Tà dương đầy trời, diễm lệ như xưa.
Nhưng xác chết cùng máu tươi làm cho người ta cảm thấy khó coi và đau đớn, huống chi đây là đây là cảnh tượng tan tành? Tám thi thể nằm ngang trước Trúc Lầu, mười sáu cánh tay bị giật ra xếp thành chữ "tử", tám binh sĩ đều bị bóp nát cổ họng, máu chảy ra từ vết thương đã đọng lại đen sẫm, những con côn trùng có cánh đang mút thỏa thích ở trên.
Những binh lính này đều là thân tín của Sa Cầm Tú, giữa chủ tớ đều có tình cảm sâu đậm, nên Sa Cầm Tú nhìn thấy thảm cảnh này không ngăn được nước mắt bi phẫn trào ra, từ trên xe Jeep nhảy xuống quỳ gối bên cạnh thi thể, tự nói thì thào:
- Kẻ nào giết bọn họ? kẻ nào hạ độc thủ?
Bọn Phong Vô Tình thấy phát sinh biến cố, đã sớm lấy súng ra cảnh giới xung quanh, thủ đoạn của kẻ địch tàn nhẫn như vậy, rõ ràng là nhằm vào Sở Thiên mà đến. Tuy kẻ địch tàn nhẫn giết binh lính xong hẳn đã chạy trốn, nhưng tính thị uy của chữ "Tử" cho thấy bọn chúng sẽ không bỏ qua như vậy, nói không chừng đang âm thầm núp trong bống tối, bất kỳ lúc nào cũng có thể bắn ra vài phát đạn.
Phán đoán của bọn họ không sai, sát khí rất nhanh vọt tới.
Cây cối gần Trúc lầu vang lên, truyền tới vô số tiếng "xào xào xào", mọi người cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó ánh mắt của Sở Thiên nhìn quét đến mất chục cây trúc mang theo tiếng gió đang gào thét mà hướng đến bọn họ, trong lòng thầm kinh ngạc, vội hô to một tiếng:
- Mau ẩn nấp!
Mọi người đều là người giang hồ đã lâu, trong tiếng cảnh báo của Sở Thiên đã lăn lộn xung quanh, dựa vào xe Jeep hoặc dưới Trúc Lầu, Sở Thiên trốn ra bên canh lốp xe, không để phần lưng mình lộ ra phía cửa không, hắn biết cây trúc chẳng qua là dấu hiệu giả, sát khí thực sự hẳn là từ đằng sau bắn, cho nên không thể giết qua cây trúc.
Phần lớn cây trúc đều phạch phạch phạch đâm tới chỗ bọn họ vừa đứng, một phần nhỏ lại đâm ra lỗ máu trên người những binh lính đã chết, khiến Sa Cầm Tú lửa giận bùng cháy, không để ý nguy hiểm lánh sang bên trái liên tục nổ súng, cuối cùng súng cũng cùng kêu thảm, hiển nhiên kẻ thù thật không ngờ cô dám ra đây nổ súng, tránh không kịp bị bắn trúng.
Những kẻ địch ẩn nấp xung quanh bắt đầu nổ súng đến, bán đạn ra "rầm rầm rầm", tuy bọn Sở Thiên trong hoàn cảnh không có lợi, địch ở trong tối mình ở ngoài sáng, nhưng tài bắn súng của Khả Nhi, Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Sa Cầm Tú lại làm thay đổi tình thế xấu, bọn họ ăn ý hợp thành hỏa lực, bình tĩnh phản kích.< /p>
Sở Thiên bình tĩnh xem kĩ hoàn cảnh xung quanh.
Hắn nhạy bén bắt được cỏ cây màu sắc bị gãy khá mới, hiển nhiên là bị người giẫm lên, vì thế lấy súng ra hướng đến những chỗ đó bắn, nháy mắt trong tai đã tràn ngập tiếng súng, còn tiếng kêm thảm viên đạn bắn vào thân thể.
Liên tục bắn nhau một lát, phía xa bắt đầu có tiếng người ồn ào, không ít tiếng xe tải chạy dần dần truyền đến, Sa Cầm Tú lộ vẻ vui mừng, biết tiếng súng làm giật mình binh lính khu vực phòng thủ, bọn họ đã vội chạy đến Trúc Lầu, ngay sau đó hô:
- Mọi người chặn lấy chúng, binh lính khu phòng thủ cũng sắp tới rồi.
Kẻ địch vẫn chưa từng lộ mặt đương nhiên hiểu rõ viện binh của Sở Thiên sắp đến, vì thế vang lên một trận tiếng nổ súng dày đặc rồi bắt đầu yên tĩnh trở lại, Sa Cầm Tú biết kẻ địch đang lặng lẽ rút lui, liền nghĩ thừa thắng truy kích, Sở Thiên nhanh tay nhanh mắt đem cô giữ chặt, nói:
- Bọn chúng có chuẩn bị mà đến, đừng đuổi.
Sa Cầm Tú suy nghĩ một lát, gật gật đầu.
Tiếng súng đã ngừng hoàn toàn, qua hai phút, gần trăm binh lính vũ trang đầy đủ chen chúc mà đến, Minh Nhi rùng mình một cái khi thấy những thi thể nằm trên đất, sau đó phát hiện Sa Cầm Tú cũng ở Trúc Lầu, liền chạy đến quan tâm hỏi:
- Tiểu thư không sao chứ? Là kẻ nào phục kích mọi người?
Sa Cầm Tú khẽ cười khổ, thống khổ nhìn một vòng các thi thể, chầm chậm nói:
- Nếu chị biết là ai thì tốt rồi, chị có thể chặt đầu nó để báo thù cho những huynh đệ đã chết, Minh Nhi, em cho các binh lính lấy Trúc Lầu làm trung tâm, trong bán kính năm trăm mét lâp tức tiến hành điều tra.
Minh Nhi gật gật đầu, rút súng ra hô:
- Mọi người theo tôi.
Sau khi Minh Nhi đem theo binh sĩ tản đi rồi, Sở Thiên vẫn chưa hoàn toàn yên tâm lại, cẩn thận nhìn xung quanh, hắn cứ luôn cảm thấy có chút gì không bình thường, nhưng nói không ra, bỗng nhiên, "bang bang" tiếng âm thanh va chạm rất nhot truyền đến, Sở Thiên tập trung cao độ rất nhanh ánh mắt rơi vào gian phòng của mình.
Diêu Phong Tử? người Sở Thiên rung mạnh, hắn đột nhiên nhớ tới giấu Diêu Phong Tử ở phòng của mình, hôm nay quá nhiều việc căn bản không có thời gian sắp xếp cậu ta, hiện giờ tiếng động nhẹ nhàng truyền đến, lo Diêu Phong Tử cũng chết oan uổng, lòng nóng như lửa đốt bước chân đi về phía đại sảnh Trúc Lầu.
Khả Nhi và Dương Phi Dương chỉ lo Sở Thiên có gì sơ xuất, vội nắm chặt súng đứng dậy cùng đi tới, Sa Cầm Tú cũng tỉnh táo lại, vẻ mặt trở nên lý trí dứt khoát, sau khi rút điện thoại ra thông báo cho Minh Nhi xong, liền cầm theo súng lục xem xét xung quanh cùng tiến sát đến bọn Sở Thiên.
- Ưm ưm
Lại là hai tiếng phát ra từ phòng của Sở Thiên, như là tiếng miệng bị nhét đồ vật gì phát ra, Khả Nhi và Dương Phi Dương tiến lên phía trước vài bước, nấp ở hai bên cửa phòng, dùng ánh mắt nhìn Sở Thiên và chỉ chỉ cửa phòng, động tác tỏ ý bây giờ có xô cửa vào kiểm tra hay không.
Trực giác cho Sở Thiên biết cửa phòng có gì kỳ lạ, liền cẩn thận lắc đầu, không ngờ kẻ thù nhằm bọn họ mà tới, vậy nên mình làm việc phải càng thêm cẩn thận, quay người cầm tới cây gậy trúc trang trí phòng khách, sau đó dùng góc chết nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa phòng rất dễ bị đẩy.
Vừa mới mở ra khe cửa nhỏ, Dương Phi Dương ở góc đối diện liền kinh ngạc, không ngờ có hai cây trong như sợi dây như ẩn như hiện, liền ra tay khiến Sở thiên dừng lại, Sở Thiên tiến gần tới phía trước xem xét, thầm nghĩ nếu những dây này dắt lên mấy viên móc kéo lựu đạn, vừa rồi xô cửa đi vào phòng không chừng bị nổ đến xương cũng chẳng còn.
Sở Thiên dùng dao găm sắc cắt hai sợi dây trong suốt, xác định cả cánh cửa không còn bất kỳ thứ gì ràng buộc mới đẩy ra, cửa chầm chậm mở ra, Khả Nhi và Dương Phi Dương nhìn lẫn nhau, sau đó cầm lấy súng lưng dựa lưng xông vào trong, bên trong không có kẻ địch, cũng không có móc kéo lựu đạn, chỉ có Diêu Phong Tử.
Diêu Phong Tử sắc mặt tái nhợt ngồi liệt dưới cửa sổ, toàn thân tím đen, đầu lưỡi đã bị cắt đứt rơi trên đùi, khớp xương bị đứt thành từng đoạn một, càng tàn nhẫn hơn là, tứ chi của cậu ta bị gậy trúc vót nhọn đính trên tường, máu tươi đã chảy đầy gian phòng, ai cũng cảm giác được cảnh sống không bằng chết.
Mí mắt của Diêu Phong Tử bị dính chặt, trong mắt gần như đã lồi ra hoàn toàn, như cá chết trừng mắt trước người và vật, không ai có thể hình dung được trong đôi mắt thấm đẫm nỗi bi thương và phẫn nộ.
Nếu đây là người chết, lòng mọi người còn không đâu khổ, nhưng Diêu Phong Tử vẫn còn hơi thở còn ý thức, bởi vì đầu cậu ta vẫn khẽ đập vào vách tường.
Trong đời Sở Thiên dù đã thấy vô số người chết, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy ớn lạnh dâng lên, lòng bàn tay cũng tiết ra mồ hôi lạnh.
Sắc mặt bọn Dương Phi Dương biến đổi lớn, tay cầm súng khẽ run.
Bọn Minh Nhi đang tản ra xung quanh điên cuồng lục soát, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh đã an toàn, bèn rút lui cảnh giới, cầm súng cũng đi vào phòng, phản ứng im hơi lặng tiếng của bọn Sở Thiên khiến bọn họ có chút lo lắng, lập tức nhìn thấy hình dạng bi thảm của Diêu Phong Tử, trên mặt cũng bắt đầu trở nên đau khổ.
Sở Thiên kéo mí mắt của Diêu Phong Tử xuống, khiến tinh thần anh ta trở nên thanh thản, khi đang định tiến thêm một bước nữa giải cứu thì, bỗng nhiên điện thoại trong ngực bỗng vang lên, tiếng chuông trong trẻo vang đội đâm rách sự yên lặng nặng nề, giống như tiếng triệu tập của thần chết, khiến lòng người cảm thấy sự khủng hoảng không lý giải được, trực giác cho hắn biết cú điện thoại này sẽ mang đến tin xấu.
Nhưng Sở Thiên vẫn bấm nút nghe, thản nhiên nói:
- Ai ?
Bên kia điện thoại vang lên tiếng cười dễ nghe, sau đó mới truyền đến tiếng phụ nữ ngọt ngào:
- Sở Thiên, thích món quà tôi tặng cho anh không?
Sắc mặt Sở Thiên thay đổi, lạnh lùng nói:
- Cô là ai?
Âm thanh êm ái ngọt ngào xa thẳm mà tới:
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể khiến anh đau khổ, đúng rồi, hình như nghe nói Diêu Phong Tử là em trai người đàn bà của anh, tôi nghĩ, tình cảnh này hẳn là khiến anh cả đời khó quên cũng áy náy đến chết, bởi nó vì dính dáng đến anh mà mang vạ.
Sở Thiên nén lửa giận, trong đầu hơi suy nghĩ liền vạch trần cô ta:
- Thì ra là do cô làm sao? Chẳng lẽ cô là Thiên Kiều? Sao cô lại làm như vậy? Có oán hận, có nợ máu, có bản lĩnh thì nhằm vào Sở Thiên tôi mà tới, cô đối với người bên cạnh tôi làm ra chuyện tàn nhẫn vô liêm sĩ này không cảm thấy bỉ ổi sao?
- Không ngờ anh biết danh hiệu của tôi! Quả nhiên có mấy phần trình độ, chả trách quân Hồng Y đều không vây giết được ngươi.
Người đàn bà rất rộng rãi thừa nhận mình là Thiên Kiều, giọng điệu nhẹ nhàng nói:
- Đáng tiếc kiếp này anh không được nhìn thấy tôi, mà tôi lại có thể từ từ tra tấn anh.
Sở Thiên lạnh lùng hừ mấy tiếng, không khoan nhượng nói:
- Thiên Kiều, cô chớ có đắc ý, cô không phải là phần tử Đột Đột sao? Không phải là muốn báo thù cho những phần tử khủng bố chết trong tay tôi sao? Có tin bây giờ tôi sẽ giết toàn bộ đám Nặc Đính? Cho các người chết ở đất khách cũng không có chỗ chôn.
Thiên Kiều không nóng vội, nhẹ nhàng thở dài:
- Bình tĩnh, bình tĩnh, anh đừng tức giận, như vậy trò chơi sẽ không vui nữa, tôi tuy bị anh biết được thân phận cũng sẽ không sợ bị anh trả thù, nhưng anh ít nhất phải chú ý trước mắt, chú ý người con gái và anh em bên cạnh anh, chẳng nhẽ anh muốn bọn họ cũng bị anh liên lụy chết sao?
Lòng Sở Thiên có chút hồi hộp:
- Cô có ý gì?
Tiếng cười của Thiên Kiều trở nên kỳ dị, khiến người ta sởn tóc gáy:
- Khi anh đi vào cửa có phải đã cắt đứt hai sợi dây, rất thành thực nói cho anh biết, đó là bộ kíp nổ do tôi lắp đặt, bất luận hai sợi dây bị đụng gãy hay bị cắt đứt, nó đều đã khởi động bom đếm ngược trên người Diêu Phong Tử, không tin anh có thể vén áo anh ta lên xem.
Sắc mặt Sở Thiên lại thay đổi, vì không để bọn Phong Vô Tình chịu thương tổn, lền tự mình vén áo Diêu Phong Tử lên, một dây thép được buộc chắc quả bom chậm rãi đếm ngược, thời gian chỉ còn lại hơn ba phút, con số nhảy nhót vui vẻ dẫn dắt tử vong.
Sự xuất hiện của quả bom khiến bọn Phong Vô Tình kinh sợ ngơ ngẩn.
Nhiếp Vô Danh tiến lên trước xem xét bom trên người Diêu Phong Tử, vài giây sau mặt tỏ ra vẻ nghiêm trọng, nhìn Sở Thiên:
- Thiếu soái, đều là bom trang bị đồng bộ, nếu tôi suy đoán không sai, xung quanh hẳn có không ít quả bom tĩnh giống nhau, chỉ cần bên này nổ, cái khác cũng sẽ hưởng ứng.
Sở Thiên vừa muốn nói gì đố, điện thoại lại truyền đến tiếng của Thiên Kiều:
- Sở Thiên, không ngờ thuộc hạ của anh kiến thức lại uyên bác như thế, không ngờ biết đến thiết bị bom đồng bộ, thành thực mà nói, ở phụ cận trúc lầu tôi đã đặt không ít bom, đại khái mấy chục viên, phạm vi bao trùm mấy trăm mét.
- Chỉ cần quả bom trên người Diêu Phong Tử nổ, mấy chục thiết bị bom đồng bộ ở lân cận cũng sẽ phát nổ, đến lúc đó, các ngươi sẽ bị nổ tung đến xương cốt cũng chẳng còn, nếu bây giờ các ngươi bỏ lại Diêu Phong Tử để chạy trốn sợ rằng cũng không kịp nữa rồi, không dám nói chết hết toàn bộ, chết hơn một nửa cũng không thành vấn đề.
Sở Thiên lạnh lùng trả lời:
- Cô dọa tôi sao?
Thiên Kiều không dứt khoát cười cười:
- Thời gian chắc chỉ còn lại hai phút thôi nhỉ? Đừng vọng tưởng cứu được Diêu Phong Tử ra, đến sự sống của các ngươi cũng trở nên xa xỉ, đương nhiên, nếu anh nghe tôi, trò chơi của chúng ta vẫn có thể tiếp tục, nếu anh vẫn không tin tôi, anh cứ việc cứu người đi.
Sở Thiên cắn môi, hắn giờ đây khó phân biệt thật giả, lúc đang muốn không thèm đếm xỉa tới Thiên Kiều giải cứu Diêu Phong Tử rồi rút lui, Minh Nhi sợ hãi xông vào, nhìn thấy tình trạng thê thảm của Diêu Phong Tử, run rẩy nói:
- Binh lính điều tra nhân viên khả nghi, kết quả phát hiện vùng phụ cận cất dấu không ít bom.
Thiên Kiều quả nhiên không nói dối.
Hiển nhiên lời nói của Minh Nhi đã bị Thiên Kiều nghe được, cô ta mỉm cười u ám đáng sợ:
- Sở Thiên, tôi không nói dối chứ? Nên anh đừng làm gì vô ích nữa, muốn tự bảo vệ mạng mình cùng người phụ nữ của anh và mấy người, không ngại nghe đề nghị của tôi một chút, tôi cho anh lựa chọn để trò chơi tiếp tục hay kết thúc.
Sở Thiên hung hăng mắng chửi nói:
- Mụ đàn bà vô liêm sỉ.
- Đừng mắng, đừng mắng, trong lòng tôi đúng là thiên về muốn trò chơi tiếp tục, nếu không tôi sớm đã cho anh nổ tung rồi.
Thiên Kiều dương như không có chút tức giận, bởi vì ả tin rằng Sở Thiên sẽ càng tức giận, cười lạnh nói:
- Tôi bây giờ nói cho anh biết cách, bom trên người Diêu Phong Tử tôi đã cài đặt chương trình dừng lại.
Sở Thiên hơi sững sờ, không biết sao ả lại tự nói với mình.
Giọng điệu của Thiên Kiều trở nên đắc ý:
- Chỉ cần anh lấy súng đập vào giữa mảnh thủy tinh trên quả bom, chương trình quả bom sẽ bị hư hại, thời gian đếm ngược cũng sẽ dừng lại, các ngươi sẽ được cứu, nếu anh muốn mở kính ra để làm hư hại chương trình, tôi nghĩ anh sẽ thất vọng đấy, ta đã thử qua vô số lần, thời gian phá nát thủy tinh để hư hại chương trình không được quá một giây, nếu không bom tức khắc sẽ nổ tung, đến lúc đó thần tiên cũng khó cứu.
Cô gái này thật sự độc ác, Sở Thiên môi đều cắn ra máu tươi, trong lòng hắn hiểu rõ, thời điểm súng oanh ra, cho dù có thể dừng bom đếm ngược lại, cũng sẽ bắn chết Diêu Phong Tử, bởi nơi buộc bom là trái tim, hiển nhiên đều đã tính toán tỉ mỉ rồi.
Sở Thiên hít sâu, ai cũng nhìn ra hắn muốn bình tĩnh, nhưng những giọt mồ hôi chảy ra trên trán rõ ràng đã bán đứng hắn, ngón tay hắn cũng khẽ run lên, đây là lần đầu bọn Phong Vô Tình thấy Sở Thiên bất an, tuy không rõ sự tình, nhưng biết trong lòng hẳn đang mâu thuẫn.
Sở Thiên lau mồ hôi trên trán, hướng đến Nhiếp Vô Danh nói:
- Vô Danh, chương trình tự hủy cảu bom ở đằng sau thủy tinh, có cách nào giải quyết không?
Nhiếp Vô Danh đối với loại bom này có chút hiểu biết, cũng cơ bản biết được nguyên lý dỡ bỏ, nghe thấy Sở Thiên hỏi, trong lòng không ngưng được rung mạnh, anh ta nháy mắt đã hiểu được chuyện gì khiến Sở Thiên bất an như vậy rồi, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, đâu khổ lắc đầu:
- Không có!
Thiên Kiều tính toán thời gian, không quên nhắc nhở nói:
- Còn hai bảy giây nữa, phải nắm chắc a.
- Thiên Kiều, tôi….!
Sở Thiên nổi điên rống lên, sau đó đem điện thoại đập mạnh xuống đất, quay đầu nhìn bọn Phong Vô Tình đang ngơ ngẩn, nước mắt trào ra, đoạt lấy súng từ tay Khả Nhi, tan nát cõi lòng nhìn Diêu Phong Tử đang hấp hối nhưng vẫn nhìn hắn như gửi gắm hy vọng.
Sở Thiên yết hầu phập phồng, đến môi cũng cắn ra máu, dặn ra nụ cười nói:
- Diêu Phong Tử, nhắm mắt lại, anh rất nhanh sẽ cứu em ra, sau đó đưa em đến bệnh viện tốt nhất ở Mỹ để trị liệu, anh nghĩ không bao lâu nữa thương thế của em sẽ hồi phục, đầu lưỡi sẽ ghép lại, tin anh!
Diêu Phong Tử đương nhiên rất tin tưởng Sở Thiên, ý thức lập tức thổi vào một tia mơ ước, mặt cũng xuất hiện một nụ cười khó phân biệt, từ từ nhắm mắt lại.
Thừa dịp trong chớp nhoáng, Sở Thiên tiến thêm vào bước, Nhiếp Vô Danh tiến lên kéo lấy hắn lắc đầu mạnh, anh ta biết Sở Thiên bắn phát súng này sẽ mãi mãi đau khổ, thậm chí cả đời không được an bình.
Sở Thiên cắn răng đá Nhiếp Vô Danh ra, đối diện với quả bom trên ngực Diêu Phong Tử bóp cò.
Phanh
Một tiếng súng vang, không những khiến thủy tinh giữa quả bom vỡ nát, cũng khiến trái tim Sở Thiên nát tan.
Bom thời gian đã ngừng lại, tư tưởng của mọi người cũng chết theo.
- Diêu Phong Tử, anh có lỗi với anh, Tân Nhu, xin lỗi em.
Sở Thiên như diều đứt dây ngã trên mặt đất, trên mặt toàn nước mắt.
Khu phòng thủ khu vực Sa Thành, phòng của Nặc Đính.
Chiếc ghế gỗ rộng rãi ngồi là Nặc Đính và Sa Thành, hai người vẻ mặt đầy vui sướng.
Sa Thành cầm chai rượu rót Vodka cho Nặc Đính, sờ đầu khen:
- Nặc Đính lão đệ, thuộc hạ của em quả là nhân tài à, trong nháy mắt khiến Sở Thiên bị đòn nghiêm trọng, tin rằng trong giờ phút này đang đau khổ tột cùng, dám đối địch với chúng ta, đây chính là hậu quả.
Nặc Đính nhẹ nhàng nhấp hai ngụm Vodka, trong lòng sung sướng đáp lại nói:
- Kẻ thù của anh Sa cũng là kẻ thù của Nặc Đính, tên tiểu tử ngu ngốc này cứ giao cho chúng em là được rồi, không cần vài ngày, Thiên Kiều sẽ như mèo vờn chuột đem hắn đùa chết, ai bảo hắn chắn đường của anh thiếu em mối thù này?
Sa Thành cười sang sảng rộ lên, đầy thâm ý giơ chén rượu lên:
- Ông em, có lời này của em anh có thể yên tâm rồi, đợi đùa chết Sở Thiên sẽ đem đại ca của ta giam lỏng, sau đó đem Sa Cầm Tú ngu ngốc kia chon vào núi sâu, về sau anh và em có tài nguyên ào ào rồi, em muốn bao nhiêu hàng anh đều cho em.
Nặc Đính nhẹ nhàng chạm ly cùng Sa Thành, nói:
- Hợp tác vui vẻ!
Ngoài cửa, Thiên Kiều đang luyện tập bắn, mười phát đều trúng, hài lòng đặt súng xuống, quay đầu nhìn Ám Hồng, cười nói:
- Chị Hồng, tên tiểu tử đó có lợi hai như chị nói không, em lược thi tiểu kế đem hắn đùa bỡn như vỗ tay, nếu như không muốn trò chơi tiếp tục, giờ phút này hắn đã hài cốt cũng không còn rồi.
Ám Hồng biết Sở Thiên gặp hạn té ngã, trên mặt cũng tươi cười, nhưng mang theo chút lo lắng:
- Em gái, thủ đoạn của em quả thật không tầm thường, chị vui mừng vô cùng, cuối cùng cũng đã trả thù được cho các huynh đệ đã chết, nhưng chị thấy em nên xử lý hắn sớm một chút.
Thiên Kiều cười hỏi:
- Tại sao?
Ám Hồng cười đau khổ lắc đầu, thở dài nói:
- Sở Thiên một ngày chưa diệt, lòng chị cứ thấy khó chịu, có thể chị đối với hắn đánh giá quá cao, nhưng vừa rồi em thừa nhận là Thiên Kiều, hắn về sau không phải càng để mắt tới chúng ta sao? Em không sợ hắn mang theo Sa Cầm Tú đến bắt em sao?
Thiên Kiều thân mật ôm Ám Hồng, trấn an nói:
- Chị yên tâm, thừa nhận Thiên Kiều là em, nhưng hắn ta vẫn chưa gặp em, hắn ta đi đâu trả thù em? Đem theo Sa Cầm Tú đến bắt em không phải càng tốt rồi, em sớm đã có chuẩn bị, Tướng quân Sa có gần ngàn tinh binh ẩn nấp ở phụ cận chính là chờ bọn hắn đến gây rối.
Ám Hồng không khỏi tán dương nhìn sang Thiên Kiều, cô em này tâm tư quả nhiên tinh tế, xem ra Sở Thiên khó đấu thắng cô ra rồi, liền hỏi:
- Em gái, tiếp theo làm thế nào?
Thiên Kiều đem cái mạng che mặt nhẹ nhàng đội lên, ngọt ngào nói vài chữ:
- Giết người đàn bà của hắn!
Tà dương như máu, nhuộm đỏ cả một vùng.