Mặt trời mới mọc, gió sớm say lòng người.
Khi Sa Khôn mơ mơ màng màng tỉnh dậy thì đã qua giữa trưa, việc này đối với ông ta mà nói là chưa từng có, mỗi một người thành công đều có thói quen sinh hoạt tốt đẹp,cho dù người đó là người tốt hay kẻ xấu, mà thói quen tốt của Sa Khôn lại là dậy sớm xử lí công việc, bởi vì đó là lúc đầu óc tỉnh táo nhất, tư duy rõ ràng nhất
Vừa mới ngồi dậy, Phương Như Như liền mang bữa sáng đến, một bát cháo trắng, một đĩa củ cải khô, hai miếng thịt bò, thanh đạm nhưng không vô vị, đều còn nóng, nhất thời khiến cho tinh thần Sa Khôn hưng phấn lên, ngay lập tức đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, trên mặt còn hiện lên vẻ dịu dàng chưa từng có mười mấy năm nay, ông một lần nữa tìm thấy cảm giác gia đình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Phương Như Như khéo hiểu lòng người giúp ông bóp kem đánh răng đưa cho Sa Khôn, sau đó cười nói:
- Sáng sớm dậy làm chút đồ ăn, vốn nghĩ muốn yên lặng làm để tránh làm phiền làm anh và những người khác nghỉ ngơi, ai ngờ, quay người liền chạm mặt mấy vị đại hán, em sợ đến mức tưởng bọn họ là lưu manh.
Sa Khôn vừa rửa mặt vừa đáp lời:
- Đó đều là những vệ sĩ anh bỏ số tiền lớn ra thuê, phụ trách việc âm thầm bảo vệ anh, đất Tam Giác Vàng này, cẩn thận bao nhiêu an toàn bấy nhiêu, ăn sáng xong anh sẽ giới thiệu bọn họ cho em làm quen, tránh cho lần sau bọn họ lại kinh động đến em, đến lúc dọa đến hai mẹ con em thì thật không tốt.
Phương Như Như ngượng ngùng xoay người, trên mặt có chút ửng hồng nhỏ giọng nói:
- Mẹ con gì chứ, đâu có nhanh như vậy, anh bắt nạt người ta.
Sa Khôn cười sảng khoái, sau đó lấy khăn mặt lau mặt.
Mà Sở Thiên lúc này lại đang vươn vai, chọn một nơi tắm nắng, trong miệng ngậm một gọng cỏ non không biết nhổ ở đâu, cỏ non có vị chua chua, hơi thở ánh mặt trời ấm áp, khiến hắn cảm thấy thật hưởng thụ khoảnh khác này, hắn biết đây là tranh thủ lúc rảnh rỗi, phơi nắng ngắn ngủi lúc này xong không biết lúc nào mới có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Xa xa, một người sĩ quan phụ ta vội vội vàng vạng chạy đến phía Sở Thiên, thấy khoảnh khắc thanh thản của hắn thì bước chân hơi chậm lại , sau khi đến gần, cúi người xuống, nhẹ giọng nói:
- Tư lệnh, tình báo khẩn cấp, Trú quân và Quốc Minh Đảng đã điều binh khiển tướng, trận địa tuyến đầu, mấy nghìn sĩ binh, tất cả các loại hỏa lực lớn đều được sử dụng hết.
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉn cười, không có bất cứ biểu hiện nào nói:
- Quốc Minh Đảng không phải chỉ có hai nghìn người sao? Dám chiến với Trú quân sao? Đó không phải là tự hủy diệt mình sao?
Sĩ quan phụ tá lắc đầu cười khổ, dùng giọng nói mà đến ngay cả mình cũng không thể tin nổi nói:
- Cho dù là Sa quân hay Trú quân đều đã đánh giá thấp tâm cơ của Trương Lâm, bền ngoài anh ta chỉ có hơn hai nghìn hậu duệ sĩ binh Quốc Minh Đảng nhưng trên thưc tến còn có hơn hai nghìn lão binh thu nạp từ các nước khác như Việt Nam, Afghanistan, Iraq và những sĩ binh đánh lâu năm rồi.
Lúc này Sở Thiên mới "ồ" một tiếng, không ngờ Trương Lâm có thể giấu nhiều binh lính cường hãn như vậy mà không bị các tổ chức tình báo biết, xem ra đã tốn nhiều công sức, nên nói là, anh ta đã có mưu đồ từ lâu đối với vị trí bá chủ ở Tam Giác Vàng, nếu như lúc đầu thật sự để anh ta có được ván thép, e rằng Tam Giác Vàng thật sự sẽ đổi chủ rồi.
Sĩ quan phụ tá không nhìn ra được thái độ của Sở Thiên, cuối cùng đành phải hỏi:
- Tư lệnh, bây giờ chúng ta nên làm thế nào, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau hay là hành động một chút.
Sở Thiên nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, ánh mắt trở nên sắc bén, ngón tay chỉ về hướng Trú quân, bình tĩnh mà kiên quyết nói:
- Thay quân, để cho bộ đội ở tuyến đầu được nghỉ ngơi.
Sĩ quan phụ tá hơi sửng sốt, lúc này còn thay quân? Lẽ nào không sợ Trú quân nhân cơ hội thay quân đến tấn công sao? Dù sao hai bên cũng chưa chính thức tuyên cáo đàm phán, bất cứ lúc nào cũng có thể khai chiến, mặc dù Trú quân và Quốc Minh Đảng đánh khí thế ngất trời nhưng bọn họ hoàn toàn có thực lực ra tay đối phó với Sa quân.
Cho dù trong lòng sĩ quan phụ tá có biện pháp nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi:
- Đổi đội nào lên thay?
Trên mặt Sở Thiên hiện lên nụ cười thâm sâu khó đoán, cả người ngồi dậy, bình tĩnh nói:
- Điện báo cho Tướng quân Sa, bộ đội tuyến đầu bởi vì ngày đêm chiến đấu kịch liệt nên vô cùng mệt mỏi, nhân lúc tiền tuyến không có chiến sự điều về nghỉ ngơi, trận địa dành cho ông ta, đến lúc ông ta nên làm việc gì đó cho Sa gia rồi, nhanh chóng phái hai nghìn sĩ binh thay quân cho Thị trấn Văn Tinh.
Sĩ quan bừng tỉnh gật gật đầu, thì ra Sở Thiên muốn mượn cơ hội này gây sức ép cho thế lực của Sa Thành, trong lòng anh ta đương nhiển hiểu rõ hai thế lực của Sa gia đang tranh đoạt nhau, mà Sở Thiên lại là người của Sa Cầm Tú, đối phó với Sa Thành là chuyện không có gì lạ cả. Chỉ là bây giờ điều binh lực của Sa Thành lên, kết quả cuộc chiến này sẽ thấp hơn so với lúc đầu.
Nhưng những điều này không phải là những điều mà sĩ quan phụ tá suy nghĩ, suy nghĩ trong chốc lát nhỏ giọng nói:
- Yêu cầu người của Tướng quân Sa đổi lên tuyến đầu e rằng ông ấy sẽ không đồng ý.
Sở Thiên phất tay, thản nhiên nói:
- Cứ thông báo với ông ta đi.
Sĩ quan phụ tá chần chừ gật gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Sau khi sĩ quan phụ tá rời đi Sở Thiên mới đứng hẳn lên, hắn tin rằng Sa Thành nhất định sẽ xuất binh, dù sao, đối với Sa Thành mà nói hôm nay là ngày vô cùng quan trọng, nói không chừng giờ này ngày mai, ông ta đã trở thành Thống soái cao nhất của Sa quân, vì vậy ông ta tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền toái, tránh làm rối loạn kế hoạch của ông ta.
Oành!
Tiền tuyến cuối cùng cũng vang lên tiếng pháo nổ, nổ liên tiếp mấy chục phút, kèm theo còn có cả tiếng máy bay ném bom pháo cao xạ phản kích lại, những sĩ quân Sa gia không ngừng nghỉ chinh chiến đợt trước sớm đã nhận được mệnh lệnh phòng thủ nghiêm ngặt trận địa, chờ đợi thay quân nghỉ ngơi, sau khi trải qua những cuộc chiến đấu sinh tử, niềm vui lớn nhất không có gì hơn ngoài nhìn đối thủ bị thua tàn tạ.
Sở Thiên vừa đi vừa huýt sáo, trong đầu lại hiện lên thân ảnh của Phương Như Như, không tự chủ được mà mỉm cười, người phụ nữ này, hi vọng giữ thân trong sạch, nếu không thì chưa kịp mơ mộng hão huyền đã bị mất mạng rồi, các sĩ binh cảnh giới xung quanh liên tục cúi chào, thái độ cực kỳ cung kính, dường như bọn họ đều biết hắn đêm nay sẽ chính thức trở thành Tổng tư lệnh.
Lúc này, Thượng tướng Lai Ôn đang đối diện với phóng viên và ủy viên tổ chức phòng chống ma túy, đem việc khai chiến với Quốc Minh Đảng trở thành phản kích tự vệ và trừng phạt phần tử buôn bán ma túy, còn nói một cách chính xác xưởng sản xuất thuốc phiện của phòng khu Trú quân là kết tinh của Quốc Minh Đảng và Long Thái, hiện giờ bởi vì bị vạch trần và điều tra, vì muốn bảo vệ lợi ích nên khai chiến với Trú quân.
Sau khi họp báo xong, Lai Ôn trả lời mang tính tượng trưng mấy câu hỏi rồi chạy tới Bộ tư lệnh Trú quân ngồi, chân vừa bước tới cửa, Vạn Thọ Giang liền có vẻ mặt nặng nề báo cáo với ông ta, đem chiến báo cung kính đưa đến tay Lai Ôn, nói:
- Thượng tướng, khai chiến nửa giờ rồi, tuyến đầu bên ta bị phá bỏ rồi.
Trong mắt Lai Ôn xẹt qua sát khí, lạnh lùng nói:
- Gần ba vạn Trú quân không đánh thắng được hai nghìn quân của Trương Lâm sao? Ông chỉ huy kiểu gì vậy, vậy mà tôi còn muốn báo cáo sự tận chức của ông, để ông chính thức đảm nhận chức vụ Tư lệnh Trú quân, bây giờ bản báo cáo này bảo tôi thuyết phục lãnh đạo của bộ Thống soái thế nào đây?
Vạn Thọ Giang ngượng ngùng lắc đầu, sau đó đau khổ trả lời:
- Thượng tướng, Quốc Minh Đảng bố trí trận địa tuyến đầu không phải là hai nghìn quân trẻ mà là những lão binh mà Trương Lâm thuê tới, cho dù đánh đơn hay đánh đồng đội, năng lực đều cao hơn quân ta, vì thế khi đánh nhau khó tránh khỏi bị thua.
Trong mắt Lai Ôn hiện lên vẻ khó hiểu, sau khi khôi phục lại bình tĩnh mới hỏi:
- Lính đánh thuê? Anh ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Dựa vào vài mẫu cây thuốc phiện có thể nuôi nổi số người đó sao? Hơn nữa còn có hai mấy máy bay ném bom, binh cường ngựa khỏe, lẽ nào anh ta đào được mỏ vàng? Hoặc là, có người âm thầm viện trợ anh ta?
Vạn Thọ Giang gật gật đầu, tră lời chắn chắn:
- Tôi nghĩ tuyệt đối là có người âm thầm viện trợ, nếu không anh ta không có khả năng trong mấy năm ngắn ngủi có thể nổi như thế, còn về người âm thầm viện trợ cho anh ta có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là vì địa vị bá chủ Tam Giác Vàng, cũng chính là số thuốc phiện nắm trong tay, thứ hai là sau khi khống chế được Tam Giác Vàng, lợi dụng địa hình này làm bàn đạp.
Nói tới đây, ngón tay Vạn Thọ Giang chỉ về hướng Thiên Triều, nhỏ giọng nói:
- Nói thế nào thì Trương Lâm cũng là hậu duệ Quốc Minh Đảng, khó mà không đảm nhận sứ mệnh gì đó.
Thượng tướng Lai Ôn không nói gì, nhưng ai cũng hiểu là ông ta đang trầm tư.
Lát sau, trong mắt Lai Ôn hiện lên tia sáng, nói chắn như đinh đóng cột:
- Tư lệnh Vạn, triệu tập binh lực cướp lại trận địa, hiện tại có nhiều phóng viên và thành viên tổ chức phòng chống ma túy theo dõi chúng ta như vậy, nếu như chúng ta không thắng lợi, những gièm pha và chiến tranh sẽ khiến cho chính phủ Thái Lan rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, cũng sẽ nhân cơ hội này gây rối.
- Nếu như chúng ta lại một lần nữa bị mọi người chỉ trách sách lược không phù hợp, chỉ huy không hiệu quả, e rằng chúng ta sẽ phải từ chức, ngài cũng biết, hai bên chịu đựng lẫn nhau đến bước này là không dễ dàng gì, tôi không muốn từ bỏ, tôi nghĩ ngài cũng không muốn từ bỏ, vì vậy vẫn mong Tư lệnh Vạn để tâm nhiều hơn, đồng thời, tôi cũng muốn bộ Thống soái sẽ liên kết với chính phủ Thiên Triều, hy vọng có thể sắm thêm được một lô vũ khí đạn dược mới.
"Ba" một tiếng, Vạn Thọ Giang cúi chào, sau đó đi bố trí chiến đấu.
Khóe miệng Thượng tướng Lai Ôn giương lên mỉm cười, đối với bộ Thống soái và ông ta mà nói, phản kích phòng vệ không phải là mục đích chính, tiêu diệt Quốc Minh Đảng lấy lại ván thép mới là tâm nguyện lớn nhất, sở dĩ chiến đấu bị mất lợi thế, ngoài binh hùng tướng mạnh của Quốc Minh Đảng thì còn có liên quan đến việc bố trí của ông ta, ông ta cố tình lộ ra sơ hở để cho Quốc Minh Đảng giành được thắng lợi cục bộ.
Mục đích làm như vậy ngoài việc tạo chứng cứ giả cho phóng viên và thành viên của tổ chức phòng chống ma túy về việc Quốc Minh Đảng công kích Trú quân, còn có thể tìm được lí do cho việc về sau ông ta sẽ điên cuồng phản công trở lại.
Chiến tranh, nhiều khi không phải là chỉ hạn chế trong quân sự còn có cả về chính trị.
Như Sở Thiên dự đoán, mặc dù Sa Thành khó chịu, mặc dù nổi trận lôi đình nhưng vẫn sai người mang hai nghìn sĩ binh tiến vào Thị trấn Văn Tinh để đổi quân, ông ta không muốn có thêm phiền toán, tất cả mọi kế hoạch đều đang tiến triển theo hướng ông ta dự định, tất cả mọi kết cục sẽ xuất hiện vào đêm nay, thắng làm vua, thua làm giặc.
Phòng VIP khách sạn Vượng Lai.
Bầu không khí nặng nề.
Hai giờ chiều.
Sở Thiên rốt cục gặp được Lai Ôn thượng tướng.
Hắn ngồi nghiêm chỉnh uyển tựa như là núi lù lù bất động, chỉ có con mắt mang theo lãnh ý.
Tuy nhiên theo trên tấm ảnh tiếp kiến hắn vẻ mặt, nhưng thấy đến chân nhân thời điểm, hay là cảm khái hắn cao lớn khí phách, mũi ưng tử càng làm cho hắn sinh ra vài phần lãnh khốc sát phạt hương vị, loại người này, phối hợp với trên người quân phục, tựu sẽ khiến người tự nhiên nghĩ đến chiến tranh cuồng nhiệt phần tử, giống như năm đó Hitler.
Lai Ôn thượng tướng đứng phía sau năm tên khí thế dâng trào Hắc Hổ đội viên, phần eo đừng lấy hàn ý bắn ra bốn phía súng ống, theo bọn hắn ánh mắt sắc bén có thể phân biệt xuất thân tay cường hãn cùng với thân phận cao quý.
Trương Tiêu Tuyền dựa theo Sở Thiên phân phó không có ra hiện tại phòng họp, lưu làm đàm phán hoà hoãn nhân vật, bên trong chỉ có mấy vị sĩ quan phụ tá bận rộn chiêu đãi Lai Ôn thượng tướng, nhìn thấy Sở Thiên đạp tiến đến, toàn bộ đều ngừng động tác, tiêu chuẩn kính cái chào theo nghi thức quân đội, lập tức dùng tuyệt đối cung kính ngữ khí ân cần thăm hỏi: “Tư lệnh tốt!”
“Tư lệnh?” Lai Ôn thượng tướng có chút giật mình nhìn Sở Thiên, tựa hồ có chút khó với tin tưởng, đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại thành điểm, một tia cây kim giống như hàn mang bắn ra mà ra, thời khắc bảo trì bình thản ngữ điệu cũng có vài phần chấn động, từng chữ một nói, “Ngươi chính là tư lệnh? Chỉ huy mấy lần trước chiến dịch? Không phải Sa tiên sinh cùng Trương tham mưu trưởng sao?”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến ngồi xuống, phất tay lại để cho sĩ quan phụ tá cho mình cua được đậm đặc trà, mân hết hai phần về sau mới nhàn nhạt trả lời: “Như thế tiểu chiến dịch hà tất Sa tiên sinh cùng Trương tham mưu trưởng xuất mã đâu này? Ta đây chờ Tiểu Binh tiểu tướng liền với đem xa quân cùng lão qua binh sĩ đánh cho hoa rơi nước chảy, đương nhiên, các ngươi so với bọn hắn cường hãn không ít.”
Lai Ôn thượng tướng tuy nhiên không quá tin tưởng Sở Thiên đúng quan chỉ huy, nhưng thấy đến sĩ quan phụ tá vừa rồi đối với Sở Thiên cung kính như thế, trong lòng biết tiểu tử này dù cho không phải quan chỉ huy, cũng là Sa gia quân nhân vật trọng yếu, tuy nhiên tuổi trẻ, nhưng không bảo vệ được có cái gì thực tài thực liệu, ai biết Sở Thiên tuổi trẻ khinh cuồng mà nói lập tức đả đảo phán đoán của hắn.
Vô cùng liều lĩnh sẽ làm cho chính mình phạm sai lầm, người một khi phạm sai lầm liền dễ dàng đối phó.
Lai Ôn thượng tướng miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, xuất kỳ bất ý hỏi hướng Sở Thiên: “Tiểu tư lệnh, nghe nói chúng ta đến đây hoà đàm, còn có thần bí hậu lễ đưa tiễn? Không biết có thể lấy tới xem một chút?”
Đêm đó sân bay bị nổ rối tinh rối mù, nhưng X quốc Thống Suất Bộ hay là phái ra không ít chuyên gia tinh anh đi hiện trường thăm dò, đương nhiên không phải thăm dò sân bay bị nổ trải qua, mà là tìm kiếm bản kẽm hạ xuống, trải qua mấy ngày nữa cẩn thận phân biệt, nhiều lần cân nhắc, cuối cùng theo bị xé mở qua rương hòm vải rách cho ra, bản kẽm bị người cầm đi.
Vốn đều muốn đánh bại Sa quân về sau khiến cho bọn hắn giao ra, nhưng liên tục mấy trận chiến đấu thất bại lại để cho cái này hi vọng trở nên xa vời, đang tại lo lắng chi tế nhận được Vạn Thọ Giang vòng điện báo, nhìn thấy Sở Thiên theo như lời ‘hậu lễ’, trong nội tâm không cần khẽ nhúc nhích, hẳn là chính là bản kẽm? Bởi vậy ngựa chết coi như ngựa sống y phái Lai Ôn thượng tướng đến đàm phán.
Sở Thiên tự nhiên biết rõ ý của hắn, cười đáp lại: “Thượng tướng thật sự là tính tình trung nhân, hẳn là tới đây đàm phán thật đúng là hướng về phía của ta hậu lễ? Yên tâm, đàm phán chấm dứt, vô luận là đàm phán thành hay là đàm phán không thành, ta đều đem hậu lễ tặng cho ngươi, hơn nữa ta có thể cam đoan ngươi tất nhiên sẽ ưa thích.”
Lai Ôn thượng tướng cảm giác Sở Thiên nói chuyện không quá đáng tin cậy, xem ra bản kẽm có lẽ không trong tay hắn, vì vậy có chút không kiên nhẫn, bắt tay đặt ở trên mặt bàn, lạnh lùng nói: “Chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi, ta hiện tại sẽ đem ngừng bắn hiệp nghị điều kiện khai mở cho ngươi, chỉ cần Sa gia đã tiếp nhận, ân oán của chúng ta đều xóa bỏ, hai quân khôi phục lúc trước hữu hảo quan hệ, hơn nữa trong vòng ba năm tuyệt không xâm phạm.”
Hắc Hổ đội viên theo cặp văn kiện bên trong rút ra hai tờ hiệp nghị đưa tới Sở Thiên trước mặt, Sở Thiên không đếm xỉa tới hai ngón tay kẹp lên nhìn kỹ, đóng quân tựa hồ cũng không có cái gì hoà đàm thành ý, bên trong đều cực kỳ không công bình đưa ra ba cái điều kiện: Trước giao ra Long Thái hung thủ. Tiếp theo giao ra máy bay ném bom trận tập kích đội. Cuối cùng bồi thường hai tỷ.
Sở Thiên vẫy vẫy tay chỉ, đem ngừng bắn hiệp nghị ném ở trên mặt bàn, củ chánh Lai Ôn thượng tướng nói: “Không, ngừng bắn là các ngươi trước đi ra đấy, ta xem các ngươi đủ thành ý mới gọi các ngươi tới đây tâm sự, không nghĩ tới các ngươi vậy mà vô lễ khai ra những thứ này điều kiện hà khắc. Ngàn vạn đừng tưởng rằng ta thừa nhận đóng quân cường hãn, liền tỏ vẻ ta sẽ sợ các ngươi.”
Nói đến đây, Sở Thiên ngồi thẳng người, nhàn nhạt nói: “Trong mắt ta, đánh bại ba vạn đóng quân, nhiều lắm là liền ba ngày!”
Đây cơ hồ chính là vũ nhục, cho dù là ba vạn đầu heo, Sở Thiên bọn hắn ba ngày cũng bắt không hết.
Hắc Hổ đội viên nghe được Sở Thiên khiêu khích tính lời mà nói..., ngăn không được đã nghĩ muốn lên trước, Lai Ôn thượng tướng bề bộn phất tay ngăn lại bọn hắn, cũng ngồi thẳng người chằm chằm vào thần tình lạnh nhạt Sở Thiên.
Hai người ánh mắt đối mặt, nếu nói là Lai Ôn thượng tướng ánh mắt như lưỡi lê, làm cho lòng người linh rung động lắc lư khắp cả người phát lạnh, cái kia Sở Thiên con ngươi chính là thâm thúy biển rộng, đủ để bao dung thế gian vạn vật, mặc cho ngươi có được lôi đình vạn quân lực lượng, cũng chỉ có thể nhấc lên biển rộng mặt ngoài, nhưng không cách nào đụng chạm đến nó bên trong thực chất.
Lai Ôn tướng quân nhìn qua Sở Thiên, thật lâu về sau mới thu hồi ánh mắt, chậm rãi nói: “Người trẻ tuổi, tuổi trẻ khí thịnh cũng không phải chuyện xấu, nhưng tuổi trẻ khinh cuồng sẽ không tốt, gặp nhiều thua thiệt đấy! Vậy mà ngươi nói chúng ta khai ra điều kiện quá hà khắc, như vậy không ngại nói một chút ý nghĩ của ngươi, nhìn xem có cái gì nên chỗ.”
Sở Thiên vỗ tay phát ra tiếng, sĩ quan phụ tá lập tức đem chuẩn bị cho tốt văn bản tài liệu mở ra, máy móc niệm lên đến: “Trước, đóng quân phải triệt thoái phía sau hai mươi dặm, dùng cái này điều trì hoãn Sa quân Văn Tinh trấn nghỉ ngơi lấy lại sức, tiếp theo, đóng quân phải trong vòng năm năm không được xâm phạm Sa quân. Cuối cùng, đóng quân bồi thường Sa gia tỷ bath Thái.”
Lai Ôn thượng tướng từ chối cho ý kiến nở nụ cười, Hắc Hổ đội viên trên mặt cũng giương lên khinh thường dáng tươi cười, trong mắt bọn họ, Sở Thiên điều kiện không chỉ có vô lý không theo, thậm chí hoang đường buồn cười, Sa gia quân bày ở tuyến đầu cũng liền mấy ngàn người, đóng quân đã có ba vạn người, sau lưng còn có toàn bộ X quốc cùng với thế giới làm hậu viện binh, Sở Thiên căn bản không có tư cách khiêu chiến.
Vì vậy Lai Ôn thượng tướng nghiêng đầu, hừ nhẹ một tiếng nói: “Dựa vào cái gì?”
Sở Thiên ngón tay gõ lấy cái bàn, nhàn nhạt đáp lại: “Bằng ta tồi suy sụp xa quân cùng lão qua binh sĩ, còn có đánh chết đóng quân hơn ngàn binh sĩ, cùng với máy bay ném bom trận, cho hấp thụ ánh sáng thuốc phiện gia công cửa hàng năng lực, còn có cái trọng yếu lợi thế, Quốc Minh đảng muốn cùng liên minh chúng ta đối phó các ngươi, sẽ dẫn đến hai người các ngươi tuyến tác chiến, mệt mỏi lao mệnh.”
Lai Ôn thượng tướng sắc mặt biến đổi lớn, Sở Thiên phía trước theo như lời thành quả chiến đấu là bọn hắn đau nhức đau, lại không thể phủ nhận Sa gia để cho bọn họ nát mặt tiêu nhĩ, nếu không cũng sẽ không tự mình tới đây đàm phán, tuy nhiên chấp hành nhiệm vụ bí mật đúng mục đích chủ yếu, nhưng lại để cho Sa quân tạm thời an tĩnh lại lại để cho cấm độc tổ chức cùng phóng viên điều tra, cũng là cấp bách sự tình.
Huống chi còn có Quốc Minh đảng muốn cùng Sa gia liên minh, Lai Ôn thượng tướng càng là khiếp sợ, ngăn không được hỏi lại: “Làm sao có thể? Trương Lâm không phải phần tử hiếu chiến, hơn nữa hắn liên tục hướng X quốc chính phủ cam đoan, ở lại Tam Giác Vàng giương là vì áp chế các ngươi, như thế nào lại quay lại để đối phó chúng ta đây?”
Sở Thiên sờ sờ cái mũi, không đếm xỉa tới trả lời: “Không có vĩnh hằng bằng hữu, chỉ có vĩnh hằng lợi ích.”
Hơi chút đình trệ về sau, Sở Thiên thần bí mật cười cười, thấp giọng nói: “Nghe nói Trương Lâm đều muốn đi đóng quân cầm ít đồ, các ngươi muốn tập kích sân bay người có thể đi tìm Quốc Minh đảng, tình báo của bọn hắn chỗ Bạch Vô Hạ cũng tham dự hành động, giống như đi cái gì vật tư phòng sưu tập tin tức, còn cho chúng ta cung cấp sân bay địa đồ đâu.”
Lai Ôn nghe được vật tư phòng, trong nội tâm khẽ nhúc nhích, nhưng khôn khéo lão đạo hắn lại sẽ không dễ dàng tin tưởng Sở Thiên lời mà nói..., thử thăm dò nói: “Tư lệnh, Quốc Minh đảng đi lấy vật gì đâu này? Ngươi tổng cầm Quốc Minh đảng nói sự tình, có hay không muốn đem trách nhiệm trốn tránh cho hắn đâu này? Muốn biết rõ Trương Lâm tướng quân là chúng ta X quốc bạn tốt, ngươi ngàn vạn không nên châm ngòi ly gián.”
Sở Thiên có chút cười khẽ, đẩy ra lão Đài Loan lại thực dụng suy đoán: “Thượng tướng, ngươi có thể ngẫm lại, nếu như trừ đi X quốc chính phủ tư tâm, Long Thái chi tử đối với mọi người có lợi nhất đâu này? Ta nghĩ các ngươi trong nội tâm cũng rõ ràng Long Thái chết, rất lớn trình độ bên trên không liên quan chuyện của chúng ta, sở dĩ hội khai chiến, là các ngươi biết thời biết thế công kích lấy cớ.”
Lai Ôn thượng tướng lông mi giơ lên, trong con ngươi lóe ra một vòng lưỡi đao giống như hàn ý, chợt hời hợt mà hỏi: “Người trẻ tuổi, ngươi không chứng nhận phỏng đoán cũng không tệ lắm a..., nhưng ngươi hiện tại cố hết sức muốn bỏ ngay Sa gia, có hay không trong nội tâm cũng có quỷ đâu này? Dùng khác thường hành vi bằng chứng bình thường hành vi đâu này?”
Sở Thiên một bộ thích tin hay không bộ dạng bày ra đến, chỉ vào trên vách tường đồng hồ treo tường nói: “Căn cứ khẩn cấp tin tức biểu hiện, Trương Lâm rất nhanh sẽ tiến công đóng quân rồi, nếu như Lai Ôn thượng tướng không tin lời mà nói..., có thể chờ một chốc một lát nghe một chút súng tiếng pháo, đã biết rõ Sở Thiên theo như lời là thật là giả.”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, xa xa truyền đến từng trận tiếng pháo, còn kèm thêm thê lương máy bay ném bom bầy thanh âm, Lai Ôn thượng tướng sắc mặt biến hóa, nhìn hắn qua tin tức, liên tục mấy trận chiến tranh xuống, toàn bộ Tam Giác Vàng ngoại trừ đóng quân từng có máy bay ném bom, chỉ còn lại Quốc Minh đảng rồi, khác võ trang thế lực đều không có khổng lồ như vậy tốp máy bay, thậm chí không có.
Tiếng pháo cùng máy bay ném bom âm thanh không ngừng vang vọng lấy, lúc này, một gã nhân viên tình báo đi đến báo cáo: “Tư lệnh, đóng quân vạn tư lệnh điện báo báo, yêu cầu cùng Lai Ôn thượng tướng tự mình thông điện thoại, dùng cái này đến xác định thượng tướng an toàn cùng tồn tại, nếu không sẽ động tất cả công kích.”
Hết thảy đều tại Sở Thiên trong dự liệu, vì vậy Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay: “Đúng!”
Điện thoại rất nhanh nhận lấy, Lai Ôn thượng tướng cầm điện thoại lên vừa mới ‘uy’ ra.
Vạn Thọ Giang liền lo lắng vạn phần nói: “Thượng tướng, các ngươi không có sao chứ? Sa quân có hay không đối với các ngươi ra tay à?”
Lai Ôn thượng tướng bình tĩnh đáp lại: “Ta không sao tình, đóng quân khu vực phòng thủ như thế nào hỏa lực liên thiên?”
Vạn Thọ Giang nghe được về sau, như trút được gánh nặng nói: “Không có việc gì là tốt rồi, Quốc Minh đảng xuất động máy bay ném bom tập kích chúng ta, còn dùng hỏa lực oanh kích chúng ta cánh, chúng ta đang tại phản kích, ta lo lắng Sa gia cùng Quốc Minh đảng liên minh rồi, đem ngươi dụ đi qua cũng không phải đàm phán, mà là giam lỏng, thượng tướng, vì an toàn của ngươi, ta đề nghị các ngươi hiện tại liền phản hồi.”
Lai Ôn thượng tướng ngữ khí lạnh nhạt, không có cái gì cảm tình trả lời: “Vạn tư lệnh, ngươi bảo vệ tốt khu vực phòng thủ là được, chúng ta đều rất an toàn, ta sẽ chiếu cố tốt chính mình đấy.”
Vạn Thọ Giang cúp điện thoại về sau, hướng sĩ quan phụ tá hạ lệnh: “Đem Quốc Minh đảng đánh cho ta đi ra ngoài, con bà nó, chúng ta không có trêu chọc hắn, hắn ngược lại là đến đạp trên mũi mặt, dù sao phóng viên cùng cấm độc tổ chức thành viên đã đạt tới, trong mắt cũng xem tới được đúng Quốc Minh đảng trước khai mở hỏa lực, chúng ta cũng không cần lo lắng, lo ngại, đánh, hung hăng đánh.”
Hắn mượn này tiết buổi sáng bị Sở Thiên tra tấn lửa giận.
Sĩ quan phụ tá rất nhanh đem ra lệnh đi ra ngoài, vì vậy đóng quân cánh lại oanh oanh liệt liệt chiến đấu đứng lên, Sa gia quân vốn là phản xạ có điều kiện tiến vào trận địa, lập tức hiện đúng Quốc Minh đảng cùng đóng quân giao hỏa, vì vậy giải sầu xuống, ôm xem náo nhiệt tâm tính, không ngừng lời bình suy đoán ai thắng ai thua.
Sau khi để điện thoại xuống, Lai Ôn thượng tướng lâm vào trầm tư, mũi ưng tử lóe ánh sáng, tựa hồ tại phán đoán lấy cái gì, tuy nhiên hắn cũng không quá tin tưởng Sở Thiên hư hư thật thật lời mà nói..., nhưng đóng quân gặp Quốc Minh đảng công kích nhưng là thiết bình thường sự thật, trong nội tâm bắt đầu đo lường được chân tướng sự tình đến tột cùng là cái gì.
Sở Thiên không có quấy rầy hắn, như trước không sợ hãi không sá uống nước trà.
Tam Giác Vàng khí hậu thay đổi thất thường, buổi sáng còn nóng bức người, nhưng bây giờ đúng bắt đầu mưa, mưa bụi gõ vào phòng họp cửa sổ, lá rụng tức thì bị tàn sát bừa bãi cuồng phong quét khắp nơi đều là, thỉnh thoảng còn có vài miếng tung bay tiến đến, trong thiên địa một mảnh thê lương cảnh tượng, phòng họp cũng trở nên có vài tia cảm giác mát.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên ô tô thanh âm.
Sau một lát, sĩ quan phụ tá đi tới hướng Sở Thiên báo cáo: “Tư lệnh, Trương tướng quân đã đến.”
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, nhàn nhạt nói: “Lại để cho hắn vào đi!”
Lai Ôn thượng tướng giựt mình tỉnh lại, chằm chằm vào Sở Thiên, không hiểu hỏi: “Ngươi đến tột cùng có ý tứ gì?”
Dưới đời này nơi đó có một bên lấy người hoà đàm ngừng bắn, một bên lấy người liên minh hợp tác, người có thể vô sỉ, nhưng không thể vô sỉ đến nước này.
Cửa bị đẩy ra rồi, Trương Lâm ý khí phong đi đến, đi theo phía sau Bạch Vô Hạ.