Tại thư phòng trong biệt thự Vạn Thái.
Thư phòng có bốn giá sách, trên mỗi giá sách đều bày đầy sách, trên bàn có bày bút, mực, giấy, nghiên.
Nhưng ánh mắt Sở Thiên bị bức thư họa treo trên tường hấp dẫn đầu tiên.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa
Cõi lòng lạnh lẽo đi về gió sương.
Say mà mộng nhớ chuyện xưa.
Thẹn lòng đành gửi ngói phong giãi bày.
Nét chữ cứng cáp mạnh mẽ, mực thấm sâu ba phần, ký tên Trương Tiêu Tuyền. Mấy câu thơ này rõ ràng giãi bày cảm tưởng của ông khi lưu lạc nơi đất khách quê người. Lá rụng về cội, cho dù Trương Tiêu Tuyền có địa vị và thân phận tối cao tại Tam Giác Vàng, nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi nỗi nhớ thương quê nhà giày vò.
Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy Sở Thiên chăm chú quan sát bức thư họa, tới bên cười nói:
- Ngồi buồn ngâm bậy vài câu, bị cháu chê cười rồi!
Sở Thiên khẽ thở dài, cười đáp lại:
- Tham mưu trưởng khách khí quá! Ai chẳng biết chú là tiểu Gia Cát của Tam Giác Vàng kia chứ.
Sa Khôn bước tới, hơi áy náy nói:
- Đúng vậy, Tham mưu trưởng tuy đã về hưu, vậy mà việc lớn việc nhỏ của Sa Khôn tôi đều không buông tha chú ấy, khiến chú ấy về hưu rồi vẫn không được nghỉ ngơi. Để chú ấy được hưởng thanh phúc đúng nghĩa, tôi kiến nghị chú ấy ra nước ngoài tìm một quốc gia nào đó mà định cư nhưng chú ấy vẫn cứ bướng bỉnh đòi ở lại Tam Giác Vàng giúp chú thêm vài năm. Tình bạn thân thiết này khiến Sa Khôn rất cảm động.
Trong thư phòng không có người ngoài, cho nên Trương Tiêu Tuyền nói chuyện cũng hết sức cởi mở không giấu giếm, cười khổ nói:
- Sa tiên sinh, anh và em tuy không phải anh em ruột thịt, nhưng nhiều năm kề vai chiến đấu đã cho chúng ta một tình bạn sống chết có nhau. Giờ Tam Giác Vàng đang dậy sóng, bất luận là chính phủ Lào, Myanma hay Tổ chức Phòng chống Ma Túy Quốc tế đều muốn tiêu diệt Sa gia. Anh nói xem, sao em có thể nhẫn tâm mà dời đi vào lúc này chứ?
Sa Khôn bật cười ha hả, nói chắc như đinh đóng cột:
- Ông bạn thân mến, em nghĩ nhiều quá rồi! Bọn chúng đã vài thập niên còn chưa lật đổ được tôi. Lúc này cũng không phải lo bọn chúng sẽ giở trò. Nếu quả thật chiến tranh nổ ra, chúng ta có đủ cả thiên thời địa lợi, vẫn có thể đánh bại chúng.
Sở Thiên cười đúng lúc, thản nhiên nói:
- Dù cho thiên thời địa lợi có vô cùng thuận lợi, nếu thiếu đi nhân hòa, cũng vẫn phải bại cuộc.
Ánh mắt Trương Tiêu Tuyền hơi sáng lên, hào hứng nhìn Sở Thiên nói:
- Sở Thiên, hình như cháu thông hiểu không ít sách lược.
Sở Thiên khiêm tốn cười cười:
- Hiểu sơ thôi ạ.
Hương trà từ từ tỏa ra. Sa Cầm Tú vẫn yên lặng pha trà bên bàn trà chợt lên tiếng:
- Mọi người ngồi xuống từ từ nói chuyện đi!
Sở Thiên không quay đầu lại, ngửi hương trà bay tới, không khỏi khen:
- Trà Bích Loa Xuân của Động Đình? Vào núi nhìn quanh xanh ngọc bích, hương Bích Loa Xuân bách dặm say. Chẳng ngờ trong thư phòng của Tham mưu trưởng chẳng những có sách hay, chữ tốt, còn có cả trà ngon. Xem ra tiểu tử hôm nay tới quấy rày là rất đúng.
Sa Khôn khen ngợi gật đầu. Người thanh niên này quả là học rộng biết nhiều. Còn trẻ thế mà đã có thành tích như vậy, quả không phải người thường. Nếu hắn chịu ở lại Tam Giác Vàng làm việc cho Sa gia, tin rằng Sa gia sẽ lại một lần nữa phát triển huy hoàng rực rỡ. Ông không khỏi cười nói:
- Đây chính là trà ngon năm đó Thủ tướng Chu đã dùng để khoản đãi Kiesinger. Ngày thường đến cả chú cũng không được Tham mưu trưởng lấy ra cho uống. Hôm nay khoản đãi như vậy, thế mới biết hai người là tri âm của nhau.
Trương Tiêu Tuyền hiểu ý cười cười, sảng khoái nói:
- Sở Thiên vừa mới thu phục Huyết Thứ, nhất định sẽ rèn cho quân đội Sa gia một mũi dao nhọn, huống hồ cậu ta còn là tri kỷ của Sa Cầm Tú. Đừng nói là dùng trà khoản đãi, cho dù có dùng cả thư phòng này, chỉ cần Sở Thiên để mắt tới, em cũng sẽ tặng cậu ấy. Chỉ không biết Sa tiên sinh có chịu gả Cầm Tú cho cậu ấy không thôi.
Sa Khôn cười sang sảng, đầy thâm ý nói:
- Chuyện của bọn trẻ, tôi không nhúng tay vào đâu. Nhưng Sở Thiên đúng là một nhân tài, chỉ sợ Sa Cầm Tú không xứng. Cô bé này cả ngày đánh đánh giết giết, chẳng ra dáng con gái tí nào.
Sa Cầm Tú đỏ mặt tía tai, lí nhí nói:
- Cha, ngay cả cha cũng bắt nạt con ư?
Sở Thiên hiểu bọn họ muốn hắn dốc sức phò tá Sa gia, xấu hổ cười cười, mãi lâu sau mới trả lời:
- Sa tiên sinh và Tham mưu trưởng đã đánh giá tiểu tử quá cao rồi. Cháu có tài đức gì mà dám nhận sự ưu ái này của các chú? Người ta vẫn nói “Kẻ sĩ sẵn sàng chết vì tri kỷ”. Chỉ cần Sở Thiên một ngày còn ở Tam Giác Vàng, cháu sẽ dốc toàn lực báo đáp ơn huệ của Sa gia. Nếu ngày nào đó thời cơ chín muồi, Cầm Tú lại nguyện lấy cháu, cháu nhất định sẽ cưới cô ấy.
Sa Cầm Tú lại đỏ mặt, vừa vui vừa ngượng nói:
- Ai nói em muốn lấy anh chứ?
Trương Tiêu Tuyền nhìn thấy kết cục tốt đẹp này, sợ Cầm Tú ngượng quá, bèn dàn xếp nói:
- Tốt lắm, chúng ta ngồi xuống uống trà đi, chớ để nguội lạnh tấm lòng của Cầm Tú.
Có rất nhiều nhân tố làm nên một chén trà ngon hoặc dở, điều quan trọng nhất tất nhiên là chất lượng trà. Tuy uống trà nổi tiếng hay trà đắt khó tránh khỏi bị nghi là theo đuổi xa hoa, nhưng vẫn luôn có một đám người thực sự hiểu được bản chất của nó. Từ lá trà, trà cụ, tới người pha trà, nước pha trà đều có những yêu cầu cực cao. Thậm chí cổ nhân còn chú trọng tới cả thiên thời, địa lợi, nhân hoà, tâm tình bốn thứ này.
Công phu pha trà của Sa Cầm Tú hiển nhiên vừa mới học được không lâu. Nhưng tay nghề vụng về lại không hể ảnh hưởng tới tâm tình của cô ấy. Cho nên khi ba chén trà được bày ra, ngay cả Trương Tiêu Tuyền cũng không khỏi khen ngợi:
- Cầm Tú, trò giỏi hơn thầy mà thắng vu lam rồi đó! Chẳng ngờ nghệ thuật pha trà cháu học của ta ngày càng tiến bộ. Xem ra, ta nên về hưu thật rồi.
Mặt Sa Cầm Tú thản nhiên, nhàn nhạt nói:
- Tam Giác Vàng vĩnh viễn chỉ có một Tham mưu trưởng, đó chính là tiểu Gia Cát.
Trương Tiêu Tuyền sang sảng cười vài tiếng, bưng chén trà trong suốt, khẽ nhấp mấy ngụm, quay đầu nhìn Sở Thiên, tiếp tục đề tài vừa rồi:
- Sở Thiên, cháu cho rằng phải làm sao để quản lý tốt một dân tộc hoặc một quốc gia? Cháu không cần phải e dè, cứ nói như cháu nghĩ. Chúng ta đều không phải người ngoài.
Sở Thiên trong lòng không khỏi thầm than, quả nhiên là Tham mưu trưởng. Nói chuyện trên trời dưới bể như vậy rồi mà ông vẫn có thể đưa nó trở về chủ đề chính, suy nghĩ chặt chẽ đến vậy.
May mà hắn sớm đã có ý tưởng, vì thế đáp:
- Khổng tử nói: “Trị thiên hạ có tứ thuật: nhất viết trung yêu, nhị viết vô tư, tam viết dùng hiền, tứ viết độ lượng”. Có nghĩa là trị thiên hạ có bốn phương pháp: thứ nhất là Trung Ái, thứ hai là Vô Tư, thứ ba là Dùng Người Hiền, thứ tư là Độ Lượng.
Động tác uống trà của Trương Tiêu Tuyền bỗng dừng lại, miệng còn hơi hé ra. Nếu như nói thân thủ dũng mãnh của Sở Thiên tạo cho ông một ấn tượng mãnh liệt thì lý luận Nho học mà hắn tiện tay vớ lấy dùng này đã khiến ông nhẹ nhàng rung động. Với độ tuổi của Sở Thiên, sao hắn có thể có học vấn không tương xứng như vậy? Hơi nóng của chén trà bị nắm lâu trên tay khiến ông giật mình sực tỉnh, lập tức khôi phục lại bình tĩnh.
Một lát sau, Trương Tiêu Tuyền gật đầu nói:
- Sở Thiên, cháu nói rất có lý. Theo cháu thì hiện nay Sa gia nên làm gì?
Sở Thiên hơi chần chừ, lập tức nhìn thấy Sa Khôn nở nụ cười hiền từ, biết vấn đề này có lẽ cũng là điều mà Sa Khôn muốn biết, vì thế cười nói:
- Sa tiên sinh thành lập chính phủ cách mạng dân tộc Bang Đạn là một nước cờ hay độc nhất vô nhị. Nhưng nếu muốn lâu dài, nhất định phải bỏ cái mũ “Buôn lậu thuốc phiện” xuống. Nếu không, chính phủ này sớm muộn cũng sẽ chết non.
Trương Tiêu Tuyền không hề che dấu chút nào về vấn đề này. Thực ra, ông và Sa Khôn sớm đã nhận ra điều này và đã có phương án giải quyết. Nhưng cái khó là tiến hành thế nào. Vì vậy họ đều khẽ thở dài:
- Thực ra Sa tiên sinh cũng sớm biết đạo lý này. Nhưng, bắt hơn sáu triệu dân Tam Giác Vàng từ bỏ cây thuốc phiện thì sẽ khiến bọn họ trở nên nghèo khó. Như vậy chẳng khác nào bắt họ tự sát. Phải làm sao đây?
Sa Khôn cũng chen vào nói:
- Đúng, Sở Thiên, thử nói phương pháp của cháu xem.
Sở Thiên xoay nhẹ chén trà trên tay. Hương thơm mát của Bích Loa Xuân đưa vào mũi hắn. Sau một thời gian ngắn suy nghĩ, hắn nói không do dự:
- Chúng ta đều không phải người ngoài, tiểu tử xin cả gan góp lời. Sa gia trước tiên hãy xây vài nhà xưởng chính quy ở ngoài khu vực phòng thủ để cho thế giới biết rằng chúng ta đang dần thay đổi tập quán gieo trồng nông nghiệp của Tam Giác Vàng. Như vậy còn hấp dẫn được nhà đầu tư nước ngoài nữa.
Nếu nhà đầu tư nước ngoài tới đây đầu tư, nhất định phải có chính sách ưu đãi tốt nhất dành cho họ. Chính phủ chỉ thu thuế tượng trưng, mục đích là để cho cả thế giới thấy xu hướng phát triển ngành nghề chính quy theo quy mô lớn của chúng ta. Họ sẽ tin vào quyết tâm từng bước diệt trừ cây thuốc phiện của chúng ta. Từ đó, ta tranh thủ sự ủng hộ của các quốc gia trên thế giới.
Trương Tiêu Tuyền gật gật đầu. Ngay cả Sa Khôn cũng phải thốt lên:
- Đó là một ý kiến hay!
Sở Thiên đã nói ra những gì hắn nghĩ nên không e dè gì nữa, chậm rãi nói:
- Về phần ngoại giao đối ngoại, chúng ta sẽ kiên quyết phản đối sự thống trị độc tài của Chính phủ Myanma. Chúng ta sẽ nói rõ lập trường và chủ trương của Chính phủ Bang Đạn. Điều này sẽ khiến việc gieo trồng thuốc phiện chỉ còn là một việc làm lén lút. Diện mạo của vùng đất này sẽ dần dần thay đổi. Nếu cần, ta còn có thể khai khẩn vài ba thôn trại thử nghiệm trồng lương thực và cà phê. Sau này cho người ngoài tới tham quan.
Trương Tiêu Tuyền và Sa Khôn vừa uống trà vừa ngẫm nghĩ. Nhân lúc này, Sở Thiên nhìn Sa Cầm Tú thản nhiên nói:
- Thực ra, vườn cà phê của Sa Cầm Tú đã là một mô hình tốt rồi.Nếu đẩy mạnh tuyên truyền mở rộng, sau đó lại đem cà phê đã được gia công tới khu phố xá sầm uất để bán, đương nhiên, giá cả phải sấp xỉ giá thuốc phiện tại địa phương, như vậy sẽ khiến người dân sinh ra ảo giác.
Sa Khôn tò mò hỏi:
- Sinh ra ảo giác?
Sở Thiên gật gật đầu, đầy thâm ý mà cười cười nói:
- Khiến cho người ta cho rằng lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện tại Tam Giác Vàng là tương đương nhau. Như vậy, mọi người mới tin rằng, bất luận do nhu cầu chính trị hay hiệu quả kinh tế, việc phát triển rừng trồng cà phê là một lựa chọn sáng suốt. Đổi thành các chú, nếu lợi nhuận trồng cà phê và thuốc phiện là như nhau, các chú sẽ chọn trồng loại nào?
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đồng thanh nói:
- Đương nhiên là cà phê!
Vừa mới nói xong, hai người lập tức hiểu ý của Sở Thiên, đều khen ngợi rất nhiều. Người suy luận chặt chẽ như Trương Tiêu Tuyền lập tức phát hiện ra lỗ hổng:
- Tuy rằng vườn cà phê của Sa Cầm Tú quả thật không tồi, nhưng phí tổn cũng rất cao. Nếu định giá cà phê bằng với thuốc phiện, chi phí thực cao sẽ khiến cà phê khó lòng bán ra được. Lấy ví dụ, giá thành gieo trồng thuốc phiện là mười tệ, bán ra một trăm tệ, lợi nhuận là chín mươi tệ. Giá thành của cà phê ít nhất hai mươi tệ. Muốn có được chín mươi tệ lợi nhuận thì giá bán phải đắt hơn một trăm.
Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Tác dụng của việc tiêu thụ là ở chỗ sinh ra ảo giác. Bán được hay không là chuyện phụ thôi.
Mọi người đều ngẩn ra.
Gió sớm xẹt qua sân huấn luyện, thổi lên Long Thái rất thưa thớt đầu.
Nghe được Trương Tiêu Tuyền lời mà nói..., Long Thái âm hiểm nở nụ cười, ý vị thâm trường nói: “Nơi này là Sa tiên sinh quân doanh, Long Thái làm sao dám loạn mở miệng đâu này?”
Sa Khôn biết là đang đợi hắn tỏ thái độ, ngăn chặn lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Long tư lệnh, nói thẳng đi, như thế nào mới có thể dẹp loạn ngươi lửa giận, ta cũng muốn nhìn xem Long tư lệnh là như thế nào trị quân đấy.”
Long Thái làm bộ suy nghĩ một lát, quỷ dị cười nói: “Sa tiên sinh, đây không phải dẹp loạn ta Long Thái lửa giận, mà là cho ta bộ hạ lấy lại công đạo, ta xem những người này không hề quân nhân bộ dáng, cũng liền không nói chuyện cái gì quân pháp xử trí, cho cái đơn giản phương án.”
“Để cho bọn họ toàn bộ đứng ra xếp hạng m bên ngoài, sau đó ta nhắm mắt lại khai mở bên trên hai mươi súng, nếu như không chết coi như hôm nay không có sinh bất cứ chuyện gì, nếu như đã chết coi như làm bọn hắn trừng phạt, như thế nào? Cái này có lẽ công bình a?”
Lời này vừa nói ra, người chung quanh tất cả đều biến sắc.
Cái này không khác muốn Huyết Thứ các đội viên mệnh, Sa Khôn mặc dù biết Long Thái sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng không có nghĩ đến hội yếu mạng của bọn hắn, khai mở bên trên thập súng, thương pháp sẽ không chuẩn cũng có thể quật ngã mấy người a...
Long Thái trong ngực nữ nhân e sợ cho thiên hạ bất loạn, bề bộn vỗ tay nịnh nọt nói: “Tốt, tốt, tư lệnh thật sự quá sáng suốt thần võ rồi.”
Long Thái không kiên nhẫn quát: “Ngươi tiên sư bà ngoại nhà nó chứ lại? Lắm điều, ngươi cũng đã đứng đi.”
Túc trí đa mưu Trương Tiêu Tuyền vững vàng, con mắt vòng vo vài vòng, chậm rãi nói: “Không thể tưởng được Long tư lệnh trị quân như thế nghiêm minh, nhưng ngươi mấy vị sĩ quan phụ tá chửi bới Sa gia quân, không biết hội như thế nào xử phạt đâu này? Có thể hay không để cho ta tiên kiến gặp tư lệnh quân pháp đâu này?”
Long Thái ngửa mặt lên trời cười dài, sắc mặt âm trầm đứng lên nói: “Cái này rất đơn giản!”
Sau khi nói xong, từ hông đang lúc rút... Ra súng lục, đối với trên mặt đất mấy vị sĩ quan phụ tá liền bóp cò, liên tục đánh xong hơn mười súng mới dừng tay, sau đó lạnh lùng nhìn xem Trương Tiêu Tuyền, âm trầm nói: “Tại Long mỗ quân pháp ở bên trong, xúc phạm Sa tiên sinh quyền uy nên xử tử.”
Vốn là kêu rên mấy vị sĩ quan phụ tá một lát gục trong vũng máu, trên người mấy cái lỗ máu thình lình chiêu kỳ tử vong của bọn hắn, hơn nữa là chết ở chính mình tư lệnh trong tay, nhưng tại chết đi bọn hắn mà nói, hết thảy đều đã đi qua, nan đề, đúng lưu cho người sống.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được Long Thái vậy mà sẽ đối với bộ hạ của mình loại độc này tay, lập tức nghĩ đến đánh người Huyết Thứ đội viên, Long Thái cũng đã đem sự tình làm đến nước này rồi, Sa Khôn cùng Trương Tiêu Tuyền đã không cách nào cầm lấy cớ để ngăn cản hắn vừa rồi đưa ra đề nghị.
Long Thái dùng giết chính mình sĩ quan phụ tá để biểu hiện đối với Sa Khôn cái gọi là ‘tôn trọng’, Sa Khôn lại nên như thế nào làm đâu này?
Sở Thiên tâm ở bên trong nói thầm, thằng này thật là âm hiểm lại ngoan độc.
Trương Tiêu Tuyền cùng Sa Khôn âm thầm lắc đầu, lập tức nhìn qua hai mươi mấy người Huyết Thứ đội viên, tuy nhiên bọn hắn đã chán chường, nhưng nói như thế nào cũng là Sa gia công thần, nếu như đem bọn họ giao ra đi lại để cho Long Thái bắn chết, lương tâm của mình sao có thể an đâu này? Về sau lại thế nào đối mặt bộ hạ?
Nhìn thấy Long Thái bắn chết nhà mình sĩ quan phụ tá, Huyết Thứ đội viên liền biết mình xông ra đại họa, nhưng việc đã đến nước này nhiều lời vô ích, miễn cho lại để cho Sa Khôn cùng tham mưu trưởng khó xử, vì vậy nhao nhao đứng ra, vỗ?? Miệng nói: “Người là ta đả thương, muốn xử bắn liền hướng về phía ta đến đây đi.”
Sau khi nói xong, cũng mặc kệ Sa Khôn có đáp ứng hay không, toàn bộ hướng m có hơn đi đến.
Sở Thiên khẽ gật đầu, những thứ này phế nhân xem ra còn cứu được.
Long Thái nhìn thấy Huyết Thứ đội viên tỏ thái độ, quay đầu nhìn qua Sa Khôn, được tiện nghi lại khoe mã nói: “Sa tiên sinh, binh lính của ngươi đều rất dũng cảm, ta rất bội phục, không biết cát ý của tiên sinh như thế nào? Hoặc là có cái gì tốt hơn phương án lại để cho Long Thái cảm thấy hứng thú.”
Nói đến phần sau nửa câu thời điểm, Long Thái con mắt đảo qua Sa Cầm Tú, tràn ngập dục vọng cùng khao khát.
Sa Khôn không nói gì, Trương Tiêu Tuyền đã ở suy nghĩ đối sách, Sa Cầm Tú giật nhẹ Sở Thiên ống tay áo, Sở Thiên biết chính mình nên lòe ra đã đến, vì vậy nhàn nhạt nói: “Đương nhiên là có tốt hơn phương án, tin tưởng Long tư lệnh tất nhiên sẽ cảm thấy hứng thú đấy, có nguyện ý hay không nghe một chút đâu này?”
Long Thái vòng trải qua đầu to lớn, hắn tự nhiên nhận thức Sở Thiên, một chiêu đem ZNV tử đánh chính là gục xuống, còn lại để cho hắn thua chi súng trường, bây giờ nghe Sở Thiên nói chuyện, lập tức mang theo vài phần hận ý đáp lại: “Hả? Ngươi có đề nghị gì hay? Hi vọng ngươi không phải lừa gạt ta cùng Sa tiên sinh.”
Sở Thiên khóe miệng giơ lên bất cần đời dáng tươi cười, chỉ vào nơi xa Huyết Thứ đội viên nói: “Không dối gạt tư lệnh, ta gần nhất cũng chán sống, cho nên ta nghĩ gia nhập bọn hắn hàng ngũ, cũng trở thành Long tư lệnh mục tiêu sống, không biết Sở Thiên có hay không có phần này vinh hạnh?”
Long Thái ngây ngẩn cả người, không biết Sở Thiên chơi hoa dạng gì, nhưng thấy đến hắn muốn chịu chết cũng liền không ngăn trở, thậm chí có thể cho chính mình lối ra ác khí, vì vậy thịt mỡ lay động cười nói: “Không thể tưởng được ngươi còn có loại này ham mê? Nếu như ngươi thật sự muốn tìm kiếm kích thích, ta không ngại ngươi theo chân bọn họ đã đứng đi.”
Sa Khôn cùng Trương Tiêu Tuyền nhíu mày, vừa định muốn mở miệng ngăn cản lại bị Sa Cầm Tú nhẹ nhàng giữ chặt.
Huyết Thứ đội viên nhìn thấy Sở Thiên động thân mà ra muốn theo chân bọn họ cộng sinh chết, trong nội tâm đều dị thường cảm động, trong miệng tuy nhiên cũng quật cường hô: “Con bà nó gấu, ngươi cho là mình là ai à? Ngươi có tư cách gì theo chúng ta đứng chung một chỗ a..., lăn, mau cút ra”
Nhìn qua những thứ này khẩu thị tâm phi Huyết Thứ đội viên, Sở Thiên cười cười, không có trả lời, trực tiếp hướng m có hơn đi đến, đứng lại về sau hữu ý vô ý nói: “Long tư lệnh, vậy mà cho ngươi lại thêm cái mục tiêu sống, ngươi là hay không cũng nên cho cây đại đao ta à? Có lẽ ta có thể bổ bổ viên đạn đâu.”
Long Thái nở nụ cười, nữ nhân trong ngực cũng nở nụ cười, bên cạnh hắn bộ hạ cũng nở nụ cười.
Bổ viên đạn? Tiểu tử này là không phải choáng váng? Cho rằng đang diễn điện ảnh a..., người động tác mau nữa cũng không có thể nhanh hơn viên đạn, còn vọng tưởng dùng đại đao đến bổ, làm sao có thể không cho người cảm thấy buồn cười.
Long Thái cảm giác được vớ vẩn, nhưng không ngại lấy ra tiêu khiển, quay đầu nhìn xem Sa Khôn nói: “Phiền toái Sa tiên sinh cho hắn một thanh khảm đao, muốn chất lượng tốt đi một chút đấy, miễn cho nói ta Long Thái không có tình nghĩa.”
Sa Cầm Tú biết rõ Sở Thiên thực lực, nhìn thấy Long Thái đáp ứng Sở Thiên liền dễ dàng hơn, những thứ này Huyết Thứ đội viên được cứu rồi, vì vậy quay người theo binh sĩ trong tay cầm qua một chút mã tấu, đi đến Sở Thiên trước mặt đưa cho hắn, cũng nghịch ngợm nháy mắt da tỏ vẻ chính mình lòng biết ơn.
Trương Tiêu Tuyền sợ Long Thái lại đùa nghịch hoa chiêu gì, nhàn nhạt nói: “Người tới, cho Long tư lệnh hai mươi viên đạn.”
Một vị binh sĩ rất nhanh cầm đạn đưa đến Long Thái trên tay, Long Thái cười tủm tỉm cầm đạn ấn vào băng đạn, đang mong đợi trò hay bắt đầu, mặc dù mình đã chết mấy cái sĩ quan phụ tá có chút đáng tiếc, nhưng thừa cơ hội giết mấy cái Huyết Thứ đội viên, đang tại quân cận vệ mặt tự nhiên Sa Khôn mặt mo cũng là mãn nguyện sự tình.
Huyết Thứ đội viên vẫn như cũ không thuận theo không buông tha ‘mắng’ lấy Sở Thiên.
“Tự cho là anh hùng, kỳ thật chính là gấu đen!”
“Thật đúng là đem mình làm chúa cứu thế, thần kinh thác loạn gia hỏa.”
“Tự cho là đúng gia hỏa, hãy để cho hắn chết sớm một chút a.”
Sở Thiên coi như không có nghe được bọn hắn mà nói, nhẹ nhàng tiến lên trước nửa bước, để ngang Huyết Thứ đội viên phía trước, hai tay nắm lấy mã tấu, dùng sức mạnh liệt khí cơ đem Huyết Thứ đội viên toàn bộ khóa vào bảo vệ cho mình vòng, lập tức trên mặt lộ ra vẻ đạm nhiên, hướng Long Thái cười nói: “Long tư lệnh, nổ súng đi!”
[ truyen cua tui .
net ]
Nam nhân cường thế dưới bình thường tình huống rất thói quen địa bị cho rằng là lời nói và việc làm bên trên bá đạo kiêu ngạo, tại hạ phẩm trong nữ nhân miệng đầy lời thô tục hành vi ngang ngược nam nhân xem như cường thế, tại trung phẩm trong nữ nhân dáng tươi cười thâm trầm thấy không rõ ý tưởng cầm giữ quả hoặc tiền nam nhân chính là cường thế, mà ở thượng phẩm nữ nhân trong mắt, chính thức cường thế chính là ngồi vạn trong quân độc ẩm một ly ôn nhu nam nhân.
Sa Cầm Tú chính là thượng phẩm nữ nhân, mà Sở Thiên chính là sau một loại nam nhân.
Long Thái nhắm mắt lại, ai cũng biết cái này dễ dàng xuất hiện lỗ thủng, nhắm lại cùng híp mắt bên trên đúng hai loại bất đồng tỷ lệ, nhưng không có ai đối với hắn đưa ra dị nghị, bởi vì biết được lộ ra nghi vấn vị này Long tư lệnh đích nhân cách, tuy nhiên hắn xác thực không có cái gì phẩm hạnh.
‘Phanh!’
Long Thái thăm dò tính đối với Sở Thiên oanh ra nhất thương, viên đạn vạch lên hoàn mỹ đường vòng cung theo giữa hai người ngang trời xẹt qua, vượt qua qua tầm mắt của mọi người, gào thét lên hướng Sở Thiên vọt tới, tiếng súng vang lên lại để cho mỗi người đều nổi lên phức tạp tâm tính, Sở Thiên nắm chặt mã tấu tại Long Thái bả vai run run thời điểm cũng đã bổ ra, sắc bén lưỡi đao cùng mạnh mẽ nội lực nghênh tiếp phóng tới viên đạn, viên kia viên đạn lập tức bị chém thành hai khúc ngã xuống đất, mà hỏa dược hương vị nhàn nhạt tràn ngập trên không trung.
Làm sao có thể?
Ngoại trừ Sa Cầm Tú mấy người, tất cả mọi người phản ứng đều là trợn mắt há hốc mồm, Thần Thoại giống như sự tình lại bị Sở Thiên làm được, Long Thái nhìn thấy không có ai kêu thảm thiết, còn cho là mình đánh trật, bề bộn mở to mắt, đương theo ánh mắt của mọi người nhìn thấy trên mặt đất viên đạn, ngăn không được kinh sững sờ đứng lên.
Sở Thiên vui vẻ ôn nhuận, không mang theo chút nào pháo hoa khí tức, trong chốc lát, toàn thân vậy mà tràn ra yên lặng tường hòa khí tức, cái này cổ đạm bạc yên lặng, vậy mà ẩn có đại sư bộ dạng thuỳ mị, nhìn qua Long Thái, nhàn nhạt nói: “Long tư lệnh, tiếp tục.”
Long Thái trên mặt có vài phần không nhịn được, vẻ tức giận tự nhiên sinh ra, bề bộn tượng trưng híp mắt bên trên con mắt, ‘bang bang’ lần này là liên tục khai ra hai phát, trong nội tâm thầm nghĩ, ngươi Sở Thiên phản ứng mau nữa cũng không có thể đánh rớt hai khỏa viên đạn a?
Sở Thiên đem đồng tử phóng đại, cũng cầm đạn thế tới thả chậm, lần nữa dùng mã tấu đem hai khỏa viên đạn bổ vào trên mặt đất.
Còn không có trì hoãn qua thần mọi người lần nữa lâm vào khiếp sợ.
Sa Thành kẹp lấy xì gà đều rơi trên mặt đất, Sa Khôn cùng Trương Tiêu Tuyền tức thì triệt để yên tâm lại.
Long Thái cũng lần nữa mở to mắt, phun ra nuốt vào lấy nước miếng, tựa hồ thủy chung khó với tin tưởng Sở Thiên gây nên.
Sở Thiên khóe miệng giơ lên dáng tươi cười, nhàn nhạt nói: “Long tư lệnh, chúng ta có thể lại kích thích điểm, ta và ngươi đều bịt kín con mắt, đến đui mù súng cùng đui mù đao, không biết ý như thế nào?”
Kiêu ngạo tự tin. Thực chất bên trong kiêu ngạo, kiêu ngạo phảng phất là người nam nhân này Linh hồn tiêu chí bài, theo Linh hồn chảy xuôi nhập huyết dịch thấm vào mỗi lần một tấc cốt tủy, còn có làm cho người ta sợ hãi thán phục tự tin, không phải tự đại, đúng tự tin, không có thực lực cuồng vọng gọi tự đại, có thực lực kiêu ngạo được kêu là làm tự tin!
Long Thái biết rõ Sở Thiên nghi vấn hắn nhắm mắt lại có độ tin cậy, vốn là muốn cự tuyệt hắn, nhưng nghĩ đến hắn cũng bịt kín con mắt, tâm tư lại sinh động tới đây, tiểu tử này trợn tròn mắt có thể đánh rớt viên đạn, nhưng không bảo đảm bịt kín con mắt còn có thể lợi hại như vậy a...
Vì vậy Long Thái gật gật đầu, âm hiểm mà cười cười: “Đúng vậy, cái đề nghị này không sai.”
Mọi người khó hiểu Sở Thiên tại sao phải gia tăng độ khó, tuy nhiên có thể giảm xuống Long Thái xạ kích chính xác suất, nhưng là sẽ ảnh hưởng Sở Thiên hành động lực, giao dịch này tựa hồ cũng không có lợi nhất.
Phong Vô Tình mấy người tức thì minh bạch, tuy nhiên minh nhãn có thể đánh rớt tờ đơn đạn, nhưng gặp phải dày đặc viên đạn thời điểm, minh nhãn hiệu quả phản không bằng nghe gió phân biệt đạn, dùng Long Thái làm người, phía trước mấy viên đạn cũng không có làm bị thương người, đằng sau tất nhiên sẽ liên kích bắn, cho nên bịt kín con mắt đúng Sở Thiên chiếm được tiện nghi.
Hai khối vải đỏ phân biệt quấn lên Sở Thiên cùng Long Thái con mắt.