Một vị đại hán béo đặt cây đao trên bàn, đống thịt béo lay động cười lạnh:
- Trang Bằng, lá gan của tiểu tử ngươi cũng quá lớn, dám cùng với hắc bang ở bên ngoài xuống tay với Thiếu soái? Đây không chỉ là chính mày muốn chết, mà cũng kéo bọn tao phiền toái theo, mày làm trò xằng bậy khiến Thiếu soái nghi ngờ lòng trung thành và thành ý của bọn tao, thậm chí tiêu diệt bọn tao!
- Đúng, bọn tao vất vả lắm mới có được cục diện ổn định như ngày hôm nay!
Một lão đại đầu trọc cũng nắm búa, âm thanh hết sức kéo lên cao quát:
- Con bà nó, hắc đạo có phép tắc của hắc đạo, nơi này là Thủ đô, không ngờ mày lại cùng Đông Hưng hội nổ súng, chỉ sợ Thiếu soái không tiêu diệt bọn tao thì cảnh sát cũng không bỏ qua cho chúng tao, khu vực của ông đây đã bắt đầu bị rửa sạch rồi!
Tất cả tinh nhuệ của Trang Bằng đều đi giúp Đông Hưng hội rồi, bên người chỉ còn lại hai mươi mấy thành viên, căn bản không có khả năng chống lại các lão đại, vì thế bất chấp mặt mũi, hai chân mềm nhũn quỵ xuống, tự tát vào mặt:
- Các vị lão đại, cho em con đường sống đi, đều là do em tham tiền, em không dám nữa!
Đại hán béo bất động, không ngừng cười lạnh:
- Mày biết Thiếu soái nói gì không?
Trang Bằng hơi kinh ngạc, mãnh lực lắc đầu:
- Nói gì?
- Nếu mày còn sống, đầu của toàn bộ bọn tao đều bị chém!
Thân hình Trang Bằng rung mạnh, mặt xám như tro tàn, lập tức cầm một thanh khảm đao và một cây búa xẹt qua đầu, đầu rơi xuống đất! Cùng lúc ngã xuống là hơn mười thân tín của gã.
Sau khi giết chết Trang Bằng, đại hán béo hướng về phía bộ hạ của mình quát:
- Truyền lệnh xuống, tỉ mỉ chú ý những khuôn mặt lạ xuất hiện ở chỗ mình, có gì khả nghi nhanh chóng thông báo, lập tức thông báo cho Soái quân, bằng không xảy ra chuyện gì, đầu của chúng ta sẽ rớt xuống!
Lão đại đầu trọc cũng chỉ bảo bộ hạ:
- Chúng mày cũng vậy!
Toàn bộ Thủ đô bởi vì sự trở về của Sở Thiên mà trông gà hóa guốc, toàn bộ hắc đạo ở thủ đô ba đào ám dung, thậm chí không ít các bang phái nhỏ đã nhânh cơ hội vụng trộm tẩy bài, nhưng cũng không dám vượt qua phạm vi cho phép của Soái quân. Chỉ có điều ai cũng không nghĩ tới, đây chỉ là màn khởi đầu, chiến trường thật sự là ở Hongkong!
Ăn xong bữa tối, đứng ở ban công chờ kết quả thẩm vấn của anh Thành, Sở Thiên bỗng nhiên cười khổ, xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm chậm rãi lái vào hoa viên Tiềm Long. Đối với lão già này, mỗi lần gặp là một lần đau đầu, mỗi lần qua lại đều khiến người ta mồ hôi rơi như mưa, biết là khẩu phật tâm xà nhưng vẫn không còn cách nào khác.
Tuy trong lòng nghĩ thầm, nhưng Sở Thiên vẫn đi xuống lầu, vừa mới đi đến cửa đại sảnh, xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm cũng dừng lại, cửa xe lập tức được mở ra, Chu Long Kiếm và Lý Thần Châu xuống xe. Không chờ nói chuyện, Chu Long Kiếm sang sảng cười vài tiếng, vươn ra song chưởng sải bước hướng về phía Sở Thiên.
- Sở Thiên, vì quốc gia chịu khổ rồi.
Sở Thiên nhỏ giọng nói với Phương Tình đứng bên cạnh:
- Nhân dân cảm tạ cậu.
Phương Tình chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, hơi hơi sửng sốt!
Lúc này Chu Long Kiếm đã đi đến phía trước, dung sức ôm bả vai Sở Thiên, động tình nói:
- Sở Thiên, vì quốc gia chịu khổ, nhân dân cảm tạ cậu.
Sau khi nghe xong, Phương Tình không nhịn nổi người, quay đầu đi chỗ khác lắc đầu cười trộm.
Thư phòng, trà thơm, thanh đèn!
Sở Thiên trên mặt mang ý cười, đầy thâm ý đáp lại:
- Bộ trưởng Chu, đã lâu không gặp, nét mặt ông vẫn tỏa sáng như trước, khi nào thì thăng chức? Chỉ có điều Thủ đô gần đây không yên ổn, ra ngoài vẫn nên mang thêm vài vệ sĩ, tránh để xảy ra điều gì không ngờ khiến quốc gia tổn thất trụ cột nha!
Chu Long Kiếm bật cười ha ha, khí phách tự phát, thổi nước trà trong chén, mắt bắn ra hàn quang nói:
- Thiếu soái yên tậm, đám đạo chích làm sao động được tới nửa cọng tóc của lão phu? Tuy nhiên, lão phu nghe nói có người ở ngoại ô phục kích Thiếu soái, còn sử dụng vũ khí nóng quy mô lớn, những người này thật sự là chán sống!
Ngay sau đó Chu Long Kiếm như thoáng chút suy nghĩ nhìn Sở Thiên, không sợ hãi hỏi:
- Thiếu soái có biết bọn chúng có lai lịch gì không?
Sở Thiên biết lão ta nhất định nắm được không ít tình hình, bằng không đêm nãy sẽ không tới thăm mình, vì thế gật đầu nói:
- Tổng cộng có hơn sáu mươi người, nghe nói là Đông Hưng hội Hongkong. Nói thật, tôi cũng không biết bọn chúng vì sao lại hạ độc thủ với Sở Thiên như vậy. Nhưng, người muốn giết tôi, tôi đều đã lấy mạng của người đấy!
Chu Long Kiếm nhẹ nhàng phất tay, Lý Thần Châu tiến lên trước vài bước, khóe miệng tươi cười nói:
- Thiếu soái, trong tay Thần Châu vừa khéo có chút tư liệu, cho nên Bộ trưởng Chu liền bảo tôi mang đến cho Thiếu soái. Theo hiểu biết của tình báo cho thấy, Đông Hưng hội có chút liên quan với Đương gia. Ít nhất, trước đây không lâu, bọn họ ở địa khu Tam Giác hợp tác làm vài khi bất động sản!
Đông Hưng hội có liên quan với Đường gia? Trong đầu Sở Thiên hiện lên chút gì đó, chẳng lẽ đây lại là Đường gia mượn dao giết người? Nhưng Đường gia vì sao phải gây sức ép như thế mà không tự mình động thủ?
Lý Thần Châu dường như nhìn thấu tâm tư của Sở Thiên, cười cười nói:
- Từ khi Bộ trưởng Chu biết được tổ chức Đột Đột và Đường gia có hiệp nghị mượn tiền, Bộ trưởng Chu liền suy xét xuất phát từ quốc gia và Thiếu soái, liên hợp với đám người Tô lão gia, Vương Hoa Hoa và Trần Quýnh Minh thực hiện áp lực đối với Đường gia. Khiến cho bọn họ không được gây rối với Soái quân trong khi Soái quân đang tận trung vì nước!
Tất cả nghi vấn trong nháy mắt đã mở ra, khóe miệng Sở Thiên liền cười khẩy, từ chối cho ý kiến nói:
- Tôi rốt cục cũng hiểu được sự việc này từ đầu tới cuối rồi, việc tôi thay quốc gia xử lý Nặc Đính và tổ chức Đột Đột, không chỉ trực tiếp khiến cho Đường gia không thể thu hồi được số tiền mười trăm triệu, mà còn gián tiếp gây tổn hại đến lợi ích của Đường gia và tổ chức Đột Đột.
- Đường gia hận tôi thấu xương, lại bởi vì đám người Bộ trưởng Chu gây áp lực, không dám để đệ tử Đường gia khai chiến với Sở Thiên, cũng không dám lộ liễu ám sát, vì thế chỉ có thể mượn tay người khác để loại trừ Sở Thiên. Lúc này mới có hơn sáu mươi tinh anh Đông Hưng hội phục kích ở ngoại ô Kinh thành. Đáng tiếc, Đường gia lại tự cho là Đông Hưng hội biết giữ mồm giữ miệng.
Lý Thần Châu bỗng nhiên mỉm cười, đầy thâm ý nói:
- Đáng tiếc, có cứng rắn mạnh miệng hơn nữa cũng không đấu lại được thủ đoạn của anh Thành!
Chu Long Kiếm uống xong chén trà thơm, trong mắt ẩn chứa sát khí, thản nhiên nói:
- Đường gia thân là danh môn vọng tộc, trong triều có người, bap hen mấy bận khiêu chiến điểm mấu chốt của lão phu. Lại còn dám mua chuộc Đông Hưng hội ở Thủ đô gây sóng gió, ngàn vạn lần đừng để tôi quơ được chân đau, nếu không nhất định sẽ hung hang chỉnh bọn chúng cho thương tích đầy mình!
Sở Thiên đang nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn lập tức dừng lại, hắn nghĩ đến những chuyện Minh Nhi đã nói, vì thế hạ giọng nói:
- Bộ trưởng Chu, có một tin tức có thể cung cấp cho ông, có lẽ ông có thể dựa vào nó để đánh một cái thật đau vào Đường gia, còn có thể khiến bọn chúng khổ không nói nên lời. Theo tôi được biết, ở bên cảnh Vân Nam, Đường gia có một xưởng chế biến thuốc, thực chất là chế biến thuốc phiện.
- Nếu Bộ trưởng Chu bắt được nó, vừa có thể thêm chiến tích cho mình, cũng có thể đả kích dáng vẻ bệ vệ của Đường gia. Mà Đường gia thân là danh môn vọng tộc, đánh chết cũng không thừa nhận nhà máy chế biến thuốc phiện, cho nên nhà máy thuốc phiện này rõ ràng phạm pháp. Chỉ xem Bộ trưởng Chu có tâm tư làm việc này hay không thôi!
Chu Long Kiếm từ đầu tới cuối lộ vẻ tươi cười, ông ta đương nhiên biết Sở Thiên mượn dao báo thù, nhưng đối với bản thân không có thiệt hại gì, vì thế sang sảng cười vài tiếng, đầy thâm ý nói:
- Được, tôi sẽ để Lý Thần Châu đi cắt bỏ khối u ác tính này, coi như là hồi báo công lao Thiếu soái đã giết chết Nặc Đính!
Chuyện nhỏ này không ngờ lại để Lý Thần Châu ra mặt, ngoại trừ biểu hiện tình thế bắt buộc của Chu Long Kiếm, ông ta cũng tỏ vẻ nể mặt Sở Thiên.
Thực sự là con cáo già! Rõ ràng cục diện hai bên cùng thắng nhưng vẫn gắng sức biểu hiện mình hiên ngang lẫm liệt. Nhưng Sở Thiên cũng lười vạch trận, cười rộ lên nói sang chuyện khác:
- Bộ trưởng Chu, tiểu tử phụng mệnh tới Tam Giác Vàng, dung tất cả tinh lực và trí nhớ mới giết được Nặc Đính cùng hơn trăm tinh anh, khiến tổ chức Đột Đột nguyên khí đại thương, không biết trung ương có thưởng không?
Chu Long Kiếm mỉm cười, vỗ tay phát ra tiếng, Lý Thần Châu từ trong ngực lấy ra một tờ chi phiếu, tiến lên trước vài bước đưa cho Sở Thiên:
- Thiếu soái, Nặc Đính là kẻ thù chung của thế giới, giết chết ông ta, toàn bộ tiền thưởng của Tổ chức chống khủng bố thế giới cộng lợi quá trăm triệu, nhưng căn cứ vào một vài nguyên nhân khách quan, tạm thời chỉ có năm trăm vạn tiền thưởng!
Quả nhiên có tiền thưởng, Sở Thiên không chút khách khí nhận lấy, có năm trăm vạn này đã tốt rồi, ít nhất có thể an ủi các anh em bên người, tuy rằng tám tỷ đô la Mỹ vừa mới vào sổ sách, lại có tấm ván thép đô la, toàn bộ Soái quân hoàn toàn không thiếu tiền, nhưng tiền là thứ lấy rồi không ai ngại nhiều, cho dù là năm trăm vạn.
Khi Sở Thiên suy nghĩ, Chu Long Kiếm đã bưng trà đứng lên đi vài bước nói:
- Thiếu soái, thành thực mà nói, đánh chết Nặc Đính và tinh anh Đột Đột đúng là công lớn kinh thiên, là cống hiến khiến phồn vinh yên ổn. trên đưới Trung Nam Hải không người bất kính, nhưng hiện tại Nặc Đính vừa chết, dư nghiệt của Đột Đột tất cả đều tinh thần mãnh liệt cuộn trào!
Sở Thiên nghe đến đó, âm thầm cười, phòng chửng lão hồ ly lại hiện mặt rồi.
Quả nhiên, Chu Long Kiếm liền nói:
- Nếu biết Thiếu soái chính là người do chính phủ phái tới, bọn chúng sẽ điên cuồng ngày qua ngày trả thù. Xét thấy tình huống này, các lãnh đạo Trung Nam Hải muốn tôi chuyển lời tới Thiếu soái. Thiếu soái là công thần của đất nước, mọi người nhớ rõ cậu, chờ mấy ngày nữa sự việc yên ắng, cam đoan sẽ cho cậu khoác lụa hồng mang xanh lục, huân chương gia thân!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, hắn vốn không muốn quốc gia ghi công mình, lăn lộn xã hội đen còn muốn lấy điềm tốt trong tay chính phủ thật quá ngây thơ, rất không thực tế. Trung Nam Hải nếu cho phép Soái quân dần dần cắn nuốt các bang phái khác, cũng ngầm đồng ý để Soái quân cùng Đường gia tranh chấp thiên hạ đã là thiên đại ân huệ rồi.
Sau khi nói xong, Chu Long Kiếm đến bên người Sở Thiên, vỗ thật mạnh bả vai Sở Thiên, giơ lên chén trà cười nói:
- Huống chi, Long Kiếm mang tới tin tình báo về cố gắng của Tô lão gia bọn họ, coi như là hồi báo nho nhỏ cho Thiếu soái rồi. Ít nhất, hậu viện của Soái quân chưa từng cháy. Tới, chạm cốc, hy vọng mọi người về sau tiếp tục dốc sức vì nước!
Sở Thiên không ngừng cười khổ, nâng chung trà lên nhẹ nhàng chạm, sau đó ngửa đầu uống sạch, mùi hương đậm đặc của nước trà chảy xuống cổ họng, nóng bỏng chảy vào bụng, trong nháy mắt khiến toàn bộ cơ thể Sở Thiên ấm áp. Khi đặt chén trà xuống, ánh mắt đã khôi phục vẻ thâm thúy và cơ trí, trong lòng cũng trở nên thản nhiên.
Bóng đêm dần sâu, gió lạnh dần nhanh!
Xe chuyên dụng của Chu Long Kiếm chậm rãi chạy ra khỏi hoa viên Tiềm Long, sau khi Sở Thiên đưa mắt nhìn bọn họ rời khỏi, đang muốn quay lại thì anh Thành vẻ mặt hưng phấn từ phòng thẩm vấn chạy đến. Trên tay cầm chai nước khoáng uống, đi tới bên người Sở Thiên mới dừng lại bộ dạng khát khao khó nhịn, dùng ống tay áo lau sạch môi rồi nói:
- Thiếu soái, có cá lớn!
Sở Thiên thanh sắc không đổi, thản nhiên nói:
- Cái gì mà cá lớn?
Anh Thành lấy lại hơi, thở hổn hển nói:
- Bắt được bảy phần tử Đông Hưng hội, trong đó có người phụ trách Vượng Giác Chuẩn của Đông Hưng hội, F ca, là một trong tứ đại thiên vương của Đông Hưng hội. Lần này tới Thủ đô tập kích là do gã dẫn đội, chuẩn bị sau khi thành công sẽ quay lại Hongkong để lĩnh công thượng vị.
Ngoại trừ Húc ca gặp ở Tam Giác Vàng, cùng với Cổ Hoặc Tử thấy trên TV, Sở Thiên chưa từng tiếp xúc qua với phần tử xã hội đen ở Hongkong, cho nên mấy phần hứng thú, chậm rãi nói:
- Anh Thành, làm tốt lắm, đi trước dẫn đường, để em gặp vị thiên vương kia xem gã có niềm vui bất ngờ nào cho em không!
Anh Thành vội vàng gật đầu, vội vội vàng vàng đi ở phía trước.
Đi vào phòng thẩm vấn, Sở Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra ai là F ca, bởi vì những thành viên Đông Hưng hội khác đều nửa sống nửa chết, ánh mắt khi nhìn thấy anh Thành còn hoảng sợ hơn là nhìn thấy Diêm vương. Mà F ca ngoại trừ thân hình khôi ngô, ánh mắt hoảng sợ còn có vài phần quật cường đã bị tiêu hao, máu loãng trên mặt theo miệng gã chảy xuống, giọt rơi trên mặt đất, đẹp đẽ như lửa đỏ.
Sở Thiên biết gã là dùng ý chí còn sót lại để xây dựng phòng tuyến cuối cùng, chỉ cần anh Thành lại dùng thêm chút thủ đoạn sẽ sụp đổ. Nhưng hắn vẫn muốn gặp F ca khi còn có lý trí, xem xem vị thiên vương này có thể mang tới điều bất ngờ gì cho mình, vì thế ngồi xổm xuống, dùng khăn giấy lau sạch khóe miệng dính máu của gã:
- F ca? không tồi, có vài phần sắt cốt của người đàn ông!
F ca mở to mắt, bắn ra đủ loại cừ hận, vận đủ khí lực ‘Phì’ ra, lại bị anh Thành lanh lẹ nện một quyền vào miệng, lập tức lại thêm một vết thương mới, anh Thành hung hăng chỉ là F ca nói:
- Tiểu tử, thông minh chút đi. Đây là Thiếu soái của bọn tao, mày tốt nhất phối hợp cho tốt, nếu không anh đây sẽ cho mày nếm chịu thống khổ bảy ngày bảy đêm rồi mới chết!
F ca không ngăn được rung mình một cái, quật cường trong mắt bị đánh tan không ít, Sở Thiên ngăn anh Thành đang đe dọa lại, sau đó nhìn mấy thành viên Đông Hưng hội xung quanh. Sau khi suy nghĩ, phất tay để anh Thành rửa sạch miệng vết thương cho bọn chúng rồi đưa tới hoa viên gặp mình. Đối với Sở Thiên mà nói, bất cứ kẻ địch nào đều có giá trị!
Anh Thành không rõ ý Sở Thiên, nhưng vẫn dựa theo chỉ bảo đi làm.
Ra tới cửa phòng thẩm vấn, Sở Thiên hít thở sâu mấy lần rồi cầm điện thoại gọi cho Tô Dung Dung. Còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tô Dung Dung đã giống như giải thưởng lớn hô lên:
- Sở Thiên, anh đang ở đâu? Có phải đã về Kinh thành rồi không? Nghe ông nội nói, anh xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, em cảm thấy kiêu ngạo vì anh!
Sở Thiên khẽ nở nụ cười, xem ra Tô lão gia không nói việc mình bị tập kích cho Tô Dung Dung, vì thế tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Đúng vậy, giữa trưa mới đến nơi, bởi vì quá nhiều việc nên qua mấy ngày nữa mới có thời gian đến thăm em. Vì vậy gọi báo cho em trước, nếu không thì Sở Thiên thật không có lương tâm.
Tô Dung Dung không chút trách cứ, đàn ông ưu tú thì luôn bận rộn, mở miệng đáp lại:
- Không sao, anh còn đang bận chuyện, em với Liễu Yên đang ở Hongkong, theo mẹ em đến làm khách ở nhà bà Lan, khả năng cũng phải ở nhiều ngày mới quay về Thủ đô, đến lúc đó mọi người vừa vặn có thời gian rảnh, anh nhớ đưa em đi chơi nha.
Sở Thiên trong lòng cười khổ nói:
- Các em ở Hongkong à?
Không nghe thấy trong giọng nói có chút bất đắc dĩ của Sở Thiên, Tô Dung Dung gật đầu đáp:
- Đúng vậy, thời tiết trở lạnh, bà Lan có vài phần không thoải mái, cho nên mẹ đưa em đến Hongkong thăm bà. Mẹ còn tiếc vì anh đang ở Tam Giác Vàng, bằng không cũng khiến anh dùng khí công để trị bệnh liệt nửa cánh tay của bà Lan!
Sở Thiên đang suy nghĩ xem có báo việc mình đến Hongkong cho cô biết không, Tô Dung Dung lại sâu kín mở miệng:
- Sở Thiên, nếu anh có thể tới Hongkong thì tốt rồi, chúng ta cùng đi Victoria xem pháo hoa năm mới, tay nắm tay nhìn lên pháo hoa trên bầu rời, như vậy có bao nhiêu lãng mạn vĩnh hằng a!
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, dịu dàng nói:
- Dung Dung, anh mấy ngày nữa sẽ tới Hongkong, có lẽ có thể cùng em xem pháo hoa năm mới!
Cách năm mới còn năm ngày!
Nghe được lời nói của Sở Thiên, Tô Dung Dung lập tức vui vẻ trở lại, hơi hơi rời khỏi điện thoại nói:
- Mẹ, mấy ngày nữa Sở Thiên sẽ đến Hongkong! Cùng con xem pháo hoa!
Hiển nhiên phía sau Tô Dung Dung là Lâm Nguyện Như, vội vàng đoạt lấy điện thoại nói:
- Sở Thiên, cháu muốn đến Hongkong à? Thật tốt quá, còn tưởng cháu lo chính sự không thoát được thân rồi. Nếu đến Hongkong, cô bảo Dung Dung đi đến cháu, lúc đó cháu giúp cô xem bệnh liệt nửa cánh tay của bà Lan, quyết định rồi nha!
Sở Thiên bất đắc dĩ trả lời:
- Cô, cô yên tâm, cháu tới đó nhất định sẽ đến tìm mọi người!
Một loại dự cảm mãnh liệt xông lên đầu, chẳng lẽ đi Hongkong thật sự phải trị bệnh liệt nửa tay của bà Lan? Đúng là tạo hóa trêu ngươi, bản thân đến cả bệnh của Dương Phi Dương cũng bó tay không có biện pháp, làm sao có thể trị được bệnh liệt nửa tay nhiều năm? Đều là lúc trước bản thân chưa thương bậy bạ cho Tô Xán dẫn đến hậu quả này.
Để điện thoại xuống, anh Thành đã đi tới, hạ giọng nói:
- F ca đang ở hậu viện rồi.
Sở Thiên gật đầu, trước mắt mặc kệ cái gì mà bà Lan, cùng F ca đánh cờ mới là vương đạo.
Gió đêm đã lạnh, tàn rượu chưa từng bắt đầu!
Sau khi F ca đã rửa sạch miệng vết thương và thay quần áo, nhân cách và tôn nghiêm bị khổ hình cướp đi đã khôi phục lại một chút, cho nên cả người thoạt nhìn khá hơn nhiều. Trước mặt gã bày mấy phần điểm tâm tinh xảo, còn có hai bình rượu đỏ đắt tiền, tuy rằng hiện tại gã rất đói bụng, nhưng vô cùng mãnh liệt khống chế bản thân không được ăn.
- Nếu đói rồi, thì có thể hưởng thụ thức ăn ngon, điểm tâm trên bàn đều do đầu bếp nổi tiếng ở Thủ đô làm!
Một âm thanh mang theo sự thản nhiên từ phía sau gã truyền đến, bình thản mà uy nghiêm:
- Không cần phải tự hành hạ cái dạ dày của mình. Khí phách đối mặt với cái chết cũng có mà không có dũng khí mất mặt sao?
F ca phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, một người tuổi còn trẻ đang chậm rãi đi tới, đi rất chậm nhưng rất có lực, trên người tản ra khí thế bức người, khóe miệng tươi cười thản nhiên nhưng lại ý vị sau xa. Đi phía sau hắn là anh Thành, tên ác quan hung tàn đê tiện này lại cung kính người thanh niên này, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Loại thái độ này chứng minh thân phận của người trẻ tuổi.
Trong lòng F ca đã rõ ràng người này chính là Sở Thiên, chính là nhiệm vụ đến Thủ đô lần này của bọn họ, cũng chính là Thiếu soái của Soái quân – ác mộng của bọn chúng. Vì xử lý hắn, hơn sáu mươi anh em tinh nhuệ của Đông Hưng hội toàn bộ bị giết, những người còn lại giống như gã, vì không kịp cắn thuốc tự sát mà sống không bằng chết.
Anh Thành cung kính kéo ghế dựa ra cho Sở Thiên ngồi xuống, bản thân thì dẫn theo mấy anh em cảnh giới ở phía sau. Sở Thiên sau khi ngồi xuống liền quay nút rượu đỏ, tự mình rót cho F ca một chén rượu, cồn kích thích hơi thở của F ca, giọt nước chưa tiến vào khiến gã không tự chủ được mà liếm láp bờ môi.
Nhưng vẫn là có thâm niên quan quân tiến lên trước vài bước, chần chờ sau một lát mở miệng: “Chúng ta quy thuận ngươi không có vấn đề, nhưng muốn gặp được Sa tiên sinh an toàn!”
Bọn hắn phần lớn là đi theo Sa Khôn lưu lạc đi ra đấy, đối với Sa Thành cùng Sa Cầm Tú ai thắng ai thua không có quá lớn cảm giác, hơn nữa thuần phục bọn hắn đều là thuần phục Sa gia, nhưng đối với Sa Khôn an toàn nhưng là quan tâm đầy đủ, dù sao đó là tinh thần của bọn hắn quy túc cùng ký thác.
Sa Thành tựa hồ đã sớm dự liệu được vấn đề này, ha ha cười dài vài tiếng, khí phách mười phần mà nói: “Nói rất hay, mọi người xin yên tâm, ta Sa Thành không phải giết huynh đoạt vị chi nhân, đại ca an toàn rất, ta làm cho người ta lập tức hộ tống hắn tới đây tham gia Lễ Chúc Mừng hội, lại để cho mọi người thả lỏng trong lòng bên trong tảng đá!”
“Sa tướng quân, ngươi tới sớm như vậy à?” Một thanh âm theo cửa khẩu chậm rãi truyền đến: “Chẳng lẽ ngươi cũng tới cho ta khánh công? Thật là có tâm!”
Sa Thành bộ mặt cơ bắp có chút rút động, mất tự nhiên quay đầu lại nhìn lại, Sở Thiên đang ôm Sa Cầm Tú chậm rãi đi tới đến, đi theo phía sau vài tên võ trang đầy đủ Huyết Thứ đội viên, trong nội tâm không khỏi thất kinh, tiểu tử này cùng Sa Cầm Tú như thế nào không chết? Thiên Kiều là thế nào làm việc hay sao? Xem ra cục diện hôm nay có chút biến hóa.
Sở Thiên đi vào đại sảnh, đem Sa Cầm Tú đặt ở trên mặt ghế, phất tay lại để cho quân y tới đây vì nàng băng bó miệng vết thương, sau đó mới xoay người lại đối mặt Sa Thành, ý vị thâm trường nói: “Sa tướng quân, có phải hay không rất kỳ quái chúng ta còn sống đâu này? Không có biện pháp, Thiên Kiều quá tự cho là, cho nên hắn đã chết!”
Mặc dù biết Thiên Kiều khả năng gặp bất trắc, nhưng theo Sở Thiên trong miệng đạt được chứng minh là đúng, Sa Thành hay là cảm giác được khiếp sợ, may mà thân thể to lớn cục diện cũng còn tại trong lòng bàn tay của mình, vì vậy không chút nào kiêng kị nói: “Đúng vậy a, không nghĩ tới các ngươi mạng lớn phúc lớn, vậy mà còn có thể sống được, thế nhưng là các ngươi vì cái gì không trốn đi đâu này? Càng muốn tới nơi này chịu chết đâu này?”
Lần này đến phiên Sở Thiên cười dài, tiến lên trước vài bước theo dõi hắn: “Sa tướng quân, làm sao ngươi biết chúng ta chịu chết đâu này? Kháo ngươi cái này đầu súng có thể chấn nhiếp chúng ta? Ngươi cũng quá ngây thơ rồi a?”
Sa Thành trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, nhẹ nhàng phất tay, nói: “Ta hiện tại trước hết đem ngươi bắn chết!”
Bên người hơn mười người Sa Thành binh sĩ tuôn ra trước vài bước, giơ lên súng trường đối với Sở Thiên.
“Ngươi dứt khoát đem ta cũng đã giết a!” Lại một thanh âm theo cửa truyền miệng đến.
Nghe được cái thanh âm này, Sa Thành trong nội tâm lần nữa lộp bộp, Lễ Chúc Mừng hội tướng sĩ thần sắc cũng trở nên cung kính, Trương Tiêu Tuyền lưng đeo tay, tại mấy cái bảo tiêu hộ vệ phía dưới đi vào đại sảnh, nhìn thấy Sa Thành về sau, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó đem giơ súng ngắm lấy Sở Thiên Sa Thành binh sĩ một cước đá văng ra.
ĐKM gấu! Đột Đột phần tử làm như thế nào sự tình hay sao?
Một ít Sa Thành binh sĩ nhìn thấy đúng Trương Tiêu Tuyền, không dám có chút câu oán hận, xám xịt lui ra phía sau vài bước, nhưng nổi danh Sa Thành binh sĩ nhìn thấy đại cục đã bị chủ tử nhà mình khống chế, đối với Trương Tiêu Tuyền đá hắn một cước cực kỳ có ý kiến, nhịn không được đứng lên giơ súng mắng: “Lão già kia, lúc nào còn dám kiêu ngạo?”
Tiếng nói vừa vặn ra khỏi miệng, hắn cũng cảm giác không được bình thường, yến hội sảnh tướng sĩ toàn bộ sắc mặt âm trầm nhìn xem hắn, hầu như đồng thời rút... Ra súng lục đối với cái này Sa Thành binh sĩ oanh khứ, nhanh đến liền Sa Thành muốn ngăn cản cũng không kịp, tiếng súng vang lên, người lính này bị đánh thành cái sàng giống như ngã xuống đất.
Sa Thành những binh lính khác thấy thế, bề bộn nhao nhao giơ súng tiến lên, Sa Thành sợ thế cục đại loạn họa vừa đến chính mình, bề bộn quát lớn: “Dừng tay! Đều cho lão tử dừng tay!”
Mọi người chần chờ một lát, đúng là vẫn còn thu hồi súng.
Sa Thành mặt âm trầm, nhìn qua Trương Tiêu Tuyền, lạnh lùng nói: “Trương tham mưu trưởng, thế cục bây giờ ngươi đã trông thấy, yến hội sảnh ở bên trong hầu như tụ tập Sa gia toàn bộ trong sĩ quan cao cấp, mà của ta binh sĩ cũng nắm trong tay phương này tròn mấy trăm mét, Sa Thành đêm nay đều muốn thượng vị, không biết thái độ của ngươi như thế nào?”
Tuy nhiên không ôm có bất luận cái gì hi vọng, nhưng Sa Thành hay là chưa từ bỏ ý định hỏi ra, dù sao đạt được Trương Tiêu Tuyền ủng hộ chẳng khác nào đạt được nửa cái Sa gia quân ủng hộ.
Trương Tiêu Tuyền khóe miệng cười lạnh, khinh thường nói: “Sa Thành, ngươi vật gì? Cũng xứng làm người lãnh đạo vị trí? Ngươi có gì chiến công, có gì kiến thụ? Là ngươi là Sa gia cướp được địa bàn, cũng là ngươi lại để cho khu vực phòng thủ mọi người sinh hoạt giàu có rồi hả? Nếu như không phải Sa tiên sinh bảo kê ngươi, đang ngồi tướng sĩ không có bất kỳ người nào xem, ngươi đấy!”
Sa Thành mặt mo ửng đỏ, giận dữ sinh cười: “Trương Tiêu Tuyền, ngươi chẳng qua là ta Sa gia chuồng nuôi con chó, ngươi có tư cách gì giáo huấn ta? Hiện tại trong tay ai có súng người đó là đại gia, ta không có chiến công không có kiến thụ, nhưng là ta lại nắm giữ lấy sinh tử của các ngươi quyền hành, lão tử hội trước đánh gục ngươi đi gặp Thượng Đế.”
Rơi xuống người cuối cùng âm phù, Sa Thành trong tay liền lòe ra súng lục đối với Trương Tiêu Tuyền, một ít thâm niên quan quân lập tức tiến lên trước vài bước, vượt qua ngăn tại Trương Tiêu Tuyền trước mặt, thấy chết không sờn quát: “Sa tướng quân, tham mưu trưởng đúng Sa gia công thần, nếu như ngươi không nên giết tham mưu trưởng, như vậy trước hết theo thi thể của chúng ta bên trên bước qua đi!”
Sở Thiên thủy chung mỉm cười, đứng ở Sa Cầm Tú bên cạnh, nhìn xem bác sĩ vì nàng xử lý miệng vết thương, cục diện bây giờ còn không phải hắn xuất hiện thời điểm, lại để cho những quân quan này cùng Sa Thành giày vò càng lâu lại càng có lợi, không những được làm sâu sắc đối với Sa Thành ấn tượng xấu, cũng có thể là Cô Kiếm bọn hắn thanh lý tạc chủ dược thắng được thời gian.
Sa Thành nhìn qua ngăn tại phía trước quan quân, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: “Là ngươi đám bọn họ muốn tìm chết đấy, vậy đừng trách ta vô tình!”
“Ngươi chính là vô tình người!” Sa Khôn chống quải trượng đi từ từ tiến đến, bình thản ánh mắt khó với che dấu trong nội tâm thống khổ: “Sa Thành, ngươi quá làm cho ta thất vọng rồi!”
Nhìn thấy Sa Khôn xuất hiện, vô luận là Trương Tiêu Tuyền chờ quan quân hay là Sa Thành binh sĩ, đều cung kính nhấc tay cúi chào, cùng hô lên: “Sa tiên sinh tốt!”
Sa Thành sắc mặt lập tức trở nên mặt xám như tro, cục diện bây giờ hoàn toàn là cá chết lưới rách rồi, không thể tưởng được Nặc Đính bọn hắn được xưng tinh anh, nhưng không có hoàn thành một việc, muốn biết rõ, vô luận là đã khống chế Trương Tiêu Tuyền bọn hắn bất luận kẻ nào, mình cũng còn có mấy phần phần thắng, nhưng hiện tại bọn hắn toàn bộ xuất hiện, điều này cũng có nghĩa là binh biến tại thất bại biên giới bồi hồi.
Tại mọi người cung kính hỗn tạp tạp lấy an tâm ánh mắt nhìn chăm chú, Sa Khôn đi vào Sa Cầm Tú bên cạnh thân, Sa Cầm Tú tại Quỷ Môn Quan đi một lượt, thấy Sa Khôn trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, cũng không biết đúng ủy khuất, hay là đúng cảm kích, chỉ cảm thấy mũi thở chua, nhịn không được ôm lấy Sa Khôn cái cổ, ‘oa’ một chút khóc ra thành tiếng.
Đây mới là thân tình! Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài.
“Ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi rồi.” Sa Cầm Tú nghẹn ngào không thôi, châu lệ tuôn rơi rơi xuống: “Phụ thân, con gái cho ngươi bị sợ hãi.”
Sa Khôn trong lòng thương tiếc chi ý đại thịnh, cũng nhớ tới ngày xưa chính mình cố chấp, nhu hòa thay con gái lau sạch lấy nước mắt, ôn nhu an ủi: “Cầm Tú, không khóc không khóc, ngươi vẫn luôn là dũng cảm hài tử, ngươi muốn tiếp tục dũng cảm kiên cường, vô luận là Sa gia hay là bang thiện quốc, đều không thể bớt còn ngươi.”
Yến hội sảnh quan quân nhìn qua bọn hắn, không có cảm giác được chút nào đường đột, ngược lại bị bọn hắn phụ nữ tình cảm cảm động, kiên cường Sa Cầm Tú nhìn thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, bề bộn xin lỗi lau lau nước mắt, nghiến răng nghiến lợi quát: “Phụ thân, thúc thúc lại để cho Đột Đột phần tử tập kích ta, giết chết Mính nhi, còn kém chút nổ chết ta.”
Sa Khôn gật gật đầu, không nói gì!
Trương Tiêu Tuyền cũng bổ sung hai câu: “Của ta hai cái cháu trai cũng bị bắt cóc, hơn mười vị bảo tiêu chết oan chết uổng!”
Sa Khôn vẫn gật đầu, không có lên tiếng, nhưng ánh mắt đã chằm chằm vào Sa Thành.
Sở Thiên mỉm cười tăng thêm cuối cùng nhất cây rơm rạ, ý vị thâm trường nói: “Phương Như Như cũng là hắn phái đi đấy!”
Sa Khôn ánh mắt bắn ra băng hàn, lạnh lùng nói: “Sa Thành, ngươi hiện tại còn có lời gì nói?”
Sa Thành biết rõ binh biến không cách nào hài hòa chấm dứt, vì vậy buồn bã cười dài: “Hiện tại còn chưa tới cuối cùng, ai cười tại cuối cùng còn không nhất định đâu này? Đại ca, không phải ta nghĩ tạo phản, mà là ngươi đang ở đây trên vị trí này quá lâu, ngươi hào quang luôn che dấu chiến công của ta, ta một ngày không ngồi trên người lãnh đạo vị trí, liền vĩnh viễn sẽ không đã bị tôn trọng!”
Đổi thành bình thường, Sa Khôn sẽ vì chi đả động, nhưng đêm nay Sa Thành làm việc thật sự dứt khoát, vì vậy từ chối cho ý kiến mà nói: “Chuyện cho tới bây giờ, nhiều lời vô ích, nhớ lại ta và ngươi huynh đệ phân thượng, ta không giết ngươi, ngươi lại để cho các binh sĩ bỏ vũ khí xuống đầu hàng đi! Miễn cho càng lún càng sâu, đến lúc đó ta liền khó với bảo toàn tánh mạng của ngươi rồi!”
Sa Thành mắt lộ hung quang, thanh âm hùng hậu hét lớn: “Không giết ta? Nhưng chỉ sợ cũng bị ngươi giam lỏng quãng đời còn lại, ta vậy mà đã đi đến nước này rồi, không ngại tiếp tục đi đến một bước cuối cùng, hiện tại ta nắm trong tay yến hội sảnh tất cả mọi người sinh tử, nếu như các ngươi không ủng hộ ta, ta giết các ngươi, toàn bộ Sa gia hay là ta nói tính toán!”
Sa Khôn nhẹ nhàng thở dài, không nói thêm gì nữa!
Sở Thiên từ phía sau vọt ra, trên mặt dáng tươi cười nói: “Sa tướng quân, ngươi là thật không nữa hưng phấn quá độ? Ngươi thật sự cho rằng binh sĩ liền nắm trong tay cục diện? Chẳng lẽ ngươi không có kinh ngạc ta, Trương tham mưu trưởng cùng Sa tiên sinh là thế nào theo ngươi đề phòng sâm nghiêm trong đi đến đại sảnh sao? Ngươi không ngại quay đầu lại nhìn sang!”
Nói đến đây, Sở Thiên vỗ nhè nhẹ tay, phía ngoài lớn đèn toàn bộ mở ra, đem yến hội sảnh trong ngoài chiếu xạ tựa như ban ngày.
Sa Thành bình tĩnh tâm thần quay đầu lại nhìn lại, mồ hôi lạnh không tự chủ được chảy ra, không biết lúc nào, bên ngoài nhiều hơn gần ngàn người, nhìn trang trí đều là quân cận vệ, toàn bộ nắm lấy súng tiểu liên uy hiếp lấy binh lính của mình, phải nói, chính mình mang đến binh sĩ đã đã thành nhân gia trong miệng thịt.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh dẫn quân cận vệ trong đi ra, chậm rãi đi vào yến hội sảnh, nhàn nhạt nói: “Thiếu soái, ta đã nắm trong tay yến hội sảnh bên ngoài hơn bảy trăm tên Sa Thành binh sĩ, A Trát Nhi mang theo tinh nhuệ cùng trọng hỏa lực vũ khí tại hai cái giao lộ thiết lập cửa khẩu, cam đoan sẽ không bỏ qua bất cứ địch nhân nào!”
tên quân cận vệ mục đích bản thân bưng lên súng, nhắm ngay yến hội sảnh hơn mười số Sa Thành binh sĩ.
Sở Thiên gật gật đầu, chỉ vào bị khống chế hơn mười tên Sa Thành binh sĩ, bình tĩnh nói: “Sa tướng quân, hiện tại chỉ còn lại ngươi lưu manh tư lệnh rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn làm phản kháng vô vị sao?”
Sa Thành trên mặt âm tình bất định, nắm đấm nắm được ‘ba ba’ rung động.
Cửa khẩu lòe ra mấy người, đúng là Cô Kiếm bọn hắn, âm thầm hướng Sở Thiên giáng cái đối phó dùng tay ra hiệu.
Tiếp thu đến tín hiệu, Sở Thiên lộ ra bất cần đời dáng tươi cười, nếu có điều chỉ nói: “Sa tướng quân nộ khí thật đúng là lớn a..., tựa hồ có thể đem toàn bộ yến hội sảnh nổ thành phế tích.”
Lời này tựa hồ nhắc nhở Sa Thành, trên mặt hiện lên quỷ dị chi cười, từ trong lòng móc ra một cái máy kiểm soát, điên cuồng cười ha hả: “Xem ra ta Sa Thành hậu chước vẫn có dùng đấy, quên nói cho các vị rồi, tối hôm qua ta để cho người đang yến hội sảnh tầng dưới cùng dưới chôn mấy trăm kg TnT tạc chủ dược, với tạc bằng nơi đây.”
Yến hội đại sảnh có chút động, nhưng ở Sa Khôn phất tay ý bảo phía dưới nhanh chóng an tĩnh lại.
Sở Thiên từ chối cho ý kiến nhìn qua hắn, không có bất kỳ kinh ngạc phản ứng.
“Lại nói tiếp, chiêu này hay là cùng Sở Thiên học đây này.” Sa Thành cuối cùng bắt được một điểm tặng thưởng rồi, lạnh lùng nói: “Việc đã đến nước này, ta chỉ có đem sự tình làm đến cùng rồi, hay là câu nói kia, trừ phi các ngươi ủng hộ ta Sa Thành, nếu không mọi người đồng quy vu tận, ta phải không đến đồ vật, cũng không thể khiến người khác đạt được!”
Hiển nhiên, hắn đã biết rõ đêm nay Lễ Chúc Mừng sẽ là lại để cho Sở Thiên làm Tổng tư lệnh.
Sa Khôn bất đắc dĩ lắc đầu, bệnh đau tim nói: “Sa Thành, ngươi như thế nào phát rồ đến loại tình trạng này?”
Sa Thành không để ý tới Sa Khôn, cuồng loạn hô: “Cầm giữ không ủng hộ?”
Sở Thiên khẽ hừ nhẹ thanh âm, lạnh nóng cười nói: “Có bản lĩnh ngươi liền theo như!”
Sa Thành nắm điều khiển từ xa tay không hăng hái tranh giành lắc lư, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, nhắm mắt lại tâm như tro tàn đè xuống.
Không có trong tưởng tượng vang trời cự nổ, không có trong tưởng tượng mảnh đá bay tán loạn, chỉ có yên tĩnh, chỉ có gió táp mưa sa trong yên tĩnh, Sa Thành không tin mở to mắt, dùng sức lặp lại án lấy, vẻn vẹn vô lực kết quả lại để cho lòng hắn lực lao lực quá độ, ngăn không được thì thào tự nói: “Vì cái gì, vì cái gì?”
Sở Thiên tiến lên trước vài bước, dùng hai thốn khoảng cách nói cho hắn biết: “Bởi vì Đồ Long Hổ bán rẻ ngươi!”
Đại thế đã mất! Sa Thành ánh mắt trở nên trống rỗng vô thần, thân thể cao lớn tựa như cái xác không hồn, Sở Thiên đang muốn quay đầu rời đi thời điểm, Sa Thành tinh quang mãnh liệt bắn, hét lớn một tiếng, tay phải lòe ra một chút mã tấu lăng lệ ác liệt hướng Sở Thiên đâm tới, xuất thủ độ cùng thân thể của hắn hình thành tươi sáng rõ nét đối lập.
Sở Thiên phản xạ có điều kiện hướng bên cạnh chợt hiện đi.
Sa Thành không để cho Sở Thiên bất luận cái gì tránh né cơ hội, mã tấu cuốn đâm tới, lập tức huyễn hóa ra bốn đạo băng hàn gai nhọn hướng về Sở Thiên lũng thân gần, mã tấu không gần Sở Thiên chi thân, nhưng lợi hại lăng lệ ác liệt xu thế sớm đã bách đã đến Sở Thiên trên người, lại để cho Sở Thiên cảm thấy mơ hồ đau nhức, không khỏi thầm than Sa Thành bá đạo.
Sa Khôn cùng Trương Tiêu Tuyền bọn hắn cũng hai mặt nhìn nhau, Sa Thành lúc nào có loại này cường hãn thân thủ? Suy nghĩ phía dưới mồ hôi lạnh tăng vọt, không khỏi thầm hô Sa Thành tâm cơ sâu.
Sở Thiên thân hình có chút lắc lư, cả người vượt qua mã tấu hào quang gần sát Sa Thành trước ngực.
Sa Thành thấy tình thế không ổn, trong tay mã tấu chém ra nửa cái vòng tròn chém thẳng vào Sở Thiên đích cổ tay, ý đồ ngăn cản Sở Thiên trùng kích bước chân, có thể hắn tuyệt đối không ngờ rằng Sở Thiên bề ngoài giống như trực tiếp lỗ mãng trùng kích lại giấu diếm huyền cơ, chờ liền hắn ra tay một khắc này. Mã tấu vừa mới bổ ra, trước mắt đột nhiên một bông hoa, Sở Thiên thân ảnh bỗng nhiên liền biến mất không thấy!
Lập tức Sa Thành sườn trái tê rần, mã tấu lập tức ngã xuống trên mặt đất.
Mã tấu rơi trên mặt đất thanh âm rất đục ngầu, đục ngầu chính như Sa Thành giờ phút này tâm tình, hắn thật không ngờ, chính mình sấm sét tập kích vậy mà làm không hết Sở Thiên, khổ luyện nhiều năm cận thân vật lộn tại tuổi còn trẻ Sở Thiên trên tay thật không ngờ không chịu nổi một kích, đêm nay không chỉ có thất bại thảm hại, cũng thua không nể mặt.
Sở Thiên vỗ vỗ tay, nhìn qua mặt xám như tro Sa Thành, đối với Nhiếp Vô Danh nói: “Đem hắn áp xuống dưới!”
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, dẫn vài tên binh sĩ đem Sa Thành bắt lại đi ra ngoài.
Sở Thiên quay người đi vào Sa Khôn đám người trước mặt, dáng tươi cười chân thành nói: “Sa tiên sinh, Lễ Chúc Mừng hội mặc dù có chút hứa ngoài ý muốn, bất quá hiện tại thời gian còn sớm, vẫn là có thể trắng trợn cuồng hoan, vô luận là chúc mừng ngày xưa chiến đấu thắng lợi, hay là may mắn đêm nay hữu kinh vô hiểm, ta nghĩ, tất cả mọi người sẽ thích!”
Sa Khôn tuy nhiên tâm tình còn rất trầm trọng, nhưng biết rõ Sở Thiên nói có đạo lý, vì vậy gật gật đầu nói: “Sở Thiên, để cho yến hội bắt đầu đi, đợi tí nữa ta tự mình bổ nhiệm ngươi là Sa gia quân Tổng tư lệnh, chưởng quản khu vực phòng thủ hết thảy quân vụ, trải qua những ngày này biểu hiện, ta tin tưởng tất cả mọi người hội ủng hộ ngươi đấy!”
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, than ra một hơi: “Sa tiên sinh, Tổng tư lệnh vị trí thứ cho Sở Thiên không thể tiếp nhận, ta nghĩ, vô luận là danh vọng hay là chiến tích, Cầm Tú đều xa so với ta thích hợp, ta sở dĩ đáp ứng đêm nay tiếp nhận Tổng tư lệnh vị trí, nói thật, chính là vì giải quyết trận này tiềm ẩn nguy cơ!”
Sa Khôn còn muốn nói cái gì đó, Sở Thiên lần nữa lớn tiếng doạ người: “Sa tiên sinh, Sở Thiên thân là Thiên triều chi nhân, đảm nhiệm Tổng tư lệnh vị trí quả thực rất nhiều không tiện, bất quá mời Sa tiên sinh yên tâm, chỉ cần có Sở Thiên chỗ, ta nhất định toàn lực trợ giúp Cầm Tú, để cho nàng trở thành Sa gia trụ cột của quốc gia, trở thành bang thiện quốc kiệt xuất người lãnh đạo!”
Trương Tiêu Tuyền gặp Sở Thiên lời nói đã đến nước này, vì vậy giúp đỡ nói chuyện: “Ông bạn già, Sở Thiên là tự nhiên mình băn khoăn cũng đừng có ép buộc rồi, huống chi Cầm Tú là một tài giỏi hảo hài tử, hơn nữa quân cận vệ đều đối với nàng cực kỳ trung thành, hắn đối với binh sĩ cùng chúng ta cũng tương đối cung kính, cho nên ta chân thành ủng hộ hắn là Tổng tư lệnh!”
Sa Khôn bất đắc dĩ gật đầu, có Trương Tiêu Tuyền ủng hộ, tin tưởng con gái có thể có chỗ với tư cách.
Đúng lúc này, Nhiếp Vô Danh thần sắc ngưng trọng theo cửa khẩu đi tới, nghiêm túc nhìn qua Sở Thiên nói: “Thiếu soái, Vô Danh hành sự bất lực, đang bị giam giữ giải trên đường, Sa Thành tướng quân đoạt súng chạy trốn, tại chúng ta cảnh báo phía dưới còn mưu toan nổ súng công kích, bị các binh sĩ rơi vào đường cùng nổ súng kích thương cũng lăn xuống dốc núi chí tử!”
Cái gì? Sa Thành đã chết? Sa Khôn trong đầu một hồi hoảng hốt, hầu như đứng không vững.
Sa Cầm Tú cùng Trương Tiêu Tuyền vội vươn tay vịn hắn, cũng hảo ngôn hảo ngữ an ủi.
Sở Thiên nhẹ nhàng phất tay, nhàn nhạt nói: “Đem Sa tướng quân thi thể giơ lên hồi, cực kỳ thu liễm nhập hòm quan tài!”
Nhiếp Vô Danh gật gật đầu, lập tức dẫn binh sĩ đi ra ngoài.
Trương Tiêu Tuyền ý vị thâm trường nhìn Sở Thiên vài lần, khóe miệng nhẹ nhàng giơ lên dáng tươi cười, trong lòng của hắn rõ ràng, Sa Thành nếu muốn theo Sở Thiên trong tay đào thoát đó là ý nghĩ hão huyền, sở dĩ đột tử dã ngoại hoang vu, cái kia chính là Sở Thiên ý đồ, không để lại hậu hoạn, miễn cho cho Sa Cầm Tú tương lai mang ra một ít phiền toái không cần thiết.
Kẻ này, kiêu hùng a...!
Trương Tiêu Tuyền trong nội tâm thở dài, lập tức vịn Sa Khôn đi bên cạnh ngồi xuống.
Sở Thiên cũng an ủi Sa Khôn vài câu, sau đó liền đứng dậy cùng các quân quan hàn huyên!
Nửa chén rượu còn không có uống xong, Cô Kiếm nhẹ nhàng đã đi tới, tại góc tối không người, tựa ở Sở Thiên bên tai lặng lẽ nói: “Đồ Long Hổ mất tích!”
Tứ chi bẻ gẫy người còn có thể mất tích?
Sở Thiên tâm ở bên trong sững sờ, nhưng bất động thanh sắc, uống xong nửa chén rượu, nói: “Tìm!”
Gió lạnh theo trong khe cửa thổi tới, một tia nhàn nhạt anh túc khí tức che dấu trong gió, làm cho người ta có chút mê say.