Lúc Sở Thiên đến cửa nhà Lâm Ngọc Đình, tay còn đang do dự có nên gõ cánh cửa sắt này không.
Bỗng nhiên lúc đó cửa mở ra, Lâm Ngọc Đình ăn vận như công chúa tươi cười nhìn Sở Thiên:
- Mình ở cửa sổ ngóng bạn cả ngày rồi, bạn mà không đến mình sẽ đi bắt đấy.
Lúc này, trong bếp có một người trung tuổi gương mặt tươi cười ló ra:
- Ngọc Đình, bạn con đến rồi hả, đưa bạn vào ngồi đi để cha thu dọn xong đã.
Lâm Ngọc Đình "ồ" một tiếng rồi cũng không nhịn được cười:
- Cha, cha đừng có giả làm cao thủ trong nhà bếp nữa, chút tài nghệ của cha cũng chỉ là tàm tạm thôi, dùng tạm cũng được, cho tất cả vào nồi luộc là xong cho khỏi phí nguyên liệu.
Sở Thiên đưa Ngọc Đình hai chai rượu nho mình cầm trên tay, mắt nhìn qua một lượt căn phòng, nhìn thấy trên tường treo di ảnh một người phụ nữ, hắn thầm nghĩ có lẽ đây là vợ của Lâm Ngọc Thanh mà chị Mị nhắcc tới, xem ra cũng là trẻ trung, xinh đẹp có khí chất, tiếc rằng trời ghét kẻ hồng nhan làm cho bà hương mất hồn tán. Nhưng nhìn qua thì Lâm Ngọc Đình cùng cha cô cũng khá hòa hợp, điều này cũng làm cho bà trên cõi linh thiêng cũng được an ủi.
Lâm Ngọc Đình nhận lấy rượu của Sở Thiên liền gọi:
- Cha, Sở Thiên bạn con mang cho cha hai chai rượu nho, tối nay con cho phép cha uống vài chén nhé.
Vừa nói dứt lời, Lâm Ngọc Thanh hai tay còn ướt chạy ra, cầm chai rượu nhìn vài lượt khen:
- Rượu này không tệ, vừa vặn, tối nay có thể uống say một chút rồi.
Sau đó cười nhìn Sở Thiên:
- Cậu chính là cậu bạn học kỳ tài trăm năm Sở Thiên mà Ngọc Đình luôn mồm nhắc tới đó hả? Rất đẹp trai, nhã nhặn hào phóng, lễ phép chừng mực, tôi là Lâm Ngọc Thanh, gọi một tiếng chú Thanh là được rồi.
Trong lòng Sở Thiên thoáng nghĩ mấy ngày vừa rồi hao tâm khổ tứ nghĩ ra tặng hai chai rượu nho này đúng là cao kiến. Nếu không dựa vào thân phận Lâm Ngọc Thanh cũng chưa chắc đã nhận. Dù sao hai chai rượu này cũng là Sở Thiên đặc biệt chọn loại không quá 10 năm, nếu không, Lâm Ngọc Thanh cũng chẳng dám uống, cũng sẽ không chạy từ bếp ra để xem. Haiz, đây chính là điểm khó của Thiết diện Bao Công danh chấn Nghi Hưng.
Lâm Ngọc Đình đoạt lại chai rượu trách:
- Cha, cha đi nấu cơm nhanh đi, gần 5 giờ rồi còn chưa làm xong.
Lâm Ngọc Thanh như trẻ con mắc lỗi, trước mặt Lâm Ngọc Đình tỏ ra đặc biệt ngoan ngoãn không ngớt lời:
- Được, được, ta sẽ đi nấu ngay, tay nghề của ta đều bị ép mà ra đấy, Đình Nhi con cũng thông cảm chút đi.
Nói xong liền quay vào bếp tiếp tục cuộc chiến. Sở Thiên trong lòng cười khổ, cảm thấy cả hai cha con cô bạn đều không biết nấu cơm, cũng không biết bình thường họ ăn gì.
- Bịch bịch bịch.
Trong bếp phát ra tiếng động inh tai như tiếng đập trên thớt gỗ, Sở Thiên nghe vậy đã biết chắc là Lâm Ngọc Thanh đang chặt gì đó rồi, chưa dùng đúng lực, có vẻ gượng gạo, hắn bèn chậm rãi đi vào bếp. Lâm Ngọc Đình đi theo sau như ruồi.
Dù Sở Thiên đã có chuẩn bị tâm lý nhưng tình hình hỗn loạn trong bếp vẫn làm hắn giật mình. Cá bị giết rồi vẫn còn đang nhảy nhót, thịt thái thành những miếng lớn, trên mặt đất còn vài con tôm đang nhảy, nước rửa rau trong bồn tràn ra ngoài. Lâm Ngọc Đình ở bên ngoài tựa cửa dáng vẻ không bận tâm.
- Cha mình mỗi lần nấu xong cơm đều giống như đi đánh trận ấy, phải mất hơn tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong.
Sở Thiên cười khổ xắn ống tay áo bộ dạng trượng nghĩa cổ vũ:
- Chú Thanh, cháu có học làm bếp được mấy ngày, nếu như chú tin tưởng thì cứ giao việc này cho cháu đi.
Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Sở Thiên. Sở Thiên còn biết nấu cơm? Sở Thiên không biết trong mắt bọn họ thế hệ thanh niên cùng thời với hắn có đến 99% không muốn nấu cơm lại càng không cần phải biết nấu.
Lâm Ngọc Thanh cười cười:
- Không sao đâu, chú làm rất nhanh sẽ xong mà. Cháu với Ngọc Đình cứ ngồi ngoài đó đi một lát nữa là xong.
Lâm Ngọc Đình vẫn muốn xem Sở Thiên thực sự biết nấu cơm hay không bèn nói:
- Cha, cha cứ để cậu ấy làm đi, có tệ hơn nữa cũng chỉ đến thế là cùng, hoặc cũng có thể cậu ấy lại làm con ngạc nhiên, tài nghệ của cha con thưởng thức phát chán rồi, nhanh nhanh, cha đi ra ngoài đi.
Sau đó cô đi vào đẩy Lâm Ngọc Thanh đi ra, Sở Thiên cười cười đi vào bếp.
Lâm Ngọc Thanh bất đắc dĩ vừa đi vừa tháo tạp dề đưa Sở Thiên, mồm còn nói chuyện với Ngọc Đình:
- Cái con bé này, sao có thể để người ta nấu cơm được chứ.
Đợi Lâm Ngọc Thanh đi ra rồi, Sở Thiên mới từ từ đóng cửa rồi cười:
- Cháu nấu cơm cần phải yên tĩnh, hai người chứ ra ngoài sô pha ngồi nửa tiếng sau đảm bảo có cơm ăn.
Thực ra Sở Thiên không muốn để bọn họ nhìn thấy tác phong nhanh như bay của mình, lo bọn họ sợ phát khiếp.
Lâm Ngọc Đình vốn đang muốn xem cuộc chiến, thấy Sở Thiên như vậy chỉ đành bĩu môi rời đi.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Sở Thiên đứng trước bàn ăn sờ sờ mũi nói:
- Chú Thanh, Ngọc Đình, ăn cơm thôi.
Sở Thiên rõ ràng còn nghe thấy tiếng ngạc nhiên của Lâm Ngọc Đình:
- Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ bạn làm món hầm thập cẩm kiểu Đông Bắc.
Lâm Ngọc Thanh cười:
- Đình Nhi, không cho phép nói linh tinh. Sở Thiên chịu giúp chúng ta nấu cơm là tốt lắm rồi. Con nhìn mình xem, từ lúc sinh ra đến giờ cũng chỉ có luộc 2 quả trứng.
Hai người lần lượt đi tới bàn ăn, vừa nhìn thấy thức ăn ở trên bàn cả hai đều ngẩn người.
Một con chim bồ câu nướng hơi sém vàng giòn trên lưng giắt quả chanh. Một bát thịt bò hành gừng nóng đang bốc khói nghi ngút. Một con cá hấp nhìn đã thấy ngon miệng. Một đĩa gà xé với xì dầu. Một đĩa rau cải xào. Còn một bát canh gà nấu cà thơm lừng, ba bát cơm, bình rượu nho còn đang toát hơi lạnh, có thể thấy là đã được ướp lạnh.
Lâm Ngọc ĐÌnh nói như mê ngủ:
- Sở Thiên, cái này thật là bạn làm đấy sao?
Sở Thiên cười cười hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ là cậu làm hay sao?
Lâm Ngọc Đình vừa gắp một miếng thịt bò vừa nói:
- Nhìn qua thì rất là ngon nhưng không biết vị thế nào.
Thịt bò vừa đưa lên miệng thì giọng lưỡi cô cũng lập tức thay đổi:
- Vị lại càng tuyệt.
Lâm Ngọc Thanh cũng gắp một miếng thịt gà cắn một miếng, thơm, vừa tái, nuột, hương vị quả thực là chưa từng có, ánh mắt ngưỡng mộ hướng về Sở Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Lâm Ngọc Đình cười nói:
- Sở Thiên, nếu như không phải phòng bếp chỉ có mình bạn ở đây mình còn nghi là có cô nương nào chui từ trong vỏ ốc ra làm bữa cơm này đấy.
Sở Thiên chậm rãi giơ ly rượu lên:
- Ngọc Đình, chú Thanh, Sở Thiên cám ơn sự quan tâm và giúp đỡ của hai người, ly rượu này để cháu mời mọi người, xin cảm ơn.
Sau đó một hơi uống cạn.
Lâm Ngọc Thanh cũng cười uống hết rượu trong ly, cảm giác rượu nho bình thường không được ngon như vậy.
Lâm Ngọc Đình uống một ngụm thở dài:
- Con chỉ thấy rượu vang pha là dễ uống.
Sở Thiên cười cười:
- Đó là một cách uống sai lầm, một mặt làm hỏng hương vị hoa quả lên men thuần khiết của rượu vang, mặt khác vì độ lên men và có khí gas vào làm ảnh hưởng đến dinh dưỡng và công hiệu của rượu, nói một cách đơn giản, ở nước ngoài, những loại rượu vang cao cấp đều là hao phí vô vàn sức lực và vật chất, lại còn cần cả thời gian loại bỏ tạp chất trong rượu. Nếu đem hương vị thuần khiết mà người ta phải vất vả khổ sở tạo nên đi pha với Sprite, thì những nghệ nhân ủ rượu đó chắc họ khóc ngất.
Lâm Ngọc Đình không tự chủ được nở nụ cười, lần nữa nhấp một ngụm rượu nho:
- Thiếu soái, sao cái gì bạn cũng biết thế?
Lâm Ngọc Thanh giật mình, nhìn thấy cậu thanh niên trẻ tuổi có khí chất lại nho nhã, cử chỉ nhã nhặn tự nhiên, không nén được trong lòng thầm nghĩ "Đúng là một nhân vật, tài nghệ nấu ăn tinh xảo, kiến thức uyên bác lại không tỏ vẻ. Thời nay khó có thể gặp được thanh niên điềm đạm mà không ngông cuồng như vậy.
Lâm Ngọc Thanh có thể nhìn thấy từ ánh mắt cử chỉ của Lâm Ngọc Đình rằng cô đã mê mẩn cậu ta như tế nào, chỉ là giới hạn gia giáo và kỳ thi đại học nên tạm thời chưa phát sinh thành thứ tình cảm đó, nhưng đây chỉ là chuyện sớm muộn. Thông qua hành động của Sở Thiên ngày hôm nay, Lâm Ngọc Thanh biết Sở Thiên là người đàn ông có thể ủy thác cuộc đời, là người đàn ông không để cho Ngọc Đình phải ấm ức. Nhưng vấn đề là Ngọc Đình cho dù tướng mạo xinh đẹp nhưng Sở Thiên cũng không phải loại nông cạn như vậy. Sở Thiên có yêu Ngọc Đình hay không. Nếu như Sở Thiên không yêu cô mà chỉ coi như bạn bè thì chắc hẳn tương lai Ngọc Đình sẽ bị thương tổn. Bản thân mình bây giờ nên gán ghép hay tách chúng ra?
Lâm Ngọc Thanh có phần đau đầu, suy nghĩ một lúc đành thôi tạm thời không nghĩ đến việc đó. Dù sao trước kỳ thi đại học sẽ không có chuyện gì, tình cảm bọn trẻ do bọn chúng tự xử lý, con người đều phải học cách trưởng thành.
[hide]
Sở Thiên đến Lâm Ngọc Đình cửa nhà lúc, tay vẫn còn do dự có muốn hay không gõ vang cái này vui sướng hớn hở cửa sắt.
Bỗng nhiên tầm đó, cửa sắt đột nhiên mở ra, ăn mặc cùng công chúa tựa như Lâm Ngọc Đình đang cười tủm tỉm nhìn qua Sở Thiên, nói: “Tiểu tử, ta tại cửa sổ thế nhưng là nhìn ngươi một ngày đâu rồi, ngươi sẽ không đến, ta muốn đi bắt ngươi rồi.”
Lúc này, phòng bếp lòe ra một trung niên nhân, trên mặt tràn đầy nụ cười sáng lạn, nói: “Ngọc Đình, ngươi đồng học đã đến à? Ngươi dẫn hắn ngồi một chút, ta thu thập xong cá trước.”
Lâm Ngọc Đình “Ah” một tiếng, không khỏi cười nói: “Cha, ngươi cũng không nên tại phòng bếp làm bộ cao thủ, ngươi điểm này trù nghệ cũng liền cũng tạm được, thích hợp mà thôi, toàn bộ ném vào trong nồi nấu là được, miễn cho bị ngươi lãng phí tài liệu.”
Sở Thiên đem trong tay hai bình rượu nho đưa cho Lâm Ngọc Đình, con mắt có chút quét lượt phòng, nhìn thấy bên cạnh trên tường treo một cái nữ tử di ảnh, thầm nghĩ cái này chỉ sợ sẽ là Mị tỷ trong miệng Lâm Ngọc Thanh chi thê, thoạt nhìn cũng là tuổi trẻ xinh đẹp có khí chất, tiếc rằng trời ghét hồng nhan, làm cho nàng hương mất hồn tán, bất quá thoạt nhìn Lâm Ngọc Đình cùng nàng ba ba chung đụng hay là rất hòa hợp, điểm ấy với cảm thấy an ủi hắn trên trời có linh thiêng rồi.
Lâm Ngọc Đình tiếp nhận Sở Thiên rượu nho, hô hào: “Cha, ta đồng học Sở Thiên cho ngươi dẫn theo hai bình rượu nho, đêm nay ta liền chuẩn ngươi uống mấy chén.”
Vừa dứt lời, Lâm Ngọc Thanh hai tay ẩm ướt chạy ra, cầm qua Lâm Ngọc Đình trong tay rượu nho nhìn mấy lần, khen: “Rượu này không tệ, vừa vặn, đêm nay có thể tiểu say một chút.” Sau đó nhìn Sở Thiên nói: “Ngươi chính là Ngọc Đình trong miệng thường xuyên nhắc tới trăm năm kỳ tài Sở Thiên đồng học a? Người lớn lên không tệ, nhã nhặn hào phóng, lễ phép vừa vặn, ta là Lâm Ngọc Thanh, tiếng kêu ta Thanh thúc là được.”
Sở Thiên giật mình, nghĩ thầm chính mình vài ngày minh tư khổ tưởng, nghĩ ra tiễn đưa rượu nho quả nhiên không sai, bằng không thì dùng Lâm Ngọc Thanh thân phận còn không nhất định dám thu, dù cho cái này hai bình rượu nho, Sở Thiên cũng là đặc biệt chọn lựa năm không cao hơn mười năm đấy, nếu không, Lâm Ngọc Thanh thật đúng là không dám uống, cũng sẽ không từ phòng bếp chạy đến xem xét, ai, cái này là danh nhân khó xử, danh chấn Nghi Hưng thành phố “Thiết diện Bao Công” Lâm Ngọc Thanh khó xử.
Lâm Ngọc Đình đoạt lại rượu nho, oán giận nói: “Phụ thân, ngươi làm nhanh lên cơm đi a..., đã nhanh năm giờ rồi, còn không có làm tốt.”
Lâm Ngọc Thanh như là cái phạm sai lầm tiểu hài tử giống nhau, tại Lâm Ngọc Đình trước mặt lộ ra đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn, không ngớt lời nói: “Tốt, tốt, tốt, ta ngay lập tức đi làm, ba ba trù nghệ đều là bức bách đi ra đấy, Đình nhi ngươi liền thông cảm chút á.” Nói xong, bỏ chạy quay về phòng bếp tiếp tục đại chiến, Sở Thiên trong lòng cười khổ, cảm tình cái này hai phụ nữ cũng sẽ không nấu cơm, cũng không biết bình thường đều ăn chút gì.
“Phanh, phanh, phanh” phòng bếp truyền đến đinh tai nhức óc dao phay đánh cái thớt gỗ thanh âm, Sở Thiên nghe xong cũng biết là Lâm Ngọc Thanh có lẽ tại trảm vật gì, độ mạnh yếu không có nắm chắc tốt, lộ ra như thế đông cứng, vì vậy chậm rãi đi đến phòng bếp, Lâm Ngọc Đình như một mông nhỏ trùng giống nhau theo ở phía sau.
Cho dù Sở Thiên đã có chuẩn bị tâm lý, phòng bếp mất trật tự tình huống hãy để cho Sở Thiên chấn động, bị giết qua con cá lại vẫn đang nhảy nhót, thịt nạc cắt phi thường lớn khối, trên mặt đất còn nhúc nhích mấy cái lớn tôm, trong ao rau cỏ hướng ra phía ngoài nhỏ giọt bọt nước, bên cạnh Lâm Ngọc Đình tức thì chẳng hề để ý, tựa ở cửa ra vào nói: “Cha ta không có lần làm xong cơm đều cùng đánh giặc xong tựa như, muốn hơn một giờ thu thập chiến trường đâu.”
Sở Thiên cười khổ một tiếng, vén lên ống tay áo, một bộ làm việc nghĩa không được chùn bước bộ dạng, nói: “Thanh thúc, ta học qua vài ngày trù nghệ, nếu như tin được ta mà nói..., sẽ đem cái này phòng bếp giao cho ta a.”
Lâm Ngọc Đình cùng Lâm Ngọc Thanh kinh ngạc nhìn Sở Thiên, Sở Thiên vậy mà biết làm cơm? Sở Thiên không biết, trong mắt bọn hắn, Sở Thiên thế hệ này người trẻ tuổi % cũng sẽ không muốn làm cơm, lại càng không cần phải nói biết làm cơm.
Lâm Ngọc Thanh cười cười nói: “Không có việc gì tình, ta rất nhanh là tốt rồi đấy, ngươi cùng Ngọc Đình ở bên ngoài ngồi hội là được.”
Lâm Ngọc Đình tức thì muốn nhìn một chút Sở Thiên đến tột cùng có thể hay không nấu cơm, vì vậy nói: “Phụ thân, ngươi để cho Sở Thiên đến đây đi, lại chênh lệch thì ra là cái dạng kia, có lẽ hắn sẽ cho cái kinh hỉ ta, tài nấu nướng của ngươi ta đã ngán, nhanh, nhanh, mau ra đây.” Sau đó đi vào đem Lâm Ngọc Thanh kéo ra ngoài, Sở Thiên cười cười, đi từ từ đi vào.
Lâm Ngọc Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa đi vừa giải vây váy cho Sở Thiên, trong miệng đối với Lâm Ngọc Đình nói xong: “Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào không biết xấu hổ lại để cho khách nhân nấu cơm a...”
Đợi Lâm Ngọc Thanh sau khi ra ngoài, Sở Thiên chậm rãi đóng cửa lại, cười nói: “Ta nấu cơm muốn gắng đạt tới thanh tĩnh, các ngươi đi trên ghế sa lon ngồi nửa giờ, cam đoan có thể ăn cơm.” Kỳ thật Sở Thiên không muốn làm cho bọn hắn chứng kiến chính mình vận đao như bay bộ dạng, miễn cho hù ngã bọn hắn.
Lâm Ngọc Đình vốn đều muốn đang xem cuộc chiến, gặp Sở Thiên nói như vậy, chỉ có thể bĩu môi cùng Lâm Ngọc Thanh rời đi.
Nửa giờ rất nhanh đã trôi qua rồi, Sở Thiên đứng ở trước bàn ăn, sờ sờ cái mũi, hô: “Thanh thúc, Ngọc Đình, ăn cơm rồi.”
Sở Thiên rõ ràng nghe được Lâm Ngọc Đình kinh ngạc thanh âm: “Tốc độ nhanh như vậy? Chẳng lẽ ngươi làm chính là Đông Bắc loạn hầm cách thủy?”
Lâm Ngọc Thanh cười nói: “Đình nhi, không cho phép nói lung tung, Sở Thiên chịu giúp ta đám bọn họ nấu cơm đã rất tốt, ngươi xem một chút ngươi, sinh ra đến hiện tại, cũng liền nấu qua hai cái trứng gà.”
Hai người vừa nói vừa đi vào bàn ăn, vừa nhìn trên bàn thức ăn, hai người đều ngây người.
Một cái nướng đến khô vàng khô vàng nhũ chim bồ câu, trang bị chanh, một bàn xì xì bốc hơi nóng khương hành tây thịt bò, một cái thoạt nhìn trơn mềm ngon miệng hấp hoàn ngư, một cái đĩa tươi mới bạch thiết kê, trang bị khương dầu, một cái đĩa xanh đậm mê người rau cỏ, còn có nồng đậm cà chua canh gà, tam chung mặt ngoài phủ lên đồ sấy cơm, đỏ tía rượu nho tản ra hơi lạnh, vừa nhìn chính là đã ướp lạnh.
Lâm Ngọc Đình nói mê giống như nói: “Sở Thiên, cái này thật là ngươi làm đấy sao?”
Sở Thiên cười cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ là ngươi làm hay sao?”
Lâm Ngọc Đình bên cạnh kẹp lên một khối thịt bò vừa nói: “Bộ dáng thoạt nhìn rất không tồi, không biết hương vị như thế nào.” Thịt bò vừa mới đưa vào trong miệng, chuyện lập vòng: “Hương vị lại càng không sai.”
Lâm Ngọc Thanh cũng kẹp lên một khối bạch thiết kê, cắn một cái, hương, non, trượt, hương vị quả thực là không thể chê, trong mắt hướng Sở Thiên quăng đi tán dương ánh mắt.
Lâm Ngọc Đình cười nói: “Sở Thiên, nếu như không phải phòng bếp chỉ có ngươi đang ở đây, ta còn hoài nghi trong phòng bếp có ốc đồng cô nương đi ra làm bữa cơm này đâu.”
Sở Thiên chậm rãi giơ lên chén rượu, nói: “Ngọc Đình, Thanh thúc, Sở Thiên cám ơn chiếu cố của các ngươi cùng trợ giúp, chén rượu này để cho ta mời mọi người, cám ơn.” Sau đó uống một hơi cạn sạch.
Lâm Ngọc Thanh cũng cười đem trong chén uống rượu xong, cảm giác bình thường rượu nho không có như vậy ngon miệng.
Lâm Ngọc Đình uống một ngụm, giận dữ nói: “Ta cảm thấy được rượu nho đoái tuyết bích tương đối khá uống.”
Sở Thiên cười cười, nói: “Đó là một loại sai lầm ẩm pháp, nhất phương diện phá hủy rượu nho nguyên lai thuần khiết quả hương, một cái khác phương diện cũng bởi vì đại lượng đường phân cùng khí thể gia nhập, ảnh hưởng tới rượu dinh dưỡng cùng công hiệu. Đơn giản mà nói a, ở nước ngoài, những cái... Kia cao cấp rượu nho đều là tiêu phí vô số tinh lực nhân lực vật lực, còn có thời gian, đi đem rượu nho bên trong tạp chất xóa, ngươi khen ngược, đem nhân gia vất vả khổ cực sản xuất tốt thuần khiết rượu nho, không nói hai lời rót vào tuyết bích, nếu như, những cái... Kia sản xuất sư biết rõ, đoán chừng hội khóc chết.”
Lâm Ngọc Đình không tự chủ được nở nụ cười, lần nữa nhấp một miếng rượu nho, nói: “Thiếu soái, ngươi thế nào cái gì cũng biết à?”
Lâm Ngọc Thanh giật mình, nhìn xem cái này cử chỉ vừa vặn, tự nhiên hào phóng, toàn thân mang theo ưu nhã khí chất người trẻ tuổi, không khỏi thầm than thật là một cái nhân vật, trù nghệ tinh xảo, tri thức uyên bác lại không chút nào đường hoàng, hiện tại cái này trần tục thế gian rất khó có loại này bình tĩnh không nhẹ điên cuồng người trẻ tuổi rồi.
Lâm Ngọc Thanh theo Ngọc Đình ánh mắt cùng cử chỉ ở bên trong, đó có thể thấy được Ngọc Đình đối với hắn đúng cỡ nào mê luyến, chẳng qua là giới hạn trong gia giáo cùng kỳ thi đại học, tạm thời không có bộc phát ra cái loại này tình cảm, nhưng đó là sớm muộn sự tình, thông qua Sở Thiên hôm nay cử động, Lâm Ngọc Thanh biết rõ, Sở Thiên là một có thể phó thác nam nhân, là một sẽ không để cho Ngọc Đình đã bị ủy khuất nam nhân, nhưng vấn đề là, Ngọc Đình tuy nhiên tướng mạo đẹp, nhưng Sở Thiên cũng không phải cái loại này nông cạn chi nhân, Sở Thiên có hay không yêu Ngọc Đình đâu này? Nếu như Sở Thiên không thương Ngọc Đình, chỉ đem hắn coi như bằng hữu, như vậy Ngọc Đình tương lai tất nhiên bị thương tổn, chính mình bây giờ là tác hợp hay là tách ra bọn hắn đâu này?
Lâm Ngọc Thanh cảm giác được có chút đau đầu, suy tư một lát, dứt khoát tạm thời không đi nghĩ nhiều như vậy, dù sao trước kỳ thi tốt nghiệp trung học sẽ không có chuyện gì, người trẻ tuổi sự tình tự nhiên do bọn hắn xử lý, người cũng nên học chậm rãi lớn lên.
[/hide]