Bên ngoài mưa như trút nước, bên trong trướng lại nóng như lửa đốt.
Trại Thiên Lang đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Thiên Lang đập bàn nổi giận lôi đình.
Ngoài việc tấn công trại Cáp Nhĩ khiến chúng hao binh tổn tướng thì điều quan trọng nhất là mấy chục người ở lại đóng giữ đại bản doanh đều bị giết hết, một nửa số phòng ở cũng bị đốt cho tan hoang sơ xác. Nếu như không phải chiều tối nay mưa lớn, có khi tối nay chúng không còn có chỗ để ngủ nữa.
Trừ người của trại Cáp Nhĩ ra ai dám phóng hỏa sau lưng gã? Thiên Lang từ không có chút manh mối nào chuyển thành phẫn nộ, trận cháy lớn này không chỉ thiêu đốt hết lương thực tồn kho còn đốt cháy không ít tài sản của gã, dùng tổn thất nghiêm trọng để hình dung không hề quá chút nào.
Đường Sơn Phong không nói gì, cúi đầu uống rượu, dường như chỉ có như thế mới có thể kiềm chế lửa giận. Hôm nay không chỉ để cho Sở Thiên trốn thoát mà còn để hắn truy giết gần trăm đệ tử Đường Môn, nói cho cùng chính là do Thiên Lang vì lợi ích không đáng kể của trại Thiên Lang mà rút lui.
A Mộc Đồng chạy vào, giũ nước mưa trên áo mưa rồi nói với Thiên Lang:
- Lão đại, đã kiểm tra rồi, chết mất ba mươi anh em, đa số đều bị bắn chết, chỉ có vài người là bị chết bởi lưỡi dao sắc bén, các lều trong trại bị đốt mất hơn hai mươi cái, tài sản thiệt hại gần ngàn vạn nhưng lại không hề phát hiện ra bóng dáng địch đâu, hình như đã chạy đi khi chúng ta đang trên đường trở về.
Thiên Lang ngửa đầu uống nốt số rượu còn lại trong bát, đi lên phía trước hai bước, đạp A Mộc Đồng ngã lăn ra, phẫn nộ nói:
- Mười mấy người bị giết một cách âm thầm như thế, còn bị chúng đốt rụi các lều trong trại, là địch quá giảo hoạt hay tại các ngươi quá ngu dốt? Mau đi điều tra, cho các anh em tản ra đi điều tra.
A Mộc Đồng từ mặt đất bò dậy, mặc dù trong lòng vô cùng phẫn nộ nhưng lại không mở miêng ra nói, gã sớm đã quan với hành động thô bạo của Thiên Lang, cũng từng khuyên Thiên Lang đừng vì tấn công trại Cáp Nhĩ mà đem hết đội quân tinh nhuệ ra. Bởi vì chỉ để lại mười mấy người già nua yếu ớt cùng những binh thương ở lại phòng thủ không có tác dụng gì cả. Bây giờ lo lắng trở thành hiện thực, gã lại nghiễm nhiên trở thành nơi trút giận cho Thiên Lang.
Bất quá gã cũng hiểu, ăn nhờ ở đậu, chung quy là phải nhẫn nhục.
Đường Sơn Phong chỉ ngồi uống rượu, cắn đùi gà, con mắt hiện lên tơ máu, oán trách Thiên Lang nói:
- Thiên Lang, cậu nên san bằng trại Cáp Nhĩ, đem đầu tên tiểu tử Sở Thiên điên cuồng kia vứt xuống đất chứ không phải là đi điều tra bọn địch đã chạy mất lâu rồi.
Thần sắc Thiên Lang đột biến, gã hận nhất là người khiêu chiến quyền uy của mình, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng:
- Quảng gia Đường, lẽ nào ông không nhìn thấy thiết kỵ Thiên Lang đã tấn công trại Cáp Nhĩ dũng mãnh như thế nào sao? Lẽ nào không biết tôi vì các người mà tổn thất bao nhiêu người sao? Huống hồ trại Cáp Nhĩ bất cứ lúc nào cũng có thể bị san bằng, trại Thiên Lang bị người ta đốt rồi, về sau tôi làm sao có thể sống ở Hoang Nguyên nữa.
Đường Phong Sơn không hiểu được Thiên Lang hỏi:
- Bọn Sở Thiên đã thế suy sức yếu, thương vong hơn nửa, chỉ cần chúng ta làm hai đợt tấn công nữa là có thể công phá trại Cáp Nhĩ, lấy máu rửa sạch trại Cáp Nhĩ, chả lẽ không đúng sao?
Thiên Lang cười gian mấy tiếng, ngữ khí khinh thường, lạnh lùng nói:
- Đúng thế, thế suy sức yếu, vậy lúc đó Quản gia Đường làm gì mà lại không mang đệ tử Đường Môn tấn công chúng? Làm gì mà trên đường về còn bị Sở Thiên truy sát gần trăm người? Là Sở Thiên quá mạnh hay tại các người vô dụng?
Mấy câu nói đó chọc đúng vào chỗ đau của Đường Sơn Phong, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng khó coi, bỗng nhiên đập bàn đứng dậy, giận quá mất khôn nói:
- Thiên Lang cậu đang nói châm chọc gì thế, nhận tiền người khác thì phải thay người ta trừ họa, nếu như đệ tử Đường Môn chúng tôi xuất chiến thì còn cần phải đưa cho các người hai trăm triệu làm gì?
Thiên Lang khôi phục lại bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo nét cười có vẻ như rất hưởng thụ nhìn Đường Sơn Phongg đang nổi giận lôi đình, thản nhiên nói:
- Yên tâm đi, tôi nhận tiền của các người thì nhất đinh sẽ giúp các người xử lý Sở Thiên, đợi chúng tôi nghỉ ngơi vài ngày, đợi khi mưa dừng lại chúng tôi lại tiếp tục đến tàn sát trại Cáp Nhĩ một lần nữa.
Đường Phong Sơn cố gắng áp chế cơn tức giận, hừ một tiếng thật mạnh:
- Hy vọng có thể được như các ngươi nói.
- Không tin thì biến đi, ai sợ Đường Môn các người chứ.
Thiên Lang uống nửa bát rượu, ngang ngược vô lý nói:
- Trong mắt lão tử ta cái gì cũng không quan trọng.
Đường Sơn Phong muốn phát hỏa nhưng cũng biết chỉ làm cho mình thêm tức giận, vì vậy lại ngồi xuống vùi đầu vào uống rượu.
Mưa như trút nước, đêm đen như mực.
Ông trời không chỉ mang đến mưa mà còn mang đến không khí lạnh như băng.
Không khí như vậy đối với bất cứ ai mà nói, điều mong muốn nhất chính là ấm áp và nghỉ ngơi.
Trại Thiên Lang đã bị giày vò cả buổi tối cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, những ngọn đèn dần dần tắt đi chỉ còn lại ánh đèn đường mờ nhạt.
Những người đã chiến đấu kịch liệt nửa ngày sau khi trở lại liền tìm kiếm khắp nơi, mọi người đều sức cùng lực kiệt, nằm xuống giường liền ngủ say, cho dù tiếng sấm ầm ầm cũng không làm cho chúng tỉnh giấc, huống chi là nằm trong đống chăn ấm áp khiến cho con người ta thích như thế.
Đêm nay tới lượt Phóng Tiêu canh gác, một bên thờ ơ tuần sát những góc tối, một bên oán giận mệnh khổ phải trực ban, nhưng không ai có thể ngờ tới đại bản doanh Thiên Láng lại bị tập kích, bởi vì thời tiết đêm nay quả thực rất ác liệt.
Bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra, cách đó không xa có mấy chục con mắt đang gắt gao nhìn chúng chằm chằm.
Sở Thiên nhẹ nhàng vung tay, đám người Phong Vô Tình lập tức lần tới chỗ bọn đang canh gác.
Một vài tên cảnh vệ đang chui vào góc không có mưa hút thuốc sưởi ấm, đúng vào lúc này, đột nhiên có hơn mười cái bóng đen từ bóng tối chui ra, bọn cảnh vệ nghe thấy động tĩnh theo thói quen ngoảnh đầu lên liền nhìn thấy đám người Phong Vô Tình, còn chưa kịp kêu lên liền ngã xuống dưới đất.
Bọn chúng chết một cách im lặng.
Còn có một tên vẫn còn sống nhưng yết hầu bị Nhiếp Vô Danh khống chế sau đó lôi tới trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên ngồi xổm xuống, vuốt đi nước mưa trên mặt, thản nhiên nói:
- Thiên Lang ở đâu?
Tên cảnh vệ còn sống nhìn rõ là đám người Sở Thiên, trong mắt xuất hiện vẻ khó tin, run rẩy nói:
- Nhà bạt trung tâm.
Sở Thiên đứng lên, quay người rời đi, con dao của Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đâm vào yết hầu của tên cảnh vệ.
Oánh Tử Tử xoa xoa khuôn mặt lạnh như băng, cho tới bây giờ cô vẫn chưa hoàn toàn tin sự thật rằng chính mình đang đánh lén vào trại Thiên Lang.
Hơn ba mươi người trại Cáp Nhĩ theo sự phân phó của Sở Thiên, rất nhanh liền khống chế được những tên cảnh vệ ở đại bản doanh Thiên Lang, ẩn mình vào trong đêm tối, trong tay nắm chặt cug tên, bên người đặt năm bao đựng tên, mỗi bao có bốn mươi mũi tên.
Còn Sở Thiên lại mang theo đám người Oánh Tử Tử trực tiếp xông vào nơi mà Thiên Láng sống, đi vào một cách quang minh chính đại, hùng hùng hổ hổ, đi qua một vài con đường thấy vài tên cảnh vệ trung thành với công việc, hoàn toàn không để cho chúng có cơ hội nghi vấn liền dùng mũi tên bắn vào ngực chúng.
Mưa to át hết mọi âm thanh, bao gồm cả tiếng kêu gào thảm thiết.
Bọn Sở Thiên tiến gần lại trướng trại của Thiên Lang, ở đây vẫn còn vài tên canh gác, chúng đều là thân tín của Thiên Lang phản ứng tương đối nhanh nhẹn, đám người Sở Thiên chưa kịp tới gần đã có một tên bước lên trước vài bước hét lớn:
- Các người là ai?
Sở Thiên quét đi nước mưa trên mặt, thản nhiên nói:
- Là người muốn lấy mạng chúng mày.
Cảnh vệ của Thiên Lang châm đèn lên, bất ngờ tông thấy bọn Sở Thiên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lấy tay vòng ra phía sau, Thiết y thập bát kỵ sớm đã chuản bị sẵn sàng trong nháy mắt phóng ra những mũi tên đoạt mệnh, chuẩn xác bắn về phía bọn chúng.
Mười mấy âm thanh thảm thiết kêu lên, máu bắn tung tóe hòa với nước mưa chảy xuôi dòng.
Xa xa hiện lên một bóng người, đó chính là lính gác trốn trong bóng tối bên cạnh Thiên Lang, bọn chúng trông thấy đêm khuya có người đến tập kích, vội vàng cầm lấy kèn chuẩn bị thổi lên, Oánh Tử Tử nhanh tay nhanh mắt liên tục bắn ra bốn mũi tên, mũi tên xuyên qua màn mưa, bốn âm thanh thảm thiết vang lên, ngay lập tức lại trở lại yên lặng.
Trong doanh trướng vang lên động tĩnh, Sở Thiên cười nhạt, nhẹ nhàng nói:
- Thiên Lang, cần tao vào trong hay tự mày đi ra ngoài.
Không đợi cho Sở Thiên đạp vào doanh trướng, Thiên Láng đã như gió lốc đi ra, tay trái cầm đao toát ra hàn khí.
Một tia sét xẹt qua chiếu lên thân hình cao ngất của Thiên Lang, ngũ quan hung hãn âm trầm đáng sợ.
‘Oành’ tiếng sấm cùng tiếng sét vang lên.
Oánh Tử Tử quả quyết phất tay lên, mười mấy mũi tên sắc nhọn bắn về Thiên Lang, ánh mắt Thiên Lang trừng lớn, tay trái nhanh chóng xuất kích, những mũi tên gần như vậy bị gã quơ đao lên một vòng liền rơi xuống đất, thể hiện thân thủ nhanh nhẹn của gã.
Sở Thiên giơ tay ngăn Oánh Tử Tử phóng tên ra, không chịu được tán thưởng:
- Thiên Lang, mày thật có bản lĩnh.
Vừa rồi Thiên Lang đang ngủ say, cho tới khi tiêng kêu thảm thiết vang lên lần thứ hai mới khiến gã tỉnh lại, sau đó lại nghe thấy có người kêu tên mình, muốn ra ngoài chém đầu tên đó nhưng thật không ngờ, đứng trước mặt lại là Sở Thiên, từ sâu trong lòng cảm thấy kinh ngạc, không ngăn được mà hỏi:
- Chúng mày lại dám đến đánh lén sao?
Sở Thiên thành thật gật đầu, cười nói:
- Thiên Lang, đừng có nói lời vô ích, tao không phải đang đứng trước mặt mày sao?
- Chúng mày vào bằng cách nào?
Thiên Lang nhìn lướt đám người Oánh Tử Tử, rồi nhìn ra cửa lớn đen ngòm:
- Canh gác đều bị chúng mày giết hết rồi sao?
Sở Thiên không trả lời, chỉ cười nụ cười thâm sâu khó lường.
- Chúng mày thật là kiêu ngạo, mười mấy người lại dám đến đánh lén tao.
Thiên Lang dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn, sờ đầu mắng:
- Hơn nữa lại chọn vào lúc này, chúng mày chém giết nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy mệt sao? Thật là có khả năng chịu được dày vò.
Sở Thiên hướng mắt về phía Oánh Tử Tử, Oánh Tử Tử biết ý gật đầu, sau đó dẫn Thiết y thập bát kỵ lùi ra sau vài bước phòng thủ, phòng chống tên giảo hoạt này chạy trốn, đến lúc đó vung cánh tay hô lên, mười mấy người họ sẽ trở thành thịt cừu dâng lên miệng gã.
Đợi Oánh Tử Tử tản ra bày bố phòng thủ xong, trên mặt Sở Thiên mới cười khổ, thở dài nói:
- Thật sự là mệt muốn chết nhưng khi tất cả mọi người đều không nghĩ chúng tao sẽ đến, chúng tao xuất hiện là có ý gì, mày không biết sao?
Thiên Lang vỗ vỗ đầu, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, nói:
- Giết tao. Chả trách Đường Sơn Phong lại sợ mày như vậy, quả là thiếu niên anh hùng.
- Không còn cách nào cả, tối nay tao không giết mày.
Sở Thiên để Minh Hồng chiến đao rửa trong nước mưa, sát khí theo nước mưa dần dần ngưng tụ lại:
- Thì ngày mai hoặc ngày kia, mày sẽ san bằng trại Cáp Nhĩ, tao không thể cho mày cơ hội này.
Thiên Lang nhìn Sở Thiên, thăm dò hỏi:
- Chúng ta có thể thương lượng, thậm chí tao có thể giao đầu của Đường Sơn Phong ra.
Người lật lọng như thế càng làm cho Sở Thiên tăng thêm quyết tâm giết chết, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình ngay lập tức xông lên.
Một con dao găm, một con tam lăng đâm đến, một con đao rút ra chặn lại kịch liệt, ánh đao lóe lên hung hãn hết lần này tới lần khác, trận đối chiến này đối với cả hai bên mà nói đều là trận đấu sống chết, nhất định phải dẫm lên thi thể của đối phương thì bên còn lại mới có cơ hội sống.
Thuộc hạ của Thiên Lang cuối cùng cũng nghe thấy có động tĩnh, dồn dập thức dậy đi xem xét, ai ngờ vừa mới mở cửa ra liền bị mũi tên bắn trúng, một vài tên phản ứng nhanh nhẹn ngay lập tức lăn vào trong phòng đóng chặt cửa.
Một số tên nửa tỉnh nửa ngủ bị mũi tên bắn xuyên qua ngực.
Hơn ba mươi dân trại Cáp Nhĩ đều ẩn nấp trong bóng đêm, bên cạnh đều có hai trăm mũi tên sắc nhọn đủ để chống lại kẻ đang ở ngoài ánh sáng kia.
Kỳ phùng địch thủ, cuộc chiến vô cùng ác liệt.
Tam lăng của Nhiếp Vô Danh như con rắn độc đâm tới Thiên Lang, đầu đao của Thiên Lang hơi trùng xuống, dùng thân đao nặng nề ngăn lại, Phong Vô Tình nhân cơ hội gã dùng hết lực, con dao găn sắc bén trở mình đâm về cho đén khi gã bị thương ở cổ tay phải, Thiên Lang phát hiện ra dụng ý của Phong Vô Tình, bước chân hơi dịch chuyển, quỷ đầu đao chuyển sang phía Nhiếp Vô Danh, thuận thế quẹt đi con dao.
Một vài tên côn đồ Hoang Nguyên tìm đủ mọi biện pháp trốn khỏi phòng, bấp chấp dân trại Cáp Nhĩ đang ẩn náu trong bóng tối, trong lòng đều rõ, nhất định sẽ toàn tâm toàn lực đối phó với Thiên Lang, ngay tức thì dùng hết sức chạy khỏi doanh trướng Thiên Lang, đến giữa đường liên tiếp bị tên bắn trúng, cơn mưa tên khiến chúng bị chết ngay trong cơn mưa.
Xông tới chỗ Thiên Lang chỉ có hơn ba mươi người, còn chưa kịp rút dao cứu viện, Oánh Tử Tử đã nhanh chóng dẫn theo Thiết y thập bát kỵ bắn ra hai đợt tên, sau đó vung đao chém tới những người còn sống, ánh đao lóe lên, máu tươi bắn tung tóe. Bọn chúng lập tức ngã vật xuống, chết trong vũng máu.
Trên mặt Thiên Lang cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.
Chiến đấu kịch liệt lâu như vậy, còn nghĩ rằng hơn nghìn huynh đệ đều đã nghe thấy động tĩnh sẽ nhanh chóng đến bao vây giết chết đám người Sở Thiên, ai ngờ một trận mưa to cùng với kế hoạch chu đáo của Sở Thiên lại khiến cho chi viện bị cắt đứt, lẽ nào đêm nay thực sự vận số của chúng đã hết sao?
Thiên Lang ra sức chém hai nhát sau đó gào thét giận dữ, muốn dùng cách này để cảnh cáo.
Trong khoảnh khắc gã dừng lại. Cũng chính trong lúc đó, Nhiếp Vô Danh như cung tròn muốn nổ tung ra, nhấc đùi phải lên đè lên Thiên Lang, linh hoạt sắc bén rút tam lăng ra khỏi quỷ đầu đao, sau đó rút đao đâm vào phần bụng không kịp phòng thủ của Thiên Lang.
Lảo đảo một cái, Thiên Lang phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng chống để không té nhào. Phong Vô Tình một khắc này lao đến đánh bay áo giáp mềm của Thiên Lang, một dòng máu tươi từ bả vai chảy ra.
Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình sắc mặt lạnh lùng đứng ở trong mưa, như người chết nhìn chằm chằm vào Thiên Lang.
Thiên Lang dùng quỷ đầu đao đâm vào mặt đất, muốn chống để đứng lên, nhưng nội thương ở bụng cùng với bả vai đau đớn khiến gã phải quỳ xuống.
Lúc này, thuộc hạ của Thiên Lang từ bốn phương tám hướng tụ tập lại, một bộ phận dùng tên bắn lén, một bộ phận lớn hơn nữa vây quanh doanh trướng. Đường Sơn Phong cũng dẫn đầu đám đệ tử Đường Môn chen lấn đi lên. Oánh Tử Tử bọn họ thì kéo căng dây cùng vận sức chờ phát động.
Thiên Lang trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vừa định phát ra mệnh lệnh công kích thì Sở Thiên đã vọt đến trước mặt gã.
Nụ cười như thiên sứ, động tác lại như ma quỷ.
Sở Thiên đặt tay trái ở đỉnh đầu Thiên Lang, Minh Hồng chiến đao trên tay phải ngăn cản quỷ đầu đao rồi dùng hết sức xẹt qua cổ gã.
Quát.
Máu tươi phun ra.
Mưa như trụ! Trong trướng như lửa!
Thiên Lang trại đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này, Thiên Lang vỗ bàn lớn sấm sét!
Ngoại trừ cửu công Cáp Nhĩ trại lại để cho hắn tổn binh hao tướng, chủ yếu hơn chính là lưu thủ đại bản doanh hơn mười người toàn bộ bị đánh chết, phòng ở cũng nửa số bị người nhen nhóm, đốt rối tinh rối mù, nếu như không phải chạng vạng tối mưa to, đoán chừng đêm nay liền chỗ ở cũng không có.
???? Đấy, ngoại trừ Cáp Nhĩ trại người, ai còn dám tại sau lưng lão tử phóng hỏa a...! Thiên Lang không có đầu mối chuyển biến thành tức giận, trận này đại hỏa không chỉ có đốt hết hắn lương thực kho, cũng đốt đi hắn không ít tài vật, dùng tổn thất vô cùng nghiêm trọng hình dung không chút nào quá đáng.
Đường Sơn Phong không nói gì, cúi đầu uống vào buồn bực rượu, tựa hồ như thế mới có thể dẹp loạn lửa giận, hôm nay không chỉ có lại để cho đun sôi Sở Thiên đã bay, ngược lại lại để cho Sở Thiên truy kích giết Đường Môn gần trăm đệ tử, nói cho cùng đều là bởi vì Thiên Lang vì Thiên Lang trại không có ý nghĩa lợi ích mà lui lại.
A Mộc Đồng chạy vào, vỗ áo mưa bên trên bọt nước, sau đó đối với Thiên Lang nói: “Lão đại, kiểm kê đã qua, đã chết vị huynh đệ, đại bộ phận thuộc về bị bắn chết, chỉ vẹn vẹn có mấy vị đúng chết ở lưỡi dao sắc bén phía dưới, doanh trướng phòng ốc bị đốt đi hai mươi đỉnh, tài vụ tổn thất gần nghìn vạn, nhưng thủy chung không biết tung tích địch, đoán chừng tại chúng ta trở về trên đường liền chạy.”
Thiên Lang cầm chén trong rượu rót vào yết hầu, trước khi đi hai bước đạp trở mình A Mộc Đồng, tức giận nói: “Mấy chục người bị vô thanh vô tức đánh chết? Còn làm cho người ta đốt đi doanh trướng phòng ốc, là địch nhân quá giảo hoạt cũng là ngươi đám bọn họ quá ngu xuẩn????? Đấy, tranh thủ thời gian đi thăm dò, tản ra các huynh đệ đi thăm dò.”
A Mộc Đồng theo trên mặt đất đứng lên, trong nội tâm tuy nhiên phẫn nộ nhưng không có mở miệng nói chuyện, hắn đã sớm thói quen Thiên Lang thô bạo tác phong, hắn từng khích lệ qua Thiên Lang không nên vì công kích Cáp Nhĩ trại mà tinh nhuệ ra hết, bởi vì lưu lại mười mấy cái già nua yếu ớt phòng thủ không có có làm được cái gì, hiện tại lo lắng đã thành sự thật, chính mình ngược lại biến thành nơi trút giận.
Bất quá hắn cũng minh bạch, ăn nhờ ở đậu, cuối cùng cũng phải cần chịu chút khí.
Đường Sơn Phong đình chỉ uống rượu, cắn đùi gà, con mắt có chút hồng, hướng Thiên Lang oán trách nói: “Thiên Lang, ngươi có lẽ đem Cáp Nhĩ trại san bằng, đem Sở Thiên tiểu tử kia cuồng vọng đầu uốn éo xuống, mà không phải đi thăm dò đã sớm chuồn mất địch nhân!”
Thiên Lang thần sắc biến đổi lớn, hắn hận nhất có người khiêu chiến quyền uy của hắn, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng đứng lên: “Đường quản gia, ngươi chẳng lẽ không có nhìn thấy Thiên Lang thiết kỵ mãnh liệt trùng kích Cáp Nhĩ trại sao? Chẳng lẽ không biết ta cho các ngươi tổn thất bao nhiêu người sao? Huống chi, Cáp Nhĩ trại tùy thời cũng có thể san bằng, Thiên Lang trại bị người đốt đi, ta về sau như thế nào tại Hoang Nguyên bên trên lăn lộn?”
Đường Sơn Phong tia không chút nào để ý Thiên Lang lạnh như băng, không thuận theo không buông tha chất vấn: “Sở Thiên bọn hắn đã là nỏ mạnh hết đà, thương vong hơn phân nửa, chúng ta chỉ cần lại đến hai đợt công kích, có thể công phá cửa trại, huyết tẩy Cáp Nhĩ trại, chẳng lẽ không đúng sao?”
Thiên Lang cười gian vài tiếng, ngữ khí bao hàm khinh thường, lạnh lùng nói: “Đúng vậy a, nỏ mạnh hết đà, cái kia lúc ấy Đường quản gia làm gì không mang theo Đường Môn đệ tử công kích đâu này? Làm gì đang trên đường trở về còn bị Sở Thiên đánh chết gần trăm người đâu này? Đúng Sở Thiên quá mạnh mẽ cũng là ngươi đám bọn họ quá vô năng à?”
Mấy câu nói đó đâm chọt Đường Sơn Phong chỗ đau, sắc mặt của hắn trở nên khó nhìn lên, đột nhiên chụp lại cái bàn đứng lên, hổn hển nói: “Thiên Lang, ngươi nói ngọn gió nào mát lời nói? Thu người tiền tài thay người trừ họa, nếu như chúng ta Đường Môn đệ tử xuất chiến, còn muốn cho hai người các ngươi ức làm gì sao?”
Thiên Lang khôi phục bình tĩnh, trên mặt thậm chí nổi lên dáng tươi cười, tựa hồ rất hưởng thụ Đường Sơn Phong nổi trận lôi đình, nhàn nhạt trả lời: “Yên tâm, ta thu tiền của các ngươi liền nhất định sẽ vì các ngươi dọn dẹp Sở Thiên, chờ chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, chờ mưa to qua đi, chúng ta làm theo có thể tàn sát bình Cáp Nhĩ trại!”
Đường Sơn Phong cố gắng dẹp loạn nộ khí, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng: “Hi vọng đúng như như lời ngươi nói!”
“Không tin cút ngay đản! Người khác sợ các ngươi Đường Môn!” Thiên Lang lại đi yết hầu tưới nửa bát rượu, ngang ngược vô lý nói: “Tại lão tử trong mắt cái gì cũng không phải!”
Đường Sơn Phong đều muốn hỏa, nhưng là biết rõ thuần túy làm cho mình ngột ngạt, vì vậy lần nữa ngồi xuống, vùi đầu uống vào buồn bực rượu.
Mưa như trút nước mưa to, đêm tối như mực.
Ông trời không chỉ có đã mang đến mưa, cũng đã mang đến lạnh như băng hàn khí.
Như vậy thì khí trời tại bất luận kẻ nào mà nói, ấm áp cùng nghỉ ngơi đúng rất hướng tới sự tình.
Giày vò cả đêm Thiên Lang trại rốt cục an tĩnh lại, ngọn đèn dầu không ngừng dập tắt, chỉ còn lại một ít đèn đường mờ vàng.
Kịch chiến nửa ngày Hoang Nguyên hung đồ sau khi trở về lại bốn phía tìm tòi, mỗi người đều mệt mỏi sức cùng lực kiệt, ngã xuống giường liền nằm ngáy o.. O..., dù cho ầm ầm tiếng sấm cũng không cách nào đem bọn họ bừng tỉnh, huống chi trong chăn ấm áp đúng như vậy làm cho người ta mãn nguyện.
Đêm nay đến phiên canh gác thủ vệ, một bên không đếm xỉa tới dò xét âm u nơi hẻo lánh, một bên oán trách lấy chính mình mệnh khổ trách nhiệm, nhưng không có bất luận kẻ nào sẽ cho rằng Thiên Lang đại bản doanh sẽ phải chịu tập kích, bởi vì khí trời tối nay thật sự quá ác liệt.
Bọn hắn hoàn toàn không hữu hiện, cách đó không xa hơn mười ánh mắt đang gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, Phong Vô Tình đám người lập tức hướng thủ vệ đám bọn họ sờ soạng đi qua.
Một ít thủ vệ cuốn rúc vào không có mưa nơi hẻo lánh hút thuốc lá sưởi ấm, vừa lúc đó, đột nhiên hơn mười cái bóng người theo hắc ám góc chết chui ra, thủ vệ đám bọn họ nghe được động tĩnh thói quen ngẩng đầu, nhìn thấy Phong Vô Tình đám người, còn chưa tới nhớ rõ la lên cũng đã té xuống.
Bọn hắn cái chết vô thanh vô tức!
Còn có một còn sống, nhưng cổ họng của hắn bị Nhiếp Vô Danh chế trụ, sau đó kéo dài tới Sở Thiên trước mặt.
Sở Thiên ngồi xổm xuống đi, xóa đi trên mặt mưa, nhàn nhạt nói: “Thiên Lang nghỉ ngơi ở đâu?”
Còn sống thủ vệ nhìn rõ ràng đúng Sở Thiên đám người về sau, con mắt xuyên suốt ra khó với tin, run rẩy nói: “Chính giữa nhà bạt!”
Sở Thiên đứng lên, quay người rời đi, Nhiếp Vô Danh dao găm quân đội lập tức đâm vào thủ vệ yết hầu.
Oánh Tử Tử sờ sờ lạnh như băng mặt, hắn đến hiện tại còn không có hoàn toàn tiếp nhận mình đã đánh lén Thiên Lang trại sự thật!
vị Cáp Nhĩ trại người y theo lấy Sở Thiên phân phó, rất nhanh sẽ đem trông Thiên Lang đại bản doanh từng cái điểm cao, gồm chính mình che dấu trong bóng đêm, nắm trong tay lấy cung tiễn, bên người để đó năm cái bao đựng tên, từng bao đựng tên bốn mươi mũi tên.
Mà Sở Thiên tức thì mang theo Oánh Tử Tử đám người trực tiếp hướng Thiên Lang ở lại nhà bạt đi đến, còn đi được quang minh chính đại, lẽ thẳng khí hùng, trải qua một ít giao lộ gặp phải mấy vị cảnh giác làm hết phận sự thủ vệ, hoàn toàn không để cho bọn hắn đề ra nghi vấn cơ hội hay dùng mũi tên nhọn bắn vào bọn hắn hay sao?? Lồng ngực.
Mưa to che dấu hết thảy thanh âm, kể cả thê lương kêu thảm thiết.
Sở Thiên bọn hắn rốt cục tiếp cận Thiên Lang doanh trướng, nơi này có mười cái thủ vệ, đều là Thiên Lang thân tín, phản ứng tự nhiên cũng so sánh nhanh nhẹn, không đợi Sở Thiên bọn hắn tới gần, đã có một người tiến lên trước vài bước, hét lớn một tiếng: “Các ngươi người nào?”
Sở Thiên xóa đi trên mặt mưa, nhàn nhạt nói: “Muốn chết người!”
Thiên Lang thủ vệ đồng thời điều đèn sáng quang, thình lình nhìn thấy Sở Thiên bọn hắn, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó thò tay tới eo lưng bên trên sờ soạng, đã sớm chuẩn bị cho tốt ‘thiết y mười tám kỵ’ lập tức thả ra đoạt mệnh mũi tên nhọn, chuẩn xác đâm vào bọn hắn hay sao?? Lồng ngực.
Hơn mười âm thanh kêu thảm thiết vang lên, hơn mười chỗ huyết hoa tóe lên, dung hợp lấy mưa chậm rãi chảy xuôi.
Xa xa hiện lên mấy cái thân ảnh, đó là Thiên Lang giấu ở âm thầm lính gác, bọn hắn hiển nhiên nhìn thấy đêm khuya có người đến tập, bề bộn xuất ra bén nhọn huýt sáo chuẩn bị thổi lên, Oánh Tử Tử tay mắt lanh lẹ, dùng độc môn thủ pháp liên tục ra bốn mũi tên, mũi tên phá màn mưa, tứ thanh kêu thảm thiết vang lên, lập tức lại khôi phục yên lặng.
Trong doanh trướng vang lên động tĩnh, Sở Thiên mỉm cười, nhàn nhạt nói: “Thiên Lang, muốn ta đi vào cũng là ngươi đi ra đâu này?”
Bất đồng Sở Thiên bước vào doanh trướng, Thiên Lang đã như gió lốc đi ra, tay trái nắm Quỷ Đầu Đao tán lấy hàn khí.
Một đạo thiểm điện xẹt qua, đem Thiên Lang thân hình chiếu lên khôi ngô cao ngất, hung hãn ngũ quan âm trầm đáng sợ.
‘Oanh!’ Tiếng sấm nương theo lấy tia chớp vang lên.
Oánh Tử Tử quyết đoán phất tay, hơn mười chi mũi tên nhọn điện thiểm xu thế hướng hắn gấp cầm giữ đi, Thiên Lang ánh mắt phẫn nộ trợn, tay trái nhanh chóng xuất kích, khoảng cách gần như vậy mạnh mẽ mũi tên bị hắn vung đao tìm cái hình cung liền toàn bộ mất rơi trên mặt đất, cho thấy hắn tinh xảo thân thủ.
Sở Thiên thò tay ngăn lại Oánh Tử Tử mũi tên, ngăn không được khen: “Thiên Lang, ngươi xác thực rất cao minh!”
Thiên Lang vừa rồi đang tại đang ngủ say, thẳng đến lần thứ hai kêu thảm thiết mới đem hắn bừng tỉnh, sau đó nghe được có người tại hô tên của mình, đều muốn đi ra chém đứt người tới cổ, nhưng thật không ngờ, đứng ở trước mặt mình dĩ nhiên là Sở Thiên bọn hắn, theo đáy lòng cảm giác được khiếp sợ, ngăn không được hỏi lại: “Các ngươi vậy mà đến đánh lén?”
Sở Thiên thành thật gật đầu, cười nói: “Thiên Lang, ngươi thuần túy nói nhảm, ta chẳng phải đứng ở trước mặt ngươi sao?”
“Các ngươi làm sao tới hay sao?” Thiên Lang lướt qua Oánh Tử Tử đám người, nhìn về phía đen kịt đại môn: “Thủ vệ đều bị các ngươi giết chết?”
Sở Thiên không có trả lời, chẳng qua là sâu không lường được cười cười.
“???? Đấy, các ngươi thật đúng là kiêu ngạo! Hơn mười người cũng dám đến đánh lén ta!” Thiên Lang tựa hồ còn không có tỉnh táo lại, gãi đầu mắng: “Hơn nữa còn là chọn đúng lúc này, các ngươi chém giết cả buổi chẳng lẽ không mệt không? Chân kinh được rất tốt giày vò.”
Sở Thiên hướng Oánh Tử Tử nháy mắt ra dấu, Oánh Tử Tử hiểu ý gật đầu, sau đó dẫn ‘thiết y mười tám kỵ’ lui ra phía sau vài mét bố phòng, để tránh cái này tên giảo hoạt chạy ra vây quanh, đến lúc đó hắn vung cánh tay hô lên, chính mình mấy chục người liền biến thành đưa tới cửa cừu non.
Chờ Oánh Tử Tử bọn hắn tản ra bày trận bố phòng về sau, Sở Thiên trên mặt mới mang lên cười khổ, thở dài nói: “Xác thực mệt mỏi muốn chết, nhưng tất cả mọi người không thể tưởng được chúng ta sẽ đến thời điểm, chúng ta xuất hiện ý vị như thế nào đâu này?”
Thiên Lang vỗ đầu một cái, rốt cục hoàn toàn tỉnh táo lại, nói: “Giết ta! Trách không được Đường Sơn Phong kiêng kỵ như vậy ngươi, quả nhiên thiếu niên anh hùng!”
“Không có biện pháp, ta đêm nay không giết ngươi.” Sở Thiên đem kêu hồng chiến đao đặt ở mưa trong súc, sát khí theo hạt mưa lưu động dần dần ngưng tụ: “Ngày mai hoặc là ngày sau, ngươi sẽ san bằng Cáp Nhĩ trại! Ta không thể cho ngươi cơ hội.”
Thiên Lang nhìn qua Sở Thiên, thăm dò tính hỏi: “Chúng ta có thể giải thích thế nào, ta thậm chí có thể đem Đường Sơn Phong đầu tặng cho ngươi!”
Như thế nhiều lần gian trá chi nhân, kiên cố hơn định Sở Thiên giết quyết tâm của hắn, nhẹ nhàng phất tay, Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình lập tức nhào tới.
Một chút chủy, một chút tam lăng quân thứ, một chút Quỷ Đầu Đao kéo ra kịch chiến màn che, đao quang kiếm ảnh, hung hiểm cái này tiếp cái khác, trận này đối chiến tại song phương mà nói đều là sống chết trước mắt, nhất định muốn đạp trên một phương thi thể, một phương khác mới có thể sống xuống dưới.
Thiên Lang bộ hạ đúng là vẫn còn nghe được động tĩnh, nhao nhao đứng dậy đều muốn xem xét đến tột cùng, ai biết, vừa mới mở cửa phòng thì có mũi tên nhọn phóng tới, một ít phản ứng nhanh nhẹn người lập tức lăn vào giữa phòng quan trọng cửa gỗ, một ít nửa tỉnh nửa ngủ đồ tất bị mũi tên nhọn tại chỗ bắn thủng?? Lồng ngực.
vị Cáp Nhĩ trại mọi người che dấu trong bóng đêm, bên người đều có chi mũi tên nhọn, đầy đủ áp chế bại lộ tại ánh sáng chỗ hung đồ.
Kỳ phùng địch thủ, đại chiến say sưa.
Nhiếp Vô Danh tam lăng quân thứ tựa như độc xà thổ tín giống như thẳng đến Thiên Lang?? Khẩu, Thiên Lang Quỷ Đầu Đao có chút hạ chìm, dùng trầm trọng thân đao ngăn trở dao găm quân đội, Phong Vô Tình thừa dịp hắn khí lực dùng hết, sắc bén chủy nghiêng nghiêng hướng lên đâm lên, thẳng đến hắn bị thương cổ tay phải, Thiên Lang phát giác Phong Vô Tình dụng ý, bước chân khẽ dời, Quỷ Đầu Đao lại để cho Nhiếp Vô Danh dao găm quân đội chếch đi, sau đó thuận thế mở ra chủy.
Một ít Hoang Nguyên hung đồ hay là nghĩ hết biện pháp trốn ra gian phòng, cũng bất chấp phản kích che dấu âm thầm Cáp Nhĩ trại người, bọn hắn trong nội tâm đều rõ ràng, đến địch nhất định là toàn lực đối phó Thiên Lang, lập tức đem hết toàn lực hướng Thiên Lang doanh trướng chạy đi, trên đường không ngừng có lợi mũi tên bắn qua, dày đặc mũi tên đuôi lông vũ đem bọn họ đại bộ phận đều bắn chết tại trong mưa.
Vọt tới Thiên Lang doanh trướng chỉ vẹn vẹn có hơn hai mươi người, còn không có rút... Ra dao bầu nghĩ cách cứu viện, Oánh Tử Tử đã suất lĩnh ‘thiết y mười tám kỵ’ bắn ra hai đợt mũi tên nhọn, sau đó vung đao hướng còn sống mấy người chém tới, ánh đao hiện lên, máu tươi tung tóe phi, Hoang Nguyên hung đồ toàn bộ ngược lại trong vũng máu.
Thiên Lang trên mặt rốt cục hiện lên vẻ bối rối!
Kịch chiến lâu như vậy, còn tưởng rằng hơn ngàn huynh đệ cũng đã nghe thấy động tĩnh, hội chạy tới vây giết Sở Thiên đám người, ai biết, một trận mưa lớn tăng thêm Sở Thiên chu đáo chặt chẽ kế hoạch, lại lại để cho trợ giúp đoạn tuyệt, chẳng lẽ đêm nay thật sự vận số đã hết?
Thiên Lang ra sức bổ ra hai đao, sau đó lớn tiếng gào thét, muốn dùng cái này đến cảnh báo.
Liền khi hắn chân khí dừng lại lập tức, cũng ngay trong sát na này, Nhiếp Vô Danh thân như tròn cung muốn nổ tung lên, xách đùi phải đầu gối đến cùng?? Cao bằng, dùng lăng lệ ác liệt tam lăng quân thứ rời ra Quỷ Đầu Đao, cũng không so ngang ngược địa nhất chân đá ra, gắt gao trúng mục tiêu không kịp phòng thủ Thiên Lang phần bụng.
Một cái lảo đảo, Thiên Lang nhổ ra một ngụm máu tươi, lại gượng chống lấy không có té ngã, có thể Phong Vô Tình sau đó khổ tâm súc thế đến một khắc này bạo tạc tính chất nhất đâm lại để cho mặc giáp mềm Thiên Lang bay rớt ra ngoài, một cái máu đặc lần nữa theo yết hầu tuôn ra, như thế nào áp lực đều không nín được.
Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình sắc mặt lạnh lùng đứng ở trong mưa, như là xem như người chết chằm chằm vào Thiên Lang.
Thiên Lang dùng Quỷ Đầu Đao đâm vào trên mặt đất, đều muốn chèo chống lấy đứng lên, nhưng phần bụng nội thương cùng với bả vai đau nhức đau lại làm cho hắn quỳ xuống.
Lúc này, Thiên Lang bộ hạ đã theo bốn phương tám hướng tụ tập tới đây, một bộ phận chết ở đâm sau lưng ở bên trong, càng lớn một bộ phận vây doanh trướng, Đường Sơn Phong cũng suất lĩnh lấy Đường Môn đệ tử từ phía sau chen lấn đi lên, Oánh Tử Tử bọn hắn tức thì kéo ra mười chín giương thiết cung, súc thế đợi.
Thiên Lang trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, vừa định ra mệnh lệnh công kích, Sở Thiên đã vọt đến trước mặt của hắn.
Mỉm cười như Thiên Sứ, động tác như ma quỷ.
Sở Thiên tay trái đặt tại Thiên Lang đỉnh đầu, tay phải kêu hồng chiến đao tại Quỷ Đầu Đao ngăn cản chi tế xẹt qua cổ của hắn.
Quát.
Máu tươi phún dũng, lập tức xinh đẹp rơi.