Long Vũ là một người cực kỳ chú trọng hình thức, mỗi ngày thức dậy đều có nhân viên thiết kế nội y Phùng Y Y chuyên thiết kế trang phục chuẩn bị xong trang phục cho Long Vũ. Hôm đó quần áo muốn mặc cũng do tay ngọc làm đàn ông mất hồn tỉ mỉ chu đáo mặc do y.
Trong căn phòng hoa mỹ tráng lệ, ngoài phòng ngủ đã pha xong trà Ô Long thơm nồng đậm của Võ Di mang đến từ Phúc Kiến, sau khi Long Vũ uống xong trà thì ngồi lên chiếc xe chống đạn, dưới bảo vệ của hai tên hộ vệ của hội Hắc Long đưa đi y xử lý công vụ Hắc Long Tower.
Long Vũ cũng không coi cuộc sống là có quy luật. Tình nhân của anh ta và những vị khác có thể thay đổi từng đêm, nhưng chưa từng bỏ qua việc mỗi ngày anh ta đi Hắc Long Tower xử lý sự vụ, thậm chí cả tuyến đường đi cũng chưa từng thay đổi mưa gió cũng không ngại.
Hôm nay lại là ngoại lệ bởi vì là mùng một.
Mùng một là ngày tốt, đặc biệt là ngày tốt của tín đồ Phật giáo. Trong truyền thuyết ngày rằm, mồng một là ngày tiếp cận Phật tổ gần nhất, hai ngày này cầu nguyện ở chùa miếu đều có thể làm Phật tổ nghe thấy. Tự nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Phật tổ, làm mộng tưởng của người cầu nguyện trở thành sự thật vạn sự như ý.
Tuy chỉ là một truyền thuyết nhưng chắc chắn lại có rất nhiều người tin, bằng không chùa miếu thiên hạ sẽ không ngày ngày nhang đèn người người tấp nập. Long Vũ đặc biệt rất tin vì anh ta chính là kẻ cầu nguyện để nhận được ân huệ. Vào giang hồ mấy chục năm, tay cầm súng - vũ khí hung thần, sát khí quá nhiều, do đó mỗi lần tới mùng một hoặc ngày rằm, thậm chí ngày tốt khác anh ta cũng đều đi chùa miếu đốt nhang, cúng bái, năm qua năm, ngày qua ngày trước giờ chưa từng quên. Cũng không biết là thành tâm cảm động ông trời, hay là bản thân vận số tốt đều luôn thuận lợi bình an. Cả Hắc Sơn Đao côn đồ hung hãn như vậy cũng chết trong tay mình, trong lòng anh ta càng thêm tràn đầy thành kính đối với Phật tổ.
Long Vũ tự nhiên biết hôm nay là mùng một, lúc ra khỏi nhà còn đặc biệt rửa tay, đội mũ màu đen. Dưới sự hộ tống của hai tên cao thủ, ngồi trên chiếc xe chống đạn có rèm che, nhàn nhạt nói với tài xế: - Đi đến miếu Thiên Hữu.
Tài xế tự nhiên đã biết thói quen của Long Vũ, nhẹ nhàng chuyển đầu xe theo đường cũ chạy về hướng khu Hải Định, hai tên cao thủ chuyên nghiệp trước quan sát sau buông rèm xuống. Tuy Long Vũ kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, bách trúng bách thắng, nhưng nếu trong thời gian dài vô cùng cảnh giác, vô cùng tập trung sẽ trở nên trông gà hóa cuốc, làm giảm linh nhạy của tay súng. Chu Triệu Sâm tự nhiên biết cho nên phái hai tên cao thủ giỏi kề cận bảo vệ Long Vũ. Không cần bọn họ bảo vệ nghiêm mật chỉ cần bọn họ tranh thủ thời gian cho Long Vũ phản ứng.
Miếu thần Thiên Hữu là chùa miếu lớn nhất kinh thành thuộc núi Kim phía đông kinh thành. Nhìn xa xa chỉ thấy chùa miếu tầng tầng lớp lớp xây dựng dọc theo núi, phủ kín thân núi hùng vĩ. Một chùa viện uy nghiêm giữa đám cây xanh, tường viện màu vàng hơi đỏ, cột viện màu tro, cây cổ thụ cao cao chọc trời xanh biếc. Toàn bộ chìm vào trong ánh bình minh của mặt trời đặc biệt trang trọng nghiêm trang.
Mỗi ngày chùa miếu rất nhiều người rất nhiều xe, xe kẹt người chen, cho nên chiếc xe chống đạn của Long Vũ chỉ có thể đỗ bên ngoài cách chùa miếu hai trăm thước đi bộ vào chùa miếu. Cuộc sống đầy đủ và thức ăn ngon nhiều năm, tuy đã làm cái bụng của Long Vũ dần dần to ra, nhưng quần áo phục sức được cắt may công phu làm anh ta thoạt nhìn còn trẻ hơn y hiện tai rất nhiều. Còn có thể ăn khối thị, uống rượu, thảa mãn đàn bà khó thõa mãn nhất.
Cho nên Long Vũ thấy khoảng cách hai trăm thước, mấy trăm bậc thang cũng mặc kệ, cười cười dẫn hai tên cao thủ hội Hắc Long đi về phía trước. Chậm rãi xuyên qua đám người chen lấn khuôn mặt lóe lên ý cười vô cùng thành kính, trên mặt Long Vũ cũng cảm nhiễm nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Người đến dâng hương lòng đều là thiện lương. Long Vũ cười nhạt nói: - Ít nhất khoảnh khắc này là hướng thiện.
Lúc bọn Long Vũ tới trước đại điện, cả tòa chùa miếu đã nhang khói mịt mù, khách hành hương nối liền không dứt tụ tập chỗ này. Bọn họ hai tay chắp lại mười ngón qua ngực, trán, đầu cuối cùng quỳ lên đất hướng lên trời cầu xin mưa thuận gió hòa, thăng quan phát tài. Ngày ngày lặp đi lập lại quỳ bái, làm cho đá phiến rất nhiều chỗ đều lõm xuống.
Còn có những người đang cười đùa, cũng có những người đang tạo các tư thế chụp ảnh. Mấy đứa trẻ con còn nhân dịp người lớn không chú ý rượt đuổi lên trước đại điện. Cảnh tượng hài hòa nghiêm túc của chùa miếu hiện ra rất là không biết làm sao.
Lúc Long Vũ qua trước cửa đại điện muốn vào đại điện, một cô gái thanh tú chạy tới trong tay cầm cái máy chụp hình, ngọt ngào nói: - Hai vị đại ca có thể làm phiền một chút giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh không?
Cô gái thanh tú vừa khẩn cầu vừa chỉ mười mấy thiếu nam thiếu nữ sau lưng, bọn họ đang tạo đủ loại tư thế chờ chụp ảnh.
Hai tên cao thủ bên cạnh Long Vũ lập tức vung tay trước mặt Long Vũ, lạnh lùng nói: - Xin lỗi, cô tìm người khác đi.
Long Vũ bị tiếng gọi đại ca ngọt ngào của cô gái, cộng thêm thân chỗ chùa miếu, giáo điều "thuận tiện với người chính là thuận tiện với mình" của nhà Phật tự nhiên nảy sinh. Thế là mỉm cười dùng tay trái toàn vẹn vỗ vỗ hai tên cao thủ, thản nhiên nói: - Không sao, làm chút việc thiện đương nhiên tích chút công đức cho mình.
Hai tên cao thủ nghe thấy Long Vũ mở lời lại nhìn thấy cô gái không giống người xấu. Cho dù cô gái là người xấu bọn họ cũng không sợ, cô có thể giở trò gì. Long Vũ sau khi bị thương thì mặc áo chống đạn tơ vàng của Quan Đông Tam Tướng đao súng không thể chạm vào, huống hồ tận ba cái? Thế là gật đầu tránh đường.
Long Vũ cười bước lên trước mấy bước nói: - Cô bé để tôi chụp hình cho mọi người.
Trên mặt cô gái thanh tú tươi cười đưa máy chụp hình cho Long Vũ còn cười hi hi chỉ dạy Long Vũ làm sao sử dụng.
Cô gái thanh tú ngây thơ làm bọn Long Vũ buông lỏng cảnh giác. Long Vũ cầm lấy máy chụp hình đi tới trước mặt cô gái thanh tú, trên mặt nở nụ cười nhắm vào đối phương hô: - Chuẩn bị, một hai ba, được rồi!
Hai tên cao thủ nghiêm trang quét nhìn xung quanh chú ý gió thổi cỏ động.
Bọn người cô gái thanh tú lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn nhất nghênh tiếp mấy âm thanh chùp hình "tách tách". Sau đó bọn người cô gái thanh tú cười xông tới vây quanh bọn Long Vũ lật xem hình. Sau khi thấy hiệu quả rất tốt thì reo hò cảm ơn Long Vũ.
Mấy thiếu nam thiếu nữ cẩn thận quét nhìn Long Vũ, sau đó nhìn liếc nhìn nhau mấy cái nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Vũ giống như làm chuyện tốt, cười nhạt khoát tay, sau đó dẫn hai tên cao thủ vào đại điện dâng hương cúng Phật.
Long Vũ dâng hương rất thành kính, chú tâm, ai cũng không cho rằng anh ta là Long Vũ tay súng như ma trước giờ chưa có tính qua có bao nhiêu đối thủ chết trong tay, nhưng một ngàn viên đạn của anh ta đã chỉ còn lại mấy trăm viên.
Tháo cái mũ màu đen xuống, dâng hương xong thêm chút dầu hương trên hương đàn, đốt ngọn đèn trường minh cả đời bình an. Long Vũ còn xin quẻ xâm, quẻ xâm rất mơ hồ huyển hoặc.
"Tòng lai họa phúc tại kham dư.
Cổ không tầm long tức yếu tri
Thổ giác lưu tinh nguyên cộng phúc
Mộc minh trảm tiết táng thiêu bì".
Long Vũ lòng tĩnh như nước thần tình hơi động, với kinh nghiệm vào chùa nhiều năm của anh ta, anh ta biết đây là xâm hạ, nhưng mang hy vọng đi tới trước mặt hòa thượng trong điện hỏi: - Sư phụ xâm này giải thế nào?
Hòa thượng quét nhìn mấy cái không có giải thích nhàn nhạt nói: - Quẻ này nhất định không thể giải, tránh ghi nhớ trong lòng.
Long Vũ gật đầu trong lòng suy nghĩ, ngữ khí kiên quyết nói với hòa thượng trong điện: - Sư phụ tôi muốn dâng hương lại, dâng hương cao.
Trên mặt hòa thượng lóe lên ý vui mừng. Người xuất gia tứ đại giai không, đó là hò hét có lợi nhất không gì sánh bằng, cũng sẽ động lòng Phật tổ.
Cao hương rất cao, một cây tám ngàn tám trăm đồng có thể đốt chín mươi chín ngày. Long Vũ một hơi đốt ba cây, nhìn thấy cao hương khói nghi ngút bay lên, lo lắng trong lòng mới từ từ tan mất. Thầm nghĩ tất cả mọi sát khí hung ác đã bị cao hương xông tan.
Hòa thượng che dấu vẻ vui mừng trên khuôn mặt ngẩng đầu nói với Long Vũ: - Long thí chủ, thí chủ mùng một ngày rằm mưa gió không ngại dâng hương cho Phật tổ, lại dâng cao hương cho Phật tổ, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ thí chủ bình an, vạn sự như ý!
Thần sắc Long Vũ trở nên vui mừng hẳn lên cười đáp lễ: - Cảm ơn đại sư cát ngôn.
Hòa thượng gật đầu thần tình trở lại bình tĩnh, trong miệng lẩm bẩm xin cáo từ.
Dưới cây to chỗ đậu xe miếu Thiên Hữu, Sở Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, thần tình trên mặt đạm nhiên bình tĩnh, tay phải nhẹ chuyển động đồng tiền. Trên mặt Phong Vô Tình cũng không chút biểu tình, gió núi thổi mang ý lạnh, lạnh lùng nhìn lá cây không ngừng rơi. - Thứ đầu đã mất đi một cơ hội rồi!
Phong Vô Tình giương mặt cảm thụ sự ấm áp của mặt trời: - Một lần cuối cùng hoặc là đánh cỏ động rắn hoặc một đòn phải trúng.
Sở Thiên mở mắt nhàn nhạt nói: - Yên tâm, bọn Thứ Đầu bây giờ vẫn không có cơ hội bạo động. Cơ hội cuối cùng cũng là cơ hội đối với bọn Thứ Đầu, chỉ là thực tiễn rèn giũa đối với với Long Vũ. Nhưng giữa sống chết, bất luận thế nào chúng ta đều không có chỗ sơ hở nào.
Phong Vô Tình suy nghĩ chốc lát gật đầu.
Một trận gió núi thổi đến địa thế, lá rụng lại bắt đầu cuốn lên.
Cuối cùng bọn Long Vũ xuất hiện, mùi thơm của cao hương bốc lên làm Long Vũ đang đội mũ trong lòng lại thêm mấy phần tự tin. Bọn họ vừa bước ra đại điện hướng về bậc thang xuống núi chầm rãi đi. Hòa thượng bên trong đại điện nhìn thấy bọn Long Vũ đã rời khỏi, quay người dùng đao Phật làm tắt cao hương đang cháy, trên mặt lộ ra thần tình vốn có của thương nhân. Mấy ném hương này mỗi cây có thể bán lại tám nghìn tám trăm tệ.
Long Vũ tất nhiên không biết cao hương mình trả giá cao để mua đã bị hòa thượng dập tắt, lúc này anh ta đang dẫn hai tên cao thủ tới giữa cầu thang. Rất có duyên lại gặp được bọn người cô gái thanh tú, vừa đi vừa chụp nhau, muốn chụp hết cả cảnh sắc chùa miếu Thiên Hữu.
Long Vũ nhàn nhạt cười: - Tuổi trẻ thật tốt! - Đại ca, chúng tôi với anh chụp chung mấy tấm.
Cô gái thanh tú nhìn thấy bọn Long Vũ, vui mừng chạy tới: - Dùng lời nói của Phật gia mà nới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận.
Hai vị cao thủ lần này không có ngăn cản cô gái thanh tú, thậm chí cả cảnh giác nên có cũng biến mất, trên mặt cũng mang nụ cười nhìn đám người thanh niên này, rõ ràng cũng nhớ tới thời xuân xanh của mình.
Long Vũ nở nụ cười sảng khoái nói: - Gặp được chính là duyên phận, hôm nay chúng ta chụp mấy tấm. - Tôi cũng muốn chụp, mười mấy tên thiếu nam, thiếu nữ cũng xông lên.
Mười mấy người còn lại đang cầm máy chụp hình đảm nhiệm hướng dẫn kỹ thuật: - Phía sau, bên phải, bên trái, gần lại nhau một chút.
Mười mấy tên thiếu nam thiếu nữ vây quanh Long Vũ bày đủ tư thế, thần sắc trên mặt cũng vô cùng vui vẻ. Nhưng nếu có người tinh tế nhất định sẽ phát hiện trong mắt bọn họ còn có ẩn chứa căng thẳng.
Người chụp hình chuyên nghiệp chụp mấy tấm lắc đầu tỏ ý không hài lòng, muốn làm lại. Trên mặt Long Vũ trước sau nở nụ cười nghĩ tới cao hương không chỉ xua tan sát khí còn có thể mang đến bình an may mắn cho mình, tâm tình liền trở nên vui vẻ hẳn lên. Thế là mặc cho bọn họ xô qua đẩy lại, hai vị cao thủ cũng đang đứng bên cạnh, bọn họ lúc này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Một trận gió núi băng lãnh thổi tới, cô gái thanh tú hữu ý vô ý động trúng vào cái mũ màu đen của Long Vũ. Cái mũ màu đen rớt lên bậc thang bị gió núi thổi dần dần lăn động. Hai vị cao thủ vội cúi đầu đi nhặt mũ. Mười mấy thiếu niên thiếu nữ chụp hình cũng xông tới giúp.
Ánh mắt mang ý cười của Long Vũ cũng theo cái mũ bị gió thổi đi.
Trong giây khắc không có người để ý chuyện khác, Long Vũ vốn buông lỏng cảnh giác, cộng thêm phòng vệ mặc áo chống đạn, anh ta cho rằng giây khắc này hoàn toàn buông lỏng căn bản không có gì đáng lo lắng.
Hai thanh chùy trong nháy mắt từ xung quanh vọt tới đâm vào cái cổ trắng mềm của Long Vũ.
Cảnh giác trời sinh của Long Vũ trong nháy mắt bị đánh thức. anh ta cảm giác được luồng sát khí lạnh lẽo, phản xạ có điều điện muốn cúi đầu để tránh, nhưng phát hiện hai tay, hai vai đã bị các thiếu nam thiếu nữ ôm chặt vô cùng e là không thể động đậy.
Hai thanh chùy giống như hai ngôi sao nhanh chóng xoẹt qua biến mất
Hai thanh đao dính máu từ vùng sau gáy của Long Vũ đâm vào xuyên qua chỗ yết hầu phía trước cổ.
Chùy mạnh mẽ rút ra máu tươi giống như sương mù bay văng ra khắp nơi.
Huyết vụ tràn ngập con mắt của tên cao thủ, hàn quang kinh bay, hồn phách của hai tên cao thủ đã tuôn ra. Thiếu nam thiếu nữ bên cạnh bọn họ trong giây phút bọn họ đang thất kinh giơ đao lên, đao rơi xuống mười mấy thanh chủy đâm vào, ngực, cổ, bụng của bọn họ.
Thiếu nam thiếu nữ đã luyện tập động tác ám sát qua hơn ngàn lần, hoàn toàn không giữ lại một chút cơ hội sống sót cho một họ, thậm chỉ là thở dốc.
Ánh mắt của cô gái thanh tú bình tĩnh như nước, thương hại nhìn bọn Long Vũ mấy cái, sau đó móc ra món đồ đeo vào tay của Long Vũ, tức khắc bỏ đi đầu cũng không buồn quay lại.
Đó là phù hổ của Hổ Bang, mỗi lần đám Hổ Bang xuất chiến đều đeo bùa hộ mạng lên người.
Long Vũ không còn chút hơi thở ngã xuống con mắt có vẻ không tin nổi, không tin mình cũng sẽ chết. Anh ta có chết cũng không tin thiếu nam thiếu nữ giết được mình. Bỗng nhiên y nhớ tới tối qua Phùng Y Y băng vết thương bên vai phải anh, cô nhẹ giọng than thở: - Ra ngoài lăn lộn sớm muộn một ngày cũng phải trả giá!
Cô là cô gái xinh đẹp, anh ta giống như đói khát, xuân phong tối hôm đó thổi lại ấm áp như vậy.
Cho nên Long Vũ không có thời gian đi trải nghiệm lời nói của cô, bây giờ mới phát hiện đó chính là chân lý giang hồ.
Tiếng chuông cầu phúc của miếu Thiên Hữu đột nhiên vang lên từng chút từng chút làm người ta trong lòng trở nên tĩnh mịch.
Sở Thiên nhìn ánh mặt trời xuyên qua khẽ lá, ngôn ngữ bình thản nói: - Chuyện đã xong, đi thôi.
Phong Vô Tình thở dài khâm phục, thế giới này nếu ai đối nghịch với Sở Thiên là tự tìm đường chết.
[hide]
Đầu tháng chín nhất tinh.
Long Vũ là một cực kỳ chú ý chi nhân mỗi ngày rời giường thời điểm ngày xưa chuyên vì sân khấu người mẫu xếp đặt thiết kế nội y sư Phùng Y Y đã vì Long Vũ chuẩn bị cho tốt cùng ngày phải mặc xiêm y cùng sử dụng làm cho nam nhân mất hồn bàn tay như ngọc trắng vì hắn cẩn thận mặc vào cẩn thận.
Khi hắn ngoài phòng ngủ cái kia đang lúc tinh nhã hoa mỹ phòng ở bên trong đã phao tốt rồi đến từ Phúc Kiến Vũ Di trà Ô Long về sau mùi hương đậm đặc ngọt Long Vũ uống xong trà về sau an vị bên trên hắn chống đạn xe con tại hai vị Hắc Long hội nhất đẳng hảo thủ hộ tống phía dưới đi Hắc Long cao ốc xử lý sự vụ.
Long Vũ cũng không thấy đúng sinh hoạt có quy luật người thường xuyên cùng hắn khách quý tình nhân của hắn làm đêm dài chi ẩm nhưng chưa bao giờ chậm trễ qua hắn mỗi ngày đi Hắc Long cao ốc xử lý sự vụ thậm chí ngay cả hành tẩu lộ tuyến đều chưa bao giờ cải biến qua gió mặc gió, mưa mặc mưa.
Hôm nay nhưng là ngoại lệ bởi vì là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên là một ngày tốt lành đặc biệt là Phật tử ngày tốt lành trong truyền thuyết lần đầu tiên mười lăm là theo Phật tổ tiếp cận nhất thời gian hai ngày này tại chùa miểu ưng thuận nguyện vọng đều có thể lại để cho Phật tổ nghe được tự nhiên có thể có được Phật tổ coi trọng lại để cho cầu nguyện chi nhân mộng tưởng trở thành sự thật mọi sự như ý.
Tuy nhiên đây chỉ là cái truyền thuyết nhưng không thể nghi ngờ đã có rất nhiều người tin tưởng nếu không thiên hạ chùa miểu tựu cũng không mỗi ngày hương khói cường thịnh người sơn nhân Hải Long võ thực tế tin tưởng không nghi ngờ bởi vì hắn chính là cầu nguyện được hưởng lợi người tiến vào giang hồ vài thập niên tay cầm Hung Sát chi khí —— bắn chết khí quá nặng sát phạt quá nhiều bởi vậy mỗi lần đến lần đầu tiên hoặc là mười lăm thậm chí khác tốt thời gian hắn đều đi chùa miểu thượng hương tiến cống năm phục một năm ngày qua ngày chưa từng có quên qua cũng không biết là thành tâm cảm động trời cao hay là bản thân mệnh tốt vẫn luôn thuận thuận lợi lợi bình an liền Hắc Sơn Đao mạnh như thế hung hãn đồ đều chết trong tay hắn trong lòng của hắn càng là đối với Phật tổ tràn ngập thành kính!
Long Vũ tự nhiên biết rõ hôm nay là lần đầu tiên lúc ra cửa còn đặc biệt sạch rảnh tay đeo đỉnh màu đen mũ tại hai vị cao thủ hộ tống phía dưới ngồi trên hắn chống đạn xe con nhàn nhạt cùng lái xe nói: “Đi Thiên Hữu thần miếu!”
Lái xe tự nhiên đã biết rõ Long Vũ đích thói quen khinh xa thục lộ quay đầu xe hướng biển định khu phương hướng chạy tới hai vị cao thủ chức nghiệp tính gần cửa sổ đang trông xem thế nào tuy nhiên Long Vũ thương pháp tinh chuẩn trăm trăm trong nhưng nếu như thời gian dài tinh thần vô cùng tập trung vô cùng cảnh giác sẽ trở nên trông gà hoá cuốc thấp xuống Xạ Thủ độ nhạy Chu Triệu Sâm tự nhiên biết rõ cho nên chọn phái đi hai vị hảo thủ thiếp thân bảo vệ Hộ Long võ không cầu bọn hắn nghiêm mật hộ vệ chỉ cầu bọn hắn cho Long Vũ thắng được phản ứng thời gian.
Thiên Hữu thần miếu đúng kinh thành lớn nhất chùa miểu ở vào kinh thành Đông Phương Kim Sơn xa xa nhìn lại chỉ thấy tầng tầng lớp lớp miếu thờ dựa vào núi mà trúc đem hùng vĩ thân núi bọc cái cực kỳ chặt chẽ chiếu vào cây xanh tùng trong chùa chiền màu vàng hơi đỏ tường viện màu nâu xanh điện sống lưng xanh biếc sắc che trời cổ mộc tất cả đều đắm chìm trong hoa hồng đỏ ánh bình minh bên trong hết sức trang trọng nghiêm túc.
Hôm nay chùa miểu rất nhiều người rất nhiều xe nhét người kẹt xe cho nên Long Vũ chống đạn xe con chỉ có thể ở rời chùa miểu m chỗ ngừng lại đi bộ tiến chùa miểu nhiều năm qua đầy đủ sinh hoạt cùng đẹp đẽ ẩm thực tuy nhiên đã làm cho Long Vũ phần bụng dần dần nhô lên nhưng là tại tỉ mỉ cắt quần áo quần áo che dấu hạ khiến cho hắn thoạt nhìn hay là muốn so với hắn thực tế mấy tuổi trẻ tuổi hơn nhiều. Còn có thể ăn khối lớn thịt, uống đậm đặc rượu, thỏa mãn khó khăn nhất thỏa mãn nữ nhân.
Cho nên Long Vũ nhìn xem m khoảng cách mấy trăm cây cầu thang lơ đễnh cười cười mang theo hai vị Hắc Long hội cao thủ liền hướng phía trước đi đến chậm rãi xuyên qua chen chúc đám người hiện lên vô số thành kính nụ cười mặt Long Vũ trên mặt cũng bị nhiễm mang lên vui vẻ.
Đến đây thượng hương nhân tâm đều là thiện lương đấy. Long Vũ nhàn nhạt mà cười cười: Tối thiểu cái này một lát đúng hướng thiện đấy.
Long Vũ bọn hắn đến đại điện phía trước thời điểm cả tòa chùa miểu đã thuốc lá lượn lờ nối liền không dứt khách hành hương đang tụ tập ở chỗ này bọn hắn chắp tay trước ngực cử động qua ngực, Ặc, đầu sau đó bình nhào vào trên mặt đất hướng trời xanh cầu xin mưa thuận gió hoà thăng quan tài mỗi ngày lặp lại quỳ lạy đến nỗi làm cho phiến đá rất nhiều địa phương đều lõm vào.
Còn có chút người đang vui cười xem thán cũng có chút người đang bày biện các loại tư thế chụp ảnh mấy cái tiểu hài tử còn thừa dịp đại nhân không chú ý tại đại điện trước cửa truy đuổi đứng lên hài hòa tình cảnh cùng nghiêm túc chùa miểu lộ ra rất là bất đắc dĩ.
Long Vũ trải qua đại điện trước cửa muốn đi vào đại điện thời điểm một cái thanh tú nữ hài tử chạy tới trong tay cầm lấy bộ phận Cameras ngọt ngào nói: “Vị đại ca kia có thể hay không giúp đỡ cái chuyện nhỏ cho chúng ta theo tấm vé ảnh chụp?”
Thanh tú nữ hài một bên khẩn cầu một bên chỉ vào sau lưng hơn mười vị thiếu nam thiếu nữ bọn hắn đang bày biện các loại tư thế chờ đợi chụp ảnh chung.
Long Vũ bên người hai vị cao thủ lập tức để ngang Long Vũ phía trước lạnh lùng trả lời nói: “Thực xin lỗi ngươi tìm những người khác a.”
Long Vũ bị nữ hài ngọt ngào tiếng kêu ‘đại ca’ lại tăng thêm thân ở chùa miểu Phật gia ‘cùng người thuận tiện chính là cùng mình thuận tiện’ giáo điều thản nhiên bộc phát vì vậy mỉm cười sử dụng hết tốt tay trái vỗ vỗ hai vị cao thủ nhàn nhạt nói: “Không có việc gì ngày đi nhất thiện coi như cho mình tích chút công đức.”
Hai vị cao thủ nghe được Long Vũ mở miệng lại gặp được nữ hài không giống như là người xấu dù cho nữ hài là người xấu bọn hắn cũng không sợ hắn có thể chơi ra hoa dạng gì Long Vũ bị thương về sau liền mặc vào Quan Đông tam tướng tơ vàng áo chống đạn một kiện đã đao thương bất nhập huống chi tam kiện? Vì vậy gật gật đầu nhường ra đường.
Long Vũ cười cười tiến lên trước vài bước nói: “Tiểu muội muội đến ta cho các ngươi chụp ảnh.”
Thanh tú nữ hài mang trên mặt dáng tươi cười đem Cameras đưa cho Long Vũ còn cười hì hì dạy Long Vũ như thế nào sử dụng.
Thanh tú nữ hài thiên chân vô tà (ngây thơ như cún) lại để cho Long Vũ bọn hắn buông xuống không ít cảnh giác Long Vũ cầm lấy Cameras đi đến thanh tú nữ hài trước mặt của bọn hắn trên mặt mang dáng tươi cười nhắm ngay bọn hắn hô: “Chuẩn bị một hai ba quả cà!”
Hai vị cao thủ nghiêm túc quét mắt chung quanh nhìn chăm chú lên gió thổi cỏ lay.
Thanh tú nữ hài bọn hắn lập tức lộ ra rất nụ cười sáng lạn nghênh đón Long Vũ ‘răng rắc răng rắc’ vài tiếng theo tiếng cửa về sau thanh tú nữ hài bọn hắn cười xông tới vây quanh Long Vũ bọn hắn lật xem ảnh chụp nhìn thấy hiệu quả hài lòng về sau hoan hô hướng Long Vũ nói lời cảm tạ.
Mấy vị thiếu nam thiếu nữ cẩn thận quét mắt Long Vũ sau đó lẫn nhau nhìn vài lần nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Vũ như là làm kiện việc thiện nhàn nhạt mà cười cười vẫy vẫy tay sau đó mang theo hai vị cao thủ tiến vào trên đại điện hương tiến cống.
Long Vũ thượng hương rất thành kính cái kia phần chăm chú ai cũng sẽ không cho là hắn là cái giết người như ngóe Xạ Thủ Long Vũ chưa từng có tính toán qua chết ở trên tay hắn đối thủ có bao nhiêu nhưng hắn biết rõ hắn ngàn viên đạn đã chỉ còn lại có mấy trăm.
Tháo xuống màu đen trên mũ hết đàn hương thêm vào dầu vừng nhen nhóm cả đời bình an đèn chong Long Vũ còn cầu chi ký cái thăm này rất mơ hồ: Cho tới bây giờ họa phúc tại phong thuỷ cổ không tầm long tức phải, nên biết đất góc lưu tinh nguyên tổng cộng bụng mộc minh trảm đoạn chôn cất cái xẻng da.
Long Vũ lòng yên tĩnh như nước thần sắc hơi động một chút dùng hắn nhiều năm tiến tự kinh nghiệm hắn biết rõ đây là hạ ký nhưng tồn lấy hi vọng đi đến bên trong điện hòa thượng trước mặt hỏi thăm: “Sư phụ cái này ký giải thích thế nào?”
Hòa thượng quét mắt vài lần không có giải thích nhàn nhạt nói: “Đại hung a...! Loại này ký ngàn vạn không thể tránh được khắc sâu tại tâm.”
Long Vũ gật gật đầu tâm niệm vòng qua tế ngữ khí kiên quyết đối nội điện hòa thượng nói: “Sư phụ ta muốn một lần nữa thượng hương cao hơn hương!”
Hòa thượng trên mặt hiện lên vẻ vui mừng người xuất gia tứ đại giai không đó là không thể làm gì hò hét đã có danh lợi Phật tổ tâm cũng sẽ biết động.
Cao hương rất cao nhất trụ tám ngàn nguyên có thể thiêu đốt Thiên Long võ một hơi đốt lên tam trụ nhìn thấy cao thuốc lá sương mù mờ ảo đứng lên trong nội tâm lo lắng mới chậm rãi tiêu tán thầm nghĩ tất cả Hung Sát chi khí cũng đã bị cao hương tách ra.
Hòa thượng che dấu trên mặt sắc mặt vui mừng ngẩng đầu cùng Long Vũ nói: “Long thí chủ ngươi lần đầu tiên mười lăm gió mặc gió, mưa mặc mưa cho Phật tổ thượng hương hôm nay lại cho Phật tổ lên cao hương Phật tổ nhất định sẽ phù hộ ngươi bình an hạnh phúc mọi sự như ý!”
Long Vũ thần sắc trở nên vui vẻ cười đáp lễ: “Cảm ơn đại sư cát ngôn.”
Hòa thượng gật gật đầu thần sắc khôi phục bình tĩnh trong miệng nói lẩm bẩm cáo lui.
Thiên Hữu thần miếu đỗ xe dưới đại thụ Sở Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần trên mặt thần tình lạnh nhạt bình tĩnh tay phải nhẹ nhàng chuyển động ngân lòe lòe tiền xu Phong Vô Tình trên mặt cũng không chút biểu tình thổi hàn ý gió núi lạnh lùng nhìn xem không ngừng lăn xuống lá cây.
“Thứ Đầu đã đã mất đi một lần cơ hội!” Phong Vô Tình giơ lên mặt cảm thụ được ánh mặt trời ấm áp: “Một lần cuối cùng hoặc là đánh rắn động cỏ hoặc là một kích phải trúng.”
Sở Thiên mở to mắt nhàn nhạt nói: “Yên tâm Thứ Đầu bọn hắn bây giờ còn không có bạo cơ hội cuối cùng cũng là cơ hội đối với Thứ Đầu bọn hắn chẳng qua là thực tế rèn luyện đối với Long Vũ thế nhưng là thời khắc sinh tử vô luận như thế nào chúng ta đều không có cái gì chỗ xấu.”
Phong Vô Tình suy nghĩ một lát ngầm đồng ý gật đầu.
Một hồi gió núi thổi qua địa thế lá rụng lại bắt đầu chuyển động đứng lên.
Long Vũ bọn hắn rốt cục đi ra cao hương dấy lên lại để cho đeo mũ Long Vũ trong nội tâm lại thêm vài phần tin tưởng bọn hắn vừa mới bước ra đại điện hướng phía dưới núi cầu thang chậm rãi đi đến trong đại điện hòa thượng nhìn thấy Long Vũ bọn hắn đã rời đi quay người dùng Phật đao đem đốt cao hương dập tắt trên mặt lộ ra thương nhân xứng đáng thần sắc: Cái này mấy nén hương mỗi lần trụ cũng còn có thể lại bán cái tám ngàn nguyên.
Long Vũ tự nhiên không biết mình giá cao mua được cao hương bị hòa thượng đã tắt lúc này hắn đang mang theo hai vị cao thủ đi đến cầu thang chính giữa rất có duyên phận lại gặp thanh tú nữ hài bọn hắn bọn hắn vừa đi vừa chụp tựa hồ đều muốn đem cả tòa chùa miểu cảnh sắc đều quay chụp đi vào.
[ truyen cua tui | Net ]
Long Vũ cười nhạt một tiếng: Tuổi trẻ thật tốt!
“Đại ca chúng ta với ngươi chụp ảnh chung tấm vé.” Thanh tú nữ hài nhìn thấy Long Vũ bọn hắn nhiệt liệt chạy tới: “Dùng Phật gia mà nói mà nói chúng ta gặp chính là duyên phận!”
Hai vị cao thủ lần này không có ngăn trở thanh tú nữ hài thậm chí ngay cả có lẽ có cảnh giác cũng đã biến mất trên mặt cũng mang theo dáng tươi cười nhìn xem bọn này người trẻ tuổi hiển nhiên cũng muốn nổi lên chính mình thanh xuân thời đại.
Long Vũ nở nụ cười sảng khoái nói: “Tốt gặp phải chính là duyên phận hôm nay chúng ta liền chụp tấm vé.”
“Ta cũng muốn chụp.” Hơn mười vị thiếu nam thiếu nữ cũng lao qua.
Còn dư lại hơn mười vị tức thì cầm lấy Cameras đảm nhiệm lấy hướng dẫn kỹ thuật: “Sau này hướng bên trái đối với tới gần chút nữa.”
Hơn mười vị thiếu nam thiếu nữ vây quanh ôm Long Vũ bày biện các loại tư thế trên mặt thần sắc cũng không có so hưng phấn nhưng nếu có cẩn thận chi nhân nhất định sẽ hiện trong mắt của bọn hắn còn ẩn chứa khẩn trương.
Chụp ảnh người chuyên nghiệp vỗ tấm vé lắc đầu không hài lòng tỏ vẻ nếu đến hai Trương Long võ trên mặt thủy chung treo dáng tươi cười nghĩ đến cao hương không chỉ có hội tách ra Hung Sát chi khí còn có thể mang đến cho mình bình an vận may tâm tình liền trở nên vui vẻ vì vậy tùy ý bọn hắn giày vò hai vị cao thủ cũng đứng ở bên cạnh lúc này thì bọn hắn hoàn toàn buông xuống cảnh giác.
Một hồi gió núi lạnh như băng thổi tới thanh tú nữ hài hữu ý vô ý vung lên Long Vũ màu đen mũ màu đen mũ rớt tại trên cầu thang bị gió núi thổi thời gian dần trôi qua chuyển động đứng lên hai vị cao thủ vội cúi đầu đi nhặt mũ chụp ảnh hơn mười vị thiếu nam thiếu nữ cũng mạnh vọt qua hỗ trợ.
Long Vũ ngậm lấy nụ cười ánh mắt theo sau bị gió thổi đi mũ.
Tại đây trong một sát na không có ai lưu ý sự tình khác vốn là sơ tại cảnh giác Long Vũ càng thêm ở vào không đề phòng mặc tơ vàng áo chống đạn hắn cho rằng một lát hoàn toàn buông lỏng căn bản không có cái gì đáng được lo lắng.
Hai thanh chủy ở nơi này trong nháy mắt theo tả hữu lao đến riêng phần mình nghiêng đâm Long Vũ trắng noãn mềm mại cổ.
Long Vũ trời sinh cảnh giác lập tức bị tỉnh lại cảm giác được lạnh dày đặc sát khí hắn phản xạ có điều kiện đều muốn cúi đầu tránh đi lại hiện hai tay hai tay đã bị các thiếu nam thiếu nữ ôm vô cùng nhanh lao không thể động đậy chút nào.
Hai thanh chủy như hai khỏa lưu tinh lập tức xẹt qua biến mất.
Hai đao theo Long Vũ tả hữu phía sau cổ huyết lườm đâm vào lại từ tả hữu cái cổ trước yết hầu xuyên ra.
Chủy đột nhiên rút... Ra máu tươi đánh bay sương mù bình thường máu tươi văng khắp nơi.
Huyết vụ lan tràn hai vị cao thủ con mắt. Hàn quang kinh đã bay hai vị cao thủ hồn phách đã tuôn ra tại bên cạnh bọn họ thiếu nam thiếu nữ liền khi bọn hắn kinh sững sờ lập tức đao, đao rơi vài chục thanh chủy đâm vào bộ ngực của bọn hắn cổ phần bụng.
Thiếu nam thiếu nữ đã luyện tập qua hơn ngàn lần đích ám sát động tác hoàn toàn không để cho bọn hắn lưu lại một tia mạng sống cơ hội thậm chí thở dốc.
Thanh tú nữ hài bọn hắn bình tĩnh như nước con mắt thương cảm nhìn vài lần Long Vũ bọn hắn sau đó móc ra cái vật kiện nhét tại Long Vũ trong tay lập tức cũng không quay đầu lại biến mất rồi.
Đó là Hổ Bang Hổ Phù Hổ Bang bang chúng mỗi lần xuất chiến thời điểm đọng ở trên người bùa hộ mệnh.
Long Vũ không hề sinh lợi té xuống con mắt có không tin không tin chính mình cũng sẽ biết giết hắn chết cũng không tin thiếu nam thiếu nữ giết được hắn hắn chợt nhớ tới Phùng Y Y tối hôm qua lấy hắn vai phải bàng miệng vết thương ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ than nhẹ: “Đi ra lăn lộn sớm muộn có một ngày là muốn còn đấy!”
Nàng là cái xinh đẹp nữ nhân hắn giống như đói đêm hôm đó gió xuân thổi trúng lại ôn nhu như vậy.
Cho nên Long Vũ không có thời gian đi thưởng thức lời của nàng hiện tại mới phát hiện cái kia chính là giang hồ chân lý.
Thiên Hữu thần miếu cầu phúc tiếng chuông bỗng nhiên vang lên một chút một chút làm cho lòng người ở bên trong trở nên yên lặng.
Sở Thiên nhìn xem xuyên thấu qua lá cây hiểu rõ ánh mặt trời ngữ khí bình thản nói: “Sự tình đã xong đi thôi.”
Phong Vô Tình bội phục thở dài cái thế giới này nếu như ai đi theo Sở Thiên đối nghịch cái kia chính là tự tìm diệt vong.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mùng một tháng chín.
Long Vũ là một người cực kỳ chú trọng hình thức, mỗi ngày thức dậy đều có nhân viên thiết kế nội y Phùng Y Y chuyên thiết kế trang phục chuẩn bị xong trang phục cho Long Vũ. Hôm đó quần áo muốn mặc cũng do tay ngọc làm đàn ông mất hồn tỉ mỉ chu đáo mặc do y.
Trong căn phòng hoa mỹ tráng lệ, ngoài phòng ngủ đã pha xong trà Ô Long thơm nồng đậm của Võ Di mang đến từ Phúc Kiến, sau khi Long Vũ uống xong trà thì ngồi lên chiếc xe chống đạn, dưới bảo vệ của hai tên hộ vệ của hội Hắc Long đưa đi y xử lý công vụ Hắc Long Tower.
Long Vũ cũng không coi cuộc sống là có quy luật. Tình nhân của anh ta và những vị khác có thể thay đổi từng đêm, nhưng chưa từng bỏ qua việc mỗi ngày anh ta đi Hắc Long Tower xử lý sự vụ, thậm chí cả tuyến đường đi cũng chưa từng thay đổi mưa gió cũng không ngại.
Hôm nay lại là ngoại lệ bởi vì là mùng một.
Mùng một là ngày tốt, đặc biệt là ngày tốt của tín đồ Phật giáo. Trong truyền thuyết ngày rằm, mồng một là ngày tiếp cận Phật tổ gần nhất, hai ngày này cầu nguyện ở chùa miếu đều có thể làm Phật tổ nghe thấy. Tự nhiên có thể lọt vào mắt xanh của Phật tổ, làm mộng tưởng của người cầu nguyện trở thành sự thật vạn sự như ý.
Tuy chỉ là một truyền thuyết nhưng chắc chắn lại có rất nhiều người tin, bằng không chùa miếu thiên hạ sẽ không ngày ngày nhang đèn người người tấp nập. Long Vũ đặc biệt rất tin vì anh ta chính là kẻ cầu nguyện để nhận được ân huệ. Vào giang hồ mấy chục năm, tay cầm súng - vũ khí hung thần, sát khí quá nhiều, do đó mỗi lần tới mùng một hoặc ngày rằm, thậm chí ngày tốt khác anh ta cũng đều đi chùa miếu đốt nhang, cúng bái, năm qua năm, ngày qua ngày trước giờ chưa từng quên. Cũng không biết là thành tâm cảm động ông trời, hay là bản thân vận số tốt đều luôn thuận lợi bình an. Cả Hắc Sơn Đao côn đồ hung hãn như vậy cũng chết trong tay mình, trong lòng anh ta càng thêm tràn đầy thành kính đối với Phật tổ.
Long Vũ tự nhiên biết hôm nay là mùng một, lúc ra khỏi nhà còn đặc biệt rửa tay, đội mũ màu đen. Dưới sự hộ tống của hai tên cao thủ, ngồi trên chiếc xe chống đạn có rèm che, nhàn nhạt nói với tài xế: - Đi đến miếu Thiên Hữu.
Tài xế tự nhiên đã biết thói quen của Long Vũ, nhẹ nhàng chuyển đầu xe theo đường cũ chạy về hướng khu Hải Định, hai tên cao thủ chuyên nghiệp trước quan sát sau buông rèm xuống. Tuy Long Vũ kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn, bách trúng bách thắng, nhưng nếu trong thời gian dài vô cùng cảnh giác, vô cùng tập trung sẽ trở nên trông gà hóa cuốc, làm giảm linh nhạy của tay súng. Chu Triệu Sâm tự nhiên biết cho nên phái hai tên cao thủ giỏi kề cận bảo vệ Long Vũ. Không cần bọn họ bảo vệ nghiêm mật chỉ cần bọn họ tranh thủ thời gian cho Long Vũ phản ứng.
Miếu thần Thiên Hữu là chùa miếu lớn nhất kinh thành thuộc núi Kim phía đông kinh thành. Nhìn xa xa chỉ thấy chùa miếu tầng tầng lớp lớp xây dựng dọc theo núi, phủ kín thân núi hùng vĩ. Một chùa viện uy nghiêm giữa đám cây xanh, tường viện màu vàng hơi đỏ, cột viện màu tro, cây cổ thụ cao cao chọc trời xanh biếc. Toàn bộ chìm vào trong ánh bình minh của mặt trời đặc biệt trang trọng nghiêm trang.
Mỗi ngày chùa miếu rất nhiều người rất nhiều xe, xe kẹt người chen, cho nên chiếc xe chống đạn của Long Vũ chỉ có thể đỗ bên ngoài cách chùa miếu hai trăm thước đi bộ vào chùa miếu. Cuộc sống đầy đủ và thức ăn ngon nhiều năm, tuy đã làm cái bụng của Long Vũ dần dần to ra, nhưng quần áo phục sức được cắt may công phu làm anh ta thoạt nhìn còn trẻ hơn y hiện tai rất nhiều. Còn có thể ăn khối thị, uống rượu, thảa mãn đàn bà khó thõa mãn nhất.
Cho nên Long Vũ thấy khoảng cách hai trăm thước, mấy trăm bậc thang cũng mặc kệ, cười cười dẫn hai tên cao thủ hội Hắc Long đi về phía trước. Chậm rãi xuyên qua đám người chen lấn khuôn mặt lóe lên ý cười vô cùng thành kính, trên mặt Long Vũ cũng cảm nhiễm nở nụ cười. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Người đến dâng hương lòng đều là thiện lương. Long Vũ cười nhạt nói: - Ít nhất khoảnh khắc này là hướng thiện.
Lúc bọn Long Vũ tới trước đại điện, cả tòa chùa miếu đã nhang khói mịt mù, khách hành hương nối liền không dứt tụ tập chỗ này. Bọn họ hai tay chắp lại mười ngón qua ngực, trán, đầu cuối cùng quỳ lên đất hướng lên trời cầu xin mưa thuận gió hòa, thăng quan phát tài. Ngày ngày lặp đi lập lại quỳ bái, làm cho đá phiến rất nhiều chỗ đều lõm xuống.
Còn có những người đang cười đùa, cũng có những người đang tạo các tư thế chụp ảnh. Mấy đứa trẻ con còn nhân dịp người lớn không chú ý rượt đuổi lên trước đại điện. Cảnh tượng hài hòa nghiêm túc của chùa miếu hiện ra rất là không biết làm sao.
Lúc Long Vũ qua trước cửa đại điện muốn vào đại điện, một cô gái thanh tú chạy tới trong tay cầm cái máy chụp hình, ngọt ngào nói: - Hai vị đại ca có thể làm phiền một chút giúp chúng tôi chụp mấy tấm ảnh không?
Cô gái thanh tú vừa khẩn cầu vừa chỉ mười mấy thiếu nam thiếu nữ sau lưng, bọn họ đang tạo đủ loại tư thế chờ chụp ảnh.
Hai tên cao thủ bên cạnh Long Vũ lập tức vung tay trước mặt Long Vũ, lạnh lùng nói: - Xin lỗi, cô tìm người khác đi.
Long Vũ bị tiếng gọi đại ca ngọt ngào của cô gái, cộng thêm thân chỗ chùa miếu, giáo điều "thuận tiện với người chính là thuận tiện với mình" của nhà Phật tự nhiên nảy sinh. Thế là mỉm cười dùng tay trái toàn vẹn vỗ vỗ hai tên cao thủ, thản nhiên nói: - Không sao, làm chút việc thiện đương nhiên tích chút công đức cho mình.
Hai tên cao thủ nghe thấy Long Vũ mở lời lại nhìn thấy cô gái không giống người xấu. Cho dù cô gái là người xấu bọn họ cũng không sợ, cô có thể giở trò gì. Long Vũ sau khi bị thương thì mặc áo chống đạn tơ vàng của Quan Đông Tam Tướng đao súng không thể chạm vào, huống hồ tận ba cái? Thế là gật đầu tránh đường.
Long Vũ cười bước lên trước mấy bước nói: - Cô bé để tôi chụp hình cho mọi người.
Trên mặt cô gái thanh tú tươi cười đưa máy chụp hình cho Long Vũ còn cười hi hi chỉ dạy Long Vũ làm sao sử dụng.
Cô gái thanh tú ngây thơ làm bọn Long Vũ buông lỏng cảnh giác. Long Vũ cầm lấy máy chụp hình đi tới trước mặt cô gái thanh tú, trên mặt nở nụ cười nhắm vào đối phương hô: - Chuẩn bị, một hai ba, được rồi!
Hai tên cao thủ nghiêm trang quét nhìn xung quanh chú ý gió thổi cỏ động.
Bọn người cô gái thanh tú lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn nhất nghênh tiếp mấy âm thanh chùp hình "tách tách". Sau đó bọn người cô gái thanh tú cười xông tới vây quanh bọn Long Vũ lật xem hình. Sau khi thấy hiệu quả rất tốt thì reo hò cảm ơn Long Vũ.
Mấy thiếu nam thiếu nữ cẩn thận quét nhìn Long Vũ, sau đó nhìn liếc nhìn nhau mấy cái nhẹ nhàng lắc đầu.
Long Vũ giống như làm chuyện tốt, cười nhạt khoát tay, sau đó dẫn hai tên cao thủ vào đại điện dâng hương cúng Phật.
Long Vũ dâng hương rất thành kính, chú tâm, ai cũng không cho rằng anh ta là Long Vũ tay súng như ma trước giờ chưa có tính qua có bao nhiêu đối thủ chết trong tay, nhưng một ngàn viên đạn của anh ta đã chỉ còn lại mấy trăm viên.
Tháo cái mũ màu đen xuống, dâng hương xong thêm chút dầu hương trên hương đàn, đốt ngọn đèn trường minh cả đời bình an. Long Vũ còn xin quẻ xâm, quẻ xâm rất mơ hồ huyển hoặc.
"Tòng lai họa phúc tại kham dư.
Cổ không tầm long tức yếu tri
Thổ giác lưu tinh nguyên cộng phúc
Mộc minh trảm tiết táng thiêu bì".
Long Vũ lòng tĩnh như nước thần tình hơi động, với kinh nghiệm vào chùa nhiều năm của anh ta, anh ta biết đây là xâm hạ, nhưng mang hy vọng đi tới trước mặt hòa thượng trong điện hỏi: - Sư phụ xâm này giải thế nào?
Hòa thượng quét nhìn mấy cái không có giải thích nhàn nhạt nói: - Quẻ này nhất định không thể giải, tránh ghi nhớ trong lòng.
Long Vũ gật đầu trong lòng suy nghĩ, ngữ khí kiên quyết nói với hòa thượng trong điện: - Sư phụ tôi muốn dâng hương lại, dâng hương cao.
Trên mặt hòa thượng lóe lên ý vui mừng. Người xuất gia tứ đại giai không, đó là hò hét có lợi nhất không gì sánh bằng, cũng sẽ động lòng Phật tổ.
Cao hương rất cao, một cây tám ngàn tám trăm đồng có thể đốt chín mươi chín ngày. Long Vũ một hơi đốt ba cây, nhìn thấy cao hương khói nghi ngút bay lên, lo lắng trong lòng mới từ từ tan mất. Thầm nghĩ tất cả mọi sát khí hung ác đã bị cao hương xông tan.
Hòa thượng che dấu vẻ vui mừng trên khuôn mặt ngẩng đầu nói với Long Vũ: - Long thí chủ, thí chủ mùng một ngày rằm mưa gió không ngại dâng hương cho Phật tổ, lại dâng cao hương cho Phật tổ, Phật tổ nhất định sẽ phù hộ thí chủ bình an, vạn sự như ý!
Thần sắc Long Vũ trở nên vui mừng hẳn lên cười đáp lễ: - Cảm ơn đại sư cát ngôn.
Hòa thượng gật đầu thần tình trở lại bình tĩnh, trong miệng lẩm bẩm xin cáo từ.
Dưới cây to chỗ đậu xe miếu Thiên Hữu, Sở Thiên đang nhắm mắt dưỡng thần, thần tình trên mặt đạm nhiên bình tĩnh, tay phải nhẹ chuyển động đồng tiền. Trên mặt Phong Vô Tình cũng không chút biểu tình, gió núi thổi mang ý lạnh, lạnh lùng nhìn lá cây không ngừng rơi. - Thứ đầu đã mất đi một cơ hội rồi!
Phong Vô Tình giương mặt cảm thụ sự ấm áp của mặt trời: - Một lần cuối cùng hoặc là đánh cỏ động rắn hoặc một đòn phải trúng.
Sở Thiên mở mắt nhàn nhạt nói: - Yên tâm, bọn Thứ Đầu bây giờ vẫn không có cơ hội bạo động. Cơ hội cuối cùng cũng là cơ hội đối với bọn Thứ Đầu, chỉ là thực tiễn rèn giũa đối với với Long Vũ. Nhưng giữa sống chết, bất luận thế nào chúng ta đều không có chỗ sơ hở nào.
Phong Vô Tình suy nghĩ chốc lát gật đầu.
Một trận gió núi thổi đến địa thế, lá rụng lại bắt đầu cuốn lên.
Cuối cùng bọn Long Vũ xuất hiện, mùi thơm của cao hương bốc lên làm Long Vũ đang đội mũ trong lòng lại thêm mấy phần tự tin. Bọn họ vừa bước ra đại điện hướng về bậc thang xuống núi chầm rãi đi. Hòa thượng bên trong đại điện nhìn thấy bọn Long Vũ đã rời khỏi, quay người dùng đao Phật làm tắt cao hương đang cháy, trên mặt lộ ra thần tình vốn có của thương nhân. Mấy ném hương này mỗi cây có thể bán lại tám nghìn tám trăm tệ.
Long Vũ tất nhiên không biết cao hương mình trả giá cao để mua đã bị hòa thượng dập tắt, lúc này anh ta đang dẫn hai tên cao thủ tới giữa cầu thang. Rất có duyên lại gặp được bọn người cô gái thanh tú, vừa đi vừa chụp nhau, muốn chụp hết cả cảnh sắc chùa miếu Thiên Hữu.
Long Vũ nhàn nhạt cười: - Tuổi trẻ thật tốt! - Đại ca, chúng tôi với anh chụp chung mấy tấm.
Cô gái thanh tú nhìn thấy bọn Long Vũ, vui mừng chạy tới: - Dùng lời nói của Phật gia mà nới, chúng ta gặp nhau chính là duyên phận.
Hai vị cao thủ lần này không có ngăn cản cô gái thanh tú, thậm chí cả cảnh giác nên có cũng biến mất, trên mặt cũng mang nụ cười nhìn đám người thanh niên này, rõ ràng cũng nhớ tới thời xuân xanh của mình.
Long Vũ nở nụ cười sảng khoái nói: - Gặp được chính là duyên phận, hôm nay chúng ta chụp mấy tấm. - Tôi cũng muốn chụp, mười mấy tên thiếu nam, thiếu nữ cũng xông lên.
Mười mấy người còn lại đang cầm máy chụp hình đảm nhiệm hướng dẫn kỹ thuật: - Phía sau, bên phải, bên trái, gần lại nhau một chút.
Mười mấy tên thiếu nam thiếu nữ vây quanh Long Vũ bày đủ tư thế, thần sắc trên mặt cũng vô cùng vui vẻ. Nhưng nếu có người tinh tế nhất định sẽ phát hiện trong mắt bọn họ còn có ẩn chứa căng thẳng.
Người chụp hình chuyên nghiệp chụp mấy tấm lắc đầu tỏ ý không hài lòng, muốn làm lại. Trên mặt Long Vũ trước sau nở nụ cười nghĩ tới cao hương không chỉ xua tan sát khí còn có thể mang đến bình an may mắn cho mình, tâm tình liền trở nên vui vẻ hẳn lên. Thế là mặc cho bọn họ xô qua đẩy lại, hai vị cao thủ cũng đang đứng bên cạnh, bọn họ lúc này hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.
Một trận gió núi băng lãnh thổi tới, cô gái thanh tú hữu ý vô ý động trúng vào cái mũ màu đen của Long Vũ. Cái mũ màu đen rớt lên bậc thang bị gió núi thổi dần dần lăn động. Hai vị cao thủ vội cúi đầu đi nhặt mũ. Mười mấy thiếu niên thiếu nữ chụp hình cũng xông tới giúp.
Ánh mắt mang ý cười của Long Vũ cũng theo cái mũ bị gió thổi đi.
Trong giây khắc không có người để ý chuyện khác, Long Vũ vốn buông lỏng cảnh giác, cộng thêm phòng vệ mặc áo chống đạn, anh ta cho rằng giây khắc này hoàn toàn buông lỏng căn bản không có gì đáng lo lắng.
Hai thanh chùy trong nháy mắt từ xung quanh vọt tới đâm vào cái cổ trắng mềm của Long Vũ.
Cảnh giác trời sinh của Long Vũ trong nháy mắt bị đánh thức. anh ta cảm giác được luồng sát khí lạnh lẽo, phản xạ có điều điện muốn cúi đầu để tránh, nhưng phát hiện hai tay, hai vai đã bị các thiếu nam thiếu nữ ôm chặt vô cùng e là không thể động đậy.
Hai thanh chùy giống như hai ngôi sao nhanh chóng xoẹt qua biến mất
Hai thanh đao dính máu từ vùng sau gáy của Long Vũ đâm vào xuyên qua chỗ yết hầu phía trước cổ.
Chùy mạnh mẽ rút ra máu tươi giống như sương mù bay văng ra khắp nơi.
Huyết vụ tràn ngập con mắt của tên cao thủ, hàn quang kinh bay, hồn phách của hai tên cao thủ đã tuôn ra. Thiếu nam thiếu nữ bên cạnh bọn họ trong giây phút bọn họ đang thất kinh giơ đao lên, đao rơi xuống mười mấy thanh chủy đâm vào, ngực, cổ, bụng của bọn họ.
Thiếu nam thiếu nữ đã luyện tập động tác ám sát qua hơn ngàn lần, hoàn toàn không giữ lại một chút cơ hội sống sót cho một họ, thậm chỉ là thở dốc.
Ánh mắt của cô gái thanh tú bình tĩnh như nước, thương hại nhìn bọn Long Vũ mấy cái, sau đó móc ra món đồ đeo vào tay của Long Vũ, tức khắc bỏ đi đầu cũng không buồn quay lại.
Đó là phù hổ của Hổ Bang, mỗi lần đám Hổ Bang xuất chiến đều đeo bùa hộ mạng lên người.
Long Vũ không còn chút hơi thở ngã xuống con mắt có vẻ không tin nổi, không tin mình cũng sẽ chết. Anh ta có chết cũng không tin thiếu nam thiếu nữ giết được mình. Bỗng nhiên y nhớ tới tối qua Phùng Y Y băng vết thương bên vai phải anh, cô nhẹ giọng than thở: - Ra ngoài lăn lộn sớm muộn một ngày cũng phải trả giá!
Cô là cô gái xinh đẹp, anh ta giống như đói khát, xuân phong tối hôm đó thổi lại ấm áp như vậy.
Cho nên Long Vũ không có thời gian đi trải nghiệm lời nói của cô, bây giờ mới phát hiện đó chính là chân lý giang hồ.
Tiếng chuông cầu phúc của miếu Thiên Hữu đột nhiên vang lên từng chút từng chút làm người ta trong lòng trở nên tĩnh mịch.
Sở Thiên nhìn ánh mặt trời xuyên qua khẽ lá, ngôn ngữ bình thản nói: - Chuyện đã xong, đi thôi.
Phong Vô Tình thở dài khâm phục, thế giới này nếu ai đối nghịch với Sở Thiên là tự tìm đường chết.