Đặc công? Minh Nhi không tin nhìn bọn lính.
Một binh lính lập tức lấy từ thắt lưng ra hai trái lựu đạn Đức đưa cho Minh Nhi xem.
Minh Nhi hơi hơi sửng sốt, lập tức đi tới bên cạnh Sở Thiên, khẽ nói:
- Sở Thiên, anh quen người này sao? Nếu không có giao tình gì thì đừng dính vào việc này nữa. Hành vi của cậu ta tại Phòng khu rất khả nghi, trên người còn mang theo cây lựu đạn khó mà giải thích được này. Bị nghi là đặc công rồi, binh lính có quyền bắn chết bất cứ lúc nào.
Sở Thiên kéo Diêu Phong Tử đứng dậy rồi giúp cậu ta phủi bụi đất, nghe lời bọn lính và Minh Nhi nói, biết nhất định phải cho họ một lời giải thích đích đáng, nếu không Diêu Phong Tử chắc chắn phải chết, vì thế ánh mắt trở nên linh hoạt, nhìn Diêu Phong Tử, thản nhiên nói:
- Em có phải là đặc công của Ủy ban phòng chống Ma túy hay không? Cho dù thật giả thế nào anh cũng sẽ bảo vệ em.
Diêu Phong Tử chùi máu tươi khóe miệng, trốn tránh ánh mắt sắc bén của Sở Thiên, lập tức lắc đầu như cây trống bỏi, kiên định nói:
- Em không phải đặc công, em tuyệt đối không phải đặc công! Sở Thiên, anh biết lai lịch của em quá rõ mà. Em còn đang đi học, sao có thể làm đặc công được.
Vẻ mặt Minh Nhi trở nên lạnh lùng, cầm 2 trái lựu đạn Đức từ tay binh lính, bình tĩnh hỏi:
- Vậy em hãy giải thích nguồn gốc của 2 trái lựu đạn này đi. Đây là lựu đạn chống tăng của Đức. Toàn bộ Phòng khu của Sa gia cũng không thể tìm đâu ra loại này. Lẽ nào em nhặt bên đường?
Diêu Phong Tử chần chừ một lát, mượn lời Minh Nhi nói:
- Tôi nhặt đấy, nhặt được đấy! Dù sao tôi cũng không phải đặc công.
Sau đó lại nhìn Sở Thiên cầu cứu:
- Anh nhất định phải cứu em. Nếu em chết, chị em sẽ đau lòng lắm! Xin anh hãy nói giúp với bọn họ tha cho em.
Sở Thiên biết cậu ta có điều giấu giếm, nhưng hiện tại cũng không tiện bắt khai nhận, ngẩng đầu nhìn Minh Nhi nói:
- Minh Nhi, giao cậu ta cho anh đi. Cho dù cậu ta có phải là đặc công hay không anh cũng có thể cam đoan, cậu ta tuyệt đối sẽ không gây nguy hại cho Tam Giác Vàng. Nếu để xảy ra chuyện gì thì cứ đem anh ra xử bắn.
Minh Nhi ngẩn ra, không hiểu vì sao Sở Thiên phải cực lực bảo vệ Diêu Phong Tử, nhưng anh ta đã nói đến nước này, cũng đành bất đắc dĩ gật đầu, xoay người hướng bọn lính hô:< /p>
- Cậu ta không phải đặc công. Hai trái lựu đạn là dùng để phòng thân thôi. Tôi sẽ viết báo cáo về chuyện này. Các người đi đi!
Bọn lính thấy có Minh Nhi đứng ra đảm bảo thì yên tâm, lại chào một cái theo nghi thức quân đội, rồi xoay người bỏ đi. Những người qua đường thấy chẳng còn gì vui mà xem nữa cũng giải tán.
Tự nhiên xảy ra chuyện này, hứng thú tham quan của mọi người cũng bị ảnh hưởng. Vì thế họ trở về phủ, trở lại Trúc Lầu tĩnh lặng. Minh Nhi biết Sở Thiên sẽ thẩm vấn Diêu Phong Tử, mà bản thân cô ta ở đó sẽ không thích hợp lắm, vì thế tìm cớ rời đi, cũng nhân cơ hội tìm Sa Cầm Tú để báo cáo.
Sau khi Minh Nhi rời đi, Sở Thiên bảo Nhiếp Vô Danh vào phòng trong nghiên cứu lựu đạn. Phong Vô Tình thì bôi thuốc cho Diêu Phong Tử. Đám người kia đều là những binh lính hung hãn, giết người không chớp mắt, đánh người lại càng không nương tay, cho nên miệng viết thương của Diêu Phong Tử phải xử lý mãi nửa tiếng mới xong.
Sở Thiên ngồi bên cạnh đun nước, bỏ cốc nước trên bàn vào trong chậu nước nóng, sau đó vớt ra hai cái, đổ trà vào, rót nước sôi vào. Lá trà liền chìm nổi bồng bềnh, xoay vần vũ trong cốc. Khi nước sôi đầy đến miệng cốc, Sở Thiên mới ngừng rót, đồng thời khẽ đẩy cái cốc tới trước mặt Diêu Phong Tử.
Diêu Phong Tử đón cốc trà nóng nhưng không nói gì. Cậu ta không biết nên nói gì, tuy rằng cậu ta biết Sở Thiên sẽ hỏi.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Gần đây có liên hệ với chị em không?
Diêu Phong Tử không nghĩ rằng Sở Thiên sẽ hỏi câu này, bộ mặt đề phòng cũng được thả lỏng, mở miệng đáp:
- Tháng trước có liên hệ, chị còn cho em năm nghìn tệ tiền sinh hoạt.
Sở Thiên nhẹ nhàng nói:
- Chị của em là một người lương thiện, anh nợ cô ấy nhiều lắm!
Diêu Phong Tử rất đồng tình:
- Chị ấy quan tâm người khác còn hơn chính mình. Em cũng nợ chị ấy rất nhiều.
Ánh mắt Sở Thiên đã có giao điểm, giọng nói bỗng trùng xuống, lạnh lùng nói:
- Em đã biết là nợ cô ấy, vậy sao còn tới Tam Giác Vàng? Em có biết không, vừa rồi thiếu chút nữa là em đã bị chết nơi đầu đường xó chợ, thiếu chút nữa là em đã thành cô hồn dã quỷ. Em chết ở chỗ này, chị của em đến thi cốt cũng không được thấy.
Diêu Phong Tử lập tức trở nên đau khổ, cúi đầu.
Giọng Sở Thiên lại nhẹ nhàng trở lại, nhàn nhạt nói:
- Sao em lại đến Tam Giác Vàng?
Diêu Phong Tử chần chừ một lát, cảm thấy Sở Thiên có thể tin tưởng được và có thể giúp đỡ mình, ít nhất hắn có thể nể mặt chị mình mà để mình trốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, vì thế nhấp một hớp trà nóng, lấy lại bình tĩnh mở miệng nói:
- Nửa năm nay, trường cho sinh viên thực tập tự do. Em đến Tam Giác Vàng để buôn bán đồ trang sức.
Ánh mắt Sở Thiên rất tĩnh lặng, không ngắt lời cậu ta.
Diêu Phong Tử đặt cốc trà xuống, nét mặt đau khổ:
- Em mới buôn bán được vài ngày, việc kinh doanh khá tốt, chẳng dè bị cảnh sát theo dõi, vu cho em buôn lậu thuốc phiện, càng lạ nữa là họ lục ra bạch phiến ở sạp hàng của em thật. Vì thế em bị bắt vào nhà giam, lại còn không cho ai bảo lãnh ra.
Sở Thiên không lên tiếng, nhưng hắn tin những gì Diêu Phong Tử nói là sự thật.
Diêu Phong Tử tự ôm chặt lấy hai cánh tay, cười khổ nói:
- Chính là hôm qua, có một người phụ nữ đưa em ra ngoài, tự xưng là thành viên Ủy ban Phòng chống Ma Túy. Để cho mọi người trên thế giới bớt phải chịu thống khổ, cũng là để chuộc tội "Buôn lậu thuốc phiện", cô ta bảo em vào Phòng khu làm nổ xưởng thuốc phiện Sa gia.
Sở Thiên khẽ mỉm cười, bưng cốc trà nóng nhấp hai ngụm, bình tĩnh nói:
- Cho nên em lẻn vào Phòng khu dưới sự uy hiếp của cô ta? Nhưng đêm qua hình như không có vụ nổ nào. Hơn nữa, bằng trí thông minh của em, chẳng lẽ em không phân biệt được "Buôn lậu thuốc phiện" hay "Làm nổ nhà máy" cái nào có hậu quả nặng hơn sao?
Diêu Phong Tử lắc đầu, rất thành thực thừa nhận:
- Tuy rằng tội danh "Buôn lậu thuốc phiện" có thể sẽ ngồi tù, nhưng em càng biết rằng vào Phòng khu làm nổ nhà xưởng còn là cửu tử nhất sinh. Sở dĩ em đồng ý với cô ta là vì cô ta hứa cho em một triệu đô, còn chuyển ngay một trăm ngàn vào tài khoản của em lúc đó nữa.
Lợi nhuận cực lớn đó quả thật có thể khiến đầu óc người ta mê muội. Vì thế, Sở Thiên tin lời Diêu Phong Tử nói. Hắn chuyển sang chuyện khác:
- Cô ta muốn em cho nổ chỗ nào?
Nụ cười trên mặt Diêu Phong Tử trở nên kỳ quái, hạ giọng nói:
- Chính là căn Trúc Lầu này. Cô ta còn dặn đi dặn lại là phải đợi khi có người vào đây mới được cho nổ, bởi vì lúc có người mới là lúc thuốc phiện bắt đầu được gia công. Chỉ khi khiến thuốc phiện và cả nhân viên kỹ thuật bị nổ thì nguồn thuốc phiện mới bị hư hao.
Động tác của Sở Thiên bị đóng băng, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
- Cô ta đưa cho em hai trái lựu đạn, còn bí mật đưa em vào đây, giấu ở trong nhà dân bên ngoài khu vực Phòng khu. Nửa đêm hôm qua, cô ta đưa em tới bên ngoài Trúc lầu, bảo em chọn thời cơ để hành động. Em không ngừng theo dõi tình hình Trúc Lầu, kết quả là nhìn thấy anh nửa đêm gõ cửa, em liền bỏ chạy suốt đêm.
Sở Thiên khẽ thở dài, cười khổ nói:
- Diêu Phong Tử, anh có thể cho em biết, chỉ sợ tối qua trái lựu đạn của em còn chưa kịp ném ra thì đã bị người ta đánh cho tan xác. Chẳng lẽ em không phát hiện ra xung quanh Trúc Lầu có không ít quân tinh nhuệ mai phục sao? Cũng chẳng biết kẻ đó muốn lấy mạng em hay là lấy mạng anh nữa.
Diêu Phong Tử run rẩy trong lòng, tiếp tục kể hết sự tình:
- Ai dè canh phòng nghiêm ngặt, em không tìm được đường cũ để trốn ra, đành phải vượt vườn thuốc phiện để ra khỏi Phòng khu. Vật lộn mãi nửa ngày mới ra được phố, ai dè gặp bọn binh lính, kết quả bị bọn chúng ngăn lại lục soát, rồi lục ra hai trái lựu đạn, vì thế chúng tưởng em là đặc công Ủy ban Phòng chống Ma Túy. Nếu không có anh, chắc em đã bị đánh chết rồi.
Sở Thiên nghe xong, căn cứ vào vẻ mặt và giọng điệu của Diêu Phong Tử cũng có thể đoán được cậu ta không nói dối. Như thế này thì hắn cũng có thể giải thích với Sa gia được, nếu không sẽ mang lại cho Sa Cầm Tú không ít phiền toái. Để tìm hiểu thêm, hắn truy hỏi:
- Người phụ nữ kia trông như thế nào? Tên là gì?
Diêu Phong Tử cười khổ lắc đầu:
- Em chẳng biết gì cả. Cô ta che nửa mặt, ngay cả giọng nói cũng cố tình thay đổi, dường như sợ em nhận ra cô ta. Điều duy nhất em có thể khẳng định là, đôi mắt của cô ta hơi giống người Cương Tạng, sống mũi thẳng, ánh mắt sâu thẳm. Những điều khác thì em thật sự không biết.
Sở Thiên nhớ tới lời quân Hồng Y nói về Thiên Kiều, lại kết hợp với đặc điểm được Diêu Phong Tử miêu tả, trong lòng chắc chắn người phụ nữ bí hiểm kia là người của tổ chức Đột Đột.
Chỉ có một điều Sở Thiên vẫn chưa hiểu là tại sao cô ta lại muốn Diêu Phong Tử cho nổ Trúc Lầu? Cô ta thậm chí có thể tự do ra vào Phòng khu, tự tay cho nổ Trúc Lầu đâu có khó?
Dùng thủ đoạn phức tạp như vậy để đối phó với hắn là vì lý do gì?
Trong lúc đang suy nghĩ, Nhiếp Vô Danh cầm hai trái lựu đạn đi tới, thản nhiên nói:
- Có thể xác định là cùng loại với lựu đạn của bọn Ám Hồng, đều là loại M77 của Đức, chuyên dùng để chống tăng. Vì thế, kẻ đưa lựu đạn cho Diêu Phong Tử nhất định là phần tử Đột Đột. Xem ra chúng ta bị theo dõi thật rồi.
Diêu Phong Tử thấy bảo kẻ đưa lựu đạn cho mình là phần tử khủng bố thì kinh ngạc há to miệng.
Ngón tay Sở Thiên gõ nhẹ trên viền ghế tựa. Từ đầu tới cuối, trên mặt hắn không hề lộ vẻ lo âu. Nếu đó là sự trả thù của Nặc Đính thì chắc chắn sẽ là dao thật súng thật.
Ngoài cửa có tiếng ô tô, còn có tiếng binh lính ồn ào.
Phong Vô Tình đứng ở mép Trúc Lầu nhìn ra, sắc mặt trở nên khó coi, quay đầu lại nói với Sở Thiên:
- Thiếu soái, hai xe tải binh lính đang hùng hổ tiến tới, đoán chừng là tới tìm chúng ta.
Sở Thiên gật gật đầu, chỉ gian phòng của chính hắn:
- Diêu Phong Tử, em vào phòng anh trốn, nếu anh chưa gọi thì không được phép ra.
Sau đó lại nhìn Nhiếp Vô Danh bọn họ cười nói:
- Cụ Mao đã nói: "Chính quyền sinh ra từ báng súng". Xem ra hôm nay vẫn phải dựa vào báng súng để nói chuyện.
Khả Nhi và Dương Phi Dương đều khẽ mỉm cười, sau đó chạy nhanh về phòng lấy vũ khí. Nhiếp Vô Danh trực tiếp giắt hai trái lựu đạn Đức vào thắt lưng, còn cố tình cho nó lộ ra, trêu đùa Sở Thiên:
- Thiếu soái, như thế này thì có phải là sống lưng sẽ cứng hơn không?
Phong Vô Tình nghiêm túc hơn nhiều, băn khoăn hỏi Sở Thiên:
- Chúng ta có Sa Cầm Tú làm chỗ dựa, sao binh lính của Sa gia còn dám tới quấy rầy? Chẳng lẽ không sợ chết sao?
Sở Thiên sớm đã hiểu ra, thản nhiên nói:
- Sa Thành!