Lá vàng trên cây bị những làn gió nhẹ thổi bay, bay xuống buồn bã trong không gian vắng vẻ. Đây là thời kỳ Tam Giác Vàng, đâu đâu cũng đều là cảm giác lạnh thấu xương.
Trên đường tới bộ tổng chỉ huy, không ngừng có binh sĩ cúi chào hắn, cung kính phục tùng tuyệt đối. Hắn đã trở thành anh hùng trong mắt mọi người, ai cũng nhìn hắn với ánh mắt khâm phục. Nhưng hắn vẫn với cái bộ dạng vinh nhục không sợ, đương nhiên đây là bộ dạng mà một Tư lệnh cần phải có: bình tĩnh, điềm đạm, chắc chắn, vui buồn không lộ.
Đẩy cửa Bộ chỉ huy bước vào, thì bỗng tiếng vỗ tay vang lên, đầy trời, tràn đầy niềm vui mà ở chiến trường khói thuốc mù mịt thì lại càng đáng quý. Sở Thiên còn chưa kịp phản ứng thì Sa Khôn và Trương Tiêu Tuyền đã dẫn các Phó quan ra đón chào, trên mặt vô ùng phấn khởi và xúc động.
Sa Khôn phất tay ra hiệu cho mọi người im lặng, tự đáy lòng tỏ ý khen ngợi nói:
- Sở Thiên, vốn dĩ ta không nên tới Bộ chỉ huy, nhưng biểu hiện hôm nay của cháu thật quá xuất sắc rồi, hai trận thắng đã mở ra đường sống cho Sa quân, đây là thắng lợi mà từ rất lâu rồi mới có. Ta nghĩ, cho dù toàn bộ Xa Liên quân tiến công qua sông Văn Tinh cũng không đáng lo, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể lui quân vào địa phân của Lào.
Sở Thiên xua tay, vội khiêm tốn nói:
- Sa tiên sinh đã quá khen rồi, không phải Sở Thiên lợi hại mà là bọn giặc không có tài cán! Quan trọng là chiến thắng đều do các tướng sĩ đồng tâm đánh giặc giành được, Sở Thiên cháu có công lao gì đâu?
Sa Khôn cười sảng khoái rồi lập tức trở lên trịnh trọng nói:
- Sở Thiên, ta vốn định đợi sau khi anh hoàn toàn giành được thắng lợi thì sẽ mừng công cho cháu. Giờ xem ra không cần đợi lâu như vậy nữa, đánh bại quân chính phủ Thái Lan là chuyện sớm muộn, ta rất tin tưởng vào cháu nên muốn thưởng trước cho cháu hai huân chương!
Nói tới đây, hai vị phó quan từ phía sau Sa Khôn bước lên, trong tay hai người đều cầm hộp gấm tinh xảo. Sau khi nhẹ nhàng mở ra, trong hộp bên trái có một huy chương màu tím, bên phải một huân chương bằng sắt chữ thập đang lóe sáng, đây là huân chương vinh dự cao nhất của Sa quân.
Huân chương màu tím là thể hiện trong chiến đấu lập được công lao lớn.
Huân chương huyết lệ là trong chiến đấu giết được số địch nhiều nhất.
Sở Thiên không hiểu được hàm ý của nó nên cũng chẳng có phản ứng gì mấy. Trương Tiêu Tuyền là một người thông minh, cười nói tóm tắt về ý nghĩa của huân chương, rồi tự giễu một cách thẳng thắn:
- Sở Thiên! Thật là tuổi trẻ tài cao, bộ xương già như ta đã mấy chục năm chinh chiến cũng không thể bằng cháu được. Ta già rồi, già rồi.
Lời nói của Trương Tiêu Tuyền không hề có oán hận, mà chỉ là khen ngợi. Đối với người có tuổi như ông ta mà nói thì đã sớm coi nhẹ công danh lợi lộc, nhưng khí phách và nhiệt huyết mà Sở Thiên tỏa ra luôn khiến ông nhớ lại chính mình ngày xưa, dần dần coi Sở Thiên như bóng dáng của mình, để đuổi theo ký ức, che chở vào khích lệ.
Nghe xong lời giả thích của Trương Tiêu tuyền thì Sở Thiên thụ sủng nhược kinh, khua tay nói:
- Sa tiên sinh, Sở thiên nhận huân chương này trong lòng thấy hổ thẹn. Nếu thật sự thưởng công thì nên thưởng cho những tướng sĩ có công như chỉ huy quan của các tuyến Đông Tây Nam, A Trát Nhi và thành viên đội Huyết Thứ, còn cả anh em pháo doanh và cả những tướng sĩ đã hi sinh.
Sa Khôn nhìn Sở Thiên, rồi lại quay đầu nhìn Trương Tiêu Tuyên:
- Tham mưu trưởng, ông nhìn người quả nhiên không sai, Sở Thiên là người trọng tình trọng nghĩa, là một vị tướng thắng không kể công thua không nản lòng, lão phu yên tâm rồi! Nào, Sở Thiên để ta đích thân đeo huân chương cho cháu, còn về phần anh em khác cũng sẽ có, không cần cự tuyệt vậy đâu.
Bọn A Trát Nhĩ cũng đồng thanh nói:
- Sở Thiên, cậu nhận các này không có gì thẹn cả.
Sở thiên bất đắc dĩ đứng trước Sa Khôn.
- Anh hùng của chúng ta: Sở Thiên, cháu có đồng ý vì Bang Đạn phấn đấu tới cùng không?
Sa Khôn hỏi, những thứ này là ngôn ngữ dùng trong nghi thức tiếp nhận huy chương.
Tuy Sa Khôn ý đồ xây dựng nước Bang Đạn không được các quốc gia khác tán thành, thậm chí bị Liên Hợp Quốc phỉ nhổ. Nhưng Sa Khôn vẫn coi nó như tâm huyết cả đời mà dốc hết sức để giữ lại nó. Muốn tỏa sáng quang vinh, đây cũng chính là nguyên nhân quan trọng khiến thái độ của ông ta từ điên cuồng đến lý trí đối với thuốc phiên.
- Sở Thiên, bằng lòng!
Sau khi Sở Thiên nói rõ ràng từng chữ ra, thì hai huân chương kia đã đeo lên mép trái áo của hắn rồi.
Xung quanh lại vang lên tiếng vỗ tay, tướng sĩ hô to tên Sở Thiên. Hai trận thắng đã cho hắn nhận được đãi ngộ như vậy, chẳng trách vẻ vang đã trở thành món đồ mà các tướng sĩ đều muốn tranh giành, hơn nữa là không tiếc gì để tranh lấy. Nhưng về điểm này thì Sở Thiên lại không giống với họ, hắn không ác cảm với vinh danh với tiền bạc, nhưng nhờ vào sự hi sinh của hinh sĩ mà có được thì hắn không lại không thích.
Ai cũng biết đêm nay nhất định là một đêm yên bình. Liên quân đã bị thương nặng, tinh binh thì chưa tới, về cơ bản là không có lực lượng để mà tập kết trong đêm. Nên mọi người đều có vẻ nhẹ nhõm. Sở Thiên tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt vừa nhìn thẳng vào bản đồ tác chiến, trong lòng khẽ động, quay đầu nói với A Trát Nhi:
- A Trát Nhi, dẫn theo các anh em nghỉ ngơi đi!
A Trát Nhĩ hơi kinh ngạc, sau đó liền cuồng nhiệt:
- Chẳng lẽ đêm nay chúng ta lại tiến công?
Bắt sống tướng chỉ huy và Tham mưu trưởng của Lào khiến cho tinh thần A Trát Nhi vô cùng phấn chấn, đối với Sở Thiên lại càng kính trọng. Giờ hắn muốn bọn người mình nghỉ ngơi ắt phải có nhiệm vụ.
Sở Thiên thấy mọi người khẩn trương vội cười, giải thích nói:
- Không tiến công đâu, gây rối mà thôi! Tôi muốn bọn Xa quân và Lào trở thành chim sợ cành cong mà mau chóng rút về địa phận của mình.
Bọn Sa Khôn như bừng tỉnh liền gật gật đầu.
Trong đêm khuya A Trát Nhĩ đem theo thành viên Huyết Thứ trang bị gọn nhẹ tiến lên. Trước tiên là phóng tên lửa vào bộ đội Lào đang nghỉ ngơi khiến chúng tưởng rằng Sa quân lại bắt đầu tiến công, vội vàng tổ chức rút lui. Mười mấy thành viên đội Huyết Thứ thừa cơ truy kích, bất ngờ tiêu diệt hai lớp bộ đội Lào.
Đợi sau khi bộ đội Lào rút lui được mười mấy km thì bọn A Trát Nhi lại lượn qua doanh trại Xa quân phía nam. Giờ chôn địa lôi trên đường, rồi dùng súng xử lý mười mấy sĩ binh Xa quân dẫn dụ Xa quân truy đuổi rồi rơi vào khu vực địa lôi. Sau khi đánh tung mấy chục người rồi mới rút lui, mà pháo doanh Sa quân thỉnh thoảng lại bắn lên vài phát đánh vào tinh thần Xa quân.
Gây sức ép như vậy khiến tinh thần binh sĩ Xa quân căng thẳng thậm chí cả đêm không ngủ được.
Hôm sau, đúng như dự đoán của Sở Thiên, Xa quân và Lào đều lấy lý do tổn thất nặng nề mà rút về doanh trại Liên Quân. Nền tảng của chúng mỏng, lực kinh tế yếu, dân số ít lại bị Sở Thiên đánh cho mấy trận chỉ e có nguy cơ nhà nước sụp đổ. Tuy quân Thái Lan đã bổ sung thêm tám nghìn tinh binh, số lượng nguời đã gần ba vạn nhưng sự rút lui của Xa quân và Lào thì bằng với việc hai trận thua khiến sĩ khí của chúng giảm sút.
Mấy ngày tiếp theo, Trú quân đều thăm dò tình hình tiến công. Nhưng đều bị Sa quân dùng hỏa lực đánh lui, tử thương thê thảm. Hai bên bờ cát là những nấm mồ vô chủ, thây xác khắp nơi, nước sông Văn Tinh mấy ngày sau vẫn có màu đỏ. Trong lúc Trú quân chỉnh đốn lại thì Sa Quân lại cho bắn đạn pháo tới, thỉnh thoảng còn phái những phân đội nhỏ quấy rối giữa đêm khiến chúng khổ sở mà không thể nói ra.
Tư lệnh lâm thời của Trú Quân Vạn Thọ Giang liên tục bị Thống soái phê bình trách cứ. Mấy vạn bộ đội mà lại không đánh lại được bọn ô hợp Sa Khôn, khiến chính phủ bị mất mặt tại hội nghị thượng đỉnh các nước. Để thúc đẩy thành tích của Trú Quân thì thượng tướng Lại Ôn của Bộ thống soái đã đích thân đốc chiến tiền tuyến, đi theo còn có năm mươi vị đội viên đội Hắc Hổ dũng mãnh.
Đương nhiên Thượng tướng Lai Ôn còn mang theo cả nhiệm vụ bí mật!
Lúc này Sở Thiên đã rút về Bộ tổng chỉ huy lâm thời, hàng ngày đều chơi cờ thưởng thức trà với Trương Tiêu Tuyền, thỉnh thưởng thì xem bức điện báo. Hắn tin chắc tiền tuyến chỉ cần theo đúng sự bố trí thì sẽ bình yên vô sự. Không tiến công quyết chiến, kéo dài trận đánh vài ngày để Trú quân buồn bực rối loạn trận tuyến, tới lúc đó mình mới dùng đến đòn sát thủ, chính phủ sẽ phải yêu cầu đàm phán.
Trưa nay Sở Thiên và Trương Tiêu Tuyền uống trà dưới tán cây.
Ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua tán lá vương trên mặt đất, ánh sáng loáng lổ theo gió bay nhảy chậm rãi.
Sở Thiên vẫn là người biết tìm sự yên tĩnh, chiến trường trước mắt mà có thể rảnh rỗi hưởng thụ những gì tự nhiên ban tặng. Hắn có vẻ thỏa mãn, nhắm hờ đôi mắt hít thở bầu không khí ướt át, gò má ấm áp, vẻ say sưa như đứa trẻ vừa tắm xong đợi mẹ lau khô người, hồn nhiên và lạc quan.
Trương Tiêu Tuyền không nói gì, ngồi thẳng tay cầm ấm trà Tử Sa chậm rãi rót vào chém trước mặt Sở Thiên. Nước trà chảy vào chén màu lam nhạt tỏa ra mùi thơm ngát, hơi nóng chầm chậm bốc lên rồi biến mất.
Sở Thiên mở to mắt, thở dài:
- Lén được nửa ngày rảnh rỗi!
Hắn cũng chỉ có thể hưởng thụ nửa ngày rảnh rỗi này thôi, những ngày tới còn rất nhiều việc đau đầu. Sắp tới phải chống lại quân Thái, mối thù của Diêu Phong Tử, sự đối đầu của Sa Cầm Tú và Sa Thành, anh em từ xa tới, thống lĩnh Soái quân, ân oán của Đường Gia, xa hơn nữa là bí mật ngọc thạch vô danh.
Trương Tiêu Tuyền rót đầy trà cho Sở Thiên rồi đặt ấm xuống, cười đáp lại:
- Nửa ngày rảnh rỗi của chúng ta là do thực lực quyết định, không có sự liều mạng của các tướng sĩ thì giờ chúng ta đã lang thang vất vưởng rồi. Thế giới này vẫn là cá lớn nuốt cá bé, khôn sống mống chết, luôn là như thế mà.
Sở Thiên gật đầu đồng ý, Trương Tiêu Tuyền nói đúng chân lý, nhiều khi kìm nén nhường nhịn cũng không thể đảm bảo yên ổn, không có thực lực thì không có sự đảm bảo, không thể bảo vệ người thân, anh em, phụ nữ càng không thể bảo vệ chính mình.
- Sở Thiên, cháu có hứng thú ở lại Tam Giác Vàng không?
Trương Tiêu Tuyền không chú ý gì liền nói ra câu này.
Sở Thiên sửng sốt, hắn có chút khó đoán ra ngụ ý trong đó, ngẩng đầu nói:
- Tham mưu trưởng xin nói thẳng ra!
Trương Tiêu Tuyề hơi cúi xuống, ánh mắt trang nghiêm nói:
- Ta và Sa tiên sinh tuổi tác đã cao, cống hiến suốt đời cũng chỉ có thành tựu như hiện tại, cháu cũng biết thế lực của Tam Giác Vàng, để sống sót không phải là chuyện đơn giản, nếu muốn phát triển thì khó lại càng thêm khó.
Sở Thiên gật đầu không nói gì, hắn biết câu nói sau của Trương Tiêu Tuyền mới là thâm ý.
Sáng sớm, gió lạnh tập cửa sổ.
Tối hôm qua trở lại gian phòng, Sở Thiên lấy ra bả vai viên đạn về sau, liền mê đầu ngược lại ngủ ở trên giường, cả đêm bôn ba cùng chiến hữu hi sinh đã lại để cho lòng hắn lực lao lực quá độ thậm chí vô lực giãy dụa, cho nên còn dư lại mấy canh giờ, hắn ngủ vô cùng quen thuộc rất nặng, cho dù là cái sáu tuổi nhi đồng cầm thanh đao tiến đến cũng có thể chọc giết hắn.
Nhưng là liền hai canh giờ ngủ say, đương ngoài cửa sổ chim chóc nhảy lên trên tàng cây, líu ríu nói chuyện với nhau, Sở Thiên mở mắt, vốn là không khí trầm lặng như con chó chết giống như thân hình lập tức hoán ra sức sống, trên mặt khôi phục hồng nhuận phơn phớt, trong mắt đã có thanh minh, khóe miệng giương lên mỉm cười, liền tung người rời giường động tác đều nước chảy mây trôi.
Sở Thiên rời giường chuyện chính là tắm rửa!
Tối hôm qua bởi vì mệt nhọc mà không để ý đến toàn thân mồ hôi, hôm nay khôi phục tinh thần như thế nào cũng muốn hảo hảo thu thập mình, không đem chính mình quản lý nét mặt đầy mặt như thế nào cho binh sĩ tin tưởng? Sở Thiên đã từng xem qua một cái tiểu câu chuyện, ngay cả có quốc gia mỗi lần đến thời điểm khó khăn, nó nữ vương đều mang lấy đắt đỏ hoa lệ xe ngựa rêu rao khắp nơi đi đi săn.
Đây không phải vô cùng xa xỉ, mà là làm cho người ta đám bọn họ sinh ra đối mặt khó khăn tin tưởng, để cho bọn họ cảm nhận được liền nữ vương cũng như này thong dong trấn định, chính mình lại có lý do gì đánh mất tin tưởng đâu này?
Đi vào phòng tắm, cánh tay vừa mới giơ lên, còn chưa kịp cỡi quần áo ra, hai khối thứ đồ vật từ trong lòng ngực trượt ra, ‘đương đương’ hai tiếng liền ngã rơi trên mặt đất, Sở Thiên có chút sững sờ, lập tức cúi đầu tìm tòi, trên mặt đất quán để đó tối hôm qua còn không có hủy đi phong hai khối màu đen vật thể, đây là trong lúc vô tình theo Hắc Hổ đội trong tay làm đến trả thay mình ngăn cản qua viên đạn đồ vật.
Sở Thiên không đếm xỉa tới bắt bọn nó nhặt lên, nhét vào bên cạnh, sau đó đem cả người dung nhập xoã tung dưới đầu, thư thư phục phục lau sạch lấy thân thể, nước ấm chảy qua trên người da thịt vết sẹo, mang đến một tia nhiệt lượng thừa cùng thoải mái dễ chịu, cái thế giới này có cái gì so mệt nhọc về sau tắm nước nóng thoải mái đâu này?
' sau, Sở Thiên thu thập xong, thay đổi quần áo mới đang chuẩn bị đi tắm phòng, lại gặp được hai khối màu đen vật thể, nhàn rỗi vô sự sẽ đem nó cầm trên tay, chuẩn bị xem xét đến tột cùng, nằm lại trên giường nghiêng người xé rách lấy màu đen đóng gói, trong tay cảm thụ được kim loại chìm điện, không khỏi suy tư tung bay: Chẳng lẽ lại đúng hai khối cục gạch vàng?
Kéo đến tầng thứ ba giấy dầu bảo hộ vật thời điểm, vật thể không rõ lộ ra lư sơn chân diện mục, Sở Thiên kinh hãi, xoa xoa con mắt, không tin xoa bóp cánh tay của mình đùi, thậm chí miệng vết thương, tất cả đau nhức đau cảm giác đều nói cho hắn biết đây là thật thực hiện cảnh.
Hai tay run nhè nhẹ, sau đó đặt ở trên giường, Sở Thiên lần nữa xoa xoa con mắt, hút miệng khí lạnh, Wow, đây không phải đô la bảng kẽm sao? Hai khối hợp cùng một chỗ chính là nguyên vẹn trăm nguyên đô la a..., cảm tình chính mình cầm hai khối giả sao bản a..., nhưng chuyện này cũng quá giống là sự thật, vô luận là bối cảnh hay là đường cong hoàn toàn tương tự.
Cùng lúc đó, đô la bản đằng sau còn rơi ra móng tay lớn nhỏ thứ đồ vật, Sở Thiên cầm lên nhìn kỹ liền nhận ra đây là số liệu Chip, không khỏi tò mò, cầm qua trên bàn Computer, xóa lên mạng liên tiếp công năng, sau đó đem Chip bỏ vào đọc đến khí, ngón tay tại trên bàn phím nhẹ nhàng gõ đứng lên, sau một lát, cả người cứng ngắc lại.
Nếu như nói nhìn thấy hai khối đô la bản lại để cho Sở Thiên khiếp sợ, trên máy vi tính biểu hiện tư liệu tức thì lại để cho Sở Thiên tư duy đình chỉ, bởi vì trên màn hình lóe lên đúng nguyên bản thiết kế tốt, đô la chế bản quá trình cùng kỹ thuật chi tiết, Sở Thiên tâm ở bên trong rõ ràng, thực sao chỉ dùng để nguyên bản thiết kế tốt trải qua Computer quét hình (ra-đa), khắc chế mà thành, đồ văn bảo vệ thực, rõ ràng độ cao.
Mà tiền giả chỉ dùng để thực sao đồ văn phục chế mà thành, tuy nhiên giả tạo người cũng có thể sử dụng Computer quét hình (ra-đa), sửa chữa, nhưng là trải qua một lần lần thứ hai phục chế thành phẩm sẽ biến dạng, Kỳ Thanh tích độ muốn đánh chiết khấu, bây giờ hai khối đô la bản tăng thêm Chip số liệu hoàn toàn có thể ấn chế ra thực sao.
Cảm tình trên tay mình cầm chính là vị nào đại thần thí nghiệm hồi lâu làm ra thành khuôn mô hình?
Sở Thiên tim đập thêm, cũng chính là mình có thể ấn thực sao? Nghĩ tới đây, Sở Thiên vội vàng đem hai khối khuôn mô hình đóng gói tốt, nhét vào thiếp thân trong ngực, đồng thời cũng vì ngày hôm qua ngăn cản viên đạn có chút đáng tiếc, không biết có thể hay không ảnh hưởng tiền mặt ấn ra hiệu quả?
Sở Thiên ngưỡng nhìn trần nhà, không khỏi liên tưởng lấy chuyện tối ngày hôm qua, trách không được đóng quân truy binh liều mạng đuổi giết chính mình, liền tiền tuyến đinh tai nhức óc pháo kích cũng không quan tâm, xem ra là hướng về phía cái này khuôn mô hình cùng Chip đến đấy, bởi vậy cũng liền dễ dàng giải thích X quốc chính phủ tại sao phải Hắc Hổ đội viên suốt đêm áp giải Bangkok, thậm chí không cho phép bọn hắn mở ra.
Bạch Vô Hạ bóng dáng cũng chợt hiện nhập Sở Thiên trong đầu, các nàng không tiếc một cái giá lớn cho Sa gia cung cấp tin tức địa đồ, vì chính là thông qua Sa gia khu vực phòng thủ đi qua chấp hành nhiệm vụ bí mật, chỉ là thu thập tin tức lấy cớ liền chính bọn hắn cũng không tin, Sở Thiên ngón tay tại mép giường chọn đứng lên, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, hẳn là Quốc Minh đảng cũng là làm cho... Này khuôn mô hình cùng Chip?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên tung người đứng lên, mở cửa liền xông ra ngoài, hắn muốn đi chứng minh là đúng phán đoán của mình, Sa Khôn mệnh lệnh hiển nhiên đã truyền đạt đến binh sĩ, dọc theo đường đi đến tạm thời bộ chỉ huy, gác canh gác binh sĩ nhìn thấy Sở Thiên đều cung kính cúi chào, cũng hô: “Sở tư lệnh tốt!”
Hơn ' sau về sau, Sở Thiên bước vào tạm thời bộ chỉ huy, bởi vì bây giờ là sáng sớm, đóng quân thủy chung không có hướng Sa gia quân, tiến công, cho nên bộ chỉ huy chỉ có mấy vị sĩ quan phụ tá cùng tin điện thành viên tại trách nhiệm, nhìn thấy Sở Thiên tiến đến bề bộn đứng lên, Sở Thiên phất tay để cho bọn họ ngồi xuống, cũng không nói chuyện, chằm chằm vào vách tường tác chiến địa đồ nhìn kỹ.
Xem thêm vài phút đồng hồ, Sở Thiên mới phát hiện không đúng, trên bản đồ này quyển quyển xoa xoa, chỉ có thân thể to lớn phương vị cùng địa tiêu, không có vật mình muốn, vì vậy gãi đầu thở dài đứng lên.
Vài tên sĩ quan phụ tá nhìn thấy Sở Thiên mới nhậm chức giống như này chăm chỉ, nhất sáng sớm sẽ tới bộ chỉ huy xem xét địa đồ, lại biết rõ hắn thân thủ rất cao minh, chiến công kinh người, lập tức cũng không dám chút nào lãnh đạm, bề bộn làm, chính mình ứng với chuyện nên làm, đáng tiếc, nếu như bọn hắn biết rõ Sở Thiên chỉ là muốn muốn chứng minh hai khối đô la khuôn mô hình tầm quan trọng, đoán chừng tất cả đều hội thổ huyết.
Sở Thiên con mắt rời đi tác chiến địa đồ, quay đầu hướng mấy vị sĩ quan phụ tá hỏi: “Có hay không đóng quân khu vực phòng thủ bản đồ chi tiết!”
Sĩ quan phụ tá nghe được Sở Thiên câu hỏi, vội vàng gật đầu: “Có, muốn tinh tế tới trình độ nào? Tin tức chỗ buổi sáng đưa tới vài phần!”
Sở Thiên hơi chút suy nghĩ, ý vị thâm trường nói: “Tinh tế đến dầu kho! Súng ống đạn được kho! Tiệm cơm!”
Sĩ quan phụ tá sửng sốt một chút, lập tức đi bên cạnh xuất ra một chồng tư liệu, mấy người ba chân bốn cẳng lật lên, sau một lát, một vị sĩ quan phụ tá đem địa đồ đưa cho Sở Thiên, cung kính nói: “Tư lệnh, đây là vệ tinh địa đồ! Từ nước ngoài mua!”
Sở Thiên lấy tới, bởi vì trong nội tâm có chút hư, cho nên một mình chạy đến cửa sổ bên cạnh dựa vào xem xét, con mắt bắn phá vài cái, liền định tại trên địa đồ pháo cao xạ trận địa phụ cận vật tư phòng, trong nội tâm bắt đầu đã nắm chắc, lập tức đều muốn tìm kiếm một ít gì đó đến luận chứng Bạch Vô Hạ tìm kiếm tin tức khả năng, lại hiện đóng quân cơ yếu trong phòng tây tòa binh doanh.
Choáng nha! Bạch Vô Hạ các nàng còn nói mò đi pháo cao xạ trận địa sưu tập tin tức, muốn tin tức nên đi tây tòa binh doanh, hai cái phương hướng trái lại, đi pháo cao xạ trận địa chỉ sợ là đi vật tư phòng tìm thứ đồ vật a?
Nghĩ tới đây, Sở Thiên không đếm xỉa tới mở miệng: “Huynh đệ, xin hỏi đóng quân vật tư phòng đúng làm gì hay sao?”
Sở Thiên hơi có vẻ lười nhác tác phong không chỉ có không để cho người phản cảm, ngược lại làm cho người ta mang đến thân thiết cảm giác, vì vậy một vị sĩ quan phụ tá đứng lên trả lời: “Tư lệnh, đóng quân vật tư phòng gửi đều là đồ tốt, chỉ cần là trải qua đóng quân khu vực phòng thủ cỗ xe đều bị kiểm tra, nếu như hiện đáng giá hoặc là không rõ lai lịch đồ vật đều bị mất!”
Sở Thiên tâm ở bên trong khẽ nhúc nhích: “Bạch phiến có thể hay không tịch thu?”
Sĩ quan phụ tá sâu không lường được cười cười nói: “Đương nhiên tịch thu, X quốc chính phủ đối ngoại tuyên truyền ‘cấm độc tu dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn thủ đoạn’, tất cả trải qua đóng quân khu vực phòng thủ bạch phiến đều bị mất, vô luận là chúng ta Sa gia, hay là Quốc Minh đảng hoặc là Hồng Y quân, thậm chí xa tổng cộng, đương nhiên đây chỉ là mặt ngoài hiện tượng, trong thâm tâm bọn hắn đem những này bạch phiến qua tay đi ra ngoài là quân phí!”
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, xem ra sự tình cùng chính mình suy đoán không kém bao nhiêu.
Nghĩ đến Bạch Vô Hạ giản tiếp hại chết Huyết Thứ đội viên, Sở Thiên tâm ở bên trong liền dâng lên hận ý, lập tức vuốt trong ngực hai khối khuôn mô hình sinh ra??, hữu tâm tài hoa hoa bất khai, vô tâm sáp liễu liễu thành ấm, xem bọn hắn thiếu đi cái này hai khối khuôn mô hình có thể hay không tâm như châm đâm, thậm chí chính mình còn có thể lợi dụng khuôn mô hình làm chút chuyện!
“Sở Thiên, không ăn bữa sáng sẽ tới bộ chỉ huy a...!” Ngoài cửa truyền đến Sa Cầm Tú thanh âm, lập tức đạp tiến đến: “Ta lại để cho phòng bếp chuẩn bị cho ngươi chút ít sớm chút, nhân lúc còn nóng đến ăn, một là bổ sung năng lượng, hai là tăng cường miệng vết thương sức chống cự!”
Mính nhi bưng hai cái hộp giữ ấm từ phía sau đi tới, bày ở Sở Thiên trước mặt, một phần quá kiều mễ tuyến, một phần gạo nếp bánh ngọt, mở ra nắp hộp, đang tản lấy mùi thơm nhàn nhạt.
Sở Thiên theo tối hôm qua đến hiện tại cũng không có ăn cái gì, vì vậy không chút khách khí bưng lên đến vù vù gặm lấy gặm để, ăn như hổ đói tướng ăn làm cho cả bộ chỉ huy mọi người nở nụ cười, trong nội tâm đều tại thầm nghĩ cái này tân tư lệnh sinh hoạt phong cách cùng tác chiến phong cách hoàn toàn bất đồng, quả thực đáng yêu, trước khi chiến đấu nặng nề bầu không khí theo tiếng cười cũng dần dần nhạt đi.
Bữa sáng năm phút đồng hồ ở trong được ăn sạch sẽ, Nhiếp Vô Danh cùng Phong Vô Tình cũng đã đã tới, trên mặt cũng là thần thái Phi Dương, xem ra tối hôm qua đều ngủ trận tốt cảm giác, A Trát Nhi bọn hắn thì tại bên ngoài cảnh giới đứng lên, ‘chiến thì tiêm đao, bình thì đồng tường’ đây là Sở Thiên đưa cho bọn họ khen ngợi.
Mặt trời cao cao treo lên!
Cười vui âm thanh còn không có dừng lại thời điểm, phương xa truyền đến dày đặc tiếng pháo!
Sắc mặt của mọi người lập tức ngưng trọng lên, lập tức các lộ radio điện thoại vang lên, Sở Thiên thò tay ngăn lại mọi người bối rối, nhàn nhạt nói: “Mọi người trấn định! Nhiều lắm thì đóng quân bắt đầu tiến công! Không có có gì đặc biệt hơn người đấy! Đánh xong tự động hội nghỉ ngơi!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, sĩ quan phụ tá tiếp nghe xong nghe lời chạy tới: “Báo cáo tư lệnh! Đóng quân động mãnh liệt pháo kích, X quốc một vạn năm ngàn người, xa quân hơn năm ngàn tổng cộng hơn hai vạn người đang từ Đông Nam phía tây hướng chúng ta tuyến đầu qua sông đẩy mạnh, lão qua binh sĩ thì tại cánh bắc bên cạnh chận chúng ta đường lui, X quốc còn có tám ngàn binh sĩ đang hướng đóng quân khu vực phòng thủ hành quân gấp, dự tính đêm nay sẽ tới đạt!”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, nhàn nhạt nói: “Bên ta bao nhiêu người?”
Sa Cầm Tú tiếp nhận chủ đề: “Có thể điều động tám ngàn người!”
Liên quân gấp mấy lần binh lực tại Sa gia, chủ yếu hơn chính là bên trong còn có tai hoạ ngầm!
Sở Thiên vẫn không có cái gì quá kích phản ứng, quay người nhìn qua tác chiến địa đồ nói: “Cầm Tú, cho ta nói một chút ngày xưa Sa gia là như thế nào bại địch phá cục hay sao?”
Sa Cầm Tú thần sắc bắt đầu trang túc mục chú ý, xuất ra thật nhỏ trúc bổng chỉ vào địa đồ: “Trước kia X quốc đóng quân tiến công chúng ta, chúng ta có thể thối lui đến xa điền, nếu như xa điền công kích chúng ta, chúng ta rút lui đến X quốc cảnh nội, nếu như liên quân vây quét chúng ta, tức thì thối lui đến lão qua, nhưng như hôm nay Tam quốc liên quân hay là lần, căn bản không đường thối lui!”
“Nói toạc ra, trước kia chúng ta chính là lợi dụng lãnh thổ một nước tuyến đến công kích cùng bảo tồn thực lực!”
Sở Thiên gật gật đầu: “Như hôm nay loại tình huống này, có lẽ chọn dùng ‘cơ động linh hoạt’ phương châm. Có thể đánh nhau tức thì đánh, không thể đánh tức thì lui, có thời cơ chiến đấu lúc, hung hăng địa đánh hắn một chút, nhưng là, phải lại để cho các vị tướng lãnh minh bạch, bảo tồn binh lực không phải mục đích, mà là vì hữu hiệu địa tiêu diệt địch nhân. Làm như vậy, tất cả tác chiến binh sĩ có thể đầy đủ vung bọn hắn tác chiến chủ động tính cùng tính cơ động.”
Sa Cầm Tú có chút cười khẽ, gật gật đầu: “Tư lệnh, ngươi có thể hay không nói ra địch ta mạnh yếu chỗ?”
Sở Thiên đứng dậy, nét mặt biểu lộ nụ cười tự tin, nói: “Tuy nhiên địch quân cầm giữ binh hai vạn đánh tới, nhưng là bọn họ là tiến công. Tiến công đúng động, bởi như vậy, địch quân toàn bộ đều bại lộ tại chúng ta tuyến đầu trận địa phía trên, chỉ cần nhãn thấy rõ ràng, đạn lại sung túc, không lo đánh không đến bọn hắn.”
Sa Cầm Tú nở nụ cười: “Tư lệnh, đánh như thế nào?”
Sở Thiên cẩn thận vặn eo bẻ cổ, bình tĩnh nói: “Trước mắt địch mạnh mẽ ta yếu, không nên tử thủ, có lẽ dụng kế giành thắng, có thể áp dụng ‘tập trung binh lực đánh trận tiêu diệt’ đích phương pháp xử lý! Ý tứ chính là tập trung toàn bộ binh lực công thứ nhất bộ phận, muốn công sẽ đem nó triệt để tồi suy sụp. Sau đó, lại quay đầu lại công kích một cái khác bộ phận, cuối cùng đạt tới toàn thắng chi mục đích!”
Phong Vô Tình cùng Nhiếp Vô Danh dựng thẳng lên ngón cái khen: “Lão Mao chiến thuật tinh túy!”
Sở Thiên quay người nhìn xem tác chiến trên bản đồ quyển quyển xoa xoa, chỉ vào đã hoa lên đi địch nhân tiến công chiến tuyến, nói: “Ta nghĩ, ba cái chiến tuyến, X quốc Đông Nam hai cái chiến tuyến tất cả dùng một cái đoàn binh lực ngăn chặn địch nhân, cùng quân địch dồn sức đánh liều mạng, liều nó một lúc sau liền triệt thoái phía sau. Đồng thời, đem binh lực toàn bộ tập trung đến tây tuyến, dùng những binh lực này để đối phó nam tuyến xa quân, binh lực so với là nhị so nhất, còn có không thắng chi lý!”
“Nói thật tốt quá! Sở Thiên, cái phương án này vô cùng không sai!” Trương Tiêu Tuyền thanh âm cũng truyền vào, một thân thường phục hắn như trước tinh thần vô cùng phấn chấn, tại vài tên thân tín hộ vệ phía dưới đi vào bộ chỉ huy: “Vốn ta còn có chút lo lắng tư lệnh tuổi trẻ khí thịnh, sẽ cùng địch nhân đến cái cứng đối cứng, vừa rồi nghe được phương án của ngươi, ta hoàn toàn là quá lo lắng!”
Mọi người đứng dậy hướng Trương Tiêu Tuyền lên tiếng vấn an!
Sở Thiên bề bộn đem vị trí của mình tặng cho Trương Tiêu Tuyền, nói như thế nào nhân gia đánh chính là trận chiến cũng so với chính mình ăn muối nhiều, Trương Tiêu Tuyền bề bộn vẫy vẫy tay cự tuyệt Sở Thiên nhường chỗ ngồi, kéo ra cái ghế tùy tiện ngồi xuống.
Sở Thiên thu được kết quả tốt tựa như cười nói: “Trương tham mưu trưởng khổ cực, ngươi đã đến rồi bộ chỉ huy là tốt rồi, ta nghĩ muốn đi nam tuyến toàn quyền chỉ huy lần này tác chiến, đang lo lắng không ai tọa trấn đâu rồi, một trận đặc biệt trọng yếu, chỉ cần một trận đánh thắng, chẳng những có thể tiêu diệt xa quân binh lực, hơn nữa, còn có thể dao động liên quân quân tâm, cho đại cục đặt một cái thắng lợi trụ cột.”
“Cái này...” Trương Tiêu Tuyền không có lập tức đáp ứng, hắn là tại vì Sở Thiên an toàn lo lắng.
Sở Thiên đi tới, tự mình cho hắn rót chén trà: “Tham mưu trưởng, xin yên tâm, tối hôm qua ta xuất nhập đóng quân khu vực phòng thủ như vào chỗ không người, lên tới tiền tuyến, đạn pháo làm theo oanh không đến ta, huống chi có A Trát Nhi những thứ này sinh tử huynh đệ bảo hộ ta, ngươi ngay ở chỗ này giúp ta điều tiết khống chế đại cục, dù sao nhĩ lão kinh nghiệm so với ta phong phú gấp trăm lần!”
Trương Tiêu Tuyền bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, ngươi muốn nhớ kỹ an toàn! Nào có tư lệnh chạy đến tiền tuyến đi chỉ huy, cũng chỉ có ngươi mới có thể làm ra được!”
Sở Thiên trên mặt hiện lên mừng rỡ, đi tiền tuyến so tại bộ chỉ huy tốt hơn nhiều, tối thiểu kích thích!
‘Rầm rầm rầm.’
Nơi xa tiếng pháo như trước tiếp tục oanh lấy, đại địa cũng theo đó dao động.