Gió nhẹ từ từ thổi tới, thổi lên mái tóc dài của cô gái, cũng hoàn toàn lộ ra dung nhan say lòng người của cô.
Bang chúng Phi Xa Đảng toàn bộ ngây người, si ngốc nhìn cô gái giống như báu vật.
Hoàng Thế Nhân nhìn thấy mọi người nhìn chằm chằm cô gái không khỏi cúi đầu xuống, sau khi nhìn kỹ toàn thân tê dại. Cô gái này hình dáng thật là xinh đẹp động lòng người, con gái mây mưa thất thường với mình không dưới ba mươi, nhưng không có cô gái nào hơn được cô. Đơn giản là đôi mắt quyến rũ ẩn tình làm Hoàng Thế Nhân vô cùng mất hồn, cả đoản đao đang cầm trong tay cũng hơi trệch hướng mấy phần, sợ đâm bị thương cô gái.
Sở Thiên từ từ đi lên, vẻ mặt nhàn nhạt đứng trước mặt cô gái, trên mặt treo nụ cười thản nhiên, nói:
- Dương Phi Dương? Quả nhiên cô có thể theo dõi được tôi, thật là làm tôi xem thường cô rồi. Hôm nay là đòi công đạo cho Kiều Ấn hay là giết tôi cho hội Hắc Long hả?
Người đến chính là cô gái tiêu hồn Dương Phi Dương, lúc này ánh mắt ẩn tình, không hề để ý đoản đao trước ngực, cười híp mắt nói:
- Hội Hắc Long tìm Thiếu soái khắp nơi, Thiếu soái lại công nhiên ngông cuồng dạo bước ở thủ đô, cũng làm em rất kinh ngạc.
Hoàng Thế Nhân nhìn thấy bọn họ đàm tiếu, hình như hoàn toàn không có mình ra gì, không khỏi rống lên:
- Im miệng, bây giờ là tao định đoạt, bọn mày nhanh chóng chuẩn bị cho tao một chiếc xe, tao tới chỗ an toàn thì thả cô gái ra, bằng không bây giờ giết cô ta.
Bang chúng Phi Xa Đảng nhìn nhau, lập tức toàn bộ nhìn Sở Thiên, rõ ràng đã xem Sở Thiên là người quyết định.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn Hoàng Thế Nhân đồng tình, ánh mắt không khác gì nhìn thấy xác chết.
Dương Phi Dương tựa như cười một tiếng làm mọi người nuốt nước bọt, lập tức nhìn Sở Thiên, nói:
- Phi Dương đến không phải muốn chống đối với Thiếu soái, mà là muốn nói chuyện với Thiếu soái, có lẽ chúng ta có cơ hội hợp tác chăng?
Sở Thiên có hứng thú nhìn Dương Phi Dương, toàn thân lại không dám có chút thả lỏng, không cho cô gái này có cơ hội ra tay đánh lén mình.
- Im miệng, nói nữa tôi giết cô.
Hoàng Thế Nhân không chịu được Dương Phi Dương coi thường sự tồn tại của mình, đoản đao trong tay lóe động lên:
- Nhanh cho tao một chiếc xe. Đúng rồi, cái tủ bảo hiểm trong phòng tao cũng mang theo luôn cho tao.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài nói:
- Dương Phi Dương, chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi.
Dương Phi Dương thân hình khẽ động, lóe ra tiếng cười đinh tai, nói:
- Tất cả đều nghe Thiếu soái dặn dò.
Sau đó ngẩng đầu dùng ánh mắt tiêu hồn nhìn Hoàng Thế Nhân, dịu dàng nói:
- Tôi muốn nói chuyện phiếm với Thiếu soái. Ông có thể chết rồi.
Hoàng Thế Nhân thân hình chấn động mạnh, hoa cúc hơi căng thẳng, giống như không thể tin trong miệng cô gái xinh đẹp như Dương Phi Dương có thể nói ra lời nói chứa sát khí như vậy, trong lúc nhất thời ngây dại ra, dị biến đã xảy ra.
Dương Phi Dương vừa dứt lời, ngực hơi nhô lên, tay phải bắn ra dây thép nhỏ nhưng cứng, giống như con rắn độc bắn lên tia thiểm điện nhàn nhạt chợt quán vào ngực Hoàng Thế Nhân, lại từ sau lưng chui ra.
Hoàng Thế Nhân phát ra tiếng kêu kinh thiên động địa, vội vàng lui về sau. "Phịch" một tiếng đụng lên chiếc xe phía sau, ngửa người đổ lên bãi cỏ bên cạnh, trên mặt sắc màu biến mất, máu tươi theo dây thép bắn ra, từng giọt từng giọt bắn lên xe và lên đất, cực kỳ đáng thương.
Mọi người nhìn thấy da đầu đều tê dại, dây thép lợi hại làm người ta khó lòng đề phòng như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thật sự làm người ta sợ hãi, trong lòng không khỏi sám hối sâu sắc đối với việc tham lam sắc đẹp Dương Phi Dương của mình khi nãy.
Dương Phi Dương nhìn cũng không nhìn Hoàng Thế Nhân chết thảm sau lưng, cưỡi khẽ với Sở Thiên, bước lên trước mấy bước, thân mật kéo Sở Thiên, dịu dàng nói:
- Bây giờ không có ai làm phiền em nói chuyện với Thiếu soái rồi. Thiếu soái chúng ta nói chuyện nhé.
Lập tức quét nhìn bang chúng Phi Xa Đảng mấy cái:
- Các anh em, ở đây có chỗ nào yên tĩnh không?
Bang chúng Phi Xa Đảng nhìn nhau mấy cái, liền sau đó có một người anh em nói:
- Sau vườn có một vườn hoa, là chỗ Hoàng Thế Nhân học đòi văn vẻ, môi trường có thể được, sau khi cô vào sân đi về bên trái hai phút thì tới rồi.
Dương Phi Dương nhẹ nhàng gật đầu, giống như cười nói:
- Cảm ơn, có cơ hội chúng ta gặp lại!
Bang chúng Phi Xa Đảng ngoài mặt gật đầu, trong lòng lại đang hò hét:
- Tốt nhất mãi mãi không gặp.
Dung nhan say lòng người và thủ đoạn độc ác luôn làm lòng người sợ hãi.
Sở Thiên dẫn Dương Phi Dương đi vào chỗ sâu trong sân. Tuy người đẹp hư hỏng, nhưng Sở Thiên lại cảm thấy như lòng đốt lửa than.
Hoàng Thế Nhân tựa hồ rất biết hưởng thụ, xẹt qua con đường nhỏ trải đá vụn trước mắt mở ra rộng thênh thang. Vườn hoa nhỏ sau cái sân đặc sắc có khác hiện lên trước mặt bọn Sở Thiên. Cái vườn hoa nhỏ còn có đình đá, đình đá có bàn đá, mấy cái ghế đá, ở góc còn có chiếc đàn tranh.
Dương Phi Dương nhìn thấy đàn tranh, vẻ mặt hơi vui mừng nhẹ nhàng kéo tay ngọc của Sở Thiên. Váy bồng bềnh chuyển động theo bước chân, tới trước đàn tranh ngồi xuống, dịu dàng nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, hôm nay để Phi Dương tấu một khúc cho Thiếu soái thấy thành ý của em.
Sở Thiên khôn nói gì, chậm rãi đi tới ghế đá ngồi xuống. Không biết tại sao khi đối diện Dương Phi Dương hắn luôn tỏ ra có mấy phần không buông lỏng, trước sau đều mang theo cảnh giác sâu tận trong lòng.
Trước khi Dương Phi Dương gảy đàn tranh, trước tiên dùng tay trái vén mái tóc đen nhánh lên, tay phải chẳng biết lúc nào có thêm cái lược vô cùng dịu dàng chải lên mái tóc. Không nói hết mềm mại mệt mỏi, nghĩ xót cho thân mình, hoàn tòan thể hiện ra quyến rũ tiêu hồn trong thâm tâm mình.
Không có người đàn ông nào không muốn ôm cô vào lòng, không có người đàn ông nào không muốn thương tiếc.
Loong coong, loong coong, loong coong!
Dương Phi Dương nhẹ nhàng gảy lên, tiếng đàn tranh từ từ truyền đến, trong trầm bổng, nói không hết sầu triền miên, làm người ta hồn tiêu ý dịu. Một loại mùi vị như gần lại xa, di thế độc lập, nhưng lại làm người ta triền miên không nở, không dùng thương cảm giải sầu, càng nghe càng không nỡ cắt bỏ.
Cảnh giác của Sở Thiên cũng không khỏi giảm đi mấy phần, nhắm hai mắt, hoàn toàn chìm đắm trong âm thanh của trời đất.
Loong coong, loong coong, loong coong!
Sau khi đàn tranh truyền ra mấy cường âm tràn đầy mùi sát khí, đột nhiên dừng lại.
Dương Phi Dương ngừng đánh đàn, giọng dịu dàng hỏi Sở Thiên:
- Thiếu soái, em tấu có hay không?
Sở Thiên gật đầu, thành thật trả lời:
- Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian khó được nghe mấy lần.
Dương Phi Dương quấn tóc lại, như khẽ cười:
- Thiếu soái, em đẹp không?
Sở Thiên không biết cô là ý gì, nhưng vẫn trả lời cô:
- Rất đẹp, rất tiêu hồn.
Dương Phi Dương rất hài lòng trả lời của Sở Thiên, mang chút ưu thương nói:
- Người người đều nói em là người tình của Kiều Ấn, ai lại biết Phi Dương tới nay vẫn là tấm thân trinh nữ, thân thể nguyên vẹn.
Liền sau đó nhìn chằm chằm Sở Thiên:
- Kiều Ấn người vô năng, không biết Thiếu soái thế nào?
Lời nói của Dương Phi Dương đối với bất cứ người đàn ông bình thường nào rất có sức sát thương. Bất kỳ người đàn ông nào nghe thấy cô gái cực kỳ xinh đẹp còn là tấm thân trinh nữ, sợ là trong lòng đều sẽ phơi phới, huống hồ hai câu nói cuối cùng của Dương Phi Dương đã không là hỏi nữa, mà là thách thức, thẳng thắn mời gọi, tràn đầy khiêu khích vô tận.
Ánh mắt của Sở Thiên cũng lóe lên vẻ vui mừng ngay cả mình cũng khó mà cảm giác. Thuần thùy là phản ứng tự nhiên, nhưng phản ứng này làm tinh thần Sở Thiên hoàn toàn buông lỏng, không có chút cảnh giác và đề phòng.
Dương Phi Dương nhẹ nhàng cười, tay ngọc vội duỗi, sợi dây thép nhỏ mãnh như ẩn như hiện bắn tới cổ Sở Thiên, sắc bén hung mãnh.
Đợi lúc Sở Thiên cảm giác được sát khí mãnh liệt, sợi dây thép đã tới trước mắt, hoàn toàn không kịp tránh. Thân hình bắt đầu chuyển động, một quyền vỗ lên bàn đá đè lên dây thép mõng. Dây thép mỏng hơi chệch hướng, Dương Phi Dương tay ngọc nhẹ rung, dây thép như hình với bóng quấn vòng lấy Sở Thiên.
Sở Thiên đối với dây thép có chút không biết làm sao, không thể dùng tay ngăn cản, cũng không thể dùng binh khí chém giết, đành lại lần nữa lách tới bên cạnh, đồng thời tay trái bắn ra hai miếng đồng xu, một miếng bắn lên mặt Dương Phi Dương, một miếng đã dừng trên đàn tranh đang tấu.
Dương Phi Dương đã nhìn thấy đồng xu của Sở Thiên bắn tới, tay ngọc quấn tròn, dây thép run run giống như con rắn độc, nhẹ nhàng nghênh đón đồng xu dễ dàng bắn tới cô. "Đang" một tiếng, dây thép và đồng xu chạm vào nhau, Dương Phi Dương tay ngọc tê dại, trong lòng thất kinh. Lực đạo của Sở Thiên không ngờ bá đạo như vậy, nếu bị hắn bắn trúng, há chẳng phải chết không nghi ngờ?
Trong giây khắc Dương Phi Dương ngơ ngẩn đồng xu đã đánh lên đàn tranh, mạnh mẽ cắt đứt dây đàn. Dây đàn Thiên Nữ Tàn Hoa bắn về phía Dương Phi Dương, Dương Phi Dương lại không có ngờ được, không kịp tránh ngón tay bị dây đàn xẹt qua, để lại vết thương hơi nhỏ.
Dương Phi Dương không giận ngược lại vui mừng, thu dây thép lại, vỗ vỗ tay ngọc nói:
- Thiếu soái thật là rồng trong loài người, Phi Dương khâm phục tận đáy lòng!
Sở Thiên thản nhiên nhìn cô, ngữ khí bình tĩnh nói:
- Không phải muốn nói chuyện với tôi sao? Đây chính là nội dung cô muốn nói?
Dương Phi Dương chân thành đi tới, dịu dàng rúc vào trong lòng Sở Thiên, cười híp mắt nói:
- Thiếu soái bớt giận, người người đều nói Thiếu soái lật tay thành mây, đảo tay thành mưa, em chỉ là muốn xem xem thân thủ của Thiếu soái rốt cuộc tới mức độ nào.
Sở Thiên trong lòng cười khổ, nếu mình thân thủ không tốt, sớm bị dây thép của cô quấn chết mấy lần rồi, nhưng cũng không tiện nói ra, nói:
- Nói chuyện chính đi! Tôi sắp phải đi rồi, bằng không bị bang chúng hội Hắc Long phát hiện, tất sẽ là trận huyết chiến.
Dương Phi Dương ngẩng đầu lên, con mắt xinh đẹp có thể làm hồn siêu phách tán sáng lên, khẽ hôn lên cổ Sở Thiên, thì thào nói:
- Diệt hội Hắc Long!
Dây đàn tranh tuy đứt nhưng theo gió hơi nhẹ lay, ngẫu nhiên phát ra mấy tiếng.
Hơn nửa canh giờ sau, Dương Phi Dương từ sau sân lặng lẽ rời khỏi. Sở Thiên lại từ trong sân đi ra, đi ra tới cửa mới phát hiện trận chém giết lúc nãy sớm đã biến mất không chút dấu vết, ngay cả máu tươi trên đất cũng tẩy rửa sạch sẽ. Thiên Dưỡng Sinh đang lười nhác phơi nắng, mấy bang chúng Phi Xa Đảng đều chỉnh tề ngay ngắn ngồi trên chỗ sửa chữa.
Phàm Gian dựa lên cây to, ngậm điếu thuốc hung hăng hút, nhìn thấy Sở Thiên đi ra, vội giẫm lên đất chạy tới, một mực cung kính kêu:
- Thiếu soái! Có mấy chuyện muốn hỏi ý kiến của anh. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Sở Thiên nhìn Phàm Gian trên mặt mang nụ cười và tự tin, thản nhiên nói:
- Chuyện gì, cậu nói thử xem!
Phàm Gian hắng giọng, sắp xếp ngôn ngữ nói:
- Đầu tiên, Phi Xa Đảng bây giờ rắn đã mất đầu, sau khi bọn họ thấy qua thần dũng của Thiếu soái, quyết định tập thể tham giavào Soái quân. Cả Quách Đông Hải cũng muốn đầu quân cho Soái quân, không biết Thiếu soái ý thế nào?
Sở Thiên liếc nhìn Phàm Gian mấy cái khen ngợi, mình vốn ý chính là muốn thu phục Phi Xa Đảng, rõ ràng Phàm Gian cũng nhìn thấu tâm sự của mình, biết chuyện này có thể được. Phàm Gian nhất định cũng "châm ngòi thổi gió" không ít, nhưng còn giữ lại cho mình quyền lực quyết định cuối cùng, xem ra Phàm Gian này còn rất biết làm người, thế là cười nói:
- Được!
Phàm Gian thần sắc hơi mừng, tiến thêm một bước nói:
- Phàm Gian có một đề nghị, Thiếu soái có thể để Diệp Hào làm đội trưởng, Quách Đông Hải làm trợ thủ, làm Phi Xa Đảng thành thiết kỵ tinh nhuệ của Thiếu soái. Có thiết kỵ này, tính cơ động tăng cường rất lớn, các anh em bất luận là tấn công hay rút lui đều sẽ trở nên vô cùng thần tốc. Phải biết bang chúng trong Phi Xa Đảng ai ai đều trác tuyệt.
Sở Thiên trong lòng khẽ động, xem ra mình chọn Phàm Gian làm người phát ngôn cho mình thật đúng là không có nghĩ sai, cách nghĩ của mình lại bị y đoán chính xác như vậy, khoát tay nói:
- Được, Phàm Gian, có nghĩ được cái tên chưa?
Phàm Gian trong lòng đã có dự định, nói:
- Bỏ Phi Xa Đảng, có thể dùng tổ Báo Kỵ hoặc tổ Phi Ưng thay thế, cái này do Thiếu soái quyết định. Phàm Gian suy nghĩ mấy lần, thật sự không biết lấy cái nào tương đối thích hợp.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không tin Phàm Gian không biết lấy cái tên nào, cậu ta là cố ý để lại cho mình quyết định, để bảo vệ uy quyền mình, thản nhiên nói:
- Thì tổ Phi Ưng đi, hùng ưng giương cánh, trèo núi vượt sông dễ như trở bàn tay.
- Thiếu soái cao kiến!
Phàm Gian chần chừ tới vỗ vai của Sở Thiên:
- Vậy dùng tổ Phi Ưng vậy.
Sở Thiên không chờ Phàm Gian nói tiếp, đột nhiên đề xuất vấn đề:
- Phàm Gian, với thực lực của cậu tại sao muốn đi con đường hắc đạo chứ? Còn làm mình khốn khổ như vậy chứ?
Phàm Gian thần sắc hơi sửng sốt, lập tức thở dài, không chút giấu diếm nói:
- Thiếu soái minh giám, Phàm Gian vốn là thực khách hội Tam Thương – một bang hội nhỏ phía nam. Ở hội Tam Thương thời gian khoảng ba năm, vốn ý giúp đỡ bang chủ tranh bá phía nam. Không biết làm sao bang chủ không muốn phát triển, ba tháng trước bị Đường Môn phía nam tiêu diệt, ngoại trừ mấy người Phàm Gian, gần như toàn quân bị diệt, ngay cả mấy anh em sinh tử Phàm Gian cũng bị Đường Môn diệt. Cho nên Phàm Gian thề độc tìm kiếm minh chủ, dùng tinh lực và tâm huyết suốt cuộc đời mình nhất định đánh bại Đường Môn báo thù rửa hận cho các anh em.
Sở Thiên không nói gì, vẫn đang nhìn Phàm Gian.
Phàm Gian dừng lại một lát, tiếp tục nói:
- Trước tiên tôi nghĩ đến là hội Hắc Long, vì cả Thiên triều chỉ có hội Hắc Long có tư cách đối chọi với Đường Môn. Nhưng tôi vừa bước vào hội Hắc Long, bọn họ đánh tuổi tôi ra, còn mắng tôi là kẻ điên. Cho nên mấy tháng nay tôi vẫn bôn ba đi các bang hội, cầu xin cho mình có một vị trí nhỏ nhoi. Ai biết, tới nhà nào cũng là bị người ta xem thường, do đó mấy tháng nay, tôi lưu lạc tới nước này.
Sở Thiên nhìn chằm chằm Phàm Gian, không có bị bi thương của cậu ta làm cho xao động, sau khi đợi Phàm Gian nói xong mới mở miệng nói:
- Phàm Gian, tôi hy vọng cậu nói đều là thật, chỉ cần cậu trung thành làm việc cho Soái quân, Sở Thiên tôi có thể bảo đảm với cậu nhất định tiêu diệt Đường Môn cho cậu.
Phàm Gian cảm kích nhìn Sở Thiên gần như muốn quỳ xuống.
Sở Thiên chuyển đề tài, thần tình trở nên nghiêm túc hẳn lên, nhìn chằm chằm Phàm Gian nói:
- Nếu cậu là nội ứng, tôi nhất định giết cậu.
Sau khi Sở Thiên nói xong, tay trái nhẹ vẫy, một đồng tiền xu "vù" bắn vào mặt trên cửa đá bên cạnh. Phàm Gian bị khí thế và thủ đoạn của Sở Thiên kinh sợ tim nhảy loạn lên, thần tình càng tỏ ra cung kính trả lời:
- Thiếu soái, nếu Phàm Gian có dị tâm, sẽ bị thiên lôi đánh chết không được tử tế.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Đi làm chuyện cậu nên làm đi.
Phàm Gian gật đầu lãnh mệnh lui đi, đi mấy bước mới phát hiện sau lưng mình đã ươn ướt.
Thiên Dưỡng Sinh tung người đứng lên, chầm chậm đi về hướng Sở Thiên.
Sở Thiên chợt nhớ tới vấn đề, nói:
- Hôm nay ngày mấy?
- Ngày mười sáu tháng chín âm lịch!
Thiên Dưỡng Sinh mặt không chút biểu tình trả lời.
Ngày mai chính là ngày mười bảy tháng chín rồi?
Sở Thiên thầm nghĩ:
- Người phụ trách phân hội của hội Hắc Long ngày mai cũng nên đến rồi.