Sau đêm mười sáu tháng tám, giang hồ bỗng dưng gió êm sóng lặng một cách bất thường. Tuy nhiên, ai cũng biết dưới đáy sông sóng ngầm cực kỳ mãnh liệt.
Những người nhạy cảm tất nhận ra có gì đó không đúng, bọn côn đồ khắp nơi không đi thu phí bảo hộ, giới hắc đạo đúng giờ cũng không thấy xuất hiện, ngay cả những tụ điểm ăn chơi như quán ba cũng không thấy ồn ào náo loạn.
Hết thảy đều lộ ra sự bình yên không bình thường.
Không phải bọn chúng cải tà quy chánh, mà bọn họ đã nhận được chỉ thị ngầm nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận đại chiến.
Bởi vì lão đại của bọn chúng đã nhận được chỉ thị từ cấp trên chờ đợi thời cơ tiên lễ hậu binh.
Trong khi Hổ Bang và hội Hắc Long sóng yên bể lặng, thì mấy người Phương Tình đang ở vùng ngoại ô. Binh doanh huấn luyện của Soái Quân hiện giờ đã có gần ba trăm người. Khi tất cả mọi người đều gấp gáp vội vàng thì lại có người tỏ ra khá nhàn rỗi.
Bởi vì hắn còn có thời gian phơi nắng, còn có thời gian cùng Tô Dung Dung ngắm cảnh bầu trời.
Người đó hiển nhiên là Sở Thiên. - Sở Thiên, ông nội của em nghe tên anh cứ như là uống mật đường.
Tô Dung Dung cũng học Sở Thiên ngậm một sợi cỏ non trong miệng, dịu dàng nói: - Buổi sáng vừa mới nhắc tới anh, thậm chí cả cha em cũng bắt đầu bội phục anh rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, xoay người nhìn Tô Dung Dung hỏi khẽ: - Cha em sao lại bội phục anh? - Tám chữ?
Tô Dung Dung nhìn đôi mắt sáng ngời của Sở Thiên, miệng tươi cười: - Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.
Sở Thiên cười, xem ra chuyện tối qua cha con nhà họ Tô nhất định đã biết và đánh giá mình rồi. - Sở Thiên?
Một người trung niên khí chất nhã nhăn cúi đầu xuống, tay cầm giáo án cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên vẫn còn dấu vết của bữa sáng ngon lành và phong phú.
Sở Thiên lại cảm thấy mình như là cái banh bao nhân đậu. - Giáo sư Hàn!
Sở Thiên hồ như đã quên vị Giáo sư Hàn đã gặp một lần ở quầy bán bánh bao đến giờ chưa gặp lại, vì bận bịu nên tuần này hắn không lên lớp nghe giảng. Nhìn ánh mắt coi trọng của Giáo sư Hàn, hắn thấy vô cùng xấu hổ. - Thật may là trò còn nhớ tôi.
Giáo sư Hàn vẫn cười vui vẻ: - Sở Thiên, lần trước trò đồng ý đến khóa học của tôi nghe giảng bài, nhưng khai giảng đã mấy hôm tôi vẫn chưa gặp trò. Có phải trò đã quên Giáo sư Hàn này không?
Sở Thiên liếc sang Tô Dung Dung đang cười tủm tỉm, vội giải thích: - Giáo sư, đều là do Sở Thiên có lỗi, hôm nay có giờ học không? - Không có lớp thì lúc này ta cũng không cầm giáo án mà là cầm bánh bao.
Giáo sư Hàn nói đầy ẩn ý.
Sở Thiên cười rồi đột nhiên hỏi: - Tô Dung Dung, hôm nay chúng ta có bận việc gì không? - Không bận gì cả.
Tô Dung Dung lắc đầu thấp giọng nói: - Ta là người không thích nói dối. - Không có việc gì thì tốt rồi.
Giáo sư Hàn cười tủm tỉm kéo Sở Thiên dậy hưng phấn nói: - Đi lên lớp cùng tôi, tôi biết trò là học sinh thiên tài. Tôi muốn đến Đại học Thanh Hoa để thực hiện buổi thảo luận, hôm nay diễn tập trước, muốn học sinh thiên tài này đánh giá giúp. - Em đánh giá?
Sở Thiên có chút kinh ngạc nhìn Giáo sư Hàn: - Giáo sư Hàn quá coi trọng Sở Thiên rồi. - Hôm nay chúng tôi nói về Tằng Quốc Phiên.
Giáo sư Hàn đột nhiên cười khổ một tiếng: - Không phải là ngay cả trò cũng không có hứng thú chứ?
Sở Thiên nhìn thấy thái độ thất vọng của Giáo sư Hàn, mỉm cười đáp: - Sao lại không có hứng thú?
Hắn quay người kéo tay Tô Dung Dung: - Dung Dung, chúng ta đi.
Tô Dung Dung cũng mỉm cười đi theo Sở Thiên về hướng lầu dạy học.
Bước vào giảng đường, Sở Thiên phát hiện lớp học này của Giáo sư là Hàn là dành cho sinh viên năm thứ ba đại học. Sở Thiên và Tô Dung Dung mặt mũi còn non nớt, khiến cho các anh chị khóa trên đều phải thương hại nhìn theo hai người đang đi theo Giáo sư Hàn vào lớp. - Thằng ranh này non quá.
Đây là tiếng lòng thất tình của các đàn chị. - Con nhỏ này quá xấu.
Đây là ánh mắt của đám sinh viên đàn anh.
Tô Dung Dung quay đầu lại cười, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cảm thấy xung quanh như bừng sáng.
Sở Thiên và Tô Dung Dung không coi ai ra gì nắm tay nhau ngồi xuống ngay hàng ghế đầu tiên. Thái độ thân mật trìu mến ngọt ngào vô cùng, khiến cho đám sinh viên đàn chị càng thêm nuối tiếc tuổi thanh xuân đã để lại trên giảng đường đại học Thanh Hoa mất một nửa.
Trong lớp học có chừng trăm người, Sở Thiên nằm ghé sát mặt trên bàn, nắm tay Tô Dung Dung, không ghi chép gì mà chỉ nghiêng tai nghe Giáo sư Hàn giảng về lịch sử Tăng Quốc Phiên. Tuy Giáo sư Hàn là Giáo sư về quản lý kinh tế, nhưng kiến thức của ông ta cũng khá phong phú, trong khi giảng bài vẫn thường cài vào ý kiến quan điểm cá nhân, kèm theo những kiến giải sâu sắc, nên những giờ học của ông ta sinh viên thường rất hưng phấn.
Tăng Quốc Phiên, tên thật là Bá Hàm, hiệu Địch Sinh, vốn là người của thôn Hà Diệp nay thuộc tỉnh Hồ Nam, 23 tuổi lấy thân phận tú tài vào huyện, 24 tuổi trở thành cử nhân trong thư viện Nhạc Lộc, thi đình năm Đạo Quang thứ mười tám đứng hàng thứ bốn mươi hai thưởng thân phận tiến sĩ tiến vào Hàn Lâm Viện.
Giáo sư Hàn chỉ lên các hình ảnh chiếu trên màn hình: - Ông ta từng đảm nhiệm Hàn Lâm viện Thứ Cát sĩ, Thị Giảng sĩ, Văn Uyên các, Trực các, Nội Các sĩ, kiêm Lễ bộ Thị lang, hàm thăng Lễ bị Hữu thị lang, Binh bộ Tả thị lang.
Sở Thiên hai mắt sáng rực nhìn Giáo sư Hàn trên bục giảng.
Sau lưng, đám anh chị sinh viên tài hoa hơn người nghe hiểu, nhưng vẫn có cảm giác là như vịt nghe sấm. Sinh viên trường đại học Thiên Kinh gần đây có truyền thống bất thành văn là cứ vặn vẹo bắt bẻ sau đó cùng đồng thanh la ó rồi thích thú nhìn Giáo sư lúng túng xấu hổ. Cho nên các Giáo sư đại học Thiên Kinh đối với đám sinh viên này vừa yêu vừa hận, nhưng cũng biết sinh viên của mình cũng không phải là chỉ làm thế với mình, mà ngay các học giả Giáo sư khác được mời đến đại học Thiên Kinh cũng thường xuyên bị sinh viên đại học giáo huấn.
Có lần Giáo sư Tinh Điều Quốc người Hoa đến đại học Thiên Kinh trao đổi tại giảng đường Nghìn Năm, đang thao thao bất tuyệt bằng tiếng Anh để chứng minh trình độ của mình thì bị một sinh viên không chút khách khí lên tiếng cắt đứt bài diễn thuyết của ông ta, sau đó, bằng thứ tiếng Anh thuần khiết của Luân Đôn mạnh mẽ chỉ ra những chỗ sai sót của vị Giáo sư này. Toàn trường mấy ngàn người cùng đồng thanh la ó ầm ĩ, khiến cho Giáo sư người Hoa khó chịu dị thường, càng làm cho truyền thống "la ó" một cách đầy giễu cợt của đại học Thiên Kinh càng thêm vinh dự.
- Trong lúc quân Thái Bình từ Quảng Tây tấn công Hồ Nam, Khắc Võ Xương vây Trường Sa thắng lợi dễ dàng xuôi theo huyện Giang Châu chấn động Giang Nam. Tháng mười hai năm Hàm Phong thứ hai, Tăng Quốc Phiên phụng mệnh kháng cự Thái Bình quân ở Hồ Nam, trở thành trụ cột trọng yếu trấn áp Thái Bình quân, giữ gìn sự thống trị của vương triều đại Thanh.
Giáo sư Hàn ngày càng hào hứng, giọng điệu ngày càng mạnh mẽ: - Tăng Quốc Phiên là danh thần trong lịch sử thiên triều cận đại sau khi trấn áp khởi nghĩa nông dân Thái Bình Thiên Quốc quy mô lớn nhất trong lịch sử, tự biết công cao hơn chủ mà giấu tài.
Từ đầu đến khi thoái ẩn khỏi quan trường hắn một lòng trung thành với triều đình nhà Thanh, hơn nữa xưa nay hắn tôn sùng Chu lý học, dùng người dạy quân đều có thể kết hợp đạo đức phong kiến cùng nhân tài trí tuệ thành một thể, coi như là một vầng hào quang về đạo đức của lịch sử Trung Quốc cận đại.
Đột nhiên từ phía sau có một người đứng lên nói: - Tăng Quốc Phiên là danh thần sao? Thế mà tôi không biết, chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.
Toàn phòng học lớn đang im phăng phắc bỗng nhiên vỡ òa ra như ong vỡ tổ. - Tăng Quốc Phiên mà không phải là danh thần sao?
Một sinh viên khác đứng dậy nói thẳng băng: - Tôi thấy bạn chẳng khác gì con chó. - Người ngu xuẩn thì làm sao có thể chế tạo Tương quân tinh nhuệ cường hãn, Tương quân tiếng tăm vang dội cả đất Hồ Nam hàng trăm năm. Bạn thử chế tạo nên bạn xem có được không?
Một sinh viên người Hồ Nam khinh bỉ nói: - Ngay cả Mao gia gia và Tương công công cũng phải khen ngợi Tăng Quốc Phiên. Chẳng lẽ bạn so với trâu còn ngu hơn.
Sở Thiên hiếu kỳ quay lại hy vọng có thể lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng la ó "truyền thống" của đại học Thiên Kinh.
Sở Thiên đang hiếu kỳ nhìn hai chị sinh viên đằng sau đang thì thầm với nhau. Một chị sinh viên dáng người như Dương Quý Phi nói: - Tại sao lại là Tiễn Dương? Tiểu tử này sớm đã đắc tội với toàn thể sinh viên đại học Thiên Kinh. - Nếu không như thế, sao gọi là chó nuôi? Đã là chó thì chung quy lại vẫn thích sủa to.
Một chị có cái eo nhỏ như Triệu Phi Yến bổ sung.
"Chó nuôi" cười lạnh:
- Các cô ăn nói kiểu gì mà như ngoài đường ngoài chợ thế? Không thấy miệng mình đầy ô ngôn uế ngữ sao? Tôi còn chưa nói hắn là tay sai của Mãn Thanh, vì triều Thanh mục nát mà tận lực trấp áp Thái Bình Thiên Quốc thay đổi tiến trình lịch sử. Sở dĩ nói ông ta ngu ngốc là vì đã trấn áp Thái Bình Thiên Quốc về sau nắm binh quyền nhưng lại không dám tạo phản, dùng thực lực của ông ta chắc chắn đủ sức lật đổ triều đình nhà Thanh.
Giáo sư Hàn cười khổ, biết tiết học này bắt đầu thành cuộc chiến nước bọt. Ông ta hắng giọng nói: - Có người nào trả lời được câu hỏi của bạn đồng học không? Trả lời tốt cuối kỳ tôi cho thêm 5 điểm
Giáo sư Hàn khen thưởng rất quái chiêu, năm phần là một con số đủ để nâng cấp thành tích học tập lên rất nhiều, nên đám sinh viên bắt đầu yên tĩnh trở lại. Không phải họ không muốn có năm điểm đó, càng không phải là không muốn phản bác chó nuôi, mà vấn đề là câu hỏi thật sự không dễ trả lời trong khoảng thời gian ngắn.
Giáo sư Hàn thấy sinh viên đã im lặng, nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên vẻ mặt tươi cười, lập tức gọi: - Sở Thiên, cậu có thể trả lời hay không?
Sở Thiên thấy Giáo sư Hàn trực tiếp gọi mình, lập tức cảm thấy vô số ánh mắt dồn cả vào mình. Hiển nhiên, cái tên Sở Thiên này sớm đã nhập tâm, mặc dù không trực tiếp gặp nhưng cũng biết hắn là thiên tài trong truyền thuyết. - Thí sinh thiên thì sao chứ?
Vì muốn nổi tiếng, thời gian gần đây chó nuôi tận hết sức lực phản bác mọi người để thu hút sự chú ý. Huống chi bên cạnh Sở Thiên có người đẹp như vậy, nên tranh thủ khoe khoang: - Hay là không có cách nào phản biện câu hỏi của ta?
Sở Thiên thấy vẻ mặt cậu ta đắc ý cũng không ưa gì, nên buông bàn tay trắng như nhọc của Tô Dung Dung ra, bẻ bẻ cổ tay đứng lên lạnh nhạt nói: - Được, Tiễn Dương học trưởng, hôm nay để tiểu tử tới bác lẽ lời nói sai trái của anh, đắc tội rồi.
Đám học trưởng học tỷ nhìn thấy Sở Thiên ăn nói tự nhiên, bên trong mang theo ngạo khí, đều không tự chủ được muốn xem học đệ thiên tài bác lẽ lại "chó đẻ" thế nào, nhìn xem phải chăng Sở Thiên danh xứng với thực. - Được, ngươi đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên không tạo phản.
Tiễn Dương nghe được Sở Thiên gọi quan điểm của cậu ta là lời nói sai trái, trong lòng nổi giận, không khách khí: - Tốt nhất có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ. - Được. Trước tiên anh ta đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên tạo phản.
Khuôn mặt Sở Thiên mang theo nụ cười bình tĩnh nói: - Tốt nhất cũng có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ.
Mọi người trong phòng học đều không tự chủ được nở nụ cười, cảm thấy Sở Thiên tự ngạo khiến người ta rất hả giận, đều mang theo vẻ nhạo báng nhìn qua Tiễn Dương.
Sắc mặt "chó đẻ" biến đổi, quyết định không chiến tranh miệng, trước câu hỏi của Sở Thiên á khẩu không trả lời được, sau đó lại muốn làm hắn nhục nhã, vì vậy mở miệng nói:
- Sau khi bình định Thái Bình Thiên Quốc, Tằng gia gần như là gia tộc đệ nhất thiên hạ, em trai làm Tổng đốc, anh trai là Đại sĩ kiêm Tổng đốc Lưỡng Giang, nửa số đốc phủ thiên hạ sản sinh từ gia tộc họ, thực lực trong quân đội càng không cần phải nói, hơn ba mươi vạn binh lực toàn bộ đều là dũng mãnh thiện chiến. Mà quân đội Bát Kỳ Mãn Thanh lúc đó đã sớm không chịu nổi một kích, một mạnh một yếu, giương cờ tiến lên phía Bắc đả đảo chính phủ Mãn Thanh hoàn toàn dễ như trở bàn tay. - Học trưởng quả nhiên học thức uyên bác tài trí hơn người.
- Vậy để tiểu tử tới nói cho anh biết đối với sự chèn ép của người phương Tây chính phủ Mãn Thanh mềm yếu vô năng. Nhưng đối với phòng chống quan người Hán lại đa mưu túc trí có rất nhiều biện pháp, lúc ấy mặc dù binh lực Tương quân chiếm ưu thế tại mấy tỉnh Giang Nam, nhưng quan binh triều đình nhà Thanh chiếm cứ thượng du sông Trường Giang, Phú Minh A, Phùng Tử Tài thủ Dương Châu, Trấn Giang; Tăng Cách Lâm đóng quân Việt Hoàn, điều này rõ ràng là chính phủ nhà Thanh sớm có phòng bị đối với Tương quân.
Giáo sư Hàn rót chén nước vừa từ tốn thưởng thức, vừa hứng thú nhìn trận khẩu chiến đang diễn ra trước mắt.
Tiễn Dương nghe được Sở Thiên trả lời nhẹ nhàng, khẽ hừ khinh thường nói:
- Vậy thì sao? Lâm Phong Tường dẫn hai vạn quân Thái Bình cũng có thể tiến lên phía Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hơn ba mươi vạn binh lực của Tằng Quốc Phiên đủ để càn quét quân đội Bát Kỳ của triều đình nhà Thanh. Huống chi bộ hạ Tằng Quốc Phiên trên dưới đều đồng lòng ủng hộ Tằng Quốc Phiên lên ngôi sau chiến dịch An Khánh. Lại nói Hồ Lâm Dực, Tả Tông Đường đều thuộc về phái ủng hộ lên ngôi. Phái ủng hộ lên ngôi Quách Tùng Đảo, Lý Thứ Thanh đều như vậy. Lý Thứ Thanh mượn lập công viết cho Tằng Quốc Phiên: "Vương Hầu không phân biệt, Đế Vương có thực". Hồ Lâm Dực mượn ngày sinh của Tằng Quốc Phiên viết: "Dùng thủ đoạn lôi đình, tâm địa Bồ Tát mới"; Tả Tông Đường từng có một lần dùng hạc trên thần đỉnh nói: "Thần căn cứ tại đức. Sức nặng của đỉnh có thể hỏi khói!" Bành Ngọc Lâm thì trực tiếp viết cho Tằng Quốc Phiên: "Đông Nam nửa bên vô chủ, lão sư không có ý sao?".
Tuy rằng tính tình Tiễn Dương khiến người ta khó tiếp nhận, nhưng ai cũng không thể phủ định người này quả thực có kiến thức về lịch sử, lập tức đều nhìn Sở Thiên phản bác anh ta thế nào, mọi người đều mơ tưởng Sở Thiên khiến Tiễn Dương á khẩu không trả lời được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Thiên khẽ lắc đầu nhìn học trưởng học tỷ, nhàn nhạt nói:
- Tương quân được xưng ba mươi vạn, Tằng Quốc Phiên có thể điều động chỉ vẻn vẹn hơn mười vạn, trong đó Chương Hoài quân của Lý Hồng từ trước khi Thái Bình Thiên Quốc chưa diệt vọng đã dựng riêng một ngọn cờ. Tả Tông Đường lên ngôi chỉ là thăm dò, nếu không cũng sẽ không tự lập Sở quân, Trầm bảo Trinh Giang Tây cũng nắm binh tự lập, bọn họ chắc chắn sẽ không vì Tăng Quốc Phiên khăng khăng một mực tình ngay lý gian mà thoát khỏi hiềm nghi, một khi Tăng thị tạo phản, đánh tích cực nhất chỉ sợ sẽ là những môn sinh của Vũ Dực Dĩ Phong.
Thật sự là rất có tình có lý! Các sinh viên nữ nhao nhao gật đầu, cậu em này quả nhiên là có trình độ.
Tiễn Dương mặt đỏ bừng, sau khi do dự nửa ngày, chuyển ánh mắt nói: - Sau khi Tăng thị đánh bại Thái Bình Thiên Quốc, danh vọng thực lực đạt tới đỉnh phong, Lý Tú Thành bị bắt tự nói ra, nếu như lúc ấy Tằng Quốc Phiên lựa chọn cách làm của Triệu Khuông Dận, khoác hoàng bào, liên hợp Lý Tú Thành đã đầu hàng, dù cho Tương quân chỉ có mười vạn, nhưng lại thêm quân Thái Bình, tự hỏi ai có thể ngăn cản?
Mọi người gật đầu, chó đẻ nói cũng đúng sự thật, tuy quân Thái Bình bị trấn áp, vốn dùng danh vọng Lý Tú Thành hiệu triệu quân Thái Bình các nơi quy thuận cũng là chuyện dễ dàng, Tằng Quốc Phiên hợp tác với Lý Tú Thành, phần thắng vẫn rất lớn.
Sở Thiên duỗi người:
- Đối với lời nói vô tri, ta khinh thường phản bác, nhưng hôm nay phá lệ với anh. Thế lực của Lý Tú Thành là con dao hai lưỡi, mặc dù có giá trị quân sự, nhưng một khi tiến hành lợi dụng, ảnh hưởng quá lớn đến danh vọng của Tằng Quốc Phiên, quan lại cấp dưới Tằng thị đều tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý giai cấp địa chủ phong kiến, một khi muốn dùng những kẻ trong lòng bọn họ coi là phản nghịch, chỉ sợ không đợi chính quyền nhà Thanh tới tiêu diệt thì bên trong đã rối loạn.
Đám sinh viên đàn chị không tự chủ được gật đầu. Giáo lý phong kiến tuy rằng không phải là thứ gì tốt nhưng cũng đã thấm sâu vào tư tưởng của bọn họ.
- Huống chi Lý Tú Thành nếu không cùng Tăng Quốc Phiên hợp tác, tất nhiên có thể nhân cơ hội hiệu triệu hơn mười vạn quân Thái Bình còn sót lại quy thuận, nhưng một khi hợp tác cùng Tăng Quốc Phiên, chỉ sợ Lý Tú Thành ngay cả cái bóng của quân Thái Bình cũng không thể thấy. Nói gì tới chuyện quân Thái Bình nguyện ý giết chết huynh đệ của mình để hợp tác với Tăng Quốc Phiên?
Giáo sư Hàn tán dương nhìn Sở Thiên, quyết định sẽ sửa giáo án theo quan điểm của Sở Thiên để tăng khả năng hấp dẫn sinh viên. - Cậu nói những chuyện có thể xảy ra đó đều là giả thiết. Hơn nữa, giả thiết xấu nhất, nếu như Tăng Quốc Phiên thật sự tạo phản thì tình huống có lẽ sẽ không tệ đến vậy?
Tiễn Dương cố đấm ăn xôi vớt vát chút sĩ diện, nhưng kết quả là một trận la ó vang lên ầm ĩ.
Sở Thiên nhịn không được cười lên hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại, cười đáp: - Tiễn Dương học trưởng, là anh giả thiết Tằng Quốc Phiên tạo phản, hết thảy căn cứ vào sự thật triển khai giả thiết, anh phải biết rằng tạo phản sẽ mất đầu, sẽ liên lụy cửu tộc, anh cho rằng nhà nào cũng tạo phản à? Thua có thể làm lại từ đầu sao? - Nhưng nói không chừng họ thật sự khăng khăng một mực?
Tiễn Dương thật không ngờ Sở Thiên lại thuộc lòng lịch sử, vấn đề khó đưa ra lại bị Sở Thiên hóa giải đơn giản, trong lòng hơi giật mình, cẩn thận nghĩ lại cũng không cam chịu, lập tức lớn tiếng nói, tựa như giọng điệu cao hơn một phần, lời nói ra càng có sức thuyết phục: - Lòng người rất khó hiểu được, huống chi cầu phú quý trong nguy hiểm.
Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng lắc đầu: - Lòng người thứ này quả thật khó mà nói.
Gã lập tức cười xấu xa: - Tiễn Dương học trưởng, tôi bỏ một đồng, anh bỏ một đồng, chúng ta cùng mua một tấm vé số, nếu như trúng năm trăm vạn, tôi muốn bốn trăm vạn có được hay không? Dù sao một đồng của anh lợi nhuận một trăm vạn cũng rất có lợi. - Nói nhảm, cùng bỏ ra một đồng, lại muốn bốn trăm vạn.
Tuy Tiễn Dương không biết vì sao Sở Thiên nói tới mua vé số, nhưng nghe phương án ăn chia của Sở Thiên, gã không tự chủ được cảm thấy phẫn nộ: - Nằm mơ à, tôi tình nguyện không mua, cũng không hùn vốn với cậu.
Sở Thiên nở nụ cười má lúm đẹp mê người. Có người nói:
- Lòng người là thứ khó dò nhất. Lòng người vốn coi năm trăm vạn là chuyện tốt. Tiễn Dương học trưởng, dù là một đồng được vạn lần hồi báo, nhưng trước khi hai người chưa trúng năm trăm vạn đã tồn tại mâu thuẫn, xin hỏi Tiễn Dương học trưởng, hai người chúng ta đã khó hợp ý như vậy, thì Tằng Quốc Phiên sao có thể đoàn kết hơn mười vạn lòng người?
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Đám sinh viên đàn anh đàn chị thán phục nhìn Sở Thiên, ví von lòng người phức tạp như thế vậy mà Sở Thiên dùng ví dụ nhỏ liền phác họa ra, quả thực là thiên tài. - Cho nên, cả nguyên nhân khách quan và chủ quan đều chứng minh rõ: Nếu như Tăng Quốc Phiên tạo phản hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Sở Thiên tổng kết mấy câu: - Bởi vì Tăng Quốc Phiên không tạo phản mà cho rằng ông ta ngu ngốc thì tôi chỉ có thể nói rằng, kẻ nói câu đó mới thực là ngu ngốc.
Giáo sư Hàn vỗ tay khơi mào, đám sinh viên đàn anh đàn chị lập tức rào rào như thủy triều dâng. Vừa hả hê nhìn Tiễn Dương vừa tán thưởng Sở Thiên tài hoa hơn người, tự biết mình còn thua kém hắn xa.
Sắc mặt Tiễn Dương đỏ bừng muốn nói gì rốt cuộc không tìm ra bất cứ luận điểm nào để phản bác. Cứ như vậy, cảm giác thất vọng chán chường vô cùng. Mình đường đường là sinh viên năm ba đại học lại bị một lính mới toe cái cho á khẩu không nói được câu nào, cậu ta chán nản ngồi xuống, bỏ cuộc.
Càng khiến cho đám sinh viên đàn chị điên lên là vì sau khi Sở Thiên vừa ngồi xuống, Tô Dung Dung liền hôn nhẹ lên mặt hắn, tỏ vẻ "khen thưởng" cho hành động lần này. Việc làm đó khiến cho mọi người lại vỗ tay điên cuồng, không ít người đã nghĩ đến cụm từ Nụ hôn của tài tử giai nhân.
Tô Dung Dung dựa sát người vào Sở Thiên, đón nhận ánh mắt hâm mộ từ bốn phía.
Giáo sư Hàn cũng cười không ngậm miệng lại được, hôm nay kéo được Sở Thiên đến lớp học quả nhiên là đã đem đến cho lớp học không khí chưa từng có.
Sở Thiên và Tô Dung Dung phải rất khó khăn mới thoát ra được bãi cỏ bên ngoài phòng học. Điện thoại Sở Thiên khẽ rung lên, đầu dây vang lên giọng nói của Lý Thần Châu: - Sở Thiên, tối mai, 8h, vui lòng đến tiểu viện Chu gia dự tiệc. - Chẳng lẽ lão gia muốn cám ơn tôi?
Sở Thiên nhàn nhạt hỏi: - Vì chuyện tối ngày mười sáu?
Trong lòng Sở Thiên có vài phần nghi hoặc, với tính cách của Chu Long Kiếm sẽ không vì việc nhỏ mà mời mình ăn cơm đâu? Chẳng lẽ lại lôi kéo mình?
Lý Thần Châu cười xởi lởi: - Tối ngày mai tổ chức yến hội, mời ba người cậu, Lâm Đại Pháo, và Chu Triệu Sâm.
Sở Thiên hơi sững người lại, lập tức lạnh lùng nói: - Được, tôi nhất định đến đúng giờ.
Là yến hội gì vậy?
Trong lòng Sở Thiên có chút nghi hoặc.
[hide]
Tháng tám sự tình tại tất cả phương diện quần nhau phía dưới lộ ra gió êm sóng lặng thế nhưng là ai cũng biết phía dưới sóng cả mãnh liệt.
Mẫn cảm người kinh thành đám bọn họ cũng ngửi ra có cái gì không đúng vốn là bốn phía lắc lư bọn côn đồ tất cả đều không thấy thu phí bảo hộ hắc đạo nhân viên cũng đều không có đúng giờ xuất hiện mà ngay cả quán bar chỗ ăn chơi đều không thấy được nháo sự dấu vết.
Hết thảy đều lộ ra rất bình tĩnh rất không bình thường.
Không phải là bọn hắn cải tà quy chính mà là bọn hắn đều nhận được riêng phần mình lão đại chỉ thị nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị đại chiến.
Bởi vì lão đại của bọn hắn cũng nhận được phía trên chỉ thị chờ đợi thời cơ tiên lễ hậu binh.
Tại Hổ Bang cùng Hắc Long hội gió êm sóng lặng thời điểm Phương Tình bọn hắn đã ở vùng ngoại ô binh doanh hệ thống huấn luyện Soái quân ở kinh thành nhân số đã đem gần tại tất cả mọi người trong thâm tâm bề bộn không ngừng thời điểm đã có cá nhân rất có nhàn rỗi rất có tâm tình.
Bởi vì hắn còn có thời gian phơi nắng mặt trời còn có thời gian cùng Tô Dung Dung nhìn bầu trời không.
Cái này thanh nhàn người tự nhiên là Sở Thiên.
“Sở Thiên ông nội của ta nghe được tên của ngươi giống như là uống mật đường.” Tô Dung Dung cũng học Sở Thiên trong miệng ngậm khỏa cỏ non ôn nhu nói: “Buổi sáng còn chủ động nhắc tới ngươi thậm chí ngay cả cha ta cũng bắt đầu bội phục ngươi rồi.”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười trở mình nhìn xem Tô Dung Dung nhàn nhạt nói: “Phụ thân ngươi tại sao phải bội phục ta?”
“Tám chữ!” Tô Dung Dung nhìn xem Sở Thiên ánh mắt sáng ngời khóe miệng giơ lên dáng tươi cười: “Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ.”
Sở Thiên cười nằm trở về xem ra chuyện tối ngày hôm qua Tô lão gia tử bọn hắn cũng đã biết mới có thể như thế đánh giá chính mình.
“Sở Thiên?” Một cái khí chất nhã nhặn trung niên nhân đột nhiên cúi xuống thân thể trên tay cầm lấy giáo án cười tủm tỉm nhìn xem Sở Thiên phảng phất chứng kiến một bữa hài lòng và phong phú bữa sáng.
Sở Thiên lại cảm giác mình như là cái bánh đậu bao.
“Hàn giáo sư tốt.” Sở Thiên hầu như quên cái này bác học giáo sư từ lần trước tại bánh bao sạp hàng tiếp kiến hắn về sau sẽ không có gặp qua hắn mà Sở Thiên bởi vì bề bộn tuần lễ này hầu như không có có chui lên lớp chứng kiến Hàn giáo sư coi trọng ánh mắt rất là áy náy cùng xấu hổ.
“Khá tốt ngươi còn nhớ rõ ta.” Hàn giáo sư vẫn là vẻ mặt tươi cười “Sở Thiên lần trước ngươi còn đáp ứng chọn của ta chương trình học đến coi trọng ta khóa nhưng khai giảng mấy đoạn khóa ta cũng chưa từng gặp qua ngươi có phải hay không quên ta đây cái Hàn lão sư rồi hả?”
Sở Thiên bánh Tô Dung Dung liếc thiếu nữ chẳng qua là cười trộm cũng không giải thích cười nói: “Hàn giáo sư đều là Sở Thiên sai hôm nay có khóa sao?”
“Không có lớp ta sẽ không cầm giáo án mà là cầm bánh bao rồi.” Hàn giáo sư mở không tính ẩn dấu ẩn dấu.
Sở Thiên cười theo vài tiếng đột nhiên hỏi: “Tô Dung Dung chúng ta hôm nay có việc không có?”
“Thật không có sự tình” Tô Dung Dung lắc đầu thấp giọng cười nói: “Con người của ta không thích nói dối đấy.”
“Không có việc gì tốt nhất” Hàn giáo sư cười tủm tỉm kéo Sở Thiên giúp hắn vỗ trên người thảo mảnh hưng phấn nói: “Đi cùng ta đi học ta đã biết rõ ngươi thiên tài thí sinh vào ta sau chu muốn đi hoa Thanh Đại Học học làm trận trao đổi khóa hôm nay trước diễn tập một phen muốn cho ngươi tên thiên tài này thí sinh cho lời bình giá.”
“Ta cho đánh giá?” Sở Thiên có chút kinh sững sờ nhìn xem Hàn giáo sư: “Hàn giáo sư cất nhắc Sở Thiên đi à nha?”
“Hôm nay chúng ta nói một chút Tằng Quốc Phiên.” Hàn giáo sư đột nhiên thở dài cười khổ một tiếng nói: “Không phải liền ngươi cũng không có hứng thú a?”
Sở Thiên nhìn thấy Hàn giáo sư thất lạc bộ dạng lộ ra dáng tươi cười nói: “Làm sao sẽ không có hứng thú đâu này?” Lập tức quay người kéo Tô Dung Dung: “Dung Dung chúng ta cùng đi đi học a.”
Tô Dung Dung giống như cười cười theo Sở Thiên hướng lầu dạy học đi đến.
Bước vào cho phép lớn giảng bài đường Sở Thiên mới phát hiện Hàn giáo sư cái này đoạn khóa là cho đại tam đệ tử chuẩn bị mình và Tô Dung Dung đi đến lộ ra đặc biệt non nớt những cái... Kia học trưởng học tỷ đám bọn chúng ánh mắt đều mang theo tang thương mang theo ánh mắt tò mò nhìn xem đi theo Hàn giáo sư đằng sau Sở Thiên cùng Tô Dung Dung.
Tiểu tử này thực non! Đây là thất tình mấy lần học tỷ đám bọn họ tiếng lòng.
Cô nàng này chính thức! Đây là đọc đã mắt xấu nữ vô số đám học trưởng bọn họ sợ hãi thán phục.
Tô Dung Dung quay đầu lại giống như cười khẽ mọi người gặp được đều ngẩn ngơ chỉ cảm thấy hoàn cảnh chung quanh đột nhiên thanh nhã đứng lên u tĩnh tỏa ra.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung không coi ai ra gì nắm tay tại hàng phía trước ngồi xuống hạnh phúc điềm mật, ngọt ngào bộ dạng lại để cho học trưởng học tỷ đám bọn họ nuốt vào vô số nước miếng lập tức cảm thán chính mình thì giờ thanh xuân đã mất đi hơn phân nửa trong mắt đã không có ngày xưa thanh thuần.
Tại có thể dung nạp hơn trăm người trong phòng học Sở Thiên nằm nghiêng tại trên mặt ghế nắm Tô Dung Dung không có nhớ bút ký tay trái vểnh tai yên tĩnh nghe Hàn giáo sư tại giảng giải Tằng Quốc Phiên lịch sử tuy nhiên Hàn giáo sư là kinh tế quản lý giáo sư nhưng kiến thức của hắn mặt lại vô cùng phong phú bên cạnh chinh đừng dẫn hắn thậm chí có thể tại trong lịch sử đưa ra sâu sắc kinh tế hoặc quản lý quan điểm cho nên chọn hắn chương trình học đệ tử dị thường hơn dị thường kịch liệt.
“Tằng Quốc Phiên chữ bá hàm số địch sinh nguyên danh thành nhỏ phái danh truyền dự nay Hồ Nam hai ngọn núi lá sen hương nhân tuổi lấy tú tài nhập huyện. tuổi nhập Nhạc Lộc trong thư viện cử nhân. Đạo quang mười tám năm thi đình trong tam giáp thứ bốn mươi hai tên ban thưởng cùng tiến sĩ xuất thân nhập Hàn Lâm viện.”
Hàn giáo sư án lấy hình chiếu dụng cụ trên màn hình biểu hiện ra một ít cũ đích hình ảnh: “Trước sau đảm nhiệm Hàn Lâm viện thứ cát sĩ, thị giảng sĩ, Văn Uyên các thẳng các sau đó trạc nội các sĩ, kiêm Lễ Bộ thị lang hàm thăng Lễ bộ hữu thị lang, thự Binh bộ tả thị lang.”
Sở Thiên sáng lên con mắt nhìn xem trên giảng đài Hàn giáo sư.
Sau lưng học trưởng học tỷ đám bọn họ tài hoa hơn người tự nhiên nghe hiểu được nhưng cảm giác đần độn vô vị sở dĩ đang nghe là vì Thiên Kinh sinh viên đại học luôn luôn có một bất thành văn truyền thống chính là bới móc sau đó đi ra hư thanh thích thú nhìn xem giáo sư học giả xấu hổ thần sắc cho nên Thiên Kinh đại học các giáo sư đối với đám này đệ tử đều là vừa yêu vừa hận nhưng là biết rõ các học sinh cũng không phải là nhằm vào bọn họ bởi vì bên ngoài mời tới giáo sư học giả cũng thường xuyên bị Thiên Kinh sinh viên đại học ‘giáo huấn’ xuống đài không được.
Có lần sao đầu quốc tịch người Hoa giáo sư đến Thiên Kinh đại học trao đổi tại vạn năm trong giảng đường thao thao bất tuyệt dùng Anh văn bề ngoài lấy chính mình cho rằng mới lạ quan điểm kết quả có vị học rộng tài cao đệ tử không chút khách khí đã cắt đứt hắn diễn thuyết sau đó mang theo thuần khiết Luân Đôn khẩu âm dùng Anh ngữ cường hãn chỉ ra chỗ sai lấy vị này người Hoa giáo sư: Ngươi vừa rồi diễn giải quan điểm bộ phận đến từ cái gì tập san cái gì luận văn bộ phận dẫn tự Wall Street nhà bình luận không phải bình thường nơi phòng khách tổng kết. Vì vậy toàn trường mấy ngàn người đi ra ‘hư thanh’ điều này làm cho người Hoa giáo sư dị thường khó chịu nổi cũng làm cho Thiên Kinh đại học ‘hư thanh’ truyền thống càng thêm dương làm vinh dự.
“Trong lúc quân Thái Bình theo Quảng Tây tiến quân Hồ Nam vây Trường kềm chế Võ Xương thắng lợi dễ dàng Duyên Giang châu huyện Giang Nam đại chấn Hàm Phong hai năm mười hai tháng Tằng Quốc Phiên phụng mệnh tại Hồ Nam đại biểu đoàn luyện dùng kháng cự quân Thái Bình trở thành trấn áp quân Thái Bình, bảo vệ thanh Vương Triêu thống trị trọng yếu trụ cột.”
Hàn giáo sư hào hứng càng ngày càng cao liền ngữ điệu đều trở nên sục sôi đứng lên: "Tằng Quốc Phiên cái này thiên triều cận đại sử thượng danh thần trong tay hắn tại trấn áp thiên triều trong lịch sử quy mô nhất mênh mông cuồn cuộn Thái Bình Thiên Quốc khởi nghĩa nông dân về sau tự biết công cao chấn chủ mà giấu tài
Thoái ẩn quan trường từ đầu đến cuối trung với thanh đình tăng thêm hắn xưa nay tôn sùng trình Chu lý học trị quân dùng nhân gia dạy dỗ đồng đều có thể đem phong kiến đạo đức cùng người tài trí tuệ nhu hợp nhất thể bị coi như Trung Quốc cận đại sử thượng phong kiến đạo đức một vòng ánh sáng tàn."
Đột nhiên xếp sau có một người đứng lên “Tằng Quốc Phiên là một danh thần? Thế nhưng là ta không biết là ngu xuẩn mà thôi.”
Lớn phòng học im lặng một mảnh thoáng qua ầm ầm đại loạn “Tằng Quốc Phiên không phải danh thần chẳng lẽ ngươi là?” Một đệ tử đứng lên trực tiếp nghi vấn nói: “Ta xem ngươi là tên con chó không sai biệt lắm?”
“Nhân gia ngu xuẩn có thể đánh tinh nhuệ cường hãn nghiêm chỉnh huấn luyện tương quân? Tương quân cái này vang dội danh tự đánh ra Hồ Nam quân nhân trăm năm vinh quang ngươi đem chính ngươi đánh đứng lên nhìn xem?” Một vị Hồ Nam đệ tử cũng nói khinh bỉ hắn thuận tiện bên trên cương thượng tuyến: “Liền Mao gia gia cùng Tương công công đều gọi khen Tằng Quốc Phiên chẳng lẽ ngươi so với bọn hắn còn ngưu?”.
Sở Thiên tò mò quay đầu lại nhìn lại Thiên Kinh đại học ‘hư thanh’ sớm có nghe thấy nhưng luôn luôn nhằm vào giáo sư học giả lẫn nhau tự véo vẫn còn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sở Thiên đang tại hiếu kỳ chi tế đằng sau hai vị học tỷ nói thầm đứng lên tựa như Dương quý phi dáng người học tỷ nói: “Tại sao lại đúng Tiễn Dương à? Tiểu tử này vì làm náo động đã mau đưa Thiên Kinh đại học đệ tử toàn bộ đắc tội.”
“Bằng không thì tại sao gọi ‘khuyển dưỡng’ đâu này? Luôn ưa thích kêu to mới thoải mái.” Tựa như Triệu Phi Yến eo nhỏ học tỷ bổ sung.
‘Khuyển dưỡng’ cười lạnh nói: “Các ngươi đây coi là cái gì miệng đầy ô ngôn uế ngữ chẳng lẽ là phân biệt không rõ liền mắng phố sao? Ta còn chưa nói hắn là cái Mãn Thanh tay sai mà thôi vì Thanh triều cái này mục nát chính phủ đem hết toàn lực bán mạng trấn áp Thái Bình Thiên Quốc vận động trở ngại lịch sử tiến trình sở dĩ nói hắn ngu xuẩn là bởi vì hắn trấn áp Thái Bình Thiên Quốc về sau binh quyền nắm đệ tử lượt thiên hạ cũng không dám tạo phản nếu không dùng thực lực của hắn đã sớm đẩy ngã Thanh triều chính phủ.”
Hàn giáo sư mang trên mặt cười khổ biết rõ cái này đoạn khóa muốn bắt đầu nước miếng đại chiến thanh hắng giọng nói: “Có người hay không có thể trả lời vấn đề đồng học? Trả lời tốt ta có thể cho hắn cuối kỳ thêm năm phần.”
Hàn giáo sư khen thưởng rất hoặc người cuối kỳ thêm năm phần rất dễ dàng lại để cho thành tích trước cấp bậc nhưng là các học sinh lại yên tĩnh trở lại không phải là không muốn muốn cái này năm phần cũng không phải là không muốn phản bác cái này ‘khuyển dưỡng’ mà là cảm giác được ‘khuyển dưỡng’ vấn đề thật sự khó với trả lời trong khoảng thời gian ngắn tuy nhiên phẫn nộ lại cũng không thể tránh được.
Hàn giáo sư nhìn thấy đệ tử an tĩnh lại nhẹ nhàng thở dài bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên trên mặt dáng tươi cười lập tức nở rộ điểm danh nói: “Sở Thiên ngươi có thể hay không trả lời vấn đề này?”
Sở Thiên nhìn thấy Hàn giáo sư trực tiếp một chút tên của mình lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt hướng chính mình phóng tới hiển nhiên Sở Thiên cái tên này đã sớm ‘xâm nhập nhân tâm’ mặc dù không có tiếp kiến bản thân nhưng cũng biết hắn là thiên tài trong truyền thuyết thiên tài.
“Cắt thiên tài thí sinh thì thế nào đâu này?” Vì nổi danh ‘khuyển dưỡng’ luôn luôn tận hết sức lực dùng làm trái lại tới lấy được thu xem tỉ lệ huống chi Sở Thiên bên người có một mỹ nữ vì vậy đắc ý khoe khoang lấy: “Vẫn như cũ không cách nào cãi lại vấn đề của ta a.”
Sở Thiên nhìn thấy hắn đắc ý sắc mặt thật sự xem không thuận mắt vì vậy buông ra Tô Dung Dung bàn tay như ngọc trắng vặn eo bẻ cổ đứng lên nhàn nhạt nói: “Tốt Tiễn Dương học trưởng để cho tiểu tử hôm nay tới cãi lại ngươi lời lẽ sai trái đắc tội.”
Học trưởng học tỷ đám bọn họ nhìn thấy Sở Thiên ăn nói tự nhiên phiêu dật bên trong lại dẫn ngạo khí đều không tự chủ được muốn xem nhìn bầu trời tài học đệ là như thế nào cãi lại ‘khuyển dưỡng’ nhìn xem Sở Thiên có hay không danh xứng với thực.
“Tốt ngươi cho cái Tằng Quốc Phiên không tạo phản lý do.” Tiễn Dương nghe được Sở Thiên xưng hắn quan điểm là lời lẽ sai trái trong nội tâm nổi giận không khách khí nói: “Tốt nhất có việc thực căn cứ mà không phải thêu dệt vô cớ.”
“Đi. Ngươi trước cho cái Tằng Quốc Phiên tạo phản lý do.” Sở Thiên trên mặt mang dáng tươi cười bình tĩnh nói: “Tốt nhất cũng có sự thật căn cứ mà không phải thêu dệt vô cớ.”
Trong phòng học mọi người không tự chủ được nở nụ cười cảm thấy Sở Thiên tự ngạo hết sức lông bông làm cho người ta đặc biệt giải hận đều mang theo vài phần vẻ nhạo báng nhìn qua Tiễn Dương.
‘Khuyển dưỡng’ sắc mặt biến hóa quyết định không chơi nước miếng chiến trước tiên đem Sở Thiên hỏi được á khẩu không trả lời được lại đến nhục nhã hắn vì vậy mở miệng nói: “Bình định Thái Bình Thiên Quốc về sau Tăng gia hầu như chính là đệ nhất thiên hạ nhà đệ đệ làm được Tổng đốc ca ca là lớn sĩ kiêm Lưỡng Giang Tổng đốc thiên hạ nửa số đốc phủ xuất phát từ bọn họ cho tới tại quân đội thực lực lại càng không cần phải nói binh lực hơn ba mươi vạn toàn bộ phận dũng mãnh thiện chiến mà khi lúc Mãn Thanh bát kỳ binh sĩ đã sớm không chịu nổi một kích nhất mạnh mẽ nhất nhược vung kỳ Bắc thượng đả đảo Mãn Thanh chính phủ hoàn toàn dễ như trở bàn tay.”
“Học trưởng quả nhiên học thức uyên bác tài trí hơn người.” Sở Thiên nhìn xem thao thao bất tuyệt Tiễn Dương trong lời nói Tàng Phong trả lời nói: “Để cho tiểu tử đến nói cho ngươi biết thanh chính phủ đối với người phương tây khi dễ lại trị mục nát dân sinh khó khăn đều mềm yếu vô năng. Nhưng đối với hán quan phòng khống lại đa mưu túc trí có rất nhiều biện pháp lúc ấy tương quân binh lực tại Giang Nam mấy tỉnh mặc dù chiếm ưu thế nhưng thanh đình quan binh chiếm cứ thượng du sông Trường Giang. Phú Minh a, Phùng Tử tài trí thủ Dương Châu, Trấn Giang. Tăng Cách Lâm thấm đóng quân Việt hoàn tầm đó đây rõ ràng là thanh chính phủ đối với tương quân sớm có phòng bị.”
Hàn giáo sư rót chén nước thời gian dần qua uống vào nhiều hứng thú nhìn xem Sở Thiên bọn hắn kịch chiến.
Tiễn Dương nghe được Sở Thiên trả lời nhẹ nhàng khẽ hừ khinh thường nói: “Vậy thì như thế nào đâu này? Lâm Phượng Tường dẫn đầu hai vạn quân Thái Bình đều có thể Bắc thượng còn đánh đâu thắng đó; Không gì cản nổi Tằng Quốc Phiên hơn ba mươi vạn binh lực đầy đủ càn quét Thanh triều chính phủ bát kỳ binh sĩ. Huống chi Tằng Quốc Phiên bộ hạ lên một lượt tiếp theo tâm từ lúc An Khánh chiến dịch sau Tằng Quốc Phiên thuộc cấp tức có ủng hộ lên ngôi mà nói Hồ Lâm Dực, Tả Tông Đường đều thuộc về ủng hộ lên ngôi phái. Ủng hộ lên ngôi rất lực Quách Tùng Đảo, Lý Thứ Thanh đều là. Như Lý Thứ Thanh mượn hạ công hướng Tằng Quốc Phiên tiến liên viết:” Vương hầu không phân biệt Đế Vương có thực “. Hồ Lâm Dực mượn Tằng Quốc Phiên ngày sinh tiến liên viết:” Dùng phích lịch thủ đoạn tân Bồ Tát tâm địa “. Tả Tông Đường đã từng có nhất liên dùng hạc trên cùng đề thần đỉnh núi liên nói:” Thần chỗ căn cứ đem tại đức vậy. Đỉnh chi nặng nhẹ giống như có thể hỏi yên! “. Bành Ngọc Lân tức thì trực tiếp cho Tằng Quốc Phiên viết thơ xưng:” Đông Nam nửa bên vô chủ, lão sư há có ý ư? “.”
Tuy nhiên Tiễn Dương thái độ làm cho người khó với tiếp nhận nhưng ai cũng không thể phủ nhận thằng này quả thật có chút lịch sử nội tình lập tức đều nhìn xem Sở Thiên là như thế nào phản bác hắn đều mơ tưởng Sở Thiên đem Tiễn Dương phản bác á khẩu không trả lời được.
Sở Thiên khẽ lắc đầu nhìn xem học trưởng học tỷ nhàn nhạt nói: “Tương quân được xưng vạn Tằng Quốc Phiên có thể điều động chỉ vẹn vẹn có dư vạn trong đó Lý Hồng Chương Hoài quân thế lực từ lúc Thái Bình Thiên Quốc không giết hết trước liền riêng một ngọn cờ Tả Tông Đường ủng hộ lên ngôi cũng là thăm dò nếu không cũng sẽ không tự lập Sở quân Giang Tây Trầm Bảo Trinh cũng cầm giữ binh tự trọng bọn hắn chắc chắn sẽ không đối với Tằng Quốc Phiên khăng khăng một mực tình ngay lý gian vì giặt rửa cởi hiềm nghi một khi Tăng thị tạo phản đánh cho tích cực nhất chỉ sợ sẽ là những thứ này cánh chim đã phong môn sinh.”
Thật sự nói có lý lại hợp tình lý! Học trưởng học tỷ đám bọn họ nhao nhao gật đầu cái này niên đệ quả nhiên có trình độ.
Tiễn Dương sắc mặt đỏ bừng do dự sau nửa ngày chuyển di ánh mắt nói: “Tăng thị tập đoàn tại đánh bại Thái Bình Thiên Quốc về sau danh vọng thực lực đạt đến đỉnh phong Lý Tú Thành bị bắt tự bạch nếu như Tằng Quốc Phiên đúng lúc này lựa chọn Triệu Khuông Dận thức khoác hoàng bào liên hợp đã đầu hàng Lý Tú Thành dù cho tương quân mới là mười vạn nhưng phụ dùng quân Thái Bình thử hỏi ai có thể ngăn cản?”
Mọi người cũng gật gật đầu ‘khuyển dưỡng’ nói cũng đúng sự thật quân Thái Bình tuy nhiên bị trấn áp vốn lấy Lý Tú Thành danh vọng hiệu triệu rơi lả tả các nơi quân Thái Bình quy thuận như ý cũng là dễ dàng sự tình Tằng Quốc Phiên cùng Lý Tú Thành hợp tác đứng lên phần thắng còn là rất lớn.
Sở Thiên thân thân lưng mỏi khẩu xuất cuồng ngôn: “Đối với vô tri ngôn luận ta là khinh thường phản bác nhưng hôm nay cho ngươi phá lệ Lý Tú Thành thế lực là một kiếm lưỡi mặc dù có quân sự giá trị nhưng là một khi tiến hành lợi dụng đối với Tằng Quốc Phiên danh vọng ảnh hưởng quá lớn Tăng thị tập đoàn cấp dưới quan lại đều là tuân thủ nghiêm ngặt phong kiến giáo lí giai cấp địa chủ một khi muốn cùng những thứ này bọn hắn trong nội tâm nghịch phỉ lông dài cộng sự chỉ sợ không đợi thanh chính phủ đến tiêu diệt bên trong trước rối loạn.”
Học trưởng học tỷ đám bọn họ không tự chủ được gật đầu phong kiến giáo lí tuy nhiên không phải vật gì tốt nhưng có thể tả hữu mọi người đạo đức tư tưởng.
“Huống chi Lý Tú Thành nếu như không cùng Tằng Quốc Phiên hợp tác tự nhiên tùy thời có thể hiệu triệu hơn mười vạn còn sót lại quân Thái Bình quy thuận như ý nhưng là một khi cùng Tằng Quốc Phiên hợp tác chỉ sợ Lý Tú Thành liền cái quân Thái Bình bóng dáng đều không thấy được cũng không phải từng quân Thái Bình đều nguyện ý cùng tàn sát, giết qua huynh đệ mình tỷ muội Tằng Quốc Phiên hợp tác.”
Hàn giáo sư tán dương nhìn xem Sở Thiên hắn quyết định sửa chữa trao đổi giáo án đem Sở Thiên quan điểm lấy ra càng có ý tứ càng khả năng hấp dẫn đệ tử.
“Ngươi nói sự tình tuy nhiên có thể xảy ra nhưng đều là một loại giả thiết hơn nữa là xấu nhất giả thiết nếu như Tằng Quốc Phiên thật sự tạo phản tình huống có lẽ không có hư hỏng như vậy đâu này?” Tiễn Dương đã làm cuối cùng người nào chết chọn trát hư không luận điệu tự nhiên đưa tới một mảnh hư thanh.
Sở Thiên nhịn không được cười lên hồi lâu mới bình tĩnh trở lại cười trả lời: “Tiễn Dương học trưởng ngươi đều giả thiết Tằng Quốc Phiên tạo phản hết thảy liền căn cứ vào sự thật triển khai giả thiết ngươi muốn biết rõ tạo phản là muốn mất đầu là muốn liên lụy cửu tộc ngươi cho rằng tạo phản đúng quá gia gia à? Thua có thể lặp lại à?”
“Nhưng là nói không chừng bọn hắn liền thật sự khăng khăng một mực đâu này?” Tiễn Dương cũng thật không ngờ Sở Thiên vậy mà đọc thuộc lòng lịch sử đưa ra nan đề lại bị Sở Thiên đơn giản hóa giải trong nội tâm có chút giật mình chi tế thực sự không cam lòng lập tức lớn tiếng nói phảng phất âm điệu cao một phần nói ra được thì càng có sức thuyết phục một ít: “Nhân tâm thứ này rất khó giải nghĩa sở huống chi cầu phú quý trong nguy hiểm.”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhân tâm thứ này thật đúng là khó mà nói.” Lập tức lộ ra nụ cười xấu xa nói: “Tiễn Dương học trưởng ta ra một khối ngươi ra một khối chúng ta hợp lại mua một lần giương xổ số nếu như trúng vạn ta muốn vạn được hay không được? Dù sao ngươi một khối lợi nhuận một trăm vạn cũng là rất có lợi rồi.”
“Nói nhảm ngươi theo ta ra đồng dạng tiền lại đều muốn vạn.” Tiễn Dương tuy nhiên không biết Sở Thiên vì cái gì chuyển dời đến mua xổ số nhưng nghe đến Sở Thiên phân phối phương án liền không tự chủ được cảm giác được phẫn nộ: “Ngươi nằm mơ a ta tình nguyện không mua cũng không với ngươi hùn vốn.”
Sở Thiên nhàn nhạt nở nụ cười má lúm đồng tiền suất khí mê người nói: “Nhân tâm cái này là khó dò nhân tâm vốn trong vạn đúng chuyện tốt Tiễn Dương học trưởng dù là chỉ phân một vạn khối cũng là vạn lần hồi báo nhưng hai người tại còn không có trong vạn lúc trước cũng đã tồn tại nội chiến xin hỏi Tiễn Dương học trưởng hai người chúng ta người đã như thế khó với hợp ý Tằng Quốc Phiên thì như thế nào đoàn kết hơn mười vạn nhân tâm đâu này?”
Tiếng vỗ tay tiếng vỗ tay như sấm vang lên học trưởng học tỷ đám bọn họ quả thực thán phục Sở Thiên ví von nhân tâm như thế phức tạp đông Tây Sở thiên vậy mà dùng nho nhỏ ví dụ liền hình tượng vẽ phác thảo đi ra quả thực thiên tài a...
“Cho nên trở lên khách quan cùng chủ quan nguyên nhân đều mãnh liệt chiêu kỳ: Nếu như Tằng Quốc Phiên tạo phản hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Sở Thiên tổng kết tính nói ra cuối cùng mấy câu: “Bởi vì Tằng Quốc Phiên không tạo phản mà vu hãm hắn là ngu xuẩn mà nói ta chỉ có thể bi ai nói hắn mới thật sự là ngu xuẩn.”
Hàn giáo sư dẫn đầu chụp, chưởng đến học trưởng học tỷ đám bọn chúng tiếng vỗ tay lập tức giống như thủy triều vang lên một bên hả giận nhìn xem Tiễn Dương một bên tán thưởng nhìn sang Sở Thiên kẻ này thật sự tài hoa hơn người chính mình so sánh dưới thua kém rất nhiều.
Tiễn Dương sắc mặt đỏ bừng muốn nói gì lại hiện rốt cuộc tìm không ra hữu lực luận cứ vì vậy cảm giác được uể oải không thể tưởng được chính mình đường đường đại tam học trưởng lại bị sinh viên mới vào năm thứ nhất cãi lại á khẩu không trả lời được chán nản ngã ngồi xuống buông tha cho chống cự.
Càng làm cho học trưởng học tỷ đám bọn họ điên cuồng chính là Sở Thiên vừa mới ngồi xuống Tô Dung Dung lập tức ở Sở Thiên trên gương mặt nhẹ nhàng vừa hôn tỏ vẻ đối với Sở Thiên khen thưởng hành động này lần nữa dẫn mọi người điên cuồng tiếng vỗ tay không ít người đã nghĩ kỹ hôm nay BBs ‘thập đại’ tin tức ‘y người hôn nhau tài tử chịu chi’.
Tô Dung Dung dựa sát vào nhau Sở Thiên bên người lạnh nhạt thừa nhận bốn phía cực kỳ hâm mộ ánh mắt.
Hàn giáo sư cũng cười được không ngậm miệng được hôm nay kéo Sở Thiên đến đi học quả nhiên không sai trên lớp học hồi lâu không có như vậy tình sức sống rồi.
Sở Thiên cùng Tô Dung Dung thật vất vả lao ra phòng học vừa mới đi đến lầu dạy học bên ngoài bãi cỏ mặt Sở Thiên điện thoại khẽ chấn động cầm lên nghe xong nhưng là Lý Thần Châu thanh âm: “Sở Thiên lão đệ trời tối ngày mai tám giờ làm ơn tất nhiên đến Chu gia tiểu viện dự tiệc.”
“Chẳng lẽ lão gia tử vì cám ơn ta?” Sở Thiên nhàn nhạt hỏi thăm: “Vì buổi tối sự tình?”
Sở Thiên tâm ở bên trong có vài phần nghi hoặc dùng Chu Long Kiếm làm người làm sao sẽ vì việc nhỏ mà mời chính mình ăn cơm đâu này? Chẳng lẽ lại đúng lôi kéo chính mình?
Lý Thần Châu cởi mở cười cười bình tĩnh nói: “Trời tối ngày mai yến hội xin ba người ngươi Lâm Đại Pháo Chu Triệu Sâm.”
Sở Thiên hơi chút sững sờ lập tức nhàn nhạt nói: “Tốt ta nhất định đến đúng giờ.”
Đó là một cái gì yến hội đâu này? Sở Thiên tâm ở bên trong có chút nghi hoặc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Sau đêm mười sáu tháng tám, giang hồ bỗng dưng gió êm sóng lặng một cách bất thường. Tuy nhiên, ai cũng biết dưới đáy sông sóng ngầm cực kỳ mãnh liệt.
Những người nhạy cảm tất nhận ra có gì đó không đúng, bọn côn đồ khắp nơi không đi thu phí bảo hộ, giới hắc đạo đúng giờ cũng không thấy xuất hiện, ngay cả những tụ điểm ăn chơi như quán ba cũng không thấy ồn ào náo loạn.
Hết thảy đều lộ ra sự bình yên không bình thường.
Không phải bọn chúng cải tà quy chánh, mà bọn họ đã nhận được chỉ thị ngầm nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho trận đại chiến.
Bởi vì lão đại của bọn chúng đã nhận được chỉ thị từ cấp trên chờ đợi thời cơ tiên lễ hậu binh.
Trong khi Hổ Bang và hội Hắc Long sóng yên bể lặng, thì mấy người Phương Tình đang ở vùng ngoại ô. Binh doanh huấn luyện của Soái Quân hiện giờ đã có gần ba trăm người. Khi tất cả mọi người đều gấp gáp vội vàng thì lại có người tỏ ra khá nhàn rỗi.
Bởi vì hắn còn có thời gian phơi nắng, còn có thời gian cùng Tô Dung Dung ngắm cảnh bầu trời.
Người đó hiển nhiên là Sở Thiên. - Sở Thiên, ông nội của em nghe tên anh cứ như là uống mật đường.
Tô Dung Dung cũng học Sở Thiên ngậm một sợi cỏ non trong miệng, dịu dàng nói: - Buổi sáng vừa mới nhắc tới anh, thậm chí cả cha em cũng bắt đầu bội phục anh rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, xoay người nhìn Tô Dung Dung hỏi khẽ: - Cha em sao lại bội phục anh? - Tám chữ?
Tô Dung Dung nhìn đôi mắt sáng ngời của Sở Thiên, miệng tươi cười: - Thay đổi như chong chóng, trở tay làm mưa.
Sở Thiên cười, xem ra chuyện tối qua cha con nhà họ Tô nhất định đã biết và đánh giá mình rồi. - Sở Thiên?
Một người trung niên khí chất nhã nhăn cúi đầu xuống, tay cầm giáo án cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên vẫn còn dấu vết của bữa sáng ngon lành và phong phú.
Sở Thiên lại cảm thấy mình như là cái banh bao nhân đậu. - Giáo sư Hàn!
Sở Thiên hồ như đã quên vị Giáo sư Hàn đã gặp một lần ở quầy bán bánh bao đến giờ chưa gặp lại, vì bận bịu nên tuần này hắn không lên lớp nghe giảng. Nhìn ánh mắt coi trọng của Giáo sư Hàn, hắn thấy vô cùng xấu hổ. - Thật may là trò còn nhớ tôi.
Giáo sư Hàn vẫn cười vui vẻ: - Sở Thiên, lần trước trò đồng ý đến khóa học của tôi nghe giảng bài, nhưng khai giảng đã mấy hôm tôi vẫn chưa gặp trò. Có phải trò đã quên Giáo sư Hàn này không?
Sở Thiên liếc sang Tô Dung Dung đang cười tủm tỉm, vội giải thích: - Giáo sư, đều là do Sở Thiên có lỗi, hôm nay có giờ học không? - Không có lớp thì lúc này ta cũng không cầm giáo án mà là cầm bánh bao.
Giáo sư Hàn nói đầy ẩn ý.
Sở Thiên cười rồi đột nhiên hỏi: - Tô Dung Dung, hôm nay chúng ta có bận việc gì không? - Không bận gì cả.
Tô Dung Dung lắc đầu thấp giọng nói: - Ta là người không thích nói dối. - Không có việc gì thì tốt rồi.
Giáo sư Hàn cười tủm tỉm kéo Sở Thiên dậy hưng phấn nói: - Đi lên lớp cùng tôi, tôi biết trò là học sinh thiên tài. Tôi muốn đến Đại học Thanh Hoa để thực hiện buổi thảo luận, hôm nay diễn tập trước, muốn học sinh thiên tài này đánh giá giúp. - Em đánh giá?
Sở Thiên có chút kinh ngạc nhìn Giáo sư Hàn: - Giáo sư Hàn quá coi trọng Sở Thiên rồi. - Hôm nay chúng tôi nói về Tằng Quốc Phiên.
Giáo sư Hàn đột nhiên cười khổ một tiếng: - Không phải là ngay cả trò cũng không có hứng thú chứ?
Sở Thiên nhìn thấy thái độ thất vọng của Giáo sư Hàn, mỉm cười đáp: - Sao lại không có hứng thú?
Hắn quay người kéo tay Tô Dung Dung: - Dung Dung, chúng ta đi.
Tô Dung Dung cũng mỉm cười đi theo Sở Thiên về hướng lầu dạy học.
Bước vào giảng đường, Sở Thiên phát hiện lớp học này của Giáo sư là Hàn là dành cho sinh viên năm thứ ba đại học. Sở Thiên và Tô Dung Dung mặt mũi còn non nớt, khiến cho các anh chị khóa trên đều phải thương hại nhìn theo hai người đang đi theo Giáo sư Hàn vào lớp. - Thằng ranh này non quá.
Đây là tiếng lòng thất tình của các đàn chị. - Con nhỏ này quá xấu.
Đây là ánh mắt của đám sinh viên đàn anh.
Tô Dung Dung quay đầu lại cười, khiến tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, cảm thấy xung quanh như bừng sáng.
Sở Thiên và Tô Dung Dung không coi ai ra gì nắm tay nhau ngồi xuống ngay hàng ghế đầu tiên. Thái độ thân mật trìu mến ngọt ngào vô cùng, khiến cho đám sinh viên đàn chị càng thêm nuối tiếc tuổi thanh xuân đã để lại trên giảng đường đại học Thanh Hoa mất một nửa.
Trong lớp học có chừng trăm người, Sở Thiên nằm ghé sát mặt trên bàn, nắm tay Tô Dung Dung, không ghi chép gì mà chỉ nghiêng tai nghe Giáo sư Hàn giảng về lịch sử Tăng Quốc Phiên. Tuy Giáo sư Hàn là Giáo sư về quản lý kinh tế, nhưng kiến thức của ông ta cũng khá phong phú, trong khi giảng bài vẫn thường cài vào ý kiến quan điểm cá nhân, kèm theo những kiến giải sâu sắc, nên những giờ học của ông ta sinh viên thường rất hưng phấn.
Tăng Quốc Phiên, tên thật là Bá Hàm, hiệu Địch Sinh, vốn là người của thôn Hà Diệp nay thuộc tỉnh Hồ Nam, 23 tuổi lấy thân phận tú tài vào huyện, 24 tuổi trở thành cử nhân trong thư viện Nhạc Lộc, thi đình năm Đạo Quang thứ mười tám đứng hàng thứ bốn mươi hai thưởng thân phận tiến sĩ tiến vào Hàn Lâm Viện.
Giáo sư Hàn chỉ lên các hình ảnh chiếu trên màn hình: - Ông ta từng đảm nhiệm Hàn Lâm viện Thứ Cát sĩ, Thị Giảng sĩ, Văn Uyên các, Trực các, Nội Các sĩ, kiêm Lễ bộ Thị lang, hàm thăng Lễ bị Hữu thị lang, Binh bộ Tả thị lang.
Sở Thiên hai mắt sáng rực nhìn Giáo sư Hàn trên bục giảng.
Sau lưng, đám anh chị sinh viên tài hoa hơn người nghe hiểu, nhưng vẫn có cảm giác là như vịt nghe sấm. Sinh viên trường đại học Thiên Kinh gần đây có truyền thống bất thành văn là cứ vặn vẹo bắt bẻ sau đó cùng đồng thanh la ó rồi thích thú nhìn Giáo sư lúng túng xấu hổ. Cho nên các Giáo sư đại học Thiên Kinh đối với đám sinh viên này vừa yêu vừa hận, nhưng cũng biết sinh viên của mình cũng không phải là chỉ làm thế với mình, mà ngay các học giả Giáo sư khác được mời đến đại học Thiên Kinh cũng thường xuyên bị sinh viên đại học giáo huấn.
Có lần Giáo sư Tinh Điều Quốc người Hoa đến đại học Thiên Kinh trao đổi tại giảng đường Nghìn Năm, đang thao thao bất tuyệt bằng tiếng Anh để chứng minh trình độ của mình thì bị một sinh viên không chút khách khí lên tiếng cắt đứt bài diễn thuyết của ông ta, sau đó, bằng thứ tiếng Anh thuần khiết của Luân Đôn mạnh mẽ chỉ ra những chỗ sai sót của vị Giáo sư này. Toàn trường mấy ngàn người cùng đồng thanh la ó ầm ĩ, khiến cho Giáo sư người Hoa khó chịu dị thường, càng làm cho truyền thống "la ó" một cách đầy giễu cợt của đại học Thiên Kinh càng thêm vinh dự.
- Trong lúc quân Thái Bình từ Quảng Tây tấn công Hồ Nam, Khắc Võ Xương vây Trường Sa thắng lợi dễ dàng xuôi theo huyện Giang Châu chấn động Giang Nam. Tháng mười hai năm Hàm Phong thứ hai, Tăng Quốc Phiên phụng mệnh kháng cự Thái Bình quân ở Hồ Nam, trở thành trụ cột trọng yếu trấn áp Thái Bình quân, giữ gìn sự thống trị của vương triều đại Thanh.
Giáo sư Hàn ngày càng hào hứng, giọng điệu ngày càng mạnh mẽ: - Tăng Quốc Phiên là danh thần trong lịch sử thiên triều cận đại sau khi trấn áp khởi nghĩa nông dân Thái Bình Thiên Quốc quy mô lớn nhất trong lịch sử, tự biết công cao hơn chủ mà giấu tài.
Từ đầu đến khi thoái ẩn khỏi quan trường hắn một lòng trung thành với triều đình nhà Thanh, hơn nữa xưa nay hắn tôn sùng Chu lý học, dùng người dạy quân đều có thể kết hợp đạo đức phong kiến cùng nhân tài trí tuệ thành một thể, coi như là một vầng hào quang về đạo đức của lịch sử Trung Quốc cận đại.
Đột nhiên từ phía sau có một người đứng lên nói: - Tăng Quốc Phiên là danh thần sao? Thế mà tôi không biết, chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi.
Toàn phòng học lớn đang im phăng phắc bỗng nhiên vỡ òa ra như ong vỡ tổ. - Tăng Quốc Phiên mà không phải là danh thần sao?
Một sinh viên khác đứng dậy nói thẳng băng: - Tôi thấy bạn chẳng khác gì con chó. - Người ngu xuẩn thì làm sao có thể chế tạo Tương quân tinh nhuệ cường hãn, Tương quân tiếng tăm vang dội cả đất Hồ Nam hàng trăm năm. Bạn thử chế tạo nên bạn xem có được không?
Một sinh viên người Hồ Nam khinh bỉ nói: - Ngay cả Mao gia gia và Tương công công cũng phải khen ngợi Tăng Quốc Phiên. Chẳng lẽ bạn so với trâu còn ngu hơn.
Sở Thiên hiếu kỳ quay lại hy vọng có thể lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng la ó "truyền thống" của đại học Thiên Kinh.
Sở Thiên đang hiếu kỳ nhìn hai chị sinh viên đằng sau đang thì thầm với nhau. Một chị sinh viên dáng người như Dương Quý Phi nói: - Tại sao lại là Tiễn Dương? Tiểu tử này sớm đã đắc tội với toàn thể sinh viên đại học Thiên Kinh. - Nếu không như thế, sao gọi là chó nuôi? Đã là chó thì chung quy lại vẫn thích sủa to.
Một chị có cái eo nhỏ như Triệu Phi Yến bổ sung.
"Chó nuôi" cười lạnh:
- Các cô ăn nói kiểu gì mà như ngoài đường ngoài chợ thế? Không thấy miệng mình đầy ô ngôn uế ngữ sao? Tôi còn chưa nói hắn là tay sai của Mãn Thanh, vì triều Thanh mục nát mà tận lực trấp áp Thái Bình Thiên Quốc thay đổi tiến trình lịch sử. Sở dĩ nói ông ta ngu ngốc là vì đã trấn áp Thái Bình Thiên Quốc về sau nắm binh quyền nhưng lại không dám tạo phản, dùng thực lực của ông ta chắc chắn đủ sức lật đổ triều đình nhà Thanh.
Giáo sư Hàn cười khổ, biết tiết học này bắt đầu thành cuộc chiến nước bọt. Ông ta hắng giọng nói: - Có người nào trả lời được câu hỏi của bạn đồng học không? Trả lời tốt cuối kỳ tôi cho thêm 5 điểm
Giáo sư Hàn khen thưởng rất quái chiêu, năm phần là một con số đủ để nâng cấp thành tích học tập lên rất nhiều, nên đám sinh viên bắt đầu yên tĩnh trở lại. Không phải họ không muốn có năm điểm đó, càng không phải là không muốn phản bác chó nuôi, mà vấn đề là câu hỏi thật sự không dễ trả lời trong khoảng thời gian ngắn.
Giáo sư Hàn thấy sinh viên đã im lặng, nhẹ nhàng thở ra, bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên vẻ mặt tươi cười, lập tức gọi: - Sở Thiên, cậu có thể trả lời hay không?
Sở Thiên thấy Giáo sư Hàn trực tiếp gọi mình, lập tức cảm thấy vô số ánh mắt dồn cả vào mình. Hiển nhiên, cái tên Sở Thiên này sớm đã nhập tâm, mặc dù không trực tiếp gặp nhưng cũng biết hắn là thiên tài trong truyền thuyết. - Thí sinh thiên thì sao chứ?
Vì muốn nổi tiếng, thời gian gần đây chó nuôi tận hết sức lực phản bác mọi người để thu hút sự chú ý. Huống chi bên cạnh Sở Thiên có người đẹp như vậy, nên tranh thủ khoe khoang: - Hay là không có cách nào phản biện câu hỏi của ta?
Sở Thiên thấy vẻ mặt cậu ta đắc ý cũng không ưa gì, nên buông bàn tay trắng như nhọc của Tô Dung Dung ra, bẻ bẻ cổ tay đứng lên lạnh nhạt nói: - Được, Tiễn Dương học trưởng, hôm nay để tiểu tử tới bác lẽ lời nói sai trái của anh, đắc tội rồi.
Đám học trưởng học tỷ nhìn thấy Sở Thiên ăn nói tự nhiên, bên trong mang theo ngạo khí, đều không tự chủ được muốn xem học đệ thiên tài bác lẽ lại "chó đẻ" thế nào, nhìn xem phải chăng Sở Thiên danh xứng với thực. - Được, ngươi đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên không tạo phản.
Tiễn Dương nghe được Sở Thiên gọi quan điểm của cậu ta là lời nói sai trái, trong lòng nổi giận, không khách khí: - Tốt nhất có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ. - Được. Trước tiên anh ta đưa ra lý do Tằng Quốc Phiên tạo phản.
Khuôn mặt Sở Thiên mang theo nụ cười bình tĩnh nói: - Tốt nhất cũng có chứng cứ xác thực mà không phải thêu dệt vô cớ.
Mọi người trong phòng học đều không tự chủ được nở nụ cười, cảm thấy Sở Thiên tự ngạo khiến người ta rất hả giận, đều mang theo vẻ nhạo báng nhìn qua Tiễn Dương.
Sắc mặt "chó đẻ" biến đổi, quyết định không chiến tranh miệng, trước câu hỏi của Sở Thiên á khẩu không trả lời được, sau đó lại muốn làm hắn nhục nhã, vì vậy mở miệng nói:
- Sau khi bình định Thái Bình Thiên Quốc, Tằng gia gần như là gia tộc đệ nhất thiên hạ, em trai làm Tổng đốc, anh trai là Đại sĩ kiêm Tổng đốc Lưỡng Giang, nửa số đốc phủ thiên hạ sản sinh từ gia tộc họ, thực lực trong quân đội càng không cần phải nói, hơn ba mươi vạn binh lực toàn bộ đều là dũng mãnh thiện chiến. Mà quân đội Bát Kỳ Mãn Thanh lúc đó đã sớm không chịu nổi một kích, một mạnh một yếu, giương cờ tiến lên phía Bắc đả đảo chính phủ Mãn Thanh hoàn toàn dễ như trở bàn tay. - Học trưởng quả nhiên học thức uyên bác tài trí hơn người.
- Vậy để tiểu tử tới nói cho anh biết đối với sự chèn ép của người phương Tây chính phủ Mãn Thanh mềm yếu vô năng. Nhưng đối với phòng chống quan người Hán lại đa mưu túc trí có rất nhiều biện pháp, lúc ấy mặc dù binh lực Tương quân chiếm ưu thế tại mấy tỉnh Giang Nam, nhưng quan binh triều đình nhà Thanh chiếm cứ thượng du sông Trường Giang, Phú Minh A, Phùng Tử Tài thủ Dương Châu, Trấn Giang; Tăng Cách Lâm đóng quân Việt Hoàn, điều này rõ ràng là chính phủ nhà Thanh sớm có phòng bị đối với Tương quân.
Giáo sư Hàn rót chén nước vừa từ tốn thưởng thức, vừa hứng thú nhìn trận khẩu chiến đang diễn ra trước mắt.
Tiễn Dương nghe được Sở Thiên trả lời nhẹ nhàng, khẽ hừ khinh thường nói:
- Vậy thì sao? Lâm Phong Tường dẫn hai vạn quân Thái Bình cũng có thể tiến lên phía Bắc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Hơn ba mươi vạn binh lực của Tằng Quốc Phiên đủ để càn quét quân đội Bát Kỳ của triều đình nhà Thanh. Huống chi bộ hạ Tằng Quốc Phiên trên dưới đều đồng lòng ủng hộ Tằng Quốc Phiên lên ngôi sau chiến dịch An Khánh. Lại nói Hồ Lâm Dực, Tả Tông Đường đều thuộc về phái ủng hộ lên ngôi. Phái ủng hộ lên ngôi Quách Tùng Đảo, Lý Thứ Thanh đều như vậy. Lý Thứ Thanh mượn lập công viết cho Tằng Quốc Phiên: "Vương Hầu không phân biệt, Đế Vương có thực". Hồ Lâm Dực mượn ngày sinh của Tằng Quốc Phiên viết: "Dùng thủ đoạn lôi đình, tâm địa Bồ Tát mới"; Tả Tông Đường từng có một lần dùng hạc trên thần đỉnh nói: "Thần căn cứ tại đức. Sức nặng của đỉnh có thể hỏi khói!" Bành Ngọc Lâm thì trực tiếp viết cho Tằng Quốc Phiên: "Đông Nam nửa bên vô chủ, lão sư không có ý sao?".
Tuy rằng tính tình Tiễn Dương khiến người ta khó tiếp nhận, nhưng ai cũng không thể phủ định người này quả thực có kiến thức về lịch sử, lập tức đều nhìn Sở Thiên phản bác anh ta thế nào, mọi người đều mơ tưởng Sở Thiên khiến Tiễn Dương á khẩu không trả lời được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Sở Thiên khẽ lắc đầu nhìn học trưởng học tỷ, nhàn nhạt nói:
- Tương quân được xưng ba mươi vạn, Tằng Quốc Phiên có thể điều động chỉ vẻn vẹn hơn mười vạn, trong đó Chương Hoài quân của Lý Hồng từ trước khi Thái Bình Thiên Quốc chưa diệt vọng đã dựng riêng một ngọn cờ. Tả Tông Đường lên ngôi chỉ là thăm dò, nếu không cũng sẽ không tự lập Sở quân, Trầm bảo Trinh Giang Tây cũng nắm binh tự lập, bọn họ chắc chắn sẽ không vì Tăng Quốc Phiên khăng khăng một mực tình ngay lý gian mà thoát khỏi hiềm nghi, một khi Tăng thị tạo phản, đánh tích cực nhất chỉ sợ sẽ là những môn sinh của Vũ Dực Dĩ Phong.
Thật sự là rất có tình có lý! Các sinh viên nữ nhao nhao gật đầu, cậu em này quả nhiên là có trình độ.
Tiễn Dương mặt đỏ bừng, sau khi do dự nửa ngày, chuyển ánh mắt nói: - Sau khi Tăng thị đánh bại Thái Bình Thiên Quốc, danh vọng thực lực đạt tới đỉnh phong, Lý Tú Thành bị bắt tự nói ra, nếu như lúc ấy Tằng Quốc Phiên lựa chọn cách làm của Triệu Khuông Dận, khoác hoàng bào, liên hợp Lý Tú Thành đã đầu hàng, dù cho Tương quân chỉ có mười vạn, nhưng lại thêm quân Thái Bình, tự hỏi ai có thể ngăn cản?
Mọi người gật đầu, chó đẻ nói cũng đúng sự thật, tuy quân Thái Bình bị trấn áp, vốn dùng danh vọng Lý Tú Thành hiệu triệu quân Thái Bình các nơi quy thuận cũng là chuyện dễ dàng, Tằng Quốc Phiên hợp tác với Lý Tú Thành, phần thắng vẫn rất lớn.
Sở Thiên duỗi người:
- Đối với lời nói vô tri, ta khinh thường phản bác, nhưng hôm nay phá lệ với anh. Thế lực của Lý Tú Thành là con dao hai lưỡi, mặc dù có giá trị quân sự, nhưng một khi tiến hành lợi dụng, ảnh hưởng quá lớn đến danh vọng của Tằng Quốc Phiên, quan lại cấp dưới Tằng thị đều tuân thủ nghiêm ngặt giáo lý giai cấp địa chủ phong kiến, một khi muốn dùng những kẻ trong lòng bọn họ coi là phản nghịch, chỉ sợ không đợi chính quyền nhà Thanh tới tiêu diệt thì bên trong đã rối loạn.
Đám sinh viên đàn chị không tự chủ được gật đầu. Giáo lý phong kiến tuy rằng không phải là thứ gì tốt nhưng cũng đã thấm sâu vào tư tưởng của bọn họ.
- Huống chi Lý Tú Thành nếu không cùng Tăng Quốc Phiên hợp tác, tất nhiên có thể nhân cơ hội hiệu triệu hơn mười vạn quân Thái Bình còn sót lại quy thuận, nhưng một khi hợp tác cùng Tăng Quốc Phiên, chỉ sợ Lý Tú Thành ngay cả cái bóng của quân Thái Bình cũng không thể thấy. Nói gì tới chuyện quân Thái Bình nguyện ý giết chết huynh đệ của mình để hợp tác với Tăng Quốc Phiên?
Giáo sư Hàn tán dương nhìn Sở Thiên, quyết định sẽ sửa giáo án theo quan điểm của Sở Thiên để tăng khả năng hấp dẫn sinh viên. - Cậu nói những chuyện có thể xảy ra đó đều là giả thiết. Hơn nữa, giả thiết xấu nhất, nếu như Tăng Quốc Phiên thật sự tạo phản thì tình huống có lẽ sẽ không tệ đến vậy?
Tiễn Dương cố đấm ăn xôi vớt vát chút sĩ diện, nhưng kết quả là một trận la ó vang lên ầm ĩ.
Sở Thiên nhịn không được cười lên hồi lâu, mới bình tĩnh trở lại, cười đáp: - Tiễn Dương học trưởng, là anh giả thiết Tằng Quốc Phiên tạo phản, hết thảy căn cứ vào sự thật triển khai giả thiết, anh phải biết rằng tạo phản sẽ mất đầu, sẽ liên lụy cửu tộc, anh cho rằng nhà nào cũng tạo phản à? Thua có thể làm lại từ đầu sao? - Nhưng nói không chừng họ thật sự khăng khăng một mực?
Tiễn Dương thật không ngờ Sở Thiên lại thuộc lòng lịch sử, vấn đề khó đưa ra lại bị Sở Thiên hóa giải đơn giản, trong lòng hơi giật mình, cẩn thận nghĩ lại cũng không cam chịu, lập tức lớn tiếng nói, tựa như giọng điệu cao hơn một phần, lời nói ra càng có sức thuyết phục: - Lòng người rất khó hiểu được, huống chi cầu phú quý trong nguy hiểm.
Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng lắc đầu: - Lòng người thứ này quả thật khó mà nói.
Gã lập tức cười xấu xa: - Tiễn Dương học trưởng, tôi bỏ một đồng, anh bỏ một đồng, chúng ta cùng mua một tấm vé số, nếu như trúng năm trăm vạn, tôi muốn bốn trăm vạn có được hay không? Dù sao một đồng của anh lợi nhuận một trăm vạn cũng rất có lợi. - Nói nhảm, cùng bỏ ra một đồng, lại muốn bốn trăm vạn.
Tuy Tiễn Dương không biết vì sao Sở Thiên nói tới mua vé số, nhưng nghe phương án ăn chia của Sở Thiên, gã không tự chủ được cảm thấy phẫn nộ: - Nằm mơ à, tôi tình nguyện không mua, cũng không hùn vốn với cậu.
Sở Thiên nở nụ cười má lúm đẹp mê người. Có người nói:
- Lòng người là thứ khó dò nhất. Lòng người vốn coi năm trăm vạn là chuyện tốt. Tiễn Dương học trưởng, dù là một đồng được vạn lần hồi báo, nhưng trước khi hai người chưa trúng năm trăm vạn đã tồn tại mâu thuẫn, xin hỏi Tiễn Dương học trưởng, hai người chúng ta đã khó hợp ý như vậy, thì Tằng Quốc Phiên sao có thể đoàn kết hơn mười vạn lòng người?
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Đám sinh viên đàn anh đàn chị thán phục nhìn Sở Thiên, ví von lòng người phức tạp như thế vậy mà Sở Thiên dùng ví dụ nhỏ liền phác họa ra, quả thực là thiên tài. - Cho nên, cả nguyên nhân khách quan và chủ quan đều chứng minh rõ: Nếu như Tăng Quốc Phiên tạo phản hẳn là chết không thể nghi ngờ.
Sở Thiên tổng kết mấy câu: - Bởi vì Tăng Quốc Phiên không tạo phản mà cho rằng ông ta ngu ngốc thì tôi chỉ có thể nói rằng, kẻ nói câu đó mới thực là ngu ngốc.
Giáo sư Hàn vỗ tay khơi mào, đám sinh viên đàn anh đàn chị lập tức rào rào như thủy triều dâng. Vừa hả hê nhìn Tiễn Dương vừa tán thưởng Sở Thiên tài hoa hơn người, tự biết mình còn thua kém hắn xa.
Sắc mặt Tiễn Dương đỏ bừng muốn nói gì rốt cuộc không tìm ra bất cứ luận điểm nào để phản bác. Cứ như vậy, cảm giác thất vọng chán chường vô cùng. Mình đường đường là sinh viên năm ba đại học lại bị một lính mới toe cái cho á khẩu không nói được câu nào, cậu ta chán nản ngồi xuống, bỏ cuộc.
Càng khiến cho đám sinh viên đàn chị điên lên là vì sau khi Sở Thiên vừa ngồi xuống, Tô Dung Dung liền hôn nhẹ lên mặt hắn, tỏ vẻ "khen thưởng" cho hành động lần này. Việc làm đó khiến cho mọi người lại vỗ tay điên cuồng, không ít người đã nghĩ đến cụm từ Nụ hôn của tài tử giai nhân.
Tô Dung Dung dựa sát người vào Sở Thiên, đón nhận ánh mắt hâm mộ từ bốn phía.
Giáo sư Hàn cũng cười không ngậm miệng lại được, hôm nay kéo được Sở Thiên đến lớp học quả nhiên là đã đem đến cho lớp học không khí chưa từng có.
Sở Thiên và Tô Dung Dung phải rất khó khăn mới thoát ra được bãi cỏ bên ngoài phòng học. Điện thoại Sở Thiên khẽ rung lên, đầu dây vang lên giọng nói của Lý Thần Châu: - Sở Thiên, tối mai, 8h, vui lòng đến tiểu viện Chu gia dự tiệc. - Chẳng lẽ lão gia muốn cám ơn tôi?
Sở Thiên nhàn nhạt hỏi: - Vì chuyện tối ngày mười sáu?
Trong lòng Sở Thiên có vài phần nghi hoặc, với tính cách của Chu Long Kiếm sẽ không vì việc nhỏ mà mời mình ăn cơm đâu? Chẳng lẽ lại lôi kéo mình?
Lý Thần Châu cười xởi lởi: - Tối ngày mai tổ chức yến hội, mời ba người cậu, Lâm Đại Pháo, và Chu Triệu Sâm.
Sở Thiên hơi sững người lại, lập tức lạnh lùng nói: - Được, tôi nhất định đến đúng giờ.