Sáng sớm, mặt trời mọc từ đằng đông, gió mát từng trận!
Sở Thiên nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi bàn tay Phương Tình, vừa mới ngồi dậy, Phương Tình liền mở đôi mắt xinh đẹp ra, vặn vẹo eo thon, hai tay như rắn nước bò lên ngực Sở Thiên, sau đó nhẹ nhàng kéo hắn xuống, cắn cắn tai hắn rồi chu môi nói:
- Cùng em ngủ thêm một lát nữa!
Nhẹ nhàng thở dài, Sở Thiên cúi người hôn trả Phương Tình, cở ra áo ngủ mỏng như cánh ve của cô, đang muốn ôn lại chuyện đêm qua thì hoa viên Tiềm Long không ngờ vang lên tiếng cảnh báo sắc bén linh hoạt. Trong sáng sớm yên tĩnh này càng trở nên chói tai, không chỉ làm cho người ta tỉnh táo lại mà còn khiến tâm tình vừa được đốt lên đột nhiên biến mất tăm mất tích.
Sáng sớm tinh mơ đã có người đến gây sức ép, chẳng lẽ thật là Đông Hưng hội ngàn dặm xa xôi đến để cứu người? Sở Thiên khẽ cười khổ, buông tay đang để trên người Phương Tình, kéo chăn đắp lên người cô, không chút sợ hãi nói:
- Chị Tình, em ngủ một giấc đi, anh đi xem xem đã xảy ra chuyện gì?
Phương Tình kéo hiểu lòng người gật đầu.
Sở Thiên tung người đứng lên, mặc xong quần áo nhanh chóng đi ra ngoài cửa. Khi tới trước hoa viên đã thấy hơn mười anh em Soái quân đang đứng vây quanh hai người trung niên cao ngạo, áo trắng quần đen lộ ra vẻ đặc biệt chói mắt, trên đất còn ngã vài anh em Soái quân, trong đó ngửa mặt nằm trên đất chính là người đã lâu không gặp ‘Chủ đao y sinh’ toàn thân máu tươi.
Sở Thiên kiềm chế nghi vấn, không nhanh không chậm đi tới. Anh em Soái quân nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện đều cung kính tránh ra một lối đi, Phàn Giang đang dẫn người ở đằng trước cũng lui xuống vài bước, báo cáo tình hình cho Sở Thiên:
- Thiếu soái, sáng sớm, hai vị này tự tiện xông vào đuổi giết người, mà mục tiêu chính là vị nằm trên đất kia!
Lần trước vì mổ cho Thiên Dưỡng Sinh, Phàm Gian đã gặp qua Chủ đao y sinh, hơn nữa biết thân phận của người này bí ẩn không thể nói ra trước mặt mọi người, vì thế tránh nặng tìm nhẹ nói:
- Các an hem thủ vệ thấy bọn họ ở hoa viên Tiềm Long giương oai, liền khiến bọn họ dừng tay, kết quả là hai vị này ra tay tàn nhẫn làm vài anh em của chúng ta bị thương!
Một người trung niên toàn thân áo trắng, lạnh lùng cười nói:
- Không giết đã là tốt rồi, cũng dám ngăn cản Bạch Vô Thường tôi làm việc, đúng là không biết chết sống. Mau gọi chủ nhân của chúng mày ra đây, chịu nhận lỗi để chúng tao mang người đi, nếu không bố sẽ huyết tẩy chỗ này!
Sở Thiên chẳng ừ hử gì, đầu tiên là đi đến bên cạnh Chủ đao y sinh, thử khí tức của anh ta, ngón tay vừa mới đụng tới mũi anh ta liền mở mắt, tuy rằng sắc mặt tiều tụy trắng bệch, nhưng vẫn nói năng rõ ràng:
- Ông bạn già, tôi còn sống, lần này thật quá mất mặt, không ngờ lại bị người ta đuổi giết hoa rơi nước chảy!
- Rơi vào đường cùng chỉ có thể tới nơi này tìm kiếm sự che chở thôi!
Sở Thiên cở áo khoác trên người xuống đắp cho anh ta, thanh âm bình tĩnh lại tự tin:
- Yên tâm, anh giúp tôi nhiều như vậy mà không cần báo đáp, lần này cho dù như nào tôi cũng giúp anh. Chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ khiến cho anh an toàn, không có người nào có thể xúc phạm tới anh!
Người trung niên toàn thân mặc đồ đen hừ mạnh một tiếng, giọng điệu cực kỳ khinh thường nói:
- Tiểu tử, mày không nên nói những lời này, mày có biết chúng tao là ai không? Tuổi còn trẻ sao lại ăn nói bừa bãi như thế, mặt cũng không đổ mồ hôi? Mau gọi phụ thân mày hoặc người chủ quản ra đây, bố không rảnh nói chuyện tào lao cùng chúng mày!
Sở Thiên phất phất tay để hai anh em Soái quân đưa Chủ đao y sinh vào, sau đó toàn thân phát ra hàn khí âm trầm đi đến cách hai người trung niên ba thước, lạnh lùng đặt câu hỏi:
- Chúng mày là ai? Tại sao phải đuổi giết bạn tao? Tốt nhất là cho tao một lời giải thích hợp lý, nếu không hôm nay tao sẽ lấy mạng chúng mày!
- Ha ha ha!
Hai gã trung niên cười như điên, tiếng sau càng chói tai hơn tiếng trước, thật lâu sau mới dừng lại, nhìn chằm chằm Sở Thiên nói:
- Tiểu tử, đây là chuyện cười hay nhất mà chúng tao nghe được, mày chẳng lẽ chưa từng nghe qua Hắc đạo sở tài phán Hắc Bạch vô thường? Khó trách, mày còn quá trẻ tuổi?
Hắc đạo sở tài phán? Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, quả thật chưa từng nghe qua cái tên này, Phàm Gian lại giật mình, đi lên phía trước thấp giọng báo:
- Thiếu soái, Phàm Gian hơi có ấn tượng, nghe nói Hắc đạo sở tài phán do một vị lão đại về hưu hơn mười năm trước oai phong một cõi thành lập, ý đồ là để hòa giải ân oán trên giang hồ.
- Còn nghe nói hội Hắc Long và Đường Môn năm đó có thể duy trì hiện trạng, bọn họ đã hạ không ít khí lực, em vẫn cho nó chỉ là trong truyền thuyết, thật không ngờ nó thực sự tồn tại. Nhân viên trong tổ chức của nó luôn luôn duy trì ở năm mươi người, ngoại trừ vị lão đại đức cao vọng trọng, những người còn lại toàn bộ đều là cao thủ trên thế giới được mời tới.
Sở Thiên cười lạnh, khinh thường nói:
- Đây là Hắc đạo sở tài phán? Tôi thấy chẳng qua là ăn no rỗi việc tự mình gây sức ép, có phải là do đọc quá nhiều tiểu thuyết võ hiệp, học người ta làm cái gì mà ‘Thưởng thiện phạt ác’? Cách sinh tồn trong hắc đạo đều là từ đánh mà co, không phải là do bọn chúng thổi ra!
Những lời này, Hắc Bạch vô thường nghe mà thấy lỗ tai chói tai một cách lạ thường, đột nhiên bắn ra hàn quang, quát lên một tiếng lớn:
- Tiểu tử, dám vu tội cho Hắc đạo sở tài phán, mày nhất định phải dùng máy của mình để rửa sạch những lời làm nhục của mày, bố nhiều năm không rời nói, hôm nay vừa vặn sẽ bắt mày để khai đao hiến tế, để chúng tao cho Sở trưởng Tưởng một đáp án hài lòng!
Từ trong lời nói của bọn chúng, Sở Thiên rất nhanh đã phân tích ra hai tin tức hữu dụng. Đầu tiên, Hắc Bạch vô thường này xem chừng là mới được mời tới, cho nên không biết tình hình hắc đạo bây giờ. Tiếp đó, người chủ quản họ Tưởng, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, điều này không quan trọng, quan trọng là phải xử lý hai tên kiêu ngạo ngông cuồng Hắc Bạch vô thường này.
Vì thế, khóe miệng Sở Thiên giương lên nụ cười, lắc đầu than nhẹ:
- Chẳng lẽ Sở trưởng Tưởng không nói cho chúng mày biết, gặp Thiếu soái của Soái quân thì phải đi đường vòng, thậm chí bò đi mới có đường sống sao?
- Thiếu soái?
Hai mắt Hắc Bạch vô thường lóe ra điên cuồng nóng nảy:
- Mày chính là Thiếu soái? Thật sự là tìm được mà chẳng tốn chút công phu, mày làm nhiễu loạn cục diện hắc đạo, phạm thượng gây sóng gió đã được vào trong sổ đen của Hắc đạo sở tài phán rồi, Sở trưởng Tưởng đang muốn hạ lệnh phán quyết mày, không ngờ lại chính là mày!
Phán quyết?
Anh em Soái quân ở xung quanh thiếu chút nữa là cười rộ lên, thật đúng là đem mình thành Hắc Bạch vô thường thật!
Vô nghĩa, Sở Thiên chắp tay sau lưng, sát khí như ẩn như hiện, tay phải nắm quả đấm nói:
- Tao còn muốn đi thăm Sở trưởng Tưởng của chúng mày, hỏi xem sao phải đuổi giết bạn tao? Nếu không cho ra đáp án, không chỉ có chúng mày hôm nay sẽ phơi thây đầu đường, mà cả Hắc đạo sở tài phán sẽ tai họa ngập đầu.
Bạch vô thường hừ mạnh một tiếng, tức giận quát:
- Chúng tao làm việc trước giờ không cần giải thích với người khác, Sở trưởng Tưởng đã hạ lệnh đuổi giết bạn mày, đó chính là gã đáng chết. Tiểu tử, thức thời bó tay chịu trói, cùng chúng tao đi gặp Sở trưởng Tưởng, miễn cho chúng tao phải bóp nát xương cốt non nớt của mày!
Nghe đến đó, Sở Thiên lui ra phía sau vài bước, phất tay để các anh em Soái quân tránh ra, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Hắc Bạch vô thường:
- Đừng nói nhảm, chúng mày truy sát bạn tao, lại đả thương an hem của tao, bất kể như nào, chúng mày cũng không thể ra khỏi cửa chính này. Tao sẽ cho chúng mày làm Hắc Bạch vô thường thực sự! Cùng lên đi!
Hắc Bạch vô thường không giận còn cười, không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người cuồng vọng như vậy, thật sự là tự gieo nghiệp chướng không thể sống. Bạch vô thường tung người tiến lên, tay phải nắm thành ưng trảo linh hoạt sắc bén đánh về phía Sở Thiên, Sở Thiên mở ống tay áo chuẩn bị phản kích thì phát hiện phía sau có bóng người, Cô Kiếm áo trắng bồng bệnh đã vọt tới ngay trước mặt Bạch vô thường.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, thế nào mà đoạt đối thủ của mình? Thiên Dưỡng Sinh từ phía sau chậm rãi đi tới, miệng cắn màn thầu, giải thích nói:
- Cô Kiếm từng nói, anh ấy hận nhất người khác toàn thân áo trắng, làm ảnh hưởng tới hình tượng của anh ấy. Cho nên anh ấy nhịn không được mà ra tay, kính xin Thiếu soái thông cảm!
Sở Thiên kinh ngạc, quay đầu đặt câu hỏi:
- Sao hôm nay anh nói nhiều thế?
Thiên Dưỡng Sinh mặt không đổi sắc, nuốt vào miếng màn thầu trong miệng:
- Tôi cũng hận người khác mặc đồ màu đen!
Sở Thiên xem như hiểu được, không ngừng cười khổ nói:
- Anh muốn em để Hắc Bạch vô thường cho hai anh xử lý?
Thiên Dưỡng Sinh không lộ vẻ gì, lạnh như bang trả lời:
- Tạ ơn Thiếu soái!
Cảm ơn tôi làm gì? Sở Thiên hơi phát điên, các người đều lấy Hắc Bạch vô thường để luyện tập, tôi luyện bằng gì? Chẳng lẽ Thiếu soái thì không cần luyện.
Thân thủ của Bạch vô thường quả thực rất cao, nhưng vẫn là kém cỏi so với cao thủ như Cô Kiếm, liên hoàn trọng quyền giã ra ngoài không thể động được vào nửa sợi lông của Cô Kiếm, ngay cả tay áo còn không thể chạm vào, không khỏi âm thầm khiếp sợ thân thủ của Cô Kiếm, lúc này mới hiểu được hoa viên Tiềm Long quả thật là ngọa hổ tàng long.
Liên tục vồ hụt mấy chiêu, Bạch vô thường tâm hoảng ý loạn, vặn vẹo thân hình quỷ dị lao về phía trước, trên người bắn ra bốn năm mảnh vải trắng cuốn lấy Cô Kiếm, hai tay lập tức lộ ra đoản đao đâm tới. Tốc độ đao nhanh chóng, đao thế càng mạnh, giống như ngân luyện lăng không, Thiên Long vũ trảo, đao khí dày đặc phát ra tâm thanh Híz-khà zz Hí-zzz sắc bén.
Mười thước xung quanh đều bị bao phủ ớn lạnh tới tận xương cốt.
Tay phải Cô Kiếm nhẹ nhàng huy động, tất cả động khí trong nháy mắt ngừng lại!
Yết hầu của Bạch vô thường xuất hiện một cánh tay khô gầy, nhưng cánh tay khô gầy này đã lấy đi sức sống của gã. Cô Kiếm khinh thường hừ một tiếng, nhẹ nhàng buông tay, Bạch vô thường giống như chim gãy cánh ngã ầm xuống đất, hào quang trong mắt tiêu tan cho đến khi mông mông mị mị không còn ánh sáng, toàn thân áo trắng càng trở nên âm trầm.
Hắc vô thường ngơ ngẩn không tin là Bạch vô thường lại chết như vậy, tiến lên xem xét hơi thở của gã, sau khi xem xét liền rống lên giận dữ, cấp tốc tiến đánh Sở Thiên. Cùng lúc đó, trong tay còn lóe ra kiếm đen bén ngọn, liên tục xuất ra ba vòng tròn, Thiên Dưỡng Sinh nhún nhún vãi, lập tức nhảy tới, ngay đến đao cũng chưa động.
Hắc vô thường nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh tiến lên như thế, phẫn nộ cười một tiếng, trong tay lóe ra hàn quang, chiêu thức không có một chút sức tưởng tượng nào, chỉ nhanh như chớp kinh hồng, càng giống như sao băng nước chảy, trong nháy mắt đâm tới trước ngực Thiên Dưỡng Sinh. Kiếm pháp mau lẹ, kiếm khí dày đặc, loại hàn ý giống như kim nhọn làm cho người ta lạnh thấu đến cả máu và cốt tủy.
Kiếm đen giống như một con rắn độc trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh trong lúc điện quang hỏa thạch, nhẹ nhàng mau lẹ giơ cổ tay lên, đao Ô Hắc nhẹ nhàng vẽ một đường. Động tác đơn giản này, không ai có thể dùng hoàn mỹ để hình dung. Sau đó nhanh, chuẩn, lập tức thu hồi đao Ô Hắc về.
Yết hầu Hắc vô thường phun máu tươi!
Sở Thiên đáng tiếc lắc lắc đầu, sớm biết đã không rời giường rồi, bây giờ lại trở thành người ngồi xem, vì thế quay đầu nói với Phàm Gian:
- Phàm Gian, đem bọn chúng đi hủy thi, xử lý sạch sẽ một chút, để cho cái gì mà Hắc đạo sở tài phán kia đến địa ngục mà tìm Hắc Bạch vô thường. Chờ ngày nào đó rỗi rãi cho bọn chúng cùng một chỗ.
Phàm Gian gật gật đầu, phất tay để cho các anh làm việc.
Sở Thiên thì quay người vào mà, muốn xem xem thương thế của Chủ đao y sinh, cũng muốn anh ta xem xem thương thế của Dương Phi Dương. Nếu có thể, hắn vẫn không muốn tới Hongkong, ngoại trừ việc mới trở về từ Tam Giác Vàng cần nghỉ ngơ, hắn còn băn khoăn về thế lực của Đường gia, sợ sẽ gây tai họa cho người bên cạnh.
Tiềm Long hoa viên!
Sở Thiên một mình tựa ở xích đu lên, lười nhác hiểu rõ đang nhìn bầu trời, trong nội tâm lại mang theo vài phần buồn bực, chính mình chưa từng có đắc tội Đông Hưng xã, vì cái gì bọn hắn nếu không tiếc một cái giá lớn hiểu rõ tiêu diệt chính mình đâu này? Nhưng lại ở kinh thành yếu địa động đao động thương, đúng Đông Hưng xã chán sống hay là sau lưng có núi dựa lớn?
Tiếng kêu thảm thiết như trước trong gió tràn ngập, tầng hầm ngầm tuy nhiên ẩn nấp, nhưng che không được khắc cốt minh tâm đau nhức đau thanh âm, Phương Tình nhẹ nhàng đã đi tới, trong tay bưng hai chén rượu đỏ, đưa cho Sở Thiên về sau, chính mình trước dựa vào sân thượng lan can nhấp hai phần, xinh đẹp dung nhan tại nắng ấm trong làm cho người ta như si mê như say sưa.
Sở Thiên đứng dậy tựa ở Phương Tình bên người, khẽ cười khổ nói: “Ta nhanh so sánh với Conan rồi, nhân gia xuất hiện địa phương nhất định có tử vong, ta xuất hiện địa phương nhất định có hung hiểm! Chỉ là không có nghĩ đến, tám đời đánh không đến cột Đông Hưng xã vậy mà xa vào kinh thành thành phục kích chính mình, ta đến bây giờ còn không nghĩ rõ ràng nguyên nhân đâu.”
Có quy luật loạng choạng giá cả xa xỉ rượu đỏ, Phương Tình đem mặt dán tới đây, khéo hiểu lòng người trấn an: “Nhưng tử vong cùng hung hiểm đều là người khác!” Lập tức nhẹ nhàng thở dài: “Thiếu soái, Phương Tình công tác tình báo sai lầm, không có phát giác Đông Hưng xã âm mưu, cho ngươi bị sợ hãi!”
Sở Thiên ôn nhu ôm hắn, đem rượu đỏ đưa vào yết hầu, nhàn nhạt nói: “Chuyện không liên quan ngươi tình! Là địch nhân quá đột nhiên, chờ a, chờ Thành ca thẩm vấn hoàn tất, chúng ta muốn đáp án thì có, cái kia hai cái hung đồ không có cắn được trong hàm răng tình hóa giáp (Ka) độc dược, xem như bọn hắn tạo hóa không tốt!”
Nhiều khi, còn sống cũng không so đã chết tốt, ít nhất rơi vào Thành ca trong tay hung đồ đúng cho rằng như vậy, nguyên lai tưởng rằng chết còn không sợ, lại có sợ gì Thành ca cực hình, nhưng mấy vòng cực hình xuống, nước mắt của bọn hắn đều nhanh hối hận đã làm, cho dù là người sắt cũng không cách nào tại Thành ca trong tay chịu đựng.
Đương Thành ca treo lên rút tràng giá gỗ, hai vị hung đồ hỏng mất!
Thành ca cầm lấy cung khai đồ vật đi ra mật thất, Sở Thiên đang uống xong chén thứ hai rượu đỏ, lập tức nâng cốc chén đặt ở Phương Tình trong tay, cầm qua khẩu cung kỹ càng xem kỹ đứng lên, hắn tuyệt đối tương Tín thành ca hỏi ra thứ đồ vật tính là chân thật cùng toàn bộ tính, sau một lát, Sở Thiên ngẩng đầu lên: “Nói đùa gì vậy, bọn hắn ở tại Bạch Vân sơn trang?”
Thành ca trịnh trọng gật đầu, cung kính trả lời: “Theo hai vị hung đồ nhận tội, bọn họ là hai ngày trước theo Hồng Kông đến kinh thành đấy, cùng sở hữu sáu mươi tám người, toàn bộ hao phí món tiền khổng lồ ở tại Bạch Vân sơn trang, hành động của bọn hắn lộ tuyến cùng nhiệm vụ mục tiêu cũng là giữa trưa mới được biết, trong tay súng lục là ở trên xe đấy!”
Sở Thiên đem tư liệu đưa cho Thành ca, thần tình lạnh nhạt nói: “Thành ca, ngươi tự mình dẫn người đi Bạch Vân sơn trang, đem ẩn núp ở bên trong thủ lĩnh bắt lại cho ta, nhớ kỹ, ta phải sống hung đồ, quản lý hắn Đông Hưng xã hay là Tây Hưng xã, tại của ta trên bàn muốn mạng của ta, ta trước hết muốn bọn hắn sống không bằng chết!”
Thành ca gật gật đầu, quay người đi xuống lầu.
Phương Tình nâng cốc chén đặt ở bên cạnh cái bàn, mang theo vài phần nghi hoặc nói: “Sáu mươi tám người đều ở tại Bạch Vân sơn trang, bọn hắn thành phẩm cũng quá cao a? Hơn nữa hành động nhân viên đều là ra chi tế mới rõ ràng nhiệm vụ mục tiêu, có thể thấy được bọn hắn giữ bí mật tính cùng cẩn thận tính đúng cỡ nào cao, rất có sấm sét tập kích mục đích.”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, ngữ khí bình tĩnh nói: “Bọn hắn xác thực thông minh, biết rõ dùng Bạch Vân sơn trang yểm hộ chính mình, đáng tiếc bọn hắn như thế nào cũng thật không ngờ, thất bại trong gang tấc, không chỉ có không có giết ta, ngược lại để cho bọn họ tổn binh hao tướng, ngoại ô đường cái cuộc chiến để cho bọn họ tổn thương hơn bốn mươi người.”
Phương Tình tiến lên là Sở Thiên kéo kéo nhăn lại quần áo, dáng tươi cười như xuân hao phí giống như xinh đẹp sáng lạn, ôn nhu hỏi thăm: “Nhưng ngươi như thế nào xác định bọn hắn còn có thể đứng ở Bạch Vân sơn trang? Dựa theo tập tư duy theo quán tính, nhiệm vụ thất bại về sau, đều lựa chọn lập tức chuyển di đến bảo toàn thân người an toàn!”
Sở Thiên ôm Phương Tình đi xuống lầu, ánh mắt thâm thúy xa xôi, khóe miệng dáng tươi cười ý vị sâu xa: “Không thấy những người kia hàm răng đều có tình hóa giáp (Ka) sao? Đó là nhiệm vụ thất bại về sau tự mình diệt khẩu đồ vật, chúng ta giết nhiều như vậy hung đồ, Bạch Vân sơn trang hung đồ đoạn tuyệt sẽ không nghĩ tới có người sống rơi vào chúng ta trong tay, cho nên không cần phải chuyển di!”
“Hơn nữa đúng lúc này chuyển di, lại càng dễ khiến cho người chú ý!”
Sở Thiên cùng Phương Tình vừa mới đi đến đại sảnh, Phàm Gian là được sắc vội vàng đi đến, không chút nào kiêng kị nói: “Thiếu soái, có huynh đệ phản ứng, tập kích chúng ta Đông Hưng xã thành viên cùng kinh thành vừa thành lập không lâu hắc bang Triêu Dương đường từng có liên hệ, ta nghĩ chúng cả hai khẳng định tồn tại tất nhiên liên hệ.”
Đông Hưng xã, Triêu Dương đường? Sở Thiên suy nghĩ phía dưới, liền nhịn cười không được, nói: “Đông hưng, mặt trời, ta nghĩ bọn hắn bản chất đồng căn, chỉ có điều đi vào kinh thành bất tiện đánh ra Đông Hưng xã biển chữ vàng, cho nên mới mượn xác đẻ trứng, làm ra cái gì Triêu Dương đường, Phàm Gian, ngươi có ý kiến gì không?”
Phàm Gian không chút do dự, bình thản nhổ ra mấy chữ: “Vây đánh viện binh, giết hết!”
Sở Thiên khen ngợi gật đầu, đi qua vỗ vỗ bờ vai của hắn, chậm rãi nói: “Thành ca đang dẫn người đi Bạch Vân sơn trang đối phó Đông Hưng xã thành viên, ngươi hiện tại cùng hắn liên hệ thương lượng phương án, chuyện này liền từ ngươi đám bọn họ buông tay đi làm, ta chỉ muốn kết quả, chỉ cần đáp án, chỉ cần bọn hắn sống không bằng chết!”
Phàm Gian có chút cười khẽ, quay người đi ra ngoài.
Sở Thiên chờ Phàm Gian rời đi về sau, mới mang theo vài phần áy náy cùng Phương Tình nói: “Phi Dương tình huống như thế nào?”
Phương Tình cảm thụ ra Sở Thiên quan tâm, huynh đệ cùng hồng nhan cho hắn thủy chung đều là trọng như Thái Sơn, vì vậy nắm tay của hắn trấn an: “Thiếu soái yên tâm, kinh thành danh y chuyên gia đều tụ tập tới đây, đem hết toàn lực trị liệu, không dám nói lại để cho Phi Dương lập tức khôi phục thương thế, nhưng ổn định tình huống hiện tại vẫn là có thể đấy!”
Nếu như ‘Chủ Đao Y Sinh’ xuất hiện thì tốt rồi, tên kia cũng tốt mấy ngày nay không gặp, đã có hắn ở đây, tăng thêm cái kia đem xuất thần nhập hóa giết người đao giải phẫu, Phi Dương thương thế liền rất có thể đạt được phục hồi như cũ, đáng tiếc thằng này xuất quỷ nhập thần, từ lần trước trị liệu tốt Thiên Dưỡng Sinh về sau liền chưa từng thấy.
Sở Thiên nhẹ nhàng thở dài, tâm tình cũng chưa xong toàn bộ nhẹ nhõm, nói: “Tàng nhung quả đâu này?”
Phương Tình ngực có quỷ kế không có trả lời, mười ngón khấu chặt lôi kéo Sở Thiên đi ra ngoài phơi nắng mặt trời, sau một lát mới nói: “Ta đã tìm hiểu rõ ràng, tám ngày sau đó tại Hồng Kông Shangri-La khách sạn tiến hành đấu giá, giá bắt đầu là vạn đô la Hồng Kông, có ý hướng chủ đại khái ba bốn, trong đó có Đường gia!”
Sở Thiên mày nhăn lại, Đường gia muốn tàng nhung quả làm gì?
Phương Tình tựa hồ xem thấu Sở Thiên tâm tư, không thêm che dấu êm tai nói tới: “Hai mươi tám ngày sau đó, chính là Đường lão gia tử bảy mươi đại thọ, hắn gả vào hào phú Hoắc gia nhị nữ nhi đều muốn lấy hắn niềm vui, lại biết rõ tàng nhung quả dinh dưỡng có thể so với ngàn năm nhân sâm, cho nên liền tuyên bố muốn đem tàng nhung quả đánh tới cho phụ thân.”
Sở Thiên chậm rãi gật đầu, cái này Đường lão gia tử cả đời vinh hoa phú quý, liền cái bảy mươi đại thọ đều muốn ăn tàng nhung quả trợ hứng, thật sự là nhiều tiền cháy hỏng đầu óc, bất quá đấu giá hội bên trên tàng nhung quả chỉ vẹn vẹn có một viên, xem ra lần đấu giá này vừa muốn máu tanh mưa gió rồi, nhưng vô luận như thế nào, vì Dương Phi Dương tình thế bắt buộc.
“Đúng rồi, ta đã đem mật mã cùng cái chìa khóa giao cho Tân Nhu rồi!” Phương Tình tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cao hứng nói: “Tân Nhu cùng Tam thúc công vừa vặn tại Thụy Sĩ tĩnh dưỡng, vì vậy ta để cho bọn hắn đi đem Đột Đột tổ chức tiền chuyển tới Soái quân trương mục, ta vừa rồi điều tra, ức Đô-la toàn bộ đến sổ sách!”
Đổi thành ngày xưa, Sở Thiên cũng sẽ biết mừng rỡ như điên, nhưng hiện tại đã có đô la tốt đồ cùng chế tác tư liệu, đối với tiền khái niệm lập tức vượt qua, vì vậy có chút sau khi cười xong, liền dặn dò Phương Tình nói: “Chuyển tới trương mục là tốt rồi, vì Tân Nhu cùng Tam thúc công an toàn, ngươi để cho bọn họ lên đường đi quốc gia khác, cũng phái Tinh Nguyệt tổ thành viên bảo hộ!”
Phương Tình giống như cười khẽ, ôn nhu đáp lại: “Yên tâm, ta đã an bài thỏa đáng!” Sau đó hơi chút chần chờ, nhưng vẫn là cuối cùng mở miệng: “Đúng rồi, Diêu Phong Tử chết, chuẩn bị lúc nào nói cho Tân Nhu, ta cảm thấy được gạt tổng không phải biện pháp, hắn sớm muộn có một ngày sẽ biết đấy!”
Nghe được ‘Diêu Phong Tử’ ba chữ, Sở Thiên trong nội tâm thống khổ đứng lên, như thế nào nói cho Tân Nhu? Nói cho nàng biết là chính mình nhất thương đánh nát đệ đệ của nàng? Dù cho hắn chịu tha thứ chính mình, nổi thống khổ của mình cũng sẽ biết làm sâu sắc, vì vậy lắc đầu nói là: “Có thể giấu diếm bao lâu là hơn lâu a, ta đã tìm người phỏng theo Diêu Phong Tử bút tích, theo Tam Giác Vàng cho Tân Nhu viết thơ, để cho nàng nhiều vài ngày vui vẻ a!”
Phương Tình dùng sức nắm Sở Thiên tay, hắn có thể cảm nhận được đáy lòng của hắn đau nhức đau.
Lúc này, Thành ca cùng Phàm Gian đang ngồi trên xe, yên tĩnh nhìn trước mắt kịch liệt liều chiến, vì không ảnh hưởng Bạch Vân sơn trang ngày tiến đấu kim, trước dùng ‘đánh rắn động cỏ’ kế sách đem bọn họ bách rời sơn trang, sau đó lại dùng ‘ba mặt vây kín’ chi kế đem bọn họ đuổi tiến có mai phục vứt bỏ nhà xưởng, dùng tên nỏ bắn chết bọn hắn hai mươi người tả hữu.
Phàm Gian nhìn thấy còn thừa hung đồ không nhiều lắm, để cho Soái quân huynh đệ ngừng trì hoãn tiến công, để cho bọn họ có cơ hội tìm giúp đỡ tới đây trợ giúp, tại đi thông vứt bỏ nhà xưởng phải qua trên đường mai phục lấy hơn năm trăm Soái quân tinh nhuệ, nỏ thủ phía trước, đao thủ ở phía sau, đem cái kia hơn m hiệu quả khu con đường nhỏ biến thành tử vong khu vực.
Chính như Phàm Gian đoán trước, ' sau, Triêu Dương đường hơn trăm người mang theo súng ống chia ra ngồi hơn mười bộ phận xe tải chen chúc mà đến, mới vừa tiến vào vòng mai phục, hai bộ màu đen xe container liền xuất hiện, trước sau đem hơn mười bộ phận xe tải lách vào tại tử vong khu vực, theo Phàm Gian phất tay, ẩn vùi thuốc nổ không ngừng nổ lên.
Theo tiếng nổ mạnh, hơn mười bộ phận xe tải không ngừng bị nhấc lên, không phải là bị nổ trở mình chính là lửa cháy, đem Triêu Dương đường hơn trăm người làm cho quỷ khóc Lang Hào, nhưng càng chuyện kinh khủng đón lấy mà đến, hơn ngàn chi tên nỏ đem hơn m địa phương đâm không chỗ đặt chân, rất nhiều người súng đều không có rút... Ra phải đi thấy Diêm Vương.
Cuối cùng là đánh giáp lá cà, Soái quân huynh đệ tiến lên, chia làm hai nhóm thay nhau chém giết đứng lên, đao tiến đao ra tất thấy máu tươi, không có bao lâu thời gian, chém giết liền tiếp cận khâu cuối cùng, cái này hơn trăm tên Triêu Dương đường tinh nhuệ liền kêu thảm té trên mặt đất, toàn bộ chôn vùi tánh mạng, mỗi người đều bị chém vào huyết nhục tung bay.
Phàm Gian thu được giải quyết viện binh địch tin tức, liền cười hướng Thành ca nói: “Lại để cho các huynh đệ đều làm bộ thu được tập kích lui lại a, những người này đều là dân liều mạng, bách nóng nảy cũng khó khăn miễn uống thuốc độc tự vận, vậy không cách nào thực hiện Thiếu soái muốn người sống mục đích, yên tâm, ta đã vì bọn họ an bài tốt quy túc rồi!”
Thành ca gật gật đầu quay cửa kính xe xuống, thăm dò kêu lên chờ lệnh Soái quân huynh đệ phân phó.
Vây công vứt bỏ nhà xưởng Soái quân huynh đệ dựa theo kế hoạch lui lại, làm bộ hỗn loạn chi tế, vẫn không quên nhớ kêu lên vài câu: “Nhanh, mau bỏ đi, địch nhân viện binh theo phía đông đến rồi!”
Trong nhà xưng hung đồ nghe vậy đại hỉ, đạn tận lương tuyệt bọn hắn vốn là muốn cắn nha tự sát, hiện tại cũng sinh ra hi vọng, bề bộn có tổ chức hướng đông mặt trợ giúp đồng lõa phương hướng triệt hồi, rút khỏi mấy trăm mét về sau, nhìn thấy ven đường có bộ phận xe tải lái xe cửa, xem bộ dáng là có người nghe thấy tiếng súng vứt bỏ đấy, lập tức cũng bất chấp nghĩ cái gì liền bề bộn lên xe.
Vừa mới khải thúc đẩy cơ, cả lượng diện bao xa bỗng nhiên toát ra từng trận khói đặc, không chỉ có để cho bọn họ ho khan rơi lệ, còn đầu váng mắt hoa, lập tức bịch ngã vào trên xe không động đậy được nữa.
Hơn mười tên Soái quân huynh đệ theo hai bên xông ra, bèn nhìn nhau cười khen: “Không thể tưởng được quân sư kế sách còn rất hữu hiệu đấy, cái này hỏa hung đồ quả nhiên hội chạy lên xe tải, một hồi thuốc mê thì đem bọn hắn toàn bộ quật ngã rồi, giảm đi chúng ta nhiều ít chém giết thời gian, chủ yếu hơn chính là, tất cả đều là người sống!”
Trong xe Thành ca cũng ôm Phàm Gian bả vai, dựng thẳng lên ngón cái khen: “Hồ ly quả nhiên là lão giảo hoạt! Lão Thành ăn xong, đêm nay mời ngươi uống rượu.”
Phàm Gian nhìn thấy Thành ca tay, nổi lên nổi da gà, cái này song đúng cực hình chi thủ, sờ tại trên thân thể rất không may mắn, vì vậy móc ra điện thoại cũng đẩy ra tay của hắn, cười nói sang chuyện khác: “Công lao đều là Thành ca ngươi đấy, ta hiện tại nên lại để cho mặt khác đại ca xã hội đen đối với Triêu Dương đường động tiến công!”
Thành ca thu tay lại, không hiểu hỏi: “Vì cái gì không phải chúng ta công kích đâu này?”
Phàm Gian ý vị thâm trường nói: “Để cho bọn họ thuần phục Thiếu soái!”
Năm phút đồng hồ về sau, Triêu Dương đường người phụ trách Trang Bằng thu được toàn quân bị diệt tin tức, trong nội tâm cực kỳ lo lắng chi tế, lại có hai tên thân tín không kịp thở chạy vào báo cáo: “Lão đại, không xong, hơn mười vị hắc bang đại ca tự mình dẫn người giết cửa khẩu, không có lý do gì, không nói gì, gặp người liền chém!”
Trang Bằng nhanh chóng như nồi chảo bên trên con kiến, bao quanh loạn chuyển, mình cũng cùng Đông Hưng xã lão đại đã nói, Soái quân làm việc thủ đoạn độc ác đặc biệt, phái người trợ giúp Đông Hưng xã vài tên cán bộ cao cấp, tất cả tâm huyết nói không tốt sẽ phó mặc, nhưng không bị tiếp nhận, yêu cầu ra hết tinh nhuệ cứu người, bởi vì bên trong có một gã trọng yếu thủ lĩnh.
Mẹ kiếp! Sớm biết như vậy sẽ không thu tiền của bọn hắn rồi! Trang Bằng hối hận ham lợi nhỏ, tiếp nhận Đông Hưng xã hợp nhất, nhưng bây giờ mang đến cho mình tai hoạ ngập đầu.
“Đi, chúng ta đi!” Trang Bằng rống lớn nói: “Chúng ta đi phương Nam, đi Hồng Kông!”
Tiếng nói vừa mới rơi xuống, trên trăm chế phục sức các dạng hắc bang nhân viên sẽ giết tiến đến, hơn mười vị lão đại tự mình xách đao đi vào Trang Bằng trước mặt, trên mặt lộ ra dữ tợn dáng tươi cười, còn có mấy phần khó với che dấu hưng phấn, Thiếu soái đã đáp ứng bọn hắn, cho phép bọn hắn đem Triêu Dương đường diệt rồi, đem địa bàn toàn bộ phân ra.