ra không tự chủ được bất giác nhíu mày.
Phong Vô Tình cùng Vương Đại đứng lên nhìn Sở Thiên. Bọn họ tuy đều đã được lãnh hội phong thái của Sở Thiên nhưng phiêu dật lạnh nhạt giết người đến mức này thì bọn họ mới là nhìn thấy lần đầu. Phong Vô Tình là người đã quen đánh chém giết chóc chỉ cần nhìn qua đã biết mình và Sở Thiên ai mạnh hơn, càng không thể tránh được trong lòng nghĩ chủy của mình không là gì so với chiến đao của Sở Thiên.
Điên thoại bỗng rung lên trong đêm tối, chắc chắn có chuyện gì gấp gáp. Sở Thiên không chậm trễ mở túi lấy điện thoại ra nghe. Từ điện thoại có tiếng Hồng Diệp lo lắng:
- Sở Thiên tai mắt của em nghe nói Chu Chí Minh nhờ quan hệ với Cố Cựu đã lệnh cho Cựu bộ ở xí nghiệp Hồng Phát điều ba xe hàng để chở hàng ở kho Tây Đan lúc mười giờ tối ngày kia. Em nghĩ bên trong nhất định có gì đó uẩn khúc, anh xem nên xử lý như thế nào.
Sở Thiên trong lòng hơi động nhàn nhạt nói:
- Chuyện này cứ để anh xử lý.
Hồng Diệp thở phào nhẹ nhàng dập máy.
Sở Thiên cất điện thoại đi quay người lại nhìn mấy xác chết khẽ cười nói với Vương Đại ở cách đó không xa:
- Vương Đại, ra đây một chút có một việc cực kỳ quan trọng cần cậu đi xử lý.
Vương Đại nhanh chóng chạy tới gần Sở Thiên hỏi:
- Thiếu Soái có việc gì quan trọng cần tôi đi làm vậy?
- Theo thông tin tôi có được, một lô thuốc phiện mười giờ tối ngày kia đón hàng ở kho Tây Đan.
Sở Thiên hạ thấp giọng nói vẻ thần bí:
- Tôi cần anh đích thân đi đem lô hàng này về, vì kinh thành không yên ổn tôi sợ trên đường bị người ta cướp mất thì tổn thất sẽ lớn đến cả trăm triệu.
Vương Đại sững sờ không biết Thiếu Soái từ lúc nào lại có ý định đi làm thuốc phiện nhưng vẫn rất phục tùng nói:
- Thiếu Soái yên tâm Vương Đại dùng tính mạng mình để áp giải lô hàng này về. Tôi còn thì hàng còn tuyệt đối không để Thiếu Soái thất vọng.
Sở Thiên gật đầu vỗ vai Vương Đại cười nói:
- Vậy thì được rồi, bán được lô hàng này là có thể kiếm được cả trăm triệu.
Vương Đại cũng gật đầu theo nhưng trong lòng vẫn nhìn Sở Thiên kì lạ.
Sở Thiên dẫn bọn Vương Đại chậm rãi bước qua bỏ lại những xác chết sau lưng. Không cần bọn họ phải giải quyết vì chẳng bao lâu sau cảnh sát sẽ đi truy hô người của Hổ Bang đến thu thập xác chết. Người của nhà ai nhà nấy phụ trách đây đã là hiệp định bất thành văn của cảnh sát và bang nhóm xã hội đen.
Phong Vô Tình ngồi trên xe của Sở Thiên ngữ khí bình thản nói:
- Anh ta vẫn chưa chết.
Sở Thiên mỉm cười gật đầu:
- Bởi vì anh ta hữu dụng.
Phong Vô Tình bừng tỉnh ngộ bật cười, Vương Đại ngồi bên cạnh không hiểu tay sờ đầu hỏi:
- Ai chưa chết? Để tôi đi cho hai lưỡi dao anh ta tất phải chết.
- Vi Đích chiến tướng.
Sở Thiên lạnh nhạt nói rồi quay sang nói với Vương Đại:
- Quên hết toàn bộ việc của ngày kia đi.
Vương Đại vốn sững sờ sau đó sáng mắt lên cười:
- Rõ
Hóa ra chỉ là đùa giỡn.
Tô Dung Dung trong lòng ngưỡng mộ tài tính toán của Sở Thiên. Người đàn ông hấp dẫn lại dịu dàng này còn nguyện thương yêu mình suốt đời sao?
Đèn đường lóe sáng lạnh lẽo, cả đoạn đường đã lấy lại vẻ yên tĩnh.
Cửa ra vào nhà tang lễ chỉ có chút đèn sáng yếu ớt chiếu sáng một mảng trắng cùng màu máu.
Trong đám xác những người áo đen, Vi Đích mở trừng mắt khó nhọc bò dậy tay ôm bụng rời đi.
Anh ta vốn dĩ sống không bằng chết không còn mặt mũi quay lại Hổ Bang, nhưng lại nghe được một bí mật lớn của Sở Thiên. Mà bí mật này còn có thể làm cho mình ngẩng đầu trước mặt Lâm Đại Pháo nên bèn đứng dậy vui mừng sống tiếp.
Lâm Đại Pháo đã đang ngon giấc bỗng nhiên bỗng nghe bên ngoài có tiếng kinh thiên động địa, nhưng Trần Cát Mộng thì vẫn đi tới đi lui trong phòng thần sắc chờ đợi xen lẫn bực bội. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Mắt phải Trần Cát Mộng nháy liên tục, trong lòng có chút hoảng loạn. Hổ bang tứ tướng cùng hơn trăm quân tinh nhuệ phái đi bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. Về lí mà nói thì hơn trăm người đi giết Sở Thiên không đề phòng gì là chuyện quá dễ dàng, nhưng tối nay đã mười mấy giờ đồng hồ trôi qua mà không hề có chút tin tức gì đúng là việc bất thường. Một tiếng đồng hồ sau trời đã bắt đầu sáng lên.
Trần Cát Mộng cuối cùng ngồi xuống chờ đợi thêm, ba mươi phút mà dài như hàng thế kỷ.
Vào lúc rạng sáng huynh đệ Hổ Bang gọi cửa phòng y, Trần Cát Mộng vội vã đứng dậy chạy tới mở cửa phòng hỏi han:
- Có tin tức gì của bốn chiến tướng không?
Tên đệ tử Hổ Bang gật gật đầu nét mặt bi thương:
- Trừ một chiến tướng còn sống thì những người khác đều đã bị giết.
Trần Cát Mộng rùng mình nét mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Năm phút sau Trần Cát Mộng gặp vị tướng vẫn còn sống sót bị trọng thương ở vùng bụng vừa may không đến nỗi mất mạng đang nằm trong viện được bác sỹ băng bó và truyền dịch để bù lại lượng máu đã mất đi. Sắc mặt của tên này cũng đã khôi phục được phần nào.
Trần Cát Mộng dáng vẻ bình tĩnh gương mặt tươi cười ngồi bên cạnh gã này ân cần hỏi:
- Vết thương không có trở ngại gì lớn chứ?
Chiến tướng vốn nghĩ sẽ gặp Trần Cát Mộng lớn tiếng quát mắng bây giờ lại thấy bộ dạng quan tâm thăm hỏi ân cần như vậy trong lòng cũng thấy cảm kích mở miệng nói:
- Cám ơn quản sự Trần quan tâm.
Liền sau đó sắc mặt lại bi thương:
- Quản sự, tôi hành sự bất lực đã phụ lòng tin của bang chủ. Hơn trăm huynh đệ cùng ba vị Hổ tướng đều đã bị Sở Thiên giết hết, bản thân mình bị trọng thương hôn mê bất tỉnh mới thoát được kiếp nạn, vốn dĩ đã tính đến chuyện tự sát nhưng vô tình nghe được một bí mật lớn của Sở Thiên nên tôi không dám tìm đến cái chết mà phải về thông báo cho bang chủ biết sau đó tùy người xử trí.
Trần Cát Mộng vỗ vai chiến tướng bình thản nói:
- Đừng kích động coi chừng vết thương. Còn sống là còn dốc sức cho Hổ Bang. Ngươi hãy nói xem hơn trăm người đã bị Sở Thiên giết như thế nào?
- Chúng tôi chặn Sở Thiên ở cửa ra vào nhà tang lễ, cứ tưởng có thể dễ dàng giết được bọn chúng.
Vị chiến tướng trong đầu nhanh chóng sắp xếp tình tiết cục diện lúc bấy giờ nghiêm trọng như thế nào mà chỉ có mình mình sống sót.
- Kết quả là Sở Thiên đã sắp xếp hơn hai trăm người mai phục chúng tôi. Các huynh đệ của ta lấy ít địch nhiều đã dốc sức chiến đấu mà chết.
- Được, ta biết rồi.
Trần Cát Mộng đứng dậy trong lòng cảm thấy thoải mái. Lí do hết sức bình thường của vị chiến tướng đưa ra có thể giải thích cho sự thay đổi tình hình vì vậy chỉ nhẹ nhàng nói:
- Còn về bí mật kinh thiên động địa kia, thì ngươi hãy tự mình nói với Lâm bang chủ vậy.
Trần Cát Mộng là một người thông minh. Mặc dù cũng rất muốn biết cái điều bí mật kia là gì nhưng nhiều lúc biết được những bí mật cũng chính là lúc hại chết người.
Lúc này Sở Thiên lệnh cho Vương Đại đi đến một tiệm bán quan tài để mua một cỗ quan tài tốt bằng gỗ lim.
Đêm mai trung thu không nhận quà, nhận quà thì phải nhận quan tài tốt. Sở Thiên từ trong xe nhìn thấy trăng tròn đã ló qua đám mây trong lòng nghĩ thầm.