Tại phòng họp ban tác chiến.
Bạch Vô Hạ dùng máy chiếu phóng to bản đồ, sau đó chỉ vào dấu chấm trên bản đồ nói:
- Đây là bản đồ sân bay của Trú quân, trong phi trường ngoài thuộc hạ của Long Thái, còn có bộ đội đặc chủng Hắc Hổ cũng trú đóng trong phi trường, ở phi trường phía nam có trận pháo phòng không, phía tây có hai trăm doanh trại quân đội, cho nên bất luận là không kích hay trà trộn vào tập kích đều vô cùng khó khăn, điểm này hi vọng mọi người có thể nhận thức rõ ràng.
Sở Thiên chuyển động cái chén, thờ ơ uống trà.
Bạch Vô Hạ kiềm chế tức giận, chỉ vào bản đồ nói:
- Trận pháo phòng không ở đó chỉ cần di chuyển vị trí, thì có thể dùng máy bay ném bom phát động công kích chỗ sân bay của Trú quân. Bởi vậy, kế hoạch của chúng tôi là, một nhóm người tập kích tòa pháo phòng không, mặt khác một nhóm người mang theo hỏa tiễn, công kích doanh trại quân đội phía tây, như vậy có thể thu hút sự chú ý của quân địch, nhân cơ hội cướp lấy tòa pháo phòng không.
- Sau khi cướp lấy, chúng ta liền di chuyển pháo phòng không, phát động công kích sân bay, như vậy tôi có thể đảm bảo một lần hành động là có thể phá hủy sân bay.
Sở Thiên rốt cục đã buông chén xuống, thản nhiên hỏi:
- Trưởng phòng Bạch, có hai vấn đề, đầu tiên, sau khi cướp pháo phòng không thành công rồi tiến hành oanh kích sân bay, chúng ta trở ra như thế nào? Những chiến sĩ nhiệt huyết mà tôi chỉ huy, mỗi người đều là nhân tài xuất sắc, cũng là anh em sinh tử, tôi mang họ đi, nhất định phải đem họ an toàn trở về.
Bạch Vô Hạ nhìn chằm chằm Sở Thiên:
- Vấn đề thứ hai?
Sở Thiên sờ sờ mũi, lại đưa ra một vấn đề có tính then chốt:
- Như vậy, vấn đề truyền tin chúng ta giải quyết như nào? Sân bay tất nhiên đã bị máy thu thanh làm nhiễu sóng, không thể nói qua di động và bộ đàm không có tần số cụ thể binh sĩ cũng không có cách nào sử dụng được, lẽ nào chúng ta hô to liên lạc? Đoán chừng chúng ta không chỉ bị lộ mục tiêu, còn có thể trúng đạn.
- Chúng tôi sớm đã suy xét, sân bay bị nổ tung, toàn bộ quân đội sẽ trở nên hỗn loạn, hơn nữa chung quanh đều là núi rừng, tỷ lệ chúng ta còn sống chạy ra là rất lớn. Về vấn đề tín hiệu, mỗi người chúng ta mang theo một đèn pin mini, qui định ám hiệu trước, hiển nhiên có thể giữ liên lạc.
Sở Thiên cười cười không tỏ rõ ý kiến gì, nhưng vẫn vỗ vỗ tay nói:
- Trưởng phòng Bạch suy nghĩ thật chu đáo, tôi hoàn toàn tán thành phương án của cô. Được, chúng ta cứ dựa theo kế hoạch hành động, về phần các chi tiết khác chúng ta tự thảo luận riêng, tránh để lãng phí thời gian của Tướng quân Trương và Sa tiên sinh. Nếu không còn ý gì nữa, mười giờ đêm nay chúng ta sẽ qua sông Văn Tinh.
Bạch Vô Hạ thấy Sở Thiên tán thành mình, hơi sửng sốt, vẫn không quen với việc tên tiểu tử kiêu ngạo, ngông cuồng này khen ngợi mình.
Sa Thành nhìn kỹ bản đồ sân bay, lại ghi nhớ trong lòng kế hoạch tác chiến tổng thể.
Bọn Trương Lâm lại ngây người mười mấy phút rồi mới rời đi, chỉ còn lại Bạch Vô Hạ và hai tên vệ sĩ phối hợp với Sở Thiên đêm nay hành động, Bộ chỉ huy thời chiến lại tạm thời trở lên an tĩnh, chỉ có tiếng điện thoại điện báo không ngừng vang lên, nhưng toàn bộ khu vực phòng thủ Sa gia vẫn tương đối im lặng, không có tiếng súng, không có tiếng pháo, tất cả đều tiến hành trong lặng lẽ.
Tin tức tivi đã một nghìn lần phát đi phát lại sự kiện Long Thái, ánh mắt thế giới lại một lần nữa tập trung vào Tam Giác Vàng, trong lòng đều rõ vương quốc phẩm độc này sẽ lại bùng lên ngọn lửa chiến tranh.
Sa Thành uống xong chén trà liền rời khỏi Bộ chỉ huy, để lại cho Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền một lí do chính là tự mình trấn thủ khu vực phòng thủ của mình, mới có thể khích lệ tinh thần của binh sĩ và phát huy tác dụng phối hợp tốt nhất, Sa Khôn thấy lời lão ta nói có lý, huống hồ bộ đội đã tiến vào nơi dự định chặn đánh, liên quân công kích, để lão ta trở về cổ vũ quân sĩ cùng là đúng đắn.
Sở Thiên gọi A Trát Nhi đến, bảo anh ta đưa đưa Bạch Vô Hạ đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh nghiên cứu thảo luận cụ thể chi tiết, chính mình thì nhàn nhã uống trà tại Bộ chỉ huy, ánh mắt nhìn chằm chằm bản đồ sân bay đang phóng to, tay trái rảnh rỗi khoa tay múa chân, vẻ mặt nhìn còn chăm chú hơn nhìn một mỹ nữ khỏa thân.
Trương Tiêu Tuyền thấy Sở Thiên như có điều suy nghĩ, cho rằng hắn đang sợ hãi vì đây là lần đầu tiên ra ngoài chiến đâu, vì thế kéo ghế đến gần tiếp cận nói:
- Sở Thiên, có bản đồ sân bay rồi, lại có kế hoạch của Bạch tiểu thư, chỉ cần các cháu có thể thuận lợi đến gần sân bay, dựa theo kế hoạch mà làm, ta nghĩ, phá nổ sân bay cũng không phải là việc khó, cháu có thể bớt lo lắng.
Sở Thiên khẽ cười, thản nhiên nói:
- Kế hoạch của cô ta toàn bộ là phế thải.
Ánh mắt Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền trong nháy mắt lập tức dồn trên người Sở Thiên:
- Tại sao?
Sở Thiên sờ sờ mũi, câu trả lời khiến người ta kinh ngạc:
- Cháu sẽ vạch ra kế hoạch tạm thời, kế hoạch của cô ta thoạt nhìn rất khả thi, cũng rất hoàn mĩ, nhưng, cháu trước sau vẫn giữ lại quan hệ hợp tác với Đảng Quốc Minh, cũng không biết cô ta có âm mưu quỷ kế gì, nói không chừng là lấy chúng ta làm ngụy trang, thu hút hỏa lực, còn cô ta thì hoàn thành bí mật mà không để ai biết.
Kỳ thực trong lòng Sở Thiên lo lắng là Sa Thành, lão già này với Nặc Đỉnh sớm muốn đưa mình vào chỗ chết, nếu không ngoài dự liệu, khi trở về khu vực phòng thủ của mình nhất định sẽ thương lượng với bọn Nặc Đỉnh mượn dao giết người như thế nào, mà khả năng rất lớn cây đao này chính là Trú quân, chỉ cần lão ta báo cho Trú quân tin mình tập kích sân bay, hành động đêm nay nhất định một đi không trở về.
Đương nhiên, trước mặt Sa Khôn, không thể nói ra lo lắng trong lòng mình.
Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền im lặng một lát, sau đó mở miệng nói:
- Vậy cháu tại sao vẫn khen kế hoạch cô ta hoàn mỹ, còn bảo A Trát Nhi thảo luận chi tiết cùng cô ta?
Sở Thiên đa mưu túc trí cười cười, bình tĩnh trả lời:
- Nếu sân bay tồn tại, chúng ta đi phá nổ nó cũng là đúng, chẳng qua không phải là dựa vào phương án của Bạch Vô Hạ mà thực hiện, cho nên hiện tại không phản bác cô ta, chính vì sợ cô ta sinh ra chuyện gì không hay, quan trọng hơn là, cô ta với A Trát Nhi thảo luận càng nhiều, lộ ra sai sót càng nhiều, thì càng dễ tìm ra bí mật của cô ta.
Nghe xong lời Sở Thiên, Trương Tiêu Tuyền quay đầu nhìn Sa Khôn, cười nói:
- Ông bạn già, tôi lần này thật sự có thể về hưu rồi, tên tiểu tử này ngay cả chúng ta mà cũng lừa được, thật không đơn giản.
Sa Khôn cũng nhẹ nhàng thở dài, lập tức nói:
- Sở Thiên, mội việc đều phó thác cho cháu rồi! Chờ tin tốt của cháu.
Khách sạn Vượng Lai.
Thiên Kiều đang nhìn chằm chằm vào bản đồ suy nghĩ, hồi lâu mới thở dài.
Cô đoán không ra quyết sách của Sở Thiên, nếu nói dựa vào kế hoạch của Bộ chỉ huy lâm thời, khống chế trận pháo phòng không, sau đó phá nổ sân bay, với sự đa mưu túc trí của Sở Thiên, sao có thể thấy Sa Thành ở đây mà không hề giữ lại? Hắn phải nghĩ đến Sa Thành hoặc mình có thể báo tin mật này cho Trú quân. Nhưng nếu không theo kế hoạch, Sở Thiên dường như sẽ đắc tội với Đảng Quốc Minh, ảnh hưởng đến hợp tác của hai quân.
Sa Thành sau khi nghe được phán đoán mâu thuẫn của Thiên Kiều, bật cười ha ha:
- Thiên Kiều, cô quá đề cao Sở Thiên rồi, ở nơi vô cùng nguy hiểm này, Sở Thiên sao dám giở trò với Quốc Minh Đảng? Đắc tội và đánh mất đồng minh mạnh mẽ này, cho dù Sa Khôn bỏ qua cho hắn, Trương Lâm cũng sẽ lấy đầu hắn, huống hồ hắn cũng cho rằng, lúc sống chết tôi sẽ không hại người vì cũng không lợi gì cho mình.
Thiên Kiều suy nghĩ một lát, gật gật đầu.
Bóng đêm mờ ảo, khói bếp lượn lờ.
Ba chiếc máy bay trực thăng bay lên từ Bộ chỉ huy, đưa Sở Thiên và bọn Bạch Vô Hạ bay về phía Thị trấn Văn Tinh, vì cầu gỗ trên sông Văn Tinh sớm đã bị gãy, cho nên chỉ có thể nhân buổi đêm đưa bọn Sở Thiên sang bờ bên kia, sau khi trực thăng phát ra mệnh lệnh thông qua trận địa phòng không của Thị trấn Văn Tinh, thì thật cẩn thận lượn vòng ven sông.
Sau vài phút, đi đến chỗ cách cầu gỗ mười lăm km, phát hiện có một khoảng đất trống tương đối rộng, Sở Thiên liền ra hiệu cho người điều khiển, yêu cầu xuống đây, người điều khiển theo yêu cầu của Sở Thiên, tung ra thang dây đưa bọn Sở Thiên xuống, trực thăng từ đầu đến cuối không dám đỗ xuống, sợ bị Trú quân phát hiện đánh rơi.
Sau khi tiếp đất, Sở Thiên theo thông lệ kiểm lại số người, hai mươi tư đội viên Huyết Thứ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, còn có Bạch Vô Hạ và hai gã vệ sĩ, tổng cộng ba mươi người, sau khi thấy không còn sót ai, liền cầm vũ khí tiến đến sân bay Quân đội cách đó hai mươi km, dựa vào phán đoán của Bạch Vô Hạ, hành quân hai tiếng là có thể đến bên ngoài phi trường rồi.
Phi cơ trực thăng gào thét bay về Thị trấn Văn Tinh.
Sở Thiên vặn người bẻ cổ, nhìn thời gian còn sớm, nói:
- Mọi người kiểm tra vũ khí đi.
Hai đội viên Huyết Thứ đảm nhiệm bắn tỉa, một người mang theo một súng bắn tỉa, một súng tiểu liên, một súng lục Đức. Hai đội viên huyết thứ đảm nhiệm yểm trợ hỏa lực, một người mang theo một ống phóng rốc-két 70, một súng tiểu liên, còn có hai người nhận nhiệm vụ lắp đặt bổ sung. A Trát Nhi và hai chiến sĩ đảm nhiệm tay súng máy, mang theo hai khẩu súng liên thanh Tiệp Khắc, mỗi người còn mang theo một súng tiểu liên dạng AK, tám quả lựu đạn.
Những chiến sĩ Huyết Thứ khác tất cả đều mang theo súng tiểu liên AK và súng lục, năm quả lựu đạn, trang bị cá nhân còn có chủy thủ quân dụng, dây móc, phi trảo, có người còn mang theo mảnh đao và cây búa, có người còn mang theo các công cụ như thiết bị dò mìn và xẻng nhỏ, duy chỉ có Sở Thiên hai eo đeo hai chiếc súng lục giảm thanh, có vẻ rất không phối hợp.
Bọn Bạch Vô Hạ trong tay cầm khẩu súng Cabbeen M4A1 5,56 mm, trên người đeo một túi lớn, nhìn bên ngoài khó mà phân biệt là vũ khí gì, nhưng Sở Thiên cũng lười hỏi cô ta, mọi người cũng chỉ là quan hệ hợp tác, chỉ cần họng súng cô ta không chĩa vào để đối phó với mình, cô ta thích gây sức ép thế nào là do cô ta gây sức ép, không tin cô ta không quý trọng tính mạng.
Đội ngũ không thể đi qua vùng có người, cho nên Sở Thiên cầm kim chỉ nam quyết định đi ngang qua rừng rậm nhỏ lúc ban đầu. Bọn họ chống que gỗ, giẫm lên lá khô, vượt qua những cây mây trong rừng mưa nhiệt đới, những bông hoa vô danh nở rộ ở hai bên, tuy đẹp đẽ nhưng không phân tán được sự chú ý của mọi người, bởi vì rừng mưa nhiệt đới từng giây từng phút ẩn chứa sát khí, rắn độc, trăn lớn, còn có những loài độc trùng không rõ tên.
Thậm chí có thể có mìn! Tam Giác Vàng là nơi nhiều năm chinh chiến có mìn cũng không phải điều kỳ lạ.
So với những loài động vật hoang dã kia, động vật đáng sợ nhất thực sự vẫn là con người.
Sở Thiên nghĩ đến trận pháo cao mà Trú quân đã bày sẵn đón địch, cũng cảm thấy da đầu run lên, cho dù trong lòng hắn đã có phương án, nhưng không ai có thể đảm bảo tình thế sẽ phát triển như trong tưởng tượng, đợt tập kích sân bay lần này dựa vào vận may nhiều hơn, nếu Sa Thành không mật báo, như thế mấy chục con người này có thể thật sự vùi thây ở đây rồi.
Bạch Vô Hạ thấy Sở Thiên dùng kim chỉ nam thô sơ dẫn đường, đi một chút lại ngừng, cuối cùng không kiên nhẫn được nữa, lấy ra thiết bị định vị vệ tinh, ngạo mạn nói:
- Đội trưởng Sở, đồ chơi kia của anh đã quá lạc hậu rồi, đi như vậy đoán chừng đến lúc hừng đông vẫn chưa đến được sân bay, hay là để tôi dẫn đường đi, các anh đi sau tôi là được rồi.
Sở Thiên không tranh luận, cười cười đưa tay để cô ấy đi trước.
Đi được bốn mươi mấy phút, tiến vào gò đất rộng lớn, tiếng gió và thanh âm kì quái như làm nền cho sự tĩnh lặng của rừng rậm, đèn chiếu sáng công suất lớn cũng chỉ là xé một đường từ trong bóng tối, Bạch Vô Hạ đi đầu cầm thiết bị định vị vệ tinh, vượt qua một đám cây mây, chân trước vừa mới đặt xuống mặt đất, lại nghe thấy một tiếng rống to:
- Cẩn thận!
Là Phong Vô Tình hô, bị anh ta gọi, Bạch Vô Hạ lại thu chân về.