F ca cười khổ, không hề kiêng kị trả lời:
- Sau này mọi người hợp tác, Đường gia muốn đấu thầu mấy công trình của Chính phủ ở Hongkong, nhưng các công trình đó đều nằm trong phạm vi của địa bàn Đông Hưng hội, Đông Hưng hội muốn làm những công trình này nhưng lại thiếu nguồn tài chính, vì thế hai hai bên bắt đầu hợp tác.
- Đương nhiên, quan hệ hợp tác này rất ít người biết, toàn bộ xã đoàn không quá sáu người.
Sở Thiên bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, khóe miệng giương lên sát khí, thản nhiên nói:
- Trên thế giới này quả nhiên chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, Đông Hưng hội cứ khăng khăng làm mối cho Đường gia, vậy thì tôi sẽ làm cho chúng hối hận cả đời. Đêm mai, tôi sẽ khiến cho Lang Bang Trung Sơn biến mất hoàn toàn.
Mí mắt F ca cứ nháy liên tục, sát khí của tên tiểu tử này tại sao lại nồng nặc như vậy.
Sau khi F ca rời đi, Phương Tình đưa ra ba vé máy bay, có chút lo lắng nói:
- Thiếu soái, ba người các anh đến địa bàn của Đường gia có thể gặp nguy hiểm hay không? Có cần mang thêm vài anh em hoặc là báo thành viên tổ chức Tinh Nguyệt ở phía Nam đến đón các anh? Việc đối thủ dám vu cáo hãm hại, đương nhiên sẽ có chuẩn bị đối với chúng ta.
Sở Thiên đút vé máy bay vào túi, ôm Phương Tình hôn nhẹ trấn an:
- Chị Tình à, không có chuyện gì, ngay cả Tam Giác Vàng anh còn dám xông vào, huống hồ gì là Trung Sơn bé tí này? Trên thế giới này không có người nào có thể giết chết anh. Trừ phi là anh không muốn sống nữa, huống hồ anh cũng không nỡ rời xa sự dịu dàng của em đâu, em yên tâm đi.
Trong lòng Phương Tình cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhưng lại giả bộ tức giận đánh Sở Thiên:
- Chỉ biết ức hiếp em!
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Sở Thiên vừa buông Phương Tình ra, anh Thành liền đi vào, không thèm nhìn mặt của hai người đang đỏ lên, cung kính hỏi:
- Thiếu soái, tôi đã ra lệnh cho anh em Soái quân bí mật tiễn F ca, bước tiếp theo nên làm thế nào? Giá trị của các thành viên khác của Đông Hưng hội hoàn toàn đã hết, có thể giết được không?
Sở Thiên lắc đầu, cười thâm sâu nói:
- Bọn họ vẫn còn giá trị, anh Thành, anh nghĩ biện pháp đem tin tức F ca nương nhờ chúng ta truyền đến tai các thành viên Đông Hưng hội bị bắt giam, hai ngày sau lại tìm một phương pháp giúp họ trốn thoát, em muốn bọn họ quay lại Đông Hưng hội.
Anh Thành ngây người, dường như có chút không hiểu ý của Sở Thiên, vừa rồi còn đưa cho F ca hai mươi vạn thu để thu thập tin tức đối phó với sự nghi ngờ của cấp trên xã đoàn, giờ lại cho người bán đứng F ca, việc này rốt cuộc là thế nào? Vì thế gãi đầu cười khổ nói:
- Thiếu soái có thể để lộ chút dụng ý không, nếu không khi làm việc tôi không đạt được hiệu quả cao?
Phương Tình thấy vậy mỉm cười, giúp Sở Thiên nói:
- Thiếu soái chính là muốn cắt đứt đường lui của F ca, tránh cho anh ta sau khi đánh tan hoài nghi lại khăng khăng làm việc cho Đông Hưng hội. Đưa cho F ca hai mươi vạn chính là muốn anh ta cảm thấy Soái quân chân thành đối với anh ta, thả thành viên Đông Hưng hội trở lại mật báo là muốn cấp trên Đông Hưng hội hoài nghi F ca, sau đó sẽ phát sinh nội chiến.
Anh Thành giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Cao!
Thành phố Trung Sơn xa xôi!
Tại phòng Vip cao cấp nhất có hai người đang ngồi.
Cục trưởng cục cảnh sát Tạ và Lang bang Uông Tử Hào, hai người đang giơ ly lên chúc mừng, giải quyết được Quang Tử, mọi người đều đạt được ý muốn. Cục trưởng Tạ nhận được chi phiếu hai trăm vạn của Uông Tử Hào, Uông Tử Hào nhận được sự khen ngợi của lão đại bí mật. Lão đại còn hứa, sau khi sự việc kết thúc sẽ điều anh ta vè Hongkong đảm nhận chức người phụ trách của Vượng Giác.
Uông Tử Hào uống nốt nửa ly XO còn lại, lấy ra một điếu thuốc Trung Hoa châm, nhả ra khói thuốc, sung sướng nói:
- Cuối cùng cũng có thể trở lại Hongkong rồi, vẫn là thế giới phồn hoa của Tư bản chủ nghĩa tốt nhất. Ở đây quá ngột ngạt, bị Đường gia áp bức tới không ngẩng được đầu lên, lão Tạ, sự việc khi nào có thể giải quyết xong, tôi muốn nhanh chóng làm chứng xong trở về hưởng thụ rồi!
Cục trưởng Tạ nhấc chén rượu lên uống mang theo vài phần men say, nói năng lộn xộn:
- Hai ngày nữa, hai ngày nữa đi, toà án đã báo cáo lên rồi, ngày kia áp giải lên Tỉnh để phán quyết, cậu có thể đến đó. Vậy, tên đó chết không có chỗ chôn rồi, mười mấy kg thuốc phiện đủ để gã bị bắn chết mười mấy lần.
Uông Tử Hào dường như nhớ ra điều gì đó, gạt tàn thuốc, trịnh trọng nói:
- Đúng rồi, lão Tạ, vậy, hòm thuốc phiện đó có cách nào lấy về không? Hiện tại tôi có chút hối hận, làm nhiều quá, theo tôi thấy, bỏ mấy trăm bánh là đủ rồi. Đều tại ông nói số lượng càng lớn thì càng chấn động lớn, việc càng dễ làm thỏa đáng!
Cục trưởng Tạ cười nụ cười thâm sâu khó đoán, nhỏ giọng nói:
- Sau khi làm chứng xong, tôi sẽ nghĩ cách dùng bột mì đổi lấy, theo tôi thấy, cậu cũng không cần cầm về, dù sao xã đoàn các cậu cũng chưa từng nghĩ sẽ thu hồi lại chỗ thuốc phiện này, không bằng để lợi cho chúng ta, tôi làm ra, cậu lại bán rồi, chúng ta như vậy đi.
Uông Tử Hào suy nghĩ xong, dưới sự kích thích của rượu, giơ ngón tay cái lên tán thưởng:
- Hay, cách hay, quả nhiên là đầu óc của lãnh đạo nhạy bén, nhưng việc này chỉ có ông và tôi biết, nhất quyết không được để người thứ ba biết, nếu không lão đại của chúng tôi nhất định sẽ chém tôi thành tám mảnh, đến lúc đó thật sự là phó nhai rồi!
Cục trưởng Tạ không nói gì, nhấc chén rượu lên.
Bảy giờ, sân bay thủ đô.
Sở Thiên thần thái tự nhiên bước lên máy bay, theo sau là Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh, Cô Kiếm và Khả Nhi không đi cùng bởi vì ở Kinh thành còn cần hai người bọn họ ổn định. Ai mà biết được hắc đạo gì gì kia có âm mưu quỷ kế gì không, càng quan trọng hơn là, hiện giờ Dương Phi Dương cơ thể yếu ớt, không thể chịu được hoảng sợ.
Từ Thủ đô đến Trung Sơn, hai nghìn ba trăm km, đi máy bay nên cảm thấy ngắn ngủi hơn.
Đám người Sở Thiên bước ra khỏi sân bay Trung Sơn, định vẫy xe đến nội thành thì có một chiếc xe taxi không hề bắt mắt chút nào dừng lại, ngay lập tức cửa xe được mở ra, một người thanh niên thò đầu ra, trên mặt có nụ cười cung kính nói:
- Tiên sinh, về nội thành sao? Tôi vừa vặn tiện đường, lấy mọi người nửa giá, thế nào?
Sở Thiên nhìn kĩ người thanh niên, không có bất cứ hoài nghi và ngạc nhiên nào, mở cửa xe ngồi vào trong, Lão Yêu và Thiên Dưỡng Sinh cũng lần lượt chui vào.
Chiếc taxi chạy rất nhanh trên đường quốc lộ, gió lạnh không ngừng thốc vào trong xe, khuôn mặt mọi người lạnh như băng, người thanh niên thấy Sở Thiên hơi nhún vai, nhanh chóng kéo cửa xe lên, cho đến khi trong xe ấm áp lên mới nhỏ giọng nói:
- Thiếu soái, em là đệ tử của Tinh Nguyệt Đường, tên là Long Phi, Đường chủ Phương bảo em đến đón anh.
Sở Thiên không hề kinh ngạc, dựa vào ghế nhàn nhạt cười, nói:
- Tôi biết, cậu là thành viên Tinh Nguyệt Đường của Nam Hạ, tôi đã xem qua tư liệu và ảnh chụp các cậu rồi, vì thế tôi có thể nhận ra cậu. Nếu không lúc ở sân bay chúng tôi không chỉ không lên xe của cậu, thậm chí còn xử lí cậu rồi.
Long Phi trong lòng hơi bẩm, thật không ngờ bản thân đã bên bờ sinh tử vòng vo nửa vòng, đồng thời cũng ngạc nhiên vì trí nhớ của Sở Thiên, bản thân anh ta chỉ là một thành viên nhỏ bé của Tinh Nguyệt lại được Sở Thiên nhớ trong lòng, thảo nào các anh chị em trong Soái quân đều nói Thiếu soái gần như là thần tiên, việc gì cũng không thể giấu nổi hắn.
- Thiếu soái thứ lỗi, vì Đường chủ Phương sợ mọi người không thích ứng được với hoàn cảnh lạ sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch!
Long Phi quẹo xe vào đường xe, cẩn thận giải thích:
- Vì vậy mới sai em đóng giả thành lái xe taxi đến đón mọi người, đồng thời cũng cung cấp tình báo mà Thiếu soái cần.
- Long Phi, vất vả cho cậu rồi!
Trong mắt Sở Thiên có vài phần cô đơn, than nhẹ:
- Vất vả cho các anh chị em Nam Hạ rồi, đến một vùng đất chưa quen thuộc, khắp nơi nguy hiểm, lại còn phải làm việc, điều này khiến trong lòng Sở Thiên thật sự áy náy, ngày nào đó tiêu diệt được Đường gia, tôi sẽ đích thân mời rượu mọi người.
Long Phi cũng là người trọng tình cảm, nghe thấy lời nói từ tận đáy lòng của Sở Thiên có chút cảm động, vội vàng trả lời:
- Long Phi và các anh chị em chịu chút vất vả này có tính là gì? Thiếu soái công phá thành Hàng Châu, ở Tây Nam diệt Thiên Lang, ở Thái Lan chiến đấu kịch liệt với quân Hồng y , như vậy mới là anh hùng, mỗi khi Đường chủ Phương nói về sự tích của Thiếu soái, Long Phi đều nhiệt huyết tuôn trào.
Trong lòng Sở Thiên có chút động, thật không ngờ Phương Tình còn biết cổ vũ tinh thần binh sĩ.
Thấy Long Phi có chút kích động, Sở Thiên đưa tay vỗ vỗ vai cậu ta, trịnh trọng nói:
- Soái quân sẽ không quên những người vào sinh ra tử vì nó, Long Phi, kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, cậu có thể đứng trên mảnh đất phía Nam này, hùng dũng tuyên cáo với mọi người cậu là anh em của Soái quân.
Long Phi gật gật đầu, trên mặt lộ lên nhiệt huyết hi vọng.
Sở Thiên cầm chai nước khoáng uống, ngắm nhìn đèn đuốc bốn phía, thành phố Trung Sơn có thể coi là thành phố bậc trung, nhưng vị trí địa lý lại rất ưu việt, từng gọi là Hương Sơn, người mở đường cho cách mạng dân chủ Trung Quốc Tôn Trung Sơn sinh ra ở huyện Hương Sơn, thôn Thúy Hanh, để kỉ niệm Tôn Trung Sơn, Hương Sơn đổi thành Trung Sơn.
Chạy được bảy tám km, một chiếc xe màu đen vượt lên, Sở Thiên nhíu mày, trực giác nhạy bén cho hắn biết, chiếc xe này chắc chắn là theo dõi đến đây, rất có khả năng muốn tìm điểm dừng chân của bọn hắn, sau đó sẽ triệu tập người tiêu diệt hắn, Long Phi lái xe taxi, không có khả năng.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, đó là thám tử, khi hắn lên máy bay đã báo cho Trung Sơn bên này, xem ra phải cát đứt cái đuôi này mới được, nếu không sẽ mang lại phiền phức lớn cho những hành động của hắn, dù sao đây là địa bàn của người khác, lại có quan đen cấu kết, hắn nhất định sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Xem ra còn trăm phương nghìn kế đối phó với hắn, nghĩ đến đây, vẻ mặt Sở Thiên hiện lên sát khí, vuốt vuốt tiền xu trong tay, chầm chậm nói:
- Long Phi, phía sau có đuôi đấy, trước tiên đừng về nơi nghỉ ngơi, hãy lái xe đến nơi nào yên tĩnh vắng vẻ, giải quyết xong bọn chúng mới quay về, nếu không sẽ để lại cho chúng ta rất nhiều phiền phức.
Long Phi hơi sững người, sau đó nhìn lại một chút, phía sau thật sự là có chiếc xe màu đen đang theo sau, nhưng mà bọn chúng theo đuôi cũng quá lộ liễu rồi, hoàn toàn không kiêng nể gì, khoảng cách trước sau không đến mười mét, ai cũng biết mục đích của bọn chúng, đương nhiên Trung Sơn là địa bàn của chúng, vì thế chúng mới không sợ hãi mà kiêu ngạo như vậy.
Những người trong chiếc xe màu đen thế nào cũng không nghĩ rằng bọn chúng sắp phải chết.
Sáng sớm, đông mặt trời mọc, gió mát từng trận!
Sở Thiên nhẹ nhàng dịch chuyển khỏi Phương Tình bàn tay như ngọc trắng, vừa mới ngồi dậy, Phương Tình liền mở ra xinh đẹp con mắt, vặn vẹo muốn eo thân dán tới đây, hai tay như là rắn nước giống như quấn lên Sở Thiên lồng ngực, sau đó đem hắn nhẹ nhàng giật xuống, cắn lỗ tai của hắn có chút chu môi nói: “Theo giúp ta ngủ thêm một lát a!”
Nhẹ nhàng thở dài, Sở Thiên cúi người hôn trả lại Phương Tình, rút đi hắn mỏng như cánh ve áo ngủ, đang muốn ôn lại đêm qua đêm xuân chi tế, Tiềm Long hoa viên vậy mà vang lên lăng lệ ác liệt tiếng cảnh báo, tại đây yên lặng sáng sớm thực tế chói tai, không chỉ có làm cho người ta tỉnh táo lại, liền nhảy lên cao dựng lên biến mất vô tung vô ảnh.
Sáng sớm thậm chí có người đến giày vò, chẳng lẽ lại thật là Đông Hưng xã ngàn dặm giết qua tới cứu người? Sở Thiên khẽ cười khổ, duỗi ra đặt ở Phương Tình bộ phận tay, kéo qua chăn, mền vì nàng đắp lên, gợn sóng không sợ hãi mà nói: “Tình tỷ tỷ, ngươi cho dù tốt sinh ngủ hội, ta đi nhìn xem sinh sự tình gì?”
Phương Tình khéo hiểu lòng người gật đầu.
Sở Thiên tung người dựng lên, mặc xong quần áo vọt nhanh ra ngoài cửa, đi đến trước hoa viên thời điểm, liền gặp được mấy chục Soái quân huynh đệ vây quanh hai cái cao ngạo trung niên nhân, áo trắng quần đen lộ ra thực tế chói mắt, trên mặt đất còn ngã lấy vài tên Soái quân huynh đệ, trong đó ngửa mặt nằm đúng là hồi lâu không thấy ‘Chủ Đao Y Sinh’, toàn thân máu tươi.
Sở Thiên kiềm chế ở nghi vấn, không nhanh không chậm đi tới, Soái quân huynh đệ nhìn thấy Sở Thiên xuất hiện, nhao nhao cung kính tránh ra một cái thông đạo, phía trước lĩnh người giằng co Phàm Gian lui ra phía sau vài bước, hướng Sở Thiên báo cho biết tình huống: “Thiếu soái, buổi sáng, hai vị này tự tiện xông vào người đúng đuổi giết người mà đến, mục tiêu chính là nằm trên đất vị kia!”
Lần trước là Thiên Dưỡng Sinh mổ thời điểm, Phàm Gian tiếp kiến ‘Chủ Đao Y Sinh’, hơn nữa biết rõ thân phận của hắn bí ẩn không thể trước mặt mọi người nói ra, cho nên tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thủ vệ huynh đệ nhìn thấy bọn hắn tại Tiềm Long hoa viên giương oai, liền thét ra lệnh bọn hắn dừng tay, kết quả hai vị này đánh đập tàn nhẫn đả thương chúng ta mấy vị huynh đệ!”
Một vị toàn thân áo trắng trung niên nhân lưng đeo tay, lạnh lùng cười nói: “Không có giết bọn chúng đi đã rất tốt, cũng dám ngăn trở ta Bạch Vô Thường làm việc, đó là không biết chết sống, nhanh cho các ngươi có thể làm chủ người đi ra, chịu nhận lỗi cũng để cho chúng ta đem người mang đi, nếu không lão tử huyết tẩy nơi đây!”
Sở Thiên từ chối cho ý kiến cười cười, vốn là đi đến ‘Chủ Đao Y Sinh’ bên người, thăm dò khí tức của hắn, ngón tay vừa mới đụng phải cái mũi của hắn, hắn liền mở mắt, tuy nhiên sắc mặt tiều tụy trắng bệch, nhưng vẫn là đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng nói: “Ông bạn già, ta còn còn sống, lần này mất mặt lớn hơn, vậy mà bị người đuổi giết hoa rơi nước chảy!”
“Rơi vào đường cùng, chỉ có thể tới nơi này tìm kiếm che chở rồi!”
Sở Thiên cởi xuống trên người áo ngoài cho hắn đang đắp, thanh âm bình tĩnh lại tự tin: “Yên tâm, ngươi giúp ta nhiều như vậy chiếu cố đều không có hồi báo, lần này nói như thế nào cũng cho ta giúp đỡ ngươi, chỉ cần ta sống, ta để cho ngươi an an toàn toàn, không có bất kỳ người nào có thể xúc phạm tới ngươi! Ai cũng không thể!”
Toàn thân hắc y trung niên nhân trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, ngữ khí cực kỳ khinh thường nói: “Tiểu tử, ngươi không nên nói những lời này, ngươi biết chúng ta là người nào không? Tuổi còn trẻ như thế ăn nói bừa bãi, cũng mặt không đổ mồ hôi? Mau gọi phụ thân ngươi hoặc là người chủ sự đi ra, lão tử không có rảnh với các ngươi nói chuyện tào lao!”
Sở Thiên phất tay lại để cho hai tên Soái quân huynh đệ đem ‘Chủ Đao Y Sinh’ giơ lên đi vào, sau đó toàn thân hàn khí tiêu sái đến hai tên âm trầm trung niên nhân ba mét chỗ, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi là người nào? Tại sao phải đuổi giết bằng hữu của ta? Tốt nhất cho một cái giải thích hợp lý, nếu không hôm nay muốn mạng của các ngươi!”
“Ha ha ha!” Hai tên trung niên nhân cười như điên, nhất tiêm nhất thô tiếng cười thực tế chói tai, thật lâu về sau mới dừng lại, chằm chằm vào Sở Thiên nói: “Tiểu tử, đây là chúng ta nghe được cực kỳ có ý tứ chê cười, ngươi chẳng lẽ không có nghe đã từng nói qua Hắc Đạo Tài Phán Sở Hắc Bạch Vô Thường sao? Khó trách, ngươi quá trẻ tuổi!”
Hắc Đạo Tài Phán Sở? Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, xác thực chưa từng nghe qua đây là cái gì tổ chức, Phàm Gian lại giật mình, đi lên trước thấp giọng báo cho biết: “Thiếu soái, Phàm Gian có chút ấn tượng, nghe nói Hắc Đạo Tài Phán Sở đúng do mười năm trước phong vân một cõi mười vị lão đại về hưu thành lập, ý chỉ ở chỗ điều giải trên giang hồ đại ân oán.”
“Còn nghe nói Hắc Long hội cùng Đường Môn năm đó có thể bảo trì hiện trạng, bọn hắn rơi xuống không ít khí lực, ta vẫn cho là nó chỉ là truyền thuyết, lại thật không ngờ vậy mà thật sự tồn tại, tổ chức của nó nhân viên thủy chung bảo trì tại người, ngoại trừ những cái... Kia đức cao vọng trọng lão đại, chính là theo toàn bộ thế giới mời tới cao thủ.”
Sở Thiên cười lạnh, khinh thường nói: “Cái này là Hắc Đạo Tài Phán Sở? Ta xem chẳng qua là ăn no rỗi việc lấy người tự mình giày vò, có phải hay không tiểu thuyết võ hiệp xem nhiều lắm, học nhân gia làm cái ‘thưởng thiện phạt ác’ làm cho? Hắc đạo sinh tồn pháp tắc đều là đánh ra đến đấy, không phải là bọn hắn thổi ra đấy!”
Những lời này, nghe được Hắc Bạch Vô Thường trong lỗ tai dị thường chói tai, hàn quang bỗng nhiên bắn, quát lên một tiếng lớn: “Tiểu tử, dám vu tội Hắc Đạo Tài Phán Sở, ngươi phải dùng máu tươi đến rửa sạch như lời ngươi nói vũ nhục, lão tử nhiều năm không có rời núi, hôm nay vừa vặn bắt tụi bay khai đao tế tự, để cho chúng ta cho Tưởng sở trưởng hài lòng đáp án!”
Theo ngôn ngữ của bọn hắn ở bên trong, Sở Thiên rất nhanh phân tích ra hai cái có ích tin tức, trước, cái này Hắc Bạch Vô Thường đoán chừng là vừa được mời tới đấy, cho nên không biết bây giờ hắc đạo tình huống, tiếp theo, Hắc Đạo Tài Phán Sở người chủ sự họ Tưởng, nhưng tại Sở Thiên mà nói, những thứ này cũng không trọng yếu, quan trọng là... Tiêu diệt hai cái này cuồng vọng Hắc Bạch Vô Thường.
Vì vậy Sở Thiên khóe miệng giơ lên dáng tươi cười, lắc đầu than nhẹ: “Chẳng lẽ Tưởng sở trưởng không có nói cho các ngươi biết, gặp phải Soái quân Thiếu soái muốn đi vòng qua sao? Thậm chí bò đi mới có đường sống sao?”
“Thiếu soái?” Hắc Bạch Vô Thường mắt sáng rực lên, lóe ra điên cuồng nóng bỏng: “Ngươi chính là Thiếu soái? Thật sự là lại vẫn đang tìm không được, ngươi nhiễu loạn hắc đạo cục diện, phía dưới phạm thượng gây sóng gió, đã lên chúng ta Hắc Đạo Tài Phán Sở sổ đen rồi, Tưởng sở trưởng đang muốn hạ lệnh thẩm lí và phán quyết ngươi, không thể tưởng được sẽ là ngươi!”
Thẩm lí và phán quyết?
Chung quanh Soái quân huynh đệ đều thiếu chút nữa cười phun ra, thật đúng là đem mình làm làm Hắc Bạch Vô Thường!
Vô nghĩa! Sở Thiên lưng đeo tay, sát cơ như ẩn như hiện, tay phải nắm thành quả đấm nói: “Ta còn muốn đi thẩm lí và phán quyết các ngươi Tưởng sở trưởng đâu rồi, tại sao phải đuổi giết bằng hữu của ta? Nếu như không để cho ra đáp án, không chỉ có cho các ngươi hôm nay phơi thây đầu đường, cũng sẽ biết cho các ngươi Hắc Đạo Tài Phán Sở đã bị tai hoạ ngập đầu.”
Bạch Vô Thường trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, tức giận quát: “Chúng ta làm sự tình cho tới bây giờ đều không cần hướng những người khác giao cho, Tưởng sở trưởng vậy mà hạ lệnh đuổi giết bằng hữu của ngươi, đó chính là hắn đáng chết, tiểu tử, thức thời mà nói mau mau thúc thủ chịu trói, theo chúng ta đi gặp Tưởng sở trưởng, miễn cho chúng ta bóp nát ngươi non xương cốt!”
Nghe đến đó, Sở Thiên lui ra phía sau vài bước, phất tay lại để cho Soái quân huynh đệ tránh ra, sau đó hướng Hắc Bạch Vô Thường ngoắc ngoắc ngón tay: “Không cần nói nhảm nói, các ngươi vậy mà truy sát ta bằng hữu, lại đả thương ta huynh đệ trong bang, vô luận như thế nào, các ngươi cũng không xảy ra cái này đại môn, anh sẽ cho các chú chính thức làm Hắc Bạch Vô Thường! Cùng lên đi!”
Hắc Bạch Vô Thường không giận ngược lại cười, không thể tưởng được trên đời này giống như này người cuồng vọng, thật sự là tự gây nghiệp chướng không thể sống a..., Bạch Vô Thường tung người tiến lên, tay phải nắm thành ưng trảo, lăng lệ ác liệt hướng Sở Thiên đánh tới, Sở Thiên phật khai mở ống tay áo đang chuẩn bị phản kích thời điểm, sau lưng hiện lên bóng người, áo trắng bồng bềnh Cô Kiếm chính diện hướng Bạch Vô Thường vọt tới.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, như thế nào đoạt đối thủ của mình à? Thiên Dưỡng Sinh từ phía sau chậm rãi chuyển đi lên, trong miệng cắn băng cứng rắn màn thầu, giải thích nói: “Cô Kiếm đã từng nói qua, hắn hận nhất người khác toàn thân áo trắng, cái kia ảnh hưởng tới hình tượng của hắn, cho nên hắn nhịn không được ra tay, kính xin Thiếu soái nhiều hơn thông cảm!”
Sở Thiên lần nữa kinh ngạc, quay đầu hỏi: “Ngươi hôm nay nói như thế nào nhiều lời như vậy?”
Thiên Dưỡng Sinh mặt không đổi sắc, nuốt vào không có nước phần màn thầu, nói: “Ta cũng hận nhất người khác mặc hắc y phục!”
Sở Thiên xem như minh bạch, cười khổ không thôi nói: “Ngươi muốn ta đem Hắc Vô Thường lưu cho ngươi đi?”
Thiên Dưỡng Sinh như trước không lộ vẻ gì, lạnh như băng trả lời: “Tạ Thiếu soái!”
atui.net/
Cám ơn ta làm gì? Sở Thiên có chút phát điên, các ngươi đều cầm Hắc Bạch Vô Thường đến luyện tập, ta luyện cái gì à? Thiếu soái không cần luyện a...
Bạch Vô Thường thân thủ xác thực rất cao minh, nhưng gặp phải Cô Kiếm cao thủ như vậy hay là thua kém rồi, liên hoàn trọng quyền đập nện đi ra ngoài không chỉ có không hề động đến Cô Kiếm nửa sợi lông, liên y tay áo đều không có sờ đến, không khỏi âm thầm khiếp sợ Cô Kiếm thân thủ cường hãn, lúc này mới minh bạch Tiềm Long hoa viên thật là tàng long ngọa hổ.
Liên tục mấy chiêu vồ hụt, Bạch Vô Thường tâm phiền ý loạn, quỷ dị vặn vẹo thân hình về phía trước, trên người bắn ra bốn năm đầu vải trắng cuốn lấy Cô Kiếm, lập tức hai tay lộ ra hai thanh đoản đao đâm tới, đao nhanh, đao thế càng mạnh hơn nữa, tựa như ngân luyện lăng không, Thiên Long vũ trảo, um tùm đao khí phá toái hư không ra Híz-khà zz Hí-zzz sắc nhọn rít gào.
m ở trong, đều bị đâm vào xương cốt lẫm lẫm hàn ý chỗ bao phủ.
Cô Kiếm tay phải nhẹ nhàng huy động, tất cả động khí lập tức đình trệ!
Bạch Vô Thường yết hầu bên trên nhiều hơn chỉ khô gầy tay, nhưng chính là cái này chỉ khô gầy gảy tay hắn sinh cơ, Cô Kiếm khinh thường hừ một tiếng, nhẹ nhàng buông tay, Bạch Vô Thường giống như là gãy cánh chim chóc ầm ầm ngã xuống đất, trong mắt hào quang dần dần tiêu tán, cho đến mông mông bụi bụi không ánh sáng, toàn thân áo trắng lại để cho hắn lộ ra càng thêm âm trầm.
Hắc Vô Thường sững sờ là không tin Bạch Vô Thường liền chết như vậy, tiến lên thăm hỏi khí tức của hắn về sau mới gào thét đứng lên, sau đó hướng Sở Thiên nhanh chóng đánh tới, cùng lúc đó, trong tay còn lòe ra bén nhọn hắc kiếm, liên tục kéo lê ba cái vòng tròn, Thiên Dưỡng Sinh nhún nhún vai, lập tức hoạt động nhảy tới, người động đao không động.
Hắc Vô Thường nhìn thấy Thiên Dưỡng Sinh như thế vô lễ, phẫn nộ cười một tiếng, trong tay hàn quang lóe lên, chiêu thức không hề nửa điểm sức tưởng tượng, chẳng qua là nhanh, như chớp kinh hồng, càng như cái kia lưu tinh chảy nước đấy, mấy chỉ trong nháy mắt đâm đến Thiên Dưỡng Sinh trước mặt, kiếm pháp mau lẹ, kiếm khí um tùm, cái loại này kim nhọn giống như hàn ý chưa và thân, cũng đã làm cho người huyết dịch cùng cốt tủy đều lạnh thấu.
Tựa như độc xà xuất động giống như hắc kiếm lập tức đâm đến trước mặt, Thiên Dưỡng Sinh tại tốc độ ánh sáng chi tế, nhẹ nhàng mà mau lẹ giơ cổ tay lên, đen nhánh đao tại kiếm tích bên trên nhẹ nhàng một điểm vẽ một cái, cái này động tác đơn giản, không ai có thể dùng ngôn ngữ hoàn mỹ hình dung trong đó nhanh, chuẩn, ổn, lập tức Hắc Đao trở về.
Hắc Vô Thường yết hầu phún huyết!
Sở Thiên đáng tiếc lắc đầu, sớm biết như vậy không dậy nổi giường, trở thành hồi người xem, vì vậy quay đầu cùng Phàm Gian nói: “Phàm Gian, đem bọn họ hủy thi diệt tích, xử lý sạch sẽ một điểm, lại để cho cái gì kia Hắc Đạo Tài Phán Sở nát đầu tiêu nhĩ đi Địa Ngục tìm Hắc Bạch Vô Thường, chờ ngày nào đó đã có nhàn rỗi, liền nó cùng một chỗ bưng.”
Phàm Gian gật gật đầu, phất tay lại để cho Soái quân huynh đệ làm việc.
Sở Thiên tức thì quay người nhập phòng, đều muốn xem ‘Chủ Đao Y Sinh’ thương thế, cũng muốn nhìn hắn xem Dương Phi Dương thương thế, nếu có thể, hắn hay là không quá nguyện ý quá sớm xuôi nam Hồng Kông, ngoại trừ mới từ Tam Giác Vàng trở về cần nghỉ ngơi, hơn nữa là băn khoăn Đường gia thế lực, sợ bởi vậy tai họa đến người bên cạnh.