Đây có thể coi là một trò chơi xem ai bị thương nặng hơn.
Phong Vô Tình rút dao găm ra, lấy vải lau sạch, cười khổ nói:
- Thiếu soái, đột nhiên tôi phát hiện ra chúng ta không phải đến để tiêu diệt thổ phỉ mà là bị thổ phỉ bao vây tiêu diệt thì đúng hơn.
Nhiếp Vô Danh nhìn những tên hung đồ Hoang Nguyên bị thương chưa tới một phần ba, thở dài:
- Nên để Chu Long Kiếm phái người tới trước.
Dương Phi Dương bật cười khanh khách nói:
- Lúc này mà mọi người vẫn còn tâm trạng đùa sao.
Sở Thiên sờ mũi, nhẹ nhàng thở dài:
- Quốc gia sẽ không cho người tới bao vây tiêu diệt thổ phỉ đâu, ở đây nhiều dân tộc thiểu số, vấn đề chính trị nhạy cảm mà. Hơn nữa, lão hồ ly Chu Long Kiếm từ trước tới giờ sẽ không làm việc mua bán mà không có lãi.
Đám người Phong Vô Tình gật gật đầu, tất cả mọi người đều biết rõ đường dây của chính phủ Thiên Triều, dân tộc, tôn giáo, ranh giới đều là vực thẳm.
Lúc này, Thiên Lang đang thì thầm gì đó với Đường Sơn Phong, ai mà chẳng biết thực chất là chúng lại nghĩ ra âm mưu nào đó.
Sở Thiên mang theo vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài, sau lưng là đám người Phong Vô Tình, nhìn đám thiết kỵ đen sì của Thiên Lang, nói vô cùng tự tin:
- Thiên Lang, để tao cho mày thấy thế nào gọi là phòng thủ kiên cố, mày muốn đánh đổ trại Cáp Nhĩ chính là nằm mơ.
Nếu đổi lại là người khác nói những lời này, thiết kỵ Thiên Lang nhất định sẽ chế nhạo sự ngông cuồng của Sở Thiên, nhưng mà, lúc này, Sở Thiên đối mặt với đội quân hùng hậu mạnh gấp trăm lần như bọn chúng, nhưng lại cao ngất vững vàng như núi không chút lo sợ, áo tung bay trong gió lạnh, hình dáng như thiên nhân, đối phương không ai dám lộ ra một chút khinh miệt và khinh thường nào. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, nếu muốn giết đám người Sở Thiên sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Thiên Lang không nói gì, đầu đao nhẹ nhàng vung lên.
Năm trăm thiết kỵ Thiên Lang không tiến về phía cửa trại mà lại tản ra, tiến gần về phía tường trại, mọi người đều biết, chúng muốn lợi dụng cửa trại không có đủ người, chuẩn bị tiến hành trèo tường tác chiến toàn diện, khiến cho đám người Oánh Tử Tử chia quân ra phòng thủ, giảm thấp lực sát thương.
Đang lúc Oánh Tử Tử chỉ huy dân trại Cáp Nhĩ dừng công kích băng tên, phía sau lưng liền truyền tới tiếng chân dồn dập, Sở Thiên quay đầy lại nhìn, mấy trăm người trai gái già trẻ của trại Cáp Nhĩ dưới sự chỉ huy của Mai Tử lần lượt kéo đến, vừ chạy vừa nhặt cung tên bên đường.
Trận chiến này dường như lại thêm vài phần hi vọng.
Chân mày Oánh Tử Tử hơi nhíu lại, Sở Thiên biết cô muốn nói gì, vì thế liền mở miệng trước ngăn lại, nói:
- Oánh Tử Tử, đừng nói gì cả, chúng ta không sống được, bọn họ cũng không thể thoát khỏi đao của Thiên Lang. Bọn họ bây giờ cũng là chiến đấu vì sự sống của chính họ mà thôi.
Oánh Tử Tử nhẹ thở dài, láy ra ba mũi tên bắn về phía địch.
Một tên thiết kỵ của Thiên Lang đốt mồi lửa thuốc nổ ném về phía cửa trại, Sở Thiên đứng dậy, vung tay trái lên cầm một mũi tên không biết từ đâu phóng tới bắn vào tên côn đồ đang ôm thuốc nổ, tên côn đồ hét thảm lên một tiếng, cả người lẫn ngựa ngã xuống bên tường trại.
‘Oành’ một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, cả người cả ngựa đều bị nổ thành vụn, may mà tường trại vẫn như cũ không có ảnh hưởng gì.
Bức tường này thật quá chắc chắn.
Thiên Lang nhìn cửa trại giao chiến kịch liệt, kiên định nói:
- Tiếp tục hai trăm người tiến lên.
Hai trăm thiết kỵ Thiên Lang chạy như gió lốc về phía cửa trại, Đường Sơn Phong suy nghĩ trong chốc lát cũng vung tay phái ba mươi cao thủ đến giúp đỡ.
Lần tấn công này vô cùng kịch liệt, cho dù mọi người dũng cảm chiến đấu, mũi tên nhiều thế nào đi nữa, vẫn có bảy tám tên cao thủ Đường gia xông vào đánh chiếm tường trại, vung đao giết chết mười mấy dân trại Cáp Nhĩ rồi hung mãnh xông tới chỗ Sở Thiên.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh tiến lên phía trước mấy bước, dao găm và tam lăng cùng lúc rút ra như con rắn độc đâm về phía mấy cao thủ của Đường gia, dao găm biến thành một cỗ hào quang lóe lên, ban đầu là đâm về phía địch, hai người ứng với đao.
Nhưng lúc này lại có vài tên hung đồ Hoang Nguyên bước lên cửa trại.
Có hai tên cao thủ Đường gia nhìn thấy hai người Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh khó chơi, liền vội vàng lùi ra sau mấy bước, lẫn vào đám người đang chiến đấu, giết chết người dân đang giữ trại, trong giây lát liền lấy đi năm sáu mạng người dân trại.
Sở Thiên thấy thế, nhanh chóng đến bên cạnh dân trại đang giao chiến với địch, chiến đao nhanh như tia chớp đâm về phía những tên cao thủ Đường gia đầy âm hiểm, ‘đinh’ một tiếng, đại đao của tên đó bị Minh Hồng chiến đao chặt đứt, còn chém cho đầu rơi máu chảy, ngã xuống chết bên tường trại.
Hai tên cao thủ phía sau dương đao đâm tới, Sở Thiên trông tránh không né, vui sướng cười dài, theo sau linh dương phi ra hai con đao, đao của hai tên cao thủ rơi xuống đất, trên trán hiện ra vết máu, lại bị Sở Thiên đạp vào trong trại, ngã chồng chất trước mặt người dân trại đang nhặt cung tên.
Một ông già hai tay run run dùng tên nhọn đâm vào chúng, sau đó vài mũi tên lại tiếp tục đâm vào.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, thật có lỗi quá!
Mười mấy tên hung đồ bước lên cửa trại đã bị đám người Phong Vô Tình giết chết nhưng rất nhanh lại xông lên một đám mới.
Sở Thiên cũng đã giết đến đỏ cả mắt rồi, từng đao như là nước cờ cùng địch sinh tử, thấy địch liền giết, máu tươi bắn tung tóe, còn lại hai tên cao thủ Đường gia thấy tình thế không đúng liền nhảy xuống đầu tường chạy trối chết. Nhưng vừa chạy được vài bước thì bị mũi tên của Oánh Tử Tử bắn chết.
Thôn dân đang giữ trại chạy lại chông đỡ địch, trong mắt đầy tơ máu, trong đầu chỉ có một mục đích duy nhất là ngăn chặn và giết chết bất cứ tên địch nào có ý định xâm phạm, trong trận chiến này ngươi chết ta sống là điều tất nhiên.
Trên đầu tường khắp nơi đều là thi thể, máu tươi đỏ sẫm không ngừng tăng lên tạo thành vết máu đen sì, nhưng không ai rảnh rỗi đi để ý tới.
Hai giờ sau, cửa trại đã chất đầy thi thể, trại Cáp Nhĩ chỉ còn lại hơn hai trăm người.
Ngã trong đám thi thể có người già tay nắm chặt đao, cũng có những đứa trẻ con nhặt tên, ngay cả bả vai của Mai Tử cũng bị thương.
Thiên Lang nhìn cửa trại thấy khó có thể chiếm đóng, một lần nữa dừng lại công kích để chỉnh đốn.
Sở Thiên ngã ngồi trên đầu tường, vỗ thật mạnh vào tường trại, ngoảnh đầu hỏi Oánh Tử Tử:
- Tử Tử, bức tường này tại sao lại kiên cố như vậy? Thuốc nổ của Thiên Lang cũng không thể làm nứt mẻ một chút nào, lẽ nào bên trong được đúc toàn bộ băng kim loại sao?
Oánh Tử Tử lau đi vết máu trên mặt, đi tới ngồi xuống, sau đó nắm lên một ít cát đá, đưa cho Sở Thiên nhìn kỹ càng, chậm rãi nói:
- Anh có biết bức tường trại này xây dựng như thế nào không?
Sở Thiên dùng sức nắm chặt cát đá, vô cùng cứng rắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Trong mắt Oánh Tử Tử lộ ra một tia sợ hãi. Cười khổ giải thích:
- Tường trại này được xây dựng từ hơn một trăm năm trước, tộc trưởng lúc đó là một người vô cùng tàn bạo, vì để tường thành kiên cố vững chắc, ông ta đã áp dụng một phương án cực đoan, cứ ba ngày lại phái ban nam nhân khỏe mạnh cầm búa sắt nện vào, ba ngày trước khi bức tường được xây xong dùng búa đập, nếu tường sụp đổ nửa tấc thì sẽ giết chết những người xây tường, nếu như tường mà không bị sao thì sẽ giết những người cầm búa, anh nói xem, bức tường này có thể không chắc chắn được sao?
Sở Thiên nghe mà rùng mình, phải chết bao nhiêu người mới có thể dựng nên bức tường kiên cố như vàng thế này chứ.
Lúc này, Mai Tử ôm lấy miệng vết thương, nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới bên oánh Tử Tử, buồn bã nói:
- Chị à, chúng ta trốn thôi.
Oánh Tử Tử lau đi vết máu trên mặt Mai Tử, nhìn ra thảo nguyên mênh mông, lắc đầu nói:
- Chúng ta có thể trốn được đi đâu chứ.
Sở Thiên ngồi bên cạnh nhẹ nhàng thở dài, hắn biết ý của Oánh Tử Tử, những người giữ trại dưới sự liên tiếp công kích mãnh liệt của Thiên Lang đã trở nên thương tích và mệt mỏi, đừng thấy bây giờ mọi người dũng cảm quên mình. Chỉ cần rút lại mệnh lệnh đã phát ra, đảm bảo bọ họ sẽ chạy trối chết.
Càng quan trọng hơn là, nếu một khi bị địch lợi dụng đánh vào sơ hở, đột nhập vào thôn trại, do hai bên đều đã chiến đấu kịch liệt đã lâu, thù hận hai bên quá sâu, đến lúc đó kỵ binh Thiên Lang thấy người tất giết, khi bọn chúng thừa thăng xông lên, trại Cáp Nhĩ chỉ có nước bị tiêu diệt toàn bộ mà thôi.
Chân trời, mây đen nặng trĩu nhưng lại chậm chạp không trút mưa.
Bỗng nhiên, từ xa vọng lại tiếng vó ngựa, một con ngựa đen rất nhanh xông vào vào thiết kỵ Thiên Lang, ngay lập tức, một người ngã xuống khỏi lưng ngựa.
Sở Thiên đứng ở cửa trại bỗng có một ý nghĩ kỳ lạ: lẽ nào có đường sống sao?
Chưa đợi đến khi suy nghĩ này biến mất, thiết kỵ Thiên Lang lại bắt đầu lui lại rút lui một cách không có quy tắc gì, so với khí thế hùng hùng hổ hổ lúc đến thì thua xa ngàn dặm, ngoài việc không sợ bọn Sở Thiên đánh chết ra còn có hoảng loạn và lo lắng.
Trên mặt Oánh Tử Tử thoang qua vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, không thể nghĩ tới Thiên Lang lại rút lui như thế, lực lượng của gã không bị thương nặng, hoàn toàn có thể tiếp tục chiến đấu tiếp, chỉ cần hai đợt tấn công nữa trại Cáp Nhĩ sẽ bị công phá, tất cả mọi người sẽ đối mặt với tai họa ngập đầu.
Dân trại Cáp Nhĩ nhìn thấy địch mạnh rút lui, tất cả đều hoan hô lên, tinh thần mỗi người hoàn toàn được thả lỏng, tất cả mọi người tê liệt ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Ánh mắt có sự mệt mỏi vì chiến đấu nhiều, cũng có sự hưng phấn ví đã sống sót sau tai nạn.
Sở Thiên suy nghĩ tỉ mỉ, nhìn quân Thiên Lang đang rời đi, vô cùng bình tĩnh nói:
- Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì lớn mới có thể khiến Thiên Lang từ bỏ công kích, tôi nghĩ chúng ta nên nhân cơ hội này mà cắn chúng một miếng thật đau, làm cho bọn chúng càng thêm hoảng loạn.
Oánh Tử Tử ngây người, trong nhất thời vẫn chưa phản ứng kịp hỏi:
- Cắn một cái? Ý gì vậy?
Sở Thiên quét mắt nhìn những người già trẻ trai gái ở tường trại, ánh mắt lộ ra vẻ nồng nhiệt, khí phách ngang ngược nói:
- Chúng ta ngay lập tức phản kích lại thiết kỵ Thiên Lang, giết đi nhuệ khí của chúng, làm cho chúng biết trại Cáp Nhĩ không phải là nơi muốn đến là đến, muốn đi là đi.
Điên rồi!
Oánh Tử Tử, Mai Tử cùng Thiết y thập bát kỵ đầu tiên là kinh ngạc sau đó đồng thời xuất hiện một ý nghĩ, Thiên Lang không đạp lên trại Cáp Nhĩ một đạp cuối cùng đã là tốt rồi, bây giờ lại muốn đi theo đuôi đuổi theo tập kích chúng, đây chẳng phải là tự tìn đến cái chết sao?
Đám người Phong Vô Tình lại đã biết tính cách của Sở Thiên, đó là tính tự tin và bá đạo trời sinh.
Sở Thiên đi xuống khỏi tường trại, xoay người nhảy lên ngựa trại Cáp Nhĩ, quơ quơ Minh Hồng chiến đao nói:
- Oánh Tử Tử, lẽ nào cô không muốn cùng tôi đi giáo huấn bọn Thiên Lang sao? Hoang Nguyên và trại Cáp Nhĩ không thể hòa hảo nữa rồi, ắt phải tranh giành một sống một còn.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Dương Phi Dương lên ngựa, tai trái nắm chặt cung sắt, bả vai vác bao đựng tên.
Oánh Tử Tử không nói gì mà nhìn nhìn dân thôn trại Cáp Nhĩ sau đó lại nhìn nhìn Thiết y thập bát kỵ, trầm tư trong chốc lát, mở miệng nói:
- Tôi mang Thiết y thập bát kỵ cùng anh truy kích, những người còn lại ở lại thôn trại phòng thủ, hi vọng chúng ta sẽ không trúng mai phục của Thiên Lang.
Sở Thiên cười cười không từ chối, vung lên hai roi, ngựa liền chạy ra khỏi cửa trại, nhanh chóng rời đi.
Đám người Phong Vô Tình theo sát phía sau, Oánh Tử Tử phất tay dẫn người theo sau.
Sau khi chạy được hơn mười mấy mét, đám Sở Thiên đã trông thấy đám đệ tử Đường gia bị tụt lại ở phía sau, trên mặt hiện lên nét cười, xem ra hôm nay nên khai đao với Đường môn rồi, liền nhanh chóng quất ngựa đuổi theo, cung sắt đã lặng lẽ đặt tên lên, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế chuẩn bị kéo căng.
Mấy trăm tên đệ tử do Đường Phong Sơn dẫn đầu vì kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường nên bị thiết kỵ Thiên Lang bỏ tụt lại phía sau, mà Thiên Lang lại đang vì đại bản doanh xảy ra chuyện lớn nên cũng không màng đến bọn chúng, dù sao Đường Phong Sơn cũng biết đường, sớm muộn gì cũng mò được đường về.
Khoảng cách giữa hai đám người càng ngày càng gần, đệ tử Đường môn đã nằm trong tầm bắn tên, Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên giơ cao lên, Oánh Tử Tử cùng Thiết y thập bát kỵ xông ngựa lên trước, trên tay hàng loạt cung tên, không hề suy nghĩ bắn ra, trong nháy mắt mười mấy tên đệ tử Đường môn ngã xuống.
Tiếng hét thảm thiết đó cũng khiến cho Đường Phong Sơn đang cắm đầu cưỡi ngựa chạy như điên bừng tỉnh, ngoảnh đầu lại nhìn, đám người Sở Thiên đang như sói như hổ bắn tên phía sau, ông ta là một kẻ thông minh, biết rằng nếu như tiếp tục cưỡi nhựa chạy trốn, e rằng mấy trăm người này đều sẽ trở thành bia bắn tên của Sở Thiên, vì thế hét lớn:
- Dừng ngựa bắn trả, bắn trả.
Một vài tên đệ tử Đường môn đâu thể ngờ đám Sở Thiên sẽ đến truy kích, dũng khí và sự hung hãn đó khiến bọn chúng mất đi dũng khí phản kháng. Đường Phong Sơn càng hét dừng ngựa, bọn chúng càng quất dây roi nhanh, chỉ cần chạy thoát khỏi đồng bọn thì sẽ an toàn.
Đương nhiên cũng có một vài người dựng ngựa nhưng chưa kịp quay đầu ngựa chạy lại, Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình Nhiếp Vô Danh và Dương Phi Dương như gió lốc tiến lên chém giết, Minh Hồng chiến đao dựa vào sức mạnh đang chạy xông tới chém hai tên đệ tử Đường gia vừa dừng ngựa lại, lúc chúng ngã xuông ngựa, chiến đao lại chém một nhát trên cổ chúng.
Sợi dây thép của Dương Phi Dương càng độc ác hơn, những người bị giết hoàn toàn không trông thấy binh khí của cô, yết hầu hoặc cổ lại có thêm một lỗ máu.
Một số đệ tử Đường Môn không sợ chết từ bốn phương tám hướng xông đến chặn đánh nhưng không ai có thể là đối thủ của hắn, đám người Phong Vô Tình thấy Sở Thiên dũng mãnh như vậy, mọi người đều dũng cảm quên mình theo sau hắn, giết địch chống địch, những nơi mà Sở Thiên đi qua, người ngã ngựa đổ, tình hình chiến đấu vô cùng thảm thiết
Máu tươi văng khắp nơi, thiên địa biến đổi sắc.
Thần sắc lo lắng ban đầu của Oánh Tử Tử chốc lát đã không còn, lộ ra ý cười đầy tự tin, lấy ra thiết cung giơ cao lên bắn, một tay còn lại lấy ra bốn mũi tên treo trên lưng ngựa, cưỡi ngựa tiến về phía trước, ngắm vào đám đệ tử Đường Môn đang tháo chạy, bắn tên liên tiếp vào chúng.
Đường Phong Sơn nhìn thấy đám người Sở Thiên tựa như là vào nơi không người, đem mấy trăm đệ tử Đường Môn giết đến mức quỷ khóc thần gào, người ngã ngựa đổ, trong lòng bỗng nhiên sinh ra sợ hãi, cũng không để ý tới đồng bọn đang chống cự, để bảo vệ mạng già của mình liền vùi đầu chạy như điên.
Sở Thiên thấy Đường Sơn Phong trốn chạy, nhanh chóng hết lên:
- Đường Sơn Phong, có gan thì đừng chạy.
Sau khi nói xong còn giơ tay lên bắn ra hai mũi tên, tiếc rằng kĩ thuật bắn tên quá kém hai mũi tên đều trệch hướng nửa mét, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại bắn trúng hai tên đệ tử Đường Môn ở bên cạnh khiến Oánh Tử Tử không ngăn được trộm cười thầm.
Một số tên đệ tử Đường Môn đang chiến đấu dữ dội nhìn thấy đến lão đại cũng đã bỏ chạy rồi, ý chí chiến đấu tan rã trong nháy mắt, sự chống đối chỉ mang tính tượng trưng ngay tức khắc quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc tốc độ cũng không thể nhanh bằng mũi tên được.
Oánh Tử Tử dẫn theo Thiết y thập bát kỵ theo sát phía sau, liên tục bắn tên cho tới khi bắn hết tên mới dừng lại.
Truy kích một hồi, đám người Sở Thiên giết chết gần một trăm tên đệ tử Đường Môn, đa số đều là bị tên bắn chết, số thương vong có thể sẽ làm cho Đương Sơn Phong phải đau đầu nhức óc.
Sở Thiên cưỡi ngựa tiến lên, nhìn Đường Sơn Phong dần dần chạy xa ánh mắt lộ ra ý cười.
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, nói với vẻ đáng tiếc:
- Để cho lão già đó chạy thoát rồi.
Sở Thiên gãi gãi đầu, ngại ngùng, thành thật thừa nhận:
- Đều tại kỹ thuật bắn tên của tôi kém quá.
Oánh Tử Tử nhìn về phía xa xa, rồi lại nhìn nhìn bầu trời cười nói:
- Chúng ta về trước đã, sắp mưa rồi!
Vừa nói xong một tia chớp sẹt qua bấu trời khiến cho mọi người đều chói mắt, lại một tiếng sấm ùng trời, lấn át tất cả những âm thanh khác.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đầu liên tục, trong chốc lát mưa như trút nước đổ xuống.
Mưa khiến cho hai mắt trở nên mông lung khiến người ta khó có thể nhìn thấy phía trước, thảo nguyên tạm thời liền trở nên yên tĩnh.
Sắc đêm đã đến, trại Cáp Nhĩ dấy lên những ngọn đèn sáng.
Mặc dù trại Cáp Nhĩ không bị Thiên Lang san bằng, không bị chúng đốt thành nơi hoang tàn đổ nát nhưng số người chết và bị thương cũng có thể khiến trại Cáp Nhĩ trở nên khổ cực lầm than.
Một vài thi thể dân trại đang dọn dẹp, số còn lại trong tay vẫn đang cầm cung tên đao kiếm phòng thủ.
Sở Thiên đứng trên tường trại, nhìn thảo nguyên bị che phủ bởi mưa to, nhẹ nhàng thở dài, trận chiến này không có bên nào thắng.
Trên mặt Oánh Tử Tử hiện lên vẻ đau thương, không ngăn được áy náy:
- Trận chiến ngày hôm nay trại Cáp Nhĩ bị chết và thương hơn một nửa, số phận của trại Cáp Nhĩ e rằng sẽ không được mấy năm nữa, không, hoặc là sẽ không đến mấy năm nữa, nói không chừng Thiên Lang sẽ lại đến tập kích.
Sắc mặt Sở Thiên trở nên kiên nghị, nắm chặt chén rượu còn chưa uống cạn nói:
- Thiên Lang sẽ không đến tập kích nữa.
Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ dường như cùng nhìn về phía Sở Thiên, ánh mắt đầy nghi vấn.
Sở Thiên uống nốt hai ngụm rượu, đứng dậy nói:
- Bởi vì tối nay tôi sẽ tiêu diệt sạch toàn bộ thiết kỵ Thiên Láng.
Đêm nay sẽ tiêu diệt sạch thiết kỵ Thiên Lang?
Không có ai phản ứng kịp, ngay cả đám người Phong Vô Tình cũng ngây ngẩn cả người, toàn bộ đều nhìn chăm chăm vào Sở Thiên, nếu như không trông thấy nụ cười bình tĩnh đầy tự tin của Sở Thiên, mọi người đều cho rằng hắn bị mưa làm hỏng đầu mất rồi.
Mưa lớn mênh mông bát ngát, che phủ trời đất cuốn đi toàn bộ bình nguyên, sấm sét cuồng bạo rống gào rít giận phía sau những đám mây đen dạy kịt, sông núi lay động, trời đất sụp đổ, dường như chỉ có tự nhiên mới là chúa tể của vũ trụ.
Oánh Tử Tử chần chừ trong chốc lát, nhắc lại ý của Sở Thiên:
- Anh, anh là muốn nói chúng ta hôm nay sẽ tấn công Thiên Lang sao?
Trải qua hơn nửa ngày chiến đấu kịch liệt, cả hai bên đều vô cùng mệt mỏi, không còn lực để tiếp tục giao chiến nữa. Hơn nữa thời tiết bây giờ lại ác liệt như vậy, nên tranh thủ mà nghỉ ngơi nhiều. Quan trọng hơn là, mấy chục người đấu với hơn một nghìn người ở đại bản doanh của Thiên Lang, thật giống với câu chuyện nghìn lẻ một đêm.
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, trên mặt thoáng qua vẻ say mê điên cuồng khó có thể phát hiện, nói:
- Mọi người xem, ngay cả mọi người cũng không nghĩ rằng chúng ta sẽ đánh lén, bọn Thiên Lang càng không thể ngờ chúng ta sẽ điên cuồng như vậy, không chỉ liều mạng nửa ngày truy kích Đường Sơn Phong, nửa đêm còn dám tấn công đại bản doanh của Thiên Lang, vì vậy cuộc tấn công đêm nay nhất định sẽ thành công.
Điên cuồng.!
Oánh Tử Tử chỉ có thể dùng từ đó để nói ra cảm giác trong lòng.
Sở Thiên không đẻ ý tới ánh mắt mọi người, nghiêm mạt nói:
- Tôi không nói giỡn, nếu như để người và ngựa của Thiên Láng được nghỉ ngơi cả một đêm, giải quyết được chuyện hậu phương mà chúng ta không biết, đến lúc đó, người người tinh thần phấn chấn, hơn nghìn kỵ binh lại một lần nữa bao vây giết trại Cáp Nhĩ, lúc đó chúng ta lấy gì để chống trả? Vì thế chúng ta phải làm cho chúng trở tay không kịp.
- Vậy chúng ta nên tập kích như thế nào?
Oánh Tử Tử mặc dù cảm thấy Sở Thiên quá điên cuồng nhưng dưới sự phân tích của hắn cũng cảm thấy có lý. Nghi vấn duy nhất chính là phương thức tập kích:
- Lẽ nào chỉ cần mấy chục người là có thể tiêu diệt được thiết kỵ Thiên Lang sao?
Sở Thiên cười không đáp, trong lòng đã sinh ra vài chữ: Chặt đầu Thiên Láng, binh bại như núi đỏ.
Oành
Một tia sét đánh vào một gốc cây lớn, lập tức giống như là bị lửa châm, cành lá bốc cháy rơi lả tả, mưa tầm tã khiến cho nó chỉ còn lại thân cây đen trọc, vào lúc ngọn lửa chỉ còn cháy yếu ớt, năm mươi con ngựa gấp rút chạy đi, áo đen ngựa đen như lâm hồn.
Đó là một xem ai bị thương tổn thiệt hại nhiều hơn trò chơi tử vong.
Phong Vô Tình lộ ra ngay chủy, dùng bố rất nghiêm túc lau sạch lấy, cười khổ mà nói: “Thiếu soái, ta chợt phát hiện chúng ta không phải đến tiêu diệt đấy, mà là bị đạo tặc vây quét a...”
Nhiếp Vô Danh nhìn xem thương vong không đến ba phần mười Hoang Nguyên hung đồ, thở dài: “Có lẽ lại để cho Chu Long Kiếm phái binh đến đây!”
Dương Phi Dương nhịn không được cười lên nói: “Ở thời điểm này các ngươi còn có tâm tình hay nói giỡn?”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, nhẹ nhàng thở dài: “Quốc gia chắc là sẽ không phái binh tiễu trừ, nơi đây dân tộc thiểu số phần đông, chính trị mẫn cảm a...! Hơn nữa, Chu Long Kiếm lão hồ ly chưa bao giờ làm vô tình ý nghĩa mua bán.”
Phong Vô Tình đám người gật gật đầu, tất cả mọi người biết rõ thiên triều chính phủ mấy cái đường dây cao thế, dân tộc, tôn giáo, phân liệt đều là vực sâu.
Lúc này, Thiên Lang đang cùng Đường Sơn Phong nói thầm lấy, ai cũng biết bọn hắn lại sinh ra âm mưu.
Sở Thiên mang trên mặt dáng tươi cười vọt ra, đứng phía sau Phong Vô Tình đám người, nhìn qua đen sì Thiên Lang thiết kỵ, cường đại tự tin tóe đi ra: “Thiên Lang, ta để cho ngươi xem một chút cái gì là phòng thủ kiên cố! Ngươi muốn đánh hạ Cáp Nhĩ trại, thuần túy nằm mơ!”
Đổi thành những người khác nói lời này, Thiên Lang Thiết Kỵ Hội giễu cợt Sở Thiên cuồng vọng, thế nhưng là giờ phút này Sở Thiên đối mặt so với bọn hắn cường đại gấp trăm lần đội hình, nhưng Trác Lập như núi đều không có sợ e sợ, tại gió lạnh thổi phật hạ tay áo tung bay, hình dáng như thiên nhân, lại dạy dỗ đối phương không người nào dám lộ ra chút nào khinh miệt cùng vẻ khinh thường, đều bởi vì hiểu được muốn giết chết Sở Thiên đám người, đối phương tu trả giá nặng nề một cái giá lớn.
Thiên Lang không nói gì, Quỷ Đầu Đao nhẹ nhàng huy động!
Thiên Lang thiết kỵ không có hướng cửa trại chậm rãi gần, mà là tản ra hướng trại tường tới gần, ai cũng biết bọn họ là lợi dụng Cáp Nhĩ trại nhân thủ không đủ nhược điểm, chuẩn bị toàn diện tiến hành trèo lên tường tác chiến, lại để cho Oánh Tử Tử các nàng chia quân phòng thủ, giảm thấp lực sát thương.
Thỏa đáng Oánh Tử Tử chỉ huy Cáp Nhĩ trại thôn dân dùng tên ngăn cản công kích thời điểm, sau lưng truyền đến hỗn loạn tiếng bước chân, Sở Thiên quay đầu lại nhìn lại, mấy trăm Cáp Nhĩ trại nam nữ già trẻ tại Mai Tử suất lĩnh phía dưới trước sau chạy đến, vừa chạy vừa nhặt ven đường mũi tên.
Trận này chiến, tựa hồ lại thêm vài phần hi vọng!
Oánh Tử Tử chân mày hơi nhíu lại, Sở Thiên biết hắn đều muốn nói cái gì đó, vì vậy vội mở miệng ngăn lại nói: “Oánh Tử Tử, đừng nói nữa, chúng ta sống không được, bọn hắn cũng chạy không thoát Thiên Lang dao mổ! Bọn hắn hiện tại cũng là vì chính mình sinh tồn mà chiến!”
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, lấy ra mũi tên hướng xa xa địch nhân vọt tới.
Một vị Thiên Lang thiết kỵ đem thiêu đốt lên dây dẫn nổ thuốc nổ hướng cửa trại ném đến, Sở Thiên vươn người đứng dậy, tay trái vung lên, gặp may nhất cành không biết từ nơi đó phóng tới tên bắn lén phản xạ hướng ôm thuốc nổ hung đồ, hung đồ kêu thảm một tiếng, cả người rơi ngã sấp xuống tại trại bên tường.
‘Oanh!’, ra đinh tai nhức óc một chút nổ mạnh, cả người lẫn ngựa bị nổ nát bấy, may mà trại tường vẫn không có trở ngại.
Cái này tường thực con mẹ nó rắn chắc!
Thiên Lang nhìn qua kịch liệt cửa trại hỗn chiến, vững vàng: “Trở lên người!”
Thiên Lang thiết kỵ như như gió lốc hướng cửa trại chạy đi, Đường Sơn Phong suy nghĩ một lát, cũng phất tay phái ra vị cao thủ trợ trận.
Lần này trùng kích dị thường mãnh liệt, dù cho mọi người anh dũng huyết chiến, mũi tên nhọn như đậu, vẫn đang có bảy tám vị thân thủ không tệ Đường gia cao thủ đã vọt người nhảy lên, lăng không lướt đến trại tường, vung đao chém giết hơn mười vị Cáp Nhĩ trại thôn dân, sau đó hướng Sở Thiên bọn hắn hung mãnh đánh tới.
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh tiến lên trước vài bước, chủy cùng tam lăng quân thứ hầu như đồng thời lòe ra, như như độc xà hướng Đường gia cao thủ đâm tới, chủy hóa thành một cổ lệ mang, trước tiên đến địch bay tới, hai người ứng với đao? Phi, tam lăng quân thứ tả hữu lòe ra, hai người khác đặt chân đầu tường Đường gia cao thủ lập tức máu tươi đọa hạ tường thành đi.
Nhưng ở giờ phút này, lại có hơn mười vị Hoang Nguyên hung đồ leo lên trại tường.
Có hai vị Đường gia cao thủ nhìn thấy Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh hai người khó chơi, vội lui sau vài bước, chợt hiện nhập hỗn chiến trong trong đám người, chuyên môn đánh chết thủ trại thôn dân, một lát công phu liền chọn lật ra năm sáu tên Cáp Nhĩ trại người.
Sở Thiên thấy thế, bề bộn như cá bơi lội vọt đến đang cùng địch nhân giao thủ Cáp Nhĩ trại thôn dân bên cạnh, chiến đao như thiểm điện hướng âm hiểm Đường gia cao thủ bổ tới, “Đinh” một tiếng, người nọ đại đao bị kêu hồng chiến đao tồi khô gãy hủ giống như cứng rắn chặt đứt, còn đem đầu của hắn bổ ra miệng máu, ngã xuống trại tường chết đi.
Sau lưng hai tên hảo thủ cầm đao đâm tới, Sở Thiên không tránh không né, cao giọng cười dài, sau đó linh dương treo góc đích bổ ra hai đao, hai tên hảo thủ dao bầu đọa đấy, bên trán hiện ra vết máu, cũng bị Sở Thiên đá tiến trong trại, trùng trùng điệp điệp ngã tại lục tìm mũi tên Cáp Nhĩ trại già trẻ trước mặt.
Một vị lão nhân hai tay run rẩy cầm trong tay mũi tên nhọn đâm vào trên người của bọn hắn, sau đó hơn mười chi mũi tên nhọn cũng đâm đi vào.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, lỗi rồi!
Leo lên trại tường hơn mười vị Hoang Nguyên hung đồ bị Phong Vô Tình đám người đã đánh chết, nhưng rất nhanh lại xông lên một đám.
Sở Thiên cũng đã giết đỏ cả mắt rồi, đao đao đồng đều làm như cùng địch giai vong chiêu số, gặp địch liền giết, máu tươi vẩy ra ở bên trong, còn lại hai tên Đường gia cao thủ thấy tình thế không đúng, liền như vậy nhảy xuống đầu tường, chạy trối chết, nhưng vừa chạy ra vài bước đã bị Oánh Tử Tử mũi tên nhọn bắn chết.
Thủ trại thôn dân qua lại bôn tẩu chống đỡ địch, mỗi người con mắt huyết hồng, trong đầu làm như chỉ có một đơn giản mục đích, chính là dùng bất kỳ thủ đoạn nào đem đến xâm chiếm địch nhân ngăn chặn cùng giết chết, ngươi chết ta sống tại đây trận huyết chiến trong đơn giản đã chiếm được giải thích.
Trên đầu tường thây người nằm xuống khắp nơi, đỏ thẫm máu tươi không ngừng tăng thêm tại trở nên cháy đen vết máu lên, nhưng ai cũng không rảnh rảnh rỗi đi để ý tới.
Hai giờ về sau, cửa trại khẩu đã chất đầy thi thể, Cáp Nhĩ trại chỉ còn lại người.
Ngã vào trong thi thể có nắm dao bầu lão nhân, cũng có nhặt lấy mũi tên tiểu hài tử, liền Mai Tử bả vai cũng bị bổ tổn thương.
Thiên Lang nhìn thấy cửa trại khó với đánh hạ, lần nữa đình chỉ công kích chỉnh đốn.
Sở Thiên ngã ngồi tại trên đầu tường, trùng trùng điệp điệp vỗ trại tường, quay đầu hỏi Oánh Tử Tử: “Tử tử, cái này tường thể như thế nào như vậy rắn chắc à? Thiên Lang thuốc nổ đều nổ không ra nửa đường lỗ hổng, chẳng lẽ bên trong tất cả đều là đồng thiết đúc kim loại?”
Oánh Tử Tử lau đi bắn tung tóe đến trên mặt vết máu, đi tới ngồi xuống, sau đó sờ, một ít cát đá, lại để cho Sở Thiên nhìn kỹ, chậm rãi nói: “Ngươi biết cái này trại tường là thế nào xây dựng đấy sao?”
Sở Thiên dùng sức nắm bắt cát đá, dị thường cứng rắn, nhẹ nhàng lắc đầu.
Oánh Tử Tử trong mắt toát ra một tia sợ hãi, cười khổ giải thích: “Cái này trại tường đúng hơn trăm năm trước dựng lên đấy, ngay lúc đó tộc trưởng là một tàn bạo chi nhân, vì để cho tường thể rắn chắc vững chắc, hắn áp dụng một cái cực kỳ phương án, mỗi lần ba ngày phái ra tên cường tráng nam tử cầm trong tay thiết chùy, tại ba ngày trước xây xong tường trên hạ thể nện búa, nếu như tường thể sụp đổ nửa tấc, tức giết tường người, nếu như tường thể không tổn hao gì, tức thì giết cầm chùy người, ngươi nói, cái này tường thể năng chưa vững chắc sao?”
Sở Thiên nghe được hàn ý tỏa ra, cái này phải chết bao nhiêu người mới có thể dựng lên cái này phòng thủ kiên cố trại tường a...
Lúc này, Mai Tử án lấy miệng vết thương, lảo đảo tiêu sái đến Oánh Tử Tử bên người, buồn bả nói: “Tỷ tỷ, chúng ta trốn a!”
Oánh Tử Tử lau sạch lấy Mai Tử trên mặt vết máu, nhìn qua mênh mông thảo nguyên, lắc đầu nói: “Chúng ta có thể bỏ chạy ở đâu?”
Sở Thiên ở bên cạnh có chút thở dài, hắn lý giải Oánh Tử Tử ý tứ, thủ trại thôn dân, tại Thiên Lang thiết kỵ liên tục mãnh liệt thế công xuống, đã biến thành tổn thương mỏi mệt chi sư, không nên nhìn hiện tại mỗi người phấn đấu quên mình, chỉ cần lui lại mệnh lệnh đi ra ngoài, đảm bảo bọn hắn tranh nhau trốn chạy để khỏi chết.
Chủ yếu hơn chính là, như môt khi bị địch nhân thừa cơ mà vào đột phá lỗ hổng, đánh vào thôn trại, bởi vì song phương chiến đấu qua lâu, lẫn nhau thù hận quá sâu, đến lúc đó, Thiên Lang thiết kỵ thế tất gặp người liền giết, khi bọn hắn thừa thắng xông lên xuống, Cáp Nhĩ trại chỉ có toàn quân bị diệt phần.
Chân trời, mây đen ướt át, lại chậm chạp không có trời mưa.
Bỗng nhiên, xa xa truyền đến tiếng vó ngựa, một thớt hắc mã rất nhanh xâm nhập Thiên Lang thiết kỵ, lập tức lưng ngựa té xuống một người.
Đứng ở trại tường Sở Thiên không hiểu sinh ra ý niệm trong đầu: Chẳng lẽ có đường sống?
Không đợi cái này ý niệm trong đầu biến mất, Thiên Lang thiết kỵ chợt bắt đầu lui lại, hơn nữa là không có kết cấu gì lui lại, theo tới lúc hùng hổ chênh lệch ngàn dặm, ngoại trừ không sợ Sở Thiên bọn hắn đánh chết, hơn nữa là bối rối cùng lo lắng.
Oánh Tử Tử trên mặt hiện lên vẻ kinh nghi, không thể tưởng được Thiên Lang cứ như vậy rút lui, hắn chủ lực cũng không có bị thương nặng, hoàn toàn có thể tái chiến, chỉ cần lại đến hai đợt trùng kích, Cáp Nhĩ trại cũng sẽ bị công phá, tất cả mọi người gặp phải tai hoạ ngập đầu.
Cáp Nhĩ trại thôn dân nhìn thấy cường địch thối lui, tất cả đều hoan hô lên, mỗi người tinh thần hoàn toàn thư giãn xuống, tất cả đều co quắp ngồi dưới đất nghỉ ngơi, ánh mắt đã có chiến đấu hăng hái đã lâu mệt mỏi, cũng có sống sót sau tai nạn hưng phấn.
Sở Thiên tâm tư tinh tế tỉ mỉ, nhìn qua đang tại rời đi Thiên Lang mọi người, tỉnh táo mà nói: “Nhất định là đã sinh cái gì cực lớn biến cố, mới khiến cho Thiên Lang buông tha cho công kích, ta nghĩ, chúng ta có lẽ thừa cơ hung hăng cắn hắn một cái, lại để cho hắn trở nên càng thêm bối rối!”
Oánh Tử Tử sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không có kịp phản ứng, hỏi: “Cắn hắn một cái? Có ý tứ gì?”
Sở Thiên quét mắt trại tường nam nữ già trẻ, trong mắt toát ra nóng bỏng, khí phách mười phần nói: “Chúng ta lập tức bôn tập Thiên Lang thiết kỵ, giết hắn nhuệ khí, cho hắn biết Cáp Nhĩ trại cũng không phải muốn tới thì tới, muốn đi thì đi địa phương!”
Điên rồi!
Oánh Tử Tử, Mai Tử cùng ‘thiết y mười tám kỵ’ vốn là khiếp sợ, lập tức đồng thời sinh ra ý nghĩ này, Thiên Lang không đúng Cáp Nhĩ trại đạp vào cuối cùng một cước đã rất tốt, bây giờ còn muốn đi theo đuôi bôn tập hắn, đây không phải tự tìm diệt vong sao?
Phong Vô Tình đám người tức thì biết rõ Sở Thiên tính cách, đây chính là hắn trời sinh tự tin cùng khí phách.
Sở Thiên đi xuống trại tường, trở mình lên thất Cáp Nhĩ trại lương ngựa, vung vẩy lấy kêu hồng chiến đao nói: “Oánh Tử Tử, chẳng lẽ ngươi không muốn đi với ta giáo huấn một chút Thiên Lang sao? Hoang Nguyên cùng Cáp Nhĩ trại đã không có khả năng hòa hảo rồi, thế tất hội tranh giành cái ngươi chết ta sống.”
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh cùng Dương Phi Dương cũng lên ngựa, tay trái nắm chặt thiết cung, bả vai vác lấy bao đựng tên.
Oánh Tử Tử không nói gì, mà là nhìn sang Cáp Nhĩ trại thôn dân, sau đó lại nhìn xem ‘thiết y mười tám kỵ’, trầm tư một lát, mở miệng nói: “Tốt, ta mang thiết y mười tám kỵ với ngươi truy kích, những người khác ở lại thôn trại phòng thủ, hi vọng chúng ta sẽ không trúng Thiên Lang mai phục!”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, chém ra hai roi, Cáp Nhĩ trại lương ngựa liền hướng đã mở ra cửa trại chạy đi, thế đi nhanh chóng.
Phong Vô Tình đám người theo sát phía sau, Oánh Tử Tử phất tay dẫn người đi theo.
Chạy đi hơn mười dặm về sau, Sở Thiên bọn hắn đã xem tới được rơi vào đằng sau Đường Môn đệ tử, nét mặt biểu lộ mỉm cười, xem ra hôm nay trước tiên là cầm Đường Môn khai đao, bề bộn ra roi thúc ngựa đuổi tới, thiết cung đã lặng lẽ tốt nhất mũi tên nhọn, tùy thời chuẩn bị kích.
Đường Sơn Phong suất lĩnh mấy trăm đệ tử cũng là bởi vì cỡi ngựa kỹ thuật bình thường, cho nên bị Thiên Lang thiết kỵ rơi xuống một mảng lớn, mà Thiên Lang bởi vì đại bản doanh sinh trọng đại biến cố, cũng lười để ý tới bọn hắn, dù sao Đường Sơn Phong cũng nhận thức đường, sớm muộn có thể sờ trở về.
Hai nhóm người khoảng cách càng ngày càng gần, Đường Môn đệ tử đã tiến nhập mũi tên trình phạm vi, Sở Thiên kêu hồng chiến đao giơ lên cao cao, Oánh Tử Tử cùng ‘thiết y mười tám kỵ’ xung trận ngựa lên trước, trên tay hàng loạt mũi tên, mũi tên không hư, lập tức gục hạ hơn mười vị Đường Môn đệ tử.
Tiếng kêu thảm thiết cũng đem vùi đầu chạy như điên Đường Sơn Phong bừng tỉnh, quay đầu lại nhìn lại, Sở Thiên bọn hắn đang như lang như hổ đi theo chính mình đằng sau bắn tên, hắn là người thông minh, biết rõ nếu như tiếp tục giục ngựa chạy trốn, đoán chừng cái này mấy trăm người đều trở thành Sở Thiên bọn hắn bia, vì vậy hét lớn đứng lên: “Dừng ngựa đánh trả, đánh trả!”
Một ít Đường Môn đệ tử ở đâu nghĩ đến Sở Thiên bọn hắn hội truy kích mà đến, đơn phần này dũng khí cùng hung hãn để cho bọn hắn đã mất đi chống cự dũng khí, Đường Sơn Phong càng hô ngừng ngựa, bọn hắn roi liền vung càng nhanh, chỉ cần chạy thắng chính mình đồng lõa vậy an toàn.
Đương nhiên cũng có một nhóm người dừng lại, nhưng còn không có quay lại đầu ngựa thời điểm, Sở Thiên dẫn Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh cùng Dương Phi Dương đã như gió lốc đục tiến giết, kêu hồng chiến đao mượn chạy trốn thế xông đem vừa dừng lại hai tên Đường Môn đệ tử bổ trở mình trên mặt đất, khi bọn hắn xuống ngựa đồng thời, chiến đao lại hoa tại bên cạnh bên cạnh đánh úp lại chi nhân trên cổ.
Mà Dương Phi Dương dây thép càng là độc ác, người bị giết hoàn toàn không nhìn thấy binh khí của nàng, yết hầu hoặc là con mắt liền có hơn cái lỗ máu.
Một ít cảm tử Đường Môn đệ tử theo bốn phương tám hướng vọt tới chặn đánh, nhưng không ai có thể là đối thủ của hắn, Phong Vô Tình bọn hắn nhìn thấy Sở Thiên như thế dũng mãnh, mỗi người phấn đấu quên mình theo sát hắn về sau, giết địch chống đỡ địch, Sở Thiên đến mức, người ngã ngựa đổ, tình hình chiến đấu vô cùng thê thảm đến cực điểm chút.
Máu tươi văng khắp nơi, thiên địa động dung!
Oánh Tử Tử vốn là lo lắng thần sắc cũng quét qua quét sạch, lộ ra một tia tràn ngập tự tin vui vẻ, lấy ra thiết cung, giơ lên cao mở ra, tay kia theo đọng ở bụng ngựa bao đựng tên dùng độc môn thủ pháp lấy ra bốn mũi tên, kẹp trước ngựa đi, nhắm ngay chạy thục mạng Đường Môn đệ tử liên tục kích bắn.
Đường Sơn Phong nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn như nhập không người chi địa, đem mấy trăm Đường Môn đệ tử giết được quỷ khóc thần gào, người ngã ngựa đổ, trong nội tâm thình lình sinh ra sợ hãi, cũng liền bất chấp tổ chức chống cự, vì bảo trụ cái mạng già của mình trước vùi đầu chạy như điên.
Sở Thiên nhìn thấy Đường Sơn Phong chạy trốn, bề bộn hét lớn một tiếng: “Đường Sơn Phong, có loại đừng chạy!”
Sau khi nói xong, còn đưa tay bắn ra hai mũi tên, bất đắc dĩ tiễn thuật quá kém, hai chi mũi tên đều trệch hướng nửa mét, nhưng ma xui quỷ khiến đem bên cạnh hai tên Đường Môn đệ tử bắn trúng, lại để cho Oánh Tử Tử ngăn không được vụng trộm cười thầm.
Một ít trong lúc kích chiến Đường Môn đệ tử nhìn thấy lão đại đều chạy trốn rồi, ý chí chiến đấu lập tức tan rã, tượng trưng ngăn cản một lát liền quay đầu chạy trốn, đáng tiếc độ luôn không bằng mũi tên nhọn.
Oánh Tử Tử dẫn ‘thiết y mười tám kỵ’ theo sát đằng sau, liên tục mũi tên, thẳng đến đem mũi tên nhọn toàn bộ bắn hết mới đình chỉ truy kích.
Truy kích một trận chiến, Sở Thiên đám người dùng số thương vong một cái giá lớn đánh chết Đường Môn đệ tử gần trăm người, đại bộ phận đều là bị mũi tên bắn chết, những thứ này thương vong đoán chừng sẽ để cho Đường Sơn Phong bệnh đau tim.
Sở Thiên giục ngựa đi lên, nhìn qua dần dần đi xa Đường Sơn Phong, ánh mắt toát ra vui vẻ.
Oánh Tử Tử nhẹ nhàng thở dài, đáng tiếc nói: “Lại để cho lão gia hỏa kia chạy thoát!”
Sở Thiên xin lỗi sờ sờ đầu, rất thành thật thừa nhận: “Đều là ta tiễn thuật quá kém!”
Oánh Tử Tử nhìn sang phương xa, lại nhìn xem sắc trời, cười nói: “Chúng ta đi về trước đi, vừa muốn hạ mưa to rồi!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống.
Một đạo điện quang vạch phá bầu trời, chiếu lên mọi người trợn mắt như đui mù, lại lại một tiếng sấm sét, đem tất cả thanh âm toàn bộ che đậy đi qua.
To như hạt đậu hạt mưa theo đầu đánh tới, do sơ vòng mật, không đến một lát liền biến thành mưa như trút nước mưa to.
Mưa mông lung hai mắt, làm cho người ta khó với mắt nhìn phía trước, thảo nguyên tạm thời an tĩnh lại cảnh ban đêm đã gần đến, Cáp Nhĩ trại dấy lên đèn sáng.
Tuy nhiên Cáp Nhĩ trại không có bị Thiên Lang tàn sát thành đất bằng đốt thành phế tích, nhưng số người chết cũng trực tiếp đem Cáp Nhĩ trại trở nên gió thảm mưa sầu.
Một ít thôn dân tại thanh lý tộc nhân thi thể, một ít thôn dân tức thì vẫn như cũ cầm trong tay dao bầu mũi tên nhọn phòng thủ.
Sở Thiên đứng ở trại trên tường, nhìn qua ở vào mưa to bao phủ phía dưới Hoang Nguyên, nhẹ nhàng thở dài, đây là không có người thắng huyết chiến.
Oánh Tử Tử trên mặt dâng lên vẻ đau thương, ngăn không được áy náy: “Hôm nay một trận chiến, Cáp Nhĩ trại đã chết tổn thương hơn phân nửa, thôn dân đèn sáng chỉ sợ muốn sáng lên mấy năm, không, có lẽ đã không có mấy năm, nói không chừng qua mấy ngày, Thiên Lang lại sẽ đến tập kích!”
Sở Thiên sắc mặt kiên nghị, nắm còn không có uống xong rượu mạnh, nói: “Thiên Lang sẽ không tới tập kích rồi!”
Oánh Tử Tử cùng ‘thiết y mười tám kỵ’ hầu như đồng thời nhìn về phía Sở Thiên, ánh mắt đều là tương tự chính là nghi vấn.
Sở Thiên uống xong hai phần rượu mạnh, đứng lên: “Bởi vì chúng ta đêm nay tựu muốn đem Thiên Lang thiết kỵ diệt rồi!”
Đêm nay diệt Thiên Lang thiết kỵ?
Không có bất luận kẻ nào kịp phản ứng, liền Phong Vô Tình bọn người ngây ngẩn cả người, toàn bộ bình tĩnh nhìn qua Sở Thiên, nếu như không phải nhìn thấy Sở Thiên bình tĩnh nụ cười tự tin, hầu như đều cho là hắn bị mưa to xối mà cháy hỏng đầu.
Mưa to quét ngang vô biên vô hạn đại dương mênh mông, đồng thời che thiên lấp địa mang tất cả toàn bộ bình nguyên, cuồng bạo lôi điện tại áp lực thấp trầm trọng mưa đen trong mây gầm rống gào rít giận dữ, có dao động núi lay nhạc, địa Liệt Thiên sụp đổ uy thế, cho thấy chỉ có thiên nhiên bản thân mới là vũ trụ chúa tể.
Oánh Tử Tử chần chờ một lát, tái diễn Sở Thiên ý tứ: “Ngươi, ngươi nói là, chúng ta đêm nay tiến công Thiên Lang?”
Trải qua nửa ngày kịch chiến, song phương đều tâm lực lao lực quá độ, vô lực giao chiến, còn có hiện tại thiên khí trời ác liệt, lý phải là tranh thủ thêm nghỉ ngơi thời gian. Chủ yếu hơn chính là, hơn mười người đi trùng kích hơn ngàn người Thiên Lang đại bản doanh, rất giống đúng đầm rồng hang hổ.
Sở Thiên trịnh trọng gật đầu, trên mặt hiện lên khó với cảm thấy cuồng nhiệt, nói: “Các ngươi xem, liền các ngươi cũng không có nghĩ đến đối phương hội động đánh lén, Thiên Lang bọn hắn càng sẽ không nghĩ tới chúng ta sẽ như thế điên cuồng, không chỉ có chém giết nửa ngày trời sau truy kích Đường Sơn Phong, còn dám nửa đêm tiến công Thiên Lang đại bản doanh, bởi vậy đêm nay xa đồ bôn tập chắc chắn thành công.”
Điên cuồng!
Oánh Tử Tử các nàng chỉ có thể dùng cái từ ngữ này đến trình bày cảm giác trong lòng.
Sở Thiên không để ý đến mọi người ánh mắt, nghiêm nét mặt nói: “Ta cũng không phải là nói giỡn. Như cho Thiên Lang người Mã Hưu hơi thở cả đêm, giải quyết xong chúng ta chưa hiểu rõ phía sau sự cố, đến lúc đó mỗi người tinh thần vô cùng phấn chấn đấy, hơn ngàn thiết kỵ lần nữa vây giết Cáp Nhĩ trại, đến lúc đó dùng cái gì ngăn cản? Cho nên trước hết cho hắn đến trở tay không kịp.”
“Chúng ta đây có lẽ như thế nào tập kích?” Oánh Tử Tử tuy nhiên cảm giác Sở Thiên vô cùng điên cuồng, nhưng ở hắn phân tích phía dưới vẫn cảm thấy có vài phần đạo lý, duy nhất nghi vấn đúng là tập kích phương thức: “Chẳng lẽ suất lĩnh hơn mười người có thể đem Thiên Lang thiết kỵ toàn bộ diệt rồi hả?”
Sở Thiên cười không đáp, trong nội tâm đã sinh ra mấy chữ: Trảm Thiên Lang, binh bại như núi đổ.
‘Oanh’.
Một đạo điện quang đánh trúng một cây đặc biệt cao lớn cây, nhất thời như bị trúng hỏa cây roi giống như cành đoạn lá rơi, lửa cháy đốt cháy, xoáy cho mưa lớn mưa to hóa tro, còn lại cháy đen ngốc thân cây, tại lờ mờ trong ngọn lửa, con khoái mã tới lúc gấp rút chạy qua, hắc y hắc mã tựa như u linh.