Một tòa nhà bằng trúc mặt hướng về phía nam, không khí thoáng mát, bên dưới là dòng suối trong vắt chảy qua. Một cầu thang hai hàng năm cây trúc bắc lên lầu. Bước qua cầu thang là một phòng khách lớn có những chiếc ghế tựa và bàn bằng tre được bày biện hợp lý. Hai bên phòng khách là bốn cánh cửa trúc xanh rì. Phía sau cửa là một phòng ngủ dành cho khách.
Biết bọn họ đến, Sa Cầm Tú vô cùng vui sướng, nhưng cũng lại lo Sở Thiên không chịu nổi độ ẩm và mùi ẩm mốc của nhà trệt nên mới cho xây căn Trúc Lầu đặc biệt này. Từ lúc chọn địa điểm cho tới khi hoàn công tổng cộng hết ba mươi tiếng. Ngay đến cả cách bày biện đồ gia dụng và dụng cụ sinh hoạt cũng được phải được hỏi qua ý kiến, chỉ e có gì bất tiện.
Nghe Minh Nhi giải thích xong, Sở Thiên khẽ thở dài. Hắn có tài đức gì lại được Sa Cầm Tú ưu ái như vậy!
Bọn Sở Thiên ngồi tại phòng khách uống xong mấy ly nước ấm, còn chưa kịp nói chuyện phiếm, vài vị bác sĩ mặc áo trắng đã tới trước lầu. Minh Nhi ngồi thẳng dậy, sờ súng ngắn bên hông, nhàn nhạt hỏi bọn họ:
- Là ai? Có lệnh bài hay không? Chẳng lẽ không biết đây là cấm địa sao?
Sau tiếng quát của Minh Nhi, xung quanh Trúc Lầu liền xuất hiện bảy tám binh lính.
Cầm đầu là một bác sĩ nam đeo kính đen, khẽ nói:
- Chúng tôi được tiểu thư phái đến kiểm tra cho các vị khách một lần nữa.
Minh Nhi nhận ra anh ta là bác sĩ Vương của bệnh viện Phòng khu, trong lòng mới thấy yên tâm đôi chút, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Bác sĩ Vương, nếu tiểu thư bảo anh tới đây, phiền anh trình lệnh bài ra. Tôi nhận lệnh của tiểu thư phải chăm sóc khách quý, tất nhiên phải suy nghĩ cho sự an toàn của họ. Mong anh thông cảm!
Bác sĩ Vương gật gật đầu, lấy từ trong ngực ra lệnh bài thông hành vứt về phía Minh Nhi. Minh Nhi kiểm tra cẩn thận rồi mới vẫy tay cho binh lính trở về vị trí, sau đó tự tay đưa trả lệnh bài cho bác sĩ Vương, cười nói:
- Minh Nhi đa nghi rồi!
Sau đó làm một cử chỉ xin lỗi.
- Xin mời! Khách đang ở đại sảnh.
Bác sĩ Vương miễn cưỡng cười cười, dẫn vài nữ bác sĩ bước vào phòng khách, hỏi han bọn Sở Thiên rồi kéo rèm chắn ngang ở giữa, kiểm tra cho Phong Vô Tình, rửa vết thương và bôi thuốc cho anh ta. Mặc dù mọi người đều bị thương do lựu đạn hoặc rốc két nhưng chỉ là vết thương ngoài chứ không có gì đáng ngại.
Bác sĩ Vương vỗ vỗ tay, nói lớn với hai nữ bác sĩ đang bận rộn bên cạnh:
- Hai vị khách nữ bị thương do lựu đạn nổ. Tiêm cho bọn họ thuốc chống viêm, đừng để vết thương bị nhiễm trùng!
Vừa nói xong, Khả Nhi chạy từ bên phải sang, như một đứa trẻ con ngã nhào vào lòng Sở Thiên nói:
- Không được! Em kiên quyết không tiêm đâu! Nhìn thấy kim tiêm là em đã sợ gần chết rồi!
Sở Thiên dỗ dành Khả Nhi. Khả Nhi vẫn kiên quyết bĩu môi lắc đầu, Dương Phi Dương cách đó một bức rèm, khẽ cười trêu chọc:
- Khả Nhi, sao yếu đuối thế! Để chị làm mẫu cho mà xem. Bác sĩ! Tiêm cho tôi trước đi! Đừng để ý đến cô ta nữa!
Nữ bác sĩ cũng không có cách nào khác, đành tiêm trước cho Dương Phi Dương. Dương Phi Dương nhắm mắt thật chặt, chuẩn bị đón nhận nỗi đau đớn khủng khiếp. Chẳng ngờ sau cái đau nhẹ khi kim tiêm chọc vào lại là một cảm giác rất dễ chịu, toàn bộ cơ thể trở nên nhẹ nhàng thoải mái, không khỏi "Ưm" một tiếng.
Âm thanh đó bất giác khiến tim Sở Thiên giật nảy. Một lát sau, Dương Phi Dương mở hai mắt ra, uể oải khen nữ bác sĩ:
- Bác sĩ, kỹ thuật của chị đúng là hạng nhất! Không chỉ không đau mà còn khiến người ta đặc biệt dễ chịu.
Rồi lập tức hô:
- Khả Nhi, lại đây tiêm nào! Không đau tí nào. Thật đấy! Phi Dương không lừa em đâu.
Khả Nhi vẫn tiếp tục lắc đầu, không ngừng nhắc lại:
- Kiên quyết không tiêm! Kiên quyết không tiêm!
Sở Thiên cũng chẳng biết phải làm gì với cô, đành cười nói với Bác sĩ Vương:
- Bác sĩ, xin lỗi nhé! Cô gái nhỏ này sợ tiêm. Anh cứ để lại một ít thuốc chống viêm là được rồi.
Bác sĩ Vương khẽ lau mồ hôi trán, nhìn kẻ thà chết không tiêm Khả Nhi, lại nhìn nhìn mấy vị nữ bác sĩ, bất đắc dĩ nói:
- Xem ra đành phải vậy.
Khả Nhi lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vật vã đến nửa đêm mới ngủ, cứ tưởng đặt lưng là có thể ngủ một giấc ngon lành, nhưng khi vừa thiếp đi, Sở Thiên liền mộng thấy toàn thân Khả Nhi và Dương Phi Dương bị cột đầy thuốc nổ, đứng bên cạnh họ là một người phụ nữ nhìn không rõ mặt, tay bật diêm châm ngòi dẫn phát ra tiếng kêu xì xì.< /p>
Sở Thiên sợ tới mức giật mình tỉnh giấc, toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhìn bốn bức tường xung quanh mới biết mình vừa gặp ác mộng. Nhưng cảnh trong mơ thật đến nỗi khiến Sở Thiên khó lòng giữ nổi bình tĩnh, cơn buồn ngủ cũng tan biến. Hắn đành cười khổ đứng dậy, rót hai chén rượu mạnh, nốc cạn mới định thần lại đôi chút.
Suy nghĩ một lát, Sở Thiên quyết định qua thăm Khả Nhi và Dương Phi Dương. Nếu không như vậy, e rằng đêm nay hắn không thể ngủ yên. Vì thế hắn ra khỏi phòng, tới ghé tai vào cửa phòng bọn Khả Nhi và gõ nhẹ.
Gõ đến lần thứ ba, trong phòng có tiếng Khả Nhi cảnh giác hỏi:
- Ai?
Sở Thiên ho khan hai tiếng, nhàn nhạt nói:
- Sở Thiên!
Một lát sau, cánh cửa phòng chậm rãi mở ra. Tay trái Khả Nhi kéo nắm đấm cửa, tay phải cầm súng giấu sau lưng, nhìn thấy đúng là Sở Thiên đang đứng trước cửa mới khẽ thở phào, hạ giọng cười nói:
- Thiếu soái, muộn thế này rồi còn tới đây? Cứ tưởng là có tên phần tử phi pháp nào lẻn vào kia.
Sở Thiên cười khổ, cũng không giải thích chuyện nằm mơ nữa, ngại ngùng nói:
- Muốn sang ngủ cùng bọn em. Phòng không có hơi người khó ngủ quá!
Nói rồi liếc mắt nhìn quanh căn phòng tối mờ mờ, thấy Dương Phi Dương đang ôm gối ngủ say sưa, thầm nghĩ cô gái này chẳng có tí cảnh giác nào cả.
Khả Nhi cũng không nghĩ nhiều, kéo Sở Thiên vào phòng và khép cửa lại. Không ai chú ý tới một nơi cách đó không xa, có đôi mắt đang chăm chú quan sát Trúc Lầu. Nhờ ánh đèn, kẻ đó đã nhìn thấy Sở Thiên, trong lòng vô cùng kinh ngạc, vội ôm hai quả lựu đạn Đức vào lòng, lập tức rời khỏi chỗ đó.
Phía đông có ánh nắng mai. Sở Thiên hé mắt, bò qua người Khả Nhi xuống giường, đánh răng rửa mặt xong liền ra khỏi phòng đi dạo. Vừa bước được vài vòng thì gặp Minh Nhi đang đi về phía Trúc Lầu. Sau lưng cô ấy có vài phụ nữ Miến Điện bưng trên tay hai chiếc hộp bằng gỗ đang bốc hơi nóng từ các kẽ hở.
Sở Thiên quay lại tiến lên nghênh đón, còn chưa kịp mở miệng, Minh Nhi đã cười nói:
- Sở tiên sinh, dậy rồi à? Vừa đúng lúc em cho người chuẩn bị bữa sáng, ăn ngay đi kẻo nguội. Ăn xong, nếu muốn đi đâu thì cứ nói với em. Có lệnh bài của tiểu thư, chúng ta có thể ra vào bất cứ nơi nào mà không bị ngăn cản.
Minh Nhi vừa nói vừa lệnh cho những người phụ nữ Miến Điện bày bữa sáng ra. Chỉ một lát, mấy chục đĩa điểm tâm kiểu Trung Quốc đã được bày ngay ngắn. Lúc này bọn Phong Vô Tình cũng đã tỉnh, vừa bước ra khỏi phòng đã bắt gặp các món điểm tâm Trung Quốc có đủ cả màu sắc, hương vị, tâm tình trở nên vô cùng vui vẻ.
Sở Thiên nhìn chỗ điểm tâm gồm: Khoai sọ nấu sườn, bánh bao hấp nhân thịt, chân giò váng đậu thì hơi kinh ngạc nói:
- Minh Nhi, đầu bếp của các em quả thực không đơn giản, không ngờ họ có thể làm các món điểm tâm của Thiên Triều giỏi như vậy! Chỉ riêng phần trình bày thôi cũng đẹp không thua kém gì các đầu bếp của các khách sạn lớn tại Thiên Triều.
Minh Nhi khẽ cười, thản nhiên nói:
- Sở tiên sinh chẳng lẽ không biết quân Sa gia còn được gọi là quân Trương gia sao?
Sở Thiên hơi sửng sốt, lập tức lắc đầu.
Minh Nhi nháy mắt tinh nghịch, chỉ vào đồ ăn sáng trên bàn cười nói:
- Muốn nghe chuyện xưa không? Nếu muốn thì ăn hết các thức ăn trên bàn này đi. Các anh chị vừa ăn em vừa kể cho nghe, như thế mới là hưởng thụ chứ. Như vậy em cũng có thể báo cáo với tiểu thư, em đã chăm sóc các anh chị cẩn thận hết chỗ nói.
Sở Thiên cũng chẳng biết phải làm gì với cô gái nhỏ này, nhưng cũng vui vẻ tiếp nhận "sự uy hiếp" của cô bé, bèn nhìn bọn Phong Vô Tình, vẫy tay nói:
- Tất cả mọi người lại ăn đi! Đừng để lãng phí tấm lòng tốt của Minh Nhi, huống chi còn được nghe kể chuyện hay nữa.
Phong Vô Tình bọn họ cũng không khách khí, kéo ghế ngồi xuống liền bắt đầu ăn.
Minh Nhi cũng không kiêng kị gì, đem một vài bí mật công khai cho Sở Thiên:
- Trương gia là một tên gọi khác của tập đoàn Sa Khôn được người ở Tam Giác Vàng đặt cho. Vì sao lại gọi là "Trương gia"? Bởi vì Sa Khôn là người dân tộc Bang Đạn của Miến Điện. Tổ tiên của ông trước kia là người của một bộ lạc nằm ở biên giới giữa Vân Nam và Tứ Xuyên.
Sở Thiên khá bất ngờ, chẳng ngờ Sa Khôn còn có huyết thống Thiên triều, liền gắp một cái bánh bao hấp nhân thịt đưa lên miệng cắn. Nước sốt thịt trong nhân chảy vào trong miệng, cảm giác thơm ngon lạ thường, đủ biết tay nghề của người đầu bếp.
Sau này, họ chuyển nhà đến Dazhai, một vùng đất ở phía bắc Miến Điện, thông hôn với tộc Bang Đạn tại đó. Nhưng bọn họ không quên mình là người Thiên triều, vẫn sử dụng tên gọi Thiên triều. Gia tộc Sa Khôn vốn có họ Trương. Ông của ông có tên Trương Thuần Vũ. Cha của Sa Khôn có năm anh em. Người cha tên Trương Bỉnh Nghiêu, chú hai tên Trương Bỉnh Thuấn, chú ba tên Trương Bỉnh Vũ, chú tư tên Trương Bỉnh Thang, chú năm là Trương Bỉnh Quân.
Sa Khôn là con trai của người anh cả Trương Bỉnh Nghiêu, cũng là trưởng tôn nhà họ Trương. Ông của ông là Trương Thuần Vũ đặt tên cho Sa Khôn là Trương Kỳ Phu, tên Miến Điện gọi là Quan Ước. Sau này, khi Sa Khôn mười bốn, mười lăm tuổi phải tới Chiang Rai – Thái Lan tị nạn, lại lấy tên Thái là Sa Khôn. Bởi vậy, tập đoàn thuốc phiện Sa Khôn được người dân bản xứ gọi là "Trương gia".
Khả Nhi gặm miếng sườn, hỏi vu vơ:
- Thế sao bây giờ lại gọi là quân Sa gia?
Minh Nhi nói tới đây thì ngập ngừng không nói tiếp. Sở Thiên ngẫm nghĩ một lát là hiểu ngay, cầm bát cháo trắng nóng hổi, cười cười tiếp lời:
- Thuốc phiện dù sao cũng không phải là thứ hay ho cho lắm. Để giữ thể diện cho nhà họ Trương nên bây giờ vẫn lấy tên đối ngoại là Sa gia phải không?
Minh Nhi không chút che giấu gật đầu, tự tay gắp thức ăn cho Sở Thiên, khen ngợi tự đáy lòng:
- Đúng là vì nguyên nhân này. Chẳng trách tiểu thư rất khen anh. Anh quả thực rất thông minh! Giờ anh đã biết nguồn gốc lai lịch của Sa gia rồi, chắc không còn thắc mắc về những món điểm tâm Trung Quốc này nữa.
Sở Thiên hớp hai ngụm cháo hoa, đảo mắt nhìn nhìn Minh Nhi, tò mò hỏi:
- Minh Nhi, nhìn đặc điểm dáng người và trình độ tiếng Trung lưu loát của em, hẳn em cũng là người Thiên Triều, sao lại tới Tam Giác Vàng làm nữ binh? Mặc dù chỗ này có nhiều vàng, nhưng là một cô gái thì sẽ rất gian khổ.
Bộ mặt Minh Nhi trở nên ảm đạm, cô buồn rầu nói:
- Khổ nạn của Minh Nhi đều là do Đường gia ban tặng!