Sở Thiên cứ như vậy mà nổi danh. Một học sinh muốn kiếm được một vị trí ở trong trường rất đơn giản. Chỉ cần thành tích học tập tốt, bạn sẽ là cục cưng của thầy cô, sẽ là thống soái đám học sinh, huống hồ lại là một thiên tài như Sở Thiên. Thầy Hiệu trưởng đủ cáo già để biết được rằng Chủ nhiệm lớp của Sở Thiên trong kỳ thi đại học tới sẽ vô cùng hãnh diện. Điều này sẽ khó tránh khỏi việc làm chủ nhiệm các lớp khác đố kị. Hơn nữa, Chủ nhiệm lớp Trương vốn dĩ không ưa Sở Thiên, vừa may danh chính ngôn thuận tách Sở Thiên ra khỏi lớp đưa về trường quản lý. Hành động của Hiệu trưởng làm thầy Chủ nhiệm Trương vô cùng thất vọng. Cơ hội bội thu vinh quang và danh vọng sau kỳ thi đại học bị Hiệu trưởng tước đi như vậy. Dù sao thì thầy Trương cũng không có cách nào khác, tự bản thân mình trước kia đã bao lần hạ nhục Sở Thiên trên giảng đường, còn mắng cậu ta là Sở phế nhân. Vì thế lão không có danh phận gì để đi dành giật quyền có được Sở Thiên, chỉ có thể trách bản thân mình có mắt không tròng, không nhận ra Sở Thiên chính là một báu vật.
Sở Thiên nhanh chóng nổi tiếng khắp trường. Bất kể là thầy giáo hay học sinh ngày nào cũng phải chạy qua để nhìn một học sinh yếu kém nay đã trở thành thiên tài. Lâm Ngọc Đình cứ đến trưa liền canh ở cửa phòng học của Sở Thiên, cùng ăn cơm với hắn, sợ cậu bị những nữ sinh khác quyến rũ, Khương Tiểu Bàn cũng nhân đó trở thành nhân vật trung tâm, kể cho mọi người nghe từng chút từng chút một của cậu với Sở Thiên với gương mặt bừng sáng.
Sở Thiên hiện tại bất kể là vào lúc nào cũng thật khổ sở. Làm một người nổi tiếng chẳng thoải mái gì, luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Điều này cũng có nghĩa là phải giữ cho được cái danh tiếng đó.
Sau khi Hiệu trưởng trao đổi cùng các thầy xong đã quyết định tập trung bồi dưỡng Sở Thiên. Mặc dù việc bồi dưỡng này làm cho thầy cô các khoa có chút xấu hổ nhưng cũng không ngăn cản được niềm tự hào có thể dụng công bồi dưỡng Sở Thiên trở thành ngôi sao. Cuộc họp còn quyết định mời Sở Thiên làm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần một buổi phụ đạo cho đội tuyển của trường phương pháp học tập và tư duy làm bài giống như một dạng chia sẻ kinh nghiệm. Đồng thời được hưởng trợ cấp theo tiêu chuẩn giáo viên.
Khi thầy Hiệu trưởng đề xuất này, Sở Thiên suy nghĩ một lúc rồi kiên quyết lắc đầu. Một là học sinh đội tuyển thường cao ngạo khó quản lý. Thứ hai là mặc dù bản thân mình thi được điểm tuyệt đối nhưng không có nghĩa là có thể sẽ dạy người khác tốt. Thứ ba là quá trói buộc bản thân mình.
Hiệu trưởng thoáng chần chừ nhưng vẫn không từ bỏ ý định:
- Sở Thiên, em xem, tiến bộ thì cũng phải dìu những người khác cùng tiến bộ. Như vậy niềm vui nhân lên bội lần, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?
Hiệu phó Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng:
- Sở Thiên, nhân tiện thôi, coi như hôm đó nhờ em, thời gian còn lại do em tự quyết định.
Sở Thiên thấy Liễu Trung Hoa cũng lên tiếng, nếu mình không góp chút sức thì cũng không được. Hắn cũng nhớ đến hoàn cảnh của mình ngày trước. Chỉ vì thành tích kém mà phải chịu nhục như thế nào, bị khinh miệt ra làm sao. Cuối cùng mở miệng nói:
- Hiệu trưởng, vậy em đồng ý phụ đạo những học sinh kém, dệt hoa trên gấm chẳng bằng đưa than ấm trong ngày tuyết rơi.
Hiệu trưởng có chút chần chừ. Phụ đạo những học sinh yếu kém có tác dụng gì đâu? Quá lãng phí thời gian công sức, cho dù có tiến bộ có lớn đi chăng nữa không thi đỗ đại học thì cũng mất tác dụng.
Hiệu phó Liễu Trung Hoa suy nghĩ một chút rồi nói với hiệu trưởng:
- Tôi cảm thấy việc này có thể thực hiện được. Các học sinh đội tuyển thực lực cũng cao, dù phụ đạo thế nào cũng không có khả năng xuất hiện thiên tài Sở Thiên thứ hai. Nhiều lắm là điểm sẽ cao hơn một chút mà thôi. Còn đói với học sinh kém, nếu như có sự trợ giúp của Sở Thiên, chỉ cần c vài người thi đỗ đại học thì cũng là thành công rồi, có thể nâng cao tỉ suất thi đỗ. Hơn nữa giáo viên các lớp cũng đỡ phải lo quản lý những học sinh này, để tâm lo đến những học sinh khác, có thể gián tiếp nâng cao hiệu suất quản lý, nâng cao thành tích học sinh.
Hiệu trưởng có chút suy tư rồi đập bàn nói:
- Thầy Liễu, đúng là thầy có con mắt nhìn xa. Phương án này còn tốt hơn phương án ban đầu, được, chúng ta lập tức tập trung các thầy giáo cuối cấp họp lại, Sở Thiên cũng cùng tham gia.
Trong lòng thầy Hiệu trưởng suy tính. Chỉ riêng mình Sở Thiên đã có thể đưa trường Thiên Đô lên mây rồi. Chỉ cần đến lúc thi đại học Sở Thiên có thể đỗ thủ khoa thì danh tiếng gì cũng có, những người khác, Sở Thiên muốn làm thế nào thì làm. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Thiên bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ đến việc tự mình gặp phải một đống chuyện mệt mỏi sắp tới chỉ đành cười khổ, sao số mình lại phải lao lực thế này?
Thầy Hiệu trưởng sợ rằng các thầy cô sẽ phản đối phương án này, không ngờ tất cả đều nhất trí tán thành. Hiệu trường nghĩ kĩ mới thấy rằng vốn dĩ các thầy cô đều có suy nghĩ ích kỉ của mình. Thực sự chẳng thầy cô nào muốn đem đội tuyển của mình nhường cho Sở Thiên phụ đạo. Nếu không thì trong kỳ thi đại học đạt thành tích cao không biết công lao này sẽ thuộc về ai? Ban đầu vì áp lực của thầy Hiệu trưởng nên không tiện phản đối mà thôi. Nhưng việc để Sở Thiên phụ đạo những học sinh kém lại khác. Dù sao thì những học sinh đó tự các thầy cô cũng từ bỏ rồi, không nằm trong kế hoạch của mình. Nếu như Sở Thiên có thể làm cho bọn họ thành công thì chính là thành công của bọn họ. Còn nếu bồi dưỡng không thành công cũng không sao, bản thân mình cũng giảm bớt sức lực. Việc này đúng là một mũi tên trúng hai đích. Vậy thì sao lại có thể không vui mừng cho được.
Cuối cùng, một thầy giáo bỗng đặt ra vấn đề:
- Vậy lớp 13 này sẽ bố trí học ở đâu?
Hiệu trưởng sờ sờ đầu nghĩ một lúc lâu rồi vỗ bàn nói:
- Ở nhà ăn cũ.
Sở Thiên suýt chút nữa rơi từ trên bàn xuống. Nhà ăn cũ là sản phẩm của những năm 60, diện tích hơn 100 m2, bởi vì kiến trúc cổ xưa lại thêm tính năng không hoàn thiện, trường Thiên Đô đã không dùng nhà ăn này từ 2 năm trước rồi. Bình thường dùng để chứa dụng cụ thể dục và dụng cụ lao động, lại còn cách xa phòng làm việc và phòng học. Sở Thiên sẽ không phải lo lắng bị thầy Hiệu trưởng giám sát. Tuy nhiên Sở Thiên cũng biết đây cũng là cách khi không còn cách nào khác. Trường học không thể lấy ra một phòng học chính quy nào cho bọn họ tung hoành cả, không có hi vọng gì cho những học sinh kém dùng.
Sau hơn nửa giờ thảo luận, phương án đã được chốt lại. Trong 12 lớp của khối 12, mỗi lớp tự nguyện đăng ký 3 học sinh kém nhất để thành lập lớp 13 có 36 học sinh. Sở Thiên làm chủ nhiệm lớp. Những thầy giáo bộ môn khác sẽ xác định khi bắt đầu kỳ sau bởi vì chỉ còn vài hôm nữa là đến kỳ nghỉ đông. Hiệu trưởng cố tình nhấn mạnh chữ "tự nguyện". Sở Thiên biết điều này khó có thể thuyết phục gia đình các học sinh này nên chỉ có thể lấy tự nguyện ra để làm bình phong chối bỏ trách nhiệm.
Tất cả giáo viên chủ nhiệm lớp về đem quyết định này truyền đạt đến học sinh lớp mình, vốn nghĩ rằng sẽ không ai hưởng ứng, nhưng không ngờ mỗi lớp có tới hơn 10 học sinh đăng ký, tấp nập không thua gì lớp bồi dưỡng đội tuyển. Các thầy cô đều không biết được mấy ngày hôm nay vì những tin tức chính thức và cả những tin vỉa hè truyền đi, ấn tượng về hình tượng Sở Thiên đã khắc sâu trong nội tâm của các học sinh kém. Một vài học sinh còn lấy Sở Thiên làm thần tượng của mình, là hình mẫu để tự thay đổi bản thân. Còn có một bộ phận học sinh kém nghĩ rằng đến lớp 13 đó sẽ không ai quản lý mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.
Các thầy cô giáo tất nhiên sẽ không bỏ qua những học sinh còn có chút hi vọng, cuối cùng chỉ đành chọn ra trong danh sách đăng ký lấy theo bảng xếp hạng thành tích học tập mới có thể giải quyết được vấn đề.
Khương Tiểu Bàn vì thành tích lần này có tiến bộ rất lớn nên Chủ nhiệm lớp Trương cơ bản không thể để cậu ta đến lớp 13. Khương Tiều Bàn âm thầm cầu khẩn Sở Thiên, Sở Thiên nghĩ mãi rồi cũng vẫn cự tuyệt. Hắn biết mình đã mang lại cho Chủ nhiệm Trương sự đả kích đủ nặng, không thể lại đối đầu với ông ta nữa. Nếu không thì Chủ nhiệm Trương sẽ tức đến thổ huyết mà nhảy lầu mất. Tuy nhiên Sở Thiên cũng đồng ý với Khương Tiểu Bàn buổi tối nếu cần có thể ở cùng cậu và Lâm Ngọc Đình, lúc này Khương Tiểu Bàn mới mừng rỡ buông tha Sở Thiên.
Ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ lớp 13 cũng được thành lập. Thầy Hiệu trưởng đích thân đến nhà ăn cũ nói vài lời động viên sau đó phủi đít đi. Sở Thiên với tư cách chủ nhiệm lớp miệng còn hôi sữa nhìn ba mươi sáu học sinh yếu kém không có chút sức sống lại hãnh diện nói dõng dạc:
- Các bạn học sinh, đối mặt với các bạn tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Tôi không biết vì sao các bạn lại chọn tôi nhưng tôi biết các bạn đều là đồ cặn bã.
[hide]
Sở Thiên cứ như vậy nổi danh, một đệ tử ở trường học chiếm hữu một chỗ cắm dùi vốn là rất đơn giản, chỉ cần ngươi thành tích tốt, ngươi chính là các sư phụ tân sủng, các học sinh thống soái người, huống chi đúng một thiên tài giống như Sở Thiên? Trường học dài cáo già, hiệu trưởng biết rõ, Sở Thiên tồn tại bất luận cái gì lớp, cái kia lớp chủ nhiệm lớp đều muốn tại kỳ thi đại học trúng gió quang vô cùng, kể từ đó, khó tránh khỏi khiến cho các lớp khác chủ nhiệm đố kị, hơn nữa Sở Thiên chủ nhiệm lớp Trương lão sư trước kia bản thân sẽ không ưa thích Sở Thiên, vừa vặn danh chính ngôn thuận đem Sở Thiên từ lớp tróc bong đi ra, trực tiếp lệ thuộc nhân viên nhà trường quản lý bồi dưỡng; Hiệu trưởng cử động lại để cho Sở Thiên chủ nhiệm lớp Trương lão sư cực kỳ bi thương, một cái có thể tại kỳ thi đại học sau đạt được giải thưởng lớn gió êm dịu quang vinh diệu danh lợi song thu cơ hội, cứ như vậy bị hiệu trưởng tước đoạt, nhưng Trương lão sư cũng không thể tránh được, chính mình trước kia nhiều lần tại trên lớp học nhục nhã Sở Thiên, mắng hắn vì ‘Sở phế nhân’, bởi vậy hắn căn bản vô danh không phần đi tranh đoạt có được Sở Thiên quyền lợi, chỉ có thể trách chính mình có mắt không tròng, không có phát hiện Sở Thiên cái này khối có tài nhưng thành đạt muộn bảo bối. [ phao! Sách! A! Vượt qua! Nhanh chóng! Đầu! Phát ]
Sở Thiên rất nhanh liền thịnh hành toàn trường rồi, bất luận lão sư vẫn là đệ tử, mỗi lần Thiên Đô đã chạy tới nhìn xem từng đã là học sinh kém, bây giờ thiên tài, Lâm Ngọc Đình vừa đến giữa trưa liền canh giữ ở Sở Thiên cửa phòng học, cùng Sở Thiên cùng nhau ăn cơm, sợ bị những nữ sinh khác sắc dụ rồi, Khương Tiểu Bàn cũng đi theo đã thành nhân vật phong vân, hướng mọi người giảng thuật hắn cùng Sở Thiên từng ly từng tý, trên mặt sáng bóng với đem máy bay lập loè xuống.
Sở Thiên đột nhiên phát hiện, vô luận lúc nào, làm nổi danh mọi người rất vất vả, luôn trở thành mọi người tiêu điểm, bởi vì cái gọi là, nổi danh phía dưới, kỳ thật khó phụ.
Hiệu trưởng cùng lão sư đợi trao đổi về sau, quyết định trọng điểm bồi dưỡng Sở Thiên, tuy nhiên cái này bồi dưỡng lại để cho tất cả khoa lão sư có chút xấu hổ, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn hắn nhiệt tình tăng vọt chế tạo Sở Thiên vì Thiên Đô kiêu ngạo, hội nghị còn quyết định mời Sở Thiên cùng học đảm nhiệm trợ lý phụ đạo, mỗi tuần dốc lòng cầu học trường học mũi nhọn phụ đạo giảng thuật tất cả khoa mục học tập phương pháp cùng làm bài tư duy, loại tại kinh nghiệm giới thiệu, cũng theo như nhất cấp giáo sư tiêu chuẩn cấp cho phụ cấp.
Lúc hiệu trưởng đang làm việc phòng hướng Sở Thiên đưa ra cái này mời thời điểm, Sở Thiên có chút suy tư về sau, liền kiên quyết lắc đầu, một là học sinh khá giỏi bình thường tâm cao khí ngạo, khó với quản lý, hai là chính mình tuy nhiên có thể khảo thi max điểm, nhưng cũng không nhất định có thể giáo tốt người khác, ba là quá trói buộc chính mình.
Hiệu trưởng chần chờ một cái, nhưng vẫn là chưa từ bỏ ý định, nói: “Sở Thiên cùng học, ngươi xem, tiến bộ tổng có lẽ đến đỡ một cái mặt khác cùng học a? Ngươi không biết là vui một mình không bằng vui chung sao?”
Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa cũng mở miệng nói: “Sở Thiên cùng học, tiện tay mà thôi, coi như Thiên Đô trung học nhờ cậy ngươi rồi, mặt khác học kỳ sau thời gian ngươi tự do an bài.”
Sở Thiên nhìn thấy Liễu Trung Hoa đều mở miệng, chính mình không hoàn toàn thêm chút sức khí là không thể nào, đang tại suy tư tốt nhất điểm thăng bằng lúc, Sở Thiên đột nhiên nghĩ đến mình trước kia, bởi vì thành tích không tốt là như thế nào ăn cố gắng hết sức nhục nhã, nhận hết khinh miệt, vì vậy mở miệng nói: “Hiệu trưởng, nếu như ngươi không nên ta phụ đạo một ít học sinh, ta đây tình nguyện phụ đạo cấp ba những cái... Kia kém nhất đệ tử, cùng hắn dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.”
Hiệu trưởng có chút chần chờ, phụ đạo những cái... Kia học sinh kém có gì hữu dụng đâu? Rớt lại phía sau quá nhiều, dù cho tiến bộ lớn hơn nữa, thi không đậu đại học, cũng vẫn như cũ mất đi tác dụng.
Phó hiệu trưởng Liễu Trung Hoa suy tư một chút, đối với hiệu trưởng nói: “Ta cảm thấy được có thể thực hiện, những cái... Kia mũi nhọn cơ bản thực lực đã khai phát đến đỉnh rồi, dù thế nào phụ đạo cũng không có khả năng xuất hiện thứ hai thiên tài Sở Thiên, nhiều lắm là cao hơn một ít điểm; Học sinh kém lời mà nói..., nếu như tại Sở Thiên dưới sự trợ giúp, dù là chỉ có mấy cái thi lên đại học, cũng là thành công, có thể đề cao học lên suất, hơn nữa, tất cả ban lão sư đã giảm bớt đi quản lý những thứ này học sinh kém phiền toái, đem tinh lực đưa lên đến mặt khác cùng học trên người, không phải có thể gián tiếp đề cao quản lý hiệu suất, đề cao các học sinh thành tích sao?”
Hiệu trưởng hơi chút một suy tư, thẳng vỗ bàn, nói: “Lão Liễu, cũng là ngươi có thấy xa, cái phương án này so ban đầu khá tốt, tốt, tranh thủ thời gian triệu tập cấp ba lão sư lần nữa họp thảo luận; Sở Thiên cùng học cũng tham gia.”
Hiệu trưởng trong nội tâm còn muốn lấy, một cái Sở Thiên đều với khởi động Thiên Đô trung học ngày, chỉ cần lúc thi tốt nghiệp trung học, Sở Thiên làm cho cái kỳ thi đại học trạng nguyên trở về, vậy thì cái gì danh lợi đều đã có, những thứ khác, Sở Thiên yêu như thế nào giày vò liền như thế nào giày vò.
Sở Thiên bất đắc dĩ gật đầu, nghĩ đến chính mình ôm thượng một đống lớn sự tình thì có điểm cười khổ, mệnh thế nào liền như vậy lao lực đâu này?
Hiệu trưởng nguyên lai tưởng rằng các sư phụ sẽ có phản đối cái phương án này, không nghĩ tới nhưng là nhất trí tán thành, toàn bộ đồng ý, hiệu trưởng nghĩ lại phía dưới, mới phát hiện đây là bởi vì các sư phụ tư tâm chỗ, kỳ thật không có lão sư nào nguyện ý đem mình ban mũi nhọn lại để cho Sở Thiên đi phụ đạo, nếu không, kỳ thi đại học khảo thi ra thành tích tốt rồi, phần này công lao thuộc về ai đây này? Trước kia bách tại hiệu trưởng áp lực, bất tiện phản đối mà thôi. Mà lại để cho Sở Thiên phụ đạo học sinh kém tức thì bất đồng, dù sao những cái... Kia học sinh kém đã bị mình từ bỏ, không có chính mình kế hoạch ở trong, nếu như Sở Thiên đem bọn họ bồi dưỡng thành long, đó là vận mệnh của bọn hắn, bồi dưỡng không xuất ra cũng không cái gọi là, tinh lực của mình đã giảm bớt đi rất nhiều, đây là nhất cử lưỡng tiện sự tình, tự nhiên cớ sao mà không làm?
Cuối cùng, một cái lão sư bỗng nhiên toát ra một vấn đề: “Cái này mười ba ban thiết lập tại ở đâu dạy học đâu này?”
Hiệu trưởng sờ sờ đầu, suy tư thật lâu, vỗ bàn một cái, nói: “Xưa cũ tiệm cơm.”
Sở Thiên thiếu chút nữa từ trên mặt bàn rớt xuống, xưa cũ tiệm cơm đúng niên đại kết quả, chiếm diện tích hơn tám trăm m²-mét vuông, bởi vì kiến trúc cổ xưa, công năng không hoàn thiện, Thiên Đô trung học hai năm trước liền ngưng dùng cái này tiệm cơm, bình thường dùng để gửi thể dục tài liệu giảng dạy cùng lao động công cụ, hơn nữa rời xa ký túc xá cùng lầu dạy học, hiện tại hiệu trưởng lại đem nó lấy ra với tư cách mười ba ban dạy học nơi, Sở Thiên làm sao có thể không bị hiệu trưởng nát chủ ý hù ngã? Bất quá Sở Thiên biết, đây cũng là không có biện pháp trong đích phương pháp xử lý, trường học căn bản rất không có khả năng xuất ra một cái chính quy phòng học cho hắn thống soái đấy, không có gì hy vọng học sinh kém đám bọn họ dùng.
Trải qua hơn nửa canh giờ thảo luận, phương án rốt cục đã đạt thành nhất trí: Từ cấp ba bộ phận mười hai trong ban, mỗi lớp tự nguyện báo danh ba gã kém nhất đệ tử, tạo thành một cái ba mươi sáu người ban, mười ba ban, Sở Thiên làm chủ nhiệm lớp, mặt khác khoa mục lão sư học kỳ sau khai giảng thời điểm lại xác định, bởi vì mấy ngày nữa muốn để nghỉ đông rồi. Hiệu trưởng đặc biệt cường điệu tự nguyện, Sở Thiên biết trường học sợ qua không được gia trưởng quan khẩu, cho nên chỉ có thể đập vào tự nguyện trò vì tương lai từ chối trách nhiệm.
Tất cả chủ nhiệm lớp trở lại trong lớp tuyên truyền nhân viên nhà trường quyết định này, nguyên lai tưởng rằng không có người nào hưởng ứng, không nghĩ tới tất cả ban cũng không hạ mười người báo danh, nô nức tấp nập trình độ không thua gì thượng mũi nhọn lớp huấn luyện, các sư phụ đều không thể biết rõ, mấy ngày nay bởi vì chính diện tuyên truyền cùng tin tức nho nhỏ truyền lưu, đã đem Sở Thiên hình tượng thật sâu đánh vào học sinh kém trong nội tâm, một ít học sinh kém đều đem Sở Thiên coi là mẫu mực, trở thành học sinh kém trở mình đem chủ làm cá ướp muối; Còn có một bộ phận học sinh kém tức thì nghĩ đến đi chỗ đó mười ba ban không ai quản lý chính mình, hoàn toàn có thể tự do tự tại tiêu khiển.
Các sư phụ tự nhiên sẽ không đem những cái... Kia còn có chút hy vọng đệ tử để cho chạy, cuối cùng dứt khoát từ báo danh trong đám bạn học, ép đến mấy thành tích bài danh thí sinh mới đem sự tình nguyên vẹn giải quyết tốt.
Khương Tiểu Bàn bởi vì này lần thành tích tiến bộ rất lớn, chủ nhiệm lớp Trương lão sư căn bản không có khả năng để Khương Tiểu Bàn đi mười ba ban, Khương Tiểu Bàn âm thầm cầu khẩn Sở Thiên thật lâu, Sở Thiên suy nghĩ về sau, vẫn là cự tuyệt, hắn biết mình đã đem chủ nhiệm lớp Trương lão sư đả kích đủ nặng, không thể lại cùng hắn đối nghịch rồi, nếu không chủ nhiệm lớp Trương lão sư không phải thổ huyết nhảy lầu không thể, bất quá Sở Thiên đáp ứng Khương Tiểu Bàn buổi tối có cần có thể cùng hắn và Lâm Ngọc Đình cùng một chỗ đọc sách, Khương Tiểu Bàn lúc này mới mừng rỡ như điên buông tha Sở Thiên.
Mười ba ban tại nghỉ trước một ngày rốt cục thành lập, hiệu trưởng còn thân hơn lâm xưa cũ tiệm cơm nói một phen động viên lại không hề ý mới lời mà nói..., sau đó vỗ vỗ bờ mông đã đi, Sở Thiên với tư cách miệng còn hôi sữa chủ nhiệm lớp, nhìn xem ba mươi sáu cái không có gì sức sống lại sùng bái chính mình học sinh kém, thanh hắng giọng, nói: “Các vị cùng học, đối mặt mọi người, ta cảm giác áp lực rất nặng, ta không biết các ngươi vì cái gì lựa chọn ta, nhưng ta biết rõ, các ngươi đều là cặn bã.”
[/hide]