Pháo hoa nổ sáng rực cả bầu trời vừa chập choạng tối.
Vẻ đẹp khói lửa ấy thu hút mọi người, đám bang chúng hội Hắc Long cũng quên cả tấn công, mải mê ngắm nhìn bầu trời.
Chu Triệu Sâm hơi ngạc nhiên, mở cửa xe bước ra, nhìn ánh pháo hoa đang tan dần, lẩm bẩm:
- Đỉnh Phượng Hoàng khói lửa thế này? Sở Thiên muốn làm cái gì đây?
Kiều Ngũ lại càng thấy bất an hơn, gã chợt nhớ đến cách cầu viện bằng lửa thời cổ đại, hạ giọng nói nhỏ với bọn Kiều Ấn:
- Tranh thủ thời gian này mà rút lui đi, linh cảm của cha rất tốt, từ khi bước vào giang hồ đến nay, Sở Thiên chưa từng thua ai cả.
Kiều Ấn nhìn Dương Phi Dương gật gật đầu.
Có lẽ Chu Triệu Sâm không nghe thấy những lời Kiều Ngũ nói, nói với tay sai bên cạnh:
- Ra lệnh cho bọn chúng, nhanh dừng tấn công, rút lui.
Bang chúng hội Hắc Long gật đầu, tuân lệnh rời đi.
Chu Triệu Sâm vừa bước vào xe bỗng cảm thấy mặt đất khẽ rung chuyển. Bọn Kiều Ngũ ở trên xe cũng cảm nhận được điều đó, cứ nghĩ là động đất, vội vàng bước xuống xe, xem xét khắp bốn phía, không thấy dấu hiệu gì lạ cả.
Mặt đất lại rung lên, Kiều Ngũ nghe đươc tiếng ‘đát đát đát’ vang lên, ai cũng thấy vô cùng hoảng hốt.
- Hình như là tiếng bánh xe áp xuống đường.
Kiều Ngũ hiểu biết rộng, ánh mắt nghiêm trọng, vểnh tai nghe lại:
- Hai mươi năm trước, tôi đã từng nghe thấy ở quảng trường của kinh thành.
Kiều Ấn không hiểu lắm liền hỏi lại:
- Bánh xe áp xuống đường?
Trước sự kinh ngạc của bọn Chu Triệu Sâm, mặt Dương Phi Dương bỗng biến sắc, ở chỗ quẹo cách đó mấy trăm mét có mấy con quái vật khổng lồ. Định thần nhìn kỹ lại, sắc mặt trở lên trắng bệch sợ hãi, hét lên:
- Xe tăng!
Đúng là xe tăng!
Không khí vô cùng căng thẳng.
Dương Phi Dương dứt lời chỉ nghe được tiếng ‘Rầm, rầm, rầm’ vang lên liên tục.
Ba quả đạn pháo vạch lên ba đường vòng cung thật hoàn hảo rồi rơi xuống hướng sườn núi Phượng Hoàng, mặt đất dưới chân bọn Chu Triệu Sâm lại rung lên một lần nữa.
Ba quả đạn pháo bay qua, chuẩn bị rơi trúng đám bang chúng hội Hắc Long, không chỉ sẽ cướp đi nhiều mạng người, mà còn làm tan rã ý chí chiến đấu của bọn chúng, bọn bang chúng hội Hắc Long chỉ biết chém giết, tưởng chừng những thứ này chỉ có thể thấy được trên TV, tất cả đều sững sờ, luống cuống rồi bỏ chạy toán loạn.
‘Rầm rầm rầm’. Lại là ba quả pháo đạn nữa.
Bang chúng hội Hắc Long bị đạn pháo tán công chỉ còn biết gào thét, vứt bỏ vũ khí mà chạy từ phía, quên luôn cả đám người Trung Nam Hải trên đỉnh núi, nhanh chóng chạy lên đỉnh giữ mạng.
Vệ sĩ Trung Nam Hải đương nhiên là không cho bọn chúng xông lên. Lúc trước chưa có quân cứu viện thì cần tiết kiệm đạn, giờ đã có sự giúp đỡ của quân đội rồi nên đua nhau bắn, mỗi viên đạn đều trúng một mạng người.
Bọn Tô gia lão ngồi dựa vào đình Lục nghỉ ngơi, tán gẫu chuyện trên trời dưới đất, vờ như không nghe thấy âm thanh của hỏa lực ngoài kia.
Sở Thiên quỳ một gối xuống cạnh Thiên Dưỡng Sinh, lấy bông bịt lỗ tai anh ta lại, hắn biết rõ Hà Đại Đảm xuất binh. Tuy nhi rõ Hật không ngờ lại điều động cả xe tếny nhi rõế nên đỉnh Phượng Hoàng ầm ầm không ngớt, đất rung núi chuyển.
Ba chiếc xe tăng bắn không ngừng, Hà Đại Đảm ngồi bên trong chiếc xe jeep, sắc mặt ngưng trọng, thở dài nhẹ nhõm:
- Sở Thiên, tiền đồ của người cam đảm nhất cũng là người lãnh đạo đều đã thuộc về cậu rồi, cuộc chiến này không cần đấu nữa rồi.
Hà Hãn Dũng ngồi bên cạnh chấn động, giữ chặt ống tay Hà Đại Đảm nói:
- Cha, chẳng lẽ Thiếu soái lừa gạt người? Bọn Tổng lý đâu có đến?
Hà Đại Đảm lắc đầu, lo lắng:
- Sở Thiên làm việc có chừng mực, lại có lão Vương ngầm đồng ý, chỉ sợ Tổng lý không đồng ý. Sở Thiên xuất phát từ nhu cầu cứu viện mà đốt pháo hoa, đó là việc khá nghiêm trọng, dù cho có Tổng lý giải vây thì cha cũng khó tránh được chịu phạt.
Hà Hãn Dũng bỗng nhiên sực nhớ ra gì đó, tươi cưới nói:
- Cha cứ yên tâm, Thiếu soái đã có sắp xếp cả rồi, đợi chút nữa con sẽ dẫn binh đi tiêu diệt hội Hắc Long, sau đó sẽ lên núi đón Tổng lý, nếu như Tổng lý thật sự không đồng ý thì binh sĩ coi như đang diễn tập cho các cuộc xung đột biên giới vậy.
Hà Đại Đảm sững sờ, sau đó cười phá lên khen:
- Không thể tin được Sở Thiên lại tài trí như vậy, ngay cả việc diễn tập quân đội mà còn nghĩ ra được, bọn Tổng lý chỉ là một lũ dốt nát, sao có thể nhận ra là đang bị xỏ mũi. Tuy nhiên đó không phải là việc quan trọng, quan trọng là phải nghĩ ra cái cớ hợp lý để bọn họ không sinh nghi.
Hà Hãn Dũng mỉm cười gật đầu, trong lòng hậm hực vì đến chuyện này mà Sở Thiên cũng không bàn bạc với cha mình, khiến cho ông phải lo lắng.
Điều này Hà Hãn Dũng cũng không ngờ đến, Sở Thiên cho rằng Hà Đại Đảm là người thông minh vậy mà cái cớ đơn giản như vậy cũng không nghĩ đến. Nhưng Sở Thiên cũng thật không ngờ con người ấy lại đề cao việc xuất binh đến vậy, suy nghĩ thật khó lường.
Ba chiếc xe tăng bắn liên tục vài chục phát, đã tiêu diệt xong nửa số quân lính. Đại đội trưởng Tôn chạy đến, cúi chào Hà Hãn Dũng, cung kính báo cáo:
- Báo cáo doanh trưởng, pháo kích đã hoàn tất, xin cho chỉ thị tiếp theo!
Hà Hãn Dũng mở cửa xe đi xuống, chỉnh lại quân phục nghiêm trang hô:
- Toàn bộ doanh trại công kích, phải tiêu diệt toàn bộ phần tử khủng bố chạy trốn, dùng uy quyền quân đội mà thực hiện! Đồng thời đánh điện cho Trung đội trưởng Hà, Trung đội trưởng Vạn ở bên biên giới đường sắt, bất cứ là kẻ nào cũng không được cho qua, nếu như chúng dám chống đối thì xử lý tại chỗ.
Đại đội trưởng Tôn đáp lại:
- Vâng!
Rồi lập tức đi thi hành nhiệm vụ.
Đại đội trưởng Tôn không dám ngẩng mặt lên nhìn Hà Đại Đảm. Anh ta là một người thông minh, biết rõ việc nên hay không nên làm, cũng biết rõ tình hình thế sự.
Đại đội trưởng Tôn nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh. Bốn trăm binh sĩ oai hùng như mãnh hổ rời khỏi vị trí, mang vũ khí đi quanh đỉnh Phượng Hoàng.
Từ khi bị trận địa xe tăng mai phục, bọn Chu Triệu Sâm biết rõ kết cục sẽ thất bại, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu, chui vào xe bỏ chạy. Bọn chúng biết dù thế nào cũng sẽ bị hành quyết tại chỗ. Lúc này Chu Triệu Sâm mới hiểu được Sở Thiên không phải là tên tiểu tử lông bông, là mình quá khinh địch.
Kiều Ngũ khẽ thở dài, dáng bộ giống như lão Tưởng khi nhìn thấy sự thống khổ của người dân Đại Lục vậy.
Dương Phi Dương im lặng không nói lời nào, trong lòng bộn bề lo lắng, thật không ngờ Sỏ Thiên lại nguy hiểm đến vậy, chỉ một đòn phản công đã giành được thắng lợi, cái này không phải là may mắn của hắn, mà đó là thực lực! Cô không buồn vì Chu Triệu Sâm, mà lo lắng cho chính tương lai lão đại của mình, sớm muộn gì Sở Thiên cũng sẽ gặp họ, không biết đến lúc đó sẽ thế nào? Cô không thể tưởng tượng nổi.
Chiếc xe nhanh chóng dời khỏi núi, nhưng vừa đến giao lộ đã gặp hơn mười người lính canh giữ con đường duy nhất ra khỏi kinh thành. Mặt Chu Triệu Sâm biến sắc, ra lệnh cho các lái xe của hội Hắc Long hội:
- Tiến lên!
Bọn chúng rất bất ngờ nhưng cũng kịp thời phản ứng, đạp thật mạnh chân ga đam thẳng vào cánh cổng không khóa ở cách đó không xa.
Binh sĩ thấy chiếc xe lao tới, vội vàng đập vào đầu xe đế nó dừng lại, không ngờ chiếc xe vẫn lao thẳng, họ vội vàng tránh sang một bên. Đến khi đủ tỉnh táo định thần lại thì chiếc xe đã thoát khỏi cửa khẩu rồi. Các binh sĩ ai cũng tự trách mình nhưng đành chịu, dù sao họ cũng đã cố gắng thực hiện mệnh lệnh rồi.
Lúc này phụ trách trung đội tác chiến mới cất giọng mắng:
- Con mẹ nó, các xe từ thời nào rồi, chậm thêm nửa phút nữa thôi ta sẽ cho chúng biết tay.
Lập tức quay sang phía binh sĩ hô to:
- Lên đạn tất cả súng cho ta, bất kỳ xe nào dám vượt qua, xử lý ngay tại chỗ!
Toàn bộ ba mươi tên lính hô vang:
- Vâng!
Bọn Chu Triệu Sâm vượt qua được cửa khẩu, đua nhau thở dốc, Chu Triệu Sâm bỗng nhớ ra mắng:
- Hỗn láo, sao ngươi dám xông vào kinh thành, phải đi hướng khác chứ. Giờ ở trong kinh thành, chưa đến nửa đêm cũng sẽ bị tìm ra thôi!
Tên bang chúng hội Hắc Long biện minh:
- Hội trưởng đâu có nói là ra khỏi kinh thành?
Chu Triệu Sâm muốn cho gã một trận nhưng lại nhịn, bây giờ không phải là thời điểm trách cứ liền hô lên:
- Tất cả tiến vào kinh thành, phải tìm chỗ mà trốn, nếu không khi bọn Sở Thiên quay lại thì chúng ta khó mà giữ nổi tính mạng.
Dương Phi Dương cười cười thầm nghĩ: Khó giữ được tính mạng là anh, không phải chúng tôi!
Khói bụi mù mịt khắp đỉnh Phượng Hoàng.
Bầu trời đã về đêm, cách xa mười mét đã không nhìn thấy gì. Trận chiến cũng đã kết thúc.
Vệ sĩ Trung Nam Hải cũng tiêu diệt được hơn hai trăm trong số mấy ngàn tên lính của hội Hắc Long, bị xe tăng đuổi giết cũng khoảng hơn năm trăm. Bỏ chạy bốn phía hoặc là chết do phản kích binh lính cũng khoảng hai nghìn tên, còn hơn ba nghìn tên tự động vứt bỏ vũ khí đầu hàng, bị binh lính phía dưới uy hiếp nên không che giấu được hoảng sợ.
Hà Hãn Dũng tìm trong số các binh sĩ trên đỉnh núi, nhanh chóng thấy Hoa Cơ Vĩ vẫn bình yên vô sự, vội cung kính:
- Tổng lý, Tô lão gia! Các ngài không có chuyện gì chứ? Các chiến sĩ hôm nay diễn tập ở đây, thấy dàn trận súng pháo, nghĩ rằng do các phần tử chống phá tập kích quân đội nên bất đắc dĩ phải phản kích tự vệ!
Vương Hoa Hoa đưa mắt nhìn Sở Thiên. Sở Thiên hiểu ý vội bước lên hai bước nói với bọn Hoa Cơ Vĩ:
- Tổng lý, lão gia! Vị này là Hà Hãn Dũng, con trai cả của nhà họ Hà!
Vương Hoa Hoa không giới thiệu Hà Đại Đảm, bất luận thế nào thì ông ta cũng đoán ra, tránh để Hoa Cơ Vĩ nghi ngờ là được.
Hoa Cơ Vĩ nhìn Hà Hãn Dũng, lại nhìn sang Sở Thiên, hỏi một câu:
- Buổi diễn tập quân sự này diễn ra thật dúng lúc, tự vệ lại càng là việc đúng đắn, hãy thay ta gửi lời hỏi thăm đến cha cậu, ông ấy là người trung thành với đảng, trước đây, bây giờ và hy vọng tương lai cũng thế!
Hà Hãn Dũng vốn là người thông minh, đoán được ra thái độ của Hoa Cơ Vĩ, trong lòng rất yên tâm, khi nghe đến những lời sau thì lo lắng vô cùng, điều này có nghĩa là con đường công danh sau này của cha mình còn không ít khó khắn, mà tất cả lại đều do Sở Thiên quyết định, không thể bỏ qua hắn được.
Hoa Cơ Vĩ mỉm cười nhìn Chu Long Kiểm, tiếp tục nói:
- Bộ trưởng Chu, công việc của nhà nước sao có thể nói trước được.
Rồi lập tức đưa mắt nhìn Sở Thiên nói:
- Trên bước đường công danh, Sở Thiên, cậu cũng cần có giới hạn thôi!
Sở Thiên và Chu Long Kiểm đều vô cùng vui mừng, cung kính gật đầu.
Hoa Cơ Vĩ chăm chú nhìn Tô lão gia, rồi hai người đi lên đỉnh núi, khi sắp đến biên giới, Hoa Cơ Vĩ quay đầu hô to:
- Ba ngày sau tôi mới quay về kinh thành, hòa thuận và đoàn kết, đừng có chém giết nữa!
Ai cũng biết rõ những lời này là Hoa Cơ Vĩ nói với Sở Thiên và Chu Long Kiểm. Trong vòng ba ngày phải tẩy sạch hoàn thành, thu phục, khôi phục trật tự mọi việc. Nhưng trong lời đó còn có ý: Trong vòng ba ngày, có chuyện gì xảy ra thì hãy tự chịu trách nhiệm.
Hoa Cơ Vĩ nói xong liền cùng Tô lão gia dưới sự hộ tống của vệ sĩ Trung Nam Hải xuống núi.
Trần Quýnh Minh và Vương Hoa Hoa cũng đi theo, nhưng Trần Quýnh Minh hoàn toàn yếu thế hơn Vương Hoa Hoa.
Chu Long Kiểm đến bên Sở Thiên nói nhỏ:
- Thiếu soái, đêm nay chúng ta hãy chia nhau hành động, hãy giữ liên lạc, cần phải san bằng hội Hắc Long, để xem Chu Triệu Sâm có tài đến mức nào! Dù gã có trốn ở đâu cũng phải tìm ra và tiêu diệt.
Khi nói những lời này, bỗng nhiên Chu Long Kiếm thấy bất an, nhưng lại không biết vì sao lại thế.
Sở Thiên gật đàu, mỉm cười một cách nham hiểm nói:
- Trong thời điểm này, tất cả các địa bàn do hội Hắc Long sở hữu có lẽ đã đổi chủ. Nếu có sự giúp đỡ của Bộ trưởng Chu sẽ tốt hơn.
Chu Long Kiểm sững sờ, lập tức giơ ngón tay cái lên khen:
- Thật là diệu kế! Quyết định vậy đi. Tôi xin cáo từ trước!
Chu Long Kiếm nói xong, vội vàng đuổi theo bọn Vương Hoa Hoa.
Hà Hãn Dũng đợi đến lúc những người quyền cao chức trọng đã rời khỏi mới đi đến bên Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, đại công cáo thành!
Sở Thiên mỉm cười, xoa xoa mũi:
- Anh Dũng, cuộc chiến hôm nay, kinh thành không ai còn dám xem nhẹ nhà họ Hà!
Hà Hãn Dũng cởi mở, ôm Sở Thiên nói:
- Mọi người đều cố gắng mà, cùng hưởng vinh hoa!
Sở Thiên gật gật đầu, chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi:
- Anh Dũng, việc xử lý đám tù binh tính thế nào?
Hà Hãn Dũng giật mình, vỗ mạnh vào đầu nói:
- Ôi, quên mất không hỏi Bộ trưởng Chu rồi, đương nhiên phải giao những người này cho ông ấy.
Sở Thiên cười thâm thúy nói:
- Chu Long Kiểm không cần đến chúng, tội tạo phản ắt mất đầu!
- Anh phải làm gì đây? Bọn tổng lý không có chỉ thị chính xác à?
Hà Hãn Dũng gãi đầu không hiểu, thì thào hỏi lại:
- Thiếu soái, nên làm gì bây giờ?
Sở Thiên suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bọn Tổng lý không có thái độ gì sao?
Rồi hạ giọng, ghé vào tai Hà hãn Dũng nói:
- Anh Dũng, tặng anh bốn chữ: nhiều người nhiều chuyện!
Sở Thiên nói xong, phất tay về hướng bọn Phong Vô Tình. Bọn họ lập tức dùng cáng nâng Thiên Dưỡng Sinh lên, đi từng bước ra khỏi khu núi đồi. Mọi người chăm chú đến mức quên cả bầu trời đang dần về đêm.
Hà Hãn Dũng đứng trên đỉnh núi, trầm tư suy nghĩ, Đại đội trưởng Tôn chạy đến, lần này không cúi chào mà bình tĩnh nhìn Hà Hãn Dũng. Hà Hãn Dũng bước qua phía Đại đội trưởng Tôn, ghé vào tai nói:
- Bắn chết!
Đại đội trưởng Tôn sững sờ, một lát mới phản ứng lại là phải đưa ba trăm tù binh ra mà đánh gục rồi rút súng ra, lia qua đám binh sĩ.
Bọn Sở Thiên vừa bước đến sườn núi, liền nghe thấy tiếng súng không ngừng, tiếng kêu tảm thiết không ngớt thì không nín được thở dài.
Giang hồ, đây chính là sự tàn khốc của giang hồ.
Ở kinh thành, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng người đi trên đường đều có cảm giác không được an toàn, xe cộ đi lại nhiều hơn và người đuổi giết thì không ngừng.
Một vài người thông minh đã sớm trốn trong nhà, cố gắng im lặng để không bị phát hiện ra. Đây chính là đêm kinh hoàng nhất ở kinh thành và chỉ ở trong nhà mới có thể an toàn được.
Phàm Gian nắm chặt cuốn sổ ghi chép trong tay khe khẽ thở dài.
Pháo hoa hào quang bắn ra bốn phía, sáng chói chói mắt.
Xinh đẹp khói lửa hấp dẫn tất cả mọi người ánh mắt, Hắc Long hội bang chúng tựa hồ quên trùng kích, ngẩng đầu đang nhìn bầu trời.
Chu Triệu Sâm hơi kinh ngạc, mở cửa xe, đi đến phía trước, nhìn qua dần dần tản đi pháo hoa, thì thào tự nói nói: “Phượng Hoàng Sơn đỉnh làm sao sẽ phóng khói lửa đâu này? Sở Thiên lại đang làm cái gì trò hề?”
Kiều Ngũ trong nội tâm nhưng là rung mạnh, hắn chợt nhớ tới cổ đại Phong Hỏa cứu viện, quay đầu lại hạ giọng, cùng Kiều Ấn bọn hắn nói: “Tìm cơ hội tranh thủ thời gian rút lui, ta có loại rất dự cảm bất hảo, Sở Thiên tiểu tử xuất đạo đến nay chưa bao giờ đã bị thua thiệt.”
Kiều Ấn cùng Dương Phi Dương lẫn nhau đối mặt vài lần, chăm chú gật đầu.
Chu Triệu Sâm tựa hồ không có nghe được Kiều Ngũ nói thầm, đối với phụ cận cảnh giới Hắc Long hội bang chúng nói: “Cho bọn hắn tín hiệu, gấp rút công kích!”
Hắc Long hội bang chúng gật gật đầu, lĩnh mệnh rời đi, Chu Triệu Sâm vừa định muốn tiến vào trong xe, bỗng nhiên cảm giác được mặt đất khẽ chấn động đứng lên, trên xe Kiều Ngũ bọn hắn cũng cảm nhận được, cho rằng địa chấn, bề bộn từ trên xe bước xuống, quay đầu bốn phía xem xét, nhưng không có hiện cái gì dị thường.
Mặt đất lại chấn động lên rồi, Kiều Ngũ lần này trả hết nợ tích nghe được ‘đát đát đát’ thanh âm, hết thảy mọi người trong nội tâm cũng không khỏi hoảng hốt.
“Hình như là bánh xích áp lộ thanh âm.” Kiều Ngũ lịch duyệt phong phú, ánh mắt ngưng trọng, vểnh tai kỹ càng biện nghe: “Hai mươi năm trước, ta ở kinh thành quảng trường nghe qua.”
Kiều Ấn không hiểu hỏi: “Bánh xích áp lộ?”
Liền tại Chu Triệu Sâm bọn hắn kinh ngạc chi tế, Dương Phi Dương tai mẫn mắt sắc, bỗng nhiên nhìn thấy mấy trăm mét quẹo vào chỗ ra mấy chiếc quái vật khổng lồ, định nhãn nhìn lại, say lòng người dung nhan lập tức trở nên trắng bệch sợ hãi, ngăn không được quát lên: “Tank!”
Đúng vậy, Tank! thức chủ chiến Tank!
Bá đạo khí thế, bất chiến đã khuất người!
Dương Phi Dương vừa dứt lời, chỉ nghe thấy ‘rầm rầm rầm’ ba tiếng liên tục vang lên, tam khối đạn pháo vạch lên xinh đẹp đường vòng cung hướng Phượng Hoàng Sơn eo rơi đi, Chu Triệu Sâm bọn hắn lòng bàn chân thổ địa lần nữa trở nên chấn động lên.
Tam khối đạn pháo rơi qua, chuẩn xác đập trúng trùng kích Hắc Long hội bang chúng, không chỉ có đã đoạt đi rất nhiều tánh mạng con người, còn tan rã của bọn hắn ý chí chiến đấu, những thứ này thói quen bang hội chém chém giết giết Hắc Long hội bang chúng, đột nhiên đụng phải trên TV mới có thể thấy hỏa lực công kích, tất cả đều sửng sốt, lập tức luống cuống, cuối cùng rối loạn.
“Oanh, oanh, oanh.” Lại là Tam Pháo đạn.
Hắc Long hội bang chúng bị pháo kích quỷ khóc thần gào, vứt bỏ binh khí trong tay chạy trốn tứ phía, có chút bang chúng thậm chí quên đỉnh núi có Trung Nam Hải bảo tiêu trăm trăm trúng đạn pháp, nhanh chân liền hướng đỉnh núi vọt tới, hai cái đùi leo núi độ không thua gì đất bằng chạy trốn.
Trung Nam Hải bảo tiêu đương nhiên sẽ không cho bọn hắn xông lên, trước kia không có cứu viện cho nên tỉnh lấy điểm quan trọng đạn, hiện tại đã có quân đội trợ giúp, lập tức bắn tỉa đứng lên, mỗi lần viên đạn đều chính xác muốn lấy mạng người ta.
Tô lão gia tử bọn hắn đã tựa ở lục giác đình nghỉ ngơi, đối với bầu trời đàm tiếu, lỗ tai tựa hồ nghe không thấy hỏa lực thanh âm.
Sở Thiên tức thì quỳ một gối xuống tại Thiên Dưỡng Sinh bên cạnh, dùng bông ngăn chặn lỗ tai của hắn, hắn biết rõ Hà Đại Đảm xảy ra binh, nhưng thật không ngờ vậy mà đến Tank đều xuất động, như vậy Phượng Hoàng Sơn ‘rầm rầm’ không ngớt, đất rung núi chuyển.
Ba chiếc Tank không ngừng bắn đạn pháo, Hà Đại Đảm ngồi ở đằng sau xe jeep bên trong, sắc mặt dị thường ngưng trọng, nhẹ nhàng thở dài: “Sở Thiên, người can đảm tiền đồ cùng đầu người liền tất cả đều giao cho ngươi rồi, trận chiến này không cầu có công, nhưng cầu không qua.”
Bên người Hà Hãn Dũng chấn động, giữ chặt Hà Đại Đảm ống tay áo nói: “Phụ thân, chẳng lẽ Thiếu soái lừa gạt ngươi? Tổng lý bọn hắn không có tới?”
Hà Đại Đảm khẽ lắc đầu, ngăn không được sầu lo, nói: “Sở Thiên làm việc có chừng mực, huống chi có Vương lão ngầm đồng ý, nhưng chỉ sợ tổng lý không có đồng ý, Sở Thiên xuất phát từ cứu giá cần, đốt lên tiến công pháo hoa, chuyện kia liền nghiêm trọng, dù cho là tổng lý giải vây, ta cũng khó trốn tự tiện điều binh chịu tội a...”
Hà Hãn Dũng bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, lập tức trên mặt lộ ra dáng tươi cười, nói: “Phụ thân yên tâm, Thiếu soái đã có chỗ an bài, đợi chút nữa ta sẽ dẫn binh tự mình tiêu diệt Hắc Long hội bang chúng, sau đó lên núi nghênh đón tổng lý, nếu như tổng lý thật không có đồng ý, Hãn Dũng cũng có thể dùng lúc này diễn tập đến qua loa tắc trách, phụ thân tức thì làm hoà hoãn khu vực.”
Hà Đại Đảm sửng sốt, sau đó cởi mở cười rộ lên, khen: “Không thể tưởng được Sở Thiên như thế giảo hoạt, liền diễn tập đều bị hắn lấy ra dùng, chẳng qua là tổng lý bọn hắn cũng không phải ngu xuẩn chi nhân, tự nhiên nhìn ra được ngươi đang ở đây nói dối, nhưng những thứ này đều không trọng yếu, quan trọng là... Cho tổng lý bọn hắn phù hợp lấy cớ.”
Hà Hãn Dũng mỉm cười gật đầu, trong nội tâm lại buồn bực Sở Thiên như thế nào không có nói cho phụ thân a..., lại để cho hắn lo lắng.
Hà Hãn Dũng như thế nào cũng thật không ngờ, Sở Thiên cho rằng Hà Đại Đảm trí lực không đến nổi ngay cả lấy cớ này thậm chí nghĩ không đến, cho nên không để ý đến, nhưng Sở Thiên cũng thật không ngờ, Hà Đại Đảm tâm tư chìm tại có nên hay không xuất binh vấn đề lên, hoàn toàn không có thay đổi tư duy.
Ba chiếc Tank liên tục oanh vài chục cái, nửa số đếm sau khi đánh xong, tôn liền dài chạy tới, đối với Hà Hãn Dũng cúi chào, tuyệt đối cung kính hô: “Báo cáo doanh trưởng, pháo kích hoàn tất, xin chỉ thị!”
Hà Hãn Dũng mở cửa xe, đi xuống, suốt quân trang, mang trên mặt uy nghiêm, hô: “Toàn bộ doanh công kích, cần phải đem chạy trốn tứ phía phần tử khủng bố toàn bộ đánh chết, dùng cường tráng quân uy!” Lập tức bổ sung: “Đánh điện thông báo gì trung đội trưởng, vạn trung đội trưởng, hiện tại, hai bên phong cảnh sát đường sắt giới, bất luận kẻ nào không được ra vào thông đạo, như dám trùng kích người, ngay tại chỗ hành quyết.”
Tôn Đại đội trưởng lớn tiếng đáp lại nói: “Vâng!” Lập tức chạy ra.
Tôn Đại đội trưởng từ đầu đến cuối đều không có xem Hà Đại Đảm, như là hoàn toàn không nhìn thấy Hà Đại Đảm người này, hắn là người thông minh, biết rõ sự tình gì phải biết, cũng biết sự tình gì không thể loạn hỏi.
Tôn Đại đội trưởng rất nhanh sẽ đem mệnh lệnh truyền đạt đi ra ngoài, binh sĩ tựa như rời núi Mãnh Hổ, nắm tiến vào vũ khí hướng Phượng Hoàng Sơn vây đi.
Chu Triệu Sâm bọn hắn từ lúc Tank đánh thời điểm, đã biết rõ hôm nay sự tình tất bại, sắc mặt trắng bệch ngoài, tiến vào xe con hướng sơn khẩu chạy đi, bọn hắn biết rõ, dù là lại ngây ngốc một lát, đều bị ngay tại chỗ hành quyết, Chu Triệu Sâm hiện tại mới hiểu được, Sở Thiên cũng không phải cái hết sức lông bông tiểu tử, là mình quá khinh địch rồi.
Kiều Ngũ đáy lòng thật dài thở dài, tựa như lão Tưởng lúc trước nhìn lại đại lục giống như thống khổ.
Dương Phi Dương trầm mặc không nói, đáy lòng lại dời sông lấp biển, không chút nào xem trọng Sở Thiên luôn có thể tại nguy hiểm chi tế, quay giáo một kích lấy được thắng lợi, cái này không chỉ là vận khí của hắn, hơn nữa là thực lực! Hắn không phải vì Chu Triệu Sâm thống khổ, mà là thay chủ tử của mình lo lắng, tương lai, Sở Thiên sớm muộn gặp mặt chống lại nhà mình chủ tử, đến lúc đó sẽ là bộ dáng thế nào đâu này? Hắn không dám tưởng tượng rồi.
Gia trưởng xe con nhanh chóng hướng sơn khẩu phóng đi, mới vừa tới đến giao lộ, liền gặp được hơn mười tên lính đang lôi kéo cảnh giới tuyến, trấn giữ lấy đi thông kinh thành cùng thoát đi kinh thành yếu đạo, Chu Triệu Sâm sắc mặt biến đổi lớn, hướng lái xe Hắc Long hội bang chúng hô: “Tiến lên!”
Hắc Long hội bang chúng có chút sững sờ, lập tức kịp phản ứng, đem chân ga đạp tới cùng, trực tiếp hướng cách đó không xa còn không có kéo tốt cửa khẩu phóng đi.
Binh sĩ nhìn thấy có xe tới đây, bề bộn đập vào dùng tay ra hiệu khiến nó dừng lại, ai biết xe con trực tiếp hướng bọn hắn xông lại, nghiêm chỉnh huấn luyện bọn hắn bề bộn trốn đến bên cạnh, chờ kịp phản ứng thời điểm, xe con đã xông qua cửa khẩu trốn, các binh sĩ trong nội tâm đều thầm mắng không thôi, nhưng là bất đắc dĩ, dù sao còn không có nhận được cảnh giới mệnh lệnh.
Lúc này, phụ trách gì trung đội trưởng tác chiến lời nói cơ vang lên, tiếp nghe được mệnh lệnh về sau, hận mắng: “???? Đấy, cái kia xe con chính là đời trước lên cao hương, chậm thêm nửa phút, lão tử liền Đột Đột bọn hắn!” Lập tức hướng binh sĩ hô: “Súng toàn bộ lên cho ta đạn, bất quá xe dám vượt qua ải tạp, ngay tại chỗ hành quyết!”
tên lính cùng kêu lên đáp: “Vâng!”
Chu Triệu Sâm bọn hắn xông qua cửa khẩu, vừa mới thở dốc một hơi, Chu Triệu Sâm bỗng nhiên ý thức được cái gì, mắng: “Khốn khiếp, ngươi như thế nào còn đem xe lái vào kinh thành a..., có lẽ xông mặt khác phương hướng, hiện tại tiến vào kinh thành, không cần nửa đêm cũng sẽ bị người tìm ra!”
Lái xe Hắc Long hội bang chúng biện giải cho mình nói: “Ngươi lại không nói ra kinh thành a...!”
Chu Triệu Sâm đều muốn làm, nhưng suy nghĩ một lát vẫn còn nhịn, bây giờ không phải là trách cứ thời điểm, hô: “Toàn bộ tiến vào kinh thành, muốn tìm một chỗ tranh thủ thời gian trốn đi, nếu không Sở Thiên bọn hắn trở lại kinh thành, chúng ta liền tánh mạng khó giữ được rồi.”
Dương Phi Dương không cho là đúng cười cười, trong nội tâm thầm nghĩ: Tánh mạng khó giữ được chính là ngươi, không phải ngươi cô???? Ta!
Phượng Hoàng Sơn, khói thuốc súng tràn ngập.
Bầu trời đã hoàn toàn âm u đứng lên, m ở trong đã không cách nào nhìn ra, chiến đấu cũng đã tiến vào quét trận khâu cuối cùng.
Mấy ngàn Hắc Long hội bang chúng chết ở Trung Nam Hải bảo tiêu trên tay không dưới người, bị Tank đuổi giết cũng có hơn năm trăm chúng, bốn phía loạn chạy thục mạng hoặc là phản kích chết ở binh sĩ họng súng phía dưới cũng có gần hai ngàn người, còn có hơn ba trăm người nhìn thấy đại thế đã mất, vứt bỏ vũ khí, ôm đầu đầu hàng, tại binh sĩ uy hiếp phía dưới, trên mặt không che dấu được hoảng sợ.
Hà Hãn Dũng rất nhanh theo binh sĩ trong đi lên đỉnh núi, nhìn thấy Hoa Cơ Vĩ bọn hắn đều bình yên vô sự, vội cung kính nói: “Tổng lý, Tô lão gia tử các ngươi đều không có chuyện gì chớ? Hãn Dũng hôm nay vừa vặn tại Phượng Hoàng Sơn tiến hành quân sự diễn tập, nhìn thấy tiếng súng từng trận, cho rằng loạn đảng phần tử vừa muốn tập kích quân đội, bất đắc dĩ chi tế, đành phải tự vệ phản kích!”
Vương Hoa Hoa hướng Sở Thiên nháy mắt ra dấu, Sở Thiên hiểu ý đạp vào hai bước, đối với Hoa Cơ Vĩ bọn hắn nói: “Tổng lý, lão gia tử, vị này chính là Hà Hãn Dũng, Hà gia Đại công tử!” Vương Hoa Hoa không có đem Hà Đại Đảm báo ra đến, vô luận như thế nào hắn đều muốn lưu tưởng tượng, miễn cho bị Hoa Cơ Vĩ nghi kỵ.
Hoa Cơ Vĩ nhìn xem Hà Hãn Dũng, lại nhìn xem Sở Thiên, một câu hai ý nghĩa mà cười cười nói: “Cái này quân sự diễn tập thật là đúng lúc, tự vệ phản kích càng là đắn đo đúng chỗ, Hãn Dũng, thay ta hướng phụ thân ngươi vấn an, hắn là đảng cùng quốc gia công thần, trước kia là, hiện tại cũng thế, hi vọng tương lai vẫn còn!”
Hà Hãn Dũng đúng người thông minh, tự nhiên nghe được ra Hoa Cơ Vĩ thái độ, trong nội tâm hoàn toàn trầm tĩnh lại, khi nghe đến khúc sau lời mà nói..., đã là được sủng ái mà lo sợ, kinh hỉ không kềm chế được, cái này cho thấy phụ thân con đường làm quan tương lai sẽ ít đi rất nhiều nhấp nhô, mà hết thảy này đều bái Sở Thiên ban tặng, không khỏi hướng Sở Thiên quăng đi cảm kích.
Hoa Cơ Vĩ mỉm cười, nhìn xem Chu Long Kiếm, tiếp tục mở miệng nói: “Chu bộ trưởng, nhà nước sự tình ngươi tự nhiên biết rõ như thế nào đi làm.” Lập tức đi đến Sở Thiên trước mặt, coi trọng vỗ vỗ Sở Thiên bả vai, nói: “Trên đường sự tình, Sở Thiên, ngươi cũng có thể có chừng mực!”
Sở Thiên cùng Chu Long Kiếm đều cố hết sức kềm chế hưng phấn thần sắc, cung kính gật đầu.
Hoa Cơ Vĩ hướng Tô lão gia tử nhìn chăm chú vài lần, hai người liền hướng đỉnh núi đường đi đi đến, nhanh đến biên giới thời điểm, Hoa Cơ Vĩ quay đầu hô: “Ba ngày sau đó, ta muốn hoàn toàn mới kinh thành, an định đoàn kết, không tiếp tục bất luận cái gì đại quy mô chém giết!”
Ai cũng minh bạch, đây là Hoa Cơ Vĩ cho Sở Thiên cùng Chu Long Kiếm giày vò thời gian, trong vòng ngày phải hoàn thành tẩy bài, thu phục, khôi phục trật tự mọi chuyện cần thiết, nhưng bên trong còn có tầng ý tứ: Trong vòng ngày, có thể tùy ý chịu.
Hoa Cơ Vĩ nói xong, cùng với Tô lão gia tử tại Trung Nam Hải bảo tiêu hộ tống phía dưới, hướng dưới núi đi đến.
Trần Quýnh Minh cùng Vương Hoa Hoa bọn hắn cũng đi theo, Trần Quýnh Minh khí thế hoàn toàn yếu hơn Vương Hoa Hoa.
Chu Long Kiếm đi đến Sở Thiên bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Thiếu soái, đêm nay chúng ta liền chia nhau hành động, giữ liên lạc, cần phải đem Hắc Long hội san bằng, đem Chu Triệu Sâm cầm lấy đi làm bạn bọn hắn anh linh! Vô luận hắn chạy đến đâu ở bên trong, đều muốn tiêu diệt hắn.”
Nói những lời này thời điểm, Chu Long Kiếm trong nội tâm không hiểu sinh ra bất an, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.
Sở Thiên gật gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười xấu xa, nói: “Hiện tại cái này thời khắc, Hắc Long hội tất cả địa bàn đều có lẽ đã đổi chủ, Sở Thiên còn hi vọng Chu bộ trưởng hỗ trợ ổn định ổn định.”
Chu Long Kiếm trên mặt sững sờ, lập tức giơ ngón tay cái lên, khen: “Thiếu soái thật sự là diệu kế an thiên hạ, bày mưu nghĩ kế, quyết chiến ở ngoài ngàn dặm, lão phu biết phải làm sao đấy, cáo từ trước!”
Chu Long Kiếm sau khi nói xong, nhanh hơn bộ pháp, vội vàng đuổi theo Vương Hoa Hoa bọn hắn.
Hà Hãn Dũng đợi được những thứ này quyền cao chức trọng lão đầu tất cả đều sau khi rời khỏi, mới đã đi tới, hướng Sở Thiên nói: “Thiếu soái, đại công cáo thành!”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi nói: “Dũng ca, hôm nay cuộc chiến, kinh thành không tiếp tục người dám xem nhẹ Hà gia!”
Hà Hãn Dũng cởi mở nở nụ cười, ôm Sở Thiên bả vai, nói: “Đại gia cộng đồng tiến bộ, cộng hưởng Vinh Hoa!”
Sở Thiên gật gật đầu, lập tức nhớ tới hỏi đến đề, nói: “Dũng ca, chuẩn bị xử lý như thế nào tù binh à?”
Hà Hãn Dũng sửng sốt, sau đó vỗ mạnh đầu nói: “Ôi, quên hỏi Chu bộ trưởng rồi, những người này dĩ nhiên là đúng giao cho hắn.”
Sở Thiên ý vị thâm trường cười cười, nhàn nhạt nói: “Chu Long Kiếm sẽ không cần bọn hắn đấy, bọn hắn tạo phản chính là mất đầu chi tội.”
“Ta đây phải làm gì? Tổng lý bọn hắn cũng không có rõ ràng chỉ thị a...” Hà Hãn Dũng không hiểu gãi đầu, thì thào tự nói hỏi lại: “Thiếu soái, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Sở Thiên có chút suy nghĩ, chậm rãi nói: “Tổng lý bọn hắn không có thái độ chính là thái độ a...!” Lập tức hạ giọng, cắn Hà Hãn Dũng lỗ tai nói: “Dũng ca, tiễn đưa ngươi bốn chữ: Nhiều người nhiều miệng!”
Sở Thiên sau khi nói xong, hướng Phong Vô Tình bọn hắn phất tay, Phong Vô Tình bọn hắn lập tức dùng giản dị cáng cứu thương nâng lên Thiên Dưỡng Sinh, từng bước một thời gian dần qua rời đi Phượng Hoàng Sơn đỉnh, mọi người thủy chung không quên mất ngăn cách thời gian chuyển vận chân khí duy trì Thiên Dưỡng Sinh khí mạch.
Hà Hãn Dũng đứng ở Phượng Hoàng Sơn đỉnh, suy nghĩ một lát, trong mắt dần hiện ra sát cơ, vỗ vỗ tay, tôn liền dài chạy tới, lần này không có cúi chào, mà là bình tĩnh nhìn qua Hà Hãn Dũng, Hà Hãn Dũng kéo qua tôn Đại đội trưởng, cắn lỗ tai của hắn nói: “Đập chết!”
Tôn Đại đội trưởng sửng sốt, lập tức mới phản ứng tới là phải đem hơn ba trăm tù binh toàn bộ đánh gục, vì vậy rút súng lục ra, chiêu qua binh sĩ.
Sở Thiên bọn hắn vừa mới đi đến sườn núi, lập tức nghe được đỉnh núi tiếng súng không ngừng, kêu thảm thiết không ngừng, trong nội tâm nhịn không được thở dài.
Giang hồ, cái này là tàn khốc sự thật giang hồ!
Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng.
Nhưng trên đường người đi đường đều cảm giác được không đúng, trên đường cỗ xe so về ngày xưa nhiều hơn, thỉnh thoảng còn không ngừng có người đuổi giết.
Một ít người thông minh đám bọn họ đã sớm trốn vào trong nhà, di truyền nhân tố cùng mẫn cảm chi địa đã sớm để cho bọn họ phân biệt ra, đêm nay kinh thành nhất định có chuyện lớn sinh, an toàn chi kế chính là dấu ở nhà.
Phàm Gian nắm giao dịch ghi chép, nhẹ nhàng thở dài.