Thiên Lang không tin nhìn về phía Sở Thiên, yết hầu đã bị cắt vỡ khiến gió lùa vào nên ngay cả nửa chữ cũng không nói được ra, gã đến chết cũng không thể tin Sở Thiên dám giết mình khi có hơn một trăm tên thuộc hạ đang bao vây, nhưng dòng máu tươi nóng bỏng cùng với sự đau khổ kịch liệt đã cho gã biết đây đều là sự thật.
Thân thể suy sụp ngã xuống dưới đất, nước mưa rơi vào trong yết hầu lại chảy ra.
Hung đồ Hoang nguyên cùng đám đệ tử Đường Môn đều trố mắt đứng nhìn, ngay cả Oánh Tử Tử và Thiết y thập bát kỵ cũng không dám tin vào mắt mình.
Không ai nghĩ tới Sở Thiên dám giết chết Thiên Lang như thế, cũng không ai nghĩ rằng Thiên Lang sẽ chết như thế.
Không có quần chúng sôi sục căm phẫn, không có thề sống chết báo thù.
Những người Hoang Nguyên chính là những người vô cùng liều mạng, nhưng trông thấy Sở Thiên liều mạng như thế, lại cảm thấy sợ hãi hơn là sùng bái, sợ hãi từ trong xương cốt, đám người Sở Thiên bị bao vây truy giết hơn nửa ngày trời gần như bị tiêu diệt hết, không chỉ không nghỉ ngơi lấy lại sức mà còn đuổi theo truy giết hơn một trăm tên đệ tử Đường Môn, thậm chí nửa đêm còn mò vào trại Thiên Lang giết chết Thiên Lang. Chính cái dũng khí và hung hãn đó đã làm cho chúng chấn động, giờ đây lại trước mặt bao nhiêu người cắt đứt yết hầu của Thiên Lang, bọn chúng có thể không sợ hãi sao?
Mọi thứ đều giống như một cơn ác mộng không có cách nào tỉnh lại hoặc thay đổi được.
Yết hầu Đường Sơn Phong động đậy, ánh mắt cũng không ngừng hoảng sợ nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng lại, thêm dầu vào lửa quát to:
- Sở Thiên giết chết Thiên Lang, giết chết Thiên Lang rồi, mọi người hãy đem bọn chúng chém thành từng mảnh để báo thù cho lão đại, báo thù cho lão đại.
Sau khi nói xong, tay phải liền vung mạnh, nhưng hơn một trăm tên côn đồ lại không chen nhau ùn lên như trong tưởng tượng của Đường Sơn Phong mà lại dần dần lùi lại, chỉ có mười mấy tên đệ tử Đường Môn rút đao xông tới chỗ đám Sở Thiên, nhưng vừa mới xông lên được vài bước. Oánh Tử Tử liền nhanh tay bắn ngay hai mũi tên, giết chết hai đệ tử Đường Môn phía trước.
Thiết y thập bát kỵ cũng giương cung tên lên nhắm chuẩn vào những người đang xông lên.
Sự tấn công của đám đệ tử Đường Môn ngay lập tức chậm lại, bát cơm quan trọng nhưng tính mạng còn đáng giá hơn nhiều.
Đường Sơn Phong thấy thuộc hạ không hề có quyết tâm sống chết không sờn, tức quá hóa giận quát lên:
- Phế vật, tiến lên, mấy trăm người không giết nổi mười mấy người sao?
‘Ầm’ một tiếng súng vang lên làm cho mọi người kinh sợ.
Tất cả mọi người đều tìm xem âm thanh tiếng súng phát ra từ hướng nào nhưng lại không hề phát hiện ra Đường Sơn Phong đang từ từ ngã xuống đất.
‘Bịch’ thân thể cao lớn của Đường Sơn Phong ngã xuống bùn đất, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, được nước mưa gột rửa nên có thể nhìn thấy rõ ràng mi tâm ông ta có một lỗ thủng, máu tươi tràn ra chảy vào đôi mắt còn chưa nhắm lại, chết không nhắm mắt.
Một phát chí mạng.
Trong lòng Sở Thiên vui vẻ, nụ cười trên mặt sáng lạn hẳn lên, hét lớn:
- Khả Nhi, ra đây đi.
Lời vừa dứt, tiếng bước chân từ trong doanh trướng của Thiên Lang truyền lại, ngay lập tức một thân hình nhỏ nhắn liền đập vào tầm mắt của mọi người, trong tay còn xách một tên nam nhân to lớn, nhưng trên mặt cô lại không có chút mệt mỏi hay vất vả.
Người tới chính là Khả Nhi.
Năm tên thân tín của Đường Sơn Phong trông thấy chủ nhân chết thảm, không ngăn được cảm thấy bi phẫn, ra sức xông tới phía Khả Nhi, Khả Nhi mặt không đổi sắc, giơ súng lên. Viên đạn từ súng của cô bắn ra như là mọc thêm mắt vô cùng chính xác bắn trúng mục tiêu, năm tiếng súng vang lên liền có năm người hét thảm lên rồi ngã xuống đất.
Kỹ thuật bắn súng không phát nào trượt khiến cho những tên hung đồ Hoang Nguyên cảm thấy áp lực tâm lí thật lớn.
Sắc mặt kiên nghị lãnh khốc của Khả Nhi quét qua mọi người, không chút sợ hãi xuyên qua đám hung đồ Hoang Nguyên, sau đó vứt tên nam nhân trong tay vào thi thể của Thiên Lang, tên nam nhân lăn một vòng, lộ ra khuôn mặt rõ ràng, đó chính là Hoàng Thiên Hùng đã trốn thoát khỏi trại Cáp Nhĩ.
Oánh Tử Tử nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng, nghĩ tới đám lửa suýt hại chết Mai Tử tối qua, không ngăn được sự phẫn nộ, tàng đao sắc bén trong tay liền quay nửa vòng tráng lệ sau đó liền thét lên chém ngay vào cổ Hoàng Thiên Hùng khiến gã chết ngay tức khắc.
Máu tươi không ngừng chảy ra hoàn toàn có thể giày vò trái tim của những tên hung đồ Hoang Nguyên, chúng dường như sắp phát điên.
Khả Nhi buộc tóc lên sau đó nhìn về phía Sở Thiên, trên mặt ngay lập tức hiện lên vẻ tươi cười dịu dàng gọi:
- Thiếu soái!
Ánh mắt Sở Thiên vô cùng dịu dàng, không có gì có thể so sánh được với sự bình an khi gặp lại sau bao nhiêu lo lắng, quan tâm hỏi:
- Khả Nhi, không sao chứ?
Sở Thiên không trách cứ khiến cho Khả Nhi không ngăn được rơi nước mắt:
- Thiếu soái, Khả Nhi quá tùy hứng rồi!
Sở Thiên ôm chặt Khả Nhi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ đầu cô nói:
- Không sao, em không sao là tốt rồi.
Lúc này tất cả các đèn trong doanh trại của Thiên Láng đều sáng lên, hơn một nghìn người đen sì sì bị bao vây lại, trong đó có mấy trăm tên đệ tử Đường Môn, bọn chúng giờ đã không có người cầm đầu, đối mặt với đám người Sở Thiên đều trở nên luống cuống.
Sở Thiên buông Khả Nhi ra, biết rằng cần phải nhanh chóng tiêu diệt ý chí đấu tranh của chúng nếu không khi chúng tụ tập lại sẽ vô cùng nguy hiểm đối với bản thân, vì thế nhấc Minh Hồng chiến đao đã bị nước mưa gột rửa bước lên trước vài bước quát lớn:
- Thiên Lang chết rồi, thức thời nhanh chóng đầu hàng nếu không sẽ giết không cần nói.
Mấy chục người khiến hơn nghìn người phải vứt đao đầu hàng, việc này dường như là câu chuyện đã lâu lâu lắm rồi.
Nhưng bọn chúng đã được trông thấy thân thủ và thủ đoạn của Sở Thiên, đều biết đó không phải là nói chơi, nếu không Thiên Lang và Đường Sơn Phong sẽ không chết trong tay bọn họ, trong thời gian ngắn ngủi, bọn chúng nhìn lẫn nhau, trong mắt có không cam chịu cũng có lo lắng.
Sở Thiên biết bọn chúng đang do dự, sau khi uy hiếp xong tất nhiên sẽ là dụ dỗ, vì thế phải rèn sắt khi còn nóng:
- Hễ là những người đầu hàng, tôi sẽ đem tài sản của Thiên Lang chia cho mọi người để mọi người có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, càng quan trọng hơn là, tôi biết mọi người đều không muốn ở trên Hoang Nguyên này sống cả đời, nếu như tin tôi, không tới ba tháng, tôi nhất định sẽ cho mọi người quay trở lại thành phố.
Mấy năm nay Thiên Lang thu phí bảo hộ, còn buôn bán thuốc phiện, ít nhất cũng phải có mấy tỷ, bây giờ chia cho hơn một nghìn người, mỗi người ít nhất cũng được mười mấy vạn, cái này so với bị Thiên Lang áp bức thời gian dài mà nói không nghi ngờ gì chính là con số khả quan, càng làm cho họ động lòng là Sở Thiên có cách cho họ quay lại thành phố, đó chính là ước mơ bao nhiêu năm qua của họ.
Một tên hung đò nhanh nhẹn vọt ra, ánh mắt lóe ra tia hy vọng nói:
- Chúng tôi có thể tin tưởng anh không?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, sờ sờ mũi, ngoài dự đoán của mọi người hỏi lại:
- Các người cảm thấy có thể tin tưởng tôi không?
Những lời này đơn giản đã giải thích hết thảy cam đoan toàn bộ, đem sự lựa chọn giao cho hơn nghìn tên hung đồ Hoang Nguyên, khiến cho bọn họ từ những việc xảy ra hai ngày nay với Sở Thiên đưa ra quyết định, phục tùng hoặc là phản đối Sở Thiên.
Tên hung đồ ngây người, ngay lập tức cúi đầu rơi vào trầm tư, những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ.
Điều kiện của Sở Thiên đối với những tên hung đồ Hoang Nguyên có lực hấp dẫn rất lớn nhưng đối với đệ tử Đường Môn lại không có chút hấp dẫn gì, bọn chúng đều thuộc danh môn chính phái, ở chỗ của chúng như cá gặp nước, hôm nay đến Hoang Nguyên đơn thuần là cùng Đường Sơn Phong xem cuộc chiến, lại không ngờ tới không chỉ bị Sở Thiên bắn chết mấy trăm người, ngay cả Đường Sơn Phong cũng chết dưới phát súng của Khả Nhi, điều này khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi. Cũng cảm thấy nhục nhã.
Vì thế bọn chúng nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy Sở Thiên chỉ có mấy chục người, lại bắt đầu chuẩn bị tấn công.
Sở Thiên thu hết mọi thứ vào tầm mắt, khẽ hừ nhẹ một tiếng, giơ Minh Hồng chiến đao lên, lạnh lẽo nói:
- Thậm chí tôi có thể để cho các người nhận được tất cả mọi lợi ích của Đường Môn ở Vân Nam, những lời tôi nói ra một lời nói một gói vàng nếu không có trọng lượng gì tại sao Đường Môn lại phải mất nhiều tiền như vậy thuê Thiên Lang đến giết tôi chứ?
Trong mắt những tên hung đồ Hoang Nguyên phát ra ánh hào quang, lão Mã từng nói qua, nếu có một ngày có ba trăm phần trăm lợi nhuận thì có thể phá bỏ mọi quy luật, ai cũng biết miếng bánh ngọt Đường Môn ở Vân Nam lớn bao nhiêu, nếu như thật sự có thể trở lại thành phố thu được lợi ích của Đường gia, vậy thì có thể làm rạng rỡ tổ tông, cả đời đều có thể ăn ngon mặc đẹp.
Đệ tử Đường Môn cũng không phải là kẻ ngốc, biết Sở Thiên đang thu mua hung đồ Hoang Nguyên, một tên đệ tử từng trải vội mở miệng nói:
- Các ngươi cứ nghe lời nói suông của hắn đi, bọn chúng chỉ có hai mươi mấy người, sợ chúng ta giết chúng nên mới lừa các ngươi như vậy thôi.
Vừa dứt lời, tay phải Dương Phi Dương liền vung tay ra, dây thép chắc chắn trong nháy mắt quấn lấy cổ tên đệ tử Đường gia đó sau đó bất thình lình thu lại, cả người y ngã lăn ra, trên cổ hiện lên vết máu nhỏ, sau đó máu tươi lập tức tràn ra.
Bốn tên đệ tử Đường Môn tranh nhau tiến lên, tay nắm chặt dao đâm về phía Dương Phi Dương, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình di chuyển thân mình, nhanh như lốc xoáy xuyên qua chúng, người có nhãn lực tốt mới có thể nhìn thấy ánh đao sáng có dao găm nhẹ nhàng lướt qua.
Ánh đao đột nhiên dừng lại, yết hầu của bốn tên đệ tử đều bị đâm vào, trở thành xác chết.
Thủ đoạn độc ác một lần nữa khiến cho hung đồ Hoang Nguyên chấn động.
Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên giơ cao lên, nhân cơ hội quát:
- Tất cả những người Hoang Nguyên lùi sau năm bước, hôm nay sẽ khiến cho những đệ tử Đường Môn lĩnh ngộ lời ngon tiếng ngọt của chúng ta.
Hơn nghìn tên hung đò Hoang Nguyên nhìn nhau, sau đó lùi về phía sau, bây giờ hai bên đều không có người lãnh đạo. Lợi ích quan hệ cũng không còn tồn tại nữa, giờ đã trở thành người xa lạ với đám đệ tử Đường Môn, sự sống chết của bọn chúng tất nhiên cũng không liên quan gì đến mình.
Trong chốc lát, ở giữa còn lại mấy trăm tên đệ tử Đường Môn.
Sở Thiên nhìn người của Đường Môn, bình tĩnh nói:
- Những người không muốn chết lùi sau ba bước.
Đệ tử Đường môn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không có ai lùi lại, bởi vì từ đầu đến cuối chúng cảm thấy mấy trăm người chúng có thể giết chết Sở Thiên.
Trên mặt Sở Thiên lộ ra nụ cười như thiên sứ, bình tĩnh nói:
- Là do các người tự chọn, xuống địa ngục đừng có trách tôi.
Máu chiến của đám đệ tử Đường Môn được kêu ra, gào thét xông tới đám người Sở Thiên, còn vung đao cố gắng ngăn cản những mũi tên đã chuẩn bị sẵn sàng của Thiết y thập bát kỵ, hoàn toàn không nhìn thấy mấy chục người dân trại Cáp Nhĩ đang đứng ở cách đó không xa.
Oánh Tử Tử giơ tay lên vỗ nhẹ vài cái, những người dân trại đang ẩn nấp ào ào bắn tên về phía đệ tử Đường môn, một vài tên chưa kịp trốn tránh bị bắn chết ngay lập tức, mũi tên từ bốn phương tám hướng lao tới, mặc dù không nhiều nhưng lại rõ ràng là muốn cho những tên hung đồ Hoang Nguyên biết rằng chúng đang bị Sở Thiên mai phục, cũng không phải là vì thực lực không đủ mà lừa dối chúng.
Những tên đệ tử Đường Môn đang xông tới phía Sở Thiên đã bị loạn, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh và phía sau chúng còn có tiễn thủ, hoảng loạn quay người lại dùng đao chặn tên, chính vào lúc này, cung tên của Thiết y thập bát kỵ bắn ra, bắn chết những tên đệ tử Đường Môn.
Một vài tên tránh được cơn mưa tên còn chưa kịp cảm thấy may mắn đã bị dây thép của Dương Phi Dương cùng dao của Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình giết chết.
Sau hai đợt bắn tên, Oánh Tử Tử giơ tay phải lên, cơn mưa tên ngừng lại, hơn năm mươi thi thể ngã rạp xuống đất.
Đám đệ tử Đường Môn đoán không ra thực lực của Sở Thiên, trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi và có ý muốn đầu hàng.
Sở Thiên không thèm để ý tới đám đệ tử Đường môn đang dần lùi lại mà là giơ cao chiến đao hét to cho người Hoang Nguyên nghe:
- Các người nghĩ đến đâu rồi, đầu hàng hay tiếp tục đánh mau mau quyết định, đừng lãng phí thời gian quý báu của tôi.
Vài tên có chút từng trải trong những tên hung đò Hoang Nguyên nhỏ giọng thì thầm vài câu, quay đầu nhìn lại Sở Thiên, đồng thanh nói:
- Đầu hàng.
Trên mặt Sở Thiên không lộ ra ý cười mà trở nên càng bình tĩnh hơn, vẻ mặt thâm sâu khó lường.
Đệ tử Đường Môn thấy lợi thế đã mất, vội dè dặt ngẩng đầu nhìn thi thể của Đường Sơn Phong rồi thối lui ra phía ngoài, Oánh Tử Tử đang định hạ lệnh giết thì Sở Thiên lắc đầu ngăn lại. Nếu như bây giờ thật sự chặn mất con đường sống của chúng, chúng nhất định sẽ liều mạng, lúc đó sẽ khó tránh khỏi hai bên đều thiệt hại, còn để cho bọn hung đò Hoang Nguyên nảy sinh tâm địa xấu xa, mạng của những tên đệ tử Đường Môn này tất nhiên sẽ có người muốn.
Một lát sau, đám đệ tử Đường Môn đã nhảy lên ngựa rời đi, tiếng vó ngựa hỗn loạn chạy trong mưa vọng lại rõ ràng.
Sở Thiên đi dến bên cạnh những tên hung đồ Hoang Nguyên, bình tĩnh nói:
- Vậy thì được, đã đầu hàng thì là người của tôi rồi, sau này phải tuyệt đối phục tùng tôi, ai dám do dự chần chừ ta liền chặt đứt hai chân hai tay, sau đó vứt ra ngoài Hoang Nguyên, cho những người đó sống không bằng chết.
Đây chính là một loại khổ hình tốt nhất thường được nhắc tới dùng để uy hiếp những tên hung đồ này.
Hung đồ Hoang Nguyên cúi đầu, liên thanh đáp:
- Không dám, không dám.
Sở Thiên vô cùng hài lòng thái độ của họ, từ ánh mắt của mọi người nhận ra được hai tên hung đồ có chút gây ảnh hưởng, trong đó có một người chính là người đã hỏi Sở Thiên có thể tin tưởng được hắn hay không, vì thế liền bước lên trước vỗ nhẹ vào vai nói:
- Cậu tên là gì?
Tên hung đồ cẩn thận trả lời:
- Chiến Thiên Tường.
Sở Thiên đưa mắt nhìn người đứng bên cạnh Chiến Thiên Tường, hỏi:
- Người anh em, còn cậu?
Người này suy nghĩ một lát rồi nói:
- A Mộc Đồng.
Sở Thiên gật gật đầu sau đó nhắc lại tên của hai người này hai lần để thể hiện sự coi trọng của mình, sau đó nói:
- A Mộc Đồng, Chiến Thiên Tường, hai người chính là lãnh đạo của bọn họ, cũng chính là chủ nhân tương lai của Vân Nam, chỉ cần các người trung thành tận tụy, ta đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ để các người trở lại thành phố hưởng vinh hoa phú quý.
Sở dĩ Sở Thiên chọn hai người lãnh đạo là để giam chân bọn họ một cách danh chính ngôn thuận, ít nhất có thể phân tán lực lượng của hung đồ Hoang Nguyên, khiến cho bọn chúng không có khả năng hợp lại, đợi đến một ngày nào đó sắp xếp ổn thỏa mới chọn ra người trung thành, cần phải biết, bọn chúng đều là những tên hung đồ liều lĩnh, khống chế không được khó tránh khỏi sẽ làm hại đến chính mình.
A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường nghe thấy Sở Thiên để họ làm lãnh đạo, vội vàng cung kính trả lời:
- Cảm ơn lão đại.
Sở Thiên bình tĩnh nhìn bọn họ, chuyển đề tài câu chuyện, nói:
- Các người đã nhận tôi là lão đại, vậy các người cần phải làm một việc!
A Mộc Đồng giật mình, tên Sở Thiên này cũng quá biết dày vò người khác? Vừa mới làm lão đại của người ta mà đã phân phó nhiệm vụ rồi?
Mặc dù trong lòng nghĩ thế nhưng A Mộc Đồng cũng không dám để lộ ra mặt, sợ khiến cho Sở Thiên nổi giận rồi lại giết anh ta, để Chiến Thiên Tường làm lãnh đạo duy nhất, vì thế liền hỏi:
- Nhiệm vụ gì, lão đại cứ phân phó, nếu nằm trong khả năng, tôi quyết không chối từ.
Chiến Thiên Tường cũng không cam chịu yếu thế, cung kính trả lời:
- Dù phải xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng, chết không chối từ.
Sở Thiên thấy thế, trong lòng vui vẻ không ngừng, sau đó nhìn ra ngoài thảo nguyên đang mưa to gió lớn, kinh thiên động địa, nói:
- Mỗi người lãnh đạo hai trăm người, dùng kỹ thuật cưỡi ngựa của các người đuổi theo đám đệ tử Đường Môn, sau đó lấy đầu chúng mang về gặp tôi.
Ma quỷ!
Thiên Lang không tin nhìn xem Sở Thiên, yết hầu cắt vỡ gió lùa liền nửa chữ đều nói không nên lời, hắn đến chết cũng không tin Sở Thiên tại hơn trăm bộ hạ đang bao vây còn dám đánh chết chính mình, nhưng ấm áp máu tươi cùng đau đớn kịch liệt hướng hắn truyền thâu trong lấy một cái tin tức: Đây đều là thật sự!
Thân hình chán nản ngã xuống đất, mưa rót vào yết hầu lại tuôn ra.
Hoang Nguyên hung đồ cùng với Đường Môn đệ tử tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, liền Oánh Tử Tử cùng ‘thiết y mười tám kỵ’ cũng vẻ mặt không dám tin.
Không có người nào nghĩ đến Sở Thiên dám như vậy giết Thiên Lang, cũng không có ai ngờ đến Thiên Lang liền chết như vậy.
Không có tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, không có thề sống chết báo thù.
Hoang Nguyên người vốn chính là dân liều mạng, nhưng gặp phải Sở Thiên như vậy vong mệnh chi vương, tôn trọng cường hãn hung đồ hơn nữa là sợ hãi, tự trong xương tủy hàn ý, bị chính mình vây giết cả buổi hầu như toàn quân bị diệt Sở Thiên đám người, không chỉ có không có nghỉ ngơi lấy lại sức, ngược lại theo đuôi truy kích tiêu diệt Đường Môn trăm người, thậm chí đêm khuya chạm vào Thiên Lang trại đánh chết Thiên Lang, đơn tại đây phần dũng khí cùng hung hãn đã rung động bọn hắn, hiện tại lại đang tại mặt của mọi người cắt vỡ Thiên Lang yết hầu, bọn hắn làm sao có thể không nảy sinh sợ hãi?
Hết thảy tựa như một cái không có cách nào khác tỉnh lại hoặc có thể thay đổi ác mộng.
Đường Sơn Phong yết hầu nhúc nhích, ánh mắt cũng là sợ hãi không thôi, nhưng rất nhanh liền kịp phản ứng, châm ngòi thổi gió quát: “Sở Thiên giết Thiên Lang, giết Thiên Lang, mọi người đem bọn họ loạn đao phân thây, là lão đại báo thù! Là lão đại báo thù!”
Sau khi nói xong, tay phải vung mạnh, mấy trăm hung đồ nhưng không có Đường Sơn Phong trong tưởng tượng ùa lên, ngược lại có chút lui về phía sau, chỉ có hơn mười vị Đường Môn đệ tử mới lộ ra dao bầu hướng Sở Thiên bọn hắn đánh tới, vừa mới lao ra vài bước, Oánh Tử Tử dẫn đầu bắn ra hai mũi tên, đem phía trước hai vị Đường Môn đệ tử bắn chết.
‘Thiết y mười tám kỵ’ cũng nâng lên cung tiễn, nhắm trúng xông lên người.
Đường Môn đệ tử thế công lập tức chậm lại, bát cơm quan trọng hơn, tánh mạng càng đáng ngưỡng mộ a...
Đường Sơn Phong nhìn thấy bộ hạ không có thấy chết không sờn công kích, hổn hển hô lên: “Phế vật, lên a..., mấy trăm người còn chém bất tử mười mấy người sao?”
‘Phanh’, một tiếng súng vang, làm kinh sợ mọi người.
Tất cả mọi người đang tìm kiếm lấy tiếng súng nơi phát ra chỗ, nhưng không có hiện Đường Sơn Phong đang chậm rãi ngã xuống.
‘Bịch’, Đường Sơn Phong thân thể cao lớn ngã vào trong nước bùn, lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người lực, tại mưa cọ rửa phía dưới, rõ ràng có thể thấy được mi tâm của hắn có một lỗ máu, toát ra máu tươi chảy đến hắn không cách nào nhắm lại con mắt, chết không nhắm mắt.
Nhất thương bị mất mạng.
Sở Thiên trong nội tâm hơi, trên mặt sáng lạn nở nụ cười, hô: “Khả Nhi, xuất hiện đi!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, tiếng bước chân theo Thiên Lang doanh trướng bên cạnh truyền đến, lập tức một cái nhỏ nhắn xinh xắn thân hình liền tiến vào tầm mắt của mọi người ở bên trong, trong tay của nàng còn mang theo một cái dáng người khôi ngô nam nhân, nhưng trên mặt của nàng lại không có chút nào cố hết sức hoặc là mệt mỏi.
Người tới chính là Khả Nhi!
Đường Sơn Phong năm tên thân tín nhìn thấy chủ tử chết thảm, ngăn không được bi phẫn đứng lên, ra sức hướng Khả Nhi đánh tới, Khả Nhi mặt không đổi sắc, đưa tay chính là súng, viên đạn, theo họng súng của nàng trong đánh ra đến, dường như dài quá con mắt tựa như, đều có thể chuẩn xác vô cùng trúng mục tiêu mục tiêu, súng vang lên qua, thì có năm người kêu thảm thiết ngã xuống đất.
Như thế đạn không hư thương pháp, cho Hoang Nguyên hung đồ tạo thành thật lớn áp lực tâm lý.
Khả Nhi sắc mặt kiên nghị lãnh khốc quét mắt mọi người, không sợ hãi theo Hoang Nguyên hung đồ trong xuyên qua, sau đó cầm trong tay nam nhân hướng Thiên Lang bên cạnh thi thể ném đi, nam nhân đánh cho cái lăn, lộ ra rõ ràng gương mặt, đúng là theo Cáp Nhĩ trại đào tẩu Hoàng Thiên Hùng.
Oánh Tử Tử nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng, nghĩ đến tối hôm qua đại hỏa thiếu chút nữa hại chết Mai Tử, ngăn không được phẫn nộ, sắc bén tàng đao trong tay hoa lệ vòng vo nửa cái vòng, liền gào thét lên trảm tại Hoàng Thiên Hùng trên cổ, lại để cho hắn hừ đều hừ không xuất ra cũng chưa có hô hấp.
Không ngừng hiện lên máu tươi hoàn toàn giày vò lấy Hoang Nguyên hung đồ tâm, bọn hắn hầu như muốn tan vỡ!
Khả Nhi cai đầu dài phật lên, lập tức nhìn về phía Sở Thiên, trên mặt lập tức tách ra dáng tươi cười cùng ôn nhu, trầm thấp gọi ra: “Thiếu soái!”
Sở Thiên trong mắt toát ra vô tận ôn nhu, còn có cái gì so ra mà vượt lo lắng về sau bình an gặp lại, quan tâm mà nói: “Khả Nhi, không có sao chứ?”
Không có trách cứ, lại làm cho Khả Nhi ngăn không được rơi lệ: “Thiếu soái, Khả Nhi tùy hứng rồi!”
Sở Thiên đem Khả Nhi ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ hắn, nói: “Không có việc gì, ngươi bây giờ không phải là hảo hảo đấy sao?”
Lúc này, Thiên Lang đại bản doanh tất cả ngọn đèn cũng đã phát sáng lên, hơn ngàn người đã đen sì vây quanh tới đây, trong đó còn có mấy trăm Đường Môn đệ tử, chẳng qua là mọi người hiện tại cũng đã không có long đầu, đối mặt với Sở Thiên đám người, đều trở nên mờ mịt không liệu.
Sở Thiên buông ra Khả Nhi, biết rõ muốn sớm làm bỏ đi bọn hắn ý chí chiến đấu, nếu không ngưng tụ, nhóm người mình tình cảnh chính là cực kỳ nguy hiểm, vì vậy dẫn theo bị mưa súc sạch sẽ kêu hồng chiến đao tiến lên trước vài bước, quát lớn: “Thiên Lang đã chết, thức thời người đầu hàng, nếu không giết chết bất luận tội!”
Hơn mười người lại để cho hơn ngàn người vứt bỏ giới đầu hàng, cái này tựa hồ là cái niên đại đã lâu câu chuyện, mọi người cũng chỉ có tại chống đỡ đẹp viện binh hướng tuyên truyền giảng giải bên trên tiếp kiến hai cái quân tình nguyện chiến sĩ bách hàng toàn bộ đoàn nam càng binh sĩ, hiện tại sanh ở trên người mình, tựa hồ có chút không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng bọn hắn cũng đã được chứng kiến Sở Thiên thân thủ cùng thủ đoạn, cũng biết đây không phải vui đùa, nếu không Thiên Lang cùng Đường Sơn Phong cũng sẽ không chết tại trong tay bọn họ rồi, trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người lẫn nhau đối mặt đứng lên, trong mắt không hề cam cũng có lo lắng.
Sở Thiên biết bọn hắn đang do dự, uy hiếp về sau tự nhiên là lợi dụ, vì vậy rèn sắt khi còn nóng: “Phàm là đầu hàng người, ta sẽ đem Thiên Lang tất cả tài vật phân cho các ngươi, lại để cho mọi người có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, là trọng yếu hơn đúng, ta biết rõ mọi người cũng không muốn tại Hoang Nguyên ngốc cả cuộc đời trước, nếu như tin tưởng ta, không xuất ra ba tháng, ta nhất định ý tưởng lại để cho mọi người trở về đô thị!”
Thiên Lang những năm này thu phí bảo hộ, còn có buôn lậu buôn lậu thuốc phiện, tối thiểu mò mười cái ức, hiện tại chia đều cho hơn ngàn người, ít nhất cũng có hơn mười vạn, cái này tại trường kỳ bị Thiên Lang nghiền ép hung đồ mà nói, không thể nghi ngờ là cái khả quan số lượng, càng làm cho bọn hắn động tâm đúng, Sở Thiên có biện pháp để cho bọn họ trở về đô thị, đây là nhiều năm qua thủy chung bồi hồi mộng tưởng.
Một vị hung đồ nhanh nhẹn vọt ra, ánh mắt lóe ra hy vọng hào quang, nói: “Chúng ta như thế nào tin tưởng ngươi?”
Sở Thiên mỉm cười, sờ sờ cái mũi, ngoài dự đoán mọi người hỏi lại: “Các ngươi cảm thấy có thể tin tưởng ta sao?”
Những lời này đơn giản đem hết thảy giải thích hết thảy cam đoan toàn bộ áp súc, đem quyền lựa chọn hoàn toàn giao cho hơn ngàn Hoang Nguyên hung đồ, để cho bọn họ từ nơi này hai ngày cùng Sở Thiên giáng quan hệ trong biểu hiện làm ra phán định, tiến tới lựa chọn phục tùng hoặc là phản đối Sở Thiên.
Vị này hung đồ ngây ngẩn cả người, lập tức cúi đầu rơi vào trầm tư, những người khác cũng bắt đầu suy nghĩ.
Sở Thiên điều kiện đối với Hoang Nguyên hung đồ có lực hấp dẫn cực lớn, nhưng đối với Đường Môn đệ tử nhưng không có cái gì lực hấp dẫn, bọn hắn đều thuộc về ‘danh môn chính phái’, tại địa phương bên trên vốn là lăn lộn được như cá gặp nước, hôm nay tới đến Hoang Nguyên thuần túy là đi theo Đường Sơn Phong đang xem cuộc chiến, lại không nghĩ rằng không chỉ có bị Sở Thiên bắn chết gần trăm người, liền Đường Sơn Phong cũng chết tại Khả Nhi súng xuống, điều này làm cho bọn hắn càng thêm sợ hãi cũng cảm thấy sỉ nhục.
Cho nên bọn hắn nhìn khắp bốn phía nhìn thấy Sở Thiên chỉ có mấy chục người, lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Sở Thiên nhìn ở trong mắt, khẽ hừ nhẹ thanh âm, kêu hồng chiến đao giơ lên, lạnh lùng nói: “Ta thậm chí có thể cho các ngươi tiếp thu Đường Môn tại Vân Nam tất cả lợi ích, ta nói ra tự nhiên lời hứa đáng giá nghìn vàng, không có vài phần phân lượng, Đường Môn làm sao sẽ hoa số tiền lớn mời Thiên Lang giết ta đâu này?”
Hoang Nguyên hung đồ trong mắt thả ra hào quang, lão Mã đã từng nói qua, một khi đã có % lợi nhuận, có thể chà đạp hết thảy pháp luật, ai cũng biết Đường Môn tại Vân Nam bánh ngọt có bao nhiêu, nếu quả thật có thể trở về đô thị tiếp nhận Đường Môn lợi ích, cái kia chính là ‘làm rạng rỡ tổ tông’, cả đời đều ăn ngon mặc đẹp.
Đường Môn đệ tử cũng không phải người ngu, biết rõ Sở Thiên tại thu mua Hoang Nguyên hung đồ nhân tâm, một vị thâm niên đệ tử vội mở miệng nói: “Các ngươi chợt nghe lấy hắn ngân phiếu khống a, bọn hắn liền hai mươi mấy người người, sợ mọi người loạn đao phân thây mới lời ngon tiếng ngọt lừa gạt các ngươi.”
Vừa dứt lời, Dương Phi Dương tay phải liền quăng đi ra ngoài, cứng cỏi dây thép lập tức quấn lấy vị này Đường Môn đệ tử cổ, sau đó đột nhiên hồi rồi, cả người hắn liền té ra ngoài, trên cổ thình lình cho thấy thật nhỏ vết máu, lập tức máu tươi bừng lên.
Bốn gã Đường Môn đệ tử đã đoạt đi ra, cầm trong tay dao bầu hướng Dương Phi Dương bổ tới, Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình di động thân hình, như gió lốc theo bọn họ trung gian xuyên qua, nhãn lực vô cùng tốt nhân tài nhìn thấy trong ánh đao có dao găm quân đội cùng chủy nhàn nhạt hiện lên.
Ánh đao bỗng nhiên ngừng! Bốn gã Đường Môn đệ tử yết hầu đều mặc cái lỗ máu, đã thành thi thể.
Thủ đoạn độc ác lần nữa rung động Hoang Nguyên hung đồ tâm.
Sở Thiên kêu hồng chiến đao giơ lên cao cao, thừa cơ quát: “Hoang Nguyên người toàn bộ hướng lui về phía sau ra năm bước, hôm nay để cho người của Đường môn kiến thức hoa của chúng ta nói khéo léo lời nói!”
Hơn ngàn Hoang Nguyên hung đồ nhìn vài lần liền hướng sau trên phạm vi lớn thối lui, hiện tại song phương đã không có lão đại, lợi ích quan hệ cũng liền không tồn tại, cùng Đường Môn đệ tử cũng đã thành người xa lạ, sống chết của bọn hắn cũng tự nhiên cùng chính mình không hề quan hệ.
Một lát, chính giữa chỉ còn lại mấy trăm Đường Môn đệ tử.
Sở Thiên nhìn qua người của Đường môn, nhàn nhạt nói: “Không muốn chết Đường Môn trung nhân lui ra phía sau ba bước!”
Đường Môn đệ tử hai mặt nhìn nhau, cuối cùng không có ai hướng lui về phía sau đi, bởi vì bọn họ thủy chung cảm giác mình vài trăm người đầy đủ đánh chết Sở Thiên.
Sở Thiên trên mặt lại lộ ra Thiên Sứ giống như dáng tươi cười, bình tĩnh nói: “Đường, đúng chính các ngươi chọn đấy! Bỏ vào Địa Ngục chớ để trách cứ ta!”
Đường Môn đệ tử tâm huyết bị gọi ra đã đến, gào khóc kêu phóng tới Sở Thiên đám người, còn vung vẩy lấy dao bầu ý đồ ngăn cản ‘thiết y mười tám kỵ’ súc thế đợi mũi tên nhọn, hoàn toàn không nhìn thấy cách đó không xa bốn phía đứng lên hơn mười số Cáp Nhĩ trại người.
Oánh Tử Tử vươn tay vỗ nhẹ nhẹ vài cái, che dấu Cáp Nhĩ trại người nhao nhao hướng xung phong liều chết Đường Môn đệ tử bắn ra mũi tên nhọn, một ít trốn tránh không kịp người lập tức bị đâm chết, bốn phương tám hướng mũi tên nhọn tuy nhiên không dày đặc, nhưng rõ ràng hướng Hoang Nguyên hung đồ truyền ra một cái tin tức, Sở Thiên bọn hắn còn mai phục lấy người, cũng không phải là bởi vì thực lực không đủ lừa gạt bọn hắn.
Phóng tới Sở Thiên bọn hắn Đường Môn đệ tử rối loạn đầu trận tuyến, bọn hắn hoàn toàn thật không ngờ bên cạnh thân cùng đằng sau còn có tiễn thủ, bối rối phía dưới bề bộn trở lại vung đao ngăn đở mủi tên, ở nơi này cái lập tức, ‘thiết y mười tám kỵ’ súc thế đợi cung tiễn rốt cục kích bắn đi ra, đem không môn mở rộng ra Đường Môn đệ tử bắn chết quỷ khóc thần gào.
Một ít tránh thoát mũi tên đuôi lông vũ người còn chưa kịp may mắn, Dương Phi Dương dây thép, Nhiếp Vô Danh dao găm quân đội cùng Phong Vô Tình chủy đã giết.
Hai đợt mũi tên nhọn về sau, Oánh Tử Tử giơ tay phải lên, mũi tên đuôi lông vũ đình chỉ, hơn năm mươi cỗ thi thể té trên mặt đất.
Đường Môn đệ tử đoán không ra Sở Thiên thực lực, sinh lòng ý sợ hãi cũng sinh thoái ý.
Sở Thiên nhìn cũng không nhìn tới chậm rãi lui ra phía sau Đường Môn đệ tử, mà là giơ lên chiến đao đối với Hoang Nguyên người, quát lớn: “Các ngươi suy tính như thế nào đây? Đúng hàng đúng chiến tranh thủ thời gian quyết định, miễn cho lãng phí mọi người quý giá thời gian!”
Mấy vị có chút tư lịch Hoang Nguyên hung đồ thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, quay đầu lại nhìn qua Sở Thiên, cùng kêu lên nói: “Hàng!”
Sở Thiên trên mặt không có lộ ra vui vẻ, ngược lại càng thêm bình tĩnh, lộ ra sâu không lường được!
Đường Môn đệ tử nhìn thấy đại thế đã mất, bề bộn cẩn thận từng li từng tí nâng lên Đường Sơn Phong thi thể hướng ra phía ngoài thối lui, Oánh Tử Tử vừa định hạ lệnh đánh chết, Sở Thiên lại lắc đầu ngăn lại, nếu như hiện tại thực đoạn bọn hắn đường sống, bọn hắn nhất định dốc sức liều mạng, đến lúc đó khó tránh khỏi lưỡng bại câu thương, còn dễ dàng lại để cho Hoang Nguyên hung đồ lại, lòng xấu xa, Đường Môn đệ tử những người này mệnh tự nhiên có người hội yếu.
Sau một lát, Đường Môn đệ tử đã lên ngựa rời đi, hỗn loạn tiếng vó ngựa tại trong mưa to rõ ràng truyền đến.
Sở Thiên đi đến mấy vị thâm niên hung đồ bên người, nhàn nhạt nói: “Tốt lắm, vậy mà giảm chính là ta Soái quân người, về sau đều phải tuyệt đối phục tùng ta, ai dám chần chừ người, ta chém hắn hai chân hai tay, sau đó bạo chiếu Hoang Nguyên, lại để cho hắn sống không bằng chết!”
Đây là Thành ca thường xuyên nhắc tới một loại cực hình, dùng để uy hiếp những thứ này hung đồ hiển nhiên không thể tốt hơn.
Hoang Nguyên hung đồ đều cúi đầu, liền âm thanh đáp lời: “Không dám, không dám!”
Sở Thiên rất hài lòng thái độ của bọn hắn, theo mọi người trong ánh mắt phân biệt ra hai vị có chút phân lượng hung đồ, một người trong đó chính là hỏi thăm Sở Thiên như thế nào tin tưởng vị kia, vì vậy tiến lên vỗ nhè nhẹ lấy bờ vai của hắn nói: “Ngươi tên là gì?”
Hung đồ bề bộn cẩn thận từng li từng tí trả lời: “Chiến Thiên Tường!”
Sở Thiên càng làm ánh mắt rơi vào Chiến Thiên Tường người bên cạnh, hỏi thăm: “Huynh đệ, ngươi thì sao?”
Vị này hung đồ hơi chút suy nghĩ, hay là mở miệng: “A Mộc Đồng!”
Sở Thiên gật gật đầu, lập tức đem tên của bọn hắn lập lại hai lần, tỏ vẻ chính mình coi trọng, sau đó nói: “A Mộc Đồng, Chiến Thiên Tường, theo hiện tại bắt đầu, các ngươi chính là bọn họ đầu lĩnh, cũng là tương lai Vân Nam dưới mặt đất hoàng, chỉ cần các ngươi trung thành và tận tâm, ta cam đoan ba người các ngươi nguyệt bên trong trở về đô thị, tận hưởng vinh hoa phú quý!”
Sở Thiên sở dĩ lựa chọn hai cái đầu lĩnh, chính là để cho bọn họ danh chính ngôn thuận kiềm chế, ít nhất có thể phân tán Hoang Nguyên hung đồ lực lượng, để cho bọn họ khó với ngưng tụ, chờ ngày nào đó chuẩn bị sẵn sàng về sau mới từ trong lấy ra trung tâm chi nhân, muốn biết rõ, bọn họ đều là dân liều mạng, khống chế không được liền khó tránh khỏi xúc phạm tới chính mình.
A Mộc Đồng cùng Chiến Thiên Tường nghe được Sở Thiên để cho bọn họ là đầu lĩnh, bề bộn một mực cung kính trả lời: “Tạ lão đại!”
Sở Thiên bình tĩnh nhìn qua bọn hắn, lời nói xoay chuyển, nói: “Các ngươi vậy mà nhận biết ta làm lão đại, như vậy liền cần các ngươi làm chuyện!”
A Mộc Đồng giật mình, cái này Sở Thiên cũng quá có thể giằng co a? Vừa mới làm lão đại của mình liền phân phó nhiệm vụ?
Trong nội tâm tuy nhiên nghĩ đến, nhưng A Mộc Đồng cũng không dám có cái gì bất mãn chi sắc, sợ trêu chọc Sở Thiên phẫn nộ, đem mình giết, lại để cho Chiến Thiên Tường làm duy nhất người cầm đầu, vì vậy cùng kêu lên đáp lại: “Có nhiệm vụ gì, lão đại cứ việc phân phó, đủ khả năng, không chối từ!”
Chiến Thiên Tường cũng không cam chịu rớt lại phía sau, cung kính trả lời: “Xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!”
Sở Thiên nhìn ra một ít mánh khóe, trong nội tâm mỉm cười không thôi, sau đó nhìn gió táp mưa sa thảo nguyên, long trời lở đất nói: “Mỗi người các ngươi tất cả chỉ huy huynh đệ, lợi dụng các ngươi tinh xảo cỡi ngựa kỹ thuật đuổi theo Đường Môn đệ tử, sau đó đem đầu của bọn hắn lấy ra gặp ta!”
Ma quỷ!