Bọn Hắc Sơn Đao tuân theo con đường rất gian nan, ăn món ăn cay nhất, uống rượu mạnh nhất, chơi dao nhanh nhất, giết người tàn nhẫn nhất, đối với bọn họ đó mới là cuộc sống mãn nguyện nhất.
Bọn Hắc Sơn Đao vừa vào con hẻm tối hẹp thì Sở Thiên đã theo phía sau bọn họ, tai của Hắc Sơn Đao hơi động, vừa xoay người với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhảy tới trước mặt Sở Thiên, trong tay đã lóe lên đoản đao sáng loáng, nhãn thần băng lãnh nhưng sắc bén.
Hắc Sơn Đao tùy ý bày ra tư thế, toàn thân lại tràn ngập công kích, nhìn Sở Thiên trẻ tuổi từng chữ nói: - Tốt nhất cho tao một lý do đi theo, bằng không con dao này đâm vào trong cổ mày uống hết máu của mày.
Không có ai cho rằng Hắc Sơn Đao đang nói đùa.
Sở Thiên tỏ ra cười yếu ớt, từ từ giơ tay trái tay phải ra nắm lấy một sắp tiền dày dày bình tĩnh nói: - Người anh em, vừa nãy những người bạn quần áo lụa là không có mắt trêu chọc cậu, vẫn xin cậu đại nhân đại lượng bỏ qua. Chuyện tối nay, sau này mọi người nước giếng không phạm nước sông, chỗ này ba vạn tệ thể hiện chút tâm ý nhỏ nhoi của tiểu đệ.
Bọn Hắc Sơn Đạo ha ha cười lên, thì ra là bọn con cháu ăn chơi trác táng đó bị mình nện cho bán sống bán chết, lại nhìn thấy mình uy chấn bốn phương tàn sát tám hướng không chừng đã sợ hãi rồi, cho nến nhờ người đến đàm phán, những tên con cháu ăn chơi trác táng này cũng quá xem trọng mình rồi. Bọn họ là đến kinh thành làm đại sự, ức hiếp những con cháu ăn chơi trác táng phô trương thanh thế hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cũng không còn nhớ xung đột với bọn họ tối nay, nhưng người ta lại đã đưa tiền đến cũng không thể không nhận, xem là phần quà gặp mặt đến Bắc Kinh
Hắc Sơn Đao không chút khách khí cầm lấy ba trăm ngàn đồng trên tay phải Sở Thiên, ném cho đồng bọn bên cạnh đắc ý cười nói: - Hay cho nhận thức của bọn mày, tao nhận ba trăm ngàn. Mày trở về nói cho chúng nó biết, sau này thấy chúng tao nhất định phải tránh, oán thù tối nay bỏ qua, những phế vật bọn mày cũng không có ý nghĩa gì.
Sở Thiên không ngừng gật đầu liền nói mấy câu: - Đúng vậy, đúng vậy, Đao đại nhân đại lượng hào kiệt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lập tức chần chờ chốc lát bổ sung nói: - Nhưng anh Đao tối nay đánh lật, ức nam ép nữ hội Hắc Long tuy hả hê, nhưng Bắc Kinh này hơn phân nữa đều là địa bàn của hội Hắc Long, bọn họ sẽ không để yên, Anh Đao phải cẩn thận.
Hắc Sơn Đao nặng nề hừ một tiếng, xem thường nói: - Con mẹ nó, ông sợ gì hội Hắc Long? Vừa nãy đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, tao thấy Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, toàn là phế vật. Đợi ông tự lập núi, vung tay hô gọi bang hội khác, hoàn toàn không sợ lần lượt giải tán đầu hàng.
Hắc Sơn Đao nói tới chỗ này trên mặt đều nổi lên vẻ hưng phấn, hình như đã thấy được cảnh tượng mình xưng bá Bắc Kinh.
Sở Thiên cười mỉm gật đầu: - Thần uy của anh Đao ở Bắc Kinh không ai có thể địch.
Sau đó lại ép giọng thần bí nói: - Nhưng anh Đao à, trước khi đại sự chưa thành nhất định không được tới tòa nhà Hắc Long. Ở đó là tổng bộ của hội Hắc Long, cao thủ vô số.
Hắc Sơn Đao nghe thấy "cao thủ vô số" con mắt nhanh chóng sáng lên, vuốt cái đầu trọc, hận không thể bây giờ đi giết hết người trong Hắc Long Tower. Ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nặng nề vỗ lên vai Sở Thiên nói: - Nhóc con, mày ở đâu?
Sức lực của Hắc Sơn Đao rất lớn, Sở Thiên biết gã đang thử mình, thế là giả bộ trọng tâm bất ổn lùi lại sau, xoa vai nói: - Anh Đao sức mạnh quá lớn, tiểu đệ đau. Tiểu đệ ở biệt thư Hoa Đô. - Biệt thự Hoa Đô?
Hắc Sơn Đao nhe răng cười lóe lên mấy phần sát khí: - Chắc là chỗ tốt, mày không phải là đệ tử băng đảng nào chứ?
Sở Thiên vội khoát tay cực lực phủ nhận nói: - Không phải, không phải. Anh Đao anh xem thể trạng này của em có băng nào chịu chứ?
Hắc Sơn Đao liếc nhìn Sở Thiên mấy cái gật đầu nói: - Mày đi đi!
Sở Thiên cung kính cáo từ, xoa bờ vai hướng cái ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy Sở Thiên đi rồi kéo đồng bọn bên trái thấp giọng nói: - Theo nó xem điểm dừng chân cuối cùng của nó!
Đồng bọn bên trái nhẹ gật đầu nhanh chóng rời khỏi con hẻm xa xa đi theo Sở Thiên.
Đồng bọn phía sau không hiểu hỏi Hắc Sơn Đao: - Anh Đao, tại sao phải theo thằng nhóc đó? - Thằng nhóc đó luôn nhắc nhở tao không được đi chọc ghẹo hội Hắc Long, nhìn như có lòng tốt nhưng thực sự chính là muốn khơi mào sống mái của tao với hội Hắc Long.
Hắc Sơn Đao sờ cái đầu bóng giỏi giả ngu, bộ dạng đắc ý nói: - Tao đoán thằng nhóc đó phải là người bang phái nào, hơn nữa có thù hận với hội Hắc Long. Bà mẹ nó, xem Hắc Sơn Đao tao là con người lỗ mãng à? Đợi Vân Phi về thì biết lai lịch của thằng nhóc đó rồi, tới lúc đó chúng ta trước dọn sạch bọn chúng, sau đó tính sổ hội Hắc Long. Con mẹ nó, hận nhất đứa nào bày mưu tính kế đùa giỡn ông.
Mấy người phía sau đều không tự chủ khen ngợi nói: - Anh Đao anh minh.
Hắc Sơn Đao lại đắc ý cười lên, giơ giơ ba vạn tệ trong tay nói: - Chúng ta dùng ba vạn của thằng nhóc đó đi hưởng thụ cho thật vui vẻ, nghỉ ngơi một chút dưỡng sức chờ Vân Phi trở về chúng ta giết bà mẹ nó không chừa manh giáp.
Dùng tiền của người ta đưa tịnh dưỡng tinh thần, lại đi giết người ta, đây là chuyện thích ý cỡ nào. Hắc Sơn Đao vuốt sau cái đầu trọc, nhuếch miệng giương nụ cười đa mưu túc trí.
Đương nhiên Sở Thiên sẽ không cho rằng Hắc Sơn Đao là một tên mãng phu, hắn luôn đánh giá cao đối thủ, xem trọng chi tiết, cho nên mới có thể sống tới bây giờ. Đi ra mấy trăm mét thì sau lưng Sở Thiên xuất hiện tên đồng bọn của Hắc Sơn Đao đi theo không nhanh không chậm. Không phải Sở Thiên quá cảnh giác, mà là người theo dõi quá cuồng ngạo, một khi cuồng ngạo thì sẽ trở nên mất đi phán đoán chính xác. Người theo dõi cho rằng Sở Thiên đơn thuần là nhân vật nhỏ, thiếu từng trải hoàn toàn không thận trọng cẩn thận, cho nên Sở Thiên rất dễ dàng nhận ra gã là người theo dõi mình.
Sở Thiên biết đối phương đến thăm dò lai lịch của mình, thế là nhẹ nhàng cười, không chú ý đi dạo xung quanh. Lúc đi qua phòng sách báo nhìn thấy bên trong có bán hình xăm dán trong lòng hơi động. Ném mười đồng cho ông chủ cầm lấy hai tấm hình xăm hắc long dán vào ngực, hắn muốn tối nay làm chút động tĩnh.
Sở Thiên chẳng khác gì như đi dạo, một lúc sau thì giơ tay đón chiếc taxi chạy về hướng biệt thị Hoa Đô.
Có một số chuyện rõ ràng đã trải qua nhưng nghĩ không thông, như tình cảm của Liễu Yên. Có một số chuyện tuy không có nghe thấy nhìn thấy, nhưng có thể nghĩ thông rõ ràng chân tướng như Hắc Sơn Đao phái người theo dõi mình.
Từ kính hậu của chiếc taxi, Sở Thiên nhìn thấy người theo dõi cũng đón taxi leo lên, trong lòng cười nhạt. Nếu đã không dẫn dụ được Hắc Sơn Đao khai chiến với hội Hắc Long, vậy thì để Hắc Sơn Đao gây chút phiền phức cho Lâm Đại Pháo vậy.
Bất luận người đáng sợ cỡ nào, nếu bạn hiểu được làm thế làm lợi dụng họ, họ chính là nô lệ của bạn. Bất luận sức mạnh đáng sợ cỡ nào bạn phải biết được làm thế nào lợi dụng nó, nó cũng sẽ trở nên lệ thuộc bạn.
Sở Thiên bảo xe taxi dừng gần biệt thự Hoa Đô, sau khi xuống xe nhìn thấy chiếc taxi của người theo dõi cũng tới rồi, cười nhạt một tiếng, đi về phía trước mấy bước rồi chuyển sang hướng khác, biến mất ở gần cổng biệt thự Hoa Đô.
Người theo dõi đi nhanh theo tới gần cổng, không có nhìn thấy Sở Thiên cho rằng Sở Thiên đã từ cổng đi vào rồi, thế là lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Hắc Sơn Đao thấp giọng nói: - Anh Đao thằng nhóc đó quả thật đã vào biệt thự Hoa Đô rồi. - Vân Phi, nếu tìm được chỗ rồi thì trở về trước. Quả nhiên thằng nhóc đó dám hạ bộ tao, tao đã thăm dò rõ chỗ biệt thự Hoa Đô là Hổ bang.
Hắc Sơn Đao cười lên, ngữ khí không che dấu được phấn chấn nói: - Tối nay chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, sáng sớm chúng ta dùng máu rửa biệt thự Hoa Đô để vang danh Bắc Kinh. - Được!
Vân Phi phấn chấn gác máy chuẩn bị tìm chiếc xe taxi. - Đến cũng đến rồi, đừng về nữa.
Một âm thanh nhàn nhạt từ sau lưng Vân Phi truyền đến.
Vân Phi thất kinh cả người, nhưng lại đi tới gần.
Gã phát hiện nhất định không phải người bình thường, vừa muốn quay đầu lại, một nắm tay đã nhanh chóng đánh tới, Vân Phi hai tay đan vào nhau miễn cưỡng chặn lại sức mạnh của người đánh tới, liên tiếp lui lại phía sau mấy bước. Mượn ánh đèn yếu ớt ngẩng đầu nhìn tên trên mặt có hình xăm hắc long, đang tấn công như sấm sét lần nữa đánh giết tới, nắm tay của tay phải, thẳng tắp xông qua.
Vân Phi hai tay vận sức lực muốn lấy cứng chọi cứng, ai ngờ khi nắm tay của hai bên chạm mạnh, nắm tay của Vân Phi giống như là đánh lên khối sắt đau không chịu nổi, mất đi sức lực tạm thời, trong nháy mắt nắm tay của đối phương phóng qua cánh tay đánh trúng vào ngực của gã, Vân Phi giống như diều đứt dây bay về phía sau té ngã xuống chỗ biệt thự Hoa Đô, tạm thời hôn mê bất tỉnh.
Người trên mặt xăm hình hắc long khẽ mỉm cười, móc ra hình xăm hắc long dám lên mặt Vân Phi. Sở Thiên nhìn thấy hình dáng của gã giống như gặp qua rồi, tự mình nhàn nhạt cười lên, sau đó ném Vân Phi vào trong tường vây bên trong biệt thự.
Sở Thiên ngồi xổm xuống, nhặt lấy mấy viên đá ném ngọn đèn treo cao cao của biệt thự Hoa Đô. "Bụp bụp" hai tiếng đèn chiếu sáng lập tức tắt. Mấy đệ tử Hổ Bang canh cổng trước là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Sở Thiên. Sở Thiên lập tức nhảy lên đầu tường, mấy tên đệ tử Hổ Bang lập tức thổi còi lên và chạy về phía Sở Thiên.
Đệ tử Hổ bang trước mặt đã ràng nhìn thấy mặt Sở Thiên xăm hắc long, trong mặt thầm thất kinh. Chẳng lẽ Hắc Long hội trắng trợn đánh đến? Thế là bước chân chậm rãi nhanh lên, cái còi trong miệng lại liều mạng thổi lên.
Tảng đá trên tay Sở Thiên ném vào hai đệ tử Hổ bang chạy trước mặt, hai người đó bị tảng đá đánh trúng kêu thảm ngả xuống đất. Đệ tử Hổ Bang bên cạnh bị dọa thót tim, cho rằng trên tay Sở Thiên có súng vội tìm chỗ trốn, Sở Thiên nhân cơ hội này lập tức rời khỏi biệt thự Hoa Đô.
Cả biệt thự Hoa Đô sôi trào lên, sau khi đệ tử Hổ Bang tầng tầng bẩm báo truyền tới tai Trần Cát Mộng đã trở thành một số băng đảng của hội Hắc Long ý đồ trà trộn vào biệt thự Hoa Đô. Kết quả bị anh em Hổ Bang, ngăn cản kịp thời hành vi hung hiểm của bọn họ, cũng xảy ra xung đột với hội Hắc Long. - Bọn mày làm sao biết bọn nó là người của hội Hắc Long?
Trần Cát Mộng nghi ngờ hỏi đệ tử Hổ bang: - Chẳng lẽ là bọn nó nói cho mày biết? Cái này không hợp với lẽ thường?
Trần Cát Mộng biết, nếu muốn Lâm Đại Pháo tin là do hội Hắc Long gây nên thì trước tiên phải làm mình tin tưởng. Trần Cát Mộng cho tới nay có thể nhận được trọng dụng tín nhiệm của Lâm Đại Pháo, chính là vì anh ta đủ cẩn thận có thể cho lý do hợp lý.
Đệ tử Hổ bang tiến lên hai bước cung kính mở miệng nói: - Quản lý Trần, không phải bọn nó tự giới thiệu mà là trên mặt bọn nó xăm hắc long. Ngoại trừ hội Hắc Long, bang hội nào có hắc long xấu xí trên mặt chứ?
Trần Mộng Cát thấy thuộc hạ có chút có lý, định đứng dậy, thấy điện thoại của Lâm Đại Pháo đột nhiên khẽ rung nhận được một tin nhắn, mở ra xem trong lòng trước là kinh ngạc, sau đó hồi phục bình tĩnh quay đầu nói với đệ tử Hổ Bang: - Để đảm bảo an toàn, chúng bọn mày tỉ mỉ lục soát trong ngoài biệt thự cho tao, đặc biệt là chỗ phạm đến, tao sợ có người ẩn núp.
Đệ tử Hổ Bang lập tức tản ra đi lục soát.
Sau khi đệ tử Hổ Bang đi rồi, sắc mặt Trần Cát Mộng bình tĩnh xóa tin nhắn. Tin nhắn chỉ có hai từ "lục soát" tuy số điện thoại lạ nhưng Trần Cát Mộng lại biết là ai gửi cho anh ta. Ngoại trừ Sở Thiên, trên đời này còn có ai dám to gan làm loạn chứ?
Năm sáu đệ tử Hổ Bang cầm đèn chiếu sáng rõ vừa lục soát tới chỗ Sở Thiên nhảy lên đầu tường, thì nhìn thấy một người đang ngồi trên đất lắc lắc cái cổ mờ mịt hỏi: - Đây là đâu? Sao mình ở đây?
Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy có người lạ đã kinh ngạc, lại nhìn thấy trên mặt người này xăm hắc long, rõ ràng chính là địch phạm lúc nãy, thế là lần còi thứ hai mãnh liệt thổi.
Chỉ trong chốc lát mấy chục tên đệ tử Hổ bang đã xách đao chém sáng loáng chạy trước tới Vân Phi vừa tỉnh lại, đằng đằng sát khí xông giết tới. Vân Phi chỉ nhớ bị người đánh lén đánh bất tỉnh, tỉnh lại lại thấy năm sáu tên đàn ông nhìn chằm chằm mình, sau đó lập tức lại nhìn thấy mấy chục người đàn ông xông qua giết mình.
Tuy Vân Phi không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết trên mặt mình dán hắc long, nhưng biết nếu mình không phản công lập tức sẽ trở thành hồn ma dưới con dao. Thế là dậm người nhảy lên tìm ra đoản đao trên người mình, chém ngã hai tên đệ tử Hổ Bang, sau đó lại chém chết bốn tên đệ tử Hổ Bang đánh lén. Trong khoảng thời gian ngắn đã giết người đến độ đỏ cả mắt. - Anh Đao nói không sai, bà mẹ nó, Bắc Kinh thật là một người có khả năng đánh cũng không có.
Phi Vân đã chém bay mấy chục đệ tử Hổ Bang, còn mình chỉ bị thương nhẹ, không tự chủ được đắc ý: - Tất cả đều là phế vật.
Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy Phi Vân hung hãn như vậy, tuy không sợ hãi nhưng ở địa bàn mình không có lý nào bị người ta sỉ nhục như vậy. Mấy tên đệ tử Hổ Bang nhìn nhau ra hiệu, móc ra câu liêm thừa dịp Vân Phi chỉ lo liều giết, mấy cái câu liêm sắt bay vụt ra giao nhau phóng qua người Vân Phi, sau đó kéo câu liêm về phía sau lập tức câu người của Vân Phi. Đệ tử Hổ Bang lại ra sức kéo móc sắt lên, lập tức đâm vào trong máu thịt của Vân Phi.
Sức chiến đấu hung hãn của Vân Phi nhanh chóng bị móc sắt tiêu hao gần phân nửa. Vân Phi cố chịu đau đớn, đoản đao trong tay dùng tận lực chém đứt hai sợi xích của cái móc sắt, giải phóng được một nửa tự do cơ thể, hướng tới đệ tử Hổ Bang cuối cùng nắm lấy móc sắt bổ tới đoản đao dính máu tươi chém bay đệ tử Hổ bang nắm móc câu. Vân Phi rút ra ba cái móc sắc trên người, càng ngày càng nhiều đệ tử Hổ bang bắn tới "A A A" ba tiếng kêu gào thảm thiết, ba đệ tử Hắc Bang người trúng móc sắc ngã lên đất.
Vân Phi chống đỡ cơ thể đứng dậy, bảy tám cái móc sắt lại chồng chéo nhau bay tới, Vân Phi liều mạng tránh né bốn năm cái, nhưng vẫn có hai ba cái móc sắt lại móc vào trong thịt Vân Phi, còn không đợi Vân Phi phản ứng, lại bay đến mười mấy cái móc sắt hoàn toàn hạn chế tự do của Vân Phi. Liền sau đó mấy tên đệ tử Hổ bang bổ đao đâm vào sau lưng, thắt lưng, Vân Phi làm Vân Phi máu tươi chảy ròng xuống. - Bọn mày đều là bọn đê tiện vô sỉ.
Vân Phi nén đau đớn nâng đoản đao dính máo hì hục thở: - Cho dù tao chết rồi Hắc Sơn Đao cũng sẽ báo thù cho tao. Bọn mày cũng sẽ không được chết yên! - Con mẹ nó!
Một chiến tướng xách đao chém chạy tới nhìn thấy mười mấy thi thể của đệ tử Hổ Bang trên đất, tức giận đánh về phía Vân Phi: - Chết tới nơi còn dám mạnh miệng?
Vân Phi mở mí mắt nặng nề nhìn đao bổ chém tới đã vô lực chống đỡ.
Đao của chiến tướng chém vào vai vào cổ của Vân Phi, máu tươi văng ra khắp nơi, chiến tướng mang mấy phần nhe răng cười: - Thằng nhóc, tao muốn mày từ từ cảm nhận đau khổ của cái chết, để mày biết Hổ Bang không phải dễ ức hiếp, để mày biết những kẻ giết đệ tử Hổ Bang tao đều phải chết!
Chiến tướng gần như mặt đối mặt với Vân Phi bỗng nhiên cảm giác được vô cùng kinh ngạc vì nụ cười của Vân Phi, lập tức tay phải của Vân Phi vẫn bị móc sắc kéo vào bỗng nhiên sinh ra một sức mạnh cực lớn, dây xích chuyển động về phía trước mấy, Vân Phi đâm dao chém vào phần eo không hề đề phòng của chiến tướng.
Chiến tướng không tin bụm phần thắt lưng ấm ấm máu tươi chảy mạnh, lại làm người ta sợ hãi.
Trên thế giới này có loại người giống như trời sinh chính là người giết người
Trên thế giới này phần lớn người lúc hoàn toàn thất bại đều biến thành con thú bị vây.
Bọn họ là người không phải dã thú, nhưng trong thiên tính của bọn họ có sự vững vàng của gấu, tàn ác của sói, nhanh nhẹn của báo, gian xảo nhẫn nại của cáo.
Đệ tử Hổ Bang xung quanh rống lên giận giữ xông tới Vân Phi.
Khảm đao chém qua, đầu của Vân Phi ngã nhào, anh ta chết vui vẻ vì đã giết được chiến tướng. Nhưng cũng chết nghi hoặc, mãi tới đầu rơi xuống đất cũng không biết mình làm sao có thể đánh mất đầu.
Trần Cát Mộng chạy tới cũng không có nói gì, chỉ là nhẹ thở dài. Anh ta biết Sở Thiên lại ném phiền phức cho Hổ bang mà mình chính là đồng lõa lớn nhất. Nhưng đã bị Sở Thiên hoàn toàn trói lại rồi, chính mình kẻ trộm thuyền còn được lựa chọn sao?
Gió lạnh ập đến, Trần Cát Mộng chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói: - Xử lý cho tốt thi thể này rồi đưa tới tòa nhà Hắc Long, chúng ta phải để người của hội Hắc Long biết, phái bao nhiêu người đến, chúng ta sẽ đưa bấy nhiêu thi thể lại. Hổ Bang trước đây không sợ hội Hắc Long, bây giờ không sợ, sau này cũng không.
Đệ tử Hổ Bang sau khi bị hào khí vạn trượng của Trần Cát Mộng kích động, vội vàng lĩnh mệnh.
Hắc Sơn Đao nghỉ dưỡng sức ở khách sạn Đông Hải đột nhiên nhận được tin nhắn từ di động của Vân Phi.
Tin nhắn ngắn gọn lại chấn động: chỗ dị thân, Hắc Long Tower.
Trong mắt Hắc Sơn Đao lộ ra tinh quang! Sát khí! Còn có lạnh lùng!
Hắc Sơn Đao không tin Vân Phi dễ dàng bị người ta giết, nhưng càng không tin lại càng muốn đi chứng minh. Cho dù trước mặt có bẫy rập trùng trùng, Hắc Sơn Đao gã cũng không sợ.
Gã tin mình, cũng tin thuộc hạ của mình, càng tin đao của mình.
Sở Thiên lúc này đang ở gần tổng bộ Hắc Long uống rượu đỏ, nghe nhạc xem cảnh đêm Bắc Kinh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, đợi bọn Hắc Sơn Đao đến. Hắn tin bất luận Hắc Sơn Đao tin hay không tin, sau khi nhận được tin nhắn từ máy điện thoại của Vân Phi gửi cũng sẽ tới tòa nhà Hắc Long để tìm kiếm dò xét.
Sở Thiên biết kế ném đá dấu tay này của mình đã có hiệu quả, Hổ bang đã nhận định Vân Phi là người của hội Hắc Long, sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy thi thể Vân Phi tất nhiên sẽ rửa máu tòa nhà Hắc Long, đây là tính nết trời sinh của kẻ phản cốt. Còn hội Hắc Long nhất định cho rằng Hắc Sơn Đao là người của Hổ Bang trước có xung đột ở quán bar Vô Sắc, sau đó liều chết xông vào tòa nhà Hắc Long để chém giết.
Sở Thiên uống hết rượu đỏ trong ly, ngước nhìn vì sao, đêm nay lại là đêm không ngủ.
Có lẽ nên bảo Phong Vô Tình cũng đến xem.
[hide]
Hắc Sơn Đao bọn hắn tuân theo đi gian nan nhất lộ ăn rất cay thức ăn uống mạnh nhất rượu chơi nhanh nhất đao giết vô cùng tàn nhẫn nhất nhân tài đúng rất mãn nguyện nhân sinh.
Hắc Sơn Đao bọn hắn vừa mới đi vào rất hẹp ngõ nhỏ Sở Thiên cũng đã đi theo phía sau của bọn hắn Hắc Sơn Đao lỗ tai khẽ nhúc nhích xoay người một cái dùng nhanh như chớp xu thế nhảy đến Sở Thiên trước mặt trong tay đã lóe lên sáng loáng đoản đao ánh mắt lạnh như băng lại lăng lệ ác liệt.
Hắc Sơn Đao tùy ý bày ra tư thế toàn thân lại tràn đầy công kích nhìn xem tuổi còn trẻ Sở Thiên mỗi chữ mỗi câu nói: “Tốt nhất cho ta một cái đi theo lý do nếu không cây đao này tất nhiên đâm vào cổ của ngươi bên trong uống cạn máu tươi của ngươi.”
Không có người nào cho rằng Hắc Sơn Đao đúng đang nói đùa.
Sở Thiên yếu thế cười cười thời gian dần qua đưa tay phải ra tay phải nắm một chồng dày đặc tiền bình tĩnh nói: “Huynh đệ vừa rồi ta những cái... Kia không có mắt quần áo lụa là bằng hữu trêu chọc ngươi kính xin ngươi đại nhân đại lượng chuyện đêm nay liền bỏ qua đi đi về sau đại gia nước giếng không phạm nước sông nơi đây ba vạn nguyên coi như làm là nhỏ đệ nho nhỏ tâm ý.”
Hắc Sơn Đao bọn hắn ha ha nở nụ cười nguyên lai là xin tha những cái... Kia ăn chơi thiếu gia bị chính mình đánh chết khiếp lại gặp được chính mình uy chấn bốn phương đại sát bát phương đoán chừng đã sợ hãi cho nên sai người đến đàm phán những cái... Kia ăn chơi thiếu gia cũng quá xem cao chính mình rồi bọn họ là đến kinh thành làm đại sự khi dễ những thứ này phô trương thanh thế ăn chơi thiếu gia căn bản không có có ý gì ở đâu còn có thể nhớ rõ đêm nay theo chân bọn họ xung đột nhưng nhân gia vậy mà đã đưa tiền tới đây cũng không có thể không thu coi như làm là tới kinh thành phần lễ gặp mặt.
Hắc Sơn Đao không chút khách khí cầm qua Sở Thiên trên tay phải ba vạn nguyên ném cho bên người đồng lõa cười đắc ý nói: “Đẹp mắt tại các ngươi thức thời phân thượng ta tựu thu hạ ba vạn ngươi trở về nói cho bọn hắn biết về sau bọn hắn nhìn thấy chúng ta phải nhượng bộ lui binh đêm nay cừu oán đã trôi qua rồi khi dễ các ngươi những thứ này phế vật cũng không có cái gì ý tứ.”
Sở Thiên không ngừng gật đầu nói liên tục vài câu: “Đúng vậy đúng vậy Đao ca đại nhân đại lượng đương kim hào kiệt.” Lập tức chần chờ một lát bổ sung nói: “Nhưng là Đao ca đêm nay đổ lấn nam bá nữ Hắc Long hội tuy nhiên hả hê lòng người nhưng cái này kinh thành hơn phân nửa đều là Hắc Long hội địa bàn bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ Đao ca muốn hết thảy cẩn thận.”
Hắc Sơn Đao trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng khinh thường nói: “Con bà nó cầu lão tử sợ cái gì Hắc Long hội? Vừa rồi thì đem bọn hắn đánh cho hoa rơi nước chảy ta xem kinh thành một cái có thể đánh nhau đều không có tất cả đều là phế vật chờ lão tử tự lập đỉnh núi vung cánh tay hô lên mặt khác bang hội hoàn toàn tự sụp đổ nhao nhao đầu nhập vào.”
Hắc Sơn Đao nói đến đây trên mặt đều giương lên vẻ hưng phấn giống như đã nhìn thấy chính mình xưng bá kinh thành cảnh tượng.
Sở Thiên chê cười gật đầu: “Đó là Đao ca thần uy kinh thành không người có thể địch.” Lập tức thần bí hạ giọng nói: “Bất quá Đao ca đại sự chưa thành lúc trước ngàn vạn không nên đi Hắc Long cao ốc nơi đó là Hắc Long hội tổng bộ cao thủ nhiều như mây.”
Hắc Sơn Đao nghe được ‘cao thủ nhiều như mây’ con mắt lập tức phát sáng lên vuốt đầu trọc hận không thể hiện tại liền giết đi Hắc Long cao ốc ngẩng đầu nhìn qua Sở Thiên trùng trùng điệp điệp vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Tiểu tử ngươi nghỉ ngơi ở đâu?”
Hắc Sơn Đao lực đạo rất lớn Sở Thiên biết hắn ở đây thử chính mình vì vậy giả bộ như trọng tâm bất ổn hướng lui về phía sau lấy cũng xoa bả vai nói: “Đao ca lực đạo quá lớn ta đau nhức tiểu đệ ở tại Hoa Đô biệt thự.”
“Hoa Đô biệt thự?” Hắc Sơn Đao nhe răng cười lấy vài phần sát khí thoáng hiện: “Hẳn là tốt địa phương ngươi không phải đang giúp đệ tử a?”
Sở Thiên bề bộn khoát tay cố hết sức phủ nhận nói: “Không đúng không đúng Đao ca ngươi xem ta đây thể trạng có cái nào bang hội chịu muốn đâu này?”
Hắc Sơn Đao quét mắt Sở Thiên vài lần gật gật đầu nói: “Ngươi đi đi!”
encuatui.net/ Sở Thiên cung kính cáo lui xoa bả vai hướng ngõ nhỏ bên ngoài đi đến.
Hắc Sơn Đao nhìn thấy Sở Thiên rời đi về sau kéo qua bên trái đồng lõa thấp giọng nói: “Đi theo hắn nhìn hắn cuối cùng điểm dừng chân!”
Bên trái đồng lõa khẽ gật đầu nhanh đến rời đi ngõ nhỏ rất xa đi theo Sở Thiên.
Sau lưng đồng lõa không hiểu hỏi Hắc Sơn Đao nói: “Đao ca tại sao phải đi theo tiểu tử kia?”
“Tiểu tử kia luôn nhắc nhở ta không nên đi trêu chọc Hắc Long hội nhìn như hảo tâm kỳ thật chính là đều muốn khơi mào ta cùng Hắc Long hội sống mái với nhau.” Hắc Sơn Đao vuốt đại trí giả ngu đầu trọc một bộ dáng vẻ đắc ý nói: “Ta suy đoán tiểu tử kia hẳn là cái gì bang phái người hơn nữa cùng Hắc Long hội có cừu oán hận con bà nó cầu làm như ta Hắc Sơn Đao đúng con người lỗ mãng à? Chờ Vân Phi trở về đã biết rõ tiểu tử kia chi tiết đến lúc đó chúng ta liền tiêu diệt hắn trước đám bọn họ sau đó lại cùng Hắc Long hội đối nghịch con bà nó cầu hận nhất âm mưu quỷ kế đùa nghịch lão tử.”
Sau lưng mấy người đều không tự chủ được khen: “Đao ca sáng suốt.”
Hắc Sơn Đao lần nữa cười đắc ý du dương trong tay ba vạn nguyên mở miệng nói: “Chúng ta hay dùng tiểu tử kia tiễn đưa ba vạn nguyên hảo hảo hưởng thụ một lát nghỉ ngơi dưỡng sức chờ Vân Phi trở về chúng ta liền giết tiên sư bà ngoại nhà nó chứ mảnh giáp không để lại.”
Dùng nhân gia tiễn đưa tiền dưỡng tốt tinh thần lại đến giết nhân gia đây là kiện cỡ nào mãn nguyện sự tình Hắc Sơn Đao vuốt sau đầu phản cốt khóe miệng giơ lên đa mưu túc trí dáng tươi cười.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho là Hắc Sơn Đao đúng một kẻ mãng phu hắn luôn luôn đánh giá cao đối thủ coi trọng chi tiết cho nên mới có thể sống đến hiện tại đi ra mấy trăm mét Sở Thiên cũng đã hiện thân sau không nhanh không chậm đi theo Hắc Sơn Đao đồng lõa không phải Sở Thiên quá cảnh giác mà là người theo dõi quá càn rỡ người một khi càn rỡ sẽ trở nên mất đi chính xác phán đoán người theo dõi cho rằng Sở Thiên thuần túy là cái tiểu nhân vật lịch duyệt thấp cạn hoàn toàn không dùng được cẩn thận cùng cẩn thận cho nên Sở Thiên rất dễ dàng nhận ra hắn là theo dõi người của mình.
Sở Thiên biết đối phương đến dò xét lai lịch mình vì vậy nhẹ nhàng cười cười lơ đễnh bốn phía đi dạo đứng lên trải qua sách báo sảnh thời điểm nhìn thấy bên trong có bán hình xăm dán đồ trong nội tâm khẽ nhúc nhích ném đi thập nguyên tiền cho lão bản cầm hai tờ Hắc Long dán đồ nhét vào trong ngực hắn đều muốn đêm nay làm chút động tĩnh.
Sở Thiên gặp đi dạo không sai biệt lắm liền thò tay ngăn cản bộ phận xe taxi hướng Hoa Đô biệt thự phương hướng mà đi.
Có một số việc rõ ràng đã trải qua lại không nghĩ ra như Liễu Yên hoặc. Có một số việc mặc dù không có nghe được chứng kiến lại có thể nghĩ thông suốt trong đó chân tướng như Hắc Sơn Đao phái người theo dõi chính mình.
Theo xe taxi xem sau kính Sở Thiên nhìn thấy người theo dõi cũng ngăn cản bộ phận xe taxi theo tới trong nội tâm có chút cười nhạt vậy mà dẫn đạo không được Hắc Sơn Đao hướng Hắc Long hội khai chiến vậy hãy để cho Hắc Sơn Đao trước cho Lâm Đại Pháo làm chút phiền toái a.
Vô luận đáng sợ cở nào người ngươi chỉ cần hiểu được như thế nào đi lợi dụng hắn hắn sẽ là của ngươi nô lệ. Vô luận nhiều lực lượng đáng sợ ngươi chỉ cần hiểu được như thế nào đi lợi dụng nó nó cũng sẽ biết trở nên thuộc về ngươi.
Sở Thiên nhượng xuất taxi tại Hoa Đô biệt thự phụ cận ngừng lại sau đó nhìn thấy người theo dỏi xe taxi cũng đã đến cười nhạt một tiếng đi về phía trước vài bước quẹo vào biến mất tại Hoa Đô biệt thự đại môn phụ cận.
Người theo dỏi bước nhanh theo tới tại cửa lớn phụ cận không có nhìn thấy Sở Thiên cho rằng Sở Thiên đã theo cửa lớn tiến vào vì vậy lấy điện thoại ra bấm Hắc Sơn Đao dãy số thấp giọng nói: “Đao ca tiểu tử kia thật sự tiến vào Hoa Đô biệt thự.”
“Vân Phi vậy mà sờ đến chỗ rồi ngươi trước hết trở về con bà nó cầu tiểu tử kia quả nhiên dám cho ta hạ sáo ta đã tra rõ sở Hoa Đô biệt thự đúng Hổ Bang địa phương.” Hắc Sơn Đao nở nụ cười ngữ khí không che dấu được hưng phấn: “Đêm nay chúng ta hảo hảo nghỉ ngơi và hồi phục lúc rạng sáng chúng ta huyết tẩy Hoa Đô biệt thự để cho chúng ta khai hỏa kinh thành chiến.”
“Tốt!” Vân Phi cũng hưng phấn cúp điện thoại chuẩn bị đi tìm xe taxi.
“Đến đều đã đến cũng đừng có đi trở về.” Một thanh âm nhàn nhạt theo Vân Phi sau lưng truyền đến.
Vân Phi chấn động người tới lại có thể tới gần hắn mà không bị hiện tất nhiên không tầm thường chi nhân vừa định quay đầu lại một cái nắm đấm đã mạnh mẽ đánh sâu vào tới đây Vân Phi hai tay giao nhau cách, miễn cưỡng chặn người tới xung lượng liên tiếp lui về phía sau vài bước mượn hơi yếu ngọn đèn ngẩng đầu nhìn lại trên mặt in Hắc Long gia hỏa đang dùng sấm sét thế công lần nữa từng đánh chết đến tay phải nắm đấm thẳng tắp lao đến.
Vân Phi hai tay vận đủ lực lượng đều muốn lấy cứng chọi cứng ai biết song phương quyền đầu cứng đụng Vân Phi nắm đấm như là đập nện tại khối sắt phía trên đau đớn khó nhịn lực đạo ngắn ngủi biến mất tại đây lập tức đối phương nắm đấm đã phóng qua cánh tay của hắn đánh trúng vào lồng ngực của hắn lại để cho Vân Phi như là diều bị đứt dây ngã hướng phía sau ngã sấp xuống tại biệt thự vách tường tạm thời hôn mê bất tỉnh.
Trên mặt in Hắc Long người nhẹ nhàng cười cười móc ra Hắc Long dán đồ khắc ở Vân Phi trên mặt Sở Thiên chứng kiến bộ dáng của hắn như là gặp được chính mình nhàn nhạt nở nụ cười sau đó đem Vân Phi ném vào trong biệt thự tường vây ở trong.
Sở Thiên ngồi xổm xuống thân thể nhặt lên mấy viên tảng đá hướng về Hoa Đô biệt thự cao cao treo lên chiếu sáng đèn đánh tới ‘bang bang’ hai tiếng chiếu sáng đèn lập tức đã diệt canh giữ ở cửa mấy vị Hổ Bang đệ tử vốn là sững sờ lập tức hướng Sở Thiên phương hướng trông lại Sở Thiên lập tức nhảy lên đầu tường mấy vị Hổ Bang đệ tử lập tức thổi lên cái còi cũng hướng Sở Thiên phương hướng chạy tới.
Phía trước Hổ Bang đệ tử đã rõ ràng có thể nhìn thấy Sở Thiên in Hắc Long mặt trong nội tâm thất kinh chẳng lẽ Hắc Long hội trắng trợn đến công? Vì vậy bước chân chậm chạp trong miệng cái còi lại dốc sức liều mạng thổi lên.
Sở Thiên trên tay tảng đá dương đi ra ngoài chạy ở phía trước lưỡng danh Hổ Bang đệ tử lập tức bị tảng đá đánh trúng kêu thảm ngã xuống đất bên người Hổ Bang đệ tử bị lại càng hoảng sợ cho rằng Sở Thiên trên tay có súng bề bộn tìm yểm hộ thể trốn đi Sở Thiên thừa dịp cơ hội này lập tức rời đi Hoa Đô biệt thự.
Toàn bộ Hoa Đô biệt thự sôi trào lên đi ngang qua Hổ Bang đệ tử tầng tầng bẩm báo về sau rơi vào tay Trần Cát Mộng trong tai đã biến thành không ít Hắc Long hội bang chúng ý đồ trà trộn vào Hoa Đô biệt thự kết quả bị Hổ Bang huynh đệ hiện so sánh sớm kịp thời ngăn trở bọn hắn hung hiểm hành vi cũng sinh xung đột kích rời đi Hắc Long hội bang chúng.
“Các ngươi làm sao biết bọn họ là người của Hắc long hội?” Trần Cát Mộng mang nghi vấn hỏi đến Hổ Bang đệ tử: “Chẳng lẽ là bọn hắn nói cho các ngươi biết hay sao? Cái này không hợp với lẽ thường a...” Trần Cát Mộng biết rõ nếu để cho Lâm Đại Pháo tin tưởng đúng Hắc Long hội bang chúng gây nên trước hết làm cho mình tin tưởng Trần Cát Mộng cho tới nay có thể đã bị Lâm Đại Pháo trọng dụng tín nhiệm cũng là bởi vì hắn đầy đủ cẩn thận có thể cho hợp lý lý do.
Hổ Bang đệ tử tiến lên trước hai bước cung kính mở miệng nói: “Trần quản sự không phải là bọn hắn tự giới thiệu mà là bọn hắn trên mặt điêu khắc Hắc Long ngoại trừ Hắc Long hội bang chúng ai sẽ ở trên mặt điêu khắc xấu xí Hắc Long đâu này?”
Trần Cát Mộng nghe được thủ hạ nói có lý gật gật đầu chuẩn bị đứng dậy đi gặp Lâm Đại Pháo bỗng nhiên điện thoại khẽ nhúc nhích một cái tin tức tiến vào mở ra vừa nhìn trong nội tâm trước kinh sau đó khôi phục lại bình tĩnh quay đầu cùng Hổ Bang đệ tử nói: “Vì lý do an toàn các ngươi động lòng người tay đem biệt thự trong trong ngoài ngoài cho ta kỹ càng điều tra đặc biệt là hiện xâm phạm chỗ ta sợ có người che dấu rồi.”
Hổ Bang đệ tử lập tức tản đi điều tra.
Hổ Bang đệ tử rời đi về sau Trần Cát Mộng sắc mặt bình tĩnh đem thư hơi thở xóa bỏ tin tức chỉ có hai chữ: Điều tra! Tuy nhiên số điện thoại đúng lạ lẫm nhưng Trần Cát Mộng lại biết là ai cho hắn đến ngoại trừ Sở Thiên trên thế giới này còn có ai cả gan làm loạn đâu này?
Năm sáu vị Hổ Bang đệ tử cầm lấy mãnh liệt chiếu sáng đèn vừa mới điều tra đến Sở Thiên nhảy lên đầu tường địa phương liền gặp được một người đang ngồi dưới đất lắc lắc cổ mờ mịt hỏi: “Đây là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này?”
Hổ Bang đệ tử nhìn thấy có người xa lạ đã chấn động lại gặp được người này trên mặt in Hắc Long rõ ràng chính là vừa rồi xâm phạm chi địch vì vậy cái còi lần nữa mãnh liệt thổi lên.
Một lát tầm đó hơn mười vị Hổ Bang đệ tử đã dẫn theo sáng loáng dao bầu đi đầu đi đến đằng đằng sát khí hướng vừa mới tỉnh lại Vân Phi xung phong liều chết đi qua Vân Phi chỉ nhớ rõ bị người tập kích đánh ngất xỉu tỉnh lại lại hiện năm sáu đại hán nhìn mình chằm chằm lập tức nhìn thấy hơn mười vị đại hán hướng chính mình xung phong liều chết tới đây.
Vân Phi tuy nhiên không biết chuyện gì xảy ra tình cũng không biết mình trên mặt in Hắc Long nhưng biết rõ nếu như mình không phản kích lập tức sẽ trở thành dưới đao chi quỷ vì vậy tung người đứng lên lấy ra trên người mình đoản đao trước tiên đem phía trước hai vị Hổ Bang đệ tử chọn trở mình sau đó càng làm sau lưng đánh lén bốn vị Hổ Bang đệ tử chém giết trong khoảng thời gian ngắn song phương cũng đã giết đỏ cả mắt rồi ngươi tới ta đi chém giết.
“Đao ca nói không sai kinh thành thực tiên sư bà ngoại nhà nó chứ một cái có thể đánh nhau đều không có!” Vân Phi đã chém bay hơn mười vị Hổ Bang đệ tử mà chính mình chẳng qua là bị thụ chút vết thương nhẹ không tự chủ được đắc ý: “Toàn bộ đều là phế vật!”
Hổ Bang đệ tử nhìn thấy Vân Phi mạnh như thế hung hãn mặc dù có chỗ sợ hãi nhưng ở chính mình địa bàn không có lý do gì bị nhân gia như thế nhục nhã mấy vị Hổ Bang đệ tử lẫn nhau đưa mắt liếc ra ý qua một cái xuất ra liêm câu thừa dịp Vân Phi chỉ lo chém giết vài thanh móc sắt bay vụt đi ra ngoài giao nhau phóng qua Vân Phi trên người sau đó hướng về sau kéo một phát móc sắt lập tức ôm lấy Vân Phi thân hình Hổ Bang đệ tử lại ra sức kéo móc sắt lập tức đâm vào Vân Phi huyết nhục bên trong.
Vân Phi cường hãn sức chiến đấu lập tức bị móc sắt tiêu hao gần nửa Vân Phi chịu đựng đau đớn trong tay đoản đao dụng hết toàn lực chém đứt hai cây hợp với móc sắt khóa sắt rút được nửa thân tự do hướng cuối cùng nắm liêm câu Hổ Bang đệ tử đánh tới nhỏ giọt máu tươi đoản đao chém bay nắm liêm câu Hổ Bang đệ tử Vân Phi rút... Ra trên người ba cái móc sắt hướng càng ngày càng nhiều Hổ Bang đệ tử vọt tới ‘a... A... A...’ Ba tiếng kêu thảm thiết ba vị Hổ Bang đệ tử thân trúng móc sắt té trên mặt đất.
Vân Phi chèo chống lấy thân hình đứng lên bảy tám đem móc sắt lại giao nhau mà đến Vân Phi dốc sức liều mạng né tránh bốn năm đem nhưng vẫn là có hai ba đem móc sắt lại móc câu tiến vào Vân Phi huyết nhục bên trong không đợi Vân Phi kịp phản ứng lại bay tới vài chục thanh móc sắt hoàn toàn đã hạn chế Vân Phi tự do lập tức mấy vị Hổ Bang đệ tử đem dao bầu đâm vào hành động không tự do Vân Phi sau lưng phần eo lại để cho Vân Phi máu tươi chảy ròng.
“Các ngươi đều là hèn hạ đồ vô sỉ.” Vân Phi nhịn đau đau nâng lên máu chảy đầm đìa đoản đao thở phì phò nói: “Dù cho ta chết đi Hắc Sơn Đao cũng sẽ biết báo thù cho các ngươi đều chết không yên lành!”
“Con bà nó cầu!” Một vị chạy tới chiến tướng dẫn theo dao bầu nhìn thấy trên mặt đất hơn mười vị Hổ Bang đệ tử thi thể tức giận hướng đã vô lực phản kháng Vân Phi bổ tới: “Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng?”
Vân Phi mở ra nặng nề mí mắt nhìn xem bổ tới dao bầu đã vô lực chống đỡ.
Chiến tướng dao bầu bổ vào Vân Phi bả vai cùng chỗ cổ máu tươi văng khắp nơi đi ra chiến tướng mang theo vài phần nhe răng cười: “Tiểu tử ta muốn ngươi chậm rãi cảm thụ tử vong thống khổ cho ngươi biết rõ Hổ Bang không phải dễ khi dễ cho ngươi biết rõ giết ta Hổ Bang đệ tử người chết!”
Chiến tướng hầu như cùng Vân Phi mặt đối mặt chiến tướng bỗng nhiên cảm giác được kinh ngạc bởi vì Vân Phi nở nụ cười lập tức Vân Phi đã bị móc sắt giữ chặt tay phải vẻn vẹn sinh ra lực lượng khổng lồ sanh sanh khẽ động khóa sắt về phía trước di động vài thước cái này vài thước đã đã đủ rồi đã đủ Vân Phi đem dao bầu đâm vào không hề phòng bị chiến tướng phần eo.
Chiến tướng không chút nào tin tưởng té xuống bụm lấy máu tươi chảy đầm đìa phần eo ấm áp lại khiến người sợ hãi.
Trên cái thế giới này có loại người giống như trời sinh chính là giết người người.
Trên cái thế giới này đại đa số người đang triệt để thất bại lúc đều biến thành vây khốn thú.
Bọn họ là người không phải dã thú nhưng thiên tính của bọn hắn trong đã có gấu bình tĩnh Sói tàn bạo con báo nhanh nhẹn hồ ly giảo hoạt cùng tính nhẫn nại.
Dao bầu lướt qua Vân Phi đầu lăn xuống hắn chết được vui vẻ bởi vì hắn giết chiến tướng nhưng hắn cũng chết được nghi hoặc thẳng đến đầu rơi xuống đất cũng không minh bạch chính mình theo dõi làm sao sẽ đem đầu mất dấu rồi.
Chạy tới Trần Cát Mộng cũng không nói gì chẳng qua là nhẹ nhàng thở dài hắn biết rõ Sở Thiên lại ném đi cái phiền toái cho Hổ Bang mà mình chính là lớn nhất đồng lõa nhưng đã bị Sở Thiên hoàn toàn buộc lên phải thuyền giặc mình còn có được lựa chọn sao?
Gió lạnh đánh úp lại Trần Cát Mộng lưng đeo tay nhàn nhạt nói: “Đem cỗ thi thể này trang hảo đưa đến Hắc Long cao ốc chúng ta muốn cho người của Hắc long hội biết rõ dám phái bao nhiêu người đến chúng ta sẽ đưa nhiều ít thi thể trở về Hổ Bang trước kia không sợ Hắc Long hội hiện tại cũng không sợ tương lai hay là không sợ.”
Hổ Bang đệ tử bị Trần Cát Mộng kích động hào khí vạn trượng lĩnh mệnh về sau lập tức bận rộn ra.
Đông Hải khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức Hắc Sơn Đao bỗng nhiên nhận được Vân Phi điện thoại đến tin tức.
Tin tức ngắn gọn lại rung động: Thân chỗ khác biệt! Hắc Long cao ốc!
Hắc Sơn Đao trong mắt bắn ra tinh quang! Sát khí! Còn có cười lạnh!
Hắc Sơn Đao không tin Vân Phi sẽ bị người dễ dàng giết nhưng càng là không tin lại càng đều muốn đi chứng minh là đúng dù cho phía trước có trùng trùng điệp điệp cạm bẫy hắn Hắc Sơn Đao cũng không sợ hãi.
Hắn tin tưởng mình cũng tin tưởng thân thủ của mình càng tin tưởng mình đao!
Lúc này Sở Thiên đang tại Hắc Long cao ốc phụ cận uống vào rượu đỏ nghe âm nhạc nhìn ngoài cửa sổ xinh đẹp kinh thành cảnh đêm cùng đợi Hắc Sơn Đao bọn hắn đến hắn tin tưởng vô luận Hắc Sơn Đao tin còn là không tin thu được Vân Phi điện thoại ra tin nhắn về sau đều đến Hắc Long cao ốc dò xét đến tột cùng.
Sở Thiên biết chính mình nhất thạch n chim chi kế đã có hiệu quả Hổ Bang đã nhận định Vân Phi đúng người của Hắc long hội Hắc Sơn Đao nhìn thấy Vân Phi thi thể về sau tất nhiên hội huyết tẩy Hắc Long cao ốc đây là trời sinh phản cốt chi nhân tính nết mà Hắc Long hội tất nhiên nhận định Hắc Sơn Đao đúng Hổ Bang chi nhân trước có Vô Sắc quán bar xung đột sau có Hắc Long cao ốc mà liều giết.
Sở Thiên đem rượu đỏ trong ly uống xong nhìn lên lấy tinh quang đêm nay lại là một đêm không ngủ rồi.
Có lẽ nên lại để cho Phong Vô Tình cũng tới kiến thức.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Bọn Hắc Sơn Đao tuân theo con đường rất gian nan, ăn món ăn cay nhất, uống rượu mạnh nhất, chơi dao nhanh nhất, giết người tàn nhẫn nhất, đối với bọn họ đó mới là cuộc sống mãn nguyện nhất.
Bọn Hắc Sơn Đao vừa vào con hẻm tối hẹp thì Sở Thiên đã theo phía sau bọn họ, tai của Hắc Sơn Đao hơi động, vừa xoay người với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhảy tới trước mặt Sở Thiên, trong tay đã lóe lên đoản đao sáng loáng, nhãn thần băng lãnh nhưng sắc bén.
Hắc Sơn Đao tùy ý bày ra tư thế, toàn thân lại tràn ngập công kích, nhìn Sở Thiên trẻ tuổi từng chữ nói: - Tốt nhất cho tao một lý do đi theo, bằng không con dao này đâm vào trong cổ mày uống hết máu của mày.
Không có ai cho rằng Hắc Sơn Đao đang nói đùa.
Sở Thiên tỏ ra cười yếu ớt, từ từ giơ tay trái tay phải ra nắm lấy một sắp tiền dày dày bình tĩnh nói: - Người anh em, vừa nãy những người bạn quần áo lụa là không có mắt trêu chọc cậu, vẫn xin cậu đại nhân đại lượng bỏ qua. Chuyện tối nay, sau này mọi người nước giếng không phạm nước sông, chỗ này ba vạn tệ thể hiện chút tâm ý nhỏ nhoi của tiểu đệ.
Bọn Hắc Sơn Đạo ha ha cười lên, thì ra là bọn con cháu ăn chơi trác táng đó bị mình nện cho bán sống bán chết, lại nhìn thấy mình uy chấn bốn phương tàn sát tám hướng không chừng đã sợ hãi rồi, cho nến nhờ người đến đàm phán, những tên con cháu ăn chơi trác táng này cũng quá xem trọng mình rồi. Bọn họ là đến kinh thành làm đại sự, ức hiếp những con cháu ăn chơi trác táng phô trương thanh thế hoàn toàn không có ý nghĩa gì, cũng không còn nhớ xung đột với bọn họ tối nay, nhưng người ta lại đã đưa tiền đến cũng không thể không nhận, xem là phần quà gặp mặt đến Bắc Kinh
Hắc Sơn Đao không chút khách khí cầm lấy ba trăm ngàn đồng trên tay phải Sở Thiên, ném cho đồng bọn bên cạnh đắc ý cười nói: - Hay cho nhận thức của bọn mày, tao nhận ba trăm ngàn. Mày trở về nói cho chúng nó biết, sau này thấy chúng tao nhất định phải tránh, oán thù tối nay bỏ qua, những phế vật bọn mày cũng không có ý nghĩa gì.
Sở Thiên không ngừng gật đầu liền nói mấy câu: - Đúng vậy, đúng vậy, Đao đại nhân đại lượng hào kiệt. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lập tức chần chờ chốc lát bổ sung nói: - Nhưng anh Đao tối nay đánh lật, ức nam ép nữ hội Hắc Long tuy hả hê, nhưng Bắc Kinh này hơn phân nữa đều là địa bàn của hội Hắc Long, bọn họ sẽ không để yên, Anh Đao phải cẩn thận.
Hắc Sơn Đao nặng nề hừ một tiếng, xem thường nói: - Con mẹ nó, ông sợ gì hội Hắc Long? Vừa nãy đánh bọn chúng hoa rơi nước chảy, tao thấy Bắc Kinh một người để đánh cũng không có, toàn là phế vật. Đợi ông tự lập núi, vung tay hô gọi bang hội khác, hoàn toàn không sợ lần lượt giải tán đầu hàng.
Hắc Sơn Đao nói tới chỗ này trên mặt đều nổi lên vẻ hưng phấn, hình như đã thấy được cảnh tượng mình xưng bá Bắc Kinh.
Sở Thiên cười mỉm gật đầu: - Thần uy của anh Đao ở Bắc Kinh không ai có thể địch.
Sau đó lại ép giọng thần bí nói: - Nhưng anh Đao à, trước khi đại sự chưa thành nhất định không được tới tòa nhà Hắc Long. Ở đó là tổng bộ của hội Hắc Long, cao thủ vô số.
Hắc Sơn Đao nghe thấy "cao thủ vô số" con mắt nhanh chóng sáng lên, vuốt cái đầu trọc, hận không thể bây giờ đi giết hết người trong Hắc Long Tower. Ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, nặng nề vỗ lên vai Sở Thiên nói: - Nhóc con, mày ở đâu?
Sức lực của Hắc Sơn Đao rất lớn, Sở Thiên biết gã đang thử mình, thế là giả bộ trọng tâm bất ổn lùi lại sau, xoa vai nói: - Anh Đao sức mạnh quá lớn, tiểu đệ đau. Tiểu đệ ở biệt thư Hoa Đô. - Biệt thự Hoa Đô?
Hắc Sơn Đao nhe răng cười lóe lên mấy phần sát khí: - Chắc là chỗ tốt, mày không phải là đệ tử băng đảng nào chứ?
Sở Thiên vội khoát tay cực lực phủ nhận nói: - Không phải, không phải. Anh Đao anh xem thể trạng này của em có băng nào chịu chứ?
Hắc Sơn Đao liếc nhìn Sở Thiên mấy cái gật đầu nói: - Mày đi đi!
Sở Thiên cung kính cáo từ, xoa bờ vai hướng cái ngõ nhỏ đi ra ngoài.
Sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy Sở Thiên đi rồi kéo đồng bọn bên trái thấp giọng nói: - Theo nó xem điểm dừng chân cuối cùng của nó!
Đồng bọn bên trái nhẹ gật đầu nhanh chóng rời khỏi con hẻm xa xa đi theo Sở Thiên.
Đồng bọn phía sau không hiểu hỏi Hắc Sơn Đao: - Anh Đao, tại sao phải theo thằng nhóc đó? - Thằng nhóc đó luôn nhắc nhở tao không được đi chọc ghẹo hội Hắc Long, nhìn như có lòng tốt nhưng thực sự chính là muốn khơi mào sống mái của tao với hội Hắc Long.
Hắc Sơn Đao sờ cái đầu bóng giỏi giả ngu, bộ dạng đắc ý nói: - Tao đoán thằng nhóc đó phải là người bang phái nào, hơn nữa có thù hận với hội Hắc Long. Bà mẹ nó, xem Hắc Sơn Đao tao là con người lỗ mãng à? Đợi Vân Phi về thì biết lai lịch của thằng nhóc đó rồi, tới lúc đó chúng ta trước dọn sạch bọn chúng, sau đó tính sổ hội Hắc Long. Con mẹ nó, hận nhất đứa nào bày mưu tính kế đùa giỡn ông.
Mấy người phía sau đều không tự chủ khen ngợi nói: - Anh Đao anh minh.
Hắc Sơn Đao lại đắc ý cười lên, giơ giơ ba vạn tệ trong tay nói: - Chúng ta dùng ba vạn của thằng nhóc đó đi hưởng thụ cho thật vui vẻ, nghỉ ngơi một chút dưỡng sức chờ Vân Phi trở về chúng ta giết bà mẹ nó không chừa manh giáp.
Dùng tiền của người ta đưa tịnh dưỡng tinh thần, lại đi giết người ta, đây là chuyện thích ý cỡ nào. Hắc Sơn Đao vuốt sau cái đầu trọc, nhuếch miệng giương nụ cười đa mưu túc trí.
Đương nhiên Sở Thiên sẽ không cho rằng Hắc Sơn Đao là một tên mãng phu, hắn luôn đánh giá cao đối thủ, xem trọng chi tiết, cho nên mới có thể sống tới bây giờ. Đi ra mấy trăm mét thì sau lưng Sở Thiên xuất hiện tên đồng bọn của Hắc Sơn Đao đi theo không nhanh không chậm. Không phải Sở Thiên quá cảnh giác, mà là người theo dõi quá cuồng ngạo, một khi cuồng ngạo thì sẽ trở nên mất đi phán đoán chính xác. Người theo dõi cho rằng Sở Thiên đơn thuần là nhân vật nhỏ, thiếu từng trải hoàn toàn không thận trọng cẩn thận, cho nên Sở Thiên rất dễ dàng nhận ra gã là người theo dõi mình.
Sở Thiên biết đối phương đến thăm dò lai lịch của mình, thế là nhẹ nhàng cười, không chú ý đi dạo xung quanh. Lúc đi qua phòng sách báo nhìn thấy bên trong có bán hình xăm dán trong lòng hơi động. Ném mười đồng cho ông chủ cầm lấy hai tấm hình xăm hắc long dán vào ngực, hắn muốn tối nay làm chút động tĩnh.
Sở Thiên chẳng khác gì như đi dạo, một lúc sau thì giơ tay đón chiếc taxi chạy về hướng biệt thị Hoa Đô.
Có một số chuyện rõ ràng đã trải qua nhưng nghĩ không thông, như tình cảm của Liễu Yên. Có một số chuyện tuy không có nghe thấy nhìn thấy, nhưng có thể nghĩ thông rõ ràng chân tướng như Hắc Sơn Đao phái người theo dõi mình.
Từ kính hậu của chiếc taxi, Sở Thiên nhìn thấy người theo dõi cũng đón taxi leo lên, trong lòng cười nhạt. Nếu đã không dẫn dụ được Hắc Sơn Đao khai chiến với hội Hắc Long, vậy thì để Hắc Sơn Đao gây chút phiền phức cho Lâm Đại Pháo vậy.
Bất luận người đáng sợ cỡ nào, nếu bạn hiểu được làm thế làm lợi dụng họ, họ chính là nô lệ của bạn. Bất luận sức mạnh đáng sợ cỡ nào bạn phải biết được làm thế nào lợi dụng nó, nó cũng sẽ trở nên lệ thuộc bạn.
Sở Thiên bảo xe taxi dừng gần biệt thự Hoa Đô, sau khi xuống xe nhìn thấy chiếc taxi của người theo dõi cũng tới rồi, cười nhạt một tiếng, đi về phía trước mấy bước rồi chuyển sang hướng khác, biến mất ở gần cổng biệt thự Hoa Đô.
Người theo dõi đi nhanh theo tới gần cổng, không có nhìn thấy Sở Thiên cho rằng Sở Thiên đã từ cổng đi vào rồi, thế là lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Hắc Sơn Đao thấp giọng nói: - Anh Đao thằng nhóc đó quả thật đã vào biệt thự Hoa Đô rồi. - Vân Phi, nếu tìm được chỗ rồi thì trở về trước. Quả nhiên thằng nhóc đó dám hạ bộ tao, tao đã thăm dò rõ chỗ biệt thự Hoa Đô là Hổ bang.
Hắc Sơn Đao cười lên, ngữ khí không che dấu được phấn chấn nói: - Tối nay chúng ta nghỉ ngơi lấy lại sức, sáng sớm chúng ta dùng máu rửa biệt thự Hoa Đô để vang danh Bắc Kinh. - Được!
Vân Phi phấn chấn gác máy chuẩn bị tìm chiếc xe taxi. - Đến cũng đến rồi, đừng về nữa.
Một âm thanh nhàn nhạt từ sau lưng Vân Phi truyền đến.
Vân Phi thất kinh cả người, nhưng lại đi tới gần.
Gã phát hiện nhất định không phải người bình thường, vừa muốn quay đầu lại, một nắm tay đã nhanh chóng đánh tới, Vân Phi hai tay đan vào nhau miễn cưỡng chặn lại sức mạnh của người đánh tới, liên tiếp lui lại phía sau mấy bước. Mượn ánh đèn yếu ớt ngẩng đầu nhìn tên trên mặt có hình xăm hắc long, đang tấn công như sấm sét lần nữa đánh giết tới, nắm tay của tay phải, thẳng tắp xông qua.
Vân Phi hai tay vận sức lực muốn lấy cứng chọi cứng, ai ngờ khi nắm tay của hai bên chạm mạnh, nắm tay của Vân Phi giống như là đánh lên khối sắt đau không chịu nổi, mất đi sức lực tạm thời, trong nháy mắt nắm tay của đối phương phóng qua cánh tay đánh trúng vào ngực của gã, Vân Phi giống như diều đứt dây bay về phía sau té ngã xuống chỗ biệt thự Hoa Đô, tạm thời hôn mê bất tỉnh.
Người trên mặt xăm hình hắc long khẽ mỉm cười, móc ra hình xăm hắc long dám lên mặt Vân Phi. Sở Thiên nhìn thấy hình dáng của gã giống như gặp qua rồi, tự mình nhàn nhạt cười lên, sau đó ném Vân Phi vào trong tường vây bên trong biệt thự.
Sở Thiên ngồi xổm xuống, nhặt lấy mấy viên đá ném ngọn đèn treo cao cao của biệt thự Hoa Đô. "Bụp bụp" hai tiếng đèn chiếu sáng lập tức tắt. Mấy đệ tử Hổ Bang canh cổng trước là sửng sốt, sau đó nhìn về phía Sở Thiên. Sở Thiên lập tức nhảy lên đầu tường, mấy tên đệ tử Hổ Bang lập tức thổi còi lên và chạy về phía Sở Thiên.
Đệ tử Hổ bang trước mặt đã ràng nhìn thấy mặt Sở Thiên xăm hắc long, trong mặt thầm thất kinh. Chẳng lẽ Hắc Long hội trắng trợn đánh đến? Thế là bước chân chậm rãi nhanh lên, cái còi trong miệng lại liều mạng thổi lên.
Tảng đá trên tay Sở Thiên ném vào hai đệ tử Hổ bang chạy trước mặt, hai người đó bị tảng đá đánh trúng kêu thảm ngả xuống đất. Đệ tử Hổ Bang bên cạnh bị dọa thót tim, cho rằng trên tay Sở Thiên có súng vội tìm chỗ trốn, Sở Thiên nhân cơ hội này lập tức rời khỏi biệt thự Hoa Đô.
Cả biệt thự Hoa Đô sôi trào lên, sau khi đệ tử Hổ Bang tầng tầng bẩm báo truyền tới tai Trần Cát Mộng đã trở thành một số băng đảng của hội Hắc Long ý đồ trà trộn vào biệt thự Hoa Đô. Kết quả bị anh em Hổ Bang, ngăn cản kịp thời hành vi hung hiểm của bọn họ, cũng xảy ra xung đột với hội Hắc Long. - Bọn mày làm sao biết bọn nó là người của hội Hắc Long?
Trần Cát Mộng nghi ngờ hỏi đệ tử Hổ bang: - Chẳng lẽ là bọn nó nói cho mày biết? Cái này không hợp với lẽ thường?
Trần Cát Mộng biết, nếu muốn Lâm Đại Pháo tin là do hội Hắc Long gây nên thì trước tiên phải làm mình tin tưởng. Trần Cát Mộng cho tới nay có thể nhận được trọng dụng tín nhiệm của Lâm Đại Pháo, chính là vì anh ta đủ cẩn thận có thể cho lý do hợp lý.
Đệ tử Hổ bang tiến lên hai bước cung kính mở miệng nói: - Quản lý Trần, không phải bọn nó tự giới thiệu mà là trên mặt bọn nó xăm hắc long. Ngoại trừ hội Hắc Long, bang hội nào có hắc long xấu xí trên mặt chứ?
Trần Mộng Cát thấy thuộc hạ có chút có lý, định đứng dậy, thấy điện thoại của Lâm Đại Pháo đột nhiên khẽ rung nhận được một tin nhắn, mở ra xem trong lòng trước là kinh ngạc, sau đó hồi phục bình tĩnh quay đầu nói với đệ tử Hổ Bang: - Để đảm bảo an toàn, chúng bọn mày tỉ mỉ lục soát trong ngoài biệt thự cho tao, đặc biệt là chỗ phạm đến, tao sợ có người ẩn núp.
Đệ tử Hổ Bang lập tức tản ra đi lục soát.
Sau khi đệ tử Hổ Bang đi rồi, sắc mặt Trần Cát Mộng bình tĩnh xóa tin nhắn. Tin nhắn chỉ có hai từ "lục soát" tuy số điện thoại lạ nhưng Trần Cát Mộng lại biết là ai gửi cho anh ta. Ngoại trừ Sở Thiên, trên đời này còn có ai dám to gan làm loạn chứ?
Năm sáu đệ tử Hổ Bang cầm đèn chiếu sáng rõ vừa lục soát tới chỗ Sở Thiên nhảy lên đầu tường, thì nhìn thấy một người đang ngồi trên đất lắc lắc cái cổ mờ mịt hỏi: - Đây là đâu? Sao mình ở đây?
Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy có người lạ đã kinh ngạc, lại nhìn thấy trên mặt người này xăm hắc long, rõ ràng chính là địch phạm lúc nãy, thế là lần còi thứ hai mãnh liệt thổi.
Chỉ trong chốc lát mấy chục tên đệ tử Hổ bang đã xách đao chém sáng loáng chạy trước tới Vân Phi vừa tỉnh lại, đằng đằng sát khí xông giết tới. Vân Phi chỉ nhớ bị người đánh lén đánh bất tỉnh, tỉnh lại lại thấy năm sáu tên đàn ông nhìn chằm chằm mình, sau đó lập tức lại nhìn thấy mấy chục người đàn ông xông qua giết mình.
Tuy Vân Phi không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết trên mặt mình dán hắc long, nhưng biết nếu mình không phản công lập tức sẽ trở thành hồn ma dưới con dao. Thế là dậm người nhảy lên tìm ra đoản đao trên người mình, chém ngã hai tên đệ tử Hổ Bang, sau đó lại chém chết bốn tên đệ tử Hổ Bang đánh lén. Trong khoảng thời gian ngắn đã giết người đến độ đỏ cả mắt. - Anh Đao nói không sai, bà mẹ nó, Bắc Kinh thật là một người có khả năng đánh cũng không có.
Phi Vân đã chém bay mấy chục đệ tử Hổ Bang, còn mình chỉ bị thương nhẹ, không tự chủ được đắc ý: - Tất cả đều là phế vật.
Đệ tử Hổ Bang nhìn thấy Phi Vân hung hãn như vậy, tuy không sợ hãi nhưng ở địa bàn mình không có lý nào bị người ta sỉ nhục như vậy. Mấy tên đệ tử Hổ Bang nhìn nhau ra hiệu, móc ra câu liêm thừa dịp Vân Phi chỉ lo liều giết, mấy cái câu liêm sắt bay vụt ra giao nhau phóng qua người Vân Phi, sau đó kéo câu liêm về phía sau lập tức câu người của Vân Phi. Đệ tử Hổ Bang lại ra sức kéo móc sắt lên, lập tức đâm vào trong máu thịt của Vân Phi.
Sức chiến đấu hung hãn của Vân Phi nhanh chóng bị móc sắt tiêu hao gần phân nửa. Vân Phi cố chịu đau đớn, đoản đao trong tay dùng tận lực chém đứt hai sợi xích của cái móc sắt, giải phóng được một nửa tự do cơ thể, hướng tới đệ tử Hổ Bang cuối cùng nắm lấy móc sắt bổ tới đoản đao dính máu tươi chém bay đệ tử Hổ bang nắm móc câu. Vân Phi rút ra ba cái móc sắc trên người, càng ngày càng nhiều đệ tử Hổ bang bắn tới "A A A" ba tiếng kêu gào thảm thiết, ba đệ tử Hắc Bang người trúng móc sắc ngã lên đất.
Vân Phi chống đỡ cơ thể đứng dậy, bảy tám cái móc sắt lại chồng chéo nhau bay tới, Vân Phi liều mạng tránh né bốn năm cái, nhưng vẫn có hai ba cái móc sắt lại móc vào trong thịt Vân Phi, còn không đợi Vân Phi phản ứng, lại bay đến mười mấy cái móc sắt hoàn toàn hạn chế tự do của Vân Phi. Liền sau đó mấy tên đệ tử Hổ bang bổ đao đâm vào sau lưng, thắt lưng, Vân Phi làm Vân Phi máu tươi chảy ròng xuống. - Bọn mày đều là bọn đê tiện vô sỉ.
Vân Phi nén đau đớn nâng đoản đao dính máo hì hục thở: - Cho dù tao chết rồi Hắc Sơn Đao cũng sẽ báo thù cho tao. Bọn mày cũng sẽ không được chết yên! - Con mẹ nó!
Một chiến tướng xách đao chém chạy tới nhìn thấy mười mấy thi thể của đệ tử Hổ Bang trên đất, tức giận đánh về phía Vân Phi: - Chết tới nơi còn dám mạnh miệng?
Vân Phi mở mí mắt nặng nề nhìn đao bổ chém tới đã vô lực chống đỡ.
Đao của chiến tướng chém vào vai vào cổ của Vân Phi, máu tươi văng ra khắp nơi, chiến tướng mang mấy phần nhe răng cười: - Thằng nhóc, tao muốn mày từ từ cảm nhận đau khổ của cái chết, để mày biết Hổ Bang không phải dễ ức hiếp, để mày biết những kẻ giết đệ tử Hổ Bang tao đều phải chết!
Chiến tướng gần như mặt đối mặt với Vân Phi bỗng nhiên cảm giác được vô cùng kinh ngạc vì nụ cười của Vân Phi, lập tức tay phải của Vân Phi vẫn bị móc sắc kéo vào bỗng nhiên sinh ra một sức mạnh cực lớn, dây xích chuyển động về phía trước mấy, Vân Phi đâm dao chém vào phần eo không hề đề phòng của chiến tướng.
Chiến tướng không tin bụm phần thắt lưng ấm ấm máu tươi chảy mạnh, lại làm người ta sợ hãi.
Trên thế giới này có loại người giống như trời sinh chính là người giết người
Trên thế giới này phần lớn người lúc hoàn toàn thất bại đều biến thành con thú bị vây.
Bọn họ là người không phải dã thú, nhưng trong thiên tính của bọn họ có sự vững vàng của gấu, tàn ác của sói, nhanh nhẹn của báo, gian xảo nhẫn nại của cáo.
Đệ tử Hổ Bang xung quanh rống lên giận giữ xông tới Vân Phi.
Khảm đao chém qua, đầu của Vân Phi ngã nhào, anh ta chết vui vẻ vì đã giết được chiến tướng. Nhưng cũng chết nghi hoặc, mãi tới đầu rơi xuống đất cũng không biết mình làm sao có thể đánh mất đầu.
Trần Cát Mộng chạy tới cũng không có nói gì, chỉ là nhẹ thở dài. Anh ta biết Sở Thiên lại ném phiền phức cho Hổ bang mà mình chính là đồng lõa lớn nhất. Nhưng đã bị Sở Thiên hoàn toàn trói lại rồi, chính mình kẻ trộm thuyền còn được lựa chọn sao?
Gió lạnh ập đến, Trần Cát Mộng chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói: - Xử lý cho tốt thi thể này rồi đưa tới tòa nhà Hắc Long, chúng ta phải để người của hội Hắc Long biết, phái bao nhiêu người đến, chúng ta sẽ đưa bấy nhiêu thi thể lại. Hổ Bang trước đây không sợ hội Hắc Long, bây giờ không sợ, sau này cũng không.
Đệ tử Hổ Bang sau khi bị hào khí vạn trượng của Trần Cát Mộng kích động, vội vàng lĩnh mệnh.
Hắc Sơn Đao nghỉ dưỡng sức ở khách sạn Đông Hải đột nhiên nhận được tin nhắn từ di động của Vân Phi.
Tin nhắn ngắn gọn lại chấn động: chỗ dị thân, Hắc Long Tower.
Trong mắt Hắc Sơn Đao lộ ra tinh quang! Sát khí! Còn có lạnh lùng!
Hắc Sơn Đao không tin Vân Phi dễ dàng bị người ta giết, nhưng càng không tin lại càng muốn đi chứng minh. Cho dù trước mặt có bẫy rập trùng trùng, Hắc Sơn Đao gã cũng không sợ.
Gã tin mình, cũng tin thuộc hạ của mình, càng tin đao của mình.
Sở Thiên lúc này đang ở gần tổng bộ Hắc Long uống rượu đỏ, nghe nhạc xem cảnh đêm Bắc Kinh tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, đợi bọn Hắc Sơn Đao đến. Hắn tin bất luận Hắc Sơn Đao tin hay không tin, sau khi nhận được tin nhắn từ máy điện thoại của Vân Phi gửi cũng sẽ tới tòa nhà Hắc Long để tìm kiếm dò xét.
Sở Thiên biết kế ném đá dấu tay này của mình đã có hiệu quả, Hổ bang đã nhận định Vân Phi là người của hội Hắc Long, sau khi Hắc Sơn Đao nhìn thấy thi thể Vân Phi tất nhiên sẽ rửa máu tòa nhà Hắc Long, đây là tính nết trời sinh của kẻ phản cốt. Còn hội Hắc Long nhất định cho rằng Hắc Sơn Đao là người của Hổ Bang trước có xung đột ở quán bar Vô Sắc, sau đó liều chết xông vào tòa nhà Hắc Long để chém giết.
Sở Thiên uống hết rượu đỏ trong ly, ngước nhìn vì sao, đêm nay lại là đêm không ngủ.