Sở Thiên bước lên trước hai bước, túm Hoàng Thiên Hùng chắn trước mặt mình, chợt quát lớn:
- Thiên Lang, tôi vốn không có ý đối địch với anh, nhưng anh em kết nghĩa của anh quyết đòi mạng chúng tôi, phải biết ở trước mặt tôi, thần cản thì giết thần, quỷ cản cũng giết quỷ, tuyệt đối không nương tay!
Năm trăm kị binh nghe lời nói ngông cuồng của Sở Thiên không kìm nổi liền ào ào mắng chửi, tình cảm cuộn trào mãnh liệt.
“Thiên Lang” đánh thế võ, cắt ngang dừng mắng chửi thuộc ha, hô:
- Quả nhiên tuổi trẻ anh hùng, xương cốt sắt thép, tôi thích nhất con người rắn rỏi. Nếu các người chấp nhận vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đưa trả Hoàng Thiên Hùng, quỳ trước ngựa tôi nguyện vĩnh viễn trung thành thì Thiên Lang bảm đảm các ngươi sẽ có mỹ nữ của cải và quyền lực dùng không hết, so với việc người trẻ như vậy mà phải chết ở lâu đầi cũ nát này thì tốt hơn vạn lần!
Sở Thiên lập tức lộ ra Minh Hồng chiến đao, cười dài, cầm đao chỉ về phía Thiên Lang nói:
- Ít nói lời vô ích thôi, Sở Thiên sao lại là người chịu đầu hàng kẻ khác, có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa lại đây, để tôi xem kị binh Thiên Lang có thật là danh bất hư truyền không, cũng để các người xem Minh Hồng chiến đao này có thể uống được bao nhiêu máu tươi.
Thiên Lang trên mặt vô cùng tức giận, với địa vị của gã mà lại bị Sở Thiên giáo huấn, nhấc quỷ đầu đao lên, giận dữ nói:
- Nhóc con ngu dốt, chết đến nơi rồi còn dám ngông cuồng, tốt nhất các ngươi đừng có bị bắt sống, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết. Giết!
Quỷ đầu đao của Thiên Lang chỉ về phía lâu đài cổ Lang Sơn, đó là chỉ ý công kích.
Tiếng chân vang trời nổi lên, hơn trăm lị binh Thiên Lang đột nhiên lao ra, dùng vòng tròn trận thế như thủy triều đẩy mạnh áp sát, ai nấy giương cung cài tên chờ đợi, tiến lên một cách ngay ngắn trật tự, cho thấy họ đều là kị binh tinh nhuệ.
Không khí càng thêm căng thẳng.
Sở Thiên lấy ra năm chiếc phi tiêu, thản nhiên nói:
- Vô Tình, Vô Danh, hai ngươi giữ vững bắn xa, hung đồ trong vòng hai mươi mét trở lại để em chăm sóc!
Phong Vô Tình va Nhiếp Vô Danh khẽ gật đầu, hai tay đã nắm lấy súng lục.
Hơn trăm kị binh Thiên Lang đã tiến tới gần ba mươi mét rồi, cung tiễn trong tay sớm đã nhắm vào bọn Sở Thiên, nhưng khổ nỗi Hoàng Thiên Hùng trong tay Sở Thiên nên trước sau vẫn không dám bắn tên, sợ ngộ thương người anh em kết nghĩa của Thiên Lang.
Trên mặt Sở Thiên vẫn vẫn giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh nói:
- Giết!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình từ chỗ nấp ló ra, hai súng liên tiếp vang lên, “bàng, bàng, bàng”, hai mươi tư phát súng chọc thủng màn đêm tĩnh lặng, thân hình gào thét tiến công của Thiên Lang kị binh uy phong phía trước lộn xộn lăn xuống ngựa, khiến người ngựa lên sau đều ào ào ngã, không còn cách nào duy trì trận hình và nhuệ khí xung phong, một đống hỗn loạn.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên trong tay có súng, có chút giật mình, lui về phía sau vài mét, có mấy chục tên kị binh của mình chặn phía trước.
Thừa lúc quân giặc hoảng loạn, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng đổi đạn, lại trốn trong vật che chắn.
Thiên Lang tức giận nhìn thuộc hạ ngã xuống chết trên mặt đất, đã mặc kệ sự sống chết của Hoàng Thiên Hùng, giận dữ gào:
- Bắn tên!
Lại một lần nữa hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang, nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Lang, lúc đầu có chút ngỡ ngàng rồi lập tức không chút do dự mà thi hành, hơn bảy mươi mũi tên nghiêng nghiêng bay ra, liên tực phát ra “vu, vu, vu”, may mà thành lầu đủ dày đủ cao sau khi bọn Sở Thiên ngồi xổm xuống, mũi tên cái thì cắm tan hoang tường thành, cái thì từ đỉnh đầu bay qua.
Nhưng hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang đã thừa lúc tên áp chế ùn ùn kéo đến. Vị trí của bọn chúng sau khi bị trống kị binh Thiên Lang đã từ phía sau nhanh chóng lấp vào, hơn nữa khom người kéo cung chỉ cần bọn Sở Thiên thò đầu ra liền bắn ngay không chút lưu tình.
Bọn Sở Thiên hiển nhiên cảm thấy sự áp sát của kị binh Thiên Lang, cũng biết rõ không ít mũi tên bên ngoài đang đợi bọn họ thò đầu ra, đều không khỏi cười khổ, sau giay lát suy nghĩ, Sở Thiên mở miệng nói:
- Vô Tình, Vô Danh em giúp hai người cản tên, hai người tiếp tục bắn hai mươi người nữa!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh chần chờ một chút, lo lắng Sở Thiên bảo hộ cho họ mà trúng tên, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác đành phải gật đầu.
Sỏ Thiên nắm chặt Minh Hồng chiến đao, gào to một tiếng, thừa dịp mọi người đang ngơ ngẩn kinh sợ liền bất thình lình đứng dậy, tay phải dồn đủ sức, quơ Minh Hồng chiến đao lên.
Mà kị binh Thiên Lang áp chế thấy Sở Thiên thò ra, liền ào ào bắn tên, hơn trăm mũi tên lần lượt vọt tới, như mưa phóng tới phía Sở Thiên, trong mắt Sở Thiên đã không còn mưa tên nữa, hắn giữ cho lòng tĩnh lặng dùng Minh Hồng chiến đao vẽ ra vòng tròn để ngăn trở mũi tên nhọn lại.
Tên nhọn bị Sở Thiên ngăn cản ào ào rơi xuống, Phong Vô tình và Nhiếp Vô Danh dường như đồng thời đứng dậy, hai súng tiếp tục bắn ra, bắn chết gần hai mươi tên kị binh Thiên Lang tiến lên trước bảy tám mét, cũng làm cho bọn kị binh phía sau ngã ngựa, thế tiến công có chút đình trệ. Mà bảy tám tên hung đồ đã xông tới dưới thành lầu nhao nhao xuống ngựa, đẩy mạnh vào của thành lâu đài cổ Lang Sơn.
Mở được cửa thành, mấy tên đó liều mạng chiu vào thông đạo đen thui hòng đem cho bọn Sở Thiên trong ngoài giáp công.
Ai biết, vừa mò vào giữa thông đạo liền hai tiếng “bàng, bàng” vang lên, hai tên hung đồ trước sau lại nhiều thêm một người chảy máu, chậm rãi ngã chết trên đất, còn bịt kín luôn đường vào của mấy tên hung đồ ở giữa.
Vừa lúc định nhấc hai xác làm bia đỡ tên thì một sợi dây thép ngay lập tức đánh tới, sắc bén đâm thủng cổ họng của chúng.
Một lát sau, thi thể đã chất đầy thông đạo, thông đạo tạm thời lại yên tĩnh trở lại.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Phía trước thành lầu đã có hơn năm mươi tên kị binh Thiên Lang ngã xuống, bọn Sở Thiên cũng gần dùng hết đạn, xung quanh đều là tên nhọn.
Thiên Lang vẫn luôn nhìn thuộc hạ anh dũng chiến đấu, không hề suy sét thương vong, gã chỉ quan tâm xem lúc nào bước lên được thành lầu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Thành công của bất cứ Tướng quân nào cũng có được từ việc đạp lên thi thể của người khác.
Quỷ đầu đao trong tay Thiên Lang lần nữa được giơ lên, hét:
- Công kích thành lâu!
Hiệu lệnh vừa đưa ra, mấy chục kị binh Thiên Lang dưới sự che chắn của tên nhọn nhanh chóng xông tới chân tòa thành lầu, lấy dây thừng móc thêm móc sắt ở thắt lưng ra đều ném lên phía thành lầu, rồi theo đường cũ leo lên, thân hình cực nhanh, trong chốc lát đã lên tới giữa.
Bọn Sở Thiên đang núp ở dưới tường dày của thành lầu, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thiên Lang rồi lại thấy móc sắt rơi trên đỉnh tường, biết bọn chúng không vào được bằng đường cổng chính đành phải đánh chính diện, cả ba đều biết trận chiến cứng rắn sắp bắt đầu rồi.
Sở Thiên dùng Minh Hồng chiến đao cạy mấy cái móc sắt ra, nghe rất rõ tiếng té lầu kêu thảm thiết, tuy không ngã chết nhưng cũng gãy chân bọn chúng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng học theo Sở Thiên, cạy bở móc câu gần đó.
Nhưng không lâu vài tên hung thú đã trèo gần tới thành lầu, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ lấy ra năm cây phi tiêu phi ra trong nháy mắt, phi chuẩn xác cắm vào người bọn chúng, vài tiếng kêu “A A” thảm thiết, mấy tên hung đồ ôm chỗ bị thương từ từ ngã xuống.
Sở Thiên biết kị binh Thiên Lang sẽ như thủy triều công kích thành lầu, vội gọi nhỏ:
- Vô Tình, Vô Danh khiến bộn hung đồ dưới thành quan tâm tới cái khác mà không dám bắn tên đi, hai người lợi dụng lúc này mà bắn hết đạn ra đi, nhất định phải ngắn sự công kích dưới thành lầu lại, hung đồ trèo lên thành lầu có em đối phó.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu, hai tay cầm chặt hai súng, đạn của hai người cộng lại cũng không tới hai mươi phát, tuy quý báu nhưng sống chết trước mắt không quan tâm nhiều nữa rồi.
Thành lầu rất nhanh đã có bảy tám tên hung đồ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng tung người dậy, tiếng súng vang lên lại không phải bắn hung đồ trên thành mà là muốn bắn vào mười mấy tên của tốp kị binh Thiên Lang của tốp thứ 2 muốn đánh vào. Phong Vô Tình còn cố ý bắn bị thương vài con hắc mã, khiến chúng chạy như điên khắp nơi, nhiễu loạn tiến công của kị binh Thiên Lang.
Mà bảy tám tên hung đồ trên thành nghe thất tiếng súng đều theo phản xạ nằm ép xuống, sau khi thấy mình không bị sao thì nhổm dậy, láy đao ra xông về phía bọn Sở Thiên.
Sở Thiên trong tay sớm đã nắm phi tiêu, liên tiếp phi ra sắc bén cắm vào bọn chúng, nhưng không hề giết chúng mà là đánh nát đầu gối của bọn chúng khiến chúng không còn khả năng chiến đấu nữa, rồi giữ lại cho gào thét ở cổng thành để áp chế những tiễn thủ dưới thành.
Thân tín của Thiên Lang nhìn lâu đài cổ Lang Sơn đánh mãi không đổ, thò đầu nói với Thiên Lang:
- Có cần tập trung đội súng không vậy?
Lần tập luyện này, Thiên Lang không mang theo đội súng lục ba trăm người, với Thiên Lang mà nói thì trên thảo nguyên hoang vu mình chính là bá vương, nếu lúc nào ra ngoài cũng phải dẫn theo đội súng chỉ làm hạ thấp uy tín của mình mà thôi, huống hồ hơn ngàn kị binh bên cạnh thì ai mà địch được gã chứ?
Thiên Lang khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đối phó với mấy tên nhãi nhép này còn cần đội súng lục thì cũng quá xem thường ta rồi! Thấy hỏa lực của chúng yếu rồi, đạn của bọn chúng cũng không còn nhiều, không chừng lần tiến công tiếp theo có thể đè sụp bọn chúng.
Tên thân tín của Thiên Lang gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Đại ca nói rất đúng!
Bỗng từ phía tây tiếng chân trật tự vang lên, từ xa tới gần khí lực cực kì nhanh, nghe tiến chân, đoán rằng cưỡi tới phải hơn trăm người.
Sở Thiên cười khổ, lẽ nào năm trăm người đi doanh trướng chăn thả đã kịp tới tụ họp? Vậy thì thật sự chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Thiên Lang có chút biến đổi, gã nghe ra đó không phải là kị binh Thiên Lang của mình, cả thảo nguyên hoang vu có bốn thôn mười tám trại mà người có thiện mã tinh binh như vậy thì chỉ có một “Thiết y thập bát kỵ” không lâu trước thỏa hiệp với gã.
Sở Thiên núp sau tường, lặng lẽ nhặt mấy mũi tên đợi trận đánh cuối cùng của kị binh Thiên Lang.
Đùng đoàng
Sấm sét vẫn nổ gần bên lâu đài Lang Sơn.
Sở Thiên khẽ thở dài không nói gì phát phi tiêu cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, trận huyết chiến đã tới điểm cuối cùng rồi, đừng nói kị binh Thiên Lang có tiễn áp chế ngay cả đến cận chiến đơn thuần cũng không thể thoát khỏi bốn trăm tên kị binh.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, dường như còn kèm theo cả tiếng gọi ầm ĩ.
Ánh mắt Thiên Lang trở lên lạnh buốt, quỷ đầu đao hơi vung lên nói:
- Bố trí phòng bị!
Hai trăm kị binh Thiên Lang tự động nhảy ra tạo thành nửa hình tròn, khom người kéo tiễn, gắt gao bảo vệ Thiên Lang ở phía sau.
Tiếng vó ngựa cuối cùng cũng dừng lại cách kị binh Thiên Lang hai mươi mét, hơn trăm kị binh vừa xuất hiện bỗng đồng thanh hò hét nắm chặt đầu ngựa, hơn trăm ngựa chiến cùng đứng lại, thanh thế khiến người khác sợ hãi.
Một tiếng hò hét lại phá vỡ bầu trời đêm:
- Sở Thiên, Sở Thiên!
Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động, hắn nghe ra đó là giọng của Mai Tử, không khỏi thầm kinh ngạc, cô ấy làm sao quay lại rồi? Chẳng nhẽ thật sự có cứu viện? Hay cô ấy bị Thiên Lang bắt hòng ép bọn người mình ra chứ?
- Sở Thiên, anh còn sống không? Anh vẫn sống chứ?
Mai Tử hét lên như người điên:
- Em đến rồi, bọn em đã đến rồi đây!
Sở Thiên rốt cục khẳng định Mai Tử là mang cứu binh tới trong lòng chợt lóe lên một tia vui mừng, rồi gật đầu với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, ba người đứng dậy với vẻ đề phòng, tay phải Phong Vô Tình vẫn cầm chặt khẩu súng, nòng súng còn một viên đạn sau cùng.
Kéo Hoàng Thiên Hùng ra trước mặt, Sở Thiên mới dám nhìn toàn bộ cục diện lâu đài cổ Lang Sơn, Thiên Lang vẫn chỉ huy kị binh tinh nhuệ bao vây lâu đài cổ, gần trăm tiễn thủ trực diện với thành lầu trong tay đều cầm cung tiễn. Bên cạnh Thiên Lang có hơn trăm thân tín bảo vệ, vòng tròn có hai trăm kị binh bố trí phòng bị.
Mà cách Thiên Lang phía ngoài hai mươi mét có hơn trăm kị binh với đội hình chỉnh tề nhưng trang phục lại không giống với kị binh Thiên Lang, phía trước có hơn chục người khoác áo choàng hơi ngăm đen, tay trái cầm cung, toàn thân toát ra hàn khí, gần trăm kị binh phía sau thì mặc quần áo xám trên vai đeo hai súng săn, thắt lưng dắt dao găm, tinh thần ai nấy đều vô cùng hăng hái.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi dừng ngựa trước mặt hơn trăm kị binh, đặc biệt khiến người khác phải chú ý. Dung mạo sinh đẹp lạnh lùng và vẻ mặt sung mãn dũng mãnh đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Dáng vẻ của cô như khí chất và tự tin của Sinh Cụ Lai càng khiến cho người khác cảm thấy sự cứng cỏi quyết đoán, có sức sống vô hạn của cô và nhân vật anh hùng không biết khuất phục.
Mà Mai Tử lại đi theo bên trái của cô gái áo đen, ánh mắt nhìn thẳng vào lâu đài cổ để thăm dò tình hình sống chết của bọn Sở Thiên, vẻ mặt có chút lo lắng.
Sơt Thiên khẽ mỉm cười, vận đủ trung khí, hét lên như sấm:
- Mai Tử, bọn anh vẫn còn sống!
Mai Tử vẻ mặt hiên rõ sự vui mừng, không kìm được định phi ngựa qua nhưng cô gái áo đen mắt tinh tay lẹ đẩy người về phía trước giơ tay giữ chặt ống tay áo Mai Tử mà ngựa vẫn đạp móng trên cỏ, càng làm hiện rõ sát khí đằng đằng của của cô gái áo đen ngồi trên lưng ngựa, uy phong khắp chốn.
Thiên Lang nhìn khắp phía, khóe miệng phun ra khí lạnh, lạnh lùng nói:
- Oánh Tử Tử, cô quên hiệp định giữa chúng ta rồi sao?
Cô gái áo đen vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên trả lời:
- Tôi không quên!
Sở Thiên trong thành đương nhiên nghe rõ đối thoại của họ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thế giới này thật trùng hợp quá đi? Cô gái áo đen không ngờ lại là Oánh Tử Tử - người mà mình ngàn dặm xa xôi tìm kiếm? Hơn nữa cũng có chút bản lĩnh.
Thiên Lang hừ mạnh một tiếng, quỷ đầu đao chỉ vào cô gái áo đen, quát lên:
- Không quên là tốt rồi! Chúng ta đã đồng ý hiệp định không ai xâm phạm ai, trại Cáp Nhĩ mỗi năm phải cung tiến hai nghìn vạn, Thiên Lang tôi bảo đảm sự an toàn cho tất cả thôn dân trại Cáp Nhĩ trên thảo nguyên hoang vu. Giờ cô dẫn “Thiết y thập bát kỵ” tới bao vây chúng tôi là cớ làm sao?
Oánh Tử Tử khẽ thở dài nhìn Mai Tử rồi bình tĩnh nói:
- Giờ tôi lại muốn trao đổi với anh, trại Cáp Nhĩ hàng năm sẽ cung tiến ba nghìn vạn với điều kiện anh phải giao những người trong thành cổ kia cho tôi, anh thấy thế nào? Với sự thông minh của anh thì chắc chắn sẽ không từ chối chứ?
Thiên Lang sửng sốt rồi quay người nhìn lâu đài cổ, trong lòng có chút khó chịu, một người không chịu thua như Oánh Tử Tử thì làm sao lại chỉ vì mấy tên nhóc con trong thành cổ kia mà cung tiến nhiều hơn một nửa chứ? Lẽ nào giá trị của mấy tên trong thành lại cực cao?
Nghĩ tới đây, gã quaa tay chỉ về phía Sở Thiên nói:
- Hắn là người trại Cáp Nhĩ sao?
Oánh Tử Tử lắc đầu nói:
- Không phải!
- Vậy hắn là chồng cô hay người tình của cô?
Thiên Lang hỏi với vẻ quái đản.
Oánh Tử Tử vẫn lắc đầu:
- Không phải!
Thiên Lang sắc mặt hơi trầm xuống, tức giận nói:
- Không phải người trong tộc cũng không phải là người thân, cô dựa vào cái gì mà đòi trao đổi với tôi chứ?
Oánh Tử Tử khẽ thở dài, nhổ ra mấy chữ:
- Hắn là bạn của em gái tôi!
Sở Thiên trên thành lầu sờ sờ mũi, khóe môi nhếch cười, Oánh Tử Tử không ngờ lại là chị của Mai Tử, thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi.
Nghe câu nói của Oánh Tử Tử, Thiên Lang ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lắc đầu nói:
- Oánh Tử Tử, cô ngây thơ quá đấy, cô quá coi thường tôi rồi, mấy tên nhóc trong thành cổ đã giết ba trăm người của tôi còn bắt cóc người anh em kết nghĩa của tôi nữa. Nếu tôi để cho bọn chúng sống mà dời khỏi đây thì không phải để cho cả thảo nguyên khinh thường còn cả người của bốn thôn tám trại cười nhạo ta à? Đổi lại là cô, tôi mà giết hai trăm thôn dân trại Cáp Nhĩ thì cô có bằng lòng nhận một nghìn vạn rồi cho qua không?
Oánh Tử Tử lộ ra lưỡng xích tàng đao, nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi thản nhiên nói:
- Nói vậy thì để đao tiễn nói chuyện đi!
Thiên Lang nhìn qua kị binh bên cạnh Oánh Tử Tử, ai nấy đều thân thể cường tráng, tinh thần hăng hái, bèn cười nói:
- Oánh Tử Tử, xem ra thanh niên trai tráng của trại Cáp Nhĩ đều được cô dẫn tới đây rồi, tuy người trại Cáp Nhĩ các người dũng mãnh thiện chiến, “Thiết y thập bát kỵ” lại càng nổi tiếng khắp bốn thôn mười tám trại. Nhưng trong mắt tôi các người không là cái đinh gì hết, giết các ngươi giống như bóp chêt một con kiến vậy.
Sở Thiên trong thành đột nhiên lên tiếng:
- Thiên Lang, sợ rồi sao!
Oánh Tử Tử nghe thấy Sở Thiên nói chuyện thì tò mò nhìn lên thành lâu, rồi lại nhìn xuống những thi thể dưới thành trong lòng hơi ngạc nhiên vì sự dũng mãnh của bọn Sở Thiên, mấy người với vài khẩu súng lại chặn được đường tiến công của Thiên Lang mà lại còn giết chết hơn trăm kị binh Thiên Lang trước cửa thành.
Thiên Lang nghe thấy tiếng nói của Sở Thiên liền quay đầu tức giận mắng:
- Nhóc con, Thiên Lang này sợ khi nào chứ?
Sở Thiên đẩy Hoàng Thiên Hùng phía trước rồi nhìn từ trên cao xuống nói:
- Nếu nắm chắc phần thắng rồi thi cần gì phải nhiều lời nữa!
Sắc mặt Thiên Lang thay đổi lớn, trong mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, nếu như không phải trong tình huống đặc biệt thì gã có thể dựa vào binh lực mà chiếm ưu thê giết chết bọn Oánh Tử Tử. Nhưng kị binh Thiên Lang hôm nay đã huyết chiến hai giờ rồi, người ngựa đều mệt mỏi, đánh mãi mà không vào được thành Lang Sơn lại càng làm cho nhuệ khí giảm sút, so với khí thế hừng hực lúc mới tới thì giờ khác nhau một trời một vực.
Đánh nhau với Oánh Tử Tử, thì gã thật sự không nắm chắc phần thắng!
Ánh mắt Thiên Lang không ngừng nhìn về phía xa, gã đang rất mong chờ năm trăm kị binh đi doanh trướng chăn thả trong lúc này sẽ trở lại, vậy thì gã có thể hoàn toàn khiến bọn Sở Thiên và Oánh Tử Tử chết tại trận. Nhưng trời không chiều lòng người, ở nơi xa kia vẫn im phăng phắc ngoài tiếng sấm thì chẳng còn gì nữa.
Sở Thiên dường như đọc được suy nghĩ của Thiên Lang liền nhân cơ hội làm hao mòn ý chí chiến đấu của gã, quát:
- Thiên Lang, đừng vọng tưởng năm trăm kị binh kia sẽ tập hợp lại với anh, bon chúng sớm đã táng thân trong bụng sói rồi, nếu anh không sợ thì có dám đấu với tôi một trận sống chết không?
Thiên Lang vốn đang buồn bực chuyện năm trăm bon kị binh đi doanh trướng tới giờ chưa quay lại giờ lại bị những lời xằng bậy của Sở Thiên làm cho phập phồng không yên, liền giận dữ hét:
- Nhóc con ngu dốt, giết mày thì cần gì tới sự tinh nhuệ của ông đây chứ, quỷ đầu dao của ông cũng đủ tiễn mày sang Tây thiên gặp phật tổ rồi!
Lời vừa rời miệng Thiên Lang lập tức cảm thấy hối hận, như thế này rõ ràng là gã đã nhận lời thách đấu của Sỏ Thiên rồi.
Sở Thiên đang chờ chính câu nói này của Thiên Lang, nghe xong liền cười dài rồi nhảy người lên tường thành sao đó trở mình nhảy thẳng xuống, bay lượn tự do theo làn gió của thảo nguyên, tới cách Tiễn thủ của Thiên Lang mười thước thì đứng lại, động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát, cho thấy rõ không thể xem nhẹ thực lực của Sở Thiên.
Oánh Tử Tử thầm khen Sở Thiên, chẳng trách lại không coi năm trăm kị binh Thiên Lang không là gì hết, uy phong này là của người phi thường mới có. Nhưng cô biết, Thiên Lang cũng không phải là tên vô dụng, nếu không có đầu óc và thân thủ hơn người thì làm sao gã lại có thể là bá chủ của cánh đồng hoang vu, lập tức chú ý tới hành động cảu Thiên Lang và thuộc hạ của gã.
Mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm Thiên Lang, thản nhiên nói:
- Thiên Lang, tôi đã ra rồi, anh cũng mau chóng xuống ngựa để quyết chiến đi, nếu không dám thì cũng mau chóng đưa người của anh đi đi đừng làm tổn hại đén uy danh của kị binh Thiên Lang trên cánh đồng hoang vu!
Thiên Lang vẻ giận dữ, tay phải hơi ra sức, quỷ đầu đao kêu lên, hận nỗi không thể tiến lên trước tận tay giết Sở Thiên. Nhưng cảm thấy một mình ứng chiến thì có hơi mạo hiểm thật, trong lòng chưa cân bằng liền mâu thuẫn, thấy bọn thân tín bên cạnh đang nhìn mình, liền khẽ ho một tiếng.
Hai tên thân cận bên cạnh hiểu suy nghĩ của gã liền liếc mắt nhau, tay phải cầm tiễn kéo cung chuẩn bị bắn Sở Thiên, Oánh Tử Tử luôn trong trạng thái chuẩn bị khi thấy vai của bọn chúng hơi động liền lấy ra trước hai mũi tên đặt sẵn trên cung.
Cung tên được Oánh Tử Tử dương ra hết cỡ rồi nhanh chóng co lại phóng ra kình tiễn, vụt khỏi bờ vai cô, vừa chuẩn xác vừa cay độc mà còn đúng trước lúc chúng dương cung bắn.
Tên bay mang theo tiếng kêu “vù vù” đâm vào vai phải tên thân tín của Thiên Lang ngay lập tức hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người dường như cùng lúc ngã xuống khỏi lưng ngựa, cung tên trong tay cũng cùng rơi xuống luôn, lật tẩy âm mưu vừa rồi của bọn chúng.
Sở Thiên trong lòng thầm khen ngợi, tài bắn tên của cô Oánh Tử Tử thật là tuyệt vời, thời gian gấp gáp mà lại có thể bắn chuẩn xác như vậy.
Hai mũi tên này trong nháy mắt đã phá vỡ bất động giữa kị binh Thiên Lang và trại Cáp Nhĩ, hai đội người quân đều khẩn trương dương tên rút súng ra.
“Thiết y thập bát kỵ” bên cạnh Oánh Tử Tử hành động trước đánh đòn phủ đầu, ai nấy đều bắn ra liên tục ba mũi tên khiến cho mười mấy tên kị binh Thiên Lang đều ngã ngựa, mấy chục mũi tên của thuộc hạ Thiên Lang cũng bắn tới, tuy có bắn ngã vài người của trại Cáp Nhĩ, nhưng những mũi tên bắn vào “Thiết y thập bát kỵ” đều ào ào rơi xuống đất.
Tới giờ Sở Thiên mới hiểu tại sao lại gọi bọn họ là “Thiết y thập bát kỵ” rồi. Thì ra áo choàng trên người là chế tạo từ sắt, cũng không rõ ở thời đại này có ai lại thông thạo nghề rèn như vậy, lại có thể đập sắt thành chiếc áo mỏng như vậy.
‘Ầm ầm’, sấm sét vẫn như cũ nổ tại Lang Sơn lâu đài cổ phụ cận.
Sở Thiên nhẹ nhàng hít một tiếng, nhưng không có lên tiếng, đem phi tiêu tán cho Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh, trận này huyết chiến đã đến cuối cùng trước mắt, đừng nói Thiên Lang thiết kỵ có lợi mũi tên áp chế, chính là thuần túy cận chiến chém giết, cũng là không thể nào theo thiết kỵ trong giết ra.
Tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, tựa hồ còn kèm theo tiếng gọi ầm ĩ.
Thiên Lang ánh mắt trở nên lạnh như băng đứng lên, Quỷ Đầu Đao hướng bên cạnh hơi vung, nói: “Bố phòng!”
Thiên Lang thiết kỵ tự động nhảy ra, hình thành nửa vòng tròn, khom người kéo mũi tên, chăm chú bảo hộ ở sau lưng Thiên Lang.
Ngựa gáy âm thanh rốt cục tại Thiên Lang thiết kỵ m chỗ đình chỉ, mới xuất hiện hơn trăm kỵ binh, đột nhiên đồng thanh hò hét, nắm chặt đầu ngựa, hơn trăm con chiến mã hầu như đồng thời ngừng lập hí, thanh thế làm cho người ta sợ hãi.
Một tiếng hò hét lại phá vỡ bầu trời đêm: “Sở Thiên, Sở Thiên!”
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích, hắn nghe được đi ra, đó là Mai Tử thanh âm, không khỏi âm thầm kinh ngạc, hắn tại sao trở về rồi hả? Chẳng lẽ thật sự đưa đến cứu binh? Vẫn bị Thiên Lang thiết kỵ bắt lấy bách nhóm người mình đi ra ngoài đâu này?
“Sở Thiên, ngươi còn sống không? Ngươi còn sống không?” Mai Tử cuồng loạn hô: “Ta đã đến, chúng ta tới rồi!”
Sở Thiên rốt cục xác định Mai Tử đúng đưa đến cứu binh, trong nội tâm xẹt qua một tia mừng rỡ, sau đó đối với Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, ba người mang cảnh giác cùng đề phòng đứng lên, Phong Vô Tình tay phải hay là nắm chặt súng, nòng súng bên trong có một viên cuối cùng viên đạn.
Kéo qua Hoàng Thiên Hùng để ngang trước người, Sở Thiên mới dám dùng con mắt nhìn quét Lang Sơn lâu đài cổ toàn bộ cục diện, Thiên Lang vẫn như cũ chỉ huy lấy tinh nhuệ thiết kỵ bao quanh vây quanh lâu đài cổ, gần trăm tiễn thủ trực tiếp đối mặt thành lâu, trong tay cũng còn nắm cung tiễn, Thiên Lang bên người hoàn có hơn trăm thân tín bảo hộ, bên ngoài còn có thiết kỵ bày trận bố phòng.
[ truyen cua tui ʘʘvn ] Mà rời Thiên Lang hơn hai mươi mét chỗ, có hơn trăm kỵ binh, đội hình chỉnh tề, nhưng trang trí nhưng là cùng Thiên Lang thiết kỵ bất đồng, phía trước hơn mười người thân hệ ngăm đen quang áo choàng, tay trái nắm cung tiễn, toàn thân tán hàn khí, đằng sau gần trăm kỵ binh thì là áo xám tro quần, vai khoá song đồng súng săn, eo mang theo dao bầu, mỗi người tinh thần vô cùng phấn chấn.
Một vị hai mươi mấy tuổi cô gái áo đen hoành đao lập tức tại hơn trăm kỵ binh lúc trước, đặc biệt làm cho người ta nhìn chăm chú, tinh xảo lãnh ngạo dung nhan cùng tràn ngập cường hãn mùi vị thần sắc đã làm cho người khắc sâu ấn tượng, hắn cái kia phó như là cùng sinh sợ đến khí độ cùng tự tin, càng khiến người cảm thấy nàng là cái loại này quyết đoán cứng cỏi, có được vô hạn sức sống, lại không khuất không buông tha nữ anh hùng thức nhân vật.
Mà Mai Tử liền nương theo tại cô gái áo đen bên trái, con mắt thẳng tắp nhìn chăm chú lên lâu đài cổ, thăm hỏi lấy Sở Thiên sinh tử của bọn hắn, thần sắc lộ ra tương đối lo lắng.
Sở Thiên mỉm cười, vận đủ trung khí, sức lực uống như sấm: “Mai Tử, chúng ta còn sống!”
Mai Tử trên mặt dâng lên vẻ mừng rỡ, ngăn không được đều muốn giục ngựa đi qua, cô gái áo đen tay mắt lanh lẹ, thân hình về phía trước thò ra, thò tay giữ chặt Mai Tử ống tay áo, mà chiến mã còn đang tại chỗ đạp đề, càng là nổi bật lên trên lưng ngựa cô gái áo đen đằng đằng sát khí, uy phong bát diện.
Thiên Lang nhìn khắp bốn phía, khóe miệng tuôn ra sát cơ, lạnh lùng nói: “Oánh Tử Tử, ngươi thật giống như quên chúng ta hiệp định!”
Cô gái áo đen trên mặt bình tĩnh như trước, nhàn nhạt trả lời: “Chưa!”
Thành lâu Sở Thiên tự nhiên nghe rõ ràng đối thoại của bọn họ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cái thế giới này cũng quá đúng dịp a? Cô gái áo đen dĩ nhiên là chính mình ngàn dặm xa xôi muốn tìm Oánh Tử Tử? Nhưng lại rất có vài cái tử thân thủ.
Thiên Lang trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, Quỷ Đầu Đao trực chỉ cô gái áo đen, chợt quát lên: “Chưa là tốt rồi! Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, không xâm phạm lẫn nhau, Cáp Nhĩ trại hướng Hoang Nguyên mỗi năm tiến cống vạn, ta Thiên Lang cam đoan các ngươi Cáp Nhĩ trại thôn dân tại Hoang Nguyên hết thảy an toàn, ngươi hiện tại tự mình dẫn ‘thiết y mười tám kỵ’ vây quanh chúng ta, ý muốn như thế nào?”
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, ngắm nhìn Mai Tử, bình tĩnh nói: “Ta hiện tại lại với ngươi làm giao dịch, Cáp Nhĩ trại hướng Hoang Nguyên mỗi năm tiến cống vạn, điều kiện chính là đem lâu đài cổ mọi người toàn bộ giao cho ta, như thế nào? Dùng ngươi thông minh, chắc có lẽ không cự tuyệt a?”
Thiên Lang vốn là sửng sốt, sau đó nhìn lại vài lần lâu đài cổ, trong nội tâm có chút buồn bực, luôn luôn thật mạnh Oánh Tử Tử làm sao sẽ vì lâu đài cổ mấy cái tiểu tử mà nhiều tiến cống một nửa đâu này? Chẳng lẽ bên trong mấy người giá trị cực cao?
Nghĩ tới đây, hắn xoay tay lại chỉ phía xa thành lâu Sở Thiên, nói: “Hắn là Cáp Nhĩ trại người?”
Oánh Tử Tử lắc đầu: “Không phải!”
“Vậy hắn đúng trượng phu của ngươi hoặc là tình nhân?” Thiên Lang đốt đốt người.
Oánh Tử Tử như trước lắc đầu: “Không phải!”
Thiên Lang sắc mặt trầm xuống, cả giận nói: “Đã không phải tộc nhân, cũng không phải thân nhân, ngươi dựa vào cái gì cùng ta giao dịch?”
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, nhổ ra hai chữ: “Hắn là muội muội ta bằng hữu!”
Thành lâu Sở Thiên sờ sờ cái mũi, khóe môi nhếch lên cười khổ, Oánh Tử Tử còn dĩ nhiên là Mai Tử tỷ tỷ? Cái thế giới này thật sự quá nhỏ.
Nghe được Oánh Tử Tử lời mà nói..., Thiên Lang ngăn không được ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lắc đầu, nói: “Oánh Tử Tử, ngươi quá ngây thơ rồi, quá coi thường Thiên Lang rồi, lâu đài cổ bên trong mấy cái tiểu tử đánh chết ta binh sĩ, còn nắm của ta anh em kết nghĩa, nếu như ta để cho bọn họ còn sống đi ra ngoài, chẳng phải là làm cho cả Hoang Nguyên, còn có bốn thôn mười tám trại người chế nhạo? Nếu đổi lại là ngươi, ta giết Cáp Nhĩ trại thôn dân, ngươi có chịu thu nhận ta hay không vạn xong việc?”
Oánh Tử Tử lộ ra hai thước tàng đao, chằm chằm vào Thiên Lang, nhàn nhạt nói: “Lời nói về phần này, đao mũi tên nói chuyện a!”
Thiên Lang quét mắt Oánh Tử Tử bên người kỵ binh, mỗi cái thân thể cường tráng, tinh thần vô cùng phấn chấn, vì vậy cười nói: “Oánh Tử Tử, xem ra Cáp Nhĩ trại tinh tráng đàn ông đều bị ngươi mang tới rồi, tuy nhiên các ngươi Cáp Nhĩ trại người dũng mãnh thiện chiến, ‘thiết y mười tám kỵ’ càng là dũng quan bốn thôn mười tám trại, nhưng ở ta Thiên Lang trong mắt, lại cái gì cũng không phải, muốn giết chết các ngươi cùng bóp chết con kiến không sai biệt lắm.”
Thành lâu Sở Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Thiên Lang, ngươi khiếp đảm!”
Oánh Tử Tử nghe được Sở Thiên nói chuyện, tò mò nhìn vài lần thành lâu, lại nhìn xem thành lâu trước thi thể, trong nội tâm có chút kinh ngạc Sở Thiên đám người cường hãn, mấy người vài thanh súng đơn giản chỉ cần ngăn trở Thiên Lang tiến công, còn đem hơn trăm Thiên Lang thiết kỵ đánh chết thành lâu trước cửa.
Thiên Lang nghe được Sở Thiên thanh âm, quay đầu lại tức giận mắng: “Tiểu tử, ta Thiên Lang khi nào khiếp đảm?”
Sở Thiên đẩy ra trước người Hoàng Thiên Hùng, dưới cao nhìn xuống, nói: “Nếu như ngươi có nắm chắc chiến thắng, hà tất quá nhiều nói nhảm!”
Thiên Lang sắc mặt biến đổi lớn, trong mắt ẩn chứa phẫn nộ, như không phải tại đặc thù dưới tình huống, hắn tự nhiên có thể dễ dàng dùng ưu thế binh lực, đánh chết Oánh Tử Tử bọn hắn. Nhưng hôm nay Thiên Lang thiết kỵ huyết chiến hai giờ, người mỏi mệt ngựa mệt mỏi, cửu công không vào chính là Lang Sơn lâu đài cổ, càng làm cho nhuệ khí lớn tiết, sĩ khí trầm thấp, theo tới lúc vây giết lâu đài cổ khí thế như cầu vồng, khác đâu chỉ ngàn dặm, thẳng có một trời một vực khác nhau một trời một vực.
Cùng Oánh Tử Tử một trận chiến, hắn thật sự không có nắm chắc!
Thiên Lang con mắt ngăn không được nhìn qua phương xa, hắn thật sự chờ mong đi chăn thả doanh trướng thiết kỵ lúc này giết đem trở về, vậy hắn có thể hoàn toàn đem Sở Thiên cùng Oánh Tử Tử bọn hắn đánh chết nơi đây, nhưng thiên bất toại người nguyện, phương xa hay là yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió tiếng sấm, không có cái gì.
Sở Thiên tựa hồ nhìn ra Thiên Lang tâm tư, thừa cơ qua đi hắn ý chí chiến đấu, quát: “Thiên Lang, đừng vọng tưởng lấy ngươi cái kia thiết kỵ cùng ngươi hội hợp, bọn hắn chỉ sợ đã sớm táng thân trong bụng sói, như ngươi không khiếp đảm, có dám cùng ta một trận chiến quyết sinh tử?”
Thiên Lang trong nội tâm vốn buồn bực đi chăn thả doanh trướng thiết kỵ như thế nào đến nay không hồi, hiện tại bị Sở Thiên ăn nói bậy bạ, làm cho tâm phù khí táo (phập phồng không yên), rống giận: “Vô tri tiểu tử, giết ngươi làm gì dùng lão tử tinh nhuệ, lão tử Quỷ Đầu Đao đầy đủ tiễn đưa ngươi quy thiên gặp Phật tổ!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Thiên Lang cũng cảm giác được hối hận, cái này đã cho thấy hắn tiếp nhận Sở Thiên khiêu chiến.
Sở Thiên sẽ chờ Thiên Lang chuyện đó, nghe vậy cười dài, tung người lên tường thành, sau đó trực tiếp theo tường thành trở mình xuống, y khuyết theo đại thảo nguyên cơn gió mạnh tự do phật dương, đi vào Thiên Lang tiễn thủ m chi cách đứng nghiêm, động tác nước chảy mây trôi, công tác liên tục, cho thấy Sở Thiên không nên xem nhẹ thực lực.
Oánh Tử Tử âm thầm tán thưởng, trách không được có thể xem Thiên Lang thiết kỵ nếu không vật, này khí độ uy thế không có người thường tất cả, nhưng hắn cũng biết, Thiên Lang cũng không phải hạng người bình thường, chưa từng có người tâm kế cùng thân thủ tại sao có thể trở thành Hoang Nguyên bá chủ, lập tức càng thêm chú ý Thiên Lang cùng kia bộ hạ cử động.
Sở Thiên con mắt trực tiếp chằm chằm vào Thiên Lang, nhàn nhạt nói: “Thiên Lang, ta đã đi ra, ngươi tranh thủ thời gian xuống ngựa quyết chiến, nếu có không dám, tranh thủ thời gian dẫn người bỏ chạy, chớ làm hư các ngươi Thiên Lang thiết kỵ tại Hoang Nguyên bên trên uy danh!”
Thiên Lang thần sắc phẫn nộ, tay phải có chút xuất lực, Quỷ Đầu Đao nhẹ nhàng rung động, hận không thể tiến lên tự tay chém Sở Thiên, nhưng cảm giác tự mình ứng chiến lại có chút mạo hiểm, trong nội tâm cân nhắc không dưới, lộ ra mâu thuẫn đứng lên, nhìn thấy bên người thân tín đang nhìn mình, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Bên người hai vị thân tín biết tâm tư của hắn, liếc mắt nhìn nhau, tay phải cầm mũi tên, kéo cung, chuẩn bị hướng Sở Thiên kích bắn, một mực ở vào đề phòng trạng thái Oánh Tử Tử tay mắt lanh lẹ, nhìn thấy bọn hắn bả vai khẽ nhúc nhích, trước hết lấy ra hai chi mũi tên nhọn, đặt ở trên cung.
Oánh Tử Tử giương đầy cung phút chốc co rút lại, tống xuất kình tiễn, tật lấy kia bả vai, đã chuẩn lại cay, mà lại là bọn hắn kéo cung bắn tên trước nháy mắt.
‘Sưu sưu’, mũi tên nhọn mang theo tiếng vang đâm vào Thiên Lang thân tín vai phải, lập tức hai tiếng kêu thảm thiết, hai người hầu như đồng thời xuống ngựa, nắm cung tiễn cũng ngã đầy đất lên, chiêu kỳ bọn hắn vừa rồi âm mưu quỷ kế.
Sở Thiên tâm ở bên trong thầm khen, cái này Oánh Tử Tử tiễn pháp thật sự là xuất thần nhập hóa, đắn đo thời gian như thế tinh chuẩn.
Cái này hai mũi tên lập tức phá vỡ Thiên Lang thiết kỵ cùng Cáp Nhĩ trại giằng co, hai đội đội ngũ khẩn trương nhao nhao rút mũi tên rút súng.
Oánh Tử Tử bên người ‘thiết y mười tám kỵ’ trước chế nhân, mỗi người đang lúc không để cho liền phóng tam mũi tên, đem Thiên Lang thiết kỵ bố phòng hơn mười người bắn rơi dưới ngựa, Thiên Lang bộ hạ hơn mười mũi tên cũng sau bắn tới, tuy nhiên bắn lật ra một ít Cáp Nhĩ trại người, nhưng xuất tại ‘thiết y mười tám kỵ’ trên người mũi tên nhọn lại nhao nhao rơi xuống đất.
Sở Thiên hiện tại mới hiểu được bọn hắn vì cái gì gọi ‘thiết y mười tám kỵ’ rồi, cảm tình trên người áo choàng đúng tinh thiết chế thành, cũng không biết đương kim thế gian, có ai tinh thông như thế chế rèn đúc nghệ, đem tinh thiết đánh thành áo mỏng.
Tình cảnh mắt thấy muốn hỗn loạn lên, Thiên Lang cũng không nghĩ ra ‘thiết y mười tám kỵ’ tiễn thuật lợi hại như thế, huống chi sau lưng Cáp Nhĩ trại người còn có song đồng súng săn, chém giết đứng lên khó tránh khỏi muốn ăn thua thiệt lớn, vì vậy hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Vốn là xung phong liều chết Thiên Lang thiết kỵ lập tức đình chỉ bạo động, một lần nữa bày trận bố phòng.
Bất đồng Thiên Lang lời nói, Oánh Tử Tử giơ lên tàng đao, lóe ra lạnh lùng hàn quang, lớn tiếng doạ người: “Thiên Lang, ngươi được xưng Hoang Nguyên bá chủ, vậy mà đáp ứng lấy người sinh tử quyết chiến, há có thể tha thứ bộ hạ ám thi tên bắn lén? Cáp Nhĩ trại người tuy ít, lại nguyện ý vì bằng hữu mà chiến!”
Oánh Tử Tử lời mà nói..., đã đem Sở Thiên bọn hắn theo Mai Tử bằng hữu bay lên đến Cáp Nhĩ trại người bằng hữu, cái này tỏ vẻ lấy hắn thề tất yếu cùng Thiên Lang là địch.
Thiên Lang nhìn qua Oánh Tử Tử sau lưng gần trăm chi song đồng súng săn, đến tận đây mới hối hận không có đem người súng ngắn đội mang đến, bằng không thì đêm nay tựu cũng không chịu cái này cái chym, mà là để cho bọn họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ rồi.
Sở Thiên cảm kích nhìn vài lần Oánh Tử Tử, lại hướng Mai Tử gật đầu lấy lòng, sau đó tiến lên trước vài bước, quát: “Thiên Lang, chiến hay là bất chiến? Một lời quyết chi, bà bà mụ mụ há lại binh sĩ.”
Thiên Lang lúc này đã không còn đường lui, cùng Oánh Tử Tử bọn hắn chém giết đứng lên, rất có thể lưỡng bại câu thương, nhưng nếu như như vậy bỏ chạy, mình cũng lộ ra vô cùng chật vật, chủ yếu hơn chính là mặt mũi mất đi, sẽ trở thành chính mình sỉ nhục. Lập tức chi kế, đem Sở Thiên sống bổ vào lâu đài cổ trước cửa mới là tốt nhất sách.
Nghĩ tới đây, hắn tay trái vỗ vào trên yên ngựa, thân thể cao lớn tựa như nhiệt khí cầu giống như đằng đúng bay lên, mấy cái lên xuống đến trước Sở Thiên ba mét chỗ, hai mắt bắn ra cừu hận hỏa diễm, phẫn nộ trừng mắng: “Vô tri tiểu tử, đêm nay muốn cái mạng nhỏ ngươi!” Bước chân nhất thời, trên thân thể thăng, Quỷ Đầu Đao theo thanh âm bổ ra, lăng lệ ác liệt hung mãnh.
Sở Thiên thần thái nhẹ nhõm, hình thái hiên ngang, khí độ bình tĩnh tỉnh táo, nhưng trong lòng lại thầm giật mình, mặc dù biết Thiên Lang có lẽ thật sự có tài, nhưng không muốn qua thân thể của hắn đao pháp lợi hại đến cảnh giới như thế, đao chưa đến, đao khí sớm đem mình khóa cái kiên cố, lập tức liền lùi lại hai bước, mãnh liệt uốn éo hổ thân thể, kêu hồng chiến đao vung đánh nghênh chiến, cười to nói: “Thiên Lang, ngươi rốt cục ứng chiến, đêm nay để cho ngươi bỏ mạng tại này!”
Thiên Lang nghe vậy về sau, đã không có phẫn nộ, cả người ngược lại bình tĩnh đứng lên, thân thể cao lớn bỗng nhiên sửa thăng làm hàng, lăng không hướng Sở Thiên nghiêng nhào đầu về phía trước. Tựa như chim kền kền theo chỗ cao lướt đi hạ thấp cướp lấy trên thảo nguyên yêu tha thiết mỹ thực, hai con ngươi chăm chú thâm tình, khóe miệng còn bật ra một tia tự tin kiêu ngạo vui vẻ “Đinh”, Sở Thiên chiến đao liên tục đẩy ra ‘Thiên Lang’ Quỷ Đầu Đao, song phương đều cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, khí lực khó tục, Thiên Lang bên tai bị tìm cái miệng máu, mà Sở Thiên cũng bỏ ra một cái giá lớn, bả vai nhiều thêm một chỗ không sâu sâu miệng vết thương.
Oánh Tử Tử bọn hắn tất cả đều nhìn qua chém giết hai người, trong nội tâm đều ngăn không được khiếp sợ, Thiên Lang hung hãn bọn hắn tự nhiên sẽ hiểu, nếu không cũng chinh phục không được Hoang Nguyên, nhưng không thể tưởng được tuổi còn trẻ Sở Thiên cũng như thế cường tráng, vậy mà có thể cùng Thiên Lang đánh cho ngang tay.
Thiên Lang nhìn thấy Sở Thiên có thể bị thương chính mình, không có phẫn nộ, ngược lại cười ha hả, nói: “Tiểu tử, xem ra ngươi còn là một cao thủ, trách không được như thế cuồng vọng, cũng thế, ta tại Hoang Nguyên cô đơn lạnh lẽo đã lâu, hôm nay hay dùng máu tươi của ngươi đến tế tự trong tay của ta Quỷ Đầu Đao.”
Dứt lời chạy xéo dựng lên, trong nháy mắt cái kia đang lúc đoạt đến Sở Thiên phía bên phải, trong tay Quỷ Đầu Đao hóa thành chói mắt tia ánh sáng trắng, mang theo lăng lệ ác liệt mũi nhọn bổ hướng Sở Thiên trái cái cổ, khí thế uy mãnh đến cực điểm.
Sở Thiên bên cạnh chém ra chiến đao chống cự vừa cười nói: “Thiên Lang, ngươi mới là cuồng vọng chi nhân, Thiên Lang thiết kỵ vậy mà công không được mấy người gác Lang Sơn lâu đài cổ, còn bồi thường trên trăm dư bộ hạ tánh mạng, hiện tại lại bị Ta X con mẹ nó khiến cho, bắt buộc tự mình ứng chiến, ngươi không biết là xấu hổ sao?”
Những lời này như là cái đinh tựa như đâm vào Thiên Lang trong nội tâm, công kích lâu đài cổ thất bại lập tức in dấu tiến trong đầu, vẫn còn nội tâm của hắn ở chỗ sâu trong lưu lại một tia bóng mờ, vì vậy Thiên Lang hoàn toàn táo bạo đứng lên, Quỷ Đầu Đao mang theo đầy ngập phẫn nộ hướng Sở Thiên thượng trung hạ ba đường chém tới.
Sở Thiên sẽ chờ Thiên Lang tự loạn tâm thần, vung lên kêu hồng chiến đao ngăn hắn luân phiên công kích, sau đó nhảy ra Quỷ Đầu Đao đao khí phạm vi, cả người lập tức tiến vào yên lặng trạng thái, chiến đao hướng bên cạnh bày ra, đao thế giống như không phải, cường đại đao khí thẳng bách Thiên Lang mà đi.
Thiên Lang hổ thân thể rung mạnh, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đi phía trái bước ra một bước, đều muốn đem Sở Thiên sản sanh ra khổng lồ áp lực chuyển di, Sở Thiên sẽ chờ hắn cái này bị động cử chỉ, kêu hồng chiến đao giống như chìm xuống dưới, đột chỉ xéo hướng lên, người theo đao đi cầu vồng, như cởi dây cung mạnh mẽ mũi tên hướng Thiên Lang vọt tới, tràn ngập nhất hướng không còn dị gọi, vô luận là độ hay là lực lượng, đều bị vây xem mọi người động dung.
Tất cả mọi người cho rằng Thiên Lang đã mất đi tiên cơ, giờ phút này ngoại trừ lui về phía sau phòng thủ đã không còn phương pháp rồi, muốn biết rõ, cao thủ so chiêu, sai một ly đã đầy đủ quyết định thắng bại, huống chi cái này xông lên vừa lui xu thế?
Nhưng Sở Thiên vọt tới nửa đường lại cảm giác có điểm gì là lạ, bởi vì Thiên Lang ánh mắt không có bối rối chút nào, bộ pháp cũng không thấy thác loạn, chẳng lẽ hắn là cố ý lộ ra sơ hở dụ dỗ công kích mình? Nghĩ tới đây, Sở Thiên lưu lại nửa phần tác dụng chậm.
Quả nhiên, Thiên Lang xác thực cùng mọi người đoán kỳ lui về phía sau hai bước, nhưng lập tức hắn lại mượn lực nhảy tới, liền người đeo đao đánh về phía Sở Thiên, hoàn toàn không để ý không môn mở rộng ra, tại Sở Thiên chiến đao sắp sửa đâm vào hắn?? Khẩu thời điểm, Quỷ Đầu Đao trở tay đánh về phía Sở Thiên cổ.
Sở Thiên kêu hồng chiến đao trước nhanh một bước đánh vào Thiên Lang hay sao?? Khẩu, nhưng khó với đâm vào nửa phần, toàn bộ chiến đao bị hắn hay sao?? Khẩu ngăn cản, Thiên Lang trên người sinh ra bá đạo khí kình ngược lại bức lui Sở Thiên nửa bước, cùng lúc đó, Quỷ Đầu Đao gần Sở Thiên cổ.
Sở Thiên tại chiến đao đâm không tiến Thiên Lang?? Khẩu chi tế, đã biết rõ thằng này mặc có đao thương bất nhập giáp mềm, cho nên thừa lưu nửa phần khí lực lại để cho hắn ở đây Quỷ Đầu Đao bổ vào cổ thời điểm, nhanh chóng sinh ra phản ứng, cúi đầu nghiêng đi còn thuận tay đem chiến đao thu về ngăn cản tuy nhiên Sở Thiên phản ứng cực nhanh, nhưng Thiên Lang đã đem hoàn cảnh xấu chuyển hóa làm ưu thế, cục diện biến thành Thiên Lang trùng kích, Sở Thiên phòng thủ.
“BOANG...”!
Kêu hồng chiến đao đối chiến bên trên Quỷ Đầu Đao, ra cực lớn tiếng vang.
Sở Thiên đã đứng ở Thiên Lang vị trí trước kia m có hơn, khóe miệng có tơ máu, trên mặt ngăn không được nở nụ cười khổ, mà Thiên Lang vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, Quỷ Đầu Đao hướng phía dưới buông xuống, thân đao chảy xuôi theo một tia máu tươi, trong mắt cũng không vẻ đắc ý.
Gần thiết kỵ mỗi người phấn khởi, sĩ khí lập tức tăng vọt đứng lên.
Sở Thiên ra cởi mở tiếng cười, khen: “Thiên Lang, không hổ là Hoang Nguyên bá chủ! Thoải mái! Thoải mái!”
Oánh Tử Tử trong nội tâm có chút kinh ngạc, Sở Thiên tựa hồ đã chiến bại, như thế nào còn sẽ có như thế dũng khí?
Thiên Lang thở dài, thu hồi Quỷ Đầu Đao, quay người lên ngựa nhưng không có ra mệnh lệnh công kích, mà là nhẹ nhàng phất tay, nói: “Chúng ta đi!”
Gần Thiên Lang thiết kỵ, còn có Cáp Nhĩ trại kỵ binh toàn bộ toát ra vẻ kinh ngạc, cái này hoàn toàn không phải hung tàn thành tính Thiên Lang làm người, luôn luôn tuân theo trảm thảo trừ căn Thiên Lang vậy mà đắc thắng không truy kích, đúng đổi tính hay là thỉnh thoảng thiện tâm?
Trong nội tâm mặc dù có ý tưởng, nhưng Thiên Lang mệnh lệnh hay là không người dám không nghe theo, vì vậy gần thiết kỵ theo sau Thiên Lang hướng Cáp Nhĩ trại kỵ binh đi đến, Oánh Tử Tử nhìn thấy Thiên Lang thiết kỵ chịu lui lại, cũng không rõ ràng cho lắm, nhưng vẫn là phất tay lại để cho Cáp Nhĩ trại kỵ binh nhượng xuất thông đạo.
Sở Thiên thu hồi kêu hồng chiến đao, trên mặt mang mỉm cười, hướng thành lâu Phong Vô Tình bọn hắn phất phất tay, tỏ vẻ cường địch đã lui.
Phong Vô Tình bọn hắn gật gật đầu, buông thủy chung đề phòng súng lục, nhắc tới Hoàng Thiên Hùng theo lâu đài cổ đi ra.
Đi ra hơn mười dặm về sau, Thiên Lang thân tín nhịn không được, hỏi: “Lão đại, như thế nào không làm thịt giết cái kia cuồng vọng tiểu tử à?”
Thiên Lang không có trực tiếp trả lời, vẫn đang thần thái dâng trào ngồi ở lưng ngựa, hai mắt lòe lòe sinh huy, nói: “Tiểu tử kia là một nhân vật lợi hại, thân thủ cũng coi như không tệ, ta sở dĩ không có hiện tại giết hắn, là vì đều muốn sau này mình không quá cô đơn lạnh lẽo.”
Mấy vị thân tín cái hiểu cái không gật đầu, bọn hắn thủy chung không có cảm giác, Thiên Lang đã thay đổi tay trái chấp dây cương, tay phải đang rủ xuống tại chân bên cạnh, khẽ run, thời gian dần qua nhỏ giọt máu tươi.
Quỷ Đầu Đao bên trên máu tươi đến tột cùng là ai đấy, chỉ có Sở Thiên cùng Thiên Lang biết được.
Cách đó không xa truyền đến có chút mất trật tự gáy thanh âm, nhưng thanh thế vẫn như cũ to lớn, Thiên Lang nhíu mày, hắn phân biệt cho ra đó là chính mình thăm hỏi chăn thả doanh trướng bộ hạ, nghiêm chỉnh huấn luyện bọn hắn làm sao sẽ kinh hoảng đâu này? Chẳng lẽ bọn hắn cũng đã tao ngộ cường địch?
Đang tại nghi kị chi tế, mấy trăm Thiên Lang thiết kỵ đã ra hiện tại trong tầm mắt, người đầu lĩnh đúng là Thiên Lang thân tín A Mộc Đồng, hắn nhìn thấy Thiên Lang đám người, bề bộn thêm thúc giục ngựa chạy tới, mang trên mặt vài tia vết máu, sau lưng vượt qua lấy cái vật thể.
Thiên Lang không đợi hắn mở miệng, trước lên tiếng quát: “A Mộc Đồng, chuyện gì vội vàng hấp tấp? Chăn thả doanh trướng tình huống như thế nào?”
A Mộc Đồng ghìm ngựa đứng ở Thiên Lang bên người, nghe được câu hỏi của hắn, trên mặt vốn là xấu hổ, lập tức bi thương nói: “Đại ca, chăn thả doanh trướng gần huynh đệ toàn bộ bị bắn chết, không một người người sống, không một người đào tẩu, hiện trường cực kỳ máu tanh.”
Những chuyện này, Thiên Lang đã sớm theo Sở Thiên trong miệng biết được, dưới mắt trải qua A Mộc Đồng chứng minh là đúng, trong nội tâm cũng dâng lên nhàn nhạt bi thương, nhưng hắn hay là lý trí chỉ ra vấn đề mấu chốt: “A Mộc Đồng, dù cho thanh lý chăn thả doanh trướng, các ngươi dùng thời gian cũng quá dài quá!”
Thiên Lang không có lý do gì không tức giận, nếu như a đồng mộc sớm chút tới đây cùng chính mình hội hợp, cũng không cần chịu Oánh Tử Tử bọn hắn cái chym, mình cũng không cần bị ép cùng Sở Thiên ứng chiến, cũng sẽ không trong lòng lưu lại bóng mờ cùng miệng vết thương.
A Mộc Đồng cảm giác được Thiên Lang trong giọng nói nộ khí, bề bộn giải thích nói: “Chúng ta đi đến thời điểm, có một đám Sói đang tại chăn thả doanh trướng tìm kiếm đồ ăn, cho nên người Sói chém giết, đại ca, ngươi cũng biết, Dã Lang hung tàn giảo hoạt, thật sự khó chơi, thẳng đến nửa giờ sau chúng ta mới đem gần tám mươi chỉ Dã Lang đánh chết!”
A Mộc Đồng sợ Thiên Lang không tin, còn từ phía sau nhắc tới một cái trọng thương Sói, nói: “Đại ca, ngươi xem, cái này là đầu lĩnh Lang Vương, bị thương mấy người chúng ta huynh đệ, nếu như không phải nó lúc trước tình bạn cố tri tổn thương bên người, chỉ sợ còn rất khó kích thương cũng bắt được nó!”
Thiên Lang vô dụng thôi tay nhận lấy, mà là quay đầu xem kỹ vài lần, Lang Vương thân hình nhuộm máu tươi, nhưng trên cổ Bạch Mao lại như cũ bóng loáng, ánh mắt mang theo quật cường cùng hung ác, không giận mà uy, nhìn thấy Thiên Lang chằm chằm vào nó, dùng hết cuối cùng một hơi tru lên.
Hoang Nguyên bên trên hung mãnh nhất cường hãn nhất người là Thiên Lang, nhưng hung tàn nhất rất hung ác mãnh thú nhưng là thực Sói, liên bầy kết đội kiếm ăn, riêng là kia bia tiếng kêu đủ dạy người khiếp sợ phách rơi, nhất là Sói trung chi Sói vương.
Cho nên, Lang Vương tru lên lại để cho Thiên Lang đám người trong nội tâm run nhè nhẹ, lập tức cái này tia run rẩy hóa thành phẫn nộ.
Thiên Lang trong mắt hung tính hiện lên, tay trái lộ ra Quỷ Đầu Đao, bổ qua Lang Vương bạch chỗ cổ.
Máu tươi bắn tung tóe, không chỉ có nhuộm hồng cả Quỷ Đầu Đao, cũng chiếu vào A Mộc Đồng trên mặt.
Lang Vương thân hình rơi trên mặt đất, Lang đầu lại xách tại a đồng mộc trên tay, Sói nhãn tán lấy thà chết chứ không chịu khuất phục hào quang.
‘Oanh’, tiếng sấm nổ đứng lên, nương theo lấy thảo nguyên hồi lâu chưa từng có mưa to.