Lúc này ngọn lửa kho hàng chập chờn, chiếu sáng mặt đất, ánh lên đao võ sĩ lấp lánh rực rỡ, càng thêm không khí sát phạt.
Ưng Trọc rất vui, mấy võ sĩ Đông Doanh đều là cao thủ của tổ Sơn Khẩu, cho dù Sở Thiên hung mãnh cường hãn hơn cũng không thể chạy thoát dưới đao võ sĩ của bọn họ. Tối nay đây chính là nơi chôn thân của Sở Thiên.
Sở Thiên khinh bỉ nhìn Ưng Trọc, khinh thường nhìn đám võ sĩ Đông Doanh từ từ vây giết tới, nhàn nhạt nói:
- Ưng Trọc, mày thật khiến tao thất vọng, để những võ sĩ Đông Doanh đến đối phó người Thiên Triều, thật không có chút chính trực. Chi bằng mày cầm mấy chục khẩu súng tới đối phó tao còn hơn.
Ưng Trọc hoàn toàn không để ý tới châm chọc của Sở Thiên, gã luôn rất khoan dung đối với người muốn chết, còn rất kiên nhẫn, nói:
- Thiếu soái, mày có biết, từ sau đêm đó mày dựa vào hai khẩu súng trốn thoát, cả thủ đô bắt đầu cấm súng rồi. Công an ban bố mệnh lệnh với hắc đạo, cá nhân cất giấu vũ khí đạn dược và người sử dụng, giết chết không luận tội.
Sở Thiên trong lòng hơi động, biết Chu Long Kiếm trên danh nghĩa chống đối mình, lại âm thầm trói buộc hội Hắc Long. Bằng không bang chúng hội Hắc Long mỗi người một súng, mình còn thật sự khó mà xuống tay.
Tay phải Sở Thiên vẫn chuyển động hai đoản đao, thản nhiên nói:
- Ưng Trọc, tối nay tao sẽ cho mày chết khâm phục khẩu phục.
Ưng Trọc thần tình hơi sửng sốt, không biết Sở Thiên nói là ý gì.
Sở Thiên đột nhiên quát:
- Các anh em Soái quân, bao vây chúng lại, không được để một người lọt ra ngoài.
Ưng Trọc nhìn xung quanh, trên mặt cuối cùng lộ ra vẻ khiếp sợ, hơn bảy trăm bang chúng sau lưng mình bây giờ toàn bộ ngã trong vũng máu, sau lưng đang đứng toàn là tử sĩ của Soái quân. Tuy bị hơn một trăm tử sĩ đánh lén, ngã xuống hơn ba trăm bang chúng, nhưng hơn bốn trăm bang chúng còn lại cũng không đến nỗi vô năng mềm yếu như vậy, trong giây khắc thì bị hơn một trăm người của Soái quân giết chó gà không tha.
Ưng Trọc làm sao có thể biết tử sĩ của Soái quân không sợ chết, ra tay nhanh, cho dù là cao thủ trước mặt bọn họ cũng không sợ, huống hồ bang chúng bình thường của hội Hắc Long. Bất luận là khí thế hay là thân thủ đều thua tử sĩ mấy bậc.
Tử sĩ Soái quân nghe thấy lời nói của Sở Thiên lập tức tản ra, bắt đầu bao vây chặt chẽ Ưng Trọc vào mấy chục võ sĩ Đông Doanh, biểu tình cương nghị trên mặt đều lộ ra vẻ ai muốn chạy thoát trước mặt bọn họ, đều phải bước qua xác của bọn họ.
Ưng Trọc lần đầu sinh ra ý niệm đại thế đã mất, nhưng nhìn thấy mấy chục võ sĩ Đông Doanh lại dấy lên hy vọng, cảm thấy mình còn có mấy phần thắng, rống giận hét:
- Giết Sở Thiên cho tao, giết!
Ưng Trọc vừa dứt lời, từng võ sĩ Đông Doanh như sói như hổ vồ về phía Sở Thiên. Sở Thiên hừ lạnh hai tiếng, tay phải nhẹ giơ ra, hai thanh đoản đao lóe lên hàn quang xoay tròn vọt tới võ sĩ Đông Doanh. Hai võ sĩ Đông Doanh trước mặt khinh thường nghiêng đầu qua, đối diện với phi đao ngốc nghếch của Sở Thiên khịt mũi cười. Bỗng nhiên đoản đao xoay tròn trở lại, đâm vào ót bọn chúng, máu tươi bắn ra tung tóe, bọn chúng còn xông lên phía trước mấy bước, liền sau đó ngã xuống.
Sự hung hãn của Sở Thiên làm bọn Ưng Trọc trong lòng đều khiếp sợ, võ sĩ Đông Doanh càng thêm cẩn thận giết tới Sở Thiên.
Sở Thiên cười ngạo nghễ, lộ ra Minh Hồng chiến đao, cầm đao vừa đâm, đâm ngã hai người xông tới trước nhất ngã lên đất. Võ sĩ Đông Doanh không có ngờ được Sở Thiên xuất đao nhanh như vậy, nhất thời không ai dám tiến lên. Sở Thiên dựng đao xuống, lạnh lùng nhìn võ sĩ Đông Doanh bao vây tấn công mình, đao tay phải bỗng nhiên lật lên, lưỡi đao quét qua, lại có hai người mất mạng. Hắn trong đám người xông qua giết lại, thân hình giống như quỷ mị, chỉ trong chốc lát đã chém chết mấy người.
Võ sĩ Đông Doanh sắc mặt hơi trầm xuống, lui lại sau mấy bước. Bốn võ sĩ Đông Doanh vốn ở phía sau nhận được tín hiệu đao sáng xông ra. Bốn người này hai tay cùng cầm một cập binh khí khác nhau một dài một ngắn, có lẽ là đao võ sĩ với dao găm, hoặc là móc câu với đoản kiếm. Một trái một phải phối hợp ăn ý, bộ pháp chuyển hoán không chê vào đâu.
Sở Thiên vận nội lực quán lên mũi đao, vung tay quét ngang. Ánh đao như một đường ráng xoẹt qua bầu trời, làm mọi người không ngừng kinh ngạc. Sở Thiên khéo léo với võ võ Đông Doanh chu toàn, tránh đao võ sĩ của bọn họ trực tiếp tiếp xúc, tránh cho bọn họ cơ hội tiếp cận người
Hai tên võ sĩ Đông Doanh thấy đánh mãi không hạ được Sở Thiên không khỏi nóng nảy lên, đột nhiên phóng dao găm trong tay ra, đồng thời cùng xách đao võ sĩ bổ qua Sở Thiên, muốn dùng chiêu này là Sở Thiên loạn trận cước, mở ra cục diện mới.
Chiến đao trong tay Sở Thiên nhảy lên một chút, đánh bay hai con dao găm, liền sau đó cả người không tránh không né xông tới trong bóng kiếm đao quang của võ sĩ Đông Doanh. Nháy mắt, đao kiếm không động, tất cả mọi người đều ngừng động tác.
Sở Thiên vẫn đang đứng, trên chiến đao đang nhỏ giọt máu tươi, liền sau đó nhỏ lên đất, nụ cười trên mặt vẫn ấm áp và thản nhiên như vậy.
Hai tên võ sĩ Đông Doanh đang cầm đao võ sĩ từ từ ngã xuống, đao võ sĩ lóe lên hàn quang vẫn trắng khiết không nhiễm.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài bình tĩnh nói:
- Ưng Trọc, đêm trăng tròn mới có thể máu chảy thành sông. Tại sao tối nay không có trăng, mày còn có thể để chỗ này trở thành máu chảy thành sông chứ? Ưng Trọc, có bản lĩnh thì đích thân đấu với tao một trận, tao thật sự không muốn giết những võ sĩ Đông Doanh đó. Vì giết bọn họ sẽ ô uế tay tao.
Ưng Trọc biết dũng mãnh của Sở Thiên, không phải vạn bất đắc dĩ đã kiên quyết không đối đấu với Sở Thiên. Huống hồ võ sĩ Đông Doanh còn lại có lẽ tiếp tục chiến đấu kịch liệt, Sở Thiên sẽ chết trong tay bọn họ thì sao? Mình cần gì đi mạo hiểm chứ.
Ưng Trọc rất bình tĩnh đứng ở đó, cười nói:
- Soái quân quả nhiên có đảm lược, trong nháy mắt thì có thể giết chết bảy tám cao thủ tổ Sơn Khẩu. Dứt khoát làm phiền Thiếu soái giết hết toàn bộ bọn họ đi, đợi tới lúc đó tôi lại đấu một trận tử chiến với Thiếu soái.
Sở Thiên lạnh lùng quét nhìn mấy tên võ sĩ Đông Doanh, miệt thị nói:
- Cao thủ? Ưng Trọc? Mày thật chưa từng thấy qua cảnh đời, xem ra tối nay mày nhất định phải chết. Tối nay tao sẽ cho mày thấy thế nào là cao thủ?
Sau khi Sở Thiên nói xong, nhẹ nhàng vỗ tay, bên ngoài xuất hiện năm người bao vây võ sĩ Đông Doanh, bao vây ngược lại mấy chục võ sĩ Đông Doanh.
Ưng Trọc quét mắt nhìn năm người xuất hiện, không tin hỏi Sở Thiên:
- Thiếu soái muốn dựa vào năm người để công giết mấy chục người trước mặt, không phải quá khinh thường bọn họ chứ?
Sở Thiên không chút để ý châm chọc của Ưng Trọc, cúi đầu nhìn đồng hồ nói:
- Trong vòng sáu giây, giết không hết bọn họ, tao thả mày đi.
Ưng Trọc ngẩn ra, nhìn Sở Thiên thâm sâu khó lường, không biết nói cái gì mới tốt.
Gió đêm bỗng nhiên trở nên thổi mạnh, vù vù bên tai mọi người, bỗng nhiên thêm mấy phần không khí tiêu sát.
Mười mấy võ sĩ Đông Doanh chia làm năm tổ, xông giết tới bọn Phong Vô Tình.
Đầu tiên chớp động là Phong Vô Tình thân hình như báo như hổ, còn có dao găm xuất quỷ nhập thần. Đao võ sĩ còn chưa công giết lên người của Phong Vô Tình, Phong Vô Tình đã tới gần bên cạnh bọn chúng. Lúc bọn chúng chuẩn bị thu lại đao võ sĩ, cơ thể của Phong Vô Tình bắt đầu chuyển động như con rắn, dao găm trong tay cũng chuyển động xoay tròn theo đăm vào ngực của võ sĩ Đông Doanh. Máu tươi "xì xì" luân phiên bắn ra, hóa thành huyết hoa xinh đẹp trong đêm khuya.
Dao găm dừng lại, sáu người ngã xuống, không có kinh thiên động địa, vì động tác giết người trước giờ không cần hoa lệ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lão Yêu thậm chí cả đao cũng lười rút ra, đao cắt thịt rút ra lập tức lại buông xuống, tay trái hơi nhẹ nhàng giơ, mười mấy hàn đinh ẩn giấu trong gió đêm gào thét chiếu vào vọt tới trên mặt, giữa chân mày của võ sĩ Đông Doanh, thậm chí còn như đầu bếp róc thịt từ trong đầu thấu ra. Dùng linh dương treo sừng để hình dung, không chút quá đáng.
Người động thủ cuối cùng là Thiên Dưỡng Sinh, bắt giết diều hâu sớm đã làm anh trở nên càng có tính nhẫn nại. Anh ta không mảy may để ý 6 tên võ sĩ Đông Doanh nghênh mặt xông tới, thậm chí trong mắt không nhìn đao võ sĩ cong cong của bọn chúng. Mười bước, năm bước, ba bước, hai bước, Thiên Dưỡng Sinh cuối cùng động thủ, thứ động không phải là thân hình, mà là đao trên tay phải.
Con ngươi Thiên Dưỡng Sinh co rút lại, đột nhiên quát to, đao đã ra khỏi vỏ, ánh đao đỏ tươi như thiểm điện màu hồng bay.
Chỉ có người nhãn lực sắc bén nhất mới có thể nhìn thấy trong thiểm điện màu hồng bay dường như có ánh đao nhàn nhạt.
"Đang" một tiếng, tất cả động tác đột nhiên ngưng lại, vạn sự vạn vật trong trái đất dường như đều ngưng lại trong giây khắc này.
Đao của Thiên Dưỡng Sinh đã vào vỏ, thần tình trên mặt đã lạnh lùng.
Năm thanh đao võ sĩ trong gang tấc giữa cổ họng Thiên Dưỡng Sinh, nhưng không có đâm vào. Năm tên võ sĩ Đông Doanh cũng đã đột ngột ngưng lại cơ cứng, sau đó bọn họ từ trong mắt Thiên Dưỡng Sinh nhìn thấy cổ họng của mình từ từ vỡ ra, còn thấy được mặt của mình, một khuôn mặt không cam tâm, lại tràn đầy kinh hãi và sợ hãi.
Đang đang mấy tiếng, năm thanh đao võ sĩ rớt lên đất, liền sau đó người của bọn chúng cũng ngã lên đất.
Lửa của kho hàng vẫn chớp động không ngừng, Ưng Trọc lại cảm giác tĩnh mịch như phần mộ.
Nửa giờ trước, mình còn hùng tâm tráng chí, nắm tám trăm người trong tay, bây giờ bên cạnh chỉ còn lại mình và mấy bang chúng thân tín, cả võ sĩ Đông Doanh tổ Sơn Khẩu cũng chết sạch. Giống như Sở Thiên nói, cái gì là cao thủ, bọn Phong Vô Tình mới là cao thủ thật sự, võ sĩ Đông Doanh không thể đấu với bọn họ, tất cả đều không phải.
Sở Thiên tiến lên vài bước, rất có hứng thú nhìn Ưng Trọc, nói:
- Ưng Trọc, bây giờ phải chăng sinh ra cảm giác đại thế đã mất? Nếu bây giờ mày tự sát, tao bảo đảm để cho mày toàn thây. Đương nhiên mày cũng có thể lựa chọn quyền tái chiến.
Ưng trọc cổ họng co rút, hồi sau mới nói:
- Ưng Trọc không phải hạng tham sống sợ chết, thà chết chiến cũng sẽ không tự sát.
Sở Thiên tựa như chờ Ưng Trọc nói lời này, xấu xa cười, nói:
- Bỗng nhiên tao muốn cho mày con đường sống. Ưng Trọc nếu mày chém mấy thân tín bên cạnh mình, tao bảo đảm sẽ tiễn mày an toàn rời khỏi.
Liền sau đó nói với mấy thân tín bên cạnh Ưng Trọc:
- Nếu bọn mày chém Ưng Trọc, tao cũng vậy để bọn mày sống sót ra ngoài.
Sắc mặt Ưng Trọc âm trầm bất định, oán độc nhìn chằm chằm Sở Thiên, biết đây là kế của Sở Thiên nhằm làm tan rã ý chí phản kích quyết chết của bọn họ, còn làm bọn họ vì hy vọng sinh tồn mà tàn sát lẫn nhau.
Mấy tên thân tín bên cạnh Ưng Trọc cũng trở nên không biết làm sao, nhìn nhau, ai cũng không biết nên làm gì. Với bản năng sinh tồn của loài người làm bọn họ không khỏi tự chủ liếc nhìn Ưng Trọc, nhưng tình nghĩa nhiều năm rất nhanh làm bọn họ trở nên lý trí hẳn lên.
Một tên bang chúng Hắc Long hội đứng lên, giơ đao lên, nói với Sở Thiên, lạnh lùng nói:
- Thằng nhóc, tuy hôm nay nằm trong tay mày, nhưng mày muốn bọn tao cùng Ưng gia tàn sát lẫn nhau, mày nằm mơ đi, bọn tao nhất định huyết chiến tới cùng.
Liền sau đó nhìn Ưng Trọc nói:
- Ưng gia, ngài nói có phải không?
Ưng Trọc nhẹ nhàng thở dài gật đầu, liền sau đó tay phải nhẹ vung lên, vù một tiếng, phi tiêu trong nháy mắt vào ngực của tên bang chúng thân tín này. Tiến lên hai bước, đoạt lấy đao chém trong tay, gã trở người chém ba tên thân tín sau lưng, trong miệng lạnh lùng biện giải:
- Mọi người đừng trách Ưng Trọc vô sỉ, cho dù huyết chiến cuối cùng cũng là chết. Ngược lại chi bằng dùng tính mạng của bọn mày giữ lại mạng của tao, cũng xem là báo đáp tao chiếu cố bọn mày lâu như vậy.
Sở Thiên không chút nghi ngờ nhìn Ưng Trọc tàn sát thân tín của mình. Ưng Trọc không chút thủ đoạn cũng sẽ không leo tới vị trí này.
Hành vi của Ưng Trọc làm mấy bang chúng thân tín của gã vừa kinh ngạc và phẫn nộ. Không ngờ Ưng Trọc ngày xưa kính trọng lại xuống tay với người mình. Thế là lần lượt rút đao chém ra chống cự, còn bi phẫn quát:
- Ưng gia, tại sao ông phải làm như thế? Tại sao?
Đau khổ lớn nhất của đời người chính là người mình tin tưởng kính trọng lại hạ độc thủ với mình.
Ưng Trọc và mấy tên thân tín liều giết qua lại, nhưng mấy thân tín rõ ràng không phải là đối thủ của Ưng Trọc, không có mấy mấy hiệp thì chém chết tên thân tín rồi. Nếu không phải bọn họ ra sức chống cự, sớm đã toàn bộ chết dưới đao của Ưng Trọc.
Sở Thiên nhìn Mã Triều khoanh tay đứng nhìn, nói:
- Mã Triều, còn không đi giúp đỡ? Ưng Trọc còn sống, mày nhất định sẽ chết không nghi ngờ!
Mã Triều vốn đang xem náo nhiệt, được Sở Thiên nhắc nhở lập tức xách đao xông lên, không tới mấy bước cảm thấy hung hãn của Ưng Trọc, bước chân bắt đầu chậm lại, liền sau đó nắm lấy bùn đất xông tới Ưng Trọc.
- Ưng gia, Ưng gia!
Mã Triều chạy tới Ưng Trọc, trong miệng hô:
- Kiều gia mang cứu viện đến rồi.
Ưng Trọc bị Mã Triều gọi vừa sửng sốt vừa vui mừng, cho rằng Kiều Ngũ thật sự dẫn người đến giúp đỡ, không khỏi thế công chậm lại, quay đầu nhìn. Mã Triều nhân thời gian này, bùn trong tay vẩy đầy trời. Ưng Trọc trong bóng đêm bị vẩy trúng, ánh mắt lập tức trở nên khó chịu, lúc này mới biết trúng kế của Mã Triều, không khỏi rống lên giận dữ:
- Mã Triều, tao phải lấy cái mạng chó của mày.
Mã Triều cũng không để Ưng Trọc hù dọa, ngược lại rống giận hét với mấy tên thân tín của Ưng Trọc:
- Các anh em, mau đến xử lý, nếu không người chết sẽ là chúng ta, giết!
Lời nói của Mã Triều nhắc nhở mấy tên thân tín, lần lượt nắm chặt đao chém, bi phẫn công giết Ưng Trọc. Mã Triều cũng tham gia thế công, trong nháy mắt chỉ có một chiêu thì giết Ưng Trọc hung hãn.
Ưng Trọc vừa sờ mắt, vừa cực lực phản kích. Bất đắc dĩ cát vào trong mắt không chỉ khó mở ra, cả sức chiến đấu cũng quá yếu, không có mấy hiệp, chân Ưng Trọc bị Mã Triều đâm trúng, lảo đảo một cái ngã về phía sau, người phía sau lập tức bổ thêm một đao sau lưng Ưng Trọc. Từ một đao đầu tiên bọn họ bắt đầu phản công, bọn họ đã quên tình nghĩa, huống hồ là Ưng Trọc muốn công giết bọn họ trước, bọn họ chỉ là vì sự sống.
Một khi người ta tìm một lý do tốt cho mình thoát mạng, thì sẽ nỗ lực liều mạng nắm giữ lý do này.
Sở Thiên nhìn chiến trận dần dần đã thành định cuộc, biết bây giờ hoàn toàn không cần mình ép bọn họ tàn sát, bọn Mã Triều đều sẽ chém Ưng Trọc thành thịt vụn, duỗi người, quay đầu đi, bọn Phong Vô Tình liền lập tức theo sau.
Cuộc chiến đêm nay đã kết thúc, bang chúng hội Hắc Long thủ đô chết cũng hai ngàn người, vẫn là Mao chủ tịch nói đúng, từ từ cắn nuốt, tiêu diệt từng bộ phận, cục bộ ảnh hưởng chỉnh thể.
Nhìn mây đen phủ kín bầu trời, có lẽ trời sắp mưa, Sở Thiên trong lòng nhẹ nhàng thốt ra một câu:
- Còn ba ngày!
Còn ba ngày chính là ngày mười tám tháng chín!