Quan Đông Tam Tướng lạnh lùng nhìn ba tên huyết nhân trước mặt.
Trên đất đã nằm đầy hơn năm mươi thi thể người của hội Hắc Long, máu đã nhuộm đỏ cẩm thạch.
Máu tươi trong đêm tối hiện ra ánh quỷ dị khác thường, cũng làm người ta cuồng ngạo.
Quan Đông Tam Tướng rút dao ra, quát một tiếng ba người một thể thay nhau xông qua giết bọn Hắc Sơn Đao.
Đao pháp của Quan Đông Tam Tướng hung mãnh bá đạo rút đao nhanh, xuất thủ nặng, đặc biệt là đao đầu tiên.
Một chiêu niêm phong cửa, một chiêu chí mạng. Cao thủ tranh dành nhau thắng bại thường ở lúc đó.
Quan Đông Tam Tướng luôn cho rằng đao đầu tiên tuyệt đối là đao quan trọng nhất, tuyệt đối toàn lực ứng phó. Ý niệm này chắc chắn mười phần chính xác, vì vậy bọn họ vẫn sống sót sau mấy trăm lần huyết chiến.
Bây giờ Quan Đông Tam Tướng một đao đánh ra tuy không có mười phần nắm chắc có thể một đao đánh ngã ba đồng bọn của Hắc Sơn Đao, nhưng lại cho rằng chí ít cũng có thể dành được tiên cơ, để lại cho mình một con đường lui. Mấy chục năm không ngừng cực khổ, kinh nghiệm ba trăm lần huyết khổ chiến, bọn họ quả quyết phán đoán của mình tuyệt đối sẽ không sai.
Đồng bọn của Hắc Sơn Đao có lẽ thân thủ không hơn Hắc Sơn Đao, nhưng mọi người đều là người chơi đao, đao pháp tự nhiên cũng sẽ không tệ. Nhìn thấy mãnh đao của Quan Đông Tam Tướng bổ đến, tay phải bọn họ vừa vun giống như mũi tên sắc bén bắn ra, xông ra ngoài từ khe hở của Quan Đông Tam Tương.
Sáu người đều cảm thấy phần bụng hơi căng, giơ tay vừa sờ đều thấy quần áo đã bị đao rạch phá. Mọi người xung quanh chỉ nhìn thấy trên đao của Quan Đông Tam Tướng dính máu, trên đao của đồng bọn Hắc Sơn Đao lại lóe sáng, cái gì cũng không có.
Một lát sau đồng bọn của Hắc Sơn Đao tất cả ngã xuống. Quan Đông Tam Tương lại sừng sững không ngã, trên mặt mang nụ cười đắc ý.
Băng đãng của hội Hắc Long nhìn thấy Quan Đông Tam Tướng giết ba người hung hãn không khỏi reo hò lên.
Trên mặt Hắc Sơn Đao càng thêm âm trầm lóe lên bi thương, áo chống đạn tơ vàng trên người Quan Đông Tam Tương ở phần eo ẩn hiện. Hắc Sơn Đao không khỏi nắm chặt đoản đao không ngờ người của hội Hắc Long quỷ quyệt như vậy, tối nay thề dùng máu rửa Tổng bộ Hắc Long.
Hắc Sơn Đao chậm rãi đi tới Quan Đông Tam Tướng, trên mặt Quan Đông Tam Tướng tràn đầy hưng phấn và xem thường, không ngờ tối nay tùy tiện ra tay thì chém ngã ba tên địch hung hãn, hơn nữa chỉ cần một chiêu.
Hắc Sơn Đao đi tới cách Quan Đông Tam Tướng hai mét, lạnh lùng nói:
- Bọn mày phải đền mạng cho anh em tao.
Quan Đông Tam Tướng không nói gì, bọn họ luôn cảm thấy dùng thực lực, dùng mãnh đao để nói chuyện là tác dụng nhất, hiệu quả nhất. Vì vậy gầm lên xông qua giết Hắc Sơn Đao, tuy động tác đúng chỗ hài hòa nhất chí, nhưng đã thiếu khí thế và xem trọng lúc nãy. Lúc nãy một chiêu xông đánh ba người đã làm bọn họ cảm thấy Hắc Sơn Đao không đáng lo.
Một đao của Quan Đông Tam Tướng thế như sấm sét thiểm điện vừa bổ ra trước mắt, đột nhiên người mà bọn họ muốn vung đao chém đã không thấy nữa.
Cũng trong giây khắc này bọn cầm đao đã bị đoản đao đâm trúng, sức lực toàn thân bỗng nhiên biến mất, mãnh đao trong tay vung lên không "keng keng keng" rớt xuống, ngay cả một chút sức lực còn lại giãy giụa kháng cự cũng không.
Quan Đông Tam Tướng kinh sợ ngây ra, bây giờ mới biết cái gì gọi là ngoài người có người, ngoài trời có trời.
Mấy mãnh đao này cũng không biết chém giết qua bao nhiêu cao thủ, lại trong một chiêu thì bị người ta khều lên đất. Đao pháp khổ luyện mấy chục năm, phối hợp huyết chiến mấy trăm trận, trước mặt Hắc Sơn Đao lại trở thành trò đùa như vậy.
Sắc mặt Quan Đông Tam Tướng thay đổi cực lớn, cả mặt mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống. Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ thằng nhóc cuồng ngạo trẻ tuổi dung mạo xấu xí lại là một người đáng sợ như vậy, lại có công phu giống như ma quỷ thế này.
Bỗng nhiên Hắc Sơn Đao lại xuất hiện trước mặt bọn họ, đoản đao trong tay như sao rạch qua chân trời, nhanh chóng, sắc bén rạch vỡ cổ họng của họn họ. Cổ họng bọn họ không có phòng bị áo giáp chống đạn tơ vàng, chỗ đoản đao lia qua máu tươi văng ra khắp nơi. Hắc Sơn Đao tựa như cũng chưa giải được hận, trở tay rạch qua lần nữa, ba cái đầu nhanh chóng rời khỏi cơ thể bay qua bên cạnh mấy tên hội Hắc Long.
Tĩnh mịch! Một mãnh tĩnh mịch!
Bang chúng hội Hắc Long đã không tìm được ngôn ngữ để hình dung tâm tình mình, cảnh chết chóc chảy máu không ngừng kích thích bọn họ xông qua đánh. Tâm linh của bọn họ giây phút trước còn đắc ý thậm chí tới cực điểm, trong nháy mắt Quan Đông Tam Tướng đã trở thành xác chết không đầu.
Hắc Sơn Đao lại giơ đoản đao lên máu tươi chảy đầm đìa, lạnh lùng nói với băng đãng Hắc Long hội:
- Ai lên?
Gần trăm bang chúng hội Hắc Long không chỉ không ai lên ứng chiến, thậm chí không khỏi tự chủ lui lại.
- Tao lên!
Một âm thanh nhàn nhạt truyền đến.
Nghe thấy âm thanh này, lòng của bang chúng hội Hắc Long đang treo giắt cuối cùng buông xuống.
Hắc Sơn Đao ngẩng đầu nhìn qua một người đàn ông trung niên bình thường trên mặt có ưu buồn, tay phải cầm cây súng lục bình thường đi tới trước mặt mình, nhưng đôi mắt của anh lại lạnh giống như băng, âm mấy chục độ.
- Mày tin chắc súng trong tay mày có thể thắng đao trong tay tao à?
Hắc Sơn Đao cười lạnh.
Long Vũ không có biểu tình gì thản nhiên nói:
- Có thể.
Lúc Hắc Sơn Đao thấy Vũ Long nhìn mình, bất luận nhìn bao lâu tuyệt đối sẽ không nháy mắt một cái. Móng tay của Long Vũ màu trắng bệch rất ngắn rất chỉnh tề, ngón tay dài và thon gầy.
Hắc Sơn Đao trước giờ chưa từng thấy qua đôi tay ổn định như vậy.
Vì đôi tay này, đôi mắt này mỗi từ anh ta nói ra, Hắc Sơn Đao tuyệt đối không nghi ngờ.
- Chỉ cần mày động đậy, tao bảo đảm viên đạn có thể bắn vào ngực mày.
Lời nói của người này nói ra tuyệt không phải dọa người.
Hắc Sơn Đao không có lập tức giơ đao, cũng không có động đây, thậm chí gã đã cảm giác được giữa hai chân mày mình bắt đầu đổ mồ hôi.
Long Vũ nhìn chằm chằm đao của Hắc Sơn Đao:
- Thân thủ của mày quả thật rất nhanh.
Hắc Sơn Đao không có nói, anh ta đang chờ, đang chờ cơ hội đối phương do dự.
- Nhưng tao cũng có thể cam đoan với mày, trên đời nhanh nhất vẫn là đạn bắn ra từ súng lục.
Long Vũ nhuếch miệng lộ ra nụ cười lãnh khốc nói:
- Chỗ tốt nhất của mày chính là có thể tin lời nói của người khác.
Long Vũ giơ nòng súng băng lãnh đen kịch quay về Hắc Sơn Đao giống như đôi mắt băng lạnh của anh ta.
- Tại sao mày còn không giết tao?
Trong mắt Hắc Sơn Đao phóng ra hàn khí bắt đầu phản kích nhe nanh cười nói:
- Mày không giết tao, chỉ vì mày hoàn toàn không nắm chắc có thể giết tao, có phải không?
Mặt Long Vũ không chút biểu tình lộ ra nụ cười bình thản nói:
- Tao quả thật không có nắm chắc, nhưng viên đạn trong cây súng lục của tao lại rất chắc chắn. Tao từng dùng tám mươi viên đạn giết tám mươi người không ai sống sót.
- Mày có biết khả năng thật sự của tao không?
Hắc Sơn Đao tựa hồ không để ý trình độ kinh người của Long Vũ, chăm chú nhìn Long Vũ thản nhiên nói:
- Tất cả ám khí trước mặt loại người như tao đều giống như sắt vụn.
- Súng lục không phải ám khí.
Chính Long Vũ cũng cảm thấy ngữ khí của mình cơ hồ bắt đầu yếu đi.
- Súng lục đương nhiên không phải ám khí, nhưng tính chất của súng lục lại giống như một loại ám khí của ám tiễn.
Tư thế nói chuyện của Hắc Sơn Đao giống như là một đại giáo sư:
- Súng lục đáng sợ hơn thần tiễn, chỉ vì đạn trong súng lục bắn ra nhanh hơn rất nhiều so với thần tiễn.
Long Vũ đang nghe, tuy cũng không hoàn toàn đồng ý lời nói của Hắc Sơn Đao, nhưng lại không thể không thừa nhận anh ta nói có chút có lý.
- Cho nên đạn cũng không phải hoàn toàn không thể tránh, vấn đề là động tác mày có thể có nhanh như vậy không?
- Không ai có động tác nhanh như vậy, không ai tránh được đạn trong súng lục bắn ra!
Sắc mặt Long Võ đã càng thêm trắng bệch.
Đoản đao trong tay Hắc Sơn Đao dính máu tươi đã từ từ khôi phục lại hàn quang nhàn nhạt.
Hắc Sơn Đao cười nhạt:
- Mày thật sự có nắm chắc?
Sắc mặt Long Vũ hiện lên nét do dự trong chốc lát, nhưng bị Hắc Sơn Đao nhanh chóng bắt được.
Ngay trong giây khắc đó đoản đao trong tay anh ta đột nhiên giơ lên bổ vào Long Vũ.
Súng của Long Vũ vẫn luôn cầm vững cũng đã vang lên.
Không có ai có thể phân biệt súng của Long Vũ vang trước? Hay Hắc Sơn Đao bắt đầu động tác trước.
Động tác của Hắc Sơn Đao tựa hồ cũng nhanh giống như là một viên đạn từ trong súng lục bắn ra.
Lúc Hắc Sơn Đao vừa tới trước mặt Long Võ, trên thắt lưng bên trái của anh ta đột nhiên máu tươi vẩy ra, một viên đạn đã bắn vào thắt lưng bên trái anh ta.
Nhưng cũng trong nháy mắt này đoản đao trong tay Hắc Sơn Đao đã chém vào vai phải Long Vũ, liền sau đó vai phải hoành lên, Long Vũ dùng sức mạnh của tay phải chịu đau đớn trực tiếp chống cự đoản đao. Một tiếng "chát" vang lên rơi lên đất, Long Vũ sau khi nghe thấy tiếng xương sườn của mình tựa hồ nát vụn, cả người đều bị đánh nặng nề, dựa vào tường không ngừng ho khan, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Hắc Sơn Đao là người cẩn thận, tay trái sờ lên người Long Vũ một lượt, từ sau lưng lại lấy ra một khẩu súng lục trở tay ném xuống đất.
Sắc mặt Long Vũ đã trở nên trắng bạch.
Bang chúng hội Hắc Long ở sau lưng muốn xông qua cứu, Long Võ hét quát lên:
- Không được đến đây tìm chết!
Bang chúng hội Hắc Long đành dừng lại. Bọn họ cũng nhìn ra Hắc Sơn Đao đã bị thương, thế là lại tráng khởi lá gan tới bao vây. Tối nay bất luận chết bao nhiêu người cũng không thể để Hắc Sơn Đao sống sót ra ngoài, bằng không mình phải chết dưới bang pháp của Chu Triệu Sâm.
- Trên người loại người như mày nếu không có súng có cảm giác gì?
Hắc Sơn Đao không chút để ý đám bang chúng hội Hắc Long đang rụt rè sau lưng, mà trực tiếp nhìn Long Vũ có hứng thú:
- Mày là người đầu tiên dùng súng làm tao thấy sợ hãi.
- Cảm giác giống như không có mặc quần áo.
Long Vũ thở dài thừa nhận chân thật:
- Tao bây giờ đơn giản cảm thấy trần trụi đứng trước mặt một cô gái xa lạ.
Hắc Sơn Đao cười nhe nanh lên, chuyển động đoản đao trong tay, lạnh lùng nói:
- Bây giờ mày biết tốc độ của tao nhanh bao nhiêu chưa? Bây giờ mày biết sức lực của tao có bá đạo bao nhiêu chưa?
Trên mặt Long Vũ cũng lóe lên nụ cười chịu đựng đau đớn bình tĩnh nói:
- Phải, tao biết rồi, nhưng tao cũng biết mày sắp chết rôi!
- Một viên đạn không lấy được mạng của Hắc Sơn Đao tao!
Hắc Sơn Đao không có chút cảm thấy đau đớn ở thắt lưng, cười ngạo mạn nói:
- Có lẽ tối nay tao không thể máu rửa Hắc Long Tower, nhưng ngày mai tao vẫn có thể đến, ngày mốt đến. Nếu mày chết rồi cũng không có người có thể cản được tao nữa.
Long Vũ cười ha ha lên, quang tinh bạo bắn nói:
- Nếu là mấy viên thì sao?
Ánh mắt của Hắc Sơn Đao hơi trầm, còn chưa phản ứng, tay trái của Long Vũ đã móc ra khẩu súng lục khác, nhắm vào thắt lưng Hắc Sơn Đao liên tục bóp cò. "Pằng, pằng, pằng" mấy viên đạn không chút khách khí bắn vào thắt lưng Hắc Sơn Đao, máu tươi theo viên đạn tung tóe ra.
Hắc Sơn Đao không tin nhìn Long Vũ, anh ta không thể nào tin khẩu súng này của Long Vũ ở đâu mà có. Anh ta đã lục soát người của Long Vũ, vứt đi một khẩu súng lục khác của Long Vũ.
Trên người Long Võ luôn luôn mang ba khẩu súng, khẩu súng cuối cùng là dấu trong quần.
Hắc Sơn Đao không ngờ có người có thể dấu súng trong quần, cho nên Hắc Sơn Đao thất bại. Mỗi người thất bại đều phải trả cái giá, cái giá của Hắc Sơn Đao phải trả chính là chết.
Hắc Sơn Đao ngã xuống đất giãy động mấy cái, trong mắt có quá nhiều không cam lòng. Bọn họ ngày đầu tiên tới Bắc Kinh, ngày đầu tiên đại triển thần uy, ngày đầu tiên hưởng thụ cuộc sống Bắc Kinh, ngày đầu tiên thì chết rồi.
Cuộc chiến sinh tử, thua chính là chết.
Thế nhưng quá muộn rồi, đao chém của bang chúng hội Hắc Long bổ khắp đầy trời, chuyên vào chém tứ chi của Hắc Sơn Đao.
Chết cũng không dễ. Oán hận bây giờ của bọn họ, sống không bằng chết mới là kết quả bọn họ muốn.
Long Vũ tay trái rút đoản đao của Hắc Sơn Đao đang đâm vào vai phải của mình ra, đi tới trước mặt Hắc Sơn Đao đang hấp hối hơi thở cuối cùng. Đám bang chúng của hội Hắc Long nhìn thấy Long Vũ đi tới đều dừng tay lại. Long Vũ giơ đoản đao lên thản nhiên nói:
- Kính trọng mày là một hán tử, dùng đoản đao của mày tiễn mày đoạn cuối nhé.
Long Vũ nói xong đoản đao trong tay vừa giơ cắm vào cổ họng của Hắc Sơn Đao.
Không biết tại sao trong giây phút nhắm mắt nhớ tới Sở Thiên, nhớ tới Sở Thiên cho mình ba trăm ngàn, tất cả ác mộng tựa hồ chính là bắt đầu từ lúc đó. Anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, mình trở thành quân cờ của người ta.
- Giữ lại toàn bộ thi thể của bọn nó!
Long Vũ nén đau đớn cắn răng ra lệnh:
- Đưa về Hổ Bang.
Đệ tử Hắc Long lãnh lệnh tản ra thanh lý hiện trường máu tươi đầy đất.
Một lát sau Tổng bộ Hắc Long đã hoàn tòan trở lại vẻ yên bình sạch sẽ, giống như không có xảy ra chuyện gì, không có máu của bất kỳ ai, không có bất kỳ người nào chết.
Mái nhà Vân Hồng gió đêm rất lớn, Sở Thiên kéo áo nhẹ nhàng thở dài, trong mắt có tình cảm phức tạp, tiếc hận cái chết của Hắc Sơn Đao, lại thở dài tàn khóc của giang hồ, người trong giang hồ ai có thể không chảy máu chứ?
- Người cầm súng thực sự đáng sợ.
Phong Vô Tình mặt không biểu tình hoàn toàn không nhìn cái chết của bọn Hắc Sơn Đao bình tĩnh nói:
- Thuật bắn súng đã đạt tới cảnh dày công tôi luyện, nếu không loại trừ, sau này nhất định là kình địch của chúng ta, sẽ có không ít anh em chết bởi nó.
Sở Thiên gật gật đầu đồng ý với Phong Vô Tình vừa nói. Lúc nãy hắn đã nhìn thấy ngay cả nhân vật hung hãn như Hắc Sơn Đao cũng giằng co lâu như vật trước họng súng của Long Vũ. Nếu không phải Hắc Sơn Đao tìm được cơ hội, e là đã sớm chết ngay dưới họng súng của Long Vũ mà không có cơ hội đâm trúng Long Vũ.
- Để tôi đi loại trừ nó.
Phong Vô Tình móc ra thanh chủy, muốn xem xem chủy của mình nhanh hay là đạn của người ta nhanh:
- Tôi hoàn toàn nắm chắc đánh nó chết trước khi nó móc súng ra.
Sở Thiên lắc đầu vỗ vai Phong Vô Tình nói:
- Anh đi không thích hợp, loại người chơi súng như nó vốn đã vô cùng cảnh giác với những người bên cạnh rồi. Sợ là anh chưa tới gần, súng của nó đã nhắm ngay anh rồi.
Phong Vô Tình hơi trầm tư, lập tức gật đầu. Anh biết Sở Thiên phân tích có lý, rất lâu sau hỏi:
- Phái ai đi thích hợp chứ?
- Thứ Đầu!
Trên mặt Sở Thiên lộ lên nụ cười.
Lúc này Chu Triệu Sâm đang nâng cái chân to trơn loáng lên người tình trong mộng, trong lòng vừa một lần dập dờn, đứng lên xoay người thúc ngựa, lại bắt đầu một vòng xung kích mới. Sợi dây điện thoại sớm đã bị ông ta rút ra, có chuyện gì quan trọng hơn lên chinh phục người tình trong mộng chứ?