Đây là chiếc xe Jeep vừa mới tốn số tiền lớn để cải trang, đi tới Tam Giác Vàng, đương nhiên cần công cụ thay đi bộ.
Liên tục bảy tám giờ, trên mặt Nhiếp Vô Danh hiện ra vẻ mệt mỏi. Sở Thiên không ngăn được lòng tràn đầy áy ngại, vì tiễn Khuynh Thành ngồi chuyến bay sớm nhất mà giày vò anh ấy, thế là áy ngại xin lỗi nói:
- Vô Danh, cực khổ anh cả đêm bôn ba, thậm chí chưa ngủ.
Nhiếp Vô Danh lắc đầu, duỗi lưng một cái nói:
- Không sao, đi Tam Giác Vàng còn phải năm sáu tiếng nữa mà, tôi có thể ngủ bù ở trên xe.
Lúc này A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường cũng đi tới doanh trại, bọn họ biết hôm nay Sở Thiên sẽ rời khỏi, đều đến tập trung.
Trại Thiên Lang cùng với việc mặt trời mọc lên cũng dần dần náo nhiệt lên. Sở Thiên hơi thở nhẹ, ôm vai của A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường, nói:
- Sau này mọi người ở đây sẽ giao cho hai người, hai mươi người đã được giải trừ lệnh truy nã, sắp xếp bọn họ vào ẩn núp ở Côn Minh, làm làm ăn chân chính.
A Mộc Đồng gật đầu, mở miệng nói:
- Thiếu soái yên tâm, đều đã sắp xếp xong rồi, bọn họ vào Côn Minh chỉ thu thập tin tình báo về Đường gia.
Chiến Thiên Tường vẻ mặt phức tạp, giọng điệu bao hàm mấy phần thương cảm, chậm rãi nói:
- Tuy trở lại thành phố là giấc mộng của mọi người, nhưng bây giờ thật sự để bọn họ rời khỏi Hoang Nguyênmỗi một người đều có chút không nỡ. Ngoại trừ tình anh em sống chung với nhau, càng nhiều là những ngày này Thiếu soái làm bọn họ có hy vọng.
Sở Thiên thở dài một tiếng, chuyển đề tài:
- Thiên Tường, thủ đô mấy ngày nữa sẽ phái người đến Hoang Nguyên, sẽ giúp đỡ các cậu xây dựng các phương tiện công cộng như bệnh viện, trường học. Tới lúc đó các cậu nhớ phải đến sân bay Côn Minh đón người, tiếp đãi bọn họ thật tốt, mọi người có thể đến chỗ này đã là rất hiếm thấy.
Chiến Thiên Tường nghiêm túc gật đầu, trả lời:
- Yên tâm, tôi sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy như đang ở nhà!
A Mộc Đồng bỗng nhiên thốt lên một câu:
- Thiếu soái, khi nào chúng ta lại có thể gặp mặt vậy?
Sở Thiên kìm nén ưu sầu lúc sắp biệt ly, cười khuyên bảo bọn họ:
- Các anh em yên tâm, chúng ta trước sau đều đang kề vai chiến đấu.
Kề vai chiến đấu? Trong mắt A Mộc Đồng và Chiến Thiên Tường lóe ra hào quang lóng lánh, trong lòng dâng lên hào hùng vô cùng.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm xong, bọn Sở Thiên liền lên xe xuất phát, hai ngàn người của trại Thiên Lang xếp thành đội ngũ chỉnh tề tiễn biệt bọn họ.
Sở Thiên vẫn chưa có kéo kính xe, Chiến Thiên Tường và A Mộc Đồng đột nhiên hô:
- Quỳ!
Hai ngàn người nhất tề quỳ một gối ở hai bên trại, không có chút làm ra vẻ và động tác dư thừa.< /p>
Sở Thiên không kìm được nước mắt, phất tay nói:
- Đi thôi!
Phong Vô Tinh một chân đạp chân ga, xe Jeep giống như mũi tên bắn ra, nhanh chóng ra khỏi cửa trại.
Sau mười mấy phút chạy lên đường nhựa, dùng lời nói của Phong Vô Tình mà nói, thì chính phủ Thiên Triều vẫn là khá tốt, ít nhất cũng sửa quốc lộ tới sát biên giới quốc gia, cho nên đoạn đường này sẽ bằng phẳng nhất thoải mái nhất. Đợi qua biên kiểm vào khu vực Myanmar - Thái Lan, sẽ là con đường xóc nảy ác mộng.
Sở Thiên và Nhiếp Vô Danh cười cười không có trả lời, Khả Nhi và Dương Phi Dương lại không khỏi tự chủ sờ cái mông. Mấy ngày nay cưỡi ngựa đã làm các cô đau nhức không chịu nổi, vốn cho rằng ngồi trên xe Jeep có thể hưởng thụ một chút, bây giờ lại nghe thấy cái gì con đường xóc nảy, biểu tình trên mặt đều bắt đầu trở nên đau khổ.
Sở Thiên ôm Khả Nhi vào lòng, dịch chuyển sự chú ý của các cô, ngẩng đầu hỏi:
- Tình hình ở Tam Giác Vàng thế nào?
Phong Vô Tình lăn lộn ở bộ đội biên cảnh rất lâu, cho nên chủ động giải thích:
- Tam Giác Vàng có ba nguồn thế lực. Sa Khôn là trùm ma túy lớn nhất ở đó, nhân viên vũ trang có hơn mười ngàn, khống chế giới tuyến Thái Lan Myanmar dài tới bốn trăm km. Tiếp theo chính là mấy ngàn người của chính phủ Myanmar đóng quân. Tổng tư lệnh tên Long Thái, là một trong con cáo già.
- Còn có thế lực mới nổi lên, chính là hậu nhân tàn quân của đảng Luân Tử năm đó. Tuy đời thứ nhất chết rất nhiều năm, đời thứ hai cũng đã già rồi, nhưng đời thứ ba do Lý Lâm làm thủ lĩnh không cam lòng trầm luân, muốn khôi phục hùng phong ngày xưa.Vì thế mấy năm gần đây cực lực mở rộng thế lực lớn, phần tử vũ trang cũng có hai ngàn người.
Sở Thiên không nói gì, Khả Nhi lại kinh ngạc kêu lên:
- Oa, nhiều người như vậy, vậy chuyến đi lần này há chẳng phải rất kích thích?
Phong Vô Tình khẽ mỉm cười, đả kích cô nói:
- Nếu không có Sa Cầm Tú, không chừng chúng đi nửa bước cũng khó, dọc đường không thiếu hung hiểm trùng trùng. Nhưng bây giờ có Sa Cầm Tú chiếu cố, chúng ta đã là khách quý, về các mặt đều đã có cô ấy chuẩn bị tốt cho chúng ta, để chúng ta thoải mái đi đối phó Nặc Đính.
Nhắc tới Nặc Đính nham hiểm xảo quyệt, Sở Thiên chợt nhớ tới một vấn đề quan trọng, nắm lấy tay của Khả Nhi đang chạy khắp trên người mình, mở miệng hỏi:
- Theo tình báo cho thấy, tổ chức Đột Đột của Nặc Đính cũng có mấy ngàn phần tử vũ trang, bọn họ chủ yếu trú đóng ở đâu vậy?
Phong Vô Tình hơi suy nghĩ, trả lời nói:
- Không có ai biết địa điểm cụ thể, chỉ biết phần lớn ở khu núi Pakistan.
Sở Thiên dựa lưng vào ghế ngồi, sờ sờ cái mũi thở dài. Cái này phiền phức thật, còn cho rằng cũng ẩn núp ở khu vực không ai quản gì, tới lúc đó làm mấy lượt đạn pháo quăng ầm qua quét sạch căn cứ bọn họ, cũng là một lần vất vả cả đời nhàn hạ. Không ngờ chủ lực lại ẩn núp ở Pakistan, vậy thì khó xuống tay rồi.
Nhiếp Vô Danh vẫn nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở miệng nói:
- Tôi nghĩ mãi không hiểu, Nặc Đính sao có thể to gan như vậy? Dẫn theo một số thân tín thì dám chạy loạn tới Đại Giang Nam Bắc? Ông ta không sợ bị người ta bán đứng lấy tiền thưởng sao? Tôi từng thấy quốc tế treo giải thưởng, đầu của ông ta đáng giá một một trăm triệu đô la Mỹ.
Khả Nhi kinh ngạc:
- Đắc như vậy à? Năm đó Saddam Hussein mới ba mươi triệu đô.
Sở Thiên không tự chủ sờ đầu mình, cái này cũng đáng trên trăm triệu, chỉ là đầu lão già, liền sau đó cười trả lời Nhiếp Vô Danh:
- Sở dĩ Nặc Đính đích thân đến Thiên Triều, tự nhiên là có liên quan việc Đường gia cho mượn một tỷ. Không có thành ý, Đường gia sao có thể cho ông ta mượn chứ? Nặc Đính có thể tránh được bị điều tra, Đường gia chắc chắn giúp đỡ không ít.
Nhiếp Vô Danh gật đầu, nhưng vẫn là vài phần không hiểu nói:
- Đã mượn được tiền rồi, phái thủ hạ đi Tam Giác Vàng giao dịch thì được rồi, sao hà tất phải dấn thân vào nguy hiểm chứ? Phải biết, đi đêm nhiều, khó tránh sẽ gặp ma, nói không chừng hôm nào đó sẽ bị người ta chém đầu đi lãnh thưởng.
Ánh mắt của Khả Nhi phát sáng lên, hận bây giờ không thể cầm đầu của Nặc Đính đi đổi đô la.
Ánh mắt của Sở Thiên ngưng tụ, thản nhiên nói:
- Sa Cầm Tú nói cho tôi biết, năm nay cây thuốc phiện thu hoạch không tốt, lão Sa muốn hủy bỏ một ít người mua hàng. Nặc Đính lo lắng rơi lên đầu mình, sao có thể không đích thân tới chứ? Huống hồ ông ta ở Tam Giác Vàng cũng là an toàn, Sa Thành tự nhiên sẽ bảo vệ ông ta.
Phong Vô Tình kỳ quái nói:
- Lão Sa biết em trai mình có khả năng tạo phản, sao không diệt trừ luôn đi? Để lại bên mình gieo họa cho mình sao?
Sở Thiên lắc đầu, than ra mấy từ:
- Máu mủ tình thâm! Huống hồ không có bằng chứng.
Xe chạy hơn hai tiếng, cuối cùng tới cảnh biên, Phong Vô Tình nhìn thấy phía xa có hai con đường, hỏi:
- Vào Thái Lan hay là Myanmar.
Sở Thiên không chút do dự trả lời:
- Vào Thái Lan, thẳng tới chợ Mỹ Tắc. Sa Cầm Tú nói đi đại lộ, tuy lãng phí mấy tiếng, nhưng tương đối an toàn. Khu vực Myanmar - Thái Lan thế lực rắc rối phức tạp, khó nắm trong tay. Sau khi vào tới chợ Mỹ Tắc, cô ấy sẽ đích thân tới đón chúng ta.
Chợ Mỹ Tắc chính là thị trấn quan trọng biên cảnh phía bắc Thái Lan Trung Quốc. Nhắc tới Mỹ Tắc, mọi người đều sẽ lập tức nhớ đến căn cứ thuốc phiện thế giới Tam Giác Vàng. Vì chợ Mỹ Tắc từng là trung tâm của Tam Giác Vàng, lại là đô thị thuốc phiện sớm nhất Tam Giác Vàng. Những năm sáu mươi, La Tinh Hán được thế giới gọi là "Nha phiến tướng quân", chính là làm giàu từ chỗ này.
Cái tên Tam Giác Vàng chính là "Dự mãn toàn cầu" từ thời đại La Tinh Hán, mà Sa Khôn lại đem nó phát dương quang đại.
Xe Jeep rất nhanh chạy vào trạm kiểm tra biên phòng, con đường thông ra Thái Lan có mấy chục chiếc xe xếp thành hàng, có hai chiếc quân cảnh xếp hàng.
Đang kiểm tra tỉ mỉ, hai bên mang hỏa lực nặng, họng súng đen ngầm và mấy ngàn viên đạn làm người ta không rét mà run. Khả Nhi không ngăn được sờ súng lục ở thắt lưng, thầm nghĩ làm sao qua ải
Phong Vô Tình ho khan mấy tiếng, nhắc nhở nói:
- Cố gắng ít nói tiếng Thiên Triều, tránh làm quân cảnh chú ý. Yên tâm, đi vào không sao đâu!
Chiếc xe tải lớn nằm ngang ở phía trước đột nhiên lái đi, con đường vào Thái Lan hiện ra rồi, làm bọn Sở Thiên mở rộng tầm mắt. Phong Vô Tình nói hoàn toàn chính xác, cửa khẩu vào Thái Lan có vẻ vắng lặng vô cùng, chỉ có một quân nhân người mặc trang phụ ngụy trang, đang đứng dưới dù che nắng, không kiên nhẫn bảo người ta đăng ký.
Xe Jeep chạy gần cửa sổ trạm kiểm soát. Soát người kiểm xe không có trong tưởng tượng, cả xe Jeep cũng không hề chạm vào, quân nhân phụ trách chỉ vào cửa sổ bên cạnh bảo bọn Phong Vô Tình đưa ra hộ chiếu đăng ký. Sau khi mọi người viết tiếng Trung và tiếng Myanmar đăng ký đơn giản vào quyển sổ, thì không chút ngăn cản rời khỏi.
Sau khi thông qua trạm kiểm soát biên phòng, chiếc xe bắt đầu đi vào trạng thái xóc nảy, Khả Nhi nhào vào trong lòng Sở Thiên bất động.
Dương Phi Dương nắm lấy tay, nhìn trạm kiểm soát, không ngăn được cười khổ nói:
- Trạm kiểm soát này cũng bên dày bên mỏng rồi, xuất cảnh nghiêm cấm đối đãi. Cho dù bị người ta mang ra bảo bối, tiến vào nội cảnh lại tùy tiện đăng ký cho đi. Chẳng lẽ bọn họ không sợ có phần tử vũ trang ngoại quốc gì tiến vào sao?
Nhiếp Vô Danh duỗi lưng một cái, trả lời:
- Phi Dương, lân cận là thành trấn biên cảnh Thái Lan. Trải qua không ít hỏa chiến, rất nhiều người đều là chiến sĩ từng lâm thân trải qua trăm trận chiến. Làm gì có phần tử vũ trang ngoại quốc gì đến đây khoe anh hùng, không chừng không đến mấy phút thì đã bị người cả con đường đuổi giết.
Vừa dứt lời, hai chiếc xe tải quân dụng chở đầy binh lính vượt qua, còn không cẩn thận làm đụng vào kính chiếu hậu của xe Jeep. Dương Phi Dương vừa muốn mở cửa sổ nói chút gì, nhưng nhìn hai cái lập tức ngâm miệng không nói. Trên xe tải ngoại trừ binh lính còn có hai súng máy hạng nặng.
Phong Vô Tình nhìn thấy thần tình của Dương Phi Dương, không ngăn được cười cười, nói:
- Yên tâm, đây là quân cảnh kiểm tra thay ca, bình thường sẽ không tùy tiện giết người. Bên dày bên mỏng của trạm kiểm tra, ngoại trừ nguyên nhân của Vô Danh nói, chính là chính phủ Thái Lan áp dụng chính sách "rộng vào nghiêm ra" để cấm độc, chuyên nghiêm tra ở trạm kiểm tra. Về phần đối với thuốc phiện trong nội cảnh ngược lại là tương đối buông lỏng.
Sở Thiên dần cảm nhận được nổi khổ của con đường xóc nảy, hỏi:
- Thuốc phiện ở Tam Giác Vàng là làm sao chuyển tới toàn thế giới.
- Buôn thuốc phiện ở Tam Giác Vàng có bốn con đường: Một là từ Vân Nam đi vào nội cảnh Thiên Triều, trừ bộ phận tiêu thụ ở trong nước, phần lớn qua khu địa Quảng Châu, HongKong chuyển vào Mỹ, Australia và châu Âu. Thứ hai là qua Thái Lan chuyển tới nước thứ ba. Thứ ba là qua phía nam Myanmar thông qua đường biển chuyển tới nước thứ ba. Thứ tư là qua phía tây Myanmar vào đông bắc Ấn Độ.
Phong Vô Tình rõ ràng đối với những tư liệu này đều nắm như lòng bàn tay, bởi vậy mạch lạc rõ ràng trả lời:
- Thiên Triều vì ngăn chặn con đường thuốc phiện, cùng với chính phủ hai nước Thái Lan, Myanmar thương nghị. Mọi người đều xuống nặng tay ở trạm kiểm soát, trạm kiểm soát Vân Nam càng là nghiêm mật. Cho dù như vậy, phía cảnh sát Vân Nam mỗi năm vẫn có thể tra xa mười tấn Heroin số bốn.
Khả Nhi từ trong lòng Sở Thiên bò dậy, ngồi lên trên đùi hắn, còn tiếp lời nói của Phong Vô Tình:
- Mười tấn, không ít tiền đâu! Thuốc phiện ở Tam Giác Vàng có sản lượng lớn như vậy, khó tránh lão Sa giàu có như vậy, có thể nuôi hơn mười ngàn người nhân viên vũ trang. Trước đây xem đưa tin về lão Sa, còn hét gào không có tiền.
Phong Vô Tình nhẹ nhàng thở dài, gãi đầu nói:
- Kỳ thực thuốc phiện ở Tam Giác Vàng cũng không đáng giá: một gói Heroin số bốn độ thuần chất nhất, ở khu địa Tam Giác Vàng chỉ bán khoảng ba mươi tệ. Lén chuyển tới Vân Nam có thể bán được sáu bảy mươi tệ. Từ Vân Nam vận chuyển tới Quảng Châu, tăng tới ba năm trăm tệ, lại đi tới HongKong và những nơi khác, đã tăng mạnh tới gần ngàn tệ.
Nhiếp Vô Danh còn nói:
- Trồng cây không kiếm tiền, vận chuyển mới được kiếm tiền.
Sở Thiên gật đầu, đầu năm nay đường dây mới là vương đạo, hắn cảm thấy trở về phải tăng thêm tài chính cho bọn Hồng Diệp để phát triển hậu cần.
Khoảng tám giờ tối, xe Jeep cuối cùng cũng hết xóc nảy, đổi sang Mercedes-Benz đi trên đường cái Mỹ Tắc.
Cảnh sắc của Mỹ Tắc giống như đồng thoại trong truyền thuyết, đèn neon bảy màu, đèn vải chói mắt đầy hai bên đường. Trên đường lớn xe cùng với biển người đông nghịt, du khách các nước, người mặc quần áo lố lăng, cổ mang dây chuyền quý giá, tay mang các loại châu báo đang chen lấn trong phố xá sầm uất, thỉnh thoảng có xe máy tốc độ cao chạy nhanh qua.
Điện thoại của Sở Thiên reo lên, cầm lên nhấn nghe, chính là Sa Cầm Tú.
- Sở Thiên, bây giờ các anh ở đâu vậy?
Giọng nói của Sa Cầm Tú vẫn luôn dịu dàng:
- Mười phút nữa em đến đón anh!
Sở Thiên nhìn ra ngoài xe mấy cái, nhẹ nhàng trả lời:
- Đã vào Mỹ Tắc rồi, nếu em quá bận phái người đến thì được rồi, hà tất đích thân đến mệt nhọc như vậy? Giao tình của em và anh không cần câu nệ những hình thức này.
Điện thoại truyền đến tiếng cười của Sa Cầm Tú, sau đó áp thấp giọng nói:
- Vẫn là em tới tương đối thích hợp. Em nhận được tình báo, Nặc Đính từ căn cứ điều đến không ít tinh anh cao thủ, chuyên dùng để báo thù anh. Với năng lực của bọn họ, tin rằng đã biết anh vào Myanmar - Thái Lan, em sợ bọn họ sẽ xuống tay với anh.
Sở Thiên hơi sửng sốt, tên Nặc Đính nhanh như vậy đã chuẩn bị đối phó mình rồi? Còn cho rằng lão ra đang đau khổ bi thương vô cùng, sẽ trước tiên nghĩ làm thế nào bảo vệ tính mạng của mình chứ, không ngờ sẽ lấy công làm thủ, thế là cũng không cự tuyệt Sa Cầm Tú nữa, nói:
- Được, bọn anh tìm một khách sạn đợi em.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Sở Thiên thở dài nói:
- Bắt đầu từ bây giờ mọi người đề cao cảnh giác, Nặc Đính muốn đối phó chúng ta.
Mọi người gật đầu, Phong Vô Tình ngẩng đầu, hỏi:
- Vậy bây giờ chúng làm gì?
- Tìm một chỗ ăn cơm!