Hải Tử kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy Lâm Ngọc Đình vui mừng, tung tăng như chim sẻ chạy đến bên người đó. Sở Thiên không cần nhìn cũng biết - Lâm Ngọc Thanh đã đến, bởi vì chính mình đã gọi tới.
Lâm Ngọc Thanh mang theo bốn vị kiểm sát trưởng, đằng sau còn có một đội cảnh sát vũ trang, súng ống đã lên đạn sẵn sàg. Lâm Ngọc Đình như con chim nhỏ rúc vào ngực Lâm Ngọc Thanh, miệng không ngừng gọi:
- Ba ba.
Lúc này, Lâm Ngọc Thanh thấy con gái bình an, chẳng quan tâm tới hình tượng uy nghiêm gì hết, ôm lấy Lâm Ngọc Đình:
- Con gái, không làm con sợ chứ? Bọn chúng không làm tổn thương con chứ?
Ngưu Côn thấy có người của Viện kiểm sát cùng cảnh sát vũ trang tới, trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng Lý Tử Phong phái tới trợ giúp mình, nhưng lại nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi Lâm Ngọc Thanh là ba ba, run lên, chết cha chuyện này càng khó nhằn rồi, thảo nào bọn Sở Thiên lại hung hăng càn quấy như thế hóa ra có người sau chống lưng.
Lâm Ngọc Thanh cùng con gái nói vài câu, tiếp theo Lâm Ngọc Thanh liền vỗ nhè nhẹ lưng Ngọc Đình. Lâm Ngọc Đình biết cha muốn làm việc rồi, vì vậy buông tay đi đến bên cạnh Sở Thiên. Ngoại trừ cha mình, thì chỉ có Sở Thiên mới khiến cô có cảm giác an toàn.
Lâm Ngọc Thanh nhìn toàn cảnh, bước tới gần Hải Tử:
- Không biết vị huynh đệ này có thể hạ thủ lưu tình, mấy kẻ này liên quan tới các vụ hối lộ của không ít quan chức cấp cao, tôi cần đem chúng về phục vụ điều tra vụ án.
Hải Tử rất giỏi quan sát, biết rõ vị Kiểm sát trưởng trước mặt này không có ý nói mình, hơn nữa nghe thấy Ngọc Đình gọi ông là ba; nhìn qua Sở Thiên, thấy Sở Thiên cười gật gật đầu, biết rõ là người một nhà, vì vậy thả tuýp sắt trong tay, mang theo đám Quang Tử tới cạnh Sở Thiên. Ngưu béo thấy mình nhặt về được một mạng thoát được một kiếp vui sướng vô cùng. Lại nghe thấy cái nì hiệp trợ điều tra vụ án, cũng lơ đễnh, dùng quan hệ của mình cùng Lý Tử Phong, cho dù có ra tòa thì cũng chuyện lớn hóa nhỏ nhỏ hóa không có gì mà thôi.
Trương Đồn trưởng một thân kinh nghiệm quan trường, biết chắc mấy người này không phải của Lý Tử Phong, nếu không mình không có khả năng không biết. Nhưng gã lại xác thực cứu được Ngưu Côn, không chút hoang mang, lễ phép hỏi:
- Tôi Đồn trưởng đồn Công an Đông Khu, không biết mấy vị kiểm sát này ở nơi nào?
Lâm Ngọc Thanh đảo mắt qua Trương Đồn trưởng cùng mấy tên đang mặc y phục thường dân kia. Lâm Ngọc Thanh đã sớm đến hiện trường, nghe được không ít lời của tên Trương Đồn trưởng, thừa biết ý đồ của gã, nghe Sở Thiên nói về việc cấu kết với quan đen, trong lòng tràn ngập khinh thường, không tức giận mà tràn ngập uy nghiêm:
- Ta là Lâm Ngọc Thanh.
Lâm Ngọc Thanh! Thật sự là người có da, cây có bóng, tại thành phố này, vô luận hắc đạo bạch đạo, thậm chí bình dân dân chúng hầu như không có mấy người không biết cái tên này: 'Thiết mặt Bao Công' Lâm Ngọc Thanh. Ông đại biểu cho công bình công chính, không sợ cường quyền. Ông quét sạch lũ công chức sâu mọt, thanh trừ những kẻ tự xưng là công bộc của dân lại bại hoại, đè đầu cưỡi cổ nhân dân. Đối với ông có hai dạng người: loại thứ nhất vô cùng kính nể tính cách cương trực, liêm chính; loại thứ hai thì sợ hắn như cọp. Đám Trương Đồn trưởng thuộc về loại thứ hai.
Trương Đồn trưởng trầm mặc, ánh mắt hoảng sợ hơn so với khi đối mặt với đám Hải Tử gấp mấy lần. Đám Hải Tử cho dù lợi hại lại tàn nhẫn, cùng lắm là giết chết bọn hắn ở đây. Nhưng nếu Lâm Ngọc Thanh nhúng tay vào, đem Ngưu Côn cùng mình mang đi thẩm tra, không chỉ có mình chức vị khó giữ, một nhóm kẻ có lợi ích đằng sau cũng có thể bị lôi ra. Như vậy, không chỉ có chính mình mất mạng, thậm chí thân bại danh liệt, liên lụy gia nhân. Trương Đồn trưởng hối hận vì hôm nay tới đây, bỗng dưng mà ảnh hưởng tiền đồ về sau, xem ra ngày sau nhậu nhẹt, thư giãn hết rồi.
Ngưu Côn cũng hiểu đạo lý này. Nếu như những người khác mời hắn đi hiệp trợ điều tra vụ án, gã chỉ cần cười cười mà qua, không thèm để ý chút nào, nhưng là Lâm Ngọc Thanh điều tra, với uy tín của ông, lần này án tử khó thoát. Bản thân chiêu binh mãi mã mấy tên trọng phạm trong tù, nếu như không có nhân viên chính phủ hỗ trợ, sẽ chẳng có ai tin. Nếu Lâm Ngọc Thanh điều tra ra, không biết phải chết bao nhiêu quan lớn quý nhân. Huống chi chính mình vừa rồi đắc ý, muốn tìm đường sống nói ra lão đại của mình là Cục trưởng, lần này không khéo Lý Tử Phong cũng sợ khó đào thoát. Dù cho chính mình bây giờ chưa chết, với tính cách của Lý Tử Phong, vì lý do an toàn, đem bọn hắn diệt khẩu, người nhà theo đó mà liên lụy. Ngưu Côn toát mồ hôi lạnh, gã thậm chí hối hận mình tại sao bị không bị Hải Tử một đạn bắn chết.
Lâm Ngọc Thanh nhìn các loại sắc mặt, lại thấy Sở Thiên vẫn bình tĩnh tự nhiên, rất tán thưởng, đi tới:
- Sở Thiên, lần này sợ rằng các ngươi cũng phải về để lấy lời khai.
Sở Thiên gật đầu, lo lắng:
- Chú Thanh, lần này đoán chừng sẽ kéo ra không ít nhân vật quyền thế, chú nên ra tay có chừng mực chút miễn cho gặp chuyện chó cùng giứt giậu, gây khó dễ với chú.
Lâm Ngọc Đình bên cạnh nghe thấy lòng rất hoảng hốt, nhìn Lâm Ngọc Thanh, ánh mắt đồng tình với Sở Thiên..
Lâm Ngọc Thanh kiên quyết lắc đầu:
- Ta là kiểm sát trưởng, đại biểu cho cơ quan công chính quốc gia, đối với lũ quan đen, luôn căm thù đến tận xương tủy. Nếu như vì sợ bọn họ trả thù mà có cái nên làm, có việc không nên làm, ta thật phải xin lỗi bộ đồng phục trên mình rồi. Vụ án lần này, ta nhất định truy xét đến ngọn nguồn, dù là cho máu chảy ta cũng không hối tiếc.
Lâm Ngọc Thanh lời nói hùng hồn, hào khí vân thiên, làm cho tất cả mọi người rung động. Sở Thiên vui mừng, quốc gia còn có họ, cho nên có thể cho những người đang đau khổ vì công lý một chút ánh sáng của hi vọng.
Lâm Ngọc Thanh phất tay, cảnh sát vũ trang bắt đầu đưa mọi người lên xe.
Đột nhiên, Trương Đồn trưởng vốn hết sức chợt bộc phát ra lực lượng cùng tốc độ khó tin cướp súng của một cảnh sát tháo chốt an toàn, chĩa súng về Lâm Ngọc Thanh hét lớn:
- Lâm Kiểm sát trưởng, tôi nghe nhiều về uy danh của ông, cũng kính trọng cách làm người của ông. Thế nhưng, tôi không thể đi cùng ông. Tôi bây giờ giết chết người, dù cho tôi bị vô số súng đạn bắn chết, cũng không hối hận, chết một người cứu trăm người. Người nhà của tôi cũng sẽ được chiếu cố, nếu như tôi đi cùng ông, tôi không biết trải qua bao nhiêu thời gian đau khổ, tôi không khai cũng chẳng ai tin, bọn chúng cũng sẽ giết.
Trương Đồn trưởng nắm chặt súng, nhưng tay gã vẫn không tự chủ được run lên; dù vậy, khoảng cách gần như thế bắn cũng sẽ trúng Lâm Ngọc Thanh. Mấy vị kiểm sát cùng cảnh sát vũ trang nhao nhao hét to:
- Bỏ súng xuống, nếu không sẽ chết.
Lúc này Lâm Ngọc Thanh mặt không đổi sắc, lạnh lùng nhìn Trương Đồn trưởng, nói từng chữ:
- Có bản lĩnh thì cứ nổ sung. Anh có thể bắn chết ta, nhưng anh giết không chết pháp luật, anh cùng người phía sau màn sẽ phải chịu trừng phạt.
Trương Đồn trưởng điên cuồng cười một tiếng:
- Tiền tài, nhân tình, quan hệ không có khả năng lung lạc ông, nhưng cũng không phải là không thể không lung lạc được người khác, chỉ cần giải quyết xong ông, một nhóm lớn sẽ mang ơn ta, ta chết có giá trị.
Trương Đồn trưởng không phải hồ đồ, ai cũng hiểu hắn nói không sai chỉ có Lâm Ngọc Thanh thiết diện vô tư mới không khuất phục. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Lâm Ngọc Thanh hừ một tiếng:
- Một đám chuột nhắt nói mãi không tỉnh.
Trương Đồn trưởng trợn trừng, ánh mắt bắn ra vẻ thấy chết không sờn, ngón tay bóp mạnh cò súng, viên đạn bắn ra.
Tất cả mọi người ngây dại.
Hải Tử cùng Quang Tử mấy người tuy ra tay ngoan độc, nhưng đối mặt với tình huống này, cũng không biết làm thế nào, thân pháp nhanh hơn nữa, cũng không nhanh bằng viên đạn, vì vậy không thể làm gì khác, hi vọng kỳ tích xuất hiện, mới có thể cứu được tính mạng của Lâm Ngọc Thanh.
Ngay lúc Trương Đồn trưởng bóp cò , trong tay Sở Thiên bắn ra hai đạo ánh sáng, không thua gì tốc độ viên đạn, mọi người kinh ngạc vô cùng.Phanh một tiếng, sau đó lại một âm thanh A..., mọi người cho rằng Lâm Ngọc Thanh trúng đạn, nhanh chóng nhìn Lâm Ngọc Thanh, lại thấy Lâm Ngọc Thanh lông tóc không tổn hại, vẫn uy nghiêm đứng tại đó, ngay cả tránh cũng không tránh, định lực thật là kinh người, Lâm Ngọc Đình bất chấp tất cả , chạy lên ôm lấy lấy Lâm Ngọc Thanh, nhạt nhòa nước mắt nhìn cha. Lâm Ngọc Thanh cười cười, tỏ vẻ cha không sao cả.
Lâm Ngọc Thanh không sao cả. Lúc này, tất cả mọi người mới chú ý tới Trương Đồn trưởng, thấy hắn cổ tay cầm súng bị dính một đồng tiền xu, còn đầu đạn cũng dính một đồng nằm dưới mặt đất, kẻ đần cũng biết Sở Thiên đã dùng hai đồng tiền xu cứu được Lâm Ngọc Thanh. Vô cùng khiếp sợ, công lực Sở Thiên cao tới bực này, một người mười tám tuổi lại có thân thủ kinh khủng như thế, không biết phải khổ luyện bao lâu mới thành?
Hải Tử hơi hổ thẹn, cùng Sở Thiên đối mặt hai lần rồi, cho rằng Sở Thiên rất có tình người, là người tốt đáng để kết giao bằng hữu, không nghĩ tới Sở Thiên thân thủ cũng cực kỳ hung hãn, chính mình có chút múa rìu qua mắt thợ rồi. Đám Quang Tử giật mình, bắt đầu thấy một người lâm trận không loạn, bình tĩnh tự nhiên so với người thường khí chất cao hơn chút thôi, không ngờ thân thủ kinh khủng như thế làm cho người ta sợ hãi không thôi. Đối với đám Quang Tử luôn luôn tự tin, tự biết đêm nay một đối một, mình kém quá xa.
Sở Thiên cũng giật mình, vừa rồi dưới tình thế bức bách mà bắn ra hai đồng tiền xu, không tưởng là thành công ngăn cản viên đạn; hơn nữa công lực xem ra cũng đã khôi phục được hai thành. Hằng ngày kiên trì luyện công, cùng với lâm trận đột phá kết quả không tệ. Sở Thiên rất cao hứng, tiếp tục như vậy, chưa đầy một năm có lẽ sẽ khôi phục công lực hoàn toàn.
Cảnh sát vũ trang lúc này xông lên đấm đá tên Trương Đồn trưởng một trận. Trước mặt bọn họ dám vũ đao lộng thương, khẩu khí này làm sao có thể nhịn xuống? Bởi vậy, cảnh sát vũ trang hạ thủ rất nặng. Nếu không phải Lâm Ngọc Thanh còn cần Trương Đồn trưởng hiệp trợ phá án, chỉ sợ đã bị đánh chết. Dù cho như vậy, Trương Đồn trưởng mặt mũi tràn đầy máu tươi, hoàn toàn mất hết uy nghiêm ngày xưa.
[hide]
Hải Tử kinh ngạc quay đầu lại hướng ra phía ngoài nhìn lại, Lâm Ngọc Đình lại tung tăng như chim sẻ hướng âm thanh nguyên chỗ đánh tới, Sở Thiên không cần nhìn cũng biết đúng Lâm Ngọc Thanh đã đến, bởi vì là chính mình muốn hắn tới.
Lâm Ngọc Thanh mang theo bốn cái kiểm sát trưởng, đằng sau còn đi theo một đoàn súng vác vai, đạn lên nòng cảnh sát vũ trang, Lâm Ngọc Đình như chỉ chim nhỏ giống nhau đưa vào Lâm Ngọc Thanh trong ngực, trong miệng hô hào: “Ba ba.”
Lâm Ngọc Thanh lúc này thấy đến con gái bình an, cũng bất chấp cái gì uy nghiêm hình tượng, ôm Lâm Ngọc Đình nói: “Đình nhi, không có hù ngã ngươi đi? Bọn hắn không có tổn thương ngươi đi?”
Ngưu Côn lúc này thấy đến ăn mặc đồng phục kiểm sát trưởng cùng súng vác vai, đạn lên nòng cảnh sát vũ trang, trong nội tâm vừa mới cao hứng, tưởng rằng Lý Tử Phong phái tới trợ giúp nhân mã của mình, về sau nghe được Lâm Ngọc Đình gọi Lâm Ngọc Thanh là “Ba ba”, trong nội tâm lộp bộp một chút, biết rõ sự tình phức tạp hóa, không nghĩ tới Sở Thiên bọn hắn cũng có chính thức bối cảnh, trách không được dám lớn lối như vậy.
Lâm Ngọc Thanh cùng con gái tiểu đàm phán vài câu, Lâm Ngọc Thanh liền vỗ nhè nhẹ lấy Ngọc Đình, Lâm Ngọc Đình tự nhiên biết rõ phụ thân muốn bắt đầu làm việc, vì vậy thoát ly Lâm Ngọc Thanh ôm ấp hoài bão, đi đến Sở Thiên bên người, ngoại trừ phụ thân, hắn có thể cảm thấy an toàn cũng liền chỉ có Sở Thiên rồi.
Lâm Ngọc Thanh bên cạnh quét mắt toàn trường vừa đi hướng chính giữa, đối với đứng ở chính giữa Hải Tử nói: “Không biết vị huynh đệ kia có hay không có thể hạ thủ lưu tình, trước mắt người này dính đến mấy tông đút lót án, dính đến mấy tông chức quyền nhân viên hành vi, ta cũng cần đem hắn mang về hiệp trợ điều tra.”
Hải Tử cũng là giỏi về quan sát chi nhân, biết rõ trước mắt cái này kiểm sát trưởng không phải hướng về phía chính mình đến đấy, hơn nữa nghe được Ngọc Đình gọi hắn là “Ba ba”, thấy lại nhìn qua Sở Thiên, nhìn thấy Sở Thiên cười gật gật đầu, biết rõ là người một nhà, vì vậy thả ra trong tay ống sắt, mang theo Quang Tử mấy người đi đến Sở Thiên bên kia, lúc này, Ngưu mập nhìn thấy chính mình nhặt về một mạng, trên mặt lộ ra tránh được đại nạn mừng rỡ, nghe được chính mình muốn hiệp trợ cái gì vụ án, cũng lơ đễnh, dùng quan hệ của mình cùng Lý Tử Phong quan hệ, những thứ này cuối cùng chẳng qua là qua ra toà, không có gì thực chất tính đồ vật.
Trương sở trưởng là một kinh nghiệm quan trường người, biết rõ cái này mấy cái kiểm sát trưởng cùng cảnh sát vũ trang hiển nhiên không phải Lý Tử Phong người, nếu không mình không có khả năng không biết, nhưng hắn lại xác thực cứu được Ngưu Côn, hoang mang chi tế, vì vậy lễ phép tính hỏi: “Ta là Đông khu đồn công an sở trưởng, không biết mấy vị kiểm sát trưởng lệ thuộc ở đâu?”
Lâm Ngọc Thanh con mắt quét qua Trương sở trưởng cùng mấy vị y phục thường, kỳ thật hắn sớm đã đến Phương Khối quán bar, nghe được Trương sở trưởng không ít lời nói, đã sớm rõ ràng Trương sở trưởng ra hiện tại nơi đây tác dụng, kết hợp Sở Thiên nói quan hắc cấu kết, trong nội tâm đã đối với Trương sở trưởng bọn hắn rất là khinh thường, vì vậy không giận tự uy nói: “Ta là Lâm Ngọc Thanh.”
Lâm Ngọc Thanh! Thật sự là người có da, cây có bóng, tại cái thành phố này, vô luận hắc đạo bạch đạo, thậm chí bình dân dân chúng hầu như không có mấy người không biết tên của hắn, ‘thiết diện Bao Công’ Lâm Ngọc Thanh, hắn đại biểu cho công bình công chính, không sợ cường quyền, hắn quét dọn lấy công chức đội ngũ sâu mọt, thanh trừ lấy những người kia dân công bộc lại thịt cá nhân dân bại hoại, nói lên hắn, rất nhiều người đều đối với hắn nghiêm nghị bắt đầu kính nể, cũng có rất nhiều người sợ như sợ cọp, Trương sở trưởng bọn hắn chính là người kia.
Trương sở trưởng tâm trầm xuống, ánh mắt toát ra so gặp phải Hải Tử đám người này còn hoảng sợ, Hải Tử bọn hắn càng lợi hại lại tàn nhẫn, cũng nhiều lắm là giết bọn chúng đi người ở chỗ này, nếu như Lâm Ngọc Thanh nhúng tay tiến đến, đem Ngưu Côn cùng mình mang đi thẩm tra, không chỉ có chính mình chức vị khó giữ được, đằng sau một nhóm lớn lợi ích người đều có thể bị liên lụy đi ra, nói như vậy, không chỉ có chính mình mất mạng, thậm chí còn muốn thân bại danh liệt, liên lụy gia nhân. Trương sở trưởng rất là hối hận hôm nay tới đây Phương Khối quán bar, một cái không cẩn thận liền bị mất tiền đồ của mình, về sau toàn được nhậu nhẹt ăn ngon thời gian xem ra là sẽ không còn có rồi.
Ngưu Côn hiển nhiên cũng minh bạch đạo lý này, nếu như những người khác mời hắn đi hiệp trợ điều tra vụ án, hắn khả năng cười cười mà qua, không thèm để ý chút nào, nếu như là Lâm Ngọc Thanh điều tra, dùng hắn nổi danh, chính mình lần này không phán tử hình đều khó có khả năng rồi, chính mình theo trong ngục giam chiêu binh mãi mã nhiều như vậy ngục giam trọng phạm, nếu như không có nhân viên chính phủ hỗ trợ, ai cũng sẽ không tin tưởng, nếu như bị Lâm Ngọc Thanh tra rõ xuống dưới, không biết phải chết nhiều ít quan lớn quý nhân, huống chi chính mình vừa rồi đắc ý chi tế cùng muốn sống thời điểm, nói ra lão đại của mình đúng cục trưởng, lần này liền Lý Tử Phong đều sợ khó với đào thoát, dù cho chính mình chết khiêng xuống, dùng Lý Tử Phong làm người, cũng sẽ biết bởi vì lý do an toàn, đem hắn người xung quanh đợi toàn bộ diệt khẩu, người nhà của mình đều chỉ sợ muốn đi theo gặp nạn, Ngưu Côn đổ mồ hôi đã đến, hắn thậm chí hối hận mình tại sao bị Hải Tử nhất thương đánh chết.
Lâm Ngọc Thanh nhìn xem các loại âm tình bất định chúng sinh muôn màu, lại nhìn xem vẫn như cũ bình tĩnh tự nhiên Sở Thiên, âm thầm gật gật đầu, đi tới, nói: “Sở Thiên, lần này sợ rằng cũng phải lãng phí các ngươi một chút thời gian làm phần ghi chép.”
Sở Thiên gật gật đầu, lo lắng nói: “Thanh thúc thúc, ngươi lần này đoán chừng hội kéo ra không ít thực quyền nhân vật đi ra, đề nghị ngươi có chừng có mực, miễn cho gặp tương quan lợi ích người chó cùng rứt giậu, đối với ngươi ra tay.”
Bên cạnh Lâm Ngọc Đình nghe được mấy câu nói đó, trong nội tâm hoảng hốt loạn, nhìn xem Lâm Ngọc Thanh, ánh mắt tỏ vẻ cùng Sở Thiên cách nhìn giống nhau.
Lâm Ngọc Thanh kiên quyết lắc đầu, nói: “Thân thể của ta là kiểm sát trưởng, đại biểu cho quốc gia công chính cơ quan, đối với vi phạm pháp lệnh nhân viên chính phủ, luôn luôn căm thù đến tận xương tuỷ, nếu như gần kề bởi vì sợ bọn họ trả thù mà có cái nên làm, có việc không nên làm, ta liền thực xin lỗi trên người mình bộ này chế ngự rồi, lần này vụ án, ta nhất định truy xét đến ngọn nguồn, dù là bởi vậy nhiệt huyết bôi đấy, cũng sẽ không tiếc.”
Lâm Ngọc Thanh mà nói chữ chữ hữu lực, nghĩa khí bẩm đúng, lại để cho tất cả mọi người chịu chấn động, Sở Thiên trong lòng cũng không tự chủ được gật đầu, quốc gia bởi vì còn có những người này tồn tại, cho nên có thể làm cho người đang trong tuyệt vọng chứng kiến hi vọng.
Lâm Ngọc Thanh phất phất tay, cảnh sát vũ trang bắt đầu đem ở đây tất cả mọi người vượt qua xe.
Đột nhiên, vốn vô lực Trương sở trưởng chợt bộc phát ra khó với làm cho người tin tưởng nhanh nhẹn cùng lực lượng, theo cảnh sát vũ trang trong tay đoạt lấy một khẩu súng, mở ra bảo hiểm, lay động đối với Lâm Ngọc Thanh, nói: “Lâm kiểm sát trưởng, ta nghe qua uy danh của ngươi, cũng kính trọng cách làm người của ngươi, thế nhưng là, ta không thể trở về với ngươi, ta hiện tại đem ngươi giết, dù cho ta cũng bị loạn súng bắn chết rồi, ta cũng sẽ không hối hận, đã chết ta một cái, có thể cứu vãn một nhóm lớn lợi ích tương quan người, người nhà của ta cũng sẽ biết đã bị hảo hảo chiếu cố, nếu như ta trở về với ngươi, ta không biết muốn bao nhiêu lâu kinh hồn bạt vía thời gian, dù cho ta cái gì cũng không nói, ta người phía sau cũng sẽ không tin tưởng trong sạch của ta, bọn hắn cũng sẽ biết tìm kiếm nghĩ cách giết chết ta.”
Trương sở trưởng nắm súng tay mặc dù đang phát run, nhưng tất cả mọi người biết rõ, lại run tay, khoảng cách gần như vậy cũng có thể nổ súng bắn trúng Lâm Ngọc Thanh, mấy vị kiểm sát trưởng cùng cảnh sát vũ trang nhao nhao hét to: “Bỏ súng xuống, nếu không giết không tha.”
Lúc này Lâm Ngọc Thanh sắc mặt không chút nào cải biến, lạnh lùng nhìn xem Trương sở trưởng, mỗi chữ mỗi câu nói: “Có bản lĩnh ngươi liền nổ súng, ngươi có thể đánh chết ta, nhưng ngươi đánh không chết thần thánh pháp luật, ngươi cùng phía sau màn người giống nhau sẽ phải chịu trừng phạt.”
Trương sở trưởng cuồng tiếu một tiếng: “Tiền tài, nhân tình, quan hệ khả năng công không được ngươi, nhưng cũng không phải là không thể đánh hạ những người khác, chỉ cần giải quyết xong ngươi, đem có một nhóm lớn người đối với ta mang ơn, ta sẽ chết được có giá trị.”
Trương sở trưởng những lời này hiển nhiên rất có cảm xúc mà phát, mọi người cũng biết, cái này chỉ sợ là câu lời nói thật, Lâm Ngọc Thanh loại này thiết diện vô tư vỏ bọc đường đao thương đều không nhập người, xã hội cũng không quá nhiều.
Lâm Ngọc Thanh trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng: “Bọn đạo chích bọn chuột nhắt, chấp mê bất ngộ.”
Trương sở trưởng con mắt trợn mắt, bắn ra vô cùng tuyệt vọng cùng thấy chết không sờn, ngón tay không chút lựa chọn khấu trừ vang cò súng, viên đạn bắn đi ra.
Tất cả mọi người ngây dại.
Hải Tử cùng Quang Tử mấy người bọn hắn tuy nhiên ra tay ngoan độc, nhưng tại loại tình huống này, cũng biết vậy nên khó giải quyết, thân hình mau nữa, cũng không nhanh bằng viên đạn, vì vậy có chút không thể làm gì, hi vọng kỳ tích xuất hiện, lúc này mới có thể cứu được Lâm Ngọc Thanh tánh mạng.
Liền tại Trương sở trưởng bóp cò đồng thời, Sở Thiên trong tay bắn ra hai đạo ánh sáng, viên đạn không chút nào thua ở viên đạn, mọi người kinh ngạc chi tế, chỉ nghe được “Phanh”, sau đó lại một âm thanh “A...”, mọi người cho rằng Lâm Ngọc Thanh trúng đạn, bề bộn bối rối nhìn Lâm Ngọc Thanh, lại phát hiện Lâm Ngọc Thanh lông tóc không hư hại, vẫn như cũ uy nghiêm đứng ở nơi đó, liền trốn đều không có trốn, phần này định lực thật là kinh người, Lâm Ngọc Đình lại cũng bất chấp cái gì, chạy lên ôm lấy lấy Lâm Ngọc Thanh, trong mắt uông uông nhìn xem Lâm Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Thanh cười cười, tỏ vẻ chính mình không có việc gì tình.
Mọi người nhìn thấy Lâm Ngọc Thanh không có việc gì, lúc này mới nhìn về phía Trương sở trưởng, chỉ thấy hắn nắm súng đích cổ tay thượng trung một quả tiền xu, trên mặt đất cũng tản ra một quả tiền xu cùng viên đạn đầu, kẻ đần cũng biết đúng Sở Thiên dùng hai quả tiền xu cứu được Lâm Ngọc Thanh, chẳng qua là Sở Thiên có mạnh mẽ như vậy công lực cùng độ chính xác quả thực lại để cho mọi người khiếp sợ, một cái mười tám tuổi tả hữu đệ tử thậm chí có như thế thân thủ, vậy cần khổ luyện bao lâu mới có thể đạt tới loại này công lực đâu này?
Hải Tử có chút hổ thẹn, cùng Sở Thiên hai lần đối mặt rồi, cho rằng Sở Thiên chỉ là tính tình trung nhân, thiện tâm chi nhân, là một có thể kết giao bằng hữu, không nghĩ tới Sở Thiên thân thủ cũng mạnh như thế hung hãn, chính mình có chút múa rìu qua mắt thợ rồi, Quang Tử bọn hắn cũng là thầm giật mình, vừa mới bắt đầu chỉ cho là cái này gặp không sợ hãi, bình tĩnh tự nhiên đệ tử chẳng qua là so với bình thường đệ tử nhiều hơn vài phần khí chất, nhiều hơn vài phần lịch duyệt, không nghĩ tới thân thủ dĩ nhiên là như thế làm cho người ta sợ hãi, Quang Tử bọn hắn luôn luôn tự tin, đêm nay một đôi so, tự nhận chính mình kém xa.
Sở Thiên mình cũng thầm giật mình, vừa rồi chính mình dưới tình thế cấp bách, mới liều xuất toàn lực bay vụt ra hai quả tiền xu, mình cũng không nghĩ tới hội thật sự đối với ngăn trở viên đạn, hơn nữa chính mình công lực toàn thân giống như lại khôi phục hai thành, xem ra là chính mình ngày thường kiên trì luyện công cùng vừa rồi ý niệm tập trung đột phá kinh mạch kết quả, Sở Thiên trong lòng có chút cao hứng, tiếp tục như vậy, không cần một năm liền có thể khôi phục toàn bộ công lực rồi.
Cảnh sát vũ trang lúc này mới một loạt trên xuống đem Trương sở trưởng bổ nhào, quyền đấm cước đá một trận, nếu như Lâm Ngọc Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, bọn hắn về sau cũng không cần lăn lộn, nhưng lại đang tại bọn họ mặt vũ đao lộng thương, khẩu khí này làm sao có thể nhịn xuống? Bởi vậy, cảnh sát vũ trang hạ thủ lực đạo dị thường nặng, nếu như không phải Lâm Ngọc Thanh còn cần Trương sở trưởng hiệp trợ phá án, chỉ sợ đã sớm bị đánh chết rồi, dù cho như vậy, Trương sở trưởng cũng là mặt mũi tràn đầy máu tươi, hoàn toàn mất hết ngày xưa uy nghiêm.
[/hide]