Ngựa tốt!
Mai Tử đưa bọn Sở Thiên vào trại Cáp Nhĩ được xây dựng ở tàu ngựa của huyện Lục Thanh.
Sở Thiên nhìn qua liền thốt lên hai chữ “ngựa tốt”, trong chuồng buộc mười mấy con ngựa, con nào cũng thần tuấn phi thường, da lông đen mượt bóng loáng, toàn thân ngăm đen không chút tạp mao, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra đây là ngựa tốt khó kiếm.
Có vẻ Mai Tử và người phụ trách chuồng ngựa rất thân thiết, sau khi cười nói mấy câu liền dắt ra vài con ngựa, chịu sự dạy bảo của các cô khả Nhi.
Mai Tử dắt ra một con ngựa ô nhỏ xinh, rồi nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, tay phải cầm lấy dây cương, cả người hiện ra khí thế hăm hở.
Bọn Khả Nhi cũng nóng lòng, vẻ mặt cực kì phấn khích.
May mà mọi người đều học rất nhanh, dưới sự chỉ dạy của Mai Tử, không tới hai giờ mọi người đã có thể tự khống chế ngựa.
Mai Tử tỏ ra rất hài lòng về trí tuệ nhanh nhạy của bọn Sở Thiên, nhìn về xa nơi cánh đồng hoang nói:
- Xuất phát!
Tuy Mai Tử giải thích với Sở Thiên rằng ngựa này đều là của trại Cát Nhĩ, sau khi cưỡi chúng về, tất sẽ có người đưa ngựa về chuồng bán. Nhưng Sở Thiên sau khi suy nghĩ, vẫn bảo Khả Nhi lén bỏ lại hai nghìn tệ, làm phí thuê ngựa.
Ngựa sau tiếp gót ngựa trước, bình nguyên xa khói nhạt mây mờ!
Vang giữa trưa, Lục Kỵ đã nhẹ nhàng rời khỏi thị trấn Lục Thanh, sau mười lăm phút bọn người Sở Thiên đã tiến vào cánh đồng hoang.
Ở nơi cách quốc lộ gần hai km, Mai Tử dẫn theo bọn người Sở Thiên chạy về phía Đông.
Sau mấy chục phút cưỡi ngựa, Sở Thiên cảm nhận sâu sắc núi non hùng vĩ của Vân Nam biên cương hiểm yếu. Trước mặt núi cao sừng sững, rừng nguyên sinh rậm rạp, kéo dài vô tận. Khi bóng cây ở chỗ sâu có khe suối chảy qua cỏ hoa tươi tốt, cây cao vút. Đường gập ghềnh khó đi, chẳng trách Mai Tử lại lạc quan như vậy. Chon đường nhỏ đi là an toàn, hòan toàn không thể gặp phải bọn Thiên Lang.
Sở Thiên còn chưa kịp cảm thán thì Mai Tử lại đưa bọn họ rẽ sang một đường nhỏ vô danh khác, sau khi chạy được mấy phút, Sở Thiên cảm thấy tầm nhìn rộng và sáng, thảm cỏ xanh thẳm chạy tít về phía chân trời, có vẻ như chính tay ông trời đã trải ra tấm thảm xanh biếc này.
Thảo nguyên trước mắt phì phiêu rộng lớn, tô điểm bởi những hồ nước nhỏ như viên minh châu. Trong những khúc sông đan vào nhau, trong nông trường tự nhiên mây trắng thong dong với vài chú ngựa hoang ăn cỏ, hoa cỏ nở rực rỡ, xen lẫn nhau trong lạnh hao. Sương rồng, cỏ dại và những cây gỗ lớn đều từ đó mà sinh trưởng, làm phong phú thêm chủng loại thực vật của thảo nguyên, càng vì cây cỏ tầng tầng lớp lớp xanh tươi mà đem tới những thay đổi đa sắc màu.
Sở Thiên vẫn luôn cho rằng, thảo nguyên là đặc sắc mà chỉ có mông cổ mới có, vân nam nhiều về tuyết sơn và rừng mưa nhiệt đới. Nhưng lại không hề biết thảo nguyên của Vân Nam cũng đẹp đến say mê lòng người như vậy, Khả Nhi và Dương Phi Dương hưng phấn hét lên, thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.
Mai Tử chọn đường đi quả nhiên yên tĩnh, theo lời cô nói thì sẽ đi thẳng qua phía sau thôn trại “Thiên Lang” của họ. Mấy năm nay kinh tế phát triển khiến ánh mắt của bọn họ chú ý tới quốc lộ và đường ven thôn trại, mà không có ai chú ý tới thảo nguyên màu mỡ phía sau lưng họ.
Sở Thiên quất hai roi, con hắc mã dần tăng tốc, rất nhanh liền hòa vào thảo nguyên tuyệt đẹp, ngoài họ ra thì trên thảo nguyên mênh mông này không còn thấy bóng một ai nữa, thinh thoảng có tiếng sói từ nới đồi núi nhấp nhô vọng lại, khiến người ta cảm thấy thế giới tươi đẹp này còn có một mặt nguy hiểm của nó.
Chạy liên tục gần hai tiếng đồng hồ, Mai Tử phất tay ra hiệu mọi người dừng lại, ánh mắt dừng lại bên cái hồ nhỏ cách đó không xa, cười nói:
- Ngựa đã chạy hai giờ rồi, cũng phải cho chúng uống chút nước, ăn chút cỏ chứ! Mọi người cũng nghỉ một lát đi.
Sơ Thiên cúi đầu xuống nhìn kỹ, quả nhiên ngựa ô có vẻ hơi mệt mỏi, đúng là nên nghỉ ngơi rồi, liền gật gật đầu.
Bọn Sở Thiên đi theo Mai Tử tới bên hồ, nhân lúc ngựa vẫn đang lẳng lặng ăn cỏ uống nước thì mọi người cũng ngồi nghỉ. Lần đầu tiên cưỡi ngựa, giữa hai chân cảm thấy đau đau, đúng như lời Mai Tử nói, không nghỉ một chút nói không chừng mai thức dậy chỉ có thể đi lại như máy thôi.
Gió mạnh ùa qua, nước hồ lăn tăn gợn sóng xanh, cá mặc sức dạo chơi trong hồ, thỉnh thoảng nhảy vọt lên, một vài con chim không rõ tên kiếm ăn quanh hồ, tuy kinh sợ khi thấy người tới, xong lại không bay đi, chỉ là đề cao cảnh giác, căng đầy sức sống.
Mai Tử lấy thịt bò từ trong ba lô ra, chia cho bon Sở Thiên, cười nói:
- Đến đây, dị vực phong tình, đương nhiên cần phải ăn thịt bò trên thảo nguyên, đáng tiếc là không có sữa ngựa nếu không sẽ thích thú không muốn trở về thành phố lớn.?
Sở Thiên cầm thịt bò rồi cắn, bản thân đang ở trong thảo nguyên tuyệt đẹp, dường như đến nguy hiểm cũng quên.
Mai Tử đứng dưới ánh mặt trời, vặn eo bẻ cổ, chỉ lên đỉnh núi phía xa, nói:
- Sở Thiên, em đã nói rồi mà, bảo đảm có cách có thể để mọi người đi qua cánh đồng hoang, chỉ cần đi tiếp hai giờ nữa, vượt qua ngọn Lang Sơn ở xa kia là có thể cởi bỏ thế lực của cánh đồng hoang rồi, bọn Thiên Lang tuy có hung hãn nhưng cũng không dám vào thôn trại làm xằng làm bậy!
Sở Thiên ăn xong thịt bò, đứng dậy nhìn ra xa, tuy không nhìn rõ kiến trúc Lang Sơn gần đây, nhưng lại nhìn thấy mơ hồ kiến trúc tren núi, không ngừng được hỏi:
- Mai Tử, Lang Sơn mà em nói dường như có công trình kiến trúc xây dựng?
Mai Tử gật đầu, tán dương nói:
- Sở Thiên, anh thật sự rất có mắt nhìn, đó là một tòa lâu đài cổ bị bỏ hoang, ngày trước người của tứ thôn mười tám trại ra ngoài chăn thả, nếu gặp phải mưa to gió lớn hoặc bầy sói đều có thể tới đó chốn. Nhưng vài năm trở lại đây, mọi người không chăn thả, bầy sói cũng không thấy nữa, nên lâu đài cổ Lang Sơn cũng bỏ đi!
Sở Thiên cảm thấy thần sắc Mai Tử có chút cô độc, hắn đã đóan được
Mọi người không chăn thả nữa, thì dựa vài cái gì sống chứ? Đương nhiên là buôn bán thuốc phiên, một năm mạo hiểm một lần, chỉ cần một lần thành công thì có thể khiến cả nhà no ấm gần chục năm.
Sở Thiên khẽ thở dài, trấn an Mai Tử nói:
- Em yên tâm, sẽ có một ngày mọi người thích chăn thả trở lại mà.
Mai Tử vẻ cảm động nhìn Sở Thiên, khẽ gật đầu, dù biết không có khả năng cho lắm nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng.
Bỗng nhiên, ngựa trở nên rối loạn, nhao nhao áp sát về phía bọn Sở Thiên.
Sắc mặt Mai Tử trầm xuống, biết có chuyện sắp xảy ra liền vội bước lên trước dắt ngựa, đề phòng bọn ngựa chạy mất.
Bọn Sở Thiên cũng cảm thấy nguy hiểm đang tới gần đều đứng dậy, nhìn về phía có hơi hướng của nguy hiểm.
- Một con sói!
Nói một cách chính xác thì là một con sói hoang cổ trắng cường tráng, khắp người là máu, hiển nhiên là đã tranh đấu kịch liệt qua ở đâu đó.
Con sói hoang này tuy toàn thân là máu, nhưng ý chí chiến đấu vẫn tràn đầy, cái mũi ướt phun ra khí trắng, nhấc người cao lên, ngẩng đầu, nhếch đuôi lên, hai mắt lóe ra sự ác nghiệt và hung hãn, oai phong nhìn bọn Sở Thiên, trên người toát ra mùi của vương giả.
Sở Thiên hai mắt nhìn biêt đây là sói chúa, hẳn là sói chúa này vừa đạt được thắng lợi, chỉ là không biết làm sao nó lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn có một mình, bầy sói của nó dường như không ở gần đây, nếu không đã sớm vây quanh nó rồi.
Phong Vô Tình lộ ra dao găm đen, đang muốn tiến lên trước giải quyết con sói hoang này.
Mai Tử biết sự lợi hại của Phong Vô Tình, cũng biết con sói hoang này đã bị thương, bèn lo lắng gọi:
- Đợi chút, không cần giết nó đâu!
Sở Thiên phất tay về phía Phong Vô Tình, lòng thương hại trời sinh của con gái đã thể hiện ra rồi.
Mai Tử cảm kích nhìn Sở Thiên mấy lần, từ trong ba lô lấy ra hai cân thịt trâu, ném cho sói chúa, nói:
- Nó bị thương, cũng có vẻ đói rồi, nó ăn xong rồi sẽ bỏ đi mà, sói trên thảo nguyên đã không còn nhiều nữa hay cứ để cho nó sống đi.
Sở Thiên cười cười, không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm con sói.
Sói chúa bị miếng thịt trâu Mai Tử vứt tới làm cho kinh hãi, vội nằm sấp người gầm thét, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chẩn bị tấn công.
Bọn Sở Thiên không động đậy, tất cả đều im lăng nhìn con sói chúa, biết trong thời khắc này có hành động nào không thỏa đáng sẽ dẫn tới việc người và sói đánh nhau.
Sói chúa cũng rất thông minh, tuy gầm thét nhưng nó cảm nhận được khí thế trên người bọn Sở Thiên nên trước sau không dám phát động công kích. Sau đó nhìn thấy Mai Tử ném cái gì đó tới, tỏa ra mùi vị quen thuộc, thì mới hiểu hành động vừa rồi của Mai Tử là thiện ý.
Sói chúa thử thăm dò cắp miếng thịt bò vào miêng, thấy mọi người không có hành động tấn công gì mới từ từ cong người lùi về phía sau, vẫn giữ nguyên vẻ cảnh giác, khí thế chiến đấu trên người vẫn không hề mất đi, đa nghi là bản tính của chúng.
Sói chúa sau khi lùi hơn mười mét mới bỏ miếng thịt bò xuống, xé rách từng miếng lớn, Mai Tử nói không sai, nó thật sự đói rồi, không tới hai phút hai cân thịt bò đã bị con sói chúa ăn sạch bách. Sau khi ăn xong khí sắc của nó tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng trở lên dịu dàng, thét dài hai tiếng về phía bọn Sở Thiên rồi chạy về phía thảo nguyên xa.
Mai Tử nhìn theo bóng con sói chúa mất dần, lẩm bẩm một mình:
- Em sống hai mươi năm rồi, lần đầu tiên thấy sói chúa, mong là về sau vẫn còn có thể nhìn thấy!
Sở Thiên khẽ gật đầu không nói gì, vật cạnh thiên trạch, người thích ứng được thì sống! Có sống hay không, đều do ý trời!
Sau khi nghỉ ngơi hơn mười phút, Mai Tử gọi mọi người lên ngựa đi tiếp, tuy Thiên Lang rất không có khả năng xuất hiện, nhưng tốt hơn là sớm rời khỏi thế lực của thảo nguyên hoang vắng, huống hồ sau khi trời tối không dám đảm bảo là sẽ không gặp phải đàn sói nhiều năm không thấy?
Thảo nguyên lớn như vậy, chuyện xấu đương nhiên cũng nhiều!
Lục kị binh lại chạy băng băng trên thảo nguyên, tiến về phía Lang Sơn ở phía xa.
Mai Tử vừa chạy lên tới đỉnh núi, bỗng sắc mặt có thay đổi lớn, vội vàng kéo ngựa lại.
Sở Thiên chạy tới, dừng ngựa hỏi:
- Mai Tử, làm sao vậy?
Mai Tử chỉ vào tiểu bình nguyên dưới chân núi, sắc mặt trắng bệch nói:
- Sở Thiên, anh nhìn xem, em tính sai rồi, năm nay tây bắc hạn hán đến đồng hoang cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, người ở thảo nguyên hoang vì giữ cho ngựa béo tốt đã đem doanh trại dời vào sâu trong thảo nguyên, lợi dung nguồn nước và đồng cỏ tươi tốt để chăn ngựa, nhà cửa mà họ hiện xây dựng vừa chặn đúng đường chúng ta phải đi qua.
Theo hướng chỉ của Mai Tử, Sở Thiên nhìn thấy rõ ràng dưới chân núi với một mảnh đất rộng lớn làm trung tâm, xung quanh có gần trăm lều trại phân bố khác thường, đủ màu sắc rực rỡ, có thể coi như một kỳ quan, bên cạnh mỗi lều trại đều buộc mười mấy con ngựa, con nào cũng mập mạp cường tráng.
Sở Thiên chần chừ trong chốc lát, biết đi qua đó nguy hiểm rất lớn, thấy nhóm người mình lạ mặt, không ra sinh sự mới là chuyện lạ, giống như khi thỏ hoang đi qua nhà bạn vậy, là người thì sẽ này sinh lòng tham, những người này mạc dù là lực lượng trừ bị của thảo nguyên hoang vu, nhưng mọi người trở nên hung hãn thì cũng khí phiền phức.
- Mai Tử, nếu không thì chúng ta đổi hướng khác đi được không?
Sở Thiên suy nghĩ một lát, nói:
- Dù là thời gian lâu một chút cũng không sao!
Mai Tử lác đầu, cười khổ nói:
- Không được đâu, bọn họ đã phát hiên chúng ta rồi, nếu giờ chúng ta né tránh đi đường vòng thì chỉ khiến họ sinh nghi, không tới mười phút, chỉ e tất cả người của thảo nguyên hoang vu đều sẽ đuổi giết chúng ta!
Quả nhiên, lều trại đã có không ít người thò ra, mắt nhìn chằm chằm bọn Sỏ Thiên.
Sở Thiên biết không còn đường lui, ngược lại có lòng tin mạnh mẽ, cười nói:
- Đã không có đường lùi thì chúng ta đi qua đó vậy.
Sau khi nói xong, Sở Thiên đầu tiên thúc ngựa xuống núi chạy về phiá ngoài lều trại hơn trăm mét.
Mai Tử hơi sửng sốt, không ngờ trong lúc này vẫn tự tin như vậy, lập tức thúc ngựa đi tới.
Bọn Phong Vô Tình cũng đi theo, mọi người đều đã chuẩn bị chiến đấu, trong lòng họ đều hiểu rằng Thiếu soái không phải là không dám sinh sự mà là không muốn sinh sự, nếu vào lúc không thể không đối mặt thì tinh thần quyết đánh tới cùng của hắn tuyệt đối sẽ không thua gì Hạng Vũ.
Sở Thiên rất nhanh đã tới gần chỗ lều trại, hắn đương nhiên không ngu tới mức cứ phi ngựa thẳng qua hơn trăm lều trại này, khi gần tới mép lều trại, Sở Thiên xoay người xuống ngựa, tay phải giữ cương tay trái cầm roi, cùng một nụ cười bí ẩn trên mặt bước về phía lều trại.
Bọn Phong Vô Tình cũng chạy tới, xuống ngựa đi bên cạnh Sở Thiên, thần sắc lạnh lùng không chút sợ hãi.
Một số đại hán bước ra khỏi lều trại, nhìn bọn Sở Thiên với ánh mắt cẩn thận, ngay sau đó ánh mắt tham lam dừng lại trên người Dương Phi Dương và Khả Nhi.
Sở Thiên dắt ngựa đi trong hơn trăm doanh trướng, nhìn những nam nữ bước ra từ doanh trướng, ai nấy trên người đều mặc áo lông, sau lưng cài dao, ánh mặt lóe lên vẻ dũng mãnh và hung ác, những người này có vẻ không cùng một tộc người tạo thành, vì cách ăn mặc và trang điểm của họ nhìn đến hoa cả mắt, tiếng bàn tán thì thầm nghe rối tinh rối mù.
Mai Tử giả vờ vỗ vai Sở Thiên, trên mặt hiện lên vẻ bình tĩnh, tràn đầy trung khí hô:
- Người anh em, lần này mua mấy chục con ngựa được giá tốt, chúng ta về tới trại Cáp Nhĩ có thể uống cho thoải mái.
Sở Thiên hiểu được ý của Mai Tử, là muốn coi bọn người mình là thôn dân tại trại Cáp Nhĩ, nên mỉm cười, cao giọng phụ họa nói:
- Đúng đấy, tuy nước không đủ, ngựa sút cân, nhưng giá cả lại cao, thật là kì lạ!
Đại hán đứng trước cửa doanh trướng nhìn bọn Sở Thiên, nghe thấy ba chữ trại Cáp Nhĩ, vẻ mặt thù địch lúc trước dụi bớt đi, ánh mắt cũng không còn sắc nhọn nữa, nhưng vẫn nhìn thăm dò bọn họ, suy cho cùng rất khó để gặp được người lạ.
Nghe được lời nói của Sở Thiên một số người xuất thân buôn ngựa, hừ một tiếng thật mạnh chỉ bảo cho Sở Thiên nói:
- Nước mưa không đủ, cỏ non giảm bớt, ngựa sút cân nhưng hao phí nhân lực vật lực lại lớn hơn, nên giá cả thị trường cũng tự nhiên tăng vọt!
Sở Thiên hơi khẽ cười, vuốt mũi, thản nhiên đáp:
- Cám ơn!
Sự lễ phép của Sở Thiên càng làm giảm bớt địch ý của bọn họ, một vài người đã không nhìn chằm chằm bọn Sở Thiên nữa, quay người tiếp tục làm việc của mình này thì cho ngựa ăn, người thì mài dao, người thì đấu vật, còn có vài người đang tiến hành giao dịch, hơn trăm đỉnh doanh trướng ồn ào náo nhiệt.
Mai Tử bên cạnh thấp giọng giải thích:
- Tuy những người này là người các bộ lạc phái đến để chăn ngựa, nhưng vì nguồn tài nguyên, mỗi bộ lạc đều mang tới một ít hàng muốn bán, các mặt hàng giao dịch cần gì có nấy, ngoại trừ gia súc, da trâu, da dê, da hươu, đất rượu, mãnh khí, tơ lụa, gốm sứ, còn có ít vũ khí đạn dược các loại, nhưng thuốc phiện thì tuyệt đối không được bán, người vi phạm sẽ bị Thiên Lang treo cổ chết.
Sở Thiên gật gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy thắc mắc, mở lời nói:
- Bọn họ không phải là người của Thiên Lang à? Nhất thiết phải trao đổi hàng hóa sao?
Mai Tử nhìn một vòng khắp phía, thấy không còn người nào chú ý tới mình nữa, khẽ nói:
- Thiên Lang quả thực đã hàng phục được các thế lực lớn của thảo nguyên hoang vu, nhưng cũng không trực tiếp nắm giữ thế lực của họ, nói đơn giản hơn là giống với hình thức thống nhất của đảng luân tử năm đó, không giống ở chỗ các thế lực lớn của thảo nguyển hoang vu hiện nay đều phục tùng Thiên Lang!
Sở Thiên bỗng hiểu ra gật gật đầu, lời giải thích của Mai Tử làm hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi.
Vừa rồi từ gò đất nhỏ nhìn vào, hơn trăm doanh trướng giống như mật ma ma nhét chung một chỗ, đặt mình trong đó mới biết doanh trướng phân bố tự động, khoảng cách giữa các tổ doanh trướng giữ cho một đoạn sẽ không làm người bị thiếu không khí thở. Tuy có chút cãi cọ, thậm chí trừng mắt nhìn nhau, nhưng chỉ cần có người ngoài xâm phạm lợi ích, thì nhất định sẽ đoàn kết nhất trí, đánh hội đồng.
Lại tiến về phía trước mấy phút đã gần tới cuối doanh trướng, trên đường tuy còn không ít ánh mắt tò mò và địch ý, nhưng chung quy cũng không có ai bước ra gặng hỏi bọn Sở Thiên, trong lòng có thể đang nghĩ, nếu như là kẻ địch làm sao dám lớn mật mà đi qua doanh trướng chứ?
Nhưng mà, đi qua doanh trướng đỉnh màu xanh, một vị đại hán cường tráng đột nhiên lên tiếng hô:
- Các ngươi đứng lại!
Sở Thiên mặt không biến sắc, đứng lại, quay đầu nhìn vị đại hán cường tráng vừa lên tiếng, tóc dài xõa vai, đầu đôi mũ tròn chế từ da sói, người mặc áo da trâu, hai lớp áo lông, mang đai lưng, giày bó xà cạp, đang dùng hai con mắt giống như thép linh, hung hãn nhìn bọn Sở Thiên.
Sở Thiên nắm roi, thong dong bình tĩnh nói:
- Người anh em, chuyện gì vậy?
Tay của bọn Phong Vô Tình đã luồn vào trong lồng ngực, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị phản kích.
Đại hán cường tráng chỉ vào mười mấy hồ ngựa phía sau, la lớn:
- Có muốn sữa ngựa mới không? Hai bình chỉ cần năm trăm tệ.
Bọn Phong Vô tình thở phào nhẹ nhõm, hóa ra gã cũng chỉ là muốn bán ngựa, nhưng cách thức cũng thật là bá đạo.
Sở Thiên cũng có chút sững sờ, hai bình năm trăm tệ? Giá này thật là không bình thường mà? Lập tức thoải mái, những người này đều là những kẻ liều mạng, buôn lậu, cướp bóc, buôn lậu thuốc phiện đã khiến chúng giàu có tới mức thắt lưng quấn bạc triệu, với họ mà nói năm trăm tệ thực là số lượng nhỏ.
Nhưng thấy đại hán cường tráng hai tay ướt sũng, hiển nhiên là vừa mới bóp xong, lại nhìn bình thiết không mấy sạch sẽ, thầm lắc đầu, chậm rãi mở miệng trả lời:
- Người anh em chúng tôi vừa ăn xong, giờ không muốn uống nữa.
Đại hán cường tráng thấy bọn Sở Thiên không mua, hừ mạnh một tiếng:
- Tiểu tử nghèo, quả nhiên uống không nổi sữa ngựa, lại còn giả vờ.
Mấy vị trai gái đứng bên cạnh cũng cười rộ lên, trên mặt có nụ cười chế nhạo.
Sở Thiên nghe vậy, phát ra hai tiếng cười lớn, ánh mắt như tên nhọn, lạnh lùng nói:
- Tôi gọi anh là người anh em, anh lại gọi tôi là tiểu tử nghèo, chúng ta không thể là bạn, càng không thể đáp lời của anh, nếu anh còn dám mở miệng đắc tội, tôi sẽ lấy mạng anh.
Mai Tử nghe mà ngầm gật đầu, trong lòng tán thưởng Sở Thiên trẻ nhỏ dễ dạy, vừa tới thảo nguyên hoang vu đã nắm được tập tính của họ, vì thảo nguyên hoang vu xu thế hung ác, “Thiên Lang” cũng dũng mãnh nhất, chỉ coi trọng những người hung hãn có thân thủ và can đảm, danh dự sĩ diện là việc lớn hàng đầu, nếu Sở Thiên khách khí mặc cho người khinh nhục, thì đối phương càng khinh thường hắn.
Đại hán dũng mãnh nghe lời nói của Sở Thiên, hai mắt hung ác đại thịnh, ánh mắt sáng quắc nhìn bọn Sở Thiên, lập tức rút dao bước lên vài bước, như con báo tức giận đối mặt hướng về phía Sở Thiên, tiếng đao vù vù, uy thế tràn đầy.
Thế thế đao của Đại hán cường tráng mau như chớp, Sở Thiên nở nụ cười, hắn quyết định lấy oai, bèn nghiêng người qua, tay phải xách vai trái, phát ra năm phần lực đạo, trúng ngay vào cổ tay cầm đao của đại hán cường tráng.
Đại hán cường tráng kêu lên một tiếng đau đớn, đến người mang đao cho Sở Thiên cũng bị văng ra, ánh mắt lộ ra ve không thể tin nổi, buông đao xuống bên cạnh người, bọn Phong Vô Tình dám khẳng định tay phải cầm đao của Đại Hán cường tráng nhức không thể nâng lên được, đây vẫn còn là Sở Thiên không muốn sinh sự mà hạ thủ lưu tình.
Sở Thiên sau khi thấy đại hán cường tráng chấn trụ liền không để ý tới gã nữa mà dắt ngựa đi tiếp, đầu trước sau vẫn ngẩng cao.
Ngay lúc bọn Sở Thiên săp bước ra khỏi phạm vi doanh trướng, một âm thanh quen thuộc vọng lại:
- Thiếu soái, lâu rồi không gặp?
Trong nháy mắt mọi người dừng bước, vẻ mặt cảnh giác lạ thường, ở nơi thảo nguyên thâm sau, lại có người gọi “Thiếu soái” tuyệt đối không phải bạn bè!
Sở Thiên nghe được âm thanh này thì ngăn không được nụ cười khổ, đồ chó hoang, ý trời cuối cùng cũng không tránh được, đến ở cái nới quỷ quái này cũng có thể gặp, thật không ngờ, thì đành đối chọi vậy.
Đúng, thật tình không được thì giết cho không còn mảnh giáp vậy.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chậm rãi quay đầu, nhìn phía sau xuất hiện mấy chục người, sau đó nhìn vào mặt tên cầm đầu, thản nhiên nói:
- Hoàng Thiên Hùng, thật không ngờ cậu lại có thể từ bỏ thế giới phồn hoa ở Thượng Hải mà trốn ở nơi thảo nguyên thâm sâu này.
Kẻ cầm đầu chính là Hoàng Thiên Hùng, một trong bốn Đại Đường chủ của Soái quân, Hàng Châu có biến cố liền trốn tới Tây Nam.
Hoàng Thiên Hùng cười gượng gạo, đối với Sở Thiên vẫn có chút sợ hãi, giải thích nói:
- Thiếu soái, Thiên Hùng không thể không trốn được, bang quy của Đường Chủ Đặng nghiêm khắc như thế, Thiên Hùng đánh mất Hàng Châu, về Thượng Hải chỉ có con đường chết mà thôi! Nên chỉ có thể trốn tới Tây Nam, tham sống sợ chết, lại thật không ngời Thiên Hùng và Thiếu soái lại có duyên như vậy, ở nơi thảo nguyên thâm sâu vẫn có thể gặp nhau.
Kỳ thật sau khi Hoàng Thiên Hùng trốn chạy tới thảo nguyên hoang vu, suy nghĩ sự việc trước sau, rốt cuộc biết ngoài mặt là rơi vào bẫy của Đường Đại Long, nhưng thực tế mình bị phái đi Hàng Châu chấn thủ Đường Đại Long lại là do Sở Thiên cố ý sắp xếp, hơn nữa là đồng thời đánh lén mình và Đường Đại Long.
Sở Thiên gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, thanh sắc không đổi nói:
- Quả nhiên có duyên, nếu không phải Sở Thiên có việc trên người, thì hôm nay nhất điịnh phải cùng Đường Chủ Hoàng uống mấy chén, thảo luận đầu đuôi biến cố ở Hàng Châu.
.
Hoàng Thiên Hùng thấy Sở Thiên không có sát khí, trong lòng không chỉ không thoải mái mà còn nghĩ ra ý xấu, ánh mắt thăm dò mọi người bên cạnh Sở Thiên, nụ cười đầy ẩn ý, cố ý hỏi:
- Thiếu soái chỉ mang vài người qua thảo nguyên hoang vu ư?
Câu hỏi này nổi lên sát khí!
Sở Thiên tay phải cầm roi, trên mặt không tỏ rõ ý cười cười, trực tiếp đêm lời nói rõ:
- Vậy Đường Chủ Hoàng phải chăng muốn đối phó với Sở Thiên?
Hoàng Thiên Hùng trong lòng đang có ý đó, sau khi trốn tới Tây Nam nương nhờ Thiên Lang, vì chỉnh đốn tâm tình liền dẫn mấy chục thân tín ngày xưa đến doanh trướng chăn thả, thay “Thiên Lang” quản lý mấy trăm người của mỗi bộ lạc, đồng thời thu hút hiếu kính, vài ngày cùng chung sống, Hoàng Thiên đã xây dựng được uy tín, cộng thêm anh ta và “Thiên Lang” quan hệ kết bái, gần hai trăm người của doanh trướng chăn thả đều cung kính với hắn hơn.
Sở Thiên từ vẻ mặt Hoàng Thiên Hùng đã biết rõ, người này quả nhiên có suy nghĩ đối phó với mình, bèn thản nhiên nói:
- Hoàng Thiên Hùng, không cần nhiều lời vô ích, giờ cậu định thế nào? Nhường đường cho chúng tôi đi qua an toàn hay là muốn huyết chiến.
Hoàng Thiên Hùng bị khí thế của Sở Thiên làm cho rung động, trong thời gian ngắn khó mà mở miệng, nhưng thấy ánh mắt coi khinh của Sở Thiên trong lòng liền trở lên phẫn nộ, nửa năm về trước tên tiểu tử Sở Thiên không là cái thá gì, sau đó lấy việc rửa bài ở Thương Hải làm ông hoàng thế giới ngầm, đến chính mình cũng là theo tình thế mà quy thuận hắn, nhưng trong lòng luôn không phục.
Hiện nay Sở Thiên dê vào miệng cọp, sáu người bị vậy trong doanh trướng chăn thả, mà mình lại có gần hơn hai trăm hãn đồ, cho dù Sở Thiên có giỏi thế nào cũng không đánh thắng được sự vây giết của mọi người, suy nghĩ tới đây, trong mắt Hoàng Thiên Hùng lóe lên vẻ hung tàn, thù mới hận cũ kết thúc tại đây vậy!
Trước khi giết người, cần phải tìm lý do trước đã.
Hoàng Thiên Hùng lạnh lùng nhìn Sở Thiên, chậm rãi nói:
- Thiếu soái, Thiên Hùng có một vấn đề thỉnh giáo, điều Thiên Hùng tới Hàng Châu, áp chế Đường Đại Long có phải Thiếu soái sớm đã có ý muốn khai đao hỏi chém với Thiên Hùng?
Sở Thiên trên mặt nở nụ cười, thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
Tuy Hoàng Thiên Hùng sớm đã đoán trước được, nhưng sự thẳng thắn của Sở Thiên vẫn khiến gã giật mình, rồi dâng lên sát khí!
Sát khí từ bốn phía cuộn tới mãnh liệt, vây chặt quanh bọn Sở Thiên.
Hoàng Thiên Hùng trên mặt không ngừng lộ ra sát khí, gào lên giân dữ:
- Chém bọn họ, bọn họ đều là nằm vùng!
Sở Thiên thần tình lạnh nhạt, khẽ lắc lắc đầu.
Sắc mặt Mai Tử thay đổi lớn, nhưng lại không hề run, ánh mắt xuyên suốt mạnh mẽ.
Két, tiếng rút đao vang lên, gần hai trăm trai gái dáng vẻ khác nhau áp sát về phía bọn Sở Thiên, trên mặt đều hiên lên vẻ hung ác.
Tại thảo nguyên hoang vu, bất cứ ai đều có thể sống, duy chỉ có cảnh sát và nằm vùng là không thể?
Vì bọn họ sở dĩ tập chung ở thảo nguyên hoang vu phần lớn là vì bị cảnh sát truy nã không còn chỗ trốn, thảo nguyên hoang vu có tự do có giàu có cũng không thể bằng so với đô thị phồn hoa, có ai lại tình nguyện sống cuộc sống ở thảo nguyên bát ngát đến cuối đời chứ?
Sở Thiên khẽ thở dài, giật một tấm vải, bước tới trước mặt Mai Tử, áy náy nói:
- Mai Tử, xin lỗi em, bọn anh làm liên lụy em rồi, lấy vải che mắt đi, tránh để máu tươi của bọn chúng làm bẩn mắt em!
Sở Thiên biết, một lát sau, máu tươi của bọn Hoàng Thiên Hùng ắt phải nhuộm đỏ vùng thảo nguyên này.
Hoàng Thiên Hùng thấy vẻ bình thản của Sở Thiên thì không khỏi ớn lạnh, nháy mắt với mấy kẻ thân tín, muốn bọn chúng lấy mười mấy khẩu súng ra để thêm can đảm, bọn chúng chỉ là tới thảo nguyên thâm sâu chăn thả, thật không ngờ lại có chém giết nên đều không mang súng gì hết.
Mai Tử nhắm mắt lại, đợi sau khi Sở Thiên dùng vải bịt mắt cô lại mới bình tĩnh nói:
- Sở Thiên, anh cẩn thận nhé!
Sở Thiên gật gật đầu, quay người cầm hai chiếc phi tiêu, lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên Hùng đã lui về sau mấy mét.
- Giết!
Sở Thiên bình tĩnh nhổ ra một chữ!
Một mảnh thảo nguyên yên tĩnh bát ngát không bờ, bao phủ bởi ánh hoàng hôn, mặt trời sắp xuống núi, bị mặt đất nuốt hết những ánh sáng tưới đẹp trước đó, nhuộm đỏ đằng tây.
Ngựa tốt!
Mai Tử đem Sở Thiên bọn hắn lĩnh tiến Cáp Nhĩ trại thiết lập tại Lục Thanh huyện chuồng ngựa.
Sở Thiên nhìn hai mắt, liền than ra phía trên hai chữ, trong chuồng ngựa mặt đổi mười mấy thớt ngựa, thất thất thần tuấn vô cùng, đen lúng liếng da lông bóng loáng bóng loáng, toàn thân ngăm đen không một tia tạp mao, liền kẻ đần cũng nhìn ra được, đây là khó cầu lương câu.
Mai Tử hiển nhiên cùng chuồng ngựa người phụ trách rất quen thuộc, đàm tiếu vài câu về sau, liền dẫn ra mấy thớt ngựa, dạy bảo Khả Nhi các nàng khống chế.
Mai Tử dẫn ra hình thể nhỏ nhắn xinh xắn hắc mã, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, tay phải cầm cương, cả người tràn ra ý khí phong khí thế.
Khả Nhi các nàng cũng kích động, thần sắc trên mặt cực kỳ hưng phấn.
May mà tất cả mọi người đúng người thông tuệ, tại Mai Tử dạy bảo phía dưới, hai giờ không đến, mọi người đã có thể tự nhiên khống chế ngựa.
Mai Tử hiển nhiên rất hài lòng Sở Thiên sự thông tuệ của bọn hắn, nhìn qua nơi xa Hoang Nguyên, nói: “Ra!”
Tuy nhiên Mai Tử hướng Sở Thiên giải thích, những thứ này ngựa thuộc về Cáp Nhĩ trại, bắt bọn nó kỵ sau khi trở về, tự nhiên sẽ có người đưa về chuồng ngựa buôn bán, nhưng Sở Thiên suy nghĩ về sau, hãy để cho Khả Nhi vụng trộm buông hai vạn nguyên, quả đương thuê phí tổn.
Ngựa theo gót tồi ngựa thẳng trước, bình nguyên nhìn về nơi xa nhạt mây khói!
Vang giữa trưa, sáu kỵ đã nhẹ ra Lục Thanh thị trấn, mười lăm phút về sau, Sở Thiên bọn hắn đã tiến nhập Hoang Nguyên phạm vi.
Cách đường cái chỗ hai cây số tả hữu địa phương, Mai Tử dẫn Sở Thiên bọn hắn hướng phía đông chạy đi.
Kỵ ra hơn mười phút đồng hồ về sau, Sở Thiên thắm thiết cảm nhận được Vân Nam biên tái hùng vĩ sơn thủy, phía trước dãy núi sừng sững, nguyên thủy rừng rậm rộng lớn nồng đậm, kéo dài vô tận, bóng rừng ở chỗ sâu trong lúc có sông suối chảy tràn, đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, hoa cây, lịch cây che trời dựng lên, con đường gập ghềnh khó đi, trách không được Mai Tử như thế lạc quan, tin tưởng vững chắc lựa chọn con đường nhỏ đúng an toàn vô sự đấy, hoàn toàn sẽ không đụng với ‘Thiên Lang’ bọn hắn.
Sở Thiên còn chưa kịp cảm thán chi tế, Mai Tử lại mang theo bọn hắn quẹo vào Vô Danh con đường nhỏ, chạy băng băng thêm vài phút đồng hồ về sau, Sở Thiên cảm giác được tầm mắt sáng tỏ thông suốt, bao la bát ngát thảm cỏ xanh thẳng duỗi hướng đại địa phần cuối, phảng phất lão thiên gia tự tay phố tiếp theo khối xanh biếc thảm.
Trước mắt thảo nguyên đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, lớn nhỏ hồ nước giống như khối khối minh châu làm đẹp ở trên, đường sông đan vào trong đó, mây trắng ung dung hạ vài thớt con ngựa hoang ăn cỏ, thảng dương tại thảo sóng phất phơ tự nhiên lớn nông trường ở bên trong, hoa dại tách ra, sắc thái rực rỡ, xen lẫn tại lãnh hao, châm mâu, tiểu họ thảo cùng tiểu biên mộc tùng trong sinh trưởng, phong phú thảo nguyên thực vật giống, càng thêm xanh lá mạ tầng tầng thảo sóng mang đến nhiều màu nhiều sắc biến hóa.
Sở Thiên vẫn cho là, thảo nguyên là Mông Cổ mới có đặc sắc, Vân Nam hơn nữa là Tuyết Sơn cùng nhiệt đới rừng mưa, lại không biết, Vân Nam thảo nguyên nguyên lai cũng là đẹp như vậy mê người, Khả Nhi cùng Dương Phi Dương ngăn không được hét rầm lên, ra roi thúc ngựa chạy ở đằng trước.
Mai Tử lựa chọn con đường quả nhiên yên tĩnh, dùng lời của nàng mà nói, đúng trực tiếp theo ‘Thiên Lang’ bọn hắn thôn trại đằng sau đi xuyên qua, những năm này kinh tế giương, lại để cho ánh mắt của bọn hắn thêm nữa... Nhìn chăm chú lên đường cái cùng ven đường thôn trại, mà không có người hội chú ý sau lưng phì nhiêu thảo nguyên.
Sở Thiên chém ra hai cây roi, dưới thân hắc mã độ có chút nhanh hơn, rất nhanh liền sáp nhập vào xinh đẹp đại thảo nguyên ở bên trong, trừ bọn hắn bên ngoài, rộng lớn thảo nguyên sẽ không gặp người tung, thỉnh thoảng có tiếng sói tru từ xa phương đồi núi phập phồng chỗ truyền đến, làm cho người cảm thấy cái này xinh đẹp thiên địa có... Khác kia hung hiểm một mặt.
Liên tục chạy băng băng gần hai giờ, Mai Tử phất tay lại để cho mọi người dừng lại, con mắt rơi vào cách đó không xa bên hồ nhỏ, cười nói: “Con ngựa chạy hai giờ rồi, nên khiến chúng nó uống nước, chịu chút mẹ kiếp! Các ngươi cũng có thể nghỉ ngơi và hồi phục một lát.”
Sở Thiên cúi đầu nhìn kỹ, hắc mã quả nhiên có một chút vẻ mệt mỏi, là nên nghỉ ngơi, vì vậy gật gật đầu.
Sở Thiên bọn hắn đi theo Mai Tử đi đến bên hồ nhỏ, thừa dịp con ngựa đang lẳng lặng ăn cỏ uống nước, mọi người cũng ngồi xuống nghỉ ngơi, lần cưỡi ngựa, giữa hai chân cảm giác được đau nhức đau, chính như Mai Tử theo như lời, không ngớt khắp khắc, đoán chừng ngày mai đứng lên cũng chỉ có thể máy móc tính tiêu sái đường.
Cơn gió mạnh phật đến, hồ nước tạo nên lăn tăn sóng xanh, con cá vui chơi thoả thích trong đó, thỉnh thoảng trở mình nhảy, một ít không biết tên chim chóc tại bờ hồ bốn phía nghỉ lại kiếm ăn, tuy nhiên kinh gặp có người tới gần, nhưng cũng không có bay đi, chẳng qua là đề cao vài phần cảnh giác, tràn ngập vô hạn sinh cơ.
Mai Tử theo trong ba lô mặt xuất ra thịt bò, phân cho Sở Thiên bọn hắn, cười nói: “Đến đây đi, dị vực phong tình, tự nhiên cần tại trên thảo nguyên gặm gặm thịt bò, đáng tiếc không có ngựa nếu không nhất định sẽ mãn nguyện không muốn trở về đô thị.”
Sở Thiên tiếp nhận thịt bò gặm đứng lên, đang ở xinh đẹp thảo nguyên ở bên trong, tựa hồ liền nguy hiểm cũng đã quên.
Mai Tử đứng dưới ánh mặt trời, vặn eo bẻ cổ, chỉ vào nơi xa đỉnh núi, nói: “Sở Thiên, ta nói rồi a, cam đoan có biện pháp có thể cho các ngươi an toàn thông qua Hoang Nguyên, chỉ cần lại đuổi hai giờ đường, bay qua nơi xa Lang Sơn, có thể thoát ly Hoang Nguyên thế lực rồi, Thiên Lang bọn hắn tuy nhiên hung hãn, nhưng là không dám vào thôn trại làm xằng làm bậy!”
Sở Thiên đem thịt bò gặm xong, đứng lên nhìn xa, tuy nhiên thấy không rõ lắm Lang Sơn tình hình gần đây, nhưng mơ hồ nhìn thấy có chút kiến trúc trên chân núi, ngăn không được mà hỏi: “Mai Tử, như lời ngươi nói Lang Sơn tựa hồ có chút công trình kiến trúc?”
Mai Tử gật gật đầu, tán dương nói: “Sở Thiên, ngươi thật sự là hảo nhãn lực, đó là một tòa vứt đi lâu đài cổ, trước kia bốn thôn mười tám trại mọi người đi ra chăn thả, nếu như vô tình gặp hắn gió to mưa lớn hoặc là đàn sói, đều đi đến chỗ đó tránh né, bất quá những năm gần đây này, tất cả mọi người không tha mục rồi, đàn sói cũng không thấy được, cho nên Lang Sơn lâu đài cổ cũng liền vứt đi rồi!”
Sở Thiên cảm giác được Mai Tử thần sắc có chút cô đơn, trong lòng của hắn đã đoán được, tất cả mọi người không tha mục rồi, cái kia kháo cái gì là sinh đâu này? Tự nhiên là buôn bán thuốc phiện, một năm mạo hiểm một lần, chỉ cần thành công trước đó lần thứ nhất thì có thể làm cho cả nhà cơm no áo ấm gần mười năm.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, trấn an lấy Mai Tử nói: “Yên tâm đi, luôn luôn một ngày, mọi người còn có thể một lần nữa thích chăn thả đấy.”
Mai Tử cảm kích nhìn Sở Thiên, nhẹ nhàng gật đầu, mặc dù biết rất không có khả năng, nhưng vẫn là trong lòng còn có hi vọng!
Bỗng nhiên, ngựa bạo động đứng lên, nhao nhao hướng Sở Thiên bọn hắn dựa sát vào tới đây.
Mai Tử sắc mặt trầm xuống, biết có sự tình sinh, bước lên phía trước dắt ngựa, để ngừa chúng chạy.
Sở Thiên bọn hắn cũng cảm giác được nguy hiểm tiếp cận, nhao nhao đứng lên, hướng tán nguy hiểm khí tức chỗ nhìn lại.
Một con sói!
Chuẩn xác mà nói, một thớt cường tráng bạch cổ Dã Lang, toàn thân còn mang theo máu tươi, hiển nhiên là ở địa phương nào đánh nhau qua.
Cái này thất Dã Lang tuy nhiên toàn thân mang huyết, nhưng ý chí chiến đấu vẫn như cũ tràn đầy, ướt át cái mũi phun ra bạch khí, đem thân thể nhô lên, tựa đầu ngẩng lên, đem cái đuôi nhếch lên, hai mắt lóe ra lãnh khốc cùng hung tàn, uy nghiêm quét mắt Sở Thiên bọn hắn, trên người tràn ra vương giả khí tức.
Sở Thiên nhìn quét hai mắt, biết rõ đây là Lang Vương, hẳn là vừa mới lấy được thắng lợi Lang Vương, chẳng qua là không biết nó làm sao sẽ ra hiện tại nơi đây, hơn nữa là độc thân Nhất Lang, nó đàn sói tựa hồ không tại phụ cận, nếu không đã sớm vây quanh nó.
Phong Vô Tình lộ ra ngăm đen chủy, đang muốn tiến lên trước đem cái này thất Dã Lang giải quyết.
Mai Tử biết rõ Phong Vô Tình lợi hại, cũng biết cái này Dã Lang đã bị thương, vì vậy lo lắng hô: “Đợi một chút, không nên giết nó!”
Sở Thiên hướng Phong Vô Tình phất phất tay, nữ hài tử trời sinh lòng thương hại đi ra.
Mai Tử cảm kích nhìn Sở Thiên vài lần, theo trong ba lô mặt xuất ra hai cân thịt trâu, ném cho Lang Vương, nói: “Nó bị thương, đoán chừng cũng đói bụng, nó ăn xong thứ đồ vật sẽ đi, thảo nguyên Sói đã không nhiều lắm, hãy để cho nó còn sống a!”
Sở Thiên cười cười, không nói gì, con mắt chằm chằm vào Lang Vương.
Lang Vương bị Mai Tử ném tới thịt bò kinh hãi đã đến, bề bộn phục cúi người gầm thét, tùy thời chuẩn bị công kích.
Sở Thiên bọn hắn cũng không có động, tất cả đều yên tĩnh nhìn xem Lang Vương, biết rõ lúc này hơi chút không thỏa đáng cử động, sẽ dẫn đến người Sói chém giết.
Lang Vương cũng là thông minh đấy, tuy nhiên gầm thét, nhưng cảm nhận được Sở Thiên bọn hắn khí thế trên người, thủy chung không dám động công kích, sau đó nhìn thấy Mai Tử ném đến đồ vật, tán lấy mùi vị đạo quen thuộc, mới lý giải ra Mai Tử vừa rồi cử động đúng thiện ý.
Lang Vương thăm dò tính đem thịt bò ngậm lên miệng, nhìn thấy mọi người không có cái gì công kích hành vi, mới thời gian dần qua khom lưng hướng về sau rút lui, thần sắc thủy chung bảo trì cảnh giác, trên người chiến đấu khí thế cũng thủy chung không có tản đi, đa nghi luôn luôn là chúng cùng tổ tiên bản tính.
Lang Vương lui hơn m về sau, mới đem thịt bò buông, từng ngụm từng ngụm xé rách lấy, Mai Tử nói không sai, nó quả nhiên đói bụng, không có hai phút, hai cân thịt trâu đã bị Lang Vương ăn sạch sẽ rồi, sau khi ăn xong, nó khí sắc tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa đứng lên, đối với Sở Thiên bọn hắn thét dài hai tiếng, liền hướng thảo nguyên ở chỗ sâu trong chạy tới.
Mai Tử nhìn qua Lang Vương mất đi bóng lưng, thì thào tự nói: “Ta sống hai mươi năm, lần nhìn thấy Dã Lang, hi vọng về sau còn có thể nhìn thấy!”
Sở Thiên nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, vật cạnh Thiên Trạch, thích người sinh tồn! Có sống hay không lấy, thuần túy kháo ý trời!
Nghỉ ngơi hơn ' sau về sau, Mai Tử mời đến mọi người lên ngựa chạy đi, tuy nhiên ‘Thiên Lang’ rất không có khả năng xuất hiện, nhưng vẫn là sớm chút thoát ly Hoang Nguyên thế lực cho thỏa đáng, huống chi sau khi trời tối, khó bảo toàn không gặp gặp nhiều năm không thấy đàn sói đâu này?
Thảo nguyên lớn như vậy, chuyện xấu tự nhiên cũng lớn!
Sáu thất kị binh nhẹ lại bắt đầu chạy băng băng tại mênh mông trên thảo nguyên, hướng về nơi xa Lang Sơn tiến.
Mai Tử vừa mới chạy lên đỉnh núi, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi lớn, vội vàng kéo ngựa.
Sở Thiên chạy tới, dừng lại ngựa hỏi: “Mai Tử, làm sao vậy?”
Mai Tử chỉ vào dưới núi tiểu bình nguyên, sắc mặt trắng bệch nói: “Sở Thiên, ngươi xem một chút, ta tính toán sai rồi, năm nay Tây Bắc khô hạn, liền Hoang Nguyên cũng ít nhiều chịu ảnh hưởng, một ít Hoang Nguyên con người làm ra bảo trì ngựa béo tốt, sẽ đem một vài doanh trại dời vào đến thảo nguyên ở chỗ sâu trong, lợi dụng phong phú đồng cỏ và nguồn nước chăm ngựa, bọn hắn hiện tại thiết doanh trướng, vừa vặn chặn chúng ta muốn thông qua đường.”
Sở Thiên theo Mai Tử chỉ hướng, rõ ràng có thể thấy được dưới núi dùng một mảnh rộng lớn đất trống làm trung tâm, chu vi lấy gần trăm cái bất quy tắc phân bố doanh trướng, đặc biệt có đủ, sắc thái rực rỡ, có thể kỳ quan, từng doanh trướng phụ cận đều hệ có mười mấy thớt ngựa, thất thất phiêu mập ngựa cường tráng.
Sở Thiên chần chờ một lát, biết rõ từ đó xuyên qua mạo hiểm rất lớn, nhìn thấy nhóm người mình đúng khuôn mặt xa lạ, không đi ra sinh sự cái kia chính là kỳ văn, tựa như mấy cái thỏ rừng trải qua ngươi cửa phòng thời điểm, là người sẽ, lòng tham, những người này mặc dù là Hoang Nguyên lực lượng trừ bị, nhưng mọi người hung tàn đứng lên cũng là tương đối phiền toái.
“Mai Tử, nếu không chúng ta đổi lại phương hướng?” Sở Thiên suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Dù là thời gian lâu dài một điểm, cũng không cái gọi là!”
Mai Tử lắc đầu, cười khổ mà nói: “Không được đấy, bọn hắn đã hiện chúng ta, nếu như chúng ta hiện tại né tránh đường vòng, sẽ chỉ làm bọn hắn đem lòng sinh nghi, đoán chừng không xuất ra phút, chỉ sợ toàn bộ Hoang Nguyên mọi người hội đuổi giết chúng ta!”
Quả nhiên, doanh trướng đã thò ra không ít người, nhãn chằm chằm chằm chằm nhìn qua Sở Thiên bọn hắn.
Sở Thiên biết đã mất đường lui, ngược lại sinh ra cường đại lòng tự tin, cười nói: “Vậy mà không thể đường lui, chúng ta liền từ giữa đang lúc đi qua đi.”
Sau khi nói xong, Sở Thiên trước giục ngựa xuống núi, hướng về hơn trăm thước có hơn doanh trướng chạy đi.
Mai Tử có chút sửng sốt, không thể tưởng được Sở Thiên lúc này còn như thế tự tin, lập tức vung ngựa đi qua.
Phong Vô Tình bọn hắn cũng đi theo, tất cả mọi người đã làm tốt chiến đấu chuẩn bị, bọn hắn trong nội tâm đều minh bạch, Thiếu soái không phải không dám sinh sự, mà là không muốn sinh sự, nếu như đã đến không thể không đối mặt thời điểm, hắn đập nồi dìm thuyền dũng khí tuyệt đối sẽ không bại bởi Hạng Vũ.
Sở Thiên rất nhanh liền tiếp cận doanh trướng, hắn đương nhiên sẽ không ngốc đến cưỡi ngựa theo hơn trăm trong doanh trướng đi xuyên qua, nhanh đến doanh trướng tuyến đầu thời điểm, Sở Thiên trở mình xuống ngựa, tay phải chấp cương, tay trái chấp cây roi, mang trên mặt sâu không lường được dáng tươi cười hướng doanh trướng đi đến.
Phong Vô Tình bọn hắn cũng chạy tới, xuống ngựa đi ở Sở Thiên bên người, thần sắc lạnh lùng không sợ.
Một ít đại hán đi ra doanh trướng, con mắt kỹ càng xem kỹ lấy Sở Thiên bọn hắn, lập tức ánh mắt tham lam rơi vào Dương Phi Dương cùng Khả Nhi trên người,.
Sở Thiên nắm con ngựa, đặt mình trong tại hơn trăm trong doanh trướng, nhìn xem theo trong doanh trướng đi ra nam nữ, mỗi người mặc áo lông, cõng cung đeo đao, trên mặt lóe bưu hãn vẻ hung ác, những người này đoán chừng là bất đồng dân tộc tổ thành, bởi vì bọn họ ăn mặc, trang phục, người xem hoa mắt, thấp giọng thảo luận thanh âm, nghe được rối tinh rối mù.
Mai Tử hữu ý vô ý vỗ Sở Thiên bả vai, trên mặt giơ lên bình tĩnh chi sắc, trung khí mười phần hô: “Huynh đệ, lần này hơn mười con ngựa bán đi tốt giá tiền, chúng ta trở lại Cáp Nhĩ trại, có thể hảo hảo nâng ly mấy chén rồi.”
Sở Thiên minh bạch Mai Tử ý tứ, là phải đem nhóm người mình Cáp Nhĩ trại thôn dân, vì vậy treo mỉm cười, cao giọng phụ họa nói: “Đúng vậy a, tuy nhiên mưa chưa đủ, con ngựa sụt ký, nhưng giá cả lại cao, thật sự là kỳ quái!”
Đứng ở doanh trướng cửa ra vào nhìn quét Sở Thiên bọn hắn đại hán, nghe được ‘Cáp Nhĩ trại’ ba chữ, vốn là mang theo địch ý thần sắc hòa hoãn đứng lên, ánh mắt cũng không có như vậy sắc bén, nhưng vẫn là xem kỹ của bọn hắn, dù sao rất khó gặp phải khuôn mặt xa lạ.
Nghe được Sở Thiên lời mà nói..., một ít ngựa buôn bán xuất thân người còn trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, là Sở Thiên chỉ điểm sai lầm, nói: “Mưa chưa đủ, cỏ non giảm bớt, con ngựa sụt ký, nhưng hao phí nhân lực vật lực lại càng lớn, cho nên giá cả của thị trường tự nhiên tăng vọt!”
Sở Thiên có chút cười khẽ, vuốt cái mũi, nhàn nhạt đáp lại: “Cảm ơn!”
Sở Thiên lễ tiết càng thêm làm giảm bớt địch ý của bọn hắn, một số người đã không hề chằm chằm vào Sở Thiên bọn hắn nhìn, quay người tiếp tục làm chuyện của mình, cho ngựa ăn cho ăn ngựa, mài đao mài đao, đấu vật đấu vật, còn có chút người đang tiến hành giao dịch, hơn trăm đỉnh doanh trướng ồn ào náo nhiệt.
Mai Tử ở bên cạnh thấp giọng giải thích lấy: “Tuy nhiên những ngững người này Hoang Nguyên các bộ lạc phái tới cho ngựa ăn đấy, nhưng vì tài nguyên ưu hóa, riêng phần mình đều mang đến một ít đều muốn bán ra đồ vật, giao dịch mặt hàng cái gì cần có đều có, ngoại trừ gia súc, da trâu, da dê, da hươu, đất rượu, mãnh khí, tơ lụa, gốm sứ, còn có một chút rải rác súng ống đạn được các loại..., nhưng bạch phiến đúng tuyệt đối không thể giao dịch đấy, người vi phạm cũng sẽ bị Thiên Lang treo cổ.”
Sở Thiên gật gật đầu, nhưng vẫn là cảm giác được nghi vấn, vì vậy mở miệng nói: “Bọn hắn không phải Thiên Lang người sao? Còn có tất yếu trao đổi sao?”
Mai Tử hoàn xem bốn phía, nhìn thấy không có người nào chú ý mình, nhẹ nói: “Thiên Lang xác thực hàng phục Hoang Nguyên tất cả thế lực lớn, nhưng cũng không có trực tiếp tiêu hóa thế lực của bọn hắn, nói đơn giản một chút a, giống như bánh xe đảng năm đó hình thức thống nhất, bất đồng chính là, Hoang Nguyên tất cả thế lực lớn bây giờ là tuyệt đối phục tùng ‘Thiên Lang’ đấy!”
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, Mai Tử giải thích lại để cho hắn hoàn toàn rõ ràng.
Vừa rồi từ nhỏ đồi chỗ cao nhìn qua tiến đến, hơn trăm đỉnh doanh trướng như là Mật ma ma nhét chung một chỗ, đặt mình trong trong đó, mới biết doanh trướng vậy mà phân bố tự động, tất cả tổ doanh trướng đang lúc bảo trì một đoạn sẽ không làm người hít thở không thông khoảng cách, mặc dù có chút người cãi nhau, thậm chí trừng mắt đối lập nhau, nhưng chỉ cần có người ngoài xâm phạm lợi ích, tất nhiên sẽ đoàn kết nhất trí, đánh hội đồng.
Lại đi về phía trước thêm vài phút đồng hồ, đã tiếp cận doanh trướng phần đuôi, trên đường tuy nhiên cũng không có thiếu hiếu kỳ hoặc là địch ý ánh mắt, nhưng cuối cùng không có ai tiến lên đề ra nghi vấn Sở Thiên bọn hắn, trong nội tâm khả năng đều muốn, nếu như là địch nhân, làm sao sẽ lớn mật như thế theo doanh trướng xuyên qua đâu này?
Nhưng mà, trải qua đỉnh đầu màu xanh lá doanh trướng, một vị người vạm vỡ đột nhiên lên tiếng hô: “Các ngươi đứng lại!”
Sở Thiên mặt không đổi sắc dừng lại, quay đầu lại nhìn xem lên tiếng người vạm vỡ, dài áo choàng, đầu đội da sói chế tròn cái mũ, mặc da trâu khuỷu tay vạt áo, song tầng áo lông, đồng mang đai lưng, xà cạp trường ngoa, đang dùng thép linh giống như người hai mắt hung hăng dò xét Sở Thiên bọn hắn.
Sở Thiên nắm roi, thong dong bình tĩnh nói: “Huynh đệ, sự tình gì?”
Phong Vô Tình tay của bọn hắn đã với vào trong ngực, tùy thời chuẩn bị phản kích.
Người vạm vỡ chỉ vào sau lưng hơn mười hũ trong lành ngựa??, la lớn: “Có muốn hay không trong lành ngựa??? Hai hũ vẻn vẹn cần nguyên.”
Phong Vô Tình bọn hắn nhẹ nhàng thở ra, nguyên lai hắn chỉ là muốn bán ngựa??, bất quá phương thức cũng thật là bá đạo.
Sở Thiên cũng có chút sững sờ, hai hũ nguyên? Giá tiền này cũng quá không hợp thói thường đi à nha? Lập tức thoải mái, những người này đều là dân liều mạng, buôn lậu, cướp bóc, buôn lậu thuốc phiện đã sớm để cho bọn họ eo quấn bạc triệu, nguyên cho bọn hắn mà nói, đúng là số lượng nhỏ.
Nhưng Sở Thiên nhìn thấy người vạm vỡ ướt sũng hai tay, hiển nhiên là vừa lách vào?? Xong, lại nhìn xem cũng không quá sạch sẽ thiết hũ, âm thầm lắc đầu, chậm rãi mở miệng trả lời: “Huynh đệ,??, chúng ta vừa mới ăn xong thứ đồ vật, bây giờ còn không muốn uống ngựa??!”
Người vạm vỡ nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn không mua, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng: “Tiểu tử nghèo, quả nhiên uống không dậy nổi ngựa??, vẫn còn trang B!”
Bên cạnh mấy vị nam nữ đi theo cười rộ lên, trên mặt cũng mang theo châm chọc dáng tươi cười.
Sở Thiên nghe vậy, ra hai tiếng cười to, ánh mắt trở nên như mũi tên giống như lợi hại, lạnh lùng nói: “Ta xưng ngươi vì huynh đệ, ngươi lại gọi ta làm tiểu tử nghèo, chúng ta lại không phải bằng hữu, càng sẽ không đáp lời của ngươi, như ngươi dám can đảm tái mở miệng đắc tội, ta tất yếu lấy tính mệnh của ngươi.”
Mai Tử nghe được ngầm gật đầu, tâm khen Sở Thiên trẻ nhỏ dễ dạy, vừa tới Hoang Nguyên sẽ đem cầm chặt bọn hắn tập tính, bởi vì Hoang Nguyên hung ác thành phong trào, ‘Thiên Lang’ cũng nặng nhất dũng lực, chỉ coi trọng có sự can đảm có thân thủ hung hãn đồ, danh dự mặt mũi càng đúng hạng nhất đại sự, nếu như Sở Thiên khách khí mặc người nhục khinh, đối phương chỉ biết càng xem thường ngươi.
Người vạm vỡ nghe được Sở Thiên lời mà nói..., hai mắt hung quang đại thịnh, ánh mắt sáng rực dò xét Sở Thiên bọn hắn, lập tức rút... Ra đoản đao, tiến lên trước vài bước, tựa như phẫn nộ con báo, đối mặt liền hướng Sở Thiên bổ tới, đao phong vù vù, uy thế mười phần.
Nhìn xem người vạm vỡ nhanh như điện thiểm đao thế, Sở Thiên khóe miệng giơ lên dáng tươi cười, hắn quyết định lập lập uy, vì vậy nghiêng người hiện lên, tay phải xách đến vai trái dùng tới ngũ thành lực đạo tật bổ mà ra, ở giữa người vạm vỡ nắm đoản đao đích cổ tay chỗ.
Người vạm vỡ một tiếng kêu rên, liền người đeo đao cho Sở Thiên chấn khai, ánh mắt lộ ra không thể tin tưởng thần sắc, đao rủ xuống bên cạnh thân, Phong Vô Tình bọn hắn dám khẳng định người vạm vỡ cầm đao tay phải nhức mỏi toàn bộ không thể nâng lên, đây là Sở Thiên không muốn sinh sự mà hạ thủ lưu tình.
Sở Thiên nhìn thấy chấn trụ người vạm vỡ về sau, liền không để ý đến hắn nữa, nắm hắc mã tiếp tục đi về phía trước, đầu thủy chung giơ lên được cao cao đấy.
Liền tại Sở Thiên bọn hắn sắp bước ra doanh trướng phạm vi thời điểm, một cái thanh âm quen thuộc truyền đến: “Thiếu soái, hồi lâu không thấy à?”
Mọi người lập tức đình chỉ bước chân, thần sắc dị thường cảnh giác, Hoang Nguyên ở chỗ sâu trong thậm chí có người có thể hô lên ‘Thiếu soái’, tuyệt không phải bằng hữu!
Sở Thiên nghe được cái thanh âm này, ngăn không được nở nụ cười khổ, ĐKM, ý trời thủy chung hay là tránh không được a..., liền tại cái này địa phương quỷ quái đều có thể gặp phải hắn, thật không ngờ, liền đối chọi gay gắt, thật sự không được liền giết nó cái mảnh giáp không để lại a.
Nghĩ tới đây, Sở Thiên chậm rãi quay đầu, nhìn phía sau xuất hiện hơn mười người, sau đó đem ánh mắt rơi vào là người trên mặt, nhàn nhạt nói: “Hoàng Thiên Hùng, không thể tưởng được ngươi vậy mà có thể vứt bỏ Thượng Hải nơi phồn hoa, mà cam tâm tình nguyện trốn ở thảo nguyên ở chỗ sâu trong!”
Là người đúng là Hoàng Thiên Hùng, Soái quân Tứ đại đường chủ một trong, Hàng Châu biến cố chạy trốn tới Tây Nam.
Hoàng Thiên Hùng xấu hổ cười cười, đối với Sở Thiên vẫn còn có chút sợ hãi đấy, giải thích nói: “Thiếu soái, Thiên Hùng không thể không trốn a..., Đặng đường chủ bang quy như thế nghiêm khắc, Thiên Hùng ném đi Hàng Châu, trở về Thượng Hải thật sự là chỉ còn đường chết a...! Cho nên chỉ có thể chạy trốn tới Tây Nam, tham sống sợ chết, lại không thể tưởng được Thiên Hùng cùng Thiếu soái như thế có duyên phận, tại thảo nguyên ở chỗ sâu trong còn có thể gặp nhau.”
Kỳ thật Hoàng Thiên Hùng chạy trốn tới Hoang Nguyên về sau, đem cả kiện sự tình trước sau suy nghĩ, rốt cuộc biết chính mình biểu hiện ra trúng Đường Đại Long cạm bẫy, trên thực tế mình bị điều đi Hàng Châu trấn thủ Đường Đại Long, càng là đúng Sở Thiên cố ý thiết cục, hơn nữa là đồng thời ám toán mình và Đường Đại Long.
Sở Thiên gật gật đầu, thần tình trên mặt bình tĩnh, bất động thanh sắc nói: “Quả nhiên có duyên phận, nếu như không phải Sở Thiên có việc trong người, hôm nay còn nhất định muốn cùng Hoàng đường chủ hảo hảo uống mấy chén, nghiên cứu thảo luận Hàng Châu biến cố từ đầu đến cuối!”
Hoàng Thiên Hùng nhìn thấy Sở Thiên không có sát cơ, trong nội tâm không chỉ có thoải mái ngược lại dâng lên ác ý, ánh mắt xem kỹ lấy Sở Thiên bên người mọi người, nụ cười trên mặt sâu không lường được, cố ý hỏi: “Thiếu soái liền mang mấy người qua Hoang Nguyên?”
Lời này hỏi được sát cơ phập phồng!
Sở Thiên tay phải dẫn theo cây roi, trên mặt từ chối cho ý kiến cười cười, trực tiếp đem lời chút thấu: “Như vậy Hoàng đường chủ có hay không đều muốn đối phó Sở Thiên đâu này?”
Hoàng Thiên Hùng trong nội tâm đang có ý này, hắn chạy trốn tới Tây Nam đầu nhập vào ‘Thiên Lang’ về sau, vì nghỉ ngơi và hồi phục tâm tình, liền tỉ lệ lấy hơn mười số ngày xưa thân tín đi vào chăn thả doanh trướng, thay ‘Thiên Lang’ quản lý từng cái bộ lạc hơn trăm người, cũng thu hiếu kính, vài ngày ở chung xuống, Hoàng Thiên Hùng đã đã thành lập nên uy tín của hắn, tăng thêm hắn cùng ‘Thiên Lang’ kết bái quan hệ, chăn thả doanh trướng gần mọi người đối với hắn cung kính có gia.
Sở Thiên theo Hoàng Thiên Hùng thần sắc đã biết rõ, thằng này quả nhiên có đối phó ý nghĩ của mình, vì vậy nhàn nhạt nói: “Hoàng Thiên Hùng, không kéo nhiều như vậy nói nhảm, ngươi hiện tại đều muốn như thế nào? Đúng để cho chúng ta an toàn thông qua hay là đều muốn huyết chiến trời chiều?”
Hoàng Thiên Hùng bị Sở Thiên khí thế chỗ rung động, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào mở miệng, nhưng thấy đến Sở Thiên miệt thị ánh mắt, trong nội tâm liền dâng lên phẫn nộ, Sở Thiên tiểu tử này nửa năm trước cái gì cũng không phải, về sau lại đem Thượng Hải tẩy bài, bắt đầu với dưới mặt đất hoàng, ngay cả mình cũng bách tại tình thế quy thuận hắn, nhưng trong nội tâm không phục thủy chung đều là tồn tại.
Hiện tại Sở Thiên dê vào miệng cọp, sáu người ở vào chăn thả trong doanh trướng, mà chính mình đã có gần hơn hai trăm hung hãn đồ, dù cho Sở Thiên lại có thể đánh cũng liều bất quá mọi người vây giết, ý niệm trong đầu chuyển tới nơi này, Hoàng Thiên Hùng trong mắt hiện lên hung tàn chi sắc, thù mới hận cũ như vậy kết thúc a!
Giết người lúc trước, tự nhiên cần trước tìm lý do!
Hoàng Thiên Hùng lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, chậm rãi nói: “Thiếu soái, Thiên Hùng có một vấn đề thỉnh giáo, điều nhiệm Thiên Hùng tiến vào Hàng Châu, áp chế Đường Đại Long, có hay không Thiếu soái đã sớm cố ý gây nên, chỉ tại hướng Thiên Hùng khai đao hỏi trảm?”
Sở Thiên trên mặt mang dáng tươi cười, nhàn nhạt trả lời: “Vâng!”
Tuy nhiên Hoàng Thiên Hùng đã sớm có chỗ đoán trước, nhưng Sở Thiên thẳng thắn hãy để cho hắn giật mình, sau đó dâng lên sát cơ!
Sát khí theo bốn phía mãnh liệt mà đến, nghiêm mật bao quanh Sở Thiên bọn hắn.
Hoàng Thiên Hùng nét mặt biểu lộ ngăn không được sát khí, gào thét đứng lên: “Chém bọn hắn, bọn họ đều là nằm vùng!”
Sở Thiên thần tình lạnh nhạt, nhẹ nhàng lắc đầu.
Mai Tử sắc mặt biến đổi lớn, nhưng không có run rẩy, ánh mắt xuyên suốt lấy kiên cường.
‘Tư’ bạt đao âm thanh nhao nhao vang lên, gần dáng vẻ khác nhau nam nữ hướng Sở Thiên bọn hắn dựa sát vào, trên mặt đều giơ lên vẻ hung ác.
Tại Hoang Nguyên, bất luận kẻ nào cũng có thể sinh tồn, duy chỉ có cảnh sát cùng nằm vùng không thể!
Bởi vì bọn họ sở dĩ tụ tập tại Hoang Nguyên, đại bộ phận đều là bởi vì bị cảnh sát truy nã mà không chỗ có thể trốn, Hoang Nguyên lại tự do lại giàu có cũng so ra kém đô thị phồn hoa, có ai chính thức nguyện ý tại mênh mông bát ngát đại thảo nguyên giải quyết xong cuối đời đâu này?
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, giật xuống một khối vải đỏ, đi đến Mai Tử trước mặt, áy náy nói: “Mai Tử, thực xin lỗi, chúng ta liên lụy ngươi rồi, dùng bố che kín con mắt a, miễn cho máu tươi của bọn hắn làm bẩn ánh mắt của ngươi!”
Sở Thiên biết, sau một lát, Hoàng Thiên Hùng máu tươi của bọn hắn tất nhiên sẽ nhuộm đỏ cái này mảnh thảo nguyên.
Hoàng Thiên Hùng nhìn thấy Sở Thiên bình tĩnh thần sắc, trong nội tâm ngăn không được hàn, hướng bên người thân tín nháy mắt, muốn bọn hắn đem giao dịch vài chục thanh súng lấy ra tăng thêm lòng dũng cảm, bọn hắn chẳng qua là đến thảo nguyên ở chỗ sâu trong chăn thả, thật không ngờ sẽ có chém giết, cho nên đều không có mang súng gì giới.
Mai Tử thuận theo nhắm mắt lại, chờ Sở Thiên dùng vải đỏ giúp nàng mơ hồ tốt con mắt về sau, mới bình tĩnh nói: “Sở Thiên, các ngươi cẩn thận!”
Sở Thiên gật gật đầu, quay người nắm hai chi phi tiêu, lạnh lùng nhìn đã lui ra phía sau vài mét Hoàng Thiên Hùng.
“Sát!”
Sở Thiên bình tĩnh nhổ ra một chữ!
Một mảnh không bờ bát ngát yên tĩnh, bao phủ hoàng hôn ở dưới đại thảo nguyên, nhanh chui vào bình địa ở dưới mặt trời, đang bị đại địa nuốt hết trước nhổ ra tươi đẹp hà màu, nhuộm đỏ Tây Phương thiên tế, cũng nhuộm hồng cả chăn thả doanh trướng bãi cỏ.