Sa Thành thở dài một hơi, sờ sờ cái đầu hói của mình, hung hăng mắng:
- Sở Thiên tên tiểu tử khốn nạn này không biết muốn giở trò gì? Lại muốn điều bộ đội của ta đi tới Thị trấn Thiên Tinh để đổi quân, may mà Quốc Minh Đảng và Trú quân đã đánh nhau rồi nếu không còn tưởng hắn muốn làm suy yếu thực lực của Sa Thành ta.
Nặc Đính vứt cho Sa Thành một điếu xì gà to, cười cười nói:
- Tướng quân đừng tức giận, lũ tôm tép đó sẽ nhanh chóng đi đời thôi, theo như em thấy, hắn cũng muốn giày vò các anh, không muốn để cho các anh sống nhàn hạ, anh không cần phải để ý, dù sao cũng không cần anh đích thân ra tiền tuyến trấn thủ.
Sa Thành lấy ra cái bật lửa tinh xảo, thành thục châm xì gà, sau đó cực kì ngây ngất hút, nhả ra hai ngụm khói mới chầm chậm nói:
- Cái này cũng đúng, huống hồ qua ngày hôm nay, tất cả đều là của Sa Thành tôi rồi, tôi không cần phải tính toán nhiều, ha ha ha.
Nói đến đây, Sa Thành búng tàn thuốc, ngoảnh đầu nhìn Nặc Đính, nhỏ giọng nói:
- Nặc Đính, hành động tối nay đã sắp xếp xong chưa? Tôi vừa hưng phấn vừa căng thẳng, cậu đừng cười tôi, Sa Thành tôi mặc dù là người hữu dũng vô mưu nhưng cũng biết sự việc đêm nay nguy hiểm cực lớn, một chút không cẩn thận thì coi như hết.
Thiên Kiều từ phía sau bước lên, nười nhẹ nói:
- Tướng quân nghĩ nhiều rồi, Thiên Kiều làm việc ông cứ yên tâm, nếu như đêm nay thật sự thất bại, Tướng quân cùng lắm là bị giam vào nhà lao hoặc là giam lỏng, còn chúng tôi sẽ bị chặt đầu, vì thế vẫn là chúng tôi có nguy hiểm lớn nhất.
Lời này có lý, hơn nữa mục đích chính là chứng tỏ cho bọn họ thấy phần tử Đột Đột làm việc thận trọng, điều này khiến cho sa Thành vô cùng yên tâm, trong lòng ông ta đương nhiên biết rõ binh biến thất bại sẽ tạo thành cục diện thế nào, bản thân ông ta hai bàn tay trắng nhưng không mất mạng, nếu thành công thì danh lợi gấp đôi, có đường sống mới có thể khiến ông ta đem toàn bộ tài sản ra đặt cược.
Lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa nhẹ.
Thiên Kiều đích thân đi đến cửa, sau khi nhìn thấy là Ám Hồng mới mở ra ba lớp cửa.
Ám Hồng gật đầu với Thiên Kiều, sau đó tiêu sái bước đến bên cạnh Nặc Đỉnh, đưa toàn bộ tài liệu cho ông ta, cung kính nói:
- Đại ca, đây là địa điểm hành động và bản đồ xung quanh đó, ngoài ra, nhân thủ đều đã điều phối tốt rồi, đang ở dưới lầu nghỉ ngơi dưỡng sức, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
Nặc Đính dụi điếu xì gà vào hộp gạt tàn, khuôn mặt rung rung, cười ha ha:
- Tốt, theo kế hoạch mà làm, không biết Tướng quân còn có gì muốn bổ sung không?
Sa Thành mỉm cười, khoát khoát tay nói:
- Kế hoạch của Thiên Kiều đã rất tỉ mỉ cẩn thận rồi, tôi không vẽ rắn thêm chân nữa, tiệc chúc mừng đêm nay, các bậc quan trên đều được mời đến tham dự, số người lên tới gần năm mươi người, lại cộng thêm lính gác phòng vệ gần một trăm người, bọn họ chính là do tôi sắp xếp, tôi sẽ dẫn tám trăm binh sĩ bao vây bọn họ.
Trong mắt Thiên Kiều cũng hiện nụ cười lãnh khốc như dao, ngữ khí bao hàm sự hưng phấn:
- Trước khi Tướng quân Sa bao vây, tôi sẽ khống chế Sa Cầm Tú và Sở Thiên, thậm chí là giết chết bọn chúng, khiến cho mọi người ở tiệc chúc mừng như rắn mất đầu, thuận lợi cho Tướng quân lợi dụng uy nghiêm khống chế tướng sĩ, bức họ đi vào khuôn khổ.
Sa Thành gật gật đầu, vỗ thật mạnh vào đầu.
Nặc Đính châm thêm một điếu xì gà, quay đầu nhìn Ám Hồng, cười nói:
- Ám Hồng, em mang ba mươi tinh anh của Đột Đột, khống chế Trương Tiêu Tuyền ở biệt thự Vạn Thái, nhưng nhất quyết không được giết chết ông ta, dù sao chức vị Tướng quân Sa vẫn không thể thiếu sự ủng hộ của vị nguyên lão này, giam lỏng ông ta là được rồi.
Ám Hồng gật gật đầu, ba mươi tinh anh đủ để giải quyết vệ sĩ của Trương Tiêu Tuyền.
Nặc Đính ngay lập tức cười âm hiểm, đem điếu xì gà đưa đến bên miệng, nói với Sa Thành:
- Tướng quân Sa, em sẽ đích thân lãnh đạo bảy mươi tinh anh của Đột Đột, đi đến biệt thự Thiên Trì giải quyết vệ sĩ tùy tùng của Sa tiên sinh, sau đó khống chế ông ta, vì vậy anh cứ yên tâm đi làm, cho dù thế nào bọn em cũng có con bài có thể đánh là Sa tiên sinh.
Khống chế Sa Khôn, binh biến có bất ngờ, cũng có thể bảo mệnh.
Sa Thành trầm mặc chốc lát, hít mạnh xì gà, ngọn lửa đỏ đến kinh người, thật lâu sau mới mở miệng:
- Ông em, trước khi việc thành ngàn vạn lần không được làm thương tổn đến đại ca của ta, nếu không thì hơn hai nghìn binh sẽ lập tức tạo phản, đó đều là những cô nhi do ông ta tận tâm chăm sóc trưởng thành, tình cảm vô cùng sâu sắc, lại thêm nhiều năm bị Sa Cầm Tú tẩy não, có khúc mắc với tôi.
- Tôi không muốn vị trí ngồi chưa vững vàng lại phải tiếp nhận quá nhiều phiền toái, vì thế tôi muốn khi tấn công biệt thự Thiên Trì tốt nhất là khêng nên dùng súng, tránh cho việc Cận Vệ quân ở vùng xung quanh nghe thấy tiếng súng sẽ đến cứu viện, đén lúc đó, toàn bộ phòng khu Sa gia sẽ trở nên vô cùng hỗn loạn, chúng ta sẽ không chiếm được gì cả.
Nặc Đính trịnh trọng gật đầu, không chút do dự nào đáp lại:
- Tướng quân Sa yên tâm, đám tinh anh của chúng tôi đều là cao thủ, giải quyết vệ sĩ căn bản không cần dùng súng, vì như thế sẽ gây chú ý tới Cận Vệ quân, hơn nữa em sẽ đích thân chỉ huy đợt tập kích biệt thự Thiên Trì, anh cứ yên tâm.
Sa Thành thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy ra hai bản tài liệu, đưa cho Nặc Đính:
- Ông em, nói thật, đại ca tôi là người thận trọng, vì vậy bên cạnh ông ta có những vệ sĩ cao thủ mà ngay cả tôi cũng không biết, biệt thự Thiên Trì có bao nhiêu binh lực tôi càng không biết, may mà tôi đã sắp xếp vài quân cờ, biết rõ bố trí của biệt thự.
Nặc Đính mở tài liệu ra nhìn một lát, không tự chủ được mà thầm kinh ngạc, hỏi:
- Lính gác ngầm liên hoàn lên tới hơn năm mươi người, binh lực ở biệt thự Thiên Trì gần một trăm người, theo tài liệu mà chúng ta cầm chênh lệch quá lớn, xem ra vẫn là em xem nhẹ Sa tiên sinh rồi, còn tưởng rằng toàn bộ vệ sĩ cộng lại chưa đến mười người.
Sa Thành nhẹ nhàng thở dài, có chút cô đơn nói:
- Đúng vậy, vì vậy mọi người ngàn vạn lần không thể sơ hở.
Khối thị trên mặt Nặc Đính lại lay động, cười an ủi Sa Thành:
- Tướng quân Sa thật là thần thông quảng đại, ngay cả tư liệu tuyệt mật của Sa tiên sinh cũng có thể lấy được. Anh yên tâm, có tư liệu này, tỉ lệ thắng của chúng ta càng lớn, có thể thần không biết quỷ không hay diệt trừ những vệ sĩ ở biệt thự Thiên Trì.
- Đợi đến khi việc của chúng ta thành.
Nặc Đỉnh bắt đầu viễn tưởng ra tương lai, gạt tàn thuốc, hăng say nói:
- Chúng ta muốn làm gì thì làm nấy.
Khóe miệng Sa Thành lộ ra nụ cười, bưng chén trà lên chầm chậm uống, trong mắt hiện lên sát khí, trong lòng suy nghĩ chuyện sau khi sự việc thành công nên lấy cớ gì trừ khử gọn gàng bọn Nặc Đính, nếu không sau này nhất định sẽ bị chúng uy hiếp, điều này ông ta không dễ dàng khoan nhượng, cũng không dám tưởng tượng ra khung cảnh đó.
Một giờ trưa, tại bộ chỉ huy Thị trấn Văn Tinh.
Sư trưởng Hoàng đang nằm trên ghế nghỉ ngơi, trong lòng âm thầm cảm kích Sa Thành không chỉ cứu ông ta từ tay Sở Thiên mà còn tiếp tục ủy nhiệm ông ta làm Sư trưởng, lần đổi quân này vẫn là để ông ta đến Thị trấn Văn Tinh, ở trong Bộ chỉ huy từng bị sỉ nhục , nghĩ đến đó ông ta nghiến răng nghiến lợi, sẽ có một ngày, phải bắt Sở Thiên nợ máu trả máu, vì chính ông ta, cũng vì cháu trai ông ta.
Sa Thành đã nói với ông ta, cháu trai ông ta Phương La Tu bị Sở Thiên bắn chết.
Đổi quân hôm nay mất hai giờ khiến cho ông ta mệt mỏi vô cùng, may mà tất cả mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa rồi, bản thân ông ta cũng có thể nghỉ ngơi, vì thế sau khi ăn cơm trưa, uống vài ly rượu liền nằm trên ghế nhè nhẹ đung đưa, những ngày không có chiến tranh dễ chịu biết bao.
Nhưng ông ta còn chưa kịp cảm khái, tiếng máy bay trực thăng liền vang đến.
Máy bay trực thăng hạ cánh, chân trái của Sở Thiên chạm đất, chân phải cũng tiếp sau, sau đó đứng thẳng người, sạch sẽ, ưu tú, lông mày dương lên, bờ môi mỏng hơi hơi nhếch lên, mặc dù ăn mặc rất bình thường nhưng biểu tình của hắn lại giông như đang mặc bộ hoa y cẩm phục trân quý nhất trên thế giới vậy.
Một lát sau, Sở Thiên nghênh ngang đi vào bộ chỉ huy, phía sau là đội viên Huyết Thứ toàn bộ vũ trang, sĩ binh đổi quân đã sớm biết Sở Thiên là Tư lệnh của Sa gia, cũng biết hắn liên tiếp đánh thắng mấy trận chiến, vì vậy, mặc dù là sĩ binh của Sa Thành nhưng đều cung kính cúi chào, dù sao hắn cũng là Thống soái trên danh nghĩa.
Tên tiểu tử này tại sao lại đến đây? Sư trưởng Hoàng vội vàng bò dậy, bưng chén trà uống vội để áp chế mùi rượu, tránh cho Sở Thiên nắm được đuôi tóc ông ta lại xấu hổ nhục nhã.
Khi Sở Thiên bước vào bộ chỉ huy nhìn thấy Sư trưởng Hoàng đã đứng thẳng người cúi chào hắn theo nghi thức quân đội, không tự chủ được mà mỉm cười, bình tĩnh nói:
- Sư trưởng Hoàng, thật không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau, hơn nữa lại ở Bộ chỉ huy, nhưng mà, lần này biểu hiện của ông tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng cho tôi ít thể diện.
Sư trưởng Hoàng thấy Sở Thiên trêu chọc âm thầm sinh hận nhưng trên mặt vẫn cười trả lời:
- Lần trước sau khi tự cao tự đại đắc tội Tư lệnh bị trách cứ, lão Hoàng tôi liền trở về đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm của mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy vô cùng hổ thẹn, tôi thật sự mắt mù không thấy Thái Sơn, không biết Tư lệnh anh minh thần vũ, vì thế quyết định hối cải làm lại cuộc đời.
Sở Thiên chỉ cười cười, đúng là lão hồ ly, có thể áp chế oán hận trong lòng để lấy lòng hắn, thật là có định lực, thảo nào Sa Thành vẫn trọng dụng lão như vậy, vì thế khoát khoát tay bình tĩnh nói:
- Sư trưởng Hoàng, đừng nói vậy, đánh trận vẫn là các lão thần các ông thành thạo. Đúng rồi, tiền tuyến có tình hình gì không?
Lão thần? Tên tiểu tử này vẫn coi hắn là chủ, Sư trưởng Hoàng không tự chủ được khinh bỉ nhưng vẫn trả lời nhanh chóng:
- Thưa Tư lệnh, không có động tĩnh gì, các anh em vừa mới thay quân xong, đang làm quen với trận địa và tiếp nhận vật tư, sau khi ăn cơm xong nửa tiếng, tất cả đều yên tĩnh lại rồi.
- Còn về Quốc Minh Đảng và Trú quân, đã khai chiến mấy giờ rồi mà vẫn chưa có tổn thất nghiêm trọng, nghe nói Tướng quân Trương Lâm đã bắt đầu chiêu binh mãi mã, chuẩn bị vừa đánh vừa bổ sung quân lính, xem ra phải tiến hành chiến tranh trường kỳ rồi, nếu như không phải Tư lệnh hạ lệnh "nghêu cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi" lão Hoàng thật sự muốn xông ra đánh vài trận bù đắp lỗi lầm.
Nụ cười của Sở Thiên trở nên quỷ dị.
Trương Lâm đi vào phòng họp, nhìn thấy Sở Thiên thần tình vốn là kinh ngạc, Sa Khôn cùng Trương Tiêu Tuyền như thế nào còn chưa tới đâu này? Lập tức ánh mắt xéo qua quét đến Lai Ôn thượng tướng, không khỏi chấn động, X quốc Thống Suất Bộ yếu nhân như thế nào ra hiện tại nơi đây, hôm nay Sa gia không phải muốn chính mình tới đây trao đổi hợp tác sự tình sao?
Bạch Vô Hạ trong nội tâm không hiểu lộp bộp, trực giác của nữ nhân nói cho nàng biết, Sở Thiên tựa hồ lại tính kế bọn hắn.
Sở Thiên không có đứng lên nghênh đón Trương Lâm, tùy tiện vẫy vẫy tay, nhàn nhạt nói: “Trương tướng quân, tùy tiện tìm vị trí ngồi, đại gia xin yên tâm, ta là Sa quân tân nhiệm tư lệnh, cho nên hôm nay toàn bộ công việc đều do ta đánh nhịp nghị quyết, sẽ không lãng phí đại gia thời gian cùng tinh lực.”
Trương Lâm sắc mặt biến đổi lớn, hắn cảm giác Lai Ôn thượng tướng xuất hiện cùng Sở Thiên ngôn ngữ có chút quỷ dị, vì vậy cực kỳ hoài nghi mà hỏi: “Ngươi là Sa quân tân nhiệm tư lệnh? Chính là trinh sát đội trưởng vậy mà giả mạo Sa quân tư lệnh, ngươi nói đùa gì vậy, ta muốn gặp Trương tham mưu trưởng cùng Sa tiên sinh.”
Sĩ quan phụ tá từ phía sau đi tới, đối với Trương Lâm không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Trương tướng quân, hắn xác thực là của chúng ta tư lệnh!”
Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ đều có chút giật mình, không thể tưởng được vài ngày không gặp, Sở Thiên vậy mà làm Sa quân tư lệnh, nhưng hắn hay là nghi vấn: “Buổi sáng Trương tham mưu trưởng trả lại cho ta điện báo, ước ta đến đây trao đổi, hắn cũng không có nói cho ta biết Sa gia đã thay đổi tư lệnh, ngươi lại đang giở trò quỷ gì? Không được, lại để cho Trương tham mưu trưởng đi ra gặp ta.”
Sở Thiên nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt vuốt chén trà trong tay nói: “Trương tướng quân, Sa tiên sinh cùng Trương tham mưu trưởng ngươi là không thể nào gặp được rồi, bất quá ta trước tiên có thể giới thiệu cho ngươi vị này Lai Ôn thượng tướng, X quốc Thống Suất Bộ người tâm phúc, Lai Ôn thượng tướng, vị này chính là Quốc Minh đảng lãnh đạo, Trương Lâm tướng quân, thì ra là pháo oanh đóng quân cánh chủ.”
Trương Lâm mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Lai Ôn thượng tướng nhìn thấy Trương Lâm thật sự đã đến Sa gia bộ tư lệnh, vốn là suy đoán lập tức đạt được chứng minh là đúng, trong nội tâm không khỏi tức giận, Quốc Minh đảng vô lễ, vì vậy trùng trùng điệp điệp khẽ nói: “Tiểu tư lệnh, không cần giới thiệu, ta cùng Trương Lâm tướng quân cũng có vài lần duyên phận, còn tưởng rằng tất cả mọi người là bạn tốt, không thể tưởng được Quốc Minh đảng hỏa lực rất mãnh liệt a...”
Trương Lâm xấu hổ ngoài có chút nén giận, không thể tưởng được Sa gia làm việc như thế vô sỉ, đã gọi hắn tới đây hiệp thương liên minh cùng đối với đóng quân khai chiến, càng làm Lai Ôn thượng tướng kéo tới đây cũng ở trước mặt vạch trần, rõ ràng là muốn hãm chính mình tại tuyệt cảnh, làm cho mình khăng khăng một mực cùng Sa gia hợp tác, nhưng việc đã đến nước này, quay đầu lại đúng rất không có khả năng rồi, vì vậy lần nữa hô: “Ta muốn gặp Sa tiên sinh!”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, không có để ý Trương Lâm, quay đầu nhìn qua Lai Ôn thượng tướng, nhàn nhạt nói: “Thượng tướng, hiện tại tin tưởng Trương tướng quân muốn cùng Sa gia liên minh đi à nha? Ta xem ngươi hay là tiếp nhận ta đưa ra hoà đàm điều kiện a, miễn cho ta cùng Trương tướng quân đồng thời tiến công đóng quân, dùng trí tuệ của ta cùng Quốc Minh đảng hoàn mỹ vũ khí, đóng quân mười phần cửu bại a...”
Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ hai mặt nhìn nhau, Sa gia muốn cùng đóng quân hoà đàm? Cái kia làm gì còn muốn gọi bọn họ chạy tới liên minh, làm gì còn muốn gọi bọn hắn đối với đóng quân nổ súng? Suy nghĩ phía dưới, bọn hắn minh bạch đúng lên Sở Thiên đích mưu rồi, Sở Thiên là muốn cầm bọn hắn để làm lợi thế, vội tới Sa gia hoà đàm gia tăng vài phần phần thắng.
Lai Ôn thượng tướng có chút đoán không ra Sở Thiên tâm tư, tiểu tử này ra bài vô lễ vô sỉ, dưới đời này cũng liền chỉ có hắn đem châm ngòi ly gián làm rõ ràng như vậy rồi, trong khoảng thời gian ngắn trở nên do dự, hắn rõ ràng Trương Lâm cũng là bị Sở Thiên xếp đặt một đạo, nhưng hiện tại dò xét không rõ Sở quốc minh đảng thái độ, khó với có kết luận.
Trương Lâm tỉnh ngộ lại, trước khi đi vài bước phẫn nộ chỉ vào Sở Thiên quở trách: “Ngươi quá hèn hạ, dụ làm cho ta hướng đóng quân nổ súng, sau đó dùng cái này đến gia tăng cùng đóng quân đàm phán lợi thế, ngươi bàn tính cũng đánh chính là thật tốt quá, ta hiện tại nói cho ngươi biết, ta không cùng Sa gia liên minh rồi, ta sẽ tự mình hướng X quốc Thống Suất Bộ xin lỗi cũng bồi thường tổn thất của bọn họ.”
Nói đến đây, ánh mắt của hắn lòe ra sát khí: “Ta còn muốn cùng đóng quân liên minh, cùng một chỗ tiến công Sa quân, tiết mối hận trong lòng của ta.”
Lai Ôn thượng tướng khóe miệng giương lên dáng tươi cười, Trương Lâm thái độ chuyển đổi cho thấy tình thế đang hướng đối phương hài lòng giương, dù cho chưa cùng Sở Thiên hoà đàm thành, đã có Quốc Minh đảng gia nhập, đối phó Sa gia mấy ngàn mệt mỏi chi binh, lộ ra dư xài, không khỏi thầm than Sở Thiên châm ngòi thủ đoạn thật sự cấp quá thấp rồi, tuổi trẻ a...
Trương Lâm tiết về sau, ngược lại nhìn về phía Lai Ôn tướng quân: “Thượng tướng, Trương Lâm hiện tại miệng hướng ngươi xin lỗi, giữa trưa sự tình hoàn toàn tiểu nhân châm ngòi ly gián, mời chuyển cáo Thống Suất Bộ, Trương Lâm trong vòng ngày tất nhiên hướng X quốc chính phủ xin lỗi, cũng mang theo chi súng trường tặng cho đóng quân, dùng bày ra Trương mỗ người thành ý.”
Lai Ôn thượng tướng cảm giác quyền chủ động đã giữ tại trong tay mình, vì vậy vừa phải gật đầu đáp lại: “Tốt, sự tình lần này ta sẽ nhượng cho người điều tra rõ ràng, chỉ cần Quốc Minh đảng không phải thành tâm cùng X chính phủ là địch, ta sẽ liền ngươi tốt đẹp chính là nhận lầm thái độ hướng Thống Suất Bộ xin tha, tiếp tục bảo trì chúng ta hữu hảo quan hệ.”
Lai Ôn thượng tướng thái độ có chút được tiện nghi khoe mã, điều này làm cho Trương Lâm trong nội tâm rất không thoải mái, nói như thế nào mình cũng đúng Quốc Minh đảng thống soái, nhưng hiện tại việc cấp bách là muốn tiêu trừ cùng đóng quân ân oán, toàn lực trả thù Sở Thiên vô sỉ, vì vậy nén giận trả lời: “Vậy cám ơn thượng tướng rồi.”
Sở Thiên hướng trong miệng đưa nước trà, uống xong nửa chén về sau mới mở miệng: “Hai vị không nên cao hứng sớm như vậy, nói không chừng đợi lát nữa liền trở mặt đâu này? Đây chẳng phải là lãng phí bây giờ hư tình giả ý?”
Trương Lâm trong nội tâm nóng tính chuyển dời đến Sở Thiên trên người, nhưng cũng không có vừa rồi phẫn nộ trách, trái lại tiếng cười liên tục: “Sở Thiên, ta cũng không biết Sa tiên sinh bị ngươi tưới cái gì mê hồn thuốc, vậy mà phái ngươi đi ra ngồi tư lệnh vị trí, nhưng là ta cho ngươi biết, vị trí này không phải tốt như vậy ngồi, nói không chừng ngày mai sẽ té chết.”
Sở Thiên cầm qua khăn tay bao ở trong miệng lá trà, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Trương tướng quân, vô luận vị trí tốt ngồi hay không, tối thiểu ta có thể tại nhất mẫu ba phần trên mặt đất tự mình làm chủ, muốn đánh liền đánh, cùng với cùng với, mà không cần như Trương tướng quân giống như thống khổ, muốn xem lấy Lai Ôn thượng tướng sắc mặt pha trò, không biết là mệt không?”
Những lời này như là roi tốt rút lấy Trương Lâm, tại tức giận Sở Thiên nói chuyện không nể mặt phân thượng, cũng đúng Lai Ôn thượng tướng vừa rồi đối với thái độ của mình trở nên bất mãn lên, nhưng thật dài dãn ra khẩu khí về sau, hay là lòng có quỷ kế đáp lại: “Sở Thiên, chớ đắc ý, đừng nghĩ lấy châm ngòi ly gián, ngươi nên cân nhắc chính mình.”
Lai Ôn bên trên khóe miệng cười lạnh, ý vị thâm trường phụ họa nói: “Đúng, đừng nghĩ muốn tìm gẩy chúng ta cùng Trương tướng quân quan hệ, chúng ta sẽ không ngu xuẩn mắc lừa.”
Sở Thiên nhẹ nhàng dùng ngón tay gõ mặt bàn, bỗng nhiên dừng lại ngồi xuống nói: “Cái kia Lai Ôn thượng tướng phải không ý định hoà đàm rồi hả?”
Lai Ôn thượng tướng đứng lên, lưng đeo tay nói: “Không cần phải.”
Sở Thiên lại chuyển hướng Trương Lâm, cười hỏi: “Trương tướng quân không có ý định liên minh rồi hả?”
Trương Lâm trùng trùng điệp điệp hừ ra một tiếng, cũng đứng lên chuẩn bị rời đi.
Sở Thiên giống như không cho là đúng, vặn eo bẻ cổ nhàn nhạt nói: “Tùy ngươi a, vậy mà tất cả mọi người không có cái gì ý nguyện đàm phán, vậy tản a, bất quá tán lúc trước ta tiễn đưa mỗi người các ngươi một phần hậu lễ a, tránh cho các ngươi đi một chuyến uổng công, nói ta Sở Thiên không quá phúc hậu, đây chính là tổn hại Sa gia hiếu khách danh tiếng rồi.”
Lai Ôn thượng tướng cùng Trương Lâm đều lạnh lùng nhìn xem Sở Thiên, đối với hắn cái gọi là hậu lễ không có hứng thú.
Sở Thiên phất tay lại để cho sĩ quan phụ tá đám bọn họ đi ra ngoài, thần sắc lập tức nghiêm túc lên, nhìn qua Hắc Hổ đội viên bình tĩnh nói: “Thượng tướng, ngươi cũng nên lại để cho Hắc Hổ đội viên đi ra ngoài.”
Lai Ôn thượng tướng không có cái gì biểu lộ, lạnh lùng nói: “Ngươi chơi cái gì trò hề?”
"Chẳng lẽ ngươi muốn phần này hậu lễ tất cả mọi người biết rõ?" Sở Thiên nâng chung trà lên, ánh mắt sâu không lường được nói: "Nếu như thượng tướng cảm giác mình nhiệm vụ bí mật không sao cả bị nhiều người biết được, ta đây cũng không cái gọi là, dù sao tổn thất cũng không phải ta, trái lại sẽ rất hơn nguy hiểm hoặc phiền toái mang cho ngươi Lai Ôn thượng tướng thần sắc có chút khẩn trương, suy nghĩ phía dưới, phất tay lại để cho Hắc Hổ đội viên xuất ngoại chờ.
Hắc Hổ đội viên rời đi về sau, toàn bộ phòng họp chỉ còn lại bốn người rồi, lập tức an tĩnh lại, Sở Thiên chuyện hơi đổi, ý vị thâm trường chằm chằm vào Bạch Vô Hạ, lời nói ra kinh người hỏi: “Bạch xử trưởng, đêm đó đi vật tư phòng tìm bạch phiến trong rương bản kẽm, có phải hay không thất vọng rồi?”
Bạch Vô Hạ sắc mặt biến đổi lớn, tức cười nghẹn ngào: “Làm sao ngươi biết bản kẽm?”
Lai Ôn thượng tướng nghe được ‘bản kẽm’ hai chữ, cả khuôn mặt lập tức kéo căng, thần kinh cũng trở nên cao độ khẩn trương, Sở Thiên nhìn thấy về sau nhẹ nhàng mỉm cười, trực tiếp một chút phá hắn nói: “Thượng tướng, ngươi tự mình đến đây Sa gia khu vực phòng thủ hoà đàm, không phải là muốn nhìn trong tay của ta có hay không đô la bản kẽm sao?”
Lai Ôn thượng tướng trong mắt bắn ra hào quang, ngăn không được hô: “Thực trong tay ngươi?”
đọ
c truyệnvới et/ Sở Thiên xấu xa cười cười, từ trong lòng ngực móc ra hai khối bản kẽm, duỗi ra lắc lư, khi bọn hắn khống chế không nổi đều muốn cướp đoạt thời điểm lại thu trở về, cười nói: “Tất cả mọi người là người thông minh, ta cũng liền thực nói bẩm báo, tập kích sân bay chi dạ, ta xác thực gặp may mắn nhặt được hai khối bản kẽm, mở ra về sau mới phát hiện đây là mỏ vàng a...”
Phòng họp bầu không khí yên lặng đứng lên, liền hô hấp âm thanh đều nghe được rõ ràng.
Sở Thiên đứng dậy, hoàn đối với làm bộ dục vọng phốc Trương Lâm cùng Lai Ôn, khoan dung bổ sung nói: “Nhưng ta Sở Thiên đúng người thông minh, biết rõ không phải là của mình thứ đồ vật ngàn vạn không đủ tháo vác cầu, cái gọi là mang ngọc có tội, nói không chừng hội mang đến cho mình cái gì kẻ gây tai hoạ, cho nên ta vừa muốn đem nó trả lại cho các ngươi rồi.”
Trương Lâm cùng Lai Ôn thượng tướng trong mắt đều lóe ra nóng bỏng, yết hầu trở nên khô ráo đứng lên, tất cả đều gắt gao chằm chằm vào Sở Thiên trong tay hai khối đô la bản kẽm, nói năng lộn xộn nói: “Đúng, đúng, ngươi nói quá đúng, tư lệnh, như lời ngươi nói hết thảy đều là đối với đấy, mang ngọc có tội, mang ngọc có tội.”
Sở Thiên tâm ở bên trong có chút khinh bỉ bọn hắn cuồng nhiệt, lập tức đem tay trái bản kẽm ném cho Lai Ôn thượng tướng, tay phải bản kẽm ném cho Trương Lâm tướng quân, hai người tiếp được về sau trước xé mở xem kiểm nghiệm, theo chế tác tinh tế độ trong liền đoán được đúng là tìm kiếm đô la bản kẽm, lật xem đến đằng sau thời điểm, nhìn thấy chỗ trống chỗ, lập tức đồng thời hô lên: “Như thế nào chỉ có nửa khối?”
Bọn hắn cũng chưa từng thấy tận mắt đô la bản kẽm, nhưng biết rõ tiền mặt đúng hai mặt đấy, mà Trương Lâm cầm ở trong tay chính là mặt sau, Lai Ôn nắm chính là chính diện, cho nên kinh hỉ chi tế trở nên vội vàng khó nhịn.
Sở Thiên không có trả lời bọn hắn, mang trên mặt nụ cười xấu xa, dùng ngón tay giúp bọn hắn lẫn nhau chỉa chỉa, tỏ vẻ mặt khác bản kẽm khi bọn hắn trong tay đối phương.
Lai Ôn thượng tướng cùng Trương Lâm ánh mắt tựa như kiểu lưỡi kiếm sắc bén lẫn nhau chằm chằm vào trong tay đối phương bản kẽm, dáng tươi cười cực kỳ mất tự nhiên, trong nội tâm đều rất rõ ràng, tên khốn khiếp Sở Thiên cho bọn hắn hi vọng cũng cho bọn hắn thiên đại nan đề, đây là trần trụi châm ngòi ly gián, nhưng lộ ra không thể làm gì.
Dù sao ai cũng nguyện nhất định phải có đối phương bản kẽm.
Kình phong quét xuống, ‘két..’ Một tiếng, hờ khép cửa sổ bị thổi khai mở, gió lạnh cười trộm lấy nhấc lên bức màn ra rầm rầm tiếng vang.
Lặng yên suy nghĩ tâm sự đập vào bàn tính Lai Ôn cùng Trương Lâm bị tạp âm bừng tỉnh, nhìn qua theo phong cuồng vũ bức màn, lẫn nhau lông mày chăm chú nhăn lại, trong con ngươi luống cuống chi ý đại tác.
Lai Ôn thượng tướng trước kịp phản ứng, ho khan vài tiếng lại để cho trên mặt khôi phục ngày xưa bình tĩnh, chậm rãi nói: “Trương tướng quân, trong tay ngươi bản kẽm hình như là theo X quốc đóng quân khu vực phòng thủ đi ra đấy, vừa rồi tiểu tư lệnh cũng đã thừa nhận là đánh lén ban đêm sân bay thời điểm nhặt được đấy, ngươi là hay không nên về còn cho chúng ta đâu này?”
Trương Lâm cởi mở nở nụ cười vài tiếng, nhàn nhạt đáp lại: “Thượng tướng, ngươi quý nhân hay quên sự tình, để cho Trương mỗ người đến nhắc nhở ngươi đi, cái kia hai rương bạch phiến vốn chính là chúng ta Quốc Minh đảng đấy, đã trải qua các ngươi phê chuẩn có thể thông qua khu vực phòng thủ, chỉ có điều bị các ngươi vô sỉ trở mặt đánh cho phục kích thu được đi qua, ngươi mới có lẽ vật quy nguyên chủ đâu.”
Lúc trước, Trương Lâm vì vận cái này hai khối bản kẽm đến Quốc Minh đảng khu vực phòng thủ, áp dụng nguy hiểm nhất phương thức thì ra là an toàn nhất phương thức, đem bản kẽm giấu ở bạch phiến trong rương, sau đó thông qua quan hệ hướng đóng quân chào hỏi, muốn vận bạch phiến trải qua đóng quân khu vực phòng thủ, lúc ấy Long Thái bọn hắn cũng đã đáp ứng, ai biết vừa mới vận đi vào đã bị tham lam đóng quân thu được.
Long Thái còn cùng hắn giải thích đúng bộ hạ phục kích sai rồi, chờ đánh xong báo cáo về sau sẽ đem hai cái rương bạch phiến trả lại, Trương Lâm vì không làm cho bọn hắn hoài nghi, cũng không dám vô cùng thúc giục, ai biết về sau Long Thái bị nổ chết rồi, tất cả thứ đồ vật đều trở nên không thể mong muốn, vì vậy vì cầm lại cái này hai khối bản kẽm, liền cho Sa quân tin tức hợp tác, chờ mong cầm lại bản kẽm, ai biết Bạch Vô Hạ bọn hắn cái gì cũng không có tìm được, còn chết mất hai cái đắc lực người có tài.
Tại một lần nữa tìm hiểu hạ xuống ngoài, cũng muốn thông qua Sa gia đến thực hiện mục đích, lúc này mới có Trương Lâm không để ý hậu quả oanh tạc đóng quân, để đạt tới cùng Sa quân liên minh, không thể tưởng được cái này hai khối bản kẽm cũng tại Sở Thiên trong tay, còn lớn hơn phương bắt bọn nó nộp đi ra, chẳng qua là mình và Lai Ôn thượng tướng nhân thủ một mặt.
Sở Thiên nhàn nhã uống trà xem cuộc vui, trong nội tâm cười thầm, đánh đi, đánh đi, ta chính là châm ngòi ly gián, còn rõ ràng châm ngòi, xem các ngươi rời không rời đang lúc đâu.
Bạch Vô Hạ oán hận chằm chằm vào Sở Thiên, tiểu tử này thật sự quá ác độc rồi, làm sự tình như thế ngang ngược càn rỡ lại làm cho người không thể làm gì, chẳng qua là hắn không thể tưởng được bản kẽm vậy mà hội trong tay hắn, nghĩ đến đêm đó tổn thất huynh đệ, còn kém chút liền mệnh cũng không có, trong nội tâm nàng liền ngăn không được nghiến răng nghiến lợi.
Lai Ôn thượng tướng trước tiên đem bản kẽm tự mình thiếp thân giấu kỹ, sau đó chằm chằm vào Trương Lâm bản kẽm, lại xem hắn bên người chỉ có Bạch Vô Hạ, uy hiếp nói: “Trương tướng quân, ngươi hiện tại chỉ có một khối bản kẽm, nắm ở trong tay cũng vô ích, không bằng đưa cho X quốc chính phủ, đến một lần làm thuận nước giong thuyền, thứ hai biểu hiện ngươi trung thành.”
Đổi thành bình thường, Trương Lâm có lẽ sẽ cân nhắc Lai Ôn thượng tướng lời mà nói..., nhưng bây giờ là đô la bản kẽm, in ra chính là tiền a..., đây chính là cửu tử nhất sinh, hao phí đại lượng nhân lực vật lực mới làm ra đến đấy, nếu như không phải X quốc đóng quân vô sỉ đem mình bạch phiến cướp, chính mình hiện tại đã tại ấn trước rồi.
Vì vậy Trương Lâm cũng không cam chịu yếu thế đáp lại: “Thượng tướng, đây là hai khối đô la bản kẽm, ai cũng biết giá trị của bọn nó, ngươi đừng dựa vào tài đại khí thô đã nghĩ muốn cướp đoạt đồ đạc của chúng ta, thực lấy tới đại gia lúc trở mặt, ta cùng lắm thì coi như không có cái này hai khối bản kẽm, đem sự tình chọc đến Mĩ Quốc chính phủ, đại gia nhất phách lưỡng tán.”
Đây là sự thật!
Một khi Mĩ Quốc chính phủ biết mình mạch máu kinh tế bị người nắm giữ ở tay, như sóng như sóng lớn chính trị áp lực sẽ mãnh liệt tới, thậm chí biết võ lực áp chế truy hồi trên thế giới này đệ phó nhì bị người khác chế tạo ra đô la thực bản kẽm, nói không chừng Mĩ Quốc chính phủ hội tức giận X chính phủ, đến đỡ lưu vong ‘hắn tín’ về nước thượng vị.
Nhưng Sở Thiên còn đoán được một cái tiềm ẩn tin tức, hai vị này tựa hồ cũng không biết đô la bản kẽm đằng sau còn có Chip, cái kia chính thức sửa đá thành vàng ‘bàn tay vàng’, trong nội tâm không khỏi có chút cao hứng, xem ra chính mình đánh bạc một hồi hay là đáng giá đấy, chờ phong ba qua đi, chính mình phỏng theo Chip tư liệu làm ra bản kẽm, đến lúc đó liền rầm rầm mấy tiền mặt rồi.
Lai Ôn thượng tướng nhìn thấy Trương Lâm phản uy hiếp chính mình, sắc mặt âm trầm đứng lên, đối với cái này bản kẽm lai lịch đương nhiên là có chỗ hiểu rõ, vì vậy giận quá mà cười: “Trương Lâm, đừng tại đó kéo da hổ hư trương thanh thế, bị Mĩ Quốc chính phủ biết rõ, chúng ta nhiều lắm là bên trên giao cho bọn họ, mà ngươi chỉ sợ muốn gặp phải tai hoạ ngập đầu.”
Đây cũng là sự thật!
Tuy nhiên Sở Thiên không rõ ràng lắm Trương Lâm dùng thủ đoạn gì đi làm đến bản kẽm, nhưng trong nội tâm minh bạch, nếu như sự tình ngọn nguồn thực cùng hắn có quan hệ, Quốc Minh đảng mới quật khởi hơn hai ngàn tinh binh chỉ sợ vừa muốn khôi phục thành hắn tổ phụ thời kỳ tên —— tàn quân, Mĩ Quốc chính phủ nhất định sẽ không tiếc một cái giá lớn diệt trừ bọn hắn tiết hận.
Mĩ Quốc cho tới bây giờ đều dùng ích lợi nhà mình là lên, huống chi như vậy căn bản lợi ích.
Trương Lâm khẽ cắn môi răng, dẹp loạn lửa giận, nhẹ nhàng nói: “Thượng tướng, chúng ta hôm nay tựa hồ cũng khó với khống chế tâm tình, không bằng hôm nào gặp lại nói chuyện a.”
Sau khi nói xong, hắn liền xoay người hướng phía cửa đi tới, Bạch Vô Hạ cũng đi theo.
Lai Ôn thượng tướng thuộc về phái chủ chiến cấp tiến nhân vật, nhìn thấy chính mình rời thành công chỉ có nửa bước xa, tự nhiên sẽ không để cho Trương Lâm mang theo bản kẽm rời đi, nếu không lần sau càng khó nhìn thấy trên người hắn bản kẽm rồi, vì vậy tại Trương Lâm mở cửa phòng về sau, quát lớn: “Người tới, cho ta đem Trương tướng quân bọn hắn nắm bắt.”
Ngoài cửa Hắc Hổ đội nghe được Lai Ôn mệnh lệnh, nhao nhao hướng đi đến trong sân Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ vây đi, theo bốn cái góc độ nhìn chằm chằm nhìn bọn hắn chằm chằm cũng thời gian dần qua tới gần.
Trương Lâm cũng không phải ngồi không, nháy mắt ra dấu, Bạch Vô Hạ dài trạm canh gác một tiếng, đi theo mười cái thân tín cũng tràn vào, bưng lên súng tiểu liên đối với Hắc Hổ đội viên.
Đại chiến sắp tới, vừa chạm vào tức.
A Trát Nhi bọn hắn tựa hồ sớm đã được đến Sở Thiên mệnh lệnh, cho nên khi làm có mắt không tròng bộ dạng, lười biếng nhìn xem hai bang người giằng co, chính như Sở Thiên theo như lời đấy, hai bang cừu nhân nhãn đôi mắt khiêu khích lâu rồi, dù cho không ra chiến, cũng sẽ biết bởi vì ngay lúc đó ánh mắt mà ghi hận đối phương cả đời.
Lai Ôn thượng tướng đi tới cửa, hoàn toàn không thấy Trương Lâm binh sĩ, chẳng qua là gắt gao chằm chằm vào Trương Lâm, mỗi chữ mỗi câu tái diễn nói: “Trương Lâm, thứ đồ vật, ngươi đến tột cùng trả phải không giao? Ta nói thiệt cho ngươi biết, nếu như ngươi không lấy ra, ngươi liền mơ tưởng ra cái này cửa khẩu, ta Lai Ôn làm việc từ trước đến nay tình thế bắt buộc.”
Trương Lâm cười lạnh, khinh thường nói: “Đừng có lại lừa gạt ta!”
Ở bên trong uống trà Sở Thiên không khỏi cười thầm, chính mình mới vừa nói, gọi bọn hắn đừng hư tình giả ý xưng huynh gọi đệ, hiện tại vì một khối lớn xương cốt liền lẫn nhau véo đi lên, bất quá hắn tạm thời còn không muốn đi dẹp loạn sanh ở cửa nhà mình khẩu xung đột, tối thiểu phải đợi bọn hắn giày vò lâu rồi ra mặt mới có lợi nhất.
Lai Ôn thượng tướng lần nữa lắc đầu, miệt thị quát: “Trương Lâm, ngươi chính là cái ngụy quân tử, luôn mồm hô trung với X quốc chính phủ, nguyện ý vì nó kính dâng chính mình, nhưng bây giờ cùng ta đối nghịch?”
Trương Lâm từ chối cho ý kiến hừ một tiếng: “Quan chữ hai cái cửa, ngươi nói như thế nào đều được!”
Lai Ôn kềm nén không được, quát: “Bắt lại cho ta.”
Sở Thiên dừng lại uống trà động tác, con mắt chuyển hướng ngoài cửa.
A Trát Nhi bọn hắn tức thì chợt hiện rất xa, đem toàn bộ sân nhỏ tặng cho Quốc Minh đảng cùng đóng quân.
Hắc Hổ đội viên không lỗ nghiêm chỉnh huấn luyện, hai người thân hình lắc lư, tay phải lộ ra nổ lôi, tay trái nhanh chóng móc súng chỉ vào Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ, tại lại để cho Trương Lâm thân tín có chút kinh ngạc thời điểm, mặt khác hai cái Hắc Hổ đội viên đã móc ra súng lục bắt đầu bắn tỉa đứng lên, kỹ thuật bắn chính xác lập tức liền quật ngã phía trước mấy vị Quốc Minh đảng binh sĩ.
Cuối cùng hai tên Hắc Hổ đội viên tức thì hình thành bức tường người ngăn trở Lai Ôn thượng tướng, miễn cho bị Quốc Minh đảng binh sĩ thừa cơ tập kích.
Quốc Minh đảng binh sĩ tuy nhiên nhân số phần đông, vũ khí cũng tốt, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, sợ bắn phá đến Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ, cho nên nổ súng lộ ra rất nghẹn hỏa, chỉ có thể khẩu súng đối với hai gã khác Hắc Hổ đội viên đánh trả, còn chưa kịp bắn phá, khống chế Trương Lâm Hắc Hổ đội trước hướng bọn hắn nổ súng.
Sở Thiên nhìn thấy tiếp tục như vậy, Quốc Minh đảng sẽ bị Hắc Hổ đội viên thu thập sạch sẽ, nói như vậy liền khó với đạt tới mục đích của mình, vì vậy móc ra súng nhắm trúng khống chế Trương Lâm Hắc Hổ đội viên, lộ ra nụ cười xấu xa, đối với hai tay của bọn hắn liên tục khai ra bốn súng.
‘Rầm rầm rầm phanh’ bốn súng vang lên lên, bốn viên đạn như là dài quá con mắt tựa như xuyên thấu hai tên Hắc Hổ đội viên hai tay, nổ lôi lăn trên mặt đất, súng ngắn rơi vào bên cạnh, Trương Lâm cùng Bạch Vô Hạ phản ứng cực nhanh, nhìn thấy khống chế chính mình Hắc Hổ đội viên bị thương, ngay tại chỗ lăn lên, lập tức liền rơi vào Quốc Minh đảng binh sĩ bảo hộ vòng.
Quốc Minh đảng binh sĩ nhìn thấy chủ tử trở về, hoàn toàn đã không có băn khoăn, tính cả vừa rồi biệt khuất tiết ra đến, bảy tám rất súng tiểu liên điên cuồng bắn phá đứng lên, vỏ đạn ‘đương đương đương’ rơi trên mặt đất vang lên liên tục, hai tên bị thương Hắc Hổ đội viên động tác chậm nửa nhịp, mấy chục viên đạn bắn vào bọn hắn áo chống đạn ở bên trong, liên tục xung lượng để cho bọn họ thổ huyết bỏ mình.
Còn lại Hắc Hổ đội viên tức thì che chở lấy Lai Ôn thượng tướng chậm rãi lui về phía sau, muốn xông vào trong phòng tránh né lại bị A Trát Nhi bọn hắn dùng súng đuổi ra, chỉ có thể dựa vào lấy sân nhỏ mấy cái thân cây tránh né đánh trả, dùng bọn hắn tinh chuẩn thương pháp cùng Quốc Minh đảng binh sĩ mạnh mẽ hỏa lực chém giết đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người cực kỳ nguy hiểm.
Sở Thiên uống xong nửa ấm trà, biết rõ thời gian không sai biệt lắm, tiếp tục đánh xuống chỉ sợ cũng lưỡng bại câu thương, đến lúc đó Quốc Minh đảng cùng đóng quân còn tưởng rằng là chính mình giết chết bọn hắn, vậy cũng thì phiền toái, làm không tốt sẽ thu nhận hai người bọn họ quân vây công, vì vậy nhẹ nhàng đứng lên, quát lớn: “Ngừng cho ta hỏa!”
Thanh âm khí phách mười phần, áp đã qua thỉnh thoảng dày đặc thỉnh thoảng ngắn ngủi tiếng súng, Lai Ôn thượng tướng cùng Trương Lâm tướng quân đều nghe ra đúng Sở Thiên thanh âm, bề bộn phất tay lại để cho bộ hạ đình chỉ nổ súng, dù sao tại địa bàn của người ta, trêu chọc Sở Thiên mất hứng, đừng nói mang theo một khối bản kẽm rời đi, chỉ sợ ngay cả tính mệnh đều mất ở nơi này.
Tiếng súng lập tức đình chỉ, toàn bộ sân nhỏ trở nên an tĩnh lại.
A Trát Nhi bọn hắn nghe được về sau, cũng nhanh chóng theo từng cái trong phòng lao tới, bốn mươi năm mươi người cầm thương đem sân nhỏ Quốc Minh đảng binh sĩ cùng Hắc Hổ đội viên vây quanh, hơi có hành động gì sẽ nổ súng xạ kích, Sở Thiên nhìn thấy A Trát Nhi khống chế tình cảnh về sau, lúc này mới lười biếng từ phòng họp đi tới.
Đón gió lạnh, Sở Thiên thật dài thở dài, sau đó mới mở miệng nói chuyện: “Lai Ôn thượng tướng, Trương Lâm tướng quân, các ngươi đều xuất hiện đi, ta hướng các ngươi song phương cam đoan an toàn.”
Sau một lát, Lai Ôn thượng tướng cùng Trương Lâm mới chậm rãi đứng dậy, Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, Sa gia binh sĩ rất nhanh tiến lên thu được vũ khí của bọn hắn, để cho bọn họ tức giận ngoài cũng hiểu được an tâm an tâm, tối thiểu không cần lo lắng đối phương có thể hay không bị điên oanh hơn mấy súng, làm cho mình trở thành quỷ chết oan.
Sở Thiên vẫn không nói gì, Trương Lâm trước vội vàng hô lên: “Sở tư lệnh, ta nguyện ý với ngươi kết minh, gồm bản kẽm chỗ tốt phân một phần cho ngươi!”
Chính hắn một vô tri tiểu tử còn biến thành sở tư lệnh, xem ra Trương Lâm kiến phong sử đà () còn rất nhanh đến, Sở Thiên có chút cười khẽ, không nói gì.
Lai Ôn thượng tướng nhìn qua Trương Lâm, khẽ hừ nhẹ thanh âm, khinh thường nói: “Vô tri chi nhân, nếu như tiểu tư lệnh muốn bản kẽm chỗ tốt, đã sớm một mình nuốt riêng, cần gì phải bắt bọn nó kêu đi ra phân cho chúng ta đây? Chẳng lẽ không biết tiểu tư lệnh đã từng nói qua mang ngọc có tội sao?” Lập tức đối với Sở Thiên nói: “Tiểu tư lệnh, ta tiếp nhận hoà đàm điều kiện!”
“Mặt khác, ta cam đoan với ngươi, về sau Sa gia tại X quốc tất cả lợi ích sẽ không đã bị xâm phạm!”
Gừng càng già càng cay, hồ ly nhưng là tiểu nhân giảo hoạt.
Sở Thiên yên tĩnh nhìn bọn họ, khóe miệng dáng tươi cười ý vị sâu xa.