Dùng từ hấp hối cũng không đủ để diễn tả tình trạng của Thiên Dưỡng Sinh lúc này. Vết thương trên hai bả vai khiến người ta phải giật mình. Miệng vết thương quá sâu khiến người ta có thể nhìn thấy xương. Nếu như không phải bọn Cô Kiếm hàng ngày thay nhau truyền chân khí để duy trì tim mạch thì anh ta sớm đã rơi vào tay tử thần rồi.
Tuy không phải lần đầu nhưng mỗi lần nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh, Sở Thiên đều thấy khó chịu.
Chủ Đao Y Sinh đo nhịp tim, lật xem mắt Thiên Dưỡng Sinh mà không ngừng thở dài:
- Bị thương quá nặng, may mà tính mạng rất ương ngạnh, lại có chân khí của mọi người bảo vệ nên mới có thể chèo chống đến giờ.
Sở Thiên hỏi lo lắng:
- Chủ Đao Y Sinh, có thể phẫu thuật được không?
Chủ Đao Y Sinh cười ha ha, vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thành thật mà nói, cần diệu kế!
Gương mặt Sở Thiên vừa sợ hãi vừa vui mừng, hắn biết Chủ Đao Y Sinh rất khinh thường kẻ nói dối nên vô cùng cảm kích nói:
- Vậy xin nhờ cả vào anh, sau khi phẫu thuật xong, chúng ta không say không nghỉ.
Chủ Đao Y Sinh gật đầu, nói:
- Thiếu soái, xin cử cho tôi thêm hai bác sĩ nữa. Sau đó bất cứ ai cũng không được đến gần căn phòng này.
Sở Thiên gật đầu đi ra. Vừa ra đến cửa thì Chủ Đao Y Sinh nhớ ra gì đó, gọi với:
- Thiếu soái, mang cây đao của Thiên Dưỡng Sinh lại cho tôi.
Đao của Thiên Dưỡng Sinh để trên mặt bàn, Sở Thiên cầm lên. Cây đao đen nhánh, không có gì đặc sắc nhưng rất sạch sẽ. Không chứng kiến trận quyết chiến trên núi Phượng Hoàng thì khó mà tin chính cây đao này đã chém rơi đầu Liễu Xuyên Phong.
Chủ Đao Y Sinh thận trọng nhận lấy cay đao từ tay Sở Thiên, sau đó đặt nhẹ nhàng lên tay phải của Thiên Dưỡng Sinh. Khi chuôi đao đen nhánh chạm vào lòng bàn tay, Thiên Dưỡng Sinh vội vàng nắm chặt lấy, toàn thân như được tiếp thêm sức lực.
Chủ Đao Y Sinh ồ lên một tiếng, cây đao này giống như tính mạng của Thiên Dưỡng Sinh vậy.
Trong trời đất này, chỉ sợ không thể tìm được người nào dùng đao như Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên trong lòng cũng như tán thưởng, nhớ tới thời điểm gặp Tàn Đao - người của Chu Long Kiếm, không thể hiểu được cảnh tượng Tàn Đao ám sát Lâm Ngọc Thanh là như thế nào.
Chủ Đao Y Sinh lấy ra một cái hộp từ trong ngực áo, bày lên bàn, bên trong có năm thanh dao phẫu thuật sáng loáng, có hơn mười chiếc kim châm, hai hàng chỉ trắng nhỏ.
Sở Thiên biết đây cũng là những vật Chủ Đao Y Sinh dùng để giết người, khẽ mỉm cười, không thể nghĩ được đây cũng là đồ phẫu thuật, hiệu quả như thế nào? Giết người và cứu người cũng chỉ cần một đường.
Chủ Đao Y Sinh cầm bảy cây kim, bỏ vào rượu để diệt khuẩn sau đó tung lên, bảy cây kim lập tức cắm vào quanh vết thương của Thiên Dưỡng Sinh. Độ sâu của cả bảy cây đều như nhau. Điều đó cho thấy sự định vị của Chủ Đao Y Sinh tinh xảo đến mức nào.
- Thất tinh định vị?
Sở Thiên bị thu hút bởi động tác của Chủ Đao Y Sinh. Hắn thấy thủ pháp châm cứu chủ Chu Đao Y Sinh giống như thủ pháp y học Thất tinh định vị thất truyền từ lâu, liền hỏi nhỏ:
- Bác sĩ, đó là Thất Tinh định vị phải không?
Chủ Đao Y Sinh cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Sở Thiên lại nhận ra thủ pháp của mình, gật đầu nói:
- Thiếu soái thật là kiến thức uyên thâm, đúng là tôi vừa dùng thủ pháp Thất Tinh định vị để ngăn máu chảy ngược lại, nó sẽ giúp Thiên Dưỡng Sinh có thêm sức chống cự không thì trong lúc phẫu thuật mạch không thông sẽ chết mất.
Sở Thiên càng tin tưởng hơn, hắn biết Thất Tinh định vị là thủ pháp về châm cứu trong lịch sử, có thể dẫn thông kinh mạch, loại bỏ máu độc, điều hòa khí huyết, khiến âm dương cân bằng, lục phủ ngũ tạng điều hòa.
Chủ Đao Y Sinh nói xong liền tập trung toàn bộ vào công việc.
Sở Thiên ra khỏi phòng, gọi Phàm Gian đến dặn dò:
- Phàm Gian, có hai việc cần làm. Một là tìm hai bác sĩ tin cậy đến để phụ tá, hai là phân công anh em rải ra canh gác, bất luận kẻ nào cũng không được phép quấy nhiễu bác sĩ.
Phàm Gian không hỏi xem đó là thần thánh phương nào đến, nhưng biết rõ người được Sở Thiên tin tưởng thì người đó có địa vị hơn, nghĩ đến Thiên Dưỡng Sinh có thể được cứu sống thì trong lòng vô cùng vui mừng, anh ta sẽ trở thành chiến thần của Soái quân, quân khí sẽ được tăng lên.
Phàm Gian tuân lệnh thực hiện.
Trận tuyết này dường như không ngừng, như muốn lấy mạng tất cả sinh linh trên mặt đất này.
Sở Thiên ngời dựa trên ghế, lơ mơ trong đêm tuyết lạnh, chờ kết quả từ Chủ Đao Y Sinh.
Khi Sở Thiên nhìn đồng hồ thì trời đã mờ sáng. Đã sáu giờ rồi. Sở Thiên đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Cửa mở, cách đó hơn chục mét có hàng trăm binh lính và Phong Vô Tình.
Thấy họ trắng toát vì tuyết, rõ ràng đã đứng cả nửa đêm rồi.
Cách đó không xa là mấy người bảo vệ nhìn qua khe cửa. Tất cả bọn họ đều chờ đợi tin tức từ Thiên Dưỡng Sinh.
Sở Thiên khẽ thở dài, không nói gì. Tất cả tình cảm đó đều không gì có thể kể hết.
‘Két’ một tiếng.
Cửa phòng Thiên Dưỡng Sinh được mở ra. Đi trước là hai bác sĩ phụ ta, cả hai đều run run, sắc mặt mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, một đêm vô cùng mệt mỏi.
Sở Thiên nhìn qua rồi chờ đợi ở phía cửa phòng Thiên Dưỡng Sinh.
Chủ Đao Y Sinh cuối cùng cũng bước ra, quay người đóng cửa lại, trên mặt không thể hiện chút mệt mỏi nào. Mồ hôi đầy trán. Không thể tưởng tượng được trong đêm bão tuyết như vậy mà trán Chủ Đao Y Sinh nhễ nhại mồ hôi.
Chủ Đao Y sinh nhìn thấy hơn trăm binh lính đứng ngoài cửa, quắc mắt sang Sở Thiên, nét mặt phức tạp.
Bọn Phong Vô Tình thấy Chủ Đao Y sinh thì thầm bên tai Sở Thiên một lát, phản ứng của Sở Thiên cũng không rõ là tốt hay xấu. Đám binh lính lúc này sấng chết không sợ, chỉ một lòng lo lắng nhưng không thể xông vào thăm Thiên Dưỡng Sinh được.
Sở Thiên cuối cùng gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc và trang trọng đi ra cửa. Hắn đứng giữa cửa, nhìn đám binh lính, bình tĩnh nói:
- Nghe đây, không được hoan hô, không được ồn ào, không được có bất cứ hành động gì.
Bọn Phong Vô Tình gật đầu, hơi thở càng dồn dập.
Sở Thiên biết họ chờ đợi đã lâu, nói rõ ràng:
- Thiên Dưỡng Sinh đã qua giai đoạn nguy hiếm. Vết thương đã được khống chế, sẽ nhanh chóng tỉnh lại và sớm nói chuyện được thôi.
Bọn Phong Vô Tình mừng rơi nước mắt nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ ôm lấy nhau thể hiên sự vui mừng.
Sở Thiên cũng rất vui, nhìn cảnh tượng điên cuồng của đám đàn ông trước mặt, không ngăn được thở dài, lo lắng vơi đi nhiều.
Phàm Gian vui mừng đi đến bên Sở Thiên hỏi:
- Thiếu soái, có gì cần tôi làm không?
Sở Thiên nhìn Phàm Gian, người luôn biết việc, biết xác định vị trí của mình, liền gật đầu nói:
- Đưa hai vị bác sĩ phụ tá về, đưa mỗi người năm mươi vạn, rồi đưa bác sĩ lên phòng nghỉ ngơi. Nhớ kỹ không nên hỏi, cũng không cần cảm ơn. Sau khi ngủ dậy ông ấy sẽ lặng lẽ rời đi, đừng để anh em ngăn cản ông ấy!
Sở Thiên vẫn không nói ra Chủ Đao Y Sinh. Với mọi người mà nói, càng ít người biết rõ thân phận thật của Chủ Đao Y Sinh thì càng có thể sống lâu hơn.
Phàm Gian gật đầu, rồi đi hoàn thành mệnh lệnh.
Sở Thiên nhìn bọn Phong Vô Tình vẫn còn vui mừng nói:
- Toàn bộ giải tán đi, ai làm việc người nấy, đợi khi nào vết thương của Thiên Dưỡng Sinh bình phục sẽ chúc mừng sau. Hôm nay vườn hoa Tiềm Long phải được yên tĩnh tuyệt đối.
Lời nói Sở Thiên nói rất có uy, khiến hàng trăm binh lính đang vui mừng lập tức yên lặng, lặng lẽ lui. Một lát sau toàn bộ vườn hoa trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sau khi Sở Thiên bố trí mọi việc liền vươn vai vươn cổ, tinh thần hoàn toàn tĩnh lặng, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không thể chống lại được cơn buồn ngủ, đi vào trong một cách vô định. Anh lơ mơ cảm thấy cho người lặng lẽ đắp chăn cho mình. Đó là Tô Dung Dung, hắn mở to mắt say lòng nhìn, hai tay của cô đang cầm lấy hai góc chăn.
Sở Thiên kéo cô vào, quấn chăn vào cô, nói nhỏ:
- Dung Dung, sao em lại đến đây?
Tô Dung Dung không làm nũng như những cô gái khác, nói rành mạch:
- Thấy anh bận nên em đến thăm!
Sở Thiên có chút xấu hổ, nói:
- Anh xin lỗi, tuy bận rộn nhưng anh nên thu xếp thời gian đến thăm gia đình em.
Tô Dung Dung hôn lên môi Sở Thiên, nồng nhiệt khiến Sở Thiên say đắm, nhưng vẫn nhớ đến chuyện Tô lão gia nói: ‘Nếu như ba thàng mà thiếu soái không khống chế kinh thành, nếu Đồ Long còn sống thì Dung Dung sẽ là người phụ nữ của hắn’
Hôn nồng nhiệt một lát. Rút cuộc Tô Dung Dung cảm thấy không bình thường, dừng việc vuốt ve lại, nhìn Sở Thiên với ánh mắt đau đớn, vuốt ve vết thương trên tay anh, nói:
- Sở Thiên, vết thương này còn lâu mới có thể khỏi được. Nhìn vết thương này mà em không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Sở Thiên dang rộng cánh tay trái trấn an Tô Dung Dung nói:
- Còn mất cả tháng, gần đây cũng không có việc gì lớn. Ít ngày nữa anh sẽ trở về trường học để tĩnh dưỡng, vừa đi học, vừa bầu bạn với em.
Ánh mắt Tô Dung Dung sáng lên vui mừng, tung tăng như chim sẻ nói:
- Nói lời phải giữ lời. Đến lúc đó Dung Dung sẽ chăm sóc anh thật tốt!
Sở Thiên khẽ gật đầu, kéo chăn phủ lên Tô Dung Dung, hít hà hương thơm tỏa ra từ tóc cô.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ. Sở Thiên kéo chăn che lên người mình và Tô Dung Dung, bình tĩnh nói:
- Mời vào!
Phàm Gian đi đến, cung kính nói:
- Thiếu soái, Chu gia gọi điện tới, nói tối nay mở tiệc chiêu đãi Thiếu soái.
Sở Thiên gật đầu, phẩy tay. Phàm Gian lặng lẽ lui ra. Anh ta thấy Sở Thiên nghe nói Chu gia gọi thì sắc mặt không được tốt cho lắm, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, Thiếu soái hẳn là muốn đối phó cùng Chu Long Kiếm.
Sở Thiên khẽ thở dài, nên đến rốt cuộc cũng phải đến. Tối nay lại thêm một bữa cơm khó ăn.
Thiên Dưỡng Sinh dùng hấp hối để hình dung đã không quá đáng, bả vai hai cái vết thương nhìn thấy mà giật mình,?? Khẩu vết đao càng là sâu đủ thấy xương, nếu như không phải ‘Cô Kiếm’ bọn hắn mỗi ngày thay phiên đưa vào chân khí duy trì hắn khí mạch, chỉ sợ đã sớm nhịn không quá tử thần triệu hoán.
Sở Thiên tuy nhiên không phải lần nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh hình dạng, nhưng mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm giác được khó chịu.
‘Chủ Đao Y Sinh’ thò tay tìm kiếm hắn mạch đập, lại lật xem ánh mắt của hắn, trùng trùng điệp điệp thở dài, nói: “Bị thương rất nặng, may mà tánh mạng của hắn lực rất ương ngạnh, còn có chân khí của các ngươi bảo vệ khí mạch, cho nên hắn có thể chèo chống đến hiện tại.”
Sở Thiên ngăn không được mà hỏi: “Chủ Đao Y Sinh, cái này giải phẫu năng động sao?”
‘Chủ Đao Y Sinh’ ha ha nở nụ cười, vỗ vỗ Sở Thiên bả vai nói: “Rất thành thật nói cho ngươi biết, diệu thủ hồi xuân!”
Sở Thiên trên mặt hiện lên ra sợ hãi lẫn vui mừng, hắn biết rõ ‘Chủ Đao Y Sinh’ những loại người này khinh thường nói dối đấy, vì vậy dùng cực kỳ cảm kích ngữ khí, nói: “Vậy nhờ cậy ngươi rồi, động hết giải phẫu về sau, chúng ta đến không say không nghỉ!”
‘Chủ Đao Y Sinh’ gật gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Thiếu soái, xứng hai cái bác sĩ cho ta, sau đó bất luận kẻ nào không được tới gần gian phòng!”
Sở Thiên gật gật đầu, cất bước đi ra ngoài cửa, vừa mới đã đến cửa ra vào, ‘Chủ Đao Y Sinh’ tựa hồ nhớ tới cái vấn đề quan trọng, nhẹ nhàng nói: “Thiếu soái, đem Thiên Dưỡng Sinh đao cho ta.”
Thiên Dưỡng Sinh đao để lại tại gian phòng trên mặt bàn, Sở Thiên đi qua cầm lên, đao như trước chất phác đen nhánh, không chút nào thu hút, nhưng rất sạch sẽ, không có chứng kiến Phượng Hoàng Sơn quyết chiến người, là rất khó tin tưởng cái thanh này đen nhánh đao chém xuống Liễu Xuyên Phong đầu.
‘Chủ Đao Y Sinh’ trịnh trọng tiếp nhận Sở Thiên đưa tới đao, sau đó nhẹ nhàng đem hắn đặt ở Thiên Dưỡng Sinh tay phải, đương đen nhánh chuôi đao đụng phải lòng bàn tay thời điểm, Thiên Dưỡng Sinh tay phải khẩn trương, đen nhánh đao bị nắm thật chặt chân thực, liền cả người hắn đều trở nên đã có vài phần sinh khí cùng linh khí.
‘Chủ Đao Y Sinh’ không khỏi than nhẹ một tiếng, Thiên Dưỡng Sinh đối với đao cố chấp xa xa qua tánh mạng.
Toàn bộ thiên triều, chỉ sợ cũng tìm không ra mấy cái cùng Thiên Dưỡng Sinh loại này dùng đao chi nhân rồi.
Sở Thiên cũng tự nội tâm than thở, chợt nhớ tới cướp máy bay thời điểm gặp phải ‘Tàn Đao’, nghĩ đến ‘Tàn Đao’ đúng Chu Long Kiếm người, trong nội tâm không hiểu xiết chặt, không cách nào tưởng tượng đương ‘Tàn Đao’ ám sát Lâm Ngọc Thanh là như thế nào cảnh tượng.
‘Chủ Đao Y Sinh’ từ trong lòng ngực móc ra cái cái hộp, mở ra bầy đặt tại trên mặt bàn, bên trong có năm thanh hàn quang lòe lòe đao giải phẫu, còn có hơn mười quả mũi nhọn lộ ra ngân châm, hai hàng màu trắng phong kín dây nhỏ.
Sở Thiên biết, đây là ‘Chủ Đao Y Sinh’ dùng để giết người công cụ, không khỏi khẽ cười khổ, không thể tưởng được đao giải phẫu đặt ở bất đồng vị trí, sẽ, bất đồng hiệu quả, giết người cứu người thật là một đường tầm đó.
‘Chủ Đao Y Sinh’ cầm lấy bảy miếng ngân châm, bỏ vào rượu cồn bên trong trừ độc, sau đó đột nhiên nhất rơi vãi, bảy miếng ngân châm lập tức đâm vào Thiên Dưỡng Sinh miệng vết thương chung quanh, ngân châm chuẩn bị đâm vào trình độ bằng nhau, cho thấy ‘Chủ Đao Y Sinh’ tinh xảo nhận thức huyệt định vị.
“Thất Tinh định vị?” Sở Thiên đã bị ‘Chủ Đao Y Sinh’ hấp dẫn, hắn nhìn thấy ‘Chủ Đao Y Sinh’ đâm vào thất cây ngân châm thủ pháp rất giống dạ dạ cổ y học bên trên thất truyền đã lâu ‘Thất Tinh định vị’, ngăn không được thấp giọng hỏi: “Bác sĩ, ngươi vậy mà hội Thất Tinh định vị?”
Chủ Đao Y Sinh cũng hơi kinh ngạc, không thể tưởng được Sở Thiên vậy mà nhận thức thủ pháp của mình, gật gật đầu nói: “Thiếu soái kiến thức uyên bác, ta dùng đúng là cổ y học ‘Thất Tinh định vị’, phòng ngừa huyết dịch ngược lại tuần hoàn, dùng cái này đến gia tăng Thiên Dưỡng Sinh sức chống cự, lại để cho hắn ở đây giải phẫu thời điểm không đến mức huyết mạch không thông mà bị chết.”
Sở Thiên nội tâm nhiều hơn vài phần tin tưởng, trong lòng của hắn rõ ràng, ‘Thất Tinh định vị’ thuộc về châm cứu sử thượng thượng thừa đâm pháp, có thể dẫn đạo kinh mạch truyền, phù chính trừ bỏ tà, đạt tới thông suốt kinh mạch, điều hòa khí huyết, làm cho Âm Dương quy về đối lập nhau cân đối, làm cho tạng phủ công năng gần như điều hòa.
Chủ Đao Y Sinh sau khi nói xong, liền tập trung tinh thần công việc lu bù lên.
Sở Thiên đi ra cửa phòng, đem Phàm Gian kêu tiến đến, nhàn nhạt nói: “Phàm Gian, hiện tại xử lý hai chuyện tình, trước, tìm hai cái tin cậy bác sĩ làm phụ tá. Tiếp theo, lại để cho các huynh đệ đem cảnh giới rải ra, bất luận kẻ nào đêm nay không được quấy nhiễu bác sĩ.”
Phàm Gian không hỏi người đến là thần thánh phương nào, nhưng biết rõ Sở Thiên người tin cẩn nhất định có kia chỗ hơn người, nghĩ đến Thiên Dưỡng Sinh có thể cứu sống tới đây, trong lòng của hắn cũng vô cùng cao hứng trở lại, Thiên Dưỡng Sinh đã đã thành Soái quân tinh thần Chiến thần, chỉ cần hắn còn sống, toàn bộ Soái quân sĩ khí liền vĩnh viễn tăng vọt.
Phàm Gian lĩnh mệnh tiến đến an bài.
Trận này tuyết rơi nhiều tựa hồ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, tựa hồ không bóp chết hết trong thiên địa tánh mạng liền vĩnh viễn không bỏ qua.
Sở Thiên tựa ở sa thượng, nửa tỉnh nửa ngủ ráng chịu đi tuyết dạ, hắn phải đợi đợi ‘Chủ Đao Y Sinh’ giải phẫu kết quả.
Sở Thiên trợn mắt thời điểm, sắc trời đã xám trắng, hướng vách tường đồng hồ treo tường nhìn lại, kinh thành thời gian sáu giờ cả, Sở Thiên đứng lên, đều muốn đi ra ngoài hít thở mới mẻ không khí, ai biết, mở cửa, trên mặt nhưng là kinh chấn động, bên ngoài hơn mười thước có hơn, rậm rạp chằng chịt đứng đấy hơn trăm Soái quân tử sĩ, đứng ở phía trước mấy người nghiễm nhiên đúng Phong Vô Tình bọn hắn.
Xem bọn hắn chấn động rớt xuống bông tuyết, rõ ràng đã đứng hơn nửa đêm.
Cách đó không xa tại cảnh giới huynh đệ khi rảnh rỗi ngươi quay đầu lại nhìn qua cửa ra vào, bọn hắn đều đang đợi đợi Thiên Dưỡng Sinh sinh tử tin tức.
Sở Thiên khe khẽ thở dài, không nói gì thêm, tất cả tình cảm đều muốn có kết quả mới có thể thổ lộ.
‘C-K-Í-T.. T... T’ một tiếng, Thiên Dưỡng Sinh cửa phòng mở ra rồi, đi trước đi ra chính là hai cái phụ tá bác sĩ, hai cái đùi đều tại có chút run, sắc mặt cực kỳ mệt mỏi ngồi liệt trên sa lon, tối hôm qua rõ ràng cho thấy mệt nhọc quá độ.
Sở Thiên con mắt nhìn quét qua đi, tiếp tục xem Thiên Dưỡng Sinh phòng bệnh, hắn ở đây chờ đợi ‘Chủ Đao Y Sinh’.
‘Chủ Đao Y Sinh’ rốt cục ra hiện tại cửa ra vào, quay người đem cửa phòng bệnh đóng kỹ, trên mặt không chỉ có có mỏi mệt chi sắc, còn mang theo đầu đầy mồ hôi, Sở Thiên không cách nào tưởng tượng tại phong tuyết tung bay ban đêm, ‘Chủ Đao Y Sinh’ lại có thể cả thành đầu đầy mồ hôi.
‘Chủ Đao Y Sinh’ hiển nhiên gặp được ngoài cửa hơn trăm Soái quân huynh đệ, vì vậy hướng Sở Thiên nhẹ nhàng vẫy tay, Sở Thiên mang trên mặt phức tạp tình hình đi qua, biết rõ ‘Chủ Đao Y Sinh’ trong miệng sẽ nhổ ra Thiên Dưỡng Sinh sinh tử.
Phong Vô Tình bọn hắn nhìn thấy ‘Chủ Đao Y Sinh’ tại Sở Thiên bên tai nói thầm một lát, Sở Thiên thần sắc cũng hoàn toàn phản ứng không xuất ra là tốt là xấu, những thứ này đối mặt sinh tử không sợ nam nhi nhiệt huyết lần lo lắng, hận không thể xông đi lên hỏi thăm.
Sở Thiên rốt cục gật gật đầu, mang trên mặt cực kỳ nghiêm túc thần sắc đi ra, đứng ở cửa ra vào, nhìn qua Soái quân huynh đệ, cực kỳ bình tĩnh nói: “Nghe, không cho phép hoan hô, không cho phép ồn ào, không cho phép ồn ào, không cho phép có bất kỳ động tĩnh gì.”
Phong Vô Tình bọn hắn trịnh trọng gật đầu, hô hấp trở nên dồn dập lên.
Sở Thiên rốt cục hộc ra bọn hắn chờ đợi đã lâu lời mà nói..., nhàn nhạt nói: “Thiên Dưỡng Sinh đã vượt qua kỳ nguy hiểm rồi, thương thế đã đã khống chế, rất nhanh sẽ tỉnh lại, rất nhanh có thể mở miệng nói chuyện.”
Phong Vô Tình sắc mặt của bọn hắn mừng rỡ như điên, nhưng ai cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể ôm ấp lấy tỏ vẻ sự hưng phấn của mình.
Sở Thiên tâm ở bên trong cũng thật cao hứng, nhìn trước mắt trầm mặc điên cuồng đàn ông, ngăn không được thở dài: Khúc mắc đã qua hơn phân nửa.
Phàm Gian theo hưng phấn đám người mặc tới đây, đi vào Sở Thiên bên người, nói: “Thiếu soái, có cái gì cần ta làm đấy sao?”
Sở Thiên tán dương nhìn xem Phàm Gian, Phàm Gian chính là cái an tâm người làm việc, luôn có thể rõ ràng vị trí của mình, vì vậy gật gật đầu nói: “Đem bên trong hai vị phụ tá bác sĩ đưa trở về, mỗi người xem bệnh kim vạn. Sau đó mang thần y đi trên lầu phòng trọ nghỉ ngơi, nhớ kỹ, không nên hỏi, cũng không cần cảm tạ, hắn tỉnh ngủ về sau tự nhiên sẽ lặng lẽ rời đi, lại để cho các huynh đệ ngàn vạn không nên ngăn trở!”
Sở Thiên thủy chung không có đem ‘Chủ Đao Y Sinh’ nói ra, đối với cừu gia khắp nơi hắn mà nói, càng ít người biết rõ ‘Chủ Đao Y Sinh’ thân phận chân thật, ‘Chủ Đao Y Sinh’ càng có thể sống được dài lâu.
Phàm Gian gật gật đầu, lập tức tự mình đi an bài sự tình.
Sở Thiên nhìn qua vẫn còn hưng phấn Phong Vô Tình bọn hắn, nhàn nhạt nói: “Toàn bộ tản đi, đi làm chính mình chuyện nên làm, chờ Thiên Dưỡng Sinh thương thế tốt rồi về sau lại hảo hảo chúc mừng, hôm nay toàn bộ Tiềm Long hoa viên muốn bảo trì tuyệt đối yên tĩnh.”
Sở Thiên mà nói rất có quyết đoán, đang tại hưng phấn hơn trăm Soái quân đàn ông toàn bộ an tĩnh lại, lặng lẽ lui lại, sau một lát liền biến mất vô ảnh vô tung, toàn bộ Tiềm Long hoa viên trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Sở Thiên an bài tốt về sau, duỗi mấy cái lưng mỏi, toàn bộ tinh thần hoàn toàn buông lỏng về sau, cảm giác được người dị thường mệt mỏi, ngăn không được lại tựa ở cát nặng nề ngủ, mông lung bên trong, cảm giác được có người cầm lấy chăn, mền lặng lẽ che ở trên người mình, mở to mắt, Tô Dung Dung say lòng người dung nhan ánh vào trong mắt, hai tay của nàng đang nhặt lấy góc chăn.
Sở Thiên thò tay đem nàng kéo vào trong ngực, dùng chăn, mền bụm lấy, nhàn nhạt nói: “Dung Dung, sao ngươi lại tới đây?”
Tô Dung Dung không có giống kia hắn nữ tử giống như làm nũng, mà là ẩn tình đưa tình nói: “Ngươi bận rộn, cho nên ta đến xem ngươi rồi!”
Sở Thiên tâm ở bên trong có chút xấu hổ ý, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, tuy nhiên bề bộn nhiều việc, ta cuối cùng nên rút thời gian đi Tô gia nhìn xem ngươi.”
Tô Dung Dung hôn Sở Thiên bờ môi, nhiệt liệt khí tức lại để cho Sở Thiên mê say, Sở Thiên không khỏi nhớ tới Tô lão gia tử tuyên qua mà nói: Giả như Thiếu soái ba tháng không thể khống chế kinh thành, hết thảy hưu đề, nếu như hắn cuối cùng có thể Đồ Long giết hổ, Dung Dung chính là của hắn nữ nhân.
Hôn nồng nhiệt một lát, Tô Dung Dung rốt cục cảm giác được không được bình thường, đình chỉ vuốt ve an ủi, kéo qua Sở Thiên tay trái, xốc lên quần áo nhìn kỹ, ánh mắt lập tức tràn đầy đau lòng, vuốt ve Sở Thiên cánh tay vết thương, quan tâm nói: “Sở Thiên, miệng vết thương còn bao lâu nữa mới có thể khỏi hẳn đâu này? Chứng kiến thương thế của ngươi ngấn, trong nội tâm của ta liền ngăn không được sợ hãi.”
Sở Thiên dùng sức mở rộng tay trái, trấn an lấy Tô Dung Dung tâm, ôn nhu nói: “Còn muốn cả tháng đâu rồi, gần nhất cũng không có cái gì đại sự, qua ít ngày, ta chuẩn bị trở về trường học tĩnh dưỡng thật tốt, một bên đi học một bên làm bạn ngươi.”
Tô Dung Dung trong mắt toát ra mừng rỡ, thần sắc rất là tung tăng như chim sẻ, nói: “Một lời đã định, đến lúc đó để cho Dung Dung chiếu cố thật tốt ngươi!”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, đem mặt chôn ở Tô Dung Dung thanh tú ở bên trong, ngửi ngửi nhàn nhạt mùi thơm.
Biệt thự cửa nhẹ nhàng bị gõ, Sở Thiên kéo qua chăn, mền, che ở mình và Tô Dung Dung trên người, bình tĩnh nói: “Tiến đến!”
Phàm Gian đi đến, cung kính đối với Sở Thiên nói: “Thiếu soái, Chu gia điện thoại tới, buổi tối mở tiệc chiêu đãi Thiếu soái!”
Sở Thiên gật gật đầu, phất phất tay, Phàm Gian lặng lẽ thối lui, hắn vừa rồi nhìn ra, Sở Thiên nghe được Chu gia điện báo, thần sắc tựa hồ cũng không khá lắm, còn có tia thống khổ cùng bất đắc dĩ, hẳn là Thiếu soái muốn cùng Chu Long Kiếm khiêng lên?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, nên đến rốt cuộc đã tới, đêm nay lại là một trận khó khăn cơm.