Pháo nổ xong thì yên tĩnh trở lại!
Trực thăng bay vòng vòng rồi hạ cánh ở Thị trấn Văn Tinh, mười mấy binh sĩ đã chạy tới cảnh giác, Sở Thiên bình tĩnh đi trên mặt đất, dưới sự chỉ đường của Sa Cầm Tú, thẳng hướng đến Bộ chỉ huy Thị trấn Văn Tinh, đi theo sau là đội viên Huyết Thứ được trang bị vũ khí đầy đủ, trong lòng mọi người đều hiểu rõ, trước khi đánh trận lớn e rằng phải đánh trận nhỏ.
Toàn Thị trấn Văn Tinh đã được phân bố bốn ngàn quân lính, trong số đó thân tín của Sa Thành gần cả ngàn người, quan chỉ huy tiền phong Hoàng Quang Minh cũng là người của Sa Thành, chính anh ta tối qua đã sử dụng nguyên tắc để trì hoãn mệnh lệnh nổ pháo của Sa Cầm Tú, vì tránh né sự chất vấn của Sa Cầm Tú mới cho tiểu đoàn trưởng Vương và Đồ Long Hổ của doanh tiểu đoàn pháo binh đi chịu tiếng xấu thay mình.
Lúc Sở Thiên đi vào bộ chỉ huy, Hoàng Quang Minh đang gãi đầu nói với Đồ Long Hổ:
- Đồ gấu, trận này không đánh được, bất kể đạn pháo hay số lượng người của Trú quân đều hơn chúng ta nhiều lần, vừa rồi đã là bốn con số, chờ tới tối tám ngàn người bọn chúng xông lên lần nữa, chúng ta khó mà thoát nạn.
Trên mặt Đồ Long Hổ hiện nụ cười mỉa mai, nói trấn an:
- Sư trưởng Hoàng quá lo lắng rồi, thảm họa có lớn hơn đi nữa cũng chẳng đến lượt chúng ta, thắng được thì đánh, không thắng được thì hòa.
Sở Thiên khẽ ho khan hai tiếng, giọng điệu uy nghiêm:
- Không ngờ Sư trưởng Hoàng cảm thấy trận này khó đánh, vậy thì về nhà mà cày ruộng đi, từ bây giờ để tôi tiếp nhận vị trí chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh và Đồ Long Hổ vội quay đầu nhìn, sau khi thấy Sở Thiên liền có phản ứng khác nhau, người trước chẳng nói gì thậm chí hết sức khinh thường, kẻ sau run lên sợ hãi thậm chí hoảng loạn, suy cho cùng tuổi của Sở Thiên tới đâu chứ, một số người thích đánh giá thành tích bằng kinh nghiệm, mặc dù thực lực và tài năng của hắn cần phải đánh nhau mới có thể hiểu được.
Đồ Long Hổ nhớ ra Sở Thiên là Tư lệnh, vội đứng dậy hô:
- Chào Tư lệnh!
Mặc dù gã là người của Sa Thành nhưng đối mặt với người như Sở Thiên, tấm chiêu bài vàng "Tướng quân Sa" này cũng không đủ sức mạnh, nếu không thì đã không bị Sở Thiên làm cho hết đường xoay xở ở khách sạn Vượng Lai, gã tin tưởng hoàn toàn rằng chỉ cần mình có chút bất cẩn sẽ bị Sở Thiên xử tử.
Sư trưởng Hoàng cười một cách vô ý, gã là chiến binh kỳ cựu của Sa gia, đi theo Sa Khôn vài năm, rồi theo Sa Thành cũng hơn mười mấy năm, có thể xem là đức cao vọng trọng, chiến tích huy hoàng, sở dĩ chọn trung thành với Sa Thành là vì thấy Sa Thành ý chí kiên cường hơn Sa Khôn, quyết đoán hơn, lại có thể cho gã nhiều lợi lộc.
Nên khi đối mặt Sở Thiên xuất hiện với diện mạo người mới trẻ tuổi, Sư trưởng Hoàng hoàn toàn không để vào mắt, thờ ơ nói:
- Ngươi chính là tư lệnh tạm thời? Không biết Sa tiên sinh tuổi già hồ đồ hay không, để cho tên tiểu tử thối như ngươi chỉ huy chiến trận, đây không phải là trò đùa sao? Đáng ra ông ấy phải để Tướng quân Sa thay thế!
Sắc mặt Sa Cầm Tú khẽ thay đổi, đang lên cơn giận thì bị Sở Thiên ngăn lại.
Sở Thiên chắp tay sau lưng đi từ từ đến trước mặt Sư trưởng Hoàng, trên mặt hiện lên nụ cười như thiên thần, thản nhiên nói:
- Sư trưởng Hoàng, ông nói xong chưa? Nói xong thì có thể đi rồi đó, ở đây đã hết việc của ông rồi, như tôi đã nói, tôi sẽ tự đảm nhiệm vị trí quan chỉ huy tiền phong!
Hoàng Quang Minh liếc nhìn Sở Thiên, dạy bảo theo kiểu ông giáo già:
- Người trẻ tuổi, không nên tuổi trẻ nóng tính, đây là chiến trường mù mịt khói thuốc súng, có thể chết người bất cứ lúc nào đó, đến cả tôi còn không tin đánh được thắng, chẳng lẽ ngươi tin sao? Ngươi đã từng đánh giặc chưa? Ngươi biết điều binh khiển tướng không? Ngươi có biết sự khác biệt giữa ngăn chặn và tấn công không đó?
Sở Thiên mỉm cười, trả lời tự tin:
- Tất thắng!
Sư trưởng Hoàng uống ngụm trà, không nể mặt mà mắng:
- Điên cuồng, ngu dốt!
Sở Thiên không cam chịu yếu kém trả một chữ:
- Cút!
Mặt Sư trưởng Hoàng biến sắc, vỗ bàn quát:
- Dựa vào cái gì mà kêu ta đi?
Trong mắt Sở Thiên lóe lên sự hăng hái, nói không tỏ ý kiến:
- Tôi là Tư lệnh mới nhậm chức, tôi có quyền bãi nhiệm một quan chỉ huy không có lòng tin, ông hô hào cuộc chiến này không thể đánh, để ông lại có ích gì chứ? Dưới trướng Sở Thiên tôi toàn là tinh binh tướng tài, tất cả đều là nam nhi nhiệt huyết không sợ chết, chẳng sợ ném họ vào ngọn lửa, thiêu rồi cũng thành khối xương cứng rắn!
Sư trưởng Hoàng hừ mạnh một tiếng, không giận mà lại cười:
- Ngoài miệng nói thì oai phong lẫm liệt, thiên hạ vô địch! Chỉ sợ lúc bom nổ sớm chui dưới gầm bàn thôi!
Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên, trận địa tuyến đầu bắt đầu lay động.
Vù!!!
Một viên đạn dường như hướng đến bộ chỉ huy, âm thanh chói tai xé không khí khiến mặt mọi người biến sắc, mùi chết chóc mãnh liệt ngay lập tức hiện trên khuôn mặt của Hoàng Quang Minh, tuy rằng ngày trước gã cũng đã trải qua không ít cuộc chiến sinh tử, nhưng cuộc sống an nhàn mấy năm nay đã làm mất đi lòng can đảm của hắn, không ngăn được mà hét lên:
- Bom! Mau trốn!
Ầm!
Một quả pháo nặng rơi cách xa rừng vài chục mét, đạn cháy bùng nổ cực lớn, sức công phá mãnh liệt khiến rừng cây bị đổ rất nhiều, tiếng nổ mạnh càng làm cho lòng người run sợ, nhưng bọn Sở Thiên đứng trong Bộ chỉ huy vẫn luôn bình tĩnh, chỉ có Sư trưởng Hoàng không biết đã trốn dưới gầm bàn từ khi nào.
Sở Thiên lạnh lùng nhìn hắn, cười nói:
- Sư trưởng Hoàng, hình như người trốn dưới gầm bàn là ông đó!
Trên khuôn mặt có tuổi của Hoàng Quang Minh không nén được giận, bò ra ngồi lại trên ghế, ngoan cố phản bác:
- Đây là phản ứng theo bản năng của con người, không liên quan đến lòng dũng cảm!
Ngay cả Đồ Long Hổ cũng tỏ ý khinh thường!
Sở Thiên lập tức nhớ tới "Phạm Bào Bào", đúng là phản ứng theo bản năng, cũng là không liên quan đến lòng dũng cảm, nhưng có liên quan đến trách nhiệm, vì vậy không nhịn được mà nói:
- Sử trưởng Hoàng, lão già ham sống sợ chết như ông còn muốn ngồi vị trí chỉ huy tiền phong sao, phiền ông mau chóng đi khỏi, nếu không đừng trách người trẻ tuổi mạo phạm!
Hoàng Quang Minh lại la lên, đạp bàn lần nữa mà nói:
- Ngươi dám đối với ta vậy sao? Ta là quan chỉ huy tiền phong, trừ khi chính Tướng quân Sa Thành truyền lệnh miễn nhiệm, nếu không ta tuyệt đối không rời đi!
Nghe lời ông nói, bốn năm người thân tín của Hoàng Quang Minh liền rút súng ra nhắm vào Sở Thiên, Sở Thiên sờ mũi, không thèm nhìn bốn năm cây súng ngắn chĩa vào mình, đi từ từ đến bên Hoàng Quang Minh, nói với giọng điệu lạnh lùng:
- Tôi đối ông như thế nào, ông sẽ biết nhanh thôi!
Nói xong, Sở Thiên bất ngờ nắm lấy Hoàng Quang Minh ném ra phía cửa, "ầm" một tiếng, cơ thể khá to lớn của Hoàng Quang Minh giống như viên đạn va vào cánh cửa, lập tức ngã lăn lộn trên mặt đất, lát sau mới mới bị cái bàn ngăn lại, nhưng cơn đau nhức đã lan khắp cơ thể Hoàng Quang Minh, khiến gã không ngừng rên lên.
Tất cả mọi người choáng váng kinh sợ, không ngờ Sở Thiên lại cả gan làm loạn như vậy, cả Hoàng Quang Minh mà cũng dám đánh!
Nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài một số binh lính của Hoàng Quang Minh tiến vào.
Miệng Hoàng Quang Minh chảy máu, ngón tay run rẩy chỉ hướng Sở Thiên, hô lên:
- Bắt lấy hắn, bắt lấy!
Mấy người thân tín vây lấy Sở Thiên, mắt anh khép mở, nói lạnh lùng:
- Tôi là Tư lệnh, các người dám vô lễ với tôi sao?
Mấy tên thân tín chần chừ một chút, vẫn đi tới phía Sở Thiên, nói không khách sáo:
- Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của Sư trưởng Hoàng thôi!
Sở Thiên xoa xoa tay, thản nhiên phun ra mấy chữ:
- Giết!
Âm cuối cùng vừa phát ra, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã chuẩn bị từ sớm ra tay gần như cùng lúc, từ bên cạnh đến gần mấy tên thân tín của Hoàng Quang Minh, khiến cho họ không có cách nào để tiến đến gần nổ súng bắn, đầu tiên một con dao găm xẹt qua bên trái cổ của tên thân tín, khi máu gã trào hết sức mãnh liệt, lại đưa thanh dao găm cắm gần cổ họng tên thân tín.
Tốc độ của Nhiếp Vô Danh cũng rất nhanh, trong chớp mắt vừa mới đâm dao găm ba cạnh vào phía phải tên thân tín, tay trái đã đưa từ phía sau lên, kéo mạnh tóc tên thân tín gần đó ra sau, cùng lúc đó đẩy mạnh đầu gối, gáy tên thân tín va vào đầu gối Nhiếp Vô Danh, lập tức phát ra tiếng va đập mạnh, tên thân tín máu chảy từ bảy lỗ xuống đất.
Chỉ chốc lát, Nhiếp Vô Danh và Phong Vô Tình đã giết bốn tên, bản lĩnh dũng mãnh khiến sắc mặt Hoàng Quang Minh trở nên vô cùng khó coi, binh lính của Sa Thành ở ngoài cửa kinh hoàng rất muốn ra tay vì chủ, nhưng cây súng tự động của A Trát Nhi đang chờ đã chĩa ngay đầu họ, chỉ có Đồ Long Hổ từ đầu đến cuối không hề có bất kỳ hành động nào.
Sở Thiên lấy khăn giấy lau máu bắn trên người mình, quay đầu nhìn binh lính Sa Thành ngoài cửa, nói thản nhiên:
- Còn ai muốn mạo phạm Tư lệnh này không?
Bọn binh lính Sa Thành nhìn Sở Thiên, lại nhìn Hoàng Quang Minh, vẻ mặt trở nên do dự.
Sở Thiên vẫy tay cho người pha chén trà, đong đưa nói:
- Các người có hai phút để suy xét, trung thành với Sa gia hay là trung thành với Hoàng Quang Minh! Nhưng tôi có thể nhắc nhở các người, đi theo một người nghe tiếng súng trốn dưới gầm bàn như Hoàng Quang Minh, còn không bằng đi theo chúng tôi đã đánh bom sân bay của Trú quân như đi vào chốn không người, dù có chết, các người cũng là vinh dự!
Nghe được những lời phía sau, chúng binh lính đều tăng vẻ kính nể, không ngờ Sở Thiên lại là người tập kích sân bay tối qua, mấy tên thân tín máu chảy, màu đỏ thẫm kích thích mạnh mắt họ, ánh mắt nhìn một Hoàng Quang Minh thảm bại và một Sở Thiên tự tin, toàn bộ tay súng lui lại, hướng Sở Thiên kính chào và quay lại vị trí của họ.
Đồ Long Hổ cười khổ, đây chính là khí phách của Sở Thiên, cương nhu tinh tế, trong nháy mắt đã đoạt được binh quyền, chỉ sợ Sa Thành với quân đội hàng ngàn người của Thị trấn Thiên Tinh không bị làm vật hi sinh cũng bị giết, tiếp theo chắc là đến lượt mình tỏ rõ thái độ, nếu không thì không thể ra khỏi Bộ chỉ huy này rồi!
Hoàng Quang Minh trở nên đau khổ, nghiến chặt răng mà thét lên:
- Ngươi dám giết lính của ta, Đại đội trưởng, giết hắn! Ta sẽ kêu Tướng quân Sa thăng chức cho ngươi thành Tiểu đoàn trưởng.
Đồ Long Hổ làm cho Hoàng Quang Minh thất vọng rồi, gã thậm chí không nhúc nhích, mặc dù bản lĩnh của bản thân cũng khá, nhưng so với Sở Thiên thực sự kém xa! Muốn giết Sở Thiên chắc chắn là tự chuốc họa diệt vong!
Sở Thiên hình như rất hài lòng với biểu hiện của Đồ Long Hổ, đi tới vỗ vỗ vai hắn nói:
- Đội trưởng Đồ, đưa Sư trưởng Hoàng mạo phạm này ra ngoài, nếu gã trốn thoát hay được cậu tha, cậu hãy đem cái đầu tới đây gặp tôi, cho dù tôi không giết cậu, Cô Kiếm cũng sẽ đuổi đến chân trời góc biển để giết cậu, cậu nên biết thủ đoạn của anh ấy!
Toàn thân Đồ Long Hổ hơi chấn động, sau đó lặng lẽ đứng lên, đến bên cạnh Hoàng Quang Minh nhấc gã lên, đi ra bên ngoài đầu không ngoảng lại.
Sau khi ngồi vững vị trí quan chỉ huy tiền phong, Sở Thiên không dám chậm trễ nữa, lập tức đi vào công việc, lấy kính viễn vọng cẩn thận quan sát những chỗ trọng yếu nơi này. Trong tầm mắt, vừa mới phát hiện pháo kích mãnh liệt của hai bên, làm cho thung lũng biến thành đống hỗn độn kinh khủng, cây cối bị đánh bom vỡ từng mảnh không ra hình thù, một số cây còn bốc lên khói trắng.
Phía dưới một hố bom giống như một cái hầm tối đen, khắp nơi đều là xác người chết trận.
Sở Thiên không đành lòng nhìn thêm, vì thế chuyển qua nhìn quân đội Myanma phía nam, nhưng thấy quân Myanma đều ẩn trốn ở thung lũng phía bên kia rừng núi, chỉ thấy một vài quân Myanma riêng lẻ đi lại.
Từ đầu đến cuối kẻ thù chưa từng qua sông tấn công, sự im lặng của bọn chúng khiến Sở Thiên có chút lo lắng!
- Mở máy bộ đàm, gọi toàn bộ các Sư trưởng đến họp!
Hắn quyết định bãi bỏ triển khai chiến đấu của Sư trưởng Hoàng, cái kiểu liều mạng bảo vệ mặt trận không thích hợp với tình huống hiện tại!
Tướng lĩnh ở các nơi rất nhanh đã tới bộ chỉ huy tiên phong.
Họ phát hiện Sở Thiên đã thay thế Sư trưởng Hoàng thì có hơi kinh ngạc nhưng không hề lên tiếng phản đối vì lệnh của Sa Khôn sớm đã được đưa đến tay họ, họ cũng biết chính tên tiểu tử này đêm qua làm cho cả Trú quân không thể ngủ được, hơn nữa bên cạnh hắn còn có sự ủng hộ của Sa Cầm Tú, chỉ không ngờ là tên Tư lệnh tạm thời này lại tự mình chỉ huy ở tiền tuyến.
Nhưng câu nói đầu tiên của Sở Thiên khiến họ choáng :
- Thả cho bọn địch vào đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến hơi chần chừ nói:
- Tư Lệnh, để cho địch vào thì có hơi mạo hiểm không vậy?
Đoàn trưởng Tây tuyến cũng gật đầu, phụ họa nói:
- Đúng đấy, mấy vạn kẻ địch tràn vào thì mấy nghìn quân tiền tuyến của ta không thể chặn được, hiện có sông Văn Tinh chống đỡ ít nhất có thể chống đỡ được ba bốn ngày!
Sở Thiên sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Thế sau ba bốn ngày rồi thì sao đây?
Không ai nói gì nữa vì kết quả đã quá rõ ràng, khả năng thất bại là rất lớn.
Sở Thiên thấy bọn họ lặng im không nói thì gọng nhẹ nhàng phân tích:
- Mọi người cũng biết rồi đấy, trận này mà đánh rắn thì cũng không phải là cách, hơn nữa địch hiện tại chỉ là bao vây chứ không tiến công không phải là không chắc thắng mà là muốn tập chung lực lượng để cho ta một đòn chí mạng, tới lúc đó đừng nói song Văn Tinh mà ngay cả Thiên hà cũng không ngăn được bọn chúng nữa!
Đoàn trưởng Nam tuyến thở dài hỏi dò:
- Tư Lệnh, anh nói có lý, vậy anh bố trí nhiệm vụ đi!
Đoàn trưởng Đông tuyến và Tây tuyến cũng gật gật đầu.
Sở Thiên mở bản đồ bố trí nhiệm vụ cho họ một cách tỉ mỉ, ba vị chỉ huy lúc đầu không mấy lạc quan sau khi nghe xong thì đỏ hết cả mặt, trong mắt hiện lên sự sôi nổi bấy lâu. Sở Thiên điều binh khiển tướng, bố trí trận chiến không hề thua kém đại tướng chinh chiến lâu năm, quan trọng là hắn rất tự tin khiến mọi người đều phải tin tưởng và nghe theo.
Bố trí xong nhiệm vụ, ba vị đoàn trưởng đến cơm cũng không ăn đã vội vàng chạy về bố trí khu vực phòng thủ.
Bọn họ vừa bước ra thì có tiếng máy bay trực thăng vang lên rồi giọng thô lỗ vọng tới:
- Sở Thiên, mày ra đây! Bố phải bắn chết mày!
Một vài binh lính muốn ngăn lại nhưng bị bọn sĩ quan phụ tá của Sa Thành đẩy ra một cách dã man.
Sa Thành ở trong một đám người, khiến người khác chú ý nhất là một tên đàn ông tầm ba mươi tuổi bên trái ông ta, người đàn ông này toàn thần ngọc lập phong thần tuấn lãng chính xác là một mỹ nam, người này mặt có nét giống với Sư trưởng Hoàng, chỉ có điều đôi mắt lia láu có vẻ kiêu căng và ngông cuồng, khiến người khác không dám tới gần.
A Trát Nhi dẫn theo thành viên đội Huyết Thứ tiến lên vài bước chưa kịp nói gì thì đã bị tên mỹ nam này cho hai tạt tai, quát:
- Muốn chết không? Tướng quân Sa mà cũng dám ngăn cản à?
A Trát Nhi nhịn được không hề đánh trả, anh ta tin Sở Thiên sẽ giúp mình đòi lại công đạo.
Sa Cần Tú hơi cau mày, quát lớn:
- Phương La Tu, sao anh dám đánh người tại bộ tác chiến?
Sắc mặt Phương La Tu vẻ hơi run nhưng đã dáp lại rất nhanh:
- Chào cô, tôi chỉ là giúp Tướng quân Sa dạy dỗ những người không có văn hóa mà thôi!
- Chỉ sợ là kẻ vô văn hóa chính là anh đấy!
Sở Thiên chậm dãi đi từ phía bộ chỉ huy tới:
- Anh đã xúc phạm quân pháp rồi.
Chỉ mấy lời ít ỏi mà dường như hàm chứa nỗi tức giận tột cùng của Sở Thiên. Sở Thiên không phải là người hay nổi cáu, ngược lại hắn là người bình tĩnh, vui buồn không hiện, chỉ có điều nhiều lúc cũng nghịch tính thì động vào coi như tìm cái chết rồi. Mà những thứ không thể động tới của Sở Thiên không gì khác đó là hồng nhan tri kỷ và anh em chí cốt. Hôm nay thấy A Trát Nhi bị nhục nhã trước công chúng Sở Thiên nổi giận đùng đùng, lúc này nếu không vì giữ chút thể diện cho Sa Thành thì hắn đã sớm hạ lệnh cho thuộc hạ động thủ rồi.
Hai hàng lông mày của Sở Thiên dày và sắc lạnh, lại còn có chút mùi máu tanh khiến người khác khiếp đảm. Dù là Phương La Tu đã trải qua trăm trận chiến cũng bị sự ảnh hưởng của uy phong có thừa của hắn liền không tự chủ được toàn thân ớn lạnh, nhưng thấy bên cạnh mình có Sa Thành thì lòng dũng cảm đã mạnh lên.
Sa Thành chẳng ý kiến gì hừ một tiếng rồi bước lên chỉ thẳng vào mặt Sở Thiên mà mắng:
- Ngươi mới là ngươi vi phạm quân pháp, có phải chính ngươi cách chức Sư trưởng Hoàng, giết chết thân tín của ông ta rồi nhốt hắn lại rồi đúng không? Ngươi có biết hậu quả của việc đổi tướng lâm trận không, sẽ khiến lòng quân không yên, các lão tướng bất bình thì trận này không đánh đã thua rồi!
Phương La Tu cũng cáo mượn oai hùm nói:
- Thả đại bá của ta ra!
Hèn chi giống với Hoàng Quang Minh vậy, hóa ra là thân thích.
Sở Thiên bước tới trước mặt Sa Thành, không chút sợ hãi khí thế của lão mà ngược lại nhìn chằm chằm hắn mà nói:
- Tôi là Tư lệnh, tôi có toàn quyền quyết định việc lớn nhỏ trong quân, đến Ttham mưu trưởng cũng phải tuân theo quân pháp, đừng nói tên Sư trưởng Hoàng cỏn con mà ngay cả ông cũng phải tuân theo mệnh lệnh cả tôi, nếu không tôi cũng sẽ theo quân pháp mà xử lý ông!
Sa Thành hận là không thể bước lên cho Sở Thiên vài cái tát, nhưng lão biết Sở Thiên là người cứng rắn mạnh mẽ, đối nghịch lại thì mình cũng không chắc phần thắng, nhưng giờ mà không nhổ bỏ tức giận này thì thật sự áp lực, liền nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ngươi đúng là Tư lệnh thật, nhưng ngươi có biết đánh giặc không? Ngươi có biết bố trí quân binh không?
Lời lẽ tầm thường !
Sở Thiên chỉ về phía trước thản nhiên nói:
- Sa Thành à, hôm nay tôi sẽ đánh thắng trận để ông phải tâm phục khẩu phục!
Sa Thành vẫn không chịu thua đáp lại:
- Nếu ngươi có thể đánh lui liên quân tiến công thì ta sẽ không truy cứu vụ việc của Sư trưởng Hoàng nữa.
Trong lúc nói chuyện thì người liên lạc chạy về phía Sở Thiên báo cáo:
- Báo cáo Tư lệnh, quân địch đã bắt đầu tiến công.
Bàng! Bàng! Bàng!
Cả lũng sông vang lên tiếng pháo.
Sở Thiên vội quay lại phía trước bộ quan sát, bọn Sa Thành thấy trận chiến bắt đầu thì cũng không dám so đo gì hết cũng vội tiến vào theo để tránh đạn. Dùng kính viễn vọng mà nhìn xuống, toàn bộ lũng sông bị liên quân nổ như mở nồi vậy, còn có hai máy bay bay từ phía nam tới bắn phá thẳng về phía trận địa Sa quân.
Sở Thiên hạ lệnh chô người liên lạc:
- Nhanh! Lệnh cho các bộ phận chuẩn bị tập chung tinh thần chiến đấu!
Người liên lạc nhanh chóng trả lời:
- Vâng!
Sở Thiên lại hạ lệnh:
- Đoàn trưởng Nam tuyến buông bỏ trận địa nhường cho Xa quân qua sông.
Người liên lạc nhanh chóng phát lệnh, sau đó "Vu vu vu" phát lên không trung ba tín hiệu màu đỏ.
Sắc mặt Sa Thành biến đổi lớn, thấp giọng quát:
- Ngươi điên rồi, buông trận địa cho giặc qua sông à? Giặc mà đẩy ngang qua sông thì chúng ta chết chắc rồi.
Rồi nhìn Sa Cầm Tú nói:
- Cầm Tú, tên nhóc này rõ ràng là gian tế của địch, giờ hắn muốn diệt Sa gia lấy mất địa bàn của chúng ta!
Sa Cầm Tú thản nhiên nói:
- Cháu tin anh ấy!
Sa Thành tức giận quát:
- Ta không tin hắn! Phó quan Phương nhốt tên nhóc con này lại, tôi phải đích thân chỉ huy chiến đấu!
Sau khi nghe lời nói của Sa Thành, Phương La Tu liền chĩa súng về phía Sở Thiên nhưng bị Sa Cầm Tú nhanh lẹ rút súng chỉ ngay vào đầu:
- Giờ là lúc chiến đấu, nếu gây chuyện làm càn thì cẩn thận súng đạn vô tình!
Súng trong tay hai bên đều giơ lên, cả Bộ chỉ huy đứng bên bờ nội chiến.
Tiếng pháo vẫn ầm ầm! Đến nơi chỉ huy cũng bị chấn động nhẹ!
Sa Thành nhìn tiền tuyến, trách móc Sở Thiên:
- Sao lại không hạ lệnh nã pháo đánh trả chứ?
Sa Cầm Tú trả lời thay cho Sở Thiên:
- Không nổ!
Sa Thành mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm tiền tuyến, thì thào tự nhủ:
- Xong rồi! xong rồi!
Sở Thiên không để ý tới việc phía sau, mắt chăm chú vào tiền phương, quân Đông Tây tuyến đang khai chiến, hai bên đánh rất quyết liệt, tuy quân là mấy lần quân Sa gia nhưng quân đội tuyến Đông Tây dựa vào dựa vào phản kích mãnh liệt của sông Văn Tinh nên trong khoảng thời gian ngắn hai nghìn quân Sa gia và hàng vạn quân địch khó mà phân được thắng bại.
Nhưng Sở Thiên thực sự quan tâm là tuyến quân phía Nam, nhìn từ kính viễn vọng thì trận địa Nam tuyến khói súng cuồn cuộn, tiếng pháo nổ vang lòng chảo, đoàn trưởng Nam tuyến thừa lúc ngăn cản không nổi liền theo kế hoặch rút quân khỏi trận địa. Trước khi rút khỏi trận địa thì trận địa Nam tuyến đã được trải đầy mìn mà xa quân trước mặt lại cho là có cơ hội vội chen chúc nhau qua sông.
Khi quân xung phong sông tới trận địa phía Nam ba viên đạn làm tín hiệu được bắn lên thì đoàn trưởng phía Nam cho người ấn điều khiển từ xa lúc đó địa lôi tại trận địa bắt đầu phát nổ, lũ quân tiên phong xông tới trận địa chết như ngả dạ. Quân đội phía Nam lại thừa cơ hội trở lại trận địa, bọn quân tiên phong may mắn không chết thì lập tức rút lui. Sau khi chiếm lại được trận địa quân đội Nam tuyến liền xông xuống truy giết Xa quân.
Cùng lúc đó, binh sĩ chiến khu Đông tuyến và Tây tuyến phái hơn nghìn quân chia thành hai mũi tiến công, ba lộ đại quân như ba con hổ đói đánh về phía Xa quân đơn độc đang vượt sông. Cả lòng chảo sông đánh giết đến mức tối tăm trời đất, chẳng mấy chốc năm nghìn Xa quân đã tan rã tìm đường trốn khắp tứ phía. Trận này đánh rất thuận lợi, chỉ cần hai tiếng đồng hồ Xa quân đã sụp đổ triệt để.
Sở Thiên lập tức lệnh cho hơn nghìn binh lính Nam tuyến thừa thắng xông qua sông truy giết Xa quân, cho tới khi Xa quân tiến tới gần Bộ chỉ huy, dọa cho ngay cả Cổn Đái Ba cũng phải bỏ lại Bộ chỉ huy ở phía sau. Thấy Xa quân thảm bại, số ít Sa quân bất đắc dĩ bỏ qua sống chết, vây lấy số quân Nam tuyến đang xông xuống sông giải cứu cho Xa binh.
Sở Thiên cho quân liên lạc phát ra hiệu lệnh lệnh cho quân Nam tuyến rút lui một cách có tổ chức. Vừa quay về tới bờ sông phía bên Sa gia, Xa quân hai nơi đã như điên nhào lên bờ cát chưa kịp qua sông thì Sở Thiên nghiêm túc phát ra hai từ nặng nề:
- Nã pháo!