Kiếm quang giết người luôn đặc biệt sáng rực, máu vừa mới chảy ra bao giờ cũng vô cùng tươi.
Hai vị đại hán cường tráng trước tiên đánh về phía Dương Phi Dương, trong ấn tượng của bọn chúng thì nữ giới luôn dễ đối phó, bọn chúng không ngờ được rằng mình chọn lựa lại là ma quỷ, Dương Phi Dương cứng rắn đánh ra như lưỡi của rắn độc xuyên qua cổ họng của bọn chúng, máu tươi liền phun ra.
Dưới ánh nắng chiều tà, thân hình cứng rắn nhuốm máu tươi lóe ra màu đỏ quỷ dị.
Bon Hoàng Thiên Hùng đều ngẩn ngơ kinh sợ, không ngừng được liền lùi sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu bị dây thép xuyên qua, từ trong sâu thẳm cảm thấy sự độc ác của Dương Phi Dương, ngay sau đó vì sợ hãi mà trở lên điên cuồng.
Hoàng Thiên Hùng rút súng lục ra, giơ cao gào lên giận giữ:
- Giết, giết bọn chúng!
Sở Thiên tay phải lay động, trong nháy mắt hai phi tiêu cắm vào cổ tay cầm súng của Hoàng Thiên Hùng, tựa như đeo hoa tươi ở cổ tay phải.
Gần hai trăm nam nữ dũng mãnh cầm các loại vũ khí vọt về phía bọn Sở Thiên, khí thế như muốn tiêu diệt hết thảy các sinh vật.
Khi bọn hung đồ thay đổi vị trí, trong nháy mắt đám người Phong Vô Tình rút súng nạp đầy đạn từ trong lòng ngực ra, khóe mắt toát ra sát khí đằng đằng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tuy có trong tay binh khí nổi tiếng, nhưng lại không nói lên là họ không biết dùng súng, bọn họ xuất thân từ bộ đội đối với việc quen thuộc súng ống, sử dụng lư hỏa thuần xanh cũng không có gì lạ.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi đứng xếp thành hình tam giác.Khả Nhi chuyên bắn người có súng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bắn tỉa bọn người phía trước, Dương Phi Dương dùng dây thép bảo vệ cá lọt lưới ở dưới súng, cho dù kẻ ác trốn thoát khỏi đầu súng cũng không thể tới gần bọn Sở Thiên.
Rầm Rầm Rầm.
Tiếng súng không ngừng vang lên, sau tiếng súng lúc nào cũng ba mạng người ngã xuống.
Hai vị hung đồ ở giữa, rút súng ra nhằm rút ra một chỗ trống để nổ súng, thật không dễ gì mà đợi được cơ hội, đang muốn bắn lén vào khe hở, đột nhiên tiếng súng vang lên liên tục, bọn họ chỉ kịp cảm thấy giá lạnh trên trán, liềm chận rãi ngã trên đất rồi chết.
Khả Nhi có tài bắn súng như thần, đương nhiên không cho bọn chúng có cơ hội bắn lén.
Hai vị hung đồ thấy mất đi một người, liền vội đem khảm đao của mình vứt xuống đất, tay vừa giơ lên sờ vào súng lục, tiếng súng lại liên tiếp vang lên, Khả Nhi bắn chuẩn xác vào đại não của họ, một giây cơ hội sinh tồn cũng không lưu lại cho bọn họ.
Hung đồ vọt tới từ khắp nơi, dường như không chút sợ hãi súng lục của bọn Phong Vô Tình, cầm khảm đao đánh nhào tới, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bình tĩnh ứng chiến, liên tiếp bóp cò giết hết mười mấy tên hung đồ trong tốp đầu xông tới, vài tên hung đồ cũng có chút thông minh khi thấy quân xung phong phía trước chết qua nhanh liền lăn trên đất tiến tới, muốn lấy tốc độ để làm nhiễu loạn trận tuyến của bọn Phong Vô Tình.
Một người đàn ông dáng người hơi béo lăn loạn xạ trên đất, không ngờ lại lăn ở dưới chân Sở Thiên liền vội định thân muốn dùng khảm đao chặt hai chân Sở Thiên, ai mà biết vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thiên, còn chưa kịp phát lạnh đã bị phi tiêu trong tay Sở Thiên ấn vào mặt hắn, hệt như đậu phụ giết chết gã.
Hoàng Thiên Hùng ôm lấy cánh tay phải bị tàn phế một nửa, đã chạy trốn ra phía ngoài hơn mười thước, thấy lần đầu công kích đã chết hai mươi mấy người trong lòng không khỏi ớn lạnh, không ngờ bọn Sở Thiên lại có hỏa lực cường đại thế, nhưng cũng không cam tâm để cho bọn Sở Thiên chạy trốn mất.
Vì thế, Hoàng Thiên Hùng một bên bảo thân tín chuẩn bị nổ súng một bên hét lên giận dữ nói:
- Lên, lên nào, đạn trong súng của bọn chúng sớm muộn gì cũng hết, thừa lúc chúng thay đạn liền đánh áp sát tới!
Hung đồ xung phong cảm thấy lời của Hoàng Thiên Hùng nói có lý, bèn càng công kích mãnh liệt hơn, bốn năm mét đất trống đã chất đầy thi thể, lượt đạn đầu của bọn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cuối cùng cũng đã bắn hết, tiếng súng tạm thời ngừng vang, ngay cả súng của Khả Nhi cũng không bắn nữa.
- Giết!
Công kích khoảng cách gần của bọn hung đồ cũng bắt đầu rồi, phát ra như núi lửa vậy.
Nhưng vọt lên mấy bước bọn hung đồ phát hiện mình nhầm rồi.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh không hề đổi đạn mà là lấy ra một khẩu súng khác, ngay cả chút thời gian cũng không cho bọn hung đồ, hai người lại bắn ra những viên đạn chết người, sau tiếng súng vang lên, trên mặt đất lại có gần hai chục thi thể ngã xuống.
Hoàng Thiên Hùng vẻ mặt cực kỳ tức giận, rồi lại thể hiện không có cách nào, chỉ có thể hô to với bọn thân tín bên người:
- Nổ súng, nổ súng!
Ba gã thân tín nắm súng lục, vừa ngắm ngay vào bọn Sở Thiên, Khả Nhi vốn đã tịt ngòi súng lục trong nháy mắt khôi phục lại sức lực, họng súng rầm rầm rầm vang lên, ba phát đạn giống như dấu hiệu của họ, trực tiếp đi qua hơn trăm hung đồ, đâm vào ấn đường của chúng.
Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có máu tươi bay tứ túng.
Hoàng Thiên Hùng sau lưng họ bị máu tươi bắn đầy mặt, sợ tới mức ngồi xụp xuống trốn về sau cột gỗ của doanh trướng.
Bọn Phong Vô Tình cuối cùng cũng đổi đạn. Nhưng tất cả động tác dường như chỉ dùng một thời gian cực ngắn để hoàn thành.
Hơn nữa lần này họ là hai tay cầm súng.
Bọn hung đồ cuối cùng cũng dao động, vũ khí lạnh của mình còn chưa rút ra đã bị người ta giết chết rồi, liều mạng kiểu này có vẻ không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ là bước lên nộp mạng mà thôi, bọn họ tuy không sợ chết nhưng cũng không nhất thiết phải chết vô ích như vậy.
Gió trên thảo nguyên từ từ thổi qua, gần trăm thi thể trên đất đã tản ra mùi máu tanh, bao phủ lấy doanh trướng mãi không tan.
Hoàng Thiên Hùng cũng cảm thấy được đã đến đường cùng, bèn một bên cho người đi xin viện trợ từ “Thiên Lang” một bên di chuyển tới chỗ buộc ngựa.
Anh ta biết tài bắn súng chuẩn xác của Khả Nhi, nên mỗi bước di chuyển hết sức cẩn thận, hơn nữa đều có vật che.
Sở Thiên thấy bọn hung đồ đâng từ từ rút lui, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho bọn Phong Vô Tình, nói:
- Giết hết đi!
Đây đều là bọn hung đồ vô cùng tàn bạo, giết chết bọn chúng cũng không quá đáng, vụ sát hại hôm nay chắc chắn sẽ kết thù không đội trời chung với “Thiên Lang”, nếu tha cho những người này, sau khi chúng trở về bên cạnh “Thiên Lang” chắc chắn sẽ lại đối phó với mình.
Để chúng có cơ hội một lần nữa đối phó với mình thì chi bằng giờ cứ giết luôn cái bọn vốn đã đáng chết này đi.
Theo mệnh lệnh của Sở Thiên, súng của bọn Phong Vô Tình lại nổ tiếp, bọn hung đồ đã khiếp đảm rồi, đừng nói tới tổ chức tấn công mà ngay cả đến chạy thoát thân cũng trách hai chân chạy quá chậm. Thấy bọn Phong Vô Tình nổ súng số còn lại gần trăm hung đồ vộ xoay người bỏ chạy, chạy về chỗ ngựa ở gần nhất, chúng tin rằng sau khi lên được ngựa là có cơ may sống rồi.
Bọn hung đồ chạy tan tác khiến bọn Phong Vô Tình không cần bố trí canh phòng, toàn bộ đều tản ra đuổi giết bọn hung đồ chạy trốn.
Sở Thiên nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng ngồi phía trước, khẽ cười nói:
- Phi Dương, lôi Hoàng Thiên Hùng qua đây!
Dương Phi Dương như đang khẽ cười, lắc lắc cái dáng người như ma quỷ đi về phía Hoàng Thiên Hùng.
Hoàng Thiên Hùng sau khi nghe lệnh giết sạch của Sở Thiên thì đã run như cầy sấy bất chấp tài bắn súng của Khả Nhi cả người nhào tới con ngựa trắng, vẫn chưa kịp nhảy lên thì cảm thấy cổ bị xiết chặt, sau đó cảm giác lạnh buốt lan tới.
Dương Phi Dương dùng âm thanh ngọt ngào động lòng người hô:
- Đường chủ Hoàng, Thiếu soái muốn gặp anh, ngươi sao anh chào hỏi gì đã đi à?
Hoàng Thiên Hùng biết cổ mình bị buộc bởi vật gì, chính là cái dây thép độc ác kia, thì đến ý thức phản kháng cũng không có nữa.
Dương Phi Dương giống như đang dắt ngựa lôi Hoàng Thiên Hùng tới trước mặt Sở Thiên, dây thép vẫn như cũ buộc chặt lấy anh ta không hề được thu về.
Sở Thiên khẽ thở dài, sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Đường chủ Hoàng, chúng tôi vốn chỉ muốn an toàn đi qua thảo nguyên hoang vắng, thật không ngờ cậu lại có ý giết bọn tôi, ép tôi phải ra tay. Đấy cậu xem, thảo nguyên này lại nhận thêm gần hai trăm thi thể làm màu mỡ thêm cho vùng thảo nguyên này rồi.
Hoàng Thiên Hùng biết mình khó lòng thoát chết, cũng bình tĩnh trở lại, hung tợn nói:
- Sở Thiên, anh đừng vội đắc ý như thế, Thiên Lang đã biết nơi đây xảy ra biến cố, hơn ngàn “Thiên Lang” tinh nhuệ đang tiến tới đây, các người sắp tiêu đời rồi, đừng hòng mà ra khỏi thảo nguyên hoang vu!
Tiếng súng cuối cùng cũng dừng rồi!
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi cũng đã quay lại rồi, thản nhiên nói:
- Không có người sống! Không ai chạy thoát!
Sở Thiên gật gật đầu, ra hiệu Khả Nhi cởi vải đỏ ra cho Mai Tử.
Mai Tử từ từ mở mắt, sau khi hai mắt thích ứng với ánh với ánh sáng mới nhìn khắp doanh trướng, cô đã cỗ gắng tưởng tượng hình ảnh thảm cảnh nhưng không ngờ lại thê thảm tới mức này, gần hai trăm hung đồ tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, ngoài Hoàng Thiên Hùng và ngựa của anh ta thì hơn trăm doanh trướng đã trở lên yên ắng, máu tươi chảy khắp thảo nguyên.
Mai Tử trong lòng khẽ thở dài, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội trong lịch sử cũng không tới mức thế này?
Sở Thiên sai Dương Phi Dương buộc chặt Hoàng Thiên Hùng lại, có lẽ anh ta vẫn còn chút tác dụng, rồi đi về phía Mai Tử, vẫn có ý áy náy nói:
- Mai Tử, thật sự xin lỗi, liên lụy em rồi, đã làm em sợ hãi rồi!
Mai Tử lắc đầu, cười khổ nói:
- Sở Thiên, đây phải chăng là giang hồ trong truyền thuyết?
Sở Thiên không chút dấu diếm gật gật đầu, thành thạt trả lời:
- Đây đúng thật là giang hồ!
Mai Tử thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, ngày trước luôn không hiểu lời chị nói “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ” trải nghiệm hôm nay cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, nếu Sở Thiên không giết bọn người thảo nguyên hoang vu này thì bọn Sở Thiên còn cả bản thân mình nữa cũng sẽ bị bọn chúng giết chết.
Mai Tử nhìn sắc trời, lại đưa tay ra cảm nhận sự ướt át của gió, ánh mắt lo lắng chậm rãi nói:
- Sở Thiên, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn “Thiên Lang” không kịp tới truy giết chúng ta thì chúng ta cũng bị mưa ướt hết mất thôi!
Sở Thiên gật đầu nói với bọn Phong Vô Tình:
- Đem Hoàng Thiên Hùng theo, nếu gặp Thiên Lang cũng có thể lấy cậu ta làm con tin!
Phong Vô Tình không trả lời, trực tiếp dùng hành động vứt Hoàng Thiên Hùng lên ngựa rồi trói mạnh anh ta vào với ngựa.
Bỗng nhiên, tai Sở Thiên khẽ động, vội nằm sấp xuống đất thám thính, âm thanh tùa xa loáng thoáng truyền tới hơn nữa lại rất đông người.
Lẽ nào “Thiên Lang” tinh nhuệ đã đánh tới? Làm sao lại thần tốc như vậy chứ?
Sở Thiên không dám nghĩ nhiều, lên ngựa hô:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường! Nhanh lên!
Bảy con ngựa lao đi trong nháy mắt, tạo thành một đường thẳng tiến về phía Lang Sơn.
Sở Thiên đoán không sai, kị binh dưới ánh hoàng hôn chính là Thiên Lang tinh nhuệ, Thiên Lang vốn đang luyện tập cho thủ hạ ở ngoài doanh trại chăn thả mấy chục cây số, bỗng nhận được tin doanh trại chăn thả bị công kích liền vội vàng chỉ huy hơn ngàn kị binh đánh trở lại.
Trên thảo nguyên hoang vu lại có người dám tập kích mình không phải là người ngông cuồng thì cũng là người hám lợi mất khôn.
Bọn Sở Thiên thúc ngựa thật nhanh không chút chậm trễ, trong lòng đều rõ một khi bị hơn ngàn kị binh của “Thiên Lang” đuổi tới, tiến hành chém giết thì với thế của sáu người ắt sẽ chôn thân nơi thảo nguyên mênh mông, cộng thêm vài cô hồn dã quỷ nữa.
Tuy khoảng cách giữa kị binh “Thiên Lang” và bọn Sở Thiên còn rất xa, nhưng trên thảo nguyên mênh mông, một nhìn trăm dặm, dễ dàng phát hiện bọn Sở Thiên đang thúc ngựa chạy băng băng, “Thiên Lang” vung mạnh tay, tự mình dẫn theo năm trăm kị binh đuổi theo bọn Sở Thiên, còn lại năm trăm kị binh thì đi thăm dò ở doanh trại chăn thả.
Mấy chục phút sau, bon Sở Thiên đã từ từ tới gần lâu đài cổ Lang Sơn, mà năm trăm kị binh truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết chạy thêm hơn chục phút nữa cũng sẽ bị bọn kị binh tinh nhuệ của “Thiên Lang” đuổi tới. Tuy bọn Phong Vô Tình vẫn cõn sót lại hơn trăm viên đạn nhưng cũng chỉ là vô bổ, lúc này chỉ có con đường là liều mạng mà thôi.
Sở Thiên dừng ngựa quay người lạnh lùng nhìn bọn kị binh của “Thiên Lang” đang đuổi theo ở phía xa, quát:
- Vô Tình, Vô Danh, hai người cùng em ở lại đây, tình thế tất phải ngăn sự công kích của kị binh Thiên Lang. Phi Dương và Khả Nhi nhanh chóng hộ tống Mai Tử rời khỏi đây, nhanh lên!
Phong Vô Tình và Nhiếp
Vô Danh quay ngựa đến đứng bên canh Sở Thiên rồi rút súng ra.
Bọn Khả Nhi lại gần như đồng thanh hô lên:
- Không!
Trong lòng họ biết rõ, cho dù tài giỏi thì muốn dựa vào hơn trăm viên đạn để ngăn năm trăm kị binh Thiên Lang, là một việc không có khả năng chút nào huống hồ năm trăm kị binh đi doanh trướng sẽ rất nhanh hợp lại đánh tới.
Đây không phải là trận chiến thập tử nhất sinh mà là chắc chắn chết.
Mai Tử nhìn truy binh phía sau, cũng biết rõ khó mà trốn thoát. Tuy ngựa của trại Cáp Nhĩ tinh tráng dưới thân mọi người nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn Sở Thiên không thể bằng vói nhóm truy binh kia, sớm muộn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến rồi thì chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bỗng Mai Tử ngẩng nhìn lâu đài cổ Lang Sơn, hét lên:
- Tất cả vào lâu đài cổ, vào lâu đài cổ!
Tuy vào lâu đài cổ Lang Sơn thì cũng là tự hãm tuyệt cảnh, vì ba mặt của lâu đài cổ Lang sơn là núi, chỉ cần bị kị binh Thiên Lang chặn lối ra thì có chạy đằng trời, nhưng vào lâu đài cổ Lang sơn chí ít cũng chống lại được chốc lát, mà giây phút này cũng không chắc là cơ hội sống.
Sở Thiên vừa rồi cũng không phải không nghĩ tới lâu đài cổ Lang Sơn, nhưng nhìn qua vài lần đoán đó là đường cùng không có ý nghĩa gì hết, trong tình huống không có trợ giúp thì tiến vào Lang Sơn đơn thuần chỉ là cho người ta bắt rùa trong hũ, thay vì bị người ta bao vây cho đói chẳng bằng cứ đấu một trận cho sướng.
Khi Sở Thiên còn đang do dự thì Mai Tử cưỡi ngựa chạy tới, tay phải vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, hãy tin em, các anh vào Lang Sơn đánh chặn, giờ em sẽ đi gọi cứu binh.
Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy vẻ chân thành của Mai Tử vẫn gật gật đầu.
Mai Tử thấy Sở Thiên đồng ý khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, nói:
- Sở Thiên, các anh cố gắng chịu đựng, em nhất định quay lại!
Sau khi nói xong, Mai Tử cũng không đợi Sở Thiên đồng ý, phát hai roi liên tục, Lúc này mới lộ ra kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của cô, nằm sấp trên lưng điều khiển ngựa, tốc độ đột nhiên tăng mau, ngựa Cáp Nhĩ chạy càng lúc càng nhanh như muốn bay lên vậy, sau giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn Sở Thiên.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Mai Tử lạ cao siêu như vậy, nếu không phải dẫn theo năm người bọn họ thì với tốc độ của Mai Tử cô sớm đã về tới trại Cáp Nhĩ rồi, mà không phải đi cùng thong dong nhàn rỗi với mình. Tuy Sở Thiên không có mấy hi vọng với việc Mai Tử đi gọi cứu viện, theo hắn thấy thì Mai Tử nhiều nhất là về trại Cáp Nhĩ tìm viện trợ, nhưng “Thiên Lang” là ông trùm nơi thảo nguyên hoang vu này có ai lại vì bọn người Sở Thiên mà đi đắc tội với người của thảo nguyên hoang vu chứ?
Nhưng, Mai Tử rời đi an toàn cũng làm cho Sở Thiên trong lòng an ủi chút ít, ân oán giang hồ không cần liên lụy tới cô ấy.
Bọn Sở Thiên cuối cùng đã tiến vào lâu đài cổ Lang Sơn trước khi bị kị binh Thiên Lang bao vây.
Lâu đài cổ Lang Sơn dựng ở trên núi, tựa như răng khảm vào gò đất, toàn lâu đài cổ có hai tầng giống như nơi của góc nhìn u linh vậy, hoàn toàn thờ ơ với nắng mưa lâu năm, không hề bận tâm tới việc lâu ngày không tu sửa.
Lâu đài cổ tuy có bị phá hủy nhưng phần lớn vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Của thành dày tới ba tấc, đủ để ngăn cản va chạm mạnh của đá lăn, bốn phía đều là đồng ruộng bát ngát, nhưng vì được xây dựng trên đỉnh núi cao thật có khí thế của người canh giữ.
Chủ yếu là cửa thành chỉ rộng có nửa mét, chỉ cho phép một người tiến vào.
Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, để Khả Nhi và Dương phi dương canh cửa vào, ba khẩu súng và năm mươi viên đạn, còn mình dẫn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình còn cả tên sống dở chết dở Hoàng Thiên Hùng nữa cùng lên tường thành lâu đài cổ.
Đứng trên tường thành, nhìn trời âm u dần còn cả kị binh Thiên Lang đang tiến dần tới, trong lòng Sở Thiên ngược lại lại trở lên ổn định hỏi:
- Vô Tình, các anh còn bao nhiêu đạn vậy?
Phong Vô Tình khẽ thở dài nói:
- Sáu mươi bảy viên!
Con số này cho thấy rõ, bọn Sở Thiên cho dù thế nào đi nữa, cho dù không phát nào trượt cũng chỉ có thể giết chết được một trăm mười bảy người.
Còn thừa lại số kị binh Thiên Lang chỉ sợ là phải dùng vũ khí lạnh mà giết rồi.
Bọn Sở Thiên đứng trên tường thành một lát, năm trăm kị binh đã toàn bộ lao tới hết tốc lực, tựa như mây di chuyển trên thảo nguyên vậy.
Nhờ ánh sáng nơi chân trời xa mà bọn Sở Thiên vẫn có thể nhận ra đặc trưng của kị binh Thiên Lang.
Hơn năm trăm kị binh cùng cưỡi một loại ngựa, toàn bộ đều dùng khăn đen kẹp đầu, người mặc trang phục võ sĩ hơi ngả đen, áo lộ cánh tay, lưng đeo cung tên lưng áo dắt dao, da màu đen hoẵng, dao dắt nghiếng, mặc áo khoắc đen. Khi cưỡi ngựa phi nhanh áo bào rộng như một đám mây tung bay phía sau. Đối lập với trang phục kẹp dây lưng, nhất cử nhất động đặc biệt hiện ra rõ ràng vẻ đẹp của từng đường nét, tự nhiên mà phóng khoáng.
Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu kẹp khăn trắng, tay phải nắm chặt quỷ đầu dao, không mặc áo khoác đen mà mặc áo giáp chế ngực, dáng người dũng mãnh, ánh mắt có thần lóng lánh, có khí khái không giận mà uy.
Sở Thiên không do dự mà khẳng định, người đó chính là “Thiên Lang” bá chủ của thảo nguyên hoang vu.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên đứng trên thành lâu thì vẻ mặt cực khinh thường, cười ha hả ba tiếng, liền rút tiễn trong túi, giương cung, bắn tên, bắn ra liên tiếp ba tên Lang Nha, động tác liền mạch dứt khoát khiến người nhìn không chút cảm giác lạ nào.
Ba tên Lang Nha bay ra như ánh chớp linh hoạt sắc bén phóng tới phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chuyển động, nụ cười trên mặt thản nhiên phóng khoáng, không hề sợ mũi tên Lang Nha đang bắn tới.
Ba mũi tên Lang Nha không hề đâm vào bọn Sở Thiên mà đều cắm vào tường thành che nửa người họ.
Phía chân trời đã tắt hẳn nắng, gió lạnh ập tới mang theo ẩm ướt tới.
Ba mũi Lang Nha cắm vào ba chỗ sâu ba tấc, cho thấy kỹ thuật bắn tên tinh xảo và kình khí mạnh mẽ của “Thiên Lang”.
Năm trăm kị binh Thiên Lang cùng hò reo, ai nấy tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Thiên Lang có chút hoảng hốt, bọn Sở Thiên thấy tên Lang Nha của gã lại không tránh không né, định lực này thât đáng kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Sở Thiên phát ra một trận cười kinh thiên, thảo nguyên vắng vể trong nháy mắt như lay động run rẩy, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm kinh người như phụ họa cho Sở Thiên, nổ vang cả gần ngoài lâu đài Lang Sơn, động tới mức tai mọi người đều kêu ù ù, ánh chớp căt ngang màu trời mờ mịt, chiếu lên bình nguyên hoang dã sáng như ban ngày, hiện ra cỏ cây đang đưa điên cuồng.
Cảnh tượng đáng sợ.
Đợi sau khi tiếng sấm qua đi, Thiên Lang khẽ phất tay, mấy chục kị binh thắp đèn, chiếu rọi cho lâu đài cổ Lang Sơn như đang phát sáng.
Thiên Lang đã có thể nhìn rõ ánh mắt của bọn Sở Thiên, cũng nhìn thấy tên Hoàng Thiên Hùng bị bịt kín miệng trong lòng đoán được bọn Sở Thiên là người tập kích doanh trướng chăn thả. Tuy không biết bọn Sở Thiên làm thế nào giết chết hai trăm người nhưng món nợ này tính lên đầu bọn hắn cũng là đủ đâu!
Thiên Lang vân khí tới, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên hét:
- Các ngườii là ai? Lại dám chém giết anh em của Thiên Lang tôi, còn dám bắt cóc anh em kết nghĩa của tôi, lẽ nào các người không sợ chết dưới quỷ đầu đao của Thiên Lang sao?
Giết người kiếm quang luôn hết sức sáng ngời, vừa chảy ra huyết luôn hết sức tươi đẹp.
Hai vị người vạm vỡ trước hướng Dương Phi Dương đánh tới, tại trong ấn tượng của bọn hắn, nữ nhân luôn dễ dàng đối phó, bọn hắn tuyệt đối thật không ngờ, mình lựa chọn chính là ma quỷ, Dương Phi Dương dây thép đánh ra, như là độc xà lưỡi xuyên qua cổ họng của bọn hắn, lập tức máu tươi tràn ra.
Nhuộm máu tươi dây thép tại dưới trời chiều, lóe ra quỷ dị đỏ tươi.
Hoàng Thiên Hùng bọn hắn tất cả đều kinh sững sờ, ngăn không được hướng lui về phía sau mấy bước, con mắt chằm chằm vào bị dây thép xuyên qua yết hầu, theo đáy lòng cảm giác được Dương Phi Dương độc ác, lập tức bởi vì sợ hãi mà trở nên điên cuồng lên.
Hoàng Thiên Hùng rút... Ra súng lục, giơ cao lên gào thét: “Giết, giết bọn chúng đi!”
Sở Thiên tay phải run run, hai chi phi tiêu lập tức đinh vào Hoàng Thiên Hùng ác thương đích cổ tay, tựa như đeo tại cổ tay phải hoa tươi.
Gần tên bưu hãn nam nữ dẫn theo các loại vũ khí hướng Sở Thiên bọn hắn vọt tới, khí thế với tiêu sát hết thảy sinh vật.
Tại hung đồ hoạt động thời điểm, Phong Vô Tình đám người lập tức từ trong lòng móc ra tràn đầy viên đạn súng lục, khóe mắt toát ra vô tận sát cơ, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh mặc dù có chính mình thành danh binh khí, nhưng cũng không tỏ vẻ bọn hắn không biết dùng súng, binh sĩ xuất thân bọn hắn đối với súng ống quen thuộc, dùng dày công tôi luyện hình dung cũng không đủ.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh cùng Khả Nhi đứng thành hình chữ phẩm, Khả Nhi chuyên môn kích bắn có súng chi nhân, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh bắn tỉa xông vào người phía trước, Dương Phi Dương tức thì dùng dây thép thủ hộ lấy súng ở dưới cá lọt lưới, dù cho có hung đồ tránh thoát đấu súng, cũng kháo không gần Sở Thiên bọn hắn.
‘Rầm rầm rầm’ tiếng súng không ngừng vang lên, súng vang lên về sau, luôn có tam cái nhân mạng biến mất.
Chính giữa ba vị hung đồ, rút... Ra súng lục đều muốn rút cái lạnh chỗ trống nổ súng, thật vất vả chờ đợi đã đến cơ hội, đang muốn hướng trong khe hở phóng súng, bỗng nhiên tiếng súng liên tục vang lên, bọn hắn chỉ tới kịp cảm thụ cái trán lạnh như băng, liền chậm rãi té trên mặt đất chết đi.
Thương pháp như thần Khả Nhi đương nhiên sẽ không cho bọn hắn phóng bắn lén cơ hội.
Có hai vị hung đồ nhìn thấy chết đi đồng bạn nắm trong tay lấy súng lục, bề bộn đem mình dao bầu ném xuống đất, thò tay vừa mới sờ, súng lục, tiếng súng lại liên tục vang lên, Khả Nhi viên đạn chuẩn xác bắn trúng bọn hắn cái ót, một tia cơ hội sinh tồn cũng không cho bọn hắn lưu lại.
Bốn phía vọt tới hung ác đồ, tựa hồ không sợ hãi chút nào Phong Vô Tình bọn hắn súng lục, đánh ra trước đến tiếp sau dẫn theo dao bầu đánh tới, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh bình tĩnh ứng chiến, liên tục bóp cò, đem phê xông lên mười cái hung đồ đánh chết trên mặt đất, có chút hung đồ cũng là có vài phần thông minh, nhìn thấy chính diện công kích bị chết quá nhanh, liền từ trên mặt đất quay lại đây, muốn dùng độ đến nhiễu loạn Phong Vô Tình bọn hắn đầu trận tuyến.
Một vị dáng người hơi chút rộng béo hán tử đầy đất loạn lăn, vậy mà lăn tại Sở Thiên dưới chân, bề bộn ổn định thân thể, đều muốn dùng dao bầu chém giết Sở Thiên hai chân, ai biết, vừa mới ngẩng đầu, liền gặp được Sở Thiên nụ cười sáng lạn, còn chưa kịp hàn, Sở Thiên giữa ngón tay phi tiêu liền ấn vào hắn mặt, như là đâm đậu hũ giống như đem hắn đâm chết trên mặt đất.
Hoàng Thiên Hùng nắm nửa phế tay phải, đã té chạy trốn tới hơn mười thước có hơn, nhìn thấy luân phiên công kích tựu chết rồi hai mươi mấy người, trong nội tâm ngăn không được hàn, không thể tưởng được Sở Thiên bọn hắn thậm chí có cường đại như thế hỏa lực, nhưng là không cam lòng như vậy lại để cho Sở Thiên bọn hắn đào tẩu.
Vì vậy, Hoàng Thiên Hùng một bên lại để cho bên người thân tín chuẩn bị nổ súng, một bên rống giận hô: “Lên, lên a..., bọn hắn súng bên trong viên đạn sớm muộn muốn đánh xong, thừa dịp bọn hắn đổi viên đạn thời điểm thiếp thân giết đi qua a...!”
Xung phong liều chết hung đồ cảm giác Hoàng Thiên Hùng nói có đạo lý rồi, vì vậy công kích càng thêm mãnh liệt, -m đất trống đã chất đầy thi thể, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh bánh xe đạn rốt cục đánh xong, tiếng súng tạm thời đình chỉ vang lên, liền Khả Nhi súng cũng không có mở lại hỏa.
“Sát!” Hung đồ đám bọn chúng khoảng cách gần công kích lại bắt đầu rồi, như núi lửa giống như tóe.
Nhưng mà, vọt lên vài bước, hung đồ đám bọn họ phát hiện mình sai rồi.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh cũng không có đổi viên đạn, mà là từ trong lòng móc ra mặt khác một khẩu súng, liền đinh chút thời gian cũng không lưu cho hung đồ đám bọn họ, hai người lại liên tục bắn ra đoạt đi tánh mạng viên đạn, tiếng súng vang lên về sau, trên mặt đất lại ngã xuống gần hai mươi cỗ thi thể.
Hoàng Thiên Hùng trên mặt phẫn nộ đến cực điểm, rồi lại lộ ra không thể làm gì, chỉ có thể đối với bên người thân tín hô: “Nổ súng, nổ súng!”
Ba gã thân tín nắm súng lục, vừa mới nhắm ngay Sở Thiên bọn hắn, Khả Nhi vốn là tịt ngòi súng lục lập tức khôi phục sinh mệnh lực, họng súng ‘rầm rầm rầm’ vang lên, ba đứa con đạn như là nhận thức bọn hắn, trực tiếp theo hơn trăm hung đồ trong xuyên qua, đâm vào bọn hắn mi tâm.
Không có kêu thảm thiết, chỉ có máu tươi bay tứ tung!
Phía sau bọn họ Hoàng Thiên Hùng bị máu tươi bắn tung tóe tại mặt, sợ tới mức bề bộn ngay tại chỗ ngồi chồm hổm xuống, trốn ở doanh trướng cột gỗ tử đằng sau.
Phong Vô Tình bọn hắn rốt cục đổi đạn, nhưng tất cả động tác hầu như dùng có thể xem nhẹ thời gian hoàn thành.
Hơn nữa lần này, bọn họ là hai tay ác thương.
Hung đồ đám bọn họ bỏ mạng chi tâm rốt cục dao động rồi, chính mình vũ khí lạnh còn không có lấy ra đã bị nhân gia đánh chết, như vậy mà liều giết lộ ra không có chút ý nghĩa nào, thuần túy là tiến lên toi mạng, bọn hắn tuy nhiên không sợ chết, nhưng không có tất yếu chết ở vô dụng phía trên.
Thảo nguyên gió từ từ thổi qua, trên mặt đất gần trăm thi thể đã tràn ra máu tanh, tràn ngập tại trong doanh trướng thật lâu không tiêu tan đi.
Hoàng Thiên Hùng cũng đã cảm giác được đường cùng không đường, vì vậy một bên làm cho người ta hướng ‘Thiên Lang’ cầu viện, một bên hướng buộc ngựa chỗ di động.
Hắn biết rõ Khả Nhi thương pháp tinh chuẩn, cho nên di động bộ pháp rất là cẩn thận, hơn nữa đều có ẩn nấp vật che lấy.
Sở Thiên nhìn xem chậm rãi lui bước hung đồ, trên mặt bình tĩnh như nước, hướng Phong Vô Tình bọn hắn hạ lệnh: “Toàn bộ giết!”
Những thứ này đều là cùng hung cực ác đồ, giết bọn chúng đi cũng không quá đáng, chủ yếu hơn chính là, hôm nay giết chóc tất nhiên cùng ‘Thiên Lang’ kết xuống thù không đợi trời chung, nếu như thả những người này, bọn hắn trở lại ‘Thiên Lang’ bên người về sau, tất nhiên hội lần nữa đối phó chính mình.
Cùng với khác đám bọn họ một lần nữa hội hợp đối phó chính mình, phản không bằng hiện tại sẽ đem những thứ này vốn là người đáng chết giết.
Theo Sở Thiên mệnh lệnh, Phong Vô Tình thương của bọn hắn lần nữa nổ súng, mà hung đồ đám bọn họ đã khiếp đảm, đừng nói là tổ chức công kích, chính là trốn chạy để khỏi chết cũng ghét bỏ hai cái đùi chạy trốn quá chậm, nhìn thấy Phong Vô Tình bọn hắn nổ súng, còn dư lại gần trăm hung đồ bề bộn quay người chạy trốn, hướng về gần nhất ngựa chạy đi, bọn hắn tin tưởng lên ngựa về sau, thì có sinh cơ.
Hung đồ đám bọn chúng chạy tứ tán, đã lại để cho Phong Vô Tình bọn hắn không cần kết trận bố phòng, tất cả đều tản ra đến đuổi giết trốn chạy để khỏi chết hung đồ.
Sở Thiên nhìn thấy ngồi cạnh đi về phía trước Hoàng Thiên Hùng, khẽ cười nói: “Phi Dương, đem Hoàng Thiên Hùng kéo qua!”
Dương Phi Dương giống như cười khẽ, lắc lắc như ma quỷ dáng người hướng Hoàng Thiên Hùng đi đến.
Hoàng Thiên Hùng nghe được Sở Thiên ‘lệnh giết chết’ về sau, đã run như cầy sấy, lại cũng bất chấp Khả Nhi thương pháp rồi, cả người nhào tới một thớt con ngựa trắng, còn chưa kịp trên háng đi, cũng cảm giác được cổ xiết chặt, lập tức lạnh như băng cảm giác truyền đến.
Dương Phi Dương dùng ngọt ngào động lòng người thanh âm hô: “Hoàng đường chủ, Thiếu soái muốn gặp ngươi, ngươi như thế nào không chào hỏi đã đi à?”
Hoàng Thiên Hùng biết mình cổ quấn quít lấy là vật gì rồi, đúng cái kia độc ác dây thép, lập tức liền phản kháng ý thức cũng đánh mất.
Dương Phi Dương như là dẫn ngựa giống nhau đem Hoàng Thiên Hùng kéo đến Sở Thiên trước mặt, dây thép như trước không có thu hồi, chăm chú cuốn lấy hắn.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Hoàng đường chủ, vốn chúng ta chỉ là muốn muốn bình an thông qua Hoang Nguyên, không thể tưởng được ngươi vậy mà nổi lên sát cơ, bách chúng ta ra tay, ngươi xem một chút, cỏ này nguyên đồ thêm gần thi thể, phì nhiêu cái này mảnh thảo nguyên!”
Hoàng Thiên Hùng biết mình khó thoát khỏi cái chết, cũng liền bình tĩnh đứng lên, hung dữ nói: “Sở Thiên, đừng đắc ý như vậy, Thiên Lang đã biết rõ nơi đây sinh ra biến cố, hơn ngàn ‘Thiên Lang’ tinh nhuệ đang chạy tới bên này, các ngươi rất nhanh muốn xong đời, đừng vọng tưởng lấy ra Hoang Nguyên!”
Tiếng súng rốt cục an tĩnh!
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh cùng Khả Nhi cũng trở về đã đến, nhàn nhạt nói: “Không có người sống! Không ai đào tẩu!”
Sở Thiên gật gật đầu, ý bảo Khả Nhi là Mai Tử cởi bỏ vải đỏ.
Mai Tử từ từ mở mắt, lại để cho hai mắt thích ứng ánh sáng về sau, mới nhìn chung quanh doanh trướng bốn phía, hắn đã hết sức tưởng tượng thấy vô cùng thê thảm hình ảnh, nhưng không có nghĩ đến vô cùng thê thảm đến loại tình trạng này, gần hung đồ toàn bộ ngã xuống trong vũng máu, ngoại trừ Hoàng Thiên Hùng cùng ngựa của bọn hắn, hơn trăm doanh trướng đã trở nên tĩnh mịch, máu tươi trôi đầy bãi cỏ.
Mai Tử trong nội tâm nhẹ nhàng thở dài, trong lịch sử cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội cũng bất quá chỉ như vậy a?
Sở Thiên lại để cho Dương Phi Dương cột chắc Hoàng Thiên Hùng, có lẽ hắn còn có thể khởi điểm con tin tác dụng, sau đó hướng Mai Tử đã đi tới, như trước mang theo áy náy nói: “Mai Tử, thật sự thực xin lỗi, liên lụy ngươi rồi, cho ngươi bị sợ hãi!”
Mai Tử lắc đầu, cười khổ hỏi: “Sở Thiên, đây là không phải trong truyền thuyết giang hồ?”
Sở Thiên không che dấu chút nào gật đầu, trả lời thành thật: “Đây đúng là giang hồ!”
Mai Tử như có điều suy nghĩ gật đầu, trước kia luôn không hiểu tỷ tỷ theo như lời ‘người trong giang hồ, thân bất do kỷ’ lời mà nói..., hôm nay tự mình trải qua để cho nàng rốt cuộc hiểu rõ, nếu như Sở Thiên không giết Hoang Nguyên những người này, như vậy Sở Thiên bọn hắn, còn có chính mình cũng sẽ bị Hoang Nguyên người giết.
Mai Tử nhìn xem sắc trời, lại đưa tay cảm giác gió ướt át độ, ánh mắt toát ra lo lắng, chậm rãi nói: “Sở Thiên, chúng ta tranh thủ thời gian chạy đi a, nếu không Thiên Lang không kịp chạy tới đuổi giết chúng ta, chúng ta cũng sẽ bị mấy tháng khó được mưa to xối!”
Sở Thiên gật gật đầu, cùng Phong Vô Tình bọn hắn nói: “Đem Hoàng Thiên Hùng mang lên, gặp phải Thiên Lang cũng có thể làm một chút con tin!”
Phong Vô Tình không có trả lời, trực tiếp dùng hành động quán triệt, đem Hoàng Thiên Hùng ném ở lập tức, sau đó đem hắn cùng ngựa buộc được mạnh mẽ.
Bỗng nhiên, Sở Thiên lỗ tai khẽ nhúc nhích, bề bộn nằm ở trên mặt đất thám thính, xa xa gáy âm thanh mơ hồ truyền đến, hơn nữa nhân số phần đông.
Chẳng lẽ ‘Thiên Lang’ tinh nhuệ đã giết tới đây? Làm sao sẽ như thế thần?
Sở Thiên không dám suy nghĩ nhiều, đứng dậy lên ngựa, hô: “Toàn bộ chạy đi! Nhanh!”
Thất con ngựa lập tức trì chạy đứng lên, hình thành thẳng tắp hướng Lang Sơn tiến.
Sở Thiên đoán không sai, hoàng hôn phía dưới thiết kỵ đúng là ‘Thiên Lang’ tinh nhuệ, ‘Thiên Lang’ vốn là tại chăn thả doanh trướng hơn mười km bên ngoài huấn luyện thủ hạ, bỗng nhiên nhận được chăn thả doanh trướng bị công kích tin tức, bề bộn chỉ huy lấy hơn ngàn thiết kỵ giết đem tới đây.
Tại Hoang Nguyên phía trên, thậm chí có người tập kích chính mình, không phải cuồng vọng đồ chính là thấy lợi tối mắt chi nhân.
Sở Thiên bọn hắn ra roi thúc ngựa, không dám chút nào lười biếng, trong nội tâm đều rõ ràng, môt khi bị ‘Thiên Lang’ hơn ngàn thiết kỵ đuổi theo, tại trên thảo nguyên triển khai chém giết, sáu người thế tất táng thân tại mênh mông trên thảo nguyên, đồ thêm mấy vị cô hồn dã quỷ.
Tuy nhiên ‘Thiên Lang’ thiết kỵ khoảng cách Sở Thiên bọn hắn còn có rất khoảng cách xa, nhưng ở mênh mông trên thảo nguyên, một mực trăm dặm, rất hiển nhiên hiện Sở Thiên bọn hắn tại giục ngựa chạy như điên, ‘Thiên Lang’ vung mạnh tay lên, tự mình dẫn thiết kỵ hướng Sở Thiên bọn hắn phương hướng đuổi theo, còn thừa thiết kỵ tắc khứ chăn thả doanh trướng thăm qua đến tột cùng.
Hơn mười phút đồng hồ về sau, Sở Thiên bọn hắn chậm rãi tiếp cận Lang Sơn lâu đài cổ, mà sau lưng truy binh cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết, chạy nữa bên trên hơn ' sau, nhóm người mình cũng sẽ bị sau lưng cỡi ngựa kỹ thuật tinh xảo Thiên Lang tinh nhuệ đuổi theo, tuy nhiên Phong Vô Tình trong tay bọn họ còn thừa lại hơn trăm viên đạn, nhưng là vu sự vô bổ, lập tức tự hồ chỉ còn lại dốc sức liều mạng chi lộ.
Sở Thiên dừng ngựa trở lại, lạnh lùng nhìn xa xa đuổi theo Thiên Lang thiết kỵ, quát: “Vô Tình, Vô Danh, các ngươi cùng ta dựng ở nơi đây, thế tất ngăn trở Thiên Lang thiết kỵ công kích, Phi Dương, ngươi cùng Khả Nhi hộ tống Mai Tử nhanh chóng rời đi, nhanh!”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh cũng quay lại Cáp Nhĩ ngựa, đi vào Sở Thiên bên người, rút... Ra súng lục.
Khả Nhi các nàng lại hầu như đồng thời hô lên: “Không!”
Các nàng trong nội tâm rõ ràng, dù cho Sở Thiên thần đem đến thế gian, đều muốn dựa vào hơn trăm viên đạn ngăn trở Thiên Lang thiết kỵ, đó là không có khả năng sự tình, huống chi đi doanh trướng thiết kỵ cũng rất nhanh chiếu cố hợp đánh tới.
Đây cũng không phải là cửu tử nhất sinh huyết chiến, mà là hẳn phải chết không thể nghi ngờ ngăn cản kích!
Mai Tử nhìn lại sau lưng truy binh, cũng rõ ràng khó với đào thoát, tuy nhiên mọi người dưới thân Cáp Nhĩ ngựa cường tráng, nhưng Sở Thiên bọn hắn cỡi ngựa kỹ thuật xa xa không đủ truy binh đám bọn chúng tinh xảo, sớm muộn hội cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến kết cục hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Bỗng nhiên, Mai Tử ngẩng đầu trông thấy Lang Sơn lâu đài cổ, rống lên: “Toàn bộ tiến vào lâu đài cổ, tiến vào lâu đài cổ!”
Tuy nhiên tiến vào Lang Sơn lâu đài cổ, đó cũng là tự hãm tuyệt cảnh, bởi vì lâu đài cổ ba mặt núi vây quanh, chỉ cần bị ‘Thiên Lang’ tinh nhuệ thiết kỵ ngăn trở đường ra, đó là có chạy đằng trời, nhưng là, tiến vào Lang Sơn lâu đài cổ tối thiểu còn có thể ngăn cản một lát, mà cái này một lát liền khó bảo toàn không phải sinh cơ.
Sở Thiên vừa rồi cũng không phải là không có nghĩ đến Lang Sơn lâu đài cổ, nhưng nhìn chung quanh vài lần liền đoán được đó là tuyệt địa, không có chút nào quân sự ý nghĩa, đang không có trợ giúp dưới tình huống, đi vào thuần túy làm cho người ta bắt rùa trong hũ, cùng hắn bị người bao cái sủi cảo, phản không bằng liều cái thoải mái.
Tại Sở Thiên hơi chút do dự thời điểm, Mai Tử cưỡi ngựa tới đây, tay phải trùng trùng điệp điệp vỗ vào Sở Thiên trên bờ vai, trịnh trọng nói: “Sở Thiên, tin tưởng ta, các ngươi tiến vào Lang Sơn lâu đài cổ ngăn cản kích, ta ta sẽ đi ngay bây giờ viện binh!”
Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy đến Mai Tử chân thành, vẫn gật đầu.
Mai Tử nhìn thấy Sở Thiên đáp ứng, khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, hô: “Sở Thiên, các ngươi chịu đựng, ta nhất định trở về!”
Mai Tử sau khi nói xong, cũng không đợi Sở Thiên đáp ứng, liên tục chém ra hai cây roi, đến tận đây mới biểu hiện ra ra hắn tinh xảo cỡi ngựa kỹ thuật, phục trên lưng ngựa, khống chế lấy con ngựa, độ rồi đột nhiên tăng nhanh, Cáp Nhĩ ngựa càng lúc càng nhanh, phảng phất muốn bay lên giống như, sau một lát, cũng đã biến mất tại Sở Thiên tầm mắt của bọn họ trong.
Sở Thiên có chút kinh ngạc, không thể tưởng được Mai Tử cỡi ngựa kỹ thuật cao như thế, nếu như không phải mang theo chính mình năm người, dùng Mai Tử độ, chỉ sợ đã sớm về tới Cáp Nhĩ trại rồi, mà không phải đi theo chính mình lắc lư du trì chạy, tuy nhiên Sở Thiên đối với Mai Tử đi viện binh không ôm cái gì hi vọng, khi hắn xem ra, Mai Tử nhiều nhất đúng hồi Cáp Nhĩ trại tìm thôn nhân hỗ trợ, nhưng ‘Thiên Lang’ đúng Hoang Nguyên long đầu, lại có ai sẽ vì Sở Thiên bọn hắn mà đắc tội Hoang Nguyên người đâu? Lại càng không cần phải nói việc binh đao gặp nhau, huống chi tìm đến cũng không làm nên chuyện gì.
Bất quá, Mai Tử an toàn rời đi hãy để cho Sở Thiên tâm ở bên trong hơi chút trấn an, giang hồ ân oán không cần phải liên lụy tới hắn.
Sở Thiên bọn hắn rốt cục tại Thiên Lang thiết kỵ vây giết lúc trước, tiến nhập Lang Sơn lâu đài cổ.
Lang Sơn lâu đài cổ dựng ở trên đồi núi, tựa như khảm tiến gò núi hàm răng, toàn bộ lâu đài cổ cao thấp hai tầng, như tựa là u linh quan sát đại địa, đối với nhiều năm gió thổi ngày phơi nắng làm như hoàn toàn thờ ơ, đối với lâu ngày thiếu tu sửa gây nên cũng bị tàn phế mà lại thiếu thân thể cũng không thèm quan tâm.
Lang Sơn lâu đài cổ mặc dù có phá hủy, nhưng lâu đài thân nhưng đại khái bảo vệ đợi nguyên vẹn, dày đến tám thốn chắc chắn cửa thành, đủ ngăn cản đá lăn mãnh liệt va chạm, bốn phía lộ vẻ bình dã, thế nhưng là bởi vì xây dựng vào đỉnh chỗ cao, thật có? Phu canh giữ cửa ngõ khiếp người khí thế.
Chủ yếu hơn chính là, cửa thành thông đạo vẻn vẹn rộng nửa mét, chỉ có thể cho phép một mình tiến vào.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, lại để cho Khả Nhi cùng Dương Phi Dương gác thông đạo, ba cái súng, viên đạn. Mà chính mình tức thì mang theo Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình, còn có nửa chết nửa sống Hoàng Thiên Hùng lên tới lâu đài cổ tường thành.
Đứng ở tường thành, nhìn qua dần dần ám đi sắc trời, còn có dần dần tiếp cận Thiên Lang thiết kỵ, Sở Thiên tâm ngược lại yên ổn đứng lên, nhàn nhạt hỏi thăm: “Vô Tình, các ngươi còn có bao nhiêu viên đạn?”
Phong Vô Tình khe khẽ thở dài, nói: “!”
Cái số này triệt để tỏ vẻ lấy, Sở Thiên bọn hắn vô luận như thế nào, dù là đạn không hư cũng chỉ có thể đánh gục một trăm mười bảy người.
Còn dư lại Thiên Lang thiết kỵ chỉ sợ cũng muốn dùng vũ khí lạnh chém giết rồi.
Sở Thiên bọn hắn tại thành lâu đứng đó một lúc lâu, hơn năm trăm kỵ đã toàn bộ trì đến, tựa như trên thảo nguyên di động mây đen.
Mượn chân trời cuối cùng ánh sáng, Sở Thiên bọn hắn vẫn có thể đủ phân biệt ra Thiên Lang thiết kỵ đặc thù.
Hơn năm trăm Thiên Lang thiết kỵ, dưới thân thuần một sắc hắc mã, toàn bộ dùng cái khăn đen trát đầu, mặc nghiêng lĩnh màu đen võ sĩ phục, cuốn tay áo lộ cánh tay, cõng khoá cung tiễn, kích thước lưng áo bội đao, nhất thức màu đen hoẵng ủng da, nghiêng chọc vào chủy, bên ngoài khoác trên vai áo đen, khống ngựa bay nhanh lúc rộng bào như một đám mây giống như hướng về sau Phi Dương, đối lập, nhanh trát đai lưng trang phục, một lên một xuống, đặc biệt cho thấy rõ ràng đường cong đẹp, tháo vát tiêu sái.
Là người niên kỷ tại chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu trát lấy khăn trắng, tay phải nắm chặt Quỷ Đầu Đao, không mặc áo đen mà mặc thiết giáp mảnh xuyết chế sau lưng, hình thể phiêu hung hãn, hai mắt thần quang lòe lòe, có loại không giận mà uy khí khái.
Sở Thiên không chút lựa chọn khẳng định, hắn chính là Hoang Nguyên bá chủ ‘Thiên Lang’.
‘Thiên Lang’ nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn đứng ở thành lâu, trên mặt hết sức khinh thường, cuồng tiếu ba tiếng, lập tức theo xoải bước trong túi đựng tên rút mũi tên, giương cung, nhắm trúng, mũi tên, liền tam chi lang nha mũi tên, động tác công tác liên tục, làm cho người ta nhìn lại không có chút nào lạnh nhạt cảm giác.
Tam chi lang nha mũi tên nhanh như thiểm điện giống như bay ra, lăng lệ ác liệt hung mãnh hướng Sở Thiên bọn hắn phóng tới.
Sở Thiên động cũng không có nhúc nhích, nụ cười trên mặt phiêu dật lạnh nhạt, tia không sợ hãi chút nào phóng tới lang nha mũi tên.
Tam chi lang nha mũi tên không có đâm vào Sở Thiên bọn hắn hay sao?? Khẩu, mà là toàn bộ đinh tiến vật che chắn bọn hắn nửa người thân thể tường thành trong.
Thiên tế đã thu hồi cuối cùng ánh mắt xéo qua, gió lạnh đã mang theo ướt át đánh úp lại.
Tam chi lang nha mũi tên đính tại ba cái vị trí, mũi tên nhập tam thốn, cho thấy ‘Thiên Lang’ tiễn thuật tinh xảo hòa khí sức lực bá đạo.
Thiên Lang thiết kỵ cùng kêu lên ủng hộ, mỗi người tinh thần phấn khởi.
Thiên Lang trong nội tâm nhưng là có chút giật mình, Sở Thiên bọn hắn gặp lang nha mũi tên phóng tới vậy mà không tránh không né, phần này định lực thật là kinh người.
Bỗng nhiên, Sở Thiên ra một hồi rung trời cười dài, vắng vẻ thảo nguyên lập tức như là lay động run rẩy, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
“Ầm ầm!”
? Cái thật lớn sấm sét như là phụ họa Sở Thiên, nổ vang tại Lang Sơn lâu đài cổ bên ngoài chỗ gần, chấn động mọi người lỗ tai ông ông tác hưởng, điện quang vạch phá lờ mờ sắc trời, chiếu lên chừng bình dã dốc núi sáng như ban ngày, hiện ra cây thảo điên cuồng dao động loạn bày đáng sợ tình cảnh.
Chờ tiếng sấm đi qua về sau, Thiên Lang nhẹ nhàng phất tay, hơn mười thiết kỵ sáng lên đèn sáng, đem toàn bộ Lang Sơn lâu đài cổ chiếu lên sáng.
‘Thiên Lang’ đã có thể rõ ràng trông thấy Sở Thiên ánh mắt của bọn hắn, cũng nhìn thấy bị ngăn chặn miệng Hoàng Thiên Hùng, trong nội tâm đã phán định Sở Thiên bọn họ là tập kích chăn thả doanh trướng người, tuy nhiên không biết Sở Thiên bọn họ là như thế nào đánh chết người, nhưng khoản này nợ máu ghi tạc bọn hắn trên đầu đúng không chút nào quá đáng đấy!
‘Thiên Lang’ vận khí đến??, trên mặt giơ lên dáng tươi cười, đột nhiên hô: “Các ngươi là người nào? Cũng dám đánh chết ta Thiên Lang huynh đệ, còn dám bắt cóc ta Thiên Lang anh em kết nghĩa, chẳng lẽ các ngươi không sợ đột tử ta Thiên Lang Quỷ Đầu Đao hạ sao?”
Sở Thiên tiến lên trước hai bước, dẫn theo Hoàng Thiên Hùng ngăn cản ở trước mặt mình, chợt quát lên: “Thiên Lang, ta vốn vô tình ý với ngươi là địch, nhưng ngươi anh em kết nghĩa lại gắng phải chúng ta lưu mệnh, muốn biết rõ, ở trước mặt ta, thần cản sát thần, quỷ ngăn cản giết quỷ, không chút lưu tình!”
Thiên Lang thiết kỵ nghe được Sở Thiên cuồng vọng chi lời nói, ngăn không được nhao nhao quát mắng, tình cảm quần chúng mãnh liệt.
‘Thiên Lang’ đánh võ thế, đoạn ngừng bộ hạ mắng chiến, hô: “Quả nhiên là thiếu niên anh hùng, thiết cốt boong boong, bản thân rất vui mừng con người rắn rỏi tử, như các ngươi chịu vứt bỏ giới đầu hàng, trả Hoàng Thiên Hùng, tại bản thân trước ngựa quỳ xuống đất tuyên thệ vĩnh viễn thuần phục, Thiên Lang cam đoan các ngươi có hưởng dụng vô cùng mỹ nữ tài phú cùng quyền lực, xa so ngươi tuổi còn trẻ liền đột tử chỗ này phá lâu đài ở trong tốt hơn vạn lần!”
Sở Thiên lập tức lộ ra kêu hồng chiến đao, Trường Thiên cười to, xách đao chỉ phía xa Thiên Lang, nói: “Ít nói lời vô ích, Sở Thiên há lại chịu hướng người đầu hàng thế hệ, có bản lĩnh cho dù phóng ngựa tới đây, cho ta xem xem Thiên Lang thiết kỵ có hay không danh bất hư truyền, cũng làm cho ngươi xem một chút kêu hồng chiến đao có thể nâng ly nhiều ít máu tươi.”
Thiên Lang trên mặt phẫn nộ đến cực điểm, dùng địa vị của hắn lại bị Sở Thiên giáo huấn, Quỷ Đầu Đao nhắc tới, giận dữ nói: “Vô tri tiểu tử, sắp chết đến nơi nhưng dám khẩu xuất cuồng ngôn, các ngươi tốt nhất không nên bị bắt sống, nếu không Thiên Lang tất nhiên sẽ dạy các ngươi sống không bằng chết. Sát!”
Thiên Lang Quỷ Đầu Đao đối với Lang Sơn lâu đài cổ nhẹ chỉ, đó là công kích chi ý.
Tiếng chân vang trời dựng lên, hơn trăm Thiên Lang thiết kỵ đột nhiên lao ra, dùng vòng tròn trận thế như thủy triều đẩy mạnh tiếp cận, mỗi người giương cung cài tên, giữ lực mà chờ, ngay ngắn trật tự đẩy mạnh, chiêu kỳ bọn họ đều là tinh nhuệ chi sư.
Bầu không khí càng thêm khẩn trương.
Sở Thiên lấy ra ngũ chi phi tiêu, nhàn nhạt nói: “Vô Tình, Vô Danh, các ngươi bảo trì sút xa, m ở trong hung đồ ta đến đánh!”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh nhẹ nhàng gật đầu, hai tay đã nắm súng lục.
Hơn trăm Thiên Lang thiết kỵ đã đẩy mạnh đến m rồi, trong tay cung tiễn đã sớm nhắm trúng Sở Thiên bọn hắn, nhưng khổ nổi Hoàng Thiên Hùng tại Sở Thiên trong tay, thủy chung không dám mũi tên, sợ đã ngộ thương Thiên Lang anh em kết nghĩa.
Sở Thiên trên mặt như trước treo dáng tươi cười, bình tĩnh nói: “Sát!”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh theo công sự che chắn lòe ra, song súng liên tục vang lên, ‘rầm rầm rầm’, viên đạn đâm rách yên lặng bầu trời đêm, gào thét lên kích tiến Thiên Lang thiết kỵ thân hình, phía trước uy phong lẫm lẫm kỵ binh lộn xộn biến lăn xuống hắc mã, mệt mỏi về sau đội ngũ nhao nhao đọa ngã, không cách nào bảo trì công kích trận hình cùng nhuệ khí, loạn thành một đống.
Thiên Lang nhìn thấy Sở Thiên trong tay bọn họ có súng, có chút giật mình, lui về phía sau vài mét, do chính mình hơn mười tên kị binh nhẹ ngăn tại phía trước.
Thừa dịp địch nhân bối rối, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh nhanh chóng thay xong băng đạn, một lần nữa trốn ở công sự che chắn trong Thiên Lang tức giận nhìn xem ngã xuống đất chết đi bộ hạ, đã mặc kệ hội Hoàng Thiên Hùng chết sống, rống giận: “Bắn tên!”
Đã một lần nữa điều chỉnh hơn bảy mươi Thiên Lang thiết kỵ, nghe được Thiên Lang mệnh lệnh, vốn là sững sờ, lập tức không chút lựa chọn quán triệt, hơn bảy mươi mũi tên nghiêng nghiêng?? Đi ra ngoài, ‘sưu sưu sưu’ liên tục ra, may mà thành lâu đủ dày đủ cao, Sở Thiên bọn hắn ngồi xổm xuống về sau, mũi tên hoặc là bắn vào tan hoang tường thành, hoặc là từ đỉnh đầu sát qua.
Nhưng hơn bảy mươi Thiên Lang thiết kỵ đã thừa dịp mũi tên nhọn áp chế thời khắc, chen chúc mà đến, vị trí của bọn hắn không xuất về sau, đằng sau Thiên Lang thiết kỵ nhanh chóng bổ sung, hơn nữa khom người kéo cung, chỉ cần Sở Thiên bọn hắn thò đầu ra, liền không lưu tình chút nào bắn ra.
Sở Thiên bọn hắn tự nhiên cảm giác được Thiên Lang thiết kỵ bách tiến, cũng minh bạch bên ngoài vô số mũi tên nhọn chờ đợi mình thăm dò, không khỏi lẫn nhau nở nụ cười khổ, suy nghĩ sau một lát, Sở Thiên mở miệng nói: “Vô Tình, Vô Danh, ta cho các ngươi ngăn đở mủi tên, các ngươi lại bắn ra bọn hắn hai mươi người!”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh chần chờ một chút, lo lắng Sở Thiên vì bảo hộ bọn hắn mà trúng tên, nhưng dưới mắt cũng không có biện pháp gì, đành phải gật gật đầu.
Sở Thiên nắm chặt kêu hồng chiến đao, gào to một tiếng, thừa dịp mọi người kinh sững sờ chi tế, đột nhiên đứng dậy, tay phải rót sức chân số lượng, đem kêu hồng chiến đao quơ múa.
Mà áp chế Thiên Lang thiết kỵ nhìn thấy Sở Thiên thăm dò, nhao nhao bắn tên, trên trăm chi mũi tên nhọn trước sau vọt tới, như mưa rơi giống như phóng tới Sở Thiên, Sở Thiên trong mắt đã không có mũi tên đuôi lông vũ, hắn giữ vững vị trí linh đài yên lặng, dùng kêu hồng chiến đao vẽ ra vòng tròn, là ba người ngăn trở mũi tên nhọn.
Mũi tên nhọn bị Sở Thiên ngăn cản được nhao nhao rơi xuống đất, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh cũng hầu như đồng thời đứng dậy, song súng lại liên tục đánh ra, chính xác đem vọt tới bảy tám mét trước gần hai mươi tên Thiên Lang thiết kỵ đánh gục, cũng làm cho đằng sau kỵ binh địch người ngã ngựa đổ, thế công hơi chút đình trệ, mà bảy tám tên đã vọt tới dưới cổng thành hung đồ nhao nhao xuống ngựa, mãnh lực đẩy ra Lang Sơn lâu đài cổ cửa thành.
Đẩy ra cửa thành, bảy tám tên dân liều mạng liền hướng hắc sâu kín trong thông đạo chui vào, đều muốn cho Sở Thiên bọn hắn đến trong ngoài giáp công.
Ai biết, vừa mới sờ đến trong thông đạo đang lúc, ‘bang bang’ hai tiếng vang lên, phía trước cùng đằng sau hai tên hung đồ mi tâm nhiều hơn cái lỗ máu, chậm rãi té trên mặt đất chết đi, còn đem chính giữa vài tên hung đồ tiến lộ đường lui ngăn trở.
Chính là muốn nhắc tới chết đi đồng lõa thi thể làm bia đỡ đạn thời điểm, một đạo dây thép liền lập tức đánh ra, độc ác xuyên qua cổ họng của bọn hắn.
Sau một lát, bảy tám cỗ thi thể chất đầy thông đạo, thông đạo lại tạm thời khôi phục bình tĩnh.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Thành lâu phía trước đã ngã xuống hơn năm mươi Thiên Lang thiết kỵ, Sở Thiên bọn hắn cũng nhanh viên đạn dùng hết, bên người mũi tên nhọn đâm đến khắp nơi đều là.
Thiên Lang thủy chung lạnh lùng nhìn xem đấu tranh anh dũng bộ hạ, không chút nào cân nhắc thương vong, hắn chỉ quan tâm lúc nào đạp vào thành lâu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Nhâm Hà tướng quân thành tựu đều là đạp trên thi thể được đến.
Thiên Lang tay phải nắm Quỷ Đầu Đao lần nữa giơ lên, hô: “Nhảy lầu công kích!”
Hiệu lệnh mới ra, hơn mười số Thiên Lang thiết kỵ hướng mũi tên nhọn yểm hộ phía dưới, nhanh chóng vọt tới tòa thành dưới lầu, lấy ra eo trong dây thừng, mặc lên móc sắt, nhao nhao hướng thành lâu ném đi, sau đó khinh xa thục lộ leo lên lấy trên xuống, thân hình cực nhanh, một lát đã đến chính giữa.
Sở Thiên bọn hắn đang trốn tại thành lâu dày dưới tường, chợt nghe Thiên Lang tiếng la, sau đó liền gặp được móc sắt rơi vào đỉnh đầu vách tường, minh bạch bọn hắn theo cửa thành thông đạo công kích không đi vào, muốn theo thành lâu đánh chính diện, ba người cũng biết cứng rắn chiến muốn bắt đầu.
Sở Thiên dùng kêu hồng chiến đao đem chung quanh mấy cái móc sắt cạy mở, rất rõ ràng nghe được vài tiếng té lầu kêu thảm thiết, tuy nhiên quăng không chết bọn hắn, nhưng là với ngã đoạn bắp đùi của bọn hắn, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh cũng học Sở Thiên, cạy mở bên người móc sắt.
Nhưng cũng không lâu lắm, mấy vị hung đồ đã nhảy vào thành lâu, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ, lấy ra ngũ chi phi tiêu lập tức đi ra ngoài, chuẩn xác bắn vào thân thể của bọn hắn, ‘a... A...’ Vài tiếng kêu thảm thiết, mấy vị hung đồ vuốt?? Khẩu phi tiêu chậm rãi ngã xuống đất.
Sở Thiên biết Thiên Lang thiết kỵ sẽ giống như thủy triều công kích thành lâu, bề bộn thấp giọng hô: “Vô Tình, Vô Danh, ta sẽ bỏ vào một ít hung đồ, lại để cho dưới lầu Thiên Lang thiết kỵ có chỗ cố kỵ, không dám bắn tên, các ngươi rút cái này không đương, cầm đạn toàn bộ bắn đi ra, tuyệt đối muốn ngăn trở dưới lầu công kích, bò lên trên thành lâu hung đồ để ta làm đối phó.”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, hai tay nắm chặc song súng, hai người súng trong viên đạn cộng lại không đến hai mươi, tuy nhiên trân quý, nhưng sống chết trước mắt đã bất chấp nhiều lắm.
Thành lâu rất nhanh nhảy lên bảy tám cái hung đồ, Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh cũng tung người dựng lên, tiếng súng vang lên, cũng không phải kích bắn thành lâu hung đồ, mà là đem nhóm thứ hai đều muốn công kích Thiên Lang thiết kỵ bắn ra mười cái, Phong Vô Tình còn cố ý đem vài thớt hắc mã kích thương, khiến chúng nó bốn phía chạy như điên xao động, nhiễu loạn Thiên Lang thiết kỵ tiến công.
Mà công lên thành lầu bảy tám cái hung đồ nghe được tiếng súng, vốn là phản xạ có điều kiện ép xuống, nhìn thấy chính mình không có việc gì về sau, lại nhanh chóng đứng lên, lộ ra yêu đao, hướng Sở Thiên bọn hắn đánh giết tới đây.
Sở Thiên trong tay đã sớm nắm phi tiêu, liên tục ra, lăng lệ ác liệt đánh trúng bọn hắn, nhưng đều không có muốn mạng của bọn hắn, mà là đánh nát đầu gối của bọn hắn, để cho bọn họ mất đi năng lực công kích, rồi lại ở lại thành lâu tru lên, lại để cho áp chế thành lâu tiễn thủ quăng chuột chú ý khí.
Thiên Lang thân tín nhìn qua cửu công không dưới Lang Sơn lâu đài cổ, thăm dò cùng Thiên Lang nói: “Có muốn hay không triệu tập súng ngắn đội?”
Lần này đi ra huấn luyện, Thiên Lang không có đem người súng ngắn đội mang đi ra, tại Thiên Lang mà nói, Hoang Nguyên phía trên mình chính là bá chủ, nếu như khi nào xuất hành đều mang theo súng ngắn đội, chỉ biết giảm xuống uy tín của mình, huống chi bên người có hơn ngàn thiết kỵ, ai có thể địch?
Thiên Lang khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đối phó cái này mấy cái tiểu tử còn muốn súng ngắn đội, cũng đem ta Thiên Lang thấy quá vô năng! Xem bọn hắn hỏa lực biến yếu, có thể nghĩ, bọn hắn viên đạn cũng không nhiều rồi, đoán chừng kế tiếp công kích có thể đè sập bọn hắn.”
Thiên Lang thân tín gật gật đầu, cung kính trả lời: "Đại ca nói rất đúng!
Bỗng nhiên, phía tây tiếng chân ngay ngắn đột khởi, tự xa mà gần, thế tới cực kỳ nhanh chóng, chỉ nghe tiếng chân, đến kỵ ứng với tại hơn trăm người.
Sở Thiên nở nụ cười khổ, chẳng lẽ đi chăn thả doanh trướng Thiên Lang thiết kỵ đã đuổi theo hội hợp? Vậy thì thật là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thiên Lang sắc mặt nhưng là khẽ biến, hắn nghe được đi ra, cái kia không phải mình Thiên Lang thiết kỵ, toàn bộ Hoang Nguyên cùng với bốn thôn mười tám trại, giống như này lương ngựa tinh binh người, chỉ có không lâu vừa hướng hắn thỏa hiệp ‘thiết y mười tám kỵ’.
Sở Thiên trốn ở dày tường đằng sau, lặng lẽ nhặt lấy mấy chi mũi tên nhọn, chậm đợi Thiên Lang thiết kỵ cuối cùng công kích.