Hải Tử sờ cái đầu trọc lóc mới cạo không lâu, cạnh anh ta còn có năm tên đầu trọc, ăn mặc thường phục, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ
Ngưu Côn quét qua Hải Tử vài lần, lại không nhận ra kẻ gã muốn tìm, nhìn về phía Sở Thiên, ngữ khí tràn ngập khinh thường:
- Đây là cứu binh của mày? Mấy tên này? Thiêu thân tự đâm đầu vào lửa.
Chiếc bàn nơi có người thần bí đang ngồi, tập trung tinh thần nín thở suy nghĩ; âm thầm kinh hãi, một tên lộ ra vẻ bất an, thấp giọng:
- Trương Đồn trưởng, ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Trương Đồn trưởng tuy ngồi cách xa đám Hải Tử, nhưng cảm giác được hàn khí bức người, gật gật đầu, hạ giọng:
- Mấy người kia không đơn giản, đầu lĩnh chính là cái tên kia ta đã từng thấy. Lần trước ta là nhìn lầm rồi, chúng ta từ từ nhìn tình hình rồi mới quyết định hành động. Ngưu béo thật sự không giải quyết được, chúng ta mới ra mặt.
Sở Thiên nhìn Hải Tử cười cười, tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng phong cách làm việc cởi mở, tận tình của Hải Tử làm Sở Thiên rất ấn tượng. Đêm nay, vì để bảo đảm cứu Ngọc Đình mà Sở Thiên gọi Hải Tử. Hải Tử đã tới, vì vậy Sở Thiên nói với Thường ca:
- Thường ca đêm nay không cần ra tay, chỉ cần đừng cho mấy tên lưu manh kia tới gần chúng ta là được.
Thường ca gật gật đầu, nhìn thấy Hải Tử kiêu ngạo, uy vũ; đã bình tĩnh rất nhiều, trong hoàn cảnh này bị bao vây tứ phía còn liều lĩnh như thế thì chẳng phải tay vừa, lo lắng vừa rồi trôi hết, vũ khí cũng nắm chặt hơn, cực kỳ hung phấn, chăm chú nhìn tình hình.
Hải Tử nhìn xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt rất nhanh tập trung vào tên mập mạp Ngưu Côn, lạnh lùng nói:
- Ngưu béo, lần trước đánh mày còn chưa đủ sao? Bảo mày không nên trêu chọc anh mày rồi, mày cứ thích chọc vào, lần này nhất định phế mới được.
Ngưu Côn nghe thấy âm thanh quen thuộc, trợn mắt, nhìn kỹ, dĩ nhiên là Hải Tử, mặt khó coi vô cùng, nhớ tới vụ lần trước. Nhưng lập tức lại trở nên cao hứng , chính mình hao công tổn sức tìm hắn khắp thiên hạ, không ngờ hắn lại tự chui đầu vào lưới. Tên này thân thủ không tồi, nhưng mấy tên Ngưu Côn tìm được trong tù cũng không phải ngồi không. Gã không tin mười tên phạm nhân lại không đấu lại sáu kẻ này, hơn nữa còn có Trương Đồn trưởng tọa trấn ở đây.
Ngưu Côn nghĩ tới đây, dũng khí mười phần, vênh váo hò hét:
- Hóa ra là tên nhóc con này, lão tử khắp nơi tìm mày, mày lại tự chui đầu vào lưới. Đêm nay không đem mày chặt thành tám khúc thì không giải hết mối hận trong lòng, báo thù cho cháu ta.
Ngưu Côn vừa dứt lời, mấy tên phạm nhân tràn ngập khí thế, lăm lăm cầm hung khí tiến lên. Bọn chúng tự biết đánh một trận này, tiến, thì tự do bay lượn, lui, thì về lại nhà tù, cũng chẳng thua thiệt gì. Mặc dù mấy kẻ này không yếu, nhưng bản thân mình lăn qua lăn lại trên mũi dao không biết bao lần sao phải xoắn? Phú quý hiểm trung cầu, đằng nào cũng có gì để mất? Sao không buông tay đánh một trận.?
Hải Tử quay đầu lại nhìn năm người bên mình, nói với người đứng giữa:
- Quang Tử, người đã đưa chiến thư rồi, làm sao bây giờ?
Quang Tử ánh mắt lạnh băng quát:
- Giết!
Quang Tử hét lên 'iết làm cho Sở Thiên lòng chấn động, nhìn kỹ tên này tất cả các cơ bắp trên mặt, từng đốt xương ngón tay… toàn thân phát ra khí tức kinh người. Tên này hẳn cùng dạng cao thủ với Sơn Bản Nghĩa Thanh hắn gặp ở Thiên Pháp tự. Sở Thiên không ngờ, cứ tưởng lúc gọi điện cho Hải Tử, Hải Tử sẽ mang một đám người tới đây, không nghĩ tới lại mang theo mấy tên chiến tướng, Hải Tử hô phong hoán vũ, đến tột cùng là người như thế nào?
Một tên trọng phạm muốn lập công đầu, lập tức phang tuýp nước về Quang tử - tội nói nhiều, nhưng lúc sắp đập vào Quang Tử, Quang Tử né ra, nghiêng người đá một phát vừa hung ác vừa chuẩn xác, làm tên đó bay ra ngoài, nằm lăn trên mặt đất, không dậy nổi. Tất cả mọi người ngây người, một chiêu, liền một chiêu, thủ lĩnh cứ như vậy nằm đất, không chỉ có Ngưu Côn bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Thường ca mấy người cũng cảm giác lạnh sống lưng. Ngưu Côn âm thầm gửi nhắn tin thông báo các huynh đệ khác chạy đến quán bar tiếp viện, gã không cho phép chính mình bại ngay tại sân nhà, nếu không về sau khỏi lăn lộn trên giang hồ nữa rồi.
Trương Đồn trưởng cả kinh. Bọn họ đã từng đi lính, bằng không thì cũng không thành thân tín của Lý Tử Phong. Lý Tử Phong cũng sẽ không phái bọn họ đến tọa trấn, nhưng bọn họ không thể nào một chiêu đánh gục một tên trọng phạm? Không phải mấy phạm nhân này vô dụng, mà là Quang Tử quá trâu bò. Trương Đồn trưởng trong nội tâm đã nghĩ phương án hai.
Đồng bọn tên phạm nhân kia, nhìn thấy huynh đệ của mình bị thương, tức giận vung lên đao, côn đánh tới, nhiều nhất là mười giây tất cả đã lăn lộn trên mặt đất kêu rên. Chúng không phải đứt chân thì là gãy tay, miệng lệch ra, tất cả đều là trọng thương. Ngưu Côn mặt khó coi vô cùng, vung tay lên, mấy tên phía trước như sói điên lao về phía Hải Tử. Bọn chúng không là đại hán thì cũng là trọng phạm sức chiến đấu hiển nhiên rất mạnh mẽ.
Hải Tử cùng Quang Tử đồng thời hừ nhẹ một tiếng, sáu người trong nháy mắt xông lên, trực diện đối mặt. Nhóm đầu tiên, mười mấy tên vọt lên trước, đao côn chém, đập nhanh đến. Mấy người Hải Tử bị bao vây công kích. Không chút hoảng loạn, ba người phía trước tìm cách đoạt đao, côn, đồng thời cản bọn kia xông tới; ba người còn lại thì giải quyết mấy tên đã mất đi vũ khí.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, thật sự là ăn ý, không cùng trải qua sinh tử không thể kết hợp một cách tự nhiên hoàn hảo như thế.
Ngưu béo lần nữa hô hào:
- Lên, lại lên cho ta, ông mày không tin không làm gì được bọn chúng.
Nhóm thứ hai mười mấy người cũng nhào tới, như là dã lang đói khát.
Đám Hải Tử ra tay rất ttàn nhẫn, mỗi lần xuất chiêu đều đánh vào chỗ hiểm. Hơn nữa bọn họ luôn chiếm ưu thế chủ động tiến thoái chuẩn xác, đánh yếu tránh mạnh, mấy người như một thế trận công thủ hoàn mỹ, không tốn mấy thời gian, mười mấy tên trọng phạm hầu như toàn bộ té trên mặt đất gào thét. Bọn chúng không yếu,không hung ác mà là vì đám người kia hung ác, mạnh mẽ hơn.
Ngưu Côn mặt tối sầm, vừa định phất tay gọi toàn bộ huynh đệ xông lên hỗn chiến, Trương sở trưởng lắc đầu, thế đã mất, còn dư lại hơn mười huynh đệ không thể là đối thủ.
Đám Hải Tử lau máu trên tay, đều là máu đám kia, cười lạnh nhìn Ngưu Côn:
- Tố chất, thân thủ như thế mà đòi ra giang hồ làm hắc bang?
Trương Đồn trưởng lúc này mang theo sáu người đứng lên, la lớn:
- Cảnh sát đây, có người cung cấp manh mối đêm nay sẽ có ẩu đả phát sinh, chúng ta cũng tận mắt nhìn thấy ẩu đả, bởi vậy các ngươi toàn bộ về đồn.
Trương Đồn trưởng chỉ vào Ngưu Côn, lại chỉ vào Sở Thiên:
- Các ngươi tất cả về đồn để điều tra, chúng ta sẽ không oan một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một tên tội phạm.
Ngưu Côn cười cười, đã biết trước:
- Ngưu Côn cam tâm cùng cảnh sát hợp tác, hiệp trợ điều tra. Trương Đồn trưởng, nếu như huynh đệ chúng ta người không phối hợp, anh liền nổ súng bắn.
Gã làm bộ bắn súng về hướng Hải Tử.
Hải Tử tức giận mắng:
- Đồ chó hoang, Trương Đồn trưởng, lại là ngươi, trước không chịu xuất hiện, hiện tại phát hiện Ngưu Côn thua rồi, lại đi ra giảng hòa, đồ chó hoang cùng quan đen cấu kết.
Trương Đồn trưởng nghe thấy lời chửi của Hải Tử, tuy sợ thân thủ của Hải Tử, nhưng nghĩ đến chính mình đại biểu cho cơ quan hành pháp quốc gia, huống chi còn có Lý Tử Phong làm chỗ dựa, hắc bang sao dám động vào mình. Mình có có thể danh chính ngôn thuận chấp pháp, cho tiền mấy kẻ này cũng không dám công khai kháng pháp? Cái này chính là ưu thế của cảnh sát. Vì vậy, Trương sở trưởng lập tức chỉ vào Hải Tử hô lớn:
- Ngươi nói gì? Ta lúc tới thì ẩu đã vào giai đoạn cuối rồi.
Hải Tử lạnh lùng:
- Mọi người lòng dạ biết rõ, chỉ có điều đêm nay cái chết về tay ai còn chưa biết đâu.
Ngưu Côn lạnh lùng nhìn Hải Tử cùng Sở Thiên llắc đầu, ánh mắt đầy hàm ý: các ngươi thực bi ai, mơ mộng hão huyền, dựa vào cái gì cùng ta đấu, cho rằng tìm mấy người thân thủ tốt mà có thể giết chết ta, nằm mơ à?
Ngưu Côn cầm một chén rượu lên, nhấp một miếng:
- Chúng mày mà dám đấu với ta? Ông mày với Cục trưởng…
Gã dâm đãng nhìn Lâm Ngọc Đình, cười:
- Ông nói rồi, con nhỏ này sớm muộn sẽ trở lại trong tay của ông. Cô gái, đại thế đã mất, cô có thể lựa chọn đêm nay hầu hạ ông, hầu hạ chu đáo, có lẽ sẽ cho cô được sống. Nguồn truyện:
Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Sở Thiên, toát mồ hôi, ánh mắt vẫn đầy tin cậy nhìn Sở Thiên. Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngữ khí bình thản an ủi:
- Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
[hide]
Hải Tử vuốt vừa cạo không lâu đầu trọc, bên cạnh còn đứng lấy năm cái cùng hắn đầu trọc người, ăn mặc thường phục, trên mặt ánh sáng lạnh lộ ra đặc biệt đáng sợ.
Ngưu Côn quét Hải Tử vài lần, hiển nhiên nhất thời không có nhận ra đây chính là hắn muốn tìm Hải Tử, nhìn về phía Sở Thiên, ngữ khí dị thường khinh thường nói: “Cái này sẽ là của ngươi cứu binh? Tại đây mấy cái? Thiêu thân lao đầu vào lửa.”
Bàn kia thần bí khách nhân, tập trung tư tưởng suy nghĩ nín thở, âm thầm kinh hãi, một cái đại hán trên mặt lòe ra một tia bất an, thấp giọng nói: “Trương sở trưởng, ta như thế nào cảm giác một hồi âm hàn a...”
Trương sở trưởng dù cho rời xa Hải Tử bọn hắn, nhưng là cảm giác được cái loại này phát ra hàn khí, gật gật đầu, hạ giọng nói: “Mấy người kia không có đơn giản như vậy, đầu lĩnh chính là cái người kia ta đã thấy, lần trước ta chính là nhìn lầm rồi, chúng ta chậm đợi sự tình phát triển mới quyết định a, Ngưu mập thật sự không được, chúng ta lại ra mặt.”
Sở Thiên hướng về phía Hải Tử cười cười, tuy nhiên chỉ có hai cái đối mặt, Hải Tử cởi mở cùng làm việc phong cách lại cho Sở Thiên lưu lại rất sâu ấn tượng, đêm nay muốn Hải Tử bọn họ chạy tới, cũng là muốn phải cứu ra Ngọc Đình nhiều tầng bảo đảm, vì vậy Sở Thiên cùng Thường ca bọn hắn nói: “Thường ca đêm nay sẽ không phiền toái xuất thủ, đừng cho những cái... Kia lưu manh tới gần chúng ta là được.” Thường ca bọn hắn gật gật đầu, nhìn thấy Hải Tử kiêu ngạo hết sức lông bông, thoáng cái toàn bộ bình thường trở lại, loại hoàn cảnh này còn có thể như thế liều lĩnh người, nhất định có chỗ cậy vào, vừa rồi lo lắng cùng thấy chết không sờn trở nên hưng phấn lên rồi, cầm lấy vũ khí, cảnh giác lên.
Hải Tử hoàn nhìn mấy lần chung quanh, ánh mắt rất nhanh tập trung Ngưu Côn cái kia mập mạp dáng người, lạnh lùng đối với Ngưu Côn nói: “Ngưu mập, lần trước đánh ngươi một trận còn không sợ? Bảo ngươi không nên trêu chọc ca rồi, ngươi càng muốn ngầm đấy, ca lần này nhất định phế đi ngươi.”
Ngưu Côn nghe quen thuộc, ánh mắt đột nhiên trợn mắt, nhìn kỹ phía dưới, dĩ nhiên là Hải Tử, sắc mặt có chút khó coi, hiển nhiên nhớ tới lần trước gặp hạn cái kia té ngã, nhưng lập tức cao hứng trở lại, chính mình còn phí nhiều trắc trở khắp thế giới tìm hắn, không nghĩ tới hắn chui đầu vô lưới đã đến, hắn biết rõ trước mặt mấy người này có chút thân thủ, nhưng hắn Ngưu Côn tìm đến những người này cũng không phải ngồi không, hắn không tin trước mặt sáu người này có thể đánh nhau ngược lại hắn theo trong ngục giam chọn đến hơn mười số tinh nhuệ huynh đệ, huống chi còn có Trương sở trưởng mấy người bọn hắn tọa trấn đâu.
Ngưu Côn nghĩ tới đây, dũng khí mười phần, vênh váo hò hét nói: “Nguyên lai là ngươi tiểu tử này, lão tử khắp thế giới tìm ngươi, ngươi lại chui đầu vô lưới đã đến, đêm nay không đem ngươi tháo thành tám khối, quả thực khó tiết mối hận trong lòng, báo cháu ta chi kẻ thù.”
Ngưu Côn vừa dứt lời, những cái... Kia toàn thân tràn ngập lệ khí phạm nhân đông nghịt vung vẩy bắt tay vào làm trong vũ khí lạnh, bọn hắn biết rõ lần này một trận chiến, tiến, thì là tự do bay lượn, lui, thì là trùng nhập nhà tù, đối lập phía dưới, công dân mọi người nguyện ý tranh nhau tiến lên, mặc dù biết trước mắt mấy người này thân thủ không tệ, nhưng bản thân mình chính là trên mũi đao lăn qua lăn lại qua phạm nhân, cầu phú quý trong nguy hiểm, làm sao có thể không buông tay đánh cược một lần?
Hải Tử quay đầu lại nhìn xem chính mình mang đến năm người, đối với nam tử ở giữa cười nhẹ nói: “Quang Tử, nhân gia hạ chiến thư rồi, làm sao bây giờ?”
Quang Tử trong mắt ánh sáng lạnh đột bắn: “Sát!”
Quang Tử cái kia âm thanh ‘giết’, liền Sở Thiên trong lòng đều có chút chấn động, nhìn kỹ người này trên mặt cơ bắp, ngón tay các đốt ngón tay, còn có toàn thân đợi thế mà phát khí tức, người này đích thị là tại thiên pháp tự gặp phải Sơn Bản Nghĩa Thanh cấp bậc cao thủ, càng làm cho Sở Thiên trong lòng nghi vấn chính là, nguyên lai tưởng rằng thông tri Hải Tử về sau, Hải Tử hội mang một đám người tới đây, không nghĩ tới lại mang cái này mấy cái chiến tướng tới đây, Hải Tử như thế hô phong hoán vũ, đến tột cùng là một cái người nào đâu này?
Ngưu Côn phía dưới một cái trọng phạm đều muốn đoạt cái đầu công, vung vẩy lấy ống sắt hướng nói năng lỗ mãng Quang Tử giết đi qua, sắp tiếp xúc đến Quang Tử thân thể thời điểm, Quang Tử lóe lên, một cái đá nghiêng, vừa nhanh lại hung ác vừa chuẩn, tiểu đầu mục lập tức bay ra ngoài, bộc trên mặt đất, rốt cuộc không đứng dậy nổi, tất cả mọi người xem ngây người, một chiêu, liền một chiêu, tiểu đầu mục cứ như vậy ngược lại rồi, không chỉ có Ngưu Côn bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Thường ca mấy người bọn hắn cũng cảm giác được từng trận hàn ý, Ngưu Côn âm thầm gởi nhắn tin thông tri các huynh đệ khác chạy đến “Phương Khối” quán bar tiếp viện, hắn không cho phép chính mình tái tại địa bàn của mình, bằng không thì về sau cũng không cần lăn lộn.
Trương sở trưởng bọn hắn cũng ám ăn cả kinh, bọn hắn cũng rất nhiều đúng binh sĩ xuất thân, thân thủ tự nhiên không tệ, bằng không thì cũng thành không được Lý Tử Phong thân tín rồi, Lý Tử Phong cũng sẽ không phái bọn hắn đến tọa trấn, nhưng bọn hắn cũng làm không được một chiêu sẽ đem trọng phạm đả đảo trên mặt đất hiệu quả, xem ra không phải những thứ này phạm nhân vô dụng, mà là Hải Tử bọn hắn quá mạnh mẽ, Trương sở trưởng trong nội tâm đã nghĩ đến thứ hai bộ đồ phương án.
Cái kia trọng phạm mấy cái bạn bè, nhìn thấy huynh đệ của mình bị thương, cũng tức giận vung vẩy lấy đao côn xông tới, nhiều lắm là giây, toàn bộ nằm trên mặt đất rên rỉ, không phải chân đoạn chính là gảy tay, miệng lệch ra, tất cả đều là trọng thương, Ngưu Côn sắc mặt rất khó nhìn, vung tay lên, đứng ở phía trước mười mấy người như Sói giống như hướng về Hải Tử bọn hắn nhào tới, bọn hắn cũng là hán tử, hay là trọng phạm, tâm huyết tự nhiên mạnh hơn người bình thường.
Hải Tử cùng Quang Tử đồng thời hừ nhẹ một tiếng, sáu người trong nháy mắt gạt ra, trực diện cái kia mười cái hung hãn trọng phạm, lúc này, nhóm đầu tiên mười mấy người đã vọt tới phía trước, đao côn đã bay nhanh mà đến, Hải Tử bọn hắn chìm ở lực lượng, phía trước ba người tìm đúng cơ hội đoạt đao đoạt côn, bên cạnh ba người tức thì thiếp thân mà ra Thứ kích mất đi đao côn người, đồng thời, phía trước ba người vung vẩy lấy cướp đoạt tới đây đao côn ngăn cản áp tới trọng phạm.
Sở Thiên than nhẹ một tiếng, thật sự là ăn ý, không có cùng một chỗ xuất sinh nhập tử qua là rất khó có loại này bình thản tự nhiên đã có hiệu quả công kích.
Ngưu mập lần nữa hô hào: “Lên, một lần nữa cho ta lên, lão tử cũng không tin làm bọn họ không được.” Nhóm thứ hai mười mấy người cũng nhào tới, như là cực đói Dã Lang.
Hải Tử bọn hắn ra tay dị thường tàn nhẫn, mỗi lần chiêu đều là công hướng đối thủ chỗ hiểm, hơn nữa bọn hắn luôn có thể đem nắm đến đối thủ bởi vì chiêu số chuyển đổi đình trệ công kích lập tức hoặc là thư giãn mệt mỏi thần sắc, như là trải qua vô số huấn luyện giống nhau, Hải Tử bọn hắn sẽ tại nơi này lập tức cắn đi lên, cho nên một lát tầm đó, mười mấy người này hầu như toàn bộ té trên mặt đất tru lên, giống như tại nói cho Ngưu Côn bọn hắn, không phải là bọn hắn không mạnh mẻ, cũng không phải là bọn hắn không hung ác, mà là đối thủ so với bọn hắn càng cường hãn, càng hung ác.
Ngưu Côn sắc mặt đã hoàn toàn tối xuống, vừa định phất tay gọi toàn bộ huynh đệ xông đi lên hỗn chiến, Trương sở trưởng lắc đầu, tỏ vẻ khí thế đã thua, còn dư lại hơn mười số huynh đệ cũng không nhất định là đối thủ.
Hải Tử bọn hắn lau lau trên tay huyết, cái kia đều là của người khác, cười lạnh nhìn xem Ngưu Côn: “Điểm ấy tố chất, điểm ấy thân thủ cũng đi ra lăn lộn hắc bang?”
Trương sở trưởng đúng lúc này mang theo sáu người đứng lên, la lớn: “Chúng ta là đồn công an đấy, có người cung cấp manh mối đêm nay sẽ có ẩu đả phát sinh, chúng ta cũng tận mắt nhìn đến đêm nay ẩu đả hiện tượng, bởi vậy các ngươi toàn bộ muốn cùng ta quay về đồn công an.”
Trương sở trưởng chỉ vào Ngưu Côn, lại chỉ vào Sở Thiên nói: “Các ngươi tất cả đều muốn cùng ta trở về điều tra, chúng ta sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một cái người xấu.”
Ngưu Côn cười cười, như là đã sớm dự liệu được loại kết quả này, nói: “Ngưu Côn cam tâm tình nguyện cùng cảnh sát hợp tác, hiệp trợ điều tra, Trương sở trưởng, nếu như chúng ta cái nào huynh đệ không phối hợp, ngươi liền nổ súng đánh chết hắn.” Đón lấy đối với Hải Tử làm cái nổ súng đích thủ thế.
Hải Tử thấp giọng tức giận mắng: “Đồ chó hoang, Trương sở trưởng, lại là ngươi, vừa mới bắt đầu như thế nào không đi ra, hiện tại phát hiện Ngưu Côn bọn hắn ở vào hạ phong rồi, liền đi ra giảng hòa, đồ chó hoang quan hắc cấu kết.”
Trương sở trưởng hiển nhiên nghe được Hải Tử tiếng mắng, tuy nhiên cũng sợ hãi Hải Tử thân thủ, nhưng nghĩ đến chính mình đại biểu cho cơ quan quốc gia, huống chi còn có Lý Tử Phong ở sau lưng chỗ dựa, lại có thể đánh chính là hắc bang phần tử trong mắt hắn cũng cái gì cũng không phải, bởi vì chính mình có thể danh chính ngôn thuận chấp pháp, lượng những người này cũng không dám công khai kháng pháp, cái này là cảnh sát lớn nhất chỗ tốt, vì vậy Trương sở trưởng lập tức chỉ vào Hải Tử hô lớn: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói cái gì? Tiến vào câu lưu chỗ đã biết rõ ngươi nói lung tung kết cục rồi.”
Hải Tử lạnh lùng nói: “Mọi người lòng dạ biết rõ, chỉ có điều đêm nay chẳng biết hươu chết về tay ai còn không nhất định đâu.”
Ngưu Côn lạnh lùng nhìn Hải Tử cùng Sở Thiên liếc, lắc đầu, ánh mắt viết ra: Các ngươi thực bi ai, chính ở chỗ này ý nghĩ hão huyền, dựa vào cái gì cùng ta đấu, cho rằng tìm mấy cái thân thủ người tốt liền có thể giết chết ta, nằm mơ a.
Ngưu Côn bưng lên một ly rượu đỏ nói, nhấp một miếng, nói: “Các ngươi những người này như thế nào cùng ta đấu a..., quên nói, lão Đại ta đúng cục trưởng.” Đón lấy con mắt lại đắm đuối nhìn xem Lâm Ngọc Đình, cười dâm nói: “Ta nói rồi, nữ nhân này sớm muộn hội trở lại trong tay của ta, tiểu cô nương, các ngươi đại thế đã mất, ngươi có thể lựa chọn đêm nay hầu hạ ta, hầu hạ thư thái, có lẽ sẽ lưu ngươi một mạng.”
đọc truyệnvới et/
Lâm Ngọc Đình nắm Sở Thiên tay, vậy mà toát mồ hôi, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn xem Sở Thiên, Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngữ khí bình thản an ủi nói: “Yên tâm đi, không có việc gì tình đấy.”
[/hide]