Trên xe chở hàng được ngụy trang là hơn năm mươi người của đội đặc công Phi Long, còn trên chiếc xe còn lại thì có Sở Thiên, Lý Thần Châu và hai mấy người của Soái quân.
Lý Thần Châu nhìn màn hình nhíu mày lại hỏi Sở Thiên:
- Sao Hổ Bang và hội Hắc Long lại đánh nhau kịch liệt như vậy? Không phải chỗ dựa của bọn chúng đã có hiệp nghị không phát sinh xung đột với nhau sao.
Sở Thiên mỉm cười cũng không trả lời vấn đề của Lý Thần Châu mà nhàn nhạt nói:
- Có thể là chỗ dựa của chúng đã về hưu không thể quản lý được chúng nữa, bởi vậy chúng mới tìm cơ hội sống chết với nhau để chiếm được vị trí bá chủ kinh thành.
Lý Thần Châu quay đầu nhìn Sở Thiên mấy lần, trong lòng lại biết rõ Sở Thiên không nói thật nhưng cũng không truy hỏi. Có thể để hội Hắc Long cùng Hổ Bang tranh nhau kịch liệt như vậy thì trên chiếc xe trở hàng kia có thể có quốc bảo? Thuốc phiện? Hay là súng ống, tiền giả. Nhưng bất luận là gì đi nữa thì Sở Thiên cũng đã nói đêm nay mình có thể lập đại công.
Sở Thiên biết Lý Thần Châu trong lòng tính cái gì nên mỉm cười nói :
- Đội trưởng Lý, nếu trong mười phút nữa mà người của hội Hắc Long không qua được trận đấu súng này, thì tôi nghĩ đội đặc công Phi Long của anh có thể thu thập tàn cuộc được rồi. Chỉ cần có thể thu được bằng chứng phạm tội thì chẳng ai có thể nói anh quản nhiều việc được, người đứng phía sau bọn chúng cũng chỉ có thể ngậm miệng mà thôi.
Rồi lập tức Sở Thiên nói nhỏ:
- Tôi chỉ muốn một người trong số bọn chúng, bởi vì tôi có việc cần dùng.
Lý Thần Châu không hỏi Sở Thiên cần người nào mà gật đầu nói:
- Thiếu soái cứ yên tâm, Lý Thần Châu tôi sẽ hết sức phối hợp.
Hổ Bang người đông thế mạnh sĩ khí tăng vọt, hội Hắc Long lại chiếm được địa lợi nên hai bên chỉ có thể liều mạng xả đạn. Thỉnh thoảng lại có vài người ngã xuống không biết là bị đối thủ bắn chết hay là trúng phải đạn lạc của quân mình.
Vạn huynh cùng Vạn đệ bình tĩnh chỉ huy những người còn lại không để cho người của Hổ Bang tiến vào, trong khi có một thành viên đang lấy điện thoại ra định gọi cho Chu Triệu Sâm cầu viện, nhưng gã đó rất nhanh liền tỏ ra thất vọng vì tất cả tín hiệu đã bị cắt, Vạn đệ hận đến mức nghiến răng nghiến lợi đập chiêc điện thoại xuống đất vỡ tan tành:
- Thật là một đám chó hoang, bọn chúng đã dùng công cụ phá sóng điện thoại rồi.
Vạn đệ quay đầu nói với Vạn huynh :
- Anh, chúng ta phải rút lui thôi, không tìm được cứu viện nếu cứ bị bọn chúng quấn lấy thì chúng ta chỉ có chỗ chết.
Vạn huynh nhìn thấy bóng người lay động của thànhh viên Hổ bang, biết em trai mình nói có lý nhưng khi nhìn đến chiếc xe chở hàng bị kẹt ở cổng thì không cam lòng nói:
- Vậy chỗ súng ống kia thì làm sao bây giờ, chỗ hàng đó giá trị đến mấy ngàn vạn đó.
Trường Dã Lang Quân tự nhiên nghe hiểu được lời của hai anh em, gã chen miệng vào nói:
- Bây giờ bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, chỗ súng kia thì còn có cách đoạt lại, đằng sau nhà kho có một lối thoát chúng ta phải rút thôi.
Trường Dã Lang Quân vô cùng muốn bảo vệ tính mạng của mình, mà quan trọng hơn là vụ giao dịch này đã bàn xong, số súng kia với gã không có chút quan hệ nào nữa cả, dù sao thì Chu Triệu Sâm vẫn phải thanh toán tiền cho gã.
Vạn huynh suy nghĩ một lát rồi nhìn lại chiếc xe chở hàng khẽ cắn môi ra hiệu bằng mắt cho Vạn đệ và Trường Dã Lang Quân bây giờ không phải lúc làm anh hùng chỉ có thể lặng lẽ rút lui, phải có người hi sinh chặn bọn người của Hổ Bang lại nếu không mấy người họ cũng khó thoát thân.
Bên trong chiếc xe được ngụy trang, Lý Thần Châu cùng Sở Thiên nhìn thấy ý đồ muốn bỏ chạy của anh em Vạn Thị nên cầm lấy bộ đàm bình tĩnh nói:
- Đội Phi Long lập tức hành động, lập tức lặng lẽ tiêu diệt mục tiêu.
Năm mươi người của đội Phi Long được huấn luyện nghiêm chỉnh xuống xe, không có xông về phía nhà kho Tây Đan mà hướng bốn phía phóng đi, tìm kiếm vị trí thích hợp đem tất cả những người phía dưới ngắm dưới họng súng của mình.
Sở Thiên mỉm cười xem cuộc chiến kịch liệt phái dưới.
Phong Vô Tình thấy bọn hội Hắc Long bỏ chạy thì lập tức ra lệnh:
- Hành động!
Phong Vô Tình cùng Vương Đại gật gật đầu lập tức yểm trợ cho các anh em ra khỏi xe hàng.
Lúc này Trần Cát Mộng có vài phần lo lắng, anh ta thật không ngờ bọn người kia lại hung mạnh đến vậy. Chỉ năm sáu mươi người mà có thể áp chế được hỏa lực của hơn ba trăm người của Hổ Bang, nếu lần này thất bại thì sau này Hổ Bang sẽ không có chỗ đứng ở kinh thành nữa.
Trần Cát Mộng vỗ lên người một thành viên bên cạnh cố tỏ ra bình tĩnh nói:
- Đi nói cho tứ hổ tướng biết trong vòng năm phút phải phá được cục diện này, nếu không viện quân của đối phương sẽ rồi.
Đoàng, đoàng, đoàng….
Vài tiếng súng vang lên, mấy thành viên tinh anh của hội Hắc Long và Tổ Sơn Khẩu trúng đạn ngã xuống, bọn họ hoàn toàn không biét những viên đạn này bắn từ đâu, bởi vì bọn họ đã không còn hơi thở.
Mấy thành viên tinh anh có hỏa lực mạnh ngã xuống, thì ngay lập tức áp lực của các thành viên Hổ bang giảm nhẹ, bọn họ liều chết xông lên không bao nhiêu thời gian đã phá được địa môn nhà kho Tây Đan, lấy nhân số áp đảo tấn công hội Hắc Long, trong trường hợp này súng đã không còn tác dụng mà hoàn toàn là dùng dao và nắm đấm để chiến đấu.
Khi anh em Vạn Thị rút tới cửa sau của nhà kho Tây Đan thì đã thấy mấy thành viên của Hổ Bang đuổi tới, tuy rằng kinh ngạc nhưng bọn họ cũng tăng tốc trốn chạy để thoát khỏi nơi này, khi mười mấy thànhh viên Hổ Bang đuổi tới muốn nổ súng thì đã bị mấy mũi đao của anh em Vạn thị chuẩn xác đâm thủng yêt hầu, Trường Dã Lang Quân cùng anh em Vạn Thị nhanh chóng bỏ chạy về phía sau.
Trần Cát Mộng đứng từ rất xa quan sát cục diện này vừa quay đầu lại tuyên bố một câu:
- Đại cục đã định.
Lại lập tức phát hiện ra những thành viên phía sau mình toàn bộ nằm trên mặt đất, trong nội tâm vô cùng kinh hãi, bọn họ trong bang toàn là các tinh anh sao có thể bị người ta giết không một tiếng động như vậy.
Trần Cát Mộng trong nội tâm cực kỳ khiếp sợ muốn quay người bỏ chạy thì phát hiện xung quanh đã bị bao vây, Trần Cát Mộng lui về phía sau vài bước lấy ra một thanh đoản đao, trong mắt lóe ra hàn quang chuẩn bị liều mạng.
Nhưng một người trung niên mập mạp lắc đầu không để cho gã có cơ hội nói chuyện quát:
- Đêm nay không rảnh quyết đấu với ngươi, Thiếu soái muốn gặp ngươi!
- Tại sao ta phải đi?
Trần Cát Mộng trong lòng rung động, làm thế nào mà Sở Thiên lại xuất hiện ở chỗ này, khi thấy thành viên Hổ Bang bị người của Sở Thiên chém giết gã cũng không để ý mà ngạo nghễ nói :
- Dựa vào cái gì bắt tao phải đi? Chỉ dựa vào chúng mày sao?
Trần Cát Mộng tuy rằng đã lâu không xuất thủ giết người, nhưng vẫn vô cùng tự tin vào bản lĩnh của mình.
Vương Đại cũng không dài dòng với gã mà vung tay lên, những người phía sau mang ánh mắt bình tĩnh hướng về phía Trần Cát Mộng lao tới.
Trần Cát Mộng sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh em Vạn Thị cùng Trường Dã Lang Quân chật vật từ phía sau cửa nhỏ chạy trốn một hơi mấy trăm mét mới dám dừng lại thở dốc. Những tiếng súng đã ít đi nhưng lại vang lên tiếng chém giết bằng vũ khí lạnh, bọn họ tất nhiên cũng biết những huynh đệ theo mình tới đây sau một lúc nữa toàn bộ sẽ chết dưới loạn đao.
Vạn huynh sầu não vỗ vai Trường Dã Lang Quân an ủi nói:
- Yên tâm, chúng ta sẽ vì các huynh đẹ báo thù rửa hận, bất luận chuyện đêm nay do ai làm, hội trưởng cũng sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng.
Vạn Đệ cùng Trường Dã Lang Quân gật gật đầu lập tức tiếp tục chạy ra ngoài.
Bỗng nhiên một đạo hàn quang lóe ra trước mặt anh em Vạn Thị để lại trong lòng họ sự rung động mãnh liệt, họ ngẩng mạnh đầu trước mặt họ xuất hiện một người trẻ tuổi tay cầm chủy thủ đứng chắn trước mặt bọn họ, nhưng khi thấy không còn ai khác trong nội tâm họ lại thở nhẹ ra một hơi.
- Bằng hữu, vì sao lại cản đường chúng ta?
Vạn huynh trên mặt nở nụ nười âm hiểm hỏi thăm đồng thời trong tay áo của gã và đệ đệ xuất hiện bốn chuôi phi đao cùng phóng về phía Phong Vô Tình. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đoản đao có tốc độ quá nhanh lại đánh lén bất ngờ nên Vạn thị huynh đệ tự tin Phong Vô Tình không thể tránh được trong khoảng cách gần như vậy.
Phong Vô Tình thân thể không thèm động nhưng chủy thủ trong tay lại vẽ trên không trung một vòng cung tuyệt mỹ,
Đương! Đương…
Theo vài tiếng va trạm vang lên mấy thanh đoản đao đã rơi xuống đất, chủy thủ trên tay anh ta giống như một cơn gió phóng tới hai anh em Vạn Thị.
Hai anh em họ không ngờ đòn đánh lén thiên y vô phùng của mình lại thất bại nhẹ nhàng như vậy, người thanh niên này thực lực vô cùng kinh người. Hai anh em họ không dám xem nhẹ mà trên tay lộ ra một thnah đoản đao, nhắm ngay hai bên trái phải cùng tấn công Phong Vô Tình.
Trường Dã Lang Quân tự nhiên cũng nhìn ra Phong Vô Tình cường hãn, đang muốn đi lên trợ giúp thì thấy Phong Vô Tình đã dùng khuỷu tay đánh trúng vào Vạn Đệ khiến gã ngã nhào ra đất, chỉ do dự trong chốc lát nhưng Trường Dã Lang Quân không lên hỗ trợ mà bàn chân còn giống như bôi mỡ hướng về phía ngoài chạy đi hoàn toàn không để ý đến cái gì gọi là tinh thần võ sĩ đạo, đứng trước cái chết thì còn mang tinh thần võ sĩ đạo ra làm chó gì!
Anh em Vạn Thị phẫn nộ nhìn Trường Dã Lang Quân chạy trốn.
Phong Vô Tình thản nhiên nhìn Trường Dã Lang Quân bỏ chạy, chân phải đá một thanh đoản đao dưới đất bay thẳng về phía Trường Dã Lang Quân, trong khi đang chạy trốn Trường Dã Lang Quân nghe thấy tiếng xé gió sau lưng vô thức quay đầu lại nhìn thì đoản đao đã cắm vào ngực gã.
Trường Dã Lang Quân ngã xuống nhưng vẫn dùng ánh mắt khó tin nhìn Phong Vô Tình, khóe miệng hắn khẽ nhúc nhích nhưng chưa kịp nói gì thì đã tắt thở.
Gió đêm từ từ thổi qua thi thể của Trường Dã Lang Quân một cách lạnh lùng…
Anh em Vạn Thị cũng lạnh toát sống lưng.
Thời điểm Trần Cát Mộng nhìn thấy Sở Thiên thì ý niệm đào tẩu trong đầu đã bị ngâm nước, lúc trước chỉ có mấy người Vương Đại mà anh ta còn không chạy nổi thì nay có thêm Sở Thiên anh ta lại càng không có cơ hội, bất quá Trần Cát Mộng cảm giác được Sở Thiên cũng không có ý giết mình, nếu không đã không phí công bắt sống mình làm gì cho mệt.
Lý Thần Châu đã sớm đi ra ngoài đốc chiến cho nên sau khi bọn Vương Đại đi xuống thì trên chiếc xe chở hàng chỉ còn lại Sở Thiên cùng Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng đã dự cảm được sẽ không có chuyện gì tốt xảy ra đêm nay nhưng vẫn nhàn nhạt hỏi:
- Cậu đem tôi đến nơi này làm gì? Không phải là để nói chuyện phiếm đấy chứ? Hay là muốn nhìn thấy nụ cuời của tôi!
Sở Thiên cười nhạt một tiếng đưa cho anh ta một cốc nước nói:
- Thành thật mà nói cho anh biết, bên trong nhà kho Tây Đan không phải là người của tôi mà là người của hội Hắc Long.
Trần Cát Mộng sững sờ lập tức lắc đầu nói:
- Làm sao có thể? Tại sao có thể là người của hội Hắc Long được?
- Có phải Chiến tướng của Hổ Bang nói cho Lâm bang chủ tin tức đêm nay ở nhà kho Tây Đan, Sở Thiên sẽ tiến hành một vụ giao dịch thuốc phiện có giá trị hơn một tỷ.
Sở Thiên lộ ra nụ cười xấu xa lại để cho người khác cảm giác dựng tóc gáy.
Trần Cát Mộng khiếp sợ nhìn Sở Thiên nói:
- Chẳng nhẽ mọi việc là do cậu sắp xếp?
Sở Thiên gật đầu không chút do dự rất thành thật nói:
- Tôi ra tay rất có chừng mực, vị Chiến Tướng kia sống hay chết trong lòng tôi biết rất rõ, vừa hay biết được một tin nóng đêm nay hội Hắc Long có một cuộc giao dịch vũ khí ở đây. Nên tôi đã muợn tay chiến tướng của các anh chuyển cho Lâm bang chủ một tin tức thú vị, sau đó tôi lại dùng quan tài kích thích. Vì vậy đêm nay Lâm bang chủ tất sẽ dốc toàn lực để đối phó với tôi! Thật vô cùng cảm ơn sự vất vả của mọi người đêm nay.
Trần Cát Mộng hoảng sợ nhìn người trẻ tuổi trước mắt, kẻ này tâm cơ thâm trầm, bố cục của hắn thật giống như thiên y vô phùng, chẳng trách Hổ Bang mấy lần có hành động nhằm vào Sở Thiên đều thất bại, không phải do thành viên của Hổ Bang vô năng mà là do Sở Thiên quá giảo hoạt.
- Tôi thậm chí còn đoán được người áp trận đêm nay là anh.
Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Dù sao bên người Lâm bang chủ chỉ có Trần Cát Mộng mới được xem là người cẩn thận.
Trần Cát Mộng thần sắc đã khôi phục được sự bình tĩnh, ngẩng đầu nhàn nhạt nói:
- Rốt cục cậu muốn như thế nào?
Sở Thiên không nói gì móc ra một tờ giấy mỏng đặt ở trước mặt Trần Cát Mộng
Con mắt Trần Cát Mộng lập tức trợn to, cơ mặt run rẩy không ngừng.