Sở Thiên không nói gì, quan sát địa hình xung quanh, chỗ này thật sự là một nơi tốt để mai phục, chỉ cần đặt mấy khẩu súng liên thanh vào trong các phòng lớn, đoàn xe của bọn Long Thái căn bản sẽ không có khả năng thoát được, cho dù có ném bom ra cũng có tỉ lệ thành công rất lớn, từ tình hình hiện tại phân tích, chiếc xe sẽ bị bom có cường độ cao lật đổ, sau đó dùng súng liên thanh bắn phá.
Hai thân hình đang ôm nhau mặc dù bị nổ tan tành nhưng vẫn không tách ra, Sa Cầm Tú tiến lên kiểm tra, ánh mắt dừng trên bàn tay đầy đặn, rất lâu mới thở dài một hơi nói:
- Đúng là Tư lệnh Long Thái, em nhận ra nhẫn ngọc thạch trên tay ông ta, đó là chiếc nhẫn bố em đã tặng ông ta năm ngoái, không ngờ ông ta lại chết ở đây, việc lớn rồi.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, hắn đương nhiên biết cái chết của Long Thái có ý nghĩa gì, đó chính là chiến tranh, quân đội chính phủ cùng quân của Sa gia bề ngoài thì chung sống hòa bình nhưng trong lòng lại vô cùng nhạy cảm, lần này Long Thái đến Tam Giác Vàng làm nhân chứng, không chỉ thua năm trăm khẩu súng trường mà ngay cả cái mạng già cũng để lại ở khu vực phòng thủ của Sa gia. Chính phủ đương nhiên sẽ đem những món nợ đó tính trên người Sa Khôn, đồng thời cũng sẽ lấy cái cớ đó để xuất binh đánh dẹp Sa gia.
Sa Cầm Tú nhẹ thở dài, chậm rãi nói:
- Bây giờ ngay cả thời gian để điều tra cũng không có, nói cách khác, cho dù có điều tra ra kết quả thì cũng không có ích gì, chính phủ quốc gia nhất định sẽ hợp tác với Lào hành động, Myanma mang quân đến hành động lần này, tình báo của Tham mưu trưởng Trương đã cho thấy, Mỹ đối với chi viện của chính phủ đã đã định thời gian, năm trăm tay súng đột kích chính là minh chứng tốt nhất.
Sở Thiên dần dần trở nên tâm trạng, mở miệng hỏi:
- Cầm Tú, bây giờ em định thế nào?
Ánh mắt Sa Cầm Tú nhìn về phía trước, chẳng biết làm thế nào nói:
- Hi vọng tin tức này có thể giấu được vài tiếng, một khi quân đội nhận được tin này nhất định sẽ đăng lên báo, chính phủ bao năm nay trăm phương nghìn kế chuẩn bị chiến tranh, tin rằng rất nhanh sẽ hành động, để tránh bị bọn họ tập kích, em muốn đích thân ở lại Thiên Tinh bố trí phòng bị.
Sở Thiên đi vài bước, tay bắt ra sau lưng nói:
- Nơi này là nơi phòng thủ của ai?
Sa Cầm Tú trả lời không chút do dự:
- Thị trấn Thiên Tinh, thuộc khu phòng thủ của Sa Thành, quanh năm đóng giữ tám trăm binh lính. Nếu như thật sự khai chiến, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể chống cự quân chính quy của chính phủ hai giờ. Nếu như quân Hắc Hổ của chính phủ tham chiến thì nhiều nhất cũng chỉ được bốn mươi phút, vì thế em muốn điều năm trăm cận vệ tới trợ giúp, tuy rằng em với Sa thành là kẻ thù không đội trời chung nhưng khi đứng giữa sống và chết thì vẫn nên đoàn kết lại
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh sau khi xem xét cẩn thận ở chùa, đến bên cạn Sở Thiên gật đầu nói:
- Từ dấu trân trên đất cùng kết cấu của vũ khí có thể đoán, có khoảng hơn hai mươi người phục kích, hỏa lực mạnh nhẹ cùng phối hợp, lại chiếm được ưu thế về địa lý, đánh cho Tư lệnh Long Thái trở tay không kịp. Có thể thấy lần phục kích này đã có suy tính kỹ càng rồi.
Sở Thiên không nói gì, lúc đang suy nghĩ chuyện quỷ dị này thì đội viên Huyết Thứ được phân tản ra đi tìm manh mối cũng trở lại, khiến cho người ta ngạc nhiên là áp tải tới một tên binh lính hoàn toàn khỏe mạnh, nhìn y phục của gã, nghiễm nhiên là người của Long Thái, chỉ là dáng vẻ kinh hoàng quá độ, toàn thân run rẩy như bị sốt rét, nửa câu cũng không nói ra được.
A Trát Nhi cung kính chào Sở Thiên theo nghi thức quân đội, cung kính nói:
- Báo cáo Đội trưởng, khi chúng tôi tìm kiếm phát hiện tên này đã ngất trong nhà vệ sinh bên ngoài cách đây năm mươi mét, cả cái nhà vệ sinh bị nổ thành đống vụn, gã lại không bị thiếu một sợi tóc, không biết kiếp trước đã đốt nhang gì, chẳng qua là bị kinh sợ quá nên vẫn chưa hoàn hồn lại thôi.
Sở Thiên nháy mắt ra hiệu cho A Trát Nhi, bình tĩnh nói:
A Trát Nhi gật gật đầu, đi lên phía trước vài bước liên tiếp tát y mấy cái tát, lực tát quá lớn khiến cho tên binh sĩ Long Thái trở nên đau đớn, tên binh sĩ này hừ hừ kêu lên nhưng lại không hề khôi phục lại bình thường, nhìn thấy đám người Sở Thiên đứng trước mặt không ngừng nhắc đi nhắc lại:
- Các người chính là hung thủ, các người đã giết Tư lệnh Long, các người đã giết Tư lệnh Long.
A Trát Nhi nắm vạt áo của y, lớn tiếng quát:
- Ở đây đã xảy ra chuyện gì? Nói mau.
Sĩ binh của Long Thái không trả lời câu hỏi của A Trát Nhi, vẫn như mắc bệnh tâm thần mà hét lên:
- Các người là hung thủ, các người là hung thủ.
A Trát Nhi không còn cách nào khác, quay đầu nhìn Sở Thiên nói:
- Đội trưởng, tên này thần trí mơ hồ, cho dù hỏi cũng không hỏi được điều gì.
Sở Thiên gật gật đầu, trong lòng hắn tất nhiên không tin tên tiểu tử này thần trí mơ hồ, những người lăn lộn ở chiến trường, lại là thân tín bên cạnh Long Thái, cho dù bị phục kích bao nhiêu tàn khốc đi nữa cũng không đến nỗi khiến cho gã hoang mang lo sợ. Chỉ có một khả năng duy nhất chính là gã muốn giả điên để trốn khỏi khu vực phòng thủ của Sa gia trở lại báo tin, vì thế liền bình tĩnh nói:
- Cậu có thể đi rồi.
A Trát Nhi buông tay gã, tên sĩ binh Long Thái ngay lập tức nghiêng nghiêng ngả ngả chạy loạn khắp nơi, chạy về phía Thị trấn Thiên Tinh, khi đang đứng ở chỗ giao lộ, Sở Thiên bỗng nhiên hét lên:
- Đi bên trái, bên phải là Lôi khu.
Tên sĩ binh này không nghi ngờ gì, theo bản năng trả lời:
- -Cảm ơn.
Nói xong câu nói đó, sắc mặt gã lập tức trở nên trắng bệch, gã biết mình đã phạm một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, lập tức liều mạng chạy đi.
Ánh mắt Sở Thiên trong nháy mắt trở lên lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- A Trát Nhi, chặt đứt chân của gã.
Quân lệnh như sơn, A Trát Nhi giơ tay lên chính là hai khẩu súng, bắn vào tên đang trốn thoát khiến gã ngã lăn trên mặt đất sau đó dẫn theo hai người đội viên Huyết Thứ xông lên phía trước tay đấm chân đạp. Sở Thiên chầm chậm đi tới bên cạnh y, bình tĩnh nói:
- Giờ có thể cho tôi biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Đừng có giả điên giả khùng với tôi, cậu không có giá trị gì, phát súng tiếp theo sẽ bắn trên đầu cậu đấy.
Tên sĩ binh cố gắng nhịn nỗi đau xuống, kêu thảm nói:
- Khi đi qua chùa Đại Phật, Tư lệnh Long Thái muốn dừng lại thắp hương, ai ngờ, xe vừa tắt máy liền gặp phải phục kích, đầu tiên là ống phóng rốc két, ngay lập tức mười mấy quả mìn nổ tới, cuối cùng là dùng súng liên thanh bắn phá, Tư lệnh Long Thái căn bản không kịp phản ứng lại đã chết rồi.
Sở Thiên gật gật đầu, những gì gã nói so với sự tưởng tượng của hắn cũng không khác là mấy, sau đó nhìn chằm chằm vào tên sĩ binh nói:
- Tại sao cậu vẫn sống?
Tên sĩ binh lau đi những hạt mồ hôi to như hạt đậu, một dáng vui sướng khi thoát nạn:
- Hai ngày này tôi không thích ứng được với hoàn cảnh ở đây, dạ dày không khỏe, nghe thấy Tư lệnh muốn dừng lại đi Phật Tự thắp hương, tôi lại đúng lúc bị tiêu chảy, tôi nhìn thấy có nhà vệ sinh cách đấy mấy chục mét liền nhảy xuống xe trước, cho dù là như vậy những người bên cạnh vẫn bị choáng bởi ống phóng rốc két, tôi chính là bị kinh hãi tới mức hôn mê.
Sở Thiên sờ sờ mũi, nhớ đến vấn đề mấu chốt:
- Cậu có trông thấy là ai đã phục kích không?
Tên sĩ binh cười khổ, lắc đầu nói:
- Không biết, Tư lệnh chết thật sự rất oan uổng, chưa kịp tránh súng đã bị súng bắn chết rồi, những người phục kích này tuyệt đối là những người đã được huấn luyện có tố chất, sức chiến đấu dũng mãnh, đúng, đó là bộ đội đặc chủng.
Sở Thiên trầm ngâm suy nghĩ, bộ đội đặc chủng? Phòng khu của Sa gia tại sao lại có quân nhân có sức chiến đấu cao như vậy chứ? Bỗng nhiên, một suy nghĩ chợt nảy ra, trong đầu hiện lên một vài người, đối với việc phục kích lần này, trong lòng hắn đã có đáp án rõ ràng. Không ngờ tâm cơ của bọn chúng lại sâu đến mức độ này, xem ra là muốn làm nhiễu loạn Tam Giác Vàng, muốn ngư ông đắc lợi, đáng tiếc tạm thời chưa có chứng cớ để đổi lại sự tín nhiệm của Sa Khôn.
Sở Thiên quay người đi về phía Sa Cầm Tú, khi đi qua A Trát Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Giết.
A Trát Nhi có chút sửng sốt nhưng ngay lập tức đi lên phía trước mấy bước, từ trong người lấy ra dao găm đâm về phía tên sĩ binh Long Thái.
Như Sa Cầm Tú đã nói, cho dù là ai làm giờ đã không quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là phong tỏa tin tức, kéo dài thời gian chuẩn bị chiến tranh.
Mười phút sau, đám người Minh Nhi cũng đến, hơn hai trăm người nhất thời khiến cho xóm nhỏ trở nên đông đúc, chen chen chúc chúc lẫn nhau. Sa Cầm Tú ra lệnh cho bọn họ tản ra tìm kiếm hơn nửa giờ nhưng cũng không có phát hiện gì, trong lòng không khỏi kính phục kế hoạch phục kích kĩ càng như vậy, tố chất quân sự cường mạnh như thế, quả thực là đến không thấy bóng, đi không thấy dấu vết.
Long Thái chết rồi, trước tiên, Sa Cầm Tú phải báo cáo sự việc ở đây cho Sa Khôn, Sa Khôn sau khi nhận được tin báo lập tức bắt đầu cơ chế thời gian chiến tranh, cả phòng khu Sa gia ngay lập tức rơi vào trạng thái sôi sục chiến tranh.
Sở Thiên suy nghĩ một lát, đã nghĩ thông được tất cả tình tiết và âm mưu của sự việc, vì thế liền chỉ vào quân cận vệ Sa gia nói:
- Cầm Tú, đằng sau vụ tập kích Long Thái còn ẩn dấu một âm mưu lớn, nếu như tin anh thì hãy ra lệnh cho Cận Vệ quân trở lại doanh trại canh phòng ngay lập tức, không được tiến đến tiền tuyến, còn nữa, đưa anh đến gặp Sa tiên sinh, anh có chuyện cần phải nói với ông ấy.
Sa Cầm Tú có chút sững sờ.
Giữa cuộc đại chiến vậy mà lại không trấn giữ Thị trấn Thiên Tinh, ngược lại lại đem quân quay trở lại, có chút không hợp với lẽ thường, vì thế thật lâu mới nói:
- Bây giờ?
Sở Thiên gật gật đầu , kiên định nói:
- Đúng, chính là bây giờ, Sa tiên sinh ở đâu?
- Bộ chỉ huy lâm thời.
Sa Cầm Tú biết Sở Thiên nhất định là có dụng ý , trịnh trọng gật đầu:
- Em đưa mọi người đi.
Máy bay trực thăng nhanh chóng bay về phía bộ chỉ huy lâm thời, Minh Nhi cũng dẫn cận vệ quân Sa gia quay trở lại doanh trại
Sa Cầm Tú bất đắc dĩ thở dài:
- Tại sao Long Thái lại chết ở đây nhỉ?
Trong mắt Sở Thiện thoáng qua nụ cười, bình tĩnh nói:
- Là có người muốn ông ta chết ở phòng khu của Sa gia, muốn khơi mào cho hai bên đánh nhau, còn chúng ngồi đó đợi ngư ông đắc lợi.
Sa Cầm Tú sờ sờ tóc nói:
- Chẳng lẽ là thế lực của Quốc Minh Đảng? Nếu như Quân đóng giữ cùng Sa Khôn liều mạng ngươi chết ta sống, Quốc Minh Đảng sẽ có lợi lớn.
Sở Thiên lại không cho là đúng, cười cười, phân tích:
- Bề ngoài thì xác thực là như thế, nhưng em nên biết, ở phòng khu canh giữ nghiêm khắc chặt chẽ của Sa gia, Quốc Minh Đảng có thể tiến vào muốn làm gì thì làm sao? Tập kích Long Thái cùng sĩ binh tùy tùng, kế hoạch kỹ càng tỷ mỉ, cộng thêm thân thủ hơn người chẳng lẽ chỉ có thể làm trót lọt như vậy, ngay cả một cái thân thi thể cũng không có?
Sa Cầm Tú dường như đã nghĩ tới điều gì đó, mở to mắt nhìn Sở Thiên nói:
- Ý của anh là, Nặc Đính?
Sở Thiên không trả lời, nụ cười trên mặt rất khó hiểu được.
Động tác của Sa Thanh Tú có hơi hơi ngưng lại, âm mưu của Nặc Đính, cũng chính là âm mưu của Sa Thành.