Hoa mai hương tự khổ hàn lai!
Hà Đại Đảm tự tay vung bút viết xuống bốn chữ “Sơn trang Hoa Mai”, nét chữ sắc sảo, mây bay nước chảy lưu loát sinh động.
Trời mùa thu ở Kinh thành vẫn chưa trôi qua, hoa mai ở sơn trang hoa mai đã sớm chớm nở.
Cho nên Hà gia quyết định tổ chức buổi tiệc ở ngay tại hoa viên tràn ngập hương hoa này.
Nếu là trước kia, Hà Đại Đảm sẽ không quan tâm đến sinh nhật của con gái làm gì, cứ mặc cho Hà Ngạo Vi muốn làm gì thì làm. Nhưng năm nay lại khác, Hà gia mới đến Kinh thành, cần phải phân biệt rõ ai là bạn, ai là kẻ thủ. Cho nên Hà Đại Đảm quyết định tổ chức tiệc sinh nhật cho Hà Ngạo Vi. Ông ta gửi thiệp mời cho cả những nhân vật quyền quý hoặc là những người cùng cấp bậc với mình ở Kinh thành. Suốt hai mươi năm phong ba bão táp, Hà Đại Đảm muốn xem có bao nhiêu người tham gia tiệc tối đêm nay.
Ánh trăng mờ ảo, ngọn đèn dầu chiếu sáng mọi ngóc ngách sơn trang hoa mai.
Hà Hãn Dũng đứng bên trái, Hà Ngạo Vi đứng bên phải. Hai lối vào phía sau nghênh tiếp các vị khách quý cấp bậc khác nhau.
Cách tiệc tối còn bốn mươi lăm phút nữa, khách mời giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng tràn đến. Mọi người đều mang theo quà mừng phong phú đắt giá, còn có nụ cười rạng rỡ và lòng chân thành không ai đoán biết được hết.
Hà Đại Đảm cũng nói rất rõ ràng với Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi. Chỉ cần người tới, thì là khách của Hà gia. Đối xử với mọi người bình đẳng, không phân biệt nghèo hèn hay giàu có, tôn quý hay là ti tiện, bởi vì bọn họ ít nhất đã nể mặt Hà gia.
Hà Ngạo Vi giống như một vị công chúa cao quý, mái tóc dài búi cao lên, một cây trâm lấp lánh trong suốt xuyên qua mái tóc đen mềm mại, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, cổ đeo một sợi dây chuyền Nam Phi đơn giản nhưng sang trọng, sườn xám màu trắng hào phóng tôn lên đường cong mê người quyến rũ của cô. Hai bầu ngực căng tròn như ẩn như hiện, phát ra ánh hào quang say lòng người.
Hà Hãn Dũng mặc một bộ quần áo bằng nhung, nụ cười sáng lạn trên môi, cơ thể cao lớn lộ ra sức mạnh vĩnh viễn không bao giờ dùng hết của anh ta. Không ít khách nam thấy Hà Hãn Dũng đều không hiểu vì sao lại sinh ra cảm giác kính sợ, và tự ti. Cảm giác bàn tay to lớn của anh ta có thể dễ dàng đánh ngã bọn họ xuống đất. Phụ nữ mặc dù cũng e ngại Hà Hãn Dũng, nhưng sự dung hợp giữa hoạt bát và dã tính của anh ta khiến không ít khách nữ ngắm nhìn không thôi. Cảm giác không thể chống cự sức hút mãnh liệt kia. Có vài khách nữ chỉ bị ánh mắt lễ phép của anh ta quét qua vài lần thì đã không thể kìm chế không cho tim mình đập bùm bùm.
Sở Thiên dẫn theo Phong Vô Tình đến dự tiệc, nụ cười trên mặt vẫn luôn luôn phóng khoáng thản nhiên. Trên tay Phong Vô Tình có một hộp quà. Đây là quà sinh nhật chị Mị chọn giúp Sở Thiên. Một món quà vừa phải, không quá nặng cũng không quá nhẹ.
Vốn đang khó chịu vì đón tiếp quá nhiều khách đến, Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi vừa nhìn thấy Sở Thiên đến, trên mặt đều lộ ra nụ cười ấm áp như gió đầu mùa xuân. Hai người đều không tự chủ bước xuống nghênh đón.
Trên mặt Hà Hãn Dũng mang theo nụ cười tươi, nhiệt tình nói:
- Thiếu soái, Vi Vi nói đêm nay Thiếu soái sẽ đến tham gia tiệc sinh nhật. Tôi còn tưởng em ấy nói đùa thôi, ai ngờ thiếu soái trong lúc bận rộn như thế này cũng đồng ý tới tham gia.
Sở Thiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Sở Thiên cũng không phải là người cao sang gì, Hà gia mời Sở Thiên đến, chính là vinh hạnh của Sở Thiên.
- Hai người các anh đừng khách sáo qua khách sáo lại nữa. Cũng không phải người xa lạ gì.
Hà Ngạo Vi bất mãn nhìn anh trai, bước qua trên mặt anh lại, cong cái miệng anh đào nhỏ nhắn lên, nói:
- Hôm nay là sinh nhật của em, em lớn nhất. Em tuyên bố, các anh không được phép dùng ngôn ngữ xã giao.
Sở Thiên cười khổ, hắn luôn không có cách đối phó với cô công chúa nhỏ điêu ngoa này. Phất tay lên, Phong Vô Tình bước lên nửa bước, đặt hộp qua lên bàn. Người phụ trách nhận quà khách đưa đến đang tính đăng kí thì Hà Ngạo Vi bước lên một bước, nói với người phụ trách:
- Món quà này không cần đăng ký. Tự tay tôi nhận là được rồi.
Hà Ngạo Vi trong lòng rất vui vẻ, hận không thể ngay tại chỗ mở quà ra, nhìn xem Sở Thiên tặng cho cô cái gì.
Ánh mắt Hà Hãn Dũng nhạy bén liếc nhìn Phong Vô Tình vài lần. Phong Vô Tình vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng ra, nhưng khí thế phát ra trên người lại khiến Hà Hãn Dũng khẽ nhúc nhích. Đó là một người dũng mãnh, không thể ngờ bên cạnh Sở Thiên lại có nhiều tinh binh mãnh tướng như vậy. Trách không được có thể lật tay thành mây, đảo tay thành mưa.
Tuy rằng sắc mặt Phong Vô Tình không có chút thay đổi, nhưng Hà Hãn Dũng lại cảm thấy anh ta ta nhìn rất thuận mắt. Thậm chí anh ta còn muốn kết bạn với Phong Vô Tình nữa.
Phía trước lại có mấy chiếc xe có rèm che cao cấp dừng lại. Hà Hãn Dũng thấy có khách đến, ánh mắt có lỗi nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, mời hai người đến trong phòng bên trái ngồi chờ. Hãn Dũng chút nữa sẽ đến uống cùng Thiếu soái một bữa ra trò.
Hà Ngạo Vi vội vàng kéo Sở Thiên, khẩn cấp nói:
- Thiếu soái là do em mời đến, sao có thể đến phòng chờ bên trái chứ? Đương nhiên là phải đến phòng chờ bên phải rồi. Chẳng lẽ anh muốn Sở Thiên nghe những lời giả dối khách sáo sao?
Hà Ngạo Vi vừa nói vừa kéo Sở Thiên đi vào, Hà Hãn Dũng lắc đầu. Quả thật là hết cách với cô công chúa điêu ngoa này. Hơn nữa Sở Thiên cũng không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như vậy, cho nên anh không để ý nữa, tiếp tục bước xuống nghênh đón khách mới đến.
Kỳ thật sân bày tiệc bên trái hay bên phải đều giống nhau cả, liên kết nhau bằng hai cái bàn lớn. Ai cũng biết đây là vị trí của Hà Đại Đảm và những người có thân phận rất cao. Đối diện bàn chủ tiệc còn cố ý đặt thêm một chỗ trống, đây là thể hiện địa vị tôn quý của chủ tiệc. Ở giữa hai bên sân bày tiệc có một sân nhỏ. Trong sân nhỏ để những cành hoa mai nụ hoa mới chớm nở. Trong khí trời mùa thu như vậy, đóa hoa càng tăng thêm sức sống dồi dào.
Sở Thiên nhìn xung quanh vài lần, lập tức nhìn ra điểm khác nhau giữa sân bên trái và sân bên phải. Sân bên trái đều là những người có chút tên tuổi, ai cũng biết. Người nào trong số họ đều là nhân vật cực kỳ quan trọng ở Kinh thành. Còn sân bên phải thì tập trung những người thuộc tầng lớp ở giữa. Vô cùng hiển nhiên, đều là nhân vật ở cấp thứ hai. Còn có một điểm khác nhau nữa chính là, những người bên trái đều mang vẻ mặt khiêm cung, còn những người bên phải thì có thêm phần kiêu ngạo.
Hà Ngạo Vi thân mật lôi kéo Sở Thiên vào vị trí tốt nhất trong sân, gần bàn chủ nhà nhất. Điều này khiến Sở Thiên có chút thụ sủng nhược kinh, cũng khiến những người bên sân phải quăng cho Sở Thiên một đống ánh mắt dò xét. Trong lòng họ đều thầm nghĩ, thằng nhóc đó đến tột cùng là có lai lịch gì, không chỉ thân mật khăng khít với thiên kim Hà gia, còn có thể ngồi gần bàn chủ nhà.
Sở Thiên rất tự nhiên hứng chịu ánh mắt xem xét của mọi người. Bởi vì hắn biết, nếu mình lộ ra một chút xấu hổ hoặc khiêm tốn thôi cũng đủ để bị những nhân vật ở trung lưu này cười nhạo. Rồi sẽ dùng những lời đồn đại nhảm nhí nói xấu mình và Hà Ngạo Vi. Bản thân mình thì không sao cả, nhưng không thể để thanh danh của Hà Ngạo Vi bị tổn hại.
Không bao lâu sau, sân bày tiệc hai bên đã đầy khách mời. Sở Thiên âm thầm quét nhìn vài lần, có thể tính ra khách đến dự tiệc đêm nay khoảng chừng gần trăm người. Trong lòng hắn không thể không cảm thán năng lực của Hà Đại Đảm. Chỉ một buổi tiệc sinh nhật của Hà Ngạo Vi thôi cũng có thể khiến cho nhiều quan to mặt lớn xuất hiện. Đúng là không đơn giản chút nào cả.
Thời gian bắt đầu buổi tiệc đã đến, Hà Hãn Dũng và Hà Ngạo Vi cũng từ cửa tiếp khách đi vào. Hà Hãn Dũng tự nhiên là đến sân bên trái chào hỏi khách khứa, còn Hà Ngạo Vi thì đi qua sân bên phải bắt chuyện với mọi người. Sau khi xong xuôi thì lập tức ngồi xuống bên cạnh Sở Thiên, líu ríu nói chuyện với nhau.
Ánh mắt Hà Ngạo Vi có chút mờ ám nhìn Sở Thiên, nụ cười quỷ dị của cô khiến Sở Thiên hoảng sợ. Sở Thiên lấy lại bình tình, bưng ly lên uống vài ngụm trà Phổ Nhĩ, nói:
- Hà tiểu thư, hôm nay là sinh nhật em, phải thể hiện sự hào phóng của mình, đừng nên lạnh lung với khách đến chứ.
Hà Ngạo Vi hoàn toàn không quan tâm lời của Sở Thiên. Khuôn mặt tinh xảo đến gần, cắn cắn lỗ tai Sở Thiên, nói:
- Thiếu soái, em rất thích món quà anh tặng đấy. Không ngờ thiếu soái lại có tình ý như vậy.
Quà là do chị Mị mua, Sở Thiên chỉ nói cho cô biết phải đi dự sinh nhật thôi. Chị Mị sau khi mua về hắn cũng không hỏi mua quà gì, cũng không mở ra xem lại. Bây giờ bị Hà Ngạo Vi nói như vậy, trong lòng bỗng lo lắng, thậm chí trên trán đã có mồ hôi lạnh chảy ra, thử thăm dò hỏi:
- Vậy sao? Anh đã quên mình mua quà gì rồi.
Hà Ngạo Vi lại cười quỷ dị, nháy mắt vài cái, nhìn Sở Thiên, mềm mại nói:
- Vậy sao? Em cũng quên rồi.
Sở Thiên không dám nói nữa, uống ừng ực trà Phổ Nhĩ, thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn Hà Ngạo Vi. Trong lòng hắn đang đoán, đến tột cùng là món quà gì.
Khách khứa vốn đang náo nhiệt ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng. Sở Thiên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Hà Đại Đảm và vài người từ lầu hai chầm chậm đi xuống. Sở Thiên liếc nhìn những người đi bên cạnh Hà Đại Đảm, kinh ngạc phát hiện mình quen biết hai người trong số đó, Lý Thần Châu và Tô Xán.
Ánh mắt Sở Thiên lướt qua Lý Thần Châu và Tô Xán, rơi xuống một người thanh niên được nuôi dưỡng rất tốt đằng sau Hà Đại Đảm. Dáng người cao gầy đơn bạc, nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm túc, thuộc kiểu người hiếm khi thấy cười, nhưng lại có thể mang lại cảm giác bình tĩnh tự nhiên cho người xem. Ánh mắt của người đó rất lợi hại, mũi cao cao, miệng hơi lớn một chút, trán cao cao, bộ dạng vô cùng tôn quý.
Sở Thiên khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi Hà Ngạo Vi:
- Người thanh nhiên đi sau cha em là ai vậy?
Hà Ngạo Vi nhìn Sở Thiên vài lần, làm bộ kinh ngạc hỏi:
- Thiếu soái không phải ở Kinh thành lăn lộn sao? Ngay cả Âu Dương Vô Kỵ cũng không nhận ra?
Sở Thiên lắc đầu, vô cùng thành thật thừa nhận:
- Thật sự không biết!
- Kỳ thật em cũng không biết anh ta là ai.
Hà Ngạo Vi cười giảo hoạt, dịu dàng nói:
- Em chỉ biết anh ta là con của chiến hữu cũ của cha. Vài ngày trước đến Kinh thành đầu quân bên cha, cha giữ anh ta lại bên người.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, hết cách nhìn cô công chúa bướng bỉnh này.
Hà Đại Đảm dẫn đám người Lý Thần Châu đến bàn chủ nhân. Tuy cấp bậc bây giờ của Lý Thần Châu và Tô Xán đều thấp hơn Hà Đại Đảm một chút. Nhưng trong lòng Hà Đại Đảm hiểu được, thế lực sau lưng hai người họ lớn hơn mình rất nhiều. Lý Thần Châu có Thanh Vân Trực Thượng Chu Long Kiếm, Tô Xán có Hồng Sắc Để Tử cường ngạnh. Hai người họ đều không phải là người mình có thể đắc tội.
Hà Đại Đảm mới ngồi xuống, rượu còn chưa rót vào ly, món ngon còn chưa bưng lên thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng động lớn. Có tiếng con gái hét rầm lên, hoảng sợ hô có quái vật đến sơn trang Hoa Mai.
Sở Thiên đang uống trà ngẩng đầu lên nhìn, vẻ mặt cũng có hơi kinh sợ.
Người xông vào buổi tối không phải là quái vật gì, mà là Hà gia nhị công tử Hà Diệu Tổ. Nhưng xem bộ dạng bây giờ của cậu quả thật là rất đáng sợ.
Cả người cậu không có chỗ nào là sạch sẽ. Quần áo trên người rách tung toé, thậm chí đôi giày cũng chỉ còn lại một. Không biết vết máu nhuộm đỏ quần áo trên người là của cậu hay của ai nữa, cả người cậu ta bốc lên mùi máu tanh khó chịu.
Lúc cậu ta chạy vào, cậu ta trông giống như một chú nai con bị thợ săn săn đuổi vậy. Khuôn mặt đều là hoảng sợ, cổ họng phát ra tiếng la đinh tai nhức óc:
- Đại ca.
Hà Diệu Tổ sở dĩ kêu “đại ca” mà không phải “cha” là vì khi Hà Diệu Tổ gây họa, căn bản đều Hà Hãn Dũng xử lý êm gọn.
Hà Hãn Dũng đang cúi đầu uống rượu ngon, nghe được tiếng kêu của thằng em mình, mày khẽ nhíu lại, trong lòng thầm nghĩ nhóc con đó lại trêu chọc phiền toái gì nữa rồi. Lúc ngẩng đầu lên mới chấn động, anh lập tức như con báo chạy nhanh đến, tay còn cầm bình rượu, nâng thằng em dậy, mới la thất thanh:
- A Tổ, sao em lại biến thành cái dạng này hả?
Hà Đại Đảm khi nhìn thấy thằng con bất hiếu của mình thê thảm như vậy, trong lòng giống như bị châm đâm vào, muốn đi qua ân cần quan tâm hỏi chuyện. Nhưng ông lại kiềm nén lại, ông cảm thấy trước khi mình chưa hiểu hết đầu đuôi câu chuyện không nên rối loạn xử lý bậy bạ.
Hà Ngạo Vi thấy anh trai ương ngạnh phong lưu của mình trở nên bẩn thỉu thê thảm như vậy, trong lòng cũng khó chịu, chạy đến đỡ anh đứng dậy.
Hà Diệu Tổ không nói gì, chỉ cướp lấy bình rượu trong tay Hà Hãn Dũng, ừng ực ừng ực uống. Sau một lúc, cậu ta thở dốc bình tĩnh lại được một chút, nhưng vẫn không nói chuyện.
Hà Hãn Dũng nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt em mình, nói:
- A Tổ, em không cần sợ. Em chọc phiền phức gì cũng không cần sợ, có đại ca ở đây, tuyệt đối không để người nào động vào một cọng tóc của em đâu.
Lời này vừa chấm dứt thì Hà Hãn Dũng đã nghe có người cười khinh thường, nói:
- Mày không nên nói những lời này mới phải.
Ánh mắt mọi người hướng về phía cửa ra vào, hai gã thanh niên vẻ mặt cao ngạo bước vào. Phía sau còn có mấy người quản lý phụ trách tiếp khách của Hà gia. Bọn họ đều bụm mặt hoặc che ngực, hiển nhiên là bị hai tên thanh niên đánh đập.
Ánh mắt uy nghiêm của Hà Hãn Dũng quét nhìn hai tên thanh niên. Từ vẻ mặt của bọn chúng có thể đoán ra được chính họ là người chỉnh thằng em mình thê thảm như vậy. Nếu bây giờ là hoàn cảnh khác, anh ta đã sớm xông vào, bẻ gãy cổ của hai tên vênh váo xấc láo này rồi. Nhưng hôm nay thì không được, hôm nay nhiều tai to mặt lớn đến đây, nhất định phải lễ phép, như vậy mới không có kẻ nói xấu sau lưng.
Hà Hãn Dũng bước lên trước hai nước, trên mặt mang nụ cười tức giận, nói:
- Không biết thằng em nhà tôi đã đắc tội gì với hai vị, khiến cho hai vị giận dữ hung hăng truy đuổi đến sơn trang hoa mai vậy?
Gã thanh niên bên trái liếc nhìn Hà Hãn Dũng vài lần, hừ một tiếng, khinh thường nói:
- Thì ra là em mày. Đúng lúc, tụi tao còn sợ không tìm được người tính sổ nữa.
- Không biết là món nợ gì?
Hà Hãn Dũng nhìn vẻ mặt khinh thường của bọn chúng, trong lòng càng thêm tức giận.
Sở Thiên nhìn Hà Hãn Dũng dần dần nắm chặt tay, thầm nghĩ không biết hai nắm đấm đó đấm lên người hai tên kia sẽ như thế nào nhỉ?
Tên thanh niên bên phải đặt tay sau lưng, thản nhiên nói:
- Em trai mày tranh giành đàn bà với thiếu gia chúng tao, còn lấy nước đổ lên đầu thiếu gia chúng tao nữa. Mày nói, chúng tao còn nên tính sổ hay không?
Nắm đấm Hà Hãn Dũng hình như buông lỏng một chút. Hóa ra là thằng em hư hỏng của mình tranh giành đàn bà chọc phiền phức, không giành được thì động tay động chân. Hà Hãn Dũng thậm chí có chút xấu hổ, cảm giác thằng em này quả thật khiến Hà gia xấu mặt trước nhiều người như vậy.
Hà Diệu Tổ qua cơn kinh hoàng mới mở miệng nói:
- Đại ca, đại ca đừng tin lời bọn họ, là con nhỏ đó chủ động đến quyến rũ em. Bọn họ còn giết chết bảy tám ‘háo tử’ nữa. Bọn chúng vặn gãy cổ háo tử, máu của háo tử đều dính đầy quần áo em. Nếu không phải em chạy trốn mau, chỉ sợ em cũng đã chết trong tay bọn họ rồi.
Sở Thiên và Phong Vô Tình tự nhiên biết háo tử là bọn lưu manh.
Hai tay Hà Hãn Dũng nắm chặt lại, vẻ mặt phẫn nộ nói:
- Lời em tôi nói đều là sự thật?
- Là bọn chúng không biết tự lượng sức mình, chết cũng đáng.
Thanh niên bên phải lơ đễnh đáp:
- Dám ra tay với thiếu gia tụi tao, cho nên bọn chúng đều phải chết.
Tất cả các khách mời đều ồ lên, hai người kia cũng quá tùy ý làm bậy rồi. Dưới ban ngày ban mặt mà dám giết người như chặt rau, còn dám đuổi giết nhị công tử Hà gia nữa. Chẳng lẽ lai lịch của bọn họ còn cao hơn Hà gia sao? Hay là bọn họ đều đã điên rồi.
Hà Đại Đảm lạnh lùng nhìn hai tên thanh niên kiêu ngạo ngông cuồng, thản nhiên nói:
- Hôm nay là sinh nhật con gái tôi, tôi không muốn có người mình đầy máu tươi ở buổi tiệc. Hai vị bây giờ có thể đi ngay, nếu các ngươi còn muốn sống vui vui vẻ vẻ qua ngày hôm nay.
Các vị khách trong lòng đều có chút kinh sợ, không ngờ Hà Đại Đảm có thể bỏ qua những câu xấc xược như vậy. Nếu đổi ngược là mình thì đã dùng toàn lực đem hai tên nhóc xấc láo không biết trời cao đất rộng này chém chết. Huống chi với năng lực của Hà gia, xử lý hai thằng ranh này hoàn toàn dư dả.
Sau khi Hà Đại Đảm nói xong, nhẹ nhàng nhìn Âu Dương Vô Kỵ.
Ánh mắt nhạy bén của Sở Thiên nhanh chóng bắt được sát khí trong mắt Âu Dương Vô Kỵ, không thể không liếc nhìn Âu Dương Vô Kỵ thêm vài lần.
- Hừ, ăn nói giống như mình là người cao nhất vậy.
Thanh niên bên trái quét nhìn Hà Đại Đảm, nói:
- Tuy nghe nói Kinh thành nhiều quan lớn, nhưng trong mắt bọn này, chỉ có công tử bọn này mới có thể bảo bọn này đi chết. Các ngươi là ai cũng không thể lấy đi mạng sống của bọn này.
Khí thế ép người, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, tất cả mọi người đều muốn xông tới giết chết hai gã xấc xược kia. Nhưng ở sơn trang hoa mai, Hà Đại Đảm mới là chủ nhân, cho nên tất cả mọi chuyện đều nên nghe Hà Đại Đảm phân phó.
Trong mắt Hà Đại Đảm cũng hiện lên tức giận, nhưng ông vẫn kiềm nén lại, bình tĩnh nói:
- Vô Kỵ, giúp chú đuổi bọn họ đi.
Hà Hãn Dũng nghe được lời cha, biết mình không tiện ra tay. Vì thế mang theo tức giận chậm rãi lùi về sau, nhường lại sân khấu cho Âu Dương Vô Kỵ. Trong lòng thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải tự tay nhét gậy gộc vào miệng hai tên nhóc xấc láo này.
Sở Thiên bưng ly trà Phổ Nhĩ lên, chậm rãi uống hai hớp, ánh mắti vẫn như cũ không rời khỏi Âu Dương Vô Kỵ. Âu Dương Vô Kỵ bước đi rất chậm, nhưng mỗi một bước đi đạp lên mặt đất đều phát ra thanh âm, giống như tiếng đinh sắt đóng vào gỗ vậy.
Sở Thiên thở ra một hơi dài, thương hại nhìn hai gã thanh niên không biết sống chết kia.
Hai gã thanh niên vẫn như cũ duy trì cái vẻ kiêu ngạo hung hăng của mình, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Âu Dương Vô Kỵ đang bước chầm chậm đến. Đợi đến khi Âu Dương Vô Kỵ cách bọn họ còn ba bước, hai người bỗng nhiên ra tay. Nắm đấm xảo quyệt tấn công thẳng vào Âu Dương Vô Kỵ đang đi tới.
Âu Dương Vô Kỵ nhìn bốn nắm đấm linh hoạt, sắc bén, không hề sợ hãi, vẫn như cũ đạp bước đi về phía trước giống như anh không e ngại gì cả. Nắm đấm chuẩn xác đấm vào mặt, ngực, bụng và cổ của Âu Dương Vô Kỵ. Âu Dương Vô Kỵ ngay cả chớp cũng không chớp mắt, lạnh lùng nhìn hai gã thanh niên.
Hai gã thanh niên kiêu ngạo, ngông cuồng đang vui sướng khi mình dễ dàng đánh trúng, bỗng cảm giác nắm đấm của mình giống như đấm vào tảng đá, trong lòng run sợ. Đúng lúc này, Âu Dương Vô Kỵ bỗng nhiên vươn hai tay ra, đấm thẳng vào bụng hai người. Hai gã thanh niên giống như diều đứt dây, bay thẳng về phía sau ngã mạnh xuống đất, kêu rên không dậy nổi.
Sở Thiên hơi ngạc nhiên: Không ngờ Âu Dương Vô Kỵ lại có ngạnh khí công? Không biết điểm yếu của người này ở đâu nhỉ?
Trên mặt Hà Đại Đảm lộ ra vẻ vui mừng, lập tức khôi phục bình tĩnh, nói:
- Đuổi bọn họ ra ngoài.
Âu Dương Vô Kỵ bước những bước tiêu chuẩn đến trước mặt hai tên thanh niên nằm dưới đất. Mắt hai tên thanh niên toát ra vẻ hoảng sợ, còn có oán độc và tức giận. Hiển nhiên bọn họ lần đầu tiên bị người ta đánh như vậy.
- Các ngươi ai dám đuổi người của Đường Thiên Ngạo ra ngoài?
Một thanh âm lạnh lùng từ bên ngoài vọng vào, khinh cuồng cao ngạo nói:
- Ta xem người đó có phải là sống đủ rồi hay không?
[hide]
Hoa mai hương chuốc khổ hàn đến!
Hà Đại Đảm tự mình vung bút bảy chữ liền khắc vào ‘Mai Hoa sơn trang’ tiếp khách trên đá, lập luận sắc sảo, nước chảy mây trôi.
Kinh thành trời thu còn không có đi qua, Mai Hoa sơn trang hoa mai lại đã sớm nụ hoa chớm nở.
Cho nên Hà gia liền tại mùi thơm xông vào mũi hoa mai trong viên tiếp đãi hắn tân khách.
Đổi thành trước kia, Hà Đại Đảm hoàn toàn sẽ không đi để ý tới nữ nhi sinh nhật, tùy tiện Hà Ngạo Vi như thế nào giày vò, nhưng năm nay đã có chút không giống với, mới vừa tới đến kinh thành, luôn cần nhận rõ vài bằng hữu cùng đối thủ, cho nên Hà Đại Đảm đem văn vẻ làm tiến vào Hà Ngạo Vi sinh nhật, hắn hướng kinh thành đồng dạng cấp bậc hoặc là thấp chút cấp bậc quyền quý nhân vật tràn ra thư mời, suốt phong, hắn muốn xem xem, hắn đến tột cùng có thể nhìn thấy mấy người tham gia đêm nay yến hội.
Ánh trăng mông lung, Mai Hoa sơn trang ngọn đèn dầu theo lần tất cả nơi hẻo lánh.
Hà Hãn Dũng đứng ở bên trái, Hà Ngạo Vi đứng ở bên phải, sau lưng hai cái thông đạo chiêu kỳ nghênh đón bất đồng cấp độ tân khách.
Rời yến hội còn có ' chung, những khách nhân đã giống như thủy triều từ bốn phương tám hướng vọt tới, mỗi người đều mang theo cực phong phú thịnh hậu lễ, còn có sáng lạn vui vẻ cùng với cũng không nhất định chân thành hạ.
Hà Đại Đảm đã cùng Hà Hãn Dũng cùng Hà Ngạo Vi nói rất rõ ràng, chỉ cần tối nay tới người, chính là Hà gia khách nhân, đối với bọn họ đều đối xử như nhau, vô luận bọn họ là nghèo khó hay là giàu có, đúng tôn quý hay là ti tiện, bởi vì bọn họ tối thiểu cho Hà gia mặt mũi.
Hà Ngạo Vi như là cái cao quý chính là công chúa, thật dài đầu đã co lại, một chi óng ánh sáng long lanh trâm xuyên qua mềm mại hắc, tán lấy ánh sáng nhu hòa, trên cổ đeo chất phác lại đắt đỏ Nam Phi liền chui vào, hào phóng vừa vặn màu trắng sườn xám đem nàng toàn thân đường cong toàn bộ đột hiển đi ra, thon dài đùi ngọc tại hở ra như ẩn như hiện, lóe ra động lòng người bạch quang.
Hà Hãn Dũng một thân nhung trang, trên mặt mang nụ cười sáng lạn, thân thể cao lớn biểu hiện ra hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tiêu hao hết kình lực, không ít nam tân khách nhìn thấy Hà Hãn Dũng đều không hiểu sinh ra một loại kính sợ, còn có nhàn nhạt tự ti, cảm giác, cảm thấy hắn nồi đất lớn nắm đấm dễ dàng đem bọn họ toàn bộ vỗ vào trên mặt đất, nữ nhân mặc dù cũng e ngại Hà Hãn Dũng, nhưng hắn ánh mặt trời cùng dã tính dung hợp lại để cho không ít nữ tân khách đối với hắn có chút ghé mắt, cảm giác không cách nào kháng cự cái kia loại mãnh liệt lực hấp dẫn, có vài nữ nhân chỉ cần bị hắn lễ phép tính đảo qua mấy phục, đều kìm lòng không được địa cảm giác được tâm hồn thiếu nữ phanh động.
Sở Thiên mang theo Phong Vô Tình đạp tiến đến, nụ cười trên mặt lạnh nhạt phiêu dật, Phong Vô Tình hai tay bưng lấy một cái bằng gỗ cái hộp, bên trong là Mị tỷ là Sở Thiên chọn lựa ra đến lễ vật, một phần cũng không nhẹ, cũng không tính quá nặng hạ lễ.
Vốn là bởi vì nghênh đón tân khách đã không kiên nhẫn Hà Hãn Dũng cùng Hà Ngạo Vi, nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn đi tới thời điểm, trên mặt đều giương lên tựa như gió xuân dáng tươi cười, hai người đều không tự chủ được nghênh đón đi lên.
Hà Hãn Dũng trên mặt mang lên dáng tươi cười, nhiệt tình nói: “Thiếu soái, Vi Vi nói ngươi đêm nay hội tham gia yến hội, ta còn tưởng rằng nha đầu kia thuần túy vui đùa, cũng không đến Thiếu soái cũng tại trong lúc cấp bách chạy đến.”
Sở Thiên nhẹ nhàng cười cười, nhàn nhạt nói: “Sở Thiên không phải vô lễ chi nhân, Hà gia mời Sở Thiên đến đây, đã là Sở Thiên vinh hạnh.”
“Hai người các ngươi cũng đừng khách sáo, cũng không phải cái gì người xa lạ.” Hà Ngạo Vi bất mãn nhìn xem ca ca, cướp được trước mặt hắn, cong lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nói: “Hôm nay là sinh nhật của ta, ta là lớn nhất, ta tuyên bố, các ngươi không cho phép sử dụng ngôn ngữ ngoại giao.”
Sở Thiên nở nụ cười khổ, đối với cái này điêu ngoa tiểu công chúa luôn cảm giác bất đắc dĩ, nhẹ nhàng phất tay, Phong Vô Tình tiến lên trước nửa bước, đem lễ vật đặt ở bên cạnh cái bàn, tiếp khách xử lý công việc đang muốn cầm qua lễ vật đăng ký, Hà Ngạo Vi tiến lên trước một bước, lấy trước tới tay lên, đối với tiếp khách xử lý công việc nói: “Phần lễ vật này không cần đăng ký rồi, ta tự mình cầm.” Hà Ngạo Vi trong nội tâm vô cùng mừng rỡ, hận không thể hiện tại sẽ đem cái hộp mở ra, nhìn xem Sở Thiên đưa cho nàng lễ vật.
Hà Hãn Dũng con mắt nhạy cảm liếc mắt vài lần Phong Vô Tình, Phong Vô Tình sắc mặt lạnh lùng, nhưng trên người tán khí thế lại làm cho trong lòng của hắn khẽ nhúc nhích, đó là một cường hãn chi nhân, không thể tưởng được Sở Thiên bên người có nhiều như vậy tinh binh cường tướng, trách không được phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ.
Tuy nhiên Phong Vô Tình mặt không biểu tình, nhưng Hà Hãn Dũng lại cảm giác hắn rất thuận mắt, thậm chí đều muốn cùng hắn kết giao bằng hữu.
Ngoài cửa lại dừng lại mấy bộ cao cấp xe con, Hà Hãn Dũng nhìn thấy lại có khách đến thăm, thật có lỗi cùng Sở Thiên nói: “Thiếu soái, các ngươi tới trước bên trái yến hội sảnh an vị, Hãn Dũng chậm chút lại cùng Thiếu soái say mèm phương thôi: Đừng.”
Hà Ngạo Vi vội vàng kéo Sở Thiên, không thể chờ đợi được nói: “Thiếu soái đúng ta mời tới, như thế nào đi bên trái yến hội sảnh đâu này? Đương nhiên là đi bên phải yến hội sảnh rồi, chẳng lẽ muốn Sở Thiên nghe các ngươi hư giả qua loa hàn huyên lời khách sáo?”
Hà Ngạo Vi vừa nói vừa kéo lấy Sở Thiên hướng bên phải đi đến, Hà Hãn Dũng bất đắc dĩ lắc đầu, hiển nhiên đối với cái này điêu ngoa nha đầu không thể làm gì, hơn nữa biết rõ Sở Thiên sẽ không giữ lễ tiết tại những thứ này tiểu tiết, cũng liền không hề kiên trì, tiến lên trước vài bước đi nghênh đón tân tân khách.
Kỳ thật bên trái yến hội sảnh cùng bên phải yến hội sảnh đều là tương liên, tương liên chỗ bày biện hai tờ cái bàn, ai cũng biết này sẽ là Hà Đại Đảm cùng cao nhất thân phận chi nhân vị trí, chủ bàn chủ vị đối diện còn cố ý không cái vị trí, đây là biểu hiện chủ vị chi nhân tôn quý địa vị, hai bên trong phòng yến hội đang lúc có một hơn mười m²-mét vuông sân vườn, sân vườn bày đầy các loại nụ hoa chớm nở hoa mai, tại đây trời thu lộ ra đột nhiên sinh cơ.
Sở Thiên nhìn chung quanh vài lần, lập tức nhìn ra bên trái cùng bên phải yến hội sảnh khác nhau, bên trái yến hội sảnh đều là chút ít lên niên kỷ người, nhưng ai cũng biết, bọn hắn bất cứ người nào đều tại kinh thành hết sức quan trọng. Bên phải yến hội sảnh mọi người thuộc về trong thanh nhân vật, rất hiển nhiên, đúng kinh thành nhị tuyến nhân vật. Còn có cái bất đồng chính là, bên trái mặt người bên trên đều mang theo khiêm cung chi sắc, bên phải người tức thì nhiều hơn vài phần ngạo khí.
[ truyen cua
tui | Net ] Hà Ngạo Vi thân mật lôi kéo lấy Sở Thiên ngồi vào yến hội sảnh vị trí tốt nhất, láng giềng gần lấy chủ bàn, điều này làm cho Sở Thiên có chút được sủng ái mà lo sợ, cũng làm cho bên phải yến hội sảnh chi nhân hướng Sở Thiên quăng đến xem kỹ ánh mắt, trong nội tâm đều tại thầm nghĩ, tiểu tử này đến tột cùng là lai lịch gì, không chỉ có cùng Hà gia thiên kim thân mật khăng khít, còn có thể ngồi vào thượng vị.
Sở Thiên khoan thai tự đắc hưởng thụ lấy ánh mắt của mọi người, bởi vì hắn biết rõ, nếu như ánh mắt của mình hơi chút xấu hổ hoặc là khiêm tốn, cũng sẽ bị những thứ này kinh thành nhị tuyến nhân vật xì mũi coi thường, dùng các loại lời đồn đãi chuyện nhảm nhí đến vu tội mình và Hà Ngạo Vi, chính mình ngược lại là không sao cả, nhưng cho Hà Ngạo Vi tạo thành danh dự tổn thất nhưng chỉ có lỗi rồi.
Không có bao lâu, hai bên yến hội sảnh cũng đã ngồi đầy người, Sở Thiên có chút quét mắt vài lần, đã biết rõ đêm nay tân khách không sai biệt lắm gần trăm người, trong nội tâm không khỏi thầm than Hà Đại Đảm năng lực, gần kề Hà Ngạo Vi sinh nhật có thể lại để cho nhiều như vậy tai to mặt lớn xuất hiện, quả thực không đơn giản.
Tiệc tối thời gian đã đến, Hà Ngạo Vi cùng Hà Hãn Dũng cũng theo cửa ra vào tiếp khách trở về, Hà Hãn Dũng tự nhiên là đi bên trái yến hội sảnh chào hỏi khách khứa, Hà Ngạo Vi tắc lai đến bên phải yến hội sảnh, cùng mọi người bắt chuyện qua về sau, lập tức ngồi ở Sở Thiên bên cạnh, líu ríu nói chuyện với nhau.
Hà Ngạo Vi ánh mắt mập mờ nhìn qua Sở Thiên, dáng tươi cười quỷ dị lại để cho Sở Thiên tâm kinh, Sở Thiên bình tĩnh thần, đã uống vài ngụm trà Phổ Nhỉ, nói: “Hà tiểu thư, hôm nay là ngươi sinh nhật, muốn rụt rè hào phóng, lại càng không muốn vắng vẻ khách nhân.”
Hà Ngạo Vi hoàn toàn không để ý tới Sở Thiên lời mà nói..., tinh xảo khuôn mặt bu lại, cắn Sở Thiên lỗ tai nói: “Thiếu soái, ngươi tặng lễ vật ta rất thích úc, không thể tưởng được Thiếu soái cũng như thế hữu tình thú.”
Lễ vật đúng Mị tỷ mua, Sở Thiên chẳng qua là nói cho nàng biết quà sinh nhật, mua được về sau hoàn toàn không hỏi qua Mị tỷ, cũng không có mở ra đến xem đã qua, hiện tại bị Hà Ngạo Vi vừa nói, trong nội tâm hư... Mà bắt đầu, trên đầu thậm chí có mồ hôi lạnh chảy ra, thử thăm dò hỏi: Là (vâng, đúng) sao? Ta đều quên cái gì lễ vật."
Hà Ngạo Vi lại quỷ dị nở nụ cười, ánh mắt nháy vài cái, nhìn xem Sở Thiên, nhu nhu nói: Là (vâng, đúng) sao? Ta cũng quên."
Sở Thiên không dám lại nói tiếp, mãnh lực uống vào phổ nhị, thậm chí không dám nhìn nữa Hà Ngạo Vi, trong nội tâm suy đoán lễ vật đến tột cùng là cái gì.
Vốn là náo nhiệt tân khách bỗng nhiên tầm đó trở nên an tĩnh lại, Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Hà Đại Đảm cùng mấy người đang từ lầu hai chậm rãi xuống, Sở Thiên quét mắt Hà Đại Đảm bên cạnh mấy người, kinh ngạc phát hiện mình vậy mà nhận thức hai cái, Lý Thần Châu cùng Tô Xán.
Sở Thiên ánh mắt thoảng qua Lý Thần Châu cùng Tô Xán, rơi xuống Hà Đại Đảm sau lưng được bảo dưỡng rất tốt thanh niên nam tử, mặt gầy thân cao mỏng, nhưng thần sắc nghiêm túc, một bộ khó được lộ ra dáng tươi cười bộ dạng, lại có thể dư người tỉnh táo tự nhiên cảm giác, ánh mắt của hắn lợi hại, cái mũi cao thẳng mà thẳng, miệng tại tỉ lệ bên trên lớn hơn một chút, thái dương cao long, một bộ tôn quý bố cục.
Sở Thiên khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi Hà Ngạo Vi: “Phụ thân ngươi sau lưng trung niên nam tử là ai à?”
Hà Ngạo Vi đánh giá Sở Thiên hai mắt, ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Thiếu soái, ngươi đang ở đây kinh thành như thế nào lăn lộn hay sao? Liền Âu Dương Vô Kỵ cũng không nhận ra?”
Sở Thiên lắc đầu, rất thành thật thừa nhận: “Thật sự không biết!”
“Kỳ thật ta cũng không biết hắn là ai.” Hà Ngạo Vi giảo hoạt nở nụ cười, ôn nhu nói: “Ta chỉ biết rõ hắn là cha ta chiến hữu nhi tử, trước đó vài ngày đến kinh thành đầu nhập vào cha ta, cha ta đem hắn lưu tại bên người.”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn xem cái này bướng bỉnh tiểu công chúa.
Hà Đại Đảm mang theo Lý Thần Châu bọn hắn đi tới chủ bàn, tuy nhiên Lý Thần Châu cùng Tô Xán bây giờ cấp bậc so với hắn Hà Đại Đảm phải kém đinh điểm, nhưng Hà Đại Đảm trong nội tâm minh bạch, thế lực phía sau bọn họ cao hơn chính mình rất nhiều, Lý Thần Châu có Thanh Vân thẳng lên Chu Long Kiếm, Tô Xán có cường tráng màu đỏ nội tình, cũng không phải hiện tại mình có thể đắc tội được rất tốt.
Hà Đại Đảm bọn hắn vừa mới ngồi xuống, trong chén rượu còn không có rót, món ngon còn không có bưng lên, bên ngoài lại truyền đến một hồi động thanh âm, còn có nữ nhân hét rầm lên, kinh hô Mai Hoa sơn trang đã đến quái vật.
Đang uống trà Sở Thiên ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt cũng là hơi kinh.
Xâm nhập yến hội sảnh đến không phải quái vật, đúng Hà gia Nhị công tử Hà Diệu Tổ, chỉ bất quá hắn xem ra hoàn toàn chính xác rất đáng sợ.
Hắn toàn thân cao thấp hầu như đã không có một chỗ đúng sạch sẽ đấy, y phục trên người đã xé rách, thậm chí ngay cả trên chân giầy rớt một cái, không biết là chính hắn còn là của người khác huyết đã nhuộm hồng cả hắn toàn bộ thân hình, tán lấy từng hồi một mùi máu tươi.
Hắn chạy lúc tiến vào chính như một cái bị thợ săn truy đuổi nai con, trên mặt viết hoảng sợ, sợ hãi, bi phẫn, cổ họng ở bên trong ra đinh tai nhức óc tiếng la: “Đại ca.”
Hà Diệu Tổ sở dĩ hô ‘đại ca’ mà không phải ‘phụ thân’, là vì Hà Diệu Tổ xông ra họa cơ bản đều là Hà Hãn Dũng dọn dẹp.
Hà Hãn Dũng đang cúi đầu chạy đến rượu ngon, nghe được đệ đệ tiếng la, khẽ nhíu mày, cho rằng tiểu tử này lại trêu chọc ra phiền toái gì, ngẩng đầu thời điểm, mới chấn động, lập tức hắn như đầu con báo tiến lên, trong tay còn nắm bầu rượu, nâng dậy hắn, mới la thất thanh đạo. “A Tổ, ngươi như thế nào biến thành cái dạng này rồi hả?”
Hà Đại Đảm hiển nhiên cũng nhìn được chính mình con bất hiếu biến thành thê thảm như thế, trong nội tâm như là bị châm đâm vào, đều muốn đi qua quan tâm ân cần thăm hỏi, lại cứng rắn chìm ở khí, hắn cảm giác mình đang không có hiểu rõ đến sự tình lúc trước không nên rối loạn một tấc vuông.
Hà Ngạo Vi nhìn thấy chính mình phong lưu ương ngạnh ca ca trở nên như thế hoàn toàn thay đổi, trong nội tâm khó chịu đứng lên, cũng chạy lên tiến đến đỡ lấy hắn.
Hà Diệu Tổ không nói gì, mà là đoạt lấy Hà Hãn Dũng rượu trong tay hũ, ‘ọt ọt ọt ọt’ uống, sau một lát, hắn thở dốc mới yên tĩnh chút ít, nhưng vẫn là nói không ra lời.
Hà Hãn Dũng nhìn ra hắn trong mắt vẻ sợ hãi. Nói “. A Tổ, không cần sợ, ngươi trêu chọc phiền toái gì đều không cần phải sợ, đại ca ở chỗ này, đoạn tuyệt không người nào dám đụng hoặc là có thể đụng ngươi một sợi lông”
Cái này tuần vừa mới dứt lời, Hà Hãn Dũng chỉ nghe thấy có người khinh thường cười lạnh, nói “. Những lời này ngươi không nên nói.”
Mọi người ánh mắt hướng cửa ra vào nhìn lại, hai vị người thanh niên thần thái cao ngạo đi đến, sau lưng còn đi theo mấy cái Hà gia tiếp khách xử lý công việc, bọn hắn đều bụm mặt hoặc là ngực, hiển nhiên đã bị hai vị này trung niên nhân giáo huấn.
Hà Hãn Dũng ánh mắt uy nghiêm quét mắt hai cái này người thanh niên, theo thần thái của bọn hắn có thể biết rõ, là bọn hắn đem đệ đệ mình cả thành như vậy, đổi thành mặt khác nơi, hắn đã sớm vọt lên lên, bóp đoạn bọn hắn vênh váo tự đắc cổ, nhưng hôm nay không được, hôm nay nhiều như vậy tai to mặt lớn ở đây, nhất định phải hữu lễ có đoạn, mới sẽ không để người mượn cớ.
Hà Hãn Dũng tiến lên trước hai bước, vẻ mặt khí dáng tươi cười, nói: “Không biết xá đệ là thế nào đắc tội hai vị đấy, lại để cho hai vị lớn như thế trận chiến truy kích đến Mai Hoa sơn trang?”
Bên trái thanh niên quét mắt Hà Hãn Dũng vài lần, nhẹ nhàng hừ một tiếng, ánh mắt có quá nhiều khinh thường, nói: “Nguyên lai là đệ đệ của ngươi, vừa vặn, chúng ta còn sợ tìm không thấy người tính sổ đâu.”
“Không biết là cái gì sổ sách đâu này?” Hà Hãn Dũng nhìn thấy bọn hắn khinh thường thần sắc, trong nội tâm càng thêm nổi giận.
Sở Thiên nhìn xem Hà Hãn Dũng dần dần nắm chặt nắm đấm, thầm nghĩ cái này nắm đấm đánh vào cái kia hai cái không biết phân biệt trên thân người, sẽ là như thế nào tình cảnh đâu.
Bên phải thanh niên mang trên lưng tay, nhàn nhạt nói: “Đệ đệ của ngươi cùng thiếu gia của chúng ta súng nữ nhân, còn nâng cốc ngã vào thiếu gia của chúng ta trên đầu, ngươi nói, chúng ta có nên hay không tính sổ?”
Hà Hãn Dũng nắm đấm tựa hồ có chút buông lỏng, nguyên lai lại là đệ đệ tranh giành tình nhân trêu chọc sự tình, đuối lý phía trước, thì trách không được nhân gia động thủ, Hà Hãn Dũng thậm chí có chút xấu hổ, cảm giác đệ đệ lại để cho Hà gia tại nhiều như vậy mặt người trước ném đi mặt.
Hà Diệu Tổ đã trì hoãn qua khí đã đến, trong miệng hô: “Đại ca, đại ca đừng tin tưởng bọn họ, đúng nữ nhân kia chủ động tới câu dẫn ta đấy, bọn hắn còn giết ‘chuột’ bảy tám người, tươi sống vặn gảy chuột cổ của bọn hắn, chuột máu tươi đều bắn tung tóe đến ta toàn thân, nếu như không phải ta chạy trốn nhanh, chỉ sợ ta đều chết ở trong tay bọn họ rồi.”
Sở Thiên cùng Phong Vô Tình tự nhiên biết rõ chuột bọn họ đều là lưu manh.
Hà Hãn Dũng nắm đấm lại nắm chặc, nét mặt biểu lộ vẻ phẫn nộ, nói: “Đệ đệ của ta nói đều thật sự?”
Là (vâng, đúng) bọn hắn không biết tự lượng sức mình, tự chịu diệt vong." Bên phải thanh niên lơ đễnh đáp: "Cũng dám cùng thiếu gia của chúng ta động thủ, cho nên đều phải chết."
Tất cả tân khách đều xôn xao đứng lên, hai người kia cũng quá tùy ý làm bậy rồi, dưới ban ngày ban mặt giết người như thái thịt, còn dám một đường đuổi giết Hà gia Nhị công tử, là bọn hắn địa vị so Hà gia còn lớn hơn đâu này? Hay là đám bọn hắn đã điên rồi.
Hà Đại Đảm lạnh lùng nhìn xem hai cái cuồng vọng thanh niên, nhàn nhạt nói: “Hôm nay là nữ nhi của ta sinh nhật, ta không muốn có máu người tung tóe đại sảnh, hai vị hiện tại có thể đi ra ngoài, các ngươi còn có thể vui vui sướng sướng sống quá hôm nay.”
Chúng tân khách trong nội tâm đều hơi kinh, không thể tưởng được Hà Đại Đảm còn có thể dễ dàng tha thứ hạ cái này khẩu ác khí, đổi thành chính mình, đều đem hết toàn lực đem hai cái này không biết sống chết thanh niên loạn đao chém chết, huống chi dùng Hà gia năng lực, tiêu diệt hai người kia hoàn toàn dư xài.
Hà Đại Đảm sau khi nói xong, nhẹ nhàng ngắm nhìn Âu Dương Vô Kỵ.
Sở Thiên ánh mắt nhạy cảm bị bắt được Âu Dương Vô Kỵ trong mắt hiện lên sát cơ, không khỏi đối với Âu Dương Vô Kỵ nhiều nhìn vài lần.
“Hừ, nói được chính mình giống như chí cao vô thượng thần chủ.” Bên trái thanh niên quét mắt Hà Đại Đảm vài lần, lạnh lùng nói: “Tuy nhiên nghe nói kinh thành quan nhiều, nhưng còn không tại trong mắt chúng ta, ngoại trừ chúng ta công tử có thể cho chúng ta đi chết, các ngươi ai cũng không cần mạng của chúng ta.”
Khí thế bức nhân, khí diễm kiêu ngạo, tất cả mọi người muốn xông tới đem hai người kia giết chết tại dưới chân, nhưng Mai Hoa sơn trang, Hà Đại Đảm mới là chủ nhân, tự nhiên hết thảy đều muốn nghe Hà Đại Đảm phân phó.
Hà Đại Đảm trong mắt cũng hiện lên tức giận, nhưng vẫn là áp chế xuống, bình tĩnh nói: “Vô Kỵ, đem bọn họ cho ta văng ra.”
Hà Hãn Dũng nghe được phụ thân lời mà nói..., biết mình bất tiện ra tay, vì vậy mang theo hận ý chậm rãi lui xuống, đem sân khấu tặng cho Âu Dương Vô Kỵ, trong nội tâm thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải tự tay dùng gậy gộc nhét vào hai cái này thanh niên trong miệng.
Sở Thiên bưng lên phổ nhị, chậm rãi uống hai phần, ánh mắt lợi hại thủy chung không có rời đi Âu Dương Vô Kỵ, Âu Dương Vô Kỵ đi đường rất chậm, nhưng mỗi một bước đều rơi xuống đất có tiếng, như là cái đinh tại đinh lấy đầu gỗ.
Sở Thiên nhẹ khẽ thở dài một hơi, thương cảm nhìn xem hai cái không biết chết sống thanh thiếu niên.
Hai cái người tuổi trẻ thủy chung bảo trì hết sức lông bông cao ngạo thần thái, ánh mắt khinh thường chằm chằm vào dần dần đi tới Âu Dương Vô Kỵ, đợi được Âu Dương Vô Kỵ đi đến chỉ có ba bước khoảng cách thời điểm, hai người bỗng nhiên ra tay, nắm đấm xảo trá hướng Âu Dương Vô Kỵ phóng đi.
Âu Dương Vô Kỵ nhìn xem bốn cái lăng lệ ác liệt hung mãnh nắm đấm, không hề sợ hãi, vẫn như cũ về phía trước đạp đi, tựa hồ cũng không e ngại, nắm đấm chuẩn xác đập nện tại Âu Dương Vô Kỵ trên mặt, lồng ngực, phần bụng, cổ, Âu Dương Vô Kỵ con mắt nháy đều không có nháy, lạnh lùng nhìn xem hai cái thanh niên.
Hai cái cuồng vọng thanh niên đang tại mừng rỡ chính mình đơn giản thực hiện được chi tế, cảm giác nắm đấm của mình như là đập nện tại trên tảng đá, trong nội tâm chấn động, đúng lúc này đợi, Âu Dương Vô Kỵ bỗng nhiên ra tay, hai tay khấu chỉ đánh vào bụng của bọn hắn, bọn hắn như là hai cái như diều đứt dây, thẳng tắp hướng về sau ngã sấp xuống, kêu rên không dậy nổi.
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích: Âu Dương Vô Kỵ vậy mà hội Ngạnh Khí Công? Không biết thằng này tráo môn (điểm yếu) ở nơi nào?
Hà Đại Đảm trên mặt đã hiện lên vẻ mừng rỡ, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nói: “Đem bọn họ văng ra.”
Âu Dương Vô Kỵ đạp trên tiêu chuẩn bộ pháp hướng trên mặt đất hai cái thanh niên đi đến, hai cái thanh niên trong mắt toát ra vẻ hoảng sợ, còn mang theo oán độc cùng tức giận, hiển nhiên là lần đầu tiên bị người như thế dạy dỗ.
“Các ngươi ai dám đem ta Đường Thiên Ngạo người ném ra bên ngoài?” Một thanh âm lạnh lùng theo cửa ra vào truyền đến, hết sức lông bông cao ngạo nói: “Ta xem hắn là không phải sống đủ rồi hả?”
[/hide]