Hải Tử nghe xong lại nở nụ cười, ngồi xuống, mấy người kia nhìn thấy vậy nghĩ là Hải Tử sợ rồi bèn bật cười.
Hải Tử ngồi xuống nói với Sở Thiên:
- Sở huynh đệ, hôm nay ta thay hai người xả giận.
Lâm Ngọc Đình nét mặt đầy hưng phấn, Sở Thiên có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ con gái nghe thấy những lời này phải cảm thấy sợ hãi tránh xa mới phải. Đằng này cô gái này bộ dạng lại không hề sợ hãi, nếu được phép, đoán chừng cô nàng xinh đẹp này còn có thể châm ngòi thổi lửa. May thay không phải cô sinh ra vào thời cổ đại, bằng không chưa biết chừng cô sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, gây ra hậu cung thảm sử.
Lúc này lại có một tiếng "ba", nước trà lại cố ý hắt lên chân Ngọc Đình, còn mang theo những tràng cười đầy khiêu khích.
Sở Thiên thở dài một tiếng, cái đám trẻ vô giáo dục này đúng là thích đòn, cuối cùng hắn cười với Hải Tử.
- Có cần giúp sức không?
Hải Tử lắc đầu:
- Mấy tên này còn chưa đủ để ta khởi động.
Vừa nói xong không đợi Sở Thiên kịp đáp lại, Hải Tử nhấc theo nồi cháo còn đang nóng hôi hổi quay người bước đi vài bước, bèn đem nồi cháo đổ lên đầu gã trai nhuộm tóc đỏ trắng, trong khi gã đang kêu thảm thiết Hải Tử tiện tay lấy luôn hai chai bia trên bàn đập thẳng vào đầu hai gã khác ở gần đó. Hai gã thanh niên máu me đầy đầu, tay ôm đầu gục xuống. Gã sau cùng đeo khuyên tai thậm chí còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Hải Tử đá lăn ra đất. Hải Tử cầm lấy ghế dồn sức đánh mạnh đến nỗi tên đó lăn lộn dưới đất không dậy nổi. Hải Tử không đánh phụ nữ nên cô nàng kia mới may mắn ngồi khóc tu tu, Sở Thiên nghe thấy lấy làm khó chiụ liền hét lớn:
- Con nhãi kia còn dám khóc nữa ta sẽ xử lý luôn.
Con nhỏ vội vàng im bặt.
Vốn dĩ khi xảy ra chuyện bạo lực gì mọi người đều tránh xa nhưng đằng này mọi người lại xúm vào xem, thậm chí có người còn tìm bàn ngồi để vừa ăn vừa có thể theo dõi diễn biến sự việc.
Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Sở Thiên, nét mặt ngưng đọng, vốn dĩ cô chỉ muốn xem náo nhiệt, không ngờ Hải Tử ra tay mạnh đánh bọn chúng thê thảm như vậy. Sợ làm lớn chuyện khó có thể thu xếp được nên cô nhìn Sở Thiên, đây là người con trai luôn làm cho cô thấy yên tâm tin tưởng.
Sở Thiên biết Lâm Ngọc Đình sợ, hắn cũng không nghĩ Hải Tử lại ra tay mạnh như vậy.
Cũng không biết là ai báo cảnh sát, sự việc xảy ra được 2 phút sau đã có mặt, vừa may Hải Tử và Sở Thiên cũng không có ý định rời đi nếu không cảnh sát cũng không biết phải tìm bọn họ ở đâu. Hai viên cảnh sát bước từ trên xe xuống, một gầy một béo, viên cảnh sát béo nhìn toàn cảnh xung quanh:
- Chuyện gì vậy? Ai ẩu đả, làm loạn lên như vậy?
Tất cả thực khách ở Triều Nhật đều lắc đầu tỏ ý không biết chuyện gì xảy ra đều nói:
- Tôi vừa tới.
Trong đó có một bàn thực khách đúng là người mang bom, đến cá cũng ăn đến nỗi chỉ còn mỗi xương cũng nói là vừa mới ngồi xuống còn chưa kịp gọi đồ ăn, hoàn toàn không biết ở đây xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy ánh mắt của viên cảnh sát béo không tin bèn lập tức gọi phục vụ bàn đến gọi vài món ăn để ra vẻ là mình nói thật.
Hải Tử vặn vặn cổ xoa tay nói:
- Chú cảnh sát, cháu là đương sự, là bọn họ vây đánh cháu.
Viên cảnh sát mập nhìn Hải Tử vẻ hoài nghi lại có một phạm nhân thành thật như vậy, nói:
- Là cậu đánh thật sao? Một mình cậu? Đồng bọn của cậu đâu?
Viên cảnh sát cố chỉ vào bộ dạng thư sinh của Sở Thiên nói:
- Cậu có phải là đồng lõa với cậu ta không?
Sở Thiên cười cười nói:
- Tôi là huynh đệ của cậu ấy, nhưng tôi không đánh người, những người ngồi đây có thể làm chứng.
Lúc này những người đứng vây xung quanh mới gật đầu thừa nhận. Lúc Hải Tử nghe Sở Thiên nói đến huynh đệ thì hiểu ý nhìn sang.
Viên cảnh sát vẫn chưa tin nói với Hải Tử:
- Bọn họ vây đánh cậu? Vậy sao người bị thương nặng là bốn người bọn họ chứ không phải cậu? Ngoài ra, chỉ có một mình cậu đánh thôi sao?
Hải Tử lười biếng trả lời:
- Bọn chúng còn có một đồng bọn nữ, chú có thể đi hỏi cô ấy, chỉ có một mình cháu thôi.
Viên cảnh sát tiến đến, cô gái cũng lấy lại dũng khí mà bắt đầu hét:
- Chính là bọn họ đánh lén chúng tôi, dùng nồi cháo dội lên đầu bạn trai tôi.
Nói xong liền chỉ về phía mấy người Sở Thiên nói:
- Các người cứ chờ đấy, bây giờ ta sẽ điện thoại gọi người đến, nếu không trừng trị các người tới nơi tới chốn thì bổn cô nương ta sẽ mang họ Trư. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Sở Thiên nghe vậy thì thấy rất buồn cười, lại còn họ Trư nữa thì việc này mới nghe thấy lần đầu.
Viên cảnh sát gầy đi tìm chủ quán và phục vụ để tìm hiểu tình hình, xe cấp cứu cũng đến nơi đưa người bị thương đi bệnh viện. Cô gái vẫn ở lại, nhìn bộ dạng có vẻ đang cầu viện binh. Hai viên cảnh sát nhìn nhau rồi nói với mấy người Sở Thiên:
- Đi theo chúng tôi về đồn tường thuật lại sự việc.
Đồng thời chỉ về phía cô gái kia:
- Cô cũng đi.
Bọn họ còn chưa lên xe cảnh sát đã có ba chiếc xe đi tới, mười mấy người xuống xe. Một gã mập mạp trung niên nhìn thấy cô bé liền hỏi:
- Thúy Vân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cháu ta thế nào? Là tên khốn nào đã ra tay để Ngưu Côn ta giết cả nhà nó.
Cái người tự xưng là Ngưu Côn này mặt mũi dữ tợn, uy phong dẫn mười mấy tên thuộc hạ chạy tới.
Xem ra tên mập này là người thân của mấy tên vừa nãy. Cô gái nhìn thấy tên mập Ngưu Côn thì khóc lóc vài tiếng, đem sự việc thêm mắm them muối nói lại một lượt làm nhóm người Ngưu Côn lòng đầy căm phẫn lửa hận bừng bừng nhìn bọn Sở Thiên.
Sở Thiên cảm thấy buồn bực, bản thân mình không đắc tội cô nương này, sao ánh mắt cô ta cứ như muốn giết mình không bằng.
Ngưu Côn thậm chí còn muốn xông lên đá Sở Thiên cùng Hải Tử, may mắn bị viên cảnh sát béo dùng gậy chặn lại nếu không thì Sở Thiên đã bị đám người không rõ chân tướng này vây đánh rồi, thế nên ai nói cảnh sát thì không có người tốt đâu chứ.
Ngưu Côn miệng mắng chửi thô tục, cấp độ thô tục lỗ mãng cũng dần tăng lên. Mấy tên thuộc hạ của hắn cũng kích động, tâm trạng sôi sục. Cảnh sát thấy tình hình cục diện khó có thể khống chế liền bắt đầu tiến hành biện pháp mạnh. Viên cảnh sát gầy muốn tranh thủ thời gian hét lớn một tiếng:
- Các ngươi đừng có kích động.
Rồi chỉ Ngưu Côn nói:
- Sự việc còn chưa hoàn toàn làm rõ các ngươi đừng có làm bừa. Kể cả bọn họ có sai đi nữa cũng sẽ có pháp luật đứng ra trừng trị, tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện.
Nét mặt viên cảnh sát đầy nghĩa khí. Thực ra Sở Thiên cũng nghe ra viên cảnh sát nói còn thiếu vài chữ "Tôi tuyệt đối không cho phép các người gây chuyện trng khu vực ta phụ trách". Nếu như ở chỗ khác thì viên cảnh sát gầy cũng chẳng buồn bận tâm đến sự sống chết của bọn họ.
Rất nhanh sau đó lại có thêm một xe cảnh sát, trên xe bước xuống 4 viên cảnh sát. Ngưu Côn nhìn thấy một người trong số đó thì vui mừng như trẻ con nhìn thấy mẹ về nhà, vui mừng vẫy tay:
- Đồn trưởng Trương, ngài đến thì tốt quá. Mau đến chủ chì công đạo cho huynh đệ đi.
Đồn trưởng Trương gật đầu, tìm hiểu qua tình hình liền nói:
- Đưa tất cả bọn họ về đồn rồi nói. Ở đây người vừa đông vừa tạp.
Nói thật lần đầu ngồi xe cảnh sát, Sở Thiên cũng có chút kích động, chiếc xe này còn tốt gấp vạn loại xe tù thời cổ đại, ít nhất là không bị người ta ném trứng. Hải Tử thì rất thản nhiên. Lâm Ngọc Đình có phần run rẩy nhưng dần dần cũng yên tâm trở lại vì cô chợt nhớ ra mình còn có một người cha "Thiết diện Bao công".
Vừa đến đồn công an, Ngưu Côn liền đi đến mời thuốc viên cảnh sát. Xem ra cái tên Ngưu Côn này quả nhiên có chút phần quan hệ, đích thân đồn trưởng Trương đứng ra xử lý. Sở Thiên và Hải Tử đều là người quang minh lỗi lạc, làm thì cũng làm rồi nên rất thật thà thuật lại sự việc. Hải Tử còn nói rõ ràng Sở Thiên không hề tham dự, chỉ là cô nàng tên Thúy Vân ngang ngạnh nói Sở Thiên là đồng bọn, chỉ vì cảnh sát đến nên mới chưa ra tay.
Sở Thiên nở nụ cười chợt nhớ đến cái tiếng thét lớn kia, chính tiếng thét ấy đã đắc tội với con nhỏ này. Cô ta thậm chí còn hận Sở Thiên hơn cả Hải Tử. Cho dù không phải là bản chất, nhưng cái độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Sau khi hỏi xong, Đồn trưởng Trương ném biên bản ghi lời khai qua chỗ ba người Sở Thiên nói:
- Ký tên đi.
[hide]
Hải Tử sau khi nghe, ngược lại nở nụ cười, ngồi xuống, những người kia chứng kiến Hải Tử ngồi xuống, cho rằng Hải Tử sợ, liền nở nụ cười.
Hải Tử ngồi xuống cùng Sở Thiên nói: “Sở huynh đệ, đêm nay ta liền thay các ngươi xả giận.”
Lâm Ngọc Đình mặt lại lộ ra hưng phấn lên rồi, Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, vốn nữ hài tử nghe đến mấy cái này lời nói, có lẽ lo lắng chịu sợ, tránh né không kịp, cô gái nhỏ này khen ngược, hoàn toàn là e sợ cho thiên hạ bất loạn bộ dạng, nếu như cho phép, đoán chừng cái này xinh đẹp cô nàng còn có thể châm ngòi thổi gió, may mắn không phải là sinh trưởng cổ đại cung đình, bằng không thì không biết muốn làm ra nhiều ít máu tanh mưa gió, hậu cung thảm lịch sử.
Lúc này, lại “BA~” một tiếng, nước trà cố ý giội tại Lâm Ngọc Đình trên chân, còn mang theo khiêu khích tiếng cười.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, đám này không có gia giáo hài tử xác thực cần ăn đòn, vì vậy đối với Hải Tử cười cười: “Có muốn hay không ta hỗ trợ à?”
Hải Tử lắc đầu: “Cái này mấy cái, còn chưa đủ ta tập thể dục đâu.”
Vừa nói xong, Sở Thiên còn không có đáp lại, Hải Tử dẫn theo nửa nồi nóng hôi hổi cháo khoai, quay người vài bước, sẽ đem toàn bộ nồi khấu trừ tại nhuộm hồng bạch nhan sắc nam tử trên đầu, khi hắn kêu thảm thiết đồng thời, Hải Tử thuận tay cầm lên bọn hắn trên bàn hai cái chai bia, hướng gần nhất hai gã khác thanh niên trên đầu đập tới, hai gã thanh niên cũng lập tức đầu đầy đúng huyết, bụm lấy đầu đã mất đi sức chiến đấu, cuối cùng một người treo vòng tai thanh niên thậm chí không có kịp phản ứng, liền lưng Hải Tử đá ngả lăn trên mặt đất, Hải Tử cầm dậy cái ghế chính là một hồi dồn sức đánh, đánh chính là cái kia thanh niên răng rơi đầy đất, không tạo nên thân thể. Hải Tử phải không đánh nữ nhân đấy, cho nên vị kia nữ hài mới có thể may mắn tại chỗ ngồi thượng thút thít nỉ non, Sở Thiên nghe được có chút phiền, liền lớn hét lên một tiếng: “Ngươi choáng nha dám... Nữa khóc, liền ngươi thu thập.” Vị kia nữ hài lập tức im tiếng.
Vốn phát sinh bạo lực sự kiện, tất cả mọi người có lẽ trốn xa xa, kết quả lại là, càng nhiều nữa người vây xem tới đây, có chút thậm chí tìm đài cái bàn chuẩn bị vừa ăn vừa nhìn sự kiện tiến thêm một bước phát triển.
Lâm Ngọc Đình đem Sở Thiên tay, cầm chăm chú đấy, trên mặt cũng nhiều vài phần ngưng trọng, nàng vốn nghĩ đến nhìn xem náo nhiệt, không nghĩ tới Hải Tử ra tay như thế hung ác nặng, đem nhóm người kia đánh chính là thảm như vậy liệt, sợ phiền phức tình mở rộng, khó với thu thập, vì vậy nhìn qua Sở Thiên, cái này luôn có thể cho nàng yên ổn tin tưởng nam sinh.
Sở Thiên biết Lâm Ngọc Đình sợ, hắn cũng không nghĩ tới Hải Tử ra tay ác như vậy, nhưng sự tình đã phát sinh, cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến, vì vậy an ủi nàng nói: “Đừng sợ, sự tình, Hải Tử có thể giải quyết.”
Cũng không biết là ai báo cảnh, cảnh sát rốt cục tại sự tình phát sinh hoàn hậu đệ phút đồng hồ đã đến, may mắn Sở Thiên cùng Hải Tử cũng không có ý định rời đi, bằng không thì này sẽ cảnh sát cũng không biết đi nơi nào tìm bọn hắn rồi, dưới xe cảnh sát đã đến hai vị cảnh sát, một vị béo một vị gầy, béo cảnh nhìn quanh hạ hoàn cảnh chung quanh: “Chuyện gì xảy ra tình à? Ai ẩu đả à? Như vậy bừa bãi lộn xộn đấy.”
Tất cả người vây xem cùng Triều Nhật thực khách đều lắc đầu, tỏ vẻ không biết chuyện gì phát sinh, đều nói: “Ta vừa tới.” Trong đó có bàn thực khách càng là người mang bom, liền cá đều ăn chỉ còn lại có xương cốt rồi, còn nói bọn hắn vừa ngồi xuống, liền món ăn cũng còn không có điểm, hoàn toàn không biết nơi đây chuyện gì xảy ra, chứng kiến béo cảnh không tin ánh mắt, lập tức gọi phục vụ viên tới đây, chọn mấy thứ món ăn tỏ vẻ chân thật.
Hải Tử uốn éo uốn éo cổ, nhấc tay nói: “Cảnh sát thúc thúc, ta là người trong cuộc, là bọn hắn vây công của ta.”
Cảnh sát mập sang xem vài lần Hải Tử, hiển nhiên rất hoài nghi có như vậy thành thật phạm nhân, nói: “Thật là ngươi đánh chính là? Một mình ngươi? Ngươi đồng lõa đâu này?” Đón lấy có chút cố mà làm chỉ vào đệ tử bộ dáng Sở Thiên nói: “Ngươi có phải hay không hắn đồng lõa?”
Sở Thiên cười cười nói: “Ta là hắn huynh đệ, bất quá ta không có đánh người, đang ngồi có thể làm chứng.” Cái lúc này, người chung quanh ngay ngắn hướng gật đầu nói đúng, Hải Tử nghe được Sở Thiên tự xưng “Huynh đệ” thời điểm, hiểu ý nhìn sang.
Cảnh sát mập vẫn là chưa tin, đối với Hải Tử nói: “Bọn hắn vây công ngươi? Vì cái gì bị thương nặng chính là bốn người bọn họ mà không phải ngươi? Mặt khác, chỉ một mình ngươi?”
Hải Tử lười biếng nói: “Nơi nào còn có bọn họ một cái nữ đồng hỏa, ngươi có thể đi hỏi một chút, chỉ có một mình ta.”
Cảnh sát đến, nữ hài dũng khí lại đủ đứng lên, hô: “Chính là bọn họ đánh lén chúng ta, dùng lăn chúc đem bạn trai ta xối xấu.” Nói xong, lại chỉ vào Sở Thiên bọn hắn nói: “Các ngươi chờ a..., ta gọi ngay bây giờ điện thoại làm cho người đến, không đem các ngươi làm cho tàn, bổn cô nương liền họ trư.” Sở Thiên nghe xong, đều nở nụ cười, vậy mà nói họ trư, chuyện này thật sự là đầu một hồi nghe được.
Gầy cảnh đã tìm lão bản cùng phục vụ thành viên đại khái hiểu được tình huống, xe cứu thương cũng đã đến, đem người bị thương trước đưa đi bệnh viện, nữ hài tức thì giữ lại, xem ra tại viện binh, hai vị cảnh sát lẫn nhau nhìn mấy lần, đối với Sở Thiên bọn hắn nói: “Theo chúng ta đi đạp đồn công an a, đem sự tình nói rõ chi tiết một lần.” Cũng chỉ vào nữ hài nói: “Ngươi cũng đi.”
Còn không có lên tới xe cảnh sát, ba chiếc xe gấp chạy qua đến, xuống mười mấy người, đều cầm lấy gia hỏa, một cái mập mạp trung niên nam tử nhìn thấy cô bé kia, hô: “Thúy Vân, chuyện gì xảy ra tình a..., cháu ta Văn Lương thế nào à nha? Tên khốn kiếp nào di chuyển tay? Ta Ngưu Côn giết hắn đi cả nhà.” Cái này tự xưng Ngưu Côn kín người mặt dữ tợn, uy phong lẫm lẫm tại mười cái đánh tay túm tụm hạ đã đi tới.
ể đọc truyện Xem ra cái này mập mạp nam tử là vừa mới nhóm người kia thân thích, nữ hài nhìn thấy Ngưu Côn mập mạp, vốn là khóc vài tiếng, đem sự tình thêm mắm thêm muối nói một lần, đơn giản chỉ cần nói Ngưu Côn nhóm người kia “Lòng đầy căm phẫn”, hung dữ nhìn xem Sở Thiên bọn hắn.
Sở Thiên có chút buồn bực, chính mình không có tội cô nương này, vì cái gì ánh mắt của nàng giống như muốn giết mình tựa như.
Ngưu Côn thậm chí muốn xông lại đá Sở Thiên cùng Hải Tử, may mắn bị béo cảnh cùng gầy cảnh ngăn cản, bằng không thì Sở Thiên bọn hắn đã bị cái này hỏa không rõ chân tướng “Quần chúng” vây công, cho nên ai nói cảnh sát không có người tốt đâu này?
Ngưu Côn trong miệng mắng, chửi thô tục, từ so sánh văn minh chửi cấp quốc gia biến thành thô tục chửi cấp thôn, thủ hạ nhóm người kia cũng tâm tình kích động, rục rịch, cảnh sát mắt thấy mình không thể khống chế tình cảnh, bắt đầu CALL người tới đây hỗ trợ.
Gầy cảnh sát vì tranh thủ thời gian, hô to một tiếng: “Các ngươi đều không nên kích động.” Cũng chỉ vào Ngưu Côn nói: “Sự tình còn không có hoàn toàn làm rõ ràng, các ngươi không nên xằng bậy, cho dù bọn họ sai rồi, cũng muốn pháp luật đến chế tài, ta tuyệt không cho phép các ngươi nháo sự tình.” Vẻ mặt nghĩa khí bẩm nhưng. Kỳ thật Sở Thiên đã hiểu, gầy cảnh nói là thiếu đi mấy chữ, hẳn là “Ta tuyệt không cho phép các ngươi tại ta khu trực thuộc nháo sự tình.” Nếu như tại khác mảnh khu, đoán chừng gầy cảnh đã sớm mặc kệ bọn hắn chết sống.
Rất nhanh lại ra một cỗ cảnh sát, xuống bốn cái cảnh sát, Ngưu Côn nhìn thấy một cái trong đó cảnh sát, tựa như nhi tử nhìn thấy mẹ về nhà giống nhau, cao hứng mời đến đến: “Trương sở trưởng, ngươi đã đến rồi là tốt rồi, mau tới cho huynh đệ chủ trì công đạo.”
Trương sở trưởng gật đầu, hiểu được hạ thân thể to lớn tình huống, đã nói: “Đem bọn họ đều mang về đồn công an hơn nữa, người ở đây lại nhiều lại tạp.”
Nói thật, lần thứ nhất ngồi xe cảnh sát, Sở Thiên thậm chí có kích động, cái này so cổ đại xe chở tù tốt hơn mấy trăm lần, tối thiểu sẽ không bị người ném trứng gà, Hải Tử tức thì rất nhạt nhưng, Lâm Ngọc Đình thân thể có chút đang phát run, nhưng dần dần an tâm xuống, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới nàng có một “Thiết diện Bao Công” phụ thân.
Vừa đến đồn công an, Ngưu Côn đi ra chỗ cho cảnh sát nhân dân kính thuốc, xem ra cái này Ngưu Côn quả nhiên có chút liệu, Trương sở trưởng vậy mà tự mình thẩm tra xử lí, Sở Thiên cùng Hải Tử đều là quang minh lỗi lạc chi nhân, làm liền làm rồi, vì vậy rất thành thật đem sự tình lại kỹ càng nói một lần, Hải Tử còn nghiêm trọng cho thấy Sở Thiên cũng không có tham dự, chẳng qua là được kêu là Thúy Vân nữ hài cứng rắn nói Sở Thiên cũng là đồng lõa, bởi vì cảnh sát đã đến mới không có ra tay.
Sở Thiên nở nụ cười, đột nhiên nhớ tới cái kia âm thanh hét lớn, biết rõ cái kia âm thanh hét lớn đem cô bé này đắc tội, nàng đối với Sở Thiên oán hận thậm chí vượt qua Hải Tử, cho nên nói nữ nhân là không thể đắc tội đấy, cho dù là không phải chủ yếu nữ nhân, cái gọi là độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Hết thảy hỏi xong về sau, Trương sở trưởng đem câu hỏi ghi chép ném tới, đối với Sở Thiên ba người bọn hắn nói: “Ký tên a.”
[/hide]