Tần Thành bụm răng trong miệng đã lung lay chịu đau hét: - Có bản lĩnh chờ đó. - Thằng nhóc, mày có bè phái không? Có bè phái thì bảo lão đại mày ra, hôm nay ông dọn cửa đường bọn mày ngồi chỗ của lão đại bọn mày.
Hắc Sơn Đao tiến lên trước hai bước, Tần Thành sợ lùi lại mấy bước. Bọn Hắc Sơn Đạo đắc ý cười lên chỉ Tần Thành xem thường nói:
- Không có bè phái cũng không sao, cứ gọi điện thoại gọi cứu binh triệu tập tiếp viện, bất luận đến bao nhiêu người, ta đều một chiêu thu dọn bấy nhiêu. Khó được ra Bắc Kinh hưởng không khí trong lành, thì sợ bọn con rùa chúng mày dài mắt rồi. Để tao nói sơ qua, chỗ này không có ai đánh thắng tao, bây giờ bọn mày đừng đi, đàn ông dập đầu, phụ nữ bồi ngủ.
Sở Thiên không có gì, nhẹ nhàng đi tới phía sau Tô Dung Dung ôm lấy thắt lưng của cô, nhàn nhạt nói: - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên đã đến trong lòng thở nhẹ ra, dịu dàng nói: - Nói ra thì không dài, đều là Liễu Yên uống rượu, uống điên rồi trêu chọc người ta, kết lấy thù oán nhưng đối phương cũng thật sự quá ngạo mạn.
Thì ra tối nay mọi người đều vui vẻ uống rượu, Liễu Yên càng không giống mình ngày thường. Sau khi uống mấy chay bia Đức vào bụng thì bắt đầu trở nên điên cuồng, vặn vẹo uốn éo xung quanh, tỏ ra vô cùng phong tình. Xung quanh tuy có không ít đàn ông nhìn với con mắt háo sắc, nhưng nhìn thấy quần áo của bọn Liễu Yên đều biết những tuấn nam mỹ nữ này có chút địa vị.
Bọn Hắc Sơn Đao bên cạnh cũng uống một tá bia lót bụng, tâm tình cũng bắt đầu trở nên tăng vọt, nhìn thấy Liễu Yên bên cạnh hiện ra vô cùng phong tình không ngừng huýt sáo mấy tiếng miệng hơi cười điểu. Liễu Yên đã say ngà ngà tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ những đàn em bình thường háo sắc này, cầm chai bia trên bàn lên thì đập bể đi qua, tuy không có đập trúng bọn Hắc Đạo Sơn nhưng nước bia văng lên người của Hắc Sơn Đao.
Thế là bọn Hắc Sơn Đao tuy quần áo bình thường nhưng khí thế lại không bình thường, nhìn thấy Liễu Yên đổ bia lên người mình không nói lời nào, thì xông qua đá ngã bàn của của bọn Liễu Yên. Đổi lại lúc bình thường, bọn Liễu Yên cũng không chịu để yên, bây giờ đã uống tới say ngà càng là thêm tức giận. Bọn Tần Thành bảy tám người đàn ông lập tức nhào lên, kết quả Hắc Đạo Sơn người ta đơn độc xuất chiến thì đánh bọn chúng như hoa rơi nước chảy. Một quyền đánh bay Tần Thành, một chân đá đã ngã Lang Côn phong hiểm và bọn người khác xông lên cũng bị câu quyền đánh cho răng rơi đầy đất. Sau khi miệng hô một tiếng làm phấn chấn tinh thần đánh bọn người còn lại đến mức bọn chúng khóc kêu cha gọi mẹ.
Tô Dung Dung nhìn thấy tình hình không bình thường, nghĩ tới đầu tiên là tìm Sở Thiên mà không phải là cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, hắn tất nhiên nhìn ra vẻ kiêu ngạo của bọn Hắc Sơn Đao, thiếu niên kiêu ngạo lại có thân thủ kiệt xuất tìm tới thế giới phồn hoa của Bắc Kinh há gì không thể không cuồng ngạo? Mà bọn Liễu Yên lại vừa đúng lúc trở thành dây dẫn kích nổ cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại - Bọn mày vẫn không có cứu viện à?
Hắc Sơn Đao vừa vung tay, người phía sau quay người từ phía sau cầm chai bia lên ném cho anh ta. Hắc Sơn Đao nghe tiếng mà đoán vị trí, cũng không quay đầu lại đón lấy chai bia. Sau đó trút vào miệng uống mấy ngụm, cười khinh miệt nói: - Cho bọn mày thêm mười phút tìm không được lão đại đến, thì tao sẽ dẫn mấy cô gái này của chúng mày đi.
Người xung quanh nhìn thấy Hắc Sơn Đao mới tới Bắc Kinh lại cuồng ngạo như vậy, trong lòng bắt đầu có phản cảm, nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Hắc Sơn Đao còn động tác đón lấy bia lúc nãy thì trong lòng lại bắt đầu chìm xuống.
Sắc mặt của bọn Tần Thành bắt đầu trở nên sợ hãi, bọn họ tin Hắc Sơn Đao chân trần đánh thiên hạ này thật sự dám cướp đi bọn người Liễu Yên, không khỏi nhìn xung quanh không có cứu binh đến. Bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên đang đứng sau lưng Tô Dung Dung trên mặt lập tức sáng lạn lên, lòng bất an dần dần buông xuống.
Bọn Lang Côn lôi kéo Liễu Yên chỉ vào Sở Thiên rõ ràng muốn Liễu Yên đi cầu xin Sở Thiên, sắc mặt Liễu Yên cũng vừa vui lập tức lại lờ mờ, lại cần Sở Thiên mới có thể qua ải không? Chẳng lẽ bọn Lang Côn hết cách rồi sao? - Thằng nào không biết sống chết phá đám cuộc vui của ông hả?
Một tiếng quát hung mãnh từ cửa truyền đến, lập tức đi vào mười mấy người vạm vỡ mặt trái xâm một con rồng đen dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hét lên: - Chẳng lẽ không biết đây là vùng của Vương Hạo Nam tao à? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của hội Hắc Long à?
Vương Hạo Nam vừa vào thì liền báo tên tuổi, sợ mọi người không biết mình là người của hội Hắc Long. Trên mặt bọn Hắc Sơn Đao trước là sửng sốt, liền sau đó vui mừng hẳn lên, cuối cùng có bang phái xuất hiện tấn công bọn họ hay thu phục bọn họ, đối với đề cao tên tuổi của mình ở Bắc Kinh tương đối có lợi.
Thế là ánh mặt của Hắc Sơn Đao từ trên người bọn Liễu Yên thu lại, cảm thấy mình đối phó đám con cháu ăn chơi trác táng này thật sự có mất thân phận của mình, thế là quay đầu nhìn Vương Hạo Nam lạnh lùng nói: - Bà mẹ nó, mày nói ai không biết sống chết? Nói cho mày biết tối nay tao nhất định phải phá chỗ này. Tốt nhất chúng mày nhanh chóng thần phục tránh tao đánh chúng mày thành tàn phế rồi mới xin tha.
Sắc mặt Vương Hạo Nam biến đổi lớn, lúc nhỏ gã bị người ta dùng ngôn ngữ này nhục mạ, trên mặt không khỏi kích động hẳn lên. Hình xăm hắc long xung quanh bắt đầu lay động, rõ ràng gã vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thần sắc khẩn trương của bọn người Hắc Sơn Đao biết đối phương có lai lịch, thế là theo quy luật giang hồ hét: - Xin hỏi người anh em uống nước ở đâu? Đốt củi ở đâu?
Bọn Hắc Sơn Đao sửng sốt không biết trả lời thế nào.
Sở Thiên biết đây là tiếng lóng, chính là thăm dò đối phương có phải là bang đệ tử có chỗ dựa không, thế là hơi mỉm cười hững hờ trả lời: - Không cần hỏi nữa bọn họ không phải đệ tử của Hổ Bang.
Trả lời của Sở Thiên thoạt nhìn vô ý chân thật, nhưng ngược lại gây nên nghi ngờ trong lòng Vương Hạo Nam. Mấy người này không dám trả lời, chẳng lẽ trong lòng có quỷ? Tại sao người thanh niên này mạnh miệng nói bọn họ không phải là đệ tử của Hổ bang, chẳng lẽ là giấu đầu hở đuôi? Bọn họ chính là đệ tử Hổ Bang đến quán bar gây rối?
Vương Hạo Nam biết mấy ngày nay hội Hắc Long và Hổ Bang ngấm ngầm đánh đấu, bây giờ nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao có chút thần sắc cổ quái, còn có lời giải thích đặc biệt của Sở Thiên, trong lòng hoàn toàn cho rằng bọn Hắc Sơn Đao là đệ tử Hổ Bang.
Sở Thiên nhìn thấy thần sắc của Vương Hạo Nam biết lời nói của mình hiệu nghiệm rồi, thế là đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bọn Hắc Sơn Đao không rõ tình hình quét nhìn Sở Thiên mấy cái, thì trừng trừng nhìn Vương Hạo Nam. Sở Thiên trong mắt bọn họ chính là một tên ăn chơi trác táng, bóp chết hắn giống như bóp chết con kiến.
Nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao trừng mắt nhìn mình, sắc mặt Vương Hạo Nam liền thay đổi sau đó hét lên: - Bọn mày là ai, ở địa bàn của hội Hắc Long kiếm chuyện chính là tìm cái chết. Tối nay ông mang bọn này đi khỏi chỗ này mới không làm hội Hắc Long thất vọng. - Hội Hắc Long cái bà mẹ nó? Ông hôm nay biến nó thành Ô Long hội.
Hắc Sơn Đao uống hết chai bia rồi ném xuống đất chỉ Vương Hạo Nam nói: - Cho bọn mày mở rộng tầm mắt, Tam Thái Tử là làm thế nào rút gân rồng lột da rồng.
Vương Hạo Nam không có nói gì bỗng nhiên vung tay, mười mấy người đàn ông vạm vỡ giống như hổ xông tới bọn Hắc Sơn Đao. Hắc Sơn Đao cười lạnh mấy tiếng, bước chân vừa di chuyển lập tức sau đó nhảy lên, hai chân giao nhau đá lên người hai đàn ông trước mặt, người đàn ông thân hình như hổ tuy vóc người khôi ngô nhưng cũng khó chịu được sức tấn công cực lớn của Hắc Sơn Đao, trọng tâm không vững ngã về phía sau đè lên thân của mấy người phía sau làm nháo nhào ngã một đám.
Sở Thiên không thể không thừa nhận tên Hắc Sơn Đao này quả thật hung hãn mạnh mẽ, một mình đứng giữa mười mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ giống như con thuyền đơn độc trong biển, nhưng con thuyền đơn độc này chính là sừng sững không ngã. Không tới mấy phút mười mấy người đàn ông hung thần ác sát tất cả bị gã đánh ngã xuống đất, kêu thảm thiết không dậy nổi. Hắc Sơn Đao vừa nãy đối phó bọn Liễu Yên đã hạ thủ lưu tình, bằng không những tiểu thư công tử đó sớm đã nửa chết, nửa sống rồi.
Tô Dung Dung từ lúc Sở Thiên xuất hiện ở bên cạnh cô, cô đã hoàn toàn không có chỗ nào gọi là sợ hãi. Cô biết cho dù trời sập xuống cũng có Sở Thiên giúp cô chống đỡ, cô dịu dàng dựa vào Sở Thiên xem sóng gió mãnh liệt trước mắt. - Bà mẹ nó, lại là phế vật vô dụng.
Hắc Sơn Đao vô cùng đắc thắng mang mấy phần uể oải nói: - Bà mẹ nó, Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, điều này làm ông quá kiêu ngạo rồi.
Người xung quanh Hắc Sơn Đao cười ầm lên, người khác lại trầm mặt không biết làm sao.
Liễu Yên mang theo cảm giác say đi tới bên cạnh Sở Thiên kéo Sở Thiên tới một góc, nữa say mê cắn vào tai của Sở Thiên nói: - Tiểu tử đánh hạ cái thằng kiêu ngạo đó cho tôi, tối nay bà cô là của cậu.
Liễu Yên vừa nói vừa lộ ra cái rãnh trắng noãn tỏa mùi hương như ẩn như hiện mê hoặc Sở Thiên.
Sở Thiên hơi sửng sốt vẫn kìm chế mình, lập tức nhìn ánh mắt say ngà của Liễu Yên đẩy cô ấy ra, nhàn nhạt nói: - Cô uống say rồi.
Sở Thiên nói xong thì chậm rãi đi về bên cạnh Tô Dung Dung, hoàn toàn không có suy nghĩ lời nói lúc nãy của Liễu Yên. Đừng nói Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng của Tô Dung Dung, huống hồ Sở Thiên không muốn đi đối phó bọn Hắc Sơn Đao, mấy người này tuy càn rỡ nhưng người ta có thực lực.
Vương Hạo Nam suy nghĩ một lát liền cắn răng cắn lợi tức giận hét lên xông tới Hắc Sơn Đao. Nếu có thể làm tới tiểu đầu mục, thân thủ tất nhiên có cái thế như vậy. Nhưng Hắc Sơn Đao nhẹ nhàng lắc đầu hừ một tiếng xem thường: - Mày không được, mày không phải đối thủ của tao.
Hắc Sơn Đao vừa nói vừa đi nghênh tiếp, nắm tay thẳng tắp vươn ra nhắm ngay Vương Hạo Nam đánh ra một quyền."Ầm" một tiếng, Hắc Sơn Đạo không chút nhúc nhích, Vương Hạo Nam lại giống như diều đứt dây ngã ra ngoài giãy dụa đứng lên, tay phải cũng không còn lực giơ lên mặt, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Hắc Sơn Đao quay đầu nhìn Sở Thiên khẽ động, Hắc Sơn Đao xương cốt dị thường đột nhiên xông ra, rõ ràng là phản cốt trời sinh, Hắc Sơn Đao từ từ đi tới Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam sợ hãi lùi lại sau mấy bước, tay trái sờ được một cai bia lại lần nữa hung hãn hét một tiếng co rút con rồng đen xăm trên mặt xông tới Hắc Sơn Đao. Trên mặt Hắc Sơn Đao hiện ra vẻ không nhịn được, không tránh bất cứ chai bia nào nện lên đầu mình, sau đó một tay nện lên vai của Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam hoàn toàn bay ra ngoài, lần này bất luận giãy dụa thế nào cũng không đứng lên nổi. - Con mẹ nó, gọi lão đại bọn mày đến.
Hắc Sơn Đao hét lên: - Đều là phế vật. - Tránh ra cảnh sát đến!
Không biết ai gọi đến, lập tức tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người của quán bar hỗn loạn một trận lũ lượt bỏ đi. Tuy không phải bọn họ gây chuyện, nhưng sợ bị bắt tới đồn cảnh sát hỏi làm ghi chép, đó là khá phiền phức. Ban quản lý bên trong quầy bar đang cầm máy tọa đàm, bên trong, tiếng còi cảnh sát vui mừng vang lên. Anh ta nhìn thấy bọn Vương Hạo Nam lập tức sử dụng chiêu phải giết tuyệt, đến lui địch bỏ đi.
Bọn Hắc Sơn Đao hung hăng nhìn bọn Vương Hạo Nam trên đất, lại nhìn miệt thị bọn Tần Thành, liền theo mọi người rời đi, bọn họ cũng không muốn dính vào cảnh sát.
Sở Thiên vỗ vỗ vai của Tô Dung Dung, mỉm cười nói: - Dung Dung, em về trước đi, anh đi một chút sẽ trở về.
Tô Dung Dung giỏi hiểu lòng người gật đầu giọng dịu dàng nói: - Cẩn thận.
Sở Thiên thản nhiên cười đi về hướng bọn Hắc Sơn Đao bỏ đi.
Liễu Yên lộ ra thần sắc nửa say nửa tỉnh nhìn Sở Thiên bỏ đi.
[hide]
Sở Thiên đi đến ‘Vô Sắc quán bar’ thời điểm toàn bộ quán bar đã một mảnh hỗn độn quán bar hai bên trái phải đứng đấy vô số mê say người xem trước sau tức thì giằng co lấy hai nhóm người một đám đúng chật vật Liễu Yên bọn hắn một đám đúng kiêu ngạo ngũ người trẻ tuổi.
Tần Thành mấy cái nam sinh đã mặt mũi bầm dập khóe miệng đã chảy máu tươi y phục hoa lệ cũng đã lôi kéo không còn hình dáng trong mắt lóe ra phẫn nộ cùng không cam lòng hiển nhiên là ăn hết đối phương thua thiệt lớn.
Ngũ người trẻ tuổi ăn mặc bình thường y phục trên người cộng lại có lẽ bất quá trăm nguyên nhưng trên người ngạo khí thần sắc liều lĩnh lại dị thường bắt mắt Tần Thành bọn hắn ngang ngược càn rỡ theo chân bọn họ so sánh với đến hoàn toàn chính là bầy người hầu.
“Một đám không biết sống chết hoàn khố tử nữ vậy mà cùng ta Hắc Sơn Đao kiêu ngạo.” Vì cái gì người trẻ tuổi lý lấy đầu trọc nhe răng cười nói: “Quả thực là không biết chết sống không phải mãnh liệt Long bất quá Giang lão tử cũng dám đạp vào kinh thành ba phần địa không có tuyệt chiêu đặc biệt thực lực có thể theo nam phương tới đây đoạt các ngươi người phương bắc bát cơm sao?”
Chung quanh người xem hiện tại mới hiểu được nguyên lai cái này mấy cái quần áo bình thường tiểu tử là tới kinh thành đến đập quán trách không được như thế kiêu ngạo.
Tần Thành bụm mặt trong miệng hàm răng đã buông lỏng chịu đựng đau đớn gào thét: “Có bản lĩnh chờ.”
“Tiểu tử? Ngươi đang ở đây không tại giúp đỡ? Đang giúp để cho nhĩ lão lớn đi ra lão tử đêm nay liền bưng các ngươi đường khẩu ngồi các ngươi vị trí lão Đại.” Hắc Sơn Đao tiến lên trước hai bước Tần Thành kinh hãi lui về phía sau vài bước Hắc Sơn Đao bọn hắn cười đắc ý chỉ vào Tần Thành khinh thường nói: “Không tại giúp đỡ cũng không cái gọi là cho dù gọi điện thoại hô cứu binh triệu tập tiếp viện vô luận đến bao nhiêu người bản thân đều cùng một chỗ thu thập nhiều ít khó được đi ra kinh thành thấu khẩu khí thật sự sợ các ngươi bọn này cháu con rùa dài quá nhãn không chọc ta ta đem lời đặt xuống ở chỗ này không ai đánh thắng ta đêm nay các ngươi cũng đừng rời đi nam nhân dập đầu nữ nhân cùng ngủ.”
Sở Thiên không nói gì nhẹ nhàng đi đến Tô Dung Dung đằng sau ôm eo của nàng nhàn nhạt nói: “Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra tình?”
Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên đã đi đến trong nội tâm dãn ra một hơi ôn nhu nói: “Lại nói tiếp lời nói không dài đều là Liễu Yên uống rượu uống điên rồi trêu chọc đến nhân gia kết xuống cừu oán không qua đối phương cũng thật sự quá kiêu ngạo rồi.”
Nguyên lai đêm nay tất cả mọi người thật vui vẻ uống rượu Liễu Yên càng là đem mình rót không còn hình dáng mấy chi nước Đức bia đen tiến vào bụng về sau liền trở nên điên cuồng lên giãy dụa eo thon ở bên cạnh hiển thị rõ phong tình chung quanh mặc dù có không ít nam nhân quăng đến háo sắc ánh mắt nhưng thấy đến Liễu Yên bọn hắn quần áo cũng biết những thứ này tuấn nam mỹ nữ có chút địa vị.
Hắc Sơn Đao bọn hắn đã ở bên cạnh uống rượu một tá bia vào trong bụng tâm tình cũng trở nên tăng vọt đứng lên nhìn thấy Liễu Yên ở bên cạnh cố gắng hết sức hiện phong tình ngăn không được thổi vài tiếng huýt sáo cười cợt vài câu đã say chuếnh choáng Liễu Yên tự nhiên không cách nào dễ dàng tha thứ những thứ này bình thường đệ tử háo sắc sắc mặt cầm lấy trên bàn chai bia liền đập tới mặc dù không có đập trúng Hắc Sơn Đao bọn hắn nhưng nâng cốc hất tới Hắc Sơn Đao trên người.
Vì vậy Hắc Sơn Đao bọn hắn tuy nhiên quần áo bình thường nhưng khí thế cũng không bình thường nhìn thấy Liễu Yên nâng cốc hất tới trên người mình không nói hai lời liền xông lại đá ngả lăn Liễu Yên bọn hắn cái bàn đổi thành bình thường Liễu Yên bọn hắn cũng sẽ không từ bỏ ý đồ hiện tại đã uống đã nửa say càng thêm đúng lửa giận tùng nấu Tần Thành bọn hắn bảy tám cái nam tử lập tức nhào tới kết quả nhân gia Hắc Sơn Đao một mình xuất chiến thì đem bọn hắn đánh cho hoa rơi nước chảy một quyền đem Tần Thành đánh bay một cước đá ngả lăn Đường Hiểm Phong Lang Côn đi theo những người khác xông đi lên cũng bị trái đấm móc đánh cho răng rơi đầy đất miệng sau nhất cổ tác khí đem những người còn lại một trận mãnh liệt đánh để cho bọn họ kêu cha gọi mẹ.
Tô Dung Dung nhìn thấy tình huống không đúng sức lực trước hết nghĩ đến chính là tìm Sở Thiên mà không phải báo động.
Sở Thiên gật gật đầu hắn tự nhiên nhìn ra được Hắc Sơn Đao bọn hắn kiêu ngạo tuổi trẻ khí thịnh lại có xuất sắc thân thủ đi vào kinh thành nơi phồn hoa làm sao có thể không liều lĩnh? Mà Liễu Yên bọn hắn lại vừa vặn trở thành bọn hắn bạo dây dẫn nổ.
“Các ngươi còn có... Hay không cứu viện à?” Hắc Sơn Đao vung tay lên người đứng phía sau quay người từ phía sau cầm lấy bia ném cho hắn Hắc Sơn Đao nghe gió phân biệt vị cũng không quay đầu lại tiếp được bia sau đó hướng trong miệng tưới mấy ngụm miệt thị mà cười cười nói: “Không cho các ngươi phút tìm không thấy người lão tử tựu muốn đem các ngươi những nữ nhân này mang đi.”
Người chung quanh nhìn thấy Hắc Sơn Đao mới tới kinh thành thật không ngờ kiêu ngạo trong nội tâm đều phản cảm đứng lên nhưng kiến thức qua Hắc Sơn Đao thân thủ còn có vừa rồi tiếp được bia động tác trong nội tâm lại im lặng đứng lên.
Tần Thành sắc mặt của bọn hắn trở nên sợ hãi đứng lên bọn hắn tin tưởng những thứ này chân trần giành chính quyền Hắc Sơn Đao bọn hắn thật sự dám cướp đi Liễu Yên các nàng không khỏi nhìn chung quanh, còn chưa tới đến cứu binh bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên đang đứng tại Tô Dung Dung sau lưng trên mặt lập tức rực rỡ bất an tâm chậm rãi để xuống.
Lang Côn giật nhẹ Liễu Yên chỉ vào Sở Thiên hiển nhiên muốn Liễu Yên đi về phía Sở Thiên cầu cứu Liễu Yên sắc mặt cũng là vui vẻ lập tức lại ảm đạm đứng lên vừa muốn Sở Thiên mới có thể vượt qua cửa ải khó sao? Chẳng lẽ Lang Côn bọn hắn liền không có cách nào sao?
“Cái nào không biết chết sống gia hỏa tại lão tử trận quấy rối à?” Một tiếng quát mạnh theo cửa ra vào truyền đến lập tức đi vào mười cái người vạm vỡ là người má trái điêu khắc một cái Hắc Long khí diễm kiêu ngạo gào thét: “Chẳng lẽ không biết đây là ta Vương Hạo Nam tràng tử sao? Chẳng lẽ không biết đây là Hắc Long hội địa bàn sao?”
Vương Hạo Nam vừa tiến đến mà ngay cả báo mấy cái quý danh sợ nhân gia không biết hắn là xã hội đen sợ nhân gia không biết hắn là Hắc Long hội Hắc Sơn Đao trên mặt của bọn hắn vốn là sững sờ lập tức mừng rỡ đứng lên cuối cùng có bang phái xuất hiện đánh bại bọn hắn hoặc là thu phục bọn hắn đối với đề cao mình ở kinh thành thanh danh tương đối có lợi.
Vì vậy Hắc Sơn Đao ánh mắt theo Liễu Yên trên người các nàng thu hồi cảm giác mình đối phó những con nhà giàu này thật sự có thất chính mình Hắc Sơn Đao thân phận vì vậy quay đầu nhìn xem Vương Hạo Nam lạnh lùng nói: “Con bà nó cầu ngươi nói người nào không biết chết sống? Nói cho ngươi biết đêm nay lão tử thế tất đem trận này tử hủy đi các ngươi tốt nhất tranh thủ thời gian thần phục miễn cho lão tử đem các ngươi đánh cho tàn phế mới cầu xin tha thứ.”
Vương Hạo Nam sắc mặt biến đổi lớn hắn khi nào bị người dùng loại lời này nhục nhã qua trên mặt không khỏi rút động đứng lên điêu khắc Hắc Long tả hữu đung đưa hiển nhiên hắn dị thường đích sinh khí nhưng thấy đến Hắc Sơn Đao bọn hắn kiêu ngạo thần sắc biết rõ đối phương có lai lịch vì vậy theo đủ giang hồ quy củ quát: “Xin hỏi huynh đệ uống ở đâu nước? Nấu ở đâu củi?”
Hắc Sơn Đao bọn hắn sững sờ đúng không biết trả lời thế nào.
Sở Thiên biết đây là tiếng lóng chính là thăm dò đối phương là không phải đang giúp đệ tử có hay không chỗ dựa vì vậy mỉm cười lạnh nhạt trả lời: “Không cần hỏi bọn hắn không phải Hổ Bang đệ tử.”
Sở Thiên nhìn như vô tình ý chân thật trả lời lại ngược lại đưa tới Vương Hạo Nam lòng nghi ngờ mấy người này không dám mở miệng trả lời chẳng lẽ trong nội tâm có quỷ? Vì cái gì người trẻ tuổi kia cường điệu nói bọn hắn không phải Hổ Bang đệ tử chẳng lẽ là giấu đầu hở đuôi? Bọn hắn chính là Hổ Bang đệ tử đến quán bar quấy rối hay sao?
Vương Hạo Nam biết rõ mấy ngày nay Hắc Long hội cùng Hổ Bang âm thầm đã véo đi lên hiện tại nhìn thấy Hắc Sơn Đao mấy người bọn hắn cổ quái thần sắc còn có Sở Thiên cố ý giải thích trong nội tâm hoàn toàn đã cho rằng Hắc Sơn Đao bọn họ là Hổ Bang đệ tử.
Sở Thiên nhìn thấy Vương Hạo Nam thần sắc biết mình lời nói có hiệu quả vì vậy đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Hắc Sơn Đao bọn hắn không rõ ý tưởng nhìn quét nói chuyện Sở Thiên vài lần liền trực tiếp chằm chằm vào Vương Hạo Nam xem Sở Thiên trong mắt bọn hắn chính là cái ăn chơi thiếu gia bóp chết hắn cùng bóp chết chỉ Mã Nghĩ tựa như.
Nhìn thấy Hắc Sơn Đao bọn hắn hung hăng nhìn chăm chú lên chính mình Vương Hạo Nam sắc mặt liền biến về sau rống giận: “Không dám các ngươi là ai tại Hắc Long hội địa bàn nháo sự chính là tìm chết lão tử đêm nay đem các ngươi cầm lấy đi mới có thể không phụ lòng Hắc Long hội.”
“Con bà nó cầu Hắc Long hội? Lão tử đêm nay để cho hắn biến thành Ô Long hội.” Hắc Sơn Đao đem bia uống xong đem chai bia đập xuống đất chỉ vào Vương Hạo Nam nói: “Cho các ngươi mở mang kiến thức Tam thái tử đúng như thế nào rút Long gân bóc lột da rồng đấy.”
Vương Hạo Nam không nói gì đột nhiên phất tay mười cái người vạm vỡ như lang như hổ hướng Hắc Sơn Đao bọn hắn phóng đi Hắc Sơn Đao cười lạnh vài tiếng bước chân nhất dời sau đó nhảy lên hai chân giao nhau lấy đá vào phía trước hai cái đại hán trên người người vạm vỡ tuy nhiên dáng người khôi ngô nhưng là khó với thừa nhận Hắc Sơn Đao cực lớn lực đánh vào một cái trọng tâm bất ổn hướng về sau ngã sấp xuống đặt ở mấy người phía sau trên người ‘ôi’ lấy lăn thành một đoàn.
Sở Thiên không phải không thừa nhận cái này Hắc Sơn Đao xác thực cường hãn một người đứng ở mười cái cường tráng lớn Hán Trung đang lúc như là trong biển rộng thuyền cô độc nhưng cái này mảnh thuyền cô độc chính là sừng sững không ngã không có có mấy phút mười cái hung thần ác sát đại hán toàn bộ bị hắn phóng té trên mặt đất kêu thảm không dậy nổi xem ra Hắc Sơn Đao vừa rồi đối phó Liễu Yên bọn hắn đã là hạ thủ lưu tình bằng không thì những thứ này công tử các tiểu thư đã sớm nửa chết nửa sống.
Tô Dung Dung từ khi Sở Thiên ra hiện tại bên người nàng hắn đã hoàn toàn không sợ hãi hắn biết rõ dù cho trời sập xuống cũng có Sở Thiên giúp nàng đỡ đòn hắn mềm mại tựa sát Sở Thiên trước mắt sóng cả mãnh liệt.
“Con bà nó cầu lại là không còn dùng được phế vật.” Hắc Sơn Đao tại đắc thắng ngoài mang theo vài phần uể oải: “Cái này kinh thành liền tiên sư bà ngoại nhà nó chứ cầu một cái có thể đánh nhau đều không có điều này làm cho lão tử quá kiêu ngạo rồi.”
Hắc Sơn Đao người chung quanh ha ha nở nụ cười những người khác tức thì mặt âm trầm không thể làm gì.
Liễu Yên mang theo cảm giác say đi đến Sở Thiên bên người kéo qua Sở Thiên đội lên nơi hẻo lánh nửa mê say cắn Sở Thiên lỗ tai nói: “Tiểu tử đem cái kia kiêu ngạo gia hỏa đánh cho ta gục xuống bà cô tối nay là ngươi đấy.” Liễu Yên vừa nói vừa lộ ra như ẩn như hiện trắng noãn rãnh mương hoạt sắc sinh hương dụ dỗ lấy Sở Thiên.
Sở Thiên sững sờ vẫn là đem cầm ở chính mình lập tức nhìn xem Liễu Yên say chuếnh choáng ánh mắt nhẹ nhàng đẩy ra hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi uống say!”
Sở Thiên nói xong cũng đi từ từ quay về Tô Dung Dung bên người hoàn toàn không có đi nhận thức Liễu Yên lời nói mới rồi đừng nói Liễu Yên đúng Tô Dung Dung khuê trung mật hữu huống chi Sở Thiên không muốn đi đối phó Hắc Sơn Đao bọn hắn mấy người này tuy nhiên càn rỡ nhưng nhân gia có thực lực.
Vương Hạo Nam suy nghĩ một lát khẽ cắn môi răng rống giận hướng Hắc Sơn Đao vọt tới lại có thể làm được tiểu đầu mục thân thủ tự nhiên có như vậy vài cái thế nhưng là Hắc Sơn Đao nhẹ nhàng lắc đầu khinh thường hừ một tiếng: “Ngươi không được ngươi không phải đối thủ của ta.”
Hắc Sơn Đao vừa nói lời nói bên cạnh nghênh đón đi lên nắm đấm thẳng tắp vươn nhắm ngay Vương Hạo Nam đánh ra nắm đấm ‘phanh’ một tiếng Hắc Sơn Đao không chút sứt mẻ Vương Hạo Nam lại như là như diều đứt dây ngã ra ngoài giãy dụa lấy đứng lên tay phải cũng rốt cuộc vô lực giơ lên trên mặt hiển thị rõ lấy thống khổ.
Hắc Sơn Đao xoay đầu lại Sở Thiên hơi động một chút Hắc Sơn Đao sau đầu cốt dị thường vượt trội hiển nhiên là trời sinh phản cốt Hắc Sơn Đao thời gian dần qua hướng Vương Hạo Nam đi đến Vương Hạo Nam sợ hãi lui ra phía sau vài bước tay trái sờ đến một cái chai bia lần nữa quát mạnh một tiếng rút động lên trên mặt Hắc Long hướng Hắc Sơn Đao phóng đi Hắc Sơn Đao trên mặt hiện ra không kiên nhẫn chi sắc không tránh không né đảm nhiệm chai bia nện ở trên đầu mình sau đó một quyền đập nện tại Vương Hạo Nam bả vai Vương Hạo Nam hoàn toàn bay ra ngoài lần này vô luận như thế nào giãy dụa cũng đã không đứng lên nổi.
“Con bà nó cầu đem các lão đại của ngươi gọi tới.” Hắc Sơn Đao rống lên: “Đều là phế vật.”
“Tránh mau người cảnh sát đến rồi!” Không biết ai hô lên lập tức âm thanh cảnh báo âm hưởng lên.
Quán bar người một mảnh hỗn loạn nhao nhao rời đi tuy nhiên không phải là bọn hắn nháo sự nhưng sợ bị bắt đi cục cảnh sát câu hỏi làm ghi chép đó là tương đối phiền toái quầy bar bên trong trách nhiệm quản lý đang bụm lấy radio bên trong hoan khoái vang lên âm thanh cảnh báo hắn vừa thấy được Vương Hạo Nam bọn hắn bị thua lập tức sử dụng ra ‘phải giết tuyệt chiêu’ đến đẩy lùi quân địch rời đi.
Hắc Sơn Đao bọn hắn oán hận nhìn xem trên mặt đất Vương Hạo Nam bọn hắn lại miệt thị mắt nhìn Tần Thành bọn hắn sẽ theo lấy mọi người rời đi bọn hắn cũng không muốn gặp cảnh sát.
Sở Thiên vỗ vỗ Tô Dung Dung bả vai khẽ mỉm cười nói: “Dung Dung ngươi về trước đi ta đi một chút sẽ trở lại.”
Tô Dung Dung khéo hiểu lòng người gật đầu ôn nhu nói: “Cẩn thận một chút.”
Sở Thiên cười nhạt một tiếng liền hướng Hắc Sơn Đao bọn hắn rời đi phương hướng đi đến.
Liễu Yên lộ ra say chuếnh choáng ánh mắt nhìn xem rời đi Sở Thiên.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tần Thành bụm răng trong miệng đã lung lay chịu đau hét: - Có bản lĩnh chờ đó. - Thằng nhóc, mày có bè phái không? Có bè phái thì bảo lão đại mày ra, hôm nay ông dọn cửa đường bọn mày ngồi chỗ của lão đại bọn mày.
Hắc Sơn Đao tiến lên trước hai bước, Tần Thành sợ lùi lại mấy bước. Bọn Hắc Sơn Đạo đắc ý cười lên chỉ Tần Thành xem thường nói:
- Không có bè phái cũng không sao, cứ gọi điện thoại gọi cứu binh triệu tập tiếp viện, bất luận đến bao nhiêu người, ta đều một chiêu thu dọn bấy nhiêu. Khó được ra Bắc Kinh hưởng không khí trong lành, thì sợ bọn con rùa chúng mày dài mắt rồi. Để tao nói sơ qua, chỗ này không có ai đánh thắng tao, bây giờ bọn mày đừng đi, đàn ông dập đầu, phụ nữ bồi ngủ.
Sở Thiên không có gì, nhẹ nhàng đi tới phía sau Tô Dung Dung ôm lấy thắt lưng của cô, nhàn nhạt nói: - Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Dung Dung nhìn thấy Sở Thiên đã đến trong lòng thở nhẹ ra, dịu dàng nói: - Nói ra thì không dài, đều là Liễu Yên uống rượu, uống điên rồi trêu chọc người ta, kết lấy thù oán nhưng đối phương cũng thật sự quá ngạo mạn.
Thì ra tối nay mọi người đều vui vẻ uống rượu, Liễu Yên càng không giống mình ngày thường. Sau khi uống mấy chay bia Đức vào bụng thì bắt đầu trở nên điên cuồng, vặn vẹo uốn éo xung quanh, tỏ ra vô cùng phong tình. Xung quanh tuy có không ít đàn ông nhìn với con mắt háo sắc, nhưng nhìn thấy quần áo của bọn Liễu Yên đều biết những tuấn nam mỹ nữ này có chút địa vị.
Bọn Hắc Sơn Đao bên cạnh cũng uống một tá bia lót bụng, tâm tình cũng bắt đầu trở nên tăng vọt, nhìn thấy Liễu Yên bên cạnh hiện ra vô cùng phong tình không ngừng huýt sáo mấy tiếng miệng hơi cười điểu. Liễu Yên đã say ngà ngà tất nhiên không thể dễ dàng tha thứ những đàn em bình thường háo sắc này, cầm chai bia trên bàn lên thì đập bể đi qua, tuy không có đập trúng bọn Hắc Đạo Sơn nhưng nước bia văng lên người của Hắc Sơn Đao.
Thế là bọn Hắc Sơn Đao tuy quần áo bình thường nhưng khí thế lại không bình thường, nhìn thấy Liễu Yên đổ bia lên người mình không nói lời nào, thì xông qua đá ngã bàn của của bọn Liễu Yên. Đổi lại lúc bình thường, bọn Liễu Yên cũng không chịu để yên, bây giờ đã uống tới say ngà càng là thêm tức giận. Bọn Tần Thành bảy tám người đàn ông lập tức nhào lên, kết quả Hắc Đạo Sơn người ta đơn độc xuất chiến thì đánh bọn chúng như hoa rơi nước chảy. Một quyền đánh bay Tần Thành, một chân đá đã ngã Lang Côn phong hiểm và bọn người khác xông lên cũng bị câu quyền đánh cho răng rơi đầy đất. Sau khi miệng hô một tiếng làm phấn chấn tinh thần đánh bọn người còn lại đến mức bọn chúng khóc kêu cha gọi mẹ.
Tô Dung Dung nhìn thấy tình hình không bình thường, nghĩ tới đầu tiên là tìm Sở Thiên mà không phải là cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, hắn tất nhiên nhìn ra vẻ kiêu ngạo của bọn Hắc Sơn Đao, thiếu niên kiêu ngạo lại có thân thủ kiệt xuất tìm tới thế giới phồn hoa của Bắc Kinh há gì không thể không cuồng ngạo? Mà bọn Liễu Yên lại vừa đúng lúc trở thành dây dẫn kích nổ cho bọn họ. Bạn đang đọc truyện được copy tại - Bọn mày vẫn không có cứu viện à?
Hắc Sơn Đao vừa vung tay, người phía sau quay người từ phía sau cầm chai bia lên ném cho anh ta. Hắc Sơn Đao nghe tiếng mà đoán vị trí, cũng không quay đầu lại đón lấy chai bia. Sau đó trút vào miệng uống mấy ngụm, cười khinh miệt nói: - Cho bọn mày thêm mười phút tìm không được lão đại đến, thì tao sẽ dẫn mấy cô gái này của chúng mày đi.
Người xung quanh nhìn thấy Hắc Sơn Đao mới tới Bắc Kinh lại cuồng ngạo như vậy, trong lòng bắt đầu có phản cảm, nhưng khi nhìn thấy thân thủ của Hắc Sơn Đao còn động tác đón lấy bia lúc nãy thì trong lòng lại bắt đầu chìm xuống.
Sắc mặt của bọn Tần Thành bắt đầu trở nên sợ hãi, bọn họ tin Hắc Sơn Đao chân trần đánh thiên hạ này thật sự dám cướp đi bọn người Liễu Yên, không khỏi nhìn xung quanh không có cứu binh đến. Bỗng nhiên nhìn thấy Sở Thiên đang đứng sau lưng Tô Dung Dung trên mặt lập tức sáng lạn lên, lòng bất an dần dần buông xuống.
Bọn Lang Côn lôi kéo Liễu Yên chỉ vào Sở Thiên rõ ràng muốn Liễu Yên đi cầu xin Sở Thiên, sắc mặt Liễu Yên cũng vừa vui lập tức lại lờ mờ, lại cần Sở Thiên mới có thể qua ải không? Chẳng lẽ bọn Lang Côn hết cách rồi sao? - Thằng nào không biết sống chết phá đám cuộc vui của ông hả?
Một tiếng quát hung mãnh từ cửa truyền đến, lập tức đi vào mười mấy người vạm vỡ mặt trái xâm một con rồng đen dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo hét lên: - Chẳng lẽ không biết đây là vùng của Vương Hạo Nam tao à? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của hội Hắc Long à?
Vương Hạo Nam vừa vào thì liền báo tên tuổi, sợ mọi người không biết mình là người của hội Hắc Long. Trên mặt bọn Hắc Sơn Đao trước là sửng sốt, liền sau đó vui mừng hẳn lên, cuối cùng có bang phái xuất hiện tấn công bọn họ hay thu phục bọn họ, đối với đề cao tên tuổi của mình ở Bắc Kinh tương đối có lợi.
Thế là ánh mặt của Hắc Sơn Đao từ trên người bọn Liễu Yên thu lại, cảm thấy mình đối phó đám con cháu ăn chơi trác táng này thật sự có mất thân phận của mình, thế là quay đầu nhìn Vương Hạo Nam lạnh lùng nói: - Bà mẹ nó, mày nói ai không biết sống chết? Nói cho mày biết tối nay tao nhất định phải phá chỗ này. Tốt nhất chúng mày nhanh chóng thần phục tránh tao đánh chúng mày thành tàn phế rồi mới xin tha.
Sắc mặt Vương Hạo Nam biến đổi lớn, lúc nhỏ gã bị người ta dùng ngôn ngữ này nhục mạ, trên mặt không khỏi kích động hẳn lên. Hình xăm hắc long xung quanh bắt đầu lay động, rõ ràng gã vô cùng tức giận, nhưng nhìn thấy thần sắc khẩn trương của bọn người Hắc Sơn Đao biết đối phương có lai lịch, thế là theo quy luật giang hồ hét: - Xin hỏi người anh em uống nước ở đâu? Đốt củi ở đâu?
Bọn Hắc Sơn Đao sửng sốt không biết trả lời thế nào.
Sở Thiên biết đây là tiếng lóng, chính là thăm dò đối phương có phải là bang đệ tử có chỗ dựa không, thế là hơi mỉm cười hững hờ trả lời: - Không cần hỏi nữa bọn họ không phải đệ tử của Hổ Bang.
Trả lời của Sở Thiên thoạt nhìn vô ý chân thật, nhưng ngược lại gây nên nghi ngờ trong lòng Vương Hạo Nam. Mấy người này không dám trả lời, chẳng lẽ trong lòng có quỷ? Tại sao người thanh niên này mạnh miệng nói bọn họ không phải là đệ tử của Hổ bang, chẳng lẽ là giấu đầu hở đuôi? Bọn họ chính là đệ tử Hổ Bang đến quán bar gây rối?
Vương Hạo Nam biết mấy ngày nay hội Hắc Long và Hổ Bang ngấm ngầm đánh đấu, bây giờ nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao có chút thần sắc cổ quái, còn có lời giải thích đặc biệt của Sở Thiên, trong lòng hoàn toàn cho rằng bọn Hắc Sơn Đao là đệ tử Hổ Bang.
Sở Thiên nhìn thấy thần sắc của Vương Hạo Nam biết lời nói của mình hiệu nghiệm rồi, thế là đứng bên cạnh xem náo nhiệt.
Bọn Hắc Sơn Đao không rõ tình hình quét nhìn Sở Thiên mấy cái, thì trừng trừng nhìn Vương Hạo Nam. Sở Thiên trong mắt bọn họ chính là một tên ăn chơi trác táng, bóp chết hắn giống như bóp chết con kiến.
Nhìn thấy bọn Hắc Sơn Đao trừng mắt nhìn mình, sắc mặt Vương Hạo Nam liền thay đổi sau đó hét lên: - Bọn mày là ai, ở địa bàn của hội Hắc Long kiếm chuyện chính là tìm cái chết. Tối nay ông mang bọn này đi khỏi chỗ này mới không làm hội Hắc Long thất vọng. - Hội Hắc Long cái bà mẹ nó? Ông hôm nay biến nó thành Ô Long hội.
Hắc Sơn Đao uống hết chai bia rồi ném xuống đất chỉ Vương Hạo Nam nói: - Cho bọn mày mở rộng tầm mắt, Tam Thái Tử là làm thế nào rút gân rồng lột da rồng.
Vương Hạo Nam không có nói gì bỗng nhiên vung tay, mười mấy người đàn ông vạm vỡ giống như hổ xông tới bọn Hắc Sơn Đao. Hắc Sơn Đao cười lạnh mấy tiếng, bước chân vừa di chuyển lập tức sau đó nhảy lên, hai chân giao nhau đá lên người hai đàn ông trước mặt, người đàn ông thân hình như hổ tuy vóc người khôi ngô nhưng cũng khó chịu được sức tấn công cực lớn của Hắc Sơn Đao, trọng tâm không vững ngã về phía sau đè lên thân của mấy người phía sau làm nháo nhào ngã một đám.
Sở Thiên không thể không thừa nhận tên Hắc Sơn Đao này quả thật hung hãn mạnh mẽ, một mình đứng giữa mười mấy người đàn ông thân hình vạm vỡ giống như con thuyền đơn độc trong biển, nhưng con thuyền đơn độc này chính là sừng sững không ngã. Không tới mấy phút mười mấy người đàn ông hung thần ác sát tất cả bị gã đánh ngã xuống đất, kêu thảm thiết không dậy nổi. Hắc Sơn Đao vừa nãy đối phó bọn Liễu Yên đã hạ thủ lưu tình, bằng không những tiểu thư công tử đó sớm đã nửa chết, nửa sống rồi.
Tô Dung Dung từ lúc Sở Thiên xuất hiện ở bên cạnh cô, cô đã hoàn toàn không có chỗ nào gọi là sợ hãi. Cô biết cho dù trời sập xuống cũng có Sở Thiên giúp cô chống đỡ, cô dịu dàng dựa vào Sở Thiên xem sóng gió mãnh liệt trước mắt. - Bà mẹ nó, lại là phế vật vô dụng.
Hắc Sơn Đao vô cùng đắc thắng mang mấy phần uể oải nói: - Bà mẹ nó, Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, điều này làm ông quá kiêu ngạo rồi.
Người xung quanh Hắc Sơn Đao cười ầm lên, người khác lại trầm mặt không biết làm sao.
Liễu Yên mang theo cảm giác say đi tới bên cạnh Sở Thiên kéo Sở Thiên tới một góc, nữa say mê cắn vào tai của Sở Thiên nói: - Tiểu tử đánh hạ cái thằng kiêu ngạo đó cho tôi, tối nay bà cô là của cậu.
Liễu Yên vừa nói vừa lộ ra cái rãnh trắng noãn tỏa mùi hương như ẩn như hiện mê hoặc Sở Thiên.
Sở Thiên hơi sửng sốt vẫn kìm chế mình, lập tức nhìn ánh mắt say ngà của Liễu Yên đẩy cô ấy ra, nhàn nhạt nói: - Cô uống say rồi.
Sở Thiên nói xong thì chậm rãi đi về bên cạnh Tô Dung Dung, hoàn toàn không có suy nghĩ lời nói lúc nãy của Liễu Yên. Đừng nói Liễu Yên là bạn thân trong khuê phòng của Tô Dung Dung, huống hồ Sở Thiên không muốn đi đối phó bọn Hắc Sơn Đao, mấy người này tuy càn rỡ nhưng người ta có thực lực.
Vương Hạo Nam suy nghĩ một lát liền cắn răng cắn lợi tức giận hét lên xông tới Hắc Sơn Đao. Nếu có thể làm tới tiểu đầu mục, thân thủ tất nhiên có cái thế như vậy. Nhưng Hắc Sơn Đao nhẹ nhàng lắc đầu hừ một tiếng xem thường: - Mày không được, mày không phải đối thủ của tao.
Hắc Sơn Đao vừa nói vừa đi nghênh tiếp, nắm tay thẳng tắp vươn ra nhắm ngay Vương Hạo Nam đánh ra một quyền."Ầm" một tiếng, Hắc Sơn Đạo không chút nhúc nhích, Vương Hạo Nam lại giống như diều đứt dây ngã ra ngoài giãy dụa đứng lên, tay phải cũng không còn lực giơ lên mặt, rõ ràng vô cùng đau đớn.
Hắc Sơn Đao quay đầu nhìn Sở Thiên khẽ động, Hắc Sơn Đao xương cốt dị thường đột nhiên xông ra, rõ ràng là phản cốt trời sinh, Hắc Sơn Đao từ từ đi tới Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam sợ hãi lùi lại sau mấy bước, tay trái sờ được một cai bia lại lần nữa hung hãn hét một tiếng co rút con rồng đen xăm trên mặt xông tới Hắc Sơn Đao. Trên mặt Hắc Sơn Đao hiện ra vẻ không nhịn được, không tránh bất cứ chai bia nào nện lên đầu mình, sau đó một tay nện lên vai của Vương Hạo Nam, Vương Hạo Nam hoàn toàn bay ra ngoài, lần này bất luận giãy dụa thế nào cũng không đứng lên nổi. - Con mẹ nó, gọi lão đại bọn mày đến.
Hắc Sơn Đao hét lên: - Đều là phế vật. - Tránh ra cảnh sát đến!
Không biết ai gọi đến, lập tức tiếng còi cảnh sát vang lên.
Người của quán bar hỗn loạn một trận lũ lượt bỏ đi. Tuy không phải bọn họ gây chuyện, nhưng sợ bị bắt tới đồn cảnh sát hỏi làm ghi chép, đó là khá phiền phức. Ban quản lý bên trong quầy bar đang cầm máy tọa đàm, bên trong, tiếng còi cảnh sát vui mừng vang lên. Anh ta nhìn thấy bọn Vương Hạo Nam lập tức sử dụng chiêu phải giết tuyệt, đến lui địch bỏ đi.
Bọn Hắc Sơn Đao hung hăng nhìn bọn Vương Hạo Nam trên đất, lại nhìn miệt thị bọn Tần Thành, liền theo mọi người rời đi, bọn họ cũng không muốn dính vào cảnh sát.
Sở Thiên vỗ vỗ vai của Tô Dung Dung, mỉm cười nói: - Dung Dung, em về trước đi, anh đi một chút sẽ trở về.
Tô Dung Dung giỏi hiểu lòng người gật đầu giọng dịu dàng nói: - Cẩn thận.
Sở Thiên thản nhiên cười đi về hướng bọn Hắc Sơn Đao bỏ đi.
Liễu Yên lộ ra thần sắc nửa say nửa tỉnh nhìn Sở Thiên bỏ đi.