Mưa cuối cùng cũng không đến bảy mươi hai giờ, đêm trước ngày quyết đấu thật thần kỳ đã tạnh hẳn.
Nhưng gió lạnh vẫn còn thổi rất mạnh, chúng thổi vút qua người đau như dao cắt. Người kinh thành đều không ai bảo ai lặng lẽ mặc thêm xiêm y.
Tô lão gia đứng trên Yến Khách Đường quan sát lá cây rụng đầy mặt đất, khẽ thở dài:
- Sắp có tuyết rồi!
Tô Xán ngẩng đầu nhìn cây hòe cổ thụ thưa thớt lá, dùng tay chắn hướng gió để xem gió mạnh đến đâu, gật gật đầu:
- Gió đã mang hơi lạnh thấu xương. Tuyết năm nay dường như đến sớm hơn mọi năm.
Tô lão gia nở nụ cười hiền hậu, đôi mắt sâu thăm thẳm, nói:
- Hy vọng tâm nguyện của ta cũng được hoàn thành sớm!
Tô Xán chần chừ một lát, cuối cùng cũng đành mở miệng hỏi:
- Cha, về cuộc chiến ngày mai, có phải trong lòng người đã có đáp án rồi không?
Tô lão gia không trả lời, đến bên gốc hòe, cúi xuống nhặt một chiếc lá cây, nói:
- Nhìn lá biết thu! Dưới ánh tà dương, trên miền hoang thảo, sư tử và hươu sao đang rượt đuổi. Sư tử thất bại thì chỉ mất một bữa ăn thôi. Hươu sao mà thất bại sẽ phải mất mạng. Con nói xem, kẻ nào mới phải dốc hết sức chạy cho nhanh?
Tô Xán không chút ngần ngại, thản nhiên nói:
- Hươu!
Rồi lập tức bừng tỉnh ngộ, gật đầu:
- Tô Xán hiểu rồi ạ!
Tô lão gia tay cầm chiếc lá, đôi mắt sáng tinh anh, quay đầu nói với Tô Xán:
- Sau trận chiến này, Chu Long Kiếm nhất định sẽ đạp trên đám hài cốt của hội Hắc Long mà lên ngôi, con sẽ lên thay vị trí hiện nay của ông ta. Vì thế, con phải nhanh chóng chuyển đổi trọng tâm công việc. Giờ đã là lúc cần chuẩn bị chu đáo, đừng đợi đến lúc kinh thành loạn lạc, đến lúc đó con sẽ không thể khống chế nổi nữa, như vậy sẽ bị người đời cười chê.
Tô Xán gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Tô Xán đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng con vẫn muốn thỉnh giáo cha, có phương pháp nào hữu hiệu hơn không?
Tô lão gia đạp trên đám lá khô, khiến chúng kêu lên sột soạt, rồi bình tĩnh nói ra sáu chữ:
- Thời loạn pháp càng phải nghiêm!
Tô Xán đanh mặt lại. Ông hoàn toàn hiểu ý nghĩa của sáu chữ đó. Điều đó có nghĩa là “Giết không tha!”
Gió lạnh thổi qua, cuốn tung đám lá khô trên mặt đất, cũng làm lá trên đầu họ rụng xuống.
Sống rực rỡ như hoa mùa hạ, chết thanh thản như lá mùa thu.
Tại biệt thự nhà họ Chu, đèn sáng như sao.
Chu Long Kiếm chắp tay sau lưng, lặng lẽ ngắm nhìn kinh thành. Mãi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười:
- Thần Châu, nghe nói bên ngoài đang cá cược rất rôm rả? Mua Sở Thiên thắng đã có bao nhiêu người rồi?
Lý Thần Châu khẽ cười, cung kính trả lời:
- Tất cả xã hội đen và dân thường đều không cho là Sở Thiên sẽ thắng, đều cho rằng Soái quân ngông cuồng, trận này Soái quân chắc chắn thua. Vì vậy, tỉ lệ cược hiện này đã là một ăn mười rồi.
- Hả? Một ăn mười?
Chu Long Kiếm cao hứng hỏi:
- Nghĩa là: Nếu tôi mua Sở Thiên thắng, tôi đặt một trăm triệu, nếu Sở Thiên thắng thật, nhà cái phải đền cho tôi một tỷ?
Lý Thần Châu gật gật đầu, cười nói:
- Lão gia có thể hiểu như vậy.
Chu Long Kiếm vui mừng ra mặt, quan sát Lý Thần Châu, nói đầy ẩn ý:
- Một cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, sao chúng ta không đặt cược đi nhỉ? Đặt vài trăm triệu cũng được, chỉ sợ chẳng nhà cái nào dám nhận.
Lý Thần Châu hơi sửng sốt, nói:
- Lão gia khẳng định Sở Thiên tất thắng?
Lý Thần Châu cũng động lòng. Nếu Soái quân thắng thật, anh ta không ngại đem cả nửa gia tài đặt trên bàn cược.
Chu Long Kiếm cười nham hiểm, gõ gõ ngón tay trên lan can, nói:
- Tôi đã nói với ngươi rồi, kẻ như Sở Thiên, trừ phi hắn chết, nếu sống hắn nhất định thắng. Tuy ai ai cũng biết rằng Liễu Xuyên Phong là một cao thủ đỉnh cao của Đông Doanh, nhưng Sở Thiên cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi. Nếu không chắc chắn, hắn sẽ không ứng chiến trận ngày mai.
Lý Thần Châu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, quả đúng như vậy.
Chu Long Kiếm tiếp tục đề tài vừa rồi, cười nói:
- Tại kinh thành có nhà cái nào thật lớn không?
Lý Thần Châu dường như sớm đã biết Chu Long Kiếm sẽ hỏi câu đó, khẽ nói:
- Đúng là có nhà cái lớn thật ạ! Chính là Đường gia phía Nam. Thiếu chủ của họ là Đường Thiên Ngạo đã tuyên bố, bất kể cược bao nhiêu tiền họ cũng dám nhận, nhưng tỉ lệ đặt cược chỉ có một đền bảy thôi. Dù có thế lực tuyệt đối của Đường gia nâng đỡ, nhưng số người tới cược chỗ họ vẫn rất ít, dù sao tỉ lệ cược cũng ít hơn chỗ khác ba phần.
- Đường gia phía Nam? Chính là trưởng tôn của Đường lão gia phải không?
Chu Long Kiếm khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại:
- Chính là tên tiểu tử ngang ngược càn rỡ tại buổi tiệc sinh nhật con gái Hà Đại Đảm lần trước phải không?
Lý Thần Châu hơi kinh ngạc, không ngờ Chu Long Kiếm vẫn nhớ như in câu chuyện anh ta chỉ thuận miệng nói ra trước kia, vì thế gật gật đầu, nói:
- Thưa vâng, chính là cậu ta. Sau này, cậu ta đã bị Sở Thiên ra mặt dạy dỗ. Lần này, cậu ta mở nhà cái nhận cược có lẽ vì muốn được hả giận.
Sau đó, anh ta bèn khẽ thở dài:
- Lão gia, Đường Thiên Ngạo tuy ngang ngược càn rỡ, nhưng cũng không phải hạng chỉ biết ăn chơi trác táng. Công phu ám khí của cậu ta quả thực rất cao, lại âm hiểm tàn độc, sau này nhất định cũng sẽ là một kiêu hùng!
Chu Long Kiếm chỉ cười cười, xoay người hít mấy hơi thật sâu, sau đó mới nói:
- Thần Châu, cầm hai trăm triệu, tới chỗ nhận cược của Đường gia, cược Sở Thiên thắng. Đến lúc đó, để xem Đường gia có chịu đền một tỷ tư hay không.
Lý Thần Châu không hề ngạc nhiên, theo chân Chu Long Kiếm nhiều năm như vậy, trong lòng ông ấy nghĩ gì anh ta biết. Vì vậy, anh ta nói:
- Vâng, tôi sẽ sai “Tàn Đao” ra mặt làm chuyện này. Nếu chẳng may ta thắng thật mà Đường Thiên Ngạo lại không chịu đền tiền thì sao ạ?
Chu Long Kiếm chậm rãi bước xuống cầu thang, đến một cái ngoái đầu cũng chẳng buồn ngoái, nói:
- Thế thì hãy sai “Tàn Đao” xách đầu Đường Thiên Ngạo tới gặp tôi.
Lý Thần Châu hơi giật mình, không dám hỏi thêm nhiều nữa, thầm nghĩ phải tìm “Tàn Đao” gấp, không sẽ quá giờ đặt cược mất.
Một đĩa váng đậu xào thịt, hai quả trứng rán hấp dẫn, còn có cả ba cái màn thầu vừa mềm vừa xốp nữa.
Trong cái đêm khiến người ta phải ưu phiền lo lắng này, Sở Thiên cũng không có khẩu vị lắm, vì thế bữa tối rất đơn giản, nhưng cuối cùng hắn vẫn ăn sạch. Sau khi chấm chiếc màn thầu thứ ba vào nước sốt thịt và nuốt vào bụng, trên mặt hắn mới thoáng vẻ mãn nguyện.
Phàm Gian cung kính gõ nhẹ cửa. Năng lực xuất chúng và địa vị cao cũng không làm cậu ta đắc ý mà quên mình là ai, ngược lại càng khiến cậu ta thận trọng và tôn kính hơn. Cậu ta luôn biết mình phải làm gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhàn nhạt nói:
- Phàm Gian, vào đi! Muộn thế này rồi còn có chuyện gì sao?
Phàm Gian đi vào, đứng nghiêm bên cạnh Sở Thiên, vẻ mặt thoáng lo âu, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề:
- Gần ngàn quân của hội Hắc Long dường như đều đã mất tăm. Địa bàn của hội Hắc Long đều đã bị đóng cửa, chỉ để lại vỏn vẹn mấy người trông coi.
Sở Thiên dừng chén trà bên miệng. Hắn đương nhiên hiểu điều đó có nghĩa là gì, ngẩng đầu hỏi:
- Phàm Gian, ý của cậu là…?
Phàm Gian biết Sở Thiên đang hỏi ý kiến của cậu ta về việc này, vội vàng đáp:
- Rất không bình thường! Tuy rằng ngày mai quyết chiến, nhưng Chu Triệu Sâm không có lý do gì để khiến cả ngàn đệ tử của gã biến mất. Trong này nhất định có âm mưu gì.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, Phàm Gian chắc chắn đã không dám nói hết những suy nghĩ của cậu ta, vì thế khích lệ nói:
- Nói toàn bộ suy nghĩ trong đầu ra đi!
Phàm Gian gật gật đầu, chần chờ một lát, sắp xếp câu chữ cho gọn, nói:
- Phải dùng mưu này, em cho là Chu Triệu Sâm đã chó cùng rứt giậu. Em e ngày mai khi hội Hắc Long bị thua, Chu Triệu Sâm sẽ ngượng quá hóa rồ, lệnh cho mấy ngàn quân của gã vây giết trên núi Phượng Hoàng. Dù sao, người chết rồi thì kết quả đánh cược cũng sẽ vô hiệu.
Sở Thiên đứng lên, đi nửa vòng căn phòng, rồi hỏi ngược lại:
- Ngay cả Tổng lý Hoa bọn họ cũng có mặt làm chứng. Lẽ nào Chu Triệu Sâm vì một chút địa bàn ở kinh thành mà phải cùng hung cực ác đến độ giết cả bọn họ? Như vậy có đáng không? Xem ra không đáng lắm!
Phàm Gian khẽ thở dài, bình tĩnh nói:
- Hai nước Ả Rập và Israrel có thể khai chiến mấy chục năm trời chỉ vì “Bức tường thánh”, cho tới ngày nay vẫn còn mâu thuẫn triền miên. Chu Triệu Sâm cũng khó lòng không vì Nghĩa trang mà đem cả tính mạng ra đánh cược. Chủ yếu là, việc Cửu thúc khai nhận; Hắc Long Tower bị trưng thu; lại còn cả những tài liệu chúng ta lấy được từ hội Hắc Long, ngần ấy thứ cũng đủ khiến cho nguyên khí hội Hắc Long đại tổn nguyên khí.
Sở Thiên gật gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh, hắn đứng lên nói:
- Nếu diệt hết những người trên núi Phượng Hoàng, những phiền não của Chu Triệu Sâm đều sẽ được giải tỏa. Tuy đó là tội chu di, nhưng cũng là con đường dẫn gã tới phú quý.
Nói rồi, Sở Thiên bèn thở dài:
- Nếu Chu Triệu Sâm quả thật ấp ủ âm mưu đó, nhất định là vì gã đã nhìn thấy Tổng lý Hoa bọn họ có khuynh hướng nghiêng về phía Soái quân. Nếu cứ tiếp tục như vậy, hội Hắc Long sớm hay muộn sẽ bị Soái quân nuốt chửng. Vì vậy, để hội Hắc Long không bị tuột dốc mà gã đã chơi ván bài này.
Phàm Gian thầm thán phục khả năng phân tích của Sở Thiên, còn sâu sa hơn cậu ta nghĩ vài bước, suy nghĩ một lát, anh ta nói:
- Thiếu soái, ngày mai có cần em dẫn quân đi tiếp ứng hay không? Để bảo vệ an toàn cho mọi người, khỏi bị Chu Triệu Sâm bọc thành sủi cảo.
Sở Thiên khoát tay, tự rót cho mình ly nước ấm, nói:
- Không cần! Nếu Chu Triệu Sâm quả đã chó cùng rứt giậu, cậu dẫn theo vài trăm huynh đệ cũng chẳng thể tiếp ứng nổi. Hội Hắc Long dễ dàng phái ra trên tám trăm người để cầm chân các ngươi. Sau đó, hơn hai nghìn tên khác vẫn có thể san bằng đỉnh Phưọng Hoàng.
Phàm Gian tuy cảm thấy Sở Thiên nói có lý, nhưng trong lòng vẫn lo lắng:
- Trong lòng Thiếu soái đã có đối sách phải không?
Sở Thiên không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta, mắt hấp háy cười, nói:
- Phàm Gian, ngày mai tiếp tục điều tra xem địa bàn của hội Hắc Long có người hay không. Nếu quả thật không có người, có nghĩa là Chu Triệu Sâm đã điều quân đến núi Phượng Hoàng thật. Đến lúc đó, cậu cho anh em tấn công tất cả mọi nơi, chiếm tất cả địa bàn của hội Hắc Long cho tôi.
Mắt Phàm Gian cũng sáng lên, đây quả là cơ hội chiếm đoạt địa bàn tốt nhất, cười nói:
- Thiếu soái, đúng là muốn giàu phải liều, không cần tốn nhiều sức mà có thể chiếm được địa bàn đã phải dùng máu của mấy ngàn người mới có được. Ngày mai, Phàm Gian nhất định sẽ an bài thỏa đáng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, nhấp vài ngụm nước.
Phàm Gian đang vui, chợt nhớ tới việc đại sự còn chưa giải quyết, bất đắc dĩ nói:
- Thiếu soái, anh còn chưa khiến Phàm Gian yên tâm đâu. Ngày mai, ta phải đối phó với mấy ngàn quân hội Hắc Long như thế nào đây? Cho dù Phàm Gian cùng các anh em đánh chiếm hết kinh thành, nhưng để anh gặp bất trắc thì có ý nghĩa gì chứ? Địa bàn chiếm được của hội Hắc Long dẫu to dẫu nhiều cũng không thể so sánh với sự an toàn của Thiếu soái được.
Sở Thiên ngẩng đầu, chậm rãi nói:
- Phàm Gian, có kế sách càng hay sao?
- Thực ra, Thiếu soái có thể đem tình hình này nói với Tô lão gia.
Phàm Gian chần chờ một lát, mở miệng nói:
- Để Tô lão gia bọn họ có sự chuẩn bị trước, tiếp đó gây áp lực với hội Hắc Long, khiến chúng không dám khinh cử vọng động.
Sở Thiên lắc đầu, thản nhiên nói:
- Nếu làm như vậy, địa bàn của hội Hắc Long sẽ khó mà dành được. Quan trọng hơn là, chính tôi muốn mấy ngàn quân hội Hắc Long bao vây chúng ta, rồi khiến Chu Triệu Sâm hoàn toàn cùng đường bí lối.
Phàm Gian lộ vẻ kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu ra.
Sở Thiên uống cạn nước, đặt cốc lên bàn, tiến tới vỗ vỗ Vai Phàm Gian, nói:
- Giờ tôi phải bí mật đi gặp một người, sau khi trở lại sẽ có đáp án, cậu cứ chuẩn bị cho ngày mai đi đã.
Phàm Gian khẽ gật đầu. Cậu ta tin rằng Sở Thiên nhất định sẽ có biện pháp xử lý chuyện ngày mai. Về phần mình, làm tốt phận sự của mình chính là đã ủng hộ cho Sở Thiên rồi.
Gió đông hiu hắt, hoa mai rung rinh.
Hoa rung rồi hoa rụng
Hoa rụng, hoa lại nở
Gió thổi hoa đưa, hoa đưa hoa rụng, một ngày đôi bận, có số phận an bài.
Hà Ngạo Vi như con bướm vui đùa tung bay giữa biển hoa, thỉnh thoảng liếc sang người cha hiền từ.
Hà Đại Đảm đang đứng bên gốc mai, giơ tay ngắt bỏ những cành khô đã chết. Đối với những thứ đã mất giá trị, ông ta luôn vứt bỏ không nương tay. Nhưng khi đôi tay chạm vào bông hoa mai đã rụng hai cánh, ông vội vụt tay lại, không khỏi thở dài trong lòng.
Tuy rằng không trọn vẹn, nhưng nó vẫn còn đẹp. Hà Đại Đảm tự tìm cho mình một lý do để giữ lại bông hoa đó.
Tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài cửa tuy nhẹ nhưng vững chãi và mạnh mẽ.
Hà Đại Đảm ngẩng đầu, nhờ ánh đèn bên cạnh, nhận ra Sở Thiên đang chậm rãi bước tới. Nụ cười trên môi hắn vẫn điềm đạm thản nhiên như trước, đó là một bộ mặt không bao giờ chịu thua. Hà Đại Đảm bỗng vui vẻ hẳn lên. Lần nào gặp mặt, Sở Thiên cũng mang lại cho ông cảm giác vui sướng. Ông ta thậm chí còn ảo tưởng Sở Thiên là con mình, một chàng trai trẻ tài ba lại cầu tiến luôn khiến mọi người phải khen ngợi tự đáy lòng.
- Sở Thiên, sao anh lại tới đây?
Hà Ngạo Vi chạy ào tới, trên mặt chỉ có dịu dàng và vui sướng.
Hà Đại Đảm lần đầu nhận ra con gái ông đã lớn.
Sở Thiên nhìn thấy Hà Ngạo Vi, ánh mắt ngây dại. Hà Ngạo Vi của tối nay xinh đẹp như một bông hoa mai, kiên nghị, dịu dàng và tinh khiết, khiến cho người ta phải ngạc nhiên thán phục.
Tối nay cô để mặt mộc, mặc một bộ váy áo trắng, trên eo thắt một chiếc thắt lưng đỏ nổi bật làm tôn cặp chân thon dài đều đặn, đủ để hấp dẫn cặp mắt thèm thuồng của vô số gã đàn ông.
Tóc dài quá vai, cô ta dùng một chiếc cặp tóc cặp vén mái tóc bên trái, bên phải thì mặc cho nó buông xõa bồng bềnh như cành liễu tung bay trong gió.
Mái tóc tơ cũng giống như nụ cười của cô vậy, khiến người ta cởi mở tâm hồn. Điều chủ yếu là cô ấy khiến người ta thấy rất vui vẻ, thoải mái.
Sở Thiên rút lại ánh mắt ngây dại, thành thực khen:
- Hôm nay em rất đẹp!
Nếu là lúc trước, khi Hà Ngạo Vi nghe được những lời này từ Sở Thiên, cô ta hẳn đã nhào tới. Nhưng Hà Đại Đảm đứng ngay bên cạnh, cô ta đành cố giữ bình tĩnh, khẽ cười dịu dàng, nói:
- Cảm ơn Thiếu soái đã khen ngợi. Đây là lần đầu tiên anh đã khen thật lòng!
Hà Đại Đảm nhìn Sở Thiên và Hà Ngạo Vi đứng cạnh gốc mai, thấy bức tranh này vô cùng tươi đẹp, thầm nghĩ: Nếu Sở Thiên làm con rể nhà họ Hà thì tốt biết mấy, họ Hà sẽ vĩnh viễn không bao giờ bại lụy. Tiếc thay, hiện nay toàn bộ giới quan lại quyền quý kinh thành đều đã biết Sở Thiên sắp làm con rể nhà họ Tô rồi.
Sở Thiên và Hà Ngạo Vi hàn huyên xong, liền hướng Hà Đại Đảm đi tới.
Hà Đại Đảm đợi Sở Thiên đi đến trước mặt, mở miệng thăm hỏi trước:
- Thiếu soái, đêm nay sao còn có rảnh rỗi thế này? Mai là ngày trọng đại, quyết chiến định Càn Khôn. Địa vị của Soái quân tại kinh thành sẽ hoàn toàn được củng cố, sau này còn có ai có thể ngăn cản được Thiếu soái nữa?
- Soái quân dẫu lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Thiên triều. Sở Thiên dẫu ghê gớm đến đâu cũng không thể hơn được trung ương.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bình thản đáp:
- Soái quân luôn là cây súng trong tay Đảng. Sở Thiên luôn là quân cờ được Đảng điều khiển.
Ánh mắt Hà Đại Đảm lộ vẻ tán thành, không khỏi vỗ vỗ vai Sở Thiên, nói:
- Giờ tôi mới hiểu vì sao các lão đầu Trung Nam Hải đều âm thầm giúp đỡ Soái quân. Ngoài trí tuệ hơn người, quan trọng hơn là Thiếu soái đã biết chọn lựa vị trí cho mình.
Sở Thiên không ngạc nhiên hay hoan hỉ, cũng không siểm nịnh hay phản đối, đáp:
- Cảm ơn chú Hà đã khen ngợi!
Hà Đại Đảm lại bẻ cành khô, mỉm cười nói:
- Sau ngày mai, Thiếu soái đã gần như là bá chủ xã hội đen phương Bắc rồi.
Sở Thiên thở dài, nhàn nhạt nói:
- Chú Hà, chú đang cười cháu phải không? Trận chiến ngày mai, nếu có kẻ không ngã xuống, thắng thua không thể được phân định. Huống hồ, cho dù Soái quân thắng, cũng chưa chắc đã được ăn quả chiến thắng.
Hà Đại Đảm cúi người, nhặt bông hoa mai rụng, thở dài nói:
- Nước chảy thành sông, gió thổi hoa rơi.
Sở Thiên gật gật đầu, nói thẳng ý đồ hắn đến đây:
- Vì vậy, Sở Thiên muốn mượn quân của chú Hà.
Hà Đại Đảm cười rất tự nhiên, nhưng bất chợt dừng lại.
Đôi mắt như mặt trời mùa hè chói lọi của ông ta bất ngờ phóng ra một tia sáng sắc bén như dao.
Gió thu hiu hắt, luồn lách trong đám hoa mai.
Núi Phượng Hoàng tương truyền là nơi có chim phượng sống, tọa lạc tại ngoại ô phía Bắc kinh thành. Ngọn núi cao nhất có độ cao tám trăm tám mươi mét so với mực nước biển, là nơi cao nhất của thủ đô. Vạn Lý Trường Thành chạy qua đỉnh núi này, tạo thành một cảnh quan độc đáo có hình thù như rồng bay phượng múa.
Nếu trèo tới được đỉnh cao nhất, phóng mắt nhìn ra xa sẽ thấy núi Bạch Dương, núi Công Kê đều nằm phục dưới chân, ví như “Con cháu đầy đàn, trùng trùng điệp điệp”. Nhìn phía Vạn Lý Trường Thành, sóng bạc lấp lánh đai ngọc tung bay, non xanh nước biếc như tranh họa đồ, hoa cỏ xanh rì trải dài trăm dặm, mây khói điểm tô trên nền xanh, tất cả đều nằm trong tầm mắt.
Tương truyền, vào đời Minh, có một vị tướng đóng quân tại nơi này, lúc kinh thành rơi vào tay giặc cũng không chịu đầu hàng. Sau này, vị ấy đại chiến với quân Thanh mà chết. Chiến trường cổ xưa nay đã đi vào lịch sử, nhưng tiếng đao thương đụng nhau chan chát, tiếng ngựa chồm ngựa hí dường như vẫn ám ảnh trong tâm chí người kinh thành.
Nhưng ngày hôm nay, chắc chắn không còn nhiều người nhớ lại.
Tuy rằng không ít quan lại quyền quý kinh thành biết tới trận quyết chiến hôm nay, nhưng vì có các bậc lãnh đạo cao là Tổng lý Hoa và Tô lão gia tới chứng kiến nên chẳng mấy ai dám tới núi Phượng Hoàng để góp vui, xem trận chiến đỉnh cao của hai đại bang phái xã hội đen kinh thành. Họ chỉ dám la cà các sòng bạc sang trọng đợi kết quả trận quyết chiến, đợi xem tiền của mình bị vứt qua cửa sổ hay đẻ ra một món lợi kếch sù.
Trong số đó, kẻ háo hức nhất là Đường Thiên Ngạo, thu được những ba trăm triệu. Về phía gã mà nói, ba trăm triệu này rơi vào túi chỉ vẻn vẹn trong 30 phút, trên đời này có ai kiếm tiền nhanh được bằng kẻ ăn chơi trác táng như gã không?
Đường Thiên ngạo đương nhiên không có hai tỷ mốt tiền vốn, vì gã chưa từng nghĩ Sở Thiên sẽ thắng.
Trên đỉnh núi Phượng Hoàng có một bãi đất trống. Giữa bãi đất ấy có một cây đại cổ thụ. Dưới gốc cây, lá rụng thành một thảm dày.
Sở Thiên bọn họ tới đầu tiên. Khi bước chân lên đỉnh núi, trên đỉnh núi còn chưa có ai. Sở Thiên khẽ phất tay, tất cả mọi người đều ngồi xuống ghế đá ngoài đình Lục Giác mà quên cả phủi lá rụng trên ghế.
Vị trí trong đình Lục Giác được dành cho Tô lão gia bọn họ.
Mảnh đất trống dưới cây cổ thụ sẽ là chiến trường huyết chiến giữa Thiên Dưỡng Sinh và Liễu Xuyên Phong.
Mưa cuối cùng không có sống qua bảy mươi hai tiếng đồng hồ, tại trước giờ quyết chiến thần kỳ ngừng.
Nhưng gió lạnh hay là rất lớn, thổi vào người tựa như như đao tử đau nhức đau, kinh thành mọi người đều lặng lẽ tăng thêm xiêm y.
Tô lão gia tử đứng ở yến khách đường, nhìn xem đầy đất lá rụng, nhẹ nhàng thở dài: “Muốn tuyết rơi!”
Tô Xán ngẩng đầu nhìn thưa thớt lớn cây hòe, lấy tay cõng cảm thụ được gió lạnh cường độ, gật gật đầu: “Trong gió đã có rét thấu xương hàn khí, năm nay tuyết tựa hồ so dĩ vãng thời điểm đều tới sớm nhất.”
Tô lão gia tử lộ ra nụ cười hiền lành, ánh mắt thâm thúy xa xôi, nói: “Hi vọng tâm nguyện của ta cũng có thể sớm ngày đạt thành!”
Tô Xán chần chờ một lát, đúng là vẫn còn mở miệng, nói: “Phụ thân, ngày mai cuộc chiến, trong lòng là có phải có đáp án?”
Tô lão gia tử không có trả lời, đi đến cây hòe phía dưới, xoay người nhặt lên mảnh lá cây, nói: “Nhất lá biết thu! Dưới trời chiều, cánh đồng hoang vu phía trên, sư tử cùng hoa lộc đồng dạng chạy trốn, người phía trước thất bại, chỉ có điều thiếu đi bỗng nhiên bữa tối. Người kia thất bại, lại hội mất đi tánh mạng. Ngươi nói, ai mới có thể đem hết toàn lực chạy trốn?”
Tô Xán không chút do dự, nhàn nhạt nói: “Hoa lộc!” Lập tức bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Tô Xán minh bạch!”
Tô lão gia tử nắm lá cây, trong mắt lóe ra cơ trí, quay đầu cùng Tô Xán nói: “Trận chiến này về sau, Chu Long Kiếm nhất định đạp trên Hắc Long hội từng đống thi cốt thượng vị, mà ngươi cũng muốn tiếp nhận vị trí của hắn, cho nên ngươi muốn mau chóng chuyển di công tác trọng điểm, hiện tại muốn phòng ngừa chu đáo, miễn cho đến lúc đó kinh thành hỗn loạn, ngươi vô lực khống chế, vậy cũng để cho người chê cười rồi!”
Tô Xán gật gật đầu, chậm rãi nói: “Tô Xán đã bắt đầu chuẩn bị, nhưng hài nhi muốn thỉnh giáo phụ thân, phương pháp gì đúng hữu hiệu nhất hay sao?”
Tô lão gia tử bước chân đạp trên lá rụng, ‘sàn sạt’ rung động, bình tĩnh nhổ ra sáu cái chữ: “Loạn thế tất nhiên dùng trọng điển!”
Tô Xán thần sắc rung mạnh, hắn hoàn toàn minh bạch sáu cái chữ hàm nghĩa, cái kia chính là “Giết không tha!”
Gió lạnh thổi qua, quét nổi lên trên mặt đất lá rách, cũng bay xuống đỉnh đầu lá cây.
Sinh như hạ hoa chi sáng lạn, chết như thu diệp chi yên tĩnh đẹp.
Chu gia lầu các, ngọn đèn dầu như đậu.
Chu Long Kiếm lưng đeo hai tay, lẳng lặng ngắm nhìn kinh thành, thật lâu mới mỉm cười: “Thần Châu, nghe nói phía ngoài đương khẩu đã khai ra cực lớn tiền đặt cược? Sở Thiên bảng giá ở đâu rồi hả?”
Lý Thần Châu khóe miệng cười khẽ, cung kính trả lời: “Tất cả hắc đạo bạch đạo đều chướng mắt Sở Thiên, đều cảm thấy Soái quân cuồng vọng tự đại, trận chiến này phải thua, cho nên bây giờ tỉ lệ đặt cược đã đạt tới nhất so mười.”
“Hả? Nhất so thập?” Chu Long Kiếm nhiều hứng thú hỏi thăm: “Chính là ta áp Sở Thiên tất thắng, phóng một cái đằng trước ức, nếu như Sở Thiên thật thắng, nhà cái liền cho ta tỷ?”
Lý Thần Châu gật gật đầu, cười nói: “Lão gia tử có thể như vậy lý giải!”
Chu Long Kiếm mang trên mặt hưng phấn, xem kỹ lấy Lý Thần Châu, ý vị thâm trường nói: “Tốt như vậy tiền kiếm được, chúng ta vì cái gì không áp lên đâu này? Phóng nó mấy cái ức cũng là coi như không tệ đấy, chỉ sợ không có lớn như vậy nhà cái dám thu!”
Lý Thần Châu có chút sửng sốt, nói: “Lão gia tử thật sự khẳng định Sở Thiên tất nhiên thắng?”
Lý Thần Châu tâm tư cũng triển khai, nếu như Soái quân thật sự tất nhiên thắng, hắn không quan tâm xuất ra nửa số gia sản đi chiếu bạc phóng phóng.
Chu Long Kiếm sâu không lường được cười cười, ngón tay gõ lấy lan can, nói: “Ta đã từng nói qua cho ngươi, Sở Thiên loại người này, trừ phi hắn đã chết, bằng không thì, hắn còn sống chính là thắng lợi, tuy nhiên mỗi người cũng biết Liễu Xuyên Phong đúng Đông Doanh tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng Sở Thiên cũng không phải ngồi không, nếu như hắn không có nắm chắc, hắn sẽ không đáp ứng ngày mai quyết chiến.”
Lý Thần Châu suy nghĩ một lát, gật gật đầu, xác thực như thế.
Chu Long Kiếm tiếp tục đề tài mới vừa rồi, cười nói: “Kinh thành có lớn nhà cái sao?”
Lý Thần Châu tựa hồ đã sớm nghĩ đến Chu Long Kiếm hỏi thăm, hạ giọng nói: “Thật là có lớn nhà cái, phía nam Đường gia, bọn hắn Thiếu chủ Đường Thiên Ngạo bắn tiếng, vô luận bao nhiêu tiền đặt cược, bọn hắn cũng dám thu, nhưng tỉ lệ đặt cược biến thành nhất so thất! Mặc dù có Đường gia thực lực tuyệt đối chống đỡ, nhưng đi bọn hắn chỗ áp rót người hay là rất ít, dù sao tỉ lệ đặt cược thiếu đi ba thành.”
“Phía nam Đường gia? Chính là Đường lão đầu trưởng tôn?” Chu Long Kiếm khẽ nhíu mày, cố gắng hồi tưởng đến: “Lần trước tại Hà Đại Đảm con gái sinh nhật trên yến hội ngang ngược càn rỡ tiểu tử?”
Lý Thần Châu có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Chu Long Kiếm lại vẫn nhớ rõ chính mình thuận miệng nhắc tới sự tình, vì vậy gật gật đầu, nói: Là (vâng, đúng) đấy, chính là hắn, về sau bị Sở Thiên ra mặt dạy dỗ, cho nên lần này hắn khai ra đánh bạc khẩu đoán chừng là muốn tinh thần tiết hận." Lập tức khe khẽ thở dài: "Lão gia tử, Đường Thiên Ngạo tuy nhiên ngang ngược càn rỡ, nhưng không phải thuần túy ăn chơi thiếu gia, toàn thân ám khí công phu quả thực rất cao minh, làm người lại âm tàn, ngày khác cũng nhất định là vị kiêu hùng!"
Chu Long Kiếm từ chối cho ý kiến cười cười, quay người thật sâu hô hút vài hơi khí, sau đó mới nói: “Thần Châu, cầm trăm triệu, đi Đường gia đương khẩu áp Sở Thiên thắng, đến lúc đó, xem Đường gia có bỏ được hay không bồi thường bên trên mười bốn ức!”
Lý Thần Châu không có kinh ngạc, đi theo Chu Long Kiếm nhiều năm như vậy, trong lòng của hắn nghĩ cái gì tự nhiên biết rõ, vì vậy nói: “Tốt, ta lại để cho ‘Tàn Đao’ ra mặt đi làm chuyện này, vạn nhất thật sự thắng mà Đường Thiên Ngạo lại không chịu cho tiền đâu này?”
Chu Long Kiếm đạp trên thang lầu chậm rãi xuống dưới, cũng không quay đầu lại nói: “Để cho ‘Tàn Đao’ xách Đường Thiên Ngạo đầu người tới gặp ta!”
Lý Thần Châu trong nội tâm hơi chấn, không dám lại hỏi chút gì, nghĩ đến tranh thủ thời gian đi tìm ‘Tàn Đao’, miễn cho bỏ qua áp rót cuối cùng kỳ hạn.
Một bàn đậu phụ trúc thịt, hai cái mê người trứng tươi, còn có ba cái xốp màn thầu.
Tại nơi này làm cho người ta sầu lo ban đêm, Sở Thiên cũng không có quá lớn khẩu vị, cho nên bữa tối ăn được rất đơn giản, nhưng đúng là vẫn còn ăn được sạch sẽ, đương dùng người thứ ba màn thầu dính vào nước thịt nuốt vào thời điểm, trên mặt của hắn giương lên một lát thỏa mãn chi sắc.
Phàm Gian mang theo vẻ cung kính, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, năng lực xuất sắc cùng tăng lên địa vị cũng không có lại để cho hắn đắc ý quên hình, ngược lại trở nên càng thêm thận trọng cùng tôn kính, hắn luôn biết mình nên làm những gì sự tình.
Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Phàm Gian, vào đi, muộn như vậy còn có chuyện sao?”
Phàm Gian đi đến, thẳng tắp đứng ở Sở Thiên bên cạnh, trên mặt hiện lên sầu lo, trực tiếp đem lời nói đến trọng điểm, nói: “Hắc Long hội mấy ngàn bang chúng hầu như toàn bộ không thấy, Hắc Long hội địa bàn tất cả đều đóng cửa, chỉ vẹn vẹn có mấy người trông coi.”
Sở Thiên đình chỉ chà lau bên miệng, hắn tự nhiên biết rõ ý vị như thế nào, ngẩng đầu hỏi: “Phàm Gian, ý của ngươi là?”
Phàm Gian biết rõ Sở Thiên đang hỏi cái nhìn của mình, vội mở miệng nói: “Rất không bình thường, tuy nhiên ngày mai quyết chiến, nhưng Chu Triệu Sâm không có lý do gì sẽ để cho mấy ngàn bang chúng biến mất, bên trong khẳng định có âm mưu gì.”
Sở Thiên mỉm cười, Phàm Gian mà nói khẳng định không dám nói xong, vì vậy khích lệ nói: “Đem ý nghĩ trong lòng ngươi hoàn toàn nói ra!”
Phàm Gian gật gật đầu, chần chờ một lát, tổ chức tốt ngôn ngữ nói: “Cái này âm mưu chỉ sợ sẽ là Chu Triệu Sâm chó cùng rứt giậu, ta sợ ngày mai Hắc Long hội chiến bại, Chu Triệu Sâm hội thẹn quá hoá giận, lại để cho mấy ngàn bang chúng vây giết Phượng Hoàng Sơn đỉnh người, dù sao người đã chết, đổ ước cũng liền mất đi hiệu lực rồi.”
Sở Thiên đứng lên, tại gian phòng rời đi nửa vòng, hỏi ngược lại: “Liền Hoa tổng để ý đến hắn đám bọn họ đều tại trận ngồi công chứng viên, Chu Triệu Sâm đáng giá là kinh thành một ít địa bàn, mà cùng hung cực ác đến liền bọn hắn đều giết sao? Tựa hồ không cần phải a.”
Phàm Gian nhẹ nhàng thở dài, bình tĩnh nói: “A dùng hai nước có thể vì ‘thánh tường’ khai chiến vài thập niên, thẳng đến bây giờ còn mâu thuẫn trùng trùng điệp điệp, Chu Triệu Sâm khó bảo toàn không là nghĩa trang mà đánh bạc mệnh, chủ yếu hơn chính là, Cửu thúc cung khai, Hắc Long cao ốc trưng thu, còn có chúng ta theo Hắc Long cao ốc làm ra tư liệu, đều đầy đủ đem Hắc Long hội cả được nguyên khí đại thương.”
Sở Thiên gật gật đầu, ngữ khí cũng trở nên bình tĩnh đứng lên, nói: “Nếu như đem Phượng Hoàng Sơn đỉnh người toàn bộ giải quyết, cái kia Chu Triệu Sâm phiền não liền diệt hết, tuy nhiên đây là cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội chi tội, nhưng cũng là đến phú đến đắt chi lộ.” Lập tức cũng thở dài: “Nếu như Chu Triệu Sâm thật sự nổi lên như thế sát cơ, nhất định là hắn đã nhìn ra tổng lý bọn hắn có khuynh hướng Soái quân, dài này xuống dưới, Hắc Long hội sớm muộn sẽ bị Soái quân nuốt hết, cho nên vì Hắc Long hội không xuống dốc mà đánh bạc.”
Phàm Gian trong nội tâm thầm than Sở Thiên năng lực phân tích mạnh, hoàn toàn so với hắn muốn xa vài bước, suy nghĩ một lát, lên tiếng nói: “Thiếu soái, có muốn hay không ta ngày mai dẫn người tiếp ứng? Dùng bảo vệ an toàn của các ngươi, miễn cho thực bị Chu Triệu Sâm bao vây sủi cảo!”
Sở Thiên vẫy vẫy tay, chính mình ngược lại chén nước ấm, nói: “Không cần, nếu như Chu Triệu Sâm thật muốn chó cùng rứt giậu, ngươi dẫn theo lĩnh mấy trăm huynh đệ căn bản không cách nào tiếp ứng, Hắc Long hội tùy tiện có thể phái bên trên người ngăn chặn các ngươi, sau đó hơn hai ngàn người làm theo có thể đem Phượng Hoàng Sơn đỉnh san bằng.”
Phàm Gian tuy nhiên cảm thấy Sở Thiên nói có đạo lý, nhưng trong lòng vẫn là lo lắng: “Thiếu soái trong lòng là có phải có đối sách đâu này?”
Sở Thiên không có trực tiếp hồi phục hắn mà nói, trong mắt hiện lên vui vẻ, nói: “Phàm Gian, ngày mai tiếp tục điều tra Hắc Long hội các nơi bàn có hay không có người, nếu quả thật không có ai lời mà nói..., vậy chứng minh Chu Triệu Sâm xác thực đem bang chúng điều đi Phượng Hoàng Sơn rồi, đến lúc đó, ngươi lại để cho các huynh đệ bốn phía xuất kích, cho ta đoạt được Hắc Long hội tất cả địa bàn.”
Phàm Gian con mắt cũng phát sáng lên, đây đúng là cái đoạt địa bàn cơ hội tốt, cười nói: “Thiếu soái đây là cầu phú quý trong nguy hiểm a..., không cần tốn nhiều sức có thể chiếm lấy muốn dùng mấy ngàn người máu tươi mới có thể đổi lấy địa bàn a..., Phàm Gian ngày mai tất nhiên sẽ an bài thỏa đáng.”
Sở Thiên mỉm cười, nhẹ nhàng đã uống vài ngụm nước.
Phàm Gian cao hứng một lát, lập tức nghĩ tới còn không có giải quyết đại sự, bất đắc dĩ nói: “Thiếu soái, ngươi còn không có lại để cho Phàm Gian an tâm đâu rồi, ngày mai như thế nào đối phó Hắc Long hội mấy ngàn bang chúng đâu này? Dù cho Phàm Gian mang theo các huynh đệ ở kinh thành đắc thủ, nhưng cho các ngươi gặp bất trắc, thì có ý nghĩa gì chứ? Hắc Long hội lớn hơn nữa nhiều hơn nữa địa bàn cũng so ra kém Thiếu soái an toàn a...”
Sở Thiên ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phàm Gian, có cái gì thượng sách sao?”
“Kỳ thật Thiếu soái có thể đem những tình huống này nói cho Tô lão gia tử.” Phàm Gian chần chờ một lát, mở miệng nói: “Lại để cho Tô lão gia tử bọn hắn có chỗ chuẩn bị, tiến tới tạo áp lực Hắc Long hội, để cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Sở Thiên lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Nếu như làm như vậy lời mà nói..., Hắc Long hội địa bàn liền khó với đắc thủ rồi, là trọng yếu hơn đúng, trong nội tâm của ta đều muốn Hắc Long hội mấy ngàn bang chúng vây giết chúng ta, tiến tới lại để cho Chu Triệu Sâm triệt để không còn lối thoát.”
Phàm Gian trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu được.
Sở Thiên đem nước uống xong, đặt ở trên mặt bàn, tiến lên vỗ vỗ Phàm Gian bả vai, nói: “Ta hiện tại muốn bí mật đi gặp cá nhân, sau khi trở về thì có đáp án, ngươi trước tiên đem chuyện của ngày mai an bài thỏa đáng.”
Phàm Gian nhẹ nhàng gật đầu, hắn tin tưởng Sở Thiên nhất định có phương pháp đối phó chuyện của ngày mai, mà ủng hộ của mình chính là làm tốt phần bên trong sự tình.
Gió lạnh thổi nhẹ, hoa mai phiêu động.
Hoa động, hội hoa xuân rơi.
Hoa rơi, hoa sẽ sinh.
Gió thổi hoa động, hoa động hoa rơi, một ngày hoa rơi mấy phần, đều là trời cao đã sớm nhất định.
Hà Ngạo Vi như chỉ vui sướng hồ Điệp, tại kiều diễm trong biển hoa xuyên qua, thỉnh thoảng nhìn sang hiền lành phụ thân.
Hà Đại Đảm đang đứng tại hoa mai bên cạnh, thò tay gãy đi đã héo rũ tàn cành, đối với mất đi vật giá trị hắn luôn hung ác được rất tốt tâm đi vứt bỏ, nhưng khi hắn dấu tay bên trên thiếu khuyết hai mảnh cánh hoa hoa mai, lại nhẹ nhàng rút tay trở về, trong nội tâm ngăn không được thở dài.
Tuy nhiên không trọn vẹn, lại vẫn là có thể xem xét đấy! Hà Đại Đảm là nó tìm đến sinh tồn lý do.
Cửa ra vào vang lên tiếng bước chân, tuy nhiên khinh mạn, nhưng hữu lực, còn có sức sống!
Hà Đại Đảm ngẩng đầu, mượn bên cạnh ngọn đèn, rõ ràng nhìn thấy Sở Thiên chậm rãi đã đi tới, nụ cười trên mặt như trước phiêu dật lạnh nhạt, đó là phó vĩnh viễn không nhận thua thần sắc, Hà Đại Đảm bỗng nhiên trở nên bắt đầu vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy Sở Thiên hắn đều tâm tình rất sung sướng, hắn thậm chí ảo tưởng Sở Thiên đúng hắn nhi tử, một cái có tiền đồ lại chịu tiến tới người trẻ tuổi luôn dễ dàng làm cho người ta tự đáy lòng tán thưởng.
“Sở Thiên, sao ngươi lại tới đây?” Hà Ngạo Vi hoan khoái chạy tới, trên mặt cố gắng hết sức mang theo ôn nhu cùng mừng rỡ.
Hà Đại Đảm tái sinh ra cái ý niệm trong đầu: Con gái đã trưởng thành!
Sở Thiên nhìn thấy Hà Ngạo Vi, ánh mắt lại nhẹ nhàng ngây người, đêm nay Hà Ngạo Vi, xinh đẹp như hoa mai, như hoa mai giống nhau kiên nghị, ôn nhu, thuần túy tươi đẹp, làm cho người ta sợ hãi thán phục.
Hắn hôm nay hoàn toàn tố nhan, ăn mặc một thân thuần trắng sắc liên thể ăn mặc, trên lưng buộc lên nhất cây tươi sáng rõ nét màu đỏ dây lưng, càng thêm sấn ra hắn chân đều đặn đẹp thon dài, với hấp dẫn vô số nam nhân tham lam ánh mắt.
Hắn tia không dài cũng không ngắn, bên trái dùng kẹp kẹp lên, bên phải lại mặc cho nó nhộn nhạo, liền phảng phất dương liễu trong gió chập chờn.
Hắn tia hãy cùng nụ cười của nàng giống nhau làm cho người vui vẻ thoải mái, chủ yếu nhất một điểm, đúng hắn làm cho nhập cảm thấy rất thoải mái.
Sở Thiên thu hồi ngây người ánh mắt, rất thành thật khen: “Ngươi, hôm nay rất mỹ lệ!”
Đổi thành ngày xưa, Hà Ngạo Vi nghe được Sở Thiên lời mà nói..., đã sớm nhào tới, nhưng Hà Đại Đảm đứng ở bên cạnh, chỉ có cố gắng bình phục tâm tình, mềm mại cười khẽ, nói: “Cảm ơn Thiếu soái khích lệ! Đây là ngươi lần chân thành ca ngợi đâu.”
Hà Đại Đảm nhìn thấy Sở Thiên cùng Hà Ngạo Vi đứng ở hoa mai bên cạnh, cảm giác đó là duy mỹ đến cực điểm hình ảnh, thầm nghĩ: Nếu như Sở Thiên có thể trở thành Hà gia con rể nên có bao nhiêu tốt, Hà gia liền vĩnh viễn không bị thua rơi xuống! Đáng tiếc, hiện tại toàn bộ kinh thành quan lại quyền quý cũng biết, Sở Thiên hội Tô gia nửa cái nhi tử.
Sở Thiên cùng Hà Ngạo Vi hàn huyên xong, liền hướng Hà Đại Đảm đi tới.
Hà Đại Đảm chờ Sở Thiên đi đến trước mặt, mở miệng trước nói chuyện: “Thiếu soái đêm nay làm sao sẽ như thế có rảnh đâu này? Ngày mai thế nhưng là tốt thời gian, quyết chiến định càn khôn, Soái quân ở kinh thành địa vị hoàn toàn củng cố, về sau còn có ai có thể ngăn cản Thiếu soái mũi nhọn?”
“Soái quân lớn hơn nữa, cũng không hơn được nữa thiên triều. Sở Thiên lại ngưu, cũng ngưu bất quá trung ương.” Sở Thiên mỉm cười, ngữ khí bình tĩnh đáp: “Soái quân thủy chung đều là đảng chỉ huy súng, Sở Thiên thủy chung đều là đảng đi quân cờ!”
Hà Đại Đảm trong mắt toát ra vẻ tán thành, ngăn không được vỗ vỗ Sở Thiên bả vai, nói: “Hiện tại ta mới hiểu được, Trung Nam Hải các lão đầu làm sao sẽ âm thầm đến đỡ Soái quân, ngoại trừ Thiếu soái thông minh qua người, là trọng yếu hơn đúng Thiếu soái hiểu được bày chính vị đưa.”
Sở Thiên vô kinh vô hỉ, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Cảm ơn Hà thúc thúc khích lệ!”
Hà Đại Đảm lại bẻ cành khô, mỉm cười nói: “Ngày mai về sau, Thiếu soái mờ mờ ảo ảo đúng Bắc Phương hắc đạo bá chủ!”
Sở Thiên thật dài thở dài, nhàn nhạt nói: “Hà thúc thúc, ngươi đây là cười ta đâu rồi, ngày mai cuộc chiến, không ngã tiếp theo người, thắng bại liền không cách nào xác định, huống chi Soái quân chính là thắng, cũng không nhất định có thể nuốt vào thành quả chiến đấu.”
Hà Đại Đảm cúi người nhặt lên rơi xuống hoa mai, thở dài nói: “Nước chảy thành sông, gió thổi hoa rơi!”
Sở Thiên gật gật đầu, trực tiếp một chút minh ý đồ đến: “Cho nên, Sở Thiên đều muốn cùng Hà thúc thúc mượn binh!”
Hà Đại Đảm cười đến rất tự nhiên, lại đình chỉ rất đột nhiên.
Cái kia như ngày mùa hè mặt trời thiêu đốt giống như con mắt, đột nhiên lộ ra một cổ như đao phong giống như hào quang.
Tàn thu gió lạnh, tại hoa mai ở bên trong bồi hồi.
Phượng Hoàng Sơn, truyền thuyết đúng phượng hoàng nghỉ lại chi địa, tọa lạc ở kinh thành ngoại ô phía bắc, ngọn núi chính độ cao so với mặt biển tám trăm tám mươi mét, là kinh thành cảnh nội ngọn núi cao nhất, Trường Thành lúc này nhảy lên mà qua, tạo thành Kim Long bay vút lên, thải phượng nhảy múa đặc biệt cảnh quan.
Nếu như leo lên ngọn núi cao nhất nhìn về nơi xa: Bạch Dương sơn, Công Kê sơn đều ở dưới chân, thật sự là “Quần phong bày ra, coi như con cháu”. Bao quát Trường Thành trong ngoài, ngân sóng lòe lòe phiêu đai lưng ngọc, đồng ruộng khai mở bình phong, hoa cỏ cây cối tung hoành trăm dặm, bề ngoài khói điểm một chút, vừa xem hiểu ngay.
Truyền thuyết Minh triều có vị tướng lãnh lúc này trú binh, ở kinh thành rơi vào tay giặc về sau vẫn như cũ không chịu đầu hàng, về sau cùng Thanh binh đại chiến mà chết, ngày xưa cổ chiến trường mặc dù đã trở thành lịch sử, thế nhưng đao thương đụng nhau chi âm vang, người ngưỡng ngựa hí chi mãnh liệt, phảng phất còn đang người kinh thành đám bọn họ tâm trí quanh quẩn.
Nhưng hôm nay nhất định không có quá nhiều người tới đây nhớ lại.
Tuy nhiên kinh thành không ít quan lại quyền quý biết rõ hôm nay quyết chiến, nhưng tổng lý cùng Tô lão gia tử chờ cao tầng với tư cách công chứng viên, cho nên không người nào dám chạy đến Phượng Hoàng Sơn đỉnh tham gia náo nhiệt, quan sát kinh thành hai đại hắc bang đỉnh phong quyết chiến, chỉ có thể ở kinh thành hào đánh bạc chi địa, cùng đợi quyết chiến kết quả, cùng đợi tiền của mình đúng bị tiêu diệt hay là món lợi kếch sù.
Trong đó người cao hứng nhất đương là Đường Thiên Ngạo, suốt thu ba cái ức, cho hắn mà nói, ba cái ức tiến vào túi vẻn vẹn đúng phút, thiên hạ tầm đó có ai kiếm tiền độ có thể bì kịp được ăn chơi thiếu gia chính mình đâu này?
Đường Thiên Ngạo đương nhiên không có hai mươi mốt trăm triệu vốn đánh bạc, bởi vì hắn không có nghĩ qua Sở Thiên có thể thắng.
Phượng Hoàng Sơn đỉnh, có khối hình thành đất trống, giữa đất trống đang lúc có khỏa trời xanh đại thụ, dưới đại thụ, lá cây buồn thiu.
Trước đạt tới đúng Sở Thiên bọn hắn, đạp vào Phượng Hoàng Sơn đỉnh thời điểm, toàn bộ đỉnh núi còn không có bất kỳ người nào, Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, tất cả mọi người tại lục giác ngoài đình trước mặt tảng đá ghế ngồi xuống, liền trên ghế bay xuống lá cây đều không có phủi nhẹ.
Lục giác đình vị trí là lưu cho Tô lão bọn hắn đấy!
Trời xanh dưới đại thụ đất trống, thì là Thiên Dưỡng Sinh cùng Liễu Xuyên Phong huyết chiến chi địa.