- Đây là một nghìn vạn.
Trên mặt Sở Thiên nở ra một nụ cười thản nhiên:
- Đây là chi phiếu của ngân hàng Phong Hối, anh tùy thời có thể gọi điện kiểm tra thật giả!
Trần Cát Mộng không phải là chưa nhìn thấy tiền, ngân sách của Hổ Bang tám phần đều qua tay anh ta kiểm tra nhưng cho dù có qua tay mấy lần đi nữa thì đó cũng không phải là tiền của anh ta mà thuộc về Lâm Đại Pháo.
Trần Cát Mộng ngẩng đầu ánh mắt cố tỏ ra bình tĩnh hỏi:
- Thiếu soái cậu có ý gì?
Sở Thiên mỉm cười nhàn nhạt nói:
- Tôi muốn hợp tác với anh để Hổ bang và hội Hắc Long đánh nhau.
Trần Cát Mộng kinh ngạc nhìn Sở Thiên, anh ta cho rằng Sở Thiên đã điên rồi, lại muốn người đứng thứ hai của Hổ Bang quay lại phản bội tổ chức, anh ta ngẩng đầu lên phãn nộ nói:
- Thiếu soái, cậu không nhận ra rằng điều cậu nói rất quá phận hay sao? Trần Cát Mộng tôi không phải là kẻ bội tình bạc nghĩa.
Sở Thiên từ chối cho ý kiến lắc đầu bình tĩnh nói:
- Việc này cùng tình nghĩa chẳng liên quan gì tới nhau, Trần Cát Mộng anh không có lựa chọn khác.
Lập tức Sở Thiên chỉ vào màn hình lớn có các thành viên Hổ Bang trong nhà kho Tây Đan nói:
- Trong nhà kho hiện tại tuy có mấy trăm người nhưng chỉ cần tôi ra lệnh một tiếng, bên trong nhà kho sẽ không còn một ai sống sót.
Trần Cát Mộng không nói gì, nhưng trong nội tâm cũng biết, nếu dựa vào thủ đoạn và tâm kế của Sở Thiên thì giết mấy trăm người kia cũng không phải là việc gì khó.
- Tôi có thể giết bọn họ sau đó mang hàng rời đi.
Sở Thiên bưng chén trà lên nhấp một ngụm nói tiếp:
- Hội Hắc Longvà Hổ Bang chết nhiều người như vậy thì cũng sẽ sống mái với nhau thôi.
- Hoặc là anh lấy nghìn vạn và làm người chứng kiến.
Sở Thiên ánh mắt toát ra uy nghiêm lạnh lùng nói:
- Hoặc là anh sẽ tới trình báo với diêm vương.
Sở Thiên bỗng nhiên hiện lên sát cơ, làm cho nội tâm Trần Cát Mộng chấn động mãnh liệt. Tuy rằng ra ngoài lăn lộn ai cũng nói đã xem nhẹ sống chết, nhưng khi cái chết thật sự xuất hiên trước mắt thì ai có thể thực sự bình tĩnh đây. Lòng bàn tay Trần Cát Mộng ướt đẫm mồ hôi, trong nội tâm dâng lên khát vọng cầu sinh và sự mâu thuẫn.
Sở Thiên rèn sắt khi còn nóng, trên mặt nét lạnh lùng đã tan hết mà thay vào đó là dáng tươi cười nhàn nhạt nói:
- Nếu anh đồng ý hợp tác mấy trăm người này có thể sống sót quay về gặp mặt Lâm bang chủ, về sau còn có thể tiếp tục lăn lộn.
Trần Cát Mộng nghe Sở Thiên nói một lúc đã không còn phẫn nộ nữa, sau một lúc mới thống khổ nói:
- Không biết Thiếu soái muốn hợp tác như thế nào?
Sở Thiên sờ sờ mũi, trong nội tâm sớm đã có tính toán nói:
- Rất đơn giản, anh cầm một nghìn vạn và trở về nói với Lâm bang chủ rằng đêm nay vốn mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng lại gặp phải người của hội Hắc Long nên tổn thất thảm trọng.
- Còn cái xe hàng kia thì tôi làm sao bây giờ?
Trần Cát Mộng nhớ tới vấn đề trọng yếu nhất, anh ta biết rõ Sở Thiên sẽ không để Hổ Bang có được chỗ hàng đó:
- Tôi trở về sẽ giải thích như thế nào đây?
Sở Thiên cười nhạt một tiếng nói:
- Rất đơn giản, một lúc nữa sẽ có không ít đặc công của đội Phi Long xuất hiện ở đây, vừa có hội Hắc Long và Đội đặc công Phi Long không thể mang được xe hàng đi cũng là điều hợp lý.
Trần Cát Mộng khó tin nhìn Sở Thiên đến cả đội đặc công Phi Long hắn cũng có thể điều động, bản lĩnh thật không nhỏ.
- Tôi thậm chí còn chuần bị cho anh một phần hậu lễ.
Sở Thiên nở nụ cười ngây thơ nói:
- Sẽ để cho Lâm bang chủ không hoài nghi gì anh, hội Hắc Long cùng cảnh sát đánh lén các anh là lý do thoái thác tốt nhất.
Trần Cát Mộng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Sở Thiên, hắn vốn cho rằng mình là người thông minh, nhưng nếu so sánh với người trẻ tuổi trước mặt này thì mình đúng là một tên não tàn, hắn luôn có thể suy đoán được ý nghĩ của mọi người thật là đáng sợ.
Sở Thiên cầm lấy điện thoại nói mấy câu rồi quay sang cười nói với Trần Cát Mộng :
- Trong tay tôi đang có thi thể địa vị không tầm thường của hội Hắc Long và người Nhật Bản, tôi nghĩ nếu anh mang thi thể này về cho Lâm bang chủ không những không bị phạt mà còn có thể được khen thưởng cũng nên.
Trần Cát Mộng nuốt một ngụm nước bọt trong nội tâm muốn dùng hai chữ "Ma quỷ" để hình dung về Sở Thiên, nhưng cũng phải thừa nhận rằng người trẻ tuổi trước mắt này là một "Thiên tài".
Lúc này có mấy người đi vào dẫn Trần Cát Mộng đi, khi anh ta thấy thi thể của anh em Vạn Thị và Trường Dã Lang Quân được đặt trên mặt đất đúng nơi anh ta đứng chỉ huy lúc trước thì chỉ có thể thở dài.
Trần Cát Mộng uống cạn ly nước, cầm lấy chi phiếu cho vào túi áo cũng không quay đầu lại mà bước tới xe của mình, chút thống khổ khi bị ép phản bội đã bốc hơi mất từ khi nào rồi.
Trước khi lên xe Trần Cát Mộng dừng bước quay đầu lại nhìn qua Sở Thiên nói:
- Thiếu soái không sợ tôi tạm thời đồng ý để thoát thân, chờ khi trở về thì đem toàn bộ những kế hoạch của cậu cùng tờ chi phiếu giao lại cho Lâm bang chủ sao? Đến lúc đó kế hoạch của cậu rất có khả năng thất bại.
Nói đến đây trong lòng Trần Cát Mộng đã bắt đầu do dự bởi vì anh ta cảm thấy đó là một cách tốt.
Sở Thiên ánh mắt ẩn chứa sự thâm thúy cười nhẹ nói:
- Tôi không sợ anh làm như vậy, anh lăn lộn được đến vị trí hôm nay chắc chắn cũng là một người thông minh, nếu sau khi anh trở về mà nói lại toàn bộ chuyện đêm nay cho Lâm bang chủ thì chắc chắn anh ta sẽ khen anh trung thành. Nhưng về sau sẽ không còn trọng dụng anh nữa thậm chí còn tìm cách diệt anh, bởi vì anh ta không bao giờ chấp nhận có người phản bội anh ta mà còn sống, cho dù đó chỉ là tạm thời. Anh hiểu chứ?
Trần Cát Mộng sắc mặt biến đổi nhiều lần nhưng cuối cùng cũng thở dài vì anh ta biết những điều Sở Thiên nói là sự thật.
Sở Thiên cầm lấy bộ đàm bình tĩnh nói:
- Đội trưởng Lý, có thể đem toàn bộ người của Hổ Bang đuổi ra rồi.
Lý Thần Châu hiểu được chữ đuổi của Sở thiên có nghĩa là gì, trong lòng thầm khen Sở Thiên làm việc thỏa đáng. Bên trong nhà kho Tây Đan đã có rất nhiều thi thể rồi, anh ta cũng không quan tâm đến mấy trăm người của Hổ Bang này nữa nên bình tĩnh nói:
- Đã biết!
Trăng mười lăm tròn vành vạnh.
Sở Thiên trên chiếc xe chở hàng nhàn nhạt cảm khái.
Được Sở Thiên đạo diễn nên có rất nhiều tiếng súng vang lên, nhưng lại không nhằm vào chỗ yếu hại của bọn chúng, Trần Cát Mộng vẻ mặt vô cùng lo lắng vọt vào bên trong nhà kho Tây Đan nhiệt huyết sôi trào gào thét:
- Đi mau các anh em, bọn chó hoang hội Hắc Long đã bao vây chúng ta, chạy mau nếu không chúng ta sẽ bị tiêu diệt toàn bộ mất.
- Hàng hóa cướp được thì làm sao bây giờ.
Một vị Chiến Hổ không cam lòng nói:
- Chúng ta vẫn chưa có mở ra xem.
Trần Cát Mộng quát tháo nói:
- Đến tột cùng là hàng hóa quan trọng hơn hay là tính mạng quan trọng hơn? Bên ngoài không chỉ có người của hội Hắc Long mà còn có cảnh sát nữa, chúng ta hoàn toàn khong có phần thắng.
Tứ hổ tướng còn muốn cùng hội Hắc Long huyết chiến đến cùng.
Nhưng nghe đến cảnh sát cũng đã tham gia, chiến ý lập tức biến mất. Bọn họ biết nếu như chém giết cảnh sát thì chỉ có con đường chết.
Trần Cát Mộng mãnh liệt ra hiệu, các thành viên Hổ Bang rút đi như thủy triều theo đường cũ, nhưng khi đi qua nơi bọn Trần Cát Mộng mai phục thì anh ta ra lệnh nói:
- Bảo mấy huynh đệ mang theo mấy thi thể kia cho tôi, mấy tên kia vừa giết chết mười mấy người của chúng ta, tôi đã liều mạng chém giết hết bọn chúng rồi.
Hai vị chiến tướng sùng bái nhìn Trần Cát Mộng sau đó nhanh chóng hành động.
Trần Cát Mộng rất nhanh mang theo đám thành viên Hổ Bang rời đi, để không bị bọn chúng hoài nghi nên Lý Thần Châu đã ra lệnh bắn bị thương những kẻ chạy sau cùng, để bọn chúng biết kẻ thù có hỏa lực hung mãnh như thế nào.
Hơn mười phút sau khi Hổ Bang đã rút lui sạch sẽ thì Lý Thần Châu nhẹ nhàng phất tay, hơn năm mươi người của đặc công Phi Long xông vào nhà kho Tây Đan, Lý Thần Châu cũng theo sát phía sau muốn xem xem đêm nay đã thu hoạch được thứ gì.
Bên trong nhà kho có rất nhiều thi thể , khi Lý Thần Châu cho người kiểm tra thì phát hiện có mấy thi thể người Nhật ngón tay cái bị thiếu đi một đoạn, thì ra là bọn người của Tổ Sơn Khẩu.
Đồ chó hoang Tổ Sơn Khẩu Lý Thần Châu oán hận mắng chửi.
- Báo cáo Đội trưởng.
Một người đặc công kích động chạy đến báo cáo:
- Trên xe tất cả có hơn mười rương đều là vũ khí kiểu mới, giá trị tối thiểu phải lên đến bốn ngàn vạn.
Lý Thần Châu sắc mặt vui vẻ, lần này bắt được lượng lớn súng ống của hội Hắc Long giao dịch cùng Sơn Khẩu Tổ lần này có thể nói là đã lập được đại công.
Sở Thiên nhìn đội dặc công Phi Long bận rộn thì cười nhẹ, trong lòng hắn biết đêm nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người bận rộn đây.
Tầng cao nhất của Tổng bộ Hắc Long .
Hội trưởng Chu Triệu Sâm không thể liên lạc được với an hem Vạn Thị, trong nội tâm dâng lên một nỗi bất an, sau nửa giờ có người kinh hoảng báo lại. Nhà kho Tây Đan đã bị đội đặc công Phi Long phong tỏa, bên trong có rất nhiều thi thể thành viên Hổ Bang người Nhật bản và huynh đệ hội Hắc Long.
Chu Triệu Sâm da đầu tê dại, tổn thất súng ống đạn tuy đau đầu, nhưng đội đặc công Phi Long tham gia cũng dị thường khó giải quyết. Chủ yếu là nhóm súng ống này phải giao cho tổ chức 'Đột Đột', bọn họ gần đây sẽ có hành động lớn, nếu không đúng hạn giao súng thì thật là một thiên đại phiền toái.
Chu Triệu Sâm sau khi uống hết hai chén rượu vang đỏ năm 82 thì cĩng đã bình tĩnh trở lại. Anh ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho chỗ dựa của mình là Trần Quýnh Minh để giải quyết từng việc. Trước tiên đem chuyện này đè xuống tránh cho việc hội Hắc Long trở thành đối tượng đả kích của chính phủ, không nên để bên ngoài biết được hội Hắc Long có liên quan đến những việc này, nếu không chính phủ Thiên Triều sẽ mượn cơ hội này để đả kích hội Hắc Long.
Đạt được sự đồng ý của Trần Quýnh Minh, trái tim Chu Triệu Sâm mới buông lỏng xuống, nhưng chuyện đau đầu tiếp theo là làm sao giải thích với bọn người Nặc Đính đây.
Về phần sự sống chết của anh em Vạn Thị anh ta cũng không để tâm lắm.
Biệt thự Hoa Đô
Lâm Đại Pháo nhìn thấy bộ dáng chật vật nhưng vẫn sôi trào nhiệt huyết của Trần Cát Mộng, ánh mắt bình tĩnh hỏi:
- Chyện gì đã xảy ra? Tại sao lại thành bộ dạng này? Hàng của Sở Thiên đâu?
Trần Cát Mộng vẫn chưa nói gì, nhưng một vị Chiến Hổ đã nhảy ra phẫn nộ nói:
- Báo cáo Lâm bang chủ chúng tôi vốn đã đánh tan bọn người của Sở Thiên, nhưng ai biết hội Hắc Long lại liên thủ với cảnh sát nửa đường đến bao vây chúng ta, may mà Trần quản sự cảnh giác chúng tôi mới có thể toàn thân trở ra, nhưng vẫn có không ít huynh đệ bị thương nặng.
Trần Cát Mộng trong lòng thở phào, túi áo có chi phiếu một nghìn vạn sinh ra có tật giật mình phút chốc đã hoàn toàn bay biến.
Lâm Đại Pháo ngẩng đầu nhìn vào người mà mình tín nhiệm nhất là Trần Cát Mộng mở miệng hỏi thăm:
- Cát Mộng, người tập kích chúng ta đúng là hội Hắc Long? Bọn chúng không thèm để hiệp nghị vào mắt sao? Không phải là có người giả mạo muốn hai bang đánh nhau chứ.
Trần Cát Mộng nghe được câu hỏi của Lâm Đại Pháo, trong lòng không thể không bội phục Sở Thiên, vì vậy cung kính đáp:
- Cát Mộng vốn không cho rằng là người của hội Hắc Long, nhưng về sau khi thấy thủ lĩnh của chúng thì tôi mới xác nhận đó là thành viên hội Hắc Long.
Lập tức anh ta phất tay gọi:
- Mang ba thi thể lên đây.
Lâm Đại Pháo thoả mãn nhìn Trần Cát Mộng, thầm nghĩ tên này làm việc thật chu đáo, biết thu thập chứng cớ thật là nhân tài của Hổ Bang.
Ba thi thể đã được mang lên.
Trần Cát Mộng tiến lên trước vài bước chỉ vào anh em Vạn Thị nói:
- Đây là anh em Vạn Thị của hội Hắc Long, trước đây có mấy lần chúng ta hợp tác cùng hội Hắc Long nên tôi nhớ mặt bọn chúng, bọn chúng dẫn người đánh lén chúng ta, may mà có tứ hổ tướng anh dũng huyết chiến mới có thể đem bọn chúng diệt trừ.
Trần Cát Mộng đem công lao phân cho tứ hổ tướng, một là có thể giảm bớt hiềm nghi của Lâm Đại Pháo, hai là có thể thu phục nhân tâm, quả nhiên tứ hổ tuớng trong ánh mắt có thêm vài phần cảm kích phụ họa nói:
- Đúng vậy! Hội Hắc Long hèn hạ không dám dùng đao thương tranh đấu mà lại dùng súng tập kích anh em của chúng ta.
Tứ hổ tướng vừa chỉ vào vài thủ hạ bị thương, miêu tả tình huynh đệ cực kỳ phong phú.
- Bà nội nó! Hội Hắc Long dám đánh lén chúng ta.
Lâm Đại Pháo nổi trận nôi đình gào thét nói:
- Bọn chúng cho rằng Hổ Bang chúng ta dễ trêu chọc sao, cho dù có phải liều mạng ta cũng sẽ dẫn các huynh đệ đến Tổng bộ Hắc Long gặp Chu Triệu Sâm đòi một cái công đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
- Đòi lại công đạo.
Huynh đệ Hổ Bang gào thét.
Lâm Đại Pháo sau khi nói xong dùng ánh mắt thâm ý nhìn Trần Cát Mộng, anh ta lập tức biết Lâm Đại Pháo đang làm trò cho thuộc hạ xem và muốn mình tiến lên khuyên can, anh ta lập tức trầm giọng nói:
- Bang chủ xin bớt giận, không được hành động theo cảm tình, có lẽ Hắc Long đã chuẩn bị cho tốt bẩy rập chờ chúng ta, tất nhiên ta muốn nợ máu phải trả bằng máu nhưng xin bang chủ hãy bàn bạc kỹ hơn.
Lâm Đại Pháo làm bộ suy nghĩ một lát lập tức gật đầu nói:
- Đúng vậy, chúng ta không thể dùng tính mạng các huynh đệ đi mạo hiểm được, chúng ta trước hết hãy bàn bạc cho thỏa đáng rồi sẽ tới giết lũ chó hội Hắc Long.
Lâm Đại Pháo nổi giận khiến cho nội tâm các thành viên Hổ Bang yên tâm trở lại, tuy rằng không thể trả thù hội Hắc Long được ngay, nhưng đúng là Lâm Đại Pháo cũng không sợ hãi thế lực của hội Hắc Long.
Lâm Đại Pháo phất phất tay nhàn nhạt nói:
- Đem ba cái xác này cho vào quan tài rồi chuyển đến Tổng bộ Hắc Long cho ta.
Một vị chiến tướng lập tức gật gật đầu dẫn người đi xử lý.
Khi thành viên Hổ Bang rút hết thì Trần Cát Mộng nhỏ giọng nói với Lâm Đại Pháo:
- Chúng ta vẫn còn rất nhiều huynh đệ ở nhà kho Tây Đan, vạn nhất cảnh sát vu hãm chúng ta buôn lậu vũ khí làm kinh động đến trung ương, thì chúng ta có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Việc cấp bách bây giờ là gọi điện cầu cứu thủ lĩnh để ông ấy trấn áp chuyện này xuống.
Lâm Đại Pháo tán dương nhìn Trần Cát Mộng rồi lập tức lấy điện thoại bấm một dãy số.
Tiểu viện Chu gia.
Chu Long Kiếm sau khi nhận được được điện thoại của hai vị lãnh đạo cấp cao, ông ta biết Lý Thần Châu đã báo cáo chuyện này lên trên, nên hai vị lãnh đạo kia có ý đồ mà đến, ông ta đã giả bộ mờ mịt hồ đồ để phụ hòa lấy lòng hai vị lãnh đạo.
Đến nay, Hổ Bang cùng hội Hắc Long đều cho rằng đối phương tập kích mình trước.
Đêm nay cũng có người không thể ngủ ngon.
Đó là Tô lão gia, sau khi nghe Tô Xán báo cáo xong tình huống thì ông lạnh nhạt cười nói:
- Chuẩn bị xe đi gặp lão Hoa.
Tô lão gia quết định tạo thế cho Sở Thiên.
Tô Xán trong lòng khẽ động, anh ta tự nhiên đã biết lão Hoa là ai.
Lão Hoa tên là Hoa Cơ Vĩ, tổng lý Thiên triều.