Ánh nắng ấm áp, gió đông càng lúc càng mạnh dần.
Ba ngày sau trận quyết chiến, ở kinh thành tuyết càng rơi dày đặc.
Đại hàn khiến cho mọi thứ đóng băng, những vệt nước dưới mái hiên như hàm răng sói đáng sợ, chỉ chực rơi xuống đầu người ta.
Trong kinh thành, ai ai cũng sợ hãi. Để sinh hoạt trong thời tiết lạnh thấu xương thế này thật là khó khăn.
Trong kinh thành lúc này, toàn bộ các bang hội đều đã được bày trừ, không chỉ có hội Hắc Long mà tất cả các bang hội lớn nhỏ đều bị quân đội càn quét. Người trong xã hội đen nghe thấy mục tiêu của chính phủ, biết rõ chính phủ muốn xây dựng quân đội thật đẹp đẽ nên đua nhau thay đổi màu cờ, gia nhập quân đội.
Sở Thiên đương nhiên không để bọn chúng có cơ hội lợi dụng, nên tất cả những ai gia nhập quân đội đều không được phép hình thành thế lực, đồng thời để tổ Tinh Nguyệt để giám sát và điều khiển bọn quân mới, chỉ cần có suy nghĩ làm phản là sẽ hành quyết ngay lập tức.
Chu Long Kiếm cũng không nhàn hạ gì, một bản văn kiện của Đảng phát ra cục cảnh sát trong cả nước đều lấp tức gặp phải rất nhiều sự phản đối, hội Hắc Long trong mười tám tỉnh thành đều bị soi xét
Cùng lúc đó, Sở Thiên muốn phái người từ Thượng Hải thâm nhập vào hội Hắc Long để theo dõi hoạt động của bọn chúng.
Cho nên không đến ba ngày, đoàn quân mới đã làm chủ phương bắc, khống chế khắp vùng Chiết Giang, trở thành đối thủ của Đường Môn ở phía nam. Khi hội Hắc Long còn vững mạnh, khu vực phía nam của Đường Môn được chúng phân chia rõ ràng, ít khi xảy ra xung đột. bây giờ Sở Thiên quật khởi, làm cho Đường Môn bắt đầu cảm thấy bị uy hiếp.
Trong khi đó, kẻ tức giận nhất là Đường Thiên Ngạo của Đường môn. Trận chiên ở núi Phương Hoàng, Sở Thiên thắng lợi có nghĩa là Đường Môn phải trả mười bốn cọc tiền. Đừng nói là cậu ta không có nhiều tiền như vậy, mà có thì cũng không nỡ bỏ ra. Suy nghĩ một lát, gã quyết định chạy về phía nam, dù cho có bị quấy rồi thì vẫn bình tĩnh tinh tường. Nếu như không có chuyện gì xảy ra, thì các thế lực trong kinh thành cũng không dám chống lại Đường Môn. Tuy nhiên chỉ cần liên quan đến lợi ích, đặc biệt là món tiền lớn như vậy thì kể cả là Đường Môn sẽ không từ một thủ đoạn nào hết.
Dựa vào tình hình nguy hiểm lúc bấy giờ, Đường Thiên Ngạo đã suy nghĩ rất nhiều.
Suốt ba ngày, Đường Thiên Ngạo thay đổi ba địa điểm, đợi khi tuyết bắt đầu rơi nhiều liền cùng đám tùy tùng chạy vào sân bay trong kinh thành, chỉ cần đến được phía nam thì bọn chúng sẽ được an toàn.
Ngồi trên chiếc xe jeep có năm người, Đường Thiên Ngạo giậm mạnh chân ga. Chỉ mười phút sau đã đến sân bay, trong lòng không ngăn được vui sướng, tay phải còn vuốt ve chiếc thẻ vàng ngân hàng, bên trong là kí ức của ba cọc tiền lấy được.
Xe jeep dừng hẳn lại, Đường Thiên Ngạo nghiêng về phía trước, thiều chút nữa đập vào kính trước, đá ông lại xe nói:
- Quách Bát, muốn chết à? Lái xe như thế à? Bổn thiếu gia ta mà có chuyện gì thì ngươi chết không có chỗ chôn đâu.
Quách Bát không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, trên mặt đột nhiên vô cùng sợ hãi nói:
- Anh ta, anh ta, là anh ta!
Đường Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn, trong lòng cũng vô vùng khiếp sợ, sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tàn Đao mặc áo trắng đứng giữa đường, tuyết rơi trắng xóa đầu, một vài bông tuyết tan thành nước trên mặt anh ta. Trong khi trời lạnh như năng thì anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì, thậm chí so với băng tuyết anh ta còn lạnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt ‘Tàn Đao’ lạnh lùng vá sát khí, nói không một chút tình cảm nào:
- Tiền?
Đường Ngạo Thiền vốn là người can đảm nhưng trước mặt ‘Tàn Đao’ cũng không dám đắc ý, cùng bốn tên tùy tùng xuống xe, cười miễn cưỡng:
- Tôi đang đi tìm anh, Đường Môn sao có thể quên món nợ với anh được.
‘Tàn Đao’ vẫn lạnh như băng:
- Lấy ra đây!
Đường Thiên Ngạo như gặp phải khắc tinh, không thể nói dối được:
- Tôi sẽ chuyển khoản cho anh, anh nói cho tôi biết số tài khoản là được rồi, tôi đâu dám đem số tiền lớn ấy trong người chứ
- Không có tiền, ở lại.
Tàn Đao không cho phép Đường Tiên Ngạo mặc cả, lạnh lùng nói:
- Tiền đến, mày đi!
Quách Bát không nhịn được nữa, chỉ vào ‘Tàn Đao mắng:
- Tiên sư mày, khinh người quá đấy, đến thiếu gia ta mà ngươi còn không tin à? Đã bảo là về đến Đường môn sẽ chuyển khoản cho mày rồi, còn muốn lên mặt với thiếu gia, chán sống à?
‘Tàn Đao’ toàn thân rung lên, lôi đao ra, gầm gừ:
- Ở lại!
Bọn Quách Bát nhao nhao lên giận dữ, quay lại xe lấy vũ khí, hung hăng tấn công ‘Tàn Đao’.
Những bông tuyết trắng bay đầy trời, tráng lệ như tiên nữ rắc hoa vậy.
Bọn Quách Bát lao đến trước mặt ‘Tàn Đao’, binh khí trên tay chưa kịp vung lên đã cảm toàn thân thấy lạnh toát. Sau đó là cảm thấy có thứ gì đó ấm ấm chảy xuống, xuyên qua ống quần chảy xuống mặt đất liền cúi đầu nhìn xuống. Những vệt máu đỏ tươi chay xuống, gió mạnh thổi tới và cảm giác đau nhức bắt đầu ùa đến.
Tuyết vẫn rơi, ánh đao sáng loáng.
Trước khi bọn Quách Bát ngã xuống đất, đầu đã bị đao chém bay, lăn lộn trên mặt tuyết, nhuộn đỏ những vệt dài.
‘Tàn Đao’ vẫn đứng nguyên đó, dường như hắn chưa hề động đậy
Nếu như không có những giọt máu tươi chảy từ mũi đao xuống thì không ai có thể tin anh ta đã giết bọn Quách Bát.
Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng, không phải là gã chưa gặp người như thế mà chưa gặp kẻ nào đòi nợ ác độc như thế.
Ánh mắt ‘Tàn Đao’ vẫn vô cùng lạnh lùng, nhìn Đương Ngạo Thiên nói:
- Tiền!
Đường Ngạo Thiên không để ý đến hắn, tiếp tục nói:
- Mày dám giết người của Đường Môn? Mày dám?
Ánh mắt ‘Tần Đao” đầy sát khí, lại nói:
- Tiền!
Đường Thiên Ngạo ném thẻ ngân hàng, cố gắng che giấu sự phẫn nộ cùng sợ hãi nói:
- Tất cả tiền đều ở trong đó, cầm lấy cả đi!
Thẻ vàng vừa ném xuống chân, Tàn Đao cúi người nhặt, bỗng nhiên Đường Thiên Ngạo mỉm cười, hai tay run lên, rút ra mấy trăm chiếc châm nhỏ, lao thẳng đến.
Đường Thiên Ngạo rất tự tin, dù Tàn Đao đao pháp như thần thì với khoảng cách này cũng không phản ứng kịp, nhưng lần này Đường Thiên Ngạo đã phải thất vọng rồi, thất vọng tương đương với khiếp sợ.
Tay phải Tàn Đao phi đao ra, toàn bộ trăm cây châm biến mất, chìm xuống mặt tuyết, ánh ắt lại lạnh lùng nói từng chữ một:
- Xem ra, cái thẻ ngân hàng này không có tiền!
Đường Thiên Ngạo thấy Tàn Đao đúng là tên điên, bắn ra mấy mũi tên liền bỏ chạy.
Vừa chạy được vài bước, Tàn Đao đã xuất hiện trước mặt, tay trái cầm đao, hùng hổ bổ đao vào trúng bả vai Đường Thiên Ngạo, đẩy gã dựa vào chiếc xe đậu bên đường. Đường Thiên Ngạo tru lên như con sói.
Tàn Đao đi đến trước mặt gã, giơ giơ thẻ ngân hàng lên nói:
- Trong này có tiền không?
Đường Thiên Ngạo không phải kẻ ngu, biết chắc nếu nói không có tiền chắc chắc sẽ bị giết ngay nhưng không dám, kêu lên:
- Có, có ba trăm triệu, mật khẩu là 3437.
Tàn Đao cất thẻ cẩn thận, giơ đao lên, ánh mặt trời chiếu vào chói lóa, khí lạnh tỏa ra bốn phía.
Sự tuyệt vọng hiện lên trong mắt Đường Thiên Ngạo!
Một đêm nọ gió xuân ùa đến, cây cối đua nhau nở hoa.
Sở Thiên tối hôm trước đã vô cùng mệt mỏi nên ngủ một mạch đến lúc mặt trời lên đến tận đỉnh núi, quay sang thấy Khả Nhi vẫn đang ngủ ngon, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô, rồi vươn vai một cái rời khỏi giường. Ngay lập tức cảm nhận ngay được tiết trời lạnh như băng tuyết liền rùng mình một cái.
Khả Nhi đến lúc này cũng tỉnh giấc, sợ Sở Thiên bị lạnh liền kéo chăn đắp lên người Sở Thiên, đi tất vào chân rồi chạy đến tủ quần áo tìm lấy chiếc áo bông, nhẹ nhàng mặc cho anh rồi dịu dàng nói:
- Thiếu soái rửa mặt đi. Khả Nhi sẽ chuẩn bị bữa sáng cho Thiếu soái!
Sở Thiên kéo Khả Nhi vào lòng, sau đó đẩy cô vào chăn, chùm kín lên mặt nói:
- Bảo bối, tốt nhất là đi ngủ đi, tuyết rơi nhiều thế này, nằm trong chăn là tốt nhất!
Khả Nhi cong môi lên, cười tươi tỉnh gật đầu đồng ý.
Sở Thiên mỉm cười, sửa sang quần áo rồi ra khỏi phòng. Tình hình bên ngoài đã thay đổi. Giọt sương nhẹ đậu trên cành liễu rồi lao mình xuống đám cỏ, sáng lóng lánh như viên pha lê. Những cây tùng cây bách nặng trĩu tuyết trắng.
Một đợt gió khẽ thổi đến, nhánh cây nhẹ nhàng lay động, mấy viên pha lê nhỏ cũng buông mình rớt xuống như bay theo làn gió vậy. Những vệt nắng sớm yếu ớt xuyên qua đám sương mũ tạo nên ánh cầu vồng rực rỡ.
Sở Thiên quan sát một lát rồi cất bước vào đại sảnh thì thấy Phàm Gian đi lòng vòng, vẻ mặt cau có. Sở Thiên lặng lẽ đi đến, bất ngờ vỗ vai Phàm Gian nói:
- Phàm Gian, cậu trở thành người đa cảm từ khi nào vậy?
Phàm Gian đang miên man suy nghĩ bị Sở Thiên làm giật mình nên thất thần nói:
- Thiếu soái, trời dù đã sáng rõ, nhưng bị anh dọa sẽ chết người đấy.
Sở Thiên cười, nói nhỏ:
- Phàm Gian, thấy cậu tâm sự nặng nề nên muốn khiến cậu nhẹ nhàng một chút.
Phàm Gian vẫn nhìn Sở Thiên, không nhịn được cười, nói:
- Thiếu soái! Phàm Gian thật sự đang có tâm sự, tôi đã lùng sục khắp kinh thành mà vẫn không tìm được Chu Triệu Sâm, không biết tên khốn này trốn ở đâu nữa.
Sở Thiên gật gù, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhưng vẫn trấn an Phàm Gian:
- Không sao, chỉ cần Chu Triệu Sâm còn ở kinh thành thì chắc chắn chúng ta sẽ tìm thấy. Dù cho đám cảnh sát có dừng lại thì hàng ngàn anh em của chúng ta vẫn đi tìm. Huống hồ Chu Triệu Sâm giờ chỉ là con chó không nhà, làm gì còn cách nào mà xoay xở nữa.
Phàm Gian thấy Sở Thiên không trách mình không không những không cảm thấy nhẹ nhõm mà còn ngược lại còn có chút áy náy, thấy mình ngay đến việc nhỏ như vậy làm cũng không xong nên khẽ thở dài, càng quyết tâm tìm cho ra Chu Triệu Sâm.
Chị Mỵ bưng khay bữa sáng đi đến đặt trước mặt Sở Thiên nói:
- Em ăn bát cháo sườn này đi cho ấm người, trời lạnh thật, không được để lạnh cơ thể. Khả Nhi vẫn còn chưa dậy à?
- Khả Nhi hơi mệt nên em bảo cô ấy ngủ thêm rồi!
Sở Thiên cười trả lời:
- Dù sao hôm nay cũng không có việc gì.
Trên khay là hai bát cháo sườn, sáu cái bánh bao nóng hổi và hai chiếc bánh tráng lớn.
Sở Thiên bưng bát cháo lên trước mặt Phàm Gian nói:
- Phàm Gian, nhìn sắc mặt cậu không tốt, chắc chắn là chưa ăn sáng. Đến đây, chúng ta ăn hết chỗ này đi. Đó là mệnh lệnh, không được phép chống lệnh!
Phàm Gian muốn nói gì đó nhưng nghe câu nói của Sở Thiên bất đắc dĩ nói:
- Phàm Gian tuân lệnh!
Sở Thiên bưng bát cháo lên, thổi phù phù rồi húp. Quả nhiên ăn được nửa bát thì toàn thân ấm lên trông thấy.
Chị Mỵ nhìn bộ dạng Sở Thiên, ngăn không được cười bật lên. Lấy khăn lau miệng cho Sở Thiên nói nhỏ:
- Em trai, đi đâu mà vội thế, cứ ăn từ từ. Cứ như là lâu rồi chưa được ăn vậy, để cho Phàm Gian chê cười.
Phàm Gian cười rộ lên, không những không thấy Sở Thiên mất hình tượng mà ngược lại còn cảm thấy thật không là đáng nể phục.
Một lát sau Sở Thiên mới bỏ bát đũa xuống, thở dài như muốn xả tức giận.
Chị Mỵ đưa Sở Thiênn chiếc khăn mềm rồi nói:
- Em trai, tối nay em có rảnh không?
Sở Thiên bất ngờ khi nghe câu hỏi của chị Mỵ, liền gật đầu nói:
-Tối nay có chuyện gì vậy chị?
Chị Mỵ khẽ mỉm cười, nhìn Sở Thiên chằm chặp nói:
-Chú Lâm mời chúng ta ăn cơm. Em đã đến kinh thành mấy tháng rồi, chú muốn gặp em. Lâm Ngọc Đình hôm nay cũng về.
Sở Thiên không biết từ chối thế nào, lại có một số việc quan trọng nên cười nói:
-Được, tối này chúng em sẽ đến.
Chị Mỵ khẽ cười, đôi lông mày giãn ra.
Sở Thiên ăn hết bữa sáng, đi ra ngoài, vặn vẹo chân tay. Phàm Gian đi đến phía sau, thở dài nhẹ nhẹ nói:
- Thiếu soái, Thiên Dưỡng Sinh vẫn chưa tỉnh lại. Đã ba ngày rồi. Nếu như mạch không phải còn đập thì bác sĩ đều cho rằng anh ấy chết rồi!.
Trong mắt Sở Thiên hiện ra vẻ thống khổ nói:
- Cứ để cho bác sĩ chữa trị, trong nước không được thì mời bác sĩ nước ngoài. Báo cho họ biết, nếu Thiên Dưỡng Sinh tắt thở thì bọn họ cũng sẽ tới số rồi!
Phàm Gian ngây cả người, không mấy khi thấy Sở Thiên nói như vậy nên cũng gật gật đầu đồng ý.
Sở Thiên thấy sắc mặt Phàm Gian, biết là mình hơi quá nên buông tiếng thở dài:
- Phàm Gian, có phải tôi lại có sát ý trong đầu. Gần đây luôn cảm thấy nội tâm tho bạo, rất khó kiềm chế bản thân.
Phàm Gian suy nghĩ một lát, bĩnh tĩnh nói:
- Thiếu soái, tại mấy ngày này anh quá căng thẳng, ngày náo cũng phải chịu mưa tuyết, lại chứng kiến nhiều cảnh giết chóc nên ngày càng tích tụ. Tình hình Thiên Dưỡng Sinh lại như vậy, thấy anh ấy bị thương nặng thế trong lòng khó mà tránh khỏi lo lắng khổ tâm.
Sở Thiên gật đầu hỏi:
- Phàm gian này, cậu có cách giải trừ không?
Phàm Gian cười, nói nhỏ:
- Thiếu soái có thể qua vài ngày bình thường, tỷ như sinh hoạt trong trường đại học!
Sở Thiên cười, nói chậm rãi:
- Tốt, phải trở lại trường vài ngày cho thoải mái, trước đó có ba chuyện cần hoàn thành. Một là công việc trong giới danh y, thứ hai, Phàm Gian, cậu hãy liên hệ với ông Đường chủ Đặng, phân chia các đường khẩu của chúng ta ra, chém chém giết giết nửa năm rồi, đã đến lúc phong vương phong hậu cho các anh em. Thứ ba là mau tìm cho ra Chu Triệu Sâm!
Phàm Gian cúi đầu cung kính, trong đầu đã nghĩ phải thực ba việc kia như thế nào cho tốt.
Gió tuyết ngày càng lớn, mọi thứ bắt đầu đóng băng lại, mũi và má lạnh buốt, cái lạnh thấu xương như ngấm vào da thịt, len vào trong từng lớp áo mỏng.
Sở Thiên vĩnh viễn không ngờ rằng, gặp mặt buổi tối khiến hắn đi vào con đường gian nan nhất, thậm chí sống không bằng chết.
Ánh nắng tươi sáng, gió đông dần dần nhanh.
Quyết chiến về sau ngày thứ ba, kinh thành rơi xuống trận tuyết rơi nhiều.
Thứ hàn lại khiến cho trên đường dài tuyết đọng đều kết thành băng, dưới mái hiên băng trụ như lang nha giao thoa, phảng phất đang cùng đợi nhắm người mà cắn.
Kinh thành mọi người không chút nào không sợ hãi, vì sinh hoạt, lại rét thấu xương lại lạnh như băng thời gian, cũng muốn đứng lên bôn ba.
Lúc này kinh thành, toàn bộ hắc đạo đã sớm tẩy bài hoàn tất, không chỉ có Hắc Long hội toàn quân bị diệt, liền lớn nhỏ bang hội đều bị sấm sét càn quét, người trong hắc đạo đã nghe thấy ra chính phủ mục đích, biết rõ trung ương muốn đến đỡ Soái quân, vì vậy nhao nhao sửa kỳ đổi màu cờ, tuyên truyền gia nhập Soái quân.
Sở Thiên đương nhiên sẽ không cho bọn hắn lợi dụng sơ hở, phàm là gia nhập Soái quân lớn nhỏ bang hội, toàn bộ quấy rầy dung nhập khác đường khẩu, để cho bọn họ không hình thành nên thế lực, đồng thời mệnh lệnh ‘Tinh Nguyệt tổ’ giám sát và điều khiển bọn hắn hướng đi, phàm trần có phản bội tâm người ngay tại chỗ hành quyết.
Chu Long Kiếm cũng không có nhàn rỗi, một tờ văn kiện của Đảng hướng cả nước cục cảnh sát đi, Hắc Long hội mười tám cái tỉnh lị địa bàn lập tức đụng phải chính thức đả kích nghiêm trọng, đầu mục lớn nhỏ toàn bộ bị bắt sạch sẽ, cùng lúc đó, Sở Thiên muốn đặng theo Thượng Hải phái ra nòng cốt, dựa vào cảnh sát lực lượng, toàn diện tiếp thu Hắc Long hội địa bàn.
Cho nên không đến ba ngày thời gian, Soái quân mờ mờ ảo ảo đã thành Bắc Phương hắc đạo bá chủ, còn nắm trong tay Giang Chiết khu vực, trở thành phía nam Đường Môn tiềm ẩn đối thủ, Hắc Long hội còn khoẻ mạnh thời điểm, phía nam Đường Môn cùng Hắc Long hội lợi ích phân chia rõ ràng, cũng không có quá lâu xung đột, hiện tại Sở Thiên quật khởi, bắt đầu lại để cho Đường Môn cảm nhận được uy hiếp.
Trong đó Đường Môn nhất căm tức chính là Đường Thiên Ngạo, Phượng Hoàng Sơn quyết chiến, Sở Thiên thắng lợi có nghĩa là Đường Môn muốn trả giá mười bốn ức đánh cuộc tiền, đừng nói trong tay hắn không có nhiều như vậy tiền, ngay cả có hắn cũng không nỡ bỏ ném ra bên ngoài, suy nghĩ một lát, hắn quyết định sớm làm chạy về phía nam, hắn dù cho lại cuồng ngạo, lại kiêu ngạo, trong nội tâm cũng rõ ràng, nếu như bình thường sự kiện, kinh thành người có lẽ bởi vì Đường Môn thế lực không dám cùng hắn đối nghịch, nhưng chỉ cần dính đến lợi ích, đặc biệt là lớn tiền tài, tất cả mọi người trong mắt cũng sẽ không gặp lại phía sau hắn Đường Môn, chỉ biết nhìn thấy hắn chỗ thiếu nợ mười bốn ức, cũng sẽ vì mười bốn ức còn đối với hắn không từ thủ đoạn.
Căn cứ vào nhân tính kém tính cùng tàn khốc, Đường Thiên Ngạo rất có nhận thức!
Suốt ba ngày, Đường Thiên Ngạo thay đổi ba cái địa phương, chờ tuyết rơi nhiều phiêu khởi chi tế, bề bộn suất lĩnh lấy mấy cái ngang ngược càn rỡ tùy tùng hướng kinh thành sân bay chạy đi, chỉ cần lên máy bay, chỉ cần trở lại phía nam, chính mình liền an toàn.
Jeep ngồi trên xe năm người, Đường Thiên Ngạo muốn đi theo đem chân ga giẫm cố gắng hết sức, hơn mười phút đồng hồ về sau, Đường Thiên Ngạo đã nhìn thấy sân bay củ ấu, trong nội tâm ngăn không được cao hứng trở lại, tay phải còn vuốt?? Khẩu ngân hàng thẻ vàng, bên trong còn có chuẩn bị nuốt vào ba cái ức đánh cuộc tiền.
Xe jeep im bặt mà dừng, Đường Thiên Ngạo nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào thủy tinh, dùng chân đá lấy lái xe đi theo, mắng: “Quách Bát, muốn chết a..., như thế nào lái xe à? Bổn thiếu gia tuấn lãng dung mạo bị ngươi hủy, ta muốn ngươi chết không có chỗ chôn.”
Quách Bát không nói gì, mà là chỉ vào phía trước, trên mặt không có chút nào bình thường vẻ ngạo nhiên, sợ hãi nói: “Hắn, hắn, là hắn!”
Đường Thiên Ngạo ngẩng đầu nhìn lại, trong nội tâm cũng khiếp sợ, dĩ nhiên là hạ tiền đặt cược chi nhân, hắn làm sao sẽ ra hiện tại nơi đây?
‘Tàn Đao’ mặc áo trắng đứng ở lộ chính giữa, trên đầu rơi lả tả lấy bông tuyết, trên mặt chảy xuôi theo bông tuyết tan ra bọt nước, lạnh như băng thì khí trời tại trên người của hắn tựa hồ hoàn toàn vô dụng thôi, thậm chí nhìn thấy ‘Tàn Đao’, mới có thể hiện, hắn so Băng Tuyết lạnh hơn, càng rét thấu xương.
‘Tàn Đao’ ánh mắt phóng lấy lạnh như băng cùng sát cơ, ngữ khí không có chút nào cảm tình, hỏi: “Tiền đâu này?”
Đường Thiên Ngạo vốn là cái ngạo khí chi nhân, nhưng ở ‘Tàn Đao’ trước mặt cũng không dám chút nào đắc chí, mang theo tùy tùng đi xuống xe, miễn cưỡng làm cười nói: “Ta đang chuẩn bị tìm ngươi đâu rồi, Đường Môn làm sao sẽ thiếu nợ ngươi mười bốn ức mà không cho đâu này? Cũng không phải cấp không nổi.”
“Tàn Đao” không cười ý, lạnh như băng nói: “Lấy ra!”
Đường Thiên Ngạo gặp phải như vậy khắc tinh, không thể làm gì nói xạo nói: “Ta trở lại Đường Môn để cho người chuyển khoản cho ngươi, ngươi đem số tài khoản nói cho ta biết là được rồi, hơn nữa, ta có khả năng đem mười cái ức đặt ở trên người sao?”
“Không có tiền, ngươi lưu lại.” ‘Tàn Đao’ không có cho Đường Thiên Ngạo mặc cả chỗ trống, lạnh lùng nói: “Tiền đến, ngươi trở về!”
Quách Bát rốt cục nhịn không được rồi, chỉ vào ‘Tàn Đao’ mắng lên: “???? Đấy, khinh người quá đáng rồi, thiếu gia của chúng ta nói chuyện đều không tin rồi hả? Nói trở lại Đường Môn sẽ cho ngươi chuyển khoản, ngươi còn chít chít méo mó, còn muốn khấu trừ thiếu gia của chúng ta, ngươi là không phải sống đủ rồi?”
‘Tàn Đao’ toàn thân lập tức tràn ra khí thế, lộ ra Đoạn Đao, rét thấu xương ngữ khí truyền đến: “Lưu lại!”
Quách Bát bọn hắn nhao nhao giận dữ, quay người theo xe jeep bên trên xuất ra vũ khí, hướng kiêu ngạo ‘Tàn Đao’ phóng đi.
Bông tuyết bay múa đầy trời, như là Thiên Nữ Tán Hoa giống như tráng lệ.
Quách Bát bọn hắn vọt tới ‘Tàn Đao’ trước mặt, trên tay binh khí còn không có đập tới, lại cảm giác được một hồi lạnh như băng theo?? Trước xẹt qua, sau đó cũng cảm giác được ấm áp chất lỏng lưu động, theo?? Lồng ngực xuyên qua ống quần chảy tới trên mặt đất, cúi đầu nhìn lại,?? Khẩu vết máu thình lình lọt vào trong tầm mắt, lập tức gió lạnh thổi tiến, bắt đầu cảm giác được vô cùng đau nhức đau, sau đó thời gian dần qua hướng về sau ngược lại đi.
Bông tuyết thổi qua, ánh đao nhấp nhoáng.
Quách Bát bọn hắn tại ngã xuống lúc trước, đầu lại bị Đoạn Đao ném bay, tại trên mặt tuyết lăn lộn, nhuộm đỏ lấy thật dài tuyết địa phương.
‘Tàn Đao’ vẫn như cũ đứng ở nơi đó, tựa hồ chưa từng động đậy, nếu như không phải của hắn Đoạn Đao còn nhỏ giọt máu tươi, ai cũng không tin hắn phất tay tầm đó sẽ giết Quách Bát bọn hắn.
Đường Thiên Ngạo nuốt nước miếng, hắn không thể không tiếp kiến cường nhân, nhưng không có tiếp kiến mạnh như thế hung hãn tiền đặt cược người.
‘Tàn Đao’ ánh mắt không có bất kỳ nhộn nhạo, gắt gao nhìn xem Đường Thiên Ngạo, nói: “Tiền!”
Đường Thiên Ngạo không để ý tới hắn, tái diễn nói: “Ngươi dám giết người của Đường môn? Ngươi dám giết người của Đường môn?”
‘Tàn Đao’ trong mắt bắn ra sát cơ, cũng tái diễn: “Tiền!”
Đường Thiên Ngạo ném ra ngân hàng thẻ vàng, hết sức che dấu phẫn nộ của mình cùng sợ hãi, nói: “Tiền đều tại bên trong, ngươi đều cầm lấy đi!”
Thẻ vàng liền ném ở ‘Tàn Đao’ bên chân, ‘Tàn Đao’ cúi người đi nhặt ngân hàng thẻ vàng, bỗng nhiên, Đường Thiên Ngạo trên mặt hiện lên âm tàn dáng tươi cười, hai tay run run, mấy tại trăm kế châm nhỏ?? Đi ra ngoài, lao thẳng tới xoay người ‘Tàn Đao’.
Đường Thiên Ngạo đối với chính mình ‘Thiên Nữ Tán Hoa’ vẫn là tương đối tự tin đấy, dù là ‘Tàn Đao’ đao pháp như thần, tại đây khoảng cách, này thời gian cũng phản ứng không kịp, nhưng mà Đường Thiên Ngạo thất vọng rồi, thất vọng tương đối khiếp sợ.
‘Tàn Đao’ tay phải Đoạn Đao lăng không bổ tới, tất cả châm nhỏ toàn bộ biến mất, đá chìm biển rộng rơi xuống tại trên mặt tuyết, ánh mắt trở nên rét thấu xương rét lạnh, mỗi chữ mỗi câu nói: “Xem ra, ngân hàng thẻ vàng là không có trước rồi!”
Đường Thiên Ngạo cảm giác ‘Tàn Đao’ là một kẻ điên, bắn ra vài thanh đoản đao liền hướng đằng sau thối lui.
Vừa chạy vài bước, ‘Tàn Đao’ đã xuất hiện trước mặt hắn, tay trái nắm hai thanh đoản đao, mãnh lực bắn ra, chính xác bắn vào Đường Thiên Ngạo bả vai, gồm hắn đính tại xe jeep trên người, tùy ý Đường Thiên Ngạo tru lên.
‘Tàn Đao’ đi đến trước mặt hắn, giơ lên ngân hàng thẻ vàng, nhàn nhạt nói: “Bên trong thật không có tiền?”
Đường Thiên Ngạo không phải người ngu, biết mình nói không có tiền liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng là không dám nói dối, kêu to lấy: “Có, có ba cái ức, mật mã ba cái bốn ba cái thất!”
‘Tàn Đao’ đem ngân hàng thẻ vàng cất kỹ, giơ lên Đoạn Đao, Đoạn Đao tại tuyết quang chiếu rọi phía dưới, ánh sáng lạnh lòe lòe, hàn khí bắn ra bốn phía!
Đường Thiên Ngạo trong mắt hiện lên ra tuyệt vọng!
Chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn cây vạn cây lê hoa nở!
Sở Thiên tối hôm qua vô cùng mệt mỏi, cho nên thẳng đến mặt trời lên cao mới tỉnh lại, quay đầu nhìn xem vẫn còn ngủ say Khả Nhi, ngăn không được tại trên mặt nàng khẽ hôn, sau đó duỗi lưng một cái rời giường, vừa mới mở ra chăn, mền lập tức cảm nhận được tuyết hậu sơ tinh lạnh như băng, nhẫn không đinh rùng mình một cái.
Khả Nhi bỗng nhiên tỉnh lại, nhìn thấy Sở Thiên như thế sợ lạnh, cầm lấy chăn, mền che ở Sở Thiên trên người, sau đó phủ thêm áo mỏng, chân ngọc bọc tại bông vải kéo, chạy tới tủ quần áo tìm được áo bông, ôn nhu hầu hạ Sở Thiên mặc vào, sau đó ôn nhu nói: “Thiếu soái trước rửa sạch, Khả Nhi là Thiếu soái chuẩn bị bữa sáng đi!”
Sở Thiên thương tiếc đem Khả Nhi cầm giữ tiến trong ngực, ấm áp ôm lấy, sau đó nhẹ nhàng bỏ vào trong chăn, vì nàng đắp kín, nhàn nhạt nói: “Bảo bối, ngươi liền hảo hảo ngủ đi, hôm nay bông tuyết phiêu khắp, ổ chăn mới là ngươi ấm áp quy túc!”
Khả Nhi cong lên miệng, sau đó trán phóng nụ cười sáng lạn, thuận theo gật đầu.
Sở Thiên mỉm cười, sửa sang lại tốt quần áo, liền đi ra khỏi cửa phòng, hiện phía ngoài toàn bộ thế giới cũng đã thay đổi, rơi quang lá cây trên cây liễu, đeo đầy lông xù, sáng lóng lánh ngân đầu mà. Đông hạ thường thanh cây tùng cùng bách thụ, chất đầy xoã tung tùng, nặng trịch tuyết cầu.
Một trận gió thổi tới, nhánh cây nhẹ nhàng mà lay động, ngân đầu mà cùng tuyết cầu mà tuôn rơi địa rơi xuống, ngọc mảnh tựa như tuyết mạt mà theo gió tung bay, chiếu đến ánh nắng sáng sớm, hiện ra từng đạo màu sắc đa dạng cầu vồng.
Sở Thiên xem xét một lát, sau đó cất bước bước vào đại sảnh, liền gặp được Phàm Gian cau mày đi lòng vòng vòng, Sở Thiên đi lặng lẽ đi qua, đột nhiên vươn tay vỗ vỗ Phàm Gian bả vai, nói: “Phàm Gian, lúc nào cũng trở nên đa sầu đa cảm à?”
Phàm Gian đang trầm tư, bị Sở Thiên chụp bên trên bả vai, lại càng hoảng sợ, gặp lại sau đến Sở Thiên thần sắc, nở nụ cười khổ, nói: “Thiếu soái, mặc dù là sáng sớm, nhưng người dọa người, vẫn còn hội hù chết người đấy.”
Sở Thiên khóe môi nhếch lên dáng tươi cười, chậm rãi nói: “Phàm Gian, nhìn ngươi tâm sự nặng nề, cho nên muốn chuyển di ngươi lực chú ý a...”
Phàm Gian nhìn xem còn như tiểu hài tử giống như Sở Thiên, nội tâm cũng ngăn không được đã có vui vẻ, nói: “Thiếu soái, Phàm Gian quả thật có tâm sự, ta đem toàn bộ kinh thành đều trở mình lần, đến bây giờ còn không tìm được Chu Triệu Sâm, không biết tiểu tử này đến tột cùng trốn ở đâu rồi.”
Sở Thiên gật gật đầu, ngữ khí trở nên nghiêm túc lên, nhưng vẫn là trấn an lấy Phàm Gian tâm, nói: “Không có việc gì, chỉ cần Chu Triệu Sâm vẫn còn kinh thành sẽ không sợ tìm không thấy hắn, dù là cảnh sát bọn hắn thư giãn, chúng ta hiện tại hơn ngàn huynh đệ cũng có thể tìm hắn đi ra, huống chi bây giờ Chu Triệu Sâm chính là chó nhà có tang, không cách nào gây sóng gió!”
Phàm Gian nhìn thấy Sở Thiên không có trách cứ, không chỉ có không có cảm giác được nhẹ nhõm, ngược lại có chút áy náy, cảm giác mình liền điểm ấy chuyện nhỏ đều làm không xong, trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài, quyết định tăng lớn độ mạnh yếu, đem Chu Triệu Sâm móc ra.
Mị tỷ bưng cái khay đã đi tới, đem bữa sáng đặt ở Sở Thiên trước mặt, nói: “Đệ đệ, uống trước chén xương sườn cháo ấm áp thân thể a, tuyết hậu sơ tinh đúng rét lạnh nhất chi tế, ngàn vạn không nên đông lạnh lấy thân thể, Khả Nhi muội muội còn không có, sao?”
“Khả Nhi hơi mệt, ta làm cho nàng ngủ nhiều hội!” Sở Thiên cười trả lời: “Dù sao hôm nay không có chuyện gì.”
Khay bên trong lấy hai chén đặc xương sườn cháo, sáu cái nóng hôi hổi bánh bao, còn có hai tờ bánh tráng.
Sở Thiên bưng lên xương sườn cháo phóng tới Phàm Gian trước mặt, ngẩng đầu nói: “Phàm Gian, nhìn ngươi sầu lo thần sắc, khẳng định chưa ăn bữa sáng, đến, chúng ta đem những vật này ăn hết tất cả, đây là mệnh lệnh, không được lui bước!”
Phàm Gian vốn muốn nói gì, nhưng nghe đến Sở Thiên câu nói kế tiếp, bất đắc dĩ cười cười: “Phàm Gian tuân mệnh!”
Sở Thiên bưng lên xương sườn cháo, vù vù uống, đồ ăn quả nhiên là năng lượng, uống nửa bát xương sườn cháo toàn thân liền ấm áp rồi.
Mị tỷ nhìn xem Sở Thiên ăn tốt, ngăn không được ‘PHỐC’ cười rộ lên, dùng giấy khăn giúp đỡ Sở Thiên lau sạch lấy, ôn nhu nói: “Đệ đệ, không nên gấp gáp như vậy, từ từ ăn a..., giống như thật lâu chưa ăn cơm tựa như, lại để cho Phàm Gian chê cười còn ngươi.”
Phàm Gian đi theo cười rộ lên, không có chút nào cảm thấy Sở Thiên có tổn hại hình tượng, ngược lại cảm thấy Sở Thiên luôn luôn cổ không nói ra được thân hòa mị lực.
Sau một lát, Sở Thiên liền phóng hạ bát đũa, thật dài dãn ra khẩu khí.
Mị tỷ đưa cho Sở Thiên mềm mại khăn tay, sau đó toát ra mấy câu: “Đệ đệ, đêm nay có rãnh không?”
Sở Thiên nghe được Mị tỷ lời mà nói..., trong nội tâm sững sờ, lập tức gật gật đầu, nói: “Tỷ tỷ, ta đêm nay không có chuyện gì.”
Mị tỷ giống như cười khẽ, chằm chằm vào Sở Thiên con mắt, nói: “Ngươi Lâm thúc thúc đều muốn mời chúng ta ăn cơm, dù sao ngươi đã đến rồi kinh thành đã mấy tháng, hắn muốn gặp gặp ngươi, Lâm Ngọc Đình hôm nay cũng sẽ biết về nhà.”
Sở Thiên không có lui bước, có một số việc có ít người luôn cần đối mặt, cho nên cười nói: “Tốt, đêm nay bốn người chúng ta hảo hảo họp gặp!”
Mị tỷ trên mặt trán phóng dáng tươi cười, giữa lông mày u buồn tựa hồ giảm đi không ít.
Sở Thiên hưởng dụng hết bữa sáng, đi đến bên ngoài, vặn eo bẻ cổ, Phàm Gian từ phía sau đi tới, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Thiếu soái, Thiên Dưỡng Sinh vẫn chưa có tỉnh lại, đã suốt ba ngày rồi, nếu như không phải khí mạch còn tồn, bác sĩ đều cho rằng hắn đã chết!”
Sở Thiên trong mắt bắn ra thống khổ, hầu như không thể cầm giữ chính mình, nói: “Lại để cho bác sĩ cho nghĩ biện pháp trị liệu, trong nước bác sĩ không được tìm nước ngoài, nói cho bọn hắn biết, Thiên Dưỡng Sinh tắt thở, cái kia mạng của bọn hắn cũng chỉ tới mới thôi!”
Phàm Gian ngây ngẩn cả người, hắn là lần nhìn thấy Sở Thiên bá đạo không nói đạo lý, nhưng lập tức lý giải gật đầu.
Sở Thiên nhìn thấy Phàm Gian thần sắc, biết mình quá tải rồi, vì vậy thật dài buông tiếng thở dài: “Phàm Gian, ta có hay không lại triển khai thích giết chóc ý niệm trong đầu? Ta gần nhất luôn cảm thấy trong nội tâm có cổ thô bạo chi khí áp lực chính mình, còn rất khó áp chế nó.”
Phàm Gian suy nghĩ một lát, ngữ khí bình tĩnh nói: “Thiếu soái, chủ yếu là những ngày này ngươi quá khẩn trương, mỗi ngày đều ở vào máu tanh trong mưa gió, tại giết cùng bị giết tầm đó, sát khí dần dần tích lũy đến đáy lòng, tăng thêm ngươi cùng Thiên Dưỡng Sinh tình như thủ túc, nhìn thấy hắn bị thương nặng đến tận đây, tâm thần khó tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma.”
Sở Thiên gật gật đầu, hỏi: “Phàm Gian, có phương pháp gì tiêu trừ sao?”
Phàm Gian trên mặt mang dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Thiếu soái có thể đi qua qua bình tĩnh thời gian, tỷ như sân trường sinh hoạt!”
Sở Thiên cởi mở nở nụ cười, chậm rãi nói: “Tốt, quay về trường học thoải mái vài ngày, bất quá trở về lúc trước, có tam chuyện đúng cần xong xuôi đấy, thứ nhất, trong phạm vi toàn thế giới treo giải thưởng danh y, thứ hai, Phàm Gian, ngươi cùng Đặng đường chủ liên hệ, đem chúng ta đường khẩu một lần nữa định ra đi ra, các huynh đệ chém giết nửa năm, nên phong vương phong hậu thời điểm. Thứ ba, hãy mau đem Chu Triệu Sâm tìm ra!”
Phàm Gian mang theo cung kính thần sắc gật gật đầu, trong nội tâm đã nghĩ đến như thế nào mau chóng làm tốt cái này tam chuyện.
Phong tuyết càng ngày càng mãnh liệt, thiên bắt đầu đóng băng rồi, người cái mũi nhào bột mì gò má đông lạnh được lợi hại hơn rồi, lạnh thấu xương không khí càng thêm nhiều lần địa rót vào ngoài da bộ đồ ở bên trong, cần đem quần áo che phủ càng chặt chút ít.
Sở Thiên vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới, buổi tối gặp mặt lại để cho hắn tiến vào đến xuất đạo đến nay gian nan nhất cục diện, thậm chí sống không bằng chết.