Sau khi Sở Thiên đi ra, còn dừng lại chờ một lát rồi mới dẫn mấy chục anh em Soái quân lên xe rời đi, dù sao thì xe của mình đi sau xe của các vị lão đầu Trung Nam Hải thì có vẻ cũng không lễ phép cho lắm, quan trọng hơn là không làm cho hội Hắc Long cảm thấy mình đi quá gần bọn họ.
Duy trì khoảng cách thích hợp mới là vương đạo!
Mười chiếc xe jeep chậm rãi tiến về phía trước, bánh xe chuyển động nghiền nát bụi bặm trên mặt đất, nhưng lại không nghiền vỡ được sự tịch mịch trong không gian.
Sở Thiên lẳng lặng nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ xe, dường như trong lòng đang suy nghĩ việc gì đó, một lát sau mới nói với Thiên Dưỡng Sinh ở bên cạnh:
- Cây đao của anh nhanh hay là đao của Liễu Xuyên Phong sắc bén hơn vậy?
Sở Thiên đã đoán ra Chu Triệu Sâm nhất định sẽ cử Liễu Xuyên Phong ra để quyết chiến, mà cánh tay của mình đã bị trọng thương, không thể ra ứng chiến, cho nên chỉ có thể tìm một người tin cậy bên cạnh mình đủ sức để có thể đánh lại Liễu Xuyên Phong. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, mới mở miệng hỏi Thiên Dưỡng Sinh.
Thiên Dưỡng Sinh chần chờ một lát, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên anh ta chần chờ như vậy, bản thân thì không sợ việc ra ứng chiến với Liễu Xuyên Phong, cũng không sợ chết, nhưng chỉ sợ đánh thua, dù sao việc này cũng liên quan đến tương lai sau này của toàn thể Soái quân. Thiên Dưỡng Sinh không trực tiếp trả lời, mà bình tĩnh nói:
- Cho anh chút thời gian. Để anh suy nghĩ kĩ đã.
Sở Thiên gật gật đầu, lại nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, ngón tay gõ nhè nhẹ lên cạnh cửa xe.
Bầu trời thật sự trở nên âm u, còn vang lên mấy tiếng sấm, gió lạnh từ từ kéo đến, làm cho người ta cảm nhận sâu sắc được sự thay đổi thất thường của thời tiết ở kinh thành. Một lát sau, một trận mưa to mà không ai đoán trước được kéo đến
Đã đến cuối thu, nước mưa rất nhiều.
Sở Thiên kéo cửa kính xe lên, quay đầu lại thấy Thiên Dưỡng Sinh đang đăm chiêu suy nghĩ, lông mày của anh ta mang đậm sát khí, con mắt to lớn mang theo sự lạnh lùng và thâm thúy, môi mỏng gắt gao mím lại thành một đường, mũi thẳng, làm cho khuôn mặt của anh ta càng nhìn càng thon gầy.
Gương mặt này rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến đá hoa cương, quật cường, kiên định, lạnh lùng, thờ ơ với tất cả mọi chuyện. Ngay cả đối với bản thân hắn, tuy còn quá ít tuổi, nhưng bộ dạng nghiêm túc này lại có một loại khí thế hống hách.
Cửa kính xe bên cạnh Thiên Dưỡng Sinh không đóng, một vài hạt mưa bay qua cửa kính rơi vào cổ anh ta rồi chảy xuống.
Sở Thiên không nói gì, không đóng cửa xe, cũng không quấy rầy.
Sau ba mươi phút lái xe, đang muốn chuyển hướng quẹo xe vào chỗ rẽ, bỗng nhiên "pằng, pằng" mấy tiếng súng vang lên, đã phá vỡ không gian yên tĩnh, đi kèm với mấy tiếng sấm "ầm, ầm", yếu ớt truyền đến lỗ tai Sở Thiên, kích động thần kinh của hắn.
Gió bỗng thổi mạnh hơn, vang lên tiếng "vù vù", mưa vẫn rơi giống như lông trâu vậy.
Sở Thiên vội phất tay ra hiệu cho mọi người dừng lại, trong lòng chấn động mạnh, biết chắc là bọn Tô lão gia đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt lập tức trở nên trang nghiêm, dựng thẳng lỗ tai lên lắng nghe mức độ dày đặc của tiếng sung, âm thầm hít vào một hơi, hai bên giao chiến ít nhất cũng phải có hơn năm mươi người, Trừ tám vệ sĩ của Trung Nam Hải đi, hơn bốn mươi người còn lại chắc chắn là kẻ địch.
Sở Thiên lấy điện thoại di động ra, điện thoại không có sóng.
Sở Thiên liếc mắt nhìn hoàn cảnh xung quanh, nhìn thấy bóng người lay động ở ngọn đồi nhỏ gần đây, còn bắn ra hỏa lực mạnh mẽ, người phục kích rất hiển nhiên có khả năng quan sát của quân nhân, biết kiểm soát khống chế điểm cao, vì thế hô:
- Tất cả xuống xe, ẩn núp rồi tiến lên phía trước cho tôi, nghĩ cách không chế ngọn đồi nhỏ kia.
Mười mấy anh em Soái quân lập tức lấy ra liên nỏ, đi theo Sở Thiên tản ra thành hình cái quạt, lặng lẽ tiến về ngọn đồi phía đối diện. Thiên Dưỡng Sinh lại vẫn ngồi trong xe, mặc kệ gió táp mưa sa, đăm chiêu cau mày, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến tiếng sung, anh ta vẫn còn đang tập trung tinh thần suy nghĩ.
Sở Thiên mang theo hơn mười anh em Soái quân nhanh chóng tiến đến phía sau sườn đồi, Sở Thiên suy xét một chút, liếc mắt mấy cái, phất tay ra hiệu cho Soái quân nằm xuống, rồi lập tức nhặt hai hòn đá lớn ném về phía đỉnh đồi, " bịch bịch" hai tiếng, hòn đá nện vào nơi có viên đạn bắn tỉa bay ra, lập tức hai gã nam tử trong tay cầm súng ngắn mặc đồ màu xanh hùng hổ đứng từ trong đám cây cối cạnh đó, cầm khẩu súng lục nhìn quanh bốn phía.
Rõ ràng đây là trạm gác ngầm của kẻ địch, để phòng bị người khác từ sau lưng ngọn đồi bò lên đánh lén.
Hai gã nam tử mặc quần áo màu xanh nhìn xung quanh vài lần, không thấy có động tĩnh gì, liền nhìn nhau gật gật đầu, quay người chuẩn bị tiếp tục làm nhiệm vụ mai phục.
Sở Thiên nắm lấy thời cơ, vung mạnh tay lên, hơn chục mũi tên bay cắt ngang qua không trung, nương theo ánh sáng của tia chớp, nhanh chóng bắn thẳng vào ngực của hai gã nam tử áo xanh, tiếng kêu thảm thiết bị tiếng sấm át đi, lập tức mấy anh em Soái quân chạy qua chỗ đó, quan sát một lúc, thấy không có động tĩnh gì liền làm động tác ra hiệu an toàn cho Sở Thiên.
Sở Thiên gật gật đầu, nói với những người bên cạnh:
- Lên!
Vì thế hơn chục Soái quân nhanh chóng đứng lên, vọt lên phía trước một cách có thứ tự. Lúc Sở Thiên đi ngang qua thi thể của hai gã nam tử áo xanh, còn cho người lấy hai khẩu súng lục của bọn họ để vào trong ngực, khi lục soát người bọn họ thì thấy có hai quả lựu đạn, Sở Thiên ngây ngẩn cả người.
Sở Thiên lập tức hiểu ra, những tên này là ai, đây chính là phần tử khủng bố "Đột Đột", chẳng trách bọn họ lại dám tập kích các Lão đầu Trung Nam Hải.
Có lẽ phần tử khủng bố đã dự tính, cho rằng không có ai tiến lên tấn công từ phía sau ngọn đồi, nên toàn bộ mặt sau của ngọn đồi ngoài hai gã nam tử áo xanh đã chết ra thì không còn trạm gác ngầm nào khác nữa, vì thế bọn Sở Thiên tiến lên đỉnh đồi một cách dễ dàng.
Sở Thiên thăm dò một chút, nhìn thấy trên đồi có hai phần tử khủng bố cầm súng liên thanh và súng ngắm đang không ngừng bắn tỉa. Càng khiến Sở Thiên giật mình chính là, còn có một tên béo đang đổ mồ hôi đầy đầu gắn ống phóng rốc-két, nhìn thùng linh kiên đó, trang thiết bị đã gắn gần xong rồi.
Tuy Sở Thiên không nhìn thấy bọn Tô lão gia, nhưng nghe thấy tiếng súng không hề yếu đi thì biết rằng các Lão đầu Trung Nam Hải kia vẫn còn sống. Lúc này tay súng bắn tỉa bắn ra hai phát súng, rồi lập tức lắp hộp tiếp đạn vào, miệng thì mắng:
- Con bà nó, bọn họ chỉ bị hỏng mấy khẩu súng, súng ngắm của tao cũng không hề hấn gì với bọn chúng, đã có hai anh em bị chết rồi, mà đến bây giờ tao cũng chỉ mới đánh bị thương được hai người, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, nhất định sẽ để cho bọn chúng chạy mất.
Tên cầm súng máy cũng than thở, bất dắc dĩ nói:
- Xe của bọn chúng đều bị tao bắn thành tổ ong rồi, nhưng cũng không bắn trúng được bọn họ, thật kì lạ.
Tên gắn rốc-két đang dùng sức vặn ốc vít, thấy đồng bọn đang ủ rũ, vội an ủi:
- Anh em, đừng nản chí, ống phóng rốc-két của ta sắp lắp đặt xong rồi, đến lúc đó nổ tan xác con bà nó đi, xem bọn chúng còn ngang ngược được nữa không.
Tay súng bắn tỉa và tay súng máy trở nên hưng phấn, vừa nổ súng vừa gào to:
- Nhanh lên, nhanh lên, trước tiên làm nổ tan hai chiếc xe kia cho tao, xem bọn chúng còn che chắn kiểu gì. Rắn Đuôi Chuông đã nói rồi, những tên này đều là những nhân vật tai to mặt lớn, xử lý được một tên thì được thưởng hai triệu.
Trong khi nói chuyện, thì ống rốc-két cuối cùng cũng được lắp xong, tên béo khiêng ống phóng rốc-két lên vai, thử cảm giác, xoay vài vòng, lập tức trở nên hưng phấn, nói:
- Xong rồi, chờ tao lắp đạn xong sẽ giết chết con bà nó đi cho sảng khoái.
Tên béo đang xoay người bỗng nhiên dừng lại, vẻ tươi cười trên mặt trở nên đông cứng, bởi vì hắn phát hiện ngọn đồi phía sau lưng mình có không ít người, toàn là những người gã không hề biết, gã bỗng nhiên tỉnh ngộ hô:
- Có địch!
Tay súng bắn tỉa và tay súng máy đều cảm thấy khiếp sợ, mạnh mẽ quay đầu lại, đồng thời cũng quay luôn cả nòng súng lại.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, hơn chục anh em Soái quân lập tức cử động ngón trỏ bắn tên ra không hề lưu tình chút nào. Trong nháy mắt, gần trăm mũi tên ùn ùn bắn ra, đâm thẳng lên người ba phần tử khủng bố, bọn chúng không kịp kêu lên một tiếng thì đã ngã trên mặt đất chết ngay tức khắc.
Sở Thiên dẫn theo hơn chục anh em Soái quân tiến lên, một vài người tự động nhặt súng ngắm, súng trung liên lên, và bê ống phóng rốc-két, còn Sở Thiên thì cầm cây súng bắn tỉa lên, liếc mắt thăm dò tình hình dưới chân đồi.
Ở trên đồi có thể dễ dàng nhìn thấy tình hình dưới chân núi. Bốn chiếc xe con có cắm cờ đỏ quây thành một vòng tròn, bọn Tô lão gia nấp ở sau xe, sau mỗi chiếc xe đều có hai người vệ sĩ của Trung Nam Hải bảo vệ, tuy rằng để tiết kiệm đạn bọn họ không dám nổ súng bừa bãi, nhưng một khi đã nổ súng thì chắc chắn sẽ có một phần tử khủng bố phải nằm trên mặt đất.
Cách xe con có cắm cờ đỏ khoảng năm mươi mét, xung quanh đó có đến gần ba mươi phần tử khủng bố đang vây quanh, trên mặt đất còn có hơn chục thi thể, tuy rằng đồng bọn của phần tử khủng bố đã có hơn chục tên bị thiệt mạng, nhưng bọn chúng vẫn không hề sợ hãi, dựa vào hỏa lực hùng mạnh mà dần dần tiếp cận đến chỗ mấy chiếc xe có cắm cờ đỏ.
May mà xe con có cắm cờ đỏ có chất lượng khá tốt, có khả năng chống đạn, cho nên tuy rằng đạn bay tứ tung, nhưng lại không thể làm nổ tung xe được.
Sở Thiên nhìn phần tử khủng bố đang tản ra, hơi thở dài, ngọn đồi cách chỗ bọn phần tử khủng bố hơi xa, tên nỏ hoàn toàn không thể bắn trúng người bọn chúng được. Hiện tại để giải cứu bọn Tô lão gia chỉ có thể dựa vào hai khẩu súng lục, một cây súng ngắm, một khẩu súng trung liên, còn có ống phóng rốc-két nữa.
Sở Thiên bảo hai mươi anh em Soái quân lùi về phía sau ngọn đồi, ngoài việc để canh chừng có người tấn công từ phía sau, cũng để bảo vệ cho các huynh đệ đang tấn công ở phía trước, tránh cho phần tử khủng bố cử người lên chiếm lại ngọn đồi mà bị đạn lạc của bọn chúng ngộ sát không ít anh em.
Bỗng nhiên trong tai nghe truyền đến âm thanh:
- Ngừng bắn, ngừng bắn!
Tiếng súng rất nhanh liền ngừng lại, vốn phải tấn công nhưng Sở Thiên cũng ra hiệu cho Soái quân tạm ngừng lại, muốn xem xem phần tử khủng bố giở trò gì.
Toàn bộ khu đất trống trở nên yên tĩnh, trong tai nghe lại truyền đến âm thanh:
- Mọi người chú ý! Ta là Rắn Đuôi Chuông, ta muốn thương lượng với bọn chúng, các anh em ở bên phải nhân lúc bọn họ không chú ý, bao vây công kích xung quanh. Hỏa lực ở trên đồi phải yểm trợ cho các anh em ở bên trái, sau khi những người ở bên trái tiến lên mười mét thì phải ném lựu đạn, rõ chưa?
- Rõ rồi!
Mấy giọng nói truyền đến.
Bầu trời đã không còn sấm sét nữa, cho nên toàn bộ không gian đều trở nên yên tĩnh.
Một phần tử khủng bố quỳ rạp trên mặt đất, hô to:
- Chu Long Kiếm, mày ra đây cho tao!
Không có ai trả lời, phần tử khủng bố cũng đoán được là Chu Long Kiếm sẽ không trả lời, một bên thủ thế tiến vào, một bên hô to:
- Chu Long Kiếm, mày đã giết vô số anh em của tao, hai tay dính đầy máu tươi, nợ máu phải trả bằng máu. Mày có dũng khí thì ngay bây giờ đi ra cho tao, tao bảo đảm sẽ giữ lại cái mạng chó cho mày, nếu không hôm nay chúng mày sẽ không một ai có thể trốn thoát được đâu.
Vẫn như trước, không ai trả lời gã cả.
Một gã khủng bố liều chết vọt tới cách xe tầm mười mét, vừa mới lấy ra lựu đạn, "pằng" một tiếng, ở khe hở của xe con có cắm cờ đỏ xuất hiện một bóng người, lập tức có một viên đạn găm vào giữa mặt của gã phần tử khủng bố, khiến gã chết tại chỗ, lựu đạn lại lăn trở về bên cạnh người gã.
Tai nghe truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Rắn Đuôi Chuông:
- Tấn công!
Sở Thiên sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu, các anh em Soái quân cầm trong tay vũ khí nóng lập tức khai hỏa, viên đạn "vù vù" lao tới rồi rơi xuống phía sau của bọn phần tử khủng bố, tuy kỹ thuật bắn súng của anh em Soái quân không phải quá chuẩn, nhưng bắn tỉa và bắn phá thì cũng không đến nỗi nào, đã làm cho mấy gã phần tử khủng bố ngã xuống.
Lúc bắn đến vòng thứ ba, phần tử khủng bố cuối cùng cũng phát hiện ra có chỗ không bình thường, hỏa lực ở trên ngọn đồi dường như chỉ nhằm về phía bọn chúng mà bay tới, vội quỳ rạp trên mặt đất, nhằm xác định xem có phải hỏa lực trên đồi đã đổi chủ rồi hay không.
Quả nhiên, khi hai mươi mấy tên phần tử khủng bố còn lại nằm rạp trên mặt đất, thì súng máy và súng ngắm cũng ngừng bắn, vừa mới ngẩng đầu, tiếng súng lại vang lên, bất kì ai cũng nhìn ra được, hỏa lực ở trên ngọn đồi là công kích về phía bọn chúng. Chỉ huy phần tử khủng bố chính là Rắn Đuôi Chuông, gã là người âm hiểm, xảo trá, hiện nay nhìn thấy hai mặt đều là kẻ địch thì trong lòng hết sức tức giận.
Trong xe cằm cờ đỏ,Vệ sĩ của Trung Nam Hải nhìn thấy phương hướng công kích của hỏa lực trên đồi đã chuyển hướng, trong lòng lập tức hiểu ra ngọn đồi đã đổi chủ, trên khuôn mặt cảnh giác và nghiêm túc cũng hiện lên ý cười, tìm cơ hội công kích phần tử khủng bố.
Rắn Đuôi Chuông hoặc là không làm, còn không đã làm rồi thì phải làm đến cùng, từ bên hông lấy ra hai quả lựu đạn ném về phía ngọn đồi. Sở Thiên có chút kinh ngạc, phần tử khủng bố thế nào lại ngu xuẩn như vậy? Biết rõ khoảng cách xa như vậy sẽ không thể dùng tay ném lên ngọn đồi được, vậy mà vẫn làm,
"Ầm, ầm" hai tiếng nổ mạnh vang lên, bọn Sở Thiên không tự chủ được cúi đầu xuống, lúc ngẩng lên, chỉ thấy khói đặc cuồn cuồn, thừa dịp này dưới chân núi lại vang lên tiếng súng, công kích còn mạnh mẽ hơn lúc trước. Sở Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết ngay rằng phần tử khủng bố dùng lựu đạn để chế ngự mình, sau đó không tiếc bất cứ giá nào để xử lý bọn Tô lão gia.
Không ngờ bọn phần tử khủng bố thật sự là những kẻ liều mạng! Sở Thiên không ngừng thở dài.
Đợi khói thuốc súng tan đi, lúc Sở Thiên nhìn lại lần nữa, bọn Rắn Đuôi Chuông đã áp sát đến chỗ xe con cắm cờ đỏ chỉ còn cách mười lăm mét, rất nhanh sẽ tiến vào được phạm vi công kích của lựu đạn, nếu không phải tài bắn súng của vệ sĩ Trung Nam Hải rất giỏi thì phỏng chừng bọn Rắn Đuôi Chuông đã đứng lên ném lựu đạn từ lâu rồi.
Cùng lúc đó, ba khẩu súng đã hợp thành thế hỏa lực đan xen để áp chế bọn Sở Thiên ở trên đồi, Sở Thiên biết không thể chần chừ thêm nữa, lấy ống phóng rốc-két vác lên người, để súng máy yểm trợ ở phía dưới, nhắm ngay vào mấy tên phần tử khủng bố đang cần trên tay súng tự động áp chế mình rồi nổ súng. Âm thanh "Ầm…Ầm" vang lên, trúng đúng vào mục tiêu, mấy tên khủng bố chết tan xác, Sở Thiên cũng bị sức mạnh của ống phóng rốc-két làm cho giật lùi về phía sau mấy bước.
Sở Thiên vội ra lệnh cho các anh em Soái quân lắp đạn, rồi lại lập tức khiêng lên, kèm theo tiếng nổ của súng trung liên, lại là "ầm" một tiếng. Bởi vì chỉ số chênh lệch khi ngắm bắn nên mấy tên khủng bố ở phía sau cũng bị nổ tung, sức ép cực lớn đã đánh bật bọn chúng về phía trước, ngã xuống bên cạnh mấy chiếc xe con cắm cờ đỏ, không thể đứng dậy được nữa, một vệ sĩ Trung Nam Hải đột nhiên xuất hiện, tiếng súng vang lên, bốn tên phần tử khủng bố chưa kịp ngẩng đầu lên thì đã bị bắn chết.
Rắn Đuôi Chuông liếc mắt nhìn xung quanh vài lần, nhìn thấy bốn năm mươi người mà giờ chỉ còn lại không đến mười lăm người, thì biết ngay rằng hôm nay không thể giết được mấy lão già Trung Nam Hải này rồi. Tuy trong lòng rất tiếc nuối nhưng cũng đành chịu vậy, nếu giờ mà không lùi lại thì chỉ sợ ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có, nếu lại để cho Sở Thiên dùng ống phóng rốc-két bắn vài phát nữa, thì chắc chắn sẽ không còn ai sống sót được.
Thật ra, hiện tại Sở Thiên cũng đang rất lo lắng, bởi vì không còn thuốc nổ để phóng nữa, đành phải dùng súng máy để áp chế.
Rắn Đuôi Chuông dùng tiếng lóng hô to, tất cả phần tử khủng bố đều tự động lùi lại, lập tức lấy hai quả lựu đạn còn lại, ném một quả về phía bọn Sở Thiên, một quả về phía xe con có cắm cờ đỏ. Sau đó thừa dịp khói thuốc súng bốc lên liền lặng lẽ chạy thoát thân.
Khói thuốc súng rất nhanh liền tan đi, tiếng súng cũng chấm dứt.
Sở Thiên ló đầu về phía trước thăm dò, không nhìn thấy bọn phần tử khủng bố nữa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn chúng đã chạy rồi? Nhìn những thi thể trên mặt đất, lập tức hiểu ra ngay, gật gật đầu, hóa ra bọn phần tử khủng bố đã chết gần hết, nếu không rút lui thì sẽ mất mạng.
Một lát sau, Sở Thiên ra lệnh cho anh em Soái quân chậm rãi xuống núi, rồi cũng cao giọng hô:
- Tô lão gia, Tổng lý Hoa, cháu là Sở Thiên. Phần tử "Đột đột" đã chạy rồi, mọi người không sao chứ?
Lời nói của Sở Thiên cũng không khiến cho mấy lão già Trung Nam Hải xuất hiện, ngược lại là tám vệ sĩ Trung Nam Hải đột nhiên xuất hiện, trong đó có năm ngươi bị thương nghiêm trọng do bị súng bắn, có người trên bả vai đã bị máu tươi nhuộm đỏ, nhưng vẫn không thể che dấu ánh mắt sắc bén của bọn họ, khí thế hiên ngang.
Sở Thiên âm thầm khen ngợi: thật sự là một đội quân có ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Mưa phùn vẫn bay lấp phất, thanh âm của Tô lão gia vang lên:
- Sở Thiên, cháu đã đến rồi hả? Lại đây đi!
Sở Thiên đi vào vòng tròn được vây lại bằng xe có cắm cờ đỏ, có chút dở khóc dở cười, mấy vị lão gia này đang ngồi trên chiếu, dùng nhánh cây vẽ bàn cờ ở trên mặt đất, Tô lão gia tử đang chuyên tâm đánh cờ, một đấu ba, khí thế lại không hề yếu hơn.
Một lát sau, rốt cục bọn họ cũng đấu cờ xong, Tô lão gia có hai trận thắng một trận hòa, thắng Chu Long Kiếm và Vương Hoa Hoa, hòa với Hoa Cơ Vĩ. Hoa Cơ Vĩ không khỏi thở dài một cái:
- Tô lão, ông thật sự là "bảo đao không cũ", Cơ Vĩ bái phục sát đất.
Tô lão gia cười nhẹ một tiếng, giọng nói mang theo vài phần khách khí:
- Mọi người đều như nhau thôi!
Hoa Cơ Vĩ xoay người, trên mặt lộ ra vẻ hiền lành, đi tới, vỗ vỗ bả vai Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, bộ dạng như vậy rất đẹp!
Tất cả mọi ngươi đều mang theo vẻ mặt tươi cười, nhưng không có bất kì ai nhắc đến việc vừa rồi Sở Thiên đã giải vây cho, dường như hoàn toàn không liên quan đến Sở Thiên.
Sở Thiên vội cúi đầu cung kính, biết đây là cách mà Thủ tướng khen ngợi mình, chính là khích lệ lớn nhất đối với việc mình đã giải vây cho họ.
Tuy chất lượng của xe có cắm cờ đỏ rất tốt, nhưng dưới cơn mưa đạn như thế thì cũng trở nên mình đầy thương tích, tất nhiên là không thể lái về được nữa, may là Sở Thiên đi phía sau, cho nên mười chiếc xe Jeep của Sở Thiên không hề hấn gì, vì thế mọi người đi phía sau, còn Sở Thiên dẫn đầu, đi về phía đường cũ.
Mấy tên vệ sĩ Trung Nam Hải bật ô che cho bọn Tô lão gia, còn lại mấy tên thì thăm dò tình hình xung quanh, hoàn toàn không có ý buông lỏng cảnh giác, lên cò súng lục trong tay, bất kì lúc nào cũng có thể bắn ra được. Trong khóa học làm vệ sĩ, bọn họ đã học được việc phải cẩn thận trong bất cứ tình huống nào, bởi vì không cẩn thận sẽ chết, cho nên cẩn thận chính là sinh mạng.
Khi chỉ còn cách xe có cắm cờ đỏ khoảng năm mét, mấy vệ sĩ Trung Nam Hải trong nháy mắt di chuyển khỏi vị trí, che chắn trước mặt bọn Tô lão gia, ánh mắt Sở Thiên cũng trở nên linh hoạt, sắc bén, bởi vì có ba tên phần tử khủng bố đang từ ngoài đường chạy đến, hoảng hốt chạy về phía chiếc xe jeep, bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy mấy chục người đang phía sau này.
Chu Long Kiếm thản nhiên nói:
- Xử lý bọn họ!
Hai vệ sĩ Trung Nam Hải lập tức bước về phía trước vài bước, nâng khẩu súng lên, chuẩn bị đi về phía bọn phần tử khủng bố.
Sở Thiên bỗng nhiên ngăn bọn họ lại, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Không cần, chắc chắn bọn chúng sẽ chết!
Bầu trời vô cùng âm u, nghênh đón từng trận sấm rền, giống như vô số chỗ bị nổ thủng ra, nước mưa bắt đầu rơi xuống nhanh như ngựa chạy.
Ba tên phần tử khủng bố rất dễ dàng phát hiện ra chiếc xe jeep không đóng cửa kính mà Thiên Dưỡng Sinh đang ngồi kia, vì thế mừng như điên, nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh vẫn đang ngồi ngẩn ngơ trong xe, đầu tiên là giật mình một chút nhưng rồi lập tức không thèm để ý đến nữa, mở cửa xe ra, quát to:
- Mày, con bà nó chứ muốn sống thì cút xuống xe ngay, nếu không ông giết chết mày!
Hai tên phần tử khủng bố vẫn không quên kéo Thiên Dưỡng Sinh ra. Thiên Dưỡng Sinh bị bọn chúng kéo ra, bị nước mưa tầm tã xối lên người, bỗng nhiên tỉnh táo lại, quan trọng hơn là dường như đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó, ánh mắt nhìn quét qua lựu đạn giắt ở trên eo của mấy tên phần tử khủng bố, còn có tay phải cầm súng lục của bọn chúng nữa, bỗng nhiên trên mặt xuất hiện sát khí.
Lúc tên cầm đầu mấy tên khủng bố tiến vào trong xe, bỗng nhiên quay đầu lại nói với hai tên đồng bọn phía sau:
- Giết thằng ngốc đấy đi, không để lại hậu họa!
Hai tên phần tử khủng bố gật gật đầu, cầm khẩu súng, vừa mới xoay người lại.
Mưa bỗng nhiên trở nên to hơn, làm mờ mắt người.
Nhưng hai tên phần tử khủng bố lại nhìn thấy rõ ràng hắc quang lóe lên, cổ bị cứa nhẹ một nhát, đột nhiên cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống ngực, ngay lập tức liền chầm chậm ngã xuống, không hề kêu bất kì tiếng nào cũng không hề giãy dụa, ngay cả hai khẩu súng trong tay cũng không bị rơi xuống.
Ánh đao khẽ lóe lên, đầu người đã rơi xuống đất!
Tên phần tử khủng bố cầm đầu nghe được tiếng vang, quay đầu nhìn lại, cây đao đen sì đúng lúc đưa tới, đơn giản đâm vào cổ họng của hắn, máu tươi chảy xuống theo dòng nước mưa, nhuộm đỏ mặt đất, rồi bắt đầu lan ra bốn phía.
Bọn Tô lão gia đều cảm thấy nghẹt thở, đao đã kề sát cổ họng của phần tử khủng bố, tất cả mọi người đều nhìn thấy lưỡi đao đen sì xuyên qua cổ họng của phần tử khủng bố, nhưng không ai nhìn rõ Thiên Dưỡng Sinh đã đâm vào cổ họng phần tử khủng bố như thế nào.
Hiển nhiên đao pháp của Thiên Dưỡng Sinh đã đạt đến cảnh giới xuất quỷ nhập thần. Trong mắt tám người vệ sĩ Nam Trung Hải ánh lên vẻ nóng rực, tán thưởng, tiếc nuối.
Thiên Dưỡng Sinh đi về phía bọn Sở Thiên, bước đi rất chậm, nhưng không hề ngừng lại, cũng không hề quay đầu lại. Anh ta không mang ô, cũng không đội mũ, nước mưa cuối thu chảy dọc theo mặt rồi chảy xuống cổ, trên người anh ta chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh.
Nhưng sống lưng anh ta vẫn thẳng tắp, người như làm từ sắt vậy, nước mưa, giá lạnh, mệt mỏi, kiệt sức, đói khát, tất cả những cảm giác đó không cái gì có thể khiến cho anh ta khuất phục, không gì có thể khiến cho anh ta nhận thua được.
Không có bất cứ việc gì có thể làm anh ta khuất phục!
Sở Thiên đã đoán được đáp án trong lòng Thiên Dưỡng Sinh, cũng đã đoán được kết cục của cuộc đại chiến ba ngày sau đó.