Lúc Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên, trong tay người nào cũng cầm theo binh khí.
Binh khí là ba con dao ngắn, ba con dao bầu.
Khuyết điểm dao bầu chém ra, dao ngắn lại cực kỳ chính xác bù lại khuyết điểm đó, một dài một ngắn, phối hợp không chê vào đâu được.
Sở Thiên nhìn tư thế liều chết tiến đến của họ thì đã biết thân thủ dũng mãnh rồi, nhưng binh khí của họ mặc dù đã rút ra, nhưng cơ hồ là ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có, không phải họ quá nhân từ, cũng không phải họ quá tự đại, mà là Lão yêu quá hung hãn.
Một Lão yêu luôn im lặng quay nướng thịt nai, khi Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên cao, thân hình đột nhiên kéo dài ra.
Dao bầu của một chiến tướng vừa chém xuống một nửa, thì Lão yêu đã tiếp cận ngực gã, tay phải cầm dao cắt thịt đâm ngược lên.
Vị chiến tướng này bỏ xuống dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bưng chặt cổ họng, chậm rãi ngã xuống.
Không hề có tiếng kêu thảm thiết, cổ của gã giống như sợi mì mềm mại rơi xuống.
Hai con dao song song đâm tới, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía nhắm thẳng vào ngực Lão yêu.
Tay phải Lão yêu run lên, máu tươi dính trên dao cắt thịt văng khắp nới, khi hai vị chiến hổ cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên mặt thì dao cắt thịt đã xẹt ngang qua cổ tay họ, dao cắt thịt của Lão yêu thuận thế đâm vào ngực trái chiến hổ, tay trái không cầm gì đột nhiên nắm lấy con dao của chiến dao đâm ngược vào trái tim chiến hổ bên phải, vị trí vô cùng chính xác, người thường không làm được.
Vẫn như cũ không hề có tiếng kêu thảm, hai vị chiến hổ từ từ ngã xuống.
Không có từ nào khác có thể miêu tả võ công của Lão yêu.
Chỉ có một từ: "Nhanh".
Nhanh đến không thể tin nổi, nhanh đến không cách nào chống đỡ nổi, nhanh đến người ta không thấy được biến hóa của "Lão yêu". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ánh mắt Sở Thiên không liếc nhìn hổ tướng đã chết, mà đặt ánh mắt ở trên miếng thịt nai, bây giờ mới phát hiện, thịt nai nướng chín ở dưới dao của Lão yêu không chỉ không có cảm giác cắt phá thành mảnh nhỏ, thậm chí còn như một tác phẩm nghệ thuật lộ ra khung xương đầy đủ, đầu nai còn mang theo nụ cười đọng lại, tất nhiên, nai lúc chết không hề giãy dụa, không hề thống khổ, ngược lại còn rất bình yên nhắm mắt nữa.
Sở Thiên nhớ đến một câu thành ngữ: Bào đinh giải ngưu. (Đầu bếp chặt bò)
Lâm Đại Pháo rót rượu cho Sở Thiên, giọng điệu rất bình tĩnh nói: - Thiếu soái, đêm trăng tròn, không nên vì tiểu nhân mà cắt đứt hào hứng. Tới, chúng ta tiếp tục tâm sự ngắm trăng, nâng cốc vui hoan.
Sở Thiên nâng chén rượu lên, uống vài ngụm, thản nhiên nói: - Đêm trăng tròn, quả nhiên là đêm đại hung đại cát, không ngờ đêm nay lại là một đêm máu chảy thành sông.
Ánh mắt của Sở Thiên vẫn từ ánh trăng sáng di chuyển đến Lão yêu, Tam hổ tam tương lúc này chỉ có lại nhất hổ nhất tướng thôi, mặt Lão yêu vẫn không chút thay đổi đứng ở chính giữa, một hổ một tướng chặn trái phải Lão yêu, trong mắt có sợ hãi, họ hoàn toàn không ngờ Lão yêu lại có thể mạnh đến mức này.
Trần Cát Mộng cũng không ngờ đến, thật không ngờ một đầu bếp làm hai mươi năm không có gì đặc biệt, không hề nổi tiếng lại hung hãn đến vậy.
Mồ hôi hột của Trần Cát Mộng từ từ thẩm thấu chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh ta vốn nghĩ mình đã rất hiểu Lâm Đại Pháo, bây giờ mới phát hiện, mình hoàn toàn không hiểu gì về con người của Lâm Đại Pháo cả.
Trần Cát Mộng quay đầu nhìn vài lần hơn ba trăm thân tín sau lưng, muốn tìm lại một chút yên tâm, nhưng lại phát hiện, quay đầu nhìn vẻ mặt của Lâm Đại Pháo, trong lòng vẫn không yên tâm được chút nào.
Người này tuyệt đối không phải là người lỗ mãng, ngược lại là người rất đáng sợ.
Lâm Đại Pháo thở ra một hơi, nói với Sở Thiên: - Thiếu soái, chuyện tối nay chứng minh một điều, dao trong tay bạn bè, có khi còn đáng sợ hơn cả dao trong tay kẻ thù, bởi vì người cẩn thận như thế nào cũng khó tránh khỏi việc thường xuyên quên đề phòng nó.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt toát ra tự tin, nói: - Dao của anh em Soái quân vĩnh viễn chỉ biết nhắm vào kẻ thù, tuyệt đối không đâm sau lưng tôi.
Lâm Đại Pháo không hề do dự tin tưởng những lời nói của Sở Thiên.
Trần Cát Mộng nay đâm lao phải theo lao, đến tình hình này rồi thì chỉ có cá chết lưới rách, vì vậy lùi về sau vài bước, tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Mấy chục bang chúng Hổ Bang lập tức tiến vào, bảy tám người xông vào trước tay cầm dao chém, mười mấy người ở chính giữa chuyển động lưỡi móc, mười mấy người vào sau cùng tay cầm chặt súng trường, khi binh khí phối hợp hợp lý trật tự, uy lực sẽ tự nhiên tăng lên vài lần.
Lâm Đại Pháo rưới Trúc Diệp Thanh lên than nướng nóng đỏ, than nướng trong chớp mắt trở nên chói mắt, bắn ra tia lửa khiến mọi người không thể không chớp mắt vài lần.
Ánh mắt Lão yêu lóe sáng, khóe miệng rung lên, nụ cười lạnh lùng nở rộ trong thời gian ngắn ngủi của một cái chớp mắt, tay trái đã rút ra hơn mười cây đinh sắc, là loại đinh vô cùng sắc bén. Cùng lúc đó, tay phải cầm dao cắt thịt của Lão yêu, cơ thể cùng dao giống như hợp lại làm một.
Ánh sáng con dao như cầu vồng hiện lên, khi đinh sắt bay ra, so với sao băng còn nhanh hơn.
Hơn mười cây đinh sắt giống như có mắt, bay vòng qua bảy tám bang chúng Hổ bang cầm dao pha trong tay, xẹt qua người mười mấy gã tay cầm móc câu ở hàng giữa, mười mấy người im lặng từ từ ngã xuống mặt đất, ánh mắt không tin và không cam lòng, đồng thời cũng ngăn chặn đường tiến lên của mười mấy người tay cầm súng trường đằng sau.
Trong phút chốc, Lão yêu đã nắm chặt dao cắt thịt tấn công kẻ thù trước mặt, bảy tám bang chúng Hổ Bang còn chưa kịp phản ứng thì dao cắt thịt giống như giải phẫu nai xẹt ngang qua bụng họ, khi họ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở vùng bụng thì dao cắt thịt cắt ngang qua, cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, sau đó máu tươi đỏ sẫm chảy ra.
Khi bọn họ ngã xuống, Lão yêu dùng chân hất mười mấy thanh dao bầu trên mặt đất, dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo giống như gió xoáy bắn về phía mười mấy bang chúng nắm chặt súng trường ở đằng sau, mỗi một con dao đều dính máu tươi của họ, đoạt đi sinh mệnh của họ.
Uy lực của đòn này, quả thật không ai đủ sức chống cự, không ai đủ sức né tránh.
Một đòn tấn công này của Lão yêu chẳng những lựa chọn thời điểm người ta bất ngờ nhất, cũng nhanh đến mức người ta không thể tưởng tượng được.
Thời điểm con người ta bất ngờ nhất, cũng chính là thời điểm chính xác nhất.
Chỉ cần ra tay đúng lúc thì sẽ không lưu lại cho đối phương một đường lui nào cả, ngoan độc, chính xác, nhanh chóng.
Sở Thiên bây giờ đã biết Lão yêu là kẻ sát nhân đáng sợ cỡ nào rồi, mới biết vì sao vẻ mặt Lâm Đại Pháo lại bình tĩnh lạnh nhạt đến vậy.
Lúc nãy Sở Thiên còn có chút lo lắng, có chút không tin tưởng Lâm Đại Pháo chỉ dựa vào Lão yêu đối kháng với hơn ba trăm người của Trần Cát Mộng, bây giờ, Sở Thiên tin, tin tưởng Lâm Đại Pháo có thể sống, thậm chí có thể sống thật tốt nữa.
Trần Cát Mộng nghiến răng nghiến lợi, lại phất tay lên, bang chúng phía sau đã không còn giống lúc ban đầu thấy chết không sờn nữa, mà họ cẩn thận nắm chặt súng trường bước qua xác anh em trước mặt, bang chúng cầm móc câu trong tay cũng làm giảm sự chú ý lên người mình rất nhiều, sợ Lão yêu muốn mạng của mình trước.
Lâm Đại Pháo nhìn bang chúng từ từ đến gần đình nghỉ, thở dài một tiếng, từ ghế dựa phủ da hổ lớn đứng dậy, đi đến phía trước Lão yêu, nhìn thẳng mọi người, giọng nói không hề táo bạo, vô cùng bình tĩnh nói: - Hổ Bang có thể đứng sừng sững ở Kinh thành không ngã, là dựa vào tình đoàn kết chân thành của các anh em. Không thể ngờ, hôm nay lại huynh đệ tương tàn, khiến Lâm mỗ ở trước mặt Thiếu soái trở thành trò cười rồi, đến tột cùng là bi ai của Lâm mỗ, hay là bi ai của mọi người đây?
Những bang chúng Hổ bang đứng gần chậm lại tốc độ đứng dậy, đều không tự chủ nhìn Lâm Đại Pháo táo bạo lỗ mãng ngày xưa, trên mặt thêm vài phần xấu hổ, mâu, thuẫn. - Nếu bây giờ mọi người có thể dừng lại trước bờ vực, Lâm Đại Pháo cam đoan không truy cứu trách nhiệm người nào cả.
Ánh mắt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua bang chúng Hổ Bang: - Lâm Đại Pháo cái gì cũng không có, nhưng một lời nói một gói vàng vẫn làm được.
Bang chúng Hổ Bang lộ ra vẻ mặt do dự, bắt đầu quay đầu nhìn nhau.
Trần Cát Mộng khẩn trương, anh ta sợ họ bị Lâm Đại Pháo thuyết phục, vội vàng hô lên: - Mọi người ngàn vạn lần không được tin Lâm Đại Pháo, giữ chức nhiều năm, chỉ biết múa hát ngựa chó, đã từng làm chuyện gì cho Hổ Bang chưa? Hổ Bang có ngày hôm nay, tất cả đều do Trần Cát Mộng ta dẫn theo các vị anh em dùng máu tươi chém giết ra, Lâm Đại Pháo, mày có đức hạnh gì đáng để ngồi ở vị trí này chứ?
Bang chúng Hổ Bang không tự chủ được gật gật đầu, mấy năm nay Lâm Đại Pháo quả thật không quan tâm chuyện trong bang, chỉ lo hưởng thụ.
Lâm Đại Pháo khinh thường liếc nhìn Trần Cát Mộng vài cái, cười lạnh nói: - Trần Cát Mộng, mày thấy Vương lão gia sắp về hưu, mới dám ra tay giết tao tối nay, nếu không, cho mày thêm mười lá gan, mày cũng không có gan làm loạn, mày thực sự nghĩ mình có đủ tài đức ngồi lên vị trí này sao?
Sở Thiên gật gật đầu, rất tán thành lời nói của Lâm Đại Pháo, không có chỗ dựa vững chắc, ngồi ở vị trí long đầu, giống như ngồi trên than nóng vậy.
Trần Cát Mộng im lặng không nói, ngẩng đầu nhìn tầng trệt biệt thự, chuẩn bị ra lệnh cho hơn mười tay súng xuất hiện.
Lâm Đại Pháo dường như biết Trần Cát Mộng đang nghĩ gì, cười miệt thị nói: - Trần Cát Mộng, mày có phải muốn hơn mười tay súng trên lầu xuất hiện? Có phải hay không chuẩn bị súng bắn loạn xạ bắn chết bọn tao?
Trần Cát Mộng kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch nhìn Lâm Đại Pháo, Lâm Đại Pháo sao lại biết mình mai phục tay súng?
Sở Thiên đứng dậy, tự mình đi cắt mấy miếng thịt nai, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức, ăn mấy miếng, cảm giác so với tay nghề của Lão yêu, kém rất nhiều, vì vậy nhẹ nhàng thở dài, nghề nghiệp nào cũng cần nghiên cứu, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Cát Mộng, không kìm được cười nói: - Quản lý Trần, tôi đã nói qua rồi, anh là một kẻ ngu ngốc, Lâm bang chủ có thể sống đến bây giờ, thật sự là do mệnh tốt sao?
Lâm Đại Pháo nở nụ cười, đi đến bên cạnh Sở Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói: - Thiếu soái, phải luôn hiểu biết người xung quanh mình, không phải người bên cạnh mình, mà là đối thủ.
Sở Thiên không hề do dự gật gật đầu, lời lẽ chí lý.
Lâm Đại Pháo vỗ vỗ tay, mấy chục vật thể "ba, ba" từ biệt thự tầng trệt rơi xuống, trong ánh sáng ngọn đèn, Trần Cát Mộng có thể nhìn rõ được đó là mấy chục xác chết, hơn nữa đó chính là mười tay súng mình mai phục, trong tay họ đã không còn súng nữa, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ chưa từng biến mất thôi.
Lâm Đại Pháo lại vỗ tay, bóng người lay động ở tầng trệt, dần dần hiện lên thân hình của mấy chục người, nửa vòng tròn tản ra, trong tay người nào cũng cầm súng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mấy trăm bang chúng Hổ Bang, trong đó có không dưới năm cây súng nhắm thẳng vào đầu Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng cười khổ đứng dậy, anh ta biết mình đã thua.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang chấn động đứng dậy, không tự chủ được lùi về phía sau, muốn thoát khỏi họng súng như ác mộng kia.
Sắc mặt Lâm Đại Pháo trầm xuống, uy nghiêm hô lên: - Tôi đếm đến ba, người nào đầu hàng trong vòng ba tiếng đếm, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau ba tiếng đếm không chịu buông vũ khí, giết không tha.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang bắt đầu khẩn trương, nhìn lẫn nhau. Sở Thiên biết, lúc này chỉ cần có một người buông dao xuống, những người khác nhất định đầu hàng theo.
Lâm Đại Pháo nhẹ nhàng đếm: - Một. - Hai.
Vẻ mặt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua mấy trăm người.
Tiếng "ba" còn chưa hô lên, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đã buông vũ khí xuống, giống như một đám nai chờ giết thịt, nhất hổ nhất tướng còn lại nhìn Trần Cát Mộng vài lần, lại nhìn quanh vài lần, biết đại thế đã mất, họ không buông vũ khí trong tay xuống, mà là cầm vũ khí trong tay đâm vào ngực bản thân.
Sở Thiên tuyệt đối không bất ngờ, họ cũng biết rất rõ, Lâm Đại Pháo có thể dễ dàng tha thứ cho bang chúng bình thường phản bội theo người khác, nhưng không thể coi họ như tâm phúc như ngày xưa nữa, giống như một gốc cây đại thụ, cành lá có thể rơi rụng hết, nhưng thân cây vĩnh viễn không thể hư thối.
Trần Cát Mộng không tức giận, cũng không kinh ngạc, không thống khổ, cũng không tiếc nuối, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cho dù nhìn như thế nào cũng không có bộ dạng của một phản đồ lòng dạ khó lường, cho dù là ai rơi xuống bước đường này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút khẩn trương bất an, nhưng anh ta hoàn toàn không có những cảm giác đó.
Qua một lúc lâu, Trần Cát Mộng mới than thở một câu: - Quá muộn rồi!
[hide]
Tam hổ tam tướng nhảy trên không trung thời điểm mỗi người thình lình đã có binh khí nắm.
Những lính kia nhận đúng ba cái chủy ba cái dao bầu.
Dao bầu bổ tới trong khe hở chủy cực kỳ đúng chỗ bổ sung không vị một dài một ngắn không chê vào đâu được.
Sở Thiên theo xung phong liều chết tư thế đã biết rõ bọn hắn thân thủ cường hãn nhưng bọn hắn binh khí mặc dù đã rút... Ra lại hầu như liền thi dùng cơ hội đều không có không phải là bọn hắn quá nhân từ cũng không phải là bọn hắn quá tự đại mà là lão Yêu quá hung hãn.
Một mực ở lẳng lặng trở mình hươu nướng thịt lão Yêu tại tam hổ tam tướng tung người giữa không trung chi tế thân hình đột nhiên giương xa.
Một vị chiến tướng dao bầu vừa mới bổ ra một nửa lão Yêu đã lấn nhập trong lòng ngực của hắn nắm cắt thịt đao tay phải phản phương hướng nghiêng đâm.
Vị này chiến tướng vứt bỏ lóe hàn quang dao bầu tay phủ cổ họng chậm rãi ngã xuống.
Không có tiếng kêu thảm cổ của hắn đã như mì sợi giống như mềm rủ xuống.
Hai thanh chủy giao nhau đâm tới hàn quang bắn ra bốn phía phóng tới lão Yêu lồng ngực.
Lão Yêu tay phải run lên cắt thịt đao lưu lại máu tươi bắn tung tóe mở đi ra tại hai vị Chiến Hổ trên mặt ấm áp chi tế cắt thịt đao đã xẹt qua cổ tay của bọn hắn lão Yêu cắt thịt đao thuận thế đâm vào bên trái Chiến Hổ ngực trống không tay trái nắm lên Chiến Hổ chủy đâm ngược tiến bên phải Chiến Hổ trái tim định vị chi chuẩn xác thường nhân khó đạt đến.
Vẫn không có kêu thảm hai vị Chiến Hổ đã chậm rãi ngã xuống.
Không có bất kỳ những chữ khác có thể hình dung lão Yêu võ công.
Chỉ có một chữ: “Nhanh”
Nhanh được không thể tưởng tượng nổi nhanh được không thể chống đỡ được nhanh làm cho người khác liền ‘lão Yêu’ biến hóa đều nhìn không ra.
Sở Thiên con mắt không có xem chết đi hổ tướng mà là đưa ánh mắt đặt ở lộc trên người hiện tại mới phát giác nướng chín lộc tại lão Yêu dưới đao không chỉ có không có phá thành mảnh nhỏ cảm giác thậm chí như là tác phẩm nghệ thuật giống như hiện ra lấy nguyên vẹn khung xương lộc đầu còn mang theo đình trệ dáng tươi cười rất hiển nhiên lộc cái chết thời điểm không hề giãy dụa không hề thống khổ còn rất an tường.
Sở Thiên nghĩ đến một cái thành ngữ: Đầu bếp róc thịt trâu.
Lâm Đại Pháo là Sở Thiên rót thêm rượu ngữ khí bình tĩnh nói: “Thiếu soái đêm trăng tròn không được bởi vì tiểu nhân đã đoạn hào hứng đến chúng ta tiếp tục tâm sự ngắm trăng nâng cốc ngôn hoan.”
Sở Thiên bưng chén rượu lên đã uống vài ngụm nhàn nhạt nói: “Đêm trăng tròn quả nhiên là đại hung đại cát thời điểm không thể tưởng được đêm nay vừa muốn máu chảy thành sông rồi.”
Sở Thiên ánh mắt đúng là vẫn còn theo Minh Nguyệt phía trên chuyển dời đến lão Yêu trên người tam hổ tam tướng lúc này chẳng qua là còn lại một hổ một tướng lão Yêu mặt không biểu tình đứng ở chính giữa một hổ một tướng tả hữu nửa vây quanh lão Yêu trong mắt có hoảng sợ bọn hắn hoàn toàn thật không ngờ lão Yêu lại có thể cường hãn đến tình trạng như thế.
Trần Cát Mộng cũng thật không ngờ thật không ngờ một cái không chút nào thu hút không có tiếng tăm gì hai mươi năm đầu bếp thật không ngờ hung hãn.
Trần Cát Mộng mồ hôi rịn lại từ từ chảy ra đến sắc mặt lần nữa trở nên trắng bệch hắn vốn cho là đối với Lâm Đại Pháo đã hiểu rất rõ hiện tại mới phát hiện chính mình đối với Lâm Đại Pháo hoàn toàn vô tri.
Trần Cát Mộng quay đầu lại nhìn vài lần sau lưng hơn ba trăm thân tín đều muốn một lần nữa tìm một chút lực lượng lại hiện quay đầu nhìn thấy Lâm Đại Pháo thần sắc trong lòng vẫn là lực lượng chưa đủ.
Người này nếu không tuyệt không lỗ mãng hơn nữa rất đáng sợ.
Lâm Đại Pháo dãn ra một hơi cùng Sở Thiên nói: “Thiếu soái chuyện đêm nay chứng minh bằng hữu đao trong tay xa so trong tay địch nhân đáng sợ bởi vì vô luận nhiều người cẩn thận cũng khó khăn miễn hội thường thường quên đề phòng.”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu trong mắt có tự tin nói: “Soái quân huynh đệ đao vĩnh viễn chỉ biết nhắm ngay địch nhân tuyệt đối sẽ không đâm vào sau lưng ta.”
Lâm Đại Pháo không chút lựa chọn đã tin tưởng Sở Thiên mà nói.
Trần Cát Mộng đã đâm lao phải theo lao đã đến loại tình trạng này chỉ có cá chết lưới rách vì vậy lui ra phía sau vài bước tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Mười mấy cái Hổ Bang bang chúng lập tức tràn vào xông lên phía trước nhất bảy tám người cầm trong tay dao bầu chính giữa mười mấy người chuyển động liêm câu cuối cùng mười mấy người thì là nắm chặt Lính xài trường thương khí phối hợp hợp lý tự động uy lực vẻn vẹn gia tăng lên vài lần.
Lâm Đại Pháo đem trong chén Trúc Diệp Thanh hướng lửa than giội đi lửa than lập tức trở nên chói mắt đứng lên vọt tới mọi người con mắt không khỏi nháy vài cái.
Lão Yêu ánh mắt hơi bắn khóe miệng co quắp động lạnh lùng dáng tươi cười tại vọt lên giữa lông mày thời điểm tay trái đã rơi vãi ra hơn mười chút hàn đinh vô cùng mạnh mẽ lăng lệ ác liệt hàn đinh cùng lúc đó lão Yêu tay phải đã nắm cắt thịt thân đao tử cùng đao cũng hóa thành một thể.
Ánh đao như bay cầu vồng tại hàn đinh trong bay ra so lưu tinh gấp hơn.
Hơn mười chút hàn đinh như là dài quá con mắt vượt qua phía trước bảy tám cái cầm trong tay dao bầu Hổ Bang bang chúng chợt hiện tiến vào chính giữa chuyển động liêm câu mười mấy người trên người mười mấy người không hề tiếng động chậm rãi ngã xuống trong mắt có không tin cùng không cam lòng đồng thời cũng ngăn chặn đằng sau mười cái nắm chặt trường thương chi nhân vọt tới đường.
Tại đây một lát lão Yêu đã nắm cắt thịt đao công hướng người phía trước bảy tám cái Hổ Bang bang chúng còn không có kịp phản ứng chi tế cắt thịt đao tựa như giải phẫu lộc giống như xẹt qua bụng của bọn hắn khi bọn hắn phần bụng cảm giác lạnh buốt thời điểm cắt thịt đao lại từ đuôi đến đầu xẹt qua yết hầu theo lạnh như băng tiến Nhi Lưu ra đỏ thẫm máu tươi.
Khi bọn hắn ngã xuống chi tế lão Yêu đã dùng chân khơi mào trên mặt đất vài thanh dao bầu lóe hàn quang như gió lốc bắn về phía đằng sau nắm chặt trường thương mười cái bang chúng mỗi lần một thanh khảm đao đều tóe lên máu tươi của bọn hắn đoạt đi tánh mạng của bọn hắn.
Một kích chi uy quả thực không ai có thể chống cự không ai có thể né tránh.
Lão Yêu một kích này chẳng những lựa chọn rất ra người bất ngờ thời cơ cũng nhanh làm cho người khác không cách nào tưởng tượng.
Rất ra người bất ngờ thời cơ chính là chính xác nhất thời cơ.
Chỉ cần vừa ra tay liền tuyệt không cho đối phương lưu lại bất luận cái gì đường lui ngoan độc chuẩn xác nhanh chóng.
Sở Thiên hiện tại biết rõ lão Yêu là một đáng sợ cở nào kẻ giết người hiện tại biết rõ Lâm Đại Pháo thần sắc lạnh nhạt nguyên nhân.
Vừa rồi Sở Thiên còn có chút lo lắng không có tin tưởng Lâm Đại Pháo thuần túy dựa vào lão Yêu đến đối kháng Trần Cát Mộng hơn ba trăm người hiện tại Sở Thiên đã tin tưởng tin tưởng Lâm Đại Pháo có thể sống xuống dưới nhưng lại có thể sống hảo hảo đấy.
Trần Cát Mộng nghiến răng nghiến lợi lần nữa phất tay sau lưng bang chúng đã không có vừa rồi thấy chết không sờn mà là cẩn thận từng li từng tí lại để cho nắm chặt trường thương huynh đệ đi ở phía trước cầm trong tay liêm câu bang chúng tức thì ít xuất hiện rất nhiều sợ lão Yêu trước lấy đi của mình mệnh.
Lâm Đại Pháo nhìn xem dần dần tới gần đình bang chúng thở dài một tiếng theo da hổ ghế dựa lớn bên trên đứng lên đi đến lão Yêu phía trước nhìn thẳng mọi người ngữ khí đã không có táo bạo dị thường bình tĩnh nói: “Hổ Bang ở kinh thành sừng sững không ngã dựa vào là chính là các vị huynh đệ chân thành đoàn kết không thể tưởng được hôm nay vậy mà thủ túc tương tàn lại để cho Lâm mỗ tại Thiếu soái trước mặt rơi xuống trò cười đến tột cùng là Lâm mỗ bi ai hay là đại gia bi ai đâu này?”
Hổ Bang bang chúng gần độ chậm trễ đều không tự chủ được nhìn qua ngày xưa táo bạo lỗ mãng Lâm Đại Pháo trên mặt thần sắc nhiều hơn vài phần xấu hổ mâu thuẫn.
“Nếu như đại gia bây giờ có thể đủ vách núi siết Marin đại pháo cam đoan không truy cứu bất luận kẻ nào.” Lâm Đại Pháo uy nghiêm ánh mắt đảo qua Hổ Bang bang chúng: “Lâm Đại Pháo không có cái gì nhưng lời hứa đáng giá nghìn vàng hay là hiểu rõ đấy.”
Hổ Bang bang chúng lộ ra do dự thần sắc lẫn nhau đang trông xem thế nào đứng lên.
Trần Cát Mộng trong nội tâm khẩn trương sợ bọn họ bị Lâm Đại Pháo nói động bề bộn lối ra hô: “Đại gia ngàn vạn không nên tin Lâm Đại Pháo tại vị nhiều năm chỉ biết là thanh sắc khuyển mã lãng phí chưa từng là Hổ Bang đã làm sự tình? Hổ Bang có thể có cục diện hôm nay tất cả đều là ta Trần Cát Mộng mang theo các vị huynh đệ dùng máu tươi chém giết mà đến Lâm Đại Pháo ngươi có tài đức gì còn có thể ngồi vị trí này?”
Hổ Bang bang chúng không tự chủ được gật đầu Lâm Đại Pháo những năm này xác thực không để ý tới cái sự chỉ lo hưởng thụ.
Lâm Đại Pháo khinh thường quét mắt Trần Cát Mộng vài lần cười lạnh nói: “Trần Cát Mộng ngươi thì ra là Vương lão gia tử muốn về hưu mới dám đêm nay đối với ta ra tay nếu không cho ngươi mười cái lá gan ngươi cũng không dám cả gan làm loạn ngươi thực cho là có đức có có thể có thể ngồi trên vị trí này?”
Sở Thiên gật gật đầu rất tán thành Lâm Đại Pháo mà nói không có chỗ dựa ngồi long đầu vị tựa như ngồi ở lửa than phía trên.
Trần Cát Mộng trầm mặc không nói ngẩng đầu nhìn sang biệt thự tầng trệt chuẩn bị muốn hơn mười vị Xạ Thủ hiện thân.
Lâm Đại Pháo hiển nhiên biết rõ Trần Cát Mộng suy nghĩ cái gì miệt thị cười cười: “Trần Cát Mộng ngươi có phải hay không đều muốn trên lầu hơn mười vị Xạ Thủ hiện thân à? Có phải hay không chuẩn bị loạn súng bắn chết chúng ta à?”
Trần Cát Mộng sững sờ sắc mặt trắng bệch nhìn xem Lâm Đại Pháo Lâm Đại Pháo làm sao biết chính mình mai phục Xạ Thủ?
Sở Thiên đứng dậy tự mình cắt mấy khối thịt nai thời gian dần qua nhâm nhi thưởng thức nhai nhai nhấm nuốt mấy ngụm cảm giác cùng lão Yêu đích tay nghề so sánh với thua kém rất nhiều vì vậy nhẹ nhàng thở dài thuật nghiệp có chuyên tấn công lập tức nhìn thấy Trần Cát Mộng sửng sốt thần sắc không khỏi cười nói: “Trần quản sự ta đều nói qua ngươi là ngu xuẩn chi nhân Lâm bang chủ có thể sống đến hiện tại chẳng lẽ thật là mệnh tốt?”
Lâm Đại Pháo nhẹ nhàng nở nụ cười đi đến Sở Thiên bên người vỗ vỗ bả vai nói: “Thiếu soái thường thường hiểu rõ chính mình không phải người bên cạnh mà là đối thủ.”
Sở Thiên không chút lựa chọn gật gật đầu lời lẽ chí lý.
Lâm Đại Pháo vỗ vỗ tay biệt thự tầng trệt ‘ba ba’ rớt xuống mười mấy cái vật thể tại trong ngọn đèn Trần Cát Mộng rất hiển nhiên có thể phân biệt ra đó là hơn mười cỗ thi thể hơn nữa chính là mình mai phục hơn mười vị Xạ Thủ trong tay của bọn hắn cũng đã không có lỗ châu mai ở bên trong chỉ có chưa từng đánh tan hoảng sợ.
Lâm Đại Pháo lần nữa vỗ tay tầng trệt bóng người lay động dần hiện ra mấy chục người nửa vòng tròn tản ra trong tay đều cầm lấy súng đen sì họng súng hướng ngay dưới lầu mấy trăm Hổ Bang bang chúng trong đó không dưới ngũ cây là đúng chuẩn Trần Cát Mộng đầu.
Trần Cát Mộng nở nụ cười khổ hắn biết mình thua.
Mấy trăm Hổ Bang bang chúng nhún đứng lên không tự chủ được hướng lui về phía sau suy nghĩ muốn chạy trốn cách... Này ác mộng giống như họng súng.
Lâm Đại Pháo sắc mặt trầm xuống uy nghiêm hô: “Ta đếm ba tiếng ba tiếng ở trong đầu hàng người chuyện cũ sẽ bỏ qua. Ba tiếng về sau không chịu bỏ vũ khí xuống người giết không tha.”
Mấy trăm Hổ Bang bang chúng khẩn trương lên giúp nhau đang trông xem thế nào lấy Sở Thiên biết lúc này chỉ cần có một người buông dao bầu những người khác nhất định đi theo đầu hàng.
Lâm Đại Pháo nhẹ nhàng hô lên: “Nhất”
“Nhị” Lâm Đại Pháo thần sắc uy nghiêm quét mắt vài trăm người.
“Tam” còn không có kêu đi ra mấy trăm Hổ Bang bang chúng đã vứt bỏ vũ khí như là một đám đợi giết lộc còn dư lại một hổ một tướng nhìn mấy lần Trần Cát Mộng lại lẫn nhau nhìn nhau vài lần biết rõ đại thế đã mất bọn hắn không có vứt bỏ vũ khí trong tay mà là đem vũ khí trong tay đâm vào bộ ngực của mình.
Sở Thiên tuyệt không ngoài ý muốn bọn hắn cũng rõ ràng Lâm Đại Pháo có thể dễ dàng tha thứ bình thường bang chúng cùng gió phản bội nhưng không có khả năng để cho bọn họ những thứ này ngày xưa tâm phúc sống sót chính như một cây đại thụ cành lá có thể tàn lụi thân cây lại không thể hư thối.
Trần Cát Mộng cũng không phẫn nộ cũng không kinh dị cũng không thống khổ cũng có chút ít nại thần sắc càng trấn định vô luận như thế nào xem cũng không như là cái lòng dạ khó lường phản đồ vô luận ai đến trình độ này cũng khó khăn miễn sẽ cảm thấy có chút khẩn trương bất an nhưng là hắn lại hoàn toàn không có.
Thật lâu Trần Cát Mộng than ra một câu: “Đã quá muộn!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lúc Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên, trong tay người nào cũng cầm theo binh khí.
Binh khí là ba con dao ngắn, ba con dao bầu.
Khuyết điểm dao bầu chém ra, dao ngắn lại cực kỳ chính xác bù lại khuyết điểm đó, một dài một ngắn, phối hợp không chê vào đâu được.
Sở Thiên nhìn tư thế liều chết tiến đến của họ thì đã biết thân thủ dũng mãnh rồi, nhưng binh khí của họ mặc dù đã rút ra, nhưng cơ hồ là ngay cả cơ hội sử dụng cũng không có, không phải họ quá nhân từ, cũng không phải họ quá tự đại, mà là Lão yêu quá hung hãn.
Một Lão yêu luôn im lặng quay nướng thịt nai, khi Tam hổ tam tướng nhảy vọt lên cao, thân hình đột nhiên kéo dài ra.
Dao bầu của một chiến tướng vừa chém xuống một nửa, thì Lão yêu đã tiếp cận ngực gã, tay phải cầm dao cắt thịt đâm ngược lên.
Vị chiến tướng này bỏ xuống dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, bưng chặt cổ họng, chậm rãi ngã xuống.
Không hề có tiếng kêu thảm thiết, cổ của gã giống như sợi mì mềm mại rơi xuống.
Hai con dao song song đâm tới, ánh sáng lạnh lẽo bắn ra bốn phía nhắm thẳng vào ngực Lão yêu.
Tay phải Lão yêu run lên, máu tươi dính trên dao cắt thịt văng khắp nới, khi hai vị chiến hổ cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên mặt thì dao cắt thịt đã xẹt ngang qua cổ tay họ, dao cắt thịt của Lão yêu thuận thế đâm vào ngực trái chiến hổ, tay trái không cầm gì đột nhiên nắm lấy con dao của chiến dao đâm ngược vào trái tim chiến hổ bên phải, vị trí vô cùng chính xác, người thường không làm được.
Vẫn như cũ không hề có tiếng kêu thảm, hai vị chiến hổ từ từ ngã xuống.
Không có từ nào khác có thể miêu tả võ công của Lão yêu.
Chỉ có một từ: "Nhanh".
Nhanh đến không thể tin nổi, nhanh đến không cách nào chống đỡ nổi, nhanh đến người ta không thấy được biến hóa của "Lão yêu". Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ánh mắt Sở Thiên không liếc nhìn hổ tướng đã chết, mà đặt ánh mắt ở trên miếng thịt nai, bây giờ mới phát hiện, thịt nai nướng chín ở dưới dao của Lão yêu không chỉ không có cảm giác cắt phá thành mảnh nhỏ, thậm chí còn như một tác phẩm nghệ thuật lộ ra khung xương đầy đủ, đầu nai còn mang theo nụ cười đọng lại, tất nhiên, nai lúc chết không hề giãy dụa, không hề thống khổ, ngược lại còn rất bình yên nhắm mắt nữa.
Sở Thiên nhớ đến một câu thành ngữ: Bào đinh giải ngưu. (Đầu bếp chặt bò)
Lâm Đại Pháo rót rượu cho Sở Thiên, giọng điệu rất bình tĩnh nói: - Thiếu soái, đêm trăng tròn, không nên vì tiểu nhân mà cắt đứt hào hứng. Tới, chúng ta tiếp tục tâm sự ngắm trăng, nâng cốc vui hoan.
Sở Thiên nâng chén rượu lên, uống vài ngụm, thản nhiên nói: - Đêm trăng tròn, quả nhiên là đêm đại hung đại cát, không ngờ đêm nay lại là một đêm máu chảy thành sông.
Ánh mắt của Sở Thiên vẫn từ ánh trăng sáng di chuyển đến Lão yêu, Tam hổ tam tương lúc này chỉ có lại nhất hổ nhất tướng thôi, mặt Lão yêu vẫn không chút thay đổi đứng ở chính giữa, một hổ một tướng chặn trái phải Lão yêu, trong mắt có sợ hãi, họ hoàn toàn không ngờ Lão yêu lại có thể mạnh đến mức này.
Trần Cát Mộng cũng không ngờ đến, thật không ngờ một đầu bếp làm hai mươi năm không có gì đặc biệt, không hề nổi tiếng lại hung hãn đến vậy.
Mồ hôi hột của Trần Cát Mộng từ từ thẩm thấu chảy ra, sắc mặt trở nên trắng bệch, anh ta vốn nghĩ mình đã rất hiểu Lâm Đại Pháo, bây giờ mới phát hiện, mình hoàn toàn không hiểu gì về con người của Lâm Đại Pháo cả.
Trần Cát Mộng quay đầu nhìn vài lần hơn ba trăm thân tín sau lưng, muốn tìm lại một chút yên tâm, nhưng lại phát hiện, quay đầu nhìn vẻ mặt của Lâm Đại Pháo, trong lòng vẫn không yên tâm được chút nào.
Người này tuyệt đối không phải là người lỗ mãng, ngược lại là người rất đáng sợ.
Lâm Đại Pháo thở ra một hơi, nói với Sở Thiên: - Thiếu soái, chuyện tối nay chứng minh một điều, dao trong tay bạn bè, có khi còn đáng sợ hơn cả dao trong tay kẻ thù, bởi vì người cẩn thận như thế nào cũng khó tránh khỏi việc thường xuyên quên đề phòng nó.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt toát ra tự tin, nói: - Dao của anh em Soái quân vĩnh viễn chỉ biết nhắm vào kẻ thù, tuyệt đối không đâm sau lưng tôi.
Lâm Đại Pháo không hề do dự tin tưởng những lời nói của Sở Thiên.
Trần Cát Mộng nay đâm lao phải theo lao, đến tình hình này rồi thì chỉ có cá chết lưới rách, vì vậy lùi về sau vài bước, tay phải nhẹ nhàng vung lên.
Mấy chục bang chúng Hổ Bang lập tức tiến vào, bảy tám người xông vào trước tay cầm dao chém, mười mấy người ở chính giữa chuyển động lưỡi móc, mười mấy người vào sau cùng tay cầm chặt súng trường, khi binh khí phối hợp hợp lý trật tự, uy lực sẽ tự nhiên tăng lên vài lần.
Lâm Đại Pháo rưới Trúc Diệp Thanh lên than nướng nóng đỏ, than nướng trong chớp mắt trở nên chói mắt, bắn ra tia lửa khiến mọi người không thể không chớp mắt vài lần.
Ánh mắt Lão yêu lóe sáng, khóe miệng rung lên, nụ cười lạnh lùng nở rộ trong thời gian ngắn ngủi của một cái chớp mắt, tay trái đã rút ra hơn mười cây đinh sắc, là loại đinh vô cùng sắc bén. Cùng lúc đó, tay phải cầm dao cắt thịt của Lão yêu, cơ thể cùng dao giống như hợp lại làm một.
Ánh sáng con dao như cầu vồng hiện lên, khi đinh sắt bay ra, so với sao băng còn nhanh hơn.
Hơn mười cây đinh sắt giống như có mắt, bay vòng qua bảy tám bang chúng Hổ bang cầm dao pha trong tay, xẹt qua người mười mấy gã tay cầm móc câu ở hàng giữa, mười mấy người im lặng từ từ ngã xuống mặt đất, ánh mắt không tin và không cam lòng, đồng thời cũng ngăn chặn đường tiến lên của mười mấy người tay cầm súng trường đằng sau.
Trong phút chốc, Lão yêu đã nắm chặt dao cắt thịt tấn công kẻ thù trước mặt, bảy tám bang chúng Hổ Bang còn chưa kịp phản ứng thì dao cắt thịt giống như giải phẫu nai xẹt ngang qua bụng họ, khi họ cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở vùng bụng thì dao cắt thịt cắt ngang qua, cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, sau đó máu tươi đỏ sẫm chảy ra.
Khi bọn họ ngã xuống, Lão yêu dùng chân hất mười mấy thanh dao bầu trên mặt đất, dao bầu lóe ra ánh sáng lạnh lẽo giống như gió xoáy bắn về phía mười mấy bang chúng nắm chặt súng trường ở đằng sau, mỗi một con dao đều dính máu tươi của họ, đoạt đi sinh mệnh của họ.
Uy lực của đòn này, quả thật không ai đủ sức chống cự, không ai đủ sức né tránh.
Một đòn tấn công này của Lão yêu chẳng những lựa chọn thời điểm người ta bất ngờ nhất, cũng nhanh đến mức người ta không thể tưởng tượng được.
Thời điểm con người ta bất ngờ nhất, cũng chính là thời điểm chính xác nhất.
Chỉ cần ra tay đúng lúc thì sẽ không lưu lại cho đối phương một đường lui nào cả, ngoan độc, chính xác, nhanh chóng.
Sở Thiên bây giờ đã biết Lão yêu là kẻ sát nhân đáng sợ cỡ nào rồi, mới biết vì sao vẻ mặt Lâm Đại Pháo lại bình tĩnh lạnh nhạt đến vậy.
Lúc nãy Sở Thiên còn có chút lo lắng, có chút không tin tưởng Lâm Đại Pháo chỉ dựa vào Lão yêu đối kháng với hơn ba trăm người của Trần Cát Mộng, bây giờ, Sở Thiên tin, tin tưởng Lâm Đại Pháo có thể sống, thậm chí có thể sống thật tốt nữa.
Trần Cát Mộng nghiến răng nghiến lợi, lại phất tay lên, bang chúng phía sau đã không còn giống lúc ban đầu thấy chết không sờn nữa, mà họ cẩn thận nắm chặt súng trường bước qua xác anh em trước mặt, bang chúng cầm móc câu trong tay cũng làm giảm sự chú ý lên người mình rất nhiều, sợ Lão yêu muốn mạng của mình trước.
Lâm Đại Pháo nhìn bang chúng từ từ đến gần đình nghỉ, thở dài một tiếng, từ ghế dựa phủ da hổ lớn đứng dậy, đi đến phía trước Lão yêu, nhìn thẳng mọi người, giọng nói không hề táo bạo, vô cùng bình tĩnh nói: - Hổ Bang có thể đứng sừng sững ở Kinh thành không ngã, là dựa vào tình đoàn kết chân thành của các anh em. Không thể ngờ, hôm nay lại huynh đệ tương tàn, khiến Lâm mỗ ở trước mặt Thiếu soái trở thành trò cười rồi, đến tột cùng là bi ai của Lâm mỗ, hay là bi ai của mọi người đây?
Những bang chúng Hổ bang đứng gần chậm lại tốc độ đứng dậy, đều không tự chủ nhìn Lâm Đại Pháo táo bạo lỗ mãng ngày xưa, trên mặt thêm vài phần xấu hổ, mâu, thuẫn. - Nếu bây giờ mọi người có thể dừng lại trước bờ vực, Lâm Đại Pháo cam đoan không truy cứu trách nhiệm người nào cả.
Ánh mắt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua bang chúng Hổ Bang: - Lâm Đại Pháo cái gì cũng không có, nhưng một lời nói một gói vàng vẫn làm được.
Bang chúng Hổ Bang lộ ra vẻ mặt do dự, bắt đầu quay đầu nhìn nhau.
Trần Cát Mộng khẩn trương, anh ta sợ họ bị Lâm Đại Pháo thuyết phục, vội vàng hô lên: - Mọi người ngàn vạn lần không được tin Lâm Đại Pháo, giữ chức nhiều năm, chỉ biết múa hát ngựa chó, đã từng làm chuyện gì cho Hổ Bang chưa? Hổ Bang có ngày hôm nay, tất cả đều do Trần Cát Mộng ta dẫn theo các vị anh em dùng máu tươi chém giết ra, Lâm Đại Pháo, mày có đức hạnh gì đáng để ngồi ở vị trí này chứ?
Bang chúng Hổ Bang không tự chủ được gật gật đầu, mấy năm nay Lâm Đại Pháo quả thật không quan tâm chuyện trong bang, chỉ lo hưởng thụ.
Lâm Đại Pháo khinh thường liếc nhìn Trần Cát Mộng vài cái, cười lạnh nói: - Trần Cát Mộng, mày thấy Vương lão gia sắp về hưu, mới dám ra tay giết tao tối nay, nếu không, cho mày thêm mười lá gan, mày cũng không có gan làm loạn, mày thực sự nghĩ mình có đủ tài đức ngồi lên vị trí này sao?
Sở Thiên gật gật đầu, rất tán thành lời nói của Lâm Đại Pháo, không có chỗ dựa vững chắc, ngồi ở vị trí long đầu, giống như ngồi trên than nóng vậy.
Trần Cát Mộng im lặng không nói, ngẩng đầu nhìn tầng trệt biệt thự, chuẩn bị ra lệnh cho hơn mười tay súng xuất hiện.
Lâm Đại Pháo dường như biết Trần Cát Mộng đang nghĩ gì, cười miệt thị nói: - Trần Cát Mộng, mày có phải muốn hơn mười tay súng trên lầu xuất hiện? Có phải hay không chuẩn bị súng bắn loạn xạ bắn chết bọn tao?
Trần Cát Mộng kinh ngạc, khuôn mặt trắng bệch nhìn Lâm Đại Pháo, Lâm Đại Pháo sao lại biết mình mai phục tay súng?
Sở Thiên đứng dậy, tự mình đi cắt mấy miếng thịt nai, chậm rãi nhấm nháp thưởng thức, ăn mấy miếng, cảm giác so với tay nghề của Lão yêu, kém rất nhiều, vì vậy nhẹ nhàng thở dài, nghề nghiệp nào cũng cần nghiên cứu, lại nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Cát Mộng, không kìm được cười nói: - Quản lý Trần, tôi đã nói qua rồi, anh là một kẻ ngu ngốc, Lâm bang chủ có thể sống đến bây giờ, thật sự là do mệnh tốt sao?
Lâm Đại Pháo nở nụ cười, đi đến bên cạnh Sở Thiên, vỗ vỗ bả vai hắn nói: - Thiếu soái, phải luôn hiểu biết người xung quanh mình, không phải người bên cạnh mình, mà là đối thủ.
Sở Thiên không hề do dự gật gật đầu, lời lẽ chí lý.
Lâm Đại Pháo vỗ vỗ tay, mấy chục vật thể "ba, ba" từ biệt thự tầng trệt rơi xuống, trong ánh sáng ngọn đèn, Trần Cát Mộng có thể nhìn rõ được đó là mấy chục xác chết, hơn nữa đó chính là mười tay súng mình mai phục, trong tay họ đã không còn súng nữa, trong mắt chỉ còn lại hoảng sợ chưa từng biến mất thôi.
Lâm Đại Pháo lại vỗ tay, bóng người lay động ở tầng trệt, dần dần hiện lên thân hình của mấy chục người, nửa vòng tròn tản ra, trong tay người nào cũng cầm súng, họng súng đen ngòm chỉa thẳng vào mấy trăm bang chúng Hổ Bang, trong đó có không dưới năm cây súng nhắm thẳng vào đầu Trần Cát Mộng.
Trần Cát Mộng cười khổ đứng dậy, anh ta biết mình đã thua.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang chấn động đứng dậy, không tự chủ được lùi về phía sau, muốn thoát khỏi họng súng như ác mộng kia.
Sắc mặt Lâm Đại Pháo trầm xuống, uy nghiêm hô lên: - Tôi đếm đến ba, người nào đầu hàng trong vòng ba tiếng đếm, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ. Sau ba tiếng đếm không chịu buông vũ khí, giết không tha.
Mấy trăm bang chúng Hổ Bang bắt đầu khẩn trương, nhìn lẫn nhau. Sở Thiên biết, lúc này chỉ cần có một người buông dao xuống, những người khác nhất định đầu hàng theo.
Lâm Đại Pháo nhẹ nhàng đếm: - Một. - Hai.
Vẻ mặt uy nghiêm của Lâm Đại Pháo quét qua mấy trăm người.
Tiếng "ba" còn chưa hô lên, mấy trăm bang chúng Hổ Bang đã buông vũ khí xuống, giống như một đám nai chờ giết thịt, nhất hổ nhất tướng còn lại nhìn Trần Cát Mộng vài lần, lại nhìn quanh vài lần, biết đại thế đã mất, họ không buông vũ khí trong tay xuống, mà là cầm vũ khí trong tay đâm vào ngực bản thân.
Sở Thiên tuyệt đối không bất ngờ, họ cũng biết rất rõ, Lâm Đại Pháo có thể dễ dàng tha thứ cho bang chúng bình thường phản bội theo người khác, nhưng không thể coi họ như tâm phúc như ngày xưa nữa, giống như một gốc cây đại thụ, cành lá có thể rơi rụng hết, nhưng thân cây vĩnh viễn không thể hư thối.
Trần Cát Mộng không tức giận, cũng không kinh ngạc, không thống khổ, cũng không tiếc nuối, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Cho dù nhìn như thế nào cũng không có bộ dạng của một phản đồ lòng dạ khó lường, cho dù là ai rơi xuống bước đường này, cũng khó tránh khỏi cảm thấy có chút khẩn trương bất an, nhưng anh ta hoàn toàn không có những cảm giác đó.
Qua một lúc lâu, Trần Cát Mộng mới than thở một câu: - Quá muộn rồi!