Chiếc Audi chậm chạp khởi động.
Chị Mỵ lấy khăn lau máu trên mặt Sở Thiên, rồi nhẹ nhàng phủi tuyết bám trên quần hắn.
Toàn thân Sở Thiên bình tĩnh trở lại, chị Mỵ trong lòng vô cùng sùng bái đại sư Không Vô. Nếu để cho đại sư đến trại giam trong thành, mỗi ngày tụ kinh niệm phật cùng đám tội phạm thì chắc chắn họ sẽ trở thành người tốt.
Thấy chị Mỵ cười một mình, Sở Thiên nghĩ một lát, hay là không nói ra việc Lâm Ngọc Thanh muốn đối phó với Chu Long Kiếm, để chị Mỵ khỏi phải lo lắng cho sự an nguy của Lâm Ngọc Thanh. Thế nhưng sự cố chấp của Lâm Ngọc Thanh lại khiến cho Sở Thiên cảm thấy bất an. Dù gì hắn cũng sẽ không để Chu Long Kiếm giết Lâm Ngọc Thanh. Bất luận là vì Lâm Ngọc Đình hay chị Mỵ thì bằng mọi giá vẫn phải giải quyết êm thấm việc này.
Trên đường tuyết đã phủ một lớp dày khiến Phong Vô Tình không dám lái xe nhanh.
Gần đây Sở Thiên đã giao địa bàn của hội Hắc Long cho Vương Hoa Hoa, Tổng bộ của Soái quân được thiết lập ở vườn hoa Tiềm Long phía Tây Nam kinh thành. Có thể nói đây là vị trí vô cùng thuận lợi.
Đây là nơi cao, đất cứng, phía trước quang đãng, vị trí rất hiển hách, sáng sủa, khang trang. Về góc độ phong thủy thì đây là một vùng đất hiếm có.
Sau mười phút, chiếc Audi đến trước của vườn hoa, mấy Soái quân gác cổng nhanh nhẹn mở cổng, cung kính nghênh đón vị Thiếu soái anh hùng. Ai cũng biết Sở Thiên là một vị tướng nhiều kế sách, nếu không thì chẳng thể đánh bại cả nửa giang sơn xã hội đen dễ dàng đến vậy.
Phong Vô Tình đỗ xe ở cửa biệt thự, Sở Thiên mở cửa xe đi vào. Mỗi bước đi dẫm nát lớp tuyết dưới chân. Có mấy anh em Soái quân hoảng sợ chạy từ trong biệt thự ra, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, luôn miệng gào lên:
- Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!
Sở Thiên hơi tò mò, phẩy tay gọi một người đến hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Anh ta là ai?
Anh lính dùng kính ngữ cung kính trả lời:
- Thưa thiếu soái, đó là một lang trung trong giang hồ, biết Soái quân treo thưởng tìm bác sĩ giỏi liền đến đây công bố thần dược có thể trị bách bệnh nên quân sư Phàm Gian để anh ta thử. Anh ta mang ra mấy viên thuốc hoàn tán bảo uống ba ngày liền thì vết thương sẽ lành miệng rồi đòi chúng tôi trả ba cọc tiền.
Sở Thiên bật cười nói:
- Chắc tên này muốn chơi kiểu ve sầu lột xác đây, không ăn được sẽ không đi. Không ngờ trong giang hồ lại có kẻ gan to vậy, dám lừa bịp cả Soái quân của ta.
Anh lính gật đầu nói thêm:
- Quân sư Phàm Gian chưa đưa tiền cho anh ta, cũng không cho anh ta đi mà đưa viên thuốc đó cho bác sĩ kiểm tra thành phần, quả nhiên chỉ là một viên vitamin. Điều đó khiến cho các anh em rất phẫn nộ, thậm chí bên trong còn là phấn. Vì thế quân sư Phàm Gian muốn đem anh ta đi chôn sống.
Sát khí lại hiện lên trong mắt Sở Thiên, nhưng nghĩ đến đại sư Không Vô, hắn lại kiềm chế nói:
- Được rồi, không phải kích động vì những người như thế. Mang anh ta ra ngoài đánh một trận là được rồi. Sau đó ra ngoài thông báo tìm bác sĩ giỏi đến đây.
- Cảm ơn! Cảm ơn!
Tên lang băm mừng không tả, cảm ơn rối rít rồi bị đám binh lính lôi ra ngoài.
Sở Thiên khẽ cười, không để ý nữa, tay phủi mấy bông tuyết trên vai rồi đi vào trong. Phàm Gian từ trong phòng bệnh đi ra, nét mặt vui vẻ nhanh chóng bị sự lo lắng thay thế, vội ra nghênh đón:
- Thiếu soái đã về!
Sở Thiên gật đầu hỏi:
- Vết thương của Thiên Dưỡng Sinh thế nào rồi?
Phàm Gian thở dài, lắc đầu:
- Không có gì lạc quan cả. Hôm nay bác sĩ kiểm tra nguyên nhân nói Thiên Dưỡng Sinh bị tổn thương huyết quản, máu không ngừng chảy. Phải tìm cách khâu lại nếu không sẽ không cầm cự được lâu.
Sở Thiên buồn rầu, lo lắng nói:
- Bác sĩ không thể khâu lại sao?
Phàm Gian lắc đầu, vẻ mặt hiện lên sự thất vọng nói:
- Các bác sĩ trong kinh thành đều không chắc, cuộc giải phẫu này phải cần đến bác sĩ thật giỏi, chỉ sai một lỗi thì máu sẽ chảy đến chết. Vì thế không ai dám phẫu thuật cho Thiên Dưỡng Sinh. Họ sợ Thiên Dưỡng Sinh chết thì đầu họ cũng mất!
Sở Thiên hỏi vội:
- Bác sĩ nước ngoài cũng không được sao?
Phàm Gian cúi đầu:
- Đã thuê rồi, cũng có người nhận lời nhưng thấy quá khứ của chúng ta nên họ lại từ chối!
Sở Thiên đi đi lại lại như muốn những bước đi sẽ giảm bớt sự lo lắng trong lòng.
Bỗng nhiên có một anh lính chạy vào, cung kính nói:
- Thiếu soái, bên ngoài có một bác sĩ nói có diệu kế để cứu Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên không nói gì, ngay cả các bác sĩ nước ngoài còn không có cách lại có người chủ động tìm đến, còn nói có diệu kế. Chỉ sợ lại là đám lang băm, muốn thừa cớ mà vơ vét tiền bạc thôi.
Phàm Gian nói thay Sở Thiên:
- Bảo tên bác sĩ đó tranh thủ thời gian mà đi khỏi đây. Cảnh cáo đừng có vì tiền mà để mất đầu.
Anh lính nhận lệnh đi ra. Bỗng nhiên Sở Thiên không biết ma xui quỷ khiến thế nào nói:
- Cứ để người ta vào, xem hắn là bác sĩ thật hay là tên ngu ngốc. Nếu là bọn lang băm bịt bợm thì đêm nay sẽ bị gió tuyết vùi chết.
Anh lính lại nhận lệnh đi ra. Phàm Gian biết trong lúc tuyệt vọng này thì Sở Thiên có thể thử mọi cách, để trong lòng được nhẹ nhàng hơn, và cũng là vì tình anh em.
Anh lính dẫ theo người mặc áo khoác vào, toàn thân anh ta bó chặt, ngay cả mặt cũng được che đi, miệng cũng đeo khẩu trang. Người ta nói người ta là bác sĩ chứ không phải là bóng ma.
Sở Thiên nhìn người này một lượt. Thật không muốn nhìn thấy hạng người như vậy, Sở Thiên nói như giễu cợt:
- Tự xưng là bác sĩ mà sao không dám cho người khác nhìn mặt, hình như không khác một sát thủ là mấy.
Ánh mắt anh ta lạnh như băng, giọng nói cũng lạnh không kém:
- Không ít người đã nhìn thấy khuôn mặt tôi nhưng rất nhiều người đã chết. Bác sĩ và sát thủ cũng không khác nhau là mấy, đều dùng dao để kiếm bát cơm, cứu người giết người đều nằm trong dự tính của họ, Thiếu soái ngạc nhiên lắm hả?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nét mặt Sở Thiên trở nên vui mừng, đứng vụt dậy nói:
- Người về trong đêm gió tuyết, anh luôn xuất hiên đúng lúc. Đêm nay Sở Thiên phải cho anh uống bao nhiêu hũ Trúc Diệp Thanh mới thể hiện được hết lòng biết ơn của tôi?
Phàm Gian ngạc nhiên nhìn Sở Thiên, lại nhìn khắp người lạ kia, chắc chắn Sở Thiên biết anh ta.
Phàm Gian đúng là người thức thời, người đến không đồng ý lộ diện, tự nhiên cũng là không muốn người khác biết thân phận của anh ta. Cậu ta liền phất tay để mấy anh em Soái quân lui ra sau đó tự ra ngoài. Trong đại sảnh lúc này chỉ còn Sở Thiên và người đó.
Người tới hơi động cánh tay, những bông tuyết rơi xuống đất rồi kéo áo khoác ném về phía sau, rơi đúng vào giá treo.
Sở Thiên bước lên hai bước, khen ngợi:
- Chủ Đao Y Sinh, thủ pháp tiến bộ không ít!
Chủ Đao Y Sinh vẫn lạnh lùng ngoại trừ nụ cười, giọng vẫn cứng rắn:
- Đều là nhờ Thiếu soái, mấy ngày này tôi đã giúp anh thanh lý không ít kẻ muốn ám sát anh, thủ pháp không tiến bộ sao được. Nếu không tiến bộ thì tôi cũng chết rồi.
Sở Thiên nở nụ cười, vào tủ lấy ra mấy bình Trúc Diệp Thanh, hôm vào nước nóng tồi ngồi vào salon nói:
- Sở Thiên chỉ biết dùng rượu để cảm ơn, tiếc là đến giờ vẫn không tìm được ai muốn lấy đầu anh, nếu không tôi nhất định sẽ đem đầu người đó đến cho anh.
Chủ Đao Y Sinh cố ý không ngồi đối diện với Sở Thiên, nhìn bình Trúc Diệp Thanh trong nước nóng, khẽ thở dài:
- Có vẻ đã lâu lắm rồi, tôi thật sự muốn uống cho đã nhưng đêm nay không được rồi. Đêm nay tôi đến để cứu người.
Sở Thiên sửng sốt, chẳng lẽ anh ta thật sự đến để cứu Thiên Dưỡng Sinh, khẽ cười nói:
- Chủ Đao Y Sinh, anh vẫn chưa nói cho tôi b iết, đao trong tay ngươi không những để giết người mà còn cứu được người, điều này khiến tôi thật sự ngạc nhiên đấy!
Chủ Đao Y Sinh vẫn cười lạnh lùng, uống mấy ngụm nước ấm cho ấm người nói:
- Trước khi học giết người tôi đã học xong cách cứu người. Trước khi tôi trở thành sát thủ, tôi đã là một bác sĩ được người ta tôn trọng. Đây chính là nguyên nhân mà tôi không muốn người khác nhìn thấy gương mặt mình.
Sở Thiên mở ấm trà, cho lá trà vào rồi đổ nước nóng. Hương thơm tỏa ra khắp phòng.
Sở Thiên rót ra hai ly, hương trà tỏa khắp phòng, bưng một chén mới Chủ Đao Y Sinh nói:
- Bác sĩ được kính trọng thì đây là lần đầu tiên tôi được nghe. Nhưng trong suy nghĩ của tôi, anh là một người đàn ông có tình có nghĩa.
Chủ Đao Y Sinh nâng chén trà lên, uống chậm chậm nói:
- Thiếu soái đừng làm tôi xúc động. Không chừng một ngày nào đó tôi lại dùng đao giải phẫu để mang đầu Thiếu soái đi nhận tiền đấy.
Sở Thiên cười ha ha, ngửa đầu uống hết chén trà đặc , hào hứng nói:
- Nếu như bác sĩ có thể cứu người anh em của tôi thì cứ mang đầu tôi đi đi.
Chủ Đao Y Sinh thể hiện sự đồng tình, duỗi ngón tay ra khen:
- Không trách được đám quân lính kia lại đến tận đây, không trách được họ lại khăng khăng một mực về dưới sự lãnh đạo của Thiếu soái. Thiếu soái thật là người tình nghĩa.
Sở Thiên rót trà cho Chủ Đao Y sinh, vẻ mặt trở nên nghiêm trang nói:
- Bác sĩ, nếu có thể cứu được Thiên Dưỡng Sinh thì xin đừng chậm trễ.
Chủ Đao Y Sinh uống xong chén trà, đứng lên nghiêm túc nói:
- Nếu đúng như các anh thông báo là tổn thương trong huyết quản thì tôi nắm chắc tám phần thành công. Bây giờ hãy đưa tôi đi xem, nếu tình hình lạc quan thì đêm nay sẽ tiến hành phẫu thuật.
Sở Thiên cũng đứng lên, cảm kích nhìn Chủ Đao Y Sinh. Không thể tin được tự nhiên anh ta lại tìm đến. Chủ Đao Y Sinh không chỉ có thể giết người mà còn có thể cứu người, thật là không thể ngờ được.
Sở Thiên nghẹ khoát tay, vẻ mặt không giấu được vui mừng, nói:
- Chủ Đao Y Sinh, mời sang bên này!
Xe Audi chậm rãi thúc đẩy đứng lên.
Mị tỷ dùng giấy khăn giúp đỡ Sở Thiên lau sạch lấy trên mặt máu tươi, còn ôn nhu chụp đi Sở Thiên trên quần áo bông tuyết.
Sở Thiên cả người đều trở nên an tĩnh lại, Mị tỷ không tự chủ được sùng bái, Không Vô đại sư, thầm suy nghĩ lấy, nếu để cho Không Vô đại sư đi kinh thành ngục giam, mỗi ngày đối với những cái... Kia tội phạm niệm kinh, có thể hay không đem bọn họ đều biến thành người tốt đâu này?
Nhìn xem Mị tỷ thiên mã hành không dáng tươi cười, Sở Thiên suy nghĩ một lát, vẫn còn quyết định không đem Lâm Ngọc Thanh muốn đối phó Chu Long Kiếm sự tình nói ra, miễn cho Mị tỷ cả ngày lo lắng Lâm Ngọc Thanh an ủi, tuy nhiên Lâm Ngọc Thanh cố chấp lại để cho Sở Thiên cảm giác được thống khổ, nhưng Sở Thiên cũng tuyệt đối sẽ không lại để cho Chu Long Kiếm giết Lâm Ngọc Thanh, bất luận là vì Lâm Ngọc Đình vẫn còn Mị tỷ, vô luận như thế nào đều phải nghĩ biện pháp giải quyết việc này.
Trên đường tuyết đọng rất dầy, cho nên Phong Vô Tình đem xe khai mở vô cùng chậm.
Sở Thiên hiện tại đã đem Hắc Long cao ốc chuyển giao cho Vương Hoa Hoa rồi, Soái quân kinh thành tổng bộ thiết lập tại Tiềm Long hoa viên, Tiềm Long hoa viên tọa Tây Nam, hướng Đông Bắc, có thể nói là “Tọa kim loan, nạp Bàn Long, trấn bảo tháp, Tụ bảo bồn”, đúng “Chỗ dựa cao cứng rắn, tương lai rộng rãi, vị trí hiển hách, quảng nạp tài nguyên, vĩnh viễn bảo an khang” một khối cõi yên vui, theo tự nhiên địa lý góc độ đến xem, xem như một khối hiếm có phong thuỷ bảo địa.
phút đồng hồ về sau, xe Audi mới tới Tiềm Long hoa viên cửa ra vào, gác Soái quân huynh đệ nhanh chóng mở cổng, cung kính nghênh đón bọn hắn trong suy nghĩ anh hùng Thiếu soái, ai cũng rõ ràng, Sở Thiên là một trăm năm khó được tướng soái, nếu không sẽ không dễ dàng như thế đánh rớt xuống hắc đạo nửa giang sơn.
Phong Vô Tình đem xe đứng ở cửa biệt thự, Sở Thiên mở cửa xe, bước chân vừa mới dẫm nát trên mặt tuyết, liền gặp được mấy cái Soái quân huynh đệ lái cái mặt mũi tràn đầy hoảng sợ người theo biệt thự đi ra, trong miệng còn không ngừng hô: “Ta sai rồi, ta sai rồi!”
Sở Thiên có chút hiếu kỳ, thò tay hướng Soái quân huynh đệ phất tay, để cho bọn họ ngừng lại, đi qua hỏi thăm: “Chuyện gì xảy ra? Hắn là người nào?”
Soái quân huynh đệ dùng tuyệt đối cung kính ngữ khí trả lời: “Hồi thiếu soái lời mà nói..., đó là một giang hồ lang trung, biết rõ Soái quân treo giải thưởng danh y, liền đến đây Tiềm Long hoa viên, công bố dược vật của mình bách bệnh tiêu trừ, cho nên Phàm Gian quân sư lại để cho hắn đến đây thử xem, ai biết, thằng này móc ra mấy cái dược hoàn, nói liền ăn ba ngày, nhất định miệng vết thương khỏi hẳn, sau đó muốn chúng ta cho ba thành tiền đặt cọc.”
Sở Thiên trên mặt dâng lên dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Đoán chừng thằng này muốn chơi ve sầu thoát xác chi thuật, còn không có ăn xong cũng không biết chạy đi nơi nào, không thể tưởng được thời buổi này giang hồ giả lang trung còn có lớn như vậy dũng khí, dám ở Soái quân trên đầu nhổ răng.”
Soái quân huynh đệ gật gật đầu, bổ sung: “Phàm Gian quân sư đương nhiên chưa cho hắn tiền đặt cọc, cũng không có lại để cho hắn đi, mà là lại để cho bác sĩ tại chỗ xét nghiệm dược vật thành phần, quả nhiên là bình thường vi-ta-min tạo thành, nhưng lại để cho các huynh đệ tức giận đúng, bên trong thậm chí có tam lộc?? Phấn, cho nên Phàm Gian quân sư muốn đem thằng này chôn sống!”
Sở Thiên trong mắt hiện lên sát cơ, nhưng nghĩ đến Không Vô phương trượng đi chân trần, cả người lại trở nên yên lặng đứng lên, nhàn nhạt nói: “Được rồi, không cần cùng những thứ này giang hồ bọn đạo chích động khí, đem hắn lôi ra đi đánh một trận là được rồi, sau đó hướng giang hồ truyền lệnh, lang băm người, Sát!”
“Cảm ơn a..., cám ơn a...” Giang hồ lang trung buồn vui nảy ra hô, lập tức bị Soái quân huynh đệ kéo đi ra ngoài.
Sở Thiên nở nụ cười khổ, cũng không để ý tới nữa, vỗ vỗ trên người bông tuyết, đi vào biệt thự, Phàm Gian đang từ Thiên Dưỡng Sinh phòng bệnh đi ra, nhìn thấy Sở Thiên, nét mặt biểu lộ vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh bị sầu lo thay thế, nghênh đón đi lên nói: “Thiếu soái đã trở về.”
Sở Thiên khẽ gật đầu, mở miệng hỏi thăm: “Thiên Dưỡng Sinh thương thế như thế nào?”
Phàm Gian nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu nói: “Rất không lạc quan, hôm nay bác sĩ rốt cục kiểm tra ra nguyên nhân, nói Thiên Dưỡng Sinh tâm huyết quản bị võ sĩ đao tổn hại, huyết dịch trôi chảy không thông, phải nghĩ biện pháp khâu lại, nếu không nhịn không được lâu lâu đấy.”
Sở Thiên mang trên mặt vẻ thống khổ, lo lắng nói: “Bác sĩ không thể khâu lại sao?”
Phàm Gian lắc đầu, trên mặt cố gắng hết sức hiện bất đắc dĩ, nói: “Kinh thành bác sĩ không có nắm chắc, loại giải phẫu này thuộc về đỉnh cấp khai đao, hơi có sai lầm sẽ huyết cố gắng hết sức người chết, cho nên cũng không dám tiếp nhận Thiên Dưỡng Sinh giải phẫu, sợ Thiên Dưỡng Sinh chết rồi, đầu của mình cũng mất.”
Sở Thiên truy vấn lấy: “Vậy cũng dùng thuê nước ngoài bác sĩ a...”
Phàm Gian cúi đầu, xấu hổ nói: “Đã ra thuê, cũng có chút nước ngoài danh y nhận lời mời, nhưng nhìn thấy chúng ta vẽ truyền thần đi qua hay sao?? Đồ thị hình chiếu, nước ngoài bác sĩ lập tức không có thanh âm.”
Sở Thiên ở đại sảnh thời gian dần qua dạo bước đứng lên, dùng đi đường đến tiêu hao chính mình lo lắng tâm tình.
Bỗng nhiên, có vị Soái quân huynh đệ chạy vào, cung kính nói: “Thiếu soái, bên ngoài có vị bác sĩ cầu kiến, hắn nói có thể diệu thủ hồi xuân!”
Sở Thiên không nói gì, liền trong ngoài nước chúng danh y đều thúc thủ vô sách giải phẫu, thậm chí có bác sĩ chủ động đến thăm, còn xưng diệu thủ hồi xuân, thằng này chỉ sợ lại là cái giang hồ lang trung, đều muốn thừa cơ vét lên bút xem bệnh kim bỏ chạy đường.
Phàm Gian thay Sở Thiên đáp trả: “Lại để cho thầy thuốc kia tranh thủ thời gian rời đi, cảnh cáo hắn, chớ vì tiền mà mất đầu!”
Soái quân huynh đệ chính là muốn lĩnh mệnh mà đi, bỗng nhiên, Sở Thiên ma xui quỷ khiến hô: “Lại để cho hắn tiến đến gặp mặt, nhìn xem là chân thần y hay là giả ngu ngốc, nếu như là bọn bịp bợm giang hồ, đêm nay phong tuyết không quan tâm vùi nhiều người.”
Soái quân huynh đệ lĩnh mệnh mà đi, Phàm Gian biết rõ đây là Sở Thiên cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng rồi, giống như là ngâm nước trong người, bắt được cây rơm rạ cũng sẽ không phòng thủ, vì vậy nội tâm ngăn không được than nhẹ đứng lên, cũng vì Sở Thiên tình nghĩa huynh đệ cảm động.
Soái quân huynh đệ rất nhanh nhận được cái hất lên áo khoác người tiến đến, người này toàn thân đều bị áo khoác băng bó cực kỳ chặt chẽ, liền đầu đều vật che chắn lấy, còn đeo cái màu trắng khẩu trang, cùng hắn nói hắn là bác sĩ, phản không bằng nói hắn là tuyết dạ hung ma.
Sở Thiên nhìn quét nhìn xem người tới, thấy hắn áo khoác khỏa thân, rất không bằng lòng gặp người bộ dạng, ngữ khí mang theo vài phần giễu cợt, nói: “Các hạ tự xưng danh y, vì sao ngay cả bộ mặt thật cũng không dám xem người, cảm giác cùng sát thủ không sai biệt lắm.”
Người tới ánh mắt lạnh như băng, ngữ khí cũng tương đối lạnh như băng: “Gặp ta bộ mặt thật không ít người, nhưng rất nhiều đều đã bị chết, bác sĩ cùng sát thủ cũng không có cái gì bất đồng, đều là lấy đao ăn cơm, cứu người giết người đều tại ý niệm trong đầu tầm đó, Thiếu soái có hay không ngạc nhiên rồi hả?”
Nghe được như thế thanh âm quen thuộc, Sở Thiên nét mặt biểu lộ mừng rỡ dáng tươi cười, theo cát đứng lên, nói: “Phong tuyết đêm người về, ngươi luôn tại nên xuất hiện thời điểm xuất hiện, Sở Thiên đêm nay nên cho ngươi uống bao nhiêu hũ Trúc Diệp Thanh mới có thể biểu đạt của ta lòng biết ơn đâu này?”
Phàm Gian kinh ngạc nhìn Sở Thiên, lại nhìn xem toàn thân áo khoác chi nhân, hiển nhiên Sở Thiên cùng hắn là biết.
Phàm Gian là một thức thời chi nhân, người tới vậy mà không muốn bộ mặt thật kỳ nhân, tự nhiên không muốn làm cho người biết rõ thân phận của hắn, vì vậy nhẹ nhàng phất tay, lại để cho Soái quân huynh đệ lui ra, lập tức mình cũng đi theo rời đi, cho phép lớn đại sảnh chỉ còn lại Sở Thiên cùng người tới.
Người tới cánh tay hơi chấn, mưa gió bông tuyết lập tức rơi xuống đất, lập tức khẽ kéo áo khoác hướng về sau ném đi, chuẩn xác rơi vào trên kệ.
Sở Thiên tiến lên trước hai bước, ngăn không được khen: “Chủ Đao Y Sinh, thân thủ lại tinh tiến không ít a...!”
Chủ Đao Y Sinh lạnh lùng Vô Tình trên mặt đơn giản chỉ cần bài trừ đi ra dáng tươi cười, ngữ khí như trước mang theo hàn ý, nói: “Đều là bái Thiếu soái phúc khí, những ngày này giúp ngươi thanh lý không ít muốn đầu ngươi sát thủ, thân thủ có thể không tiến bộ sao? Sẽ không tiến bộ, cái chết có thể chính là ta!”
Sở Thiên cởi mở nở nụ cười, quay người theo tủ rượu xuất ra mấy bình Trúc Diệp Thanh, bỏ vào trong nước nóng hâm nóng lấy, sau đó ngồi ở sa thượng, nói: “Sở Thiên chỉ có thể dùng rượu tạ??, đáng tiếc đến bây giờ còn không tìm ra là ai muốn ta đầu trên cổ, nếu không ta nhất định đem đầu của hắn hái xuống.”
Chủ Đao Y Sinh không chỗ nào cố kỵ ngồi ở Sở Thiên đối diện, nhìn xem trong nước nóng hâm nóng lấy Trúc Diệp Thanh, nhẹ nhàng thở dài: “Xem ra đều là rất lâu, ta thật sự đều muốn uống thống khoái, nhưng đêm nay không được, đêm nay ta là tới cứu người đấy.”
Sở Thiên sửng sốt, chẳng lẽ hắn thật sự tới cứu Thiên Dưỡng Sinh? Vì vậy nở nụ cười khổ, nói: “Chủ Đao Y Sinh, ngươi ngàn vạn không nên nói cho ta biết, trong tay ngươi đao giải phẫu không những được giết người, còn có thể cứu người, điều này làm cho ta thật sự giật mình!”
Chủ Đao Y Sinh chiêu bài thức đông cứng cười, cho mình ngược lại chén nước ấm, đã uống vài ngụm ấm lấy thân thể, nói: “Tại ta học được giết người lúc trước, ta đã học được cứu người, ta trở thành sát thủ mấy năm trước, vẫn luôn là bị người tôn trọng bác sĩ, đây cũng là ta không muốn bộ mặt thật kỳ nhân nguyên nhân.”
Sở Thiên giáng khai mở ấm trà, phóng bên trên đầy đủ lá trà, dùng nước nóng hướng về phía, sau một lát, hương trà cả phòng.
Truyện Của
Tui chấm vn
Sở Thiên xuất ra hai cái ly, rót đầy trà thơm, bưng chén cho ‘Chủ Đao Y Sinh’, cười nói: “Bị người tôn trọng bác sĩ? Ta còn thực là lần đầu tiên nghe ngươi nói lên, bất quá, ngươi đang ở đây ta trong ấn tượng, thủy chung là cái hữu tình nghĩa hán tử.”
Chủ Đao Y Sinh nâng chung trà lên, kỹ càng uống vào, nói: “Thiếu soái ngàn vạn không nên bị ta cảm động, nói không chừng ngày nào đó ta hay dùng đao giải phẫu cắt lấy Thiếu soái đầu, đi lĩnh ức nguyên hoa hồng.”
Sở Thiên ha ha nở nụ cười, ngửa đầu uống xong đậm đặc trà, nóng hổi nước trà làm cho người ta đều nhiệt huyết đứng lên, hào tình vạn trượng nói: “Nếu như bác sĩ có thể cứu tỉnh huynh đệ của ta, Sở Thiên đầu cầm lấy đi lại có ngại gì?”
Chủ Đao Y Sinh nét mặt biểu lộ vẻ tán thành, duỗi ra ngón cái khen: “Trách không được Soái quân giương đến tận đây, trách không được nhiều như vậy anh hùng khăng khăng một mực quy về Thiếu soái dưới cờ, Thiếu soái quyết đoán tình nghĩa thật sự thắng người một bậc.”
Sở Thiên là Chủ Đao Y Sinh rót trà, lập tức thần sắc bắt đầu trang túc mục chú ý, trịnh trọng nói: “Bác sĩ, ngươi thật sự có nắm chắc cứu chữa Thiên Dưỡng Sinh?”
Chủ Đao Y Sinh nâng chung trà lên uống xong, đứng lên, nghiêm túc nói: “Nếu như là các ngươi treo giải thưởng trong biểu hiện tâm huyết quản tổn hại bệnh trạng, ta còn là có tám phần nắm chắc, hiện tại mang ta đi nhìn xem, tình huống lạc quan lời mà nói..., nói không chừng, đêm nay ta có thể vì hắn mổ.”
Sở Thiên cũng đứng lên, cảm kích ngắm nhìn ‘Chủ Đao Y Sinh’, không thể tưởng được tìm hoài mà chẳng thấy, lại vẫn đang tìm không được, ‘Chủ Đao Y Sinh’ không chỉ có có thể giết người, còn có thể cứu người, thật sự ra ngoài ý định.
Sở Thiên nhẹ nhàng khoát tay, không che dấu được hưng phấn nói: “Chủ Đao Y Sinh, bên này mời!”